Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hẹn Ước Nhân Gian

Văn án:   Công chúa nhỏ thẹn thùng thủ lễ, khóc sướt mướt gả thấp cho tướng quân biên cương. Vốn tưởng rằng phải lấy một gã lưng hùm vai gấu, đầu báo mắt chó sói, ai ngờ khi khăn trùm được vén lên, thiếu niên mặc y phục đỏ, mắt như sao sáng, mặt như quan ngọc, đang cười hì hì nhìn mình.   Công chúa: “Hức… Ai?”   Không phải là yêu quái ăn thịt người chứ?   Đời này, hắn hào hoa phong nhã, giương cung cầm kiếm, là một tướng quân trẻ tuổi mang quân đi mở mang bờ cõi, vì muốn gia đình bình an, liền xin cưới công chúa, vốn muốn cùng nàng tương kính như tân. Nhưng không ngờ sau khi mở khăn trùm ra, bỗng chốc động tâm, vì nàng nguyện yêu trọn đời. Phu thê thiếu niên, nắm tay đến bạc đầu.   “Tình Lan, ta nằm mơ.” Bộ Khê Khách nói, “Trong mơ ta chết, nàng khóc rất thương tâm. Ta nói muốn nàng sống khỏe mạnh, không nên nhớ nhung ta. Trong mơ thấy nàng đau thương rơi lệ, ta rất không cam lòng.”   Tình Lan nói: “Mơ ngược với thực, chàng sẽ sống rất lâu.”   Bộ Khê Khách cười nói: “Được, đời này, ta và nàng sẽ thật dài thật lâu, vĩnh viễn ở cùng nhau.”   Tiêu Tình Lan vốn là một vị công chúa ở kinh đô được mẫu hậu và huynh trưởng Hoàng đế thương yêu, là viên ngọc trên tay của tiên đế bỗng chốc bị một tên tướng quân biên thùy gửi thư xin thú về làm thê. Từ cành vàng lá ngọc, sống trong nhung lụa vàng son nàng bỗng chốc phải gả về biên quan, nơi mà chỉ đi đường cũng mất hàng tháng ròng mới đến nơi.   Vốn dĩ Tình Lan nghĩ vị tướng quân con lai Hạ tộc kia là một tên lưng hùm vai gấu, thô bỉ kệch cỡm như những vị tướng khác nàng đã thấy, cái dạng cánh tay sẽ to bằng cái eo của nàng ấy. Nhưng sự thật thì không phải như vậy, khi được diện kiến phò mã của mình, Tình Lan đã dẹp hết những suy nghĩ vẩn vơ kia.   Bộ Khê Khách không hề như nàng tưởng tượng.   Bộ Khê Khách xuất thân nhà binh, phụ thân là Đại tướng quân cai quản binh lính tại vùng biên thùy Yến Xuyên, mẫu thân là Tộc trưởng Hạ tộc, mang trong người dòng máu lai Lương - Hạ.   Bộ Khê Khách tuy là một dũng tướng thiện chiến trên sa trường nhưng lại có dáng vẻ thư sinh, “công tử như ngọc”, môi hồng răng trắng, không hề có dáng vẻ “hổ báo cáo chồn”, “một cái miệng ăn cơm, một cái miệng để ăn thịt người” như Tình Lan suy nghĩ, trái lại còn phù hợp với hình tượng phu quân trong mộng của nàng nữa.   Từ lần đầu tiên vén khăn trùm đầu của công chúa, Bộ Khê Khách đã biết nàng chính là tình yêu của đời mình, không phải vì nhan sắc, không phải vì quyền thế, chỉ vì Tình Lan mang đến cho hắn một cảm giác: kiếp này mình phải yêu thương bảo vệ nàng chu toàn - như kiếp trước đã từng.   Truyện có đan xen vài yếu tố “tiền kiếp” khi đó hai người vẫn yêu nhau, vẫn hạnh phúc bên nhau nhưng chung quy vẫn còn nhiều tiết nuối thì ở kiếp này, dù họ không nhớ được kiếp trước ra sao nhưng những tiếc nuối đó đã được bù đắp.   Với thiết lập tính cách nhân vật là một vị công chúa thẹn thùng tuân theo quy củ với tướng quân mặt dày không màng quy tắc miệng lưỡi thế gian, truyện chắc chắc sẽ mang lại cho người đọc nhiều cảm xúc mới lạ, mà hơn hết là ngọt ngào đến không có lối ra.   Với cốt truyện nhất kiến chung tình thì xuyên truyện là quá trình Bộ Khê Khách yêu thương nâng niu Tình Lan, dùng tình yêu của mình bù đắp cho việc nàng phải gả tha hương, xa rời vòng tay của Hoàng đế ca ca cùng mẫu hậu, xa rời sự phồn vinh thịnh vượng của Hoàng đô, để Tình Lan không cảm thấy lạc lõng hay u buồn.   Nói thì nghe rất có thẩm mỹ và nội hàm, tuy nhiên đối với mình truyện chỉ gói gọn trong hai từ “NGƯỢC ĐÃI”- Đúng vậy, chính là ngược đãi cẩu FA.   Với hành động quan tâm ân cần tinh tế và trình độ lời ngon tiếng ngọt của Bộ Khê Khách xuyên suốt cả truyện, đọc vừa thích vừa buồn. Thích vì vốn là team mê truyện sủng ngọt, truyện đúng gu và đúng loại mình luôn tìm kiếm. Còn buồn là buồn cho thân phận bèo dạt mây trôi vườn hồng mở cửa 24/7 nhưng không ai thèm vào, xem người ta ân ân ái ái mà trong lòng nước mắt chảy thành sông.   Bên cạnh câu chuyện của hai nhân vật chính ân ân ái ái đó, mình vô cùng ấn tượng với tiểu muội của Bộ Khê Khách, thường gọi là Kiểu Kiểu. Kiểu Kiểu có một biệt tài xuất hiện vô cùng đúng lúc, làm cho mình mỗi khi đọc đến đoạn ngọt ngào lại nơm nớp lo sợ Kiểu Kiểu sẽ xông ra, dùng khả năng ngây thơ vô số tội của mình mà phá đám.   Kiểu Kiểu là một nhân vật không thể bỏ qua của truyện, một tiểu cô nương có thể đem còi thổi ù tai phụ thân mình, dẫn công chúa tỷ tỷ leo tường ngắm tướng công, cũng có thể trù ẻo ca ca mình động phòng bất thành.    Và thật sự Kiểu Kiểu trù ẻo linh nghiệm, Bộ Khê Khách phải trải qua biết bao nhiêu chuyện mới viên mãn được với kiều thê nhà mình. Tuy nhí nhảnh hoạt bát nhưng Kiểu Kiểu dù sao vẫn là một cô nương nhỏ tuổi, dễ lừa và dễ bị dọa, nghịch ngợm nhưng lại sợ bị ca ca đánh, rồi gãy răng cũng khóc bắt đền - đều tại ca ca nguyền rủa nhổ răng mình. Nói chung là đáng yêu cực kì.   Kết cục của truyện là một cái kết vô cùng viên mãn cho các nhân vật của truyện, phu thê Bộ Khê Khách - Tình Lan sau những thăng trầm chiến loạn lại hạnh phúc với nhau, hai nhi tử của họ cũng không phụ sự kì vọng của mọi người, hứa hẹn một tương lai quân lâm thiên hạ. Còn cô nương Kiểu Kiểu ngáo ngơ nghịch ngợm ngày nào cũng tìm được một lang quân có thể bao dung yêu thương nàng, cùng nàng rong ruổi khắp nơi . Ban đầu mình đọc “Hẹn ước nhân gian” là do tên truyện hay, nhưng khi đọc xong ấn tượng của mình là truyện cũng rất hay, chất lượng edit tốt và các nhân vật cực kỳ dễ thương. Truyện là một lựa chọn tốt cho các bạn yêu sủng thích sắc, muốn tìm một hố ít thăng trầm để đọc giải trí đó ạ.   ______________   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Cỏ Chiêu Nghi *** Mồng ba tháng Chín năm Đinh Dậu, tướng quân trấn thủ Yến Xuyên Bắc Cảnh - Bộ Cố và con trai Bộ Khê Khách dẫn 10 vạn binh mã, cùng với Nhã Minh thành đánh lui 30 vạn đại quân Nguyệt Ngạn tộc, mối nguy Bắc Cảnh của Đại Lương được hóa giải.   Mười chín tháng Chạp năm Đinh Dậu, Bộ Cố đưa theo hạ lễ tới hoàng đô chúc mừng tân đế đăng cơ, được tân đế phong làm Đại tướng quân, phong con trai Bộ Khê Khách làm Phiêu Kỵ tướng quân.   Hai mươi mốt tháng Chạp, tân đế phong tam công chúa Tiêu Tình Lan làm Hòa Uyển công chúa, gả cho Phiêu Kỵ tướng quân Bộ Khê Khách.   Mồng bảy tháng Sáu năm Mậu Tuất, Bộ Khê Khách lấy được thủ cấp đại hãn Cam Đạt của Nguyệt Ngạn tộc, thu hồi đất ba thành Bắc Cảnh bị mất, rồi thừa thắng truy kích khiến Nguyệt Ngạn tộc phải bỏ vương thành Da Đô, lui về Tiểu Lâu Lan ở Nhung Châu, không dám xâm phạm biên giới Đại Lương nữa.   Hai mươi mốt tháng Bảy, phủ công chúa ở Nhã Minh thành được xây xong.   Hai mươi hai tháng Tám năm Mậu Tuất, Hòa Uyển công chúa được Lễ bộ thượng thư Phó Tề tháp tùng, rời khỏi hoàng đô.   Mồng ba tháng Chín, đội ngũ đưa dâu đến biên giới Yến Xuyên.   Sau khi đội đưa dâu qua thành quan thứ nhất của Bắc Cảnh, Vu ma ma bước chậm tới, nhắc nhở Tình Lan che lại khăn voan trên đầu.   Gần một tháng ròng đường sá xa xôi, ăn không ngon, ngủ không yên, cộng thêm sự bất an trong lòng, sắc mặt Tiêu Tình Lan tái nhợt như tờ giấy.   Vu ma ma liếc vào xe rồi vội vàng gọi người hầu tới dặm thêm son phấn.   Tiêu Tình Lan thừa dịp nghỉ ngơi, lén nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt nàng là một mảnh vắng lặng, cát vàng nối tiếp cát vàng, sắc trời ảm đạm, hoàn toàn không có chút sức sống nào.   Càng về phía Bắc càng hoang vắng.   Vùng đất hoang dã này chính là nơi về sau nàng phải sinh sống lâu dài.   Người hầu dặm son phấn xong xuôi rồi chỉnh lại khăn voan cho nàng, chiếc khăn màu đỏ đội xuống sao mà nặng trĩu.   Tiêu Tình Lan khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy chua xót, lại thấp thỏm.   Vu ma ma nghe thấy, lòng thắt lại, rồi cũng thở dài hai tiếng, an ủi nàng: "Điện hạ đừng sợ, thân phận người tôn quý, nếu phò mã vô lễ, có lão nô ở đây, tuyệt không để hắn phạm thượng tới công chúa."   Tiêu Tình Lan rũ mắt, khóe miệng hơi giật giật, muốn than thở nhưng sợ Vu ma ma nghĩ nhiều, chỉ đành nhịn xuống.   Môi nàng khẽ mở, giọng nhỏ nhẹ, "Ma ma, lời này đừng nên nói nữa."   Nếu nàng đã phải gả cho vị tướng quân thô tục vô lễ kia, ma ma cứ khăng khăng muốn lôi uy nghi hoàng gia ra thì có ích lợi gì chứ?   Xa giá bỗng nhiên dừng lại.   Một lát sau, Lễ bộ thượng thư Phó Tề đến trước xe nàng, nói: "Điện hạ, phía trước là sứ giả tiếp thân mà Bộ tướng quân phái đến trước, phải dựa theo phong tục phương Bắc, làm chút nghi thức kính thần cầu phúc đã."   Vừa dứt lời, Tiêu Tình Lan liền nghe được ba tiếng roi ngựa giòn giã cách đó không xa, tiếp đó là tiếng la hét thô lỗ.   "Ô —— Hung thần cút đi, phúc thần hạ xuống! Hồ tiên hồ tiên, mở đường cho tân nương!"   Ngay sau đó là một trận gào khóc loạn xạ và rống to.   Phó Tề sợ nàng không hiểu, giải thích: "Mẫu thân của Phiêu Kỵ tướng quân là người Hạ tộc, đây là lễ Hạ tộc đuổi quỷ mời hồ thần, có ý tốt, công chúa đừng sợ."   Tiêu Tình Lan im lặng, sửng sốt một hồi rồi mới đáp: "Ta biết rồi."   Đúng rồi, vị Phiêu Kỵ tướng quân nàng phải gả mang nửa dòng máu dị tộc.   Nghe nói Hạ tộc kia cũng giống Nguyệt Ngạn tộc, là vu tộc ở phương Bắc, sống hoang dã.   Đám sứ giả tiếp thân phía trước gào nháo một lúc lâu, nghi thức mời thần mới kết thúc.   Mấy vị sứ giả đeo mặt nạ hồ ly đập vỏ rùa, nhảy cẫng lên hoan hô một hồi. Sau khi được thông báo có thể đi, xe mới lại chuyển bánh.   Tình Lan vừa mới thở phào, cung nữ Oanh Ca đi theo bên cạnh nàng bỗng run rẩy nói: "Điện hạ, thật đáng sợ!"   Tình Lan nghe vậy, lòng chợt trầm xuống, hỏi nàng ta: "Đáng sợ chỗ nào?"   Oanh Ca nói: "Tướng người mấy sứ giả kia to lớn, giống như gấu mặc áo giáp vậy, tay cũng to bằng eo nô tỳ rồi!"   Tiêu Tình Lan sợ hãi bấm tay, rõ là sắp khóc, nhưng vẫn cố làm như không có chuyện gì, gặng hỏi Oanh Ca: "Họ đều là... dáng vẻ kia sao?"   Oanh Ca gật đầu: "Đều là dáng vẻ đó, aiz."   Tiêu Tình Lan im lặng.   Nàng chưa từng gặp Bộ Cố, cũng chưa từng gặp Phiêu Kỵ tướng quân Bộ Khê Khách mình phải gả. Nàng mới chỉ thấy thủ cấp đại hãn Nguyệt Ngạn tộc bị Bộ Khê Khách chém xuống. Đó là một khuôn mặt lớn, râu ria mọc xồm xoàm, mắt to gồ lên như chuông đồng, hàm răng đen sì trông giống lão yêu quái hắc phong ăn thịt người, vô cùng xấu xí.   Khi đó, nàng nghe những tiểu thái giám kia nói, ở phương Bắc, gió tựa như đao, nước cứng đến nỗi có thể rèn sắt, còn có rất nhiều chó sói hoang. Cho nên người nơi đó đều có bộ dạng còn dọa người hơn cả sói, nếu không thì không thể sinh tồn được.   Tiểu thái giám nói: "Bộ Đại tướng quân tuy là người Đại Lương chúng ta, nhưng lớn lên ở Bắc Cảnh, lại cưới nữ nhân Hạ tộc của Bắc Cảnh, nô tài nghĩ, sợ là Bộ tiểu tướng quân sẽ mang dáng vẻ hung ác dọa đến cả sói như vậy..."   Ý nói rằng công chúa đừng ôm ảo tưởng nữa.   Lúc ấy, nàng còn không cam lòng, cố giữ một chút hi vọng nhỏ nhoi: "Nghe hoàng huynh nói... Phiêu Kỵ tướng quân còn trẻ, mới hai mươi tuổi, cũng chưa lập gia đình... Có lẽ Phiêu Kỵ tướng quân sẽ... bình thường hơn yêu quái Nguyệt Ngạn tộc kia một chút?"   "Sao có thể thế được!" Tiểu thái giám phất tay một cái, "Chủ tử, người đừng trách nô tài nói thẳng, thân mẫu Bộ tiểu tướng quân là người Hạ tộc đấy. Tuy Hạ tộc và Nguyệt Ngạn tộc là kẻ thù truyền kiếp, nhưng ngược lại mấy đời trước, bọn họ xuất thân là vu tộc ở cùng một nơi, cùng tông cùng giống, đều là man nhân Bắc Cảnh. Chủ tử thấy thủ cấp đại hãn Nguyệt Ngạn tộc rồi chứ? Tưởng tượng xem tướng mạo người Hạ tộc kia, chỉ sợ cũng không kém Nguyệt Ngạn tộc là mấy. Nô tài nghe nói nữ nhân Hạ tộc ấy à, người nào cũng như núi, tay to chân to, cánh tay như sắt, có thể siết chết một con sói lớn bằng người! Hơn nữa, nô tài may mắn được thấy sườn mặt của Bộ Đại tướng quân, Đại tướng quân cũng hùng dũng như núi vậy... Chủ tử, thân phụ mẫu đều như vậy thì ít nhất Bộ tiểu tướng quân cũng cường tráng thế này!"   Tiểu thái giám khua chân múa tay, vẽ ra một tòa núi lớn gấp hai, ba lần Tiêu Tình Lan nàng.   Tiêu Tình Lan kinh sợ tròn mắt, nấc lên một cái.   Tiểu thái giám hứng thú bừng bừng, tiếp tục nói: "Chủ tử à, các tướng sĩ trấn thủ biên cương nếu không có dáng vẻ kinh người như thế, sao có thể đánh lui được đám man nhân Nguyệt Ngạn tộc ăn thịt uống máu người kia?"   Tiêu Tình Lan lấy quạt che miệng, lần này, nàng dè dặt nấc một cái.   Lúc nàng còn thiếu nữ hoài xuân, từng mơ thấy một nam nhân thần bí, dù không rõ mặt nhưng cũng biết là vô cùng tuấn tú. Sau mấy lần mộng đứt quãng, nàng cảm thấy phu quân sau này của mình chắc cũng cao như người trong mộng vậy, mặt mũi thanh tú, tuấn mỹ vô cùng.   Đáng tiếc, năm mười bảy tuổi, hoàng huynh lại nói người nàng phải gả là Phiêu Kỵ tướng quân ở Yến Xuyên, Bắc Cảnh. Chó sói của thảo nguyên... chặt đầu đại hãn Nguyệt Ngạn tộc làm sính lễ cưới nàng,   Mặc dù tám phần biết phò mã của mình sẽ như yêu quái mang tướng mạo hung ác, lưng hùm vai gấu, nhưng Tiêu Tình Lan vẫn ôm hai phần hi vọng hắn không... "chó sói" như vậy.   Thế mà hôm nay, miêu tả của Oanh Ca đã khiến cho hai phần hi vọng của Tiêu Tình Lan vỡ vụn.   Đến cả sứ giả tới tiếp thân cũng to lớn như gấu vậy thì nàng còn trông cậy gì nữa.   Tình Lan thầm thở dài, đánh nát hình tượng người trong mộng mơ hồ ở đáy lòng, nhắm mắt cam chịu số phận.   Mời các bạn mượn đọc sách Hẹn Ước Nhân Gian của tác giả Phượng Cửu An.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khuynh Quốc
Đọc qua nhiều truyện xuyên không, cũng chiêm nghiệm qua vài kiểu trở về cổ đại… Nhưng nếu bạn hỏi tôi “kiểu” nào để lại ấn tượng nhất? Không ngần ngại một giây, tôi sẽ đáp ngay rằng đó là “kiểu” của Giang Điềm Điềm. Nguyên nhân khiến tôi nhớ mãi không quên không phải bởi nữ chính đặc biệt, càng không phải bởi văn phong của tác giả. Đơn giản chỉ gói gọn trong 4 chữ… “OAN THẤU TRỜI XANH” … Nữ chính Giang Điềm Điềm là một cô nàng tính tình cẩu thả, gia cảnh cô nhi, cuộc sống bần hàn… Cũng may tạo hóa thương tình ban cho dung mạo “mỹ nhân khiến người ta khó có thể rời mắt”, “chỉ cần thản nhiên cười, bất luận kẻ nào cũng sẽ bị nụ cười rực rỡ kia làm cho khuynh đảo”… Nếu nàng cố gắng làm việc một chút, cam đoan chuyện kiếm cơm sống qua ngày không phải là vấn đề. Ngay sau khi Giang viện trưởng bệnh nặng qua đời, Điềm Điềm cùng hai người bạn là Tuyết Quỳ và Ti Ỷ rời khỏi cô nhi viện bắt đầu cuộc sống mới. Không thể ngờ vận rủi bám đuôi, ngay trong ngày đầu tiên dọn dẹp nhà cửa, mở tiệc tân gia, bình gas lầu dưới nhà các cô bị nổ. Cứ nghĩ số mệnh ngắn ngủi nhưng sự thật phía sau khiến người dễ tính như Giang Điềm Điềm cũng khó lòng chấp nhận. Thực tế, số các cô chưa tận, chẳng qua xui xẻo gặp phải tên thiên sứ làm ăn tắc trách khiến cả ba vong mạng, lơ lửng trong không trung làm “ma đói”. Để có thể trở về thế giới thực, Điềm Điềm và hai người bạn không còn cách nào khác liền đáp ứng yêu cầu bằng mọi giá phải giúp ba quốc vương nơi các cô sắp đến hòa hảo lại với nhau. Quy định kỳ hạn 6 tháng nếu không làm được liền chính thức đề tên trong sổ sinh tử. Rõ ràng thần tiên làm sai lại bắt các nàng chịu tội… Oan ức, thật là oan ức mà… Điềm Điềm nuốt một bụng uất ức, chưa kịp hỏi rõ nơi đến liền bị một sức mạnh nào đó kéo xuống ngã thẳng vào hồ nước lạnh thấu tim, sâu không thấy đáy. Chưa kịp hoàn hồn liền đụng phải thân thể của một nam nhân. Hắn xem nàng như cây gỗ cứu mạng, cơ thể rắn chắc đó cứ bám dính lấy nàng, ôm chặt không buông. Không muốn bị hắn dìm chết, bất đắc dĩ Điềm Điềm liền đạp thẳng vào mặt hắn, đợi hắn bất tỉnh mới có thể kéo được nam nhân này lên bờ. Ai mà ngờ được, nam nhân này là Quốc Vương Thương Lãng - Lệ Nhận. Hắn vừa tỉnh dậy liền nghe lời xúi bậy của đám quần thần, một mực bắt nàng phải gả cho hắn trở thành vương hậu thế thân. “Cưới nàng? Nàng nghe lầm sao?” Đùa gì vậy… Mọi người đều truyền miệng Lệ Vương chính là mang mệnh sát. Chỉ cần nữ nhân nào được hắn chọn trúng đều chết sạch. Nàng rõ ràng có ơn cứu hắn, kết cục đổi lại chính là tự đẩy mình vào đường cùng, chấp nhận làm thế thân cho người khác? “Ta không gả… Bổn cô nương không gả chính là không gả. Muốn ta biết điều đi vào khuôn khổ cùng ngươi bái đường thành thân. Nghĩ hay quá nhỉ?” … Trước kia, chiếu theo phong cách review của tôi, thường thì tôi sẽ đóng vai cùng lúc cả nhân vật nam và nữ. Thế nhưng, với riêng bộ "Khuynh Quốc" của Điển Tâm thì không cần phải như vậy. Nam chính chung quy không có gì nổi bật, mang bộ dạng lạnh lùng bá đạo giống như đại đa số những “anh” vua thường thấy trong những bộ truyện xuyên không cùng loại. Nói cách khác, chỉ cần đứng trên lập trường của nữ chính để nhìn nhận sự việc là đã đủ để hình dung phần nào nội dung của cả bộ truyện này rồi. Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại. Dù nam chính không “được” lòng tôi cho lắm nhưng cũng có một vài phân đoạn nhỏ tôi đồng cảm với nhân vật này. Từ hai con người xa lạ ở hai thế giới, vì một mối cơ duyên mơ hồ mà gắn kết với nhau, Lệ Nhận và Điềm Điềm đã phải đi một quãng đường dài mới biết được họ là chân ái của nhau. Vì Điềm Điềm, Lệ Nhận tự mình vượt qua nỗi đau trong quá khứ, dưới sự chỉ bảo tận tình của nàng liền học… bơi thành công. Vì Điềm Điềm, hắn từ một Quân Vương đứng trên vạn người liền “lép” vế trước một Vương hậu kỳ quái. Bất luận bất cứ chuyện gì cũng nguyện ý vì nàng mà làm được. Chẳng biết từ khi nào… “Trái tim hắn đã giao cho nàng, nếu nàng chết đi hắn cũng chẳng còn lành lặn nữa.” …. “Tình yêu chính là say lòng người như thế.” Câu văn trên đặt dấu chấm hết cho bộ truyện cũng là thông điệp riêng mà tác giả dành riêng cho độc giả của mình. Dù văn phong của Điển Tâm không sâu sắc nhưng bù lại cũng có nét dí dỏm riêng, hoàn toàn thích hợp với những bạn đọc truyện với nhu cầu giải trí. Nhấp vào link và thử đọc. Biết đâu bạn sẽ có cái nhìn khác tôi thì sao! Review by #Âu Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Gió nhẹ nắng ấm. Đây thật là lúc thích hợp để lên đường, một ngày tốt để bước tới con đường mới rộng thênh thang! Ôm một thùng giấy cuối cùng vào phòng khách nhà trọ lầu bốn, đại công cuộc dọn nhà rốt cục tuyên bố kết thúc. “A, mệt chết người!” Giang Điềm Điềm quát to một tiếng, đặt thùng giấy xuống, lao về phía cái ghế sa lon. Ghế sa lon mặc dù là hàng second-hand, nhưng đã được vệ sinh rất sạch sẽ, ngồi lên vừa mềm vừa thoải mái, nàng đã mệt muốn chết rồi, ngồi xuống cũng không còn muốn cử động nữa. Bỗng dưng, một bàn chân trắng nõn đạp một đạp vào cái mông của nàng. “Đứng lên.” Giang Ti Ỷ nói. Con sâu lười trên ghế sa lon chuyển chuyển bên trái, nhúc nhích bên phải, vẫn là chiếm lấy ghế sa lon không chịu đứng dậy. “Không được.” “Mình đem bánh ngọt đập lên đầu cậu bây giờ!” “A!” Điềm Điềm nhảy lên. “Ngàn vạn lần không được, cái bánh đó là bánh kem sinh nhật của chúng ta à nha!” Để mua cái bánh ngọt kia, các nàng còn phải siết chặt thắt lưng, cắt bớt một phần từ tiền cơm nha! “Vẫn chưa chịu đứng dậy?” Giang Ti Ỷ bĩu môi cười một tiếng, dung nhan mỹ lệ mặc dù có vẻ hơi tái nhợt, nhưng khuôn mặt vẫn rất quyến rũ. “Cậu không đứng dậy, thì mình ngồi ở đâu hả?” Điềm Điềm biết điều một chút nhường chỗ, nhích vào một góc ghế sa lon. Giang Ti Ỷ ưu nhã ngồi xuống, đem cái bánh ngọt đặt ở trên bàn, lấy ra mấy cây nến mà chủ tiệm tặng kèm theo cắm lên trên bánh ngọt, cẩn thận đốt lửa, ánh nến trong suốt, chiếu rọi xuống mặt bánh ngọt trông lại càng ngon miệng. “Có thể ăn được chưa?” Điềm Điềm vội vã hỏi. “Có thể ăn chưa?” “Cậu gấp cái gì a?” Ti Ỷ trợn mắt nhìn nàng một cái. “Chẳng lẽ không đợi được Tuyết Quỳ sao?” Điềm Điềm vội vàng cất giọng, nhìn xuống phòng bếp hô to. “Giang Tuyết Quỳ, nhanh lên!” “Tới, tới đây!” Thân ảnh tinh tế xinh đẹp, vội vã bước ra khỏi phòng bếp. “Mình đi rửa mấy cái ly.” Nàng xoa xoa tay, mở ra bình nước ngọt có ga lớn, tự tay rót đầy tám phần mỗi ly. Bọt khí của nước ngọt có ga xuy xuy xuy sủi lên. “Tại sao không có đá?” Ti Ỷ hỏi. “Tủ lạnh còn chưa có cắm điện.” “A? Vậy bữa cơm buổi tối làm sao bây giờ?” “Chúng ta bữa tối đâu có ăn cơm đâu?” Tuyết Quỳ chỉ chỉ cái bánh ngọt. “Đây chính là bữa ăn tối của chúng ta.” Ti Ỷ bĩu môi, thập phần khả ái. “Đáng giận, sinh nhật sau, chúng ta nhất định phải ăn một bữa tiệc lớn!” “Cậu đây là đang ước nguyện sao?” Mời các bạn đón đọc Khuynh Quốc của tác giả Điển Tâm.
Con Muốn Làm Vợ Ba
Bạn đang đọc truyện Con Muốn Làm Vợ Ba của tác giả KONOKOWU trên website đọc truyện online. CON MUỐN LÀM VỢ BA...LÀ VỢ CỦA CHÍNH BA CHỨ KHÔNG PHẢI LÀM CÁI BÓNG MỜ NHẠT CỦA MẸ... *** Minh Tuyết là một cô gái 17 tuổi, có thân hình 3 vòng đầy đủ, nó cao khoảng 1m65. Con người cô y như tên trắng như tuyết da mịn màng như da em bé. Tuyết từ lúc sinh ra đã mất mẹ (vì khó sinh nên mẹ mất), nó sống với ba của mình từ khi mới sinh. Minh Hoàng năm nay đã 45 tuổi Từ khi vợ mất ông chú tâm làm ăn nuôi con ăn học tới nay đã mười mấy năm nhưng vẫn không bước thêm bước nữa, tuy 45 tuổi nhưng vẫn giữ được sự trẻ trung của một người thành đạt. Minh Hoàng là một người đàn ông cực kỳ nghiêm khắc với công việc lẫn bản thân nhưng lại không nghiêm khắc nỗi với con gái của mình, chỉ cần nó làm nũng tý thoi là ông chịu không nổi. Cho dù ông dã vờ nghiêm khắc với nó nó khóc thoi là ông đau lòng rồi. Nó yêu ba nó một tình yêu không phải giữa ba và con mà là một tình yêu nam nữ. Nhưng nó đâu biết rằng ba nó cũng yêu nó, yêu nó còn hơn chính bản thân ông. Hai người yêu nhau một tình yêu mà xã hội không bao giờ chấp nhận được. Trong thâm tâm nó muốn được làm vợ ba nó, làm vợ một người đã nuôi mình không kể gian khổ suốt mười mấy năm. Nó muốn làm vợ ba nó cho dù hai ba con nó rời xa thành phố mà nó đang sống nó cũng nguyện ý miễn là có ba nó và nó, cho dù tới đâu cũng được miễn hạnh phúc là được. Nó sẽ cố gắng để chính phục được ba nó. *** " Tôi khẽ trở mình thì con bé lại càng ôm chặt hơn, nó rúc cái đầu vào sát người tôi cố ngửi cho được cái mùi ám khói thuốc quen thuộc rồi mới chịu nằm yên.) Vừa đưa mắt ra khỏi màn hình vi tính, nhâm nhi một ít thuốc lá thì tôi đã phải dập ngay điếu thuốc vào gạt tàn. Nhi- Đứa con gái bé bỏng của tôi mở cửa bước vào, sẽ là điều bình thường nếu như nó không mang theo cái gối nằm và con gấu bông ưa thích của nó theo vào phòng. - Có việc gì mà tìm ba khuya vậy? Mời các bạn đón đọc Con Muốn Làm Vợ Ba của tác giả KONOKOWU.