Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kinh Niên Lưu Ảnh

Thời niên thiếu, ai chẳng từng thích một người. Cậu ấy là chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời, xuất sắc khiến người ta chói mắt. Cậu ấy là bầu trời, thi thoảng nắng, thi thoảng mưa, bất kể cậu mang dáng vẻ nào cũng đều là phong cảnh đẹp nhất. Và Triển Nhược Lăng đã yêu thầm một cậu bạn như thế. Cậu ấy tên là Chung Khi. Kì thực yêu thầm khiến cho con người ta vừa vui lại vừa buồn. Vui vì không phải thất tình, buồn vì chẳng có cơ hội để mà thất tình.   Cậu không hề hay biết, có một người con gái vẫn luôn lẳng lặng ngắm nhìn mình. Cậu không hề hay biết, có một người con gái bao dung cho mọi trò đùa ấu trĩ của mình. Cậu không hề hay biết, có một người con gái, dù ở phương xa, dù qua bao năm tháng, vẫn chờ đợi cậu, vẫn nhớ nhung cậu, vẫn gửi tin nhắn đến một số điện thoại không còn tồn tại, chỉ vì quá thích một người. Những điều mà cậu không biết nhiều hơn cả những gì cậu thấy ở cô ấy và chính những điều đó, đã làm cô ấy đau khổ day dứt suốt những tháng năm trưởng thành. “Thì ra, thích một người lại đau lòng như vậy.”  Đời người có bao nhiêu lần 12 năm? Chúng ta quen biết được 12 năm. Chúng ta xa cách 8 năm. Nhưng lại yêu thầm nhau 10 năm. Vậy 10 năm dang dở ấy, chúng ta đã làm gì để rồi nuối tiếc không nguôi? Nhược Lăng là một cô gái dịu dàng, vô cùng dịu dàng và giàu tình cảm, là cô gái khiến cho mình có cảm giác, nếu mình là một người con trai, mình nhất định sẽ thích cô ấy. Bởi Nhược Lăng kiên cường, Nhược Lăng cố chấp, Nhược Lăng thích Chung Khi đến đau lòng và hết mình như vậy. Và hơn hết mình cảm phục cô ấy, vì cô ấy có thể lẳng lặng ôm một mối tình trong nhiều năm đến thế cho dù có đau buồn hay khổ sở cũng chưa từng buông tay. Thanh xuân năm ấy, Nhược Lăng và Chung Khi là bạn cùng lớp năm lớp 10 và 11. Năm lớp 10, Nhược Lăng bị tai nạn, vụ tai nạn trở thành vết thương ám ảnh nghiêm trọng với cô. Sau khi trở lại trường, cô gặp được Chung Khi, cậu bạn như ánh mặt trời có thể xua tan hết những tăm tối trong lòng. Cô lẳng lặng thích cậu suốt những năm tháng ấy. Lên 12, hai người khác lớp, cô vốn tưởng có thể học đại học chung một thành phố với cậu, nào ngờ, cô đến Bắc Kinh mà cậu thì vẫn ở lại phía Nam. Từ đó, hai người bắt đầu xa nhau. Lần chia tay ấy, không ngờ lại đến tận 8 năm đằng đẵng. “Nếu như có thể, mình sẽ dùng cả đời này để nhớ về cậu.” “Thoáng chớp mắt, bao nhiêu năm đã qua đi, thời gian đã làm phai nhòa rất nhiều thứ, chỉ có ký ức về anh, chưa từng phai nhạt.” “Năm năm, em chỉ làm hai việc, việc thứ nhất là sống, việc còn lại chính là nhớ anh." Yêu thầm. Bỏ lỡ. Xa cách. Gặp lại... Liệu Nhược Lăng và Chung Khi có thể về bên nhau hay không khi mà họ đã từng vì những nỗi buồn đau trong lòng mà rời xa nhau lâu như thế?  .... "Kinh niên lưu ảnh" là câu chuyện không mới lạ trong thời đại ngôn tình tràn lan này. Nữ thích nam, hai người chia cách nhiều năm (nam nữ chính đều ra nước ngoài), sau này gặp lại mới biết nam cũng thích nữ, cuối cùng ở bên nhau. Nó là kịch bản vẫn thường thấy trong các câu chuyện thầm mến. Nhưng bù lại giọng văn tác giả khá hay, chầm chậm, nhẹ nhàng và được dịch mượt nên góp phần làm câu chuyện trở nên cảm động đi vào lòng người hơn.  Mình rất thích tính cách nữ chính, dịu dàng, kiên cường. Còn nam chính thì cũng giống như bao anh nam chính khác, tổng tài này, đẹp trai này, được cái hơi ấu trĩ, mặc dù chính bởi sự ấu trĩ này khiến hai người xa cách nhiều năm. Truyện lấy nữ làm chủ đạo, toàn chính văn hầu như đều là suy nghĩ, tình cảm của Nhược Lăng, có ngoại truyện về nam chính.  Thật sự thì mình không thích nam chính cho lắm, chắc vì không đủ… xứng đáng? Chung Khi thích Nhược Lăng sau, lại hiểu lầm cô ấy trước, cậu cũng là người rời đi trước, may là người chờ đợi đến cuối cùng. Cho nên mình luôn có cảm giác tình cảm của nam chính đuối hơn, chỉ có duy nhất một chi tiết mình ấn tượng về nam chính, đó là cậu ấy đã học tiếng Tây Ban Nha vì nữ chính. Theo mình thấy thì phân đoạn phía sau khi hai người đến với nhau hơi nhanh. So với thời gian chờ đợi thì không nhanh, nhưng cách miêu tả tâm lí lại nhanh. Có lẽ vì sau khi gặp lại hai người ở bên nhau quá dễ dàng, nên mình cứ cảm thấy thiếu chút gì đó. Giống như kiểu bạn vừa ăn xong món khai vị đã bắt đầu món tráng miệng ấy.  Ngoài ra, trong truyện có nhắc đến anh trai nữ chính, tình cảm anh trai dành cho nữ chính khá cảm động. Mặc dù chỉ xuất hiện chút xíu, nhưng mà anh là nguyên nhân gián tiếp khiến hai người không đến được với nhau. Truyện mang màu sắc nhẹ nhàng cảm động và chút gì đó man mác rất thích hợp cho mn nhâm nhi bên ly trà chiều nè ^^ Trích đoạn: “Cậu đã ra nước ngoài rồi. Cuộc sống của cậu có lẽ có rất nhiều màu sắc. Cũng không biết cậu có trở về không. Nhưng mà cho dù cậu quay về, cũng chưa chắc đã nhớ được mình. Nếu như có thể, mình sẽ dùng cả đời này để nhớ về cậu.” “Em nói anh chưa chắc đã nhớ được em. Em nói sai rồi, người anh nhớ rõ nhất, chính là em. Em nói hy vọng anh được vui vẻ, nhưng nếu em không trở về, anh sẽ không thể nào vui vẻ được. Em có hiểu không? Để anh tính một chút, em viết cho anh tổng cộng 37 bức mail. Những câu hỏi trong đó, lẽ nào em không muốn biết được câu trả lời sao? Anh sẽ dùng thời gian cả đời này để trả lời em. Anh chỉ có một câu này thôi, anh đợi em trở về.” Triển Nhược Lăng ngẩn ra, qua rất lâu mới biết mình cần phải lên tiếng: “Sao anh lại ở đây?” Giọng nói phát ra nghe như không phải của chính cô nữa. Một tay Chung Khi chống vào khung cửa, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Bởi vì có em ở đây.” ----------------------- " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Thượng Dung Hoa  - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review bởi: Mai Nguyễn **Ghi chú : Nam nữ chính sạch, độc giả ăn chay Hai nhân vật chính học cùng nhau lớp 10. Dưới con mắt của bạn bè Triển Nhược Lăng và Chung Khi là đôi oan gia, thỉnh thoảng trêu chọc nhau. Nhưng nào ai hay trong lòng hai bạn đã nhen nhóm tình cảm thầm thương trộm mến. Khi Nhược Lăng vào lớp 10 gia đình cô xảy ra biến cố. Nhìn thấy em trai tai nạn mất trước mặt mình là sự đả kích rất lớn với Nhược Lăng. Dù cô luôn thản nhiên, tỏ vẻ vui vẻ nhưng trong cô chứa đựng vết thương lòng rất lớn. Chính lúc đó Chung Khi xuất hiệt. Sự trêu đùa của cậu giúp cô xoa dịu nỗi buồn. Cậu ở bên cô khi cô tuyệt vọng, cùng cô đợi xe bus. Hình bóng cậu ngày càng khắc sâu trong cô. Cô nhớ điệu cười của cậu, nhớ hình bóng cậu khi chơi bóng rổ. Thế rồi khi phân ban khi học đại học, cơ hội hai người gặp càng ít, duy trì liên lạc ngày càng thưa. Để rồi khi biết Chung Khi là du học sinh trao đổi bên Úc cô bỗng nghẹn nỗi buồn xót xa . Buồn vì sự chia cắt không biết có ngày gặp lại, buồn vì " hóa ra cô là người bạn không đáng để cậu thông báo khi đi '' Rất nhiều người trong chúng ta đồng cảm với tình yêu không dám nói của như Nhược Lăng. Nhưng mấy ai có được sự cố chấp của cô. Khi sang Tây Ban Nha học thạc sĩ cô vẫn mang trong mình hình bóng của anh, 8 năm xa cách không làm tình cảm của cô phai nhạt. 5 năm bên Tây Ban Nha cô chỉ "sống và nhớ anh" Cô về nước và thấy anh trên TV. Cậu học trò thích đùa cợt trêu chọc ngày nào giờ đã trưởng thành trở thành người đàn ông lịch lãm, thành đạt. Anh đã về nước, anh và cô rất gần nhau nhưng sao cô thấy anh quá xa xôi. "Đúng vậy, cuối cùng anh đã trở về, hơn nữa còn thành công chứng minh bản thân "- ,"Nhưng quá khứ của anh, thành công của anh đều không có hình bóng em" " Chung Khi, tạm biệt. Từ nay, em sẽ đem toàn bộ những kí ức về anh, chôn cất tận cùng trong tim, không còn trông mong gì nữa. Nửa đầu truyện dưới góc nhìn của nữ chính ta không khỏi thương cảm, xót xa cho Nhược Lăng, cho sự si tình cố chấp của cô. Đến nửa sau khi nội tâm Chung Khi hé mở, chúng ta thấy anh cũng đáng thương không kém. Những năm tháng thời niên thiếu trong lòng anh cũng cất giấu cái tên của một nữ sinh - Triển Nhược Lăng. " chỉ một khoảnh khắc, một nụ cười có lúm đồng tiền đã đủ để anh bắt đầu cơn say nắng. Trong lúc vô tình, hình ảnh người đó đã ở lại trong trái tim anh." Nhưng có những hiểu lầm, có những sự im lặng, sự vô tình khiến người ta xa nhau Dù sang Úc du học với bộn bề công việc anh vẫn lưu giữ hình bóng cô trong tim. Sau khi về nước, tham gia họp lớp khi biết cô đi Tây Ban Nha, khi biết những nghi ngờ trước kia chỉ là hiểu lầm. Cảm giác của anh chuyển từ chua chát rồi chìm xuống địa ngục. " Chung Khi không thể cử động, cảm giác như thể lăn từ núi đao xuống, đau đến thấu xương. Đến khi anh đọc những bức thư cô gửi qua mail - những giãi bày tình cảm của cô. Trong lòng anh giờ là nỗi buồn thăm thẳm. " Thì ra một hạnh phúc chỉ cần đưa tay ra là với tới, cứ như thế trôi tuột qua kẽ tay anh. " Bức thư dưới lời văn của Nhược Lăng , ta cảm thấy nỗi buồn, khắc khoải, day dứt của cô khi viết. Bức thư dưới góc nhìn của Chung Khi, độc giả có thể cảm nhận thấy sự đau khổ , xót xa, ân hận của anh. Chắc hẳn anh đã không ngừng " oán trách sự hàm hồ của mình, nhạo báng lòng tự ái đến nực cười của mình Những bức thư cô gửi, anh chỉ có một câu trả lời duy nhất " anh sẽ đợi em em về, anh sẽ dùng cả cuộc đời đời để chờ em" Chung Khi tự trừng phạt mình, anh muốn tự trải nghiệm sự vô vọng, khắc khoải day dứt, và cả sự đau khổ giống như cảm giác Nhược Lăng khi đợi anh. " Bởi vì không thể biết sẽ đợi đến bao giờ, cho nên quãng thời gian chờ đợi thêm đằng đẵng. Truyện kết thúc HE, một kết thúc có hậu cho sự si tình của Nhược Lăng, cho sự kiên trì của Chung Khi, cho sự chờ đợi của hai người. Đoạn đầu hơi ngược, sau ngọt. Không tiểu tam, không nam nữ phụ. Mình rất thích văn phong tác giả, nhẹ nhàng sâu lắng,những đoạn miêu tả nội tâm rất thấm, thấy đâu đó hình ảnh cảm xúc của mình trong nhân vật. Bạn edit mượt. *** Thanh xuân, còn gì đáng quý hơn khi người mình thầm yêu cũng yêu mình. Có lẽ đó là điều tuyệt vời nhất nhưng nếu cùng yêu thầm nhau, lại không ai dám tỏ tình thì điều ấy ngược lại vô cùng đáng tiếc vì khi ấy chúng ta đã vô tình bỏ lỡ lẫn nhau, bỏ lỡ đoạn thời gian được ở bên nhau.  ” Kinh niên lưu ảnh” là một câu chuyện kể về tình yêu thầm của Chung Khi và Triền Nhược Lăng từ khi còn học Cao Trung, họ bỏ lỡ 10 năm của nhau, cũng may cuối cùng cũng đến được với nhau. Ngay từ khi vào lớp 10, Triển Nhược Lăng đã bị ấn tượng bởi Chung Khi trong tiết hóa học, giáo viên bảo đọc lại bài thì anh nói ” Xem xong rồi”, chính câu nói ấy đã khiến Nhược Lăng để ý anh. Chung Khi là mẫu con trai rất dễ gây ân tượng cũng như thiện cảm đối với thầy cô, bạn bè. Anh có ngoại hình nổi bật, thành tích xuất sắc, lại thêm sự năng động, sôi nổi kèm chút nghịch ngợm, ngây thơ rất phù hợp với lứa tuổi. Và có lẽ đây cũng là nam chính trong những truyện thanh xuân vườn trường hợp với gu của mình nhất. Thật không may cho Nhược Lăng khi vào học được vài tháng cô bị tai nạn, phải nghỉ học tận 4 tháng khi quay lại thì có cảm giác không quen thân với lớp nữa dù sao cô cũng đã nghỉ quá lâu. Lần đầu nói chuyện của cô à Chung Khi là khi được Trình Tử Dao nhờ phát vở bài tập hộ vì chưa quen với chỗ ngồi mới nên cô hỏi anh ngồi ở đâu và anh đã lên tiếng trả lời. Còn sau này anh càng ngày càng hay trêu cô, phải chăng đây cũng chính là thích ? Mình có ấn tượng nhất với ba chi tiết của truyện, một là khi Nhược Lăng nghĩ mình bị ung thư máu, khóc bên đường và Chung Khi đứng chờ xe bus cùng cô, khi cô viết vào vở ngữ văn của anh bày tỏ chuyện anh hay gán ghép cô với Ngôn Dật Khải, và khi cô cùng anh trai đi vào McDonald đã gặp anh cùng nhóm bạn ngồi ăn. Đối với mình, những chi tiết này đều báo hiệu cho sự nảy sinh tình cảm từ cả hai và là nút thắt dẫn đến quãng thời gian xa cách sau này. Lên 12, thì cô chọn học Lịch sử nên không cùng lớp với anh nữa, trong năm ấy cô tham gia cuộc thi tiếng Anh nên đã được tuyển thẳng vào đại học ở Bắc Kinh, cô nghĩ anh cũng sẽ học ở Bắc Đại nhưng năm ấy môn Văn anh lạc đề nên chỉ đành học Trung Đại thế là hai người lại lần nữa vô duyên với nhau. Những lần họp lớp sau này, anh đến cô không đi, cô đến thì anh lại không đi. Cứ thế họ ngày càng xa cách, cô đi trao đổi học sinh, anh cũng đi du học Úc, khi anh về thì cô lại Du học Tây Ban Nha và ở đấy làm việc. Mãi đến sau này khi tình cờ gặp lại nhau trong bệnh viện ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên: ” Ánh mắt của Chung Khi dừng lại trên người cô, trong đôi đồng tử đen sâu thẳm của anh đều là hình ảnh của cô, khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười nhạt, “Triển Nhược Lăng tôi sắp không nhận ra cậu nữa rồi.” Triển Nhược Lăng dùng sức miết chặt quai túi, tựa như bằng cách này có thể đem đến cho mình nhiều sức lực hơn, nhưng trong đầu chỉ hoàn toàn trống rỗng. Anh vẫn còn nhớ cô. Đã tám năm qua rồi, anh vẫn còn nhớ ra cô. Trong lòng không rõ đang cảm động hay được giải thoát, hốc mắt lại nóng lên. Nhưng mà, thế này cũng ích gì kia chứ? Triển Nhược Lăng mở miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “thế à?” Đúng thế, anh đương nhiên không nhận ra em rồi. Chúng ta đã tám năm không gặp nhau rồi mà. Tám năm, dài đến mức nào. Vết thương từ những năm tháng niên thiếu, giờ phút này, không chút giữ lại bị xé toạc ra. Cô bất giác nghĩ, nếu như anh vẫn là anh của trước đây, hoặc giả cô có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào anh. Chỉ là gặp lại nhau, mới hoảng hốt nhận ra anh đang đứng trước mặt cô lúc này, đã là một anh hoàn toàn khác rồi. Bộ dạng non nớt thuở thiếu niên đã được cởi bỏ, thay vào đó là sự trưởng thành, thận trọng của một người đàn ông. Mong chờ lâu như vậy, thật sự có thể đợi đến bây giờ, vậy mà cô lại không biết làm cách nào để đối mặt với anh.” Họ đã biết nhau ” 12 năm, yêu thầm nhau 10 năm, xa cách nhau 8 năm và ở nước ngoài 5 năm”. 8 năm quãng thời gian đó đủ để cho con người ta vơi đi nỗi đau của một cuộc tình, tìm kiếm cho mình hạnh phúc mới nhưng không thể làm dịu đi sự trăn trở, nuối tiếc của tình yêu thầm bấy năm nhất là khi cả hai đều không thể quen nhau. Giây phút gặp lại không chỉ có sự ngạc nhiên mà tôi nghĩ đấy còn là giây phút tuyệt vời nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời họ. Có lẽ ông trời cũng không nỡ thấy họ đều yêu thầm nhau mà xa cách nhau nhiều năm như thế nên giờ đây đã để họ gặp lại nhau. Những tháng ngày sau này cũng chính là những tháng ngày hai người dần dần gỡ bỏ từng lớp rào chắn do khoảng thời gian xa nhau từ từ từ đến bên nhau. Khi nhận được lời tỏ tình của Chung Khi, Nhược Lăng đã khóc và những tháng ngày sau này là những tháng ngày sống trong tình yêu của hai người. Một cái kết quá viên mãn của một tình yêu thầm nhiều năm như thế. Truyện không có tình huống kịch tính, rất nhẹ nhàng nhưng để lại dấu ấn khó quên bởi khó có được tình yêu thầm nào hay đúng hơn là một mối tình thanh xuân nào có thể có cái kết trọn vẹn như thế. Có lẽ bản thân tôi không thích những gì quá mạnh mẽ, kịch tính nên đây là bộ truyện rất đáng thưởng thức.   Mời các bạn đón đọcKinh Niên Lưu Ảnh của tác giả Như Thị Phi Nghênh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Địch Hậu - Kiều Ninh
Đúng là năm xui xẻo, không có việc gì tốt lành, gặp chuyện xui xẻo cực độ. Phu quân Hoàng đế của nàng có lẽ là vạn năm mới bước vào hậu cung một lần.  Không ngờ nàng lại xui xẻo gặp phải hắn. Ở trước mặt hắn, nàng vẫn giả trang thành ngu si, cử chỉ thô tục. Làm cho hắn ta đối với Hoàng hậu ngu ngốc này không có hứng thú. Nghe nói bởi vì địch quốc có “Linh Nguyệt quân sư” có kế sách thần kỳ mà hắn ta được nếm mùi thất bại. Nàng cười sung sướng trong lòng, toàn bộ oán khí đều biến mất. A, chỉ là một quân sư nho nhỏ cũng có thể làm cho hắn giận đến mức đen mặt. Nếu như hắn biết thật ra người này đang ở trong hậu cung của Kim Lương Quốc. Hơn nữa chính là nàng - Hoàng hậu ngốc không được sủng ái. Không biết con người hào hoa phong nhã tuấn mĩ vô song đó sẽ có vẻ mặt như thế nào? Nàng hào hứng đoán kế sách tiếp theo của hắn sẽ như thế nào? Nhưng mà hắn giống như là uống nhầm thuốc, lại có thể bắt đầu lấy lòng kẻ ngu như nàng. Mà nàng thân là hoàng hậu của hắn, vợ của hắn, tất nhiên không thể kháng cự. Không xong, khi hắn bắt đầu coi nàng như trân bảo, nàng hình như cũng động lòng ---- Không, hắn là người đã đoạt đi tự do của nàng, nàng tuyệt đối không thể thích hắn! Cả đời này, hắn chỉ có thể là kẻ địch của nàng, không hơn ...... *** Đôi mắt trong như nước, nàng nhìn sâu vào mắt hắn, giọng nói mềm mại ngọt như đường, quấn vào lòng hắn. Lồng ngực Nghiêm Tuyển căng lên, không nhịn được mà kéo tấm mặt nạ, cánh tay dài vươn ra ôm nàng vào ngực. Tựa vào lồng ngực mà mình nhung nhớ, chóp mũi nàng đau xót, nàng nhịn cảm xúc muốn rơi nước mắt, bàn tay thon đặt lên trái tim hắn. “Người phu quân xấu xa kìa vì nàng, bỏ kiêu ngạo xuống, bỏ cả nghiệp thống nhất giang sơn,... Nàng vẫn ngu ngốc nghĩ rằng người phu quân đó vẫn tức giận, hắn không thích nàng. Cho đến khi người bạn thân và mẫu phi của nàng nghĩ ra cách dùng nàng làm lợi thế, dùng nàng để uy hiếp người phu quân xấu xa đó, dò xét tình yêu sâu đậm của hắn dành cho nàng, nàng mới hiểu được, tình yêu của hắn dành cho nàng hơn tất cả mọi thứ”. Nghe người trong ngực nghẹn ngào nói, ngực của hắn bị nước mắt của nàng thấm ướt, những giọt nước mắt kia cũng chảy vào trong lòng hắn tạo thành một dấu vết không thể xóa. “Đời này kiếp này, trẫm chỉ cần mình nàng”. Nghiêm Tuyển cúi người, ngón tay thon dài nâng nhẹ cằm nàng, vội vàng hôn nàng. ... Mời các bạn đón đọc Địch Hậu của tác giả Kiều Ninh.
Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên - Thất Trọng Sa Y
Hỏi thế gian tình là gì, chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Nàng là cực phẩm nữ phụ khiến người ta hận thấu xương, người mắng hỗn thế ma nữ, không xinh đẹp, lòng dạ rắn rết. Hắn là nam phụ tinh phẩm khiến người ta muốn ngừng mà không được, người xưng ngọc diện (mặt ngọc) Chiến thần, không gì không đánh được, trăm trận trăm thắng. Một ngày kia, Hoàng đế có lòng mai mối. Mỹ nữ như mây, trông mong ngóng chờ. Hắn vân đạm phong khinh (gió thổi mây bay), tiện tay chỉ vào một người: ''Vậy chọn nàng.'' Cố Nha Nha nhổ một bãi nước miếng, đầu nàng đầy châu ngọc, tơ lụa khắp người, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm thành một dạng với mông khỉ, muốn tục khí có tục khí, muốn thô bỉ có thô bỉ, nàng càn rỡ lại vẫn càn rỡ. Miệng hung hăng gặm đùi gà, mặt nàng bóng loáng, nhe răng cười: ''Được.'' Một cuộc nhân duyên ngay cả nàng cũng không coi trọng, ai ngờ trong lúc vô tình bị sa vàobên trong đó. Nàng trốn, nàng giấu, nàng đấu tranh, nàng phản nghịch, một lần lại một lần rơi sâu vào trong lưới tình của hắn. Sao lại thế này? Trong nguyên tác, không phải hắn yêu nữ chủ chết đi sống lại sao? Nhưng vì sao hết lần này đến lần khác lại đè nàng mà giày vò? ''Họ Quân, rốt cuộc ngươi coi trọng ta ở điểm nào?'' Nàng không có bản lĩnh, không hiểu mưu kế ứng biến, không đủ trí khôn, còn luôn gây họa kéo chân hắn, đối mặt với hắn dịu dàng cưng chìu, nàng rất chột dạ. Tên nam tử nào đó nhẹ nhíu mày: ''Ngốc cũng là một điểm, làm ấm giường là đủ rồi.'' Nàng nổi bão. Hắn tóm nàng trở lại, đè phía dưới: ''Tên ngốc có khả năng làm ấm giường cho Bổn vương, trên đời này cũng chỉ có một mình nàng.'' ''Ha ha ha! Xem ngươi lên mặt, ngươi cho rằng người nào hiếm lạ làm ấm giường cho ngươi?'' Tuy nói như thế, nhưng trong lòng nữ nhân nào đó lại vui đến nở hoa. * Vương gia mặt than kiêu ngạo độc miệng VS Lolita ngây thơ dễ thương phúc hắc. *** Úy Tuệ có bị đánh vỡ đầu cũng không ngờ, để cho nàng hầu hạ không phải là tiểu thư sao? Vì sao lại biến thành nam nhân? Mà còn là yêu nghiệt ca ca mà nàng muốn rời xa nhất? Chuyện xảy ra là như vầy, đến nhà cố chủ là đã tới giờ cơm tối, trong phòng bếp bận thành một đoàn, dường như bởi vì bữa cơm tối nay khiến cho chủ tử của bọn họ rất không hài lòng, bỏ toàn bộ bắt làm lại, để cho người trên dưới phòng bếp vô cùng lo lắng. Không phải không biết nấu ăn, mà là thật sự không hiểu khẩu vị của vị chủ tử này nữa, cùng một món ăn, cùng một đầu bếp, cùng một vật liệu, cùng một cách làm, cùng một khẩu vị, nhưng hôm qua còn nói mùi vị rất tốt, còn thưởng bạc cho bọn họ, hôm nay lại nói khó ăn, dẹp hết làm lại không tính, nếu như làm lại không tốt thì sẽ phải trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ, này cũng thôi đi, mấu chốt là những người này đều cảm thấy mặc dù vị chủ tử này hơi hà khắc nhưng lại rất hào phóng, tiền tiêu vặt hàng tháng cộng thêm tiền tưởng, làm đủ một tháng bằng làm một năm ở chỗ khác, hơn nữa trạch viện của vị gia này không phải ở đây, số lần trở về cũng ít, vì thế lúc hắn không trở về, tương đương với việc bọn họ lấy không tiền công, chuyện tốt như vậy thì đi đâu mà tìm chứ? Kết quả là, đêm nay chủ tử buồn bực, những người này từ trên xuống dưới đập vỡ đầu muốn nghĩ ra biện pháp làm ra thức ăn mỹ vị vừa miệng. Nhưng không ai ngờ tới là, bọn họ bận rộn đến một nửa, đột nhiên quản sự dẫn theo một tiểu tử choai choai vào, lại để cho hắn tự mình nấu nướng. ... Mời các bạn đón đọc Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên của tác giả Thất Trọng Sa Y.
Đằng Sau Lớp Mặt Nạ - Megan Derr
"Những ngón tay dài lần theo từng đường chạm trổ lấp lánh, lướt qua mũi và môi, màu sắc nơi đó dần sẫm màu, chuyển thành màu đen tuyền ở nửa phần bên trái. Mỗi một chiếc mặt nạ đều mang theo dáng vẻ riêng có. những ký hiệu độc nhất vô nhị chỉ có người trong bộ tộc mới hiểu được. Trừ chủ nhân không ai có thể làm hộ vệ gỡ bỏ chiếc mặt nạ đó" Vậy khi một kẻ không phải chủ nhân lại ra lệnh cho người hộ vệ xuất sắc nhất tháo bỏ mặt nạ sẽ xảy ra chuyện gì? "Ta không thể cởi nó ra khi hai tay bị xích, nếu như ngươi thả ta thì ta sẽ giết mi" Cậu không dọa suông nhưng cậu lại dọa sai người. *** K asumi chưa bao giờ nghĩ có một ngày cậu sẽ ghét đất liền. Sau mấy tháng ròng lênh đênh trên biển cả, cậu không mong gì hơn là được đặt chân lên mặt đất cứng cáp. Và cậu ghét cảm giác đó. Âm thanh nhốn nháo, đám đông lúc nhúc, từ bữa sáng đến bữa trưa rồi đến dạ tiệc, phải luôn để mắt đến cả trăm người lượn lờ trước mặt. Bị nhìn ngó, bị bàn tán, bị khiển trách vì sự bất cẩn ngu ngốc. Tiếng tặc lưỡi bất mãn khi được biết về sai lầm nhục nhã của một hộ vệ bóng đêm. Dĩ nhiên vẫn có lời khen ngợi vì đã cứu được chủ nhân, nhưng đó chỉ như giọt nước thấm vào núi thất bại mặn chát. Tính luôn cả những lời khen ngợi vì đã bắt được Jun và thu thập chứng cứ kết tội lão. Một tháng nữa thôi, tất cả sẽ lắng xuống, Minoru sẽ lại vùi mình vào những ngày nghiên cứu thanh tịnh, và chỉ đến lúc đó Kasumi mới nhẹ người đi được một chút – và có thể lấy lại được thăng bằng như trước kia.Chỉ có một vấn đề: Dù đi bất cứ đâu, cậu cũng chợt nhận ra mình đang nhìn quanh tìm kiếm một mái đầu vàng, hoặc dỏng tai nghe ngóng tiếng cười ha hả quen thuộc. ... Mời các bạn đón đọc Đằng Sau Lớp Mặt Nạ của tác giả Megan Derr.
Cung Điện - Tạ Y Cửu
Một ngày trời thật đẹp, ta đã chú ý tới thám giám đó. Chỉ cần liếc một cái ta liền nhận ra hắn giữa đám người, bởi vì hắn là thái giám mang theo khí phách đàn ông nhất mà ta từng gặp. *** Cung tường thật dài ở trước mắt. Trên mặt đất, hai bóng người đang sóng đôi. Hắn nói: “A bích, đã đi đến tận đây, ngươi vẫn còn khăng khăng giữ quyết định kia sao?” Ta gục đầu xuống. Hắn nói: “ Trên đường đi đến đây, bổn vương tự ngẫm lại mình, quả thật cách làm của bổn vương có chút không thỏa đáng. Nếu như ngươi vẫn muốn quay về, bổn vương vẫn cho ngươi một cơ hội lựa chọn như trước. Sau này, bổn vương nhất định bù đắp cho ngươi thật tốt.” ... Mời các bạn đón đọc Cung Điện của tác giả Tạ Y Cửu.