Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chỉ Là Hoàng Hậu - Vu Tình

Nữ chính Từ Đạt sinh ra trong gia đình mà các thành viên đều muốn cống hiến sức lực cho đất nước Tây Huyền, không ai muốn vào cung làm phi cả. Khi được đại sư coi vận mệnh, Đại tỷ là quan văn, Tam muội làm võ tướng, còn Từ Đạt lấy được bốn chữ “một đời bình thuận”. Đối với người dân Tây Huyền mà nói, bốn chữ đó chính là chỉ một nữ nhân tầm thường, vô dụng. Vì thế, cuộc đời của Từ Đạt trở nên vất vả từ đó… Nam chính Lý Dung Trị là hoàng tử Đại Nguỵ được gửi đến Tây Huyền làm con tin. Hắn là người hiền lành, lễ độ, tốt bụng, nhiều lần giúp Từ Đạt giải vây. Dần dần Từ Đạt và Lý Dung Trị có tình cảm với nhau. Tuy Từ Đạt rất thích tự do, nhưng cuối cùng nàng cũng chọn bỏ tự do để ở lại cùng gánh vác giang sơn với Dung Trị. Dung Trị tuy không đặt Từ Đạt lên trên giang sơn nhưng vẫn quan tâm, lo lắng cho nàng. Dù biết là vậy, nhưng mình vẫn có chút không thích Dung Trị. Có điều vào cuối truyện, nam chính đã nói: Kiếp sau ta chỉ toàn tâm toàn ý yêu nàng, không có thiên hạ nhà họ Lý, chỉ có nàng cùng ta. Phải rồi, kiếp này Từ Đạt hi sinh vì Lý Dung Trị. Hắn làm hoàng đế nên Từ Đạt chỉ đứng thứ hai sau thiên hạ, kiếp sau Dung Trị phải bù lại, lúc đó hai người có thể có hạnh phúc rồi… Truyện cũng khá hay, giọng văn ổn, cốt truyện mặc dù ngắn nhưng vẫn đủ nội dung, có lên có xuống chứ không lê thê nhàm chán. Mặc dù là đoản văn 16 chương nhưng 1 chương của truyện cũng khá dài, tính ra chắc cũng tầm 30 chương. Truyện hơi ngược tâm nữ một chút nhưng những bạn thích truyện sủng vẫn có thể nhảy hố. Truyện này mình đã đọc cách đây một năm, mình cũng cho 4.5 điểm. Bây giờ mình vẫn thấy truyện xứng đáng với số điểm đó. Cho truyện này 4.5/5 điểm. *** Thân là con gái Từ gia, không phải là rường cột của nước Lương thì cũng là mãnh tướng nơi biên cương! Mà cô… Mà cô…mà cô chỉ là một hòn sỏi giữa những viên minh châu chói mắt của Từ gia. Cả đời ôn hòa nhàn thản, chí lớn nghiệp lớn đều không thành… Mọi thứ cứ thế, cuộc đời không có gì đáng giá đánh dấu lại. Vậy thì cô cứ vui vẻ mà đi qua cuộc sống ôn hòa nhàn thản của mình thôi! Chỉ mong tìm an ổn qua ngày, nhưng ngay cả đi đến tiểu quan quán [1] tìm người bầu bạn cũng phải nhặt đồ thừa người khác chọn còn dư… Mà như vậy là khó lắm sao? Kỳ thực, yêu cầu của cô cũng đâu có cao đâu. Chỉ cần dành tình cảm chân thật cho cô, đối xử với cô thật tốt, cho dù là có tàn tật cũng không sao. Cô không tâm cơ, nhưng người ta lại có! Nhìn mà xem, ngay cả một kẻ hầu nho nhỏ cũng muốn đạp cô xuống làm ván cầu kìa… Ai, ngay cả tìm một người bạn thôi mà mỏi mệt như vậy, quả nhiên cô là…ôi ~ Vị công tử ôn nhuận như ngọc, nhã nhặn trước mặt…Quả thực là dạy cho người ta biết thế nào gọi là gió xuân nha! Là bảo bối của Hoàng thất Đại Ngụy phải không? Là cô nhặt được kho báu chưa hoàn chỉnh? [2] Thực cảm động đó… Hức hức, mọi người đều động lòng như vậy, mà không biết ── Thì ra một đêm nước mắt lừa người ấy, chỉ do đam mê của vị Hoàng đế Đại Ngụy này đột nhiên bộc phát mà thôi… [1]: Giống thanh lâu, chỗ này là nơi của nam kỹ, chuyên phục vụ nam sủng =)) [2]: Ý là anh chưa lên ngai vị nên chưa là kho báu hoàn hảo :”> Giới thiệu [Văn án] Không phải chỉ là một vở kịch kẻ hát người diễn thôi sao, mà chẳng còn hơi ấm của nàng nữa? Mấy viên quan mặc trang phục ngoại quốc quỳ khắp phòng không hiểu thế nào, mấy ngày nay đã có chuyện xảy ra ── Tây Huyền Từ Đạt ở Đại Ngụy bị bệnh cấp tính mà chết, đều đã nhập quan mở linh đường. Chỉ cần trời vừa sáng, đội ngũ đưa tang sẽ xuất phát trở về cố hương. Nhưng không biết vì sao nửa hôm nửa đêm, Thái tử Đại Ngụy xuất hiện! Vừa bước vào Tứ phương quán, không đến đại sảnh, mà ngược lại đi thẳng vào sảnh ngoại. [1] Sảnh ngoại…là Linh đường mà! Sứ thần đặc phái Tây Huyền quỳ phục xuống, trộm mắt dò xét. Thái Tử Đông cung Đại Ngụy, người mặc cẩm bào đi lướt qua, quần áo không một chỗ nào nhăn nhúm, ngay cả giày cũng sạch sẽ, chỉ là sắc mặt trắng bệch khác thường, ngay cả tròng mắt dường như cũng hóa thành màu đỏ. “Điện hạ, điều này không hợp lễ…” Hắn nói nhỏ, lại thấy vị Thái tử điện hạ không dừng bước, không khỏi âm thầm khóc òa trong lòng. Rõ ràng sắp đăng cơ Thiên Tử, cái gì cũng chưa tính, nhưng có nghĩ đến bọn đầy tớ này hay không? Nếu xảy ra chuyện gì, hắn chỉ là một quan viên Tây Huyền nho nhỏ ở Đại Ngụy cũng phải đưa đầu ra. “Điện hạ.” Một cô gái duy nhất đứng giữ ở cửa Linh đường cúi thấp người. Ánh mắt hắn từ Linh đường nhìn thoáng qua cô gái kia. Giọng nói khàn khàn: “Từ học sĩ tới thật đúng lúc.” “Cả đời Từ Đạt yên bình mà trôi, trước khi lâm chung có người thân ở bên chăm sóc bầu bạn, khi đi cũng không đau đớn, cũng là phúc khí cuối cùng ông trời ban tặng.” Từ học sĩ từ tốn đáp. “…đây là cuộc đời an ổn của nàng hay sao?” Hắn ngừng một lúc lâu, rồi nói: “Bổn vương có thể nhìn mặt Từ Đạt lần cuối được không?” “Quan tài chưa đóng, điện hạ muốn gặp, tất nhiên là được.” Nói xong, Từ học sĩ – cũng chính là tỷ tỷ của Từ Đạt khẽ nâng những dải khăn trắng lên, đi vào bên trong. Hắn theo sát. Trước mắt là một chiếc quan tài thượng đẳng. Nắp quan tài vẫn chưa đóng. Hắn vừa thấy, trong quan tài quả nhiên là Từ Đạt. Hắn vươn tay, muốn chạm vào Từ Đạt, lại có người nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay hắn: “Điện hạ, xá muội trước khi chết vẫn chưa thành hôn, khi chết vẫn giữ tấm thân trong sạch. Tuy nói đây là chuyện không hay ho trong mắt người Tây Huyền, nhưng không thể để nam tử động chạm vào thân thể nữa, xin điện hạ tự trọng.” Hắn không để ý đến, vung tay áo, chạm vào gò má trên gương mặt quen thuộc kia. Hai má hơi hơi lạnh, hơi hơi cứng rắn, giống như một xác chết…Đầu ngón tay hắn chậm rãi di chuyển, ở dưới mũi Từ Đạt. Hô hấp, đã không còn. “…bệnh cấp tính mà chết?” Hắn khàn khàn hỏi. “Hai ngày mắc phong hàn nhưng không tới đại phu khám, không nghĩ bệnh tình lại nặng thêm, đột nhiên mà qua đời.” “Vậy sao…” Ánh mắt hắn không rời khỏi người kia dù chỉ là một chút. Một lát sau, hắn nhẹ giọng hỏi: “Nàng muốn được an táng ở Tây Huyền?” “Đó là di ngôn trước khi lâm chung của muội ấy. Trời hửng sáng sẽ xuất phát, đi cả ngày lẫn đêm.” “Dù có đi ngày đêm, xác chết cũng sẽ hư thối.” Hắn bình thản nói. “Điện hạ không cần quá lo lắng. Giữa những lớp quan tài này là Băng ngọc, đảm bảo trong vòng ba mươi ngày xác chết sẽ không có biến chuyển.” Hắn nghe xong, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía nữ học sĩ trong cung nước Tây Huyền. Một lúc lâu sau, hắn lại mở miệng, giọng nói vẫn khàn đặc. “Ba mươi ngày? Ba mươi ngày đến được biên giới Đại Ngụy sao?” “Con cháu Từ gia đều chôn cất ở Tây Huyền. Nếu xảy ra vấn đề gì sẽ hỏa táng. Có Từ Hồi dẫn đường, Từ Đạt nhất định có thể trở về quê hương.” Từ học sĩ chỉ về một cô gái trong góc sáng, từ đầu đến giờ vẫn không quỳ xuống. Lí Dung Trị nhìn theo. Quả nhiên là muội muội của Từ Đạt – Từ Hồi. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nói: “Từ Trực, Từ Hồi có thể cùng nhau xuất hiện ở Đại Ngụy, thật là ngoài ý muốn của bổn vương. Ngay cả tướng quân dẫn đường cũng vô cùng đúng dịp.” Ánh mắt hắn chuyển xuống nhìn gương mặt của thi thể, cắn răng: “Từ Đạt, sao nàng có thể tuyệt tình như vậy? Ngay cả khi chết đi cũng không chịu ở lại giang sơn của bổn vương hay sao?” Hắn không nhận được câu trả lời. Người nên trả lời hắn đã chết. Người không nên trả lời đã nhất tề quỳ trên mặt đất từ trước, không dám mở lời. “Điện hạ, đã đến giờ phong quan (đóng nắp).” Hắn không nhúc nhích, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Từ Đạt. “Điện hạ, đã đến giờ phong quan.” Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi lạnh lẽo đã có phần cứng lại của Từ Đạt. “Điện hạ!” Từ học sĩ khẽ nhíu mày. Hắn đứng thẳng dậy, đang muốn mở miệng, máu tươi trong miệng đột nhiên phun ra. Quan tài dính đầy tia máu đỏ, thậm chí thi thể nằm trong quan tài cũng bị dây dính máu. “Điện hạ! Điện hạ!” Linh đường vốn tĩnh lặng đột nhiên ồn ào hẳn lên. Những quan viên vốn quỳ vội vã gọi Ngự y, có người hô to ngăn cản điện hạ. Mỗi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, tay chân luống cuống. Lí Dung Trị không nhìn Từ học sĩ, cũng không nhìn những vị quan trong phòng, vẫn đăm đăm vào thi thể hồng nhan nằm trong quan tài, lớn tiếng quát: “Từ hôm nay trở đi, Tây Huyền Từ Đạt chính là Vương phi của Lí Dung Trị bổn vương. Hôm nay là Thái tử phi, ngày mai chính là Hoàng hậu Đại Ngụy. Ai có bản lĩnh mang Thái Tử phi đi trước mặt bổn vương, ai dám mang nàng rời khỏi giang sơn Đại Ngụy ta?” Tất cả đều há hốc mồm. Trong phòng lặng ngắt. ※ Ai cũng không đoán trước được, một đêm nay, đã khéo xuất hiện một vị khách nhàn nhã tới chơi, ánh mắt ghi lại hết thảy. Thực hoàn hảo, tương lai không khéo hắn có thể nắm được một chức sử quan [3]. Hơn mười năm sau, khi tóc đã bạc trắng, hắn phe phẩy chiếc quạt lông, lòng phiền muộn: Lúc ấy cảm thấy đây là một tình cảm chân thành tha thiết, xúc động lòng người. Sau này ghi chép lại hơn phân nửa cuộc đời ‘bất lương’ của vị Hoàng đế Đại Ngụy kia, thì mới phát hiện, hóa ra ngày đó mình cảm động quá sớm. Đêm ấy, chỉ là đam mê của Hoàng đế Đại Ngụy này bộc phát mà thôi. [1]: 四方馆 – Tứ phương quán. Vào thời Tùy, tứ phương quán là một dịch quán để tiếp đãi sứ giả bốn phương, nên mới có tên gọi này. [2]: Thiên thính – 偏厅. Đại sảnh ở chính giữa, còn thiên thính ở hai bên…nên mình gọi là sảnh ngoại, tức là sảnh bên… [3]: Sử quan – vị quan ghi chép lại lịch sử. Ở Việt Nam có Ngô Sĩ Liên.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Là Hoàng Hậu của tác giả Vu Tình.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nữ Ân Sư - Thiên Như Ngọc
"Người làm thầy là người truyền đạo, dạy nghề, giải thích nghi hoặc cho học trò của mình". "Bản vương có một chuyện nghi hoặc, chỉ có ân sư đích thân truyền dạy mới có thể giải hoặc". *** Nghe Tư Mã Tấn nói vậy, Kỳ Phong và Cố Trình bên ngoài bình phong mới biết xảy ra chuyện gì, lập tức quỳ xuống đất, đồng thanh kêu lên: “Điện hạ ngọc thể quý giá, sao có thể để người khác khinh nhờn được...”   Hai mắt Bạch Đàn cong như trăng non: “Bọn chúng nói đúng, điện hạ là ngọc thể hoàng gia, tại hạ không dám khinh nhờn, càng không dám thật sự lột da điện hạ”.   Dường như đã đoán trước nàng có hậu chiêu, Tư Mã Tấn bình tĩnh nhặt áo sam lên khoác vào người: “Cần gì cứ nói thẳng đi”.   Bạch Đàn phe phẩy quạt lông, vẻ mặt nghiêm nghị: “Ta cần điện hạ bái ta làm thầy, sau này tiếp nhận sự dạy bảo của ta”.   Trong trướng cực kì Tư Mã Tấn. Tư Mã Tấn không lên tiếng, còn hai người bên ngoài chỉ sợ đã hóa đá rồi.   Bạch Đàn nói xong chính mình cũng cảm thấy kinh hãi. Nàng lại định thu nhận gã sát thần này làm học trò hay sao? Đúng là kích động quá mức rồi! ... Mời các bạn đón đọc ​Nữ Ân Sư của tác giả Thiên Như Ngọc.
Hoàng Hậu Siêu Quậy - Haza2369
Nàng là nữ sát thủ của thế kỷ 21, trong một lần làm nhiệm vụ bất ngờ xuyên qua cổ đại trở thành vị hoàng hậu của vương triều này. Ở đây những người tốt đều tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Dù nếm trải không ít khó khăn, kẻ ác thì sẽ nhận kết cục rất bi thảm. Trích dẫn lời nói của nữ chính: " Hận ư sao ta phải hận bọn họ chứ, không nhờ bọn họ thì ta đâu đến được đây, không ngờ bọn họ thì sao ta lại có trượng phu tốt như vây, chung quy ta nên cảm ơn họ vì đã phản bội ta". *** Ngày hôm sau, mọi việc vẫn cứ diễn ra như bình thường. Hắn vẫn dậy sớm thiết triều và nàng vẫn dự định nằm nướng đến trưa. Nhưng có một sự bất thường ở đây là hôm nay trong cung có một người đến rất sớm để thăm hỏi nàng, với một cái khí chất phi phàm tựa như mình là chủ nhân của cái cung này, nực cười hơn nữa người này lại xem nô tì ở đây như thuộc hạ mà sai bảo. Sáng sớm tinh mơ, Song Nhi đã rời giường từ sớm để chuẩn bị, từ khi luyện võ họ có thói quen thức sớm để luyện tập cùng những cung nhân khác. Người ở Trường Thu Cũng không phải là người tài giỏi nhưng ai cũng biết một ít võ phòng thân, và sư phụ của bọn họ chính là Song Nhi họ thấy song nhi tập, tập theo nên cũng biết chút ít. Lúc bọn họ đang tập thì bỗng nhiên cửa cung có người gõ vang lên ba tiếng dài, một cung nhân ra mở cửa: Cánh cửa vừa mở cung nhân nhướng đầu ra hỏi” Ai vậy, sao lại đến đây sớm thế” Đối mặt cung nhân là hai người chưa từng gặp một người trong hai người lên tiếng:“ Huynh làm ơn báo cho hoàng hậu biết là có Liễu Ninh Quận Chúa đến thăm“. Cung Nhân ngẫm nghĩ một lúc xem có ấn tượng với cái tên này không và nhận ra người này rất lạ nên hắn nói:“ Cô nương thông cảm xin báo lại là hoàng hậu hiện vẫn chưa tỉnh giấc, xin hẹn dịp sau vậy“. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Siêu Quậy của tác giả Haza2369.
Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi - Cửu Bả Đao
Rất nhiều cậu trai để ý Thẩm Giai Nghi. Tạ Minh Hòa hiểu biết, có thể nói với cô từ chuyện xe hơi sang chuyện máy tính, rồi lại sang chuyện phong tục tập quán. Tạ Mạnh Học học giỏi, hay làm thơ vớ vẩn tặng Giai Nghi. Liêu Anh Hoằng vui vẻ, giỏi kể chuyện cười. Trương Gia Huấn tính tình quai quái, rất hay điện thoại đến cà kê dê ngỗng với cô. Kha Cảnh Đằng sôi nổi nghịch ngợm, luôn làm Giai Nghi bất ngờ. Bắt đầu cuộc chạy đua âm thầm có, công khai có, để giành được thiện cảm của cô bạn xinh xắn học giỏi nhất trường. Dù ai thắng, ai thua, ai thành công, ai thất bại, ai bỏ cuộc, ai ù nhầm, thì cô bé Thẩm Giai Nghi cũng đã trở thành hiện thân đẹp đẽ nhất của một thời niên thiếu trẻ trung sôi nổi trong họ. Nên, "hãy cứ để mình tiếp tục thích cậu."   *** Cửu Bả Đao sinh năm 1978 tại Chương Hóa, Đài Loan. Bắt đầu sáng tác từ 1999, đến nay đã hoàn thành hơn 60 cuốn sách. Tác phẩm lần lượt được chuyển thể thành phim truyền hình, phim truyện, game online. Năm 2010 đạo diễn phim Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi là một đạo diễn may mắn nhất, cũng là nhà văn chăm chỉ nhất. Các tác phẩm đã được Nhã Nam xuất bản: Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi, Mẹ, Thơm Một Cái, Cà Phê Đợi Một Người. *** “Chúc mừng tân hôn, tuổi trẻ của tớ.” Tôi viết lời chúc phúc lên phong bao đỏ. Ngày hôn lễ, bọn con trai thầm yêu Thẩm Giai Nghi năm nào đều về đủ mặt, cả cô giáo Chu Thục Chân lâu ngày không gặp cũng giá lâm, cùng chứng kiến cảnh tượng lịch sử Thẩm Giai Nghi từ con gái trở thành vợ người ta, giá cả trượt dốc thê thảm. Đây thực ra chính là một buổi họp lớp hoành tráng, phải đến một nửa số người đến đều là đám anh em cùng chung hoạn nạn “chí đồng đạo hợp” trên con đường tình ái… toàn là đám bại tướng chỉ biết nhìn theo đèn hậu xe Thẩm Giai Nghi. Chúng tôi chụp chung một bức ảnh nghi ngút đầy những oán hờn. Hứa Bác Thuần đang ở Mỹ, tôi vẽ lên mảnh bìa dựng một bộ mặt cậu ta đang cười rất ngây ngốc, đặt lên bàn, mỗi khi có món ăn mang đến, cả bọn lại reo hò: “Hứa Bác Thuần! Món mới món mới rồi!” Chúng tôi cười lên ha hả, hưng phấn đến nỗi sẵn sàng lật bàn bạo động bất cứ lúc nào. “Thật đúng là, cô cứ nghĩ Kha Cảnh Đằng sẽ ở bên Thẩm Giai Nghi cơ đấy.” Cô giáo Chu Thục Chân lắc đầu: “Uổng cho em còn cùng Thẩm Giai Nghi đến nhà cô uống trà nữa, thật vô dụng. Cả đám các em đều kém quá!” “Cô giáo, thực ra Thẩm Giai Nghi từng tỏ tình với em rồi mà, chỉ là bạn ấy hét lên thôi, ha ha ha!” Tôi cười lớn. “Báo cáo cô! Kha Cảnh Đằng chỉ được cái mồm thôi ạ, em mới là người thực sự theo đuổi được Thẩm Giai Nghi!” Liêu Anh Hoằng rót rượu cho mọi người, hô hào cạn ly. ... Mời các bạn đón đọc Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi của tác giả Cửu Bả Đao.
Yêu Là Thế - Diệp Lạc Vô Tâm
Cuốn sách thứ 13 của Diệp Lạc Vô Tâm vừa được xuất bản mang tên “Yêu là thế”. Tác phẩm là một bản tình ca ngọt ngào khác hẳn so với những chuyện tình nhiều đau khổ thường thấy trước đây. Khác với những tác phẩm đã từng ra mắt bạn đọc, “Yêu là thế” giống một cuốn Nhật ký tình yêu với vô vàn các mẩu truyện nhỏ trong cuộc sống của hai nhân vật chính. Nếu bạn đọc đã từng biết đến cuốn sách “All in love – Ngập tràn yêu thương” nổi tiếng của người viết tình ca Cố Tây Tước thì sẽ thấy có rất nhiều điểm chung về phong cách viết giữa hai cuốn sách này. Mà điểm chung lớn nhất chính là sự “đơn giản” trong mỗi câu chuyện nhưng lại chứa đựng sự chân thật và yêu thương vô bờ. Cũng giống như tình yêu của mỗi người vậy, không phải ai cũng có một mối tình nhiều sóng gió, nay bị ngăn cấm mai bị buộc chia tay hay phải xa cách ly biệt nhiều năm… Đa phần trong cuộc sống chúng ta thường gặp những tình yêu đời thường, tức là gặp nhau, rồi yêu nhau, bình yên trôi qua những tháng ngày hạnh phúc nhẹ nhàng. Tuy nhiên, tình yêu không sóng gió đâu có nghĩa là tình yêu không sâu sắc? Chỉ cần mỗi ngày yêu thêm từng chút, từng chút một cho đến khi già đi. Yêu đến cả một đời, như vậy đã là quá đủ. Và đó là những gì mà Diệp Lạc Vô Tâm muốn nhắn nhủ với bạn đọc qua cuốn sách này. Thanh xuân tươi đẹp có biết bao vui buồn nhưng nữ tác giả của chúng ta chỉ chọn lọc những kỉ niệm đẹp để kể với độc giả. Không phải bởi cuộc sống của họ chỉ toàn màu hồng mà là bởi trong tình yêu, những điều tốt đẹp thì nên ở lại mãi còn những nỗi buồn thì cần được quên đi. Yêu là thế! *** Một hôm, tôi đi làm lại quên mang điện thoại. Tôi muốn về nhà lấy, nhưng lại bận không dứt ra được, đang lúc băn khoăn thì nhìn thấy Kẻ phiền phức bước thẳng vào phòng, điềm đạm đặt chiếc di động mà tôi đang cần lên bàn. “Yêu anh quá đi!” Tôi vội vàng thì thầm vào tai hắn, rồi lập tức lấy điện thoại xem. “Rốt cuộc thì có chuyện gì em mới không quên đây hả?” Kẻ phiền phức chán nản nói. Tôi lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái, nói nhỏ: “… Yêu anh!” Mặt hắn đang hầm hầm bỗng trở nên rạng rỡ. Lúc rời khỏi văn phòng tôi, khóe mắt hắn còn mang ý cười. *** Mời các bạn đón đọc Yêu Là Thế của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm.