Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đùa Giỡn với Nguy Hiểm - Suzanne Enoch

Samantha Jellicoe là một tên trộm và cô tự hào vì điều đó. Được nuôi dưỡng biết trân trọng những đồ quí giá trong cuộc sống, Sam không gặp khó khăn gì với việc lột sạch những kho tàng quí giá của người khác. Tuy nhiên, mọi chuyện đã thay đổi vảo đêm mà cô cố lấy trộm một vật quí giá từ một dinh thự ở Palm Beach. Trước khi cô biết được cái gì va vào mình, một quả bom phát nổ, một cảnh vệ bị giết, và Sam cứu sống triệu phú Richard Addison. Cô là một tên trộm tốt và sẽ chịu trách nhiệm cho công việc của mình, nhưng nếu có ai muốn buộc tội cô giết người, họ nên nghĩ lại. Bất cứ đêm nào khác, có một phụ nữ hơn 100 pao quăng người vào mình là một điều tốt. Nhưng không phải đêm đó, Richard Addison phát điên lên được. Không chỉ gallery của anh bị nổ tung khi anh sắp bước vào mà người phụ nữ cứu anh cũng không thèm ở lại giải thích gì. Khi đã ổn định lại, Rick biết người duy nhất có câu trả lời cho câu hỏi của anh là người phụ nữ bí ẩn kia. Và nếu cô nghĩ cô có thể trốn được anh, cô nên nghĩ lại. *** Thứ 3, 2:17 a.m Samantha Jellicoe thắc mắc là ai, chính xác là ai, đã đưa ra cái luật là một tên trộm đột nhập vào bất cứ nơi đâu lớn hơn một cái túi giấy đều phải trèo tường. Mọi người đều biết điều đó. Mọi người đều trông chờ điều đó, từ nhà tù tới lâu đài, tới phim điện ảnh, tới công viên giải trí, tới khu biệt thự đầy ấn tượng phía Đông Florida đang nằm trước mắt cô. Tường đá, rào điện, camera, bộ phát hiện chuyển động, bảo vệ, tất cả đều nhằm ngăn chặn những kẻ phá luật táo bạo trèo tường xâm nhập không gian riêng tư bên trong. Cô nhìn từ bức tường đá trước mặt tới cánh cổng sắt hai lớp đằng trước Solano Dorado và khẽ nở nụ cười. Một số kẻ phá luật vẫn luôn táo bạo hơn. Quá đủ cho những luật lệ. Hít một hơi sâu để ổn định nhịp tim, cô lấy ra vũ khí từ trên vai, đứng sâu hơn vào bóng của chiếc cổng ngoài, ngắm thẳng chiếc camera đặt về phía trái bức tường 15 foot và bắn. Cùng với một luồng không khí nhỏ, 1 viên đạn sơn đập mạnh vào sườn giá đỡ, làm nó nghiêng thẳng về phía những ngọn cây và bôi một màu sơn trắng lên ống kính. Một con cú bị làm phiền bởi tiếng động, kêu lên và bay khỏi cành sung dâu lòa xòa, một cánh chĩa ngang hướng cái camera vừa bị chuyển hướng. Bắn đẹp, cô nghĩ, khoác lại khẩu súng sơn lên vai. Horoscope nói hôm nay là ngày may mắn của cô. Thông thường cô không tin vào bói toán, nhưng 10% của 1.5 triệu cho công việc của một buổi tối có vẻ cũng đã là may mắn rồi. Cô nhảy lên trước, gài hai cái gương cán dài vào hai bên cổng để phản chiếu hai cái máy cảm biến vào nhau. Đã xong, chỉ cần một giây nữa để phá mạch điện trong hộp điều khiển và đẩy cánh cổng đủ rộng cho cô lọt vào. Cô đã mất cả ngày ghi nhớ vị trí của những cái camera còn lại và 3 bộ phát hiện chuyển động cô cần vượt qua, và trong hai phút nữa cô sẽ băng qua vườn cây để tới nấp bên dưới cái cầu thang bằng đá đỏ. Nhờ bản vẽ và giản đồ, cô biết vị trí của tất cả cửa và cửa sổ, kiểu và đời của tất cả các khóa và hệ thống điện. Thứ mà các bản vẽ không có chính là màu sắc và tầm vóc, và cô mất một giây lấy lại nhịp thở và ngưỡng mộ sự mĩ lệ của tòa nhà. Solano Dorado được xây dựng vào những năm 1920, trước khi thị trường chứng khoán đổ vỡ và mỗi đời chủ sau lại thêm vào nó nhiều phòng, tầng và hệ thống bảo vệ ngày càng tinh vi. Và hình dáng hiện thời của nó có lẽ là hấp dẫn nhất từ trước tới giờ, tất cả đều rất to lớn, màu trắng với mái ngói đỏ, bao quanh bởi cọ và sung dâu, với một cái hồ cá to như một sân hockey ở phía trước. Phía sau ngôi nhà, nơi cô đang nấp là hai sân tennis nằm trước một hồ bơi cỡ Olympic. Những cái hồ có sóng thật nằm bên bờ biển và chỉ cách khoảng 100 yard nhưng chúng được sử dụng công cộng. Khu đất này thuộc tư nhân và được bảo vệ, và được thiết kế phù hợp với ý thích của con người hơn là tự nhiên. Sau 80 năm thay đổi và mở rộng, giờ nó là nhà của một người có túi tiền khổng lồ và một cái tôi khổng lồ không kém. Một người mà horoscope đối ngược với cô và lúc này vô tình đang ở nước ngoài. Cửa ra vào và bệ cửa sổ được lắp đặt an ninh gần như là hoàn hảo, nhưng đôi khi những mánh khóe cũ và đơn giản lại tốt nhất. Như Mr. Scott trong Star Trek đã nói, hệ thống ống nước càng phức tạp, càng dễ bịt đường thoát nước. Nhìn đồng hồ để kiểm tra lại thời gian của mình, cô lôi ra một cuộn băng dính xám. Samantha dính một vòng tròn khoảng 3foot lên cửa sổ hiên rồi lấy ra một cái giác hút và một máy cắt kính từ trong ba lô. Lớp kính rất dày và nặng, tiếng động khi cô nhấc mảnh thủy tinh tròn ra khỏi ô cửa to hơn mong muốn. Khẽ nhíu mày, cô đặt mảnh thủy tinh trên bồn hoa và quay lại ô cửa mình vừa mở. Cô nhanh chóng điểm lại những người có thể nghe thấy tiếng động. Không thể là tên bảo vệ ở trong phòng video tầng dưới nhưng ít nhất cũng là 2 tên khác đang đi tuần bên trong nhà khi chủ nhà không có mặt. Cô đợi một lúc, lắng nghe, rồi với một hơi thở sâu và dòng adrenaline quen thuộc chảy trong não, cô lẻn vào trong. Hai mảnh băng dính nữa giữ tấm rèm che kín lỗ hổng trên cửa sổ. Không có lý do gì phải tiết lộ lối ra của cô cho tên bảo vệ nào đi ngang qua. Tiếp theo là cầu thang, một bức Picasso treo trên tường ở đầu cầu thang đầu tiên. Sam đi qua nó không thèm liếc mắt. Một bức nữa được treo ở phòng họp trên tầng, cả hai được cài cảm ứng và có giá hàng triệu. Cô đã biết về chúng, và dù rất hấp dẫn, chúng không phải lý do cô tới đây. Samantha dừng lại ở đầu cầu thang thứ 3, cúi xuống nép vào cầu thang và ngước ra xem xét hành lang trưng bày dài mờ tối. Vừa nghĩ lại những bộ sưu tập vũ khí kém hơn mà cô đã gặp trong các bảo tàng, cô vừa tìm kiếm dấu hiệu của bất cứ góc khuất và tia cảm ứng nào không có trong bản vẽ của mình. Cô nhíu mày trước số lượng của các góc khuất, nơi một tên bảo vệ có thể đứng mà cô sẽ không nhìn thấy cho tới khi đối mặt với hắn. Mục tiêu của cô ở ngay giữa hành lang, băng qua một cánh cửa ở bên trái. Sam không bận tâm nhìn lại đồng hồ, cô biết mình đã ở trong nhà được bao lâu và còn bao lâu nữa cho tới khi một tên bảo vệ bên ngoài phát hiện lỗ thủng trên cửa sổ hiên và những cái gương ngoài cổng trước. Hít một hơi thật sâu nữa, cô rời khỏi vị trí. Cúi thấp người, cô đi tới chỗ những bộ giáp hiệp sĩ bất động, dừng trong bóng của chúng để lắng nghe một lần nữa trước khi tiếp tục đi lên. Mọi thứ phải thật nhanh, cô cần đi qua cánh cửa sườn đó trước khi tên bảo vệ tiếp theo đi tuần qua. Và bởi thời gian được tính sát từng giây, đây là màn ưa thích của cô - kĩ năng và thần kinh đơn thuần chứ không phải dụng cụ hỗ trợ. Ai cũng có thể có cái sau, nhưng những cái trước mới là thứ phân biệt phụ nữ với mấy cô gái. Cách mục tiêu 10 feet, cô dừng lại đột ngột. Một dải ánh trăng mờ ảo chạy ngang hành lang, cách sàn 2 feet và cách chân trái cô khoảng 3 inch. Một sợi dây. Không ai chăng một sợi dây ngay giữa hành lang. Đó là một điều ngu ngốc, chưa kể quá thô sơ và nguy hiểm cho người trong nhà. Tất nhiên, không ai đang sống ở đây, nhưng chắc chắn bảo vệ đôi lúc sẽ quên mất và hoặc là trượt ngã hoặc là làm chuông báo động kêu - hoặc cả hai. Cô cau mày, bước lại gần tường hơn để xem cái thứ ngu ngốc này được cài đặt như thế nào. Cô nên bước qua nó, lấy thứ cô cần và rời đi, nhưng sự hiện diện của nó thật là... không đúng. Hệ thống an ninh công nghệ cao ở mọi nơi, và ở đây là một sợi dây thép chết tiệt. Một sợi dây đồng chết tiệt, cô sửa lại, nhìn kĩ hơn. Sợi dây được cố định ở hai bên tường bằng hai mảnh vuông nhỏ và phẳng, dán thật chặt và không hoàn toàn song song với sàn nhà. Gần như, nhưng không chính xác. Đúng, chủ nhà này nổi tiếng coi trọng sự riêng tư, nhưng chăng những sợi dây bẫy như thế này thì hơi quá. Cô cũng không thấy dấu hiệu nào là ông ta không kén chọn về sự tinh tế của dinh thự này. Cô cau mày sâu hơn nữa. “Đứng im!” Sam chết lặng, co người sau sợi dây. Chết tiệt. Tên bảo vệ này đến sớm. Ở trước mặt cô khoảng 30 feet, phía bên kia cánh cửa, một bóng đen bước ra từ giữa hai bộ giáp bạc bóng loáng. “Không được cử động!” “Tôi không cử động” cô bình tĩnh nói. Anh ta được phép ở đây, cô thì không. Và anh ta đang giữ một khẩu súng lớn không được vững lắm bằng cả hai tay. “Tôi không có vũ khí,” cô tiếp tục bằng một giọng bình tĩnh, nhìn thứ vũ khí run run và lặng lẽ trấn an anh ta. “Vậy thì cái gì ở trên vai cô?” anh ta cắt lời, tiến gần hơn, một giọt mồ hôi trượt xuống trán. Bình tĩnh, làm anh ta bình tĩnh. Cô biết cách xử trường hợp này - cô đã từng làm rồi. “Đó là một khẩu súng sơn” “Đặt xuống. Cả cái túi bên vai kia nữa” Ít nhất anh ta vẫn chưa bắt đầu tiến về phía cô. Trẻ, nhưng đã được huấn luyện, ơn Chúa. Cô ghét bọn a-ma-tơ. Sam đặt hết đồ xuống sàn, đẩy chúng về phía tấm thảm cầu thang Ba Tư màu đỏ đẹp mắt. “Không có gì phải lo lắng cả. Người nhà mà!” “Quên đi” Rời tay trái khỏi khẩu súng, anh ta cúi xuống vai. “Clark? Tôi bắt được một kẻ đột nhập. Tầng 3, khu trưng bày.” “Đùa không đấy?” giọng nói qua radio. “Không đùa. Gọi cảnh sát đi.” Dành một giây để biết ơn tên chủ nhà coi trọng sự riêng tư không đặt camera trong nhà chính, Sam thởi dài thật lớn. “Thực sự là không cần đâu. Sếp của anh thuê tôi, kiểm tra hệ thống.” “Làm như là tôi chưa nghe mấy thứ đó bao giờ,” anh ta phản lại, giọng điệu mỉa mai rõ ràng trong bóng tối. “Không ai báo trước với tôi, nên cô có thể nói với cảnh sát. Đứng lên.” ... Mời các bạn đón đọc Đùa Giỡn với Nguy Hiểm của tác giả Suzanne Enoch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vùng Biên Ải - Ma Văn Kháng
Với hàng loạt tiểu thuyết có giá trị, phản ánh đời sống của đồng bào dân tộc miền núi như "Đồng bạc trắng hoa xoè", "Vùng biên ải", "Gặp gỡ ở La pán tẩn"... Ma Văn Kháng được mệnh danh là "nhà văn của núi rừng". Ngoài ra, ông cũng rất thành công với đề tài gia đình như các tác phẩm "Mùa lá rụng trong vườn", "Đám cưới không có giấy giá thú"... Nhà văn Ma Văn Kháng tên thật là Đinh Trọng Đoàn, sinh năm 1936 tại Hà Nội. Ông tham gia quân đội từ tuổi thiếu niên. Tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm năm 1963 và lên dạy học ở tỉnh Lao Cai. Ông viết văn từ năm 1961, từng được nhận giải thưởng Văn học Đông Nam Á 1998, Giải thưởng Nhà nước về Văn Học Nghệ thuật 2001. Hơn 30 năm, ông đã ghi dấu vào dòng chảy văn học VN những tác phẩm đặc sắc. Mới đây NXB Công an Nhân dân phối hợp với công ty Văn hoá Phương Nam xuất bản tuyển tập sách Ma Văn Kháng gồm 10 tập. Xin giới thiệu tiểu thuyết Vùng biên ải của ông. Truyện viết về cuộc đấu tranh tiễu phỉ của quân và dân ta ở vùng biên giới Việt- Trung từ năm 1951 đến năm 1953. Sát cánh cùng đồng bào các dân tộc, lực lượng vũ trang nhân dân địa phương đã đập tan được ổ phỉ do tên Châu Quán Lồ cầm đầu và được thực dân Pháp nuôi dưỡng. Những kẻ mù quáng theo phỉ được kêu gọi trở về làm ăn lương thiện, những tên ngoan cố, gian ác bị trừng trị thích đáng. *** Khi đọc những sáng tác của Ma Văn Kháng, chúng ta thấy nó có một hình hài, diện mạo rất riêng, vì ngay từ những sáng tác đầu tay, người cầm bút đã đến với người đọc trong tư cách một nhà văn có ý thức về chỗ đứng trong vương quốc văn chương nghệ thuật. Các nhà nghiên cứu thường nhận xét rằng cho đến nay, tiểu thuyết và truyện ngắn của Ma Văn Kháng vẫn tập trung vào hai đề tài chính là cuộc sống của đồng bào vùng núi cao phía Bắc Tổ Quốc và đời sống thành thị đầy phức tạp trong cuộc chuyển mình mạnh mẽ của đất nước sau chiến thắng một nghìn chín trăm bảy nhăm. Đọc Ma Văn Kháng, thấy xuyên suốt những trang văn một triết luận đời sống hết sức nhất quán. Triết luận ấy là tình người, tính người và sự hồn nhiên làm mẫu số để nhà văn trò chuyện về con người và cuộc đời. Các nhà văn thường miêu tả ngoại hình để nói chuyện tính cách. Ma Văn Kháng thường miêu tả tướng hình để thể hiện tính người, tình người. Bởi vì cái tính thường lộ ra ở cái tướng, nhất là ở những kẻ ác tính, ác tâm. Những truyện ngắn, tiểu thuyết hay nhất của Ma Văn Kháng là những truyện nói về dòng đời, mạch sống. Trong truyện ngắn, tiểu thuyết của Ma Văn Kháng còn có khuynh hướng mở rộng các thành phần mạch trần thuật, hòa văn nói vào văn viết.    Mời các bạn đón đọc Vùng Biên Ải của tác giả Ma Văn Kháng.
Loài Kiêu Hãnh - Blu the Rey
Giải thưởng Watty 2016 - Đây là Cuộc thi viết trực tuyến thường niên diễn ra trên website wattpad.com. Tất cả đều được gọi là Wattpadder! Bất kể bạn viết tiểu luận cá nhân, truyện hình sự, lãng mạn huyền bí, tác phẩm của người hâm mộ, thơ, truyện ngắn, tiểu thuyết có hình ảnh, hoặc một số thể loại khác, đều có thể tham gia miễn phí. ***  "Loài kiêu hãnh" là một tiểu thuyết kinh dị siêu nhiên, có nhiều chi tiết bệnh hoạn và tâm thần hơi lệch lạc. Truyện được viết bởi Blu the Rey. *** Xung quanh một cái sân nhà kho rộng tối om, có mười ba người đứng ở đó, mỗi người một phong cách ăn mặc thể hiện vị trí xã hội, tuổi tác và ngay cả sự giàu có hay không của họ nữa, cùng đứng lặng im, chìm nghỉm nhưng không tan mãi ra vào bóng tối đặc quánh. Họ đang đứng quanh một quả trứng làm từ nhựa thơm. Buổi tối lạnh và im người, nhưng một lúc sau, tất cả họ bốc cháy. Phải, tất cả họ. Tất cả họ, hay đúng hơn là cả thảy mười ba con chim phượng hoàng lửa rực sáng trong không khí, đột ngột và hiên ngang xé toạc màn đêm thành từng mảng lỗ chỗ, vùng vẫy trong niềm kiêu hãnh. Rồi bắt đầu có tiếng hát. Tiếng hát của phượng hoàng cất lên. Chúng hát. Những dòng chảy kì diệu của âm nhạc, vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt, vừa nỉ non, vừa reo vui, vừa thì thầm lại vừa bi tráng trong đêm tối. Mọi thứ như kết thúc, cũng như vừa bắt đầu. Chúng tiếp tục tạo ra thứ âm nhạc không gì sánh kịp trên đời, rồi từ trong những kẽ hở li ti của quả trứng, ánh sáng không gì che giấu được lọt ra ngoài, và dường như để báo hiệu cho sự xuất hiện của một điều kì diệu và thiêng liêng, chúng chói lóa, vùng vẫy được ra ngoài. Và bỗng, mạnh mẽ, một quầng lửa nổ tung từ xuất phát điểm bé nhỏ trong quả trứng, rồi lan rộng ra, lan rộng khắp thế gian, như mặt trời vừa thức tỉnh. Và chính lúc ấy, là sự hồi sinh. ... Mời các bạn đón đọc ​Loài Kiêu Hãnh của tác giả Blu the Rey.
Công Ty - Phan Hồn Nhiên
"Công Ty" Câu chuyện xoay quanh các mối quan hệ trong một công ty chuyên về thiết kế. Hầu hết các nhân vật đều còn rất trẻ, mới bước vào đời, bươn chải, với những mục tiêu và khát vọng riêng. Những cô gái chàng trai đã hớn hở sống và trải qua các biến cố lớn với cảm giác tự tin, tuyệt vọng, hy vọng…, những bài học về sự đánh đổi, trả giá và cảm nhận hạnh phúc. *** Peter không biết tôi rất tỉnh ngủ. Mọi hành động ông ta làm đều được tôi quan sát qua đôi mắt khép hờ. Bóng người mặc quần áo hằn lên trong đêm tối. Cách ông ta hút vội điếu thuốc cho tỉnh táo. Cặp kính trắng loé sáng khi phản chiếu thoáng qua bóng đèn hắt ra từ phòng tắm. Rồi ông ta rút ví, kiểm tra lại số tiền xem có lấy trộm hay không… Nhiều lần như thế mà tôi vẫn không sao quen được. Tôi nín thở, lặng đi vì bị sỉ nhục. Hệt như một kẻ bị ma ám, tôi luôn tự ngủ phải tẩy xoá những hình ảnh ấy ra khỏi óc càng sớm càng tốt. … Đôi ba lần, tung sợi dây thăm dò, tôi thử vòng tay ôm chặt, hoặc tựa sát vào ông ta một cách âu yếm. Peter chấp nhận hành động của tôi, nhưng rõ ràng, ông ta quan sát và tìm cách giải mã chúng theo con mắt nhìn đầy quái quỷ. Dần dần, tôi nhận ra tình thế mỉa mai đến mức kinh tởm mà mình rơi vào. Peter và tôi là hai đối thủ đầy cảnh giác, hỗ trợ nhau trong công ty nhưng sẵn sàng thọc dao vào ngực nhau bất cứ lúc nào. Hai kẻ dè chừng nhau vậy mà vẫn gắn kết những giây phút riêng tư nhất trên giường. Mỗi người theo đuổi mối lợi, không thể dễ dàng rũ bỏ. ... Mời các bạn đón đọc Công Ty của tác giả Phan Hồn Nhiên.
Không Khoan Nhượng - Brad Thor
Biệt tài của Brad Thor là im lặng và “lạnh lùng” miêu tả, không đưa ra bình luận. Nhưng mọi tình tiết ly kỳ tới mức kinh dị của ông đã nói lên tất cả. Có một bài ca được cất lên. Đó là nét đẹp của tình yêu và lẽ sống, nét đẹp của trí thông minh và lòng dũng cảm. Thật khó có thể nói hết được tình yêu của Harvath với Tracy. Từ đó, thật mà khó nói hết nỗi đau của anh khi chứng kiến cô người yêu của mình rơi vào cảnh “sống mà như chết”. Tuy đơn độc trong cuộc chiến, nhưng Harvath được hậu thuẫn bởi nhiều đồng nghiệp, người thân, sự hiểu biết và tình yêu đối với công việc. Anh bỏ qua sự lạnh nhạt của tổ chức, sự tiếp tay vô tình của nhiều người với kẻ địch (như thằng Lùn chẳng hạn)… để hướng tới mục tiêu duy nhất: Truy đuổi đến cùng để triệt hạ đối phương. Với 124 chương, kéo dài suốt 551 trang sách, bạn đọc sẽ trải qua một cuộc “đọc marathon” mệt nghỉ với nhiều tâm trạng. Nhưng cảm xúc từ tiểu thuyết này thật lớn. Có quá nhiều sự kiện ly kỳ “hơn cả trinh thám”. Cuốn sách sẽ cung cấp cho bạn thêm nhiều tri thức về sự xung đột ý thức hệ thời hiện đại với nhiều sắc thái biểu hiện. ở đó, ta sẽ thấy âm mưu và tình yêu bộc lộ rõ rệt. Và ta cũng thấy ở đó, nghị lực sống, nghị lực vượt qua thử thách cao hơn tất cả. *** Câu chuyện bắt đầu từ “trại 5” Delta, tại căn cứ của hải quân Mỹ ở vịnh Guantanamo (Cuba). Ai cũng biết đây là trại giam khét tiếng, chuyên giam giữ tù nhân là bọn khủng bố. Đó là những kẻ Hồi giáo cực đoan ở rải rác khắp nơi (như Afghanistan, Palestine, Ảrập Xêút, Iran, Iraq...). Cả thế giới đều phải e ngại trước những kẻ mà “bom cảm tử mạnh hơn cả bom nguyên tử”. Dĩ nhiên, chuyện Al Qaeda tác oai tác quái là điều quá rõ. Điều mà bạn đọc tự hỏi là, vấn đề chính trị như vậy sẽ được khai thác như thế nào dưới góc độ tiểu thuyết? Các nhân vật trong truyện “lưỡng phân” thành 2 nhóm. Đó là thế lực ngầm (những kẻ khủng bố, giấu mặt) và thế lực nổi (mật vụ Mỹ, FBI và lực lượng chống khủng bố, cũng giấu mặt). Đây là sự đối đầu gian nan, khốc liệt nhất. Bởi trong sự đối chọi này, có cái thiện và cái ác, có âm mưu và tình yêu, có sự sống và cái chết, và có niềm tin bắt nguồn từ hai phía... *** TRẠI DELTA CĂN CỨ HẢI QUÂN MỸ VỊNH GUANTANAMO, CUBA Khi trời nóng ấm, ở Cuba, cuộc sống của con người ta đâu đó lơ lửng giữa hai thái cực, giữa nỗi khổ cùng cực và sự chịu đựng cái nóng nực, bức bối, chen chúc chờ đợi được tắm cho bớt khó chịu, để rồi, khi đến lượt mình thì, “Có bồn tắm rồi đấy, có ai có dao lam không?”. Còn khi mưa lạnh, ở Cuba quả là không thể chịu nổi. Đêm nay là một đêm như vậy. Lúc những người lính gác đễn chỗ xà lim đặc biệt thuộc “Trại 5” Delta, khu giam giữ những kẻ tình nghi nguy hiểm nhất và có giá trị tình báo cao nhất, nơi đây tồi tệ hơn ngày thường rất nhiều. Và đó không phải vì thời tiết. Có cái gì đó không ổn. Nó hiển hiện trên nét mặt họ khi đẩy năm tù nhân ra khỏi xà lim và giơ súng yêu cầu chúng cởi quần áo. Thời gian Philippe Roussard ở Guantanamo không phải là dài nhất, nhưng hắn đã trải qua những cuộc lấy cung khó khăn nhất. Một người Châu Âu mang dòng máu Ả-rập, hắn là tay bắn tỉa cừ khôi với những kỳ tích đi vào huyền thoại. Những cuốn băng video về tài nghệ bắn súng của hắn được đẩy lên liên tiếp trên khắp các trang web của các tín đồ Hồi giáo thánh chiến. Đối với những tín đồ Hồi giáo, hắn là một siêu anh hùng trong các danh nhân đạo Hồi cấp tiến. Đối với nước Mỹ, hắn là cỗ máy giết người kinh hoàng, kẻ đã gây ra cái chết của trên một trăm lính Mỹ. Nhìn vào gã cai ngục, hắn nhận thấy ánh mắt ấy hơn cả nỗi thù hận đơn thuần. Đêm nay, ánh mắt ất còn có cả sự ghê tởm tột độ. Có điều gì đó mách bảo, cho dù lính của Lực lượng Liên quân Guantanamo có chiến thuật hỏi cung nửa đêm đối với Roussard và bốn đồng nghiệp của hắn như thế nào đi nữa, đêm nay, sẽ hoàn toàn khác những gì chúng đã từng trải qua. Những người lính gác có vẻ bắt đầu bối rối. Liệu có phải đã có cuộc tấn công thành công vào nước Mỹ? Còn điều gì khác có thể khiến những người lính kia rơi vào trạng thái như thế? Nếu vậy, Roussard cảm nhận rõ ràng rằng người Mỹ sẽ bắt các tù nhân phải trả giá. Không nghi ngờ gì nữa, hẳn là chúng đã có một kiểu đê tiện khác để xúc phạm sự nhạy cảm kiểu đạo Hồi của các tù nhân. Riêng mình, Roussard hy vọng cuộc tra tấn có người lính tóc vàng tham gia và rằng cô sẽ cởi quần áo cho tới khi chỉ còn bộ đồ lót đen bằng ren và cọ sát thân hình quyến rũ ấy vào người hắn. Dù biết mình đoán sai, nhưng những suy nghĩ thích thú về những gì hắn muốn với người đàn bà ấy đã giúp hắn dễ dàng trải qua những giờ đồng hồ cách ly dài đằng đẵng và cô đơn mà hắn phải chịu đựng. Hắn vẫn còn đang tiên đoán về số phận của mình khi nghe tiếng khóa cửa ở tận đầu kia xà lim. Roussard nhìn lên, hy vọng đó là người lính tóc vàng, nhưng không. Một người lính khác bước vào mang theo năm cái túi giấy. Cứ ngang qua mỗi tù nhân, anh ta lại vứt cho một cái. “Mặc vào!” Anh ta ra lệnh bằng thứ tiếng Ả-rập vụng về. Tất cả tù nhân, kể cả Philippe, đều bối rối lấy quần áo dân sự ra khỏi túi và mặc vào người. Chúng kín đáo nhìn nhau trong khi cố tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Roussard nhớ lại những câu chuyện đã từng nghe về các tù nhân trong trại tập trung người Do Thái, chúng nói rằng đưa họ đi tắm, nhưng thực chất là đưa đến các phòng gas. Hắn ngờ rằng những người Mỹ này đang cho cả bọn mặc quần áo mới chỉ để hành quyết họ, tuy nhiên, hắn hơi lo lắng một chút vì không biết chắc sẽ phải đối mặt với cái gì. “Sao chúng không chạy nhỉ?” Một trong số những người lính gác thì thầm vào tai đồng bọn khi anh ta đánh vào cái vòng cản của khẩu M16 của mình. “Tao chỉ muốn một trong số những thằng khốn này nói dông dài với chúng ta.” “Nhảm nhí,” người lính kia trả lời. “Chúng ta đang làm cái quái gì vậy?” “Hai thằng, câm ngay!” Chỉ huy của họ quát lên, rồi ra một loạt lệnh qua điện đài. Hẳn có chuyện gì đó không ổn. Ngay khi vừa mặc xong quần áo, chúng bị còng tay chân và bắt đứng xếp hàng quay mặt vào bức tường phía xa. Thế đấy, Roussard nghĩ bụng khi hắn bắt gặp cái nhìn chằm chằm của gã lính gác đang hy vọng một trong những tù nhân sẽ chạy chọt. Ngón tay anh lính bắt đầu lần từ cái vòng cản xuống chỗ cò súng và có vẻ muốn nói gì đó khi có một loạt xe dừng lại phía bên ngoài. “Đón chúng ta đấy.” Vị chỉ huy Lực lượng Liên quân hết lên. “Lên thôi!” Đám tù nhân bị đẩy về phía cửa. Roussard hy vọng khi ra ngoài, hắn có thể nhìn thấy là họ đang đi đâu, như vậy sẽ rõ ràng hơn. Không được rồi, từng tù nhân một bị trùm đầu trước khi được đưa ra một đoàn xe đa năng màu xanh đang chờ bên ngoài. Mười phút sau, đoàn xe dừng lại. Trước khi cái mũ chụp đầu nặng nề ấy được gỡ bỏ, Roussard có thể nhận ra tiếng động cơ phản lực gào xé. Trên mặt nhựa đường đẫm nước mưa, trước khi được tháo còng, đám tù nhân nhìn lên, thấy một chiếc Boeing 727 khổng lồ. Một cái thang cuộn lên một bên chiếc phi cơ và khoang cửa mở rộng. Chẳng ai nói một lời, nhưng dựa vào thái độ của những người lính – dường như họ được lệnh đứng cách xa chiếc máy bay – Roussard đi đến một kết luận sáng suốt. Dù không được lệnh, Roussard cứ tiến một bước về phía trước. Không thấy người lính nào ngăn cản, hắn tiến lên bước nữa, rồi bước nữa, cho tới khi chân chạm vào bậc thang kim loại đầu tiên và hắn bắt đầu trèo lên. Hắn sắp có cơ hội được cứu. Chỉ đến cuối cùng hắn mới biết. Thấy tiếng các tù nhân khác chạy rầm rập ở lối đi phía sau mình, Roussard thận trọng bước vào cabin. Người hắn gặp đầu tiên trên máy bay là một sĩ quan, anh ta so sánh hắn với một tấm ảnh trên bìa kẹp hồ sơ, rồi rút ra một cái phong bì đen nặng nề, anh ta nói, “Chúng tôi được lệnh đưa anh cái này”. Trước đó, Roussard đã từng nhận được những phong bì giống thế này. Dù không mở ra, hắn cũng biết ai gửi nó tới. “Mời anh ngồi vào chỗ,” viên sĩ quan đầu tiên tiếp lời. “Cơ trưởng đang nóng lòng muốn cất cánh.” Roussard tìm thấy một chỗ trống gần cửa sổ và thả mình vào đó. Khi cánh cửa khoang chính đóng lại, một số thành viên phi hành đoàn biến mất về phía đuôi máy bay và quay lại mang theo những thiết bị y tế kì cục cùng một số đồ làm lạnh bằng nhựa to. Chẳng điều gì có ý nghĩa với Roussard cho tới khi hắn mở chiwwcs phong bì và đọc nội dung bên trong. Một nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt. Thế alf xong. Không những đã được tự do, mà người Mỹ còn không thể theo đuổi được hắn nữa. Hắn sắp được trả thù – và nhanh hơn rất nhiều so với hắn tưởng. Mở cánh cửa sổ ra, Roussard có thể nhìn thấy đám lính đang trèo trở lại những chiếc xe đa năng và lái ra khỏi đường bay, một số giơ tay ra ngoài cửa sổ và giơ ngón giữa ra chào một cách mỉa mai. Khi động cơ của chiếc máy bay bắt đầu rú lên và con thú to lớn bỗng chồm mình về phía trước, phía mũi máy bay vang lên những tiếng vui mừng “Allahu Akbar”, thánh Ala vĩ đại. Thánh Ala vĩ đại thật đấy, nhưng Roussard biết chẳng phải Người đã thu xếp vụ phóng thích này. Và khi nhìn vào chiếc phong bì màu đen, hắn biết rằng họ phải cảm ơn một người nào đó ít nhân từ hơn Người nhiều. Tập trung chú ý về phía cửa sổ nơi những người lính đang nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn, Roussard gõ gõ ngón trỏ và ngón cái, lấy mục tiêu và đẩy cò súng tưởng tượng. Giờ đây, khi đã được tự do, hắn biết rằng, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi người quản lý để hắn tự do trong lòng nước Mỹ để báo thù. ... Mời các bạn đón đọc Không Khoan Nhượng của tác giả Brad Thor.