Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kết Hôn Âm Dương

Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Kết Hôn Âm Dương của tác giả 0 Giờ Sáng. Kết Hôn Âm Dương được tác giả 0 Giờ Sáng thể hiện với nội dung cốt truyện mới lạ, lời văn ma mị nhưng vẫn có sự mềm mại. Đặc biệt bộ truyện dưới sự truyền tải khéo léo của tác giả về một hủ tục ghê rợn của người Trung Quốc, chính những điều này đã làm nên thành công của bộ truyện.   Review truyện Kết hôn âm dương của 0 giờ sáng: Đánh giá Nội dung: Kết hôn âm dương xoay quanh câu chuyện cuộc đời của cô gái tên là La Hi - có học thức và một cuộc sống yên bình rạng rỡ. Cô quen với Từ Dương, ngày tết cùng anh về quê anh chơi cũng là ra mắt gia đình bạn trai. Vừa gặp lần đầu mà mẹ Từ Dương tặng cô hai chiếc phong bao lì xì, một bao màu đỏ bé và một bao màu đen to. Bi kịch sảy đến từ lúc cô bị thúc dục mở bao lì xì ra, sau đó là một loạt biểu cảm khó hiểu của ba mẹ Từ Dương, cùng với đó là những hành động cùng câu hát giao của người chị gái không được bình thường của anh như muốn ngầm báo với La Hi điều gì đó. Đến lúc cô nhận ra thì quá muộn, khi cô lên tiếng muốn hủy hôn thì bị bắt nhốt dưới tầng hầm cùng với 12 chiếc quan tài và 13 bài vị của những người vợ trước của Từ Dương, chiếc bài vị thứ 13 kia chính là tên của cô. Để bảo toàn tính mạng, cô quyết định trở thành vật hiến tế cho Âm lão gia và để cho anh ta chiếm đoạt cơ thể mình. Biết được những điều giữa cô và Âm lão gia, Từ Dương vẫn muốn lấy cô nhưng khi biết đã bị người khác cưỡng bức thì hắn tra tấn cô, mẹ hắn cũng tức giận muốn giết chết cô nhưng vì được Âm lão gia can thiệp bảo vệ nên bảo toàn được tính mạng. Nhưng cuối cùng thì La Hy vẫn bị mẹ Từ Dương đẩy xuống núi âm hồn, bị Hắc Bạch Vô Thường đưa về địa phủ, ở đây vô tình gặp lại Âm lão gia được anh ta đưa về nhà chăm sóc dưỡng thương. Từ sau khi bị Ác Linh chém đôi, Từ Dương luôn bám theo định giết hại cô nhưng bị Âm lão gia bắt lấy và giao cho La Hy nhưng cô sơ ý để hắn chạy thoát. Hắn giết người vô cớ, chính vì điều này cô phải đi tìm nửa thân còn lại của hắn và rồi phải quay lại từ gia, đối mặt với 12 oan hồn vợ trước của Từ Dương và bị mẹ hắn tấn công, may thay vẫn được Âm lão gia, cha mẹ gọi hồn về cùng với oan hồn của một người vợ trước của Từ Dương cứu. Lúc này cô đang mang thai con của Âm lão gia, quyết biến đứa con trong bụng mình thành quỷ nên cô đã ăn rất nhiều thịt ma và chọc giận Âm lão gia để anh ta rời bỏ cô. Tiếp diễn bộ truyện vẫn là cuộc hành trình dài mà La Hy cùng người con của mình sẽ phải đối mặt, sự xuất hiện của Âm lão gia đối với La Hy trong những lần cô đứng trước cửa tử có phải là anh ta cũng đã có tình cảm sâu nặng với cô hay không? Có thể đánh giá đây là bộ truyện khá hay, bị cuốn ngay từ nội dung mở đầu. Phản ánh mặt trái của những hủ tục ghê rợn, ngay từ mở đầu câu chuyện tác giả đã cho độc giả cảm nhận được sự u ám đến nổi da gà qua những biểu hiện và hành động của ba mẹ, chị gái của Từ Dương. Cùng với đó độc giả có thể cảm nhận được tình cảm của Âm lão gia giành cho La Hy mặc dù mối quan hệ của hai người không được thể hiện rõ ràng nhưng Âm lão gia luôn giành cho cô tình cảm yêu thương, cưng chiều hết mực đối với La Hy. Bộ truyện sẽ phù hợp với những bạn thích các thể loại kiểu trinh thám, kinh dị, truyện ma vì truyện có nhiều yếu tố kinh dị và u ám nếu không chịu được nhiệt thì sẽ hơi ghê đấy nha! *** Ngày Tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó hơi không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay cả trẻ con đến Tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma thì vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cầu cứu về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì xì nhỏ màu đỏ là của mẹ Từ Dương lì xì cho tôi. Từ ngoài sờ thì thấy, bên trong là một tờ giấy mỏng tang, mở ra thì tôi cũng không bất ngờ lắm, đó là một tờ 100 tệ. Tôi cũng không chê quà gặp mặt hơi mỏng, bởi vì nó là của mẹ Từ Dương cho tôi, bao lì xì của bố Từ Dương là “phong bao màu đen” thì lại quá long trọng – dày như viên gạch vậy đó! Cũng không biết bên trong đựng bao nhiêu tiền, có khi phải đến ba bốn vạn tệ. Nhưng đúng lúc tôi định mở phong bao “màu đen”, thì một bóng người bất ngờ chạy ra, nhào vào lòng mẹ Từ Dương, nũng nịu kêu bụng đói muốn ăn cơm. Đây là chị của Từ Dương, cũng là chị chồng tương lai của tôi. Chị ấy có hơi đáng thương, nghe nói hồi nhỏ bị ốm sốt một trận, sốt cao làm ảnh hưởng đến não, từ đó trí não chỉ như trẻ lên năm mà thôi, điên điên khùng khùng, cả ngày không biết làm gì. Sắc mặt mẹ của Từ Dương bỗng biến đổi. Tôi có cảm giác, bà ấy không chịu đựng được đứa con gái ngây ngô của mình, đẩy cô ấy đến mấy lần, còn một mực giục tôi mở phong bao lì xì của bố Từ Dương ra xem, càng giục càng gấp, gấp như muốn nhanh chóng đi đầu thai đến nơi. Tôi hơi không vui, cảm thấy bà ấy đối xử với con gái có chút bạc bẽo, đúng lúc tôi muốn bà ấy chăm sóc chị chồng tương lai của tôi một chút đã thì mẹ Từ Dương đã không chịu đựng được, liền đẩy mạnh một cái, không ngờ đẩy cô ấy vào người của bố Từ Dương. Thùng!!! Khi bố Từ Dương ngã xuống đất, một âm thanh nặng nề phát ra. Từ Dương và mẹ anh liền biến sắc. Tôi đang muốn chạy lại đỡ, họ bèn đột nhiên chạy đến nhấc bố Từ Dương lên trước, cũng chẳng biết họ có phải cố ý hay không, khi đỡ ông ấy lên còn để lưng ông ấy đối mặt với tôi. Dù có như thế đi chăng nữa, tuy tôi cũng đang hốt hoảng, nhưng vẫn nhận ra sắc mặt của bố Từ Dương từ đầu đến giờ đều không hề biến đổi. Thường thì người già xương cốt rệu rã, có ngã một cái thì cũng không phải vừa, nhưng bố Từ Dương lại không hề kêu lấy một tiếng! “Dương à, con đưa bố con về phòng đi, mẹ đi làm cơm cho chị con ăn.” Mẹ Từ Dương vội vã chỉ đạo, cũng không quan tâm đến việc giục tôi mở phong bao lì xì nữa, liền đi ngay vào bếp. Tôi vốn dĩ muốn cùng Từ Dương đưa bố anh vào phòng nhưng sắc mặt anh có vẻ là lạ, cứ tránh cánh tay của tôi, cũng không cho tôi động vào người ông, còn nói một mình anh ấy có thể chăm sóc được bố, sau đó thì đỡ bố anh và mau chóng đi mất. Len lén nhìn bóng hai người họ rời đi, mà trong lòng tôi cảm thấy buồn buồn. Lần về cùng Từ Dương này, tôi cũng đã chắc chắn sẽ lấy anh, hơn nữa cũng muốn bên anh trọn đời, nhưng Từ Dương đến bố anh còn không để tôi chạm tới, lúc anh gạt tay tôi coi tôi cứ như người ngoài vậy. Bây giờ thì không còn ai, bên cạnh cũng chỉ còn có bà chị điên điên khùng khùng, tôi định bụng mở phong bao lì xì ra xem rốt cục bố Từ Dương cho mình bao nhiều tiền, nếu nhiều quá thì tôi sẽ trả lại. Bố Từ Dương nhìn gầy gò như khúc củi, sắc mặt như người bệnh, còn cho tôi quà ra mắt nhiều như thế này, vậy không bằng dùng số tiền này để bố Từ Dương đi chữa bệnh. Nhưng khi tôi bắt đầu mở phong bao, chị chồng tương lai bỗng nhiên nắm chặt lấy tay tôi! Cô ấy dùng hết sức nắm chặt tay tôi, làm cho tôi đau thấu cả xương! “Nếu muốn sống mà rời khỏi đây thì đừng mở cái phong bao này ra!” Chị chồng tương lai cứ như biến thành một người khác, ánh mắt sắc lẹm, âm thanh ghìm xuống khe khẽ, đâu phải điệu bộ của người điên như lúc nãy? Cô ấy giả vờ điên! Mà câu nói này có nghĩa là gì? Tôi vừa muốn hỏi thêm chút gì nữa, Từ Dương liền đi ra. Sắc mặt chị chồng tương lai đột nhiên biến đổi, lại bày ra một điệu cười điên dại, cướp lấy phong bao lì xì đen trên tay tôi, vừa hét vừa chạy xa: “Sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trắng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà tao, là người hay ma đều không thể thoát! Sinh ra là người, chết là ma…” Nghe thấy bài đồng dao như vậy, tôi ngạc nhiên hết sức, trước đó chị ấy rõ ràng là người bình thường, hay trong câu hát đồng dao đó có nhắc nhở tôi gì đó? Vừa nghĩ vậy, đột nhiên kết nối với những cảm giác trước đó mà tôi cảm thấy, nhà Từ Dương có thể không đơn giản như tôi nghĩ! Từ Dương nhanh chóng tiến lại gần tôi, sắc mặt nghiêm trọng làm tôi thấy sợ: “Sao em lại đưa phong bao đó cho chị ấy?” Lúc này trong lòng tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng ngoài mặt lại giả vờ như không có chuyện gì: “Là chị ấy cướp trong tay em, làm sao em biết chị ấy sẽ cướp đi chứ!” “Để anh đi lấy phong bao lì xì về.” Từ Dương nhấc chân định chạy luôn theo. Tôi ngay lập tức kéo tay anh: “Không sao đâu, đều là người nhà cả, tiền trong tay ai cũng giống nhau cả thôi mà?” Từ Dương nói: “Chị anh là người điên, làm sao đưa tiền cho người điên được? Không được, để anh chạy theo lấy lại!” Tôi liền kéo anh: “Dương, lời chị anh vừa nói là như thế nào?” Mặt Từ Dương biến sắc, hơi né tránh ánh mắt của tôi, anh nói: “Làm gì có ý gì, em đừng nghĩ linh tinh, cũng không biết kẻ thất đức nào dạy chị ấy nói những lời xằng bậy đó, từ nhỏ tới lớn đã nói đi nói lại câu ấy, có lúc lên cơn, một ngày nói đến vài ba chục bận.” Nói xong, anh hất mạnh tay của tôi ra, chạy theo hướng chị chồng tương lai. Lúc tôi gặp lại chị chồng cũng là thời gian ăn tối. Trông chị ấy không được ổn cho lắm, mặt mũi thâm sì sưng húp, nhìn là biết vừa bị đánh, chị ấy chỉ nhìn tôi lấy một cái rồi cúi đầu ăn cơm, sau đó không ngẩng đầu lên nữa. Từ Dương thì lại mang phong bao lì xì về, đặt ngay ngắn trước mặt tôi, trước mặt bố mẹ anh, giục tôi mau chóng mở ra. Tôi lại bị vào thế không có đường lùi. Thật không biết vì sao, họ lại cứ bắt tôi phải mở phong bao lì xì trước mặt họ. Tôi nhìn trộm chị chồng một cái, muốn tìm chút thông tin gì đó từ chỗ chị ấy, nhưng chị ấy chỉ cúi đầu vừa và cơm vào mồm, còn vừa cười ngu ngốc, tiếng cười đó cũng giống như một tiếng trước đây lúc Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì như lời mẹ anh nói. Này cô, tôi đã sắp xếp hết cho cô rồi! Tôi cúi thấp đầu nhìn chăm chăm vào phong bao màu đen, nghĩ xem mình có nên lấy mạng ra để thử, mở cái phong bao xem bên trong rốt cục là thứ gì? Mà lúc đó, tôi phát hiện ra, phong bao màu đen này dường như khác so với cái phong bao trước. Cái phong bao màu đen trước không hề có hoa văn gì. Mà chiếc phong bao lần này lại có một vài hoa văn, mà màu sắc của hoa văn với màu của phong bao tương đối giống nhau, nếu không chú ý sẽ không thể phát hiện ra. Hóa ra là đã bị đổi rồi. Chị chồng vẫn cứ cười một cách quái dị. Tôi hơi yên tâm nên mở phong bao ngay trước mắt cả nhà Từ Dương. Mời các bạn mượn đọc sách Kết Hôn Âm Dương của tác giả 0 Giờ Sáng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vong Hồn
Nhấc ly cà phê đưa qua mũi hít nhẹ một hơi , Hùng nhấp một ngụm xong khẽ đặt xuống. Hùng nhìn tôi bằng ánh mắt đăm chiêu có phần đáng sợ. Nó hỏi tiếp : – Em biết anh đang sưu tầm những câu chuyện ma , những câu chuyện về bùa Ngải có thật. Thế nên em mới hỏi :” Anh đã nhìn thấy ma chưa..?” . Nếu rảnh anh có muốn nghe một câu chuyện mà em sắp kể tới đây không..?? Nó cũng liên quan đến ma quỷ và nó chưa có hồi kết. Một câu chuyện liên quan đến Vong Hồn do chính em đã phải trải qua…. Bình thường Hùng nó không phải người thích đùa , nó là một người nghiêm túc. Nhưng những chuyện có liên quan đến Tâm Linh , Thánh Thần hay Ma Quỷ thì tôi chưa từng được nghe nó kể qua một lần nào . Tất nhiên tôi cũng biết dạo trước cách đây 1 năm gia đình Hùng đã phải chạy đôn chạy đáo đi tìm thầy . Bạn bè đều nói Hùng gặp vận xui , làm ăn thua lỗ nên phải tìm thầy cúng giải hạn. Tôi chỉ biết sơ qua như thế , vì cũng năm đó Hùng nó mua một căn nhà biệt thự khá lớn nằm riêng biệt ở một ngọn đồi với khuôn viên nhìn thẳng về phía biển. Tất nhiên tôi chưa được đến đó bao giờ vì tôi thì ở ngoài bắc. Còn ngôi nhà biệt thự đó Hùng mua tận trong Đà Nẵng . Lúc mới mua nhà Hùng cũng có gọi điện cho tôi nhưng do không sắp xếp được thời gian nên tôi chưa vào . Không lâu sau thì nghe tin gia đình Hùng đang bận rộn đi lại khắp nơi nhờ thầy , nhờ người ” giải hạn” , từ đó hai anh em cũng ít liên lạc. Tôi nhớ có một lần được nhìn qua ngôi nhà nhờ vợ của Hùng có đăng ảnh lên facebook , khi đó tôi còn thả tim chúc mừng và khen ngôi biệt thự đó rất đẹp. Nhìn đôi mắt của một thằng bản tính vốn ngang ngược , không tin vào tâm linh mà nay khi nhắc đến ma quỷ lại khẽ toát ra ánh mắt sợ sệt. Tôi cười rồi nói : – Anh tưởng chú hay nói những câu chuyện mà anh sưu tầm chỉ là bịa đặt. Điều gì khiến chú lại thay đổi suy nghĩ như vậy. Nhưng một người như chú mà đã nhắc đến ma quỷ thì anh tin chú đã trải qua chuyện gì đó thật sự đáng sợ. Kể đi …. Hùng nhìn tôi tỏ vẻ lo lắng : – Khi nghe câu chuyện này anh nhớ đừng tò mò đi tìm hiểu xem thật hay giả nhé. Bởi vì nó thật sự đáng sợ. Em đã phải sống với Vong Hồn gần một năm qua. Không khí trong phòng khách bỗng trở nên im lặng. Tôi đang chăm chú vào câu chuyện sắp tới đây. Hùng bắt đầu kể về câu chuyện đã khiến nó tin thế nào là Ma Quỷ. Đầu năm 2015 vợ chồng Hùng có bàn nhau mua một căn biệt thự ở Đà Nẵng để cả gia đình được gần gũi hơn. Vì Hùng là người Hà Nội , mua nhà ở Hà Nội . Sau đó Hùng quen Ngọc là vợ bây giờ. Ngọc quê ở Đà Nẵng nên hai vợ chồng cũng muốn có một ngôi nhà riêng để mỗi khi vào đó có chỗ nghỉ dưỡng luôn. Với công việc bất động sản nên việc Hùng tìm được căn biệt thự đẹp như mộng không phải là điều quá khó khăn. Trêи hết giá cả lại rẻ vì thế sau khi đến xem nhà là Hùng quyết định mua luôn. Mua được nhà mới vừa rộng rãi khang trang , vừa nằm ở nơi không khí thoáng đãng hướng mặt ra bãi biển lại có giá cực rẻ. Ngay sau khi mua nhà xong Hùng tổ chức tân gia mời bạn bè , người thân đến chúc mừng. Bắt đầu từ đây hàng loạt câu chuyện ma quỷ đã xảy ra mà không ai có thể giải thích được. Nói thêm cho mọi người biết Hùng và vợ đã có một đứa con trai năm nay 5 tuổi. Vào cái hôm ăn uống đó xong thì mọi người về hết chỉ có ông bà nội từ ngoài Hà Nội vào nên ngủ lại. Ngôi biệt thự hai tầng có thiết kế kiểu châu âu , với 4 phòng ngủ , 3 phòng vệ sinh kèm theo phòng khách , phòng bếp được thiết kế đơn giản nhưng vô cùng hiện đại. Phòng khách được thiết kế các lớp cửa kính trong suốt nhìn ra biển. Trước đó là một cái sân nhỏ trồng các loại hoa. Đặc biệt hơn ngôi biệt thự còn có một tầng hầm để đồ. Phải nói người thiết kế ngôi biệt thự này phải rất tinh tế. Có được một ngôi nhà đẹp Hùng vui mừng không kể xiết. Tối đó Hùng sắp xếp một phòng cho bố mẹ ngủ ở tầng 2 . Rượu chè đã ngà ngà nên cả nhà quyết định đi ngủ sớm. Vợ chồng Hùng ở dưới tầng 1 , bên cạnh là phòng của con trai. Đêm hôm đó vào khoảng 12h đêm bỗng nhiên bà nội chạy xuống gọi cửa phòng của vợ chồng Hùng : ” Rầm ..rầm…cộc…cộc.” – Dậy , dậy ngay Hùng ơi. Vợ Hùng mở cửa khẽ nhau mày trách mẹ : – Đang đêm sao mẹ lại gõ cửa ầm ỹ thế ạ. Bà mẹ mặt tái nhợt hỏi con gái : – Hôm nay ngoài bố mẹ ra tụi mày có mời ai ngủ lại ở phòng trêи tầng cạnh phòng bố mẹ không..? Ngọc quả quyết : – Làm gì có ai đâu ạ..? Bạn bè con đi oto về hết rồi mà mẹ. Lúc tối con còn lên đó dọn dẹp cả hai phòng cho bố mẹ thích ở phòng nào thì ở mà. Con chuẩn bị chăn chiếu đầy đủ. Không có ai đâu mẹ. Lúc này Hùng nghe tiếng nói chuyện cũng lò mò ra phía cửa hỏi : – Sao thế mẹ , mẹ cần lấy gì à…Để con lấy cho. Bà mẹ vẫn còn nghi ngờ lời con dâu , tối nay đông khách như thế. Biết đâu ai uống say lại lên đó ngủ từ trước , biết sao được : – Hùng ơi , phòng bên cạnh mẹ có người ở đó. Mà nó cứ đóng cái gì vào tường ấy. Từ lúc 11h đến giờ , cứ tiếng búa gõ vào tường cộp cộp. Mẹ không ngủ được , gọi bố mày thì bố mày ngủ say chẳng biết gì hết. Mà cứ mẹ nhắm mắt lại nó mới gõ. Hùng gãi đầu nhìn mẹ thắc mắc : – Sao lại có người được , nhà này chỉ có bố mẹ vs nhà con thôi mà. Để con lên xem cho mẹ. Đêm hôm chắc mẹ lại ngủ mơ thôi. Chứ có ai đập búa vào tường thì con cũng phải nghe thấy chứ. Hùng vội chạy lên tầng hai , cửa phòng của bố mẹ Hùng vẫn đang mở. Bên trong bố Hùng vẫn đang gáy những tiếng như kéo gỗ. Phòng bên cạnh tối om , cửa đóng kín. Ghé sát tai vào cửa Hùng lặng im nghe ngóng xem có thật đang có người cầm búa đóng vào tường hay không. Nhưng tất nhiên làm gì có tiếng động nào. Cửa sổ đằng sau lưng Hùng hơi hé , sương đêm , gió biển thổi qua khe cửa hẹp phát ra những tiếng hiu hiu khiến Hùng lạnh sởn gai ốc. Đưa tay vặn lấy nắm cửa nhưng cửa khoá không mở được. Hùng thò đầu xuống cầu thang gọi vợ : – Ngọc ơi , em khoá cửa phòng này à. Anh không mở được. Ngọc với mẹ lại tất bật chạy lên tầng hai. Bỗng nhiên có một bàn tay gầy guộc, Hùng cảm nhận rõ làn da nhăn nheo thô ráp của bàn tay đang đặt trêи phần cổ và vai của mình. Giật mình suýt chút nữa thì Hùng cắm đầu xuống cầu thang. Bàn tay đó vội túm chặt lấy cố Hùng kéo lại : – Đêm hôm không ngủ đi còn gọi ầm ầm cái gì thế hả. Mày có thấy mẹ mày đâu không…? Thì ra là giọng của bố , chắc ban nãy Hùng gọi to quá nên ông tỉnh giấc. Mà cũng có khi ông tỉnh giấc vì không thấy vợ đâu. Mấy ông bà già vậy thôi nhưng không thấy nhau là lo lắng đi tìm ngay. Hùng thở phào : – Bố làm con giật cả mình , ít ra bố cũng phải lên tiếng chứ. Con đang ngủ thì mẹ xuống phòng gọi bảo là trêи này có ai ở phòng bên cạnh cứ cầm búa gõ vào tường. Con lên xem nhưng làm gì có tiếng gì đâu. Mẹ với vợ con đang cầm khoá lên đây này. Ngọc chạy lên đưa chùm chìa khoá cho chồng rồi bật cái đèn hành lang . Hùng mở cửa phòng , bên trong phòng hơi lạnh. Cũng phải thôi , ngôi nhà mấy năm nay không có người ở. Đơt này mua lại Hùng cũng phải sơn sửa khá nhiều vì do nằm gần biển nên nước sơn của căn biệt thự cũng phần nào bay màu , có lắm chỗ thợ sơn còn bảo loang lổ như vết máu lâu năm . Người thì bảo đó là màu bã chè , bật đèn phòng lên bên trong căn phòng mọi thứ vẫn bình thường. Chăn chiếu , gối , đệm mà ban tối vợ Hùng chuẩn bị vẫn được xếp ngay ngắn trêи giường. Chẳng có dấu vết gì cho thấy có người vừa đục đẽo ở đây cả. Mẹ Hùng nhìn vào căn phòng im lìm , bà còn tiến lại sờ sờ vào bức tường chung với căn phòng bên kia : – Quái nhỉ , rõ ràng lúc nãy tiếng búa phát ra từ ngay bên này. Tao mới ngủ được một giấc thì nghe tiếng búa gõ bên này mới giật mình dậy. Mẹ còn lấy tay gõ lại xong hỏi Ai Đấy nhưng cứ nhắm mắt là nó lại gõ. Mời các bạn đón đọc Vong Hồn của tác giả Trường Lê.
Thay Lời Vong Linh
Bạn đang đọc truyện Thay Lời Vong Linh của tác giả Tòng 0. Chủ nhân của phòng live stream* thần quái app "Live stream 0 giờ" một đêm bạo hồng. Thông qua phòng live stream, khán giả có thể thấy chủ phòng mang theo nữ quỷ gõ cửa phòng hung thủ, phá giải án treo nhiều năm dễ như trở bàn tay; lại tùy tay đào đất có thể đào ra xương người, đào ra theo thảm án đã phủ bụi từ lâu. ............ Nhưng mà, chỉ có bản thân Thích An mới biết, live stream chỉ là mánh lới tiện lợi cho cô. Chỉ có không ngừng giúp quỷ hồn báo thù cô mới có cơ hội sống sót. Sau đó Thích An phát hiện, vòng cổ bố lưu lại cho cô bỗng nhiên bay ra một vị tướng quân đến từ ngàn năm trước... *** Ngoài tiểu khu Bình An có một cái ngã tư, ngày thường xe chạy qua lại vô cùng náo nhiệt, nhưng hôm nay lại có chuyện ngoài ý muốn. Giữa con đường rộng lớn nằm một thi thể máu chảy đầm đìa. Xe cảnh sát cùng xe gây tai nạn dừng một bên, đông đảo phóng viên vây xung quanh chụp ảnh, ảnh hưởng cực lớn đến giao thông. Thích An cũng đứng trong đám người xem, ngơ ngác nhìn thi thể bị chiếc xe nghiến qua đến thay đổi hình dạng. Đó là thi thể của cô. Đây... đã là lần thứ ba. Lần đầu tiên, cô đang đi qua đường, một tên côn đồ từ phía sau tấn công cô, một dao cắt thẳng qua yết hầu. Cô đến một chút phản kháng cũng không kịp đã chết thảm. Lần thứ hai, cô đi vòng qua con đường kia lại bị một cục gạch từ trên cao đập chết. Linh hồn cô đứng một bên nhìn hồi lâu mới biết nguyên nhân: cục gạch kia là một đứa bé trai 7 tuổi từ cửa sổ tầng 13 ném ra, nó cùng với bạn thách đố nhau ai có thể ném gạch trúng người đi đường, mà cô chính là cái người bất hạnh đó. Lần thứ ba, cô dứt khoát xin nghỉ muộn một ngày mới quay lại trường học, chỉ giúp mẹ đi sang chợ ngay đối diện mua thức ăn mà thôi, cả đường đi vô cùng cẩn thận rồi lại bị tài xế say rượu vượt đèn đỏ đâm chết. Cô chú ý thấy tên tài xế đó không chỉ uống rượu mà còn đi một đôi giày không tiện cho việc lái xe. Tóm lại, ngày 20 tháng 6 quả nhiên là ngày chết của cô. ...................... "Đinh linh linh..." Tiếng chuông di động bên gối vang lên khiến Thích An bừng tỉnh. Cô bật người ngồi dậy, kinh hồn chưa định nhìn bốn phía. Phát hiện đang ở trong kí túc xá trường học, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cầm di động lên xem nhưng không thấy hiển thị cuộc gọi đến, cô kéo xuống thanh thông báo phía trên màn hình. Góc trái phía trên hiện ngày tháng: ngày 18 tháng 6 năm 2019, 7 giờ 23 phút sáng. Mấy chữ "Ngày 18" đâm vào mắt cô phát đau. Cô vô lực ném di động xuống, dựa vào đầu giường hít sâu một hơi. Giấc mơ kia cô đã mơ liên tiếp ba lần, mỗi lần đều cảm thấy nó không chỉ là mơ, bởi vì hết thảy trong giấc mơ đó đều vô cùng chân thật, đặc biệt là một khắc lúc cô tử vong. Càng quỷ dị chính là từ khi giấc mơ đầu tiên bắt đầu cô rất thanh tỉnh. Cô vẫn tư duy rõ ràng, cũng tự do khống chế hành động của chính mình. Thậm chí cô còn nhớ trước khi chết đã tìm mọi cách lẩn tránh, nhưng không tránh khỏi kết quả phải chết. Mỗi lần cảnh trong mơ đều bắt đầu lúc Thích An tỉnh lại trên giường trong nhà, cũng cầm lấy di động xem ngày, trên màn hình mỗi lần đều hiển thị: ngày 20 tháng 6 năm 2019. Sau đó cô đã trải qua ba cách chết khác nhau. Lần đầu tiên mơ cô còn không để trong lòng, nhưng ba lần liên tiếp, liệu có phải như cô nghĩ... đây là điềm báo tử vong? Nếu nó thật sự biểu thị cô sẽ chết vào ngày 20, hôm nay đã là ngày 18, tính cả hôm nay cô chỉ còn lại hai ngày để sống? Tiếng chuông di động vang lên thật lâu, vì không có người nghe nên đột ngột chấm dứt, rất nhanh lại vang lên tiếp giống như cô mà không nhấc máy thì tuyệt đối không bỏ qua. Đang mơ ngủ ở giường đối diện, bạn cùng phòng Lý Duyệt trở mình mơ màng nói: "Tiểu An, nghe điện nhanh lên kìa..." Thích An hồi phục tinh thần, vội vàng cầm di động. Nhìn dãy số hiện lên, là số điện thoại hoàn toàn xa lạ. Cô nghi hoặc bấm nghe, một khắc đưa điện thoại lên tai thanh âm đối phương cũng vừa lúc vang lên: "Chỉ còn lại hai ngày..." Ngắn ngủn năm chữ làm lông tơ cả người Thích An dựng đứng! Thân thể cô cứng đờ, vội vàng hỏi: "Ông là ai? Hai ngày gì cơ?" "Ngày chết... của cô..."   Mời các bạn đón đọc Thay Lời Vong Linh của tác giả Tòng 0.
Người Mẹ Quỷ
Người Mẹ Quỷ là câu chuyện của Việt Nam về cương thi, hay gọi bằng cái tên quen thuộc hơn: quỷ nhập tràng. Có lẽ nghe tới quỷ, mọi người sẽ nghĩ đây là một bộ truyện kinh dị. Nhưng thật ra, khi bạn càng đọc về sau, bạn sẽ càng nhận rõ những tình cảm khác trong truyện: tình cảm gia đình, tình mẫu tử, tình thầy trò,... tất cả sẽ đọng lại trong từng chap truyện của Người Mẹ Quỷ… Ngoài những yếu tố kinh dị, ly kỳ, hấp dẫn, truyện còn mang một thứ gì đó hơi hướng nói về Tình Người *** Cuối thu đầu đông là thời điểm thích hợp cho việc cải táng mồ mả cho người đã khuất. Nhà có người mất cũng đã tròn 3 năm, ngày bốc mả cũng đã đến. Trước đó mấy hôm tôi thấy mấy bác trong nhà tất bật chuẩn bị đồ đạc, gọi điện cho những người bốc mộ thuê nhớ phải đến đúng hẹn. Từ trước đến giờ nghe những từ như cải táng, sang cát cũng khá quen thuộc nhưng để mục sở thị tận mắt một lần thì tôi chưa bao giờ được thấy. Vốn tính tò mò, lại là người thích nghe những câu chuyện về kỳ ma, dị sĩ..những chuyện âm hồn người chết nên lần này tôi đánh bạo hỏi một bác lớn trong nhà: — Hôm nào mà bôc mộ cho cháu ra đồng xem với được không..? Ông bác tôi quay ra mắng: — Chuyện bốc mộ cho người chết không phải chuyện đùa đâu mà xem với xét. Mà còn phải xem tuổi tác xung hợp thế nào mới được đi. Đâu phải cứ thích là di được, mà trời lạnh này ở nhà mà ngủ cho sướng. 2-3h sáng đã phải lịch kịch chuẩn bị đồ rồi đợi người ta đến là phải đi rồi đấy. Tôi nghe thấy thế cũng hơi ái ngại, nhưng bác gái lên tiếng: — Ôi dào, con cháu trong nhà, cậu nó ngày còn sống cũng quý nó lắm. Nó muốn đi thì cứ để nó đi, ông cứ quan trọng hóa. Cứ thế sau này giả dụ chết đi con cháu nó muốn bốc mả cho thì nó biết làm như thế nào. Việc này cũng không hay ho gì nhưng nó cần thiết đấy, ngày kia sang đây ngủ khi nào đi bác gọi dậy. Bác trai nghe thế cau mặt: — Ừ thì đi, nhưng đợi gọi điện cho bên kia hỏi qua tuổi đã. Không thừa, mà mày tuổi ngựa phải không….? Tôi gật đầu lia lịa, đứng chờ đợi đợi kết quả từ phía bác trai. Lát sau ông ấy nói: — Ừ không sao, nhưng hôm đấy đi thì nhớ cầm củ tỏi cho vào túi. Kẻo cậu cháu hợp vía, sống đã thân nhau rồi sợ lại theo này theo nọ rắc rối lắm. Bác gái nói: — Có theo thì nó cũng phù hộ cho cháu nó chứ cũng chẳng hại, mà từ hồi cậu ấy mất thằng này cũng kể nằm mơ thấy cậu mấy lần còn gì. Toàn cho lộc đấy mà có biết ăn đâu… Tôi gãi đầu cười, bác đang nói đến cậu Long của tôi, cậu Long chết cách đây ba năm rồi. Cậu mất năm đó là 45 tuổi, gọi là đi được một nửa cuộc đời. Nhưng cậu lại không có vợ con gì, ngày còn sống cậu quý các cháu lắm. Chẳng hiểu sao bao năm cậu không chịu lấy vợ. Vì không lấy vợ sinh con nên tình cảm cậu dành hết cho các cháu. Nhất là tôi, có gì ngon là cậu để dành cho, lại hay cho tôi tiền nên tôi cũng quý cậu lắm. Đùng một cái năm đó cậu bị ốm, một trận ốm có lẽ cũng rất bình thường nhưng rồi nó đã cướp đi mạng sống của cậu một cách nhanh chóng. Tôi lúc đó còn không tin là cậu Long đã chết, cái chết của cậu đến nhanh rồi khi người ta đưa quan tài của cậu xuống cái huyệt đã đào sẵn cũng nhanh như vậy. Nó quá bất ngờ với tôi, cậu mất được một tuần mà tôi còn không tin đó là sự thật.   Mời các bạn đón đọc Người Mẹ Quỷ của tác giả Trường Lê.
Ngải Hài Nhi
Bạn đọc yêu thích những câu chuyện ma quái, tâm linh, có yếu tố kỳ bí chắc hẳn cũng không cảm thấy xa lạ với bùa và ngải... Ngải là một thứ nguyền rủa, khá âm độc,....và những người nuôi ngải dĩ nhiên cũng có mưu mô, tư lợi riêng... Đối với Vân, từ khi cha cô qua đời, cuộc sống của cô bỗng rơi vào khủng hoảng. Mẹ cô bắt đầu một cuộc hôn nhân mới bạn thân của chồng. Và cha dượng của Vân không phải một người bình thường, ông nuôi ngải, loại ngải tàn ác, hiểm độc...và từ đó bắt đầu cho hàng loạt cái chết từ những người xung anh Vân Liệu Vân có tìm được người giúp đỡ, để cô thoát khỏi cuộc sống u ám, lạnh lẽo với nỗi sợ hãi bao trùm. Hãy đọc Ngải Hài Nhi để biết thêm về tâm linh, để cảm nhận cuộc sống: Ma Quỷ đôi khi không đáng sợ Con Người mới thực sự là Độc nhất. *** Bùa Ngải là một vật tâm linh có từ thời cổ đại xa xưa. Thời mà người ta gọi những người Luyện Ngải là Phù Thuỷ, Pháp Sư. Những người dành cả đời để tu luyện những thứ tà ma, dị đạo...Xã hội ngày càng phát triển nhưng càng tiến bộ thì con người ta lại càng muốn tìm hiểu về cái gọi là Tâm Linh, những thứ khoa học chưa thể giải thích được. Và những câu chuyện về Bùa Ngải được dân tình truyền tai nhau, không ít người dám lấy cả mạng sống của mình ra thề trước trời đất: Bùa Ngải Là Có Thật. Bạn có tin vào chuyện Ma Quỷ...? Tôi cũng không tin, nhưng khi nghe chính nhân vật kể lại thì tôi thấy lạnh sống lưng, đôi mắt vô hồn, nó như nhìn sâu thẳm vào trong tâm can người đối diện, nhưng nó u uất, lạnh lẽo. Ánh mắt đó khiến người ta phải nổi da gà khi nhìn vào nó. Đôi mắt chứa đầy ám ảnh đó là của Vân, cô gái năm nay 24 tuổi. Tôi không quen Vân và Vân cũng không quen chú tôi. Hôm nay là ngày đầu tiên ba người chúng tôi gặp nhau. Chú tôi là bộ đội xuất ngũ những năm 1975, là bộ đội cho nên những năm chiến tranh phải đóng trong rừng, trong núi có khi cả năm trời. Rồi chẳng biết trời xui đất khiến thế nào ông ấy cưới luôn gái trong Bản, người mà bây giờ tôi gọi là cô. Hai vợ chồng sống với nhau bao năm nay nhưng chưa hề có cãi vã. Tại sao tôi hay sang nhà ông ấy chơi vì sang đó tôi được nghe về những câu chuyện kì dị, những câu chuyện rừng thiêng nước độc, chuyện những ông thầy pháp luyện Ngải nơi thâm sâu cùng cốc. Tôi không rõ vợ chồng cô chú tôi làm gì nhưng tháng đôi lần họ vẫn dẫn người lên Hoà Bình, về bản của cô tôi. Nhiều lúc tò mò tôi cũng hỏi ông ấy: - Sao tháng nào cô chú cũng đưa người lên đó vậy...?? Mà lần nào cũng chỉ đưa một người mặc dù cháu thấy nhiều người đến tận nơi hẹn lịch. Ông ấy ngồi vắt chân chữ ngũ trên cái sạp bằng gỗ lim, rít hơi thuốc lào rõ đanh, ông ấy nhả khói, chầm chậm nhấp ngụm trà rồi mới nói: - Chú nói sợ mày không tin nhưng chú dẫn người lên đó giải bùa, mà làm bùa cũng có...Trên đó có ông Thầy năm nay đã gần 90 tuổi...ông ấy.... Đang nói thì bà cô tôi đi ra hắng giọng: - E hèm...e hèm... Ông chú vội vã lặng câm sau cái liếc sắc như dao của vợ. Bà cô đi vào trong ông ấy ghé sát lại tai tôi nói nhỏ: - Ông ấy Luyện Ngải... Nghe xong câu đó tôi tự nhiên thấy lạnh hết sống lưng, tôi giật mình lùi lại: - Chú lại trêu cháu, chắc hai người lên đó mua đặc sản hay thuốc thang mà dưới này không có.. Ông ấy cười nhẹ rồi lại vê bi thuốc lào chuân bị làm bi nữa. Nhưng số người đến nhà ông ấy không phải ít, tuy nhiên không phải ai vợ chồng chú ấy cũng tiếp. Chỉ khi nào cô Muôn ( vợ ông chú) đồng ý sau khi nhìn mặt thì mới nói chuyện tiếp. À quên không nói tên ông chú, ông ấy tên Năm nhé. Tên các cụ đặt từ ngày xưa ấy mà, nhà có 4 ông con trai thì Ba, Năm, Bảy mỗi chú út đẻ sau khi giải phóng thì tên đẹp hơn một chút, chú Thái. Vì cái tên này mà vào làng chỉ cần hỏi vợ chồng Muôn Năm thì ai cũng biết. Chắc Vân đến tìm vợ chồng chú tôi lý do cũng như những người trước đây. Vân không đi một mình, còn một bà hơi đứng tuổi, ăn mặc sang trọng, vàng đeo đầy người. Lúc mới vào cửa tôi thấy cô Muôn nói với ra: - Chị để cháu ở đây rồi ra ngoài hiên uống nước đợi nhé.. Bà kia hẩy nhẹ vai Vân về trước mồm nói: - Đi....đi vào đi..Ở đây có khi họ giúp được đấy. Ngay cái nhìn đầu tiên tôi cũng thấy ở Vân có cái gì đó rất khác lạ. Vân có gương mặt thanh tú, tóc dài ngang lưng, đặc biệt mái tóc đen nhánh và dày. Từ khi Vân bước vào phòng khách không khí bỗng nhiên thay đổi. Một cái lạnh tuy rất nhẹ nhưng đủ khiến tôi thấy gai người. Tôi quay sang nhìn ông chú. Cái vẻ cợt nhả thường ngày biến mất, ông ấy lặng im một cách bất thường. Đột nhiên ông ấy nói: - Cháu đứng im đó đi. Đừng bước tới nữa.... Vân vội rụt chân lại, cô ấy có lẽ cũng hiểu lý do vì sao chú tôi lại yêu cầu như thế. Cô Muôn từ trong đi ra, bà ấy mặc một bộ quần áo theo tôi là của người Dân Tộc. Trên tay cô Muôn cầm một cái túi nhỏ màu đỏ. Đi đến gần Vân cô Muôn lấy ra một chiếc vòng có xỏ những hạt đá màu đen bóng loáng, cô Muôn nói: - Cháu đeo chiếc vòng bằng dâu tằm này vào. Sau đó ngồi xuống ghế kia, trong thời gian khoảng 1 tiếng nó sẽ không nghe thấy cháu nói gì. Mời các bạn đón đọc Ngải Hài Nhi của tác giả Trường Lê.