Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiểu Nương Tử Nhà Săn Bắn

Thể loại: Ấm áp ngọt ngào, sủng kiều thê, điền văn……… Trên núi, Mai Tử thanh thuần thiện lương vì lời đồn đại mà phải tự tử, trên đường lại được Tiêu Kinh Sơn cứu, cuối cùng gả làm vợ cho hắn. Tiêu Kinh Sơn, cao lớn cường tráng, trầm mặc ít lời, trên ngực có một vết sẹo lớn, nghe nói trước kia hắn làm cướp đường? *** Thể loại: Điền văn, nhẹ nhàng, HE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Mai Nguyễn - fb/hoinhieuchu ----- Mai tử một cô nương 16 tuổi ở thôn Bích Thủy có tình yêu đầu với Phúc ca. Nhưng Phúc ca đã chọn gia đình mà phụ nàng. Nàng chọn cái chết nhưng được Tiêu Kinh Sơn cứu, bế về. Với miệng lưỡi người đời , với thanh danh vấy bẩn có lẽ nàng sẽ không thể xuất giá. Vậy mà mấy hôm sau Tiêu Kinh Sơn đã mang lễ vật sang hỏi, chỉ sau mấy hôm nàng đã là nương tử nhà người ta. Giống như những người trong làng , nàng không biết nhiều về phu quân mình. Mọi người chỉ biết Kinh Sơn thợ săn, nhiều người hồ nghi chàng là từng là cướp. Mai Tử cũng mang trong mình sự nghi ngờ mà xuất giá. Tuy hôn nhân không bắt đầu bằng tình yêu nhưng cả hai luôn cố gắng thấu hiểu đối phương, làm trọn bổn phận của mình. "Nàng gả làm vợ ta, ta Tiêu Kinh Sơn nếu có thể làm cho nàng đều sẽ làm, tuyệt đối không để nàng chịu uất ức nào. Chàng yên tâm, trước kia tuy có rất nhiều lời đồn không tốt về ta, nhưng khi đã gả làm vợ chàng, tất nhiên ta sẽ giữ đúng khuôn phép. Ta tin tưởng nàng" Đoạn đối thoại này mình rất thích, nhẹ nhàng bình dị nhưng rất ấm áp. Sau khi thành hôn, Mai Tử đã biết chăm lo cho gia đình, suy tính cho tương lai. Nàng trồng trọt, chăn nuôi, học hỏi cây thuốc.. Nếu trước kia Kinh Sơn săn bắn lo từng bữa. Thì giờ đây chàng đã biết tích cóp, dành dùm. Chàng đã có có gia đình, có nương tử để chăm lo. Kết hôn rồi Tiêu Kinh Sơn không còn là thợ săn cô độc. Chàng chăm lo cho nhà vợ, đối tốt với hàng xóm. Trải qua nhiều chuyện, Kinh Sơn chứng tỏ được tài năng của mình. Dân trong thôn ngày càng thiện cảm yêu quý vợ chồng Mai Tử - Kinh Sơn. Mạch truyện nhẹ nhàng, xoay quanh những chuyện hàng ngày trong gia đình, quan hệ hàng xóm. Đoạn sau khi thân thế của Kinh Sơn được sáng tỏ, khi hai vợ chồng bước ra khỏi thôn Bích Thủy yên bình . Đối diện với quyền lực, tiền tài câu truyện có chút sóng gió. Nhưng chính lúc này tình yêu của Mai Tử và Kinh Sơn càng ngọt ngào hơn. Truyện này nam nữ chính sạch. Nam nữ phụ có nhưng bị nam nữ chính thổi bay trong một nốt nhạc. Truyện nhiều xôi thịt. *** Lâu rồi không review, Hoa Ban chắc sắp bị lục nghề. Hôm nay Sài Gòn không nắng gắt, tâm tình cũng tự nhiên nhẹ nhàng hơn. Gần đây mục Review không có bài mới, phụ lòng mong mỏi của không ít bạn đọc trong blog. Hôm nay hứng thú tràn trề, phá lệ viết một bài post lên. Truyện này mình biết đã lâu, thấy nhà Haran khen nức nỡ nhưng vì edit chưa hoàn nên Hoa Ban không dám rớ. Bây giờ đã có ebook rồi, mình rất phấn khởi quyết định nhảy vào mần luôn! Truyện này thuộc thể loại điền văn, nên bản chất là nhẹ nhàng, ngọt ngào, đời thường và nghiêng về sự lãng mạn giản dị. Mình đã trù liệu hết tính chất của bộ này rồi nhưng mà khi đọc vẫn hơi bất ngờ vì truyện này có rất nhiều cảnh Hot. Tác giả viết rất bốc lửa, dùng ẩn dụ và nhân hóa nên không thấy thô hay tục. Điền văn thông thường có không nhỉ? Thú thật là Hoa Ban chỉ đọc một ít truyện trong thể loại này, cũng không biết nó có tiêu chuẩn nào cụ thể không… Tiểu nương tử nhà thợ săn là câu chuyện về cuộc sống của cô vợ người thợ săn, tựa thế nào thì truyện thế đó ^^ Phong cách chủ đạo trong truyện là sự nhẹ nhàng, đề cập đến những tiểu tiết nhỏ nhất trong cuộc sống, phản phất sự ấm áp của tình người, sự nồng nàn cháy bỏng của tình yêu và sự giản dị đầm ấp của thôn xóm. Tất cả khởi đầu ở thôn nghèo Bích Thủy, trôi dạt đến các thành thị phồn hoa, chiến trường tàn khốc hay cung điện lộng lẫy rồi lại quay về với xóm nhỏ thân thương, để từ đó ta nhận ra không đâu yên bình bằng một túp lều tranh và bữa cơm gia đình mộc mạc. Truyện kể về những còn người tiềm tàng tài năng, cất giấu trí tuệ nhưng trốn tránh cuộc sống vinh hoa phú quý, buồn chán chốn quan trường hay khinh thường sự bon chen đấu đá. Họ từ những người hùng trên chiến mã mà lột xác làm lương dân áo vải cần cù, gắn bó với làng quê nghèo, quanh quẩn trong ngôi nhà nhỏ, chăm gà, nuôi lợn, trồng lúa ngô khoai,… họ hài lòng với cuộc sống bần nông, yêu quý tình làng nghĩa xóm và mãn nguyện với gia đình nhỏ có vợ hiền và những đứa con ngoan… Câu chuyện cho ta thấy một quan niệm đúng đắn về hạnh phúc: Con người hạnh phúc ở mức mà họ nghĩ. Mai Tử là cô gái quá tốt. Nàng trong trẻo như dòng suối, hiền lành như ngọn cỏ và giản dị như loài hoa dại. Nàng ấy lớn lên với núi rừng, gắn bó với ruộng nương và trưởng thành trong ngôi làng Bích Thủy bình an. Nàng cũng có một thời trẻ dại với mối tình đầu chân thành cùng Phúc ca, cũng từng một lần nổi loạn muốn bỏ trốn với người yêu vì sự ngăn cấm của gia đình. Nàng chỉ 16 tuổi nhưng ngốc nghếch nghĩ rằng đời này là tuyệt vọng, người tình phụ bạc, chồm xóm dị nghị, gia cảnh lại nghèo, gái cập kê mà không ai muốn cưới,… thế là Mai Tử quyết định tự vẫn. Nàng từng nghĩ đây là ngày đen tối nhất cuộc đời nhưng về sau thì lại bật cười nói rằng đó là ngày may mắn nhất. May mắn vì nó tạo nên duyên phận cho Mai Tử và Tiêu Kinh Sơn. Người thợ săn sống một mình, tách biệt với thôn dân, mang trên người vết sẹo khủng khiếp và nhiều lời đòn đại ác miệng. Anh ta tình cờ cứu được Mai Tử rồi cũng ngẫu nhiên mang lễ đến hỏi cưới nàng. Có lẽ vì Kinh Sơn có gia cảnh và quá khứ không tốt, Mai Tử thì tai tiếng khó gả, thế là rổ thủng nia rách hợp lại một đôi. Mai Tử tuy ủy khuất nhưng thiết nghĩ bản thân có người chịu cưới mà may quá rồi, nàng không muốn trở thành gánh nặng cho mẹ, cũng không muốn làm gái ế để thiên hạ cười chê, vậy thôi gả quách đi! Sính lễ thôn quê có cái chết đạm bạc và nhà quê của nó. Một giỏ trứng, vài con gà, ít cân thịt, một con cá to, vài khúc vải, thêm mấy loại ngũ cốc, túi kẹo cùng bạc lẻ, thế là được coi như đầy đủ, chu tất. Cả việc cưới hỏi cũng dễ thương vậy đó! Mai Tử bắt đầu cuộc sống của phụ nữ có chồng, nàng không quen biết Tiêu Kinh Sơn, lại sợ hãi lời đồn hắn là tên cướp nên bước đầu có tiềm thức tẩy chay. Cuộc sống hai người lạ lẫm, khó xử và rất không thoải mái. Nhưng rồi Mai Tử bỗng nhận ra chồng mình là một nam nhân chu đáo, tế nhị, hiểu rộng và rất khoan dung. Cô dần quen thuộc với nếp sống của anh, thích nghi với từng sự gần gũi vợ chồng, chuyển từ sợ hãi sang tò mò, từ tò mò sang yêu thích, từ yêu thích đến say mê. Có lẽ những cuộc hôn nhân kiểu truyền thống ngày xưa cũng như vậy. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, vợ chồng chẳng quen thân gì nhau nhưng một khi mở lòng và chấp nhận thì cũng không đến nổi tệ hại, biết đâu họ cũng tìm thấy sự hòa hợp từ đối phương, nhiều khi duyên phận chỉ đơn giản có thế. Mai Tử dần mãn nguyện với gia đình mới của mình. Cô hài lòng với một người chồng tuy trắng tay nhưng tài giỏi, tuy bề ngoài hơi đáng sợ nhưng ôn hòa. Từ cái lo âu ngày đầu, Mai Tử bắt đầu lo nghĩ cho tương lai. Cô muốn sửa lại ngôi nhà tranh thêm ấm cúng, muốn chăm một đàn gà, muốn trồng vài thứ ngô khoai, muốn học hỏi chút thảo dược để hái lấy tiền và còn dự định nuôi một đứa trẻ. Thế là Tiêu Kinh Sơn từ lối sồng bất cần, vô lo vô nghĩ cũng phải đặt tâm tư vào chuyện kiếm tiền. Anh muốn cùng cô vợ nhỏ xây đắp một mái ấp bằng công sức của hai người. Có thể nói Mai Tử là một gam màu rực rỡ trong thế giới xám xịt của anh, cô kéo anh gần với thôn dân, hòa vào cộng đồng. Cô tháo đỡ những rào cản ngôn luận để người làng Bích Thủy nhận ra Tiêu Kinh Sơn là một lương dân hiền lành, một người đàn ông giỏi giang và môt trượng phu hết lòng vì vợ. Mọi chuyện tưởng chừng sẽ mưa thuận gió hoa đến hết đời nhưng rồi biến cố đã xảy ra. Mai Tử biết chồng mình có một quá khứ, anh không muốn nói vì sợ dọa đến cô. Mai Tử cũng biết chồng mình có rất nhiều hiểu biết, những trãi nghiệm vượt qua sức tưởng tượng của dân lành vùng núi, những hồi ức mà cô không bao giờ đoán ra… Mai Tử cũng biết anh có một sự phi thường, chiếc cung anh nâng niu là một món đồ lạ lẫm và thần bí, vết sẹo trên người là một bằng chứng cho quá khứ xa xôi. Anh có thể chống chọi lại bầy sói, mỗi cái giương cung là bách phát bách trúng. Anh khỏe mạnh và dẽo dai, anh dành mỗi buổi chiều để tập luyện những môn võ mà Mai Tử chưa bao giờ thấy. Nàng không mong mỏi chồng mình quá khác biệt, chỉ hy vọng anh là một người thợ săn lam lũ bình thường, cùng cô sống cuộc sống bình thường nhưng lúc nào cũng hạnh phúc. Có những dấu hiệu mập mờ làm Mai Tử bất an. Anh nói rằng thiên hạ thái bình thì sẽ ở bên cô mãi mãi. Vậy nếu thiên hạ đại loạn thì anh đi đâu? Tiêu Kinh Sơn giống như một cuốn sổ mà Mai Tử chưa đọc hết. Rồi đất nước có chiến tranh, một vị khách thần bí tới nhà, thêm những tên cướp đường đối với anh khuất phục và kính nể. Mai Tử chôn giấu niềm lo lắng bất an đó, tự khuyên nhủ mình phải sống lạc quan. Nhưng đến một ngày Kinh Sơn biến mất, chỉ để lại một bức thư lạnh nhạt. Anh đi vì nước, nhanh thì một năm, lâu thì ba năm, cũng có thể không bao giờ trở lại. Cô có thể chờ hoặc đi tái giá. Nhưng chỉ cần anh còn sống thì dù tàn phế cũng sẽ quay về nhà. Nếu cô vẫn chờ được thì giắt một nhánh liễu trước cửa làm ám hiệu. Cành liễu không còn thì anh sẽ ra đi, không một chút quấy rầy cuộc sống mới của Mai Tử. Tiêu Kinh Sơn cứ thế mà biệt vô âm tính. Một năm qua đi anh không về, Mai Tử quyết tâm rời bỏ thôn xóm đi xa tìm chồng. Bà con thương cảm mỗi người tích góp ít bạc, ít lương thực tiễn cô gái nhỏ lên đường. Mai Tử và con lừa Kinh Sơn mua cho cô, 1 người 1 vật thế là có bạn! Cô thôn nữ ngờ nghệch xuất núi, tìm chồng trong những thị trấn phồn hoa, gặp không ít lần bị khinh thường, bị phân biệt đối xử và chịu không ít thiệt thòi. Mai Tử ngộ ra thế giới này lớn lắm, cô chỉ là con ếch nhỏ sống trong đáy giếng mà thôi. Mai Tử nhớ người khách lạ năm đó có quen biết hoàng thượng. Cô sẽ lên kinh thành tìm hoàng thượng hỏi thăm, tìm được vị khách đó thì có hy vọng tìm được chồng. Trời ơi, Hoa Ban không biết comment thế nào về sự ngây thơ của cô vợ nhỏ này nữa! ^^ Mai Tử cứ thế mà đi, gặp chuyện không may đánh mất con lừa, cô nhớ đó là con lừa chồng mua cho, vô cùng thương tiếc mà khóc một trận, còn ăn vạ bắt người vô tội trả lại lừa. Người vô tội đó là A Mang, một cậu thanh niên xui xẻo vấp phải cô gái ngốc nghếch. A Mang thấy tiểu cô nương ngờ nghệch mà lại dễ thương, lòng hào hiệp nổi lên quyết định giúp cô tìm người. Tiêu Kinh Sơn? Người này A Mang biết chứ, tuy chẳng rõ Mai Tử với họ Tiêu kia là quan hệ gì nhưng thôi cứ thuận đường mà giúp. Thế là A Mang đưa Mai Tử tới Vân Châu tìm chồng. Một đêm ngủ trong quán trọ đột nhiên bị gọi ra khám xét. “Ngươi là ai, đến Vân Châu để làm gì?” “Ta từ huyện Thanh Sơn tới đây, đến Vân Châu tìm người .” “Vậy trong nhà ngươi có những ai, đến Vân Châu này muốn tìm người nào?” “… Phu quân ta họ Tiêu tên Kinh Sơn, nếu đầu lĩnh đại ca có quen biết, làm phiền giúp ta truyền cái tin a.” “Vị tiểu nương tử này, ngươi nói lại một lần nữa đi, phu quân ngươi là ai? Tên gì?” “Phu quân ta họ Tiêu, tên Kinh Sơn.” Và thế là bị giam vào tù với tội danh nói bậy bạ, nghi ngờ là gian tế! =)) Mai Tử đáng thương ngồi trong ngục ôm hành lý khóc ròng một đêm. Hôm sau thì được thả ra, còn gặp được chồng. Xúc động nghẹn ngào, câu đầu tiên cô nói là: “Lừa của chúng ta mất rồi.” =)) Tiêu đại tướng cũng đành bó tay với bé vợ nhà mình. Vợ chồng nhận mặt nhau, trình diễn thêm màn ôm ấp làm thuộc hạ xém bất tỉnh, sau đó thì Mai Tử an toàn ở lại chỗ của Kinh Sơn. Cô nhận ra chồng mình không như ngày trước. Anh là một công thần khai quốc, một tên tuổi mà hễ nhắc đến trên chiến trường thì tướng giặc đều sợ hãi. Anh là người nhuốm máu của trăm quân, anh là người với những suy tính ngoan tuyệt. Nhưng mà bên cạnh một Tiêu Kinh Sơn xa lạ như thế vẫn là Tiêu Kinh Sơn – chồng thợ săn của cô. Ở đó có sự dịu dàng chỉ dành cho Mai Tử, có một con người không màng vinh hoa mà chỉ yêu thích cuộc sống an bình nơi quê nghèo đạm bạc. Trãi qua nhiều tình huống, gặp phải nhiều nguy cơ, cái gì mà binh quyền, ngai vị, hoàng hậu, tham vọng, quá khứ,… tất cả đều bỏ lại, Tiêu Kinh Sơn tự phế cánh tay để hoàng đế trả lại sự tự do cho hai vợ chồng. Lại quay về xóm nhỏ, lại túp lều tranh và đàn gà con… hóa ra hạnh phúc chỉ đơn giản như thế. Câu chuyện khép lại với cuộc sống bình an mãi mãi của hai vợ chồng. Thôn Bích Thủy trở thành mái nhà của Tiêu Kinh Sơn, Lỗi Chiêu An, Bù Chiếm Phong và những người anh hùng đã rời bỏ đao kiếm. Thôn Bích Thủy với sông núi trùng trùng, đồng ruộng bát ngát, rừng rậm âm u. Đó là nơi vàng bạc không bằng một rỗ khoai lang, lầu đài không bằng ngôi nhà tranh bé nhỏ, quyền lực phú quý không mua nổi một cô vợ hiền và những đứa con ngoan… Những người làm đại sư nhưng không cần giàu sang, những người đủ tài trí nhưng không thích quan trường, những người vì đất nước nhưng không cần báo đáp… họ dù là ai thì nơi làng Bích Thủy hẻo lánh này, họ chỉ là những nông dân chất phác yêu đời, những thanh niên tràn trề nhựa sống. Họ có mái nhà hạnh phúc, giống như Tiêu Kinh Sơn và Tô Mai Tử, vợ chồng ân ái, nắm tay đến bạc đầu răng long… hoabanland.wordpress.com Mời các bạn đón đọc Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn của tác giả Nữ Vương Không Ở Nhà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngọc Lâu Xuân
Warning: Truyện có yếu tố cấm luyến,vui lòng cân nhắc kỹ trước khi đọc ạ. ... Tư Sơ Niệm vốn là đích trưởng nữ của Tư gia, phụ thân nàng tuy đã qua đời từ khi nàng còn nhỏ, nhưng nhờ tổ phụ mà Tư gia vẫn luôn hưng thịnh. Khi Tư Sơ Niệm dần trưởng thành, trở thành một thiếu nữ mười lăm, nàng thông minh xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.  Sơ Niệm biết Tư gia của mình đã dần suy tàn, thân là đích nữ, nàng mang trên mình trách nhiệm góp phần chấn hưng gia tộc. Và để làm được điều đó, Tư Sơ Niệm được gả đến Từ gia theo hôn ước đã định sẵn từ trước, trở thành Nhị thiếu phu nhân của Từ gia.  Trượng phu của Sơ Niệm là cháu trai đích tôn Từ gia - Từ Bang Đạt nổi danh khắp kinh thành là một con ma ốm. Từ khi trong bụng mẹ thì y đã là một nhược thai, khi sinh ra đã ốm yếu bệnh tật quanh năm, có thể đến bây giờ cũng chỉ là nhờ thuốc men cầm cự.  Những kẻ nhàn rỗi trong thành còn cá cược với nhau rằng chắc chắn y sẽ không thể sống qua hai mươi tuổi. Quả thật, sau khi Sơ Niệm gả vào Từ gia chỉ hơn nửa tháng thì Từ Bang Đạt qua đời vì một cơn cảm lạnh.  Sơ Niệm cứ thể trở thành một quả phụ. Nàng an phận thủ tiết cho vong phu ba năm. Nay nàng chỉ mới mười tám tuổi đã bị vây giữa chốn tường cao này, nghe theo lời mẹ chồng nhận một đứa con thừa tự.  Sơ Niệm cảm thấy chính mình kỳ thật chỉ là một cái bài vị sống thay trượng phu nàng trong phủ đệ Từ gia. Khi nào cần nàng thì cháu dâu này sẽ xuất hiện, nàng sẽ bị đưa ra triển lãm cho mọi người xem, để họ biết rằng cháu đích tôn của Từ gia mặc dù đã mất, nhưng vẫn còn có nàng.    Từ Nhược Lân là con trai trưởng Từ gia, nhờ lập được nhiều đại công mà trở thành trọng thần nòng cốt của triều đình khi tuổi tròn ba mươi. Trái ngược với Tư Sơ Niệm, hoàn cảnh sống từ nhỏ của hắn vốn không tốt đẹp gì. Mẫu thân hắn là một nữ tử người Hồ. Từ khi sinh ra và dần trưởng thành, Từ Nhược Lân vẫn luôn sống cùng mẫu thân ở bộ lạc người Hồ.  Khi Nhược Lân bảy tuổi thì mẫu thân hắn qua đời, hắn mới được phụ thân đón về Từ gia nhận tổ quy tông. Từ nhỏ hắn đã không nghe lời ai dạy dỗ, hung bạo ngang tàng giống như ngựa hoang vậy, trên dưới Từ gia không ai là không thấy phiền. Nhưng nhờ có phụ thân che chở mà Nhược Lân không bị ai tổn hại, bình an lớn lên. Cho đến khi Từ Nhược Lân mười bốn tuổi, hắn nhập ngũ đến phương Bắc, thỉnh thoảng mới trở về Từ gia.  Năm Từ Nhược Lân mười chín tuổi, hắn theo lời trưởng bối trong nhà mà cưới đường tỷ của Tư Sơ Niệm làm thê tử. Sau khi thành hôn, cả hai có một nữ nhi đầu lòng thì chưa đầy hai năm sau, thê tử của hắn lại hương tiêu ngọc vẫn sau một cơn bạo bệnh. Từ Nhược Lân để nữ nhi mình lại cho Từ gia nuôi dưỡng, còn mình thì lại tiếp tục rong ruổi thực hiện giấc mơ chốn sa trường của mình. Lần đầu tiên Từ Nhược Lân gặp Tư Sơ Niệm, khi hắn hai mươi bảy tuổi, là khi kỳ tang của Từ Bang Đạt đang diễn ra. Hắn đối với Tư Sơ Niệm, là nhất kiến chung tình. Dù biết mối quan hệ của hắn và nàng và cấm kỵ, nhưng người như hắn vốn không quan tâm đến cái gì là đạo lý luân thường. Chỉ cần hắn thích, hắn sẽ bất chấp tất cả để đoạt được.  Đối với Tư Sơ Niệm, hắn giống như là một cơn ác mộng vậy. Từ Nhược Lân là huynh trưởng của trượng phu nàng, nhưng hắn lại ngang ngược bá đạo xông vào cuộc đời Sơ Niệm. Có khi hắn lại ngọt ngào dụ dỗ, khiến cho một người mất đi phụ thân từ nhỏ như nàng nảy sinh cảm giác an toàn, tìm được nơi nương tựa.  Thế nên một người non nớt chưa hiểu sự đời như nàng rốt cục bị hắn dụ dỗ, trót lỡ đã bước chân xuống bùn lầy, từng bước từng bước là vạn kiếp bất phục, không thể quay đầu. Mối quan hệ trời đất bất dung này cứ kéo dài bao nhiêu năm, thì nàng vẫn không thể nào dứt ra khỏi.  Từ Nhược Lân hắn, đã từng thủ thỉ bên tai sẽ tìm cách cho nàng một danh phận, nếu hắn phụ bạc thì sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết. Đó là lời thề hẹn cuối cùng hắn dành cho nàng trước khi tiếp tục đi chinh chiến.  Khi Từ Nhược Lân đã đi về nơi sa trường, thì Tư Sơ Niệm đã nhận ra mình mang thai hài tử với Từ Nhược Lân. Không may chuyện này lại lọt đến tay các bậc trưởng bối trong nhà. Ai có thể chấp nhận được việc này? Nhị thiếu phu nhân thủ tiết ba năm lại mang thai với huynh trưởng trượng phu. Nàng bị coi là nỗi ô nhục của cả gia tộc hai bên.  Tư Sơ Niệm bị đưa đến am ni cô, uống thuốc phá thai. Khoảng thời gian ấy là khoảng thời gian khốn đốn nhất trong cuộc đời của nàng. Sơ Niệm chịu đựng cơn bệnh tật hành hạ sáu tháng ở am ni cô, nhưng sau đó nàng lại nhận được tin rằng Từ Nhược Lân đã trở về, nhưng không phải trở về để cứu nàng, mà hắn trở về để cưới Quận chúa đương triều làm thê tử. Không thể chịu đựng thêm được nữa, Sơ Niệm bỏ mạng trong cơn ai oán ngập trời.  "Ta chờ ngươi lâu như vậy, ngươi từ đầu đến cuối vẫn không đến. Ngươi phụ ta, ta cũng nguyện ngươi bị vạn tiễn xuyên tâm. Tâm nguyện duy nhất chính là đời người nếu có kiếp sau, nguyện xin làm một cây hoa râm bụt không có linh hồn, cho dù sớm nở tối tàn thì cũng từng rực rỡ." May mắn thay trời vẫn còn thương xót, Tư Sơ Niệm bỗng nhiên có thể quay trở lại thời điểm trước ngày tân hôn của nàng với Từ Bang Đạt. Được cơ hội để sống sót thêm một đời, Tư Sơ Niệm quyết không thể bước vào vết xe đổ trước kia nữa. Nàng không thể lại dây dưa cùng Từ Nhược Lân, không thể mê muội như trước kia nữa.  Nhưng người được trùng sinh không chỉ có mình nàng, mà còn có người đã từng phụ bạc nàng kiếp trước - Từ Nhược Lân. Khi hắn nhận ra mình được quay về khoảng thời gian ba năm trước, tại thời điểm ngày thành hôn của Sơ Niệm và Bang Đạt. Hắn đã điên cuồng thúc ngựa ngày đêm về kinh thành, chỉ mong có thể gặp lại nàng, có thể nói với nàng bao nhiêu điều mà kiếp trước chưa kịp thổ lộ.  Nhưng khi hắn thấy nàng dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, thấy thái độ dửng dưng của nàng, hắn lại chùn bước. Hóa ra người sống lại sau một kiếp người chỉ có mình hắn thôi sao? Chỉ có hắn ôm hết nỗi đau thương từng trải qua kiếp trước còn nàng lại chẳng hề hay biết điều gì?  Nhưng điều này ắt sẽ tốt cho nàng, kiếp trước vốn đã là một đoạn nghiệt duyên, kiếp này sao lại phải níu kéo, chi bằng để cho cả hai một cuộc sống riêng của bản thân mình. Buông tay, có lẽ là giải pháp tốt nhất cho đôi bên.  Tư Sơ Niệm và Từ Nhược Lân sẽ rời xa đối phương vĩnh viễn chăng? Và Tư Sơ Niệm sẽ thay đổi vận mệnh của mình ra sao? Các bạn hãy đọc "Ngọc lâu xuân" để tìm ra câu trả lời nhé :v Tớ biết tác giả Thanh Ca Nhất Phiến qua "Nghê thường thiết y" nhưng nếu so sánh thì tớ cảm thấy "Ngọc lâu xuân" không bằng. Ở phần đầu truyện tác giả tạo mạch truyện rất tốt, nhưng dần về sau mạch truyện không được duy trì như ban đầu nữa nên tạo cảm giác hơi nhàm một tí. Tác giả đã tạo ra quá nhiều tuyến nhân vật phụ nên tớ rất hay bị rối trong quá trình nhảy hố.  Đó chỉ là một số ý kiến riêng của tớ thôi. Biết đâu "Ngọc lâu xuân" sẽ là một bộ truyện hợp gu với bạn. Thế nên nếu các bạn yêu thích thể loại này thì hãy nhảy hố cùng tớ nhé :v _________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mùng tám tháng bảy năm đầu Kiến Sơ, ngày này, chính là đại thọ bảy mươi của Ngụy quốc công Từ phủ – Tư quốc thái nước Đại Sở. Mà năm này, cũng vừa đúng chấm dứt ba năm loạn thế giằng co. Nguyên Khang đế vốn là thái tử Triệu Khám trước đây, chỉ sau ba năm ngồi trên ngai vàng đã vội vã tháo chạy khỏi đế đô Kim Lăng, sau đó không rõ tung tích. Bình vương Triệu Cư đăng cơ, quốc thể đại định. Một đời vua một đời thần. Tân đế vừa mới đăng cơ, đương nhiên một bên trấn áp thế lực phản nghịch trong triều còn sót lại, một bên luận công ban thưởng soi sáng hoàng ân. Trưởng tôn Từ Nhược Lân của phủ Ngụy quốc công, trước giờ vốn là tâm phúc của Triệu Cư. Trong quá khứ ba năm chiến sự với Nguyên Khang đế, y đã lập được không ít công lao hãn mã, ngày nay hiển nhiên là quyền thế hơn người. Y chẳng những được thụ phong tước nhất đẳng trung dũng bá, còn kèm thêm chức nhất phẩm thái tử thái bảo. Chưa đầy ba mươi tuổi, y đã được đề cử vào nội các, cùng các đại thần tư lịch hơn người, trọng thần nòng cốt của triều đình bàn bạc triều chính, trở thành đại thần trẻ tuổi nhất nhập chủ nội các trong hơn một trăm năm trở lại nay của Đại Sở. Từ Nhược Lân quyền thế hơn người, nên phủ Ngụy quốc công vốn đã suy vi trong thời loạn vì bị Nguyên Khang đế ghét bỏ tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, nhảy vọt trở thành hào môn thế gia hưng thịnh nhất đế đô Kim Lăng hiện giờ, trăm năm thế gia, lại huy sinh hoa đường, quế khai nguyệt điện (*), phồn thịnh quang vinh kể đâu cho hết. Hôm nay, ngày đại thọ bảy mươi Tư quốc thái, chẳng những con cháu Từ gia tề tụ, ngay cả trong cung cũng ban thưởng cho một đôi kim lan như ý nạm vàng cùng một đôi hạ liễn do chính hoàng đế ngự bút. Từ gia cho mời những người thợ lành nghề nhất, dùng gỗ trầm hương lâu năm chạm trổ thành bức hoành phi thẳng đứng, phủ một lớp sơn nhủ vàng, hiện đang treo cao cao hai bên trái phải phía trên hai cây cột lớn trong thọ phòng. Trái đề “Nhật nguyệt song huy duy nhân giả thọ”, phải đáp “Âm dương hợp đức thực xưa nay hi”, hoành phi “Vụ túc đằng huy”. Tân khách lui tới đều tất cung tất kính tán thưởng một phen, thật sự không sao tả xiết phú quý vinh hoa, khí thế bừng bừng. (*) 辉生华堂,桂开月殿: huy sinh hoa đường, quế khai nguyệt điện (trong nhà bừng lên ánh sáng rực rỡ, hoa nguyệt quế nở trong điện) chỉ sự may mắn, vinh hoa phú quý, điềm tốt lành… Tư Sơ Niệm giờ phút này chỉ đứng lặng yên tại vị trí của nàng, theo dòng người tiến về phía Tư Quốc thái người đang ngồi uy nghi chính giữa hoa đường, để hành lễ mừng thọ. Cả hoa đường rực rỡ ánh nến, bình phong tơ lụa, nam đông nữ tây, đều theo trật tự tôn ti lớn nhỏ mà xếp hàng. Mọi người nghe xướng lễ đồng loạt quỳ xuống, khiến cho hoa đường vốn được cơi nới từ năm gian đại sảnh, ba gian mái hiên, thềm trong thềm ngoài, đều đứng đầy người đăng đăng không một tấc trống. Chỗ Sơ Niệm đứng đúng là ngay sát phía trên, vị trí trung tâm gần bên cạnh Tư quốc thái, chỉ cách sau mẹ chồng của nàng – hiện giờ là đại quốc công phu nhân đời thứ tám Liêu thị, nên có thể thấy được nàng ở quốc công phủ cũng có địa vị hơn người. Kể ra thì rất đơn giản, nàng kỳ thật chính là cháu dâu đích tôn của thế gia hào môn này. Nói cách khác, nếu nàng mệnh tốt, mệnh cũng đủ dài, có một ngày, nàng sẽ trở thành đại quốc công phu nhân đời thứ chín, giống như bà cô Tư quốc thái của nàng bây giờ vậy, nhận quỳ lạy của đám con cháu tôn tử —— Nhưng sự thật là, từ năm nàng mười lăm tuổi, nửa tháng sau khi bước chân vào quốc công phủ thì con trai trưởng Từ gia – con ma ốm – Từ Bang Đạt – trượng phu của nàng, đã chết. Nay nàng chỉ mới mười tám tuổi đã bị vây giữa chốn tường cao này, nghe theo lời đại phòng nhận Từ Thuyên làm con thừa tự, làm quả phụ trẻ thủ tiết suốt ba năm. Đa số thời điểm, Sơ Niệm cảm thấy chính mình kỳ thật chỉ là một cái bài vị sống thay trượng phu nàng trong Quốc công phủ. Khi nào cần nàng thì cháu dâu đức tôn này sẽ xuất hiện, nàng sẽ bị đưa ra triển lãm cho mọi người xem, để họ biết rằng cháu đích tôn của Từ gia mặc dù đã mất, nhưng vẫn còn nàng – người chưa mất này sẽ vĩnh viễn dùng một loại thái độ cung kính, nhún nhường mà cam tâm này, tồn tại vì Từ gia, vì người quá cố mà chống đỡ như một bảng hiệu sống, cho hắn mãi mãi hưởng thụ tế bái cùng hương khói đến từ chính nhân gian này. Mời các bạn đón đọc Ngọc Lâu Xuân của tác giả Thanh Ca Nhất Phiến.
Giảo Phụ
Cuộc đời của một người nam nhân cổ đại quan trọng nhất là cái gì? Một, chính là công thành danh toại, đạt được quyền cao chức trọng. Hai, chính là mỹ nhân vây quanh, con đàn cháu đống.  Rất tiếc là cả hai điều trên, Chân Ngọc đều không có. Hắn là Bảng nhãn gia danh tiếng vang xa, trí sĩ được Cửu Giang vương trọng dụng nhất. Cực khổ bao nhiêu năm trời bày mưu tính kế cho Vương gia ngồi lên ngai vàng, hắn không dám hưởng thụ tửu sắc, bỏ qua hết ham muốn của nam nhân bình thường. Chờ đợi mòn mỏi mới đến ngày công thành danh toại, thì hắn lại vì "mệt mỏi quá độ" mà lăn ra chết. Ông trời ơi, công lí ở đâu???  Chân Ngọc buồn bực nhắm mắt xuôi tay, ngỡ phải xuống địa phủ đầu thai thì khi tỉnh lại phát hiện điều kì diệu. Hắn thế mà chưa chết. Hắn đã sống lại, nhưng là trong thân xác "Chân Ngọc" phu nhân của trạng nguyên Vương Chính Khanh. Đời này, Chân Ngọc bảng nhãn cũng đã chết, đại nghiệp của Cửu Giang vương vẫn chưa thành, nghiễm nhiên Vương Chính Khanh được trọng dụng. Chân Ngọc sau khi phát hiện ra sự thật này, chỉ hận không thể đập đầu để quay lại gặp Diêm Vương.    Vương Chính Khanh là ai chứ, chính là kẻ năm đó dùng sắc đẹp mê hoặc lão hoàng đế, đoạt mất danh hiệu trạng nguyên của Chân Ngọc, khiến hắn phải ngậm ngùi ôm cái chức bảng nhãn. Sau này hai người lại cùng đầu nhập dưới trướng Cửu Giang vương, âm thầm cạnh tranh sự sủng ái của vương gia. Đời trước Chân Ngọc đắc ý bao nhiêu vì đè ép được Vương Chính Khanh thì đời này lại buồn bực bấy nhiêu về tình cảnh của bản thân. Hắn giờ đã là nữ nhân đã có phu quân, làm sao có thể xuất đầu lộ diện can dự vào chính trường được nữa.  (Từ đoạn này tớ xin phép gọi Chân Ngọc là "nàng" nhé) Chuyện triều chính đã bó tay, Chân Ngọc bắt đầu thăm dò việc nhà trong phủ trạng nguyên. Chủ nhân thân xác mới này cũng không vui vẻ gì, thành thân đã được một năm mà Vương Chính Khanh chẳng hề đoái hoài đến nàng. Nàng lại dăm ba bữa nháo một trận, ốm một hồi, càng làm cho Vương Chính Khanh ghét bỏ. Chân Ngọc cân đi nhắc lại, vỗ đùi cảm khái thế này quá tốt rồi, Vương Chính Khanh không muốn nhìn mặt nàng, nàng cũng lười đi lấy lòng hắn. Giờ nàng chỉ muốn ôm mỹ nhân tiêu dao thôi. Kiếp trước nàng còn chưa kịp hưởng qua ít xuân tình nào đâu đấy. Nghĩ là làm, Chân Ngọc ngay lập tức gọi hai vị thiếp xinh đẹp của Vương Chính Khanh qua, ngày ngày bóp chân đấm lưng, thi thoảng lại sờ chỗ nọ bóp chỗ kia. Nói trắng ra là chơi bách hợp giữa nhà, làm các di nương sợ hết hồn, chỉ dám âm thầm than khổ.  "Mỹ nhân dưới thân chợt rên rỉ một tiếng, toàn thân tản mát ra hương thơm mê người, môi mọng hé mở. Chân Ngọc xuân tâm nhộn nhạo, không kiềm chế được nữa, chỉ cảm thấy bụng dưới nổi sóng, vội vạch áo dài ra, thò tay vào quần quờ quạng một hồi. Nàng cứ móc, cứ móc, cứ móc mãi mà không tìm được "cái" cần tìm.  Chân Ngọc vươn tay, chợt chạm phải cái cột đỡ giàn dưa. Dò dẫm một hồi lại bắt được quả dưa leo trên giàn rủ xuống. Sờ được hai quả dưa lớn, nhất thời vui mừng, vặt lấy một quả đặt ở dưới bụng ướm thử. Tự hỏi: quả dưa này có đủ lớn không nhỉ?" * Chờ đến khi Vương Chính Khanh nhận ra ba nữ nhân của mình ngày nào cũng quấn lấy nhau, bỏ mặc vị phu quân là hắn đây làm bù nhìn, mới thấy có gì đó không đúng lắm. Hắn nạp thiếp mà chẳng được hưởng thụ, còn phu nhân thì cứ vui cười hớn hở là sao?  Vương Chính Khanh cũng không phải là ngốc, hắn nhận ra Chân Ngọc rất thông minh, cũng một lòng vì Cửu Giang vương. Nàng hiểu biết không kém gì nam tử, cầm kì thi họa đều tinh thông vượt bậc, nếu đặt ngang hàng với hắn thậm chí không biết ai hơn ai.  Và đặc biệt là, nàng làm hắn nhớ đến cố nhân Chân bảng nhãn, người hắn âm thầm mến mộ bao năm qua. Giờ Chân bảng nhãn đã qua đời, nhưng lại có một Chân Ngọc cứ lượn qua lượn lại trước mắt, Vương Chính Khanh thật sự chịu không nổi. Thế là hắn bắt đầu thân cận, lấy lòng nàng. Nhưng Chân Ngọc cũng là người có một không hai, chỉ thích mỹ nhân không muốn phu quân. Vương Chính Khanh mấy lần bị nàng "động tay chân", ăn đủ khổ. Nhưng vì việc lớn, hắn nhịn rồi lại nhịn. Một lần nhịn đến cả nửa năm trời! Còn Chân Ngọc ấy à, nàng tuy vẫn là "hồn Trương Ba da hàng thịt", nhưng dần dần cũng có chút hơi thở của nữ nhân. Lại tối ngày kề cận bên Vương Chính Khanh ngọc thụ lâm phong, nàng chợt nhận ra mình cũng hơi xiêu lòng. Dường như, ở chung với hắn cũng không khó khăn đến thế.  Trong một lần chắn tên của thích khách cho Cửu Giang vương, Chân Ngọc trọng thương tưởng như không sống nổi, trước khi nhắm mắt đã phun ra một câu vào tai Vương Chính Khanh: "Ta chính là Chân bảng nhãn trọng sinh đấy, ngươi liệu mà làm!" khiến trạng nguyên gia bị dọa đến thất thần. Sau phút bối rối, Vương Chính Khanh bỗng thấy mừng như điên vì Chân Ngọc chưa chết, lại còn trở thành người bên gối của mình. Nàng là nam cũng tốt, là nữ cũng được, chỉ cần là Chân Ngọc thì hắn đều yêu. Chút tình cảm ái mộ dành cho Chân bảng nhãn năm nào đã được hợp thức hóa, hắn muốn ngửa mặt lên trời mà cười thật to.  Sau khi tỉnh lại, nàng thế mà mất trí nhớ tạm thời. Không sao, dù nàng có là Chân Ngọc nương hay là Chân bảng nhãn thì đời này, đã không thể thoát khỏi tay của Vương Chính Khanh nữa rồi. Hắn nhân lúc cháy nhà hôi của, dụ dỗ nàng lên giường lăn lộn, sinh ra sản phẩm. Nàng có nhớ lại thì cũng đã muộn, có hài tử níu chân, làm sao có thể cao chạy xa bay được nữa!  Một đời của Chân bảng nhãn uy danh, cứ thế mà trao cho Vương Chính Khanh, phu thê nhốn nháo vui vẻ cùng chung sống đến bạc đầu.  ---------- Thú thật đọc xong truyện này tớ cũng không biết đây là giả danh bách hợp hay đam mĩ trá hình nữa :v. Nửa đầu truyện Chân Ngọc lăn lộn cùng đám di nương đến vui vẻ, khiến Vương Chính Khanh tức điên mà không làm gì được. Nửa sau khi Vương trạng nguyên biết được sự thật thân thế của Chân Ngọc thì lại lộ ra là, hắn cũng từng âm thầm mến mộ Chân bảng nhãn. Thuận nước đẩy thuyền, Vương Chính Khanh lừa Chân Ngọc lên giường, chờ đến lúc nàng nhớ lại thân phận "nam nhân" của mình thì hài tử cũng đã có, làm gì chạy được nữa.  Do là nữ nhân mang trí óc của nam nhân nên Chân Ngọc làm gì cũng thấy buồn cười. Nàng không cầm nổi cây kim thêu nhưng nói đến chuyện chính trị lại sắc bén như dao. Nàng mang tấm lòng nhớ chủ nhân cũ, tha thiết nhìn Cửu Giang vương, vào mắt người ta lại thành "lẳng lơ quyến rũ", mang đến bao chuyện dở khóc dở cười. Vì nàng mà Vương Chính Khanh mỹ nhân đưa tới cũng không thèm nhìn, kè kè đi giám sát phu nhân, chỉ sợ nàng đem mỹ nhân về nhà thì mình lại "ra rìa".  Truyện cũng không xoắn não mấy chuyện đấu đá giữa các vương gia với nhau lắm. Chỉ có Chân Ngọc xui xẻo, hay bị rơi vào bẫy của các vị nữ nhân trong hậu trạch, nhưng lần nào cũng thoát được hiểm cảnh. Chân Ngọc thì từ khi còn là nam nhân đã sạch như tờ giấy trắng, sau khi trọng sinh thành nữ nhân cũng là sạch tinh tươm. Còn Vương Chính Khanh trước khi cưới Chân Ngọc có vài nha đầu thông phòng, nam nhân cổ đại mà, không tránh khỏi. Nhưng từ sau khi cưới nàng thì hắn còn chẳng dám động vào nữ nhân khác. Thứ nhất là sợ Chân Ngọc ghen, thứ hai nhỡ đâu nàng nổi thói xấu, hắn lại đi ghen ngược với thiếp nhà mình thì mệt.  Truyện nhiều đoạn cười chảy nước mắt với cặp đôi oan gia truyền kiếp Chân Ngọc bảng nhãn và Vương Chính Khanh trạng nguyên, sẽ "đổi gió" rất tốt cho bạn nào thích cốt truyện mới lạ nhé.  Nếu thích rv này của tớ thì hãy like và cmt chia sẻ cảm nhận của bạn nào! ___________ *: Trích bản edit Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chân Ngọc nhìn dung mạo của người trong gương, tròng mắt suýt chút nữa lồi hẳn ra ngoài, vội vàng cầm ống tay áo chà qua xát lại mặt gương. Mặt gương sáng choang, khuôn mặt người trong gương cũng càng thêm rõ ràng, xác nhận không có nhìn lầm, mới buồn bã ủ rũ nói: “Thì ra là phu nhân của Vương Chính Khanh!” Lúc này đã qua giờ ngọ, trong phòng không có ai, Chân Ngọc ngồi ở trước gương nhìn một hồi đánh giá. Tuy người này tóc mây tán loạn, thần sắc tiều tụy, nhưng không thể che giấu hết được vẻ đẹp diễm lệ kia, không khỏi có chút xúc động, thương tiếc nói: “Tiểu nương tử xinh đẹp như thế này! Chẳng lẽ ông trời cũng không nỡ để nàng hương tiêu ngọc vẫn, nên mới để ta trọng sinh vào thân thể của nàng sao?” Chân Ngọc vốn là một thiếu niên tuấn kiệt, là tiến sĩ của Cảnh Thái năm thứ ba, nhưng con đường làm quan bắt đầu không được thuận lợi, về sau làm mưu sĩ dưới trướng của Cửu Giang vương, dốc hết sức lực cùng tham mưu giúp Cửu Giang vương đoạt ngôi vị Thái tử. Chân Ngọc cố gắng suốt ba năm, cuối cùng Cửu Giang vương cũng được lập thành Thái tử, sau đó là lên ngôi vị hoàng đế, sửa quốc hiệu thành An Bình, rồi ban thánh chỉ đại phong công thần. An Bình đế vừa lên ngôi, chuyện đầu tiên là dự định để cho Chân Ngọc vào Đại nội, trở thành nội quan trẻ tuổi nhất trong Đại nội từ trước tới giờ. Năm nay, Chân Ngọc hai mươi lăm tuổi, đúng là lúc đang tràn đầy khí thế, tuổi trẻ đắc ý, là thời điểm huy hoàng nhất của của đời. Nhưng ngay khi An Bình đế chuẩn bị hạ chỉ thì Chân Ngọc lại đột nhiên đổ bệnh, nằm bẹp trên giường không dậy nổi, dầu hết đèn tắt (chết ~). Sau khi Thái y khám nghiệm, về bẩm báo lại cho An Bình đế: Chân Ngọc do lao lực quá độ, vắt hết óc suy tính mưu kế, ngủ không đủ giấc, lại thêm ăn uống không đúng giờ, thiếu chất trầm trọng, ảnh hưởng lớn tới khí huyết. Nên một khi ngã xuống, bên ngoài mắc bệnh, bên trong hư nhược, dùng thuốc hay châm cứu cũng đều vô dụng. An Bình năm thứ hai, Chân Ngọc bệnh mà chết. Lúc sắp chết, hắn thề trước ngọn đèn dầu, nếu có thể được làm công việc nặng một lần, nhất định phải chọn công việc không phải động não, phải chăm sóc bồi bổ bản thân thật béo tốt khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Mời các bạn đón đọc Giảo Phụ của tác giả Cống Trà.
Độc Nhất Nam Nhân Tâm
Đối với nàng mà nói, đạo lý tam tòng tứ đức – tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử – là đạo nghĩa ngàn năm từ nhỏ đã được mẫu thân răn dạy. Vì thế, bất kể có xảy ra việc đại sự gì, bất luận thị phi đúng sai, nàng sẽ nhất nhất tuân theo. Nàng, cho dù có thao thao bất tuyệt với người khác bao nhiêu đi nữa, chỉ cần huynh trưởng của nàng bảo ngừng, nàng cũng chỉ có duy nhất một đáp án “Vâng, đại ca!” Ngoại trừ thành viên gia đình, tất cả ngoại nhân nàng đều không thích, chỉ có với hắn, nàng tự nhiên cảm thấy một lực hấp dẫn lớn. Vì thế, nàng chủ động cầu hôn hắn, hắn không nói hai lời bèn đáp ứng, để cho nàng trở thành “người trong nhà”. Đương nhiên, hắn không phải là người dễ hầu hạ, nhất là những lúc nàng nói nhiều. Hắn sẽ ngay lập tức triển hiện phu uy, lành lạnh quát: “Câm miệng!” Mà nàng cũng sẽ lập tức nhận mệnh đưa ra duy nhất đáp án: “Vâng, tướng công.” Hắn tuyệt đối không nghĩ đến nàng chính là chân mệnh thiên nữ mình ước ao. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Nói năm đó, lâu ơi là lâu, ước chừng là thời Tam Quốc tranh thiên hạ, có vị bác học đa tài Gia Cát Khổng Minh tiên sinh trốn, à không, ẩn cư Nam Dương thành ở phía tây Ngọa Long Cương, mỗi ngày làm ruộng nuôi gà phiêu diêu tự tại không lo nghĩ. Nhưng bất hạnh thay, khoái hoạt thần tiên chưa bao lâu, có vị đại lão gia muốn làm hoàng đế Lưu Bị đi tìm hắn, cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở nhà tranh nhỏ bé. Hắn vì đại lão gia bày mưu tính kế bán mạng tranh đấu giành thiên hạ, cúc cung tận tụy rồi qua đời. Kết cuộc Gia Cát đại quân sư có lợi ích gì? Không có, chỉ biết người một nhà cơ hồ đều chết sạch. Mà nay, bên trong thành Nam Dương cũng có một gia đình mang họ kép Gia Cát, nhưng nghĩ đến chín mươi chín lần cũng biết bọn họ tuyệt đối không có dây mơ rễ má gì với Gia Cát quân sư. Bởi vì bọn họ không có được sự thông minh cơ trí, cũng không có được hùng tài đại lược của Gia Cát xưa kia. Ngược lại, bọn họ nam rất thành thật, nữ rất đơn thuần, không nhiều không ít chính là toàn gia ngờ nghệch. Nhưng bọn họ cũng có điểm chung với Gia Cát tiên sinh, đó là, tất cả đều qua đời sớm...... “Thật xin lỗi, bệnh của lệnh huynh, lão hủ vô năng cứu chữa.” “Không, đại phu, đừng nói như vậy thôi, ngài là hi vọng cuối cùng của chúng ta, nếu ngài cũng nói không được, đại ca huynh ấy...... huynh ấy......” Trước giường bệnh, Gia Cát Mông Mông mười sáu tuổi cứng rắn cắn chặt môi không khóc, chỉ giương đôi mắt đáng thương nhìn ông lão râu tóc bạc trắng đứng trước mặt, ăn nói khép nép cầu khẩn, bởi vì vị y sư nổi danh khắp thiên hạ này là hi vọng cuối cùng của nàng.   Mời các bạn đón đọc Độc Nhất Nam Nhân Tâm của tác giả Cổ Linh.
Chỉ Sợ Tương Tư Khổ
Ai nha! Rốt cuộc Tiểu bạch xà mà nàng đợi tám năm cũng được đưa tới! Nàng kinh ngạc mở hai mắt nhìn vào giỏ trúc dò xét. Thật lâu sau, vẫn không thấy có âm thanh. “Vị công tử này, ta muốn chính là tiểu Bạch xà.” “Ta biết.” “Phải là màu trắng.” “Ta biết.” “Phải có hình dạng của rắn.” “Ta biết.” “Phải nhìn thấy được.” “Ta biết.” “Như vậy, Tiểu bạch xà của ta đâu?” “… Ách, không… Không thấy .” Không thấy?! Thật sự là ông trời cũng giúp nàng, vừa vặn, nàng có thể trao đổi điều kiện với hắn! Hắc hắc hắc, trông người này khi tức giận mà vẫn thanh tú, nói chuyện còn nhỏ giọng hơn so với cô nương nhà người ta. Nhìn nhã nhặn như vậy, chắc là người đọc sách rồi, cá tính ôn hòa như con thỏ con, bộ dạng thoạt nhìn có vẻ rất dễ khi dễ. Sau khi thử một lần, quả nhiên là không phải dễ lừa gạt một cách bình thường. Cái này… Nàng từ từ lừa hắn mới được. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Trước kia, trong thành Tô Châu có một người con gái quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp thiếu nữ không ai có thể sánh được. Không biết có bao nhiêu vương tôn công tử quỳ gối trước váy của nàng, bà mối tới cửa cầu thân thiếu chút nữa dẫm lên cả cánh cửa. Nhưng có một ngày, khi thiếu nữ kia được mười tám tuổi, nàng đột nhiên nổi điên. Vì thế, nữ tử tuyệt sắc không còn tuyệt sắc như xưa, tóc tai bù xù lại quần áo không chỉnh tề chạy đến cạnh chợ đóng giả vai hề xướng tuồng, gọi heo mẹ là nương của nàng, nhận hòa thượng là phụ thân của nàng, còn có thể bắt chước gà trống mổ thóc trên mặt đất, cắn bậy như chó điên, có khi đấm xuống đất rồi khóc to, có khi đi khắp nơi để truy đánh người qua đường, đã không còn là thiếu nữ lanh lợi thông minh như ngày xưa nữa. Phụ thân của nàng là Nhiếp lão gia đành phải đem con gái đi,để tránh cho nàng tiếp tục ở bên ngoài làm mất mặt, khiến lão mất hết thể diện. Cứ như vậy trôi qua nửa năm, nàng sinh con. Nàng chưa thành thân, mà lại sinh con trai.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Sợ Tương Tư Khổ của tác giả Cổ Linh.