Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Lương Đa Giả Vờ Ngủ của tác giả Tần Tam Kiến: Lương Đa, 28 tuổi, tự mở một phòng khám nhỏ, hàng ngày lướt mạng nhâm nhi trà, bệnh nhân đến thì bận rộn làm việc. Người ngọt ngào tâm lương thiện, trong phòng treo đầy cờ thưởng. Lương Đa gặp ai cũng tươi cười, tất cả mọi người đều thấy con người Lương Đa chắc hẳn rất dễ theo đuổi, mà đâu ai hay rằng nguyên tắc sống của Lương Đa là —— Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu. Anh là một người theo chủ nghĩa độc thân tuyệt đối, tận hưởng cuộc sống đơn độc. Ấy thế mà Tưởng Hàn xuất hiện dạy cho anh một đạo lý: Trên đời này không có cái gọi là “tuyệt đối”. Tưởng Hàn, 23 tuổi, tự nhận là mẫu đàn ông tỏa nắng, đến phòng khám đối diện trường học chích một mũi xong chớm yêu, phải lòng anh bác sĩ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Để đối phó với anh bác sĩ cứng đầu cứng cổ thì chỉ có cách nhõng nhẽo ỉ ôi. Cậu thấy thật ra Lương Đa thích cậu, chẳng qua là mạnh miệng không thừa nhận thôi. Tưởng Hàn: Em đã hiểu vì sao người ta hay nói sẽ không bao giờ đánh thức được người giả vờ ngủ. Lương Đa: Ngại ghê, tôi không hề giả vờ ngủ, tôi ngủ thật, không tin cậu nghe đi, tôi còn ngáy khò khò đây này! Giới thiệu tóm tắt: Không một ai có thể kháng cự được bé chó săn! Dàn ý: Trên con đường trưởng thành giúp đỡ nhau cùng chín chắn, đôi bên đều trở thành người tốt hơn nữa! *** Tóm tắt: Lương Đa là một bác sĩ 28 tuổi, độc thân và theo chủ nghĩa độc thân. Anh sống một cuộc sống bình yên, êm đềm trong phòng khám nhỏ của mình. Một ngày nọ, Tưởng Hàn, một sinh viên đại học 23 tuổi, đến phòng khám của Lương Đa để chích thuốc. Tưởng Hàn ngay lập tức phải lòng Lương Đa và bắt đầu theo đuổi anh. Lương Đa ban đầu từ chối Tưởng Hàn nhưng dần dần anh bắt đầu rung động trước sự chân thành của Tưởng Hàn. Review: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào. Nhân vật Lương Đa là một bác sĩ ấm áp, tốt bụng. Anh không giỏi thể hiện cảm xúc của mình nhưng anh lại rất yêu thương và quan tâm đến Tưởng Hàn. Tưởng Hàn là một chàng trai trẻ trung, năng động và luôn tràn đầy sức sống. Anh không ngại ngần theo đuổi Lương Đa và giúp anh mở lòng đón nhận tình yêu. Câu chuyện xoay quanh hành trình theo đuổi và chinh phục của Tưởng Hàn. Tưởng Hàn không hề nản lòng trước sự từ chối của Lương Đa. Anh luôn ở bên cạnh Lương Đa, quan tâm và chăm sóc anh. Sự chân thành và kiên trì của Tưởng Hàn cuối cùng cũng đã khiến Lương Đa rung động. Ngoài câu chuyện tình yêu, "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" còn là câu chuyện về sự trưởng thành. Lương Đa từ một người theo chủ nghĩa độc thân đã dần mở lòng đón nhận tình yêu. Anh cũng học cách bày tỏ cảm xúc của mình và trân trọng những người thân yêu. Đánh giá chung: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng yêu. Câu chuyện mang đến cho người đọc những giây phút thư giãn và những suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. Ưu điểm: Câu chuyện nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng yêu. Nhân vật Lương Đa và Tưởng Hàn đều được xây dựng tốt, có tính cách và cá tính riêng biệt. Câu chuyện mang đến những thông điệp ý nghĩa về tình yêu và cuộc sống. Nhược điểm: Một số tình tiết trong câu chuyện hơi cường điệu. Kết luận: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu đáng đọc. Câu chuyện sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và những suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. *** Sáng nay lúc Lương Đa xem tử vi, bên trên nói rằng: Thích hợp cưới gả, thích hợp trang trí giường, thích hợp kết thiện duyên. Tránh ra ngoài, tránh chuyển nhà, tránh nhận lời mời. Màu sắc may mắn: màu bạc. Hướng đi may mắn: hướng Nam. Vì thế nên trước khi ra ngoài, Lương Đa còn đặc biệt phối thêm cặp kính gọng bạc đã mua từ tám đời, anh cũng quyết định phải nói chuyện với bệnh nhân nhiều hơn nhưng sẽ từ chối tất cả lời mời. Trước đây Lương Đa không phải kiểu người xem tài hạn mỗi ngày. Với tư cách một bác sĩ, theo lý thì Lương Đa nên ngoan ngoãn thờ phụng khoa học mới đúng, nhưng đã là con người thì cũng có this có that, mặc dù là bác sĩ nhưng anh sợ ma, tự nhiên gần đây lại còn bắt đầu quan tâm tới vận may rủi dựa trên cung hoàng đạo, đương nhiên không tới mức mê tín, chẳng qua anh cảm thấy mấy thứ gọi là “siêu hình” này có thể khiến cuộc sống mình vui vẻ và thú vị hơn. Có điều nói tới nói lui, đối với Lương Đa thì dù bói bài tarot hay coi tử vi, xác suất bói chuẩn là cực nhỏ. Anh cũng chẳng mong cuộc đời mình bị người ta “tính toán” , “suy diễn” , chỉ coi cho vui, tìm cái giải trí mà thôi. Lương Đa ra ngoài, lúc xuống lầu còn đứng lại cảm thán về sắc trời mùa thu, người cũng rất có tinh thần. Một năm bốn mùa, anh thích nhất là mùa thu, vào khoảnh khắc mùa thì cả đất trời bỗng chốc như mát mẻ hẳn, không còn nóng bức oi ả như ngày hè nữa. Lương Đa đứng ở cửa lớn biếng nhác duỗi eo, hít thật sâu để bản thân hấp thu tinh hoa của đất trời, hít đủ “dương khí” , thần sắc sẽ trở lên sáng láng hơn. Thời tiết hôm nay thực sự rất tốt, anh quyết định sẽ không lái xe ô tô mà đi tới cổng khu chung cư, quét mã rồi tự đạp xe đến phòng khám. Giảm thiểu lượng cacbon là trách nhiệm của mọi nhà. Tám giờ sáng, bác sĩ Tiểu Lương mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng len với quần bò mới mua, lưng đeo chiếc balo mà năm ngoái anh dùng một “số tiền lớn” để hốt về, đạp xe như bay trên con đường vào ngày đầu thu. Một phiến lá nhẹ nhàng rơi xuống giỏ xe, anh nhìn về phía nó huýt sáo, coi như chào buổi sáng tốt lành. Một người sắp ba mươi tuổi lại ăn mặc như sinh viên đại học. Lái xe mất một tiếng, đạp xe chỉ cần bốn mươi phút. Đừng hỏi tại sao lái xe đi làm lại tốn thời gian hơn đạp xe, lỗi tại tắc đường đó. Lương Đa tới phòng khám vào lúc tám giờ bốn mươi phút, trễ mười phút so với giờ mở cửa. Phòng khám là của anh, bác sĩ hay y tá đều là anh. Mặc dù thông báo với bên ngoài giờ mở cửa là tám rưỡi sáng đến tám rưỡi tối, vậy nhưng chẳng ngày nào đúng giờ cả, đến muộn về sớm là chuyện rất bình thường. Mở cửa, vào phòng, thay quần áo. Lương Đa cởi áo khoác len móc lên cây treo đồ trong phòng làm việc, cầm chiếc áo blouse được giặt sạch sẽ, khử khuẩn đàng hoàng lên phẩy mấy cái rồi đứng trước gương mặc vào. Anh nâng gọng kính trên sống mũi, nhìn bản thân trong gương nở nụ cười, hở ra tám cái răng trắng đều rang như bắp. “Đẹp trai ghia.” Lương Đa tự khen bản thân, sau đó xoay người chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc. Phòng khám này được mở bên ngoài khu chung cư khá cũ. Người ở khu này đều là gia đình thuộc tầng lớp tri thức, đa số là người có tuổi, hoặc cháu trai, cháu gái của họ. Mấy chú dì đó thường hay tới chỗ anh để khám vài ba bệnh lặt vặt, lúc không bị bệnh gì cũng thích tới, chủ yếu là để tặng cho bác sĩ Tiểu Lương vừa đẹp trai ngất trời vừa nhiệt tình này vài quả trứng gà, miếng bánh hoặc chút đồ ăn vặt. Tính cách của Lương Đa rất tốt, nhiệt tình với tất cả mọi người lại còn biết ăn nói, nên dỗ cho ai nấy đều vui vẻ. Tốt nghiệp xong anh có làm trong bệnh viện vài năm nhưng về sau cảm thấy không phù hợp, bèn ra ngoài mở một phòng khám của riêng mình. Bây giờ vơ phải một mớ rắc rối, cụ thể là cứ lâu lâu lại có người muốn giới thiệu cho anh cô bạn gái. Bạn gái thì không cần, bởi vì Lương Đa là đồng tính. Nhưng bạn trai cũng không cần lắm, vì Lương Đa là người theo chủ nghĩa độc thân. Anh thích cảm giác tự do, một mình không bị gò bó, cũng chưa từng cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Những lúc có nhu cầu về vấn đề kia, anh còn có một ngăn tủ “dụng cụ” để giúp anh giải quyết, tự chơi một mình thích vãi loằn. Đi ra ngoài phòng nghỉ, bác sĩ Tiểu Lương bắt đầu duỗi thân vận động. Bình thường giờ này không có ai tới, anh sẽ tự nghĩ cách giết thời gian. Trong lúc vận động, Lương Đa tiện thể xem lại bảng tin buổi sáng trên điện thoại. Mặc dù anh chẳng mấy quan tâm đến việc trong nước, ngoài nước đang xảy ra chuyện to nhỏ gì, nhưng mấy thứ này đều là những chủ đề mà các chú dì tới chỗ anh hay nói chuyện, vì vậy anh bắt buộc phải có thông tin để tiếp lời. Lương Cao nhìn về phía cửa phòng khám, hướng này là hướng Nam, hướng may mắn của anh hôm nay. Đang khởi động thì cửa bị đẩy ra thật. Chín giờ sáng, có một anh đẹp trai bước vào. “Ấy? Ai đây ta?” Lương Đa nở nụ cười, “Mới sáng sớm đã đến phòng khám của tao, có gì chỉ bảo thế?” Người đến tên là Quản Tiêu, bạn tốt nhiều năm của Lương Đa. “Tối qua tao ở chỗ anh Trần của mày, nên tiện đường ghé qua thăm mày thôi.” Quản Tiêu đứng ở cửa, không hề có ý bước vào trong. “Buổi tối đi ăn không?” “Gì thế?” Trong lòng Lương Đa dấy lên một hồi chuông cảnh báo: “Sinh hoạt thầm kín của mày với anh Trần không hài hòa nên muốn để tao tư vấn hả?”   Mời các bạn mượn đọc sách Lương Đa Giả Vờ Ngủ của tác giả Tần Tam Kiến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mộ Sắc Thần Quang
Chú ý: – Bản edit này chưa có sự cho phép của tác giả, đồng thời cũng hoàn toàn mang tính phi thương mại, vì vậy mong mọi người tôn trọng người edit không mang bản dịch đi bất kì đâu khi chưa có sự cho phép của Vân. – Vân không biết tiếng Trung, nên bản dịch chỉ có thể đảm bảo độ chính từ 70 – 80 %. –  Xin hãy quên đi tính cách của các nhân vật trong chính văn trước khi đọc, còn nếu không, thỉnh rút lui. – Trong truyện này, giáo sư là thụ (T.T) nên ai chỉ chấp nhận được thể loại giáo-sư-công thì xin đi ra, nếu không hối hận thì đừng trách.   ♥•.ღ°•Văn án•.ღ°•♥ Giáo sư  Severus – Snape sau khi thốt ra câu “look at me” trứ danh khắp chốn,  lại bất ngờ xuyên qua thế giới “twilight” , sống lại thành cậu bé người Anh, Alan – Prince, sau đó gặp phải gia đình ma cà rồng Cullen. Câu chuyện dây dưa với ma cà rồng. Câu chuyện về cuộc chiến với kẻ thù của phù thủy. Viết về bản nhạc của phù thủy. Hát vang huyền thoại của hoàng hôn. Nội dung  vắn tắt Khi  giáo sư không được tự nhiên ăn nói ác độc  gặp phải anh ma cà rồng tuấn mỹ mẫn cảm thì sẽ ra sao? Khi đôi mắt xanh biếc ấm áp nhất trong cuộc đời  dần bị cặp mắt màu vàng  thay thế thì sao? Sau Hoàng hôn  là bóng tối vô tận , nhưng  ũng là khúc dạo đầu của ánh ban mai rực rỡ. Qúy tộc của màn đêm Chưa bao giờ nghĩ rằng, mình có thể  tiếp cận chủng tộc cao quý kia như thế Quần áo màn đêm[?] cùng ánh mắt như sao trời lấp lánh Lóe ra sự mù quáng lạnh lùng không để người nào tiếp cận Có lẽ thật sự chỉ có màu đỏ tươi đẹp kia mới xứng đáng sánh đôi cùng hắn Cho nên hắn mới lựa chọn cuộc đời như vậy Khi tiếng gió nức nở  nói hết sợ hãi và vui sướng trong lòng Ta hiểu rõ  bản thân đã có sinh mệnh hoàn toàn mới Kiêu ngạo như vậy,  kiên cường như vậy  cũng  cô đơn như vậy Chỉ có đêm dài vĩnh hằng làm bạn bên người Đồng hành của ta Hãy để chúng ta cùng nhau vượt qua  đêm dài mênh mang Yêu nhau trong tiếng ca của loài cú *** Twilight đồng nhân, xuyên không, 1×1, ôn nhu vợ nhỏ công x độc mồm độc miệng không tự nhiên thụ, ấm áp, HE Spoil: Giáo sư sau khi bị Nagini cắn, chấm dứt sinh mạng mình thì lại mở mắt ra với 1 sinh mạng mới, Allan Prince, thiếu gia của 1 gia tộc lâu đời ở Anh quốc, và cũng giống như bộ Vu sư nhà bọn ta thì giáo sư cũng vì thức tỉnh phép thuật muộn mà bị phép thuật bạo phát và không ổn định, đành phải chọn dọn tới Forks để tìm nơi che giấu mình và tìm hướng giải quyết. Trước đó vì hứng thú du lịch nên giáo sư bất hạnh đụng phải Volturi dẫn đến mở đầu cho việc khơi lại 1 "bí ẩn" đã bị giấu đi trong quá khứ. Sau khi dọn tới Forks, giáo sư đã gặp được gia đình Cullen và đặc biệt là mỹ nam Edward của chúng ta, bắt đầu cuộc sống trung học đầy kịch tính, cuối cùng còn khơi ra được bí mật kia, hồi sinh cho ông nội mình, và chúng ta có HE với cả bánh bao. Nói chung thì nội dung có chỉnh sửa khác nhiều so với nguyên tác Twillight nhưng cũng khá không đến nổi nào, đọc giải trí vẫn ổn. Mời các bạn đón đọc Mộ Sắc Thần Quang của tác giả Lãng Thấm.
Chiết Chi (Giai Hạ Tù)
Khi Đoàn Lăng và Lục Tu Văn gặp lại, Lục Tu Văn đã bị phế bỏ võ công, thân lại trúng kịch độc, thầy thuốc nói chắc không sống qua được nửa năm. Còn Đoàn Lăng khi đó, nhờ có công diệt trừ ma giáo mà đã vang danh thiên hạ. Cảnh còn người mất, nhưng Lục Tu Văn lại chẳng để trong lòng, chỉ mỉm cười bảo với Đoàn Lăng, hắn hái cho y một cành hoa đào, y sẽ dẫn hắn tới chỗ Lục Tu Ngôn. “Bẻ giúp ta một cành đào.” “Ta muốn cành ở trên cao nhất, đơm hoa đẹp nhất.” Kí ức mà Đoàn Lăng không bao giờ có thể quên được, là một đêm nọ, có người bất chấp nguy hiểm mà trộm lệnh bài của giáo chủ ma giáo đưa cho hắn, giục hắn mau trốn khỏi đây. Người đó thoạt nhìn vô cùng chật vật, chắc chắn khi giáo chủ truy ra, y sẽ sống không bằng chết. Thế nhưng, y không quan tâm, chỉ một lòng muốn Đoàn Lăng rời khỏi ma giáo. Khoảnh khắc từ biệt, y nhón chân hôn lên môi hắn một cái. Sau đó, nụ hôn này đã trở thành kỉ niệm khắc cốt ghi tâm của Đoàn Lăng. Hắn biết tên người nọ, người nọ là Lục Tu Ngôn. Là người hắn mang ơn, cũng là người khiến hắn rung động. *** Lục Tu Văn và Lục Tu Ngôn là anh em sinh đôi, gần như không có ai có thể phân biệt được hai người, thế nhưng Đoàn Lăng có thể. Đoàn Lăng chỉ biết, người đối xử tốt với mình là Tu Ngôn, còn người hay bắt nạt mình là Tu Văn. Kể cả khi Lục Tu Văn cố ý mặc đồ của Lục Tu Ngôn để giả trang thành đệ đệ, hắn vẫn có thể nhận ra. Đoàn Lăng vô cùng tự tin với con mắt của mình, hắn có thể phân biệt được hai người, trăm lần như một, không chút sai sót. Thế nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, hắn lại nhìn nhầm. Đoàn Lăng luôn nghĩ Lục Tu Ngôn là người đã cứu mình khỏi ma giáo, không màng đến tính mạng bản thân mà trộm lệnh bài của giáo chủ giúp hắn thoát thân, còn mình thì ở lại cam tâm tình nguyện mà chịu phạt. Vì thế sau khi ra khỏi ma giáo, Đoàn Lăng một lòng tu luyện, chỉ muốn mau chóng trở nên mạnh mẽ, lật đổ ma giáo, cứu Tu Ngôn ra. Mười năm, Đoàn Lăng luôn tâm tâm niệm niệm Lục Tu Ngôn; hay nói đúng hơn, hắn cứ nhớ mãi không quên người đã cứu hắn khỏi ma giáo năm đó. Mười năm, vì trộm lệnh bài của giáo chủ, Lục Tu Văn ở lại ma giáo bị phế hết võ công, trở thành vật thí nghiệm thuốc nhưng trong lòng vẫn chưa từng quên Đoàn Lăng. Chính vì hiểu nhầm Lục Tu Ngôn mới là người cứu mình, nên Đoàn Lăng đối với Lục Tu Văn vẫn chẳng mặn mà gì cho cam. Y như cái lúc còn ở ma giáo, hắn ghét Lục Tu Văn vì y luôn sai xử, làm khó mình. Mười năm sau Đoàn Lăng quả thực đã đánh cho ma giáo đại thương, thế nhưng người hắn tìm được chẳng phải Lục Tu Ngôn mà hắn tâm tâm niệm niệm, mà là Lục Tu Văn. Lục Tu Văn bây giờ không còn là Lục Tu Văn năm đó, là đệ tử kiêu ngạo nhất của giáo chủ ma giáo, mà là một người đang gần đất xa trời, trúng phải kịch độc, võ công bị phế. Thế nhưng Lục Tu Văn vẫn yêu Đoàn Lăng vô cùng. Yêu đến mức dù hắn có hiểu nhầm chuyện năm đó, cũng không một lời giải thích, chỉ cười cợt làm như không có chuyện gì, một bộ dáng vô tâm vô phế. Yêu hắn đến mức vì biết mình trúng độc không còn sống được bao lâu nữa, nên quyết định mang theo bí mật cùng lệnh bài năm nào xuống mồ. Yêu hắn đến mức dù bị hắn nhận nhầm là Tu Ngôn, nhưng vẫn nguyện ý trao thân cho hắn. Cuộc đời Lục Tu Văn chỉ đối xử thật lòng với hai người, một người là Lục Tu Ngôn - em trai song sinh của y, còn người thứ hai là Đoàn Lăng. Nhưng Đoàn Lăng lại không biết. *** Cảm giác ở bên cạnh người mình yêu, nhưng trong lòng người đó lại luôn nghĩ tới em trai của mình là cảm giác như thế nào? Lục Tu Văn là người rõ hơn ai hết, chẳng phải người y yêu, vẫn cứ hồn nhiên mà nghĩ em trai y mới là người cứu hắn, vẫn cứ yêu em trai y đó sao. Thế nhưng y vốn là người luôn nuốt ngược đau đớn vào trong, có bị thương nặng đến đây vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng, chẳng hé nửa lời. Vì thế, Đoàn Lăng vĩnh viễn không biết được, y đã trả giá những gì để hắn có được ngày hôm nay. Lục Tu Văn biết thời gian của mình chẳng còn bao lâu nữa. Vì vậy, y cũng nói với Lục Tu Ngôn rằng, nếu như Đoàn Lăng hiểu nhầm thì cứ để hắn hiểu nhầm đi. Đoàn Lăng hiểu nhầm mười năm, thì cũng cứ để hắn hiểu nhầm cả đời. Bọn họ đã bỏ lỡ nhau quá lâu rồi, giờ có khiên cưỡng nối lại, cũng chỉ mang lại đau khổ cho nhau mà thôi. Ít ra lúc y chết, hắn cũng sẽ không cảm thấy đau lòng. Lục Tu Văn, Lục Tu Văn. Người này sao lại kiên cường đến mức đáng giận như vậy. Mình giận Đoàn Lăng ngốc nghếch, cũng giận Tu Văn quá si tình. Dẫu biết y yêu Đoàn Lăng không cần hồi đáp, thế nhưng mình cảm thấy quá bất công cho Tu Văn. Một người như y, lẽ ra có thể có tiền đồ xán lạn, võ công khiến thiên hạ ngưỡng mộ, cuối cùng lại vì một tấm lệnh bài cứu người mà trở nên tàn phế. Người như y, từng có bao nhiêu người kính vọng, cuối cùng cho đến tận lúc chết, vẫn không thể chân chính nói lời yêu với Đoàn Lăng. Mười năm quá dài, tình cảm nhận ra cũng quá muộn. Đến khi Đoàn Lăng nhận ra tình cảm của mình với Tu Văn, thì y đã đi rồi. Y đi ngay vào đêm giao thừa, giữa tiếng pháo hoa nổ trong tiết xuân đẹp nhất. Lúc bấy giờ, Đoàn Lăng mới biết mình đã đánh mất thứ gì. Hắn chật vật ngăn cản người ta đóng nắp quan tài của Lục Tu Văn, cầu xin được nói chuyện với y thêm một chút, thêm một chút… Nhưng có ích gì đâu, Lục Tu Văn đã đi rồi. *** Khi Lục Tu Ngôn đem hết thảy sự thật năm đó nói với Đoàn Lăng, thấy Đoàn Lăng hối hận và đau khổ, mình lại không thấy vui vẻ chút nào. Bởi vì dù biết thì có ích gì đâu? Ai sẽ trả lại mười năm sống không bằng chết cho Tu Văn? Ai sẽ bù đắp cho y những năm tháng đơn phương đằng đẵng kia? Người duy nhất làm được những điều này có lẽ chỉ có Đoàn Lăng mà thôi, nhưng lúc hắn muốn, thì y cũng không còn sức mà nhận nữa. Lúc đọc tới đoạn Lục Tu Văn chết, mình đã nghĩ sao Khốn Ỷ Nguy Lâu lại viết một câu chuyện bi thương đến mực này. Nhưng may mắn rằng, Khốn Ỷ Nguy Lâu cũng không tàn nhẫn đến thế, không vẽ ra một mối tình si chỉ có hi sinh từ một phía khiến người đọc phải lật bàn bất bình. Vì Lục Tu Văn không chết, y “sống lại”. Giống như các tác phẩm trước của Khốn Ỷ Nguy Lâu mà mình đã đọc, thụ trong truyện của cô đều rất cường, rất thông minh. Mình thích Lục Tu Văn vì y dám theo đuổi tình yêu, dám yêu hết lòng mà không chút hối hận. Còn Đoàn Lăng, lúc đầu mình ác cảm với y vì y đối xử với Tu Văn có phần tệ bạc; thế nhưng nghĩ lại thì khi đó y cũng không biết sự thật nên cũng thông cảm phần nào. “Chiết chi” không chỉ khiến mình cảm động vì tình yêu giữa các nhân vật, mà cũng rất ngạc nhiên vì plot twist mà Khốn Ỷ Nguy Lâu cài cắm vào câu chuyện. Cái khiến mình cảm thấy tiếc hơn cả là, Lục Tu Văn và Đoàn Lăng có một cái kết đẹp nhưng nhân vật phụ trong truyện thì lại không như vậy. Sách xuất bản có bổ sung ba ngoại truyện mà trên mạng không có, trong đó có phiên ngoại về cặp phụ, không đến được với nhau vì ân oán tình thù, cuối cùng lại thành âm dương cách biệt. Đọc mà mình cứ canh cánh trong lòng, tiếc thương vô cùng. Và cuối cùng thì, Đoàn Lăng tìm thấy Lục Tu Văn, chuyện của hai người tưởng như đã đứt, nay lại lần nữa tiếp tục. Và rồi nhiều năm về sau, khi họ ở bên nhau, Đoàn Lăng cũng dịu dàng hái một cành đào đặt lên gối Lục Tu Văn. “Chiết chi” - ngắt một nhành hoa, cũng xin trao người cả mùa xuân tươi đẹp. ____ “ “: Trích từ truyện Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tà dương như máu. Một hồi đại chiến đã gần đến hồi kết thúc. Đoàn Lăng giao đấu cùng Hữu hộ pháp của Thiên Tuyệt Giáo, cuối cùng vung một kiếm thẳng tay chém xuống. Máu bắn tung tóe lên mặt hắn, thủ cấp của kẻ kia xoay vài vòng trên không rồi chạm đất. Bản thân Đoàn Lăng cũng bị thương nhẹ, thế nhưng chiến ý đang sôi sục khiến hắn không thể dừng chân, tiếp tục lao vào đám đông đang tràn vào càn quét tàn dư của ma giáo Sau một trận này, Thiên Tuyệt Giáo hung hăng ngang ngược hơn mười năm nguyên khí đại thương, từ nay về sau không còn khả năng gây hại cho giang hồ. Đoàn Lăng thở phào một cái, chợt nghe bên cạnh có người kêu lên: “Phía dưới bãi đá có mật đạo!” Quần hùng chen chân tới nhìn, quả nhiên thấy cơ quan bí mật, cửa động lộ ra tối hun hút, bên trong sâu không thấy đáy, cũng không biết là thông đến nơi nào. Có người nghi hoặc: “Chẳng lẽ là nơi ma giáo giấu bảo vật?” Lại có kẻ nói: “Ma giáo giáo chủ đã chết, Hữu hộ pháp cũng đã đền tội, chỉ có Tả hộ pháp kia không thấy bóng dáng, nghe nói hắn chính là một nhân vật đa mưu túc trí, nói không chừng đã dùng mật đạo này bỏ chạy.” Đoàn Lăng đi ra từ trong đám võ lâm nhân sĩ, tay cầm cây đuốc, nói: “Ta xuống xem thử.” Liễu Dật phái Thanh Sơn là người thân thiết với hắn nhất, vội vã khuyên nhủ: “Đoàn đại ca, cẩn thận có trá.” “Không sao, ma giáo mưu mẹo nham hiểm, đương nhiên áp không được hạo nhiên chính khí.” Dứt lời, hắn liền thả người nhảy vào mật đạo, dựa vào ánh sáng le lói từ cây đuốc mà hướng phía trước đi đến. Đoàn Lăng thực chất cũng không tự tin quá đáng đến thế, mà là hắn có chút quen thuộc với cơ quan bẫy rập của nơi này. Vừa mới đi vài bước, hắn quả nhiên phát hiện ra vài cái, đều là mưa tên cát độc tầm thường. Đoàn Lăng công phu cao cường, dễ dàng tránh thoát, không bao lâu liền đi tới phần cuối của mật đạo. Nơi đó chỉ có một cánh cửa làm bằng đá, bên trên không hề có trang trí gì, nhìn đi nhìn lại đều thấy rất bình thường. Đoàn Lăng cũng không dám sơ suất, hắn chậm rãi thúc giục luồng khí trong đan điền, dùng nội kình bảo vệ đại huyệt trọng yếu quanh thân, lúc này mới dám đẩy cửa vào. Đằng sau cánh cửa là một gian phòng nhỏ, bốn góc tường treo mấy viên dạ minh châu to bằng ngón tay cái, tản ra ánh sáng yếu ớt. Bên trong không có bất luận mai phục nào, chỉ có một nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh chiếc bàn đá, đang cúi đầu chăm chú đánh đàn. Người này một thân huyền y, toàn thân cao thấp không mang trang sức gì ngoài kim quan cột trên mái tóc đen đổ xuống như thác. Đôi mắt của y cũng một màu đen sẫm, càng tương phản với hai bàn tay gảy đàn trắng như bạch ngọc. Y nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên liếc nhìn Đoàn Lăng, trên mặt bỗng lộ ra ý cười: “A Lăng, ngươi rốt cuộc đã tới rồi.” Đoàn Lăng nghe đến xưng hô này liền chấn động toàn thân, cây đuốc trong tay đột nhiên rơi xuống đất. Người nọ mỉm cười: “Sao vậy? Không nhận ra ta ư?” “Như thế nào lại… Suốt mười năm nay, mỗi ngày mỗi đêm ta đều nghĩ đến việc quay trở về cứu ngươi…” Ngực Đoàn Lăng phập phồng, đến khi nói ra miệng mới phát giác thanh âm của chính mình đang run rẩy. Người nọ đứng dậy, giống hệt như trong vô số giấc mộng của Đoàn Lăng, đi từng bước đến gần hắn. “Có những lời này của ngươi, cũng không uổng công ta chờ đợi mười năm.” “Tu Ngôn…” Đoàn Lăng trong lòng kích động, nhịn không được nắm lấy hai tay y. Lục Tu Ngôn nhưng lại vươn tay xoa nhẹ gương mặt hắn, ngón tay trắng như ngọc nhẹ nhàng lướt qua mi tâm, sau đó y liền ôm cổ hắn, cả người gần như ngã vào lòng Đoàn Lăng. Đoàn Lăng không khỏi ngừng thở. Chỉ chớp mắt sau, hắn xuất thủ như điện, giữ chặt lấy cổ tay trắng muốt của Lục Tu Ngôn. “Leng keng” một tiếng, một thanh chủy thủ từ tay y rơi xuống. Chỉ thiếu chút nữa là lưỡi dao sắc bén đó đã đâm vào lưng Đoàn Lăng. Đoàn Lăng mặt trầm như nước, từng chữ từng chữ thốt ra tên một người: “Lục Tu Văn, quả nhiên là ngươi!” Người trong lòng hắn đảo mắt một cái, bỗng nhiên thay đổi thành một bộ dáng khác hẳn rõ ràng mặt mũi vẫn như vậy, nhưng giờ không còn vẻ tao nhã lúc trước, trái lại mang theo một tia tà khí. Y hỏi: “Ngươi làm sao nhận ra?” Mời các bạn đón đọc Chiết Chi (Giai Hạ Tù) của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.
Tương Kiến Hoan
Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, Thái thông thông. Vô nại triêu lai hàn vũ, Vãn lai phong [1]. Tấn giang biên tập đánh giá: Lý Tiệm Hồng đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm  được ăn cả ngã về không, khi bị quanh vây rất nhiều thiết kỳ. Phong tuyết nộ hào, thiên lý tuyết nguyên. Ngay trong lúc tình huống nguy hiểm này  một người một ngựa xông khỏi chiến trường, lại vì vách núi sụt lở mà tiêu thất dưới vực sâu… Mà ở một nơi khác, Đoạn gia Nhữ Nam thành Đoạn gia, quản gia bà tử đang trách phạt “Đào sinh tử” Đoạn Lĩnh bị mọi người hoài nghi ăn cắp, giữa lúc cậu khốn đốn bất lực nhất lại bị một nam tử xa lạ cứu ra mang đi. Đại tuyết tung bay, núi xanh như mực, màn sân khấu giật lại, truyền kỳ là sinh ra trong lúc đó. Tác giả sử dụng ngôn ngữ thành thạo lưu loát, từ tình cảnh chiến trường làm thiết nhập, vừa mở đầu đã khiến độc giả chìm đắm trong bầu không khí cổ phong bi thương, đồng thời cũng bắt được đầu mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật cùng với những phục bút vô tình cố ý lộ ra. Thiếu niên ăn nhờ ở đậu, thân thế vẫn là một câu đố, đột nhiên xuất hiện một nam nhân xa lạ ra tay cứu vớt, theo tình tiết tiến triễn, nhân vật lần lượt lên sân khấu, nội dung phát triển của câu chuyện dẫn dắt độc giả đến vô hạn mơ màng. *** Review Thanh Phong:   Tương kiến hoan là bộ đam mỹ đầu tiên mình đọc của bố Gà, đây cũng là bộ đam mỹ dù có đọc đi đọc lại bao nhiêu lần mình vẫn có thể khóc, cười cùng các nhân vật. Trước hết, Tương kiến hoan là một bộ truyện dài, là một hành trình vất vả của nhân vật chính trên con đường tìm lại thân phận của chính mình. Tính thời điểm ở đầu truyện cho đến cuối truyện là cả một chặng đường trưởng thành, gặp gỡ nhiều người, lập mưu tính kế, cố gắng sống sót của Đoàn Lĩnh kéo dài từ khi cậu mới chỉ là một thằng nhóc cho đến lúc thành niên. Ắt hẳn, ai đọc Tương kiến hoan đều sẽ rất ấn tượng sâu đậm với Lý Tiệm Hồng. Một Lý Tiệm Hồng ấm áp như mặt trời, hiền hòa với đứa con duy nhất, cũng rất hài hước, giỏi võ công, cái gì cũng biết. Mỗi khi nhớ về Lý Tiệm Hồng, chắc chắn sẽ nhớ đến câu: “Cả đời này nguyện cầm Trấn Sơn Hà đưa đường chỉ lối cho con.” Ba Hồng không chỉ là một vị tướng quân tài giỏi, một vương gia võ công cái thế, mà là một người cha yêu thương con trai mình hết mực. Đoàn Lĩnh muốn làm gì ba Hồng đều ủng hộ, hỏi cái gì cũng đáp lại, cũng từng đùa cợt con mình khi đi thi, “Nếu không đỗ cha lót tiền cho con vào trường.” Số mệnh của Đoàn Lĩnh là làm thái tử, sau này trở thành cửu ngũ chí tôn, thế nhưng không vì vậy mà ba Hồng khắt khe với Đoàn Lĩnh. Đoàn Lĩnh thích trồng cây cỏ, ba Hồng vui vẻ ủng hộ, thích học y thuật ba Hồng còn vui mừng hơn. Có lẽ may mắn nhất cuộc đời Đoàn Lĩnh, không phải sinh ra là hoàng tộc, mà có ba Hồng là ánh sáng đưa đường chỉ lối, là người dẫn dắt cậu đi những bước đầu tiên, là người ảnh hưởng đến cậu suốt cả đời sau này. “Cả đời nguyện cầm Trấn Sơn Hà dẫn đường chỉ lối cho con” Mặc dù sau này, ba Hồng không còn bên cạnh, nhưng đên bên Đoàn Lĩnh có Vũ Độc. Trong suốt cuộc đời Đoàn Lĩnh, mỗi giai đoạn đều gặp một người có ảnh hưởng rất lớn đến cậu, nhưng thế nào, Vũ Độc vẫn là bến đỗ cuối cùng, nguyện cả đời bảo vệ, yêu thương, lo nghĩ cho cậu. Nhưng đúng theo tên truyện, Tương kiến hoan, gặp người vui, Đoàn Lĩnh và Vũ Độc gặp nhau trong cảnh sa cơ lỡ vận, thế nhưng chính sau đó, cả hai người ở bên nhau, thấu hiểu nhau, dần dần thay đổi chính mình. Vũ Độc của trước đây, trong lòng lúc nào cũng mơ hồ, chẳng hiểu mình muốn gì, mình cần gì, nhưng sau khi ở bên Đoàn Lĩnh thì Đoàn Lĩnh chính là cả thế giới của Vũ Độc. Dù lên núi đao, xuống biển lửa, tan xương nát thịt để bảo vệ Đoàn Lĩnh thì Vũ Độc cũng cảm thấy cam lòng. Cũng chính vì trong lòng có điều muốn bảo vệ, cuối cùng Vũ Độc đã trở thành đệ nhất cao thủ, đạt đến cảnh giới võ công mà trước giờ không bao giờ dám nghĩ đến, trở thành người xứng đáng đứng đầu Bạch Hổ đường. Vũ Độc yêu Đoàn Lĩnh bằng một thứ tình cảm chân thành hết mực, cẩn thận chăm sóc, dù Đoàn Lĩnh có làm sai gì cũng chưa một lời trách giận. Còn Đoàn Lĩnh cũng dần dần trưởng thành, làm mọi việc cẩn thận, tính toán kỹ lưỡng. Ở bên cạnh Vũ Độc, Đoàn Lĩnh cũng nguôi ngoai dần những đau khổ mà bản thân trải qua, quyết tâm bước tiếp trên con đường mà “thiên mệnh” đã chuẩn bị sẵn. Lang Tuấn Hiệp, Lý Diễn Thu, Mục Khoáng Đạt… Mỗi một người Đoàn Lĩnh gặp gỡ trong cuộc đời, đều ảnh hưởng sâu sắc đến cậu. Lang Tuấn Hiệp là người đầu tiên che chở cậu sau nhiều năm sống dưới sự ức hiếp ở Đoàn gia. Lý Diễn Thu là người giúp Đoàn Lĩnh lấy lại mọi thứ vốn là của cậu. Mục Khoáng Đạt dù là một gian thần, dù lúc nào cũng âm mưu tranh giành quyền lực nhưng Mục tướng là người đã nhìn ra Đoàn Lĩnh là viên ngọc quý, dẫn dắt cậu những bước đầu tiên trên con đường công danh. Tương kiến hoan, không quá hùng tráng, vĩ đại, số lượng nhân vật cũng không hẳn là nhiều với một bộ truyện dài, nhưng nó xoáy sâu về hành trình, tính cách, nội tâm của mỗi người. Dù là nhân vật chính hay phụ, đều có đủ phân cảnh khiến người đọc hiểu rõ nhân vật ấy, có những nhân vật phụ với vai trò không quá nhiều nhưng đọc qua chắc hẳn sẽ không quên. Cách hành văn của Phi Thiên Dạ Tường tả lại những sự kiện rất chân thực, qua từng câu chữ, hình ảnh các nhân vật dường như đang xuất hiện trước mắt. Tương kiến hoan, có buồn có vui, có hài có ngược. Thứ ngược không quằn quại nhưng đầy tiếc nuối, day dứt, để mỗi khi nhớ đến những tình tiết này đều không kìm được mà rưng rưng nước mắt. Những đoạn hài hước, đối đáp duyên dáng giữa các nhân vật khiến không khí nhẹ nhàng hơn nhiều. Bên cạnh đó, bản edit của Nhà bất động rất chỉnh chu, câu văn ngắn gọn đầy đủ mà trau chuốt. Mình thích cách bạn Vện để xưng hô ta – em của cặp đôi chính, thực sự dịu dàng, đáng yêu hơn nhiều. Những phân đoạn giữa ba Hồng và tiểu Đoàn Lĩnh được edit cũng rất cảm xúc. Cả một cuộc hành trình dài, Phi Thiên Dạ Tường không hề có một bước nhảy thời gian nào, khiến mình có cảm giác như lớn lên theo từng nhân vật, từng bước chân của họ dọc từ Nhữ Nam đến Thượng Kinh về Tây Xuyên rồi lại quay ngược lên Đồng Quan. Đọc đến tận cuối truyện rồi vẫn còn thòm thèm vẫn muốn đọc tiếp, vẫn muốn được gặp Vũ Độc, Đoàn Lĩnh, Lý Diễn Thu, Trịnh Ngạn… Dõi theo họ trên con đường sau này. Mời các bạn đón đọc Tương Kiến Hoan của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.
Tử Việt Lan San
Dạ Lan San vốn là thiên hạ đệ nhất đại bang bang chủ nhưng sau khi xuất quan liền phát hiện ra bản thân đã bị quên lãng, đành phải tự mình cưỡi ngựa trở về. Tiểu thiếu gia Thần Tử Việt, bề ngoài có vẻ là người thuần lương vô hại nhưng thực chất lại là một tiểu hồ ly chính cống. Đoạn Tinh phó bảo chủ chính là một thân thần công cái thế, am hiểu kinh thương, mang trên mình trách nhiệm nuôi sống một đống mễ trùng nhưng lại bị một Thần Côn nào đó nói tục tằng. Quân sư Gia Cát Thiên Diên, mang theo một đam mê đối với các loại độc, miệng lưỡi sắc sảo nhưng tâm địa lại thiện lương, coi việc đau khổ của Đoạn Tinh làm niềm vui cho cuộc sống, nhưng cuối cùng lại bị ăn rồi đóng gói mang theo. Khác, có nữ hiệp Bạch Nhược Manh lớn tuổi cùng với Thiếu trang chủ Tiền trang Mộc Tiên Nhiên nhị một quả. Trên đây mọi người mỗi ngày tại Vân Sát Bảo đều vô cùng – náo nhiệt, sống phóng túng, gà bay chó sủa. Ngoài Vân Sát Bảo, đương triều Thiên Tử Hoa Thiên Lang bày đặt ba nghìn mỹ nhân không cần, lại cô đơn đem thanh mai trúc mã Chiến Thần Lâm Hạo Dương xem trọng trong mắt, nắm ở trong tay, chôn ở trong lòng. Vì thế Lâm tướng quân cũng rất ảo não, Hoàng Thượng vừa nhìn thấy mình đã muốn làm, đây là vì mao a vì mao?! Lại cố tình còn có một Mạc Bắc lang, đối Thiên Lang Chiến Thần Lâm Hạo Dương nhớ mãi không quên... Có ái có ngọt có ôn nhu, giang hồ kỳ thật rất nháo ~ *** Anh em, toi đọc xong bộ này rồi đấy. À hôm trước nói nhầm ý, Nhất mộng giang hồ hệ liệt bộ 1 là Tử Việt Lan San, bộ 2 là Bán sơn yên vũ quá giang hồ xong mới tới Lâm lạc tịch chiếu nhá. Cảm giác bộ này ngắn kinh hồn, chẳng bù cho lúc đọc Bạo tiếu giang hồ hệ liệt, mỗi bộ dài kinh khủng luôn. Bộ này có mấy couple chính là Dạ Lan San x Thần Tử Việt, Đoạn Tinh x Gia Cát, Hoa Thiên Lang x Lâm Hạo Dương. Giờ đang bận nên cũng ngại rì viu dài. Túm lại là 3 cặp này ai cũng có tình cảm với đối phương cơ mà đ' dám nói ra thôi. Dạ bảo chủ thì thích Tiểu Việt thôi rồi, cái lúc mà Tiểu Việt bị nội thương mà Gia Cát cũng không chắc có thể chữa được ý, có một cách là  phải trao đổi nội lực với Dạ Bảo chủ, may ra Tiểu Việt còn có thể sống, nhưng hi vọng không cao. Tiểu Việt lo cho Dạ bảo chủ nên không đồng ý. Lúc mà Tiểu Việt nội thương nặng kinh hồn rồi, Dạ bảo chủ nói một câu cảm động dã man: "Ngươi sao lại ngốc như vậy, không phải đổi nội lực với ta là ổn sao, mạng đều có thể cho ngươi, huống chi là những thứ này ..." Ôi mẹ tôi, chả hiểu kiểu quái gì đọc xong câu đấy cảm động lâng lâng, nảy ra một loại xúc động muốn lấy chồng. Rồi là Gia Cát bảo nếu tìm được Tuyết liên có chín cánh hoa thì Tiểu Việt có khả năng cứu được. Cơ mà lúc Dạ Lan San tìm thấy Tuyết liên thì cmn có mỗi tám cánh. Mà cánh hoa Tuyết liên trăm năm mới nở một cánh. Ôi mẹ, lúc đấy tưởng tuyệt vọng rồi cơ. "Nếu nó chịu nở, mạng ta cũng cho nó." "Ta chờ đến khi nó nở mới thôi, nếu không chờ được, Tiểu Việt đi đâu, ta sẽ theo đó." Xong ảnh quỳ ở đấy suốt, cuối cùng đến ngày thứ 4, vừa tròn chín trăm năm, hoa đấy đấy nở cánh thứ chín. Sướng điên.    Còn về Đoạn Tinh với Gia Cát, toi thích đôi này lắm nà. Kiểu bọn thần y tiểu thụ đứa nào cũng độc miệng hay sao ế. Cơ mà Gia Cát lúc thì như kiểu đanh đá lắm, lúc thì moe moe thấy thương luôn. Gia Cát với Đoạn Tinh chửi nhau suốt ngày, à nói chung là cãi cọ linh tinh thế thôi, còn đánh hay chí choé. Nhưng Đoạn Tinh võ công đệ nhị thiên hạ lại chẳng bao giờ dùng lực, đánh cũng chỉ đánh yêu. Còn Gia Cát thì ôi thôi, dùng hết sức bình sinh đánh luôn ấy. Về sau tự nhiên chả hiểu sao Gia Cát nó nhận ra tình cảm của mình với Đoạn Tinh, kiểu thích thích rồi, nhưng mà nghe mấy người trong Vân Sát Bảo nói là Đoạn Tinh mời rất nhiều tú nương lên núi. Nghe vậy, Gia Cát lên cơn ghen bỏ đi. Ẻm đứng dưới chân núi 1 ngày 1 đêm chờ Đoạn Tinh đi tìm, nhưng mà chẳng thấy ảnh xuống núi. Giận quá bỏ đi, xong tình cờ các kiểu lưu lạc vào hoàng cung. Ở đấy thì gặp Lâm Hạo Phong, anh Phong đẹp giai đem lòng thích Gia Cát, cơ mà Gia Cát đ' yêu ảnh nên ảnh thất cmn tình. Về sau Đoạn Tinh ngơ ngơ hiểu được lòng mình, phi ngựa một mạch đến hoàng cung tìm Gia Cát. Trải qua nhiều chuyện, hai trẻ HE vui vẻ. Còn đôi cuối cùng, đôi này ngược nhau thôi rồi. Anh hoàng đế Hoa Thiên Lang thích Thiên Lang đệ nhất chiến thần Lâm Hạo  Dương, mà bé Dương cũng thích lại ảnh nữa. Nhưng mà không nói ra, tại vì sợ người ta đàm tiếu ý. Người trong nước ai cũng biết quan hệ của hoàng đế với Lâm Hạo Dương. Năm nào thuận buồm xuôi gió, nhân dân an cư vui vẻ thì người ta ca tụng Hoa Thiên Lang có tài trị nước, năm nào thiên tai khổ cực, người ta chửi mắng Lâm Hạo Dương mị hoặc hoàng đế. Cmn bất công vcl ra ý. Lâm Hạo Dương luôn cố gắng đánh giặc thật tốt, giúp Hoa Thiên Lang bảo vệ an ổn cho đất nước, chỉ vì muốn ảnh ít lo lắng hơn. Nhưng hai đứa vẫn cứ yêu ghét chẳng rõ, trong lòng có người ta mà có dám bày tỏ đâu. May mà có em Lãnh Tịch Chiếu  (sẽ gặp em ở bộ Lâm lạc tịch chiếu) mở đường cho, thông não cho mới hiểu được đấy, ngu thế chứ. Lãnh Tịch Chiếu: "Đây là ngọc bội của năm đó hoàng thượng cướp trên người ta đưa cho ngươi, ngươi lúc ấy làm mất không tìm, y nhặt được đeo suốt hai mươi năm. Các ngươi đều là ngốc tử, yêu đến mệt mỏi như vậy." Huhu, cuối cùng hai ẻm cũng nhận ra mình ứa thể thiếu người kia, xong về cung đoàn tụ thế là HE cả lũ nhá. Chờ mấy hôm nữa đọc xong Lâm Lạc Tịch Chiếu rồi rìu viu nốt hệ liệt này cho.  [Văn án]   Dạ Lan San là giang hồ đệ nhất đại bang bang chủ, lại ngay ngày xuất quan chịu khổ bị mọi người quên lãng, đành phải tự mình hùng hùng hổ hổ cưỡi ngựa trở về. Tiểu thiếu gia Thần Tử Việt cà lơ phất phơ, nhìn có vẻ như thuần lương vô hại, nhưng thực chất là một tiểu hồ ly khoác da thỏ tử. Phó bảo chủ Đoạn Tinh võ công cái thế lại am hiểu kinh thương, gánh vác trách nhiệm trọng đại nuôi sống một đống mễ trùng, phí sức lao động còn bị Thần Côn nào đó nói tục tằng. Quân sư Gia Cát Thiên Diên ham mê các loại độc dược, miệng lưỡi sắc bén tâm địa thiện lương, lấy tổn thương của Đoạn Tinh làm phương thức giải trí tốt nhất của nhân sinh, cuối cùng bị ăn làm mạt tịnh cộng thêm đóng gói mang đi. Khác, có nữ hiệp Bạch Nhược Manh lớn tuổi cùng với Thiếu trang chủ Tiền trang Mộc Tiên Nhiên nhị một quả. Trên đây mọi người mỗi ngày tại Vân Sát Bảo đều vô cùng – náo nhiệt, sống phóng túng, gà bay chó sủa. Ngoài Vân Sát Bảo, đương triều Thiên Tử Hoa Thiên Lang bày đặt ba nghìn mỹ nhân không cần, lại cô đơn đem thanh mai trúc mã Chiến Thần Lâm Hạo Dương xem trọng trong mắt, nắm ở trong tay, chôn ở trong lòng. Vì thế Lâm tướng quân cũng rất ảo não, Hoàng Thượng vừa nhìn thấy mình đã muốn làm, đây là vì mao a vì mao? ! Lại cố tình còn có một Mạc Bắc lang, đối Thiên Lang Chiến Thần Lâm Hạo Dương nhớ mãi không quên. . . Có ái có ngọt có ôn nhu, giang hồ kỳ thật rất nháo ~ Nội dung: Giang hồ ân oán, thiên chi kiêu tử thiên tác chi hòa Vai chính: Dạ Lan San, Thần Tử Việt ┃ Phối hợp diễn: Đoạn Tinh, Chư Cát Thiên Diên, Bạch Nhược Manh, Hoa Thiên Lang, Lâm Hạo Dương, Gia Luật thanh ┃ Khác: đam mỹ, giá không, ngọt văn   Mời các bạn đón đọc Tử Việt Lan San của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.