Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

TRUYỆN GỐC CỦA PHIM "TRƯỜNG NGUYỆT TẪN MINH TRUYỆN"  Văn án:  Trên thành lâu, ngay khi đã cùng đường bí lối, quân phản loạn đặt thanh kiếm lên cổ tôi. Hắn cười sằng sặc hỏi Đàm Đài Tẫn: – Giữa phu nhân ngươi và Diệp tiểu thư, chỉ có thể chọn một người, ngươi chọn ai? Hệ thống nhìn Diệp Băng Thường đang khóc lóc thảm thương, khẩn trương nói: – Ký chủ, gã chắc chắn sẽ chọn cô đấy. Đàm Đài Tẫn không chút do dự: – Thả Băng Thường. Hệ thống: – Ờ, dứt khoát quá. Tôi: – Ờ, quá dứt khoát. Hệ thống an ủi: – Chắc chắn Đàm Đài Tẫn biết cô gia lớn nghiệp lớn, sẽ có ám vệ cứu được cô. Quả thực Đàm Đài Tẫn có ý nghĩ như vậy, nhưng mà ngày hôm đó, tôi đã cười với gã, dưới ánh mắt vỡ vụn của gã, ngay trước mặt 30 vạn đại quân, tôi nhảy từ trên thành lâu xuống. Thậm chí một cơ thể toàn vẹn cũng không để lại cho anh ta. Đây là kết cục BE mà tôi đã chọn cho Đàm Đài Tẫn. Nguyên niên Cảnh Hòa, tân đế Đàm Đài Tẫn một đêm tóc bạc trắng, điên cuồng tàn sát dân trong thành, giết chết nữ chính Diệp Băng Thường. Mà tôi nhìn thấu tình yêu vô vọng trong mấy năm qua, sau khi niết bàn, cuối cùng cũng trở lại giới Tu tiên, quay trở về làm một tiểu tiên tử vô tư tự tại. # Nghe nói rất nhiều năm sau, tôi là ánh trăng sáng đọa thần của toàn bộ giới Tu tiên, nhắc tới là ai nấy cũng đều tái mặt. Nam chính Đại ma vương, tà vật trời sinh x Nữ chính ánh rạng đông chính đạo. Ngay từ khi mới ra đời Đàm Đài Tẫn chưa bao giờ khóc. Bị khoét mắt, bị cắt đứt gân mạch, nhưng chưa một ai nhìn thấy được vẻ yếu ớt của gã. Tận cho đến một ngày của sau này, mọi người mãi mãi không thể nào quên được, gã vừa van xin, huyết lệ như hạt châu từng giọt từng giọt rơi xuống. Gỡ mìn: 1. Viết văn ngôi thứ ba, nữ chính nhảy xuống thành lâu là để hoàn toàn rời khỏi nam chính chứ không phải đi chịu chết. Cô ấy rất yêu thương mạng sống của mình. 2. Bối cảnh tiên hiệp, giai đoạn trước là thế giới nhân gian, giai đoạn sau là thế giới tu chân. Nam chính Đại ma vương xinh đẹp mạnh mẽ có bệnh, lúc phát bệnh trở thành một kẻ khó đoán khó nắm bắt. 3. Nam chính họ kép Đàm Đài. 4. Giai đoạn đầu nam chính từng thích nữ phụ, giai đoạn sau yêu nữ chính. 5. Giai đoạn đầu tình cảm của nữ chính đối với nam chính là thương hại, áy náy. Nhân vật chính: Lê Tô Tô, Đàm Đài Tẫn. Nhân vật phụ: Tiêu Lẫm (Công Dã Tịch Vô), Diệp Băng Thường, Nguyệt Phù Nhai, Dao Quang… *** Đánh giá Tổng thể, Hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản BE là một tác phẩm ngôn tình hay, với tình tiết hấp dẫn, nhịp truyện nhanh, và xây dựng nhân vật đặc sắc. Điểm cộng: Tình tiết hấp dẫn, lôi cuốn: Truyện có nhiều tình tiết ngược tâm ngược thân, khiến người đọc không thể rời mắt. Nhịp truyện nhanh: Truyện không có nhiều chi tiết thừa thãi, cốt truyện được đẩy nhanh, khiến người đọc luôn cảm thấy tò mò và hồi hộp. Xây dựng nhân vật đặc sắc: Nam chính Đạm Đài Tẫn là một nhân vật đặc biệt, vừa đáng thương vừa đáng trách. Nữ chính Lê Tô Tô cũng là một nhân vật thú vị, với tính cách vừa thánh mẫu vừa nham hiểm. Điểm trừ: Phần tu tiên hơi lê thê: Phần tu tiên của truyện có phần hơi dài dòng, khiến người đọc cảm thấy hơi nhàm chán. Nam chính bị ngược quá đáng: Nam chính Đạm Đài Tẫn bị ngược quá đáng trong cả hai kiếp, khiến người đọc cảm thấy thương cảm cho hắn. Kết luận: Hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản BE là một tác phẩm ngôn tình đáng đọc, đặc biệt là những ai yêu thích thể loại ngược tâm ngược thân. *** Review Hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản BE Định cai hẳn ngôn tình rồi mà còn vớ phải Hắc nguyệt quang đúng là thiên ý trêu người!!! Chuyện là cũng rất lâu rồi ta không đọc ngôn tình mới, chỉ gặm đi gặm lại truyện cũ thôi. Nhảy hố Hắc nguyệt quang là vì xem trúng teaser phim chuyển thể (Trường nguyệt tẫn minh) do La Vân Hi và Bạch Lộc đóng chính. Lúc đầu là tò mò với thiết lập nam chính bệnh kiều trời sinh tà vật và nữ chính ánh sáng ban mai chính đạo có thể cẩu huyết tới mức nào. Sau là thật sự cày ngày cày đêm vì tình tiết siêu cuốn, nhịp truyện nhanh, lấy bối cảnh tu tiên nhưng như kiểu khoái xuyên hệ thống trá hình vậy. Truyện vả mặt “nữ chính” thánh mẫu bạch liên bông nhưng đồng thời cũng ngược tê ngược tái nam chính. Không hiểu sao mọi người đều mắng chửi nam chính tra, trong khi ta chỉ thấy hắn thảm. Sinh ra thảm, lớn lên cũng thảm, từ lúc gặp nữ chính cũng chả được yên vui ngày nào… Ở thế giới ban đầu, nữ chính là Lê Tô Tô – con gái của chưởng môn một môn phái tu tiên cũng khá có tiếng bấy giờ. Nàng chân thân là linh điểu, sinh ra và lớn lên trong sự bao bọc của sư huynh sư tỷ, cha và các sư thúc sư bá. Lê Tô Tô có thể an ổn lớn lên đúng là môn phái phải dốc hết vốn liếng ra che chở. Bởi bấy giờ tu tiên giới gần như bị đồ sát bởi Ma thần. Hắn mạnh đến nghịch thiên, trời sinh bạc tình hiếu sát. Cả tiên giới hợp lại cũng không đánh nổi ma thần nên họ nghĩ ra một cách, đưa Lê Tô Tô về 500 năm trước, khi Ma thần vẫn còn là phàm nhân, tìm cách rút Tà cốt của hắn (aka giết hắn trước khi hắn biến thành tai họa), xong nhiệm vụ sẽ được trở về hiện tại. Vậy nên Lê Tô Tô mang theo sứ mệnh rút Tà cốt, diệt ma thần, quay về 500 năm trước xuyên vào thân xác Diệp Tịch Vụ. Bắt đầu từ đây gọi là kiếp thứ nhất đi. Diệp Tịch Vụ – Diệp tam tiểu thư là đích nữ duy nhất của Diệp tướng quân quyền khuynh triều dã, thân phận hiển hách, tính cách bốc đồng ngang bướng, là nữ phụ điển hình trong các thể loại cung đấu văn. Nàng có một đại tỷ tỷ cùng cha khác mẹ là Diệp Băng Thường. Diệp Băng Thường người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, Lục hoàng tử thích nàng, trạng nguyên lang thích nàng, thậm chí phu quân của Diệp Tịch Vụ cũng thích nàng. Phu quân của Diệp Tịch Vụ tên gọi Đạm Đài Tẫn – là hoàng tử nước bên cạnh, từ nhỏ đã bị tất cả mọi người xa lánh ghét bỏ, phụ hoàng hắn còn chẳng thương tiếc gì tống hắn sang bên này làm con tin. Cho nên cuộc đời của hắn phải nói là chỉ có một chữ thảm. Thân thể thì gầy gò yếu ớt, thế mà bị ép phải cưới Diệp tam tiểu thư – con gái của Tướng quân nước địch, suốt ngày bị đánh đấm bị phạt quỳ bị lôi ra làm công cụ cho nàng trút giận. Nhưng dù thế nào hắn vẫn nhẫn nhịn giả vờ nhu nhược cam chịu. Hoặc là nói, trời sinh Tà vật, không biết nhục nhã, không biết khổ đau, trong lòng chỉ có dã tâm bừng bừng với sức mạnh và quyền lực. Sau khi Lê Tô Tô xuyên vào Diệp Tịch Vụ hống hách khó ưa thì cũng không thể lộ ra khác biệt tính cách quá lớn. Huống hồ Lê Tô Tô cũng rất ghét Đạm Đài Tẫn. 500 năm sau hắn sẽ là Ma thần chỉ mang đến chết chóc và huyết tinh. Cho dù thoáng chốc có thương xót số mệnh hắn cô khổ, thương xót thế đạo bất công bắt hắn phải chịu quá nhiều chà đạp, thì nàng cũng không bao giờ quên lí do mình đến đây: giết hắn. Nữ chủ và nam chủ vốn đã định chính tà bất lưỡng lập, kết cục chỉ có thể là tương sinh tương sát. Nhưng tơ tình đã mọc rễ nảy mầm làm sao có thể cắt đứt được đây? Dưới ánh trăng hắn cõng nàng về nhà, nàng lấy thân mình chịu nguyền rủa của Khuynh Thế Hoa chữa lành đôi mắt hắn. Nàng dạy hắn vẽ Thương sinh phù thấy chúng sinh an lạc. Hắn dốc lòng tìm giải dược kết xuân tằm cho nàng. Nàng lừa hắn lập mình làm Hoàng hậu, khăn phượng chẳng chịu thêu, hắn lại lẳng lặng cầm chiếc khăn voan thêu bằng hết. Nhưng cũng lại làm sao phân rõ yêu hận giữa hai người đây? Hắn sát phạt Hạ quốc, khiến cho huynh trưởng nàng chết trận, cha phải lưu đày, tổ mẫu tuổi già sức yếu cũng phải tha hương. Ghen tuông mù quáng khiến hắn não bổ rằng trong lòng nàng chưa bao giờ có hắn, nàng chỉ yêu Tiêu Lẫm. Hắn cài cắm thuật con rối lên người nàng, biến nàng thành lưỡi đao giết người nàng yêu nhất. Khiến nàng triệt để thất vọng, để từ nay buộc phải quay về bên cạnh hắn. 'Trường Nguyệt Vô Tẫn' cập nhật poster mới: Mê mệt với tạo hình của La Vân Hi và Bạch Lộc Nhưng có một điều hắn không biết. Nàng là Lê Tô Tô, không phải Diệp Tịch Vụ chân chính. Tất cả tội nghiệt hắn gây ra, chỉ có Diệp Tịch Vụ mới có tư cách tha thứ cho hắn hay không. Nàng chỉ là Lê Tô Tô, sau hết thảy, nàng chỉ cảm thấy mỏi mệt. Nàng chỉ muốn kết thúc tất cả chuyện này. Giết hắn, trở về tiên giới 500 năm sau. Nhân gian không hỏi nữa. Thế nhưng chín cây diệt hồn đinh đâm vào tim hắn, ba cây nát. Nhiệm vụ thất bại. Đạm Đài Tẫn không chết. Lê Tô Tô… cũng không thể trở về tiên giới nữa rồi. Hắn giam nàng vào ngục tối. Lễ phong hậu vốn nên là ngày vui thiên hạ đại xá, nay trở thành địa ngục với nàng. Nàng phá thân, bao nhiêu ôn nhu hắn dành cho Diệp Băng Thường hết cả, đối với nàng chỉ còn lại tàn nhẫn và lãnh khốc. Lúc đó hắn đã dốc hết sức tàn cố gắng hỏi nàng một lần sau cuối: “Tại sao?” Tại sao lại không một tiếng động, đâm xuyên tim hắn? Nàng đã trả lời hắn thế nào? “Ta vốn là đến để giết ngươi.” Lê Tô Tô khi đó quá chắc chắn vào vũ khí của mình. Hoặc cũng có thể, nàng đã quá mỏi mệt để đóng kịch với hắn. Cho nên khoảnh khắc nhiệm vụ thất bại, nàng biết chắc mình không còn đường lui nữa rồi. “Ta không cần gì từ ngươi nữa. Là ta có lỗi. Ta sẽ trả cho ngươi một thứ càng tốt hơn.” Mùa đông năm đó, tuyết rơi trắng xóa. Nàng hiến tiên hồn của mình cho trời cao, mượn thiên lôi, lấy thần tủy đổi tà cốt, đưa Đạm Đài Tẫn tới tiên lộ mênh mông, rồi gieo mình từ tường thành xuống. Đến đoạn này thì nhà edit drop. Cũng coi như hết kiếp thứ nhất. Ai thích BE có thể dừng ở đây cũng được. Nam chính ngược thân nữ chính được mấy chương cuối, còn nữ chính ngược tâm nam chính từ đầu đến cuối chứ khác gì :))) Khổ tâm nhất là nam chính không hề biết là nữ chính có tình cảm với mình. Nam chính không có tình ti, tình đã sâu đậm vẫn còn không hay biết. Quần thần phản đối hắn lập nàng làm hoàng hậu, hắn bèn giết hết tất cả những kẻ phản đối. Giam lỏng nàng trong tẩm điện, ngày ngày mở mắt ra đều phải hỏi ám vệ một câu xem nàng đâu, chỉ sợ nàng trốn mất. Nhưng có ai nhắc đến thì hắn vẫn phải gào mồm lên cãi: “Ai cho ngươi nói cô thích nàng!” Nữ chính thì yêu hận lẫn lộn, lẫn lộn sao mà cuối cùng vẫn quyết tuyệt lấy mạng hắn. Cho nên mới có một màn cô ngược tôi, tôi ngược lại cô đắng hết cả lòng mề mấy chương cuối kiếp 1. Sau khi tự vẫn thì hồn phách Lê Tô Tô thoát khỏi thân xác Diệp Tịch Vụ, trùng sinh về 500 năm sau. Nàng tu vô tình đạo, diệt tuyệt tình ái. Coi như cuộc đời Diệp Tịch Vụ chỉ là một giấc mộng hoàng lương, nhân thế cũng sẽ không còn Ma thần quấy nhiễu. Nàng và Đạm Đài Tẫn, có lẽ cũng sẽ không bao giờ chạm mặt… Cá nhân ta thì thấy từ phần tu chân không cuốn bằng phần nhân gian 500 năm trước. Lê Tô Tô đang yêu hận nùng liệt như thế mà đùng cái về tiên giới như bị tẩy não, nhìn Đạm Đài Tẫn chả còn cảm giác gì, F5 là F5 bằng sạch. Trong khi Đạm Đài Tẫn số khổ chìm nổi 500 năm đi tìm hồn phách của nàng đến không còn dạng người. Mà chưa hết, về sau Đạm Đài Tẫn nhập ma hai người còn tiếp tục hiểu lầm lên bờ xuống ruộng… Nói chung phần 1 còn đỡ vì nữ chủ có ngược nam chủ xong thì cũng sẽ vỗ về gì đó coi như bù đắp lại. Mà sang phần 2 cái đúng tuyệt tình luôn. Đầu tiên là giả bộ không quen. Bị lộ tẩy rồi thì dứt khoát bơ đẹp hắn. Tới tận lúc hắn nhập ma cũng không tới kịp. Haizz nói chung là ai chửi nam chính tra thì chửi chứ ta chỉ thấy hắn thảm. Lúc ở nhân gian làm Tẫn hoàng chắc ngược nữ chính được mấy tập. Mà nghĩ cũng tội, bị phụ tình ai chả đau, đau nữa là nữ chính cho câu: “Ta vốn là đến để giết ngươi.” khác gì xóa sạch rung động từng có giữa hai người biến thành một âm mưu một vở kịch từ đầu tới cuối. Sau này lúc hắc hóa nhập ma chắc cũng ngược nữ chính được mấy tập, mà ngược xong đi chết luôn mới sợ. Nam chính gì mà khổ hơn phản diện… 'Trường Nguyệt Vô Tẫn' cập nhật poster mới: Mê mệt với tạo hình của La Vân Hi và Bạch Lộc Được cái văn tu tiên thì chết hay hồn phi phách tán cũng không đáng ngại. HE hay BE là ở ý chí của tác giả thôi :)) Tác giả này tuy hơi ghẻ lạnh nam chính trong quá trình một tí thôi, kết cục vẫn gọi là có tâm lắm. Đọc phần tu tiên hơi lê thê lại còn quá đáng với nam chính quá, ta đã định drop rồi. May mà từ lúc cho nam chính hắc hóa truyện lại hay hẳn ra. Xong phiên ngoại cũng cho nữ chính mang theo con truy lại nam chính cũng gọi là có tí an ủi :3 Nói chung là truyện rất được nha, đề cử đề cử. Chủ yếu vì ta rất thích nam chính, điên điên, tàn nhẫn, khát máu và THẢM :))) Gỡ mìn một chút là truyện song khiết. Gỡ mìn thêm tí nữa là nam chính chưa bao giờ thích nữ phụ, cũng như nữ chính chưa bao giờ thích nam phụ. Họ chỉ tự ngược nhau :)))) *** Review Đằng La Vi Chi vốn là một tác giả nổi tiếng với những tác phẩm chuyên ngược nam. Hầu hết các tác phẩm của cô đều có phần lớn nội dung là ngược nam chính. Tuy kết cục đều HE và nữ chính về với tra nam chính nhưng vì quá trình ngược nam khá sảng khiến nhiều chị em cũng khá hài lòng. Nhưng lần này Đằng La Vi Chi cũng có một số thay đổi với phòng cách viết thường ngày. ‘Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc BE Kịch Bản’ tuy cũng mang màu sắc trước ngược nữ sau ngược nam nhưng lần này có vẻ cô theo con đường ngược nữ nhiều hơn. Đọc qua văn án sẽ cảm thấy đây là một câu chuyện ngược nam vả mặt bôm bốp, nhưng thật sự thì nội dung không hề vậy. Tránh tình trạng có nhiều độc giả ưa ngược nam đọc phải văn án rồi nhảy hố nhầm, hay những bạn ưa đọc ngược nữ mà vì văn án bỏ hố, mình sẽ review sơ qua về bộ này. Nam chính vốn sinh ra thân mang tà cốt, tình tình độc ác tàn nhẫn lại còn không có tình ti. Tà cốt thức tỉnh chú định Ma Thần xuất thế. Nữ chính cũng vì thế mà phải trở về 500 năm trước để rút tà cốt trong thân nam chính ra. Và cũng trong thời gian trở về 500 năm trước, với thân phận phàm nhân. Hai người trải qua dây dưa các loại. Ở giai đoạn đầu thì mục tiêu của nữ chính chỉ là vì rút tà cốt khỏi thân nam chính nên nàng không hề có tình cảm gì cả. Tuy nam chính lạnh lùng tàn nhẫn ngược nữ chính nhưng khoảng giai đoạn đầu thì đối với một người không hẳn có tình cảm gì như nữ chính cũng không thể tính là ngược. Nhưng càng về sau, trải qua nhiều chuyện, tình cảm của hai người cũng có bước tiến, cũng có hy sinh vì nhau, nhưng hiểu lầm lại nhiều hơn nên các cảnh ngược nữ càng ngày càng nhiều. Nam chính yêu nữ chính? – Có yêu. Nhưng so với quyền lực thì tình yêu đó không sánh bằng. Nam chính là một người vô cùng muốn sống, hắn có thể chịu khổ chịu cực, nhưng lại không thể chết. Nam chính không từ thủ đoạn, không chuyện gì mà không dám làm chỉ để đạt được mục đích của bản thân. Cho nên cũng vì vậy mà cho dù trong lòng thật sự có tình cảm với nữ chính thì cũng vẫn gây ra những đau khổ cho nữ chính. Một giai đoạn ngược nữ nhất của truyện chính là khi còn ở phàm thế, nam chính tùy tay đưa vĩnh sinh hoa có thể cứu mắt của nữ chính cho người khác. Cái này khiến cho mình thật sự muốn bỏ luôn truyện những vẫn cố gắng lết tiếp. Trong những tháng ngày ấy, nữ chính đốt cháy sinh mệnh của bản thân để tạo nên thần tủy. Để rồi trên tường thành, nàng tự đốt tiên hồn, hoàn thành thần tủy, muốn dùng thần tủy để thay thế tà cốt trong người nam chính, nguyện nam chính từ nay đi lên chính đạo, 500 năm sau không có Ma Thần, nàng cũng theo đó mà tiêu tán trong thiên địa. Cũng may vốn dĩ nữ chính thân mang huyết mạch Phượng Hoàng, có thể niết bàn trọng sinh lần nữa sống lại. Trở về tiên đạo, từ nay nàng bước lên con đường tu Vô tình đạo, nguyện cả đời không gặp lại nam chính, cũng không còn động tâm vì ai nữa. Cả một phần sau khi trở về thế giới tu tiên cũng là những chuỗi ngày ngược nam vả mặt. Từ ngày nữ chính đốt cháy sinh mệnh rời khỏi phàm trần, nam chính trải qua 500 năm muốn tìm kiếm lại nữ chính. Khoảnh khắc hai người gặp lại nhau, đối với nam chính là 500 năm đau khổ tuyệt vọng, nhưng đối với nữ chính lại giống như chuyện của ngày hôm qua. Cũng vì thế mà trong lòng của nàng giờ đây đối với nam chính không có chút tin tưởng hay kỳ vọng gì nữa. Cũng vì thế mà con đường truy thê của nam chính cũng trở nên gian nan hơn. Tất nhiên đến cuối cùng thì cả hai cũng về được với nhau. Truyện dài 139 chương nhưng phải hết 80 chương ngược nữ. Nên vì thế những bạn nào đọc văn án tưởng nhầm ngược nam thì có thể quay đầu kịp lúc. Mời các bạn mượn đọc sách Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE của tác giả Đằng La Vi Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Siêu Mẫu - Hồ Ly Xù Lông
“Khi mặc quần áo, cài sai nút áo có thể cài lại, nhưng trong tình cảm, nói sai làm sai, thì không có cơ hội sửa đổi, càng không có khả năng bắt đầu lại lần nữa.” Cũng như câu chuyện của Đan Ninh và Tiêu Mạc Phàm vậy. Đan Ninh là một cô gái lạc quan, giàu tình cảm và rất nhiệt huyết với công việc. Cô bước chân vào giới người mẫu khi mới 18 tuổi. Ở cái tuổi chập chững bước vào đời, cô vẫn chưa thể lột bỏ hết sự ngây thơ trong sáng của một cô gái trẻ. Tình yêu đầu đời rất đẹp, rất thơ mộng như một cây kẹo ngọt ngậy mùi hương nên chẳng ai có thể tránh được sự hấp dẫn của nó. Đan Ninh cũng không ngoại lệ, vì tình yêu cô đã đánh đổi quá nhiều thứ. Cô gặp Tiêu Mạc Phàm khi sự nghiệp đang lên đến đỉnh cao. Vì yêu anh, cô đã hy sinh tuổi trẻ, lựa chọn từ bỏ sự nghiệp người mẫu và phấn đấu trở thành diễn viên. Cô làm tất cả những điều đó chỉ vì muốn được sánh vai cùng anh. Nhưng hóa ra, tình yêu 5 năm của cô lại bắt đầu từ một lời nói dối, để rồi cuối cùng, cô qua đời trong một tai nạn xe cộ khi tuổi đời còn quá trẻ. Khi Đan Ninh những tưởng tất cả đã kết thúc với cô thì một phép màu lại xảy đến. Cô được sống lại trong thân xác của Tĩnh An, một cô gái 18 tuổi.  Đan Ninh nhận ra cô và Tĩnh An có rất nhiều nét tương đồng, hai người cùng có một đôi mắt biết nói thu hút người đối diện, cùng đam mê công việc người mẫu và cùng đem lòng mến mộ một người đàn ông. Một lần nữa sống lại ở tuổi 18, Đan Ninh tập trung phấn đấu vì sự nghiệp mà cô đã bỏ lỡ ở đời trước và cố gắng nắm bắt được nhiều cơ hội hơn. Chính nhờ đôi mắt và thần thái quá giống Đan Ninh, Tĩnh An đã vô tình khiến Đường Dự bị thu hút. Nhiếp ảnh gia quỷ tài Mr. Tang lừng danh được công chúng sùng bái vì tài hoa xuất chúng, giữ địa vị có một không hai trong giới nhiếp ảnh. Nhưng ít ai biết rằng Mr. Tang tên thật là Đường Dự.  Ấn tượng của Tĩnh An về Đường Dự là vẻ ngoài anh tuấn, phong thái và lịch sự nhưng cũng rất lạnh lùng. Khi được nghe kể về một người mẫu trẻ có thần thái rất giống với Đan Ninh, anh lập tức sắp xếp một buổi chụp ảnh để có cơ hội được gặp cô.  Vừa mới nhìn thấy Tĩnh An, anh đã lập tức bị cô hấp dẫn. Khi bắt đầu chụp hình, Đường Dự nhận ra Tĩnh An mới là người khống chế ống kính trong tay anh, từ ánh mắt hút hồn, thần thái đến từng bước đi để tạo dáng của cô làm cho Đường Dự bị vây hãm trong đó. Nhìn Tĩnh An qua ống kính, hình ảnh của Đan Ninh lại ùa về trong tâm trí anh.  Tĩnh An quá giống Đan Ninh, hình bóng hai người con gái cứ mơ hồ đan xen khiến Đường Dự vừa hoang mang lại vừa bối rối. Nhưng dần dần anh nhận ra rằng, Tĩnh An không phải Đan Ninh.  Đan Ninh vừa là nút thắt khó buông bỏ trong anh vừa là tiếc nuối của anh, còn Tĩnh An là người một lần nữa mở cánh cửa trái tim tưởng như đã khép chặt của anh. Đường Dự muốn giúp cô tỏa sáng, muốn vì cô mà loại bỏ chướng ngại vật. Vì một lời nói của cô, anh sẵn sàng công bố thân phận giấu kín của mình – nhiếp ảnh gia Mr. Tang. “Có lẽ, đã động lòng rồi” Ngày cô tỏa sáng trên sàn catwalk của tuần lễ thời trang, anh lặng lẽ đến, mang theo chiếc máy ảnh yêu thích, đứng trong góc nhỏ bên sân khấu dùng ống kính trong tay lưu giữ từng khoảnh khắc rực rỡ nhất của cô. Hào quang của cô là ánh sáng chiếu rọi góc tối của anh. Từ động lòng cho đến động tình, tình yêu làm cho trái tim của người đàn ông lạnh lùng ấy tan chảy. Tình yêu khiến cho Đường Dự sẵn sàng giải nghệ, chấp nhận quay về tiếp quản công ty của gia đình chỉ vì muốn giúp người con gái anh yêu thực hiện khát vọng vươn ra thế giới. Đến lúc này, Tĩnh An mới nhận ra tình cảm của anh dành cho mình, nhưng những tổn thương trong quá khứ đã khiến trái tim cô đóng băng và chằng chịt những vết sẹo. Tĩnh An từ chối anh, từ chối yêu và được anh yêu. Cô nói với anh: “Trở về đi” Xin anh hãy trở về để cô có thể tiếp tục trốn tránh, tiếp tục bảo vệ trái tim mang nặng vết thương ấy. Nhưng đến cùng, nó lại chẳng nghe theo sự điều khiển của cô nữa rồi. Cô đã chạy đến nơi anh đã hẹn. Có ai đó từng nói: “Khi tình yêu mới bắt đầu, chúng ta không hề hay biết đó là tình yêu.”(**) Thực ra, Tĩnh An đã động lòng. Một người đàn ông luôn tôn trọng cô, săn sóc, bảo vệ và trân trọng cô, sao cô có thể không động lòng? Làm sao cô có thể lạnh nhạt với người đàn ông đã từng bước lặng lẽ xâm nhập vào cuộc sống của cô từ lúc nào không hay? Ngày đó cô vội vã rời khỏi kinh đô thời trang nước Pháp để trở về bên anh. Ngày đó, cô nhận ra rằng cô yêu anh. *** 18 tuổi, Đan Ninh vì một bữa trưa miễn phí mà tham gia cuộc thi người mẫu Tinh Quang, từ đó trở thành người mẫu mới. 21 tuổi, Đan Ninh vì nóng lòng trong sự nghiệp, cố gắng từ người mẫu hạng C thành công tiến lên vị trí người mẫu hạng A. 22 tuổi, Đan Ninh vì Tiêu Mạc Phàm, không tiếc nuối dứt khoát từ bỏ cuộc đời người mẫu, trở thành một diễn viên mới. 26 tuổi, Đan Ninh vì muốn làm cho trái tim năm năm cố chấp chết đi hoàn toàn, đi ô tô trên đường đến hôn lễ của Tiêu Mạc Phàm và người mẫu Lý Na bị tai nạn xe cộ lao xuống vực. ... 26 tuổi, cô mở mắt ra, lại...trở thành thiếu nữ 18 tuổi, Tĩnh An. Nửa đời làm người, tim Đan Ninh nguội lạnh, thầm nghĩ: Đời này, cô không muốn yêu, thế giới của cô chỉ có trên sân khấu, cô sống vì nghề người mẫu   Mời các bạn đón đọc Siêu Mẫu của tác giả Hồ Ly Xù Lông.
Phượng Nghi Thiên Hạ - Tâm Doanh Cốc
Liễu Khinh Vũ, xuất thân từ danh gia vọng tộc, kì tuyển tú năm ấy đến miếu Nguyệt Lão, một lòng mong muốn được gả cho nam tử tốt nhất trong thiên hạ - Hoàng đế. Nàng không ngờ ở chính miếu Nguyệt Lão ấy, nàng gặp được nam tử cướp đi trái tim mình - Lý Hy. Chàng nhặt khăn tay nàng đánh rơi, cùng nàng hứa hẹn sẽ đem khăn đến phủ trả lại cho nàng. Nhưng chưa đợi được, xe ngựa tuyển tú đã đưa nàng vào cung. Nàng không ngờ, ở vườn hoa trước đại điện, nàng không gặp hoàng đế mà lại gặp Lý Hy. Chàng mặc triều phục đội mũ quan... Thời khắc ấy, ước nguyện của Khinh Vũ đã thay đổi, một lòng hi vọng không được chọn, cũng Lý Hy hẹn ước bên nhau. Nàng đến tạ ý chỉ của Thái hậu, không ngờ lại gặp Hoàng đế. Tiểu muội muội của Hoàng đế một mực đòi Hoàng huynh đi thả diều, còn kéo theo nàng. Hắn phát hiện ra miếng ngọc bội trên cổ nàng - miếng ngọc trước đây rất lâu, khi còn bé trong lúc bị sốt cao được nàng bên cạnh chăm sóc hắn đã tặng cho nàng. Hoàng đế ép buộc nàng bên mình, hôn sự với Lý Hy bỗng chốc hóa hư không. Nàng căm phẫn nhưng không thể kháng chỉ, đau thương nhìn nam tử mình yêu bị Hoàng đế điều ra biên ải đánh giặc. Nàng là nữ nhân của Hoàng đế nhưng ngày đêm mong nhớ nam tử khác, hỏi thăm tin tức về Lý Hy. Nàng mang thai, ngày Lý Hy trở về, nàng đang ở cữ vội vàng chạy đến đài gác, ngắm Lý Hy từ xa, khóc đến thương tâm. Nàng được phong hậu, Lý Hy được Thái hậu tứ hôn... Từ ngày đó, nàng tự chôn vùi hết tình cảm dành cho Lý Hy. Nàng ở Hậu cung càn quấy, dùng thủ đoạn lộ liễu bao nhiêu cũng chưa từng thấy ai trách cứ, phát giác. Đám phi tần nhìn nàng căm phẫn. Hoàng đế dung túng yêu thương nàng, nàng không càn quấy nữa, luôn bồi hắn uống thuốc bổ. Hoàng đế uống thuốc, uống suốt 6 năm, cuối cùng sắc mặt nhợt nhạt nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Đến giây phút cuối cùng ấy, Liễu Khinh Vũ bật khóc. Đến cuối cùng, nàng cũng trả được thù, nhưng nhận lại được gì? Nàng không nhận ra người nàng hận nhất cũng từ từ ăn sâu vào tâm gan trở thành người nàng yêu nhất... -----[ Trích đoạn 1 ]----- Ta chưa từng biết, chỉ cần ta tùy ý cười là có thể khiến hoàng đế điên đảo thần hồn. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nội giám đến gọi hoàng đế lâm triều, hắn vừa định đứng dậy, cánh tay ta đột nhiên ôm lấy thắt lưng cường tráng, dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng, ở lại với nô tỳ một lát được không…” Vì thế quân vương không vào triều sớm. Ta không thích kiến trúc cổ xưa của Đông cung, hắn liền sai người thu thập hoa cỏ của cả kinh thành và ngoại ô, ủ thành nước hoa, pha thuốc màu quét lại vôi cho ta, lập tức khắp kinh thành không ngửi thấy hương hoa, bướm chỉ bay lượn dập dờn trong Đông cung. Nửa đêm ta đột nhiên muốn ngắm tuyết, hắn không ngại tối trời đưa ta lên Ly Sơn. Ta nóng lòng nhớ nhà, hắn thuận theo ý ta xuống tuần phía Nam. Sử quan ghi chép: Đương kim thánh thượng và hoàng hậu yêu thương lẫn nhau, tình cảm gắn bó, nguyện làm uyên ương không làm tiên. -----[ Trích đoạn 2 ]----- Rốt cuộc ta đã trả được thù, nào những thống khổ ngày xưa hắn trút lên người ta, nào những cưỡng bức tù túng hai năm trong mù mịt tăm tốt, ta đã trả lại hết. Hắn hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Ta thảng thốt không nói lên lời. Hắn quả thực biết hết… trao hết quyền lực cho ta để ta có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau khi ngôi vua thay đổi vẫn hưởng phồn hoa! Ta cứ cho là hắn hồ đồ, đầu óc bị sắc đẹp của ta làm mê muội, hóa ra hắn vẫn tỉnh táo, chỉ có một mình ta chìm đắm trong thù hận, không tài nào thoát ra… Nước mắt của ta lăn xuống, ta thấy ánh mắt hắn dần dần tản mát, sinh khí từ từ rút khỏi thân thể, trong lòng chợt len lỏi một tia hối hận, mà hắn lại nở nụ cười, “Có phải chung quy nàng cũng không hận được trẫm phải không… Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận cả! Ha ha…” Bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc siết chặt, ánh mắt tỏa ra sự tinh nhuệ rực rỡ như sao băng, cuối cùng lụi tắt trong bóng tối khôn cùng, “Khinh Vũ, trẫm cảm thấy rất may mắn vì kiếp này trẫm là hoàng đế… nhờ vậy mới có quyền lực cưỡng ép giữ nàng lại bên cạnh!”   Mời các bạn đón đọc Phượng Nghi Thiên Hạ của tác giả Tâm Doanh Cốc.
Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày - Hoa Lý Tầm Hoan
Trấn Bắc Vương thế tử Việt Dung là “thần tiên sống” trong mắt của mọi người, còn nhớ ngày thế tử ra đời trên trời giáng xuống cam lộ, giải đại nạn hạn hán ở Tây Bắc, có vị cao nhân từng nói thế tử mệnh cách bất phàm, là Tiên Quân trên trời chuyển thế.  Quả nhiên như lời cao nhân đã nói, thế tử từ nhỏ vấn đạo tu tiên, lớn lên lại thanh lãnh bất phàm, cả người tiên khí phiêu phiêu như trích tiên lạc vào trần gian. Thật khiến cho người ta chỉ dám đứng từ xa mà tôn kính, ngưỡng mộ mà chẳng không dám lại gần vì sợ làm ngại mắt tiên nhân. Mà thế tử phu nhân Tô Cấm là người vô cùng ôn nhu đoan trang, tính tình hiền huệ nhã nhặn, chính là hình mẫu thê tử lý tưởng của vô số nam nhân, càng là hình mẫu dâu hiền mà các mẹ chồng mong ước.  Thế tử Việt Dung và thế tử phu nhân Tô Cấm đã thành thân hơn ba năm, cùng nhau dưỡng dục một nhi tử, tuy tình cảm không nồng nàn đến khắc cốt ghi tâm nhưng cũng tương kính như tân, là đôi phu thê mẫu mực trong mắt của mọi người. Chính Việt Dung và Tô Cấm cũng cảm thấy như vậy. Mãi cho đến một ngày, vì một tai nạn nhỏ, hai người đột nhiên tráo đổi thân phận, mới phát hiện... Phu quân cao lãnh ưu nhã đại thần tiên ư? Phu nhân ôn nhu đoan trang, kiều kiều nhược nhược tiểu đáng thương à? Không, tất cả đều không tồn tại. Tồn tại chỉ có hai người kỹ thuật diễn siêu cấp, ngụy trang bao nhiêu năm cũng không bị vạch trần mà thôi. Mời các bạn đón đọc Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan.
Khách Bộ Hành Thời Gian - Mộc Phù Sinh
Hành Sùng Ninh – cậu ấm của một tập đoàn nổi tiếng bị bắt cóc năm mười lăm tuổi. Vụ bắt cóc trở thành nỗi ám ảnh của anh, khiến anh phải sống thực vật suốt ba năm. Mười hai năm sau, khi đã trở thành một nhân vật đầy tiếng tăm trong ngành công nghiệp thiết kế đồng hồ, anh gặp Diệp Giai Nam lần đầu tại Ai Cập. Cô chính là người đã tiếp cho anh tia nắng trong cuộc sống. Thế nhưng, tất cả những điều tốt đẹp dường như đều không thể thoát khỏi bàn tay của định mệnh. Hai con người được gặp gỡ là do duyên số, nhưng duyên số hóa thành điều may mắn hay là sự trớ trêu, không ai có thể biết trước được… *** Người thông tuệ thường nói rằng: ‘Chỉ có những kẻ ngốc mới vội vàng.’ Nhưng anh lại chẳng có cách nào ngăn mình đem lòng yêu em.”* Diệp Giai Nam không ngốc cũng chẳng phải là kẻ cuồng si, thế nhưng vào giây phút bóng lưng Hành Sùng Ninh khuất sau ngã rẽ, cô lại chẳng kìm được dòng nước mắt, cứ thế đuổi theo anh, gọi tên anh, hôn anh. Diệp Giai Nam tuyệt đối không dám thú nhận với Hành Sùng Ninh rằng cô đã muốn hôn anh từ lâu lắm rồi, từ cái ngày tình cờ ngồi cạnh anh trên chiếc xe bus đi thăm ngôi đền Abu Simbel ở Ai Cập, khi cô thậm chí còn chưa biết tên anh, còn anh vẫn đang say ngủ với chiếc mũ che mất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi mà cô thấy cực kỳ quyến rũ.  Một năm sau, hai người gặp lại nhau trong làn mưa bụi giữa rừng hoa ngân hạnh. Lúc này, Diệp Giai Nam đã biết tên anh là Hành Sùng Ninh, người đứng đầu một hãng thiết kế đồng hồ nổi tiếng thế giới và là người mà cô phải khom lưng nịnh hót. Chỉ có điều, hình ảnh của Diệp Giai Nam trong lần gặp lại này có phần nhếch nhác vì mưa và bụi đất. Trong lúc tay xách nách mang, cô lên tiếng xin sự giúp đỡ của anh với hy vọng người đối tác này có thể thể hiện chút phong thái ga-lăng. Thế nhưng, Diệp Giai Nam không ngờ rằng người đàn ông đẹp trai này lại mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ không nhẹ. Sau này khi nhớ lại ngày hôm đó, ắt hẳn Hành Sùng Ninh cũng có ít nhiều hối hận, nếu ngày đó anh chịu đưa tay giúp cô xách đồ, cô chắc chắn sẽ không ác cảm với anh nhiều đến thế. Nhưng mà, lúc đó trông cô nhếch nhác thảm hại thật sự luôn. Với cả, cuối cùng cô cũng thích anh trước đấy thôi =__= Chỉ có điều, từ chỗ “cực kỳ ác cảm” cho tới “thích” của Diệp Giai Nam là cả một quá trình, mà quá trình đó bao gồm việc cô “tình cờ” hắt cả một xô máu gà vào người anh theo đúng nghĩa đen, sau đó lại bị anh “vô tình” vặn trật khớp xương bả vai đau phát khóc. Tóm lại là nghiệp quật cả đôi cho đẹp lòng nhau.  Mời các bạn đón đọc Khách Bộ Hành Thời Gian của tác giả Mộc Phù Sinh.