Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

“Chàng có biết cảm giác của ta lúc này? Với ta chàng là người duy nhất. Ta sẽ luôn bước theo phía sau chàng. Chỉ cách nhau một bước chân thôi.   Chàng không biết ta cảm thấy thế nào? Đôi mắt ta chỉ còn những giọt lệ. Khi nhìn ngắm chàng trái tim lại quặn đau. Bởi tình yêu này chỉ từ phía ta…” (*)   Kiếp trước, La Nghi Ninh chỉ là một tiểu thư bình thường được gả cho thế tử thứ xuất Ninh viễn hầu - Lục Gia Học. Nàng lúc ấy, trong mắt trong tim chỉ có duy nhất phu quân là chàng mà thôi. Những năm tháng đó, cuộc sống tuy có vất vả khổ sở nhưng nàng rất hạnh phúc và vui vẻ. Bởi vì, nàng có tình yêu.   Nào ngờ, mùa đông lạnh giá năm ấy, La Nghi Ninh bị người đẩy xuống vực sâu vạn trượng. Trời đổ cơn mưa tuyết trắng tựa như hàng ngàn giọt nước mắt đau lòng khóc thương cho sinh mệnh bất hạnh của nàng. Gió nhẹ thổi. Tuyết nhẹ rơi. Nàng rời xa…   Những tưởng rằng, La Nghi Ninh cứ thế kết thúc đi tất cả, mang theo những tình cảm yêu thương, oán hận kia xuống hoàng tuyền. Nhưng ông trời lại cho hồn phách nàng bám vào một chiếc trâm ngọc, từng ngày dài đằng đẵng trôi qua, chứng kiến rất nhiều chuyện mà bản thân nàng chưa bao giờ nghĩ đến.   Hóa ra, người phu quân đầu ấp tay gối bên cạnh nàng bao năm qua, đã luôn giả vờ là một kẻ nhu nhược, lêu lổng, yếu đuối.   Hóa ra, người phu quân ấy đã giấu đi tài năng cùng sự kiên nhẫn, độc ác đến mức đáng sợ của mình để lật đổ tất cả, từng bước đi lên chức vị Đô đốc.   Hóa ra, cái chết thương tâm của nàng là do người mà nàng yêu thương tin tưởng nhất ban tặng.   Hóa ra, cuộc hôn nhân ấy, từng giây phút vui vẻ, hạnh phúc đã có, chỉ là bức màn dối trá mà thôi.   Hóa ra, vì quyền lực, vì danh vọng, người từng nói những lời ấm áp, muốn che chở cho nàng cả đời lại có thể đem máu nhuộm khắp thế gian này…   Sự thật, luôn đau đớn hơn những gì nàng muốn biết. Mà chua xót thay, trái tim cùng tình yêu của nàng, đã từng vì người ấy, nguyện bình an đến hết kiếp này.   Chớp mắt một cái, chẳng còn lại gì cả… Mười lăm năm dài. Trâm vỡ. Ngọc nát. Linh hồn nàng tan biến…   ***   Thế nhưng, khi La Nghi Ninh tỉnh lại lần nữa, nàng đã được trọng sinh đến Thất tiểu thư 9 tuổi phủ La gia trùng tên họ ở phía ngoại ô xa xôi, là viên ngọc trên tay của tổ mẫu, muốn gió được gió, muốn trăng được trăng.   Theo như nàng biết thì Thất tiểu thư vì ỷ lại sự yêu thương chiều chuộng của tổ mẫu mà tính tình rất ngang bướng đáng ghét. Tiểu cô nương này không ngừng đi khắp nơi gây chuyện chọc họa, còn ra sức ngược đãi Tam ca La Thận Viễn.   Nghe đến đây, La Nghi Ninh thật sự sợ hãi đến nỗi không dám tỉnh lại để đối diện với hiện tại. Bởi vì, khi bám linh hồn vào trâm ngọc, cái tên La Thận Viễn chính là tên mà nàng nghe được nhiều nhất sau tên của phu quân Lục Gia Học.   Vì, không ai khác mà La Thận Viễn chính là Thừa tướng tương lai sau này. Người nắm một mảnh quyền khuynh thiên hạ, thâm trầm, độc ác và tàn nhẫn không ai bằng. La Thận Viễn và Lục Gia Học là đối thủ, không ngừng đấu đá, tranh giành quyền lực, địa vị với nhau.   La Nghi Ninh biết rằng, bây giờ tuy La Thận Viễn vẫn nhỏ tuổi, còn Lục Gia Học đã là Đô đốc quyền thế. Thế nhưng, vận mệnh sẽ sắp xếp hắn từng bước từng bước đi đến chức Thừa tướng kia. Nên muội muội như nàng, mỗi ngày phía trước đều hành hạ, giày vò hắn, không phải là muốn chết rồi ư?   Vì thế, sau khi tỉnh lại, La Nghi Ninh liền tìm mọi cách lấy lòng và ôm cái đùi vàng này cho bằng được. Chỉ có ở bên La Thận Viễn, nghe lời hắn, khiến hắn vui vẻ thì những tháng ngày sau này của nàng mới có thể tốt đẹp.   Công cuộc làm mềm hóa trái tim Tam ca La Thận Viễn của tiểu muội muội La Nghi Ninh chính thức bắt đầu.   Chỉ là, La Nghi Ninh ôm đùi kỹ năng quá tốt, khiến cho một người lạnh nhạt, ẩn nhẫn như La Thận Viễn cũng từ từ mềm lòng, rồi trở nên có khuynh hướng muội khống càng lúc càng lớn lúc nào không hay.   ***   Mọi người từ trên xuống dưới ở La gia đều có chút sợ hãi thiếu niên thứ xuất La Thận Viễn. Bởi vì, người này từ trong xương tủy luôn toát ra sự lạnh giá quẩn quanh khiến người khác phải run rẩy, ánh mắt lại như bóng tối, có thể nuốt trọn mọi suy nghĩ của người đối diện.   Câu chuyện về xuất thân và sự tồn tại của La Thận Viễn là một thảm kịch đáng sợ mà không ai dám nhắc lại. Thế nhưng, vẻ ngoài của hắn lại mang nét đẹp không phải nam tử nào cũng có được. La Thận Viễn lại học rất tốt cách che dấu những cảm xúc cùng năng lực thật sự của bản thân. Lúc nào, hắn cũng khiến người khác cảm thấy hắn là một người bình thường, đơn giản nhưng lại không thể chạm vào.   Ngay từ những ngày thơ bé, La Thận Viễn vẫn còn là một cậu nhóc tâm tư đơn thuần, luôn thương yêu chăm sóc La Nghi Ninh. Thế nhưng, chẳng biết từ khi nào, muội muội bé nhỏ mà hắn từng ôm vào lòng và chở che hết thảy lại trở nên đáng ghét như thế.   Nàng ỷ vào sự sủng ái của tổ mẫu và tin vào những lời đồn đãi trong phủ mà bắt đầu đối với hắn xa cách, hành hạ và trêu chọc đủ thứ. Trái tim hắn khi ấy cũng trở nên lạnh lẽo, trong khoảnh khắc ở quá khứ hắn đã từng nhẫn tâm nhìn muội muội từ từ mất đi hơi thở rồi lại giãy giụa giữa lý trí và tình cảm đem cứu trở về.   Giờ đây, khi hắn muốn thật sự buông bỏ tất cả những hoài niệm quá khứ thì La Nghi Ninh lại đột nhiên thay đổi và khiến vỏ bọc của hắn bấy lâu nay dần rạn nứt.   Nàng lại trở về là tiểu muội muội trước kia vẫn thường hay nói hay cười khi ở bên cạnh hắn.   Nàng sẽ quẩn quanh hắn mọi lúc mọi nơi, lúc nào cũng dùng giọng nói mềm nhẹ ngọt ngào của mình gọi hắn từng tiếng “tam ca ca, tam ca ca” thật êm.   Nàng bảo, hắn là người thân duy nhất của nàng, nàng sẽ đối xử với hắn thật tốt thật tốt…   Đêm hôm ấy, nàng phát sốt đến gần như mất đi ý thức nhưng lại nắm tay hắn thật chặt. Nàng khóc, đôi mắt đẫm lệ mông lung, luôn gọi tên hắn, cầu được chở che.   Ngày mùa đông tuyết rơi ấy, nàng chạy đến sân trong viện hắn, đem cho hắn món bánh mà nàng thích nhất nếm thử, vị ngọt của bánh cũng không bằng nụ cười của nàng, chút mềm của bánh của không bằng đôi mắt nàng.   Từng ngày, từng ngày trôi qua, thế giới cô độc tẻ nhạt của hắn được nàng dần dần lấp đầy bằng những mảng màu tươi sáng và rực rỡ nhất.   Cứ thế, hắn nguyện với lòng rằng, đặt nàng vào tim, bao dung sủng ái cho nàng cả cuộc đời này.   La Nghi Ninh, vĩnh viễn là muội muội mà hắn dùng cả sinh mệnh để bảo vệ chở che.   ***   Thế nhưng, bí mật về thân thế của La Nghi Ninh lại bị người khác vạch trần, kẻ xấu muốn lấy đi thân phận Thất tiểu thư của nàng, tước bỏ đi những tốt đẹp mà nàng đang có. Nhưng bọn họ không biết rằng, người mà La Thận Viễn hắn muốn bảo vệ, không ai có thể dễ dàng hủy diệt. Huống gì, đây lại là muội muội mà hắn đã nguyện đánh đổi tất cả để cho nàng cuộc sống bình an vui vẻ.   Vì thế, tất cả mọi người đều phải trả giá.   Đúng vậy, La Thận Viễn là một người có trái tim tàn nhẫn độc ác hơn cả quỷ dữ. Cả cuộc đời của hắn, sự dịu dàng mềm mại duy nhất là dành cho muội muội La Nghi Ninh rồi. Ban đầu, hắn muốn bên nàng như một người ca ca. Thế nhưng, từ khi thân phận thật sự của nàng bị xé rách, trong lòng hắn lại nhen nhóm những tình cảm khác.   Hắn muốn cưới nàng về làm thê tử của mình. Muốn dùng danh nghĩa phu quân mà yêu thương sủng ái cho nàng hết quãng đời còn lại. Bởi vì, Nghi Ninh của hắn rất xinh đẹp, hiểu chuyện và đầy kiên cường. Hắn sợ, nếu hắn buông tay, hắn sẽ mất đi nàng. Thế nên, hắn nhất định phải đem nàng về bên hắn, mãi mãi.   Nhưng La Thận Viễn hắn không biết, kiếp trước phu quân của La Nghi Ninh là đối thủ của hắn Lục Gia Học. Kiếp này, tuy nàng đã ở trong thân phận khác nhưng Lục Gia Học là một con người vô cùng thông minh và đa nghi. Hắn ta cũng đang dần nhận ra những điều khác thường ở La Nghi Ninh và muốn cướp nàng về.   Tất cả những bí mật của kiếp trước mà La Nghi Ninh biết không phải là toàn bộ sự thật. Mọi thứ vẫn bị một tấm màn che đi, mà một khi vén lên chính là nỗi bi thương không cách nào chịu được của mỗi người.   Nhưng dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai thì ở kiếp này, La Thận Viễn cũng nhất định không buông tay La Nghi Ninh cho dù phải phá hủy cả thế gian này để giữ nàng lại. Bởi vì, nguyện như ngày thơ bé hắn đã từng hứa với nàng rằng, “Tam ca ca sẽ bên muội và bảo vệ cho muội mãi mãi.”   ***   “Nhật ký dưỡng thành thừa tướng” là một bộ truyện dài vô cùng hoành tráng và hay. Nội dung truyện không chỉ nói đến kiếp này mà còn là mối liên hệ ở kiếp trước, những bi thương, những bí mật cất giấu, những câu chuyện chưa được tiết lộ đều khiến cho người đọc tò mò vào từng con chữ và khó lòng dứt bỏ. Không chỉ là sự cuốn hút bởi văn phong mà còn là sự cuốn hút từ chính bản thân của câu chuyện và từng nhân vật.   Một nam chính La Thận Viễn là người cực kì lạnh nhạt, thâm sâu, thủ đoạn độc ác tàn bạo nhưng đối với muội muội La Nghi Ninh lại vô cùng yêu chiều, dịu dàng. Một nữ chính La Nghi Ninh thông minh lại kiên cường. Tình cảm của cả hai được khắc họa rất tự nhiên, nhẹ nhàng và sâu đậm.   Trong truyện cũng xuất hiện nhiều vai phụ diễn xuất sắc và ấn tượng. Một nam phụ Lục Gia Học bởi vì sai lầm mà khiến bản thân mất đi người yêu nhất, đến khi có được mọi thứ trong tay lại đau đớn nhận ra điều quan trọng không còn nữa. Chuyện xưa càng ấm áp ngọt ngào vui vẻ bao nhiêu thì hiện tại lại bi thương khổ sở bấy nhiêu. Một Trình Lang lưu luyến mãi về một đoạn tình cảm không nên có, giày vò bản thân và cả người bên cạnh.   Câu chuyện không chỉ nói lên tình thân, tình yêu, tình huynh muội… mà còn là chuỗi những tranh đấu trong hào môn, tranh giành quyền lực, địa vị chốn hoàng cung sâu thẳm. Bức tranh ấy, là sự pha trộn hài hòa từ mọi thứ, khiến nó trở nên thu hút kì lạ.   Vì vậy, nếu bạn đang tìm kiếm một bộ truyện dài và hay với các tag nổi bật như cổ đại, trọng sinh, muội khống, sủng, sạch, ngọt… để có thể đọc trong những ngày nghỉ, thì đây hẳn là một lựa chọn xuất sắc và hợp lý vô cùng. ______   (*): Trích bản dịch lời bài hát Can you see my heart Ost Hotel Del Luna do HEIZE thể hiện. (Phần nhân xưng trong đoạn trích đã được rv-er thay đổi cho phù hợp ngữ cảnh truyện rv)   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nghi Ninh bị người hại chết. Thời tiết tháng Ba rất đẹp, trưởng tẩu rủ nàng đi chùa dâng hương nhân dịp tiết thanh minh. Lúc nàng đứng ở lưng chừng núi ngắm hoa đỗ quyên thì bị người ta đẩy xuống. La Nghi Ninh không kịp thấy rõ là ai đẩy nàng xuống, linh hồn nhỏ bé đã đi đời. Nàng vốn là tiểu thư con vợ cả của một gia đình bình thường. Mẹ nàng chết sớm, Giữa đám con vợ cả với nhiều chị em thứ xuất mà nàng có thể gả cho thứ tử của Ninh Viễn hầu – Lục Gia Học làm vợ đúng là không dễ dàng gì, tuy rằng hắn ta chỉ là thứ xuất, lại yếu đuối nhu nhược, nhưng xuất thân rõ là dòng dõi trâm anh thế gia, mặc dù không thể so với các tỷ muội khác được gả cho người có địa vị cao hơn, nhưng tốt xấu gì cũng không thua kém ai. Không ngờ nàng chết lại vô duyên vô cớ như vậy. Sau khi Nghi Ninh chết, hồn phách không đi đầu thai mà bám vào trên cây trâm ngọc của trưởng tấu. Cứ như vậy trôi nổi ở nhân gian mấy mươi năm, nhưng mà cũng nhờ vậy nàng nhìn thấy được rất nhiều chuyện. Thì ra người chồng Lục Gia Học yếu đuối nhu nhược trước kia của mình lại là kẻ "giả heo ăn cọp". Năm năm sau hắn hại chết huynh trưởng của mình, loại bỏ mấy sự uy hiếp mình, kế thừa tước vị của Vĩnh Ninh hầu. Chuyện này thì cũng chưa tính là gì, quan trọng là hắn chỉ mất hai năm đã trở thành Đô đốc tả quân ở phủ đô đốc, thủ đoạn rất cao, thoáng chốc quyền thế ngập trời, người người kiêng kị. Hồn phách của Nghi Ninh bám trên cây trâm cài tóc của đại tẩu nàng, thường hay nhìn bài vị của nàng rồi lại thở dài: - "Thật là đáng thương mà, nếu không phải chết sớm như vậy thì nay cũng đã là Hầu phu nhân, Đô đốc phu nhân rồi, đi đến đâu mà không được người săn người đón chứ." Mỗi khi Nghi Ninh nghe nói như vậy liền có suy nghĩ muốn lao thẳng vào người đó. Đến tận lúc này, sao nàng còn có thể không biết mình chết như thế nào chứ. Đó là bởi vì mình cản đường của Lục Gia Học, mới khiến cho hắn hạ thủ độc ác để giết chết mình, còn dùng cái chết của mình đổ hết lên đầu trưởng tẩu, khiến cho tẩu ấy áy náy cả đời. Có thế này gọi là thủ đoạn mạnh nhất trong cách thủ đoạn mạnh, một phát chết ngay. Cứ như vậy có người nói là hắn vì thương tiếc người vợ đã mất, cho nên chưa từng cưới vợ khác, trong lòng Nghi Ninh thì cười nhạo, nàng mới không thèm tin. Cứ như vậy mà trôi qua mười lăm năm, hắn vẫn nắm quyền thế trong tay như trước, ngoại trừ một vị Thừa tướng trong nội các là La Thận Viễn có thể đối đầu với hắn, hai đại quyền thần nắm giữ triều cương, giằng co lẫn nhau, động một cái cũng khiến triều đình rung chuyển. Nhưng mà trưởng tẩu nàng lại không được nữa, Nghi Ninh cứ ở bên cạnh cả đời trưởng tẩu như vậy, thời gian sau này đều ở với trưởng tẩu ở trong hậu viện, cũng chưa từng gặp lại Lục Gia Học. Lúc trưởng tẩu hấp hối, hắn có đến gặp trưởng tẩu một lần. Lục đại Đô đốc bộ dáng thật cao lớn, mặc áo choàng làm bằng da ngân hồ, áo dài màu đen, bên hông đeo mặc ngọc. Theo tuổi tác dáng người của hắn càng thêm tuấn tú. Mở miệng chậm rãi nói: - "Trưởng tẩu cứ yên tâm đi đi, huynh trưởng đang ở dưới chờ người đó...". Trưởng tẩu trợn to mắt, rồi dần dần nhắm lại, vĩnh biệt cõi đời, tay buông thỏng xuống, cây trâm ngọc nắm ở trong tay cũng rơi xuống, "cạch" một tiếng vỡ nát. Nghi Ninh làm oan hồn hai mươi mấy năm trên trâm ngọc, cuối cùng nay đã ngọc nát người đi. **** Đăngtại https://www.wattpad.com/user/DaoMai161 ***** Tháng tư cuối mùa xuân, trời ấm hơn nhưng còn chút rét. Phủ Bảo Định của La gia hôm nay mọi việc đều rối loạn. Thất tiểu thư con vợ cả La gia bị bệnh thương hàn, bệnh rất nặng, thậm chí không còn lấy một hơi thở nữa. Từ trên xuống dưới La gia đều vô cùng lo lắng, La lão phu nhân đã hơn bảy mươi tuổi còn ngồi ở trước giường của nàng, chặm khăn tay lau nước mắt. Các tỷ tỷ đều vây quanh trước giường nhìn nàng, những chén thuốc quý đưa vào như nước chảy, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải cứu Thất tiểu thư trở về. La lão phu nhân thấy khuôn mặt của Thất tiểu thư thường ngày trắng trẻo béo tròn giờ đã ốm đi rất nhiều, làm cho ruột gan bà đau đớn: - "Mi Mi nhi của ta nếu không khỏe, các ngươi cũng đừng mong ta bỏ qua. Cháu gái mềm mại nhỏ nhắn của ta, không thể xảy ra chuyện được!" Biểu cảm của các cháu gái khác đều cứng đờ, lão phu nhân đã vô cùng yêu thương Thất tiểu thư ngay từ nhỏ, trong mắt bà chỉ có đứa cháu gái này, chỉ yêu chỉ thương đứa cháu này mà thôi, còn những người khác đều chỉ là chuyện nhỏ. Nhìn cảnh này mà thấy đau mắt, còn những người khác không phải là cháu gái đáng yêu của bà? Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng của tác giả Văn Đàn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xướng Môn Nữ Hầu - Tần Giản
Cổ nhân có câu, 1 người nữ nhân mãnh liệt trưởng thành, vĩnh viễn không thể thoát khỏi tra nam. Vị hôn phu thanh mai trúc mã Tần Tư vì đạt được quyền thế, trói nàng nhét vào kiệu tặng cho Tử y hầu làm thiếp. Tử y hầu Tiêu Quan Tuyết là người đã hưởng đủ hoa thơm cỏ lại khắp nơi, coi nàng như đồ chơi ban thưởng cho tướng quân lạnh lùng làm nô. Tướng quân lãnh khốc vô tình Bùi Tuyên vì nghênh đón công chúa cao quý, đem bán nàng cho Quốc sắc thiên hương lầu với giá 10 lượng. 1 ngày đó, vì nàng không muốn bán tiếng cười mà bị tú bà đánh đến tắt thở. Trong 3 năm ngắn ngủi, từ thê đến thiếp đến kỹ nữ rồi cuối cùng bỏ mạng, Giang Tiểu Lâu cho rằng đời này nàng mãi mãi không có cơ hội trở mình. Ai biết mạng nàng quá cứng, Diêm vương không dám thu, không thể không bò ra từ trong quan tài. Lần này, nàng không thể lui nữa, không thể tránh nữa, chỉ có thể đối diện với tuyệt cảnh đời người. Khi 1 cô gái yếu đuối bị ép đến đường cùng gặp phải 1 đám nam nhân quyền thế hiển hách, những kẻ lật tay là thay đổi vận mệnh, ngửa tay là biến đổi càn khôn, đã làm khơi dậy phong ba hiểm ác thế gian. Ai dám khinh thường nàng, đừng trách nàng vung cao lưỡi đao, 1 đường chém giết thẳng tay xác chết chất cao như núi. *** Review bởi: Lạc Dung  Nếu những ai đã từng đọc Thứ Nữ Hữu Độc chắc sẽ không còn xa lạ với tác giả Tần Giản nữa. Nhìn chung mình thấy Tần Giảng luôn xây dựng theo một motip nữ chính bị người mình yêu phản bội và ruồng bỏ sau đó quay lại trả thù từng kẻ đã hãm hại mình. Và bộ này cũng theo motip tương tự thế.  Nữ chính Giang Tiểu Lâu là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp của Giang gia giàu có, nàng vốn được đính hôn làm chính thê của thanh mai trúc mã Tần Tư - Thám hoa lang nhưng vì tiền đồ của mình, Tần Tư đã đưa nàng cho Tử y hầu Tiêu Quan Tuyết làm thiếp, thế nhưng trong phủ Tử y hầu có đến hàng ngàn hàng vạn mỹ nữ nên Tử y hầu cũng chẳng hứng thú lắm mà thẳng tay tặng nàng cho Tướng quân Bùi Tuyên. Xui xẻo thay, Bùi Tuyên luôn đề phòng Tử y hầu nên lo sợ nàng là gián điệp nên chẳng quan tâm đến nàng, đúng lúc đó vì muốn nghênh đón công chúa cao quý vào phủ, thế là hắn lấy bán nàng vào Quốc Sắc Thiên Hương lâu với giá 10 lượng. Từ thê xuống thiếp rồi biến thành nữ tử thanh lâu, cuộc đời nàng như một trò đùa. Cũng vì không muốn tiếp khách mà nàng bị Kim Ngọc - bà chủ Quốc Sắc Thiên Hương đánh cho sống dở chết dở, cứ ngỡ mình sẽ chết, nhưng không, nàng phải sống, sống để trả thù từng kẻ đã giẫm đạp lên nàng.  Điểm chung của các nữ chính của Tần Giản chính là sau khi quay về báo thù thì cực kỳ thông minh và độc ác. Giang Tiểu Lâu xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, lại thấu hiểu lòng người, nàng khiến những kẻ từng hãm hại nàng trong Quốc Sắc Thiên Hương phải chết sạch, sau đó dùng một mồi lửa đốt cháy thanh lâu. Tiếp đó, nàng đã thu hút sự chú ý của Tử y hầu rồi bị hắn bắt vào nhà lao, trong nhà lao, nàng bị những kẻ khốn nạn ép phải nhận tội mưu phản, mục đích là vì chúng có được đống tài sản đồ sộ mà cha nàng để lại cho nàng, nhưng nàng sẽ dễ dàng chịu nhận sao? Không hề, dù có bị ép vào thủy lao thì nàng cũng không nhân nhượng, Giang Tiểu Lâu am hiểu nhất là gì? Chính là lòng người, vì nàng nắm bắt được lòng người nên nàng đã chiến thắng, giết được Kinh Triệu Doãn đã hãm hại đại ca mình, lật đổ Kinh triệu thiếu doãn muốn nhăm nhe tài sản của nàng, sau đó đường đường chính chính bước ra khỏi nhà lao. Tần Tư vì tiền đồ mà bán vị hôn thê là nàng, Tần gia thì quay ra hắt hủi nàng, vậy thì nàng sẽ khiến cả Tần gia tan cửa nát nhà. An Vương phi muốn lừa gả nàng cho tên con trai ngốc của mình, vậy thì nàng sẽ giả vờ đồng ý sau đó đánh tráo tân nương. Từng người một, những ai đã động vào nàng đều sẽ không có kết quả tốt. Thật không ngoa khi nói Giang Tiểu Lâu tàn nhẫn và máu lạnh, ích kỷ. Một nữ nhân thanh lâu lại có thể trở thành nghĩa nữ của Khánh Vương phi, Minh Nguyệt quận chúa thì chắc chắn không thể đơn giản được. Nói chung cuộc đời của GIang Tiểu Lâu đều xoay quanh hai từ "Đấu đá". Mình càng đọc truyện thì càng phải thán phục độ thông minh, nhanh nhạy và tàn nhẫn của nữ chính. Một nữ nhân nhìn tưởng như yếu ớt, tay trói gà không chặt lại chỉ cần dùng vài lời nói có thể khiến con người ta chết một cách dễ dàng. Nàng khiến những kẻ từng tiếp xúc với mình phải khiếp sợ. Vậy một nữ tử sắt đá như vậy, máu lạnh như vậy sẽ rung động trước kiểu nam nhân thế nào?  Truyện của tác giả Tần Giản luôn có cả dàn nam phụ hùng hậu, mỗi một nam phụ đều có một nét đặc sắc riêng. Tần Tư bề ngoài là một công tử ôn nhuận như ngọc, hào hoa, phong nhã nhưng bên trong lại mang lòng dạ độc ác, vì địa vị danh lợi có thể giết chết muội muội và mẹ ruột của mình. Tiêu Quan Tuyết với một vẻ đẹp tuyệt sắc nhưng vui buồn thất thường, giết người như chớp mắt chả cần lý do. Cố Lưu Niên đẹp đẽ kiêu ngạo, đầy một bụng mưu kế và có dã tâm lớn, quyết định chọn giang sơn thay vì mỹ nhân. Bùi Tuyên lạnh lùng vô tình, coi trời bằng vung, lấy giết chóc là niềm vui. Phó Triêu Tuyên ngay thẳng tốt bụng, lại một đại phu dịu dàng có lòng nhân hậu. Tam hoàng tử nóng nẩy, dễ bị kích động nhưng cũng có tài. Mỗi người một cá tính nhưng người lọt vào mắt chỉ có duy nhất nam chính Tạ Liên Thành.  Tạ Liên Thành hay còn có tên khác là Độc Cô Liên Thành. Ban đầu chính nam chính là người đã cứu sống Giang Tiểu Lâu khi nàng đang trong giây phút hấp hối với cơ thể đầy rẫy vết thương. Thân phận lúc đầu của chàng là con trai trưởng của Tạ gia, đẹp trai, lạnh nhạt, trầm tĩnh, giỏi kinh doanh, chàng luôn đạm mạc như thể chẳng thứ gì trên thế giới có thể khiến chàng biến sắc, cho dù núi có sụp xuống cũng vẫn thản nhiên đứng nhìn, cho đến khi gặp Giang Tiểu Lâu, chàng bị nàng thu hút, một cô gái quật cường như vậy đã bước vào lòng chàng. Chỉ cần nhìn từng cử chỉ, ánh mắt chàng có thể thấu hiểu được suy nghĩ của nàng. Về sau thân phận của nam chính lộ ra, chàng là cháu của Hoàng hậu, con ruột của vị Thái tử đã khuất của tiên hoàng, được phong làm Thuần Thân Vương. Bề ngoài chàng luôn tỏ ra không quan tâm sự đời nhưng bên trong là một người nhạy bén, thông minh, tài giỏi, chuyện gì cũng biết.  Truyện này chuyên về đáu đá là chính. Phần tình cảm không nhiều. Nam chính thể hiện rõ mình thích nữ chính và luôn bao dung cho mọi hành động của nữ chính, chỉ cần nàng muốn ta sẽ cho nàng, chàng không chiếm hữu mà ngược lại chỉ luôn đứng từ xa bảo vệ bao bọc nàng để nàng hạnh phúc. Gần như cả truyện đều là nam chính đơn phương nữ chính, cho đến cuối truyện mới được nữ chính đáp lại. Còn nữ chính do từng bị phản bội nên không tin vào tình yêu, nhưng khi tiếp xúc với nam chính, nàng rung động, hoang mang, băn khoăn, sợ hại nhưng phải đến gần cuối nàng mới chắc chắn và thổ lộ lòng mình. Truyện HE, đọc rất cuốn hút và kích thích, đấu đá thú vị và đầy kịch tính, cao trào liên tục. Truyện edit ổn, chưa phải quá tốt nhưng không tệ. Đề cử chị em cùng nhảy. *** Mọi người hoảng hồn, lập tức đưa Hách Liên Tuệ vào nội viện. Đại phu vội vội vàng vàng tới, nhanh chóng bắt mạch cho nàng, Hách Liên Tuệ thì đã bất tỉnh. Tam hoàng tử không ngờ đang yên đang lành bái đường lại xảy ra chuyện như vậy, hắn nhất thời tức giận tới cực điểm, mạnh mẽ nện một quyền xuống bàn. Tì nữ nơm nớp lo sợ: “Tam hoàng tử, Minh Nguyệt quận chúa…” “Để cho nàng ấy vào.” Độc Cô Khắc nói. Giang Tiểu Lâu từ ngoài cửa đi vào, Độc Cô Khắc bỗng nhiên ngẩn đầu nhìn chằm chằm nàng: “Có phải Vân Châu quận chúa trời sinh có bệnh?” Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu an ổn: “Tam điện hạ không phải đã biết trước rồi sao, Vân Châu quận chúa có chứng bệnh suyễn, nhưng mà… đã nhiều năm không tái lại rồi.” Sắc mặt Độc Cô Khắc từ từ âm trầm lại, ba bốn năm không phát bệnh, ở ngay hỉ đường lại ngã xuống, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? “Khánh vương phủ các người nhất định phải cho ta một câu trả lời, lập tức, bây giờ.” Giang Tiểu Lâu cũng không để ý tới chuyện hắn tức giận, chỉ lẳng lặng đi tới nói: “Chuyện đến nước ngày, vẫn là để mẫu thân làm chủ đi.” Độc Cô Khắc lạnh rên một tiếng, dặn dò: “Người đâu, đi mời Khánh vương phi tới cho ta.” Tì nữ sợ hết hồn, trong lúc hốt hoảng suýt nữa đã vấp ngã ở cửa. Tâm tình Độc Cô Khắc lo lắng, đi qua đi lại ở đại sảnh, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Giang Tiểu Lâu làm như không thấy, chậm rãi ngồi uống trà, vẻ mặt đặc biệt lạnh lùng. Độc Cô Khắc mấy lần dừng lại muốn hỏi gì đó, thấy biểu hiện nàng như thế, lời muốn nói ra đều nuốt vào. Theo thông lệ Đại Chu, trong nhà gái cũng sẽ đãi tiệc bạn bè thân thích của mình, vốn dĩ Giang Tiểu Lâu nói đi một lát sẽ trở lại, nhưng quá hai canh giờ cũng không thấy đâu. Khánh vương phi đang chào hỏi khách khứa thì bên ngoài có người đến báo tin, nói là tân nương đột nhiên ngã bệnh, bất tỉnh giữa hỉ đường. Sắc mặt Khánh vương đại biến, hai chân lảo đảo một cái muốn té xỉu. Khánh vương phi chỉ kinh hoảng trong chốc lát, liền dặn dò người dìu Khánh vương về nghỉ, lại nói với Triêu Vân: “Chuẩn bị một chút, ta lập tức đến phủ Tam hoàng tử.” "Vâng." Nửa canh giờ sau xe ngựa của Khánh vương phủ chạy đến phủ Tam hoàng tử, Khánh vương phi vào cửa, sắc mặt có chút khác thường: “Người sao rồi?” Giang Tiểu Lâu đặt chén trà xuống, giọng điệu trầm ổn: “Mẫu thân, đại phu còn chưa đi ra.” Giờ khắc này, rèm cửa hơi nhúc nhích một chút, đại phu đi ra: “Điện hạ, chuẩn bị hậu sự đi.” Mời các bạn đón đọc Xướng Môn Nữ Hầu của tác giả Tần Giản.
Tam Cứu Nhân Duyên - Tiếu Thanh
Một cô nàng luôn luôn thất bại, cả trong công việc lẫn tình yêu, bất ngờ xuyên không, điểm đến là trên đống gạch vụn của một nhà lao đã sập. Một bàn tay nhuốm máu tươi vươn ra từ dưới đống đổ nát, bắt lấy cổ chân nàng, cũng làm thay đổi số mệnh của nàng. Từ đó về sau, nàng bắt đầu lại cuộc sống giữa nơi xa lạ, tìm kiếm vị trí cho bản thân, hoàn thành lý tưởng của chính mình, cũng một mực tìm kiếm người nắm giữ trái tim. ——— ———— Lời edit giả: 1) độc giả đừng mong chờ mỹ nam mỹ nữ, bọn họ đều là những người không hoàn thiện. Nữ chính không đẹp, nàng tướng mạo cùng tính cách đều bình thường, thậm chí có chút quái đản. Nam chính là mỹ nam siêu cấp nhưng tàn phế, mềm mà không yếu, yêu nữ chính hơn cả mạng sống của mình. 2) truyện hay, đọc đi *** Từ khi sinh ra, ký ức đầu tiên ta nhớ được hoàn chỉnh, chính là một lần ta nghịch chơi trên nóc gian chính đường, không may trượt chân ngã lăn xuống đất. Mặt đất dưới kia nhanh chóng đánh úp về phía ta, nhưng vẫn chưa đủ nhanh! Bởi vì ta còn nhanh hơn thế, kịp thời xoay mình, lộn lại một vòng, sau đó ngừng lại. Ta thử co duỗi chân tay, không có việc gì, chỉ có vài vết trầy da nho nhỏ trên tay. Năm ấy ta chín tuổi. Đột nhiên, gần đó có người hét lớn, ta vừa ngẩng đầu liền bắt gặp mẫu thân, Vương phi duy nhất của đương triều đệ nhất Bình Khấu Tướng quân Vĩnh Yên Hầu,vừa ngất xỉu ngã xuống. Ta nghĩ có lẽ bà quá kinh hãi, bắt đầu lo sợ chuyện này nếu như cha ta biết được nhất định sẽ giáo huấn ta một trận nên thân. Một lúc sau mẫu thân ta mới tỉnh, sắc mặt tái nhợt nhìn ta mà nói: “Đồ bất hiếu! Sao ta lại vô phúc sinh ra ngươi?!” Nói rồi bật khóc. Ta chỉ biết cha ta nói đúng, nữ nhân đúng là phiền phức! Cha ta lớn hơn mẹ hai mươi tuổi. Lúc còn trẻ, ông chinh chiến khắp nơi, binh đao yên ngựa ít khi nào rời tay, ông nói không lấy vợ chỉ vì không muốn làm nữ nhân đó lỡ dở một đời. Mãi đến năm ba sáu tuổi, tiên hoàng tự mình tác hợp, đưa tiểu muội muội của hoàng hậu lúc ấy mới mười sáu tuổi ban thưởng cho ông. Trong đám hạ nhân có người nói vị tiểu muội này được nuông chiều từ bé, tính tình hấp tấp nóng nảy, dung mạo lại không tốt, cho nên mới bị gả cho cha ta. Cũng có kẻ nói bà thấy cha ta thắng lợi khải hoàn, cưỡi ngựa vào thành, bị dáng vẻ kiêu dũng oai hùng kia làm cho si mê, cuối cùng nhất quyết đòi gả cha ta bằng được. Ta nghĩ dung mạo bà không quá khó coi, cho nên ta tin câu chuyện thứ hai. Nhưng có một lần ta hỏi bà, rằng có phải năm đó mẹ ta quyết chí muốn kết duyên với cha? Lời vừa nói xong bà liền thưởng ta một cái bạt tai! Mẹ ta tính tình vốn không tốt, xem ra lời trước nói cũng đúng. Mẹ ta sinh ta khi mới mười tám tuổi, nhưng cha ta đã ba mươi tám, so ra cũng chẳng khác người bốn mươi. Lúc mẹ sinh ta khổ cực không kể xiết, thiếu chút nữa đã mất đi tính mệnh, về sau cũng không thể có thêm hài tử, mà mẹ ta cũng ghen tuông khủng khiếp, nhất định không cho cha ta nạp thiếp. Cha ta cũng không hứng thú, ông vẫn nói có một mình mẹ ta đã đủ phiền toái, nhiều thêm mấy người nữa chỉ càng thêm đau đầu nhức óc. Ngày hôm đó cha ta trở về, nghe thuộc hạ báo cáo, lại nhìn quanh một chút, sau mới nhìn đến ta đương hậm hực ở gần đó. Ông không giận mà bật cười ha hả, chỉ nói một câu gọn lỏn: “Tướng gia ta hữu tử a!” Nghe cha ta nói vậy, mẹ ta tức giận cực kì, không nói không rằng giậm chân bỏ đi. Ngày tiếp theo ta vẫn luyện tập võ công, chỉ khác là có thêm một vị sư phụ đến đây, dạy ta học binh thư sách lược, chiến trận thuật mưu, thú vị vô cùng! Mời các bạn đón đọc Tam Cứu Nhân Duyên của tác giả Tiếu Thanh.
Quý Nhân - Nhạc Nhan
Người ta đều biết Ngô Dung là kẻ đần độn, người cũng như tên. Hắn ngoài ăn chơi sa đọa còn thêm cái tính thích khinh người, đã vậy còn học thói trèo cao. mặt dày muốn kết hôn với con gái của trưởng công chúa để bước chân vào hoàng tộc. Bị đánh một trận nhừ tử, hắn vẫn chứng nào tật nấy. Nghe tin bà chủ Khởi Tú các muốn kén chồng, hắn liền đi ứng cử, thậm chí không biết xấu hổ còn nói nguyện ở rể, không để ý đến hương khói tộc mình…… ………………………………………. Aiz, thật ra chàng không phải là người không biết trời cao đất rộng, càng không phải là kẻ mặt dày muốn dựa vào phụ nữ kiếm cơm ăn. Mà “kỳ ngộ” phát sinh ở trên người chàng là bí mật không thể nói. Chàng chỉ có thể ở trong nhà tu tâm dưỡng tính kiêm tránh tai hoạ, thuận tiện quan sát cô bé ngoài mềm trong cứng nhà kế bên một tay chống đỡ gia nghiệp ra sao. Xem xem, tình cảm của chàng với nàng từ thưởng thức đến đau lòng, lại đến một chút yêu thương. Cho đến khi nghe nàng muốn kén một chàng rể, cảm tình của chàng rốt cuộc không kìm nén được. Chỉ là… chàng đã cam chịu ở rể, mà vẫn chỉ là người được nàng nghĩ tới thứ hai thôi sao? Là tình cảm của nàng với chàng vẫn chưa trọn vẹn…… ————————————— Nhận xét của Tiểu Sên: Đây là câu chuyện nhẹ nhàng, xoay quanh đôi vợ chồng mới cưới. Chàng là người từ hiện đại xuyên về quá khứ, nàng là người mạnh mẽ kiên cường nhưng cũng có lúc yếu đuối mong manh. *** Đại tiểu thư nhà họ Diệp – Diệp Khởi Toàn có một châm ngôn sống rất kì lạ: Người chồng tốt là phải biết ở rể. Lúc này, nhà họ Diệp làm ăn ngày càng phát đạt, Diệp Khởi Toàn quen biết toàn những người không sang thì cũng giàu, mà bọn họ cũng ngầm biết cha Diệp Khởi Toàn xuất thân hoàng tộc, là em song sinh với đương kim hoàng đế. Cho nên, tuy nhà họ Diệp không có chức quan nhưng địa vị lại rất đặc thù, không ai dám coi thường cả. Diệp Khởi Toàn lớn lên trong nuông chiều nên tính tình không khỏi kiêu căng. Cũng may mẹ nàng dạy dỗ nghiêm khắc, cha cũng bảo ban nhiều điều, nếu không vị đại tiểu thư này không biết còn kiêu căng đến mức nào nữa. Đến khi Diệp Khởi Toàn mười bốn tuổi, mẹ nàng dẫn nàng ra ngoài giao thiệp khắp nơi, gặp những thiếu niên trẻ tuổi trong kinh thành, nhưng Diệp Khởi Toàn lại không ưng ý một ai. Cứ từng người từng người như thế, sau bao lần thất bại, Diệp Lăng Vũ cũng thấy phiền lòng, mắng con gái nhà mình một trận: “Rốt cuộc con muốn người chồng như thế nào hả? Con phải biết là con chọn người ta thì người ta cũng chọn con đấy. Con nghĩ mình là độc nhất vô nhị, nhưng ai chả thấy mình như thế? Trừ việc con đầu thai tốt, có một người cha tốt ra thì con còn gì đâu mà đòi kiêu ngạo?” Diệp Khởi Toàn cũng cãi lại mẹ: “Nhưng mẹ à, mẹ cũng không xem mấy người mang danh thiếu niên tài tuấn đó là cái loại như thế nào, ví dụ cái tên thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu đi, nghe nói trong phòng có bốn, năm nha đầu thông phòng, bên ngoài không biết còn có bao nhiêu vợ bé nữa, con lấy loại đàn ông này làm gì? Lại thành vợ bé của hắn à? Còn công tử nhà thượng thư Lễ bộ, hắn chơi đàn ông đấy! Còn công tử nhà họ Triệu nhìn cũng thật thà, nhưng hắn có tài năng gì? Đến tính toán chuyện làm ăn nhà hắn ta thôi mà còn không biết, lấy nhau về ăn không khí à? Mẹ, mẹ xem mẹ giới thiệu con mấy người kiểu gì vậy? Con không mong gì nhiều, bằng cha là được rồi.” Diệp Lăng Vũ không nói được gì, tức giận ngồi một bên uống trà. Hai mẹ con trừng mắt nhìn nhau một hồi lâu, Diệp Khởi Toàn mới chạy lại đấm lưng lấy lòng mẹ, thủ thỉ: “Nếu không, mẹ, mẹ cũng kén rể cho con đi?” Diệp Lăng Vũ uống trà bị sặc, ho sù sụ. Diệp Khởi Toàn vội vỗ lưng cho nàng. Diệp Lăng Vũ nhìn con gái ngốc, bất đắc dĩ cười khổ: “Con nghĩ là chỉ cần ở rể thì người đó sẽ thuộc một mình con? Không sợ nó lêu lổng bên ngoài?” Diệp Khởi Toàn hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng ạ?” Mời các bạn đón đọc Quý Nhân của tác giả Nhạc Nhan.
Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công - Tử Tuyết Ngưng Yên
Nhạc Du Du nàng vậy mà cũng xuyên qua. Hơn nữa xuyên vào vương phủ, thiếu chút nữa đã bị xem là thích khách mà giết chết. “Tỷ tỷ, ngươi làm vợ của ta đi, làm vợ của ta, bọn họ sẽ không giết ngươi…” “Tại sao?” Nhạc Du Du nàng nhìn người con trai ở giữa đao quang kiếm ảnh, cái trán đổ đầy mồ hôi. “Bởi vì ta là Vương gia…” Vì thế, để bảo vệ tính mạng, Nhạc Du Du cùng một Vương gia “sáu tuổi” bái đường thành thân *** Con người không ai có thể sống thiếu tình yêu cả. Tình yêu là chất xúc tác, nâng tầm cảm xúc. Những chuyện tình yêu bình thường có thể sẽ không gây cho bạn nhiều cảm xúc thì hôm nay, Kin xin đợc giới thiệu một truyện tình yêu đầy hài hước, dễ thương và đặc biệt là nó là chuyện tình vượt thời gian, vượt không gian. Vốn dĩ khác nhau về tư tưởng, về thời đại cũng như phong cách sống, nên hai nhân vật chính phải trải qua rất nhiều chuyện để có thể hiểu và cảm thông cho đối phương. Hãy theo dõi văn án sau để biết thêm nhé! Truyện Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công kể về Nhạc Du Du, trong một lần đi dạo phố phường, vô ý bị những người bán hàng rong đụng phải khi chạy trốn dân phòng vậy mà cũng xuyên qua. Hơn nữa nàng còn xuyên vào vương phủ, suýt chút nữa thì bị giết chết bởi họ nghi ngờ nàng là thích khách. “Cái này… mấy anh đẹp trai, có thể thu hồi mấy cái này lại được không?” Nhạc Du Du khe khẽ chỉ vào đao kiếm sáng bóng, “Để cho ta đứng lên trước đã.” Tuy nhiên nét cười trên mặt có chút mếu máo. Thị vệ xung quanh không động đậy, bọn họ đang chờ quyết định của chủ nhân. Vô tình nàng bị buộc phải lấy hắn, một người có thân hình hai mươi tuổi nhưng trí não thì chỉ như đứa trẻ sáu tuổi. “Tỷ tỷ, ngươi làm vợ của ta đi, làm vợ của ta, bọn họ sẽ không giết ngươi…” “Tại sao?” Nhạc Du Du nàng nhìn người con trai ở giữa đao quang kiếm ảnh, cái trán đổ đầy mồ hôi. “Bởi vì ta là Vương gia…”. Thực ra hắn vì giữ gìn mạng sống của mình, tránh xa khỏi mẹ kế độc ác mà giả vờ ngớ ngẩn, chấp nhận không lấy vợ (Ở cổ đại, đàn ông 20 tuổi thì con đàn cháu đống rồi, nói chung chuyện này sạch, nam chính sạch, nữ chính cũng sạch). Thông qua nhiều âm mưu, đấu tranh cung đình, nàng và hắn nảy sinh tình cảm. Mối tình không môn đăng hộ đối như vầy thì liệu có hạnh phúc không? Khi hắn lộ ra bản chất thật của mình liệu nàng có chấp nhận? *** Sau khi Lãnh Hạo Nguyệt lên ngôi, Trình Dật liền từ quan, sau đó mang theo Thanh Thanh đi vân du tứ hải, thuận tiện cứu người, thẳng đến khi Nhạc Du Du sinh Bối Bối mới trở lại thành U Châu. Lúc này Thanh Thanh cũng mang thai, vì thế, hai người này mới quyết định ở lại, mở một hiệu thuốc giá thấp ở trong thành. Mọi người nghe nói tiệm thuốc này không chỉ có giá thấp, hơn nữa người xem bệnh chính là dưỡng nữ của thần y Lạc Băng, bốc thuốc chính là đại sư huynh của hoàng đế, đại đồ đệ của Vô Ưu lão nhân, vì thế, đều tò mò muốn biết về hai đại nhân vật này một chút, cộng thêm “Tiểu thần y” thái độ hiền lành, y thuật cao minh, vì thế mọi người cơ hồ là chen nhau mà tới tới. Từ ngày khai trương tới nay, dường như mỗi ngày cửa tiệm đều bị đạp phá. Thậm chí có vài người căn bản là không bệnh, nhưng vì muốn đến hưởng thụ một chút phục vụ của “Tiểu thần y”, đồng thời mơ tưởng, nói không chừng có thể thấy hoàng thượng, vì thế, thông minh đem chữa bệnh nói thành cố vấn dùng thuốc, sau đó sẽ thuận tiện mua một chút cẩu kỷ đảng sâm các loại hoặc nấu canh hoặc pha trà uống. Tình trạng như vậy làm cho Thanh Thanh dở khóc dở cười, bởi vì quá nhiều người xếp hàng như thế, như vậy có thể sẽ làm lỡ chân người thật sự cần được chữa bệnh. Nhạc Du Du không có việc gì cũng tới hỗ trợ, sau hai ngày nàng khảo sát tại hiện trường thì đã có chủ ý, chính là tổ chức tọa đàm cố vấn dưỡng sinh tại chỗ, hướng dẫn miễn phí cách dùng thuốc cho mọi người làm sao để dự phòng tật bệnh. Tạm định chính là năm ngày một lần, địa điểm ngay tại mảnh đất trống bên cạnh hiệu thuốc, mọi người chỉ cần có thời gian là có thể tới nghe giảng, mỗi lần nửa canh giờ, nửa canh giờ đầu Thanh Thanh sẽ giảng một ít tình trạng bệnh tật, cách dự phòng các loại bệnh, sau một canh giờ tạm nghỉ, mọi người có thể tự mình hỏi vấn đề mình gặp phải. Lần đầu tiên toạ đàm, cơ hồ hơn phân nửa dân chúng thành U Châu đều tới, trên đất trống đứng đầy người, ngay cả xung quanh trên nóc nhà, trên cành cây đều bò đầy người. Thế nhưng, dù cho nhiều người như vậy, toàn trường cũng thật im ắng, tất cả mọi người đều vươn dài cổ, mở to hai mắt nhìn nghe Thanh Thanh không nhanh không chậm giảng: “Người ăn ngũ cốc hoa màu, luôn luôn không tránh được sinh bệnh, mà sinh bệnh đã nói lên bộ phận nào đó của cơ thể có vấn đề… Tuy rằng bệnh này không có khả năng hoàn toàn ngăn chặn, nhưng có thể sớm dự phòng, chỉ cần mỗi ngày ăn uống hợp lý thoả đáng, như vậy, có thể phòng tránh không ít bệnh tật…” ” Thần y Thanh Thanh, nếu nói như ngươi vậy, nếu như tất cả mọi người chú ý, cũng không cần đến khám bệnh, vậy tiệm thuốc của ngươi làm sao bây giờ a?” Có người cao giọng hỏi. “Nếu như tất cả người Băng Diễm quốc thực sự đều người người khỏe mạnh, vô bệnh vô tai, như vậy, tiệm thuốc này của ta đóng thì có làm sao?” Thanh Thanh nói ra làm tất cả mọi người đều cười. “Nhân sinh bệnh, khả năng rất lớn cũng là bởi vì do ăn uống tạo thành, cái gọi là bệnh tòng khẩu nhập, chính là đạo lý này, vì thế, hôm nay, đầu tiên ta muốn giảng cho mọi biết những thức ăn tương khắc với nhau, ta chuẩn đoán nhiều bệnh án như vậy, rất nhiều đều là bởi vì ăn gì đó không đúng khiến cho bệnh, có rất nhiều thức ăn kỳ thực đều là đồ tốt, thế nhưng, thường thường không ăn đúng cách sẽ bị phản tác dụng, giống như sẽ biến thành độc dược hại người, nói cách khác, mật là đồ tốt, nhưng nếu ăn cùng đậu hũ, liền dễ khiến cho tai điếc, lại tỷ như, đậu phộng cùng dưa chuột ăn với nhau, cũng rất dễ làm thương tổn thận…” Ngay góc phòng ở phía sau Thanh Thanh không xa, Nhạc Du Du kéo tay áo Trình Dật: “Cảm giác làm sao?” ... Mời các bạn đón đọc Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công của tác giả Tử Tuyết Ngưng Yên.