Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Địch

Văn án Tiểu thịt tươi vạn người mê Hạng Khả nổi bần bật, hai mươi mấy năm cuộc đời cuối cùng cũng gặp phải đối thủ. Trình Chinh Yến cao hơn cậu, tài nguyên tốt hơn cậu, ngay cả cô gái cậu nhìn trúng, cũng đều xem cái tên *** đó là nam thần. Quan hệ song phương căng thẳng đến trình độ fan hai bên gặp mặt đều muốn xông vào cấu xé lẫn nhau. Sau đó một ngày nọ, cậu nhận được một bộ phim nghệ thuật. Đề tài đồng tính. Có cảnh hôn… có cảnh giường chiếu. Nam chính khác, chính là Trình Chinh Yến Nữ thần thích kẹo sữa thơm ngon! Mua này~ Nữ thần thích tiểu lang cẩu khoan khoái thành thục? Tỉa lông chân thoa dưỡng ẩm bảo vệ này! Trình Chinh Yến [cảnh hôn]: Miệng của cậu sao lại có mùi kẹo sữa? Trình Chinh Yến [cảnh ??]: Vì …. cùng với tôi mà ngay cả lông chân cậu cũng cạo sạch sao? Trình Chinh Yến [suy đoán]: Cậu có phải yêu thầm tôi không? Hạng Khả: Ức muốn khóc… ***   Hết năm nhòm ngó đến cái weibo thứ n có xu hướng khoe con của đám nghệ sĩ đồng trang lứa, Hạng Khả vừa nhớn thêm một tuổi cảm thấy mình cũng đã đến lúc thành gia lập thất rồi. Cậu ra mắt đã nhiều năm nay. Từ ngôi sao nhí trở thành thần tượng, độ hot chưa bao giờ giảm, hàng ngàn hàng vạn fan hâm mộ, tiếng tăm nổi như cồn. Nói không ngoa, chỉ cần đứng ngoài đường vẫy tay cái thôi, ắt có hàng tá cô nàng muốn làm người yêu cậu. Tiếc rằng từ bé tới lớn, dù đã trải qua vài ba cuộc tình bí mật, nhưng cậu chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là tình yêu cuồng nhiệt. Những người bạn gái trước kia chủ động theo đuổi cậu, sau cũng là người chủ động chia tay. Hạng Khả hỏi người yêu cũ nay đã tìm thấy tình yêu mới, Quách Giai Kỳ trên Wechat: – Em thấy anh hợp với người như thế nào? Quách Giai Kỳ đăng màn hẹn hò ngọt ngào với bạn trai cho chúng bạn xong, lập tức trìu mến đáp lại cậu: “Tục tưng đang chán à? Em dẫn lão Lưu cả Lâm Mễ đến chơi với tục tưng nha?” Lão Lưu là bạn trai đương nhiệm của Quách Giai Kỳ, đối với Hạng Khả luôn tràn ngập tình thương của cha, Lâm Mễ là bạn gái cũ cũ của Hạng Khả, nhìn chung cũng là một người phụ nữ rất có bản năng làm mẹ. – Không phải! – Hạng Khả thả tim cho post của Quách Giai Kỳ, vô cùng sốt sắng – Anh hai mươi lăm rồi, đến tuổi lấy vợ rồi đấy! Quách Giai Kỳ: – … Ngoan, tục tưng còn nhỏ mà, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh. Hạng Khả bức xúc gửi lại một đống chấm than cho cô rồi tắt điện thoại. Nhưng chỉ lát sau lại vang tiếng chuông, Hạng Khả nhìn nhìn một lúc mới bắt máy, kết quả không phải Quách Giai Kỳ, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp ôn hòa của lão Lưu: – Giận đấy à? Hạng Khả chẳng lấy gì làm vui vẻ: – Không. – Đừng giận, để anh mắng cô ấy cho. – Lão Lưu cười dỗ dành cậu – Giai Kỳ kể với anh rồi, thế chú thích mẫu bạn gái như nào nào? Hạng Khả ngẩn người: – Em chẳng biết nữa. – Chú mày hợp với người lớn tuổi một tí. – Lão Lưu đề xuất – Anh nhớ ngày xưa chú bảo nữ thần của chú là Cao Đường? Bên giám chế điện ảnh chỗ anh từng hợp tác với cô ấy, hay anh giới thiệu cho hai người quen nhau?” Hạng Khả sửng sốt hai giây, lý ngư đả đỉnh (1) bay khỏi giường: – Thật nhá?! (1) Lý ngư đả đỉnh: Một chiêu thức võ thuật. ***** Hạng Khả trưởng thành cùng những thước phim của Cao Đường, cậu luôn hy vọng có thể hợp tác với nữ thần một lần, chỉ tiếc cậu là thế hệ mới, nổi tiếng thì có đấy, nhưng hai bên chẳng thể xuất hiện chung. Quản lý Vương béo không hiểu tâm sự tuổi hồng của cậu, còn đang rầu hết cả người vì công việc, Hạng Khả vẫn là một kẻ chẳng biết nhìn nét mặt người khác như mọi ngày, còn đứng trước gương lớn kéo cổ áo, lo lắng kêu: – Anh béo ơi, em thắt cà vạt xấu quá! Vương béo sầm mặt giúp cậu thắt lại cà vạt, tiện tay vuốt vuốt cổ áo bị cậu làm nhàu: “Vẫn còn hớn hở được, trên weibo fan của mày và Trình Chinh Yến sắp choảng nhau nát bét rồi đấy.” Hôm qua bế mạc liên hoan phim, Trình Chinh Yến đoạt giải cao nhất, Hạng Khả cũng nằm trong danh sách đề cử nhưng chẳng được giải gì, bỗng dưng bị biến thành cameo để giễu cợt. Một người là tiểu thịt tươi xuất thân từ sao nhí, một kẻ hậu sinh khả úy chuyên gặt giải thưởng, từ đại diện thương hiệu cao cấp cho đến vị trí trung tâm (2) khi chụp ảnh trong tuần lễ thời trang, xưa nay đôi bên vẫn luôn cạnh tranh. Fan Hạng Khả nổi tiếng hăng tiết, trước giờ đã tóm ai là táp người đó, hừng hực khí thế chiến đấu, dù cho mấy năm nay khoảng cách giữa hai idol ngày một giãn rộng, nhưng họ và fan nhà họ Trình vẫn cãi lộn không phân cao thấp. Ngày xưa thì mâu thuẫn chủ yếu quẩn quanh chỉ do khắc khẩu, bình thường vài ngày là lại chửi, lần này chả biết nhà nào cố ý làm mưa làm gió, từ khi trao giải đến giờ thì càng lúc càng lan, vượt ngoài vòng kiểm soát. (2): từ gốc là vị trí C. Trong giới nghệ sĩ thì đây là một vị trí đặc biệt, chứng minh được thực lực của nghệ sĩ bởi đây là vị trí giành cho người có thực lực, chỗ đứng trong làng giải trí. Trình Chinh Yến đang phất, đối đầu với hắn nào có tốt đẹp cho cam. Thế nhưng công ty bình thường im lặng theo dõi drama lần này lại đứng ngồi không yên, Vương béo nói: – Tẹo nữa nhớ đăng mấy câu anh gửi mày qua wechat lên weibo đấy nhớ. Hạng Khả mở di động ra đọc mấy câu kia dăm lượt, tỏ vẻ bất đắc dĩ: – Ai viết thế ạ? – Mày không cần để ý nhiều thế đâu… – Em không post đâu! Hạng Khả hùng hổ, đứa nào bảo xem đến lần thứ n phim của Trình Chinh Yến, lại còn biến hắn thành nam thần mà cậu luôn muốn học hỏi? Toàn là hư cấu ba lăng nhăng! ***** Quách Giai Kỳ và lão Lưu đã chờ trong phòng ăn, bạn gái cũ dù bị vỗ béo như heo mà vẫn xinh đẹp như thế, Hạng Khả đang tức giận cũng phải ngắm nghía mấy lần, thấy lão Lưu không thèm động đậy, lập tức chớp lấy thời cơ khiêu khích: – Anh ấy chả thèm quan tâm em kìa! Lão Lưu cười tủm tỉm kêu ly sữa nóng cho cậu, Quách Giai Kỳ trợn mắt: – Vì căn bản tục tưng có uy hiếp được ai đâu. Hạng Khả nghe thế sửng sốt, chưa nhận ra hàm ý sỉ nhục bên trong, lão Lưu đã ôn tồn dặn: – Lát nữa nhớ nói ít thôi nghe chưa? Hạng Khả: – Sao phải thế ạ? Lão Lưu thâm trầm trả lời: – Hình như Cao Đường thích kiểu phi công trưởng thành chín chắn. Đơn giản thế thôi à! Dạo này mình mới chuyển tông thành một người đàn ông men lỳ xong! Hạng Khả lạnh lùng hừ một tiếng, uống cạn sạch ly sữa nóng phục vụ vừa mang ra, phóng khoáng dùng ngón tay cái miết môi dưới: – Biết rồi, hai người đi được rồi đấy. Quách Giai Kỳ: – … Lão Lưu: – … Vương béo trầm mặc đứng dậy nói: – Điện thoại mày hết pin rồi nhở? Đưa đây anh sạc cho. ***** Cao Đường quả là nữ hoàng quyến rũ, dung nhan tuyệt mỹ, thẳng lưng ngồi uống cafe, duyên dáng, khí chất làm người khác khó quên. Nhiều năm như vậy rồi, tuy Hạng Khả không còn mê mệt cô như xưa, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn kính ngưỡng. Cậu nhớ lời dặn của lão Lưu, im lặng là vàng, cố nén ý định lôi ảnh ra xin chữ ký, chỉ ngồi đó thi thoảng tiếp lời, nhằm tạo hình tượng mỹ thiếu niên lạnh lùng đi vào lòng người. Chỉ là dường như Cao Đường chẳng có cảm xúc gì với cậu, tuy rằng vô cùng ôn hòa lễ phép, nhưng câu chuyện vẫn chỉ quẩn quanh ở khu vực an toàn. Không khí vài lần thoáng tẻ nhạt, Hạng Khả thầm lo, thừa dịp Cao Đường đi dặm phấn liền vội lột vỏ vú sữa ăn: “Làm sao bây giờ! Có phải chị ấy không thích mình không?” Gặp mặt nữ thần đúng là áp lực quá đi! Lão Lưu vừa giúp cậu bóc vỏ vú sữa vừa không nỡ xát muối, đành xoa đầu cậu: – …Chị ấy vốn rất kiêu ngạo lạnh lùng, đối xử với chú cũng coi như là đặc biệt rồi đấy. – Thật à! – “Mỹ thiếu niên lạnh lùng” mở to đôi mắt ươn ướt. Tay lão Lưu run rẩy, Quách Giai Kỳ đầy vẻ áy náy, lại gần thì thầm: – … Làm sao giờ chồng ơi, em muốn hôn anh ấy quá! Lão Lưu: – Không được… Biết rằng bình thường nữ thần cũng lạnh lùng như vậy, Hạng Khả nhẹ nhõm hẳn đi,. Cậu đợi đối phương ra khỏi nhà vệ sinh, liền căng thẳng vò đầu bứt tai, sẵn sàng thừa thắng xông lên. Nhưng cậu chưa kịp mở miệng, ánh mắt Cao Đường bỗng sượt qua đỉnh đầu cậu hướng về phía xa, như thể trông thấy thứ gì khiến cô mừng rỡ, nét mặt tĩnh lặng ấy phấn chấn hẳn lên, hai gò má cũng hơi ửng hồng. Hạng Khả thấy không ổn, đột nhiên quay đầu lại. – Đúng lúc ghê! – Cao Đường đứng dậy, hướng mắt về phía thanh niên dịu dàng, đẹp trai cao to nọ – Chinh Yến, anh cũng đến uống cafe à? ***** Đã gặp thì không thể không chào hỏi, Trình Chinh Yến dặn dò trợ lý mấy câu rồi bước đến, ngoài miệng hỏi thăm Cao Đường, nhưng ánh mắt không kìm lại nổi dừng ở khuôn mặt thiếu niên đối diện Cao Đường. Cậu chàng chăm chú nhìn anh. Ô kìa? Ảo giác sao? Tuy rằng vẻ mặt rất lạnh lùng, nhưng sao cảm giác như muốn khóc vậy…? Cao Đường dán mắt vào nụ cười rực rỡ của Trình Chinh Yến, cả người ngơ ngẩn như bị hormone đối phương trói chặt. Tới khi cô hoàn hồn rồi mới ho khan hai tiếng hòng giấu diếm, chợt nhớ tới cái gì đó, liền lấy giấy ăn trong túi ra lau miệng. Không ngờ bàn tay vô tình để lộ mấy cái kẹo màu vàng kim, rơi lạch cạch trên mặt bàn. Cao Đường lúng túng nhặt lên, nhưng không cất đi, mà hào phóng mời mọi người: “Đây là kẹo sữa chị mua lúc lưu diễn Nga tháng trước đấy, ai ăn thử không nào?” – …? – Trình Chinh Yến không hiểu vì sao nhưng vẫn ân cần nhận lấy. Có điều hắn không hảo ngọt, nhìn qua nhưng chẳng hứng thú, đành tiện tay nhét vào túi áo. Hạng Khả nghiêm mặt ngẩng đầu, cảm giác áp lực từ khi người này xuất hiện cứ quẩn quanh như bóng với hình… Lần đầu tiên giao chiến ở khoảng cách gần thế này, Trình Chinh Yến ngũ quan sắc nét dù trên màn hình hay dưới ánh sáng mờ ảo lúc này đều vô cùng đẹp trai, quan trọng nhất là, người ta cao hơn cậu tận nửa cái đầu! Baidu ghi chiều cao 1m89 là thật hả?! Thời buổi này đến baidu còn không nói dối, chắc còn có tí đạo đức nghề nghiệp rồi nhỉ!? Trước khi ra ngoài chỉ thấy người ta giữa bầy fan cuồng, nay đứng rõ ràng trước mặt kèm theo khí thế áp đảo, hơn nữa trông thấy Cao Đường nói chuyện vô cùng nhiệt tình với người kia. Càng khiến một người vốn là trung tâm đám đông như Hạng Khả đây uất ức vô cùng. Nên cậu dồn hết căm thù vào cái bắt tay với anh, siết thiệt là chặt. Kết quả đối phương chỉ nhìn mình gật đầu, còn thu tay lại chẳng thèm để ý. Cảm giác tức giận dâng lên, hốc mắt cay cay, Hạng Khả đột nhiên cúi đầu nhìn cái kẹo vàng trong tay, sau đó làm theo bản năng bóc vỏ bỏ vô miệng. Trước công chúng, nơi nơi đều là phóng viên, cực kỳ bình tĩnh… Ồ? Ngon! Hạng Khả tò mò mở vỏ kẹo ra để xem nhãn hiệu, lát nữa về sẽ lên taobao mua, nhưng ngay sau đó lại nhớ ra bản thân còn đang tức giận, vì thế lạnh nhạt xen vào câu chuyện của hai người. “Em có chút việc, xin phép về trước.” Nói xong nhanh chóng đứng dậy rời đi. Cao Đường có phần lơ mơ, ngược lại Trình Chinh Yến lại phát giác ra một chút sâu xa, anh trông theo bóng dáng phong lưu mảnh mai kia xa dần, rồi chần chừ nhìn Quách Giai Kỳ và lão Lưu: – Tôi đã mạo phạm gì sao? Quách Giai Kỳ vô cùng đau lòng vì Hạng Khả gặp phải đả kích. Nhưng so với Trình Chinh Yến có sức ảnh hưởng vượt bậc về mặt thực lực, từ lâu đã là đối thủ Hạng Khả không thể chống lại. Tránh để Trình Chinh Yến khúc mắc trong lòng, cô vội giải thích: – Không không, anh ấy chỉ xấu hổ thôi mà. – … Xấu hổ? – Vâng! – Quách Giai Kỳ khẳng định – Anh ấy rất thích anh, lại là người hướng nội, chắc chắn là ngượng ngùng rồi. Lão Lưu: – … Quách Giai Kỳ nhìn bạn trai: – Đúng không? Lão Lưu gật đầu: – Ừ. Trình Chinh Yến nhớ lại cái nhếch môi cùng ánh mắt sắc bén lạnh như băng của mỹ thiếu niên, không kìm được mà cúi đầu nhìn bàn tay vừa bị người ta siết chặt mãi không buông kia. Di động bỗng nhiên báo có tin quan trọng, Trình Chinh Yến vừa mở Weibo ra đã thấy một tin tức hiện lên vô số lần. Hạng Khả:Chúc mừng anh Trình đoạt giải [trái tim], phim “XX” và “xxx” phải xem đi xem lại mấy lần, diễn xuất của Trình lão sư vẫn luôn là mục tiêu để em hướng tới BALABALABLABALA… @ Trình Chinh Yến Hạng Khả này, anh rất có ấn tượng, dù sao đối phương cũng rất đông fan, gần đây lại gây ầm ĩ, ngay cả trợ lý cũng lải nhải phàn nàn không ngừng. Hóa ra là rất thích mình sao? Bất ngờ thiệt đó. Trình Chinh Yến nheo mắt, suy nghĩ thích thú hồi lâu, ngón tay vô thức gõ nhẹ… Trình Chinh Yến: Đã nhận được lời tỏ tình [trái tim][mặt cười] ****** Hạng Khả lấy lại di động từ chỗ Vương béo, xị mặt lên taobao tìm kẹo rồi mua cả hộp, sau đó bó gối ngồi ở băng ghế sau hờn dỗi. Vương béo mở một chai Shuang Wai Wai (3), cắm ống hút đưa cho cậu. (3) Một loại sữa trái cây cho trẻ con Hạng Khả hé miệng uống, Vương béo thấy đôi mắt đỏ ngầu vô thần của cậu, đau lòng vuốt má, sau đó lẳng lặng nói sang chuyện khác: – Này, tháng bảy công ty giao cho mày một kịch bản, vai chính còn lại đã định sẵn rồi. Hạng Khả ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ, công ty phải tốn bao nhiêu công sức tiền bạc để cậu nhận được phim này, đề tài đồng tính, đạo diễn khá có tên tuổi, kịch bản cũng rất phù hợp thị hiếu, còn chưa mở máy đã được trong giới gọi là máy hút giải thưởng. Tiểu thịt tươi đang hot Hạng Khả không thiếu lời mời đóng phim, chỉ có giải thưởng là chưa lần nào được nhận. Hạng Khả tỉnh táo đôi chút, ôm bình sữa ngồi thẳng dậy: “Ai ạ? Hot không anh? Diễn xuất như nào? Có cướp spotlight (4) của em không?” (4) Cướp spotlight: chiếm sự nổi bật hơn. Rất hot, diễn xuất chắc chắn không kém mày, còn vụ spotlight… Vương béo đối mặt với ánh mắt trong suốt không thấy đáy của thiếu niên, cảm giác tội lỗi tự nhiên sinh ra, có lẽ bây giờ mình nên quỳ xuống nói chuyện với nó.   Mời các bạn đón đọc Tình Địch của tác giả Duyên Hà Cố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
MẠT THẾ CHƯỞNG THƯỢNG THẤT TINH Tác giả: Nguyệt Hạ Kim Hồ Thể loại: tang thi mạt thế, trọng sinh, dị năng, không gian tùy thân, tu chân tiên hiệp, lãnh đạm thụ x bá đạo hắc báo công, nhân thú, cường cường, 1x1, HE (nhân thú nhưng không có màn nhân thú đâu đừng mơ hão =))) Tình trạng bản gốc: Hoàn 2 quyển +2 phiên ngoại Tình trạng edit: Hoàn VĂN ÁN Tổ tiên Trương gia là truyền nhân của Chính Nhất Phái* đạo gia, đến đời Trương Thư Hạc đã suy tàn. (* hay còn gọi là Chính Nhất Đạo, lấy Thiên Sư Đạo làm đại biểu, bao gồm các phái như Mao Sơn, Linh Bảo, Thanh Vi, Tịnh Minh.) Ngày diệt vong giáng lâm, thực vật hút máu bất minh, hoạt tử nhân bất tử, y dựa vào chút phù thuật còn lại, kéo dài hơi tàn mười năm trong những tà vật đó, cuối cùng chết thảm dưới huyết đằng (dây đằng hút máu). Lại không ngờ rằng sẽ trở lại mười năm trước, một khắc khi sống lại, chuyện đầu tiên y làm, chính là bật dậy khỏi sô pha, xông vào phòng chứa đồ, tìm kiếm món đồ của đạo gia duy nhất còn lại trong nhà, pho tượng Linh Bảo Thiên Tôn phủ đầy bụi bị ném trong góc kia. . . Ps: Viết cho những ai có từng biết về bộ này thắc mắc rằng ‘Không phải bộ này có 1 quyển và rất nhiều phiên ngoại sao? Sao giờ lại là 2 quyển và 2 phiên ngoại!?’ Xin trả lời rằng sau quyển 1 tác giả tính đặt là phiên ngoại nhưng lại quá dài, thành một thiên truyện luôn, nên đã đổi những chương đó thành quyển 2, thế thôi ╮(╯▽╰)╭ CẢM NHẬN + Quyển 1: MẠT THẾ ~ Trương Thư Hạc sống lại một đời, có thời gian một năm chuẩn bị cho mạt thế đến, việc cấp bách là tìm về bảo vật gia truyền cùng với học tập phù chú vì đây là thứ bảo mệnh. Tiếp sau là chuẩn bị vật tư, và trong lúc vô tình nhặt được báo con bị giết chết thê thảm đem về luyện chế phó thú, mục đích là có thêm sự trợ giúp cho bản thân vượt qua mạt thế, và thật không ngờ rằng phó thú này lại sẽ gắn bó và ảnh hưởng đến cả quãng đời còn lại của em thụ, vì đây chính là anh công Kim Trảm Nguyên. Thụ trong truyện vì đã trải qua tận mười năm mạt thế, nếm đủ tang thương cùng tàn khốc nên kiếp này mang tâm tình nguội lạnh nhìn đời, không màng tất cả, một lòng dốc sức rèn luyện để bảo vệ mạng sống. Tính cách có phần trầm tĩnh, điều làm tôi thích nhất ở nhân vật này là thụ cực kỳ lý trí, biết mình muốn gì và cần phải làm gì rõ ràng, cộng thêm tính kiên trì bền bỉ khiến người nể phục. ~ Kim Trảm Nguyên thân là một con báo bình thường bị giết hại tàn nhẫn, được em thụ dùng tinh hoa của hung thú viễn cổ cùng tinh huyết bản thân làm sống lại. Anh công có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ, vì đã dung hòa được tinh hoa của hung thú viễn cổ cộng thêm tính tình hung tàn nên không gì là không làm được, cộng thêm tính chiếm hữu cực kỳ cao, bất chấp loài người, bất chấp thời thế, chỉ muống chiếm em thụ làm của riêng, và chỉ có em mới có thể quản giáo được con báo hung hãn là anh đây ~ Một số nhân vật phụ như Ngụy lão lớn tuổi nhưng khí khái, thập phần yêu thương Trương Thư Hạc; Lưu Hải tính tình tuy nông nổi nhưng là người chính trực; Nữu Nữu tuổi nhỏ nhưng có dị năng, cũng là người rất kính trọng Trương Thư Hạc. Đây là ít ỏi những người mà em thụ còn thân cận, và cũng là sợi dây duy nhất liên kết thụ với thế giới này. Một nhân vật à không là một con vật tôi rất thích nữa là Kim Điêu, là con đại bàng thụ và công nuôi từ nhỏ, rất cute và cực trung thành. Đoạn cuối diễn tả cảnh hai nhân vật chính ra đi và em đại bàng này đã bay trên trời kêu ba ngày ba đêm như than khóc quả thật xót xa ghê gớm ;(( + Quyển 2: TU TIÊN. Đây là một thế giới hoàn toàn khác, nếu bạn nào không thích thể loại này thì có thể dừng ở quyển 1 cũng được nhé. Trương Thư Hạc đầu thai chuyển kiếp vào thế giới tu tiên mang tên là Trần Hạc. Sinh ra làm một tán tu bình thường có ngũ linh căn thấp kém trong giới tu tiên cá lớn nuốt cá bé đầy dẫy nguy hiểm, thụ một lần nữa sống thấp điệu, tận lực tìm kiếm bảo vật khắp nơi để nâng cao phẩm chất linh căn, với hy vọng tiến xa hơn trên con đường đắc đạo. Còn anh công đời này cũng bắt đầu từ thân thể một con báo con luôn và em thụ phải lặn lội kiếm tiền kiếm đồ ăn ngon nuôi chồng từ bé :)))Trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm, còn vài lần suýt chết đến cuối cùng thì cũng thành công giúp chồng hóa hình trở về thành Kim Trảm Nguyên, rồi hai người về lại chốn cũ nơi mọi thứ bắt đầu. Còn vì sao hai người lại đi đến thế giới này các bạn đọc truyện rồi biết nha. + Điều nổi bật trong truyện mà sau khi đọc tôi cảm nhận được chính là tình cảm của anh công dành cho thụ, một người mặc dù tính cách vô cùng ngang tàn có phần độc ác, ra tay tàn bạo nhưng tình cảm lại cực kỳ sâu sắc, bảo vệ ai kia bất kể ngày đêm, vì mong ước của ai kia mà liều mình đánh nhau cùng bản thể huyết đằng. Cho đến khi chết rồi tình cảm vẫn được thể hiện bằng thần thức, vẫn kiên trì chờ đợi người xưa đầu thai chuyển kiếp, vì mong muốn gặp lại một lần mà chờ đợi trăm năm. Chi tiết này trong đoạn Trần Hạc lấy lại ký ức kiếp trước ấy, cảm động vô cùng :((( ĐÁNH GIÁ + Bộ này dài, dài lắm, đôi lúc có cảm thấy hơi ngán nhưng là một bộ hay đáng để đọc. Đây cũng là một trong những bộ mà tôi tâm đắc cho nên là 10/10 cho tác phẩm này. + Nhà edit rất tốt, văn phong ổn, không có lỗi gì cả. Tôi đánh giá cao công sức bạn editer lắm nên cũng 10/10 cho bạn luôn. + Có một nhà khác cũng đang edit bộ này nhưng chưa hoàn là nhà Thần Phong Các, các bạn có thể vào ủng hộ nhà cho bạn ấy có động lực tiếp tục nhé. *** Vô số người chết mà sống lại, tuôn ra với các loại động tác mà người bình thường không cách nào làm được, chết lặng đi lại, bò sát. Trong lỗ đen máu tanh, hủ đằng* đỏ thẫm khô quắt không ngừng bò ra, trong nháy mắt, che trời lấp đất, bên tai tràn ngập tiếng kêu thảm kinh hoảng chói tai của đồng bạn, mặt đất âm lãnh ẩm ướt từ từ bị màu máu bao phủ. (*dây đằng hôi thối) Tấm phù vàng cuối cùng trong tay đã cháy thành tro, phù bảo mệnh duy nhất đã không còn nữa. Không, phải chạy trốn... Một khắc khi xoay người, y nghe thấy thanh âm sởn tóc gáy khi gai nhọn chui vào máu thịt, đau đớn khiến viền mắt y mở lớn, tiếp đó là trái tim bị đâm rách, huyết quản bị xé rách, máu phun ra, sống không bằng chết... *** Trương Thư Hạc mồ hôi đầm đìa bật mở mắt, không ngửi thấy mùi máu tươi, cũng không thấy hủ đằng đỏ thẫm, thân thể càng không có cảm giác đau đớn cực lớn trước đó, chuyện xảy ra ban nãy dường như chỉ là một cơn ác mộng... Khi ánh mắt y thấy chiếc laptop sáng màn hình tiết kiệm trên bàn bên cạnh, nhất thời “vù” ngồi dậy. Không đúng, cho dù là ác mộng, y cũng không nên ở đây... Lập tức cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, thế nhưng nhìn xong, lại dần dần nghi hoặc. Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách hơn bốn mươi mét vuông trước mắt, lúc này trông vừa xa lạ vừa quen thuộc, ánh mắt y chần chừ dừng lại ở mỗi một chỗ cảm thấy nhìn quen mắt. Dán trên bức tường dối diện là tấm áp-phích lớn của minh tinh ca sĩ nào đó, mà hơn mười năm trước y thích nhất, trong phòng là chiếc bàn rất cũ, cúi đầu nhìn, mặc trên người là chiếc T shirt vải bông cũ với chiếc quần đùi, ngồi dưới thân là bộ bao sô pha vải bông màu quýt được giặt đến mức có chút bạc, bên phải là ban công, nhìn qua ánh nắng rực rỡ, ngoài ban công còn phơi hai chiếc giày chơi bóng màu trắng nửa cũ được giặt sạch sẽ. Nếu như nhớ không lầm... Nơi đây hẳn là nơi ở mà y sinh sống hơn mười năm trước, khi đó mình vẫn là một thực tập sinh mới tốt nghiệp, một tháng cầm mấy trăm đồng tiền lương, làm tổ trong căn nhà thuộc tòa chung cư cũ sắp tháo dỡ dời đi mà cha mẹ để lại cho mình, ngày ngày kêu khổ. Kế đó đường nhìn lại dời về phía nửa bát mì Sư Phụ Khang vị cay chưa ăn xong trên bàn, cổ họng nhất thời đói khát nuốt xuống. Hơn mười năm trước, đây là thức ăn vặt, nhưng ở mạt thế, lại ngay cả một gói mì ăn liền không hề có dinh dưỡng như thế, cũng là thức ăn xa xỉ, thậm chí còn phải vì nó mà trả giá sinh mệnh. Ánh mắt gần như nóng cháy dính trên nửa bát mì bị ngâm đến mức có chút trương đó, nước miếng không được khống chế bắt đầu phân bố lượng lớn, bất quá y không tùy tiện vươn tay đi lấy, mà đột nhiên nhắm mắt, răng cắn vị trí đầu lưỡi. Đau đớn bén nhọn nhất thời khiến tinh thần y rung lên, trong miệng truyền đến mùi máu tươi quen thuộc, nhưng tuyệt không có cảm giác tê, cũng không có hiện tượng váng đầu. Nói cách khác, cảnh vật trước mặt hiện tại, không phải là ảo cảnh do độc tố của huyết đằng đâm vào thân thể sinh ra, mà là tồn tại chân thật, thay lời khác lý giải chính là, y... đã trở về mười năm trước? Ý nghĩ này thực sự có chút khó tin... Vì xác định, ánh mắt Trương Thư Hạc gian nan dời đi khỏi bát mì ăn liền kia, chậm rãi đứng dậy đến chỗ cửa sổ, do dự vươn tay, sau cùng mở cửa sổ ra. Phả vào mặt không phải sự âm lãnh, không phải ảo cảnh, cũng không phải hắc ám, lại càng không phải tiếng thét chói tai khủng hoảng khiến người ta hít thở không thông, mà là ánh mặt trời mang theo sự ấm áp chiếu trên mặt, cùng với gió mát khô ráo nhè nhẹ trong không khí, bên tai nghe thấy tiếng ầm ĩ người đến người đi trong khu chợ nhỏ dưới lầu, vẫn còn nhộn nhịp như hơn mười năm trước. Tim Trương Thư Hạc chậm rãi đập từ thong thả trở nên dồn dập, cả người trong nháy mắt dường như sống lại. Sau khi y chậm rãi lui ra phía sau một bước nhỏ, trấn định đóng cửa sổ, trái tim trong lồng ngực đã đập điên cuồng không thôi, trong mắt cũng bắn ra thần thái. Sau khi đứng nửa phút, mới xoay người, lần nữa về lại sô pha, sau đó tay run rẩy mở ra ngày tháng trên máy vi tính, ánh mắt cứ xác nhận một lần lại một lần, thẳng đến ba phút trôi qua, mới thả con chuột ra, tâm trạng cũng dần dần lãnh tĩnh lại. Nếu tất cả điều này là thật, nếu thời gian là đúng, như vậy, mình đích xác đã về lại một năm trước khi bắt đầu mạt thế, y chưa rõ đây là một BUG* mà ông trời thiết lập, hay là một cơ hội có thể tẩy bài một lần nữa. (*lỗi kỹ thuật, từ thường dùng trong công nghệ thông tin hay trong các bộ võng du) Nguồn: Nhưng mặc kệ như thế nào, đối với y mà nói, có thể sống lại đều là một kinh hỉ cực lớn... Còn chưa đợi tâm tình chấn kinh bình phục, nghĩ đến một chuyện, liền trực tiếp bật dậy khỏi sô pha, xông về gian phòng chứa đồ lặt vặt bên cạnh. Nói là đồ lặt vặt, đều là một số vật cũ mà thường ngày không dùng đến. Dựa vào ký ức có chút mơ hồ, rốt cục cũng lục ra được một pho tượng Linh Bảo Thiên Tôn từ dưới đáy thùng giấy dày trong góc. Cao ước chừng một thước* rưỡi, vào tay cực nặng, toàn thân là dùng đá điêu khắc thành, bên ngoài quét sơn màu đồng, trong mấy kẽ hở đều bị tắc dầu mỡ bụi bặm, có vẻ bẩn hề hề, hiện tại cho dù vứt nó ở ven đường, chỉ sợ cũng sẽ không ai để ý nhiều. (1 thước bên Trung = 1/3 mét) Trương Thư Hạc lại hiện rõ vẻ kinh hỉ. Tượng đá cầm trong tay tương đối nặng, trước đây y vẫn luôn tưởng là tượng đặc ruột, thẳng đến về sau ngẫu nhiên mới phát hiện, hóa ra trong đó có một chỗ rỗng cỡ bằng bàn tay, chỉ tiếc năm đó khi tìm được nó, đã bị đập nát, vật trong chỗ rỗng đại thể đã bị đốt cháy, chỉ moi ra được một hạt đào cỡ bằng ngón cái trong một khối vỡ hoàn chỉnh. Cũng chính là hạt đào đó, khiến y may mắn sống sót được mấy năm. Pho tượng Linh Bảo Thiên Tôn trong tay này, khi còn nhỏ Trương Thư Hạc đã thấy cha thường xuyên cung phụng. Theo như lời cha, tổ tiên Trương gia thuộc Cổ Linh Bảo nhất phái, am hiểu phù thuật, chẳng qua truyền tới đời ông, đại thể đã hoang phế, đến đời Trương Thư Hạc lại càng không thể phân biệt được đầu phù chân phù, đến giờ vật di lưu của Cổ Linh Bảo nhất phái cũng chỉ còn lại một pho tượng đá này. Trương Thư Hạc hồi thần, đặt pho tượng đá này lên mặt đất, tìm một lần khắp toàn thân, lại tìm không ra được cửa có thể mở ra chỗ rỗng bên trong. Nếu không có cửa, vậy thứ trong đó làm sao có thể được bỏ vào? Nghĩ đến điểm này, lại không từ bỏ tìm thêm hai lần nữa, kết quả vẫn hoàn toàn không có thu hoạch. Lúc này nếu cương quyết đập tượng đá ra, sợ rằng sẽ đập hư đồ bên trong, mà ý nghĩ tìm người hỗ trợ, thì ngay cả nghĩ y cũng không nghĩ. Đang khi đưa tay không ngừng tìm kiếm đầu mối trên thủ thế, với biểu cảm của pho tượng, đột nhiên phát hiện chỗ đáy bệ có mấy điểm đen, trông cực kỳ quen mắt, đếm đếm vừa vặn bảy chỗ, thoáng nhìn thì như mấy lỗ nhỏ được tạo thành khi di chuyển va chạm, nhìn kỹ thì rìa mép mỗi một lỗ cực giống nhau. Nếu đặt ở trước đây, có thể y sẽ không nghĩ gì về nó, nhưng Trương Thư Hạc mười năm sau, lại như có điều cảm giác, giơ lên tay trái nhìn về phía bàn tay. Chỉ thấy vị trí của bảy điểm nốt ruồi nhỏ trong lòng bàn tay trái, giống như đúc với vị trí phân bố của bảy điểm trên bệ. Sau chút do dự, liền đưa bàn tay tới chỗ bảy điểm trên bệ, đối diện tương hợp, sau một lúc lâu liền nghe thấy trong tảng đá truyền đến một tiếng vang nhỏ, nơi bảy điểm tương liên dưới bệ đá đã nứt ra, lộ ra chỗ rỗng tối om bên trong. Trong lòng Trương Thư Hạc nhất thời mừng cực, lại tìm được một chiếc đèn pin trong thùng, soi vào lỗ rỗng đó. Lọt vào tầm mắt trước tiên, tựa hồ là một miếng vải, lấy ra thì là một tấm lụa xưa cũ, được xếp lại cỡ bằng một viên đường phèn, khi giở ra lại có năm thước vuông, bên trên tràn ngập những chữ cực nhỏ rậm rạp. Vội vã nhìn lướt qua, tựa hồ là phương pháp vẽ phù. Kế đó lại lấy ra một món đồ cỡ bằng trứng vịt, vừa lấy ra thì đột nhiên thấy tanh hôi vô cùng, hình dạng mềm êm không dính tay, màu sắc đen đục, còn thối hơn cả trứng vịt thối. Rơi vào đường cùng đành phải tạm thời đặt qua một bên. Sau cùng lấy viên hạt đào kia ra. Năm đó khi y lấy nó ra từ trong mảnh đá vụn, đã vỡ, chỉ còn lại nhân đào bên trong, trong lúc đói khát khó nhịn đã ăn mất nó, sau đó liền có được một gốc chồi non, trong mười năm, Trương Thư Hạc vô số lần dựa vào ăn lá chồi, đói no sinh sống. Lúc này đồ bên trong tượng đá Linh Bảo Thiên Tôn đã được lấy ra toàn bộ, y cầm ba món đồ đó trong tay lên chiếc bàn gần chỗ ban công đầy đủ ánh sáng. Sau chút do dự, đầu tiên giở ra tấm lụa năm thước vuông, xem có giới thiệu có quan hệ đến ba món vật phẩm này hay không. Xem sơ qua, bên trên tấm lụa này dường như ghi chép phương pháp chế tạo của một loại Thất Tinh phù. Thoạt nhìn dường như rất phiền phức, trước tiên cần phải tu tập một loại phương pháp hô hấp Thổ Nạp (hít vào thở ra), khiến ‘tinh, khí, thần’ ba thứ no đủ, ngưng tụ trên bàn tay, sau đó mới có thể vẽ phù. Tất cả những thứ như giấy, bút mực, chu sa dùng để vẽ phù, đều phải cực kỳ chú ý. Tổng cộng có bảy tấm. Dù là y có chút căn cơ, cũng chỉ hiểu sơ giữa những câu chữ, nhưng có hai loại trong đó, khi còn nhỏ từng bị cha buộc học qua phù cùng loại, cũng chính là hai loại phù đó, đã khiến y mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết. Trong lòng Trương Thư Hạc đã biết đây là phù thuật bảo mệnh, trịnh trọng cất vào. Kế đó nhìn về phía viên trứng vịt tanh tưởi đen đục, chỉ lấy ra chốc lát, trong phòng đã mùi thối ngập trời. Chỉ đành nín thở, vùi đầu nghiên cứu nửa ngày, vẫn xem không hiểu thứ này tới cùng là gì, đành tìm chén nước rỗng cất nó vào, đậy nắp tạm thời phong bế. Sau cùng cầm lấy viên hạt đào kia, ngắm nghía sau một lúc lâu. Y nhớ trước đây khi tìm được nó, tượng đá đã vỡ chia năm xẻ bảy, mà viên hạt đào này cũng bị bể nứt ra hai vệt. Không biết trải qua bao nhiêu lần lửa cháy hun sấy, vỏ ngoài đã là màu cháy đen, cách biệt một trời với màu sắc hơi ửng đỏ trong tay lúc này. Thất Tinh phù không phải chế tạo một ngày là có, viên trứng vịt không có nửa con giòi bọ lại tanh tưởi vô cùng kia thì còn chưa làm rõ được công dụng, chỉ có hạt đào trước mặt y coi như có hiểu rõ một chút. Kế đó liền mang dao với công cụ mũi nhọn tới, chuẩn bị cậy vỏ lấy nhân, kết quả cậy nửa ngày, lại hoàn toàn không có thu hoạch. Vỏ ngoài hạt đào, ngay cả chút vết tích cũng không hề bị để lại, Trương Thư Hạc lại ở một bên bận bịu ra mồ hôi đầy đầu. Đồng thời trong lòng cũng hoảng sợ, tuy y biết viên hạt đào này không phải vật phàm, nhưng ngay cả lấy búa dùng sức đập cũng không thể đập nó ra được, đây tới cùng là thứ gì? Mời các bạn đón đọc Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh của tác giả Nguyệt Hạ Kim Hồ.
Dã Thú Ngửi Tường Vi
Thể loại: Đam mỹ, Nhân thú, Tùy thân không gian, Đổ thạch, Trùng sinh. Editor: Tâm Linh Người xưa có câu núi có ngọc mà cỏ cây nhuận, người có ngọc thì vạn sự hưng. Ở đời trước Từ Trường Thanh vô tình nuốt một viên đá nhỏ, lại được cơ hội trùng sinh không chỉ vậy còn có một tòa Ngọc Sơn tùy thân. Trong núi sản mĩ ngọc, thịnh ngọc nhũ, khắp nơi là bảo vật, khi nhàn trồng đủ loại tường vi, nuôi ong mật, dùng trái cây nhưỡng chút rượu ngon, lặng yên thay đổi cuộc sống của mình. *** Nhân vật chính: Từ Trường Thanh x Chiến Vô Dã * * * * * Núi có ngọc mà cỏ cây nhuận, người có ngọc thì vạn sự hưng, Từ Trường Thanh đời trước làm khất cái nuốt lầm một viên đá nhỏ, sau khi trọng sinh, lại có một tòa Ngọc Sơn tùy thân. Trong núi sản mĩ ngọc, thịnh ngọc nhũ, khắp nơi là bảo vật, khi nhàn trồng đủ loại tường vi, nuôi ong mật, dùng trái cây nhưỡng chút rượu ngon, lặng yên thay đổi cuộc sống của mình. * * * * * Tóm tắt sơ sài
Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
Thể loại: Trọng sinh, niên hạ công, chủng điền văn, thanh mai trúc mã, 1×1, HE. Couple: Ngô Kình Thương x Đỗ Tu Nhiên. Editor + Beta: Yunhee Jun   Ngô Kình Thương là quái vật. Ở trong mắt hắn, mạng người chỉ là rác rưởi, không nói đến đạo đức gì gì đó. Trước ngày dục vọng tàn sát con người bùng phá, hắn cực kỳ kiên nhẫn, tay cầm chắc thanh chủy thủ bén nhọn nhưng lại chậm chạp không khiến cho họ một đao chí mạng. Nguyên nhân chính là nhiều năm trước co một người nam nhân đã thâm nhập vào thế giới của hắn. Sau này dù có mạnh mẽ cỡ nào thì tên nam nhân kia vẫn là điểm yếu duy nhất của hắn. Kì thật nói tới nói lui, hắn chính là không muốn nhìn người nam nhân kia rơi nước mắt trước mình thôi. *** Tháng 6 năm 1944, khu căn cứ quân sự bí mật 731, tại ngành cơ thể sống cùng giải phẫu tử thi đã xảy ra một sự việc kì lạ, một người Trung Quốc sau khi truyền một loại huyết thanh và vi khuẩn lạ, thân thể đột nhiên kịch liệt phản ứng, lập tức phát sinh biến dị, khiến cho tám nhân viên kĩ thuật nghiên cứu bị bầm thây, năm người đều tứ chi rời rạc cùng khô máu, tình cảnh trong phòng vô cùng thê thảm, mùi máu tanh ngập mũi, thật khiến người ta buồn nôn. Trung tướng Lục quân đem việc này ém nhẹm lại, gã dự cảm điều này sẽ khiến cho Nhật Bản thất bại, không còn bất kì phương pháp nào cứu vãn, chỉ sợ việc này một khi công khai sẽ tạo thành ảnh hướng lớn, hậu quả nghiêm trọng. Sau vài ngày suy nghĩ, gã quyết định trước tiên điều một phân đội bí mật đem dị nhân chủng kia giam giữ trong núi sâu để nghiên cứu thêm, cùng kĩ thuật viên bệnh lý đi theo, làm thí nghiệm cùng ghi chép lại. Cho đến tận bây giờ, Đỗ Tu Nhiên vẫn nhớ rõ sự việc kia đến từng chi tiết, bởi vì sự kiện kia cùng người nam nhân đó, đã làm thay đổi cả vận mệnh đời anh.... Đoạn trí nhớ kia giống như một khối u ác tính trong não, nghiễm nhiên trở thành một bộ phận của anh, vình viễn tồn tại, không thể tách rời. Cho dù sau này có cách xa đến một thời đại, nó vẫn giống như một mầm cây chôn dấu tận đáy lòng anh, không biết khi nào sẽ lặng lẽ từ dưới đất chui lên, tái hiện mặt trời. Mời các bạn đón đọc Bạn Trai Tôi Là Quái Vật của tác giả Nguyệt Hạ Kim Hồ.
Vĩnh Dạ Chi Phong
Thể loại:chủ công, thiên chi kiêu tử, toàn tức võng du, bên ngoài cao lãnh bên trong ôn nhu phúc hắc nam thần công x bên ngoài tinh anh bên trong nhân thê si hán fan cuồng thụ Nhân vật chính: Tyler Odin, Victor (Lý Duy Khả) Tình trạng bản gốc: hoàn (gồm 153 chương + 4 phiên ngoại) Editor: Alice Câu chuyện kể về nhân vật là bậc thầy sát thủ có cơ hội xuyên không về thời đại tinh tế. Game thủ là người có nghĩa vụ chơi game mà hắn lại có nghĩa vụ đi đánh game thủ. Kiếm ẩn dưới ngày dài không tắt nắng (1), hắn là quân vương bước đến trong quang minh. Mũi kiếm lưu động trong bóng đêm vĩnh hằng, hắn là sự tồn tại vô thường giữa thế gian sinh tử. “Như các bạn đã biết, độ khó của vòng đấu tinh tế được sắp xếp như sau: Thiên đường – Đơn giản – Bình thường – Khó – Ác mộng – Địa ngục – [ Tyler Odin ]” Điều cần chú ý: 1. Chủ công! Phản xuyên! Sue, đẹp trai ngất trời 2. Thụ là học bá (2) ngoài hành tinh, 1v1, HE 3. Thi đấu là chính, không chậm nhiệt, không chủng điền, tất cả đều là vì chiến thắng 4. 60% thi đấu eSport, 30% chơi game, 10% hiện thực Cảnh báo nho nhỏ của Editor: 1. Mỹ cường công, đánh đâu thắng đó 2. Nội dung truyện đi theo tuyến: thi đấu -> công cho đối thủ ăn hành -> công thụ show ân ái -> thi đấu -> công cho đối thủ ăn hành -> công thụ show ân ái -> lặp lại n lần Ai thấy không hợp gu có thể lặng lẽ click back _(:3/ z)_ (1) Nguyên văn Cực trú “极昼”: Ban ngày vùng cực hay mặt trời lúc nửa đêm là một hiện tượng tự nhiên diễn ra tại các địa điểm có vĩ độ nằm ở phía bắc của vòng Bắc Cực cũng như ở các địa điểm có vĩ độ ở phía nam của vòng Nam Cực khi Mặt Trời vẫn còn được nhìn thấy vào thời gian ban đêm tại các địa điểm đó. Khi có thời tiết tốt, Mặt Trời được nhìn thấy liên tục 24 giờ mỗi ngày. Số lượng ngày với mặt trời lúc nửa đêm trong mỗi năm tăng dần lên khi người ta tiến sát lại gần hơn về phía cực của Trái Đất. Hiện tượng Mặt Trời lúc nửa đêm xảy ra tại vòng Bắc Cực vào hạ chí (quanh ngày 22 tháng 6), còn tại vòng Nam Cực, xảy ra vào đông chí (quanh ngày 21 tháng 12) (theo wikipedia) (2) Học bá “学霸”: Từ này vốn dĩ để chỉ những nhân vật rất có ảnh hưởng trong giới học thuật, ví dụ như nhà khoa học Albert Einstein. “Bá” trong tiếng Trung mang nghĩa là “rất có quyền lực”. Bây giờ, “Học Bá” là một từ trên mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc. *** Cảm nhận: Nói thiệt là lần đầu tiên coi một bộ mà kêu cảm nhận chẳng biết cảm nhận cái gì=]]]] Văn án nói lên tất cả, công tên Tyler Odin (vl ) vốn là bậc thầy sát thủ suốt mấy ngàn năm ở Dị Thế, mang trong mình hai dòng máu Tinh Linh và Mị Ma. Mà kiểu công giết người riết chán quá nên mới quyết định muốn trở thành một “linh hồn tự do” nên kí kết khê ước với Thần Chết, đổi lấy một linh hồn mạnh mẽ không cần luân hồi mà có thể trực tiếp đi đến một thời không mới, sống một cuộc đời mới. Và tada, công xuyên đến thời đại tinh tế thì thôi đi, còn xuyên hẳn vào thế giới toàn tức cơ. Kiểu ông tổ nghề sát thủ, đi chơi game toàn tức mà nhân vật cũng là sát thủ luôn thì nó sẽ như thế nào???? Đối thủ ăn hành mệt nghỉ luôn chứ sao =]]]] Công xuyên vào một người tên Bùi Nhung, ảnh đế một thời đang bị bệnh nặng cũng như có một cô em gái cực phẩm. Đầu năm nay cực phẩm với bạch liên hoa chắc do thời tiết tốt nên được mùa nở rộ nhỉ. Anh trai mình vì chồng mình tiêu hết tiền, bản thân anh mình lại đang bị bệnh không lo, chỉ biết bòn rút tới đồng xu cuối cùng, có cô em như vậy Bùi Nhung số quá khổ. Đường đường là một sát thủ chuyên nghiệp mấy ngàn năm, mấy game thủ bé tí kia tuổi gì mà so với anh, nên anh nhanh chóng nổi lên như một Đại Thần chính hiệu. Và sau đó, công gặp thụ, theo motif “Senpai, notice me” điển hình. Không cao trào, không máu chó, không ngược chỉ có show ân ái mù mắt chó. Đầu năm nay tới chơi game cũng không yên, cẩu F.A cũng có cẩu quyền, ngược đãi cẩu FA là ngược đãi động vật đó nhaaaaaaaaaaaaaaaaaa Rồi, hết rồi, nội dung có nhiêu đó thôi à. Thiệt mà, tình cảm của công thụ trong này nó logic tới mức chính bản thân mị cũng phải thốt lên “Đậu mẹ lần đầu tiên có một bộ công thụ thẳng thắn đáng yêu tới như thế này” Cho nên mị thấy, có lẽ bộ này rất khó để nổi hay phổ biến hơn những bộ võng du khác, theo như mị đi giới thiệu cho mười đứa bạn thì có 9 đứa kêu thôi nặng chiến đấu quá tao không đọc đâu còn lại là một đứa nhét vào cái bookmark không khác gì cái lịch sử trình duyệt của nó ( đhs ) Thế nhưng, bộ này nó hay ở chỗ những cảnh chiến đấu kìa. Trước đây, mị đã từng đọc rất nhiều bộ võng du và chắc chắn, chỉ có mỗi bộ này có thể đứng chung hang với Toàn Chức Cao Thủ trong lòng mị. Từ cách Tứ Gia một mình một đao đứng canh ngay cổng truyền tống, hay cách Tứ Gia giương đôi cánh đen như một vị thần báo tử chiến đấu trên không, hay hay nhất là cảnh chiến đấu trong rừng sương mù âm u bằng một màn đu người từ trên xuống lấy đầu của đối thủ. Má ơi, đọc mà nhiệt huyết nó sôi trào như thể chính bản thân mị cũng đang cầm đao chiến đấu, như sống lại cảm giác đi một trận Quan Ninh đã tay một phát ra 3 combo nhận 10 liên trảm ấy. Cho nên mị nghĩ, riêng bộ này thì người nào có chơi game hoặc ngán thịt ngán cơm mới thích đọc, không thì sẽ thấy nó khô queo dai nhách =]]]] Nói công là mỹ cường hoàn hảo, ơ hay con lai của Tinh Linh xinh đẹp với mị Ma quyến rũ mà không đẹp mới lạ. Thì thụ cũng không phải quá mờ nhạt. Thụ học giỏi, có tài lại cực kỳ ngoan hiền và biết cách soát tồn tại của mình cực kỳ. Có một bạn trai tài giỏi thì làm gì? Thì đi đánh nhau với người ta trong game không lại, liền oa oa khóc kêu ông xã tới báo thù chứ sao nữa hí hí hí. Mà bản thân gia thế của thụ cũng hơn người, vừa xinh xắn đáng yêu vừa ngoan hiền hiểu chuyện. Huhuhu, Tứ Gia không muốn thì mị muốn aaaaaaaaaaaa. Kết thúc HE mỹ mãn, có tí xôi thịt kho nước dừa vừa thơm vừa ngon, mỹ mãn lắm. Nên ai đã lỡ nhảy mà thấy ngán đánh nhau quá cũng tin mị đi, cố đọc một tí sẽ thấy nó cực kỳ hay luôn. Sẵn hay mị làm series võng du từ bàn phím tới toàn tức nhỉ? Review by member: Huỳnh Thắng Nam -fb/Review Quốc Dân *** REVIEW chủ nhà Cảnh báo: truyện này bàn tay vàng rất lớn đó nghen, không thích xin cáo lui Tui đọc vì chủ tuyến chiến đấu nha~~~ Hay, huhu, tui thích mấy bộ chủ công sự nghiệp như này á Tình cảm ngọt ngào nhẹ nhàng nhưng không hề ít, xen kẽ trong từng chương 1 ~ Công nạnh nùng vs e vi body nhưng rất dịu dàng vs thụ Thụ hiền lành đánh yêu nhưng luôn sẵn sàng xông lên kho có chuyện liên quan tới lợi ích của công  Truyện hay *** Tyler Odin là một sát thủ. Có lẽ là bậc thầy sát thủ nổi danh nhất, nguy hiểm nhất trong mấy ngàn năm qua trên đại lục Albien. Sinh thời, hắn xuất thân từ một chi lánh đời của một gia tộc thượng cổ, trong người có huyết mạch của tinh linh cổ đại và mị ma. Các đời của tộc Odin đều có quan hệ chặt chẽ với nghề sát thủ. Tyler là trưởng tử đời này, từ khicòn nhỏđã biểu hiện ra thiên phú cực cao làm người khác chú ý, được tổ chức sát thủ đệ nhất lúc bấy giờ là Lam Linh Hoa (1) chú trọng bồi dưỡng. Hắn chỉ mất hai mươi năm, đã trở thành con át chủ bài lớn nhất của Lam Linh Hoa. Thân là một bậc thầy sát thủ, các thế lực, tầng lớp quý tộc đều không lạ gì hắn. Họ sợ hãi đi tìm hiểu gốc gác và sở trường của hắn, phát hiện ra hắn là hậu duệ hỗn huyết hiếm có, là sát thủ nổi tiếng nhất trên thế giới, vừa làm người kính sợ cũng làm người tuyệt vọng. Hắn tựa như chúa tể Barlog (2) nơi vực sâu, ai nấy đều biết hắn trấn thủ Lam Linh Hoa, cũng biết chỉ cần nhổ bỏ hắn là có thể tiến thêm một bước san bằng tổ chức sát thủ này, thế nhưng không ai dám đứng ra đi tìm vị trí cụ thể của hắn. Bậc thầy sát thủ này là bán tinh linh, lục cảm (3) vô cùng nhạy bén, khả năng tác chiến vô cùng mạnh mẽ. Là bán mị ma, hắn lại giỏi về ngụy trang và thôi miên, trên đời không có nơi nào mà hắn không thể đặt chân đến. Hắn là bí ẩn chết người, theo truyền thuyết, một khi ai đó nhìn thấy khuôn mặt hắn, hoặc vì hắn mà chết, hoặc bỏ mạng trong tay hắn, hoặc cam tâm tình nguyện giao cổ ra chờ bị giết. Tyler Odin là một kẻ không có tín ngưỡng, vậy nên sau khi chết, linh hồn hắn du đãng nơi đồng hoang mông quạnh, bị vô số thần linh đến từ Thần quốc giành giật. Hắn không muốn trở thành “người bất tử” (cách nói hoa mĩ của vong linh), lại càng không muốn làm bề tôi của thần, cho nên hắn kí khế ước với Thần giết chóc. Hắn làm việc cho Thần giết chóc sáu trăm năm, đổi lấy linh hồn tự do. Hắn sẽ không bước vào luân hồi của phàm nhân, cũng không đầu nhập bất cứ vị thần nào của Thần quốc, mà sẽ đến một thời không bất kì nào đó có khả năng sinh ra sinh mệnh, bắt đầu một cuộc đời mới. Trong sáu trăm năm tồn tại, hắn từng làm một kẻ vô danh, thờ ơ lạnh nhạt với sự đời biến thiên, vương triều thịnh suy, hắn cười nhạo chư hầu, bễ nghễ nhìn chúng sinh vội vàng giành giật mạng sống. Hắn cũng từng nhận được ý chỉ của thần linh, làm Seraphim (4) hạ phàm, chinh chiến trên vùng đất bao la, cầm trong tay song đao đã từng giết qua tướng sĩ vương hầu, một thân một mình diệt sạch cả một đội quân, vậy nên lòng dạ hắn sắt đá, đã nhìn quen ranh giới của sự sống và cái chết, làn ranh giữa máu tươi và lửa đỏ. Trong lúc mơ hồ, thời gian cứ thế trôi đi. Tyler Odin lại một lần nữa tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu. Lần này hắn không cảm nhận được ý chỉ của Thần giết chóc, nhưng hắn nghe được giọng nói quen thuộc, lạnh buốt: “Nhiệm vụ bắt đầu. Giết chết tất cả người chơi trên đấu trường, đạt được tư cách vào vòng bán kết và ẩn tích phân. Tuyển thủ dự thi số 419, số người đã giết: 0 người” Tyler Odin nghe xong hai câu nói ngắn ngủi này, hai mắt chậm rãi mở ra. Hắn thấy mình như đang ở trong đấu thú trường La Mã cổ đại. Trung tâm có một hố lửa khổng lồ, có bốn cây cầu đá bắc qua đó dẫn đến sân khấu hình tròn bay lơ lửng giữa không trung. Hắn và tổng cộng 99 người còn lại đứng xung quanh hố lửa, mỗi người đều đeo mặt nạ, trên đầu lơ lửng một con số – như vậy bản thân Tyler Odin cũng thế. Khán giả ở bên ngoài hò hét không ngừng, xen lẫn với tiếng rít chói tai, tiếng còi, và tiếng pháo hoa nổ mạnh trên bầu trời. Vừa mới bắt đầu, mấy người bên cạnh Tyler đã lao vào chém giết nhau. Tyler thản nhiên tránh thoát một tên đánh lén, nhanh chóng kiểm tra vũ khí giấu trong đai lưng của mình: một đôi chủy thủ (5), hai mươi phi đao, hai túi chất độc, một vòng dây thép. Tyler rút chủy thủy, nắm ngược bằng hai tay, như rắn độc hơi hạ thấp cơ thể, hai mắt nheo lại —- Thần giết chóc lại bắt đầu trò chơi của mình rồi, chắc là phương thức hiến tế mới, hắn nghĩ vậy. Thế nhưng điều này nghĩa là sao? Chỉ bằng mấy kẻ trước mắt này, mà muốn so – giết – người với hắn ư? …   Mời các bạn đón đọc Vĩnh Dạ Chi Phong của tác giả Chỉ Tiêm Đích Vịnh Thán Điều.