Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngư Hương Tứ Dật

Một con cá tung tăng bơi lội dưới nước, bạn nhìn thấy sẽ nghĩ con cá thật tự do, cứ thả mình trôi theo dòng nước. Ừm, nhưng A Liên thì khác, A Liên cũng có phiền não và hoài bão riêng của một con cá. Tâm nguyện của A Liên rất đơn giản, chỉ mong mình sẽ là món ăn chính của đệ nhất mĩ nam thiên giới, Chiến thần Dung Lâm. A Liên cố gắng nuôi mình béo trắng đẫy đà, đợi đến khi nàng có thể mang ra nấu. A Liên: Thượng thần, ngài thích ăn kho hay ăn hấp? Dung Lâm:...Ta ăn chay. A Liên: QAQ ... n lần sau đó. #chuyện lạ# thượng thần cao phú soái đệ nhất thiên giới Dung Lâm đã bị một con cá mè hoa ngoại lai cướp mất! Chúng tiên: Mẹ nó!! (nói đơn giản, đây là một câu chuyện ngọt ngào của một con cá ngốc mê muội mỗi ngày cứ quấn quýt lấy một tượng đất ăn chay xin ngài hãy ăn mình, đương nhiên... cuối cùng sẽ bị ăn sạch bách  _(:з" ∠)_) *** A Liên bình tĩnh đứng trong kim quang lấp lánh, mây mù rập rờn quanh Cửu Tiêu các, tuy nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn bị sự xa hoa trước mặt làm cho sững sờ. Không hổ danh là Cửu Tiêu các! Cửu Tiêu các là thánh địa tu tiên tốt nhất của ba giới, vốn dĩ chỉ thu nhận đệ tử Thiên giới nhưng hiện giờ ba giới ở chung hòa thuận nên Cửu Tiêu các dần dần rộng mở đối ngoại, thậm chí còn thu nhận cả học sinh yêu giới. Dẫu vậy, điều kiện tương đối hà khắc. Phải biết rằng, nếu yêu quái bước vào được cửa lớn của Cửu Tiêu các thì cũng có nghĩa là đã tiến một bước dài tới gần việc thành tiên. A Liên là một con cá mè ở hồ Động Trạch. Mỗi khóa, số học sinh mà Cửu Tiêu các thu nhận từ bên ngoài vốn không nhiều, nhắc đến cái chốn nhỏ như hồ Động Trạch thì chắc không quá hai người. A Liên chỉ có vẻn vẹn ba trăm năm đạo hạnh, một con cá nhỏ đạo hạnh ít ỏi kiểu như nàng, ở hồ Động Trạch không phải một nghìn thì cũng là năm trăm con, đương nhiên nếu bạn thân A Bàng biết được chuyện nàng muốn báo danh dự thi lập tức sẽ khuyên nhủ nàng. Theo như lời của A Bàng, kiểu trắng trắng tròn tròn như nàng, có thể sống đến giờ đã chẳng dễ dàng gì, hà tất lại ảo tưởng đi đến Cửu Tiêu các đó nữa. Song A Bàng cũng hiểu rõ, xưa nay con cá ngốc này rất cứng đầu, chuyện nàng muốn làm thì chẳng ai có thể ngăn nổi. A Bàng là người bạn duy nhất của nàng, là một con cua đồng đạo hạnh năm trăm năm. Từ nhỏ nàng ấy đã xinh đẹp, thường ỷ mình đẹp đẽ đi gây chuyện, nhân duyên ở hồ Động Trạch không tốt lắm; còn A Liên, nhát gan sợ sệt, vì rất ít ra khỏi nhà nên bên cạnh cũng chẳng có bạn bè nào. Thực ra, trước đây nàng cũng có bạn nhưng bọn họ từng người từng người đều bị ngư dân đánh bắt lên, chế biến thành thức ăn trong mâm, lâu ngày, dần dần chỉ còn sót lại mỗi mình A Liên. Sau đó có tin đồn nói nàng sinh ra đã xúi quẩy, tôm cá tiếp xúc với nàng đều bị vớt cả lên mà nàng lại bình yên vô sự. A Liên vốn đã đau lòng, nghe thấy những lời này lại càng tủi thân hơn. Suy nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy có lý, từ đó nàng không chủ động kết bạn với ai nữa, tránh lại gieo họa cho tôm cá khác. Gặp gỡ A Bàng, âu cũng là duyên phận. Ngày đó A Bàng bị kẹt trong khe hở giữa hai tảng đá lớn, đang giương nanh múa vuốt, nàng hơi do nhưng cuối cùng vẫn tiến lên cứu nàng ấy thoát ra. Hai người quen biết từ đó, về sau thì thân thiết như chị em. Chuyện Cửu Tiêu các, A Bàng khuyên mấy lần nhưng nàng không nghe, hiểu rằng nàng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ* nên dứt khoát cho nàng đi. Song, không ngờ một con cá nhỏ như thế, chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyết lại có thể qua năm quan trảm sáu tướng, mạo hiểm lọt vào danh sách! Mà lại còn là lọt vào danh sách của Cửu Tiêu các! (ND: Câu gốc: “Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu”. Tường Nam là chỉ bức tường xây làm bình phong ở cổng, theo kiến trúc xây dựng của Trung Quốc, cửa chính thường hướng về phía Nam, cho nên ra khỏi cửa hoặc rẽ trái hoặc rẽ phải, đi thẳng sẽ đụng vào tường. Dùng để chỉ người cố chấp, không chịu nghe ý kiến của người khác, chưa sứt đầu mẻ trán chưa chịu thôi.) Thế nhưng trong mấy lượt thi cử này, A Liên cũng chịu đủ khổ sở. Vốn là một con cá trắng trẻo mập mạp lại biến thành sắp hấp hối, cả người trên dưới chẳng có chỗ nào tốt. A Bàng đau lòng chết đi được, giận dữ trách mắng, sau đó A Liên tĩnh dưỡng gần một tháng mới khôi phục nguyên khí. Trong thời gian dưỡng thương, A Liên suýt nữa bị ngư dân vớt lên, cũng may nàng mạng lớn, giãy rách cả lưới mới may mắn thoát được một kiếp. A Bàng cảm thán không dưới một lần, con cá ngốc này thật sự có phúc ngốc. A Liên lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, sau đó cõng túi sách nhỏ, hăm hở tiến vào thánh địa phúc trạch này. Nàng vừa đến đã có sư huynh sư tỷ đến trước tiếp đón, người đến cùng nàng từ hồ Động Trạch hôm nay là một con cá tầm trắng giống đực. Từ nhỏ Bạch Tầm đã hung dữ, vốn là nhất bá trong vùng ở hồ Động Trạch. Loại động vật hung mãnh này, dĩ nhiên A Liên không dám chọc vào nên nàng cố gắng giữ khoảng cách với y trên suốt đường đi. Sư huynh dẫn Bạch Tầm đi rồi, một sư tỷ trên người mặc váy xanh nhạt, tóc búi hình con ốc, cao ráo thanh tú, dẫn nàng đi đến chỗ nữ đệ tử báo danh. Vị sư tỷ này ngũ quan đoan chính, dung mạo xinh đẹp, A Liên nhớ kỹ lời A Bàng nói, ra khỏi cửa miệng phải ngọt, cười thật tươi, đôi mắt như trăng non, nói: “Sư tỷ thật xinh đẹp, không biết xưng hô thế nào ạ?” Sư tỷ dẫn đường cho A Liên tuy khá xinh đẹp nhưng lại trưng một bộ mặt không cảm xúc, chẳng thèm để ý đến A Liên. Thực ra không thể trách vị sư tỷ này, đợt này tiếp đón đệ tử mới và khách khứa đều là tiên đời thứ hai của thiên giới, nếu không phải có chỗ dựa thì cũng là tinh anh của các giới tương lai sang lạn mà lại bị phái tới tiếp đón mấy tiểu ngư tinh chốn thâm sơn cùng cốc này. Nghe lời này của A Liên, tất nhiên vị sư tỷ này chẳng thể vui nổi, lời khen chẳng ai không thích nghe nhưng nếu lời nói ninh nọt rõ ràng quá thì lại thành mỉa mai trần trụi. A Liên ngượng ngùng nhưng nàng hiểu học sinh của Cửu Tiêu các đều là hậu duệ thiên giới, tinh anh các phái, ai ai cũng đều mắt cao hơn đầu, không thích để ý nên đương nhiên nàng có thể hiểu được. Một đường im lặng, hồi lâu A Liên mới cẩn thận dè dặt cất tiếng: “Sư tỷ ơi, muội nghe nói thượng thần Dung Lâm sẽ qua đây giảng bài…” Sư tỷ đó vốn chẳng để ý tới nàng nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi này của A Liên liền dừng bước lại, từ từ ngoảnh đầu, đối diện với đôi mắt to long lanh ánh nước kia. Nàng ta trả lời lạnh lùng: “Ngươi muốn gặp thượng thần Dung Lâm?” Thượng thần Dung Lâm là chiến thần thiên giới, vô cùng tuấn tú. Sư tỷ vốn đã có ấn tượng không tốt với nàng, lúc này nghe nàng hỏi đến thượng thần Dung Lâm, ánh mắt nàng ta lại càng khinh thường hơn. Thượng thần Dung Lâm không thích ra khỏi cửa, không thích tiếp khách, cơ hội duy nhất có thể nhìn thấy ngài chính là ở Cửu Tiêu các. Người trước mặt không phải nữ đệ tử đầu tiên nàng ta tiếp đón mà cũng không phải nữ đệ tử đầu tiên nghe ngóng về thượng thần Dung Lâm. Không khoa trương khi nói, quá nửa nữ đệ tử của Cửu Tiêu các là vì thượng thần Dung Lâm mà đến. Người trước mặt này… Sư tỷ tỉ mỉ đánh giá, không thể không thừa nhận quả thực con cá đầu to* này có vài phần tư sắc, nhưng thầy giáo thuộc kiểu trời quang trăng sáng, thanh nhã vô song như thượng tiên Dung Lâm sao có thể nhớ tới tiểu yêu này được, thậm chí còn âm thầm khinh thường ấy chứ! Nàng ta chau mày, nói: “Xưa nay thượng thần Dung Lâm không giảng bài cho đệ tử mới, ngay cả bọn ta cũng rất ít có cơ hội được thấy ngài ấy… Ta khuyên ngươi nên sớm hiểu rõ, đừng lãng phí tâm tư nữa.” (ND: Cá đầu to là tên gọi khác của cá mè hoa, nhưng trong truyện được sử dụng với ngữ điệu mỉa mai A Liên.) Tuy giọng điệu không tốt cho lắm nhưng cũng xem như trả lời vấn đề của nàng. Thế nhưng, nghe lời này của sư tỷ, ánh mắt A Liên thoáng ảm đạm đi, tận đáy lòng có vài phần thất vọng. Quả thực nàng đến Cửu Tiêu các là vì thượng thần Dung Lâm. Vừa nghe nói ngài ấy không giảng bài cho đệ tử mới thì khó tránh cảm thấy thất vọng. Tuy nhiên, trước đây nàng ở hồ Động Trạch vẫn có thể có ý chí chiến đấu hiên ngang như thế, mà bây giờ gần thượng thần hơn lại không thấy hài long. Đây thực sự không phải tác phong của nàng. A Liên cung kính nói: “Cảm ơn sư tỷ.” Thấy bộ dạng này của nàng, sư tỷ cho rằng nàng nghe hiểu rồi. Thực ra lời này của nàng ta không hề giả, đúng là từ trước đến nay thượng thần Dung Lâm chưa từng giảng bài cho đệ tử mới. Mà những người nhập học lâu năm như bọn họ cũng chỉ có thể chiêm ngưỡng phong thái của thượng thần Dung Lâm từ xa, còn giảng bài ở cự ly gần thì lại là một mong ước xa vời. A Liên vẫn rất nghi ngờ, tuy nhìn nàng ngốc nghếch nhưng không phải không có chút tinh ý nào. Thấy vị sư tỷ này không thích nàng, cũng không thích nàng hỏi đến chuyện của thượng thần Dung Lâm nên nàng chỉ biết giấu sự nghi vấn này ở trong long. Trước sau gì nàng cũng đã vào trong Cửu Tiêu Các rồi, ngày sau chắc chắn có cơ hội gặp mặt thượng thần. Mời các bạn đón đọc Ngư Hương Tứ Dật của tác giả Matcha Cookie.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ - Hy Nguyễn
"Lần đầu tiên có một tiểu thuyết đồng tính nữ mà xem lại nhẹ nhàng đến như vậy! Tác giả chứng tỏ bản lĩnh khi không vấp phải hai lối mòn của việc khai thác đề tài đồng tính: một là "gân cổ" lên chống đối thế giới và hai là mong muốn được cảm thông một cách không cần thiết. Tình yêu trong "Khu vườn giữa hai khung cửa sổ" trong lành, an yên, và tự nhiên như hơi thở. Tình yêu bình dị, ngọt ngào giữa hai tâm hồn thuộc về nhau trọn vẹn. Yêu nhau bình thường như nhân thế bao đời vẫn vậy!" (Hamlet Trương) *** Đó là một ngày vào đầu tháng Ba. Khi tiếng chim hót vang khắp khu vườn chào đón bình minh lên cũng là lúc Tú chập chờn tỉnh giấc. Tú dụi mắt, vươn vai, nhìn qua bên phải tìm một gương mặt quen thuộc. Con Sam đang ngủ lè lưỡi ngay cạnh Tú. Tú thở dài, rồi bật cười. Dạo này sáng nào cũng thấy cảnh này. Tú khe khẽ chồm người dậy, khuỷu tay phải chống xuống giường và lấy tay chống dưới mặt. Nhìn đằng sau Sam, Nhi vẫn còn đang say giấc. Con Sam được Nhi ôm cứng ngắc. Tú nghĩ chắc vậy mà nó ngủ ngon. Nhẹ nhàng xuống giường và xỏ dép vào, Tú lại bàn học cầm điện thoại lên xem. Chỉ mới 5 giờ 53 phút. Tú ra phía ban công và vén màn lên, làm nắng sớm đua nhau chạy vào phòng. Mở cửa đi ra ngoài hít thở không khí trong lành của buổi sáng, Tú đứng nhìn chim chóc bay qua lại từ tán cây này sang tán cây kia. Gió sớm thổi thoáng qua, làm Tú chợt cảm thấy cơn buồn ngủ quay lại. Nhìn sang Nhi và Sam thấy cả hai vẫn còn ngủ say, Tú ngáp nhẹ một cái rồi quyết định quay lại giường. Dù sao vẫn còn sớm. Leo lên phía của mình và nằm xuống, Tú nhắm mắt tìm lại giấc ngủ, nhưng rồi cảm thấy thiếu gì đó. Mở mắt ra nhìn con Sam nằm chễm chệ ngay giữa và Tú biết ngay nguyên nhân. Tú muốn ôm một người. Tú lại ngồi dậy nhìn Nhi và Sam, rồi cẩn thận kéo Sam qua một bên. Sự chao động làm cả Nhi và Sam đều động đậy, nhưng rồi ai cũng chìm lại vào giấc ngủ. Tú dùng thêm tí sức để kéo Sam hẳn qua chỗ Tú vừa nằm, chừa phần giữa vừa đủ để Tú nằm vào. Hài lòng với kết quả, Tú cúi xuống đặt một nụ hôn lên má Nhi rồi trùm mền ôm Nhi ngủ qua bình minh. ... Mời các bạn đón đọc Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ của tác giả Hy Nguyễn.
Bầu Trời Trong Trẻo - Tái Kiến Đông Lưu Thuỷ
Khi rãnh rỗi, dường như cô cũng từng nhìn lên bầu trời, tự hỏi bản thân, một người như thế nào thì mới có thể khiến mình dũng cảm từ bỏ cuộc sống cô độc? ... Cô rốt cuộc cần một con người như thế nào nhỉ? Trái tim của người đó, phải là một bầu trời trong trẻo, có thể bình thản chấp nhận mọi thứ thuộc về cô, không chỉ là vẻ ngoài, thân thể mà cả tư tưởng, sự nghèo khó và trách nhiệm mà cô cần gánh vác nữa. Đó nhất định phải là một người kiên định và bình thản giống như cô... Tại sao bấy lâu nay cô lại chỉ sống một mình, thì ra, đó là vì suốt trong thời gian đó người kia chưa từng xuất hiện. Nhưng giờ, người ấy đã ở ngay trước mắt cô rồi. Đó là một cô bé hướng nội và hay xấu hổ, một cô bé rất chu đáo và dịu dàng, một cô bé có chút cố chấp và dũng cảm, nhưng điều quan trọng nhất là cô bé có một trái tim thuần khiết, đôi mắt của cô bé nối thẳng tới trái tim, hoàn toàn không có một chút ngụy trang nào... *** Ngày 7 tháng 9, tân sinh báo danh. Toàn bộ thành phố nhỏ đột nhiên như toát ra vô số sinh mệnh tươi mới, bồng bột sinh trưởng trong bầu không khí khô nóng còn sót lại của tháng chín. Nào sự tự tin, hoặc ngây ngô cao ngạo, qua một đêm liền tràn ngập toàn bộ thành phố, ngay cả trong không khí cũng lan tràn sự hưng phấn khi thoát khỏi trung học đầy buồn tẻ áp lực, để bước vào cánh cửa đại học tự do mở rộng — thành phố nhỏ này, chẳng có gì đặc sắc, chỉ là có hai trường đại học ít nhiều có danh tiếng…không hơn. Lan Hinh kỳ thật cũng chẳng có quan hệ nhiều lắm với những việc này, bởi vì hơn một năm trước cô đã lưng vác túi, từ khu nhà chung của hai trường đại học, dưới lá cờ [Nhiệt liệt vui vẻ tiễn đưa sinh viên năm XX tốt nghiệp] đỏ thẫm bước ra khỏi cánh cổng trường…… Nhưng tất cả những việc này lại có quan hệ rất lớn với cô. Bởi vì khách hàng của [Lan tâm thực phủ] chủ yếu là những sinh viên đó, mà Lan Hinh lại chính là bà chủ của tiệm cơm này. [Lan tâm thực phủ] cũng giống mấy tiệm cơm mở xung quanh trường học, tháng tám là bắt đầu buôn bán, lúc sinh viên được nghỉ học sẽ đóng cửa, đợi đến mùa xuân trước khi khai giảng sẽ lại quét tước nhà cửa đón khách, đến khi bắt đầu nghỉ hè lại đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, cứ lặp đi lặp lại như thế. Đầu bếp trong tiệm đã bận rộn, vài cô gái đón tiếp khách nhân, thời gian rất dư dả, gần như hôm nào đến tầm năm giờ chiều cũng bắt đầu mở cửa đón khách, mà những thứ như trà nước, hạt dưa, đậu phụ chiên…đều là những thứ tiệm miễn phí cung cấp trong khi khách nhàm chán chờ đồ ăn ra. Lam Hinh là một cô gái tinh tế, trong sự tinh tế lộ ra ôn nhu — Đã quên mất đây là điều ai nói, có lẽ rất nhiều người đã từng nói vậy. Mà lúc này Lan Hinh không chăm chỉ như mọi khi, không cùng bề bộn nhiều việc như các nhân viên cửa hàng khác, mà lại cách tủ kính thuỷ tinh, có chút xuất thần nhìn ngã tư đường tràn ngập những gương mặt tươi mới, thỉnh thoảng lại nhìn thời gian trên di động. ... Mời các bạn đón đọc Bầu Trời Trong Trẻo của tác giả Tái Kiến Đông Lưu Thuỷ.
Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Sa Thần
Một ngày kia xuyên không, nàng trở thành dòng chính nữ không được sủng ái ở Thủy phủ. Phụ thân vô tình, vợ kế ngoan độc, tỷ muội giả nhân giả nghĩa, bắt nạt nàng, làm nhục nàng! Vu oan nàng trộm nam nhân? Được, vậy ta cho người bắt gian tại giường! Oán nàng hoành đao đoạt ái? Được, ta liền quang minh chính đại cướp nam nhân của người! Cái gì? Muốn nàng gả cho tên vương gia đoạn tụ phong lưu, vô sỉ, lăng nhăng nổi tiếng khắp thiên hạ? Không thành vấn đề, nhìn xem đến cùng là ai phong lưu, ai lăng nhăng vô sỉ! ◆◆ Nàng là tiểu thư của Thủy phủ nổi tiếng lăng nhăng cuồng vọng nhất Tuyết Ly quốc, nam nhân ngại. Hắn là vương gia phong lưu đoạn tụ nghe đồn chỉ yêu thích nam sắc, nữ nhân tránh. Làm cho nữ cuồng vọng chống lại nam đoạn tụ, hỏa hoa không chạm vào còn dấy lên   đại hỏa hừng hực! Đoạn ngắn 1: Gia, vương phi vào phòng của  Hồng tiểu quan. Mỗ yêu nghiệt mặt không đổi sắc, nhéo một cái trên gương mặt của mĩ nam. Gia, vương phi uống rượu ngâm thơ với hai tiểu quan. Mỗ yêu nghiệt nhíu mày một chút, hôn một cái lên mặt của mĩ nam đang ôm trong ngực. Gia, hai vị tiểu quan kia là Mặc Ngọc công tử và Lãnh công tử. "Đồ khốn khiếp, sao không nói sớm!" Mỗ yêu nghiệt đem mĩ nam trong ngực đá cho một cái, giống như gió bay đi ra ngoài. Thủy Y Họa, nàng thật là giỏi,  dám công khai cho lão tử đội nón xanh! Ám vệ nhất thời ngổn ngang trong gió. Vừa rồi còn trấn định vạn phần là ai... A a a? Đoạn ngắn 2: Đêm không trăng dễ giết người, ngày gió thổi dễ phóng hỏa. Hai cái bóng đen ngồi ở trên cây trao đổi. Mỗ nam nhẹ giọng dụ dỗ: "Tiểu tâm can của gia, ta lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, làm chuyện ấy ấy.. đi?" Mỗ nữ liếc hắn một cái, "Tháng trước không phải đã làm sao?" Còn bồi thêm một câu, " Trong bụng ta đã có mầm mống rồi." Phịch một tiếng, mỗ nam ngã từ trên cây xuống. "Aha ha, lão tử được làm cha  ——" Thanh âm vang vọng hù dọa một đám phi cầm ở trên cây, rơi xuống dưới đất một đống cứt chim. Đoạn ngắn 3: "Phụ thân, mẫu thân tức giận về nhà mẹ đẻ rồi”.  Giọng nói ngọt mềm dẻo  từ trong miệng thiên hạ nho nhỏ truyền đến. "Hừ, tùy nàng đi, nữ nhân không nên dỗ dành." Mỗ yêu nghiệt ở trước mặt nhi tử ra vẻ oai phong. "Phụ thân, mẫu thân nói nàng không bao giờ trở lại nữa." Bé méo miệng. "Xuy, lại là trò này." Mỗ yêu nghiệt mặt lộ vẻ hèn mọn. "Nhưng là, mẫu thân đi gặp Ôn thúc thúc và Bắc Đường thúc thúc rồi." "Hả?" Mỗ yêu nghiệt sắc mặt khẽ biến. "Nương nói muốn tìm cho ta nhị phụ thân." Bé vô tội  nháy mắt mấy cái. "Phốc ——" một miệng nước trà phun ra, mỗ yêu nghiệt hưu một tiếng bay đi. "Nhi tử, ta đi dỗ nương con trở về ——" Bé vươn hai ngón tay, cười gian giơ chữ "V”. Mời các bạn đón đọc Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt của tác giả Sa Thần.
Mỹ Ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu
Xem mắt thất bại, say rượu rơi xuống nước, không ngờ tỉnh lại thì phát hiện mình trở thành tiểu nha hoàn nhà phú hộ! Còn chưa hiểu rõ tình hình đã phải thay tiểu thư xuất giá? Tốt tốt! Mộng đẹp cuồng kết hôn trở thành sự thật! Cái gì? Tuy vị hôn phu này là kẻ có tài nhưng lại vừa nghèo vừa bệnh, còn không có một miếng da nào lành lặn? Không phải chứ...... Không sao , ta tinh thông bí quyết làm đẹp thiên nhiên DIY (do it yourself), thiên phương, bí phương, bách thảo phương, mọi thứ đều lấy ra hết. Chữa khỏi bệnh hiểm nghèo cho tướng công có tính là gì? Còn có thể mở gian hàng làm đẹp, vừa làm đẹp vừa kiếm tiền. Lại thêm quán rượu, gian hàng y phục, kiếm tiền ào ào, tướng công đại nhân bày mưu tính kế, vợ chồng đồng tâm, có lợi cùng kiếm. Hãy xem nữ giáo sư làm thế nào để trải qua gian truân, khổ luyện thành nữ nhân đảm đang, nâng tướng công thân ái lên tận trời xanh, còn hoàn thành sự nghiệp làm phu nhân của mình. *** Sinh sống ở Lâm An thời gian dài như vậy, Tiểu Ngọc đã rất rõ phong tục thích náo nhiệt vui vẻ vào ngày lễ của người dân Lâm An. Cũng khó trách, trong ngày thường mỗi người đều bận rộn bôn ba vì kế sinh nhai, người nhà nghèo ba bữa không no, phú quý lao tâm lao lực, đều bận rộn. Cho nên đến ngày lễ đặc biệt một chút, dân chúng Lâm An sẽ cực kỳ hân hoan, bởi vì trong ngày lễ đặc biệt như thế, bọn họ có thể tạm thời để xuống gánh nặng sinh hoạt, tận tình vùi đầu vào bên trong hoạt động ăn mừng. Trước nay vương thất Đại Tống luôn thân thiết với dân, rất nhiều ngày lễ trọng đại đều phải cùng vui với dân. Ngày lễ giao thừa lớn như vậy, đương nhiên càng không ngoại lệ. Vào tối nay, bên ngoài hoàng cung sẽ cử hành nghi thức trừ tà long trọng, suốt đêm không ngủ, ngay cả sĩ thứ* cũng có thể đi quan sát, là hoạt động lớn nhất mỗi năm trong thành Lâm An. Sau khi chuyển đến Lâm An, bởi vì đủ loại nguyên nhân, Tiểu Ngọc vẫn chưa từng thấy qua nghi lễ trừ tà lớn ở đây. Hơn nữa năm nay chẳng những đi xem với Thiên Thành, còn có thể mang theo Minh Nhi đi, rất vui vẻ! *Sĩ thứ: sĩ là tầng lớp tri thức thời xưa, thứ là tầng lớp thứ dân Bọn họ đứng ở phụ cận Thiên Nhai, cách hoàng cung không quá xa, nghĩ đến trên đường đông người chen chúc, đi bộ là tốt nhất. Một nhà ba người Tống Tiềm đều mặc đủ ấm, Tiểu Ngọc tự mình ôm Minh Nhi, dẫn theo hai người hầu cận Lê Hoa và Tiểu Khánh ra cửa. Dĩ nhiên, đi theo phía sau còn có Trần Phú Ngưu vạm vỡ và mấy hộ viện âm thầm bảo vệ, dù sao thì thân phận Tống Tiềm khác biệt, không thể sơ sót. Khắp nơi đều là tiếng pháo nổ, trên đường, Tiểu Ngọc nhìn thấy rất nhiều hộ gia đình quét dọn trước cổng và sân, đổi Môn Thần, đóng câu đối tết, dán câu đối xuân, đám con nít mặc những bộ đồ mới màu sắc sặc sỡ, tụ thành từng đám đốt pháo, hi hi ha ha đuổi bắt đùa giỡn, tiếng cười truyền đi thật xa, thật xa. “Chừng hai năm nữa, Minh Nhi cũng có thể chơi đốt pháo được rồi!” Tống Tiềm vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nhi tử, mặc dù Minh Nhi còn chưa đủ tuổi, nhưng ánh mắt đã đuổi theo nhìn những hài tử lớn chơi trò chơi kia, bộ dáng hết sức quen mắt. Tiểu Ngọc nói: “Đáng tiếc con ở trong đại trạch, lại không có đứa bé nào cùng chơi với con.” Tống Tiềm ghé sát bên tai Tiểu Ngọc nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta tạo mấy đệ đệ muội muội ra ngoài cho con, không phải có bạn rồi sao?” “Đi!” Tiểu Ngọc đẩy Tống Tiềm một cái, người này càng ngày càng không đứng đắn rồi, ở trên đường cái trêu chọc thê tử, cũng không biết học ai nữa. Nhớ tới trước kia khi mới gặp mặt, ngay cả nói với mình một câu Tống Tiềm cũng sẽ đỏ mặt, vô cùng thuần khiết! Haizz. Tống Tiềm cố ý nghiêm mặt nói: “Nối dõi tông đường, nhân luân đại lễ, có cái gì mà kỳ quái.” “Chàng còn nói, chàng còn nói! Nói nữa thì tối nay ra phòng khách ngủ.” Tiểu Ngọc đánh hắn mấy cái, lúc này Tống Tiềm mới cười hì hì ngậm miệng. Nha hoàn thư đồng đi theo phía sau cũng nhịn không được, che miệng nở nụ cười. Đôi phu thê nhỏ vừa nói cừa cười, rất nhanh đã đến bên ngoài Hoàng Thành. Chỉ thấy toàn bộ xung quanh đều chật ních dân chúng Lâm An đến xem trừ tà, không ít người cũng giống như bọn họ chuyển nhà tới đây. Có thể thấy được đêm giao thừa tới Hoàng Thành nhìn lễ trừ tà là tiết mục cố định của dân chúng Lâm An, giống như người đời sau vào đêm giao thừa xem đêm liên hoan mùa xuân. ... Mời các bạn đón đọc Mỹ Ngọc Thiên Thành của tác giả Trầm Nhiêu.