Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ba Vạn Dòng Tình Thư - Lệ Tiêu

Lệ Tiêu thật sự dũng cảm. Trong muôn vàn đề tài về ngôn tình, cô đã chọn viết về một lĩnh vực nửa sáng nửa tối: văn học mạng.  Nửa sáng chính là, bằng câu chuyện này, Lệ Tiêu đã cho độc giả hiểu rõ công việc, cách thức vận hành, những khó khăn và niềm vui của những người múa cùng con chữ.  Nhưng nửa tối còn lại, cũng chính là sự thật trần trụi của cái nghề nghiệp vốn nổi tiếng là bạc bẽo này. Là sự đố kị đến từ những người đã từng cùng chung lý tưởng và đam mê, là sự chèn ép của nhà xuất bản đối với tác giả mới, là sự hủy hoại đến từ cư dân mạng bị dắt mũi, là những lúc băn khoăn và do dự đối với lựa chọn của bản thân người viết chữ. Thật lòng mà nói, những câu chuyện mang tính thực tế và thời sự như thế này, sẽ không thu hút độc giả bằng những đề tài “hot” khác, nhưng đọc để hiểu rằng, những con chữ đến được với chúng ta, đã phải trải qua một quãng đường chông gai như thế nào và chủ nhân của những con chữ đó, họ đã trăn trở với bản thân đến thế nào. Câu chuyện “Ba vạn dòng thư tình” viết về một nữ tác giả có bút danh Ngọc Ly. Thế nhưng, cái bút danh này, sau khi tạo ra một cơn sóng mạnh mẽ bằng một bộ tiểu thuyết, thì cũng ngay sau đó không thể sử dụng được nữa.  Bởi vì, bằng một cách mờ ám nào đó, cái tên Ngọc Ly bị vướng vào một nghi án đạo nhái vô cùng xác thực. Lúc bấy giờ, cô bắt buộc phải tuyên bố gác bút và trở về với tên thật của mình, Tạ Thanh. Nếu là một tác giả nào khác, bằng năng lực của mình, Tạ Thanh hoàn toàn có thể dùng một bút danh mới làm lại từ đầu và đạt được thành công như vậy. Nhưng cô đã không làm thế. Tạ Thanh lựa chọn tin tưởng pháp luật, lựa chọn tin tưởng công lý.  Nhưng chỉ là một tác giả trẻ mới nổi trên mạng, lại bị nhà xuất bản chèn ép một cách thô bạo, Tạ Thanh vốn không đủ điều kiện để nhờ pháp luật can thiệp vào sự việc của mình. Cho nên, lựa chọn hiện tại của cô là tìm đến công việc viết hộ. Thật ra, đây cũng chính là một mảng xám của văn học. Ai có thể đảm bảo nhà văn luôn có cảm hứng để viết? Nhất là khi họ đã trở nên có tiếng tăm, yêu cầu của độc giả cũng trở thành một loại áp lực. Cho dù tâm trạng của bạn cực kỳ tồi tệ, nhưng vẫn phải gõ ra những câu chữ đầy màu hồng hạnh phúc?  Trong lúc bạn đang tận hưởng niềm vui tột cùng, lại vẫn phải viết ra một phân đoạn đầy nước mắt? Tác giả cũng chỉ là con người, cho nên cũng có lúc, họ thật sự bất lực. Vì thế, mới cần đến những người như Tạ Thanh, không cần tiếng tăm, không cần ai biết đến, chỉ cần có tiền. Thế giới vốn đáng sợ như vậy đấy, thật thật giả giả luôn tồn tại song song không hề tách rời. Và con người ta, chỉ tin vào những gì mà mình muốn tin, vốn dĩ không hề quan tâm đâu mới là sự thật. Không phải tự nhiên mà Tạ Thanh chỉ bằng một tác phẩm đã có thể trở nên nổi tiếng, cô thực sự có tài. Chính vì vậy, công việc viết hộ này không thể che lấp hào quang của cô, cho dù cô vẫn luôn núp trong bóng tối. Người cảm thấy hứng thú với tác phẩm của Tạ Thanh ngoài độc giả, người thuê cô viết hộ, ông chủ của phòng làm việc, còn có một nhân vật mà Tạ Thanh không hề ngờ tới, Lục Thành. Lục Thành là tổng giám đốc của một công ty truyền thông văn hoá, nói một cách dễ hiểu chính là đơn vị đại diện cho tác giả. Xuất phát điểm của Lục Thành cũng là một người làm văn học nhưng anh không phải tác giả. Anh chọn một công việc ở tầm cao hơn, kết hợp kinh doanh và văn học, mang lại môi trường làm việc tốt nhất cho tác giả. Tìm kiếm tài năng, cung cấp tài nguyên để thay mặt tác giả mang đến những tác phẩm chất lượng nhất đến với thế giới.  Nhưng cũng chính vì có cùng xuất phát điểm với họ, Lục Thành mặc dù làm kinh doanh nhưng không hề chèn ép các tác giả vốn không hiểu lắm về thị trường, anh tôn trọng và tuyệt đối hiểu rõ mối quan hệ này là tương quan, chứ không phải là kiểu ban ân huệ giống như các đơn vị xuất bản vẫn làm. Chính vì như vậy, đứng trước một tài năng như Tạ Thanh, anh vô cùng thưởng thức cùng cảm giác tò mò. Vì sao một cô gái bé nhỏ như vậy lại kiên cường muốn đòi lại công lý cho bản thân? Vì sao phản ứng của cô đối với mọi thứ đều là lạnh lùng và hờ hững? Ngay cả khi đối mặt với thành ý của anh, cô cũng luôn xù lông lên như một con nhím nhỏ như vậy? Bắt đầu từ những cảm giác thú vị này, Lục Thành bằng cách này hay cách khác, dần dần đưa Tạ Thanh đến gần với mình. Anh tin đôi cánh của anh đủ lớn, để có thể che chở cho cô, cũng có thể mang cô bay lên thật cao. Nhưng điều anh cần phải làm, chính là khiến cho Tạ Thanh cũng tin tưởng như vậy. Giống như Lục Thành từng nói, mỗi khi nhìn thấy cô xù lông như một con nhím nhỏ, anh đều có cảm giác muốn ghim một trái táo vào chiếc gai nhọn của cô. Cuối cùng, anh đã làm được.  Bắt đầu từ vụ kiện đầu tiên với nhà xuất bản đã từng chèn ép cô, cho đến vụ kiện cuối cùng lấy lại danh dự cho bút danh Ngọc Ly của cô, mỗi một sự việc cùng cô đối mặt, Lục Thành đã thực sự ghim từng trái táo trên từng chiếc gai nhọn của Tạ Thanh. Cho đến khi nhìn lại, trên người Tạ Thanh lúc này đã không còn phòng bị đối với anh nữa, anh mới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Ở bên nhau rồi mới biết, không chỉ có Lục Thành mới có thể bảo vệ cho Tạ Thanh, một khi cô đã lựa chọn tin tưởng, anh liền có thể trải nghiệm cảm giác được một cô gái nhỏ bé nhưng mạnh mẽ kiên cường cùng anh vượt sóng gió. Không có quá nhiều phân đoạn tình cảm, không có những tình tiết lãng mạn mà độc giả mong chờ, suốt “Ba vạn dặm thư tình" chính là một hành trình. Hành trình đi tìm công lý cho Tạ Thanh, hành trình tìm hiểu về công việc viết chữ, hành trình đến với độc giả của những tác phẩm dưới mọi hình thức,... Hiện thực là thế, tàn khốc là thế, nhưng cũng nhân văn là thế. Cuộc sống muôn màu, luôn có mảng sáng mảng tối, nhưng giữa những con người chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, cũng vẫn còn những người như Tạ Thanh và Lục Thành. Anh có điều kiện giúp đỡ cô, khi cô vững vàng rồi lại tiếp tục giúp đỡ những người cũng từng rơi vào tình huống giống như mình. Văn học là nghệ thuật, người làm nghệ thuật chính là nghệ sĩ, nhưng nghệ sĩ cũng là con người. Chúng ta thưởng thức tài năng của họ, vậy thì, xin hãy giống như Lục Thành và những người làm việc cùng với anh, nếu có thể trao đi yêu thương, xin đừng ngại ngần. *** "Hôm nay vừa khéo tôi có qua bên đó." Lục Thành ngừng lời một chút, "Buổi tối có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm." Tạ Thanh: "Ngại quá, buổi tối chúng tôi làm tiệc chia tay cho Đinh Nhất Phàm và Đào Nhiên rồi." Lục Thành lại nói: "Thế trưa nay thì sao?" Tạ Thanh cau mày. Hai người không quen biết lại càng chẳng có quan hệ hợp tác gì. Lục Thành bỗng dưng mời cơm, cô cảm thấy thật khó hiểu. Thấy khó hiểu thì hỏi thẳng luôn: "Vì sao mời tôi ăn cơm?" Bên kia im lặng một chút, loáng thoáng nghe như có tiếng cười. Giọng nói trở nên thong thả ung dung: "Trước đây cảm thấy Tạ tiểu thư rất khách khí, sao lần này người ta thực sự giúp thì lại chẳng khách khí mấy nữa vậy? Hôm đó tôi đạp cửa giúp cô, chờ ở bệnh viện hơn hai tiếng đồng hồ, còn đóng tiền đặt cọc giúp, cô không định trực tiếp nói tiếng cảm ơn trước mặt tôi sao?" Tạ Thanh im lặng. Mặc dù lý do kiểu "bắt cóc đạo đức" này nghe hơi khó chịu nhưng lại khó mà phản bác nổi. *bắt cóc đạo đức: đem những tiêu chuẩn đạo đức quá cao, không thực tế ra để ép buộc, tấn công người khác, tác động đến hành vi của người khác nhân danh đạo đức. Thế là, cô gật đầu: "Vậy tôi mời khách." Chỉ trong chớp mắt, cô bỗng cảm thấy cảm xúc của cái nhìn sau lưng trở nên dữ dội hơn hẳn. Giọng người trong điện thoại cực kỳ mệt mỏi: "Không cần, cô bỏ công chọn nhà hàng là được, lát tôi sẽ qua phòng làm việc đón cô." Nói xong, không cho cô nói thêm gì đã cúp máy mất. "..." Tạ Thanh đứng đực ra bó tay một hồi rồi gửi tin nhắn vào số di động của anh ta: "Tôi không có ở phòng làm việc, hôm nay tất cả mọi người ra ngoài chơi." Sau đó gửi địa chỉ chi tiết và tên quán đang ở cho anh ta. Mấy giây sau, Lục Thành nhắn lại: "Nhận được rồi". ... Mời các bạn đón đọc Ba Vạn Dòng Tình Thư của tác giả Lệ Tiêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tình Yêu Lặng Lẽ
Vừa mới xem xong bộ này, chỉ có một cảm giác duy nhất: không ai không thể viết cẩu huyết, chỉ có không muốn viết cẩu huyết mà thôi  Nói vậy chứ thật ra truyện này cũng không cẩu huyết gì cho cam, đại khái là về một cô nàng giỏi giang có ám ảnh về tình yêu vì quá khứ đau buồn được một soái cơ mặt dày cứu vớt. Thú thiệt thì thấy nữ chính nào của Hồ Điệp cũng sẽ bị một cơn sốc tinh thần nặng nề, hay đúng hơn là bị trầm cảm, không buồn làm gì, chỉ ngơ ngác và ngủ, nhưng mà nó tạo hiệu ứng kịch liệt cũng rất là thú dị :v Ở đây có một chút huyền huyễn nho nhỏ, là chất xúc tác để hai người quen nhau, và hãy cảm ơn chi tiết huyền huyễn này đi, vì nếu không có nó, bạn sẽ có một cái kết BE :v Nói chung lại á, truyện cũng ngắn, không có gì để băn khoăn khi nhảy hố, vì edit cũng hoàn rồi, và dù có chút cẩu huyết vụ hai ba má của nam chính đặt mưu muốn thứ năm nữ chính và sau đó suýt giết chết anh nam thì ngoài ra chẳng có gì để nói cả. Anh nam chính ngoài ra còn có hai ông anh trai, cả hai đều trốn qua Mỹ, trốn đi kết hôn với người mình yêu, và sau đó nam nữ chính của chúng ta cũng bị dụ dỗ trốn theo luôn :v Vẫn là motif cũ của Hồ Điệp, hai người yêu nhau sâu sắc, một người yêu người kia hơn cả mạng sống, nguyện bảo vệ người kia dù mình có chết, một người không thể sống thiếu người kia, dù người kia bảo rằng sau khi ảnh chết không được tự tử thì vẫn muốn đi theo. Nghe thảm hôn? Nhưng mà cuối cùng vẫn HE thôi, chưa từng thấy một truyện nào của Hồ Điệp mà SE BE cả, nên đừng sợ, muốn đọc thì cứ triển thôi ;) *** Lời của editor: Câu chuyện về hai con người rảnh rỗi, mục tiêu duy nhất trong cuộc đời là sống hết đời và công việc. Nữ chính giống như các nhân vật điển hình của Hồ Điệp Seba, từng chịu tổn thương nhiều lần trong quá khứ. Rồi có một anh trai đẹp mặt dày kéo cô ra khỏi lớp vỏ của mình. Nữ chính gây ấn tượng đặc biệt cho mình, là một người yếu đuối nhưng cố mang lốt nữ cường, làm một người con tốt, nhân viên tốt, người yêu tốt. Vì 'quá tốt' nên mọi người không để tâm đến sự tổn thương của cô, từ đó một tâm hồn yếu đuối càng bị tổn thương hơn. Văn án: Công việc, phấn đấu, qua một đời! Đây là nguyên tắc chỉ đạo cao nhất của con người cô. Cô là người có 24 tiếng làm việc như 24 ngày, có hai cánh tay làm bằng tám cánh tay. Càng ra sức suy nghĩ đến sức cùng lực kiệt, xem tất cả những cặp mắt xung quanh như mù lòa, phung phí thể lực đến trống rỗng! Ôi! Đời người thật đẹp đẽ tươi sáng! Tuy nhiên cô đang vui vẻ làm việc, ông chủ lại suốt ngày hối thúc cô nghỉ ngơi. Anh họ bác sĩ còn gửi tối hậu thư mong cô buông bỏ công việc, nếu không sẽ lập tức chầu trời. Cô thấy bản thân rảnh rỗi, nên đăng báo tìm bạn chơi, một người nghỉ, hai người cùng chơi. Nhưng người ứng tuyển này không biết chơi điện tử, không biết chơi bida, điều kiện kém, kém, kém... Có điều người này vô cùng có lòng, tinh thần quả cảm tốt, bề ngoài và vóc dáng càng đẹp, đẹp, đẹp... Khiến cô không nhịn được gật đầu khen tốt, tốt, tốt... Nhưng mà, vốn chỉ là quan hệ bà chủ và bạn chơi, cô lại không ngừng phát hiện điểm tốt của người đó. Phát hiện anh không chỉ có thể làm bạn chơi, còn có thể trở thành bạn bè, bạn giường, bạn già cùng nhau ăn chay mồng một mười lăm... Mình nghỉ trong truyện này nam chính bị ăn chửi nhiều quá nên yêu chỉ luôn ( thật ra thì không nhiều lắm :vvvv). Cảm thấy chị nữ chính có lẽ đã yêu anh nam 9 lúc nào không hay và cũng không biết rằng mình đã yêu anh ấy. Một câu chuyện thú vị, nhẹ nhàng, ngắn nhưng cũng không quá nhanh. Có 1 chút yếu tố huyền huyễn và cũng nhờ yếu tố này nên 2 anh chị mới đến được với nhau, chính nó cũng giú cho đôi trẻ không bị chia lìa. Không có ngược nhá mọi người, những ai thích đọc truyện sủng thì khỏi lo hihi Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Lặng Lẽ của tác giả Hồ Điệp Seba.
Tâm Đầu Ý Hợp
Văn án: "Bác sĩ Vương, hình như tôi bị bệnh rồi..." "Có chỗ nào không thoải mái sao?" "Tim đập nhanh quá, không ổn định." "Cô bị như vậy từ khi nào?" "Khi nhìn thấy bác sĩ Vương." "Vậy cô đừng nhìn nữa." "Nhưng nếu thế thì tôi sẽ thấy khó thở." "..."  ***                  Review: Truyện rất ngắn, chỉ có 8 chương thôi, nhưng lại đáng yêu cực kỳ, lại còn là nữ truy nam, đọc quắn quéo cực kì luôn các chị em ạ. Nữ chính là con nhà có tiếng tăm, nhưng lại mở tiệm cà phê, đáng yêu, ngây thơ cực kì, vừa gặp đã yêu nam chính, cảm giác rất trong trẻo. Nam chính thì đích thị là một tảng băng, nhưng cũng là một tảng băng đáng yêu, hai bạn này đứng với nhau vừa hợp tạo nên một cặp đôi lạ lạ, dễ thương kinh dị! Tình tiết tối giản, không hiểu lầm cãi vả, diễn biến cũng nhanh, sủng ngọt lịm, thích hợp đọc một mình rồi cười khúc khích như con điên :)) Đọc giải trí rất vui đó chị em, đọc đi rồi mới cảm nhận được lận :D Rate: 8.5/10 Nhìn chung thì cũng không có gì đáng trừ cả, nhưng thật ra cũng không quá đặc sắc nên đến thế thôi hehe. *** Vương Tử Hân vừa mới thực hiện một ca phẫu thuật, phẫu thuật rất thành công. Để bày tỏ sự biết ơn, người nhà bệnh nhân nhất quyết mời Vương Tử Hân ăn một bữa cơm! Nếu bệnh nhân này giống những người trước thì Vương Tử Hân nhất định sẽ từ chối. Nhưng lần này, bệnh nhân có thân phận hiển hách, không từ chối được, Vương Tử Hân đành phải nhận lời. Bệnh nhân này chính là ông lớn nhà họ Từ. Nói đến nhà họ Từ thì không ai không biết, không ai không hiểu. Ông cụ Từ năm nay 70 tuổi, ngày xưa là hồng quân, năm đó lập được công lớn liền được giữ chức quan lớn, sau đó về hưu thì ở nhà dưỡng bệnh cho đến bây giờ, mà đám con cháu nhà họ Từ đều là tai to mặt lớn. Con trai cả Từ Vĩ Hoa là bí thư, có con trai là đại tá, con gái là thẩm phán nổi tiếng. Mà đời cháu chắt cũng bộc lộ tài năng, đều là nhân tài kiệt xuất trong từng lĩnh vực. Lần này phẫu thuật cho ông cụ Từ là vì trước kia ông tham gia chiến tranh, cơ thể có nhiều khiếm khuyết nên lần này dễ dàng sinh bệnh tuổi già. Lần này bệnh tim tái phát đã dọa cho cả nhà họ Từ một trận thê thảm rồi. Mời các bạn đón đọc Tâm Đầu Ý Hợp của tác giả Quy Xác Bất Quai.
Tìm Về Dấu Yêu (Yêu Vẫn Nơi Đây)
"Yêu vẫn nơi đây" là câu chuyện kể về hành trình tình yêu đầy sóng gió của Vân Trạm và Dung Nhược. Dù đã ở bên nhau ba năm nhưng Vân Trạm vẫn biết là Dung Nhược vẫn luôn cảm thấy bất an về tình yêu của họ, cũng như có rất nhiều khúc mắc liên quan đến mối quan hệ giữa anh cùng Vân Hân - cô em gái nuôi và cũng chính là vị hôn thê cũ của anh. Tránh để Dung Nhược nghĩ ngợi quá nhiều, Vân Trạm quyết định tiến xa thêm một bước, dùng hành động thực tế để xóa tan mọi lo lắng, nghi ngờ trong lòng cô thì cũng là lúc một biến cố ập đến. Cô cùng Vân Hân bị bắt cóc. Lúc chứng kiến sự điên cuồng của tên bắt cóc, nhìn những vòng dây trói chặt quanh tay chân cô, đôi mắt anh lạnh dần nhưng khi được cơ hội lựa chọn người để cứu, anh lại không chút do dự chọn Vân Hân. Lúc bắt gặp đôi mắt hờ hững của Dung Nhược, lòng anh quặn lại và khi nghe những lời nói đầy ẩn ý của tên bắt cóc, anh đã không thể giữ nổi bình tĩnh. Nhưng còn chưa kịp quay người lại, tiếng súng nổ bỗng vang lên bên tai, đến cùng nó là nỗi đau thấu tâm can rồi cả người anh bị một lực vô hình đẩy về phía trước. Phía sau là tiếng cười điên cuồng, tiếng bước chân nhưng bóng hình cô thì không còn nữa, chỉ còn lại những người cảnh sát mặc thường phục bên mép đá. Mọi thứ chìm vào bóng tối và dường như anh nghe ai đó gọi tên cô... Hai năm lặng lẽ trôi qua, sau vụ bắt cóc ấy, anh trở thành người tàn tật nhưng chưa một lần anh ngừng đi tìm cô. Bao nhiêu năm kiếm tìm cũng là chừng ấy năm mòn mỏi, thế mà trớ trêu thay khi gặp được rồi, Dung Nhược lại bị mất trí nhớ. Liệu Vân Trạm còn có thể khiến cô trở về bên anh một lần nữa và tìm về bến đỗ cho tình yêu của họ?   Tôi sẽ không đi quá sâu vào từng chi tiết bởi truyện khá ngắn, nếu kể hết ra sẽ không còn gì thú vị nữa. Vân Trạm là một trong những nam chính tôi khá ấn tượng. Tác giả đã xây dựng thành công một nhân vật si tình tuyệt đối nhưng đối với tôi, trong sự si tình ấy vẫn tồn tại lí trí. Là con nuôi của Vân gia, anh đồng ý làm theo di nguyện của cha đính hôn với thiên kim duy nhất nhà họ Vân, nhưng khi Vân Hân tìm được tình yêu thực sự là Cao Lỗ thì họ đã hủy hôn. Anh không thể bỏ rơi Vân Hân, vì cô là con gái của người đã mang ơn dưỡng dục anh, là người mà từ nhỏ đến lớn anh luôn xem như em gái và quan trọng nhất còn là vì cô đang mang thai. Vì vậy Vân Trạm dành cho Vân Hân một cơ hội sống trước và sẽ dùng chính bản thân mình để cứu Dung Nhược. Thế nhưng, có lẽ chính anh cũng không thể ngờ tới sự điên cuồng của tên bắt cóc khi hắn đã liều mình kéo cô cùng chết. Suốt hai năm qua, chưa một ngày anh quên đi, không một ngày nào anh ngừng mong chờ được gặp lại bóng dáng mảnh mai ấy. Đến khi quay về, dù biết Dung Nhược giả vờ mất trí nhớ để trả thù, anh vẫn không vạch trần, cũng không giải thích với cô về sự lựa chọn của anh năm ấy. Nhưng có lẽ Vân Trạm không hiểu, có những tổn thương không nói ra sẽ không được thứ tha, vì vậy họ cứ thế tự giày vò lẫn nhau. Còn nữ chính Dung Nhược, cô là một cô gái hiền lành, trang nhã. Cô yêu Vân Trạm rất sâu đậm, vì yêu nên mới có đủ dũng khí ở bên anh dù vẫn mang theo nỗi bất an về tình yêu giữa họ. Đoạn tình cảm ba năm bên nhau vẫn không đủ khiến anh chọn lựa cô. Có lẽ ngày ấy bên vách đá, Dung Nhược đã biết trước kết quả nhưng khi chính anh nói ra cô mới hiểu, cô cũng biết ghen tị. Tâm lí của nhân vật Dung Nhược được miêu tả hết sức tự nhiên, không quá phóng đại và rất thực tế. Trong hoàn cảnh ấy, khi mà ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh hơn bao giờ hết, làm sao có thể còn bao dung, tha thứ khi người mà mình yêu nhất lại dứt khoát lựa chọn cứu vị hôn thê cũ mà không hề đắn đo suy nghĩ? Nếu như, chỉ nếu như thôi, trong giây phút ấy, Vân Trạm chần chừ một chút chắc có lẽ cô cũng chẳng hận anh đến thế. Bởi vậy khi Dung Nhược chọn ích kỉ trả thù anh, quyết định ấy khiến người ta hoàn toàn có thể thông cảm được. Tôi tưởng tượng trong con người Dung Nhược có hai tính cách cùng tồn tại, một quay cuồng hận thù, một lại yếu đuối không đành lòng. Giận Vân Trạm đến thế nhưng khi thấy anh trở nên tàn tật, cô lại không thể cầm được cái nhìn xót xa. Có lẽ khi quay về, mục đích duy nhất của cô cũng chỉ là muốn hỏi anh một câu: “Ba năm bên nhau, đã có khi nào anh thực sự yêu cô chưa?” Còn cô, bởi vì yêu nên mới hận đến thế nhưng phải chăng hận thù lại càng chỉ khiến cô muốn gần gũi anh hơn. Cho đến lúc không thể dối lòng thêm nữa. Dung Nhược đã lần nữa chọn trở về bên anh, trở về bên tình yêu duy nhất của cô. Truyện rất ngắn vì vậy không tránh khỏi nhịp truyện có chút nhanh. Mặc dù vậy tôi vẫn cảm thấy tâm lí nhân vật được tác giả miêu tả rất tròn trịa và hợp lí. Hai nhân vật chính tựa như được sinh ra là để dành cho nhau. Chỉ có Dung Nhược mới có thể khiến Vân Trạm trở nên tự ti. Ngày đó bên tiệc rượu, thấy cô đang xinh đẹp khiêu vũ bên thiếu gia nhà họ Diệp, anh đã cố gắng đứng dậy trên đôi chân của mình, trong mùa đông lạnh giá và cảm thấy bất lực khi đôi chân ấy không còn chút cảm giác gì. Anh không thể khiêu vũ cùng cô, không thể khiến cô vui vẻ được như thế. Ngược lại, cũng chỉ có Vân Trạm, chỉ có thể là anh mới có thể khiến Dung Nhược rung động, mới khiến cô không đành lòng mà buông bỏ hận thù. Chân thành mà nói “Yêu vẫn nơi đây” không phải là một bộ truyện đặc sắc, nội dung không có gì mới mẻ, lối hành văn vẫn còn khá nhiều thiếu sót nhưng thực sự vẫn đủ lôi cuốn để khiến một người khá kén truyện như tôi vui vẻ nhảy hố. Văn phong mạch lạc, trình tự diễn biến khá logic, hợp lí, tạo được sự đồng cảm cho người đọc. Vì vậy nếu có thời gian, các bạn hãy đừng e ngại mà hãy thử đón đọc một lần và trải nghiệm cùng những yêu hận của cặp đôi Vân Trạm - Dung Nhược để tin rằng rốt cuộc sau tất cả, tình yêu vẫn nơi đây chờ đợi người quay về. Review by #Ninh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Trạm, thật nhớ anh”. Dung Nhược lẳng lặng đứng bên cạnh sô pha, nhìn Vân Hân vừa bước vào cửa đã vội vã nhập đầu vào ngực Vân Trạm. “Anh cũng nhớ em”. Đôi tay vuốt ve tấm lưng cô gái trong ngực, Vân Trạm mang theo nét cười trên gương mặt, “Một năm qua vẫn khỏe chứ?” “Ừm! Em phát hiện, em đã yêu Anh quốc”. Ngẩng đầu lên, Vân Hân cười nói. “Dung Nhược, đã lâu không gặp!” “Đã lâu không gặp”. Chào hỏi xong, Dung Nhược bất giác đem tầm mắt dừng lại trên hai thân hình đang ôm nhau kia. Cứ mỗi lần, ba người bọn họ ở cùng một chỗ, cô lại có một loại ảo giác ——- có lẽ, Vân Trạm cùng Vân Hân, mới là một đôi trời sinh. Ba năm trước đây, người con nuôi cùng thiên kim duy nhất của Vân gia đã giải trừ hôn ước vốn được lập từ lâu năm. Sau đó, Vân Hân bay sang Anh quốc, còn cô, thì đã gặp gỡ và quen biết Vân Trạm – tổng giám đốc đương nhiệm của Vân thị – trong một buổi tiệc rượu. Nhưng vài năm trôi qua, cô sớm biết, thái độ của Vân Trạm đối với cô cùng Vân Hân không hề giống nhau. Anh tôn trọng cô, nuông chiều cô, đối tốt với cô, nhưng là, người luôn lạnh đạm như anh, rất ít khi lộ ra nụ cười thân mật, tự nhiên, yêu chiều như khi đối mặt với Vân Hân. Cho nên, song song với đau lòng, cô không chỉ một lần nghi hoặc, nếu Vân Hân đặc biệt đối với anh như vậy, trước kia, vì sao anh lại đòi giải trừ hôn ước? “Dung Nhược?” “……..Ừ?” Thanh âm của Vân Hân kéo suy nghĩ của cô về. “Đang suy nghĩ gì đấy? Buổi tối, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi. Trạm mời, ok?” Câu cuối cùng, cô quay đầu cười hỏi Vân Trạm. “Đương nhiên không thành vấn đề. Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng, vào phòng nghỉ ngơi chút đi, phòng anh đã kêu quản gia sửa soạn giúp em rồi”. Nói xong, Vân Trạm cầm áo khoác vắt ở bên sô pha mặc vào, xoay người nhìn Dung Nhược,”Công ty còn có chút việc, buổi tối em ở lại đây cùng Vân Hân, sau đó đi ăn luôn”. “Ừm”. Gật gật đầu, Dung Nhược đi theo sau tiễn Vân Trạm ra khỏi cửa. ————————— Đã xong ba giờ hội nghị, Vân Trạm một mình trở lại văn phòng. Vừa ngồi xuống, tiếng chuông điện thoại đã đúng lúc vang lên. “Trạm, tiểu Hân về nhà chưa?” “Về từ giữa trưa”. Tựa lưng vào ghế ngồi, Vân Trạm đáp lời bạn tốt. “Giữa trưa? Cô ấy thậm chí ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho mình!” “Cao Lỗi, mình còn tưởng rằng cậu sớm đã hình thành thói quen. Tiểu Hân vẫn luôn như vậy, không phải sao?” Khóe môi lộ ra một tia cười nhạt, Vân Trạm cơ hồ có thể tưởng tượng được, giờ phút này ở Anh quốc, bạn tốt đang mang vẻ mặt buồn bực và bất đắc dĩ cỡ nào. “…..Đúng vậy, giống như cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa hề để ý đến lo lắng của mình…..nhưng mà, không có biện pháp, mình chính là bị cô ấy thắt đến sít sao”. Mời các bạn đón đọc Tìm Về Dấu Yêu (Yêu Vẫn Nơi Đây) của tác giả Tình Không Lam Hề.
Mùa Hạ Thoáng Qua
"Cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân và càng đẹp hơn nữa khi thời thanh xuân ấy xuất hiện một bóng hình để ta nhung nhớ và yêu thương."*   Chương Viễn và Hà Lạc đã nắm tay nhau đi qua thời niên thiếu, có lẽ đó là điều may mắn và hạnh phúc nhất của cô và anh trong những năm tháng thanh xuân mơ hồ.   Kì nghỉ đông năm lớp 10, Hà Lạc tham gia lớp Toán nâng cao, cho dù cô không hề có hứng thú với bộ môn này. Động lực để cô đến lớp là cậu bạn cao ráo điển trai với đôi mắt sâu, sống mũi thẳng và khuôn cằm sắc nét. Đối với cô, đó là chàng trai có góc nghiêng đẹp nhất thế gian này.   Học giỏi, điển trai, ga lăng, chơi thể thao tốt, Chương Viễn chính là "người trong mộng" của tất cả những cô gái đang ở độ tuổi mộng mơ. Chàng trai ấy thầm thương Hà Lạc, cô gái xinh xắn có nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời.    Học kì hai năm lớp 10, để được học chung lớp với Chương Viễn, Hà Lạc đã làm trái ý bố mẹ, chuyển sang học ban tự nhiên. Tuổi trẻ là thế, bồng bột và tùy ý, sẵn sàng chấp nhận vất vả khó khăn để được ở gần hơn với người trong lòng, dù chỉ một chút mà thôi.   Chương Viễn thích Hà Lạc, mọi người xung quanh đều nói như vậy, nhưng Hà Lạc nhất định không tin. Hà Lạc thích Chương Viễn, tất cả mọi người đều biết, chỉ một mình Chương Viễn ngốc nghếch không nhận ra.   Ở tuổi thanh xuân, chúng ta ngây ngô và khờ khạo, nhưng có dũng khí, cho dù không biết rõ tình cảm của đối phương, nhưng vẫn muốn thử đánh cược một lần.   ""Vậy cậu đang nghĩ gì?” Hà Lạc tiếp tục hỏi.   Chương Viễn hắng giọng, thong thả nói: “Nghĩ giống cậu.”   “Nếu tớ nói chúng ta nghĩ khác nhau thì sao?” Cô lẩm bẩm.   “Vậy chắc chắn là cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn trả lời vô cùng dứt khoát.   “Tớ… luôn sợ tất cả chỉ là mình đơn phương.” Hà Lạc thấp giọng.   "Thế mới nói cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn cười. Xe lăn bánh qua trạm, hành khách người lên kẻ xuống, ồn ào huyên náo, chen chúc xô đẩy, rồi đẩy tay cô vào lòng bàn tay cậu."   Chương Viễn và Hà Lạc đã hứa với nhau rằng sẽ cùng đến Bắc Kinh học đại học. Chương Viễn vốn là học sinh xuất sắc, thế nhưng năm đó lại sơ suất mà để lỡ tấm vé vào đại học Thanh Hoa. Sau đó, Hà Lạc đến Bắc Kinh học đại học, còn Chương Viễn ở lại quê nhà theo học tại đại học thành phố. Từ khi ấy, giữa hai người họ bắt đầu có khoảng cách và khoảng cách ấy cứ ngày một lớn dần...   Thế rồi, họ xa nhau.   Hôm ấy, Chương Viễn nói với Hà Lạc: "Chia tay đi, anh không phải kiểu người mà em muốn." Hôm ấy, Hà Lạc đứng ngẩn ngơ dưới tuyết nửa tiếng đồng hồ, cơ thể lạnh như sắp đông cứng, cái lạnh âm 30 độ làm run rẩy cả trái tim.   Thật ra, Chương Viễn nói lời chia tay không phải vì anh không còn yêu cô nữa. Anh rời xa Hà Lạc, là bởi anh cảm thấy tự ti, anh sợ rằng tương lai cô sẽ vì anh mà chịu khổ, sợ rằng mình không thể đem lại cho Hà Lạc cuộc sống sung túc, bình yên.   Có đôi khi, hai người xa nhau không phải vì hết yêu, mà là bởi yêu nhau quá nhiều.   Học xong đại học, Hà Lạc quyết định sang Mĩ để học thạc sĩ. Thật ra, cô vẫn luôn chờ đợi một lời níu kéo từ anh, nhưng liệu cô có thể chần chừ thêm bao nhiêu lâu nữa?   Đến khi Chương Viễn có đủ dũng khi để níu lấy tay cô, thì mọi thứ đã quá muộn màng.   "Hà Lạc, cho anh một cơ hội nữa đi. Ở lại đi em!"   "Ở lại ư? Anh gia trưởng thật! Nếu anh đã nói trong kế hoạch tương lai của mình có em, vậy xuất ngoại với em được chứ?"   "Lẽ nào em muốn đưa anh đi theo visa F2?"   "Sao không được? Nhưng liệu anh có thể buông bỏ sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo của anh hay không?   Chương Viễn không lên tiếng.   Hà Lạc cười nhạt: " Em cũng không thể từ bỏ tương lai của mình. Em phải nỗ lực mới giành được cơ hội này, không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời thì hãy quên nhau đi."   "Tại sao? Tại sao chúng ta không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời? Bốn năm, năm năm, bao nhiêu năm cũng được, anh có thể đợi em về."   "Em có nói sẽ trở về đâu? Cuộc đời quá rộng lớn, chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao?"   Chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao?   ******   Cuộc sống của Hà Lạc ở Mĩ rất tốt, thoải mái và tự do, nhưng bóng hình của Chương Viễn vẫn luôn vương vấn trong lòng cô. Để rồi khi gặp được Phùng Tiêu, Hà Lạc đã vô thức muốn xích lại gần anh hơn một chút.   Bởi vì, người đàn ông ấy có đường viền xương hàm giống hệt Chương Viễn của cô, góc cạnh hơn người phương Đông, nhưng so với người phương Tây lại dịu dàng hơn vài phần.   Khi Chương Viễn gặp lại Hà Lạc, cả hai đều đã có những hướng đi của riêng mình. Anh và cô đã không còn là những cô cậu thiếu niên vô tư của ngày ấy, không còn coi đối phương là cả bầu trời.   Giờ đây, đã có một người đàn ông khác tình nguyện che mưa chắn gió cho cô. Giờ đây anh và em đều có tất cả, nhưng không còn là tất cả của nhau nữa rồi.   Hà Lạc đã trở thành bạn gái của Phùng Tiêu. Phùng Tiêu rất yêu Hà Lạc, ở bên người đàn ông ấy, cô cảm thấy rất bình yên. Nhưng liệu cô có yêu anh không? Hay chỉ đang cố tìm kiếm nơi anh bóng hình của một người trong quá khứ?   Phùng Tiêu thật sự rất đáng thương, anh biết trong lòng cô luôn vấn vương một bóng hình, nhưng vẫn cố chấp ở bên cô. Để rồi khi người đàn ông kia chấp nhận vì cô mà buông bỏ đi sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo, thì tất cả những nỗ lực của anh đều chẳng còn nghĩa lí gì.   "Dù anh từng làm những gì trong quá khứ và cố gắng đến đâu trong tương lai cũng đều không thể giữ em ở lại, đúng không? Hà Lạc, em yêu anh không?"   "Em rất biết ơn những điều anh đã làm vì em."   "Anh đang hỏi, em có yêu anh không? Hay em có từng yêu anh không?"   Hà Lạc im lặng.   "Em đâu cần thành thật thế?" Phùng Tiêu cười khổ: "Tới lúc này rồi em cũng không chịu lừa gạt anh một chút, an ủi anh một chút?"   Với tính cách của Hà Lạc, mình đã cho rằng cô sẽ chọn Phùng Tiêu. Ấy vậy mà cuối cùng cô lại trở về bên Chương Viễn, từ trước đến giờ cô luôn lí trí, bây giờ cô muốn thử bồng bột một lần.   ******   "Mùa hạ thoáng qua" là một câu chuyện rất chân thực, rất gần gũi, thân quen. Chúng ta sẽ thấy được hình bóng của bản thân qua từng hành động vụng về của Hà Lạc, vì một người mà tới lớp học thêm, vì một câu nói của người trong lòng mà nhớ mãi.   Như Hà Lạc cứ nhớ mãi không quên một câu nói đơn giản của Chương Viễn: "Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời." Câu nói đó, là vô tình hay cố ý? Hay phải chăng từ lúc đó Chương Viễn đã muốn ở bên Hà Lạc cả đời?   Nhưng không phải ai cũng may mắn như Hà Lạc, được người thương đáp lại tình cảm của mình. Nếu như vậy, chúng ta sẽ giống với Châu Ninh Lị nhiều hơn, thầm yêu nhưng không dám nói, sợ mất luôn cả tình cảm bạn bè.   "Tôi biết trái tim cậu đề phòng người khác, biết chỉ khi đối đầu gay gắt mới có đủ dũng khí nhìn thẳng vào cậu. Sùng bái cậu như thần tượng, tình yêu lặng thầm thời thiếu nữ kết thúc thật nhanh khi hạnh phúc ngọt ngào ập đến. Nhưng chỉ có tôi không nỡ tạm biệt quá khứ, một mình đau khổ trước nỗi đau của cậu, lại sợ người khác cười nhạo tôi yêu đơn phương trong vô vọng."   Châu Ninh Lị yêu Chương Viễn, không hề sai, anh là chàng trai xứng đáng có được tình cảm của tất cả các cô gái. Dứt khoát từ chối tất cả những cô gái xung quanh, trong mắt chỉ có duy nhất một người. Cô ấy khẽ cong khóe môi, cả thế giới đều sẽ mỉm cười. Trong lòng anh, cô ấy là vầng mặt trời lấn át tất cả các vì sao. Chứng kiến một chàng trai xuất chúng yêu một người đầy nhiệt thành và đậm sâu như thế, bất cứ cô gái nào cũng sẽ động lòng.   Mối tình của Chương Viễn và Hà Lạc kéo dài từ thời niên thiếu ngây ngô đến khi trưởng thành, chín chắn. Ngỡ rằng sẽ chằng bao giờ chia xa, thế mà vẫn đôi người đôi ngả, ngỡ rằng đã vĩnh viễn để lỡ nhau, cuối cùng vẫn có thể bên nhau trọn đời. Một cái kết trọn vẹn cho một tình yêu nảy sinh từ những ngày niên thiếu, thật khiến người đọc không khỏi ước ao!   ******   Chú thích: "...": Trích từ truyện, đã được chỉnh sửa để phù hợp với bài review. "..."*: Trích "Tuổi xuân của em, tòa thành của anh"- Hồng Cửu.   Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Ký ức là không khí, tình yêu là khoảng cách giữa hai tòa thành. Đây không phải một cuốn tiểu thuyết hư cấu, mà là mối tình đầu chân thực thuộc về chính bản thân chúng ta, là thời thanh xuân thuần khiết đến mức khiến người khác nảy sinh lòng ghen tị. Tình yêu trong trẻo ngây ngô như vậy, khiến chúng ta mỗi khi nhớ về đều có cảm giác như được tắm mình trong ánh nắng lung linh, giữa một bầu trời xanh biếc. Năm ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói: “Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào.” Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải trái móng vuốt của Hà Lạc: “Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?” Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói: “Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?” Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc: “Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó.” … Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi gang tay của Hà Lạc ném đến, cười nói: “Lấy oán trả ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời.” Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một: “Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, cũng muốn bên em cả đời.” Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ chần chừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh xuân. Mời các bạn đón đọc Mùa Hạ Thoáng Qua của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu.