Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đóa Mạn Đà La Của Cô Dâu Xứ Lâu Lan

Thể loại: ngôn tình, tiểu thuyết  Đóa Mạn đà la của cô dâu xứ Lâu Lan Truyện có đan xen yếu tố kinh dị, Phật giáo,hoàn hồn mượn xác,tình yêu qua vài kiếp,…  Giới thiệu về bối cảnh và các địa điểm trong câu chuyện Bối cảnh của câu chuyện xảy ra ở vùng Đôn Hoàng và Tân Cương. Vì vậy, trước khi vào truyện, Phạm sẽ giới thiệu sơ qua về hai vùng đất này.  1. Đôn Hoàng Là một thị xã thuộc đại cấp thị Cửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, nằm trong một ốc đảo sa mạc. Đôn Hoàng nổi tiếng với các tượng Phật được khắc trong hang đá (trong truyện gọi là bích hoạ). Còn trong thực tế, Đôn Hoàng còn mang trong mình nhiều di sản văn hóa cổ đại rất quý giá. Nói đến Đôn Hoàng, không thể không nhắc tới núi Minh Sa nằm ở phía Nam ngoại ô cách thành phố Đôn Hoàng khoảng 5km, rặng núi này được hình thành bởi những hạt cát vàng to bằng hạt tấm chạy dài 40 km dọc “Con đường tơ lụa”. Giữa những cồn cát núi Minh Sa là một nguồn nước trong vắt có tên là Nguyệt Nha Tuyền dài 218 mét. Một điều rất lạ, Nguyệt Nha Tuyền bốn bề là những dải cát mênh mông mà chẳng bao giờ bị phủ lấp. Cạnh bên, một thành lầu có tên là Ngọc Môn Quan đứng sừng sững trên mỏm đồi sỏi đá (cách thành phố Đôn Hoàng chừng 90 km về phía Tây Bắc). Từ nơi đây có thể phóng tầm mắt về phía những cồn cát, lăng tẩm cổ còn sót lại cùng những thiên nhiên kì thú tiềm ẩn vẻ hoang sơ ở Đôn Hoàng. Đây cũng là một địa điểm được nói đến trong câu chuyện. Lịch sử lâu đời đã ươm ủ nên nền văn hóa cổ rực rỡ cho Đôn Hoàng, nơi đây hiện vẫn còn lưu giữ một khối lượng lớn các văn hiến ghi chép cùng hành lang tranh họa Mạc Cao dài tới 25 km. Hang Mạc Cao là trung tâm văn hóa và nghệ thuật của xứ Đôn Hoàng, đây là cụm hang đá lớn nhất Trung Quốc. Khi khai quật hang động, vô số thợ thuộc các triều đại của các thế hệ đã điêu khắc trên vách rất nhiều tượng Phật, vẽ rất nhiều bích họa. Mặt khác, do hang Mạc Cao Đôn Hoàng nằm trên nút “con đường tơ lụa”, nên nó cũng là nơi gặp gỡ của tôn giáo, văn hóa, kiến thức giữa phương đông và phương tây. Những bức bích hoạ này và vị trí đặc biệt của hang Mạc Cao và vùng đất Đôn Hoàng trở thành cảm hứng cho tác giả viết “Đoá mạn đà la của cô dâu xứ Lâu Lan”. 2. Vùng Tân Cương Tân Cương nghĩa là ‘biên cương mới’, tên gọi này được đặt từ thời nhà Thanh. Tân Cương chiếm khoảng một phần sáu diện tích toàn Trung Quốc và một phần tư chiều dài đường biên giới quốc gia. Tân Cương được chia thành Bồn địa Dzungarian ở phía bắc và Bồn địa Tarim ở phía nam (nơi xảy ra câu chuyện giữa hai nhân vật chính). Vùng trung lưu vực sông Tarim thuộc nam Tân Cương, nằm trên tuyến giữa của con đường tơ lụa. Tân Cương vào thế kỉ thứ năm bị chia ra làm hai Đông Đột Quyết và Tây Đột Quyết. Nhưng Tây Đột Quyết lại dùng quân cát cứ, đôi khi làm loạn, thậm chí còn đem quân đánh lại Trung Nguyên. Là một bộ lạc du mục, nên sự thống trị của Tây Đột Quyết ở Tây Vực cực kì dã man. Họ cướp bóc lương thực, súc vật của các nước nhỏ, đốt phá làng mạc, thành quách, bắt bớ tù binh, nô lệ. Thương khách lai vãng trên con đường to lụa đôi khi cũng bị uy hiếp, cướp đoạt. Tây Đột Quyết còn mưu đồ lũng đoạn việc buôn bán tơ lụa của Trung Quốc với phương Tây. Sau khi nhà Đường thống nhất Trung Nguyên, các tiểu quốc ở Tây Vực và các quốc gia Tây Á tấp nập cử sứ thần về triều yêu cầu nghiêm trị bọn Tây Đột Quyết để khôi phục con đường tơ lụa. Trong đó có Lâu Lan, Vu Quốc, Quy Tư… Thế là trước hết nhà Đường đem quân tiểu trừ lực lượng Tây Đột Quyết ở nam Thiên Sơn, vào năm 658 CN, nhà Đường đặt An tây Đô hộ phủ tại Quy Tư, xác lập vị trí vững chắc của chính quyền trung ương tại đây. Và câu chuyện của chúng ta nói về chuyện một thái tử của Vu Quốc sang nhà Đường làm con tin trong thời điểm này. 3. Quốc gia Lâu Lan Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại vào thế kỉ thứ II Trước Công nguyên nằm ở vùng Đông Bắc sa mạc La Bố ở vùng Tân Cương (nay thuộc Trung Quốc). Lâu Lan được biết đến với cái tên tiếng Nga là Krorayina. Lâu Lan quốc nằm trên con đường tơ lụa và lãnh thổ phần lớn bao quanh bởi sa mạc. Để khơi thông con đường tơ lụa, vào năm 108 Trước Công nguyên, nhà Hán ở Trung Quốc đã tiêu diệt quốc gia này và biết nơi đây thành một chư hầu của Đại Hán và biến vương triều Lâu Lan trở thành bù nhìn của nhà Hán. Ngày nay, di chỉ còn lại của vương quốc Lâu Lan chỉ còn là các tòa thành bị vùi lấp ở sa mạc Tân Cương. 4. Lịch sử Của “CON ĐƯỜNG TƠ LỤA” Trung Quốc - Về địa lí: Con đường tơ lụa bắt đầu từ Phúc Châu, Hàng Châu, Bắc Kinh (Trung Quốc) qua Mông Cổ, Ấn Độ, Afghanistan, Kazakhstan, Iran, Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp, xung quanh vùng Địa Trung Hải và đến tận châu Âu. Con đường cũng còn đi đến cả Hàn Quốc và Nhật Bản. Nó có chiều dài khoảng 7 nghìn cây số. - Về lịch sử: Trung Quốc là nước đầu tiên tìm ra cách trồng dâu nuôi tằm, lấy kén ươm tơ, dệt lụa sớm nhất trên thế giới vào thế kỉ 3 TCN. Tơ lụa thời đó được dành riêng cho vua chúa và hàng quí tộc, sau này lụa tơ tằm được đưa đi các vùng. Con đường tơ lụa dần dần được hình thành từ đó. Thế kỉ 2 TCN, Trương Khiên nhận lệnh từ Hán Vũ Đế đi về phía Tây tìm người Nguyệt Chi nhằm kết đồng minh chống lại quân Hung Nô. Trải qua nhiều gian khổ, Trương Khiên đã tìm được người Nguyệt Chi ở nơi là miền Bắc Ấn Độ ngày nay. Trên đường về ông cùng tùy tùng đã mang theo nhiều sản vật mà triều đình rất quan tâm. Nhờ đó những tuyến đường nhỏ trước đây đã được kết nối lại với nhau, nhiều tuyến mới được khai phá và an toàn hơn do được sự bảo vệ của triều đình. Tuyến đường mà Trương Khiên đã khai phá được người đời sau gọi là Con đường tơ lụa. -Về giao lưu văn hóa: Con đường tơ lụa là một con đường huyền thoại nối liền Trung Hoa rộng lớn với vùng Tây Á kì bí, nó gắn liền với hàng ngàn câu chuyện truyền thuyết xa xưa. Không đơn thuần chỉ là huyết mạch thông thương buôn bán của những “thương nhân lạc đà”, Con đường tơ lụa còn là một hành trình văn hóa, tôn giáo đa dạng được hòa trộn. ( Đó là một vài thông tin cơ bản trước khi chúng ta bước vào câu chuyện. *** Nguyện lòng kiếp sau, luôn vì thê quân, tốt xấu không phân li. Nay ta yếu nhược, không thể như trước, thỉnh gửi hai bông hoa, lấy dâng cho Phật. (Ứng lời thái tử Thụy theo lời kinh Phật). Phần một: Dấu chu sa Phật ấn Dù ở trong lịch sử của thời kì mông muội - mù mờ - dã man, tàn khốc và đầy rẫy vu thuật, bói toán, tô-tem[1] cũng không thể chống đỡ nổi với quyền thế. Có những nhà sử học so sánh nó với ác ma, ngón tay thô cứng, đốt ngón tay chỉ hơi dùng sức gấp lại sẽ nứt ra một khe hở và có âm thanh truyền ra. Rất nhiều sinh mệnh vô vọng bị nó thao túng đã phải tuẫn táng cùng với nó. Sau mấy ngàn năm tăm tối, văn minh bị xé rách thành từng mảnh, nhưng văn minh đã học được cách bao dung, dệt thành một tấm lưới, lại vô tri giác thay đổi, đồng hóa dã man… [1] Tô-tem: đồ đằng - vật tổ - vật thể tự nhiên, hay gặp nhất là động vật, được người Anh-Điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình. Nguyệt Ấn Thần nhớ ra đoạn văn trên này khi đang ngồi trên xe lửa đến cột mốc biên giới tỉnh Cam Túc, nhìn qua cửa sổ xe, có thể thấy những hàng bạch dương hồng nhạt héo rũ phất phơ bay theo từng cơn lốc cát vàng. Chúng khiến không khí hoang vu kéo dài đến tận nền văn minh nhân loại ở ngay bên cạnh, nếu người cũng vì hoàn cảnh mà từng bước dã man như tằm ăn rỗi, vậy văn minh sẽ lấy tư thế gì để đồng hóa nó? Cô hơi chau mày rồi mở mắt, giữa ấn đường[2] có một vết thương nho nhỏ màu đỏ sậm, phảng phất như dấu chu sa của mĩ nhân. [2] Ấn đường: điểm giữa hai hàng lông mày. Khi ghi danh thi vào nghiên cứu sinh, các giảng viên đều nói đùa với cô: Không nên học hội họa, lẽ ra nên vào khoa khảo cổ - diện mạo cô cực kì giống một cô gái thời cổ đại: cằm nhỏ lại nhọn, hai gò má trắng nõn và nốt chu sa giữa hai hàng lông mày. Dù ai nhìn vào cũng cho rằng cô sinh ở thời cổ đại! Cô luôn mỉm cười thản nhiên, như một cô gái trong bức hoạ thời Tống bước ra, vạt váy nhẹ nhàng phất phơ. Tranh đời Tống chú trọng ở nét bút trau chuốt và thuân mặc[3], thoạt nhìn vết tích trên mặt giấy Tuyên Thành, trong lòng cô cũng choáng váng khi nhìn từng thước tấc gương mặt, hoặc sâu hoặc nông, vì sắc thái trên đó với gương mặt cô như một. Cho nên, bản thân Nguyệt Ấn Thần cũng nghĩ cô giống bức tranh Tống Triều, theo thời gian chậm rãi mai một, nhàn nhạt vui giận, nhàn nhạt sầu thương, phảng phất như Đức Phật phổ độ chúng sinh, khóe miệng hơi nhếch vẻ thận trọng, khiến người khác nhìn vào không thể đoán ra là hờn hay giận, là buồn hay vui. [3] Thuân mặc: một lối vẽ của Trung Quốc, đặt nghiêng ngọn bút lông quệt mực khô nhạt để thể hiện vân đá và mặt nam mặt bắc của núi, sau khi phác ra đường nét chung. Những cô gái ít khi, hoặc không bộc lộ tâm tư ra ngoài như thế rất khó đàm luận chuyện tình yêu, cô nghĩ. Trên tay cô là một chiếc vòng tay anh trai tặng, màu xanh lục đậm, được khắc thành hình bảy đoá hoa sen, chính giữa là năm bông sen, hai hoa còn lại ở hai sườn, không biết dùng loại vật liệu gì màu xanh đen kết lại, mộc mạc, cổ xưa lại xinh đẹp. Chiếc vòng này nằm ở bưu điện hơn một tháng, khi Giang Hòa lấy về giúp cô, anh nói đùa, “Anh trai em thật là kì quái, thứ đồ thế này mà cũng chuyển cho em.” Chưa ai thấy Nguyệt Ấn Thần tức giận như ngày hôm đó, cô lập tức chia tay với anh, cũng là người yêu duy nhất ở đại học. Sau này, cô cũng không thể lí giải tại sao lúc ấy cô lại nổi giận, có lẽ là mơ hồ cảm thấy Giang Hòa không nên châm chọc tấm lòng của người anh trai đang ở xa cô. Có lẽ ở trong lòng Ấn Thần, Trục Lỗi là một vị thần linh luôn luôn khiến cho người khác phải tôn kính và ngưỡng mộ, thậm chí khi Trục Lỗi lỡ tay làm cô bị thương, cuối cùng lưu lại một vết sẹo nhỏ giữa trán, cô cũng cảm thấy anh như là một vị thần vì vất vả giải thoát cho cô mà lưu lại một dấu vết, hoà với máu, biến thành ấn kí đỏ sậm kì ảo trên cơ thể cô. Cũng vì vậy, Giang Hòa nói cô không bình thường. Người học nghệ thuật rất không bình thường, có lẽ. Nhớ tới Giang Hòa, cô luôn sẽ nhếch khóe miệng, cười nụ. Anh là một người cởi mở, thích mang sự cởi mở của anh bao phủ những người xung quanh. Nếu không phải anh kiên quyết nói chiếc vòng tay Trục Lỗi tặng thành một bộ xương khô, Ấn Thần có lẽ sẽ không chia tay với anh. Xương khô? Giang Hòa thật biết nghĩ ra cách làm khó! Ấn Thần tinh nghịch gẩy móng tay vào giữa vòng tay, nheo mắt nhìn. Chiếc vòng khá nặng, chủ yếu là bởi vì bảy bông sen kia. Cô không biết loại gỗ nào có thể sinh ra sức nặng lớn như vậy với một vật nhỏ như thế này. Còn vương một loại hương khí nhàn nhạt của cây hoắc diệp[4]. Nghe anh trai nói loại hương hoắc diệp quý báu này chỉ có ở Tây Vực thời cổ đại, dùng làm cống phẩm cho hoàng đế. [4] Hoắc diệp: một loại cây có lá rất thơm, dùng làm thuốc. Vậy cô có thể gọi là nửa quý tộc? Một cô bé con 7, 8 tuổi ngồi đối diện cô nhìn chằm chằm tay cô, “Oa” một tiếng khóc ré lên, bổ nhào vào lòng một thiếu phụ, rấm rứt: “Mẹ, con sợ...” Mẹ cô bé âm thầm nén giận, liếc mắt nhìn Ấn Thần một cái, rồi mới quay sang an ủi con gái. Ấn Thần ngơ ngác ngồi tại chỗ, vẻ mặt xấu hổ. Sao chứ, cô có làm gì dọa con bé ấy sao? Xe lửa chậm rãi chạy vào trạm dừng Đôn Hoàng. Ấn Thần cười cười tỏ vẻ có lỗi với hai mẹ con, xách hành lí chuẩn bị xuống.p> Hai mắt cô bé đẫm lệ nhìn nàng, hỏi mẹ: “Mẹ, đó là quỷ sao?” Mẹ cô lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng, lẩm bẩm: “Không phải, không phải, làm sao có thể?” Ấn Thần sửng sốt, nhìn về phía vòng tay, vẫn là màu xanh đen, hoa sen như cũ, bảy đóa. Đôn Hoàng là một thành phố cổ xưa và thần bí. Vào thế kỷ thứ 4 sau công nguyên, giới tăng lữ dùng bùn đất ở đây, nặn ra cánh tay Quan Âm tròn và nhẵn mịn đầu tiên, bắt đầu từ khi đó, cái tên Đôn Hoàng đã không còn gắn liền với những bánh xe lịch sử của trần gian.p> Khi Ấn Thần đi ra sân ga, toà thành cổ bị phủ trong ánh tịch dương của bầu trời chiều hôm, hiện lên dưới ánh sáng vàng rực, bóng loáng, cát vàng ở phía sau làm tăng thêm lịch sử phong trần, khiến Đôn Hoàng thoạt nhìn như một vị mĩ nhân tuổi xế chiều, sa mỏng hư vô mịt mờ che khuất mặt nàng, những đường nét như có như không làm cho thâm tâm người khác sinh ra ý niệm muốn trộm ngó toàn cảnh. Sự huyền bí làm con người khắc khoải. Mời các bạn đón đọc Đóa Mạn Đà La Của Cô Dâu Xứ Lâu Lan của tác giả Đồng Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lương Tiên Khó Cầu
Nàng đường đường là công chúa thiên giới, thích y, xem như y cũng phúc phận lắm rồi. Y không vui thì chớ, còn dám lạnh lùng với nàng. "Ta thích chàng như vậy, chàng thích ta một chút sẽ chết sao?" Nàng hỏi y một câu, y liền nhảy xuống tiên vực chứng minh bằng cái chết. Năm trăm năm sau, nàng là người phàm, y là thái tử. Tiếp tục theo đuổi hay là đến lúc phải buông tay? Đôi lời: Lúc đầu, đọc văn án, mình cứ nghĩ truyện HE. Theo kiểu nam chính chắc là có yêu nữ chính một chút thì mới nhảy vực chứ???? Nào ngờ, nhảy hố, mới biết mình nhầm to. Truyện này ngược, ngược quá ngược, ngược đến đau lòng. Đọc xong mà tốn cả mớ khăn giấy. Kết thúc truyện xong làm mình đau hết cả mắt. Công chúa Thiên Âm của thiên giới được phụ quân yêu thương, Bạch Vũ ca ca chăm sóc nhưng đem lòng yêu thương Diễn Kỳ mới dẫn đến số phận đau khổ cả vạn kiếp của nàng. Dù kiếp sau cuối được Linh Nhạc thương yêu nhưng cuối cùng nàng hồn phi phách tán vĩnh viễn không được siêu sinh. Nói chung truyện rất buồn, mem nào khoái truyện ngược có thể nhảy hố! Không khuyến khích với ai yếu tim! *** Review bởi: Lê Yến (từ Hội Nhiều Chữ). ----- Thái tử Diễn Kỳ, năm trăm năm trước hắn có một mối nghiệt duyên với nàng. Hắn đối xử lạnh nhạt với tất cả mọi người, nhưng chỉ có Phượng Minh tiên tử của Phượng tộc mới làm xuất hiện nét nhu hòa trên khuôn mặt hắn. Hắn chỉ một lòng yêu bóng hình múa Vô Ưu khúc trên đài Dao Trì năm nào. Đến khi hơn 500 năm trước, nàng cứ bám riết lấy hắn, bất chấp mọi thủ đoạn để có được hắn, hay chỉ là cái ngoái đầu của hắn với nàng ta. Hắn hận nàng, suýt chút nữa nàng ta khiến Minh Nhi của hắn hương tiêu ngọc vẫn. Hắn cảm giác 500 năm nàng khổ kiếp dưới hạ giới vẫn không đủ đâu. Còn nàng, Thiên Âm, 500 năm trước nàng là công chúa duy nhất của thiên đình. Ngày ấy, hắn phải hành lễ với nàng, nhưng nàng cố chấp gọi hắn là "Diễn Kỳ ca ca". Và rồi vật đổi sao dời, nay Long tộc nắm quyền hành trong tay, mà Thần tộc nàng chẳng còn một ai ngoài nàng. Nhưng vì chấp niệm yêu thương hắn, nàng bất chấp tiên cốt bị hủy, biếm thành phàm nhân, chịu đựng ngàn vạn khổ kiếp nơi nhân gian. Nàng mang kí ức kiếp này sang kiếp khác, chịu đựng mọi tủi nhục của một đời người, nhưng nàng mong hắn có thể xuống nói với nàng một câu rằng: "Trở về thiên đình cùng với ta". Nhưng không - không một giây một phút nào hắn từng nhớ tới nàng, hắn chỉ mong nàng hồn phi phách tán, xem như tác hợp hắn cùng Phượng Minh tiên tử. Nàng dùng 500 năm yêu hắn... À không, 500 năm là trên Tiên giới, dưới hạ giới không biết đã trải qua bao nhiêu năm, nàng chỉ biết nàng dùng chín ngàn chín trăm chín mươi chín kiếp (9998 kiếp người đã qua + 1 kiếp làm công chúa thiên giới) để yêu hắn. Kí ức ấy theo nàng đời đời kiếp kiếp, canh Mạnh Bà cũng không thể nào làm vơi đi một chút trí nhớ nào của nàng. Nàng dùng từng kiếp để yêu hắn, và cũng từng kiếp ấy, trái tim nhiệt huyết của một người thiếu nữ cũng chết dần chết mòn theo năm tháng. Kiếp cuối cùng của nàng, có lẽ nhận được tình cảm từ y đã đủ lắm rồi! Kiếp cuối cùng này, nàng nên dành lòng mình cho y đi thôi. Mạnh Bà bên bờ Vong Xuyên từng kể với hắn ấn tượng về nàng: "Mấy chục năm trước, còn có một nữ quỷ, mỗi lần đầu thai, nàng cũng đứng cả ngày bên bờ sông giống ngươi vậy, giống như chờ ai đó. Sau này không thấy nàng quay lại nữa, có lẽ đã rơi xuống đó rồi" "Nói đến nữ quỷ kia cũng thật là kì lạ, lần đầu nhìn thấy nàng, nàng xinh đẹp thanh tú, xiêm y cũng tốt, giống như tiên nữ vậy. Nhưng không biết vì sao, từ lần đó về sau, đời sau nàng còn thảm hơn đời trước. Đến lúc về địa phủ, không thiếu tay thì cũng gãy chân. Không có khi nào đầy đủ, không biết nàng tạo cái nghiệt gì…" "Biến một cô nương tốt như vậy, thành kẻ điên" Nàng ở đây ngẩn người hàng vạn năm chờ hắn sao? Nàng dùng gần vạn đời người, khắc tên hắn trên tảng đá bên bờ Vong Xuyên sao? Nàng thật ngốc? À không.... hắn mới là kẻ mù quáng đấy chứ, hắn đã từng một chút tin nàng bao giờ chưa? Đúng, không bao giờ tin nàng. Nàng không những kể hắn nghe nàng là cô bé múa điệu Vô Ưu trên đài Dao Trì ngày đó, nàng không hại Phượng Minh hồn phi phách tán, nàng không cố ý hại hắn, nàng chưa từng làm gì có lỗi với hắn.... Nhưng hắn một chút cũng không để lọt vào tai. Bây giờ hối hận còn kịp sao? Không - hắn đã hại nàng hồn phi phách tán, đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh  Linh Nhạc - vị sư đệ bất đắc dĩ của nàng. Khi nàng còn là công chúa cao cao tại thượng của Thiên giới, y còn là trứng rồng chưa nở đấy. Ngày ngày nàng cãi nhau với sư phụ, uất hận Diễn Kỳ sẽ lại chạy đến tìm y tâm sự. Có đánh chết y cũng không thừa nhận mình yêu nàng từ trong trứng đâu ???? nhưng giọng người con gái ấy, sao lúc y nở ra thì không còn nghe được nữa? Y lang thang tìm nàng dưới hạ giới trong vô vọng. Y muốn bảo vệ người con gái ấy, đời đời kiếp kiếp.... "Đại sư tỷ.... Thiên Âm.... Thiên Âm.... Thiên Âm...." - tiếng gào thét vang vọng cả núi rừng, không dứt. Cái ngày y cầm hỉ phục tìm nàng khắp trên núi, tìm 3 năm dưới nhân gian không thấy nàng. Y tuyệt vọng đến chết đi sống lại, y đâu còn là nhị hoàng tử người người sùng kính nữa đâu. Một kiếp này, thà làm phàm nhân để hưởng trọn nhân duyên, không muốn thành tiên cô độc một đời. Chẳng phải trước đây nàng bảo nàng yêu y sao? Tại sao giờ nàng bỏ y mà đi? Y còn nhớ cái tên Thiên Âm nữa hay không? "Thứ không đạt được mới là thứ quý trọng"  Đánh giá bản thân: 3.75/5 - Truyện đọc ổn, tác giả xây dựng tình tiết lấy đi nước mắt của độc giả xuyên suốt câu chuyện. Nếu thật sự bạn editor không viết thêm phiên ngoại sủng ngọt sâu răng, có lẽ mình không dám rớ vào. Đau tim lắm man~ - Đối với tác giả, mình nghĩ Diễn Kỳ mới là nam chính. Cái kết của kẻ phụ tình nên là thế ???? - Giọng văn edit mượt, tuy nhiên còn sai 1 số lỗi type chưa hoàn chỉnh lắm. - Nữ chính trong này không cường, ngày tháng mài giũa một người con gái ương ngạnh, thành một người hiểu lễ nghi, chịu cúi đầu trước kẻ bề trên đã đáng sợ cỡ nào. Nếu như nàng trở về sớm, có lẽ tâm nàng vẫn chưa chết, có lẽ sẽ dấy lên một hồi mưa tanh sấm rền nơi Thiên Giới. Nhưng giờ nàng ấy chả còn gì, vị ca ca hôn phu cũng thăng làm thượng thần bỏ nàng mà đi. Nàng mạnh mẽ cũng không hợp logic lắm. Nhiều lúc thấy cuộc đời nữ chính quá bất hạnh, đối với thân thể Thần tộc, được duy trì 1 vạn kiếp người - thần tiên. Kiếp đầy đủ nhất của nàng có lẽ là kiếp đầu tiên, có phụ thần yêu thương, sư phụ chăm sóc, ca ca lo lắng từng chút một. Nhưng nàng không biết quý trọng, chạy theo thứ viễn vông mãi mãi không đạt được. Để rồi phải chịu 9998 kiếp luân hồi khổ nhục nơi trần gian. May thay, kiếp cuối cùng vẫn có người quan tâm nàng, vẫn có người mong nàng trở lại Thiên giới.... - Mạch truyện nhanh, cốt truyện không quá phong ba bão táp, không có sự kiện gì lớn lao, chỉ kể về số phận của một người con gái mà thôi. Nhiệt liệt đề cử mọi người cùng đọc ???? cám ơn đã đọc hết bài review của mình ????   Mời các bạn đón đọc Lương Tiên Khó Cầu của tác giả Nguyệt Lạc Tử San.
Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
Nhưng lại là từ cổ đại đến hiện đại, biến thân tử một thiếu niên anh tuấn thành một nữ nhân nhan sắc bình thường. Là một nữ nhân hiện đại thì hắn có thể làm cái gì? Làm thêm kiếm tiền trả học phí, vùi đầu vào học tập, thi cử…… Đúng rồi, hồi trước đây ngươi có thông thạo cái gì không? A, cầm kỳ thi họa (giọng nói càng ngày càng nhỏ, ừm…… là ăn chơi trác táng…..) Tần Mạt, ta thấy ngươi tuy xấu xí nhưng bộ dạng lại rất tao nhã. Nếu mỗi người là một cuốn sách, thì bìa sách xấu hay đẹp hoàn toàn không quan trọng. Điều quan trong nhất chính là nội dung của nó, nếu thực sự hấp dẫn thì thơ cũng có thể biến thành bức tranh đẹp. Có điều để cải tạo con người hắn, kỳ thực chính là một việc phi thường. *** Lời dẫn truyện: nữ (nam) chính là một công tử quyền quý thời Bắc Tống xuyên qua thành một cô gái bình dân ở hiện đại. Lúc đầu còn bị đưa vào nhà thương điên để trị bệnh, sau phải dần dần học tập để trở thành con gái. Truyện có les nhẹ (bởi nàng/chàng lúc đầu còn quen thói phong lưu đời trước). Nam chủ trong truyện cũng rất uy vũ (mới áp chế được cô gái có linh hồn nam tính này), ngoài ra còn có một chút võng du. Tác giả miêu tả tình cảm của nữ chính từ khi quyết định hội nhập xã hội hiện đại tới khi quyết định yêu anh nam chính. *** Note: truyện này dài, dài, dài, rất dài. Khúc đầu có hơi tẻ nhạt nhưng càng đọc về sau càng hay. Cho nên mọi người ráng kiên nhẫn theo đến hết truyện, bảo đảm sẽ không nuối tiếc đâu. ^^ *** Review bởi Kam Linh từ Hội Nhiều Chữ -----  Hôm trước có thớt thảo luận các truyện tên nhảm nhí nội dung lại hay, nhân có bạn nhắc đến bộ này nên mình quăng cái quick review.  Với mình, Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí là một truyện hay. Lâu lắm mới lại đọc một câu chuyện vừa sâu sắc lại vừa đáng yêu đến thế. Cảm xúc truyện rất tinh tế, văn vừa đẹp vừa lãng mạn. Đọc là muốn tan chảy luôn, bạn nữ chính và nam chính đáng yêu vô cùng. Nam chính lại là tuýp mình yêu thích, nói ít làm nhiều, thuộc trường phái hành động. Truyện về thanh mai trúc mã, kiểu thanh xuân vườn trường rất đáng yêu nhưng cũng nhiều triết lý suy ngẫm. Diễn biến tâm lý tình cảm thì miễn chê, cực kì hợp lý, k gượng ép, lại có những điểm nhấn biến đổi tâm lý rất tinh tế. Làm thế nào một chàng công tử phong lưu Bắc Tống xuyên qua trở thành một cô bé 15 tuổi hiện đại, làm thế nào để dung hòa với thế giới hiện đại, để chấp nhận thân phận nữ của mình, làm thế nào để rung động trước một chàng trai, làm sao để tỏa sáng. Rất hợp lý và cuốn hút:* .  Truyện có YY nhưng vừa phải, nữ chính có tính cách thú vị cũng như chất phong nhã cổ đại. Nam nữ chính như đôi tri kỉ, nữ 9 linh hồn nam xuyên, đầu tiên là chấp nhận nam chính như một tri kỉ đồng điệu về tâm hồn, truyện là cả một quá trình cho đến lúc nữ 9 chấp nhận nam chính như 1 nửa của mình.  Văn phong nhẹ nhàng, lãng mạn, bản edit cũ nên chưa thực sự mượt mà nhưng mình đánh giá cao sự chịu khó tìm hiểu và thi từ ca phú. Ngoài tình yêu truyện còn nói về thanh xuân, về ước mơ của người trẻ, về tình bạn tình thân khá là cảm động. Nói chung nhiệt liệt đề cử!  P/S: Nói thêm về tên truyện, nghe cứ như teenfic nhưng mà nó lại có ý nghĩa sâu xa, đây là đang ám chỉ nữ chính, khi mà linh hồn nàng xuyên từ cổ đại về hiện đại, lạc lõng, tụt hậu, nàng loay hoay để hòa nhập, từ chỗ bị cho là tâm thần tống vào trại cho đến khi trở thành cô sinh viên xuất sắc, nàng không phải chú vịt con xấu xí khác xa bầy anh e của mình mà nàng chính chú thiên nga lột xác, xinh đẹp và rạng rỡ. Ý là vậy, truyện cổ tích Vịt Con Xấu Xí chắc ai cũng biết Mời các bạn đón đọc Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí của tác giả Mạc Tiêu Tiếu.
Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất
Hạnh phúc là một khái niệm mơ hồ, khái niệm ấy không hề có bất cứ chuẩn mực nào. Có thể nói, hạnh phúc là một con tắc kè hoa, biến thành muôn hình vạn sắc khiến ta khó nắm bắt. Vậy mà Điền Khả Lạc trong Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất của tác giả Nhân Gian Tiểu Khả sau khi trải qua mọi thăng trầm trong tình yêu và cuộc sống thì khái niệm hạnh phúc lại quay trở về với cô ở tuổi 16 đơn giản đến mức ngây ngô. Điền Khả Lạc, chỉ nghe tên đã khiến người khác phải bật cười, con người cô ngây ngô từ cái tên đến cả suy nghĩa. Đôi khi, bản thân cô cũng tự hỏi sao ông trời lại có thể "nặn" ra được một người như cô, đơn giản, vô tư, cái gì cũng không hiểu nhưng cuộc sống lại lấy đó làm thuận lợi. Tình yêu lãng mạn trong sáng của cô với chàng trai ưu tú Tiêu Viễn đã trở thành nỗi ghen tị của nữ sinh trong trường, là cái gai trong mắt của gia tộc danh giá họ Tiêu. Khoảng cách giai cấp đã chia rẽ họ, Tiêu Viễn đi du học gửi lại lời nhắn nhủ chờ đợi mà không dám nói thẳng với người anh yêu. Hai năm không liên lạc, không tin tức, mỗi người một nơi nhưng tình cảm họ dành cho nhau thì chưa hề phai nhạt. Hình ảnh Tiêu Viễn luôn dễ dàng làm rung động trái tim mẫn cảm của Điền Khả Lạc. Hơn hai năm qua, tình cảm cô dành cho anh vẫn không hề thay đổi, ngay cả mỗi nhịp tim đơn điệu cũng vì sự xuất hiện trở lại của anh mà đập mạnh hơn, trở nên rối loạn hơn. Người ta vẫn nói khi yêu dù là người thông minh đến đâu thì IQ cũng trở thành con số không nhưng Điền Khả Lạc hoàn toàn ngược lại. Cô là người sáng suốt nhất trong tình yêu, cô đã kịp buông tay mối tình vô vọng, chìm trong bế tắc ngay từ khi bắt đầu với Tiêu Viễn. Cũng có thể tình yêu của họ không đủ kiên trì, mối duyên phận không đủ sâu, họ quá để ý đến những thứ bên ngoài tình yêu mà bỏ qua mất tình yêu đích thực. Cô đã kịp nhận ra mọi việc không phải luôn diễn ra theo ý muốn, khi bất lực cần phải buông tay ra, biết rằng tình yêu cũng có lúc không thể nào viên mãn... "Yêu nhau và chia xa, đều là lẽ tất yếu trong sự ngẫu nhiên, bất luận kết quả như thế nào, bất luận thời gian đúng hay sai". Tình yêu vốn là thứ không thể tính toán đúng sai - hơn thiệt, Điền Khả Lạc đã biết buông tay đúng thời điểm và đón nhận đúng cơ hội. Cô đón nhận tình yêu của Chương Ngự bởi cô có được cảm nhận của hạnh phúc, bình yên từ sự quan tâm của anh chứ không phải anh là người quyền cao chức trọng, ưu tú hoàn hảo khiến cô có được hào quang trước thiên hạ. Vứt bỏ anh là việc làm dũng cảm nhất với văn phong nhẹ nhàng, cuốn người đọc vào những tình tiết "hỉ nộ ái ố" của số phận nhân vật. Hài hước, dí dỏm, đau thương nhưng không rơi vào bi kịch, mỗi nhân vật đều tìm được ngã rẽ cho cuộc đời mình. *** Review Kenchan:   Tôi mượn cuốn “Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất” từ cô bạn mới quen Myka, và tôi dợm nghĩ, bạn tôi thích, hi vọng tôi cũng thích. Tôi thường không thích nghe người khác giới thiệu sách, vì tôi không muốn bị ảnh hưởng về mặt cảm nhận và suy nghĩ. Nhưng có lẽ, “Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất” với câu chuyện của Điền Khả Lạc, Chương Ngự và Tiêu Viễn khơi gợi trong tôi một điều gì đó thật thân quen. Tôi không thích nữ chính của câu chuyện này. Tôi vốn dị ứng với những con người quá ngốc nghếch, quá vô tư. Tôi cảm giác như họ sẽ luôn làm tổn thương người yêu thương họ, và dễ dàng thả cho hạnh phúc trôi đi nhưng rồi lại vật vã vì thứ hạnh phúc mơ hồ nào đó. Điền Khả Lạc là một cô gái như vậy. Cô gái này ngây ngô đến nỗi không bao giờ để tâm đến cảm xúc của người khác, suy nghĩ đơn giản hóa mọi thứ, ngay cả khi đó là tình yêu, là những người quan trọng đối với cô. Sống như Khả Lạc là hết mình, yêu như Khả Lạc là hết lòng, đúng. Nhưng không hiểu vì tôi quá cực đoan hay vì  bản thân Chương Ngự đã phải chờ đợi quá lâu, nên tôi không thể nào thích cô gái này được. Hoặc có chăng do tôi không thể ngơ ngốc như thế được, không thể suy nghĩ một chiều như Khả Lạc được nên mới đả kích cô nhiều đến vậy. Nếu có ai hỏi tôi vì sao tôi thích “Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất”, chắc có lẽ tôi sẽ mỉm cười và lắc đầu. Tôi không hẳn là thích cuốn sách, nhưng khi tôi ngồi đây, viết những dòng về nó, có một cảm giác thân thuộc mơ hồ bất chợt trào dâng. Chắc bởi vì tôi thấy mơ màng bóng hình Chính Đông của tôi trong câu chuyện, trong tình yêu của Chương Ngự và trong cả niềm hạnh phúc viên mãn mà Chương Ngự cảm nhận được. Chương Ngự là mẫu nhân vật không mới, vì thế nên tôi mới có thể dễ dàng “thấy” được Chính Đông trong anh. Nhưng anh là kiểu nhân vật tôi thích. Anh dịu dàng vừa đủ, ấm áp mà lại bình yên. Với tôi, anh như một cơn gió, mát mẻ và phóng khoáng. Tình yêu của anh là tình yêu của sự bảo vệ và chở che. Khả Lạc, một cô gái mau nước mắt như vậy, rất cần một người đàn ông có thể ở bên và lau nước mắt cho cô. Tôi vẫn nghĩ, Chương Ngự không thể ngừng những giọt nước mắt Khả Lạc rơi vì người đàn ông khác, nhưng anh có thể hứng những giọt nước mắt ấy, vỗ về Khả Lạc cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ không mộng mị. Anh vẫn như thế, ngày qua tháng lặng lẽ chờ đợi và yêu thương, lặng lẽ chấp nhân sự ngốc nghếch đến kì lạ của Điền Khả Lạc. Sự cô đơn trong những lúc ấy, mấy ai hiểu được? Bất giác lúc này tôi nghĩ đến dáng vẻ lạnh lẽo của Chính Đông bên khung cửa sổ, ừ, bất kì ai khi chờ đợi một tình yêu vô vọng cũng như vậy… Chỉ có trạm cuối cùng của Chương Ngự và Chính Đông khác nhau mà thôi. À, còn một chàng trai khác trong câu chuyện này, người mà tôi cảm nhận rõ ràng nhất dù anh không thật sự nổi bật. Tiêu Viễn, mối tình khắc cốt ghi tâm của Điền Khả Lạc, là tình đầu và là mối tình sâu sắc nhất của cô. Hai người yêu nhau, trong đau khổ, day dứt, trong sự cấm đoán của nhiều phía và trong cả rào cản do chính hai người vạch ra. Một thứ rào cản vô hình. Tình yêu đó, không ai cố gắng hết sức. Có những lúc người này cố níu thì người kia lại buông tay, có thời điểm khi cả hai đều hi vọng một kết cục tốt đẹp hơn thì một người lại cảm thấy quá chênh vênh, chới với. Là vì vốn dĩ không thể cố gắng đến cùng, vì bản thân Khả Lạc hiểu tình yêu với Tiêu Viễn là vô vọng. Điền Khả Lạc, đã dũng cảm đối mặt và dũng cảm “vứt bỏ” anh, dù thế nào đi chăng nữa, cũng một lòng một dạ mong muốn anh được sống bình yên. Tôi không biết nếu như Tiêu Viễn đấu tranh nhiều hơn một chút, thì liệu họ có đến được với nhau không? Nhưng rồi, cũng hiểu ra nhanh chóng, có những thứ qua đi rồi thì muốn níu kéo cũng không thể được. Tiêu Viễn dù cố gắng thế nào, dù đấu tranh ra sao, thì cũng không thể và mãi mãi không thể mang đến hạnh phúc vẹn toàn cho Khả Lạc. Điền Khả Lạc là một cô gái coi trọng bố mẹ gia đình ra sao, ai cũng biết. Làm sao cô có thể để cho Tiêu Viễn, vì cô mà vứt bỏ gia đình mình? Vì tình yêu của hai người không đủ kiên trì, nên không thể chờ đợi, không thể níu giữ. Mà cũng có thể vì tình yêu ấy bị chi phối bởi các điều kiện khách quan nhiều quá, nên trong giây phút nào đó đã đánh mất nhịp đập trái tim. Dù thế nào, Khả Lạc và Tiêu Viễn cũng đã yêu, đã từng trao nhau những tình cảm trong sáng nhất, trước khi bị quyền lực và địa vị xã hội che mờ. Tình cảm cũng như sợi dây, có những loại vững chắc, có những loại mong manh bay phất phơ trong gió, chỉ cần chút tác động là đứt. Đã biết không thể níu kéo thì đừng cố, để tốt cho cả mình và cho cả những người trong cuộc. Khả Lạc đã lựa chọn đúng, đã chọn đi một con đường tốt cả cho mình và người mình yêu thương. Những điều kì diệu hình như luôn xảy ra phải không? Điền Khả Lạc đã biết cách nắm bắt cơ hội xuất hiện, không để nó tuột mất khỏi tầm tay, dù sớm  dù muộn, cô đều đã tìm được bến đỗ cho mình. Và vì cô và Chương Ngự đều có niềm tin, nên mới có thể mở lòng và đón nhận nhau. Tình cảm nhiều lúc xuất phát từ những điều tưởng chừng như bình thường, giản dị, nhỏ bé nhất. Nhưng với Khả Lạc, với Chương Ngự, đó là một thứ hạnh phúc. Đó cũng là một cách yêu thương. Vậy nên, giang tay ra và đón lấy, nhân vật nữ chính của chúng ta đã tìm được hạnh phúc. Câu chuyện êm đềm khép lại, và tôi khẽ cười.   Mời các bạn đón đọc Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất của tác giả Nhân Gian Tiểu Khả.