Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phi Lai Hoành Khuyển

Cuộc gặp gỡ định mệnh lần đầu tiền, trong tâm trí hai người về hình ảnh của họ là:  Một người được xem như một tên lừa gạt có một trên đời. Một kẻ được xem là gã đàn ông cặn bã không có người thứ hai. Ngay lúc bốn mắt chạm nhau, trên trán đều viết bốn chữ lớn, “VÌ DÂN TRỪ HẠI”. Một câu chuyện tình yêu cảm động lòng người, cảm thiên động địa, cảm lạnh phát sốt, giữa một gã đàn ông cặn bã và một thằng nhóc lừa đảo. *** Review Nguyệt: Truyện này phải nói là cực cực cực hay. Không có âm mưu đấu đá nhau loạn xạ như nhiều truyện khác, cũng ko ngược lên bờ xuống ruộng gì, nhưng đọc rất thích, ko chán tí nào, cảm thấy như được hòa mình vào trong tác phẩm. Thụ (Tôn Vấn Cừ) lớn hơn công cỡ 10 tuổi, nhà giàu, tuy ko học ĐH nhưng mà là học bá (lười nhưng rất thông minh), giỏi cả cầm kì thi hoạ và làm gốm. Người thuộc tính “xà”, rất lười, lười đến độ sốt 40 độ C cũng lười đi bệnh viện  Cơ mà nhìn ảnh lười thế thôi chứ ảnh nhạy bén lắm, cái gì cũng biết nhưng chỉ lười nói ra. Công (Phương Trì) là một thanh niên trẻ, từ nhỏ đã sống độc lập nên rất hiểu chuyện, ít nói, giỏi thể thao, con người có tình có nghĩa. Lúc đầu công hiểu lầm thụ và thấy thụ quá cáo già + vô lại nên ghét thụ kinh khủng, nhìn thụ là chỉ muốn đập. Thụ thì thấy công thú vị nên thả thính triền miên )) Và rồi, dần dần công cũng đớp thính, nhưng quá trình cũng hơi ngược ngược tí tẹo. Ví dụ như có đoạn thụ hôn công một cái, công đấm thụ một cú ngay mắt rùi bỏ đi (mặc dù công cũng hơi cong cong nơi rùi). Ko ngược lắm nhưng có nhiều đoạn Vu Triết mô tả làm mình thấy thụ cô đơn đến xót lòng. Thụ thì ngoài mặt luôn cợt nhã, bất cần, nhưng nội tâm sâu xa, cũng biết đau biết buồn. Sau này khi công nhận ra tình cảm của mình đối với thụ thì yêu thụ lắm. Lúc mới vô học ĐH, có bạn học nọ cũng gay và “có vẻ” có ý với công, thụ cũng nhận thấy, công đùa là thụ ăn giấm sao. Thụ mới bảo là xưa này thụ chưa bao giờ ăn giấm với ai, nếu thụ cảm thấy người đó đã đổi lòng thì sẽ bỏ đi ngay, mà khi đi rồi là ko về nữa. Công nghe xong mới nói là nếu có một ngày thụ đổi lòng thì công vẫn sẽ tiếp tục bám theo thụ. Công cứ nghĩ tới thụ là kéo cờ, bạn thân của thụ đặt biệt danh cho công là “cây hẹ tinh” (cây hẹ có chức năng bổ thận tráng dương)  Tại vì công trẻ nên tinh lực dồi dào, có lần nhìn tay thụ ko thôi mà cũng kéo cờ ))))) Công yêu thụ bằng tình yêu của tuổi trẻ, rất nồng nhiệt, như ánh mặt trời sưởi ấm vậy. Còn tình yêu của thụ có thể ví như một dòng nước, nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng ko kém phần thâm tình. Lúc công công khai tình yêu của thụ với gia đình (ông bà nội của công), công ko cho thụ biết vì sợ thụ lo lắng và công ko muốn thụ bị gia đình mình nói nặng lời gì. Công giấu thụ nhưng thụ cũng suy đoán ra được, liền lái xe tới nhà ông bà của công, gặp riêng ông của công ra ngoài gặp (thụ quen ông bà của công) (thụ ko cho công biết mình đến vì thụ biết công ko muốn cho mình biết thì mình cứ giả vờ ko biết). Do chờ ông của công mà thụ đứng cả tiếng giữa trời gió lạnh đến sốt nặng, phải vào bệnh viện truyền dịch cả tuần, nhưng thụ giấu công vì thụ ko muốn công đau lòng. Ngọt ngào gì đâu, công thụ đều nghĩ cho nhau và làm việc trong âm thầm vì đối phương. Công thụ đều có cá tính riêng. Mình rất thích thụ trong này, rất nhạy bén, quá giỏi, rất độc lập, dứt khoát, tự làm nên sự nghiệp của mình, có ko ít khuyết điểm nhưng những thứ đó càng xây nên một hình tượng thụ đầy sức hút ko cưỡng lại được. Đối với truyện niên hạ, một trong những điều làm mình ko thích nhất là có nhiều đại thúc thụ mà tính tình y chang gái mới lớn, lơ ngơ như nai tơ, thấy mà phát rùng mình. Tôn Vấn Cừ hoàn toàn ko phải như thế, con mắt tinh đời, cáo già có thừa, luôn bình tĩnh, và cách cư xử đúng tuổi, nhưng mà ko kém phần đáng yêu. Một anh thụ như vậy thì có công nào có thể ko thích cơ chứ Truyện này mình cật lực đề cử, Mộc Mộc bên nhà Tử Linh Lan đang edit, mình thích quá nên đọc luôn QT. Nếu có một bộ khiến mình muốn đọc lại QT, đó chính là truyện này. ***   Đây là bộ “không phải hỗ công” đầu tiên mình đọc của Vu Triết =)))  “Phi lai hoành khuyển” là câu chuyện kể về chuyện tình của một cặp đôi hơn nhau khoảng hơn mười tuổi, Phương Trì và Tôn Vấn Cừ.  Nếu như nói Tát dã, hay Sói đi thành đôi cho mình cảm xúc chân thật về tuổi trẻ, thì Phi lai hoành khuyển lại mang màu sắc trưởng thành hơn một chút. Đó là mâu thuẫn trong việc lựa chọn nghề nghiệp, đó là những đấu tranh nội tâm khi chấp nhận bản ngã của chính mình, đó còn là nỗi day dứt khi  bắt buộc phải làm tổn thương những người yêu thương mình nhất… Nói qua về nội dung một chút: Câu chuyện bắt đầu bằng việc Tôn Vấn Cừ, một công tử (được cho là) ăn chơi đàng điếm lông bông không nghề nghiệp bị ném lên khu công trường làm việc 3 năm, sau khi trốn về liền gặp tình cũ dắt theo con trai đến đòi tiền =)) Con trai anh còn cao hơn cả anh, họ Phương tên Trì =))) Ban đầu Phương Trì chỉ nghe lời chị họ mình là Phương Ảnh, nghĩ rằng Tôn Vấn Cừ thực sự là một tiên khốn nạn lừa sắc lừa tình, nhưng sau quá trình (bắt buộc phải) tiếp xúc, Phương Trì nhận Tôn Vấn Cừ thực chất chỉ là một con rắn lười, lười đến mức không thể nào lười hơn, ngoài ra còn rất hút mèo. Nhưng Tôn Vấn Cừ nào chỉ có thế. Anh giống như củ hành tây, bóc một lớp lại hiện ra một lớp tươi đẹp hơn trước. Điều đó đã hấp dẫn Phương Trì, cho hắn động lực và can đảm để dám yêu. Đồng thời, sự táo bạo nhiệt liệt của tuổi trẻ ở Phương Trì cũng đã làm lay động Tôn Vấn Cừ, để cái con rắn lười nhác như anh cuối cùng cũng chịu bò ra khỏi vỏ, để yêu và được yêu. Trong câu chuyện này có hai điều mà mình rất thích, thứ nhất là sự mâu thuẫn của Tôn Vấn Cừ đối với nghề làm gốm, thứ hai là quá trình come out của Phương Trì. Tôn Vấn Cừ là người sinh ra trong gia đình có truyền thống làm gốm, cha anh lại là một nghệ nhân nổi tiếng, cho nên từ nhỏ anh đã được định hướng là người kế nghiệp. Từ rất sớm, Tôn Vấn Cừ đã bị bắt phải học những thứ mà cha anh cho rằng là cần thiết như thư pháp, hồ cầm, đai khái là cầm kì thi họa cái gì cũng tinh thông. Anh cũng được tiếp xúc với gốm khi còn rất nhỏ, bản thân anh cũng là người có thiên phú nên ai cũng đặt kì vọng vào anh, cho rằng anh sẽ là nghệ nhân nổi tiếng trong tương lai giống như cha mình. Nhưng ngược lại với những kì vọng ấy, Tôn Vấn Cừ khi lớn lên nhất quyết không chịu làm gốm. Những kĩ năng từ nhỏ đã tinh thông kia, những thứ mà người ta đều trầm trồ khi nhắc đến, anh lại cho rằng chỉ để làm màu. Tôn Vấn Cừ cự tuyệt gốm, cự tuyệt việc đi theo con đường đã được trải sẵn, thà rằng bị đuổi khỏi nhà, bị mắng là tên lông bông cũng nhất quyết không chịu làm theo lời cha mình. Nhưng Tôn Vấn Cừ có thật sự ghét gốm đến thế không? Thật ra là không. Ngược lại, anh còn có niềm đam mê đặc biệt với gốm. Chỉ là anh không muốn làm theo những khuôn phép ép buộc đầy cứng nhắc như cha, cái anh muốn là sự sáng tạo và tự do trong tâm hồn, trong mỗi sản phẩm anh tự tay làm ra. Mình nghĩ sự khác biệt này cũng giống như đập vỏ trứng và gà con tự nở vậy =))) Điều quan trọng khi làm việc là đam mê, chứ không phải là thúc ép. Được rồi, lan man hơi nhiều. Về Phương Trì, thật ra đây cũng là con người có mâu thuẫn. Bản thân hắn là gay, nhưng thoạt đầu hắn cự tuyệt điều này, thậm chí còn có thái độ chống đối. Hắn tỏ vẻ căm hận đồng tính, chẳng qua là vì hắn hận chính mình, hận cái bản ngã mà hắn không thể chọn lựa. Cuối cùng, bởi vì Tôn Vấn Cừ, hắn đã chấp nhận con người thật của bản thân một cách tự nguyện. Phương Trì là một người, nói thế nào nhỉ, giống như một ngọn đuốc cháy vĩnh cửu vậy. Hắn nóng bóng rực rỡ, thiêu đốt hết mình vì tình yêu, nhưng hắn cũng có sự mạnh mẽ và kiên định. Hắn vừa là người đàn ông trưởng thành, bả vai đủ rộng để người khác dựa vào, nhưng cũng vừa là một đứa trẻ ngây thơ đến đáng yêu (mấy anh công niên hạ hình như đều thế =))) Tất cả những điều đó tạo nên một Phương Trì dũng cảm, chân thành, khiến người khó tính như cha Tôn Vấn Cừ cũng phải âm thầm thừa nhận =)) Bên cạnh hai nhân vật chính, không thể không kể đến những nhân vật phụ không kém phần quan trọng. Đó là Tiếu Nhất Minh và Trình Mạc, CP phụ hết sức dễ thương =)) Đó là Mã Lợi, người anh em nối khố  luôn hiểu và ủng hộ Tôn Vấn Cừ, đó là mẹ Trình Mạc, người rõ ràng chẳng có mấy quan hệ gì đã giúp Phương Trì khuyên nhủ ông nội, để ông hiểu được và chấp nhận con người của Phương Trì,…Đó là ông nội và bà nội Phương Trì, hai người thân quan trọng nhất của hắn, đã mở lòng bao dung vì tình yêu dành cho cháu đã chiến thắng tất cả. Nói tóm lại, đây là một câu chuyện mình nghĩ là nên đọc một lần trong cuộc đời =)) Mời các bạn đón đọc Phi Lai Hoành Khuyển của tác giả Vu Triết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Âm Dương Nhãn
Mỗi ngày nhìn thấy muôn màu muôn sắc, chúng ta không còn cảm thấy có gì mới mẻ, hấp dẫn. Nhưng nếu một ngày nào đó, chúng ta chỉ nhìn thấy hai màu trắng đen, thế giới chỉ còn giới hạn trong hai sắc màu đó, không nhìn thấy màu sắc tươi đẹp của trang phục, của thức ăn, không còn phân biệt được sắc thái của tranh vẽ, của phim ảnh...  Một người mù màu như Tô Dập, không có khả năng phân biệt được màu sắc, thế nhưng có một ngày, lại bắt gặp được một ánh sáng khác, một ánh sáng chói mắt, không hè giống với những sắc màu bản thân từng nhìn thấy... Vì vậy, Tô Dập vô thức đi theo ánh sáng làm người cảm thấy ấm áp, đuổi theo người có sắc thái cực kì đặc biệt kia. Và phát hiện, mình đang đứng trước cửa một bộ môn đặc vụ.  Thân là đội trưởng đặc vụ bộ môn chuyên âm thầm xử lý những vụ án đặc biệt, gần nhất Nghệ Tu phát hiện hình như mình bị một người kỳ quái dây dưa?  Nghệ Tu: "Cút cút cút, ngành chúng ta không cần gà luộc!"  *** "Đôi mắt thông linh nhưng không có sức mạnh" Tô Dập, cùng "thân có sức lực mạnh mẽ nhưng mắt mù không nhìn thấy quỷ" Nghệ Tu chính là trời sinh một đôi.  Tô Dập nghiêm túc nói: "Anh là cứu rỗi đời em."  Nghệ Tu cười nhạo một tiếng: "Vớ vẩn." Rõ ràng em mới chính là cứu rỗi của anh.  Hoan nghênh mọi người tới ban ngành đặc biệt chuyên xử lý những vụ án không bình thường!! Mọi người nghĩ đây là ban ngành tập trung những kẻ bệnh thần kinh đi, a phi, mọi người trong ngành đều là nhân tài a, mau mau nhảy hố đê~ ~ *** Danh sách này xếp theo độ tuổi lớn đến nhỏ nha ^_^! Nó dựa theo cáo suy đoán, lúc edit có thông tin 9 xác t sẽ chỉnh lại. *ĐẶC VỤ BỘ MÔN*làm việc dưới quyền chính phủ Vưu Minh Thành 30 (nam) nam nhân ôm mối thù gia tộc Mao Thiên Tuyền 29 (nữ) chị gái tình cảm Vu Hãn Âm 27 (nam) chuyên gia giao tiếp Nghệ Tu 25 (nam) đội trưởng lạnh lùng Đỗ Phái Tuyết 22 (nữ) ngự tỷ dũng mãnh Khương Tu Hiền 22 (nam) tử sĩ mặt baby Kỷ Bạch Tình 22 (nữ) em gái vú em của đội Tô Dập 21 (nam) họa sĩ nội tâm Bình Hạo Diễm 17 (nam) nhóc phản nghịch, thiên tài vi tính Tống Nghị 28 (nam) đội trưởng đội hình sự kiêm chuột bạch *HẠO CA TÔNG*tam đại tông môn huyền môn Nghê Nguyên Tư thánh tử ma ốm sáo ngọc Nghê Nguyên Tư (thánh tử) ma ốm, sáo ngọc *THIÊN HUYỀN TÔNG*nhất đại tông môn huyền môn Nghệ tông chủ tông chủ cha Nghệ Tu phong lưu trường kim Nghệ tông chủ (tông chủ) cha Nghệ Tu, phong lưu, trường kiếm Từ Nhạc Trạm (hôn phu Đỗ Phái Lan) 25 Quách Phi Minh Tào Tuấn Đạt *TỬ VI TÔNG*nhị đại tông môn huyền môn Vi Tam tông chủ tính tình nóng như lửa trường côn xích kim Vi Tam (tông chủ) tính tình nóng như lửa, trường côn xích kim Mời các bạn đón đọc Âm Dương Nhãn của tác giả Thanh Loan Cửu Tiêu.
Đường Ngựa Vằn (Ban Mã Tuyến)
Couple chính: Kiều Hiểu Kiều, Cận Ngữ Ca Couple phụ: Hoan Nhan, Âu Dương Thông        Thể loại: Hiện đại, hình cảnh x tổng giám đốc, cường công x nữ vương thụ, nữ nữ sinh tử, HE.        Văn án       Một tổng giám đốc quanh năm suốt tháng lạnh lùng, cao ngạo. Một nữ cảnh sát hiếm hoi trực thuộc đội trọng án . Mặt ngoài lén lút là tình nhân của nhau Nhưng ai biết được tình yêu khi nào đã phát sinh        Lời editor Theo mình thì truyện hay nhưng đã lâu và hầu như không ai edit tiếp. Vì vậy, mình edit chỉ nhằm mục đích thỏa mãn sở thích cá nhân là chính. Ở vnsharing có 1 bạn đã dịch 1 số chương của truyện này và mình cũng dùng để tham khảo, chỉnh sửa lại 1 chút và edit đến hết truyện. Văn án mình copy từ đó. Lần đầu edit nếu đọc ẹ quá mong xí xóa..             ---             Có những con đường, nhìn như chẳng thể bước qua, kỳ thực lại có thể.                          Chỉ cần có đường ngựa vằn.                          Đường ngựa vằn ở đây là gì?                          Tình yêu. *** Buổi sáng chín giờ rưỡi tại sân bay Vân Đình. Đây là thời gian đông đúc và tấp nập nhất ở đại sảnh sân bay, mọi người vội vàng lôi kéo các loại hành lý của mình, đều vội vã đi đến những nơi khác nhau. Giọng nữ trong radio lịch sự, êm ái lặp lại nội dung nhắc nhở, thang cuốn tự động không biết mệt mỏi đưa 1 đám người đi lên, rồi lại đem 1 nhóm khác đi xuống. Chuyện này ở đại sảnh thật sự là rất bình thường, yên tĩnh nhàn nhã là chuyện rất khó xảy ra. Tại dãy ghế chờ, có một người ngồi với vẻ mặt rất ung dung tự tại. Mặc trang phục công sở, trên cặp chân dài đặt một chiếc laptop, hai tay liến thoắn như bay trên bàn phím, lông mày theo dòng chữ đang gõ thỉnh thoảng giương lên, lại hạ xuống, chăm chú trong bầu không khí của chính mình, hoàn toàn không để cảnh vật xung quanh quấy nhiễu. Nhìn qua, trông rất giống một OL bình thường. Xung quanh tràn ngập ánh sáng rực rỡ xuyên qua kính thủy tinh trong suốt, thấy được cả những hạt bụi trong không khí đang bay lượn, bao phủ người này trong một cỗ ánh sáng ấm áp. Cửa an ninh xuất hiện từng đợt náo nhiệt, lại một chuyến bay hạ cánh, hành khách chen chúc nhau ra ngoài. Trong đám đông, một mỹ nhân đeo kính râm, mái tóc quăn dài rất thời trang cùng giày bó cao tới đầu gối bước đi vô cùng tao nhã thong thả khiến người ta chú ý. Rất nhiều người không ngừng quay đầu lại, có vài người còn đâm vào người đang đi đối diện. Giày bó mỹ nữ làm như không thấy, vẫn đi thẳng tới. 2 tên thanh niên mặc đồ vest nhanh chân tới đón : "Cô ba, cô đã trở về? Cô hai dặn tôi tới đón cô, xe đang chờ ở bên ngoài." "Chị tôi đang ở công ty sao? Cuộc họp mấy giờ bắt đầu?" "10 giờ. Cô hai cùng các giám đốc khác đang ở công ty chờ cô." Mỹ nữ gật gật đầu, không hề hỏi nhiều, đưa hành lý cho bọn họ, chỉ giữ lại ví của mình, rồi lại đi về phía trước. Hai người tới đón vội vàng bước nhanh đuổi theo. Cách đó không xa, vẫn không có ngẩng đầu, những âm thanh vui tai phát ra từ máy tính, lại 1 vòng trò chơi được hoàn thành! Cô gái nắm hai đấm vô cùng phấn khích, sẵn tiện giơ hai tay qua khỏi đầu, duỗi người một cái thật mạnh. Sau đó, khép lại laptop, đứng dậy, mang hành lý, sải bước đuổi theo hướng đi của người đẹp. **** lời editor **** Dù sao đây cũng là công sức của B, nên bạn nào có lòng tốt vác đi đâu thì báo B 1 tiếng nhé, B sẽ oke con dê liền. Vì B cũng muốn biết con mình đang lưu lạc nơi nào. B rất cảm ơn các bạn đã giúp B chia sẻ đến nhiều fan của Ban Mã Tuyến. Thanks. ******************   Mời các bạn đón đọc Đường Ngựa Vằn (Ban Mã Tuyến) của tác giả Dịch Bạch Thủ.
Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Bạch Mẫn là một phụ nữ hiện đại 27 tuổi, vô tình bị đưa về quá khứ một ngàn năm trước, sống thân phận của tam tiểu thư Mộ Dung gia – Mộ Dung Phong, vừa lúc bị gả cho tứ hoàng tử Tư Mã Nhuệ. Nàng không muốn lấy hắn, mà hắn ban đầu chính là muốn lấy em gái nàng – Mộ Dung Tuyết.Truyện xoay quanh hai người bọn họ, và kéo dài từ quá khứ đến tận tương lai. Cụ thể thế nào thì hạ hồi phân giải ^_^! *** “Vượt qua ngàn năm yêu chàng” là một câu chuyện xoay quanh chữ “yêu”. Vì yêu mà hi sinh, vì yêu mà đau khổ, rồi lại vì yêu mà chết đi. Không chỉ tình yêu của nam nữ chính khiến độc giả, chuyện tình của những cặp phụ cũng lấy đi không ít nước mắt của độc giả. Nữ chính là Bạch Mẫn, xuyên đến thời cổ đại, thân phận mới của cô là tam tiểu thư của Mộ Dung Phủ- Mộ Dung Phong. Nàng thay tiểu muội của mình gả cho Tứ hoàng tử Tư Mã Nhuệ. Nàng nghĩ nàng chỉ là người gả thay vì vậy luôn cố gắng giấu mình, không tranh với đời, không muốn tiếp xúc với hắn. Bởi nàng còn muốn quay về nơi nàng sinh ra và sống hơn hai mươi năm. Nhưng có câu “Trời không chiều ý người”, nàng càng tận lực tránh hắn thì lại càng thu hút ánh nhìn của hắn. Tính cách không tranh, lãnh đạm lại thanh cao ấy khiến Tư Mã Nhuệ bắt đầu để ý đến nàng. Cũng chẳng biết từ bao giờ mà sự để ý lại chuyển thành quan tâm rồi thành yêu. Tuy hắn yêu nàng, nàng cũng bắt đầu có tình cảm với hắn nhưng ý nghĩ quay về hiện đại vẫn thôi thúc nàng, nàng vẫn muốn được quay về. Đến ngày nàng trở về được thì nhưng ký ức về quá khứ đã bị xóa bỏ. Vậy mà hình ảnh của một thiếu niên luôn bám theo nàng, mọi lúc mọi nơi. Ngày mà nàng nhớ ra hắn, thì lại nhận được một lời khuyên rằng Hai người có duyên nhưng không phận”. Rốt cuộc làm sao để hai người đến được với nhau thì mọi người hãy tự đọc và tìm hiểu nha, nói trước nhiều quá thì không hay. Tình cảm của Tư Mã Nhuệ và Bạch Mẫn cực kì oanh liệt và cảm động. Chứng kiến quá trình hai người yêu nhau rồi ở bên nhau khiến cho nhiều độc giả phải rơi lệ đó. Tư Mã Nhuệ không giống những nam nhân cổ đại, chàng không cưỡng cầu nữ chính yêu mình, chàng muốn một tình yêu xuất phát từ tình nguyện ở hai phía. Ngoài nam nữ chính ra tình yêu của những cặp phụ cũng được tác giả miêu tả chi tiết và cảm động không kém. Xét riêng ra thì đó có thể được coi như một bộ truyện riêng vì tình yêu ấy không hề đơn giản cũng như bình dị giống nhiều cặp phụ trong truyện khác. Cũng nhiều hoàn cảnh đáng thương lắm. Truyện rất hay, hay từ cặp chính tới cặp phụ, từ tình cảm đến cung đấu. Truyện là sự kết hợp trọn vẹn và hoàn hảo. Đừng chần chừ nữa mà hãy nhảy hố đi, “Vượt qua ngàn năm yêu chàng” sẽ không làm các bạn thất vọng đâu. *** Bất cứ ai khi đọc một bộ ngôn tình tiểu thuyết nào cũng dễ ra nhận nội dung của bộ tiểu thuyết đều xoay quanh một chữ “tình”. Nhưng xoay quanh như thế nào thì hoàn toàn không giống nhau. Chữ “tình” trong “Vượt qua ngàn năm yêu chàng” diễn ra trong cung với biết bao tranh đấu giữa hậu cung phi tần dù nhân vật chính không phải là phi tần của hoàng đế. Nhân vật chính Bạch Mẫn xuyên qua khi đang… ngủ (đúng là lý do độc nhất vô nhị (_ _)), chưa kịp định thần thì biết tin thân xác mà mình đang tạm trú – Mộ Dung Phong sẽ phải thay tiểu muội gả cho tứ thái tử “bất hảo” của hoàng tộc Tư Mã Nhuệ. Không khóc lóc, không kêu gào, không cầu xin vì Bạch Mẫn cho rằng người mà Tư Mã Nhuệ yêu là Mộ Dung Tuyết, nếu không phải vì vợ chồng đại thái tử Tư Mã Triết – Mộ Dung Thiên đứng giữa quay vần, nên nàng vẫn sống theo một phong thái gọi là ung dung. Thậm chí ngay trong đêm tân hôn nàng đã bày tỏ rõ thái độ “chuyện của ngươi, chuyện của ta” với Tư Mã Nhuệ nhằm mong y sẽ để nàng có một cuộc sống bình lặng. Nhưng người xưa có câu “người tính không bằng trời tính”, chính vì tính cách không phân tranh, lãnh đạm của nàng đã thu hút sự chú ý của “bất hảo” tứ thái tử, và cũng không biết từ khi nào từ chú ý đã chuyển sang “ái”. Hắn ái nàng, nàng cũng có tình cảm với hắn, nhưng ý nghĩ trở về cứ thôi thúc trong nàng, và ông trời không phụ lòng nàng. Nàng trở về nơi đã sinh ra và lớn lên suốt hai mươi mấy năm qua, trong lòng không còn bất cứ ký ức gì về nơi đó. Dẫu vậy trớ trêu thay, hình ảnh của Tư Mã Nhuệ luôn bám theo nàng, mọi lúc mọi nơi, đến khi nàng nhớ ra y, nhớ ra tình cảm của mình dành cho y thì nhận được lời khuyên đây có lẽ là số phận của hai người, nàng không nên cưỡng cầu. Nhưng Bạch Mẫn liệu có chấp nhận buông xuôi tất cả không? Nàng và Tư Mã Nhuệ còn có thể gặp lại hay không? Muốn biết, xin đừng ngần ngại dời gót ngọc sang Thính Vũ Lâu ☆ヽ(▽⌒*)♪ Thoạt đầu khi mới đọc, Bạch Mẫn làm cho E nhớ đến nhân vật Bạch Thiển trong “Tam sinh tam thế”. Cả hai đều đem đến cho E cảm giác không thích phân tranh, muốn sống một cuộc đời phẳng lặng. Nhưng càng về sau hai nhân vật dần tách biệt. Hình ảnh Bạch Mẫn – Mộ Dung Phong được xây dựng khá giống với câu nói “hữu xạ tự nhiên hương”. Nàng không có sự đoan trang giống đại tỷ Mộ Dung Thiên, sự cơ trí như nhị tỷ Mộ Dung Du, hay vẻ đẹp khuynh nước khuynh, sự ôn nhu như tiểu muội Mộ Dung Tuyết, nhưng ở nàng toát ra sự cao quý khiến bất cứ ai cũng phải trầm trồ, cũng phải si mê. Dám yêu dám hận, không hối hận bất cứ điều gì cũng là một trong những điểm khiến người khác phải ngưỡng mộ nàng. Không giống như Tiểu Tuấn Tử Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hòn đá nhỏ Phượng Dật, Vi Phong, “bất hảo” thái tử Tư Mã Nhuệ không có nhiều tình địch nổi trội. Tình cảm của Tư Mã Nhuệ dành cho Bạch Mẫn – Mộ Dung Phong không phải là sét đánh, tất cả bắt đầu từ sự chú ý rồi dần mới chuyển từ từ sang “ái”. Cách yêu của Tư Mã Nhuệ không hề giống với những nam tử thời đó, y không ép buộc, y muốn nàng tự nguyện trao trái tim cho y. Nếu như khi đọc về tình yêu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên với Lăng Tây Nhi trong “Vô Diệm Vương Phi” E thấy cảm động, thì nay tình yêu của Tư Mã Nhuệ và Bạch Mẫn – Mộ Dung Phong thật sự làm E cảm động đến mức suýt khóc 。・;´∧`;・。 Mộ Dung Thiên là một nữ nhân đoan trang, rất xứng với ngôi vị hoàng hậu, chủ nhân của tam cung lục viện trong tương lai. Nhưng có lẽ “thiên ý trêu ngươi”, nàng cuối cùng chỉ là một con cờ trong bàn cờ của người khác. Là đại thái tử phi, nàng luôn sống đúng mực với người trên kẻ dưới, sống đúng với cương vị của nàng, nhưng nàng lại không phải là người hạnh phúc trong hôn nhân. Tư Mã Triết si tình với thanh mai trúc mã, đó cũng là đều bình thường, nhưng vì y quá si tình, si tình đến độ ngốc nghếch nên E thấy y quá yếu đuối. E đối với Mộ Dung Thiên là thương xót, thì đối với Tư Mã Triết, E vừa tội mà vừa ghét nhân vật này. E có nghe một câu nói, “Nam nhi đại trượng phu, nâng lên được cũng bỏ xuống được”. Nếu đem câu này ứng lên người của Tư Mã Triết thì y không xứng là đại trượng phu. Trong lịch sử có Trung Quốc có tứ đại mỹ nhân Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền và Dương Quý Phi ứng cho hai câu nói, “Hồng nhan họa thủy” và “hồng nhan bạc mệnh” thì tại vương triều Đại Hưng, Mộ Dung Tuyết chính là minh chứng sống cho hai câu nói này. Mười lăm tuổi, nàng lọt vào mắt xanh của “bất hảo” tứ thái tử Tư Mã Nhuệ, nhờ tam tỷ Mộ Dung Phong thay bản thân xuất giá nên tránh được y. Nhưng “tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa”, tránh được Tư Mã Nhuệ nàng lại gặp một người khác trong dòng tộc Tư Mã. Nàng yêu y bằng trái tim chân thành của một thiếu nữ mới lớn, dâng hiến tất cả cho y, đổi lại nàng được gì? Đau đớn khi những người thân yêu trong gia đình phản đối, rồi thậm chí hai người yêu thương, nâng niu nàng như bảo bối không nhìn nhận nàng. Rồi vì y nàng lại trải qua nỗi đau đớn nhất của người phụ nữ, vì y mà người thân thiết nhất của nàng hy sinh cứu nàng, vì y nàng không còn là một thiếu nữ hồn nhiên nữa, và rồi cuối cùng y dùng nàng làm vật chắn để bảo vệ bản thân. Số phận của Mộ Dung Tuyết nói ra có nét giống với Lâm Y Y của “Vô Diệm Vương Phi”, nhưng Y Y may mắn hơn nàng vì ít ra sau bao sóng gió cũng còn có một người thật lòng yêu thương, che chở cho Y Y đến hết cuộc đời. Còn nàng thì sao? Có, y có yêu nàng nhưng không nhiều bằng nàng yêu y. Y cũng chỉ nhận ra điều đó sau khi nàng không còn. Tư Mã Cường, Tư Mã Minh Lãng là hai nam nhân đã bị sự cao quý của Bạch Mẫn – Mộ Dung Phong thu phục. Nhưng hai người họ đã chậm một bước vì nàng đã là tứ thái tử phi, nên họ cầu chúc cho nàng hạnh phúc. Họ chỉ có thể đứng bên ngoài cuộc sống của nàng, nhưng vì nàng, họ không ngại hy sinh bản thân mình. Nói ra cả hai cũng là những người si tình, nhưng họ lí trí hơn Tư Mã Triết nhiều. Họ không đuổi theo thứ không thuộc về mình để rồi đánh mất thứ quý giá bên cạnh. Ngụy Hồng Ngọc, Mạnh Uyển Lộ đại diện cho sự chiếm hữu, sự toan tính trong tình yêu. Ngụy Hồng Ngọc lợi dụng hai nam nhân của gia tộc Tư Mã để giúp người mình yêu, nhưng cuối cùng thì sao? Y có yêu nàng không? Không hề, mà nàng cũng phải trả giá bằng chính nửa đời sau của mình. Còn Mạnh Uyển Lộ, ỷ vào thân phận, ỷ vào gia thế, nàng luôn tìm cách chiếm lấy tình yêu của Tư Mã Nhuệ, cho dù bất chấp thủ đoạn nào để rồi cuối cùng sống cuộc đời hiu quạnh. Nàng đáng thương, nhưng E không cảm thấy nàng đáng thương! Một người chà đạp lên tình cảm người khác dành cho mình thì liệu có đáng thương không! Dù người đó biết y không xứng với nàng, nhưng vì nàng y sẵn sàng ra tay sát hại chủ tử mình đã theo hầu bao nhiêu năm, vì nàng sẵn sàng đón nhận cái chết, nhưng đáp lại chỉ là khinh thường của nàng. Một người như  vậy không hề đáng thương! Cũng không thể quên tình cảm thầm lặng của Nhã Lệ công chúa của Ô Mông quốc dành cho Tư Mã Nhuệ. Nàng biết y không yêu nàng, nên cũng không níu kéo y. Nàng chỉ mong y có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh người mình yêu. Ngoài ra còn có sự hy sinh trong tình yêu của hoàng hậu, của Ngô phi, và của Lưu phi. Nhìn chung “Vượt qua ngàn năm yêu chàng” là một bộ tiểu thuyết hay. Bản thân E không phải là người hâm mộ của thể loại tình yêu, nhưng khi đọc E cảm thấy rất hay và rất thích. Tác giả Thu Dạ Vũ Hàn đã khai thác những mảnh khác nhau trong tình yêu, từ tình yêu thầm lặng, sự hy sinh trong tình yêu, và thậm chí là những âm mưu, toan tính báo thù được đặt trong đó. Khác với Juu_chan, E không gọi tên tác phẩm là “Yêu em qua hàng ngàn năm” là vì E cảm thấy chữ “ngươi” trong tên gốc giống với chữ “chàng” hơn. Nội dung cũng nói về chuyện Bạch Mẫn – Mộ Dung Phong dù vượt qua hàng ngàn năm vẫn nhớ mại tình cảm dành cho Tư Mã Nhuệ, nhưng tên của Juu_chan gọi cũng không sai. Tóm lại khi đọc xong bộ tiểu thuyết, các bạn sẽ hiểu vì sao (⌒_⌒)   Mời các bạn đón đọc Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng của tác giả Thu Vũ Dạ Hàn.
Một Mảnh Phù Hoa
Tên truyện: Một mảnh phù hoa Tác giả: Yên Vũ Thể loại: 1x1, huyền huyễn, hiện đại, ngược tâm nhẹ. HE. Nếu ta chỉ là một mảnh phù hoa trong cuộc đời dài đằng đẵng của ngươi, ngươi nguyện đem ta cất vào trong tim, năm dài tháng rộng giữ lấy ta trong lòng?.  Dã hồ, ngươi quả thật là động chân tình?. *** Truyện lấy ý tưởng từ một cfs của Luyến Ái cfs, thật ra cfs chỉ là cfs bình thường, mình hư cấu dựa trên tình tiết đó nếu chủ nhân của cfs vô tình đọc được, thấy khó chịu muốn mình ngưng viết thì inbox cho mình nhé. Mình xoá. *** Buổi sáng, trời vào tháng chín tươi đẹp, mặc dù đêm qua có một cơn mưa lớn nhưng chung quy cũng không thể nào làm khung cảnh trước mặt có chút ảm đạm. Trên sân khấu lớn của trường đại học X, các bạn cựu sinh viên đang hát hò chúc mừng tân sinh viên, Bạch Dĩnh có vẻ nhàm chán chống tay lên cằm nhìn các "anh chị" đang hăng sức trên sân khấu. Sau khi kết thúc, một tràng pháo tay rộn ràng vang lên, Bạch Dĩnh lập tức vỗ tay theo, giả vờ hưng phấn. Ai trong hội trường cũng biết Bạch Dĩnh, sắc đẹp của nàng thật không ai sánh bằng, nàng còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh, tính tình thì hòa nhã dễ gần. Cựu hoa khôi Bạch Lộ Tư là chị gái của nàng, mỗi người một vẻ, nếu nói Lộ Tư là một quả bom nóng hổi, lúc nào cũng có thể khiến người đối diện nổ tung thì Bạch Dĩnh là một dòng nước nhàn nhạt len lỏi qua khe núi. Ánh nắng chiếu vào dòng nước, vẻ đẹp càng lung linh mà thanh thuần. Lúc này đây nàng cò trắng (Bạch Lộ Tư, Bạch Lộ có nghĩa là cò trắng) đang đứng trên bục phát biểu bài chào mừng tân sinh viên, vốn ông nội của các nàng muốn lấy một bài thơ ra đặt tên cho chị nàng, lấy qua lấy lại lại lấy đúng bài Bạch Lộ Tư của Lý Bạch, một nàng cò trắng xinh đẹp bị chết tên. Bạch Lộ Tư lại ghét cái tên này vô cùng, mỗi lần Bạch Dĩnh gọi chị ấy là cò trắng liền bị rượt đánh. - Này, cậu tên gì?- Một nữ sinh ngồi bên cạnh Bạch Dĩnh khều tay nàng, hỏi. Bạch Dĩnh cũng rất hòa nhã đáp lại: - Mình tên Bạch Dĩnh, còn bạn? - Mình tên Bối Kỳ, tân sinh viên. - À, chào bạn, rất vui được biết bạn. Mình cũng là tân sinh viên - Bạch Dĩnh bắt tay Bối Kỳ, vui vẻ cười nói. Các người bạn từ thời cấp ba đều bị bỏ lại hết nên khi vào trường đại học nàng cũng không có bạn, nếu Bối Kỳ muốn kết bạn với nàng, cũng tốt, dù sao nàng cũng lọc qua một lần xem ai có thể làm bạn, ai thì không. - Cậu có ở kí túc xá không? Ở khu nào? Bối Kỳ có một gương mặt tầm trung, không quá đẹp, cũng không quá xấu, ngũ quan hài hòa, nhìn có vẻ an nhiên. Bạn ấy hỏi dồn dập như vậy có phải đang có ý đồ gì không? Chắc tại mình đẹp quá? Bạch Dĩnh hơi nhăn mày nghĩ, dù sao lão thiên cũng sinh ra mình gương mặt đẹp như vậy, làm sao tránh khỏi bướm ong. - Haiz.. Mình ở khu C- Bạch Dĩnh thở dài, ai mượn lại xinh đẹp bức người thế này chứ, về phải bắt bẻ lại ông nội của mình, ai mượn lại sinh ra cha mình vô cùng xinh đẹp, để cha mình sinh ra mình đẹp thế này cơ chứ! Khổ, thật là khốn khổ. - Thật trùng hợp, mình cũng ở khu C-Bối Kỳ mỉm cười. Cùng khu thôi mà, có gì vui mà cười? - Có gì nhờ bạn chỉ giáo thêm! Có gì mà chỉ giáo, chỉ sợ mình chỉ giáo bạn lại chịu không nổi! - Bạn đã có bạn trai chưa? Biết ngay là đã phải lòng mình rồi, Bạch Dĩnh lại lắc đầu, ra vẻ bất đắc dĩ. - Kết bạn với mình nhé? Cũng không tệ. Buổi mừng tân sinh viên rốt cuộc cũng xong, Bạch Dĩnh thong thả ôm theo ba lô lên trên phòng. Mở cửa phòng kí túc xá liền nghe mùi ẩm mốc xộc vào mũi, nàng nhăn mặt, quăng ba lô xuống đất dùng tay xua không khí ra khỏi phòng. Từ ngoài nhìn vào còn tưởng đang diễn vai hằng nga bắt bướm, cứ huơ qua huơ lại. - Này, tránh ra!- Một bạn nữ đồng học đi vào bên trong phòng, xô Bạch Dĩnh qua một bên. -Ngươi làm gì mà múa may ngoài cửa? - Mình nghĩ chắc nó bị thần kinh rồi, chuyển phòng thôi- Một bạn nữ đi cùng nói, có vẻ khinh bỉ hất mũi nhìn nàng. -Thần kinh nè- Bạch Dĩnh lè lưỡi trợn mắt trêu hai người họ, nàng thả ba lô xuống giường dưới, nghĩ lại nằm giường dưới phải nhìn bọn chúng nên mới suy nghĩ lại. Nàng leo lên cầu thang rồi lên giường trên, bỏ mặc hai người điên bọn chúng ở dưới. - Sợ gì mà không ở lại, Thẩm Nguyệt, ngươi nằm giường dưới đi, ta lên trên. - Nhưng tóc ngươi dài như vậy, thả xuống hù chết ta. Trân, ngươi nằm dưới đi. - Không, ta nằm trên cho. - Thôi, nằm dưới đi. Bạch Dĩnh đưa đầu xuống dưới giường, mắng: - Phân nằm trên dưới cũng rắc rối vậy à? Nhanh lên, ai thích nằm trên thì nằm trên, thích nằm dưới thì nằm dưới. Lải nhải phiền chết ta. Cốc cốc. Tiếng gõ cửa thu hút ánh nhìn của Bạch Dĩnh, nàng đưa mắt nhìn qua, vẫn như cũ dùng kiểu trút ngược đầu xuống, tóc rũ rượi nhìn ra cửa. Nhìn nàng lúc này chẳng khác gì ma nữ, Bối Kỳ "A" la lên một tiếng lùi lại sau. Nữ nhân này, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Cư nhiên là nữ nhân xinh đẹp Bạch Dĩnh nàng thấy ban sáng. Thật mất hình tượng, Bối Kỳ thầm mắng. Nhưng không là ma thì tốt, Bối Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nàng đem hành lí vào trong, cười nói: - Xin chào mọi người, mình là Bối Kỳ, tân sinh viên. - Chào bạn, ta tên Thẩm Nguyệt, còn đây là Ngải Trân. Bằng tuổi cả. Thẩm Nguyệt rốt cuộc cam chịu hạ phong, nằm dưới, còn Ngải Trân giống Bạch Dĩnh, nằm giường trên. Phòng có Bối Kỳ không khí khác hẳn, nàng ấy rất thân thiện, hết bắt chuyện rồi mang theo bánh mứt chia cho các nàng. Dù không thân, nhưng trong túi Bối Kỳ có bia, lôi ra uống liền trở thành hảo hữu. Một mâm tiệc được đãi bằng những cục chả thơm ngon, một ít bánh mặn, một ít trứng cút nước lẩu mua ở cửa hàng tiện lợi. Ngải Trân ngà ngà say, bỏ cục chả vào miệng nhai nhồm nhoàm nói: - Nói thật, ta là không muốn vào đây học chút nào. Ta phi, Bạch Dĩnh muốn phun một ngụm nước miếng xuống đất, trường đại học X này rõ ràng là tốt nhất ở thành phố này rồi, còn nói láo nói xạo. Ngải Trân có một mái tóc dài đến nửa lưng, độ dài cũng tương tự Bạch Dĩnh, nàng khi cười có má lúm đồng tiền, nhan sắc cũng coi là thanh nhã đi. Thẩm Nguyệt tóc ngắn ngang vai, điệu bộ chẳng ra vẻ gì là thục nữ, nhưng khi nói chuyện giọng nàng rất ngọt ngào, rất có khiếu đọc truyện hay làm đài phát thanh. - Không phải đút tiền để vào đây là Trân? - Này! - Haha, chọc ngươi mà, đừng giận nha Trân Trân. Bạch Dĩnh uống một ít bia xem các nàng diễn trò một lúc thì tiếng gõ vào cửa cắt ngang suy nghĩ của các nàng, có tiếng hung tợn vang lên, lưng mọi người liền đổ một tầng mồ hôi lạnh: - Giám thị đây, mở cửa ra, ta điểm danh số người. Ngay lập tức ai ôm bia đi cất được thì ôm bia đi cất, ai mang đồ ăn đi giấu được thì mang đồ ăn. Bạch Dĩnh lấy một chiếc khăn ra lau hiện trường, chưa tới hai phút giải quyết được đống lộn xộn. Bối Kỳ mở cửa, Bạch Dĩnh giả vờ lấy khăn lau các thanh cột của giường, thấy giám thị bèn mỉm cười chào, duyên dáng như vậy ai nỡ trách mắng nàng? - Lau giường hả?- Ông mỉm cười dê, nhìn chằm chằm đôi má đỏ thẹn thùng của Bạch Dĩnh, nàng có thẹn tí nào? Bia đấy! - Giám thị, đủ bốn người mà..- Giọng Bạch Dĩnh kéo dài, Thẩm Nguyệt da gà da vịt nổi lên đồng loạt. - Đủ thì thôi, đủ thì thôi. Giám thị vui vui vẻ vẻ bước ra cửa, bộ bốn cuối cùng cũng thoát đại nạn.   Mời các bạn đón đọc Một Mảnh Phù Hoa của tác giả Yên Vũ.