Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên của tác giả Mộc Tô Lí: Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ, Linh Dị, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn Giới thiệu: Tà ma tràn ngập thế gian, mà nơi trú ngụ nhiều nhất chính là thành Chiếu Dạ, hơn phân nửa đều ở tại nơi này. Một nửa còn lại thì sao? Nửa còn lại đều đã vong hồn dưới tay của thượng tiên Tiêu Phục Huyên tại Bắc Vực của Thương lang, cũng là nơi thượng tiên cai quản. Còn có một tồn tại đặc thù khác, chính là Ô Hành Tuyết, thành chủ của Chiếu Dạ, đã bị cầm tù 25 năm và vẫn còn tồn tại. *** Giữa năm Thiên Thù, Miện Châu đại tuyết. Biển Vô Đoan tuyết phủ kín mười vạn dặm, phủ đến cả Thương Lang Bắc Vực. –––– Nơi này quá lạnh, chỗ nước đọng cũng nổi lên một lớp băng mỏng. Ô Hành Tuyết đứng trên một cái cây chết dưới nước, rửa đi vết máu trên tay. Đôi tay mảnh mai trắng tinh kia, không có một chút sức sống, dường như chỉ trêu chim trong điện ngọc, thưởng hoa nơi Tiên Đô. Nhưng cách đây không lâu, hai ngón tay đó đã trực tiếp xé vài cái đầu. Cho nên hắn rửa thật cẩn thận, không có ý định mở miệng, người bên bờ biển cũng không dám mở miệng. Nín thở như vậy thật lâu, rốt cuộc bọn họ chờ được một câu. "Năm nay là năm nào?" – Ô Hành Tuyết hỏi. Giọng nói xuyên qua mặt nước mênh mông, có chút mơ hồ. Người bên bờ biển phản ứng một lúc, vội vàng đáp: "Thiên Thù năm thứ 25." Ô Hành Tuyết ngửi ngửi ngón tay đã rửa xong, rốt cuộc đảo mắt nhìn qua: "Thiên Thù?" "Đúng vậy, Thiên Thù." "Thiên Thù......" – Ô Hành Tuyết nhỏ giọng lặp lại niên hiệu xa lạ. Người đáp lời vội nói: "Tiên môn bách gia đã thay đổi." "Ha." Ô Hành Tuyết rũ tay, theo động tác, có tiếng kim thạch khẽ cọ xát leng keng. ......!Giống như một chuỗi khoá xiềng xích. Mấy người bên bờ biển phản ứng cực mạnh với âm thanh này, da đầu đều tê rần. Bọn họ cẩn thận nhìn người dưới nước. Chỉ thấy Ô Hành Tuyết một thân thương thanh tố y, giống như hoà vào sương mù lạnh lẽo. Nhưng bất luận là cổ tay giữa tay áo, hay là xương mắt cá lộ ra do chân trần, đều tái nhợt sạch sẽ, không thấy bóng dáng xiềng xích. Mà tiếng leng keng này vẫn tồn tại chân thật. Có người nhỏ giọng lầm bầm: "Tiếng động này là ––––– " "Suỵt! Có bệnh? Ngươi lại mỏ nhọn hỏi trước mặt? Tìm chết cũng đừng kéo bọn ta theo!" Người cắt ngang sợ vị kia dưới nước nghe thấy, quát mắng cũng chỉ dùng giọng hơi. Đáng tiếc vẫn bị nghe thấy. "Là cái gì?" – Ô Hành Tuyết hỏi, "Đừng ngừng lại, tiếp tục nói." Mọi người bên bờ biển ngừng hô hấp, nuốt nuốt nước miếng, ngón tay rũ bên người run rẩy cực nhẹ: "Không......!Không! Bọn ta......!bọn ta chưa nói cái gì cả, thật sự chưa nói gì cả." Người đời đều biết, Thương Lang Bắc Vực là nơi khiến người sợ hãi hơn cả động quỷ. Quỷ quái trên thế gian không sợ báo ứng không sợ tiên phật, duy nhất chỉ sợ chết tại nơi này. Tà ma bị giam cầm tại nơi này, đều sẽ bị đóng bởi tầng tầng lớp lớp thiên toả. Nhìn không thấy cũng không giải được, đại diện cho trời cao trách phạt. Ngắn thì một ngày dài thì một năm, tà yêu bị đóng nhất định sẽ chịu tra tấn chịu không thấu, hồn phi phách tán, linh nhục câu diệt. Vì vậy, Thương Lang Bắc Vực tại biển Vô Đoan này trên không trung lơ lửng 513 năm, chỉ có vào không có ra. Ngoại trừ ma đầu Ô Hành Tuyết. Hắn là người duy nhất bị đóng lại đây 25 năm, vẫn sống sót như cũ. Ma đầu như vậy, hiện tại treo một thân xiềng xích vô hình, nhỏ giọng nói "Tiếng leng keng này là cái gì, người nói cho ta nghe một chút", ai dám thật sự nói tiếp? Tĩnh mịch chậm rãi tràn ngập trong sương mù lạnh lẽo. Người bên bờ biển thật cẩn thận liếc mắt một cái, lập tức thấy Ô Hành Tuyết nghiêng đầu nhìn bọn hắn chằm chằm, không nói một lời. Nhất thời lạnh run từ đầu đến chân. Tiêu rồi. Chủ nhân âm tình bất định này lại bắt đầu rồi. Trong lòng mọi người nói. Thật ra trần đời đều biết vị ma đầu này trông cũng không doạ người. Ngược lại, hắn được sinh ra với tướng mạo khá tự phụ, giọng nói rất dễ nghe, bộ dáng cũng cực kỳ dễ nhìn, đặc biệt là gương mặt. Đuôi mắt hắn hơi cụp xuống, từ trên cao nhìn xuống, giống như mực vừa đông lại trong hồ băng. Nhưng như vậy thì sao? Đừng nói những thuộc hạ tà ma hung thần ác sát này, ngay cả Linh Đài thập nhị tiên trước kia, hắn cũng nói giết liền giết. Ai lại không sợ? Hắn nói chuyện, sợ. Hắn không nói chuyện, cũng sợ. Nghiêng đầu một lần nữa như thế, lại con mẹ nó càng muốn mạng! Mọi người mồ hôi lạnh ròng ròng. Một lúc sau, người nói sai đầu tiên thân thể run lên, không thể kìm lại: "Thành chủ, thành chủ ta sai rồi. Là ta nói không lựa lời, ta không nên nhắc đến khoá......!Phỉ phui! Tóm lại ta không nên! Ta thật là, ta thật là ––––– " Hắn lâu vết máu bên miệng mình, đang định hạ chú phát tàn nhẫn thề độc. Lập tức nghe Ô Hành Tuyết nói: "Ngươi sai chỗ nào rồi, ta không rõ." "......" "Còn có, ngươi gọi ta là thành chủ?" "......" Đệt. Từ thành chủ này làm sao với ngươi, cũng không thể gọi? Mấy người ở bờ biển bị tầng tầng chất vấn làm cho muốn điên rồi. Nhưng bọn họ không biết chính là, vị trên cây kia thật sự đã sớm sụp đổ rồi ––––– Ô Hành Tuyết điềm tĩnh, trong lòng lại sóng lớn ngập trời. Nhớ nhung suy nghĩ chỉ có bốn chữ: Sao lại như vậy! Hắn chỉ ngủ ngon một giấc, làm sao lại ở trong thân thể người khác??? Rõ ràng một khắc trước, hắn vẫn là Thước Đô vương công hiển quý. Mới vừa gác lại ngọc mỹ tửu ở Khúc Thuỷ yến, khoác áo choàng hồi phủ. Thước Đô lập tức đổ tuyết hai ngày không ngừng, đường hơi khó đi. Hắn thân cao, gã sai vặt cố giương dù hết sức, xiêu xiêu vẹo vẹo. Hắn không thấy đường, giành lấy dù tự mình che, lại đặt ngọc lô vào trong tay áo. Làm cho gã sai vặt một đường thụ sủng nhược kinh. Người trong phủ sớm chuẩn bị sẵn một bình nước nóng, thật sự ấm áp, thế cho nên hắn vừa vào cửa lập tức buồn ngủ. Hắn nhớ rõ chính mình tiện tay vớ một quyển thoại bản dân gian, tựa mép giường lật xem. Ngoài cửa sổ, chim sẻ đông đậu trên chuông gió, leng keng rung động. Hắn nghe, nhìn, không biết như thế nào lại chống đầu ngủ mất...... Đến lúc bị tiếng người ồn ào bừng tỉnh, mở mắt ra, lập tức phát hiện chính mình đã tới cái chỗ quỷ quái –––––– Bốn phía mặt nước mênh mông, sương mù đầy trời. Trong nước chỉ có một gốc cây khô, lẻ loi đứng đó. Dưới nước lờ mờ, đều là cành cây trắng xanh. Mới đầu hắn cho rằng, đó là do Thước Đô thịnh hành một thời gian loại san hô trắng. Nhìn kỹ mới biết, tất cả kia đều là cánh tay người. Tất cả đều là cánh tay...... Mà hắn đứng trên cành khô có thể gãy bất cứ lúc nào, để chân trần không có điểm tựa. ...... Còn có gió thổi hắn. Còn lắc lư. Còn tay đầy máu. Trời biết một chớp mắt kia, hắn có bao nhiêu muốn mắng người. Trong thi thư thoại bản người chợp mắt đều là "Chợt mơ về thời niên thiếu", đến hắn lại thành "Quỷ thượng thân". Ờ, sai rồi. Là hắn thượng thân quỷ. Nhờ phúc của đám vạ miệng kia, hắn chưa kịp nói sai lời, đã lập tức minh bạch được điểm quan trọng nhất ––––– Nơi quỷ quái này gọi là Thương Lang Bắc Vực, là nơi chuyên giam giữ ma đầu. Hắn chính là ma đầu bị khoá kia. Mấy tên bên bờ biển kia dường như từng là thuộc hạ của hắn, trong đó có một tên lúc xông tới, trong tay còn kéo theo nửa cái thi thể máu chảy đầm đìa, mặt vô cảm đá xuống nước. Có thể thấy được không phải là người lương thiện. Bị người như vậy vây quanh, hắn có thể nói "Ta không phải nguyên chủ" sao? Nói rồi, mấy tên thủ hạ vừa thành khẩn vừa sợ hãi kia mặt sẽ biến sắc tại chỗ, xé hắn thành hai mảnh, ném hắn vào vũng nước đọng này. Cho nên hắn đành phải vừa rửa máu trên tay, vừa cân nhắc nương theo bọn họ mà nói. Kết quả nương nửa ngày, lại nương ra "Thành chủ ta sai rồi", "Thành chủ, ta câm miệng" và "Phỉ phui". Muốn mạng mà. ––––– Trong lòng hắn tự tính toán, bỗng nhiên nghe thấy một trận âm thanh ồn ào. Cách vách núi dày như sắt khó mà nghe rõ, nhưng vừa nghe, chỉ cảm thấy có vô số người vây quanh bên ngoài, rút đao kiếm. Xen lẫn còn có tiếng người, mơ hồ có thể nghe thấy "Còn chờ cái gì" "Ma đầu kia" linh tinh chữ nghĩa. Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy một tiếng coong keng chấn vang. Huyền thiết và hắc thạch vỡ vụn ào ào lăn xuống, hồ băng âm trầm vô biên chấn động điêu cuồng kịch liệt –––––– Điên đến cành cây gần nhất Ô Hành Tuyết đang chống đỡ. "......" Mấy tên thuộc hạ bên bờ biển nghe thấy động tĩnh bên ngoài vách núi, nhíu chặt mi tâm, sắc mặt khó coi. "Nghe không tốt." "Tiên môn bách gia dự tính đều tới." "Tới đương nhiên là sẽ tới, bọn họ không phải trước sau như một xem Thương Lang Bắc Vực này như mạng sao?" "Lời là nói như thế, trên đời còn một nơi cuối cùng có thể kinh sợ tà ma uế vật, có thể không xem như mạng sao." "Ha, vậy thì làm sao, còn không phải tất cả đều tới rồi." Đùng đoàng! Lại một tiếng, vách núi vẫn giống như sắt đúc, nhưng chấn động lại càng ngày càng lợi hại. "Không được, cứ theo tiến độ này, bọn họ rất nhanh sẽ vào được! Thành chủ, chúng ta –––––– " bọn thuộc hạ quay đầu lại, giọng nói ngưng bặt. Lập tức thấy Ô Hành Tuyết rũ mắt, ngón tay đang nắm một đoạn cành khô khác. Thuộc hạ: "?" "Chúng ta cái gì, tiếp tục nói." – Ô Hành Tuyết dường như chỉ là bẻ lấy thưởng thức, nhìn hai mắt lập tức thấy mất hứng, tuỳ tiên ném vào trong nước. Bọn thuộc hạ nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm nhánh cây đã chết lặng lẽ trôi trên mặt nước, vẻ mặt có chút kinh hãi. Rốt cuộc người đời đều biết, tất cả nhưng vật đã qua tay đại ma đầu này, dù chỉ là một giọt nước, đều đáng sợ. "Chúng ta......" – Thuộc hạ liếm liếm môi, ánh mắt vẫn nhịn không được liếc nhìn nhánh cây đó, "Chúng ta nhanh chạy khỏi nơi này." "Không sai, thành chủ. Thương Lang Bắc Vực này hai ngày chợt nổi lên dị tượng, người đời đồn đãi nói là đã tận số rồi. Tiên môn bách gia sợ nơi này sụp đổ, đương nhiên là không ngồi yên được, mã bất đình đề toàn bộ đều tới." (马不停蹄 Mã bất đình đề: Ngựa không dừng vó; tiến tới không ngừng (ví với không ngừng tiến bộ) Một nửa là muốn tận lực cứu sống. Một nửa là sợ hãi ma đầu bị khoá bên trong còn chưa có chết hẳn. Dưới loại tình huống này, hai bên nếu gặp nhau, thật sự chính là một trận đánh ác liệt. Mấy người trong đám thuộc hạ ngẫm lại liền thấy đau đầu. Bọn họ đang muốn thúc giục, lại nghe Ô Hành Tuyết mở miệng: "Cho nên các ngươi hoảng loạn cuống quít như vậy, là vì đánh không lại?" Thuộc hạ: "......" Cái đó không thể gật đầu. "Thành chủ, đám con cháu tiên môn bên ngoài đó căn bản không đáng nhắc tới." – Tên nhiều tuổi nhất kia nói. Người bên cạnh hắn trầm mặc hai giây nhìn hắn chằm chằm: "?" "Nhưng thật ra bản thân Thương Lang Bắc Vực này." – Hắn nhìn lướt qua khắp nơi, "Đều nói nơi này mấy ngày liền có dị tượng, là cung cấp nuôi dưỡng linh khí. Lời này hẳn không sai, nếu không chỉ bằng bọn ta cũng không vào được nơi này. Chỉ là nơi này, năm đó cũng là từ vị kia......!vị kia Thiên Túc thượng tiên quản." Mấy chữ "Thiên Túc thượng tiên" kia hắn nói nhanh như bay lại hàm hồ, nhưng vẫn bị người bên cạnh củng một giò. "Hắn và Tiên Đô đều đã chết, ngươi một hai phải nhắc đến trước mặt thành chủ?" – Bọn họ xuyên qua bờ hồ bao la, trộm ngắm Ô Hành Tuyết một cái, ép tiếng nói tới gần như không nghe thấy. "......" Ô Hành Tuyết trong lòng lại nói, lại là sắc mặt trắng bệch lại bộ dáng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Vị Thiên Túc thượng tiên kia vời ta, không, với nguyên thân này của ta có bí mật gì? Lại nhìn ta như vậy. Ô Hành Tuyết rất muốn bắt tên thuộc hạ kia tiếp tục nói, để hiểu rõ ngọn nguồn. Nhưng ngại thân phận, chỉ có thể từ bỏ. Hắn cũng không phải nguyên chủ bị khoá ở đây, không thể làm gì khác. Chỉ có thể nghe danh xưng xa lạ kia, lặng im, thờ ơ. Thuộc hạ lại nhìn hắn một cái: "Tóm, tóm lại, tuy rằng vị kia chết từ lâu, nhưng nơi quỷ quái này nói không chừng còn hậu chiêu của hắn sót lại, bị mắc kẹt lại thật không tốt." "Đúng vậy." "Cho nên thành chủ à, chúng ta chạy nhanh thôi!" Ngữ khí của bọn họ nôn nóng khẩn thiết, gần như tận tình khuyên bảo. Thành chủ của bọn họ cũng cảm thấy rất có đạo lý, có thể gật đầu đáp ứng. Nhưng thành chủ lúc này có một vấn đề cấp bách hơn. Muốn hỏi, tiền đề là làm cách nào không tổn hại thân phận ma đầu, để người khác đem hắn từ chạc cây này đi xuống? Ô Hành Tuyết nhìn thoáng qua hồ sâu dưới chân, lại nhìn về phía bờ biển. Vài tên thuộc hạ trông mông nhìn hắn, chờ một mệnh lệnh. Hắn lược nghĩ một lúc, nâng tay lên. Hơi cong ngón trỏ chọn mấy tên ở bờ biển kia, điểm trúng một tên tương đối thuận mắt. "Ngươi lại đây." – Tiếng nói hắn vẫn như cũ không nhẹ không nặng. Tên bị điểm trúng run lên một chút, không rõ nội tình mà cứng đờ ở đó. "Ta?" "Ừm." "Thành chủ ta, ta lại nói sai lời nào sao? Ta vừa nãy không có mở miệng." Ô Hành Tuyết: "......" Hèn nhát. "Lại đây." – Hắn nhỏ giọng lặp lại một câu, rũ ngón tay đang chỉ người kia. Trong động tác, nhưng xiềng xích vô hình lại phát ra tiếng leng keng vang vọng. Tên bị điểm trúng kia không dám hỏi nhiều, tê da đầu, nhấc chân lập tức bước lên hồ nước lặng, một bước trăm trượng. Chỉ trong tích tắc, đã đến trước cái cây chết. "Thành chủ." Hắn vừa muốn đặt chân lên cái cây, lại nghe thấy một tiếng vang lớn! Vô số kiếm khí từ tám hướng lao đến, mang theo hàn ý của phong tuyết ười vạn dặm nơi Thương Lang Bắc Vực. Hắn duỗi tay về phía Ô Hành Tuyết nháy mắt tay biến thành một làn sương máu, cả người thật mạnh bị đẩy trở lại bờ biển. Chỉ một thoáng, cự trận hồ băng, sóng triều dữ dội. Ô Hành Tuyết chỉ cảm thấy kiếm ý băng lạnh nghênh diện quét tới, hắn theo bản năng nhắm mắt. Lúc mở mắt, lại thấy một đoá vương liên kim sắc đủ bao vây toàn bộ Thương Lăng Bắc ngục ầm ầm mở ra dưới chân hắn. Hắn lờ mờ nhìn thấy bên trong hoa tuyết và kim sắc là một hư ảnh tay cầm cự kiếm. Người nọ vóc dáng rất cao, trên xương vành tay phải có ba chiếc khuyên tang màu đen, sắc bén lộ ra sát khí tận trời, gương mặt lại như quan ngọc. Giống như gió trời nơi biển Vô Đoan mang theo mùi sắt lạnh. Hắn ở trong gió trời hư vô kia quay đầu nhìn về phía Ô Hành Tuyết, bên dưới tai nơi hợp với gân cốt ở cổ có một dấu kim ấn thoáng ẩn thoáng hiện. Đó là một chữ "Miễn". Người đời đều biết, Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên nhận trời ban chữ "Miễn". Miễn, tức Xá, trăm tội toàn tiêu. ____________________ Tác giả có lời muốn nói: Tôi đến đây! Ô Hành Tuyết thụ, không được phản đối ~ Văn án đang xem xét, mọi người đọc chính văn trước nhé ~ Ngoài ra, đừng mong đợi quá nhiều, bởi vì tôi nghiêm túc thật sự viết một bộ cổ đam, có thể không hay lắm, cảm tạ ~ Yêu mọi người!. Mời các bạn mượn đọc sách Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên của tác giả Mộc Tô Lí.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lễ Tình Nhân Đến Muộn - Tử Trừng
Không muốn tâm huyết cả đời của cha bị hủy hoại, Kế Chỉ Tường đã đồng ý một "cuộc hôn nhân doanh nghiệp” với Cận Trọng Kỳ, tổng giám đốc của tập đoàn xây dựng nổi tiếng, để có thể cứu công ty của gia đình đang trên bờ vực phá sản. Bắt đầu một cuộc hôn nhân không tình yêu, Chỉ Tường vốn không hy vọng vào sự rung động của trái tim nhưng không biết từ bao giờ Trọng Kỳ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Suốt ba năm cô ở bên anh, lặng lẽ vun đắp tình cảm giữa hai người, cố gắng để bước vào trái tim anh nhưng những gì cô nhận được chỉ là những tổn thương ngày một chất chồng. Vì cô vô tình xem những tấm ảnh của người anh yêu ngày xưa, anh cấm cô không được bước vào văn phòng của anh; cũng vì một cú điện thoại của người con gái ấy, anh bỏ cô lại một mình giữ căn nhà trống trong ngày Tết sum vầy của gia đình. Ngay cả khi cha cô mất, anh cũng không lựa chọn đứng cùng cô bên linh cữu mà xuất hiện như một vị khách xa lạ và đi bên cạnh anh, không ai khác, vẫn là người con gái ấy. Quá đau đớn với những tổn thương, quá mệt mỏi với những chờ đợi, Chỉ Tường bỏ lại sau lưng tất cả mọi thứ cùng một tờ đơn li hôn và ra đi. Có phải những tổn thương này đều do anh cố ý, hay tất cả chỉ là một sự hiểu lầm? Có phải những chờ đợi kia đều vô nghĩa hay đó chỉ là sự chờ đợi dài hơn để đến được một hạnh phúc lớn hơn? "Muốn tìm lại trái tim của cô ấy, thật ra không cần đến vật chất gì cả, chỉ có một thứ rất đơn giản lại có giá trị nhất là có thể đổi lấy trái tim của cô ấy, có điều, phải xem cậu có chịu bỏ ra không?" "Cái gì?” Chỉ cần cô ấy quay về, muốn điều kiện gì anh cũng đồng ý! "Trái tim, trái tim của cậu! Chỉ cần cậu trao cho cô ấy trái tim cậu, tất cả tình yêu của cậu…" *** Tử Trừng - Cô sinh ngày 17 tháng 6, chòm sao Song Tử. Cô có khuôn mặt tròn. Cô thích đọc tiểu thuyết và xem tranh châm biếm. *** Chỉ Tường được Cố Nhân Uyên đưa về chỗ trọ, cô đứng ngoài cửa cảm ơn, không có ý định mời anh ta vào trong nhà. “Vậy em cứ nghỉ đi, tôi không làm phiền nữa”, Cố Nhân Uyên không có ý kiến gì, chào tạm biệt rồi lái xe rời đi, mọi chuyện đã vậy, anh cũng dứt khoát từ bỏ. Đợi xe của Cố Nhân Uyên đi hẳn, Kế Chỉ Tường mới lấy chìa khóa trong ví ra mở cửa, ánh mắt thấp thoáng nụ cười khi nhìn xuống bụng. Chúc mừng cô, thai nhi đã được ba tháng, hiện giờ kết quả siêu âm cho thấy vẫn bình thường. Lời bác sĩ phụ sản thông báo kết quả vẫn còn vọng bên tai, những thông tin này chỉ khiến cô càng thêm đau lòng... Buổi sáng thức dậy phát hiện bao tử của mình không được thoải mái, tuy vậy Kế Chỉ Tường vẫn cố gắng đi làm, không ngờ đến trưa, ăn xong phần cơm hộp, cảm giác buồn nôn buộc cô phải chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Mấy nữ đồng nghiệp vội gọi Cố Nhân Uyên đến chở Kế Chỉ Tường đến bệnh viện cấp cứu, không ngờ sau khi trải qua một loạt các loại kiểm tra sức khỏe mới phát hiện một sinh mạng nhỏ bé đang tồn tại trong cô ngoài dự liệu. Cũng thật nực cười! Trước đây cô ngày đêm cầu khẩn mà không sao có được một đứa con, mãi đến khi gia đình đổ vỡ, đứa trẻ mới chịu xuất hiện. Kế Chỉ Tường không thể hiểu được mọi chuyện đã xảy ra với mình! Làm sao bây giờ? Cô tuyệt đối không nạo phá cái thai đó, nếu vậy... có nên báo cho bố của đứa trẻ không? Dù sao dòng máu của anh ấy vẫn đang chảy trong cơ thể nó, nếu cô không nói, chẳng phải sẽ đoạt quyền lợi mà đứa trẻ nên có sao? “Em vẫn sống tốt chứ?”, giọng nói lạnh lùng quen thuộc bất ngờ vang lên sau lưng, Kế Chỉ Tường giật bắn người làm rơi chùm chìa khóa trên tay, quay đầu lại, cô nhìn thấy người đàn ông mà cứ ngỡ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Là anh - Cận Trọng Kỳ. “Hình như anh đã làm phiền em.” Nheo mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Kế Chỉ Tường, Cận Trọng Kỳ cúi người nhặt chìa khóa lên, sau đó nhanh nhẹn mở cửa cho cô. “Vào trong rồi nói.” Anh thuận tay kéo cô vào trong, không cho cô từ chối, rồi khóa cửa lại. “Anh ta là ai?”, Cận Trọng Kỳ đặt túi xách trong tay lên ghế, lạnh lùng hỏi thẳng Kế Chỉ Tường. Anh cũng không muốn như vậy! Những lời nói lạnh lùng này không hề xuất hiện trong dự định của anh, nhưng nhìn thấy người đàn ông khác ân cần đưa cô về tận nhà, anh lại thấy khó chịu! Không nhịn được cơn ghen của mình, những lời đó cứ thế buột ra khỏi miệng! “Anh... tại sao anh lại đến?” Làm sao anh biết được cô đang ở đây? Tại sao lại tìm đến? Kế Chỉ Tường đặt tay lên ngực, cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong người. “Là anh hỏi trước thì phải?” Nhanh như vậy đã chấp nhận người khác, trong lòng cô ấy thật ra có anh không? “Theo lẽ thường thì phải có trật tự, anh ta là ai?” Ít ra cũng để anh biết mình gặp phải đối thủ nào chứ! “Anh ấy... là chủ nhiệm trong nhà máy...”, Kế Chỉ Tường tủi thân, giọng nói ngập ngừng, cô không dám nhìn lên. Tại sao anh ấy lại đến? Anh đến để trách mắng cô sao? Cô không hiểu mình đã sai điều gì, anh có cần thiết phải lạnh nhạt như vậy không? “Nhà máy?”, nheo mắt nhìn Kế Chỉ Tường, anh lại cảm thấy đau lòng, “Em làm việc trong nhà máy?”. Cô ấy có học vấn cao, có năng lực, tại sao lại chọn công việc trong nhà máy? Cô xứng đáng có một chỗ làm việc tốt hơn, lương bổng cao hơn, cô vốn là thiên kim tiểu thư của Công ty Kế thị cơ mà! Trong ánh mắt Cận Trọng Kỳ nhìn cô, có tham lam, có khát vọng, gần như điên cuồng muốn nuốt trọn hình bóng gầy yếu đáng thương của cô! Đến khi gặp lại, anh mới biết nỗi nhớ điên cuồng trước đây của mình không bằng một phần nhỏ thực tế! “Vâng”, cô cũng không muốn giấu giếm. Nếu anh ấy đã tìm đến được đây, không thể không có cách tìm ra cô đang làm việc ở đâu, thế thì chẳng phải giấu giếm chỉ vô ích thôi sao? “Còn người đàn ông đó, tại sao lại đưa em về?” Sau khi bình tĩnh lại, Cận Trọng Kỳ bắt đầu nghi ngờ người kia có phải cũng giống như Đinh Bồi Doãn, hoàn toàn là do anh tự tưởng tượng ra hay không? ... Mời các bạn đón đọc Lễ Tình Nhân Đến Muộn của tác giả Tử Trừng.
Lang Thang Trong Trái Tim Anh - Nguyễn Sênh Lục
Trải qua tuổi thiếu niên nhiều biến cố và chia ly đau đớn, ai còn dám lang thang cùng tình yêu của mình? Nguyên Phi Ngư, cô gái luôn sống trong cuộc sống khổ cực và lạnh nhạt, gặp chàng trai Quan Nhã Dương nổi tiếng, tình yêu dường như là chuyện tất nhiên, cô khao khát được yêu, nhưng không thể nào thoát khỏi sự an bài của số phận. Thời niên thiếu, anh từng nói, anh yêu em đến mức trái tim đau nhói. Bốn năm sau, khi anh nắm tay bạn gái mới nhìn cô biểu diễn dưới nước thì trái tim ai đang đau nhói? Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng lại không chỉ là chuyện của hai người, nên em chỉ muốn mang theo tình yêu của mình, lang thang trong trái tim anh. *** Sau ấn tượng của “Tuổi thanh xuân chôn giấu dưới bụi trần”, tôi hy vọng có thể gặp được một câu chuyện có lực viết tương tự của Nguyễn Sênh Lục. Tuy nhiên tôi gần như thất vọng hoàn toàn, bởi “Lang thang trong trái tim anh” nếu đứng độc lập là một tác phẩm khá, nhưng nếu nói nó cùng tác giả với “Tuổi thanh xuân…”, quả thật là hơi kém cỏi. “Lang thang…” có cấu trúc gần giống với “Tuổi thanh xuân…”, cũng là nhân vật nữ chính gặp lại nam chính, từ đó hồi ức thanh xuân được lần giở, đến cuối cùng thì phơi bày hoàn toàn. Nhưng nếu cách viết này làm tôi bất ngờ ở cuốn “Tuổi thanh xuân…” thì với “Lang thang…”, tôi đã phần nào đoán biết. Hoặc do Nguyễn Sênh Lục đã che giấu không khéo, được 2/3 truyện thì tôi đoán ra hết câu chuyện rồi. Xét về nhân vật, “Lang thang…” ít hơn, vì vậy tuyến truyện cũng đơn giản hơn. Một điểm trùng hợp nữa với “Tuổi thanh xuân…” là trong câu chuyện có “tỉ đệ luyến” với lắm rắm rối không thua kém gì. “Lang thang…” gần như là một thất bại của Nguyễn Sênh Lục, trước nhất vì cái bóng quá lớn của “Tuổi thanh xuân…” Không xét đến cốt truyện, chỉ nói đến hiệu ứng thì cuốn “Lang thang…” không nhận được sự quan tâm bằng. Bên cạnh đó, phần dịch thuật và biên tập còn nhiều sai sót, nhất là đoạn xưng hô anh em – anh chú… lung tung cũng khiến tôi nhiều lần bị mất cảm xúc. Thêm việc cả hai truyện tôi đọc của Nguyễn Sênh Lục đều có cảnh H, nhưng được tả rất chán, hoàn toàn không có chút cảm giác nào cả. Có vẻ Sênh Lục không muốn xoáy sâu vào nó, nhưng cách viết của cô thì tôi lại không thỏa. Thật ra bài viết này cũng không hẳn là một bài review, chỉ là tôi muốn kể lại một số cảm nhận ngăn ngắn của mình sau khi đọc truyện. Vì lần trước tôi có nói tôi sẽ tìm đọc cuốn này, nên tôi không muốn lờ nó đi. “Lang thang…” kể về câu chuyện của Nguyên Phi Ngư, cô gái sống lớn lên cùng người em không ruột rà máu mủ, Tô Hiểu Bách. Phi Ngư yêu chàng trai lạnh lùng giàu có Quan Nhã Dương, nhưng vì em trai của mình mà họ chia tay nhau. Bốn năm sau, Phi Ngư gặp lại Nhã Dương, lại một lần nữa xoay vòng trong mối quan hệ một bên là người mình yêu, một bên là người mình mắc nợ. Từ đầu đến cuối, độc giả dễ dàng nhận ra tình cảm của các nhân vật, đặc biệt Phi Ngư chỉ yêu mình Nhã Dương thì không có gì hồi hộp và khó đoán biết cái kết thúc cả. Nhân vật Nhã Dương chỉ được mỗi cái đẹp trai, ngay cả điểm thu hút độc giả là sẽ tìm cách nào để vừa yêu vừa hận, dằn vặt Phi Ngư thì cũng chẳng thấy là bao. Chỉ cần chứng kiến Phi Ngư tinh thần bấn loạn là Nhã Dương quên hết chuyện hận thù, lao vào chăm sóc cho cô. Tần Lạc, cô gái đáng yêu của truyện thì về sau chỉ vài một nguyên nhân bé con mà lao vào chuyện trả thù vớ vẩn. Nguyên nhân đưa đẩy không đủ mạnh để một người lạc quan như Tần Lạc trở nên thay đổi. Mối quan hệ rạn nứt với Phi Ngư đến cuối cũng bị bỏ ngỏ. Còn Hiểu Bách, người tôi những tưởng sẽ gây ấn tượng cũng hiện lên một cách vật vờ, thiện không ra thiện, ác không ra ác. Đoạn trò chuyện cuối cùng của Hiểu Bách và Nhã Dương quá chóng vánh và đơn giản. Tác giả đã gấp rút giải quyết vấn đề bằng cách tống Hiểu Bách sang Nhật cùng lời hẹn ước 3 năm, nhưng 3 năm sau mọi việc cùng bị chín ép bằng vài câu thoại. Thật lòng, dẫu muốn phân tích sâu xa hơn, tôi cũng không biết phải nói cái gì. “Lang thang…” quá đơn giản để bàn bạc nhiều hơn. Ngay cả nhân vật để mình yêu thích cũng không có. Điều vớt vác duy nhất là Quan Quan xuất hiện khá nhiều trong truyện, với dòng thời gian và chuỗi sự kiện tương đối trùng khớp. Quan Quan vẫn là Quan Vi Trần của “Tuổi thanh xuân…”, sẽ dùng vài cách kỳ lạ để chữa tâm lý. Cái tên Tử Nguyệt Vi Trần cũng rất hay. Anh là điểm sáng le lói trong một tác phẩm vụng về, là điều duy nhất níu kéo tôi ráng đọc hết truyện.   Mời các bạn đón đọc Lang Thang Trong Trái Tim Anh của tác giả Nguyễn Sênh Lục.
Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp - Tùng Tô
“Hứa cho em một đời ấm áp” là cuốn tiểu thuyết vô cùng thú vị và kịch tính. Không giống nhiều tiểu thuyết khác với tuyến nhân vật đặc biệt xuất sắc, “Hứa cho em một đời ấm áp” là câu chuyện của những người trẻ tuổi, thành công có, thất bại có, bế tắc có, kiên cường có, hạnh phúc có và bi kịch cũng có. Nữ chính của truyện là một cô gái tài năng, mạnh mẽ, sắc sảo nhưng, như mọi cô gái khác giữa cuộc đời, kỳ thực nội tâm rất yếu đuối và mong manh. Còn nam chính Bùi Trung Khải, bề ngoài hào hoa, phong lưu, thành công trong sự nghiệp khi còn rất trẻ, nhưng bản thân cũng phải trải qua nhiều vật lộn và mâu thuẫn trong quá khứ và cuộc đời. Bởi thế, độc giả đọc “Hứa cho em một đời ấm áp” đều cảm thấy đây là câu chuyện rất thực, rất đời, giống như đang hiện hữu đâu đây trong cuộc sống. Câu chuyện dễ khiến người ta liên tưởng đến cuộc đối chọi vừa gay gắt, vừa kỳ thú giữa một gam màu trắng lạnh lẽo – tượng trưng cho nữ nhân vật chính – và màu đen bí ẩn tượng trưng cho nam chính. Với tiết tấu nhanh, bất ngờ và kịch tính, “Hứa cho em một đời ấm áp” chắc chắn sẽ đưa độc giả đi qua vô vàn cảm xúc thăng trầm trước khi đến một cái kết ấm áp cuối cùng. ***  Cố Hứa Ảo - một đứa trẻ mồ côi, nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của bản thân đã trở thành một phiên dịch viên cao cấp, có địa vị và chỗ đứng trong một công ty có tiếng. Trong một chuyến công tác, cô đã gặp và có “tình một đêm” với Bùi Trung Khải – một tổng giám đốc tài hoa, phong lưu, theo một cách thức đầy kịch tính và đậm chất “bàn tay số phận”. Cố Hứa Ảo dù bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, đầy lòng tự tôn; nhưng kì thực có một trái tim rất mẫn cảm và yếu đuối. Tạo hóa trêu ngươi đã đẩy Bùi Trung Khải vào cuộc đời cô, làm thay đổi nó, trái tim cô từng bước lỗi nhịp. Cô càng lùi, anh càng tiến. Cô cố né tránh, anh tìm mọi cách giáp mặt, chiếm đoạt cô. Liệu anh và cô có chống lại lực hút mãnh liệt khi con tim yêu bùng cháy? Liệu tiếng gọi tình yêu sẽ neo đậu bến nao? Liệu những uẩn khúc về thân thế của Cố Hứa Ảo và món nợ phong lưu của Bùi Trung Khải có ngăn cách được hai người? *** “Hứa cho em một đời ấm áp” nhận được rất nhiều yêu mến của độc giả: "Chuyện tình của Cố Hứa Ảo – cô gái mồ côi luôn biết vươn lên như cái cây hướng sáng với Bùi Trung Khải – anh chàng giám đốc hào hoa, thanh lịch đã khiến trái tim tôi rung động. Họ vô tình là của nhau, dần dần từng bước tiến lại gần nhau. Họ, cũng có lúc giận hờn, cũng có lúc xa cách, cũng có lúc đau khổ; nhưng vượt lên tất cả là trái tim họ dành cho nhau, luôn hướng về nhau." - Độc giả: Tảo Vân   "Chính tình huống “nhầm phòng”, “nhầm giường” đã khởi đầu cho mối tình của họ. Tình yêu phải chăng không có chỗ dành cho những thứ tầm thường như nhục dục? Nhưng với họ, nó lại bắt đầu từ đó. Cơ thể cô đã khơi gợi đam mê luyến ái trong anh, khiến anh thổn thức, khiến anh theo đuổi. Thật ngưỡng mộ là, sau bao nhiêu thách thức, họ đã chính thức cập bến tình yêu! - Độc giả: Ái Thanh *** Tùng Tô thuộc cung Ma Kết lai Bảo Bình, vốn học và làm về Tài chính. Là người lý tính, hết lòng vì công việc, thích sự tự do vô kỷ luật, tôn thờ tự do giới tính. Thích ngó nghiêng khi đi trên phố, thích được thử những bộ đồ ngộ nghĩnh đáng yêu, thích lặng một mình.   Mời các bạn đón đọc Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp của tác giả Tùng Tô.
Hoa Miêu Miêu - Quất Hoa Tán Lý
“Hoa Miêu Miêu” là câu chuyện hư cấu diễn ra trong thời kỳ thần tiên, con người, yêu quái cùng tồn tại và tranh giành lẫn nhau. Câu chuyện kể về mối tình giữa tiểu yêu mèo dưới hạ giới và vị thần dũng mãnh trên thiên giới. Nhân vật chính là cô mèo có tên gọi là “Hoa Miêu Miêu” là tiểu yêu tu luyện thành người. Vì mất đi trí nhớ nên Miêu Miêu không biết tại sao mình lại bị lưu lạc vào thế giới của con người. Thường xuyên đánh nhau, hành nghiệp trượng nghĩa có thể vì bạn mà quên đi mạng sống của mình nên Miêu Miêu được anh em kết nghĩa gọi là: "Lão đại", trở thành thủ lĩnh của các loài vật trong vùng sơn cốc.  Ngoài những việc trên ra Hoa Miêu Miêu không biết làm gì khác, ngay cả đến một chữ cũng không biết đọc, biết viết. Sau thời gian sống dưới hạ giới cùng với huynh đệ kết nghĩa, đến một ngày xuất hiện vị anh hùng chiến tướng có tên gọi Bích Thanh Thần Quân với tướng mạo vô cùng khôi ngô tuấn tú, luôn đi tiêu diệt yêu ma đã nhận Hoa Miêu Miêu làm đệ tử và đưa Miêu Miêu lên thiên giới sống cùng. Cuộc sống trên thiên giới chẳng khác gì cuộc sống của các vương tôn quý tộc dưới phàm trần, đầy đủ vinh hoa phú quý, kẻ hầu người hạ. Miêu Miêu rất được Thần Quân yêu thương quan tâm, nhưng có thể là do tính cách ngốc nghếch nên cô không nhận ra được tình cảm của Thần Quân giành cho mình đó là tình cảm nam nữ vượt qua tình cảm thầy trò.  Vượt qua bao khó khăn thử thách Miêu Miêu dần hiểu ra được tình yêu chân thành mà Thần Quân giành cho mình. Cuối cùng họ đã vượt qua ranh giới giữa thần yêu rồi đi đến hôn nhân. *** Nếu ở trường, tất cả học sinh đều mặc quần áo màu đen mà duy chỉ có bạn là mặc quần áo màu trắng thì sẽ như thế nào? Nếu tất cả mọi người đều có năm ngón tay, chỉ có bạn có sáu ngón tay thì với khiếm khuyết khác thường này, bạn sẽ thế nào? “Chú quạ bay qua bầu trời xanh, chú quạ bay qua đỉnh núi cao, mọi người cùng bay vòng tròn, vỗ tay cùng hát, quạ ơi, quạ à, bộ quần áo đen, đôi mắtmàu đen, đáng yêu làm sao, đáng yêu làm sao…” Một đàn quạ mặcquần áo đen bay lượn trên bầu trời, một đám trẻ mặc quần áo đen kéo taythành vòng tròn, chúng đều là những con yêu quái quạ, chỉ khác nhau làcó con đã tu được thành hình người, con thì chưa. Miệng đám yêuquái nhỏ hát một bài đồng dao, vui vẻ truyền một quả cầu trong tuyết,khi tiếng ca chấm dứt, người nhận được quả cầu là một cô bé đáng yêu tên Dạ Ly, cô bé khá cao so với những đứa trẻ khác, vẫn chưa thể hiện vẻđẹp kiều diễm, vốn được coi là đại tỷ của bọn trẻ. Lúc này cô bé khôngche giấu được vẻ vui mừng, cười tươi rói: “Sao tỷ lại phải làm quỷ? Mọi người cố ý sao?” “Tỷ xui thì phải chịu thôi!” Đám tiểu yêu vỗ tay reo hò, sau đó nhìn Dạ Ly đi tới gốc cây bên cạnh, nhắm mắt vào đếm to: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…” Tất cả những tiểu yêu đã thành hình người lập tức nhảy lên khi cô bé đếm,cánh đen sau lưng giang rộng ra, lẫn với đám quạ chưa thành hình ngườibay ẩn vào trong rừng, chớp mắt đã biến mất. “Xong chưa?” Đếm tới một trăm, Dạ Ly gọi to. Khu rừng rộng lớn không vang lên tiếng trả lời của bọn trẻ, chỉ có tiếng những bông tuyết nặng nề đậu lên cành cây. Dạ Ly chầm chậm quay người lại, cũng giang rộng đôi cánh đen, nhưng khôngvội vã đi tìm kiếm mà hít hít mùi còn lại trong không trung, miệng nóhơi nhếch lên, sau đó bay vào sâu trong rừng. Bọn trẻ con của tộc quạthích chơi trò trốn tìm, nó vốn là cao thủ của trò này, trong phạm vikhu rừng mười dặm quanh đây, chẳng bao lâu nó đã tìm được mấy đứa núptrong bụi quả, trong hốc cây hay trong hang đá. “Còn thiếu mộtngười…” Dạ Ly đếm lại mấy đứa trẻ, nhưng phát hiện ra còn thiếu con quạtrốn giỏi nhất, nó hình như đã dùng loại quả gì đó có mùi rất kích thích trong không trung để giấu mình, mà thời gian hạn định đã sắp hết. Con quạ đó thật phiền phức, Dạ Ly thực sự muốn bỏ cuộc. Nó đang chuẩn bịnhận thua thì ở bụi cỏ khô sau lưng vang lên tiếng quần áo sột soạt. Thế là nó nở nụ cười, gọi to về phía đó: “Ra đây nào! Ta tìm thấy đệ rồi!” ... Mời các bạn đón đọc Hoa Miêu Miêu của tác giả Quất Hoa Tán Lý.