Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tịch Mộng

Trong ngày cưới của anh, một mình cô ôm cõi lòng tan nát, say đến bất tỉnh.Tỉnh lại vào ngày kế tiếp, cảm giác trời đất quay cuồng, thân thể rã rời, hơn nữa chưa từng có từ trước tới giờ, bên cạnh lại chính là tên đàn ông khiến cho con tim cô tan vỡ. Từ nhỏ bọn họ đã là đôi oan gia thường hay tranh cãi. Vì muốn trả thù cô, trước khi rời đi anh đã lén trộm quyển nhật ký mà cô yêu quý nhất, kể từ đó, anh trở thành một kẻ vạn kiếp bất phục. Trước ngày cưới, phát hiện vị hôn phu của mình bắt cá hai tay, cô biết mình đã nằm mơ suốt mười năm mà không hay, chỉ trong chốc lát giấc mơ đã vỡ vụn. Vì muốn trả thù, cô mang theo bạn trai mới của mình, đến tham dự hôn lễ của vị hôn phu. Cô cho rằng anh chỉ là một người đàn ông bình thường gặp ở trên đường, nhưng không ngờ anh lại là người thừa kế đáng giá vạn triệu, một con số khiến nhiều cô gái phải thèm thuồng. Phong Khải Trạch: người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phong thị, làm việc thần bí, lại quyết đoán và dứt khoát, nham hiểm quỷ quyệt, đương nhiên là một kẻ ma quỷ hóa thân, suy nghĩ khó lường, danh tiếng vang dội, nhưng rất ít người biết đến bộ mặt thật kia của anh. Cứ tưởng chỉ là một trò đùa giỡn, không nghĩ tới tạo hóa trêu ngươi, làm giả hóa thật. Do cô vô tình, hay anh cố ý, dẫn đến kết quả như vậy? Thế mà —— "A ——" Người đàn ông có hàng lông mày kiếm bất động, cánh tay dài duỗi ra, đè cô xuống, hạ thấp giọng nói: “Bảo bối của anh, sinh lực em vẫn luôn tràn đầy như thế này sao?” “Ai là bảo bối của anh?” “Ở trên thế giới này, ngoại trừ em ra, không có ai xứng làm bảo bối của anh.” *** Tin Hồng Thừa Chí lén bán tập đoàn Hồng Thị, trong nháy mắt đã truyền khắp nơi, trở thành một sự kiện lớn, Hồng Thiên Phương bị đả kích mạnh, rốt cục chịu không nổi, bệnh nằm trên giường không dậy nổi, sinh thời nguyện vọng duy nhất không còn là danh lợi tiền tài, mà là hi vọng con gái có thể trở về gặp ông một lần, nhưng nguyện vọng này tựa hồ rất khó thực hiện. Phong Gia Vinh sau khi tiếp nhận tập đoàn Hồng Thị, tiến hành chỉnh đốn nhân sự, phàm là người không đáng tin đều bị đổi đi, đem Phong Thị đế quốc đẩy lên một hướng cao, nhưng sau đó, ông không còn nghĩ đến đứng trên cả Cao Phong, mà là muốn tìm cách bù đắp lại lòng trống trãi của mình chính là—— tình thân. Hồng Gia sụp đổ, đối với nhiều người mà nói không có gì khác nhau, nhưng đối với Tạ Thiên Ngưng mà nói, lại khác nhau rất lớn, bởi vì mỗi ngày cảm giác cuộc sống so trước kia yên tĩnh hơn rất nhiều, tựa hồ không còn nguy hiểm gì đến gần cô nữa, vậy mà hôm nay, cô lại nhận được một bức thư, khiến đau lòng khóc lớn. Phong Khải Trạch thấy cô đau lòng thế, liền cầm bức thư đó lên xem một chút, phát hiện là vòng tay được đặt ở trong hộp gỗ lúc trước, như vậy có thể thấy được, người gửi nhất định là Lâm Thư Nhu. "Thiên Ngưng, đừng khóc nữa, chú ý thân thể, em chỉ còn một tháng nữa là sinh rồi." "Khỉ con, hu hu —— mẹ em ——" Tạ Thiên Ngưng nhào vào trong ngực Phong Khải Trạch khóc lớn, hai tay nắm chặt lấy quần áo của anh, trong tay cầm một bức thư, không muốn khóc quá nhiều, đành cắn chặc răng chịu đựng. "Bất kể chuyện gì xảy ra, thì cũng đã xảy ra rồi, phải biết dũng cảm đối mặt, đừng khóc làm tổn hại đến thân thể, để anh xem bức thư viết cái gì?" Phong Khải Trạch một tay ôm người trong ngực, một tay cầm lấy bức thư, không muốn hỏi cô xảy ra chuyện gì, tránh cho cô càng thêm đau lòng, nên muốn tự mình xem. Đây là bức thư được Lâm Thư Nhu viết từ ba tháng trước, chính xác mà nói phải là di thư, nội dung bức thư rất ngắn gọn, không hề viết gì nhiều chỉ có mấy hàng chữ ngắn ngủn. Trong thư viết: Thiên Ngưng, khi con thấy thư này,mẹ đã khi đến gặp mặt cha con, xin ông tha thứ tội, đời này mẹ đã gây ra rất nhiều lỗi lầm, nợ con quá nhiều, lại còn nợ cha con nhiều hơn, cho nên trong thời gian cuối cùng này, mẹ không muốn để cho con chịu đựng cảnh sinh ly tử biệt, tha thứ cho mẹ đã lặng lẽ chết ở phương xa nha, con hiện tại đã có được hạnh phúc, mẹ cũng không còn gì để tiếc nuối, hi vọng con có thể trông coi vòng ngọc cho thật tốt. Nội dung trong thư bây giờ viết quá ít, không hề nhiều lời, nhưng những dòng chữ viết lại mang theo cảm giác đau buồn của ly biệt. Phong Khải Trạch đã biết được nguyên do, thì ra nguyên do từ lúc đầu Lâm Thư Nhu cố ý muốn rời khỏi là vì thế, thật là một người phụ nữ mạng khổ. "Khỉ con, tại sao mẹ em có thể như vậy, 16 năm trước bỏ đi không nói điều gì, 16 năm sau vẫn là một dạng, sau khi chết chỉ để lại một bức thư, hơn nữa còn là ba tháng trước, tại sao bà có thể như vậy?" Tạ Thiên Ngưng nghẹn ngào nói, hận 16 năm, lại vào giờ khắc này hóa thành bi thương không ngừng. Cô hận mẹ, nhưng cô lại không muốn mất đi mẹ, trước kia bất kể hận thế nào, cô biết mẹ sống rất khỏe mạnh, nhưng bây giờ đã không còn, thật là đã không còn rồi, ngay cả mẹ chết ở nơi nào cô cũng không biết. "Mẹ chẳng qua không muốn em quá đau lòng, em đừng cô phụ nổi khổ tâm của mẹ, đừng khóc, bằng không con mình cũng sẽ phải khóc theo." Phong Khải Trạch ôn nhu khuyên cô, lúc này đã gọi Lâm Thư Nhu là ‘ mẹ ’. Người đã chết, cần gì so đo chuyện khi bà còn sống để làm gì? "Cái gì khổ tâm, em một chút cũng không thích bà làm như vậy, mẹ cứ luôn đứng trên lập trường của mình nghĩ cho người khác, chưa bao giờ đứng ở trên lập trường của em mà nghĩ, mỗi người đều không thích chuyện sanh ly tử biệt, nhưng ai không muốn lúc cuối đời được sống bên cạnh người thân chứ, bà tước đoạt 16 năm tình thương của mẹ, bây giờ còn đem quyền làm người thân của em tước đoạt đi, bà sao có thể như vậy?" "Mỗi người mẹ đều không hi vọng con mình phải đau khổ, em cũng sắp làm mẹ rồi, mới có thể hiểu nổi khổ tâm của mẹ, đúng không?" "Em ——" Tạ Thiên Ngưng lập tức ngừng khóc thút thít, cúi đầu, nhìn cái bụng tròn vo của mình, lấy tay vuốt ve, suy nghĩ sinh mệnh sắp trào đời trong bụng mình, dần dần đã hiểu nổi khổ tâm của mẹ mình. Mỗi người mẹ đều có cách yêu thương con của mình riêng, mặc dù cô không thích cách làm của mẹ, nhưng không thể phủ nhận, mẹ vẫn rất yêu cô. "Sẽ biến thành người mẹ ngốc đó, đừng khóc nữa, cho dù em không vì nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho đứa con trong bụng, mang thai đã gần chín tháng, căn bản đứa bé đã thành hình, em vui buồn tức giận đều cũng sẽ ảnh hưởng đến nó, em nhẫn tâm sao?" Phong Khải Trạch một tay ôm cô, một tay vuốt bụng cô, tận lực nói một ít câu để cô không đau buồn nữa. Lúc đầu mẹ qua đời, anh cũng đau khổ như vậy, khi đó, anh đột nhiên cảm thấy mình sống trên đời này chẳng chút ý nghĩa nào, nếu như không phải vì quyển nhật ký nhỏ này, khiến trong lòng anh nhen nhóm lên ngọn lửa, bằng không giờ đã không còn Phong Khải Trạch. Từ đó anh đã hiểu ra một chuyện, vĩnh viễn không phải luôn nhìn thấy tuyệt vọng, bởi vì thường thường hi vọng sẽ xuất hiện ở cuối con đường tuyệt vọng. "Bảo bảo, thật xin lỗi, là mẹ không tốt, không nghĩ tới con." Tạ Thiên Ngưng nói xin lỗi với bụng mình, đã không còn như lúc nãy khóc thương tâm thế, cố gắng đối mặt với đau khổ thực tế. Thấy cô đã không còn thương tâm, anh cũng thở phào nhẹ nhỏm, vì để tâm tình cô có thể tốt hơn một chút, vuốt bụng của cô nói, "Bảo bảo, con xem đi, mẹ con đã chịu khổ vì con lắm đó nga, sau khi con ra đời phải ngoan ngoãn, bằng không cha sẽ đánh vào mông con đó." "Anh lại muốn đánh mông con a! Em không cho phép." Cô lấy tay che chở bụng của mình, còn muốn đẩy tay anh ra, làm bộ bảo vệ đứa con. "Con là cần phải dạy, như vậy mới không hư." "Dạy con bằng phương thức bạo lực, chẳng lẽ có thể khiến con ngoan được sao?" "Này ——" "Khỉ con, sau này không cho phép anh động chút dạy con là đánh đó." "Rồi rồi rồi, giờ em là lớn nhất, em nói sao là nghe vậy." Phong Khải Trạch cố ý giả bộ như đứa trẻ không ngừng vâng dạ. Nhưng Tạ Thiên Ngưng lại không cảm thấy mình bị trêu chọc, nhìn chằm chằm anh, nghiêm túc nói: "Em đang nói nghiêm túc với anh đó." Mặc dù bị nhìn chằm chằm, anh vẫn giả vờ bộ dáng bất bình của hài tử, nghiêm túc nói, "Được được được, nghiêm túc, cô vợ ngốc này, nghĩ nhiều vậy làm gì, mẹ chăm cha dạy mới ra con ngoan, có biết không? Con là không phải cứ chìu chuộng, bằng không sẽ chìu hư nó, em đừng giống như Ninh Nghiên, đừng dạy con từ nhỏ cái ý niệm tiền bạc là trên hết." Hai mắt cô trừng lớn hơn, thở phì phò chất vấn: "Em giống hạng người như vậy sao?" "Em không phải người như vậy, anh chỉ nhắc nhở em mà thôi. Được rồi được rồi, đừng dùng sức trừng ta như vậy, em trừng nữa da anh sắp bị rớt ra luôn rồi." Anh dùng tay đem mắt cô che lại, cùng giỡn với cô. "Coi như anh không đề cập tới, em cũng biết làm sao để làm người mẹ tốt. Nói đến mẹ, em lại nhớ đến một chuyện." "Chuyện gì?" "Khỉ con, gần đây cha thực rất quan tâm đến chúng ta, ngày hôm qua ông còn gọi điện thoại tới hỏi em có khỏe không, còn hỏi em có thiếu cái gì không, em thật sự cảm thấy cha đối với chúng ta thật sự rất tốt." Vừa nói đến Phong Gia Vinh, mặt Phong Khải Trạch lại trầm xuống, không vui nói: "Vậy thì sao?" Thái độ Phong Gia Vinh thay đổi, cái này anh sao không biết, chẳng qua trong lòng nhất thời vẫn không thể nào tiếp nhận được người cha đầy tội ác tài trời, hay là anh cần phải có nhiều thời gian hơn, thậm chí phải mất cả đời mới có thể tha thứ người cha này. Tạ Thiên Ngưng biết anh không muốn nhắc tới Phong Gia Vinh, nhưng có một số việc lại không thể không nói, "Khỉ con, cha bây giờ đối với chúng ta càng ngày càng tốt, mẹ đối với chúng ta cũng tốt, lỡ như có ngày chuyện này không thể dối gạt được nữa, em thật sự không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa?" Thấy cô lại rầu rỉ vì chuyện khác, anh buồn lòng khiển trách cô, "Em lại đang muốn nghĩ sang đến chuyện, anh không cho phép em nghĩ đến." "Em cũng đâu muốn nghĩ, nhưng chỉ là không thể kiềm chế nên luôn nghĩ đến, chuyện này vẫn cần phải mau kết thúc. Em hy vọng anh có thể mở ra cái kết, càng không hy vọng mẹ biết được chân tướng, để tránh chuyện trở nên rắc rối hơn. Khỉ con, lỡ mẹ biết cha mẹ chết là cha làm ra, anh nghĩ mẹ sẽ có phản ứng như thế nào?" "Có thể ——" Phong Khải Trạch vừa định trả lời, đột nhiên phát hiện Đới Phương Dung đứng ở cửa, lòng đầy kinh ngạc, bất quá không biểu hiện ra ngoài mà che đậy ở trong lòng. "Khỉ con, anh sao vậy?" Tạ Thiên Ngưng cảm thấy anh hơi khác thường, ngẩng đầu lên, phát hiện Đới Phương Dung đang ở cửa, vội vã đứng lên, buồn bã nhìn bà, run rẩy hô lên một tiếng, "Mẹ ——" Đới Phương Dung cầm trong tay tô canh vừa mới chưng, vốn muốn đưa đến, ai ngờ đứng ở bên ngoài nghe một câu bà không muốn nghe thấy, lại không thể không nghe, hoảng sợ khiến hai tay buông lỏng, chén trong tay rơi xuống, vỡ tan ở trên mặt đất. Xoảng —— Nghe được thanh âm của đồ vật vỡ vụn, Tạ Thiên Ngưng hơi sợ, lại còn lo lắng hơn, đi tới, nắm lấy tay Đới Phương Dung, cùng bà giải thích, "Mẹ, con, vừa rồi con chỉ ăn nói bậy bạ, vạn lần đừng coi đó là thật nha." Đới Phương Dung không dám dùng sức hất tay cô ra, chỉ có thể khẽ kéo ra, mắt đỏ ửng, phiếm lệ, đau lòng hỏi: "Thiên Ngưng, con đừng gạt mẹ nữa , nói cho mẹ biết sự thật đi." "Con, con cũng không biết rõ sự thật!" "Nếu như con không biết, tại sao lại nói câu nói vừa rồi kia?" . "Con, con ——" Tạ Thiên Ngưng không phản bác được,đành chuyển ánh mắt sang Phong Khải Trạch, nhờ anh nói giúp. Chuyện này cô quả thực cô không biết rõ, chỉ biết cái chết của cha Đới Phương Dung cùng Phong Gia Vinh có quan hệ với nhau, còn lại cái gì cũng không biết, biết nói với bà thế nào? Phong Khải Trạch cũng bước tới, đứng trước mặt Đới Phương Dung, nghiêm túc trả lời bà, "Thật sự chúng con không biết rõ mọi chuyện lắm, chỉ biết cha của mẹ chết có liên quan đến Phong Gia Vinh, nếu như mẹ muốn biết chuyện, cứ đi hỏi Phong Gia Vinh." "Cho dù các con không biết chuyện, nhưng sớm đã biết cái chết của cha mẹ chết có liên quan đến Phong Gia Vinh, có đúng không?" Đới Phương Dung có chút tức giận, ai oán nhìn Tạ Thiên Ngưng, muốn trách móc cô, thế nhưng lại không thể, nhất là khi nhìn thấy cái bụng bự của cô, nghĩ đến thời gian mấy ngày qua mình đã cố gắng chăm sóc cho người này, lại nghĩ đến đứa cháu mà mình trông chờ, khiến bà không thể giận nổi. Tại sao bọn họ biết chuyện lại không nói cho bà biết? "Mẹ, đúng là chuyện này chúng con giấu mẹ quả thật không đúng, nhưng mà con sợ mẹ sau khi biết được mọi chuyện sẽ không chịu đựng nổi, thậm chí là sẽ rời bỏ chúng con mà đi, con không muốn mẹ rời đi cho nên mới không nói cho mẹ biết, cho nên ——" Tạ Thiên Ngưng nắm lấy tay Đới Phương Dung, hy vọng có thể dùng chân tình hóa giải lòng thù hận của bà. Đới Phương Dung lại rút tay về, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào đưa ra quyết định, không biết mình nên làm gì bây giờ, chỉ có thể buồn bả khóc thút thít, "Nếu như cha con bị chồng con hại chết, mà người thân của con lại che giấu, con sẽ cảm thấy như thế nào hả?" "Mẹ, thật xin lỗi, con, con không phải cố ý muốn giấu mẹ, chẳng qua là ——" "Chẳng qua cái gì?" "Chẳng qua không muốn mẹ phải đau lòng, cuộc đời của mẹ sẽ không còn niềm vui khi cứ phải nhớ lại nó, con không muốn mẹ phải chịu bất kỳ đả kích nào nữa." "Có, đời mẹ có niềm vui để nghĩ lại, đó là khoảng thời gian trước khi mẹ chưa lấy cha con làm chồng, đó là ngày tháng mẹ thấy vui nhất. Cha của mẹ rất thương mẹ, bất kể mẹ muốn cái gì ông cũng cho mẹ, bất kể mẹ phạm bao nhiêu lỗi lầm, ông cũng sẽ không mắng mẹ, còn dịu dàng khuyên dạy mẹ, trên thế giới này, cha là người mẹ kính yêu nhất, mẹ vốn cứ tưởng ông ấy sẽ bị bệnh chết , bây giờ nghĩ lại chuyện năm đó, lúc này mới cảm thấy kỳ quái." Năm đó cha trúng gió nằm ở trong bệnh viện, thầy thuốc nói không có vấn đề gì, sinh mạng cũng không có nguy hiểm, nhưng vạn lần bà không ngờ tới, sau hơn một tháng, cha lại đột nhiên bệnh chết, lúc ấy bà thật sự cho rằng cha là bị bệnh chết , mà bây giờ nghĩ kỹ lại một chút, mới phát giác ra chuyện không phải như vậy, cha đang nằm viện yên ổn, vì sao lại đột nhiên chết đi chứ? Đới Phương Dung càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, vì vậy định đi tìm Phong Gia Vinh để hỏi cho rõ, "Mẹ muốn đi tìm Phong Gia Vinh." Vừa nói xong, lập tức chạy xuống lầu dưới. "Mẹ ——" Tạ Thiên Ngưng muốn cùng đi ra ngoài. Phong Khải Trạch lo cô té xuống, vội vàng kéo cô lại, "Thiên Ngưng, để bà ấy đi đi, chúng ta cái gì cũng không biết, trả lời không được vấn đề của bà ấy đâu, không bằng để bà ấy đi tìm Phong Gia Vinh hỏi cho rõ mọi chuyện, chỉ có đối mặt vấn đề, mới có thể giải quyết tất cả." "Khỉ con, mẹ lo bọn họ sẽ gây ra xung đột lớn, chi bằng chúng ta cùng đi một chuyến đến Phong Gia đi." "Này ——" Anh đem tầm mắt chuyển sang lên bụng to của cô, do dự, không lập tức đồng ý. Cô biết anh muốn nói cái gì, vì vậy liền nhìn bụng, bày tỏ mình không sao, "Yên tâm đi, em đã dự tính xong ngày sinh thì còn đến một tháng lận, không có gì đáng ngại đâu. Vả lại vẫn còn có anh ở bên cạnh em, không phải sao?" Anh không thể đáp trả lại cô,đành phải đáp ứng, "Được rồi." Thật ra bọn họ cũng nên đi theo nhìn xem một chút, tránh Đới Phương Dung chỉ vì oán hận quá độ mà động tay động chân, còn Phong Gia Vinh vì muốn tự vệ mà đánh lại, có khi hai người sẽ thật sự đánh nhau, hậu quả thật khó lường trước được. Đới Phương Dung chạy thẳng xuống lầu, thấy thím Chu cũng không thèm để ý, trực tiếp đi ra ngoài cửa, song khi bà đi tới trước cổng lại nhìn thấy Phong Gia Vinh đang đứng ở bên ngoài, chuẩn bị nhấn chuông cửa, vì thế hai mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào ông, không thèm mở cửa. Phong Gia Vinh đứng ở ngoài cổng, đặt tay ở trên chuông cửa, còn chưa đè xuống, liền thấy Đới Phương Dung tới, định không nhấn chuông cửa nữa, mà gọi bà đến mở cửa, "Đã tới, vậy thì giúp tôi mở cửa dùm đi." "Phong Gia Vinh." Đới Phương Dung không mở cửa, nghiến răng hô tên của ông, ánh mắt càng ngày càng sắc nhọn, giống như muốn phát điên lên. "Sao thế, bộ tôi vừa đắc tội với bà sao?" Phong Gia Vinh cảm giác được bà đang tức giận, nhưng lại không hề sợ, khinh thường nói: "Kể từ sau khi bà rời khỏi Phong gia dời đến nơi này ở, tôi cũng chưa có tìm bà gây ra bất kỳ rắc rối nào, nhất là khoảng thời gian gần đây, tôi cũng không còn gây phiền phức cho Khải Trạch và Thiên Ngưng, bà không nên cứ giận tôi mãi thế? Tôi hôm nay chẳng qua chỉ đến thăm Thiên Ngưng, thuận tiện đem chút đồ cho cháu trắc của tôi, chứ không có ác ý gì." "Phong Gia Vinh, ông là đồ lồng lang dạ sói, tôi biết biết ông rất độc ác nhẫn tâm, nhưng vạn lần lại không nghĩ tới, ông vì đạt mục đích, cư nhiên có thể ra tay độc ác đến thế." "Đới Phương Dung, hôm nay bà đã uống lộn thuốc gì, tôi không có đắc tội với bà, sao bà lại châm ngòi nổ lên người tôi chứ?" "Chuyện ông đã làm, chính ông phải rõ ràng." "Mấy tháng nay, tôi không hề làm gì với các người, bà phải biết rõ chứ?" "Vậy ông hãy nói cho tôi, cha tôi vì sao lại chết?" "Bà——" Phong Gia Vinh giờ mới hiểu được Đới Phương Dung tức giận vì cái gì, nhưng ông đã cố che giấu tất cả, vì sao bà lại biết chuyện này, chẳng lẽ Thiên Ngưng và Khải Trạch đã nói cho bà biết sao? Nếu như Thiên Ngưng và Khải Trạch nói, tại sao lúc trước bọn chúng không nói ra mà đợi đến lúc này mới nói? Lúc này, Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch vừa đi ra, không ngờ tới sẽ nhìn thấy Phong Gia Vinh, càng không ngờ Đới Phương Dung lại chạm mặt ông, dường như cả hai người đang cải nhau, nếu như không phải cách nhau cánh cửa, có thể là đã đánh nhau rồi. Tạ Thiên Ngưng đi tới bên cạnh Đới Phương Dung, hơi kéo cánh tay của cô, khuyên cô: "Mẹ, có chuyện gì thì từ từ hãy nói, đừng có quá tức giận." "Từ từ nói, bây giờ còn có thể từ từ nói sao, ông ta là kẻ thù giết cha của mẹ." "Nhưng ông ấy cũng là chồng của mẹ a!" "Chồng, ông ấy là chồng của mẹ sao? Kết hôn đến bây giờ, ông ta có lúc nào đã làm tròn trách nhiệm của người chồng chưa, ở trong lòng của ông ấy, ngoại trừ tiền bạc cùng quyền thế, thì chẳng còn gì khác." "Mẹ ——" "Con đừng nói nữa, giờ mẹ phải hỏi ông ta cho rõ ràng mọi chuyện." Đới Phương Dung kéo tay cô lại, còn nhắc nhở: "Thiên Ngưng, con đừng có đến gần mẹ, chút nữa nếu mẹ lỡ nổi giận, mẹ không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa." "Mẹ ——" "Thiên Ngưng, tới đây đi." Phong Khải Trạch kéo Tạ Thiên Ngưng lại, không để cho cô đến quá gần, sau đó nhìn Phong Gia Vinh đang đứng ở ngoài cửa, quyết định mở cửa cho ông đi vào. Đới Phương Dung không có ngăn cản, để cho Khải Trạch đi mở cửa, khi Phong Gia Vinh vừa đi vào, lập tức nghiêm nghị chất vấn: "Ông nói đi, vì sao lại hại chết cha tôi, chẳng lẽ chỉ vì tài sản của chúng tôi sao?" Phong Gia Vinh nặng nề thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Thật ra tôi cũng không muốn thế." "Cái gì gọi là không muốn thế? Ông quả là độc ác, ngay cả mẹ của Khải Trạch ông cũng có thể bức tử, ông còn gì không dám làm?" "Lúc đầu tôi cưới bà, quả là vì tài sản, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ hại chết bà, đây chẳng qua là do vô tình, hết lần này tới lần khác lại bị Hồng Thiên Phương bắt gặp, còn bị ghi hình lại." "Một câu vô tình thì có thể phủi sạch sẽ sao? Rốt cuộc là vì gì, mà lấy mạng của cha tôi?" Đối mặt lời chất vấn của Đới Phương Dung, Phong Gia Vinh hồi tưởng lại chuyện năm đó, thở dài nói: "Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến danh lợi và quyền thế, vì để được tài sản khổng lồ kia,đã tìm đủ mọi cách để kết hôn với bà. Muốn cưới cho được bà, nhất định phải vượt trước cha bà kia, vì để ông ta thích, tôi luôn thường đến thăm ông, sau đó biết ông bị trúng gió, bất tỉnh nhân sự, vì muốn thành công, tôi luôn thường đi bệnh viện thăm ông ấy. Có một lần, bà không có ở đấy, y tá cùng bác sĩ cũng không có, tự tôi đi vào phòng bệnh, không cẩn thận làm đầu ống dưỡng khí rớt ra, trong lúc bối rối, tôi làm theo những ấn tượng ban đầu nhìn thấy mà cắm trở về, tôi tưởng đã làm đúng rồi, ai ngờ lại làm sai, chờ khi phát hiện thì đã quá muộn, mà tôi đã cố cắm lại. Tình cảnh này, đúng lúc bị Hồng Thiên Phương nhìn thấy, còn quay phim lại, cho nên mới có chuyện về sau này. Lão ta quay lại lúc tôi cắm ống dẫn giống như cố ý muốn mưu hại nhân mạng, cho nên ——" "Cho nên ông chột dạ và sợ hãi, lựa chọn giấu giếm chân tướng sự thật, cùng tôi kết hôn, có đúng hay không?" "Không sai." "Phong Gia Vinh, vì sao ông lại tàn nhẫn như vậy, ông hại chết cha tôi, lại còn gạt tôi kết hôn với ông. Vậy mà cho đến tận bây giờ ông lại không hề đối xử tôi như là vợ của ông, ông thật quá nhẫn tâm." Cho dù biết chân tướng, mọi chuyện chỉ là vô tình, nhưng Đới Phương Dung vẫn rất giận, xông lên muốn đánh Phong Gia Vinh. Vệ sĩ bên cạnh Phong Gia Vinh, lập tức tiến lên cản bà lại, không để bà làm bậy. Tạ Thiên Ngưng thấy tình cảnh như vậy, lo bọn họ sẽ đánh nhau, đành phải mở miệng khuyên can, "Cha, mẹ, bất kể là ân oán gì, cũng đừng dùng bạo lực giải quyết, có được không?" Phong khải Trạch kéo cô lại không cho cô đi qua, "Em ngoan ngoãn đứng yên ở chỗ này cho anh, lỡ như bọn họ thật sự đánh nhau, sẽ rất nguy hiểm cho em đó." "Em biết, em sẽ cẩn thận." Đới Phương Dung không để tâm đến Tạ Thiên Ngưng, tức giận nhìn Phong Gia Vinh, mắt ngầm ngập nước, chất vấn ông, "Ông hại chết cha tôi, thế những năm gần đây ông không thấy ân hận sao? Quả thực mà ông có chút đau khổ, vậy tại sao đối xử nhẫn tâm với tôi như vậy chứ?" Vợ chồng mấy chục năm, nếu nói bà không có chút tình nào với ông ta chính là nói dối, nhưng nghĩ đến ông đối xử với bà lạnh lùng vô tình, làm lòng bà thấy đau nhói. Phong Gia Vinh không trốn tránh chuyện này, trực tiếp đối mặt, cứng rắn trả lời, "Nếu là lúc trước, đáp án của tôi sẽ là —— mặc kệ, nhưng tôi bây giờ, đáp án chính là —— xin lỗi. Tôi cho tới bây giờ chưa từng nhận sai với người khác, càng chưa từng nói lời xin lỗi với người khác, nhưng giờ đây, tôi đồng ý thừa nhận sai lầm của mình, đồng ý nói xin lỗi, nhất là đối với bà." "Tại sao?" "Mặc dù từ nhỏ Khải Trạch không chịu nhận tôi là cha, còn lén chống đối lại tôi. Mà tôi cũng không chịu chấp nhận mình thua, cho nên phải bằng mọi cách cưỡng ép nó làm theo mình, cho nên cha con chúng tôi cứ luôn phải giằng co với nhau, nhưng kể từ khi Thiên Ngưng xuất hiện, chuyện cha con chúng tôi đối đầu từ trong bí mật dần dần lộ ra ngoài, đấu tới đấu lui, tôi đã thua, hoàn toàn thất bại. Trong khoảng thời gian thất bại thảm hại, cảm giác chung quanh ngày ngày của tôi chính là cô độc và lạnh lẽo, mỗi đêm vào lúc ngủ, tôi lại cảm thấy đau lòng, bất luận dù tôi có tiền bạc nhiều đến đâu cũng không thể làm nó biến mất, có lẽ là lớn tuổi, không còn bồng bộc như lúc còn trẻ nữa, mà sinh ra mong muốn có nhiều tình cảm hơn, cho nên dần dần mong muốn mình có người thân bên cạnh, một gia đình hạnh phúc, tôi không hy vọng sau khi bước vào quan tài, không có một ai rơi nước mắt cho tôi." "Phong Gia Vinh, ông cho rằng những lời nói cảm động này có thể che giấu lỗi lầm của ông sao?" Đới Phương Dung không có lập tức cảm động, nghĩ đến cái chết của cha mình, trong lòng liền tràn đầy oán hận, nhưng khi đối mặt với người chồng đã chung sống mấy chục năm nay, cảm giác thù hận này khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Mặc dù mấy chục năm nay Phong Gia Vinh luôn lạnh nhạt với bà, nhưng lại không để bà chịu nhiều ủy khuất, bà muốn làm gì ông cũng không trách cứ một câu, mà ông ở bên ngoài cũng không hề sai có lỗi với bà, vợ chồng như vậy, thật làm bà không thể nào hiểu được. "Tôi nói những lời này không phải vì muốn che dấu lỗi lầm của mình, chỉ muốn nói ra suy nghĩ hiện giờ của mình thôi. Hơn nửa cả đời này tôi luôn vì đeo đuổi theo tiền tài, mà không ngừng làm tổn thương đến người thân bên cạnh,cho nên hy vọng nửa đời sau của mình có thể bù đắp lại một chút." "Bù đắp, ông làm thế nào để bù đắp cho tôi đây?" "Vậy bà muốn thế nào? Nếu như bà muốn lấy mạng của tôi, vậy thì rất xin lỗi, cái này tôi không cho được, bởi vì tôi còn muốn giữ cái mạng già này lại để bồng cháu." "Ông ——" Tạ Thiên Ngưng lắng nghe những lời Phong Gia Vinh nói, làm cho cảm động, không ngờ một người luôn xem tiền như mạng lại có thể biến đổi thành như vậy, đây xem ra đã là chuyện rất quý rồi, cho nên liền cầu xin Đới Phương Dung, "Mẹ, những chuyện lúc trước chỉ là do cha vô tình, mà nó đã xảy ra lâu quá rồi thôi thì mẹ hãy tha thứ cho cha đi, huống chi cha đã chịu nhận sai rồi, đây là chuyện rất hiếm thấy, không phải sao? Chỉ cần mẹ chịu tha thứ, bao dung cho nhau, cả nhà chúng ta sẽ có thể sống hạnh phúc bên nhau rồi, có phải không?" "Thật xin lỗi, mẹ cần phải có thời gian." Đới Phương Dung không cách nào tha thứ ngay cho Phong Gia Vinh được, buồn bả nhìn ông một cái, sau đó khóc thút thít chạy đi. "Mẹ ——" Tạ Thiên Ngưng hô to một tiếng, thiếu chút nữa còn muốn đuổi theo ra ngoài. Phong Khải Trạch liền kéo cô lại, không cho cô chạy theo, "Em đứng yên cho anh không được phép cử động." Phong Gia Vinh nhìn theo bóng lưng Đới Phương Dung rời đi, lắc đầu một cái, thở dài nói: "Để bà yên tĩnh một chút đi, có lẽ sẽ giống như cha, sau khi yên tĩnh suy nghĩ một lúc sẽ hiểu ra rất nhiều điều." Sau khi thở dài xong, liền ra lệnh cho những người bên cạnh, "Phái người đi theo bà chủ, nếu như bà cần gì, cố gắng giúp cho bà, nếu gặp phải nguy hiểm gì, lập tức ra tay giúp bà." "Dạ." "Cha, cha quả thật đã thay đổi rất nhiều, không còn giống như trước rồi." Tạ Thiên Ngưng rất vui mừng, ban đầu thấy Phong Gia Vinh kịch liệt phản đối chuyện cô sống cùng khỉ con, làm cô nghĩ cả đời này vĩnh viễn sẽ không được ông chấp nhận, không ngờ mọi chuyện lại có kết quả tốt như vậy. Khi đời người đã sống quá lâu, cho nên không còn muốn đem những chuyện trước kia định đoạt cho tương lai. "Này cũng phải cảm ơn con!" Phong Gia Vinh đè nén cảm giác đau buồn xuống, vui vẻ mỉm cười, cũng không muốn công sức bồi dưỡng lại tình cảm biến thành công cốc. Thứ tình cảm này, quả thật còn khó kiếm hơn cả tiền bạc! "A, tại sao cha lại cám ơn con?" "Nếu như không phải vì con, e là cả đời này của cha sẽ không biết rằng ngoại trừ tiền bạc còn có thứ đáng quý trọng hơn. Thiên Ngưng, con quả thật rất giỏi, con đã làm nên rất nhiều chuyện mà người khác không thể làm được." "Nào có, cha, cha đã quá khoa trương rồi." "Có chứ." Phong Gia Vinh tán dương Tạ Thiên Ngưng xong, sau đó quay sang nhìn Phong Khải Trạch, "Khải Trạch, giờ con có đồng ý nhận cha làm cha của con không?" "Không." Phong Khải Trạch không chút do dự trả lời. Đáp án này, thật khiến người đau lòng Phong Gia Vinh bị tổn thương nghiêm trọng, bất quá vẫn cố chịu đựng, nỗ lực giữ vững nụ cười trên khuôn mặt, thật ra thì trong lòng đang khóc, nhưng lại giả vờ như không sao cả, "Không sao, cha tin một ngày nào đó con sẽ thừa nhận cha làm cha của con. Được rồi, cha đi về trước, lần sau gặp mặt, mong là có thể bồng được cháu, ha ha ——" Phong Khải Trạch thấy ông xoay người rời đi, vì vậy liền bổ sung thêm một câu, "Mặc dù tôi không thừa nhận ông, nhưng tôi cũng không có bài xích ông." "Đứa con ngoan, từ trước đến nay, rốt cuộc đây là câu mà cha nghe thấy xuôi tai nhất, vì mong muốn nghe được nhiều lời xuôi tai hơn, cha sẽ dùng sinh mạng của mình mà cố gắng. Chăm sóc thật tốt cho vợ của con, còn có cháu trai và cháu gái của cha nữa chứ." Phong Gia Vinh cũng không quay đầu lại, mà cứ tiếp tục đi về phía trước. Hôm nay nghe được những lời này của con trai, làm ông thấy rất thỏa mãn. Nhìn bóng dáng buồn bã của Phong Gia Vinh rời đi, Tạ Thiên Ngưng có chút không vui, liền khiển trách: "Khỉ con, vì sao anh lại chưa chịu tha thứ cho cha chứ, ông ấy thật sự đã biết sai rồi mà." "Bởi vì anh vẫn không thể bỏ được những ám ảnh hồi nhỏ, có lẽ là vẫn cần có thêm thời gian dài, anh mới có thể buông bỏ hết tất cả." Phong Khải Trạch nhớ lại tình cảnh khi mình còn bé, thật không thể nào chấp nhận rằng mình lại có người cha như vậy. "Em tin anh có thể thoát ra khỏi nỗi ám ảnh đó." Cô cam đoan nói. "Có em giúp anh, anh nhất định có thể thoát được những ám ảnh kia. Đi thôi, đừng đứng nữa, cẩn thận coi chừng thắt lưng em lại đau đó, đi về nghỉ đi." "Mà, mẹ đi đâu rồi, làm sao với mẹ bây giờ?" "Có bà bầu ở đây, anh tin mẹ nhất định sẽ trở về, mà mẹ cũng sẽ hận không lâu đâu, em yên tâm đi." "Anh đừng gọi em là bà bầu này bà bầu nọ có được không, nghe rất chói tai." "Chẳng lẽ bụng của em không lớn sao?" "Chẳng lẽ là em tự làm cho bụng mình bự lên sao?" "Được được được, là anh sai, đừng nổi nóng nha." "Hừ." Hai vợ chồng cãi nhau, làm người nghe cảm thấy tình cảm của họ rất tốt, rất mặn nồng Hạnh phúc, thật ra chỉ đơn giản như vậy, đều phát sinh trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày mà ra. Ngày nào đó vào lúc nửa đêm, Tạ Thiên Ngưng ngủ được một lúc, đột nhiên cảm thấy đau bụng, hơn nữa càng ngày càng đau dữ dội hơn, cuối cùng thét lên, "A ——" Phong Khải Trạch bị dọa sợ đến không còn thấy buồn ngủ, vội vàng rời giường mở đèn, hoảng loạn hỏi: "Thiên Ngưng, em sao thế?" "Bụng em đau quá, giống như sắp sinh." "Cái gì, sắp sinh, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay. Đám bác sĩ khốn kiếp này chả làm được gì cả, họ dự tính ngày sinh gì thế hả, giờ này cách ngày sinh còn đến năm ngày nữa mà!" Phong Khải Trạch nhanh chóng mặc quần áo, ôm cô từ trên giường bồng ra ngoài, tự mình lái xe chở cô đến bệnh viện. Dọc theo đường đi, tiếng vợ kêu la đau đớn, lòng anh nóng như lửa đốt, cũng may bây giờ đã hơn nửa đêm, không xuất hiện tình cảnh kẹt xe, bằng không anh sẽ còn lo lắng nhiều hơn nữa. "Thiên Ngưng,gần đến bệnh viện rồi, kiên nhẫn một chút." "A —— thì ra những cảnh trên ti vi đều không phải là giả, sanh con thật sự rất đau." Tạ Thiên Ngưng đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặc lấy quần áo, cắn chặc hàm răng cố chịu đựng, đến khi thật không chịu đựng nổi, mới lớn tiếng hô đau. "A ——" "Đến lúc nào rồi, em còn nghĩ đến cảnh trên ti vi chứ?" "Anh câm miệng cho em, đau chết em rồi." "Được, anh im miệng, gần tới bệnh viện rồi." "A ——" Đau không phải là anh, nhưng nghe tiếng cô kêu đau, sao anh lại cảm giác bụng của mình cũng đau theo, hơn nữa trên trán còn đổ đầy mồ hôi. Sau khi tới bệnh viện, Phong Khải Trạch ôm cô, xông thẳng vào, còn chưa vào cổng đã hô to, "Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi, mau lăn ra đây cho tôi." Những nhân vật lớn trong bệnh viện đều biết Phong Khải Trạch, vừa nhìn thấy anh, lập tức lên tinh thần đến 12 vạn lần. Y tá đẩy mạnh Tạ Thiên Ngưng vào phòng sanh, thiếu chút nữa Phong Khải Trạch cũng đi theo vào, may là có y tá ngăn lại, "Phong thiếu gia, để chúng tôi vào trong, ông hãy ở bên ngoài đợi đi." Không còn cách nào, anh chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng chờ đợi. Phong Gia Vinh nửa đêm nhận được tin Tạ Thiên Ngưng sắp sinh, thấy không ngủ được, lập tức chạy tới bệnh viện, chờ bồng cháu. Trong khoảng thời gian này Đới Phương Dung vẫn còn ở trong quán bar, lúc nửa đêm đột nhiên có người đến tìm, nói cho bà biết Tạ Thiên Ngưng sắp sinh, vốn nghĩ không muốn sẽ nhanh gặp mặt Phong Gia Vinh, nhưng vừa nghe Thiên Ngưng sắp sinh, liền không suy nghĩ gì thêm, vội vàng chạy đến bệnh viện xem tình hình một chút. Không bao lâu, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, ở bên ngoài chờ đợi tin tức. Lần nữa gặp lại Phong Gia Vinh, Đới Phương Dung không còn giận như trước, nghĩ lại lời ông đã nói, không biết là bởi vì ông nhận lầm, hay vì bà hay mềm lòng, nếu thật như ông nói chỉ là vô tình, bà đương nhiên sẽ không còn hận ông nữa. Làm như lời Thiên Ngưng nói, chuyện đã qua quá lâu và ông cũng đã nói xin lỗi, mà gần đây lại còn chăm sóc cho bà, nên bà cũng không còn so đo với ông nữa, cũng không biết làm gì hơn là đã muốn hoàn toàn tha thứ cho ông. "Bà, có khỏe không?" Phong Gia Vinh thấy Đới Phương Dung không nói lời nào, đành phải chủ động mở miệng. "Trong khoảng thời gian này tôi đã nghĩ rất nhiều, mặc dù đã từng rất hận ông, nhưng giờ tôi đã không còn hận nữa, nhưng lại không thể tha thứ dễ dàng cho ông được, cho nên tôi đã quyết định, trước khi chưa có sự tha thứ của tôi, quan hệ của chúng ta cứ giữ y như cũ, tôi không thể nào chấp nhận sống chung với người đã hại chết cha tôi, nhưng tôi lại không muốn rời xa bọn họ và Thiên Ngưng, nên tôi hi vọng ông có thể đáp ứng tôi một chuyện." "Chuyện gì?" "Không được sống cùng nhà với chúng tôi, trừ phi tôi tha thứ cho ông." "Được, tôi đồng ý bà." Phong Khải Trạch đang lo lắng chờ đợi tin tức, căn bản không còn tâm tư đi nghe hai người kia nói gì, bất quá không nghe thấy họ gây gỗ nhau, trong lòng cũng đoán ra được đáp án, hai người kia không gây gổ, vậy chính là đã bình thường lại chút rồi, chuyện còn lại chẳng qua là cần có thời gian. "Khải Trạch, con đừng quá lo lắng, Thiên Ngưng sẽ không có chuyện gì đâu." Đới Phương Dung thấy Phong Khải Trạch đang sốt ruột lo lắng, liền đến an ủi anh một chút. "Con không lo sao được, theo như bác sĩ tính thì còn đến năm ngày nữa mới sinh lận." "Năm ngày cũng không tính là nhiều đâu, mẹ nghe nói có người còn sinh mười ngày đó, con đừng quá lo lắng." "Hi vọng là như thế." Không bao lâu sau, y tá liền đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy y tá, Phong Khải Trạch lập tức tiến lên hỏi thăm, "Sao rồi, vợ tôi sao rồi?" "Phong thiếu gia yên tâm, mẹ con đều bình an." Vừa nghe đến ‘ mẹ con bình an ’, Phong Khải Trạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, mà Phong Gia Vinh cùng Đới Phương Dung lại vì quá vui mừng liền cùng nhau nói. "Thật tốt quá, tôi có cháu rồi." "Lần này có thể ôm được cháu rồi, ha hả." Nhìn những người này vui vẻ như thế, y tá cuối cùng cũng đã an tâm, mới vừa rồi còn sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên làm việc gì cũng phải cẩn thận . Phong Khải Trạch làm biếng để ý đến bọn họ, giờ chỉ muốn đi gặp vợ và con của mình, từ nay anh lại có thêm một người thân nữa rồi, một người trong gia đình, đời này anh sẽ không còn thấy cô tịch nữa, con anh sẽ không còn là Phong Khải Trạch thứ hai nữa, bởi vì anh sẽ không để chuyện hồi bé của anh xảy đến trên người con của anh. Anh đã từng tuyệt vọng, nhưng khi bước vào tuyệt vọng mới thấy được hi vọng ở phía sau. Mời các bạn đón đọc Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma của tác giả Tịch Mộng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trúc Mã Là Sói
5 tuổi, vì lỡ tay mà Nhan Tiếu để xảy ra một mối hận ngàn năm, trong lúc tranh giành đồ chơi với Văn Dịch, không may làm sứt trán đối phương. Văn Dịch khóc ầm ĩ: “Cậu có biết tớ bị sẹo sẽ không đẹp trai nữa không, cậu có biết như thế này sẽ không còn bạn gái nào chơi với tớ nữa không…”. Nhan Tiếu tức lắm liền gầm lại: “ Khóc cái quái gì, cùng lắm sau này lớn lên tớ sẽ lấy cậu là được chứ gì!” 20 năm sau, bi kịch đã xảy ra… Văn Dịch vênh khuôn mặt điển trai, gạt mái tóc nũng nịu: “Vết sẹo này là do em gây ra, em phải chịu trách nhiệm!” Nhan Tiếu: “ Em nhớ là hồi đó không để lại sẹo mà.” Văn Dịch: “ Ờ, vết sẹo này là do anh tự gây ra, nhưng vẫn là lỗi của em, em phải lấy anh!” Nhan Tiếu : “…” Theo bạn, chuyện tình thanh mai trúc mã rất đẹp, rất lãng mạn… hay chỉ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong muôn vàn cơn ác mộng? *** Câu chuyện chưa thật sự thu hút nhưng nó cũng có những nét thật dễ thương , thật đáng yêu .tôi thật sự thích những câu chuyện tình yêu trúc mã này hình như nó mang lại cho người ta một cảm giác an toàn trong tinh yêu , so với các motip truyện trúc mã khác thì cái anh chàng “yêu nghiệt” này có lẽ bị cô nàng Tiếu Tiếu bắt nạt quá nhiều thì phải, tôi thật sự cũng không thích tính cách của Tiếu Tiếu lắm, các cách cô đôi xử với Hạ Hà Tịch hình như không được rõ ràng lém thì phải, hình như cô quá cân nhắc đối với “yêu nghiệt” thì phải, anh chàng bị cô đối xử phải nói là “rất tội nghiệp”, Trong câu chuyện tôi thấy cái kết thúc 3 năm về trước của 2 người hình như chưa được thỏa mãn lắm, ” tại sao lại là sẩy thai cơ chứ?”, nếu 3 năm về trước 2 người nói rõ ràng thì đứa bé đã….có lẽ 2 người đều có lỗi, “nếu”…”nếu”..và “nếu”…”nếu”cuộc dời con người có nhiều chữ “nếu” như vậy thì không thể gọi là cuộc sống được, chắc có lẽ 1 lần như vậy là bài học cho Văn dịch và yêu nghiệt về sau, tôi chúc 2 người hạnh phúc *** Mèo Lười Ngủ Ngày Người Thành Đô, Tứ Xuyên. Là người ham ăn, ham ngủ, yêu cuộc sống. Là tác giả, nhà biên kịch toàn thời gian, văn phong hóm hỉnh, dễ thương, phóng khoáng với nhiều tình tiết bất ngờ, thú vị. Nhiều tác phẩm của tác giả được xuất bản bằng ngôn ngữ giản thể, và đã bán quyền ngôn ngữ phồn thể và bản quyền làm phim tại Trung Quốc. Các tác phẩm của Mèo Lười Ngủ Ngày do Amun ấn hành: Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần Boss Đen Tối Đừng Chạy Trúc Mã Là Sói Kế Hoạch Mai Mối Hủ nữ Gaga Hàng đã nhận, miễn trả lại *** Dạo này đang phải dưỡng thai. Nhàn rỗi chẳng có việc gì làm nên đọc rất nhiều tiểu thuyết, thấy trong đó có rất nhiều câu chuyện thanh mai trúc mã, rất đẹp, rất lãng mạn! Tuy nhiên, tôi muốn lấy câu chuyện mà tôi đã đích thân trải qua để nói với tất cả mọi người rằng, trúc mã là cơn ác mộng, nếu chẳng may bị hắn lừa và trở thành “ông xã trúc mã” thì đó là cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong muôn vàn cơn ác mộng. Tôi xin lấy đồng chí trúc mã nhà tôi làm ví dụ. Trước Tết, đồng chí ấy cùng tôi về nhà cũ thu dọn đồ đạc, nhìn thấy cây ngân hạnh trước sân, tôi thấy nao lòng, hỏi anh còn nhớ chuyện hồi nhỏ không. Nghe xong, đồng chí ấy liền chống tay vào cây ngân hạnh cười ngặt nghẽo, nói còn nhớ, còn nhớ, sao không nhớ chứ. Hồi đó, nhà tôi mới chuyển đến đây không lâu, đám trẻ xung quanh đều không biết tôi, bọn chúng hay trốn vào xó xỉnh nào đó, rình lúc tôi không chú ý là ném đá hoặc bất ngờ xông ra túm đuôi tóc tôi. Lúc đó, tôi đã nổi cáu, tranh thủ lúc mấy đứa trẻ ranh chơi bi, tôi liền đổ cả lọ sâu róm lên lưng bọn chúng. Mấy ngày sau, tôi không dám bước ra khỏi cửa, nghe nói đám trẻ gần đó đã đoàn kết nhất trí bắt được một lọ kiến, thề sẽ trả thù. Nhưng rồi tôi vẫn bị mẹ bắt đi mua xì dầu. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp kẻ thù. Cuối cùng, không biết phải làm thế nào, tôi liền trèo thẳng lên cây ngân hạnh, may mà bọn chúng không biết trèo cây, chỉ biết đi đi lại lại dưới gốc cây, chán rồi chửi đổng, bỏ đi. Đợi bọn chúng đi xa, chuẩn bị leo xuống thì tôi phát hiện ra cái cây này rất cao, không dám leo xuống nữa. Đang lúc sợ quá khóc toáng lên thì cậu bạn trúc mã liền làm anh hùng cứu người đẹp, đỡ tôi từ từ xuống đất. Thật lãng mạn đúng không? Như trong tiểu thuyết đúng không? Chớ sốt ruột, hãy nghe tôi kể tiếp. Tôi hỏi anh, có phải lúc đó anh đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên nên mới làm anh hùng cứu người đẹp không? Ngờ đâu, vừa nghe xong anh liền trả lời, đúng lúc đó anh đi ngang qua, nhìn thấy tôi ngồi trên cây sợ hãi nhìn xuống dưới, dưới gốc cây có đám trẻ bao vây, cảnh đó giống như chó đuổi mèo, mèo không còn đường nào buộc phải leo lên cây, rất buồn cười. Chính vì thế anh liền dừng lại muốn xem con tiểu miêu bò xuống đất bằng cách nào. Không ngờ tôi chỉ là một chú tiểu miêu chỉ biết leo lên mà không biết leo xuống, anh đành phải đỡ tôi xuống. Nói xong, anh lại phì cười, nụ cười lộ rõ vẻ nhạo báng. Đến lúc này, chuyện tình lãng mạn mà tôi đắc ý hơn hai mươi năm đã biến thành bong bóng xà phòng. Lần khác, tôi và mấy đồng nghiệp trong công ty anh đi hát karaoke, mọi người nói chị đừng ngồi không thế, chọn bài gì hát đi. Ông xã trúc mã của tôi nghe thấy vậy vội ngăn lại: “Đừng! Đừng bảo cô ấy hát. Mấy người không biết chứ, hồi nhỏ chẳng có việc gì, cô ấy toàn ngồi trong sân gào hét. Một lần bắt chước tiếng mèo kêu, gọi được cả mèo hoang. Con mèo hoang đó đi loanh quanh một lúc ở nhà cô ấy, không tìm được con mèo cái gọi đực nào, tức quá đái một bãi rồi bỏ đi. Giờ các cậu bảo cô ấy hát, có khi lại lôi thêm con gì đó đến chứ chẳng chơi. Thôi cứ để cho cô ấy ngồi yên vẫn hơn”. Đây vốn là chuyện đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời tôi, ngay cả khi mẹ tôi kể, tôi còn phát cáu, thế mà anh ta lại có thể vui vẻ kể với đồng nghiệp! Anh ta vừa dứt lời, tôi thấy tất cả mọi người muốn cười nhưng không dám cười, nét mặt ai nấy đều giật giật, thật đúng là… chỉ muốn trừ khử ông chồng mình ngay lập tức! Lần quá đáng nhất là ngày Valentine cách đây không lâu, nhìn thấy anh ta đủng đỉnh về nhà mà trên tay không có gì, tôi tức nổ đom đóm mắt, hỏi ngay tại sao không mua hoa tặng tôi. Anh chàng trả lời rất điềm nhiên: “Ôi dào, vợ chồng già cả hết rồi, cần gì phải Valentine nữa!”. Tôi bực lắm: “Mình mới cưới nhau chưa được một năm! Gì mà vợ chồng già cả hả?”. Kết quả là đồng chí trúc mã nhìn lên trời vẻ rất ngơ ngác, nói: “Có thật là cưới chưa được một năm không? Sao anh cứ có cảm giác như đã cưới được mười tám năm rồi nhỉ?”. Được lắm, vì từ nhỏ đến lớn sống gần nhau, không có cảm giác mới mẻ nên tôi cũng phải cố nhịn, tìm cách giảng giải lý lẽ hòng lay động lòng chàng, nhắc chàng rằng những dịp như thế này cũng phải tặng hoa cho vợ để vợ vui. Ai ngờ, nghe xong chàng liền nói, giọng rất nghiêm túc: “Bà xã, em còn nhớ không? Anh chàng tặng hoa em hồi cấp hai, vừa tặng hoa xong, ngày hôm sau đã thích ngay cô bé hoa khôi của trường. Còn cả anh chàng tán tỉnh em rất cuồng nhiệt hồi đại học nữa, cái anh chàng mà ngày ngày ôm một bó hoa tấn công em đó, trông anh ta… hê hê, dùng tính từ “bình bình” để miêu tả có bị coi là bôi nhọ danh dự của người khác không nhỉ? Còn nữa, anh nhớ trong một dịp Valentine, có một anh chàng được em gọi là “Đông Gioăng” đã mang chín mươi chín bông hồng đến để tỏ tình với em, chắc là em vẫn nhớ kết cục chứ? Anh ta đã co giò chạy theo bà vợ giàu có bốn mươi tuổi…”. Cuối cùng, tất cả các ngày Valentine đều biến thành lễ truy điệu đau khổ, thấy tôi không thể chịu được nữa, ông xã mới vỗ ngực nói: “Em thấy chưa, thực tế đã chứng minh, những kẻ tặng hoa cho em đều không đáng tin cậy! Bao nhiêu năm qua, chỉ có anh là yêu em nhất”. … Mời các bạn đón đọc Trúc Mã Là Sói của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.
Mập đẹp, béo dễ thương - Cửu Lộ Phi Hương
Một câu chuyện tình yêu vô cùng dễ thương của một cô nàng công chúa và một anh chàng thị vệ, ngọt ngào, ấm áp, vui nhộn… Khi bạn nhận ra rằng mình muốn chia sẻ quãng đời còn lại với một ai đó, bạn sẽ mong điều đó sớm bắt đầu. Lý Viện Viện cảm thấy cuối cùng thì mình cũng trở thành một mỹ nữ tuyệt thế. Chẳng ngờ Thấm thoắt qua bao thời đại, năm tháng đổi thay, bãi bể hóa nương dâu. Thẩm mỹ của thế giới này lại hoàn toàn thay đổi... Mời các bạn đón đọc Mập đẹp, béo dễ thương của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Vạn Dặm Tìm Chồng - Minh Nguyệt Thính Phong
Vạn Dặm Tìm Chồng (Trọn Bộ 3 Tập) Một cô gái chẳng chút lãng mạn mạn lại ế chỏng ế chơ bỗng bất thình lình một hôm bị  Nguyệt Lão trong truyền thuyết túm lại mà thông báo rằng người yêu trong số mệnh của cô đã bị tai nạn trong một ngày định mệnh, hiện anh đang hôn mê bất tỉnh và linh hồn thì đã phiêu bạt sang một không gian khác. Và nếu cô không muốn cả quãng đời còn lại sống trong cô đơn khổ cực thì hãy mau mau đến không gian kia mà mang anh về. Nói đi là đi, lợi dụng lúc cô ngủ mà đạp cô sang một không gian khác. Nào là tráng sĩ, nào là cô nương, rốt cuộc thì cô đang đến thời đại nào thế này? Người đàn ông cô phải tìm là ai? Không biết! Tính cách thế nào? Không biết. Làm nghề gì? Không biết. Không tìm có được không? Đương nhiên không được. “Tráng sĩ có thủ nghệ gì?” “Binh khí.” “Ồ.” Đúc tạo binh khí rất hoành tráng, đáng lý phải kiếm được rất nhiều bạc, nhưng chàng lại rất nghèo! Tô Tiểu Bồi lại muốn thở dài, vị tráng sĩ tiên sinh này thật sự quá đặc biệt, lời chàng nói cô đều tin, nhưng những gì chàng thể hiện lại khiến cho người ta thật sự không dám tin tưởng. “Tráng sĩ thu nhận nữ đồ đệ không?” Cô tùy tiện hỏi một câu. Nhiễm Phi Trạch quét mắt nhìn từ đầu đến chân Tô Tiểu Bồi, đáp: “Có thể cởi trần vung búa thì nhận.” “...” Bỏ đi, coi như cô chưa nghe thấy. Mời các bạn đón đọc trọn bộ Vạn Dặm Tìm Chồng của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.
Phượng Vũ Chiến Ca - Ấn Liên
Nàng - trưởng công chúa kiêu hãnh của Bang Thập, bị quốc gia, bị dân chúng, bị người thân, và bị chính vị hôn phu của mình phản bội. Nàng chạy trốn trong đau khổ và nung nấu trả thù. Trên đường lưu lạc, nàng đã gặp những nam nhân định mệnh của đời mình. Lôi Nhược Nguyệt: Gần hai mươi năm, hắn đứng che mưa chắn gió cho nàng, để cho nàng không phải nhìn thấy bi ai, đau khổ, chiến tranh, loạn lạc, để nàng mãi là đóa hải đường tươi đẹp nhất của hắn. “Nàng đi, ta sẽ không giữ, nhưng hãy để ta đi cùng nàng.” Hắn cần nàng, hắn không cần quốc gia. Mạc Lăng Tiêu: Chân mệnh thiên tử, cả đời chỉ có một ước nguyện là làm cho dân chúng được sống an bình, no ấm, không màng danh vị, quyền lực. Nhưng khi phải chọn giữa nàng và quốc gia, hắn chỉ có thể lựa chọn một. Cuộc đời hắn là liên tiếp những hối hận và thống khổ. Nàng không bằng mạng sống của lê dân bách tính, nhưng nàng là cả mạng sống của hắn... Lưu Tịch: Nam nhân khiến cho người người điên đảo say mê, đẹp hoàn mỹ như lưu ly bảo thạch, không tỳ vết. Trong sáng. Thánh thiện. Lặng lẽ bên nàng. Lặng lẽ yêu nàng. Lặng lẽ bảo vệ cho nàng. Khi thực sự cùng nàng đối mặt với vực thẳm, hắn mỉm cười, dùng mạng mình để đổi lấy mạng nàng. Hắn một mình cô đơn rơi xuống vực sâu thăm thẳm, và vô vọng. A Mộc Đồ - Nhân trung chi Vương, người mang đôi mắt sói màu xanh sẫm, thăm thẳm như vực biển, không biết yêu, chỉ biết hận thù. Hắn bị chính vẻ quật cường bướng bỉnh của nàng làm cho đau đớn thống khổ. Lặng lẽ theo sau nàng, lặng lẽ chờ đợi nàng, lặng lẽ ôm con đợi nàng quay về, lặng lẽ khóc... Với câu hỏi kia, hắn cũng không trả lời nàng, chỉ ôm lấy nàng và mỉm cười cùng nàng đi tới tận cùng... Có một lời tiên đoán, cuộc đời nàng sẽ gắn liền với máu huyết và loạn ly, với chiến tướng và sụp đổ. Bao nam nhân thiết huyết trên con đường đi tìm tín ngưỡng cho riêng mình, nguyện vì nàng mà bỏ mạng... “Chỉ một lời nói của cô nương thôi cũng sẽ khiến thiên hạ lâm vào một hồi tinh phong huyết vũ...” Thật hay giả? Giang sơn? Mỹ nhân? Yêu, hận, tình, thù? Tất cả kết thúc như một bài tráng ca bi thảm.Mời các bạn đón đọc Phượng Vũ Chiến Ca của tác giả Ấn Liên.