Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nối Lại Mối Tình Đầu

Bạn đang đọc truyện Nối Lại Mối Tình Đầu của tác giả Miêu Nguyễn. Tuổi mười bảy Vẫn chưa trưởng thành Cũng không còn là trẻ con Mười bảy tuổi Một mùa hè, tối hôm ấy, từng làn gió mát nhè nhẹ thổi qua. Thiếu niên Hứa Miểu chỉ mặc chiếc áo ba lỗ cùng quần đùi, ngồi trên vỉa hè, còn thêm cả điếu thuốc trên môi, nói với Giang Nhất Phàm: "Cậu chắc chưa, nếu cậu thích tôi thì hôn một cái đi." Gặp nhau lần nữa Trong quán Net, Hứa Miểu ngước mắt liếc nhìn qua cái áo khoác màu đen, sắc mặt nghiêm nghị: "Khởi động máy? Lên mạng thì mười đồng một giờ...". Cậu tận lực thả nhẹ âm thanh, khẽ mỉm cười, "Tôi, không cần tiền." Em thích được cùng anh như vậy Cùng anh đi tới mọi nơi Dáng vẻ của anh, mọi thứ về anh Chậm rãi khắc ghi Ngày mai cũng chậm rãi mà chậm rãi rõ ràng. *** Nối lại mối tình đầu- Miêu Nguyên Hiện đại, gương vỡ lại lành, hầu như không ngược, phúc hắc công x nhân thê thụ, hỗ sủng Ông chủ quán net Hứa Miểu gặp lại người yêu cũ Giang Nhất Phàm liền củi khô lửa bốc nhào tới giường. Thế mà, mặc cho người cũ đòi quay lại, Hứa lão bản vẫn cứ nhất nhất muốn giữ danh phận “bạn giường” mà thôi. Truyện nhẹ nhàng, không ngược gì đâu. Công cưng thụ còn thụ cũng thương công lắm lắm. Làm màu vụ “bạn giường” do mặc cảm thôi. Bài học rút ra sau khi đọc truyện này dành cho các bé còn ngồi ghế nhà trường chính là khi còn nhỏ phải ráng lo học hành, để lớn lên khỏi thua sút người yêu rồi tự ti sinh hoang tưởng ==. *** Buổi tối ngày đông thường chăm chỉ hơn bình thường, đã hơn sáu giờ.  Lối đi bộ không có bao nhiêu người đi đường, chỉ có gió lạnh cùng tiếng ồn ào của xe cộ qua lại Hứa Miểu đem khăn quàng cổ kéo cao lên, ngăn trở nửa khuôn mặt.  Cậu mặc một chiếc áo khoác dày màu đen, đầu hơi cúi, bước đi một mình hiu quạnh trêи đường phố.  Cậu đi thẳng đến quán net "Lam Diễm", từ trong túi áo khoác móc ra một cái tay, đẩy cửa đi vào.  Trần Tuấn Soái cùng Đàm Diệu ngồi trước quầy thu tiền, đang cùng Diệp Na nói chuyện phiếm.  Thấy Hứa Miểu lại đây, Đàm Diệu hắng cổ họng hô: "Tam Thuỷ nhanh chóng đóng cửa lại, mau lên, đông chết lão nương rồi!"  Làm ở đây chỉ có Trần Tuấn Soái là thẳng nam duy nhất, hắn không chịu được bộ dáng cà rỡn kia, liền nói: "Đàm Diệu, cậu có thể hay không ra vẻ nam nhân một chút? Đừng có suốt ngày lão nương, lão nương, được không?"  Đàm Diệu liếc nhìn hắn, cả giận nói: "Nói, gọi tôi là Diệu mỹ nhân! Nói cậu mấy lần cậu đều không nhớ rõ, đầu óc cậu không lẽ chỉ chứa mỗi việc bắn pháo thôi sao?" Đàm Diệu, thuần 0, bởi vì cảm thấy tên của chính mình quá thẳng nam, không có một chút đáng yêu hay chút gì thụ, cho nên nên nhất định bắt người khác phải gọi tên mình là "Diệu Diệu", "tiểu Diệu", như vậy có thể thể hiện ra được nội hàm trong nó. Trần Tuấn Soái hướng mặt Đàm Diệu phả ra một vòng khói, khiêu khích cười, gằn từng chữ: "Lão, tử, không, muốn."  Hứa Miểu cởi áo khoác cùng khăn quàng cổ, ngồi bên cạnh Đàm Diệu, cũng đốt điếu thuốc, yên lặng nghe bọn họ tán gẫu.  Diệp Na ngồi trước máy vi tính chơi game, một đầu tóc ngắn gọn gàng, nghe vậy mạn bất kinh tâm nói: "Soái soái, anh liền thành thật tiếp thu Diệu Diệu đi cái này số mệnh an bài là một cp rồi, Trần Soái Soái, Diệu mỹ nhân, hai tên này thật xứng a."  *Mạn bất kinh tâm: Tuỳ tiện, không chịu ràng buộc. cũng là, "Thờ ơ; không để ý; không đếm xỉa tới"  "Cái nào xứng đôi?" Đàm Diệu cười nhạo một tiếng, nói: "Tam Thuỷ cùng ---"  Trần Tuấn Soái mi tâm nhảy một cái, vội vã quát lớn: "Ngậm miệng!" Đàm Diệu ý thức được mình lỡ lời, hai tay che miệng, vội vàng đem lời nói nuốt trở vào, cẩn trọng nhìn về phía Hứa Miểu Hứa Miểu nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, nở nụ cười: "Nhìn tôi làm gì a? Mọi người muốn nói Giang Nhất Phàm cứ nói đi chứ, không có chuyện gì."  Đàm Diệu tâm tư cũng đơn thuần, nghe Hứa Miểu nói như vậy liền tin là thật, vui vẻ nói: "Cậu triệt để quên hắn rồi nha?" Hứa Miểu hít một hơi thuốc lá, híp mắt rơi vào trầm tư, một lúc sau đó mới chậm rãi mà mở miệng: "Cũng không hẳn..."  Hai ngón tay cậu kẹp điếu thuốc còn vương khói, ngước mắt nhìn về tia sáng trêи bức tường màu xanh lam, cảm thấy chói liền nhắm lại đôi mắt, thấp giọng nói: "Đêm qua bọn tôi lên giường với nhau."  Hứa Miểu vừa dứt lời, ba người kia quay mặt nhìn nhau, không thể tin vào tai của mình.  Hứa Miểu cùng Giang Nhất Phàm chia tay tám năm, tám năm qua bọn họ chưa từng gặp mặt.  Kết quả, ngày hôm qua, sinh nhật Hứa Miểu, bọn họ gặp nhau... còn lăn giường?  Hứa Miểu giơ tay đến cằm Đàm Diệu, nhẹ nhàng hợp lại, thấy miệng Đàm Diệu khép lại, mới nói: "Anh ta học xong bác sĩ, trở về đại học A làm việc, nếu không hai người bọn tôi làm gì gặp mặt nhau được."  Diệp Na suy tư một chốc, hỏi: "Cho nên, hai người quay lại?"  Hứa Miểu lắc đầu: "Không đề cập đến chuyện này, ngay cả phương thức liên lạc đều không có, làm xong liền đi, chỉ giống như tình một đêm." Trần Tuấn Soái nhìn thần sắc trêи mặt cậu, nhìn không thấu được tâm tư, chần chừ hỏi: "Vậy cậu có nghĩ đến quay lại không?"  Hứa Miểu quay đầu nhìn hắn, tròng mắt đen nhánh có điểm trống rỗng vô thần, cậu chậm rãi nhíu mày lại, chống đỡ mặt nói: "Không rõ ràng, nói sau đi."  Đàm Diệu cũng chống cằm, lẩm bẩm nói: "A đại sao, vậy hai người sau đó chẳng phải sẽ thường xuyên gặp phải hay sao." Hứa Miểu không lên tiếng  Giang Nhất Phàm trở về, liền mang theo ý nghĩa muốn đem cuộc sống bình thản vô vị của cậu quấy nhiễu lung ta lung tung, xáo trộn mọi thứ.  Lần thứ hai gặp phải Giang Nhất Phàm, cậu có chút hoảng hốt, mà càng nhiều hơn chính là, cao hứng.  Tối hôm qua, một buổi tối cậu không ngủ, cứ suy nghĩ mãi về tâm tình khi bản thân gặp lại Giang Nhất Phàm.  Mãi đến tận sáng, ánh nắng mặt trời xuất hiện ngoài cửa sổ, cậu mở ra cái cửa sổ cũ nát rỉ sắt, xoa xoa mặt bị không khí lạnh làm đông cứng, cậu cảm thấy từ trong ngủ mê bỗng dưng thức tỉnh, mới ý thức được, nội tâm cậu rất vui sướиɠ.    Mời các bạn đón đọc Nối Lại Mối Tình Đầu của tác giả Miêu Nguyễn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kế Lão Bà - Tố Lạp (SuraChan)
Nam chính: Thẩm Ninh Dương x Trạch Vũ. Thể loại: hiện đại, h văn, nhất công nhất thụ, ngọt ngào, công sủng thụ, trâu già gặm cỏ non, có chút ngược thân/ngược tâm, song tính, sinh tử văn HE Tình trạng: Hoàn toàn văn Tóm tắt:   "Hạnh phúc là gì?" Với tôi, hạnh phúc đơn giản chỉ là mỗi ngày về đến nhà, có một người đang đứng trong bếp chờ đợi tôi trở về... Hạnh phúc là trên chuyến xe cuối ngày giữa dòng người đông đúc, tôi nhìn thấy một gương mặt thân thuộc và nhận ra trong lòng mình có một người quan trọng đến thế nào... Hạnh phúc là mỗi sớm mai mở mắt ra, được nhìn thấy gương mặt của người đó say ngủ bên cạnh mình... Hạnh phúc là trong đêm dài lạnh lẽo, có một vòng tay ấm áp và thanh âm trầm khàn vang vọng bên tai... "Anh đã ở đây rồi...." *** Bắc Kinh, Trung Quốc, 9h tối... -Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh. May mắn là chúng ta đã hoàn thành cảnh quay cuối cùng trước dự tính một tuần.. Mọi người đều có thể nghỉ ngơi rồi.. Nam nhân khẽ đảo vô lăng, điều khiển chiếc xe rẽ vào con phố vắng lặng. Cẩn thận điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống hai bậc, anh tiếp tục bàn luận công việc với người ở đầu dây bên kia. Nét mệt mỏi thoáng hiện lên trên gương mặt cương nghị của anh, qua một cái nhíu mày đầy miễn cưỡng liền biến mất. Nam nhân day day sống mũi tìm cách kết thúc câu chuyện, người bên kia qua ngữ điệu cũng hiểu ra ý tứ này, nói nốt một vài câu rồi cúp máy, trong tai nghe chỉ còn vài tiếng tút dài ngắt quãng. "Cạch." Chiếc earphone được gỡ ra đặt lại vào chỗ cũ, xen lẫn tiếng lạch cạch là tiếng thở dài của nam nhân. Qua cửa kính xe mở hé, luồng gió đêm man mát luồn vào thổi tung lọn tóc trên trán anh, tiếp thêm chút không khí trong lành vào buồng xe ngột ngạt. Nam nhân đánh mắt qua gương chiếu hậu, không thấy có chiếc xe nào bám theo mới dám hạ cửa kính xuống thấp, dây thần kinh căng như dây đàn chùng xuống đi ít nhiều. ... Mời các bạn đón đọc Kế Lão Bà của tác giả Tố Lạp (SuraChan).
Bạo Quân - Phong Lộng
Từ sau Ràng buộc cùng Diệp gia, ta đã thề là sẽ không chơi “cảm giác mạnh” nữa. Ngược tâm tim sẽ đau thắt cho vài cái, khóc 1 đêm liền xong nhưng ngược thân sẽ tàn phá giấc mộng yên bình của ta không chỉ 1 đêm, thành nỗi ám ảnh lâu dài. Thề????? Nhưng… xin lỗi chứ … lại cmn lọt hố :v   Âu cũng là thân bất do kỷ La lối thế thôi chứ lại chả thích Đam này bỏ mợ :3   Cổ Sách “ Ta là nam nhân của em. Con mẹ nó em dám bảo tôi cút ngay!” Bạn Cổ Sách chuẩn công bá đạo trên từng hạt gạo. Bạn 1 bụng cuồng chiếm hữu nhưng không bạo quân nửa vời kiểu mấy anh đe dọa thì to miệng lắm nhưng khi thụ nhăn mặt kêu 1 tiếng là liền hì hì buông tay kiếm trò ôn nhu dụ dỗ. Cổ Sách không cần ôn nhu. Bạn ấy sẽ hành cho đến khi gấu con chịu nghe lời mới thôi. Nghe lời rồi sẽ cưng tới bến. Cưng chứ không phải hạ mình làm thê nô. Đó là cái bá đạo ta thích ở Cổ Sách. Đỗ Vân Hiên – bạn là chuẩn thụ kiên cường, bất khuất, dù sống dù chết bạn vẫn vững vàng không chịu cúi đầu … cái lông ấy. Nghĩ lại đi, bị 1 tinh anh xã hội đen, lực kéo dài vô tận hành hạ từ sáng tới chiều, từ chiều tới tối, từ tối tới đêm thì rạng sáng cũng phải để người ta đầu hàng mà thở chứ. Cuộc đời giống như cưỡng bức ấy, nếu không chống cự được thì cách tốt nhất là dang chân ra mà hưởng thụ :3 và bạn gấu con Hiên Hiên nhà chúng ta rất thức thời mà hưởng thụ. Bạn không phải thánh mẫu vô sỉ giống như Mã Phu ( Mã Phu ) cũng không ngoan cố khiến người ta muốn phun 1 búng máu vô mặt giống như Dịch Thủy ( Nam nô ). Túm lại rất chi nà hài nòng với bạn gấu con Hiên Hiên a  Bạo quân – hiện đại, hắc bang, huynh đệ niên thượng, cường thủ hào đoạt, HE. Không hề ngược tâm nhưng không hề hường phấn, ngược thân nhẹ, không hề SM nhưng vẫn mở rộng kiến thức về SM cho độc giả :p Bá đạo, đáng yêu và đáng đọc ” Văn án: Cổ Sách, tản ra quang mang tà mị của đế vương bóng đêm, tượng trưng cho vương tử ngự đen cuồng dã hấp dẫn. Nhưng là, trong mắt Đỗ Vân Hiên cao ngạo lạnh lùng, Cổ Sách chỉ là một ——bạo quân! Bất ngờ không kịp đề phòng, ngay sau đó , là cái bẫy tà ác, uy hiếp, xâm phạm, đe dọa, giám thị… Đối với người duy nhất mà mình nhận định kia, Cổ Sách không để ý thủ đoạn, hắn chỉ cần, chặt chẽ ôm vào trong ngực sẽ không cho phép rời đi. “Cút ngay!” “Tôi là nam nhân của em. Con mẹ nó em dám bảo tôi cút ngay?” Khi đế vương độc tài bá đạo bóng đêm, gặp gỡ nhà thiết kế châu báu tài hoa hơn người Khi nam nhân cuồng ngạo không kềm chế được, tìm về gấu con đáng yêu đã từng mất đi. Bạo quân dùng đủ loại hành vi, ý nghĩa đến tột cùng…” *** Đại Chử bây giờ, Hoàng đế rất sủng ái Hoàng Hậu, đây là chuyện toàn bộ Đại Chử, thậm chí các tiểu quốc phụ cận đều biết. Hoàng đế Đại Chử tính tình không tốt, thích giết người, còn không thích nghe ngôn quan khuyên can, nhưng hắn đối đãi với Hoàng Hậu lại bao dung lại kiên nhẫn. Dân chúng Đại Chử có khả năng một đời đều không đi qua hoàng thành, một đời đều không thể may mắn nhìn thấy thiên nhan, nhưng liền tính là một lão nhân làm ruộng cũng biết được Đế Hậu ân ái, đơn giản là vì Hoàng đế bệ hạ sủng ái Hoàng hậu đến tận trời. Năm đó Hoàng đế đăng cơ chưa từng sửa niên hiệu, nhưng năm ấy lúc phong Hậu liền sửa lại, gọi Vĩnh An, ngụ ý mong Vệ Hoàng hậu có thể vĩnh viễn bình an vui vẻ. Năm đó Hoàng đế đăng cơ chưa từng thi ân, nhưng lúc phong Hậu lại đại xá thiên hạ, chỉ vì có thể giúp Vệ Hoàng hậu cầu phúc tích âm đức. Đương nhiên, này đó chỉ là mặt ngoài, hai người đến tột cùng có bao nhiêu ân ái, cung nhân là rõ ràng nhất. Từ khi phong Hậu đến bây giờ, Vệ Hoàng hậu còn chưa từng được đi Bích Đào uyển của mình ngủ, cho dù chỉ là một đêm, Càn Thanh cung vẫn ở hai vị chủ tử, quần thần có đau khổ khuyên can Chử Thiệu Lăng cũng không để ý, nói nhiều còn có thể nổi giận, trên triều trách cứ ngôn quan: “Trẫm muốn thê tử bên cạnh làm bạn, liên quan gì đến các khanh?!” Dần dần ngôn quan cũng thói quen, chỉ phải an ủi chính mình, may mắn Hoàng đế chỉ chuyên sủng Hoàng hậu, đều là hợp lễ pháp, mà thôi mà thôi, so với tiên đế sủng hạnh thiếp thất thượng vàng hạ cám các thể loại, Hoàng đế bây giờ vẫn tốt hơn nhiều. Vệ Kích lấy thân là nam nhân lên làm Hoàng hậu, đương nhiên không thể giống như nữ nhân thống lĩnh hậu cung, Chử Thiệu Lăng cũng sẽ không đáp ứng. Chử Thiệu Lăng không có hậu phi, một đám thái phi thái tần của tiên đế còn đang dưỡng trong hậu cung đâu, có vài người còn chưa đến hai mươi, đang lứa tuổi, Chử Thiệu Lăng phòng bị nghiêm đến không thể nghiêm hơn, thừa dịp đại xá thiên hạ tiêu hao không ít của cải, ban phát một loạt trân bảo toàn bộ đuổi về nhà mẹ đẻ, nhờ thế còn được thêm một cái thanh danh tốt. ... Mời các bạn đón đọc Bạo Quân của tác giả Phong Lộng.
Quỷ Thoại Liên Thiên - Thanh Khâu
Trước đây người ta tính trên đời có năm loại người, loại thứ năm là chuyên thu hút tai nạn về mình. Nhưng với Quỷ thoại liên thiên thì loại người thứ sáu đã nảy ra, đó là người chuyên thu hút ma quỷ về mình. An Tung là một tồn tại hết sức kỳ lạ, không hiểu sao chuyện quái dị bám theo cậu ta đặc biệt nhiều. Đi chợ thì rơi vào tay lũ làm thịt người, nghe hát thì có ma vờn trong nhạc, bắt xe thể nào cũng lên nhầm xe chở u linh… Khổ nỗi An Tung không hề an phận, nếu có điều gì nhiễu động, cậu ta sẽ lại gần, xem cho kỹ và đa phần trường hợp là sẽ nhúng tay can thiệp, bởi vậy ma quỷ không ai hẹn ai càng tích cực lượn lờ quanh cậu ta. Cái khổ thứ hai là An Tung không có năng lực gì mà đối phó với ngần ấy ma quỷ tai ương, nên cao xanh dun dủi cho cậu ta một người bạn cùng phòng thâm sâu khó lường, sát cánh cùng cậu ta qua từng chặng đường bắt ma đuổi quỷ.Anh ta đẹp trai, thư sinh, có sức hút với phụ nữ, nhưng lại lạnh lùng với tất cả, chỉ che chở nhiệt tình với một mình An Tung và quái đản nhất là, không từ bỏ cơ hội nào để thể hiện thái độ chiếm hữu đối với cậu ta.Quỷ thoại liên thiên là triền miên truyện về những âm ảnh dương gian, cũng là âm ảnh về những cảm xúc còn nhập nhoạng giữa hai bờ tối sáng. Quỷ Thoại Liên Thiên thoạt tiên ra mắt trên mạng văn học Tấn Giang, được đánh giá là truyện kinh dị hay nhất năm 2009. Về sau đăng dài kỳ trên tạp chí Huyền nghi chí với hình minh họa của Ngọc Yên Tiên Sinh. Cũng bén duyên giải thưởng như chính câu chuyện, bộ hình minh họa đậm chất liêu trai này liền đó đã đoạt giải mini manga đẹp nhất năm 2012 tại Trung Quốc. *** Ý kiến của người biên tập: 1. Phù…nói thế nào nhỉ, lại đâm đầu vào thứ không nên đâm đầu vào rồi… Thật ra, Lục Mịnh quyết định biên tập bộ này không phải vì yếu tố kinh dị, mặc dù bộ này thực sự quá kinh khủng, bao nhiêu đêm đọc nó là bấy nhiêu đêm ngủ mơ thấy ác mộng T0T. Nhưng lý do thực sự khi biên tập bộ này là vì những “thông tin” chứa bên trong nó làm Lục Mịnh cảm thấy có hứng thú. Đối với một người chuyên nghiên cứu văn hóa như Lục Mịnh mà nói, tuy Trung Quốc không phải là chuyên ngành của Lục Mịnh, nhưng những câu chuyện trong này, những thông tin mang tính “văn hóa truyền thống” của nó làm Lục Mịnh cảm thấy…ngứa tay *cười*. Trong quá trình biên tập có thể tranh thủ tra cứu một chút thông tin, biết thêm một chút chuyện, Lục Mịnh cũng thấy rất vui. 2. Nhưng nói gì thì nói, thể loại này cũng là một thể loại ít nhiều có…”vấn đề”. Lục Mịnh thực sự nghĩ có vài chuyện trong này không thích hợp đọc lúc nửa đêm, cũng không thích hợp cho trẻ em dưới 16 tuổi (có thể rating Lục Mịnh để hơi cao, các em nhỏ bây giờ…trưởng thành nhanh lắm, nhưng ngay cả Lục Mịnh cũng bị nó dọa suýt khóc mấy bận, cho nên nói trước thì hơn). Nếu các bạn là người có thần kinh không được vững, hay là yếu bóng vía, hay thuộc thể chất dễ dụ ma tới, thì thôi, đừng đọc ngủ sẽ ngon hơn, nhé ~ Lưu ý dành riêng cho “Quỷ thoại liên thiên”: 1. Đây là tác phẩm được biên tập chưa thông qua sự đồng ý của tác giả, không dùng để phát tán rộng rãi và vì mục đích thương mại. Bản dịch này chỉ tồn tại duy nhất trên WP của Lục Mịnh, mọi tồn tại ở những nơi khác đều là hình thức đạo văn, nếu Lục Mịnh phát hiện ra, sẽ lập tức drop. 2. Bản dịch được biên tập lại dựa trên bản dịch của chương trình QT, bản thân người biên tập không biết tiếng Trung Quốc. Sai sót là không thể tránh khỏi, nếu quý khách phát hiện ra, xin vui lòng chỉ giúp, Lục Mịnh rất vui được sửa sai. 3. Đây là một bộ dài.i.i.i.i~ Trùng hợp làm sao, số chương của nó và “Hyaku monogatari” (100 câu chuyện ma) là tương đồng nhau. Sau khi hoàn thành “Tiếu ngạo online du”, Lục Mịnh sẽ từ từ biên tập nó. Tuy nhiên, sắp tới, quỹ thời gian của Lục Mịnh có thể nói là bận đến phát khóc lên được. Cho nên có khả năng là bộ này sẽ lết cực kỳ chậm. Mong các bạn thật, thật kiên nhẫn với nó. Được cái là bộ này bao gồm những câu chuyện lẻ, gần như không có liên hệ gì với nhau, cho nên tiến độ của tác phẩm thực ra không ảnh hưởng gì tới việc thưởng thức nó lắm. Một lưu ý nho nhỏ nữa: Lục Mịnh sẽ cố gắng hạn chế không up bộ này vào ban đêm, mà các bạn cũng đừng đọc nó vào ban đêm, nhé ~~~ Mời các bạn đón đọc Quỷ Thoại Liên Thiên của tác giả Thanh Khâu.
Tra Công Đến Chết Đều Cho Ta Là Bạch Liên Hoa - Đường Vỹ Soái
Văn án: “Nhiệm vụ của Tạ Mộc là làm cho tra công yêu mình. Cái cậu am hiểu nhất, chính là ngụy trang thành một đóa bạch liên hoa. Điềm đạm đáng yêu, thiện lương lại thiên chân. Cho dù cậu có trở thành chiếc giày rách bị tra công vứt bỏ, cũng không sao cả, Tạ Mộc rất nhanh sẽ khiến cho họ phải quỳ xuống xin lỗi, đem chính trái tim mình móc ra mà dâng lên cho cậu.”(*) … Tạ Mộc xuyên qua thế giới thứ nhất, xuyên qua thế giới thứ hai, xuyên qua thế giới thứ ba, thế giới nào cũng gặp toàn tra công.  Tra công thứ nhất đem cậu cho bạn hắn chịch chịch chịch; tra công thứ hai giết bố mẹ cậu; tra công thứ ba coi cậu là thế thân, lúc không cần nữa thì lại đưa cậu lên giường kẻ khác; tra công thứ tư còn giết con của cậu và hắn... Tạ Mộc đi qua bao thế giới có tra công cặn bã, dù trong lòng bực mình muốn chết, nhưng vẫn phải giả bộ bản thân luôn là một đóa bạch liên hoa ngây thơ yếu ớt. Khi bị khi dễ thì tuyệt đối cũng không thể chống trả, chỉ có thể khóc lóc khóc lóc, khi bị vứt bỏ vẫn một mực mù quáng đuổi theo tra công, rất có tinh thần của một tiểu bạch thỏ si tình khiến cho người ta tiếc thương. Tra công đều nghĩ Tạ Mộc ngây thơ dễ dụ, ai ngờ Tạ Mộc không phải bạch liên hoa, cũng không phải đèn cạn dầu mà tùy ý để bản thân bị chà đạp. Kẻ nào tệ bạc với cậu, cậu sẽ bắt kẻ đó phải trả giá gấp bội. Bọn tra công cặn bã, tất cả đều bị Tạ Mộc “chơi đến chết”. Tạ Mộc vô cùng thông minh. Bản thân cũng là đàn ông, nên cậu hiểu rõ đàn ông yêu thích cảm giác chinh phục thế nào, ưa thích loại hình tiểu thụ nào, dễ mủi lòng thương xót trước việc nào… Cậu có thể khiến cho tra công trước vứt bỏ mình, sau lại quỳ xuống chân cậu khóc lóc xin một cơ hội quay lại; cũng có thể khiến tra công yêu cậu mê mệt không lối thoát, đến tận lúc chết vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm một mình cậu. “Tra công đến chết vẫn cho rằng tôi là bạch liên hoa” là một bộ khóa xuyên gồm nhiều thế giới mà ở những thế giới đó, Tạ Mộc, cùng với sự trợ giúp của hệ thống, phải làm nhiệm vụ công lược tra công. Khác với những bộ khoái xuyên mình đã đọc khi trước, Tạ Mộc chưa bao giờ bị rơi vào thế yếu. Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Vì thế, nói tác giả đã buff cho Tạ Mộc bàn tay vàng thì cũng chẳng sai. :v  Các thế giới của Đường Vỹ Soái trong truyện này đều có chung một motifs: Tra công chính vứt bỏ Tạ Mộc, sau đó Tạ Mộc lại được tra công thứ hai, thứ ba, để ý, tra công chính hối hận, tìm mọi cách níu kéo; vậy là một đám tra công quần nhau thành một đoàn. Còn Tạ Mộc chỉ việc ngồi diễn tròn vai một bạch liên hoa là ổn.  Điểm chung của những thế giới này là ngoài có tra công chính ra, những tra công bên lề đều yêu Tạ Mộc mê mệt, vì yêu mà không từ thủ đoạn, sẵn sàng vì Tạ Mộc mà bày mưu tính kế, thậm chí nhịn nhục khiến bản thân cũng trở nên vô cùng thấp kém. Nói ra thì, tuy các thế giới đều toàn tra công đấy, nhưng đọc qua đọc lại không hiểu sao mình vẫn thấy thương thương =]] Tra công nào cũng nghĩ Tạ Mộc nặng tình, nhưng hóa ra Tạ Mộc mới chính là người vô tình nhất. Cậu chưa bao giờ thật sự yêu bọn hắn, mà chỉ diễn vai bạch liên hoa nhằm hoàn thành nhiệm vụ công lược mà thôi. So với tình cảm của Tạ Mộc với tra công thứ nhất, thì bộ này gây ấn tượng với mình hơn ở tình yêu của tra công thứ hai với Tạ Mộc. Đó là kiểu tình yêu cuồng si, biết rõ Tạ Mộc một lòng chỉ hướng đến người kia, nhưng lại không nhịn được muốn ôm cậu trong lòng. Mời các bạn đón đọc Tra Công Đến Chết Đều Cho Ta Là Bạch Liên Hoa của tác giả Đường Vỹ Soái.