Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)

Văn Án: Quý Ngôn đã chết. Không hiểu sao trở thành một du hồn. Không nghĩ tới lúc sống đã dây dưa không rõ, đến khi chết còn muốn dằn vặt nhau không ngừng. Chỉ tiếc là —— Cuộc đời của người kia còn rất dài. Còn nhân sinh Quý Ngôn đã kết thúc. “Tôi đã chết rồi” là câu chuyện ngược tâm mình đọc lại gần đây và rất muốn giới thiệu tới bạn đọc yêu thích đam mỹ. Truyện mở đầu như đúng cái tên của nó, nhân vật thụ đã qua đời và chỉ xuất hiện như một u hồn còn quanh quẩn chốn nhân gian. Từ đó, cậu mới dần vén được bức màn bí ẩn để có thể hiểu được tất cả những nguyên nhân dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay cho chuyện tình giữa cậu và nhân vật công. Với mình nhân vật công rất đáng thương, vì tai nạn mất đi trí nhớ, quên đi tất cả về người mà anh từng yêu. Giá như khi đó anh có thể gặp lại thụ, mình tin chắc rằng dù nhớ ra hay không, cái người mang tên “Quý Ngôn” ấy vẫn sẽ là ma chướng vây lấy trái tim anh. Yêu cậu? Chẳng phải dù gặp lại đã là 7 năm sau, dù cậu chỉ là một hồn ma hiện lên lúc 3h sáng nhưng anh vẫn không thể rời mắt khỏi cậu đấy thôi? Tiếc rằng trên đời không có giá như. Câu chuyện có lối hành văn giản dị nhưng thấm vào tim gan đến từng chi tiết, tác giả khéo léo viết nên nỗi đau đớn đầy bi kịch của hai con người yêu thương nhau thiết tha nhưng lại bị cuộc đời, bị định kiến, bị hoàn cảnh tách rời. Quý Ngôn vừa đáng thương vừa đáng trách, nếu cậu mạnh mẽ hơn, tìm Tần Vị sớm hơn, có lẽ kết cục của câu chuyện sẽ không bi thương đến vậy. Tuy nhiên phần ‘thương’ mà cá nhân mình dành cho cậu lại lớn hơn phần ‘trách’ rất nhiều, bởi lẽ, khi mà cậu biết tất cả sự thật, biết Tần Vị thật ra không hề muốn lìa xa mình thì mọi chuyện đã chẳng thể vãn hồi nữa rồi. Còn Tần Vị thì sao, anh bị thương dẫn tới mất trí nhớ quên đi người mình yêu, nên trách anh hay nên thương anh đây? Mình nhớ có chi tiết thụ hỏi công về người con gái ở bên công sau này, đọc tới đó mình vừa thấy chua xót, lại vừa thấy day dứt… [Quý Ngôn hỏi: “Tại sao anh còn lên giường với người phụ nữ đó?” “Cũng không biết nữa! Chỉ là nghe thấy tên cô ấy thì không khác nào trúng phải mê dược?” “Cô ấy tên gì?” Tần Vị nói: “Quý Ngôn.” …] Chỉ là một cái tên mà thôi, cái tên mà anh yêu và khắc vào đầu tim đã khiến anh ngờ nghệch ngộ nhận về tình yêu, khiến cho nút thắt của câu chuyện ngày càng lớn, khiến cho tình yêu của họ ngày càng mong manh. Mình thương Tần Vị vô cùng, suy cho cùng anh ấy là kẻ phải hứng chịu hết bi thảm sau cùng, vô tình chặt đứt sợi dây tình yêu của bản thân, người anh yêu nhất đã chết, còn ‘phản bội’ tình yêu của chính mình….. Câu chuyện không lấy đi nước mắt của mình, nó chỉ là cảm giác đau buồn rưng rưng nói khóe mắt, để rồi mỉm cười với một kết cục tươi đẹp cho cả hai nhân vật. Không phải HE, không phải BE mà là một kết thúc đầy hoa mộng và mong ước. *** CẢNH BÁO: - TRUYỆN KHÔNG CÓ H - ĐỒNG RÂM ƯA THÍCH NGỌT NGÀO HƯỜNG PHẤN ĐỀ NGHỊ CÂN NHẮC THẬT KĨ TRƯỚC KHI XEM - THỤ LÀ HỒN MA, CÔNG CHỈ CÓ THỂ NGHE, NHÌN, CHẠM VÀO THỤ TRONG KHOẢNG 2 GIỜ ĐẾN RẠNG SÁNG, BẠN NÀO SỢ MA HAY DỊ ỨNG THÌ CŨNG VUI LÒNG CÂN NHẮC THẬT KĨ TRƯỚC KHI XEM (Cái chi tiết này mình nhớ không rõ lắm, bạn nào thấy sai thì chỉ để mình sửa lại nhé) TÓM TẮT: Nếu người ngươi yêu hứa chỉ đi hai năm rồi trở về, ngươi có tình nguyện ở lại chờ đợi hay không? Nếu người hứa yêu ngươi hết quãng đời còn lại nay đã quên mất ngươi, hắn ta lấy vợ, sinh con, sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, liệu rằng ngươi có thể hay không tha thứ cùng chúc phúc? Nếu như Quý Ngôn có thể quay lại thời khắc lần đầu gặp gỡ Tần Vị, nếu như Quý Ngôn không tự sát, nếu như Tần Vị làm tròn lời hứa sẽ trở về, thì phải chăng giữa hai người bọn họ sẽ là một kết cục khác viên mãn hơn, tròn đầy hơn? Tiếc thay nhân sinh vốn chẳng có nếu như, Quý Ngôn và Tần Vị vĩnh viễn không thể như lúc ban đầu... ĐÁNH GIÁ: + 7.5/10 cho toàn bộ tác phẩm và 8.5/10 cho nhà edit, cái cách chủ nhà chuyển ngữ câu từ thật sự gây ấn tượng bởi lẽ edit một tác phẩm ngược luyến kết BE là một điều rất không dễ dàng, nó đòi hỏi người làm phải có vốn từ nhất định, phải cảm được nỗi đau của từng nhân vật mới có thể truyền tải trọn vẹn những gì tác giả muốn thể hiện, và nhà Bonne Nuit đã không làm mình thất vọng. + Tuyến nhân vật: _Nhân vật thụ: Quý Ngôn Tôi nghĩ rằng độc giả sẽ chia thành hai quan điểm khi nhắc tới nhân vật này. Một là Quý Ngôn đã quá ngu ngốc khi quyết định tự sát, bởi vì sau khi xuất ngũ Tần Vị gặp tai nạn, anh ấy quên mất Quý Ngôn là ai, người nhà và bạn bè che giấu, rằng trong cuộc sống của Tần Vị, Quý Ngôn không tồn tại, rằng anh thẳng, anh phải lấy vợ sinh con cho nên xét về khía cạnh khách quan Tần Vị không có lỗi. Sai lầm ở đây chính là Quý Ngôn quá nhu nhược, nếu như khi ấy anh mạnh mẽ vạch trần tất cả, kiên quyết đi tìm Tần Vị thì tôi tin chắc rằng Tần Vị sẽ nhớ ra Quý Ngôn và hai người bọn họ sẽ vẫn hạnh phúc, Quý Ngôn sẽ không chết một cách vô ích như vậy, cái chết của anh để lại nỗi đau quá lớn cho đứa em trai cùng cha khác mẹ là Quý Trạch, người đã luôn ở bên che chở, lo lắng cho anh trong khoảng thời gian bảy năm mà Tần Vị ra đi không lần nào trở về. Cho nên Quý Ngôn quá ích kỉ, vì tình yêu mù quáng mà hi sinh bản thân, làm đau những người thân cận, có đáng hay không? Hai là Quý Ngôn không ngốc, chỉ là anh chọn cho mình một sự giải thoát, bởi lẽ Tần Vị đã lấy cắp đi tất cả tuổi xuân của Quý Ngôn, cho dù Tần Vị không trở về Quý Ngôn vẫn như cũ sống trong căn nhà mà hai người từng ở, mãi như thế cho tới khi già đi rồi chết trong cô độc, nếu kết cục là như thế thì không bằng tự sát cho rồi, đỡ phải dằn vặt khổ sở mãi, cũng bởi vì Quý Ngôn yêu Tần Vị rất nhiều, vì yêu cho nên muốn người mình yêu hạnh phúc, cho nên Quý Ngôn đồng ý với mẹ của Tần Vị rằng anh sẽ không phá vỡ hạnh phúc gia đình của người anh yêu, rằng anh trả tự do cho người ấy, rằng anh cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vĩnh viễn không đi tìm người thương. _Nhân vật công: Tần Vị Thật sự, tôi yêu cái cách mà tác giả để Tần Vị bước vào cuộc sống của Quý Ngôn, dịu dàng và đầy tình cảm. Anh lặng lẽ ở cạnh Quý Ngôn khi mẹ Quý Ngôn qua đời, anh lẳng lặng dùng thời gian của chính mình dâng tặng những gì đẹp đẽ nhất cho Quý Ngôn, thậm chí dù cho anh quên mất Quý Ngôn là ai thì sâu thẳm đâu đó trong linh hồn anh, anh vẫn yêu Quý Ngôn sâu đậm, nếu không sao anh lại đặt tên con của mình là Tần Nhất Ngôn - Cả cuộc đời này yêu mình Quý Ngôn, chỉ là dù có cố đến đâu Tần Vị vẫn thua một thứ gọi là duyên phận, mà giữa Tần Vị và Quý Ngôn chính là nghiệt duyên, cho dù sau này Tần Vị nhớ ra tất cả, anh hứa sẽ sống cô độc chờ đợi Quý Ngôn 7 năm y như cái cách người anh yêu nhất chờ anh khi còn sống rồi sau đó anh sẽ đi theo Quý Ngôn, nhưng liệu rằng sau khi Tần Vị tự sát với 5 vết cắt trên tay, anh có thể một lần nữa gặp lại Quý Ngôn? Hay là Quý Ngôn sớm đã uống chén canh Mạnh Bà, luân hồi chuyển thế, đã không còn nhớ Tần Vị là ai, sẽ không đau, không hận, không thống khổ như bây giờ. Kết cục của bọn họ chỉ e chính là bỏ lỡ cả đời. _Nhân vật em trai thụ: Quý Trạch Tôi dành rất nhiều tình cảm cho cậu em này, dù cho thứ tình cảm mà cậu ấy dành cho thụ không chỉ đơn thuần là anh em nửa dòng máu. Quý Trạch từ một đứa nhỏ cái gì cũng không biết, lớn lên trong lời căn dặn của mẹ rằng hãy đối xử tốt với Quý Ngôn vì Quý Ngôn là anh trai của cậu, và cũng vì mẹ của cậu với vị trí là bạn thân đã cướp đi cha của Quý Ngôn, bà đã khiến đứa nhỏ ấy không được hạnh phúc, thế nên bà muốn con trai bà đem đến sự ấm áp cho nó. Thế là Quý Trạch trưởng thành, cậu dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ người anh trai đáng thương này, cậu quỳ gối dập đầu tạ ơn lễ Phật chỉ vì các Ngài để cho cậu nhìn thấy anh lần nữa, và cũng vì các Ngài để cho cậu nghe được từ người anh đã chết của mình nói rằng nếu có kiếp sau anh ấy nguyện yêu cậu, nếu có kiếp sau Quý Ngôn sẽ mãi mãi là của Quý Trạch. Một lời hứa giữa người và hồn ma ấy vậy mà lại đổi lấy một cuộc sống yên bình cho Quý Trạch tới khi già và chết đi, thứ tình cảm vượt qua luân thường đạo lí ấy thế mà cứu rỗi cả một đời người... _Nhân vật mẹ của công: Khi bà đau khổ dọn dẹp căn phòng nơi mà Tần Vị tự sát, tôi bật khóc vì thương cho một người mẹ làm tất cả vì con cái để rồi nhận ra rằng năm xưa bà sai lầm biết bao. Giá như khi ấy bà không ngăn cản Quý Ngôn thì có lẽ con trai bà sẽ không chết cũng không đau khổ sống bảy năm trời mà như cái xác không hồn. Bà không hận Quý Ngôn đã cướp đi con trai bà, bà hận là hận chính mình độc ác, nhẫn tâm chặt đứt hạnh phúc của Tần Vị, để rồi giờ đây hai đứa nhỏ vĩnh viễn rời khỏi thế gian, bà chẳng hay tụi nó có thể hay không gặp lại nhau, bà chỉ biết thời không của hai đứa con trai vĩnh viễn dừng lại tại căn phòng này... « » 。。。。๖ۣۜLAM 。。。。« » “๖ۣۜTa nguyện ý dùng tánh mạng của mình để đi đổi lấy yêu. Mặc cho tình yêu này, đã tựa như đóa hoa tan tác theo bụi trần.” *** Qúy Ngôn chết rồi. Ở cổ tay có vết dao cắt thật sâu. Thân thể đã mất đi độ ấm, không còn di chuyển được nữa. Nhưng mà, linh hồn của anh vẫn còn. Không biết lí do vì sao, Qúy Ngôn chết, nhưng linh hồn thoát ra không có chỗ để đi. Bất tri bất giác, anh thấy mình ở nhà Tần Vị. Tần Vị, người mà Qúy Ngôn yêu sâu đậm. Đến khi cắt tay tự tử, vẫn thủy chung hướng về bức tranh có vẽ Tần Vị. Có lẽ Tần Vị không biết, Qúy Ngôn đau lòng và tuyệt vọng như thế nào. … Tần Vị yêu Qúy Ngôn. Qúy Ngôn cũng yêu Tần Vị. Thế nhưng Tần Vị bị tai nạn, quên đi Qúy Ngôn. Qúy Ngôn bảy năm chờ đợi Tần Vị trong vô vọng. Còn Tần Vị lại đi lấy người khác. Qúy Ngôn vẫn luôn đợi Tần Vị nhớ ra mình, tới kéo anh ra khỏi quãng thời gian tăm tối đó. Nhưng mà bảy năm đó, chỉ có Qúy Ngôn ngốc nghếch chờ đợi một Tần Vị không bao giờ đến. Anh cuối cùng vẫn là đợi không được. Giống như Qúy Trạch - em trai anh nói với Tần Vị: “Anh trai tôi rốt cuộc không đợi được anh.” ... Mình đã đọc khá nhiều truyện SE, nhưng chỉ đến “Khi thế giới không còn ánh sáng”, mình mới được trải nghiệm cảm giác khóc từ đầu truyện tới cuối truyện là như thế nào. Tình yêu của Qúy Ngôn dành cho Tần Vị rất lớn, lớn đến nỗi nhiều lúc mình còn tự hỏi tại sao một người có thể yêu một người đến vậy. Nghe nói, linh hồn người chết nếu vẫn còn ở lại nhân gian không chịu biến mất, chỉ có thể là bởi vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Mà tâm nguyện của Qúy Ngôn, chính là Tần Vị. Qúy Ngôn chết đi, mà vẫn giống như trước, vô hình trước mắt Tần Vị - đã quên mất Qúy Ngôn, hàng ngày quan sát Tần Vị, lo lắng cho Tần Vị, bất lực vì Tần Vị. Thời gian duy nhất Qúy Ngôn có thể xuất hiện trước mắt người khác, chính là vào khoảng thời gian trước khi chết ba mươi phút. Lúc này, Tần Vị đã nhìn thấy Qúy Ngôn. Nhưng hắn lại hỏi Qúy Ngôn: “Anh là ai?” Chuyện Qúy Ngôn yêu Tần Vị, không ai là không biết. Mà Tần Vị lại cứ thế quên đi. … Chuyện gì đau lòng hơn, bị người mình yêu nhất quên đi hay nhớ lại người mình yêu đến tê tâm liệt phế khi người đó đã chết? Bốn tháng sau khi Qúy Ngôn ra đi, Qúy Trạch dứt khoát đem toàn bộ ảnh Qúy Ngôn vẽ Tần Vị trong suốt bảy năm cho Tần Vị. Qúy Trạch muốn Tần Vị phải sống trong ăn năn đau khổ. Nhưng mà, Tần Vị vẫn không nhớ ra. Chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn. Việc yêu Qúy Ngôn đối với Tần Vị, như đã trở thành bản năng. Tần Vị bị tai nạn, không nhớ ra Qúy Ngôn. Nhưng người phụ nữ lên giường cùng hắn hôm đó, được Tần Vị để ý, cũng là bởi vì trùng tên với Qúy Ngôn. Mãi sau này, khi Tần Vị nhớ lại, thì bọn họ thực sự như Qúy Ngôn nói, không thể quay lại được quãng thời gian đó nữa. _________________________________________ “Cậu ấy vẫn luôn vẽ con, cậu ấy vẫn luôn nhớ con, cậu ấy vẫn luôn chờ con trở về.” Tần Vị chậm rãi nói. Lúc trước, chỉ cần nhìn những bức tranh này thôi, hắn đã cảm thấy đau lòng, mà hiện giờ hắn đã nhớ lại tất cả. Một vài hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu, theo đó chính là những ký ức vô cùng rõ nét. Tất cả những ký ức đẹp đẽ quý giá nay lại trở nên đau thấu tim, xé rách linh hồn hắn: “Con đã nói chỉ cần một mình cậu ấy, con đã nói muốn kết hôn với cậu ấy…” Nhưng mà, hắn đều đã quên, hắn quên Quý Ngôn ở xó xỉnh ấy, khiến Quý Ngôn lặng lẽ đợi mình bảy năm, mãi đến khi chết. “Con bảo cậu ấy chờ con, con nói với cậu ấy nửa năm sau con sẽ trở lại, là con bảo cậu ấy chờ con.” Ánh mắt Tần Vị vừa bi ai vừa tuyệt vọng. “Nhưng con lại không trở lại, con… con lại không trở lại.” ... “Mẹ, con nhớ con đã từng nói với mẹ, chờ… chờ hai năm sau con về, con sẽ kết hôn với Quý Ngôn, sau đó mở một công ty ở thành phố X. Con sẽ nuôi Quý Ngôn, để cậu ấy tiếp tục vẽ tranh, để cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Con sẽ luôn yêu chiều Quý Ngôn, trân trọng cậu ấy, để cậu ấy biết yêu Tần Vị tuyệt đối là việc làm đúng nhất trong đời cậu ấy.” Tần Vị run giọng nói, sau đó chậm rãi nhếch miệng một cách trào phúng: “Ai ngờ, đây lại là điều sai nhất mà Quý Ngôn từng làm.” “Nếu như không phải là yêu con, Quý Ngôn sẽ không mãi núp trong ngôi nhà trọ nhỏ hẹp kia chờ con trở lại; nếu như không phải là yêu con, Quý Ngôn sẽ không mãi nhớ con, vẽ hình con suốt bảy năm ròng; nếu như không phải là yêu con, cậu ấy sẽ không lẻ loi ở lại nơi đó chỉ vì không muốn phá hoại gia đình và sự nghiệp của con; nếu như không phải là yêu con, cậu ấy sẽ không… mãi đến lúc chết, vẫn nhìn tranh con.” Nói đến cuối cùng, sợi dây kéo căng trong đầu Tần Vị dường như rốt cuộc cũng đứt phựt. Tần Vị thở hổn hển, nước mắt tràn khỏi vành mắt đỏ bừng. Tần Vị sao nỡ. Tần Vị có thể chịu mệt, chịu đau, chứ cũng không muốn Quý Ngôn phải chịu một chút thương tổn nào.” ___________________________________ Thực sự ngay từ đầu khi bắt đầu đọc truyện này, mình đã biết, từ khoảnh khắc Qúy Ngôn rạch tay tự sát, anh và Tần Vị đã không còn cơ hội hạnh phúc nữa. Một người một ma, yêu nhau cỡ nào cũng không thể ở bên nhau. Chia lìa là điều khó tránh khỏi. Thử hỏi có bao nhiêu đau lòng? Qúy Ngôn, rốt cuộc cũng sẽ tan biến. Anh vốn không còn là người của thế giới này nữa. “Thời gian rốt cuộc đến ba giờ sáng, mà thân hình Quý Ngôn đã trong suốt đến gần như hoà vào màn đêm. Quý Ngôn quay đầu nhìn về phía hồ nước dưới trời đêm, giọng nói vừa hư ảo vừa yếu ớt, tựa hồ vừa ra khỏi miệng đã vỡ tan trong không khí. “Tần Vị, cậu biết mà.” Anh chậm rãi quay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười, lặng yên nhìn Tần Vị. —— Tôi yêu cậu. Tần Vị lẳng lặng nhìn thân thể Quý Ngôn dần dần biến mất, hắn gắng sức mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn Quý Ngôn, nhưng bóng hình Quý Ngôn tựa như bị gió phút chốc thổi tan, sau đó hoà vào màn đêm. Chiếc nhẫn trên ngón áp út Quý Ngôn lẻ loi rơi xuống mặt cỏ. Trước người hắn không còn một bóng người, chỉ còn lại một chiếc nhẫn yên lặng nằm dưới đất.” … “Trên đời này, đã mãi mãi không còn Quý Ngôn.” _______________________ “Khi thế giới không còn ánh sáng” thực sự là một câu chuyện rất buồn. Có nên trách Qúy Ngôn hèn nhát yếu đuối, chỉ biết chờ đợi mà không đi tìm Tần Vị không. Có nên trách mẹ Tần Vị đã khiến hai người bảy năm cách trở hay không. Có nên giận tất cả mọi người không nhắc Tần Vị nhớ lại tình yêu của hắn, để hắn sống không mảy may hay biết Qúy Ngôn suốt bảy năm hay không… Tất cả nhân vật trong câu chuyện này đều rất đáng thương. Qúy Trạch vì Qúy Ngôn làm đủ mọi thứ, cuối cùng vẫn phải ra đi trong cô độc. “...hãy cho em kiếp sau của anh, anh nhé.” Mẹ Tần vì lỗi lầm của mình mà mất đi đứa con trai mình yêu nhất. Khi đọc đến đoạn mẹ Tần bước vào căn hộ của Tần Vị sau khi Tần Vị chết, thương bác rất nhiều. Thực sự có muốn giận cũng không giận nổi. Cha mẹ nào chẳng mong muốn những gì tốt nhất cho con. Nhưng cái tốt nhất của bà, lại đổi thành sự đau khổ cho cả Tần Vị và Qúy Ngôn. Tất cả mọi người, đều không thể quay đầu lại nữa. Kiếp sau… liệu có còn kiếp sau… _____________________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Hy tần Mời các bạn đón đọc Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi) của tác giả Mộng Thường Uyển.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Cẩn Thận Cùng Giấm Chua Tinh Kết Hôn Rồi
CẢNH BÁO: + Công thụ đều sạch, có H, nhưng vụn. + Thím nào ế thâm niên, ế thiếu điều muốn quỳ từ dưới quỳ lên thì nên cân nhắc thật kĩ trước khi xem bởi coi chừng nguyên máng cẩu lương ụp thẳng vô mặt. Thím nào theo chủ nghĩa độc thân cũng nên cân nhắc thật kĩ trước khi xem tại vì sợ xem xong lại thay đổi suy nghĩ muốn lấy chồng. =]] + Không nên đọc trước khi đi ngủ vì sợ truyện cuốn quá thức trắng đêm để đọc. ĐÁNH GIÁ: 10/10 cho toàn bộ tác phẩm. + Tác giả hành văn dí dỏm đem lại một bầu không khí ấm áp xuyên suốt bộ truyện. Tính cách công, thụ được tác giả xây dựng như là hai mảnh ghép đối lập nhưng lại bổ khuyết cho nhau. Công khó tính, thẳng thắn bao nhiêu, thụ lại rộng rãi, biết nhìn sắc mặt mà nói chuyện. Khi hai người ở cạnh nhau cho cảm giác tựa như một chú mèo lười nhác đang nằm phơi nắng trước sân, bình yên đến lạ, thích hợp đọc giải trí cuối tuần. + Công ban đầu muốn kết hôn với thụ chỉ đơn giản chỉ là vì hắn đã hoạch định tương lai của mình từ rất lâu, 30 tuổi phải kết hôn, vừa khéo đối tượng phù hợp nhất chính là thụ. Vốn dĩ Tần Dĩ Hằng luôn cho rằng sau khi kết hôn nhân sinh của hắn sẽ chẳng có gì thay đổi nhưng cuộc sống mà, vả hắn không trượt phát nào. Tiên sinh nhà hắn khả ái như vậy, nói một câu cả mặt liền đỏ, chuyện gì cũng giữ ở trong lòng không dám nói với hắn đây, chọc người yêu thương đó mấy người hiểu không? Quan trọng hơn chính là tại sao tiên sinh nhà hắn chỉ với vài ba câu liền có thể kết bạn rồi, lại còn cười nói vui vẻ như thế, khác hẳn khi trò chuyện với hắn. Không được, phải đem Sở Nghĩa về, làm cho đến khi trong mắt chỉ có hắn mới thôi! + Thụ ban đầu đồng ý kết hôn với công chỉ đơn giản là vì chọt trúng chỗ ngứa của hắn, đẹp trai lại còn lắm tiền, không ưng chính là đồ ngu. Vốn dĩ Sở Nghĩa cho rằng cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài trong sự tẻ nhạt và nhàm chán, nhưng không, Tần Dĩ Hằng vả hắn không trượt phát nào. Trượng phu của hắn tuy rằng khó gần, lại chẳng biết nói lời tâm tình, chỉ cần nói một câu liền khiến đối phương đách muốn mở miệng nữa nhưng chẳng hiểu tại sao hắn lại thấy Tần Dĩ Hằng ngược lại, rất đáng yêu? Càng ở chung hắn lại càng phát hiện, trong lòng Tần Dĩ Hằng có hắn, người đàn ông này còn lén lút lên mạng tra cách làm thế nào theo đuổi hắn đây. Ầy, cuộc hôn nhân này, đáng giá! + Dàn nhân vật phụ là cả một biển muối cần được khai quật, hai bạn trẻ thành công tới với nhau công lao nhất định thuộc về bọn họ. Thành phần tấu hài nhất cả bộ truyện chính là cộng đồng quần chúng này, mị thề đấy! TÓM TẮT: + Level thực tế: Ban đêm quả nhiên là thời điểm thích hợp để làm một số chuyện trẻ nhỏ không nên nhìn, Sở Nghĩa mệt bở hơi tai vùi vào lòng người đàn ông nào đó, thăm dò hỏi: - Anh vì sao lại muốn kết hôn với em? - Bởi vì em trông ưa nhìn. - Thế giới nhiều người ưa nhìn như vậy, tại sao cứ phải là em? - Bọn họ không có cùng anh lăn giường. Trước sự thẳng thắn quá mức của chồng mình, Sở Nghĩa tiên sinh triệt để bại trận. ╮(╯_╰)╭ Tóm váy lại chính là: Thụ bởi vì áp lực quá lớn nên tìm đến quán bar giải sầu, giải đâu không thấy lại thấy sầu càng thêm sầu, cuối cùng đụng phải một anh đẹp trai, cao to hợp gout thẩm mĩ, thế là bằng kí ức của kẻ say rượu và nhan sắc trời cho, Sở Nghĩa thành công thoát kiếp xử nam đồng thời một tháng sau bị chính đối tượng 419 là Tần Dĩ Hằng tìm tới tận cửa công ty đòi chịu trách nhiệm, tôi cho cậu bốn tiếng đồng hồ để suy nghĩ, kết hay không kết nói một lời thôi. Suy đi tính lại Sở Nghĩa cảm thấy cuộc hôn nhân này hắn lời chắc rồi, kết thì kết, dù sao đối tượng đẹp mắt như vậy, ha ha, lão tử sợ gì! Kết quả chính là Sở Nghĩa sợ Tần Dĩ Hằng một cây, Tần Dĩ Hằng sắc mặt không tốt, Sở Nghĩa sợ run chân, Tần Dĩ Hằng gọi hắn một tiếng bảo bối, hắn cả người toát cả mồ hôi hột, Tần Dĩ Hằng mỉm cười nhìn hắn, hắn liền cảm thấy mặt trời mọc đằng tây rồi! (゜ロ゜) + Level hoa mĩ: Nhân sinh nếu như là một hồi lương duyên tình cờ gặp gỡ, vậy thì ắt hẳn kiếp trước Sở Nghĩa đã phải ngoái đầu năm trăm lần mới đổi được kiếp này cùng Tần Dĩ Hằng đồng sàn cộng chẩm. Rất nhiều năm sau mỗi khi nhớ tới lần đầu tiên cùng Tần Dĩ Hằng phát sinh quan hệ, Sở Nghĩa đều có chút cảm thán tại sao khi ấy lại uống rượu đến hỏng đầu rồi, một chút ấn tượng đều không nhớ, điều còn đọng lại trong kí ức của hắn khi ấy chính là, đối tượng tình một đêm thật sự là một cái suất ca đây! Nhân sinh nếu như là một hồi lương duyên tình cờ gặp gỡ, vậy thì ắt hẳn kiếp trước Tần Dĩ Hằng đã phải quỳ gối ngàn lần nơi cửa Phật mới đổi được kiếp này cùng Sở Nghĩa chung chăn, chung gối. Rất nhiều năm sau mỗi khi nhớ tới lần đầu tiên cùng Sở Nghĩa gặp gỡ, hắn không khỏi mỉm cười cảm thán cũng may khi ấy không có đem người đuổi đi, nếu không e rằng cả quãng đời về sau chính bản thân hắn phải sống trong cô độc cho tới khi trút hơi thở cuối cùng. _LAM_ - fb/ReviewQuốcDân “๖ۣۜTa nguyện ý dùng tánh mạng của mình để đi đổi lấy yêu. Mặc cho tình yêu này, đã tựa như đóa hoa tan tác theo bụi trần.” *** Nhân viên công tác đem giấy hôn thú đưa cho Sở Nghĩa khi, Sở Nghĩa còn thất thần. Hắn căn bản không có biện pháp tiêu hóa vừa rồi phát sinh hết thảy. Cũng không có biện pháp tiêu hóa hắn đã là Tần Dĩ Hằng hợp pháp trượng phu sự thật. “Sở tiên sinh.” Bên người người ở nhắc nhở hắn. Rất thấp trầm, rất có từ tính tiếng nói, đập vào Sở Nghĩa tâm khảm thượng, hắn đầu óc giống như ong vang lên một tiếng. Sở Nghĩa là lập tức liền phục hồi tinh thần lại, tiếp nhận giấy hôn thú. Sở Nghĩa đối công tác nhân viên nói cảm ơn, sau đó quay đầu, đem ánh mắt đầu hướng về phía Tần Dĩ Hằng. Cà vạt. “Ách ách, cái kia.” Sở Nghĩa không dám nhìn Tần Dĩ Hằng, thậm chí bởi vì đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lại đột nhiên cảm nhận được Tần Dĩ Hằng khí tràng, hoảng đến đã quên vừa mới muốn nói cái gì. Hắn đành phải căng da đầu nói chuyện: “Chúng ta kế tiếp, nên làm gì?” Xác thực nói, hôm nay là bọn họ nhân sinh lần thứ hai gặp mặt. Thượng một lần là một tháng trước, ở thành phố A lớn nhất quán bar. Sở Nghĩa bởi vì tâm tình không tốt, ở quán bar uống xong rượu. Đại khái là bởi vì thật sự là uống quá nhiều, hắn mặt sau ký ức có điểm mơ hồ. Dù sao là gặp một cái rất đẹp nam nhân. Sau đó như thế nào hai người liền đến khách sạn. Sau đó như thế nào hai người liền lăn đến trên giường. Ngày hôm sau buổi sáng tỉnh lại, nam nhân kia đã không thấy, chỉ chừa Sở Nghĩa một thân dấu vết, còn có đầy đất lung tung rối loạn đồ vật. Sở Nghĩa lúc ấy là hoảng. Tuy rằng hắn đi quán bar xác thật là có tưởng tìm điểm diễm ngộ tâm tư, nhưng ai sẽ nghĩ đến a nguyện vọng này thế nhưng còn liền thật sự thực hiện. Hắn lần đầu tiên liền như vậy mơ hồ mà cho. Đối phương vẫn là cái hắn nhớ không nổi mặt nam nhân. Hắn ngày hôm qua rốt cuộc đang làm gì? Liền như vậy, hắn ở khách sạn trên giường lớn ngồi suốt một giờ. Hung hăng mà ở trong lòng tự quyết định một giờ, mới đem chính mình an ủi hảo. Bao lớn điểm sự. Hắn đều 26 tuổi, lần đầu tiên không có liền không có. Có cái gì quan hệ. Tuy rằng nhớ không nổi đối phương mặt, nhưng là ở hắn trong ấn tượng, cái kia nam chính là cái siêu cấp đại soái ca. Hơn nữa…… Hắn ngày hôm qua, tựa hồ, giống như, phi thường, thoải mái. Việc nhỏ tiểu! Việc nhỏ. Hắn vốn dĩ chính là tới quán bar mua say mua nam nhân, này không tâm tưởng sự thành. okok. Sở Nghĩa còn muốn đi làm, tưởng xong này đó hoả tốc thu thập một chút chính mình, cũng rời đi khách sạn. Nam nhân kia đem tiền thuê nhà thanh toán, cũng đem trong phòng yêu cầu trả phí một ít vật nhỏ đều thanh toán. Ở phía trước đài đứng trong chốc lát, trước đài tiểu thư thông tri a di kiểm tra phòng, vài phút sau nói cho Sở Nghĩa có thể rời đi. Sở Nghĩa nói: “Cảm ơn.”   Mời các bạn đón đọc Không Cẩn Thận Cùng Giấm Chua Tinh Kết Hôn Rồi của tác giả Nhất Mai Nữu Khấu.
Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Văn án: Có một con yêu thú xuống núi sau 2000 năm. Thế nhưng mọi thứ lại thay đổi nghiêng trời lệch đất. Mang trong mình chí lớn thi đậu công chức, con yêu thú không bằng cấp mở ra một câu chuyện vừa hấp dẫn vừa kịch tính. *** "Phù chính là dấu hiệu của may mắn, Ly là muốn nhắc nhở con, nếu như gặp điềm lành, nhất định không thể để điềm lành rời đi con.” Yêu thú Phù Ly tỉnh lại sau giấc ngủ say. Vì giữ lời hứa năm xưa mà nhìn ngắm lại trần gian nơi con người sống. Nếu ngày xưa yêu thú đứng trên mọi giống loài, con người chỉ là vật ti tiện thì bây giờ con người đã trở thành con cưng của trời đất. Cách duy nhất để sống hài hòa với con người là hòa nhập. Nếu phản kháng thì chết không toàn thân. Mang trong mình sự thiện lương và sự cưng chiều vô tận của trưởng bối, Phù Ly ngây thơ học cách thích nghi với con người. Thân thế của Phù Ly là một bí ẩn với một thân những pháp bảo tưởng như đã mất tích, một thân giá trị vũ lực cao. Những con yêu thú thượng cổ cũng từ từ xuất thế. Là điềm lành hay điềm dữ, tương truyền khi yêu hoàng sinh ra sẽ dẫn dắt chúng yêu thú, thảo phạt lại loài người đáng khinh kia. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, con người với sự chúc lành của thiên đạo mà tàn phá thiên nhiên một cách tuyệt tình, hại nhau không từ thủ đoạn. Thứ con người nhát gan ngày xưa ấy, bây giờ lại vươn lên mạnh mẽ nhất. Dõi theo bước chân của Phù Ly, chúng ta sẽ thấy mặt sáng cũng như cả mặt tối của con người và chúng yêu. Những con yêu thú xưa ấy nay lại chẳng bằng xưa, cũng chưa chắc con người cứ ngang tàn được như vậy hoài. Dòm xem tộc long vương thì thấy, báo ứng tới rồi. Thế nhưng luôn luôn có kẻ không cam lòng, ban quản lí tu chân giới ra đời như vậy đấy. Mà kẻ đứng đầu đáng cười nhất lại là một con rồng máu lai, kẻ phải chịu mệnh khổ từ nhỏ do dòng máu của mình. Một con rồng mệnh khổ lại mang cả vận mệnh của quốc gia, công đức vô hạn lại gặp phải một con yêu thú Phù Ly ngây thơ, chuyện gì sẽ xảy ra? Một câu chuyện thú vị nhưng không quá phức tạp, đan xen đó là cả những thói xấu hiện tại của xã hội chúng ta hiện giờ. Ngọt ngào và tình tiết có phần hơi nhanh, nếu tác giả trau chuốt hơn, mình nghĩ đây sẽ là một câu chuyện tuyệt phẩm. Dù sao thì các bạn hãy trải nghiệm thử nhé. #Hồ_Nhi Vẫn là motip quen thuộc "thụ bàn tay vàng" trong các tác phẩm của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh, nhưng ít nhất trong tác phẩm này không đẩy tinh thần tự tôn dân tộc Hoa Hạ lên quá cao như nhiều tác phẩm khác nữa, khiến Đừng Kỳ Thị Giống Loài thật sự đọc dễ chịu hơn rất nhiều. Ngoài ra nếu các bạn để ý thì xưa giờ truyện của Nguyệt tỷ đều làm nhân vật công khá lu mờ so với nhân vật thụ, nhưng trong tác phẩm này thì đất diễn của anh công Trang Khanh thật sự rất nhiều, và ảnh cũng xịn xò, nổi bần bật không kém gì bạn thụ Phù Ly đâu. Và không chỉ khác biệt rất nhiều so với các nhân vật công trong các tác phẩm của mình, anh công Trang Khanh trong này có lẽ còn "đặc biệt" hơn hẳn so với rất nhiều anh công "hoàn mỹ" của các bộ truyện đam mỹ khác nữa. Bởi vì ảnh là một con rồng lai tuy giỏi mà chảnh, tuy giàu mà keo, tuy cao cao tại thượng nhưng cũng lắm lúc che chow cực kỳ nè. ---- Tộc Thanh Long không biết, bọn họ vừa mới đi, Trang Khanh đã đổ hết châu báu của mình ra, châu báu đủ mọi màu sắc bày dưới đất, anh nhìn xung quanh, cẩn thận bày kết giới, đột nhiên hóa thành một con Kim Long không tính là to, chui vào trong núi châu báu, lăn lộn trong đó vài vòng. ---- Trang Khanh quay đầu nhìn những người khác đang nhìn quả cây trong tay anh với ánh mắt trông mong, anh chọn quả nhỏ nhất đưa cho Sở Dư, "Cầm lấy chia nhau." Nói xong, cũng không quan tâm tới phản ứng của những người khác, bỏ quả vào trong túi Càn Khôn của mình, quay người đi mất. "Chỉ một quả, mọi người chúng ta chia nhau?" Sở Dư ngơ ngác cầm quả Châu Ngọc trong tay, hơn nửa ngày vẫn khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần. Kẹt xỉ tới mức này, còn không biết xấu hổ làm lão đại của ban quản lý sao? ---- Thế nhưng người cao lãnh, kẹo kéo lại còn hay act cool như Trang Khanh, ấy vậy mà lúc yêu rồi lại dịu dàng và hành xử "soái ca" với Phù Ly hết cỡ. Sắp tới Valentine thì những đứa vừa FA vừa đỗ nghèo khỉ như chúng ta thì nên làm gì? Nên ở nhà cầu mưa và ăn cẩu lương do hai lão đại của giới thần tiên này ban phát thôi cả nhà oyyyyy. Lấy bối cảnh yêu quái và con người cùng chung sống hòa bình ở thời hiện đại, nơi mà bên cạnh chính phủ quản lý con người thì còn có một "Ban quản lý tu chân" chuyên quản lý yêu quái tứ phương; Đừng Kỳ Thị Giống Loài thật sự đã vẽ nên một bức tranh khá mới mẻ về những hiện tượng thiên nhiên (ví dụ như mưa to là Rồng đang tức giận, sấm chớp ào ào là vì Cùng Kỳ, Thao Thiết tái xuất...) cho trí tưởng tượng của chúng ta thêm màu thú vị. Nếu các bạn yêu thích truyện hài sủng thì nhất định không nên bỏ qua tác phẩm này của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh nhé! TN - fb/reviewdammyngontinh Mời các bạn đón đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.
Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh!
Nếu một ngày nọ nam thần của trường tới trước mặt đề nghị bạn làm bạn gái, lấy lí do để người trong lòng cậu ta ghen, hơn nữa còn hậu tạ bằng thứ bạn hằng ao ước. Nói thử xem, bạn có tin không? Tôi không tin, có thể bạn cũng không tin, nhưng Kỷ Nhiên lại tin. Thật ra là do sức cuốn hút từ giá trị của món quà cảm ơn quá lớn, nên Kỷ Nhiên dù có 99% ngờ vực thì cũng phải nuốt vào lòng mà bán mình theo 1% còn lại. Tống Nhược Cốc làm quen với Kỷ Nhiên chính là tình huống như trên, Kỷ Nhiên hồn nhiên tin tưởng cậu. Với khuôn mặt và IQ của Tống Nhược Cốc, cô không còn nghĩ ra được lí do nào khác mà cậu phải tiếp cận mình. Với một nữ sinh như Kỷ Nhiên, để tóc ngắn, thường xuyên bá vai bá cổ xưng anh em với nam sinh, tới giờ có một người “bạn trai trên trời rơi xuống”, mới tự ý thức được mình là giống cái.   Cô có một người bạn nam, hay nói đúng hơn là một chị em tốt, tên là Sử Lộ. Hai người cực thân thiết, Kỷ Nhiên không hề đề phòng cậu ta vì luôn cho rằng họ có một điểm chung: chỉ hứng thú với đàn ông. Thế nhưng, một ngày nọ, Sử Lộ bỗng biến hoá từ cong thành thẳng như chưa bao giờ thẳng hơn, thổ lộ với Kỷ Nhiên.  Vốn dĩ nhan sắc Sử Lộ rất trêu hoa ghẹo bướm, nhưng so với gương mặt hồ ly xảo trá của Tống Nhược Cốc, cô càng có dục vọng muốn phạm tội với người sau hơn. Đến lúc này Kỷ Nhiên mới biết, hoá ra “ý dâm” của mình đã nung nấu thật sâu trong lòng, chỉ cần một chất xúc tác để bùng phát mà thôi… So với sự giác ngộ muộn màng của Kỷ Nhiên, Tống Nhược Cốc đã sớm tu thành chính quả từ rất lâu về trước. Làm ai ghen chứ, chỉ là một cái cớ cậu bịa bừa. Ai thích ai chứ, từ đầu trong mắt cậu chỉ có hình bóng Kỷ Nhiên mà thôi. Kịch giả tình thật, đối phương đang trong tầm lung lay, chỉ cần xô nhẹ là đổ. Mọi thứ đều đang diễn ra trong tầm tay, bỗng có hai gã kỳ đà cản mũi ngoài tầm kiểm soát của Tống Nhược Cốc. Một kẻ xu hướng giới tính bất thường, nói thẳng là thẳng, nói nghiêng là nghiêng, một tên vợ của bạn cũng dám mơ tưởng. Cậu quyết định chém đinh chặt sắt, không phúc hậu cũng được, chỉ cần lừa được người vợ tay, người đó mới là trùm cuối. --------------- Mình lại đào được một bộ thanh xuân vườn trường hài bựa nữa của Tửu Tiểu Thất và phải nói là rất hài lòng vì độ thú dzị của nó =)) Chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất là kết truyện hơi nhanh nên có phần hụt hẫng, cảm giác như đồng hành cùng Kỷ Nhiên ngốc nghếch và Tống Nhược Cốc biến thái không bao giờ là đủ. Mỗi khi ở bên Kỷ Nhiên, cậu có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì nhất quyết không ngồi, chỉ muốn dính luôn lên người cô càng tốt :v Tuy nói Tống Nhược Cốc phúc hắc hết phần nhưng cậu cũng cưng chiều Kỷ Nhiên hết mực. Một cặp đôi ngơ ngác và lưu manh, một cây bút hài nổi danh, bạn còn nghi ngờ gì mà chưa nhảy hố nhỉ? ❤ “Tống Nhược Cốc.” “Ừ.” “Tớ muốn ở cạnh cậu mãi mãi.” “Nói thừa.” ---------------------------- Review by #Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 ***   Tôi ngồi trong quán cafe yên tĩnh, lưỡi khô miệng khát. Tôi muốn bưng cốc cafe trước mặt uống một ngụm, nhưng tay của tôi không ngừng run rẩy, cốc cafe trên đĩa phát ra tiếng kêu lạch cạch, cafe trong cốc đã sánh cả ra ngoài. Tôi chỉ có thể đặt cốc cafe xuống, rút khăn giấy lau lung tung, trên trán đẫm mồ hôi. Tôi không hề chơi thuốc kích thích. Chẳng qua tôi có chút kích động. Tôi là Kỷ Nhiên, đang học đại học năm hai. Niềm đam mê lớn nhất của tôi là tennis, thần tượng nhất là Roger Federer. Chính vì thế, mà trước mặt tôi là cây vợt có giá trị xa xỉ, trên đó có chữ ký tay của anh ấy, thì sao tôi có thể không kích động. Đây là cây vợt BLX sword số lượng hạn chế của hãng Wilson, toàn thân màu đen, đường vân màu vàng, logo bằng vàng thật, mười phần khí phách. Diện tích mặt vợt lên tới 105 inch, nặng 264 gram, rất thích hợp cho phụ nữ, thật là muốn mạng con nhà người ta mà! Điên cuồng hơn chính là ở chỗ ký tên, ký tên bên trái, bên phải còn vẽ thêm cái mặt cười, thấy nó xong, máu trong người tôi lần thứ hai ngừng chảy. Nam sinh ngồi đối diện, hài lòng khi thấy phản ứng của tôi, cậu ta thản nhiên dựa lên trên ghế, nói: “Muốn không?” Nói lời vô ích mà! Nam sinh anh tuấn bắt mắt trước mặt tôi này, tên là Tống Nhược Cốc, cùng trường cùng khóa với tôi, nhưng hai bọn tôi không quen. Tôi chỉ gặp cậu ta vài lần, bởi vì cậu ta là bạn trai của Tần Tuyết Vi lớp tôi. Tống Nhược Cốc và Tần Tuyết Vi, là đôi tình nhân nổi tiếng trong trường đại học A, thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, nam là giáo thảo (nam khôi), nữ là hoa hậu giảng đường. Hơn nữa cả hai đều là người học tập điên cuồng, mỗi người đều đứng vững trong top đầu các cuộc thi ở cấp ba. Có thể nói, hai người này đi đến đâu, cũng đều có thể khiến một đám người phàm ao ước đố kỵ, ganh ghét. Tôi không hứng thú lắm với tin đồn của hai người này, tuy tôi và Tần Tuyết Vi học cùng lớp, nhưng tính cách hai đứa tôi không hợp nhau, cho nên cũng không tính là quen thân gì. Bây giờ, bạn trai của Tần Tuyết Vi đột nhiên đến tìm tôi, đặt trước mặt tôi bảo bối đáng mơ ước như vậy, không khỏi khiến người ta hoài nghi động cơ của người này. Tôi dè dặt vuốt chiếc vợt tennis kia, ánh mắt có thể nói là lưu luyến, thực sự giống như đang nhìn tình nhân. Tôi nói: “Rốt cục là cậu muốn gì?” Thật ra tôi muốn nói, cậu ra giá đi, ngoại trừ bán mình chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý. Kết quả Tống Nhược Cốc lại giải đáp nghi vấn, “Tôi và Tần Tuyết Vi đã chia tay.” “Ừ, thế thì sao”. Tôi rất khó hiểu, chuyện đó và tôi thì có quan hệ gì chứ? “Cho nên, cậu làm bạn gái tôi đi.” “!!!” Tôi khiếp sợ nhìn cậu ta, “Soái ca à, hai ta biết nhau sao?” Tống Nhược Cốc cũng có chút xấu hổ, cậu ta ho khan một tiếng, nói: “Đừng hiểu nhầm. Ý của tôi là ... nhờ cậu giúp tôi tái hợp với Tần Tuyết Vi.” Thì ra là thế. Tuy rằng tôi không xem phim thần tượng, nhưng lại có một người bạn thân si mê phim thần tượng, cho nên đối với tình huống cẩu huyết như phim này thì tôi vô cùng quen thuộc. Tống Nhược Cốc chính là muốn khiến Tần Tuyết Vi ghen, không cam lòng cho nên quay lại đá văng tôi đi, để hai người họ tiếp tục tình chàng ý thiếp hay sao, đạo lý này tôi hiểu, chỉ là cái phương pháp này không giống như cách người có chỉ số thông minh như cậu ta nghĩ ra. Vì thế tôi nghi ngờ nhìn cậu ta, “ Là ai bày cho cậu ý tưởng tồi tệ này?” Tống Nhược Cốc nhíu mày, “Ý tưởng này không tốt sao?” Mời các bạn đón đọc Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh! của tác giả  Tửu Tiểu Thất.
Phù Quang
Cô đơn một mình bôn ba khắp chốn, mỗi ngày trôi qua thật bình thản, cô độc ngày lại qua ngày thì có gì không tốt. Nhưng Trần Hi chưa từng ngờ tới hắn còn có thể gặp lại Viên Kiệt! Khi còn trẻ tình yêu điên cuồng nồng cháy, hứa hẹn đủ thứ, lại bị ép buộc lựa chọn từ bỏ, cố gắng phủ lên hết thảy mọi thứ một lớp bụi thật dày. Nhưng nhiều năm sau lại chìm ngập trong những cái ôm bá đạo của y, bị y đối đãi tàn nhẫn, mỗi một câu y nói làm hắn không thể trốn tránh, làm cho tâm hắn tràn đầy chua xót và đau đớn – Rõ ràng sau nhiều năm như vậy, thế giới bao la rộng lớn lại có mối ràng buộc nào đó kéo bọn họ một lần nữa lại gần bên nhau, khi đối mặt với ánh mắt kia, hắn nên làm cái gì bây giờ? “Viên Kiệt, anh rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha tôi……” *** Nhiều lúc Trần Hi nghĩ một đời này chắc sẽ cứ như thế mà trôi qua. Mở một công ty hậu cần* (zet: là hoạt động chuyên chở, lưu giữ và cung cấp hàng hóa) không lớn không nhỏ, mỗi ngày bận rộn chạy ngược chạy xuôi kiếm chút chi phí sống qua ngày. Sau khi về nhà tắm một trận thống khoái rửa trôi hết mệt mỏi, hắn ngồi phịch xuống sô pha, tay cầm lon bia vừa xem TV vừa thưởng thức. Kỳ thật như vậy cũng chẳng có gì là không tốt, bình thường, im lặng, cô độc. Công ty Trần Hi gần đây nhất có hai tài xế xin nghỉ, trong khoảng thời gian chưa kịp bổ sung người mới, tất nhiên nhân lực không đủ, vì vậy hắn đành đứng ra làm đỡ một thời gian. Trong công ty nữ nhân làm việc có thể nói là sánh ngang với nam nhân, nam nhân thì càng giống như trâu bò, thường xuyên bận đến mức tối trời tối đất, nóng trong người, lở mồm nhiệt miệng, cảm giác như trên đầu có mấy đốm lửa đang cháy bập bùng bập bùng. Sáng sớm hôm nay khi Trần Hi mở cửa bước lên xe, vẫn như mọi ngày đảm nhiệm nhiệm vụ của tài xế, lái xe đến công ty. Trên xe, thông qua điện thoại hắn liên tục nhận được đơn hàng, không bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng bằng hữu đứng kế bên một chiếc xe tải hò hét. Quản lý kiêm điều hành kiêm tài vụ – Mã Tiểu Nhạc đứng cạnh xe rống to: “Trên xe toàn là hàng dễ vỡ đó, mấy người cẩn thận một chút, nếu làm hỏng khách bên kia mắng chết! Khoan, cái này và cái này chẳng phải viết hàng dễ vỡ sao? Không thể để dưới! Đem món khác lên trước sau đó đặt món này lên!” Thật vất vả mới sắp xếp xong xuôi, tài xế kiêm nhân viên giao hàng kiêm lão bản Trần Hi rút khăn mặt đang vắt ngang cổ ra lau mặt, ngửa đầu uống một ngụm nước, thở dài một hơi. Mã Tiểu Nhạc đi tới, đưa hóa đơn qua, hắn vừa nhìn vừa hỏi: “Xe này tổng cộng chứa ba mươi mốt kiện hàng, cậu kiểm tra có thiếu gì không?” Mã Tiểu Nhạc trải qua một hồi hô rống miệng khô lưỡi khô, vô thức nuốt nước miếng: “Không sai, em đã kiểm qua. Trần ca, xe này cần chở đi gấp, mới qua một giờ thôi mà khách hàng đã gọi điện thúc giục không biết bao nhiêu lần, anh mau đi đi, trở về còn vài chuyến nữa, hôm nay chuyến nào cũng gấp.” “Ừ, biết rồi.”   Mời các bạn đón Phù Quang của tác giả Mạt Hồi.