Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thịnh Thế Thanh Phong

Hệ liệt: Thần Toán Tứ Bộ Hệ Liệt Tên gốc: 晟世青风 Thể loại: Cổ trang, cung đình, giang hồ, giảo hoạt đế vương công x băng lãnh thụ CP chính: Ngao Thịnh x Tương Thanh Tình trạng: Hoàn [145 chương] Văn án: Ngao Thịnh từ bé đã lộ bản chất là sói, đến khi trưởng thành liền nghiễm nhiên trở thành một tên ác lang độc đoán tàn nhẫn. Làm hoàng đế, hắn luôn tỏ ra quyết đoán và lãnh khốc. Đại thần khuyên răng: “Hoàng Thượng, trị quốc phải dụng tâm.” Ngao Thịnh khinh khỉnh: “Hôn quân không bằng bạo quân.” Tương Thanh lại là một khối băng lạnh lẽo, hỉ nộ không lộ, vui buồn đều giấu. Chẳng qua, y chỉ ôn nhu với con sói kia một chú, thế mà hắn lại trầm mê bất chấp mọi thứ, bám lấy y không rời. Khi ấy, giữa ngôi vị hoàng đế và Tương Thanh, chỉ có thể chọn một, Ngao Thịnh đã chọn đế vị, bởi ngoài việc phải làm hoàng đế, hắn căn bản không có cơ hội để lựa chọn. Vì thế, Ngao Thịnh đăng cơ, Tương Thanh rời đi. Sau khi lên ngôi, Ngao Thịnh vận dụng hết toàn lực, chỉ vì mong tìm được Tương Thanh về. Hắn đã làm hoàng đế, đã có quyền lựa chọn. Đại thần can gián: “Hoàng Thượng, trong thiên hạ mỹ nhân nhiều vô số.” Ngao Thịnh cười nhạt: “Ta không có hứng thú với đám mỹ nhân ấy.” Đại thần nhíu mày: “Hoàng Thượng, lễ nghi…” Ngao Thịnh lạnh lùng cười: “Tìm không được Thanh về, ta liền bồi táng các ngươi cùng hai chữ lễ nghi.” *** Tóm tắt: 1 hoàng đế bất chấp lễ nghi chỉ cầu mong được sống cùng phu tử của mình đến trọn đời, si mê lưu luyến,thủy chung một lòng đã đổi cả tên nước thành tên của mình và ái nhân. Trong mắt những người không quen, không biết họ thì đó là hôn quân háo sắc và yêu nghiệt Đắc Kỷ đầu thai hại nước hại dân. Nhưng đối với người hiểu rõ họ thì đó là 1 người thông minh sắc sảo chung tình hiếm thấy và 1 người tử tế nhân từ chân thành. Họ đã cùng nhau trải qua những trận chiến cam go, đối mặt với hiểm nguy trùng trùng điệp điệp để có thể nhìn thấu tâm tư đối phương và tình cảm của chính mình.   Điểm trừ: Nhĩ Nhã muốn xây dựng nên cuộc chinh chiến hào hùng, nhiều kịch tính, nhiều diễn biến bất ngờ, nhiều sự kiện đan xen nhưng kết quả là vẫn như Hảo Mộc Vọng Thiên, càng cố gắng đưa vào nhiều thì lại càng sai nhiều và càng dư thừa nhiều. Có những sự kiện chẳng có ý nghĩa gì nhưng Nhã vẫn cứ cố đưa vào để tạo nên sự hồi hộp rồi sau đó lại quên đi mất cái sự kiện kia. Và điểm vô lý nhất trong tất cả những điểm vô lý là Nhã để cho người chết sống lại bằng cách dễ dàng đến mức ngỡ ngàng. Cảm nhận cá nhân: Do đọc 1 hệ liệt liên tiếp nhau nên những diễn biến trong các bộ trước vẫn còn nhớ rất rõ, khi thấy sự không trùng khớp nhau trong bộ sau khiến mình rất khó chịu. Không chỉ là sự không trùng khớp giữa các bộ truyện mà các tình tiết trong cùng 1 bộ lắm lúc cũng phi lý và chẳng liên quan gì đến nhau. Trong lúc đọc Thịnh Thế Thanh Phong, đã có vài lần mình phải tạm ngừng đọc trong vài ngày để sự khó chịu tạm lắng mới có thể quay lại đọc tiếp. Và nghe lời bé cún, mình chỉ tập trung vào tình cảm của các nhân vật mà không quá tập trung vào các tình tiết trong truyện nên đoạn sau dễ nuốt hơn rất nhiều. Xen lẫn trong những âm mưu toan tính, những trận đánh hùng hồn chính là cái tình cảm “Thanh còn Thịnh còn, Thanh mất Thịnh vong. Thịnh Thanh hai chữ, mãi chẳng phân ly”. Tình cảm của họ đến từ những ngày khi Ngao Thịnh bắt đầu vào kinh với thân phận thái tử , họ đã cùng nhau đề phòng, cùng nhau dè dặt, chưa biết bước tiến ngày sau thế nào. Trong những ngày tháng khó khăn ấy, Ngao Thịnh đã sớm nhận ra tình cảm của mình với Tương Thanh nhưng Tương Thanh vẫn mãi miết không nhận ra tình cảm của chính mình, hay nói đúng hơn tình cảm của Tương Thanh lúc này chưa đủ mạnh để Tương Thanh ở lại bên Ngao Thịnh mãi mãi. Sự ra đi của Tương Thanh giống như một cuộc chạy trốn, trốn khỏi sự trói buộc của tình cảm, trốn khỏi hạnh phúc mình không nên nhận khi có người đã vì mình mà tổn thương, đi để biết những khó khăn người kia sẽ phải đối mặt, đi để vì người kia tạo dựng nên một giang sơn vững chắc. Không phải là không về mà là chưa về vì chưa tìm hiểu đủ để có thể giúp người kia thâu tóm toàn bộ giang sơn, mà thật ra đó cũng chỉ là lý do để trì hoãn việc quay lại, cái chính vẫn là không biết phải đối diện với tình cảm của người kia như thế nào khi bản thân chưa có sự rung động tương tự. Không phải là không có, chỉ là chưa giống nhau nên cảm thấy tình cảm kia giống gánh nặng. Một người thể hiện sự si mê của mình ra khắp mọi nơi mọi lúc trước mặt mọi người, một người thì thể hiện sự quan tâm bằng cách lúc nào cũng lo nghĩ làm sao mới có thể tạo nên những điều kiện thuận lợi cho người kia, bản thân có chịu thiệt thòi một tí cũng không sao. Tình cảm của Ngao Thịnh quá lớn, sự quan tâm của Ngao Thịnh quá nhiều, nỗi lo lắng bất an có thể sẽ lại không nhìn thấy Tương Thanh của Ngao Thịnh quá thường xuyên đến mức dễ khiến người ta xót xa cho Ngao Thịnh mà trách Tương Thanh sao lại vô tâm hững hờ đến vậy. Trái ngược với một Ngao Thịnh lúc nào cũng căng tràn sức sống như một ngọn lửa sung mãn, Tương Thanh lại dịu dàng như một dòng suối, thoạt trông thì rất bình lặng nhưng kỳ thực nước suối vẫn luôn di chuyển đổ về biển. Tương Thanh không có da mặt dày như Ngao Thịnh nên Tương Thanh chỉ có thể thể hiện tình cảm của mình bằng việc dốc hết tâm tư sức lực giúp Ngao Thịnh bình định chấn chỉnh giang sơn. Và vì không thường xuyên thể hiện nỗi lòng của mình nên khi Tương Thanh thể hiện nỗi nhớ trong những tháng ngày xa cách trước trận chiến cuối cùng khiến ta cảm thấy còn buồn bã hơn, còn da diết hơn nỗi lòng của Ngao Thịnh kia. Ở bên một Tương Thanh bình bình đạm đạm, chân thật chất phát khiến lòng ta bình tâm. Tình cảm dịu dàng mà Tương Thanh dành cho Ngao Thịnh, tình cảm da diết mà Ngao Thịnh dành cho Tương Thanh khiến ta cảm thấy lòng dâng tràn ngọn lửa sưởi ấm trong đêm đông Có nhiều bài hát về Thịnh Thế Thanh Phong nhưng mình thích nhất là bài Tình về trong nhà Beedance, có lẽ vì có lồng vào những đoạn hội thoại của hai người và có cả hình minh họa phác họa quá đúng sự cô độc của Tương Thanh và Ngao Thịnh. ***   Thuộc Thần Toán Tứ Bộ Hệ Liệt. Bộ thứ ba. Thể loại: nhất thụ nhất công, cổ trang, cung đình, lãnh tĩnh thụ, ác lang đế vương công. Nhân vật: Ngao Thịnh x Tương Thanh. Tương Thanh là tam đương gia của Hắc Vân Bảo nên đương nhiên võ nghệ cũng thuộc hàng cao thủ trong thiên hạ cũng chỉ đứng sau Tư Đồ và Mộc Lăng sau này có thêm Tần Vọng Thiên (tên này còn vượt được TĐ cơ mà). Tương Thanh nói là lãnh tĩnh lạnh lùng nhưng không phải vì tâm địa thế nào cả mà chỉ bởi y không hay cười lại hay cho rằng tài ăn nói của mình không tốt thực chất Tương Thanh rất đáng yêu, như Mộc Lăng nói là một Tương Thanh nhân hậu hiền như cục bột ai thích làm gì thì làm, y luôn độc lai độc vãng nhưng lại là người dễ chịu vì y tốt bụng nhìn ai cũng thấy mặt tốt, một Ngao Thịnh tâm cơ cũng không nhịn được mà yêu thương y. Lại nói đến Ngao Thịnh sinh ra là một hoàng tử nhưng lại phải ở chốn lãnh cung cùng mẫu hậu lúc mẫu thân chết hắn rời kinh thành, bị người ta khinh rẻ nên sớm đã có dã tâm, hắn khôn ngoan, độc địa là một con sói thật sự, ngay từ khi còn nhỏ đã biết tính toán mưu kế, nhưng hắn gặp được Hoàng Bán Tiên và Tư Đồ, một người dạy hắn võ công, một người dạy hắn sống khốn khéo chốn cung đình, cũng ở Hắc Vân Bảo hắn gặp được Tương Thanh sau này khi trở lại tranh đoạt ngôi vị Tương Thanh được lệnh đi theo hắn, Ngao Thịnh nhận ra chẳng ai trên đời này tốt với hắn như y, trong lúc tranh quyền đoạt vị hắn lại khiến Tương Thanh phải khổ sở nhưng vì hắn không còn sự lựa chọn, khi Ngao Thịnh lên ngôi, đổi quốc hiệu là Thịnh Thanh phồn vinh hưng thịnh nhưng Thanh của hắn lại đi mất rồi. Truyện bắt đầu là khi Tương Thanh sau ba năm phiêu bạt vì lí do gì thì mọi người nên đọc đã đồng ý quay về, lúc này Ngao Thịnh đã thấm nhuần nỗi nhớ dính lấy y như sam, chân thành đối đãi, yêu thương hết mực hắn thề rằng cho dù cả thiên hạ ai hắn cũng phải tính kế nhưng với Tương Thanh hắn chỉ có chân tâm, hắn cũng đã trưởng thành rất nhiều là một hoàng đế anh minh tính tình cũng khác trước, từ đây sẽ thấy một Ngao Thịnh không thể đáng yêu hơn được nữa!! Trong toàn bộ hệ liệt không có ai khiến cho tớ yêu thích như Tương Thanh và Ngao Thịnh, không phải là nhưng nhân vật nổi bần bật nhưng lại không hề kém cạnh chút nào, tình cảm giữa hai người bọn họ thì lại càng khiến người ta yêu thích hơn, một là đầu gỗ kiệm lời, một lại là sói lang nhưng yêu đầu gỗ hơn cả thiên hạ. Đời này Thịnh Thanh hai chữ không thể tách rời. Thịnh Thế Thanh Phong cũng là bộ mà tớ thích nhất. Trích dẫn một đoạn: Tương Thanh có chút bất mãn lườm hắn một cái, nói, "Ba ngày trước ngươi đã bắt đầu lo lắng. Bình thường khi ngồi xuống, ngươi hay lấy tay trái vén vạt áo, mấy ngày nay lại dùng tay phải. Lúc ăn cơm cũng không nhớ dùng canh, trước khi đi ngủ thì rửa mặt đến hai lần ... Những điều đó chứng minh trong lòng ngươi đang có điều không yên. Còn có, nếu ngươi nhướn mày bên trái là đang nghĩ đến chuyện xấu, nhướn mày bên phải là mất hứng không vui. Nhếch miệng bên phải là cười xấu xa, bên trái là đang cười nhạo người khác. Gõ ngón tay nghĩa là đang có tâm sự. Sờ cằm là vừa nghĩ ra chủ ý. Hai hàng lông mày cùng nhíu lại có nghĩa ngươi đang cảm thấy rất phiền." Ngao Thịnh ngây ngốc nghe, Tương Thanh bước tới vỗ nhẹ lên vai hắn, "Gọi ngươi là Thịnh nhi cũng đúng. Ngươi còn chưa trưởng thành nữa kìa." Nói xong, xoay người qua quàng khăn lên cổ, chuẩn bị rời đi lại bị Ngao Thịnh từ phía sau vươn tay ôm lấy, "Thanh ... quả nhiên ngươi là tốt nhất." Đủ sâu đậm đủ chân thành đủ ngọt ngào chưa..... Còn một bộ cuối của Thần Toán Tứ Bộ hệ liệt là Quốc Tướng Gia Thần Toán ( Viên Liệt x Ân Tịch Ly. Ân Tịch Ly là phụ thân của Hoàng Bán Tiên, Viên Liệt là thúc của Ngao Thịnh) bất quá tớ không có thiện cảm lắm với nhân vật Ân Tịch Ly nên chưa quyết định đọc, mọi người tự cảm nhận nhé.   Mời các bạn đón đọc Thịnh Thế Thanh Phong của tác giả Nhĩ Nhã.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thứ Xuất Thứ Xuất
Câu chuyện hôm nay mình muốn giới thiệu lại là một cốt truyện xuyên không kinh điển: xuyên qua thành tiểu thư thứ xuất. Chu Y Liên tỉnh giấc thấy bản thân đã xuyên vào thân thể của La Y, tiểu thư thứ xuất của một gia đình trung lưu. Cha La Y nhậm chức huyện lệnh ở một vùng xa xôi, mẹ nàng chỉ là di nương. La Y từ nhỏ sống cùng mẹ cả Hoàng thị và chị gái là Cẩm Tú. Nhưng cuộc sống của nàng khá thoải mái, vì Hoàng thị là người sâu sắc, lại thông minh. Bà có cách quản lí gia đình rất độc đáo, cũng đối xử tốt hết mực với thứ nữ La Y, nuôi nàng không khác gì dòng chính. Cẩm Tú cũng thân thiết với La Y. Cuộc sống của nàng tưởng chừng không thể nào tốt đẹp hơn, không cần tranh đấu, không cần ra mặt, tất cả đã có mẹ cả và chị gái thay nàng “gánh” team hết. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Hoàng thị lâm bệnh nặng, trước khi mất đi chỉ kịp thu xếp hôn sự cho Cẩm Tú. Cô phu nhân là con gái ruột của lão thái thái đem theo con trai con gái và một thứ nữ về thăm nhà mẹ đẻ. Vị phu nhân này chồng đã mất, tính tình lại ngang ngạnh, chanh chua. Cô phu nhân vốn nhắm tìm một mối hôn sự tốt cho con trai ở kinh thành, ai ngờ cậu quý tử của bà ta lại thầm mến La Y. Hắn đòi cưới nàng, chọc Cô phu nhân nổi giận. Bà ta gây sự ầm ĩ, khiến cho thanh danh của La Y hỏng bét, không ai dám cưới. Cuối cùng, La Y bị ép gả cho thứ tử của An Dương Hầu – Cố Dung Nghi. Tên này nổi tiếng háo sắc lại chơi bời trác táng, là một kẻ tra nam chính hiệu.   La Y đau khổ gả qua, bị mẹ chồng An Dương Hầu phu nhân chèn ép đủ điều, lại bị đám ong bướm trong hậu viện của Cố Dung Nghi chọc muốn điên. Nàng nuốt đau khổ vào trong tim, quyết tâm “lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó”, cải tạo tên trượng phu vô tích sự của mình. Mà đầu tiên phải dẹp loạn đám di nương, thông phòng của hắn. Sau nữa là ép Cố Dung Nghi đọc sách, cải thiện tình trạng mù chữ dốt nát của hắn. Bên cạnh La Y có sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ nên không tính là khó khăn. Truyện thuộc dạng điền văn, nam nữ chính đều là thứ xuất, có vài đoạn ngược nữ nhẹ nhưng sau đó là ngược nam :v. Nam chính là tra nam chính hiệu, tính cách khó chịu, lại không sạch nên team sạch sủng xin tránh xa hố này. Điểm cộng là truyện có một chút gia đấu, edit cũng khá mượt. Nữ chính tuy hơi ngốc trong việc tranh đấu nhưng tính cách cũng mạnh mẽ, không đau khổ đòi sống đòi chết khi bị gả cho một kẻ vô tích sự. Nam chính sau khi cưới nữ chính cũng ăn đủ khổ, bị La Y hành hạ về thể xác, nhà vợ khinh thường, các anh vợ thi thoảng lại kéo ra “dạy dỗ” bằng cả chân tay lẫn đầu óc. Vì vậy sau này nam chính trở thành thê nô chính hiệu, vợ bảo gì cũng nghe. Cuối truyện tất nhiên là nữ chính cải tạo nam chính thành công. Hai vợ chồng cùng trồng cây, nuôi gà, sinh con, sống một cuộc sống hạnh phúc. Trích đoạn “ăn vạ” của nam chính: Dung Nghi cúi đầu, gắt gao cầm lấy tay La Y: “Ngươi đừng ghét bỏ ta…” “Ách?” Dung Nghi lại khóc lên: “Bọn họ đều không cần ta, ta chỉ có ngươi thôi. Oa…” La Y thoáng chốc lệ rơi đầy mặt, không phải là bị cảm động, là bị tức. Không ngờ người đã làm cha rồi, gặp chuyện lại oa oa khóc lớn lên như một học sinh tiểu học. A a a a, đau lòng đau gan đau bụng, chỗ nào cũng đau a a a a!!! Trích đoạn ngọt ngào: “Nàng thật sự là càng ngày càng đanh đá!” “Huynh có ý kiến?” Dung Nghi nhếch môi cười: “Có! Nhưng ta càng ngày càng thích nàng, làm thế nào đây?” _____________ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 Review của Leo Sing: Nữ chính xuyên không làm tiểu thư thứ xuất của một gia đình quan lại bình thường được hứa gả cho một công tử thứ xuất của hầu phủ. Có thể nói là thứ xuất cưới thứ xuất. Cơ mà tốt ở điểm mẹ cả của nữ chính rất tốt, nuôi dạy con cái đàng hoàng dù nữ chính có là con thứ bà cũng không ác với nó. Mình khoái nhất cách dạy con của mẹ cả nữ chính, trước khi bà mất từng dạy dỗ nữ chính thế này: “Muốn đánh chồng thì đóng cửa mà đánh, tuyệt đối không để người ngoài tra ra manh mối.” Sau này nữ chính áp dụng triệt để cách mà mẹ cả dạy lên người thằng chồng cặn bã của mình. (Về phần chị sử dụng ntn thì mn đọc truyện là biết ấy hihi) Nửa phần đầu truyện là quá trình nữ chính tự cường, cải biến chồng cặn bã. Đoạn đó đọc thấy hài gì đâu ấy. Nam chính cũng dần dần sáng dạ ra, khôn ngoan hơn, biết nghe lời vợ. Trước kia anh sống bê tha lắm do bị mẹ cả lẫn mẹ ruột dạy hư cả ra. Sau này gặp nữ chính thì anh cũng ngoan ngoãn hơn nhiều rồi. Biết phấn đấu học hành thi đậu lấy công danh. Anh nhìn ra nữ chính làm vợ anh cung bị uất ức nhiều trong chính gia đình này. Thế là anh vừa được ra làm quan đã nộp xin phép được tại ngoại đến mấy vùng sâu vùng xa làm quan địa phương ở đó. Hai vợ chồng hợp tác phá án này, cải cách ruộng đất này. Nói chung toàn vui thú điền viên thôi, đọc rất nhẹ nhàng và ngọt ngào. Đây là một bộ truyện đáng yêu và dễ thương, đừng vì nam chính lúc đầu còn bẩn mà bỏ đi nhé. Truyện hay lắm mọi người ạ! Coi cách nữ chính dạy chồng, xử lý tiểu tam, đối đáp với cả gia đình chồng rất khéo léo. Học hỏi nhiều lắm đấy. Nhiệt liệt đề cử cho chị em yêu thích gia đấu, sủng ngọt nè.   Review bên Tàng Thư Viện @tomato0506 Truyện này đọc vui, nàng thứ xuất, anh cũng thứ xuất. Nhưng mà nàng thì được dòng chính thương chứ không bị hắt hủi. Anh là thứ xuất, chỉ số thông minh có hạn, lại bị nuôi thành cái không có tiền đồ tối ngày ăn chơi trác táng. Mẹ cả trước khi mất dạy nàng là muốn đánh chồng thì đóng cửa mà đánh, tuyệt đối không để người ngoài tra ra manh mối. Hơ, nói tóm lại là nên đọc, đọc xem La Y làm thế nào đánh chồng, như thế nào dạy chồng. @ninoli Bộ này đọc được á, coi rất vui không hề áp lực, lúc chị này dạy dỗ chồng ta cười té ghế (k0 khuyến khích những bạn chỉ ăn rau sạch vì anh này là tra nam nhé )  Anh là thứ xuất, chỉ số thông minh có hạn, lại bị nuôi thành cái không có tiền đồ tối ngày ăn chơi trác táng. Nhưng mờ anh trác táng kiểu thứ xuất, có nghĩa là chán nhà đi bụi năm ba ngày, hết vài chục lượng bạc lại đi về chứ ko phải kiểu phá sản nha vì thứ xuất làm giề có nhiều tiền mà quậy Nữ chính cũng khá dễ thương, chị xuyên vào một ngôi nhà dòng dõi thư hương, quan phẩm ko cao nhưng bù lại được bà mẹ cả giáo dục tốt cho đồ cưới cũng nhiều nên chị tuy phải lấy tra nam nhưng cũng thẳng lưng mà sống  Bà này dạy con khá hay, khúc này là khúc bà dạy con gái (đích tỷ tỷ của nữ chính)……. *** Chu Y Liên từ trong mộng bừng tỉnh lại, khi nàng cảm giác được khung cảnh xung quanh mình hoàn toàn lạ lẫm thì không khỏi hoảng sợ. Chu Y Liên sửng sốt ngây ngốc một hồi, nương nhờ ánh trăng cùng ánh nến trong phòng mới lờ mờ nhận ra một tiểu cô nương búi tóc hai bên đang nằm sấp ở bên cạnh giường mình, trong tay nàng còn truyền đến cảm xúc mát lạnh, nhẵn nhụi của tơ lụa. Chu Y Liên bình tĩnh nhắm mắt lại, haiz, xem ra dạo này đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi, lại còn có thể mơ thấy bản thân xuyên không! Ừm, ngủ tiếp! Nhưng Chu Y Liên còn chưa kịp nhắm mắt lại thì tiểu cô nương đang nằm sấp ở bên cạnh giường đã ngẩng đầu lên, đối mặt nhìn nàng hai giây liền kêu to một tiếng: “Cô nương, người đã tỉnh rồi?” “Hả!” Giấc mơ này chân thực thật nha! Không phải vẫn nói nằm mơ thì không thể nhìn rõ mặt sao? Tuy rằng ánh sáng không được tốt cho lắm… “Cô nương tỉnh rồi?” Lại thêm một tiểu cô nương nữa tiến đến trước giường, nước mắt tuôn ào ào, nghẹn ngào cầm lấy cánh tay của nàng: “Cô nương tốt của em, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, chúng em chỉ sợ người…” “Ách…” Giấc mơ này cũng cảm xúc quá nha. Sau đó… Một đám người liền xông tới, trong phòng nháy mắt liền biến thành cái chợ. Sau đó nữa, Chu Y Liên mắt mở trừng trừng nhìn trời sáng dần. Sau sau đó nữa, một bà lão chạy tới nhìn chằm chằm nàng một hồi, nói một đống những lời khó hiểu sau đó khóc ướt hết một cái khăn. Sau sau sau đó nữa, tiếp tục thấy một người phụ nữ trung niên chạy tới khóc thêm một hồi, tiếp tục hy sinh thêm một cái khăn tay nữa. Sau sau sau sau đó nữa, lại thấy một tiểu mỹ nữ mặc váy lụa ngồi thêu hoa bên cạnh giường của nàng, lúc đó đã là chính ngọ*(giữa trưa), bụng Chu Y Liên liền rất thức thời réo vang. Méo nó! Mơ gì mà lâu quá zậy? Tiểu mỹ nữ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Chu Y Liên hồi lâu. Chu Y Liên giống như người mộng du cũng ngơ ngác nhìn lại tiểu mỹ nữ. “Tam muội muội?” Tiểu mỹ nữ chần chừ kêu lên. Chu Y Liên thầm nghĩ, bé Lolita này lớn lên nhất định là một mỹ nữ nha, chậc chậc, hoa này thêu cũng thật đẹp. “Tam muội muội?” Tiểu mỹ nữ nắm lấy bả vai Chu Y Liên lắc lắc. Chu Y Liên tiếp tục rất bình tĩnh, haiz, càng ngày càng đói bụng, không biết mẹ già đã làm bữa sáng chưa nữa. Tiểu mỹ nữ đột nhiên la hoảng lên: “Mai Tử! Nhanh đi kêu mẫu thân! Tam muội muội biến ngốc rồi!!!” “Hả?” Một đám tiểu mỹ nữ lập tức hỗn loạn vây quanh Chu Y Liên, tiếp đến một đám người nữa lại ào tới khiến nàng hoa cả mắt, căn bản là không nhìn rõ ai với ai. Chu Y Liên vén tay áo lên không nói hai lời dứt khoát bấm mình một cái. “Á! Đau, đau, đau, đau, đau!” Chu Y Liên đau đến chảy nước mắt, trong lòng chợt lạnh, má ơi, không phải là thực sự xuyên qua đấy chứ! Nàng vẫn còn đang thất hồn lạc phách thì chợt bị kéo vào trong lòng một người: “Con của ta, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, con muốn hù chết bộ xương già này sao!” “Lão thái thái, người đừng lo lắng! Tam cô nương chẳng qua chỉ là bị kinh hãi, điều dưỡng hai ngày sẽ khỏe thôi!” “Đúng vậy, đúng vậy!”   Mời các bạn đón đọc Thứ Xuất Thứ Xuất của tác giả Tiêu Tương Bích Ảnh.
Chờ Tôi Có Tội
Văn án: Anh nói: “Mọi người đều phán định anh có tội, em thì sao?” Cô nói: “Có lẽ vậy.” Anh mỉm cười: “Vậy em định làm thế nào?” Cô nói: “Tìm kiếm chứng cứ, rửa sạch nỗi oan cho anh. Hoặc là bắt anh, rồi đợi anh.” Anh nói: “Được, nói phải giữ lời.” "Đợi khi tôi có tội" là cuốn truyện thứ 5 mang đề tài trinh thám của Đinh Mặc, đối với mình nó là sự kết hợp của Ốc sên, Nhắm mắt và cả Ký ức. Nó thừa kế nhiều ưu điểm từ các tác phẩm đó, tuy nhiên tác phẩm cũng có kha khá điểm trừ.   Trước hết là những điểm cộng, như bao tác phẩm trước Đinh Mặc luôn xây dựng thành công tính nhất quán của nhân vật, các nhân vật chính luôn là những người có tam quan đúng đắn, hi sinh mạng sống vì người dân, không ngừng truy đuổi tội phạm. Các vụ án kế lồng trong kế khó đoán, hint cài cắm từ đầu nên phải đọc kĩ từng chi tiết. Tuy nhiên trong tác phẩm này điểm sáng nhất lại không thuộc về nam nữ chính mà là nam phụ La Vũ. Có thể nói La Vũ là nhân vật mình thích nhất tác phẩm, con người ấy nửa chính nửa tà, xuất hiện ban đầu ai cũng đinh ninh là phản diện, nhưng hóa ra chàng trai ấy lại là cảnh sát ngầm. La Vũ mới ngoài hai mươi đã được tổ chức giao cho nhiệm vụ lớn phải cung cấp, phá hủy đường dây buôn ma túy. Anh ở trong tổ chức lâu đến nỗi mà chính anh còn tưởng rằng mình đã trở thành một kẻ xấu, chứng kiến bao đồng đội hi sinh anh chỉ đành cắn răng tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Cấp trên thay đổi bao lượt, bạn bè từng học chung cho rằng anh là kẻ xấu, anh cũng mặc kệ để hoàn thành nhiệm vụ. Đến khi gặp được Vu Minh Hứa, anh đã từng có một ước mơ sẽ được có một gia đình bên cô. Tiếc thay ước mơ ấy không bao giờ thành hiện thực, lời bông đùa cô nhặt xác cho anh như một điềm báo trước. Người chiến sĩ ấy hi sinh thầm lặng đến một đám tang đúng nghĩa cũng không có, thậm chí gia đình anh cũng không được biết rõ về sự hi sinh của anh để tránh bị trả thù. Thân phận nằm vùng đã xác định cho La Vũ không có đường lui, anh ghen tị thật nhiều với Ân Phùng khi anh ta là màu trắng có thể đường hoàng bên cô gái anh yêu, còn anh chỉ có thể yêu cô gái ấy trong âm thầm. Nhân vật nam phụ thứ hai cũng ấn tượng hơn Ân Phùng đó là Cảnh Bình. Với anh này mình chỉ biết tặng cho chữ đúng người sai thời điểm. Mọi mặt anh đều xứng với Vu Minh Hứa nhưng tiếc thay anh đã đến sau Ân Phùng. Anh là đội trưởng cảnh sát phòng chống ma túy ở khu vực Vân Nam phức tạp. Mình đã từng đi du lịch Vâm Nam và xin xác nhận điều này vì cứ cách một khoảng lại có bốt cảnh sát. Cuộc sống của Cảnh Bình luôn trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, anh trở thành đích ngắm cho bao tên tội phạm. Đến thành phố Tương hòng tìm đồng đội ai ngờ lại là nhặt xác cho người ấy. Cuộc đời cảnh sát bạc bẽo lắm chả biết sẽ hi sinh lúc nào. Biết rằng cuộc chiến ma túy sẽ không có hồi kết nhưng anh vẫn không ngại giữ vững niềm tin của mình. Nếu không phải Ân Phùng, mình tin Cảnh Bình là người xứng với Vưu Minh Hứa Nhất. Cố Thiên Thành - tên tội phạm đầu tiên của tổ chức Kẻ trừng phạt xuất hiện trong truyện khiến cho mình và kha khá người đứng sai đội hình. Gã là một người thành công đến muộn, bị bạn gái bỏ rơi, ung thư giai đoạn cuối nên trả thù xã hội. Gã có một sự ám ảnh không hề nhẹ với Vưu Minh Hứa khi trong phòng gã có hàng loạt tranh ảnh về cô. Nếu như bạn gái gã không bỏ đi, biết đâu gã đã không sa ngã vào vực sâu vạn trượng. Tiếc thay cuộc đời này không có nếu như, kẻ ác sẽ phải chịu sự trừng phạt. Dù nhân vật phụ có ấn tượng ra sao thì tất cả họ chỉ là những nét chấm phá trong cuộc đời nam nữ chính. Lần đầu tiên trong lịch sử Đinh Mặc cho người thân của nam nữ chính là tội phạm, để rồi từ đó triển khai câu chuyện và mở ra những bí mật về họ. Nữ chính Vu Minh Hứa sống với ông bà, mẹ là cảnh sát hi sinh từ khi cô còn nhỏ, bố cô là trùm trong tập đoàn tội phạm ma túy. Mọi thông tin về bố cô được bảo mật cho đến khi Vưu Minh Hứa bị La Vũ phát hiện ra bí mật ấy. Từ đó khám phá thêm cả cái chết của mẹ cô cũng như những mối quan hệ khác. Với mình Vu Minh Hứa là cảnh sát tốt khi cô ấy hoàn thành nhiệm vụ của mình, đặt bản thân mình vào nguy hiểm để giải cứu người dân, không bao giờ muốn mình trở thành gánh nặng cho người khác. Là "chị Vưu" đầu tàu trong đồn cảnh sát, đánh nhau bách chiến bách thắng. Cô mạnh mẽ nên khá nhiều người khó tưởng tượng được ai sẽ lọt vào mắt xanh của cô. Ân Phùng chính là người tập hợp những điều cô không ưa nhất. Khi mất trí nhớ đáng yêu bao nhiêu thì khi tỉnh lại đáng ghét bấy nhiêu. Tuy nhiên trái dấu thì hút nhau. Một Ân Phùng - Vưu Anh Tuấn mất trí luôn mè nheo quan tâm cô hết lòng, thậm chí sẵn sàng hi sinh cả tính mạng vì cô. Một Ân Phùng tỉnh táo lại gạt bỏ hết mọi cảm xúc về cô vì người đàn ông ấy cho rằng tình cảm là thứ không đáng tin cậy nhất trên đời này. Nếu nhìn từ bên ngoài thì Ân Phùng là dạng playboy khiến độc giả vốn quen nam chính sạch hơn ô mô nhà Mặc ghét bỏ, nhưng hóa ra tất cả chỉ để giải khuây cho một tâm hồn đầy cô đơn. Ân Phùng là một trong những nam chính trượng nghĩa, hi sình vì người khác nhất mà mình từng biết. Nếu S trong Ký ức nuôi một đám biến thái đi hại người thì Ân Phùng sống chung với một đám biến thái và hướng họ đến cái thiện. Trần Phong đã từng bên bờ sụp đổ tự sát được Ân Phùng thu làm trợ lý. Mỗi người bên Ân Phùng có thể đã từng là tội phạm, nhưng nhờ anh cảm hóa họ đã quay lại con đường lương thiện và không ngần ngại sống chết vì anh. Ân Phùng lương thiện đến thế nên khi bị tra tấn cho đến mất trí anh vẫn không đánh mất bản ngã của mình. Anh làm bất cứ điều gì cũng không ngại đặt mình vào nguy hiểm bởi lẽ với anh lan tỏa điều thiện là quan trọng nhất. Truyện có độ dài 348 chương với nhiều vụ án nhưng hai vụ án thực sự gây ấn tượng khiến mình và nhiều người nổi da gà là đường dây cho vay nặng lãi và vụ phá hủy tập đoàn ma túy của La Vũ. Cả hai vụ đều đầy twist, âm mưu lồng trong âm mưu, án lồng trong án, hai vụ án đánh dấu sự ra đi của hai người lấy bao nước mắt của độc giả. Đôi lúc mình đã mong Mặc kết thúc ở vụ án đường dây ma túy thì thực sự Đợi khi tôi có tội đã trở thành tác phẩm trinh thám xuất sắc nhất của Mặc. Ngoài những điểm cộng đã kể trên thì điểm trừ to lớn là viết dai viết dài viết dại, và phần Mặc sửa từ chương 317 khiến mình thực sự thất vọng không hề nhỏ. Sau vụ án đường dây ma túy là vụ án mô phỏng giết người. Mình đoán có lẽ hồi tổ chức sát thủ bảy người trong Ky ức thì Mặc vẫn chưa viết được hết tội ác nên chưa thỏa mãn, do đó kéo thêm tình tiết, nhưng với minh Mặc cứ viết dài là bị hụt hơi và bôi ra khiến người đọc siêu nản. Sau đó Mặc đã lấy lại niềm tin cho mình bằng vụ ở đài truyền hình, tuy nhiên không biết vì thế lực nào đó mà lại sửa và cắt đi biến thành đó chỉ còn là âm mưu trên trang giấy. Ai đã đọc lại sửa bảo đảm hụt hẫng ghê gớm như mình. Biết rằng Mặc muốn có một cái kết thúc hoàn chỉnh cho tội phạm và nhân vật nam nữ chính, nhưng việc đập toàn bộ khiến người theo Mặc lâu năm như mình thất vọng. Có thể đối với những người dễ tính thì cuốn này sẽ là một cuốn đọc được của Đinh Mặc, song với mình nó là một sự thất vọng lớn. Có lẽ sau Nhắm mắt 2 quá chỉn chu mình đã mong đợi tác phẩm này sẽ là một sự bùng nổ, vậy nên khi tất cả không đi theo chiều hướng mong đợi mình đã cực kì thất vọng. Nếu đọc online cuốn này thì được, còn nếu bảo mình mua sách thì câu trả lời là không. Rate: 2,5/5 *** Tầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu trời càng xám xịt, vẻ âm u bao trùm chân núi. Mưa cũng ngày một thêm nặng hạt. Vưu Minh Hứa vừa mệt vừa đói, cô dựng xe bên vệ đường, lấy chút socola và lạp xưởng từ trong túi xách ra, chậm rãi thưởng thức. Mười mấy phút sau, chỉ có duy nhất một ông chú trung niên lái chiếc xe máy cũ kĩ mang biển số địa phương đi qua chỗ cô. Vưu Minh Hứa vẫy tay xin đi nhờ nhưng người đó phóng vụt qua như không nhìn thấy. Vưu Minh Hứa tiếp tục bình thản dựa cây, gặm nhấm cây lạp xưởng lạnh ngắt. Không bao lâu sau, một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc dài lái mô tô về phía cô. Vưu Minh Hứa yên tĩnh quan sát người đó. Gã có nước da ngăm đen, mặc chiếc áo khoác denim, tướng mạo đểu cáng, đôi mắt không ngừng nhìn ngó Vưu Minh Hứa. Gã dừng xe cạnh cô hỏi: “Đi đâu thế?” Đúng lúc này, cô lại nhìn thấy một chiếc ô tô tiến đến từ phía sau. Đèn xe sáng chói dưới mưa nên cô nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt người lái. Cô hất cằm ra hiệu cho gã thanh niên lái mô tô biết về hướng đi của bản thân. Gã hỏi: “Một mình à?” Vưu Minh Hứa cười đáp: “Không, còn mấy người bạn nữa, bọn họ đang ở phía sau, tôi đi nhanh nên đến trước.” Gã im lặng, ánh mắt sâu xa, bàn tay đặt trên tay lái cũng bất động. Chiếc xe phía sau đi qua người họ với tốc độ chậm rãi. Tầm nhìn Vưu Minh Hứa vượt qua gã thanh niên, cách lớp cửa kính xe đọng nước, cô thấy một người đàn ông da trắng bóc, gương mặt không có nét của người bản địa, đầu đinh cùng ngũ quan sắc nét. Người đó mặc chiếc áo khoác màu đen, cổ áo được kéo dựng lên để lộ một phần cổ và yết hầu. Rất đẹp trai, hơn nữa còn là nét đẹp của một người đàn ông cứng rắn.   Mời các bạn đón đọc Chờ Tôi Có Tội của tác giả Đinh Mặc.
Ác Ma Truyền Kỳ
Vào khoảng một năm trở lại đây,bỗng nhiên lại xuất hiện ra một Kỳ Lân Vương, ẩn sâu dưới vỏ bọc ấy là một tên thiếu niên trẻ tuổi tên gọi Đằng Tuấn, lại là người đứng đầu nhóm Ngũ Hành Kỳ Lân. Khi hắn xuất hiện, không ai có thể ngờ rằng hắn chỉ là một đứa “tiểu quỷ” trẻ nhất trong nhóm nhưng bản lĩnh không hề thua kém ai và lại càng không thể ngờ tới tên “ác ma thiếu niên” nổi tiếng năm xưa lại chính là hắn. Nhớ ngày ấy nổi tiếng khắp nơi Tên “ác ma” giết người không chớp mắt Khi ra tay không hề thương tiếc Làm người người thất hãi hồn kinh Đến một ngày không hiểu vì sao Tên “ác ma” bỗng nhiên biến mất Như sương như khói hòa vào không khí Chẳng ai biết hắn ở phương nao Câu chuyện đến đây ngỡ như kết thúc Nhưng mọi chuyện trên đời ác lai ác báo Đâu dễ dàng buông tha bất kỳ ai Người có thù đương nhiên sẽ đến báo Kìa nhìn xem “thiên sứ” đã tìm đến Đòi mạng ngươi để báo thù nhà “Ác ma” ngươi dù có chạy đằng trời Vẫn không thể thoát khỏi vòng nhân quả *** Trên đường nhân phốLos Angeles. Lại là một lần xảy ra hành động tập kích! Vài thiếu niên thân hắc y khoảng mười mấy tuổi, che mặt, xuyên qua một bức tường hoa hoa lệ vọt vào trong. Bọn họ hành động thuần thục mà tàn bạo, đối phó với người của đại trạch lý một chút cũng không lưu tình, gặp người liền sát, súng lục trong tay bọn họ giống như món đồ chơi, nhưng bên trong trang đều là đạn thật thương thực, càng có thể bị mất mạng. “A…” Lại một người chịu khổ bị trúng độc thủ. “Đi mau! Là ác ma thiếu niên!” Vài tên phó từ dãy hành lang dài chạy vội ra, không ngừng la hét. Trong đám thiếu niên này, có một thân hình cao gầy tựa hồ là thủ lĩnh bọn họ, từ chiếc mặt nạ bảo hộ lộ ra ánh mắt đặc biệt uy mãnh, bình tĩnh, rất bình tĩnh, kia không phải là ánh mắt của một đứa nhỏ nên có. Lần này tập kích bất ngờ là vì thay đầu lĩnh hắc đạo Biện Lâu Tiên ở Lạc thành diệt trừ đối thủ, tất cả đều là do đã đắc tội đến người ở Đường nhân phố gồm những phần tử Trung Quốc hỗn loạn. Đào Chấn Đông – chủ nhân gian hào trạch này cũng quá kiêu ngạo, hắn chiếu tử cũng không lượng sức mình, dám mạo phạm Đường nhân phố lão đại Biện Lâu Tiên. Quả nhiên là chán sống! Vì thế, Biện lão đại phán một câu công đạo xuống dưới: “Thiêu nhà hắn! Không để người nào sống sót!” Cứ như vậy, “ác ma thiếu niên” lại xuất động.   Mời các bạn đón đọc Ác Ma Truyền Kỳ của tác giả Bồng Vũ.