Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đút Em Một Viên Kẹo Đường

Văn án:   “Lạc Đường của trường cấp ba An Thành, bề ngoài trắng trẻo như ánh mặt trời, tràn đầy thanh xuân tuổi trẻ, tuy tính cách lạnh nhạt nhưng đánh nhau lại rất giỏi.   Vì muốn chèn ép Lạc Đường, những thiếu niên bất lương của trường khác đặt cho cậu biệt danh Đường Đường. Tên này cũng thành công chọc tức Lạc Đường, ai gọi liền nổi giận.   Nhưng theo một vị bạn học khác chính tai nghe được có một nữ sinh không sợ chết gọi Lạc Đường là Đường Đường, mà Lạc Đường không những không tức giận, ngược lại còn ngoắc cái đuôi đi qua.   Bạn học A: Ngoắc cái đuôi? Cậu coi Lạc Đường là chó nhỏ sao?   Bạn học B: Chính là chó nhỏ, hoặc coi như chó to nhưng tính cách nhu thuận, giống như… chó Golden!   Vi Như Hạ : Cậu ta không phải chó Golden, cậu ta là chó săn nhỏ, là loại nguy hiểm nhất!”   “Không phải Đường Đường anh không đủ ngọt! Mà là trừ Vi Như Hạ ra, không ai đủ tư cách để thưởng thức.”     Khi Vi Như Hạ chuyển từ phương Bắc về thành phố phía Nam; ngoài việc được bà nội yêu thương hết mực, gặp mặt người bố lạnh nhạt thích buông lời cay nghiệt ra, còn gặp được hàng xóm Lạc Đường và chó cưng A Mang của cậu.   A Mang là giống chó chăn cừu Đức, dáng vẻ vừa to vừa đáng sợ, thế nhưng Vi Như Hạ lại chẳng sợ chút nào. Thậm chí còn vươn tay vuốt ve đầu nó.   ***   “Đây là chó của cậu sao? Nó thật là ngoan.”   Lạc Đường nhớ tới hình ảnh A Mang bị cô sờ đầu vừa rồi, ánh mắt trầm xuống, ngẩng đầu liếc nhìn người kia một cái, giọng lãnh đạm: “Nó không ngoan, rất hung dữ.”   [...]   Đối với câu trả lời của cậu, Vi Như Hạ tựa hồ không để ý, tầm mắt cô rũ xuống, hướng về phía A Mang đang ngồi bên cạnh Lạc Đường vẫy vẫy tay.   “A Mang.”   A Mang nghe Vi Như Hạ gọi, đứng dậy phe phẩy cái đuôi, nhảy nhót đi tới bên người cô.   Vi Như Hạ duỗi tay xoa đầu A Mang, nói với Lạc Đường: “Cậu xem, nó không phải rất ngoan sao?”   Thiếu nữ trước mặt cười đến mức khóe mắt cong lên, Lạc Đường cúi mắt nhìn A Mang đang vẫy đuôi, đột nhiên hỏi một câu.   “Cậu tên là gì?”   “Hả?” Không biết câu chuyện từ khi nào đã chuyển đến vấn đề này, Vi Như Hạ đuổi kịp dòng suy nghĩ của cậu, đáp: “Vi Như Hạ”   Nghe xong lời của cô, Lạc Đường chớp mắt, ngữ khí lãnh đạm nói: “Vi Như Hạ”   Âm thanh thiếu niên trong trẻo, như suối trong chảy qua khe núi, trong mát sạch sẽ.   “Hả?” Vi Như Hạ không biết đối phương muốn làm gì, cô cười không hiểu, hỏi: “Làm gì vậy?”   [...]   Ngón tay thon dài của Lạc Đường chạm vào mái tóc mềm mại của thiếu nữ, vỗ nhẹ 2 cái phía sau, sau đó vẻ mặt không đổi rút tay lại, trầm giọng nói.   “Cậu cũng khá ngoan.”   ***   Mười bảy, mười tám là độ tuổi dễ rung động nhất. Thiếu niên kiêu ngạo Lạc Đường không sợ trời không sợ đất kia, từng nhận được bao nhiêu thư tình của nữ sinh, vẫn có thể mặt không đổi sắc mà nói ra lời từ chối. Thế nhưng khi gặp Vi Như Hạ, dường như cậu đã ngay lập tức cảm thấy thích cô. Rung động ban đầu rất nhỏ, nhưng sau dần, ngày qua ngày, tích lại thành một hũ mật tình yêu ngọt ngào.   Lạc Đường và Vi Như Hạ gặp nhau vào mùa hạ nắng gắt ở phương Nam. Dường như ánh nắng mặt trời tươi sáng khi ấy, cũng khiến cho quãng thời gian thanh xuân của họ trở nên lấp lánh đến vô cùng. Lạc Đường lạnh lùng kiêu ngạo, Vi Như Hạ dịu dàng ôn hòa; ngay từ đầu mình đã cảm thấy rằng, hai người này vô cùng hợp nhau.   Lạc Đường có thể vì Vi Như Hạ mà kiên nhẫn giảng bài - điều mà trước đây cậu chưa từng làm với bất kì đồng học nào; cũng có thể vì Vi Như Hạ mà trong toa tàu đông đúc, cẩn thận che chắn cho cô, tránh để cô bị người khác va vào; cũng có thể vì Vi Như Hạ, mà ăn món ngó sen mùi vị thật ba chấm mà cô nấu, dù cho cậu là người khá kén ăn…   Cũng vì Vi Như Hạ, mà khi được hỏi lần thứ n rằng mẫu con gái cậu thích là mẫu con gái như thế nào, Lạc Đường bèn đáp, cậu thích con gái chân dài.   Bởi vì khi trả lời câu ấy, cậu đứng trên tầng nhìn xuống, liền thấy Vi Như Hạ đang nói chuyện với bạn cùng lớp. Chân của thiếu nữ phương Bắc thon dài lại trắng trẻo, chọc cho trái tim thiếu niên rung động không thôi.   Mà Vi Như Hạ, sự dịu dàng và điềm tĩnh của cô, quả thực có thể khiến rất nhiều người yêu thích. Cô rất thích cười, như Lạc Đường cảm thấy, nụ cười của Vi Như Hạ vô cùng chói mắt, cứ khiến cậu muốn ngắm mãi không thôi. Cô quan tâm mọi người, là một người vô cũng phóng khoáng và nghĩa khí.   Lạc Đường hay đi đánh nhau, Vi Như Hạ không mấy khi động thủ, nhưng bởi vì một lần nọ, bạn nữ cùng bàn bị tra nam tìm tới cửa, Vi Như Hạ đã đánh hắn tới kêu cha gọi mẹ, cùng trút giận thay cho bạn mình. Có hoa khôi thích Lạc Đường, nên bạn cô ta gây khó dễ cho Vi Như Hạ, Vi Như Hạ bèn tìm tới tận nơi nói rõ ràng mọi chuyện, có thù tất báo. Thật sự Vi Như Hạ rất ngầu luôn ấy, đến mình đọc mà trái tim còn rung rinh rung rinh, muốn gả cho Vi Như Hạ chứ nói gì Đường Đường. :”>   “Đút em một viên kẹo đường” là câu chuyện vô cùng ấm áp và rất đỗi dịu dàng. Hành văn tác gỉa thong dong mềm mại, khiến mình đọc cảm thấy rất thoải mái. Tình cảm của Lạc Đường và Vi Như Hạ rất trong sáng và ngọt ngào, tiến triển tự nhiên, không thúc ép hay gò bó. Lạc Đường chăm sóc Vi Như Hạ, Vi Như Hạ ngược lại cũng rất quan tâm Lạc Đường.   “Đút em một viên kẹo đường” tràn ngập hơi thở thanh xuân tươi đẹp, khiến mình cũng vô cùng nhớ nhung hoài niệm quãng thời gian cấp ba của bản thân. Chỉ là cấp ba, cẩu độc thân như mình đây không gặp được soái ca như Lạc Đường, cũng không gặp được mỹ nữ dịu dàng như Vi Như Hạ, nên cho đến hiện tại khi đọc truyện, vẫn chỉ có thể là... vừa cắn gối vừa ngưỡng mộ mà thôi. :v   Lạc Đường vì Vi Như Hạ mà đã có rất nhiều những cái “lần đầu tiên”, lần đầu tiên kiên nhẫn giảng bài cho nữ sinh, lần đầu tiên bế nữ sinh chạy vào phòng y tế, lần đầu tiên vì chờ điện thoại của nữ sinh mà ngẩn ngơ cả buổi… cũng lần đầu tiên, vì Vi Như Hạ mà nguyện ý thổ lộ.   ***   “Bờ môi nóng ấm giống như đem theo dòng điện lưu, khiến cho hai thân thể đều run lên, vành tai cũng dần dần phiếm hồng, Lạc Đường đem môi rời đi, nói: “Đây là lần đầu tiên.”   Trước mặt Vi Như Hạ giống như còn chưa hoàn hồn, Lạc Đường đưa tay vuốt lên mặt cô, trán chạm nhẹ lên trán của cô.   “Vi Như Hạ, tớ muốn ở bên cậu suốt đời”.   Chàng trai nói: “Tớ thích cậu”   ***   Kì thực mình cảm thấy rằng, ngay từ lúc bắt đầu, không chỉ là Lạc Đường, mà Vi Như Hạ cũng đã có chút thích cậu rồi. Chỉ là hai người trước không ai chủ động nói ra trước mà thôi. Mối quan hệ của họ thường biểu thị bằng hành động hơn là lời nói, thế nhưng mà, khi Lạc Đường tự nhiên nói ra câu nói “tớ thích cậu” kia, trái tim của Vi Như Hạ vẫn không kìm được mà rung động.   Nhưng mà tình yêu, nào có chuyện dễ dàng như vậy. Ngay lúc Lạc Đường đang vô cùng hạnh phúc trong tình yêu, Vi Như Hạ lại phải đấu tranh với quyết định của mình, để rồi cuối cùng, dẫn tới hai người là gần mười năm cách biệt, trời Nam biển Bắc.   ***   “Bố em nửa năm nay không phải đi lưu diễn, ông bị bệnh nặng vẫn luôn ở nước ngoài trị bệnh. Dì Lâm nói ông muốn buông xuôi, rất có khả năng bên phải bị liệt. Bố cần phẫu thuật ngay, làm xong phẫu thuật cũng phải ở nước ngoài phục hồi. Thời gian phục hồi ít nhất cũng mười năm, mà mười năm sau chưa chắc đã khỏi hẳn… Em muốn ở cạnh bố.”   Thời gian mười năm không ngắn, quan trọng hơn là mười năm sau chưa chắc đã khỏi, cô đi Anh, căn bản là cùng bố định cư. Cô sẽ không để Lạc Đường đợi cô, càng không để cậu đi cùng cô. Năm nay lúc đón tết ở nhà bà nội cậu, mọi người đã nói qua rồi, Lạc Đường có thể đi nước ngoài học, nhưng sẽ không định cư ở nước ngoài. Lạc gia vốn gốc ở An Thành, ông bà và bố mẹ đều ở An Thành, Lạc Đường lại là con một, cậu cũng không thể đi cùng cô.   [...]   Lạc Đường nghĩ đến lần đầu gặp Vi Như Hạ, ánh mắt cô mang theo sự nhìn thấu hơn nữa còn cả sự lạnh nhạt. Vi Như Hạ rất quả quyết, từ trước đến nay cô luôn tự hiểu rõ, biết mình muốn làm gì, biết nên từ bỏ cái gì.   “Em bỏ rơi anh.” Lạc Đường cảm thấy quen biết Vi Như Hạ như là một giấc mơ. Bây giờ cô đập vỡ giấc mơ đó khiến cậu tỉnh lại, cuối cùng cô cũng biến mất.   Ánh mắt thiếu niên gắt gao khóa chặt cô, tim Vi Như Hạ như bị một đao cắt qua, cô lắc đầu nói: “Không phải vậy, Lạc Đường anh rất tốt, mọi người đều yêu thích anh, sẽ không có ai bỏ rơi anh cả.”   “Trừ em ra.” Lạc Đường nói.   [...]   “Nhưng anh tình nguyện bị cả thế giới vứt bỏ, chỉ cần mình em.”   ***   Nhưng mà duyên nợ giữa người với người, sao có thể nói dứt là dứt, huống như tình cảm đầu đời khó mà quên đi, chưa kể, hai người yêu nhau sâu đậm như vậy.    Trải qua năm tháng đằng đẵng, chúng ta một lần nữa tương ngộ. Anh trưởng thành rồi, mà em cũng vậy.   Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, để em tốt đẹp nhất của tương lai, yêu anh bằng trái tim không đổi năm mười tám tuổi ấy.   “Không phải Đường Đường anh không đủ ngọt! Mà là trừ Vi Như Hạ ra, không ai đủ tư cách để thưởng thức.” ____________   " ": Trích từ truyện Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tư tưởng của trẻ con rất mạnh mẽ, nếu như Lạc Thập An có tư tưởng không muốn đến trường, Lạc Kim Ngô là một chàng trai nhỏ, nếu như Lạc Kim Ngô có ý niệm về một cô em gái, Lạc Kim Niệm là một bé gái. Vi Như Hạ đang viết bản thảo, liền nghe thấy tiếng gọi của Lạc Kim Ngô, suy nghĩ của Vi Như Hạ bị đảo lộn, bất đắc dĩ cười, quay đầu nhìn sau một cái, đem bàn phím đẩy vào, đứng dậy ra ngoài. Đi đến cửa phòng con, Vi Như Hạ mở cửa, sau khi mở cửa ra, thì thò đầu vào trong. Khuôn mặt mẹ vừa xuất hiện, cái miệng đang ngậm sữa của Lạc Kim Niệm “Oa” lên một tiếng, ném con khủng long nhỏ trong tay đi, lần này, Lạc Kim Ngô tránh ra. Đúng lúc tránh ra, quay đầu nhìn thấy Vi Như Hạ, Lạc KimNgô liền gọi một tiếng: “Ma Ma~” Lạc Kim Ngô năm tuổi đã trở thành một tiểu thiếu niên rồi, khí chất càng lớn càng cao quý, tướng mạo cũng càng ngày càng đẹp đẽ. Cùng ở với em gái, anh em hai người như hai đứa trẻ phấn điêu ngọc trác. “Kim Niệm lại ức hiếp con rồi à?” Vi Như Hạ vào trong, bỏ dép lê ra, lên đệm ngồi xuống. Lạc Kim Niệm nhìn thấy mẹ đến, nằm sấp xuống, tứ chi rất nhanh chuyển động, một chút liền leo lên trước mặt Vi Như Hạ. Cốt nhục của cô, bánh bao thịt nhỏ, tròn vo lăn qua, lòng Vi Như Hạ nhanh đã biến rồi, đem con ôm vào trong lòng. Lúc ôm Lạc Kim Niệm vào trong lòng, Vi Như Hạ cũng ôm Lạc Kim Ngô vào trong lòng, anh em nó mỗi đứa một bên, Vi Như Hạ ngồi trong đó, nghe Lạc Kim Ngô nói lúc nãy có chuyện gì. “Không có ức hiếp con, là con không cẩn thận, tay đập lên trên giường.” Lạc Kim Ngô đưa cho em một món đồ chơi, cười hì hì nói. Khi Lạc Kim Ngô nói xong, Lạc Kim Niệm cầm đồ chơi nhỏ “a a” gọi hai tiếng, sau đó vùng vẫy hướng dựa vào người Lạc Kim Ngô. Lạc Kim Ngô nhìn thấy, từ trên người Vi Như Hạ leo xuống, quỳ xuống bên cạnh Lạc Kim Niệm. Lạc Kim Niệm cắn núm vú cao su, cười lên, hai cánh tay mập mạp của đứa trẻ, chợt ôm chặt lấy Lạc Kim Ngô. Lạc Kim Ngô sợ con bé ngã, ôm lại nó, hôn phía sau Lạc Kim Niệm một cái, quay đầu nói với Vi Như Hạ: “Nhìn xem, Niệm Niệm rất thích con.” Tính cách của Lạc Kim Ngô khá ngốc bạch ngọt, Lạc Kim Niệm từ khi sinh ra đến bây giờ tính cách biểu hiện ra có chút bá đạo mạnh mẽ, anh em hai đứa, 80% là lấy nhầm kịch bản. Mà Lạc Kim Niệm tuy rằng mạnh mẽ bá đạo, nhưng đối với anh trai lại yêu thương thắm thiết. Con bé còn nhỏ, ra tay không biết nặng nhẹ, có lúc sẽ đánh Lạc Kim Ngô. Lạc Kim Ngô có lúc không chú ý, bị đánh liền vô thức gọi một tiếng, mỗi lần như vậy, Vi Như Hạ liền biết Lạc Kim Ngô lại bị Lạc Kim Niệm ức hiếp rồi. Nhưng cho dù là bị ức hiếp, Lạc Kim Ngô cũng chưa từng nói em gái cái gì, ngược lại vẫn luôn nhường con bé. Mời các bạn đón đọc Đút Em Một Viên Kẹo Đường của tác giả Tây Phương Kinh Tế Học.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi - Nam Đường
Thêm một câu chuyện tình yêu xuất phát từ việc nhầm lẫn lại đem đến kết thúc viên mãn. Cô thật sự không biết làm như thế nào mà lại không cẩn thận lên nhầm giường,lại vô tình ngủ nhầm người. Ấy vậy mà một nghịch lý đã xảy ra khi đường đường là một người kế thừa của tập đoàn hoàng đế, vung tay là có thể hô phong hoán vũ lại đuổi theo cô đòi chịu trách nhiệm. Kỳ kết 1 hợp đồng hôn nhân nửa năm, đến kỳ hạn rồi lại áp tường, áp giường, áp cả thang máy. Kẻ nào đó ban ngày đã bại hoại, ban đêm bại hoại còn khồng bằng. Cuối cùng cô không nhịn được nữa nữa liền nói ra "tổng tài đại nhân, ly hôn đi". Hắn hất mày nói: "Xem ra anh chưa nói rõ, kỳ hạn của hợp đồng hôn nhân này là - một đời người". Mời các bạn đón đọc Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi của tác giả Nam Đường.
Họa Đến Rồi, Mời Thanh Toán - Ngô Đồng Tư Ngữ
Tình yêu của thiên tài IQ 180 với cô phát thanh viên truyền hình EQ âm 20 sẽ từ từ nở hoa giữa cuộc hành trình phá án đầy hấp dẫn qua những bản nhạc thần bí...   *** Nhà vật lý học miệng độc – Cận Hoài Lý – vì cố chấp đã quyết tâm mua một cái nồi áp suất qua kênh mua sắm trên ti vi, kết quả lại được tặng kèm thêm một cô vợ hay lệch nhịp. Nguyễn Lập Đông kêu gào khẩu hiệu của họ: Đưa họa tới nhà, thanh toán tại chỗ, chất lượng đảm bảo, diệt trừ tận gốc. Khi Cận Hoài Lý tháo rời phần điốt bán dẫn ra, bèn liếc xéo Nguyễn Lập Đông: “Anh giống sát thủ lắm hả”. Nguyễn Lập Đông lắc đầu: “Anh là kẻ đầu sỏ”. Mời các bạn đón đọc Họa Đến Rồi, Mời Thanh Toán của tác giả Ngô Đồng Tư Ngữ.
Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất - Mộc Thanh Vũ
Trong những năm tháng của tuổi trẻ, ai hứa với ai sẽ sánh cùng trời đất? Giữa chốn hồng trần mênh mông, ai là định mệnh của ai? Đối với Hàn Nặc, cuối cùng là: Yêu nhưng không thể, hận lại không xong. Đối với Ôn Hành Viễn, rốt cuộc là: Đã yêu, không có lối thoát. Là ai nói, con tim vỡ vụn này không thể lành lại? Là ai nói, không có tình yêu sánh cùng trời đất? Trải qua nỗi kinh hồn bạt vía như đi trên tầng băng mỏng, kinh qua tháng ngày chảy trôi đông qua hạ đến... Người kia vẫn nắm lấy tay cô, cười ấm áp mà quyến luyến, “Phải làm thế nào bây giờ? Vận mệnh đã định sẵn là anh yêu em!”. Nhìn vào khuôn mặt đong đầy ý cười của anh, nước mắt của Si Nhan, lã chã rơi... Sau những vòng xoay của cuộc sống, bất chợt nhận ra rằng, thế giới này, vẫn có tình yêu vĩnh hằng - sánh cùng trời đất! Một cuốn tiểu thuyết cảm động lòng người về mối tình thầm lặng, mối tình đầu. Trong cuộc đời này, sẽ luôn có một người, có thể mang đến cho bạn lòng dũng cảm, khiến bạn trở nên dũng cảm. Khi bày tỏ tình cảm, anh nói: “Từ giây phút này trở đi, em có thể dũng cảm một lần vì anh?”. Cô trả lời bằng giọng điệu kiên định: “Em nghĩ, em có thể”. Chỉ mấy chữ đơn giản, anh lại cảm động nghẹn ngào: “Anh tưởng rằng cả đời này sẽ không có cơ hội nhận được câu trả lời này”. Cô xót xa rơi lệ: “Xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu”. Đợi lâu, thì có sao? Kết cục đã như anh mong mỏi, quá trình có khó khăn nhường nào, anh đều cam tâm tình nguyện. Lúc cầu hôn, anh nói: “Anh chưa từng dám hy vọng xa vời rằng em sẽ đáp lại anh bằng tình yêu. Nhưng anh không thuyết phục nổi bản thân từ bỏ. Chuyện tự hào nhất, đắc ý nhất mà anh đã làm trong cuộc đời này chính là thật lòng chiến đấu đến cùng, cuối cùng đã giành thắng lợi và có được em. Thế nhưng, như vậy vẫn chưa đủ. Điều anh muốn là: Chúng ta tương nhu dĩ mạt, bầu bạn cả đời. Anh ôm ý nghĩ này cầu hôn với em, hy vọng vào tuổi hoa giáp, chúng ta vẫn ở bên nhau”. Nỗi lòng suýt chút nữa đã bị thời gian vùi lấp. Em gặp được anh, không phải trong độ tuổi đẹp nhất, nhưng lại vì anh, một lần nữa tin tưởng vào tình yêu. *** Mở đầu thì sẽ thấy câu chuyện đơn giản thế này : Si Nhan và Hàn Nặc yêu nhau suốt thời đại học rồi đột ngột chia tay, Si Nhan đau khổ nên qua thành phố khác sống và lập nghiệp. Ôn Hành Viễn là bạn thân của Si Hạ - anh trai Si Nhan , Si Nhan chỉ xem anh như 1 người anh trai thân thiết, nhưng Ôn Hành Viễn đã yêu Si Nhan khi cô còn học cấp 3, anh đi du học để đủ sức kế thừa tập đoàn Ôn thị cho nên đã bỏ lỡ giây phút Si Nhan trưởng thành và biết yêu. Lúc Si Nhan đau khổ, gục ngã thì Ôn Hành Viễn luôn ở bên cạnh làm chổ dựa giúp cô đứng dậy mà bước tiếp. 3 năm sau Si Nhan về lại chốn cũ, dứt khoát với Hàn Nặc dù anh cố gắng níu kéo, tiếp nhận tình yêu của Ôn Hành Viễn và sống hạnh phúc ... Nhưng mọi chuyện đâu đơn giản như vậy, nhân vật nào cũng rất đáng thương. Nói về nam phụ Hàn Nặc : Anh rất yêu, rất yêu Si Nhan. Đọc những dòng hồi ức về quãng thời gian ngọt ngào của 2 người, nếu không biết thì mình cũng nghĩ anh là nam chính, 2 người sẽ gương vỡ lại lành. Nhưng không, càng đi sâu vào truyện, biết về lí do tại sao 2 người chia tay, cảm thấy số phận thật tàn nhẫn đối với anh : Bố anh gây tai nạn làm mẹ Si Nhan qua đời, bị vào tù khi mang trong người mầm bệnh ung thư, mẹ anh thì lên cơn đau tim. Chú anh thì tham lam, lợi dụng tình hình rối ren mà chèn ép nhà họ Si, đoạt lợi cho nhà họ Hàn. Ngày Si Nhan ra sân bay rời đi, cô đợi anh, anh biết, nhưng anh không thể nào vứt bỏ người mẹ đang hấp hối mà ích kỉ chạy đi kéo cô lại. Giữa 2 người là 1 món nợ máu của người thân, là 1 vết thương vĩnh viễn không thể xoá. Từ khoảnh khắc ấy, anh đã biết, 2 người không thể quay trở lại được nữa. 3 năm sau, cô quay về thành phố cũ, đi dự đám cưới bạn thân, tình cảm trong anh lại dâng trào không cách nào kìm nén, anh gần như cúi đầu cầu xin cô quay lại ... nhưng, mọi chuyện đã là của quá khứ, bên cạnh cô đã có 1 người đàn ông xứng đáng hơn anh, còn anh, đã không còn tư cách để mang lại hạnh phúc cho cô nữa. Về nam chính Ôn Hành Viễn : Nếu tình yêu của Hàn Nặc là lửa rực cháy thì tình yêu của anh chính là dòng nước êm dịu, chảy từ từ mà bao dung, anh yêu Si Nhan suốt 10 năm, tình yêu của anh thật hèn mọn và không còn chút tự tôn nào (anh tự nhận điều đó). Anh luôn chờ đợi, tôn trọng, không bao giờ muốn ép buộc Si Nhan phải chấp nhận anh. Ngày nhà họ Si gặp nạn, anh vứt xó Ôn thị, chạy về giúp nhà họ Si đấu với nhà họ Hàn, giúp anh em nhà họ Si làm lễ tang cho mẹ, luôn làm bờ vai, làm bức tường vững chắc cho Si Nhan dựa vào. Si Nhan quyết định ra sao, anh cũng sẵn sàng đi theo để bảo vệ, để che chở. Nhiều lần anh muốn từ bỏ, anh cũng mệt mỏi khi phải nhìn trong mắt, trong tim Si Nhan luôn chỉ có Hàn Nặc cho dù anh cố gắng như thế nào. Nhưng mỗi khi anh nhìn vào mắt cô, anh lại thở dài, thôi vậy, chỉ cần cô hạnh phúc và chỉ cần anh còn có thể được ở bên cô dù dưới bất kì thân phận nào cũng được. Những đoạn anh tự nhủ lòng, tự cổ vũ, tự cho bản thân niềm tin, đọc mà cảm thấy xót. May mà tuy anh có tính cách của nam phụ nhưng lại mang mệnh nam chính, cuối cùng Si Nhan cũng hiểu được lòng anh, chấp nhận tình yêu của anh và cô yêu anh cũng nhiều như anh yêu cô vậy. Ngày kết hôn, nghe Si Nhan nói : Em yêu anh và suốt đời sẽ không rời xa anh, anh đã phải cố gắng kìm nén để không bật khóc khi đứng giữa Nhà thờ. Về nữ chính Si Nhan : Một cô gái mang nặng tình cảm, nhớ mãi không quên được mối tình với Hàn Nặc vì nó kết thúc quá đột ngột, cô không kịp chuẩn bị tâm lý. 4 năm thanh xuân, muốn quên là quên sao được khi ngập tràn những kí ức ngọt ngào, những lời hứa thiên trường địa cửu sẽ bên nhau suốt kiếp. Cho nên, cô trốn chạy, cô không dám ở lại thành phố nơi chứa đựng những kí ức ấy. 3 năm ở thành phố khác, khi quay về, cuối cùng cô cũng có thể dũng cảm đối mặt với quá khứ, dũng cảm từ chối lời cầu xin của Hàn Nặc. Và Si Nhan đã quay đầu lại, phát hiện được 1 người đàn ông dịu dàng luôn đứng đợi ở phía sau cô. "Si Nhan, em hãy suy nghĩ kỹ, trên đời này, chỉ có 2 người đàn ông có thể yêu em vô điều kiện : 1 là bố em, 2 là Ôn Hành Viễn" Mời các bạn đón đọc Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất của tác giả Mộc Thanh Vũ.
Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi - Mộc Thanh Vũ
Chắc có lẽ, đọc đến đây nhiều bạn nghĩ rằng truyện này thực sự rất cẩu huyết, ngược lên ngược xuống đúng không ạ? Nhưng yên tâm rằng mọi thứ đều không như bạn nghĩ đâu. Cũng như câu chuyện này, sẽ đưa ra đến hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Có những nuối tiếc thật nhưng cũng có niềm vui khiến ta thỏa ước nguyện. Cách hành văn của Mộc Thanh Vũ nhẹ nhàng nhưng vô cùng sâu lắng và cảm động. Khiến bạn nghoẻn miệng cường cũng khiến bạn khóc đến mờ ảo. Đây thực sự là một câu chuyện nam chính chuyên sủng nữ chính nhưng lại khiến ta đau lòng đồng cảm. Là một tấm gương phản chiếu tâm hồn, gia đình và tình yêu của chúng ta. Một câu chuyện đáng để đọc và nghiền ngẫm như cách số phận an bài cho từng người chúng ta vậy. Sướng khổ, chính là tại bản thân mình. “ Đây là khoảng thời gian tốt nhất, vì tình yêu, cả hai đều phải cố gắng hết sức. Đây là tình yêu đẹp nhất, mới lần đầu gặp nhau mà tưởng chừng đã quen biết nhau từ rất lâu rồi. Mặc cho thế giới rộng lớn bao nhiêu, thời gian đằng đẵng như thế nào, dù phải xa nhau cũng muốn bất chấp tất cả để gặp lại, bước qua một phen lo sợ, khai quật bí mật của thời gian, dắt tay em cùng đón tuổi già. Dùng thời gian để nói với em rằng, trên thế gian này quá nhiều huyền thoại, duy chỉ một mình em đã khiến anh không thể từ bỏ.” Mây bay qua trời, em qua tim tôi – Cuốn sách muốn nói với bạn rằng: Khi đã nghìn trùng xa cách, không thể gặp lại, ai sai ai đúng đâu còn quan trọng. Dù sao, thời gian luôn là câu trả lời tốt nhất, cuối cùng nó sẽ chứng minh, người có duyên với nhau sẽ đến được với nhau. *** "Mây bay qua trời, em qua tim tôi'' là câu chuyện viết về một đề tài khá mới và xa lạ, nhưng có thể thấy được sự dụng tâm của tác giả khi tìm hiểu những kiến thức về ngành hàng không dân dụng này. Không khai thác quá sâu nhưng những điều cơ bản nhất đều được miêu tả kỹ lưỡng và rõ ràng. Nội tâm của mỗi một nhân vật đều đạt đến ngưỡng chạm vào trái tim. Cái hay của câu chuyện này không chỉ dừng lại ở tình yêu ngọt ngào sâu nặng của Cố Nam Đình và Trình Tiêu, còn là khúc mắc của bố mẹ cô trong một cuộc hôn nhân độc đáo, còn là tình bạn bất chấp tất cả vì nhau của Hạ Chí và Kiều Kỳ Nặc đối với Trình Tiêu, còn là sự tiếc nuối của những mối tình bị bỏ lỡ, còn là một kết cục bất ngờ khiến mọi người ngỡ ngàng. Cuộc sống không bao giờ hoàn mỹ. Nhưng không sao, kiếp này của Cố Nam Đình, không bỏ lỡ Trình Tiêu, không có gì phải hối tiếc. “Mặc cho thế giới rộng lớn bao nhiêu, thời gian đằng đẵng như thế nào, dù phải xa nhau cũng muốn bất chấp tất cả để gặp lại, bước qua một phen lo sợ, khai phá bí mật của thời gian, dắt tay em cùng đón tuổi già. Dùng thời gian để nói với em rằng, trên thế gian này quá nhiều huyền thoại, duy chỉ một mình em khiến anh không thể từ bỏ.” Thời gian luôn dùng cách thức tàn nhẫn nhất nhưng cũng dịu dàng nhất để khiến chúng ta nhận ra rằng, khoảnh khắc đẹp nhất của đời người không ở quá khứ, hiện tại hay tương lai, mà luôn nằm ở trong tim chúng ta.   Mời các bạn đón đọc Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi của tác giả Mộc Thanh Vũ.