Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Buổi Chiều Tình Yêu

Tuổi thanh xuân, anh cho em biết tình yêu là gì. Cùng nhau hoài niệm quãng thời gian tươi đẹp đã qua. Ở thời điểm thích hợp gặp được người tốt nhất (*) Tuổi thanh xuân vẫn luôn là khoảng thời gian tràn ngập bao kỷ niệm đáng nhớ đối với cuộc đời của mỗi người. Tuổi trẻ ấy, có người đã khóc đã cười, có người lại ôm ấp tất cả tình cảm với một người bạn cùng lớp. Đó là mối tình đầu non nớt chân thật lại khắc sâu.  Khi ấy, ta vẫn còn dại khờ và ngây ngô đối với mọi thứ, thật khó tìm được một người thích hợp có thể cùng nhau sánh bước đến trọn đời. Nhưng cho dù tìm được thì việc ở bên nhau dài lâu càng khó hơn. Nhưng cho dù có ra sao, khi bước qua quãng thời gian tươi đẹp ấy, mỗi lần nhớ lại ta đều có thể mỉm cười cảm thán rằng mình đã có một tuổi trẻ đáng ngưỡng mộ và thật tuyệt vời. Cũng giống như thanh xuân của Cố Lự và Mộc Đóa. Cố Lự chuyển đến lớp Mộc Đóa khi cả hai học năm cuối cấp 3. Cô và cậu có thể coi như quen biết, bởi cả hai từ nhỏ đã chung một nhà trẻ, sau đó học chung trường từ cấp 1 đến cấp 3, rồi lại học cùng các lớp luyện thi Olympic. Tuy vậy nhưng hai người chẳng nói với nhau được mấy câu, có thể xem như là xa lạ. Cố Lự là một chàng trai có thể gọi là xuất sắc, ngoại hình lẫn thành tích đều nổi bật hơn người. Việc cậu chuyển từ lớp chọn xuống lớp phổ thông của Mộc Đóa luôn khiến mọi người không khỏi thắc mắc. Mộc Đóa là một cô gái không mấy chú tâm vào việc học, tuy vậy nhưng thành tích vẫn khá tốt. Điều khiến Mộc Đóa đau đầu chính là chứng "học lệch" của mình.  Các môn Toán Lý Sinh Văn của cô đều tốt, chỉ có môn Hóa học và Tiếng Anh là mất căn bản trầm trọng. Mộc Đóa có thể vượt qua bao kỳ thi trước đều là do gian lận trong thi cử. Tuy vậy nhưng điểm số của cô vẫn không được cao. Giáo viên đã nhiều lần nhắc nhở nhưng cô vẫn không thể cải thiện được. Cố Lự chuyển lớp đến, ngồi ở phía sau Mộc Đóa. Không hiểu sao cậu lại luôn bất giác mà chú ý đến cô gái nhỏ này. Có lẽ là khi cả lớp đều đang chú ý vào bài học, chỉ có mình cô là nằm dài lên bàn học mà ngủ gật, bộ dáng ấy quá nổi bật chăng? Hay khi cậu nghe thầy giáo nói về cô rằng "Mộc Đóa lớp chúng ta là nữ sinh có khả năng tiếp thu tốt nhất, nhưng cũng là người lười nhất... " Khi ấy, có lẽ cậu đã âm thầm khắc ghi. Biết được Mộc Đóa yếu Hóa học và Tiếng Anh, cậu liền tình nguyện làm gia sư giúp cô học tốt hơn. Cố Lự kiên nhẫn dạy Hóa cho cô từ những kiến thức căn bản của cấp 2 cho đến hiện tại. Anh Văn cũng tỉ mỉ sửa lại các lỗi sai của Mộc Đóa, còn yêu cầu mỗi ngày cô phải dịch nội dung một câu chuyện Tiếng Anh rồi gửi lại cho cậu. Ngày ngày cứ như vậy mà cả hai tiếp xúc nhiều hơn, Cố Lự cũng dần dần động lòng với cô bạn Mộc Đóa. Cậu thích Mộc Đóa nên luôn quan tâm cô, luôn chú ý đến cô mọi lúc mọi nơi. Chẳng hạn như khi thấy buổi trưa cô ăn rất ít, ngay tiết học sau cậu liền mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt phòng khi cô đói bụng. Hay khi cô đứng nhất, Cố Lự tặng cô trọn bộ đồ chơi tặng kèm của KFC vì biết cô thích sưu tầm những thứ trẻ con này. Bởi thích một người, là ánh nhìn và sự chú ý luôn hướng về phía người đó, muốn làm người đó có thể luôn vui vẻ, có thể vì mình mà nở nụ cười. Cố Lự nhận ra Mộc Đóa đã dần quen với cuộc sống có sự hiện diện của cậu, lập tức liền không kìm được mà thổ lộ tình cảm của mình. Lần thứ nhất, Cố Lự viết dòng chữ "Mình thích cậu" lên vở của cô. Mộc Đóa bất ngờ chẳng biết làm sao mà chỉ biết trốn tránh rồi lại vờ như không có chuyện gì xảy ra. ... Trích đoạn nhỏ lần thứ hai tỏ tình của Cố Lự: Hai người một trước một sau, Mộc Đóa ngơ ngác nhìn tay hai người nắm lấy nhau, ngẩn ra một lúc rồi vội rút tay ra. Cố Lự lại mạnh mẽ nắm chặt, bất ngờ xoay người lại, nắm lấy tay kia của cô, dịu dàng nói, “Mộc Đóa, mình thích cậu.” “Mình, mình biết.” Hai má Mộc Đóa đỏ bừng, ánh mắt đảo khắp nơi, nhưng không dám nhìn thẳng vào người trước mặt, đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ, Mộc Đóa càng thêm bối rối. Cố Lự chỉ cười, vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô, “Ừ, biết là tốt rồi.” ... Mộc Đóa cũng dần nhận ra trong lòng mình có bạn học Cố Lự. Giống như khi cậu gọi mình là Tiểu Đóa, Đóa Nhi, cô oán thán cậu cứ coi cô là chó mèo, nhưng ý cười trên môi lại xua mãi không tan. Và khi hiểu lầm rằng Cố Lự đã có bạn gái, Mộc Đóa thật sự rất khó chịu. Trong đầu cô nảy sinh vô số câu hỏi và thắc mắc. Tại sao cậu đã có bạn gái xinh đẹp, nhưng vẫn chăm sóc cô một cách dịu dàng như vậy? Sao cậu lại quan tâm cô trên cả mức bạn bè?  Và khi Cố Lự biết được những suy nghĩ trong đầu Mộc Đóa, cậu dở khóc dở cười giải thích cho cô hiểu để giải quyết hiểu lầm. Biết được trong lòng cô cũng có cậu, Cố Lự liền nắm chắc cơ hội mà tỏ tình lần nữa. Cả hai liền xác nhận mối quan hệ, chính thức hẹn hò. Thanh xuân của Cố Lự mang tên Mộc Đóa, tuổi trẻ của Mộc Đóa dành trọn cho Cố Lự. Thuở thiếu thời ấy, nhờ có sự hiện diện của cô và cậu mà rực rỡ khó quên. Họ đã ở bên nhau từ buổi chiều hôm ấy cho đến hết tuổi học trò, họ cùng nhau nắm tay bước về phía trước và mở ra một trang mới cho chuyện tình của cả hai.  Xuyên suốt câu chuyện là quá trình gặp nhau, nảy sinh tình cảm cho đến ở bên nhau của cặp đôi nhân vật chính Cố Lự và Mộc Đóa. Mạch truyện diễn biến chậm rãi nhưng không nhàm chán, chuyện tình của họ nhẹ nhàng và hầu như không có biến cố gì.  Tác giả Nhất Đóa Oản Đậu Hoàng đã viết lên thanh xuân của họ, nhưng cũng phần nào tái dựng được tuổi học trò của chúng ta năm ấy. Không chỉ là tình yêu mà tác giả còn tô vẽ những yếu tố như tình bạn, tình thầy trò và tình thân hết sức sinh động khiến mình có cảm giác như bắt gặp bản thân đâu đó trong câu chuyện. Cuối cùng khi khép lại "Buổi chiều tình yêu", mình hiểu được tác giả đã muốn truyền tải rằng hãy sống hết mình với tuổi trẻ, yêu một người cũng hãy yêu hết mình. Dù là đúng người sai thời điểm hay dù là người đó chẳng thể cùng đi với bạn đến khi trưởng thành thì bạn cũng có thể mỉm cười và nói rằng: "Tuổi thanh xuân, người ấy đã cho bạn biết tình yêu là gì." ________ (*): trích từ văn án " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Tiểu Đóa tể: Mình không tức giận, chỉ vì cha mà cảm thấy giận dữ bất bình, cũng rất đau lòng." Cố Lự không khỏi nhíu mày. Trong phòng khách vẫn rộn rã tiếng cười đùa, Cố Lự lặng yên không một tiếng động đi ra ban công, gọi điện thoại cho Mộc Đóa.   "Sao cậu lại gọi?" Mộc Đóa bắt máy rất nhanh, hình như đang cầm điện thoại trong tay chờ. Thanh âm được ép xuống thấp, bốn bề tĩnh lặng. Vừa nói, Mộc Đóa khe khẽ đóng cửa gỗ nhà vệ sinh vào.   Nghe âm thanh mà bản thân luôn nhớ ở đầu dây bên kia, Cố Lự cảm thấy như được trấn an, "Mình về sớm một chút, nhé."   Anh len lén giấu tiền lì xì cho cô gái nhỏ, vốn sẽ kinh ngạc vui mừng nhưng lại bị hai gấu con gây phiền toái, bên trong bao tiền lì xì có chín mươi tám đồng, bị lấy mất chỉ còn lại mười tám đồng. Cha mẹ hai đứa chẳng những không lo lắng con mình dưỡng thành thói xấu, hết sức cưng chiều, lại còn nói Mộc Đóa chuyện bé xé ra to.   Mộc Đóa sờ hoa văn trên gạch men vách tường, thanh âm buồn bực, "Không phải nói mùng bảy về sao?"   "Nhớ cậu."   Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, trong lòng Mộc Đóa giống như nụ hoa nở ngày xuân, cố gắng ép xuống cũng ép không được, khóe miệng nhếch lên, cuối cùng nhẹ nhàng đáp lại,  "Ừ, được rồi."   "Ngoan."   Cái mà Cố Lự gọi là "Sớm một chút" chính là chiều ngày hôm sau đã về tới thành phố T, một thân một mình hòa vào dòng người, một tay nắm hai túi đồ bước ra trung tâm vận chuyển hành khách. Quần áo trên người mới thay bị đủ mùi hỗn tạp trên xe buýt nhiễm phải, Cố Lự liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn quyết định về nhà tắm rửa trước. ... Mời các bạn đón đọc Buổi Chiều Tình Yêu của tác giả Nhất Đóa Oản Đậu Hoàng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Độc Nhất Nam Nhân Tâm
Đối với nàng mà nói, đạo lý tam tòng tứ đức – tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử – là đạo nghĩa ngàn năm từ nhỏ đã được mẫu thân răn dạy. Vì thế, bất kể có xảy ra việc đại sự gì, bất luận thị phi đúng sai, nàng sẽ nhất nhất tuân theo. Nàng, cho dù có thao thao bất tuyệt với người khác bao nhiêu đi nữa, chỉ cần huynh trưởng của nàng bảo ngừng, nàng cũng chỉ có duy nhất một đáp án “Vâng, đại ca!” Ngoại trừ thành viên gia đình, tất cả ngoại nhân nàng đều không thích, chỉ có với hắn, nàng tự nhiên cảm thấy một lực hấp dẫn lớn. Vì thế, nàng chủ động cầu hôn hắn, hắn không nói hai lời bèn đáp ứng, để cho nàng trở thành “người trong nhà”. Đương nhiên, hắn không phải là người dễ hầu hạ, nhất là những lúc nàng nói nhiều. Hắn sẽ ngay lập tức triển hiện phu uy, lành lạnh quát: “Câm miệng!” Mà nàng cũng sẽ lập tức nhận mệnh đưa ra duy nhất đáp án: “Vâng, tướng công.” Hắn tuyệt đối không nghĩ đến nàng chính là chân mệnh thiên nữ mình ước ao. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Nói năm đó, lâu ơi là lâu, ước chừng là thời Tam Quốc tranh thiên hạ, có vị bác học đa tài Gia Cát Khổng Minh tiên sinh trốn, à không, ẩn cư Nam Dương thành ở phía tây Ngọa Long Cương, mỗi ngày làm ruộng nuôi gà phiêu diêu tự tại không lo nghĩ. Nhưng bất hạnh thay, khoái hoạt thần tiên chưa bao lâu, có vị đại lão gia muốn làm hoàng đế Lưu Bị đi tìm hắn, cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở nhà tranh nhỏ bé. Hắn vì đại lão gia bày mưu tính kế bán mạng tranh đấu giành thiên hạ, cúc cung tận tụy rồi qua đời. Kết cuộc Gia Cát đại quân sư có lợi ích gì? Không có, chỉ biết người một nhà cơ hồ đều chết sạch. Mà nay, bên trong thành Nam Dương cũng có một gia đình mang họ kép Gia Cát, nhưng nghĩ đến chín mươi chín lần cũng biết bọn họ tuyệt đối không có dây mơ rễ má gì với Gia Cát quân sư. Bởi vì bọn họ không có được sự thông minh cơ trí, cũng không có được hùng tài đại lược của Gia Cát xưa kia. Ngược lại, bọn họ nam rất thành thật, nữ rất đơn thuần, không nhiều không ít chính là toàn gia ngờ nghệch. Nhưng bọn họ cũng có điểm chung với Gia Cát tiên sinh, đó là, tất cả đều qua đời sớm...... “Thật xin lỗi, bệnh của lệnh huynh, lão hủ vô năng cứu chữa.” “Không, đại phu, đừng nói như vậy thôi, ngài là hi vọng cuối cùng của chúng ta, nếu ngài cũng nói không được, đại ca huynh ấy...... huynh ấy......” Trước giường bệnh, Gia Cát Mông Mông mười sáu tuổi cứng rắn cắn chặt môi không khóc, chỉ giương đôi mắt đáng thương nhìn ông lão râu tóc bạc trắng đứng trước mặt, ăn nói khép nép cầu khẩn, bởi vì vị y sư nổi danh khắp thiên hạ này là hi vọng cuối cùng của nàng.   Mời các bạn đón đọc Độc Nhất Nam Nhân Tâm của tác giả Cổ Linh.
Dị Thế Lưu Đày
Thể loại: Xuyên việt, dị giới, dị năng, có chủng điền, có tranh bá, y học phương Đông, 1×1, HE. Thông minh công x Giảo hoạt xấu xa đại thúc thụ giả trang thành thánh mẫu thụ Số chương: 649 và 10 phiên ngoại Nhân vật chính: Nguyên Chiến (công) – Nghiêm Mặc (thụ) Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh về một tên thần y xấu xa linh hồn bị xuyên về dị giới  mà ở đó là một thế giới tàn nhẫn, bắp ép hắn phải cải tạo! Hồn Nghiêm Mặc đã làm rất nhiêu chuyện không tốt nên đã  đắc tội ông trời đã làm cho linh hồn phiêu bạt tới dị giớ, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc. Hắn bị người đánh bất tỉnh rồi khiêng về làm lương thực dự trữ cho mùa đông. Nơi đó là một bộ lạc nguyên thủy siêu cấp Sparta*. Người nơi này chỉ coi trọng hai thứ: Sức chiến đấu! Và sức chiến đấu! Người phía trước dùng sức chiến đấu trên chiến trường, còn người phía sau dùng sức chiến đấu trên… (*Sparta: Xứ Sparta theo chủ nghĩa quân phiệtvà thành bang này chẳng khác gì một trại lính, với những chiến binh hết sức tinh nhuệ.Sparta là một thuật ngữ chỉ các chiến binh được huấn luyện theo kỷ luật thép và là đội quân tinh nhuệ nhất.) ** ** ** Chữa bệnh? Y học phương Đông? Uống bã đắng? Đó là cái quái gì? Mày muốn mưu hại các chiến sĩ của bộ lạc đúng không? Giết! Trồng lúa? Nuôi heo nuôi gà? Bọn tao là chiến sĩ, không phải nô lệ! Giết! Dạy phụ nữ làm quần áo nấu cơm? Làm xà phòng và nước hoa cho các cô? Mẹ kiếp, dám dụ dỗ phụ nữ của bộ lạc ! Giết! Mày nói mày là sứ giả của thần? Đến để dẫn dắt bọn tao có cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn? Được, cho mày thời gian một ngày, mày đi chinh phục hết kẻ địch của bọn tao, biến chúng nó thành nô lệ mang về đây, làm không được, giết! Nghiêm Mặc: “…” Tóm lại một câu: Cái thế giới chó má này, làm ông đây không những đau trứng mà còn đau mông ** ** ** Chú ý 1: Truyện này lấy bối cảnh là xã hội nguyên thuỷ, tam quan của người nguyên thủy vẫn chưa thành lập. Muốn đọc, xin hãy cân nhắc! Chú ý 2: Nhân vật chính là một kẻ xấu xa cặn bã, bị đày tới xã hội nguyên thuỷ để cải tạo. Muốn đọc, xin hãy cân nhắc! Biên tập viên đánh giá: Hồn Nghiêm Mặc vì đắc tội ông trời mà xuyên đến dị thế, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc. Trên người hắn không những không có thứ gì, mà còn bị gãy chân, lại bị tộc nhân của mình vứt bỏ nơi hoang dã, vất vả lắm mới có người phát hiện ra hắn thì lại bị tên đó dùng chuôi đao phang cho một cái ngất xỉu, sau đó bị khiêng về làm lương thực dự trữ mùa đông. Lúc tỉnh lại thấy trong bộ lạc có người bị thương, bản thân hắn đã sa làm nô lệ còn khó bảo toàn huống chi là cứu người, Nghiêm Mặc nghĩ bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt để cho mình ra tay, ai ngờ lại nhận được thông báo của hệ thống: Một lần thấy chết không cứu, giá trị cặn bã +10, tổng cộng giá trị cặn bã là 1 trăm triệu lẻ 8 điểm Nhân vật chính gặp phải cảnh ngộ bi thảm cùng cực, không có bàn tay vàng thô to, không thể muốn cái gì liền có cái đó, cũng không thể phách lối chơi trội, thật vất vả mới có được một cái hệ thống ai ngờ lại là thứ hệ thống lừa bịp, không làm việc tốt không được cộng điểm, thấy chết mà không cứu cũng không được! Hắn đành phải vắt óc, vắt mồ hôi nghĩ cách làm sao để sinh tồn. Tình yêu đối với thảo dược, xen lẫn trong đó là những kiến thức về y học phương Đông và vị thuốc, mọi thứ đều chứng tỏ thái độ hành văn nghiêm túc và cẩn thận của tác giả. *** Nguyên ác ma kéo vị vu giả thiện lương té ngã trên đất lên, há mồm gặm cắn. Côn Bằng vương, Tư Thản, ông lão Phong Ngữ: “…” Chuột vương nảy giờ chả hiểu cái cóc khô gì: Quái hai chân đều thật kì quái! Cửu Phong bay lên, tức giận kêu: “Đồ bại hoại! Buông Mặc ra! Kiệt!” Nghiêm Mặc liếm liếm môi Nguyên ác ma, cười đầy vẻ cưng chìu: “Hôn đủ chưa? Chính sự chưa làm xong đâu, chờ giải quyết xong thì sẽ thỏa mãn tên yêu tinh nhỏ anh một phen.” Tên yêu tinh nhỏ Nguyên Chiến: “…” Zombie: Tui mệt tim với hai ông này quá, từ người yêu bé nhỏ thăng cấp thành yêu tinh nhỏ rồi, đăng lên kéo người mệt tim chung với tui Mời các bạn đón đọc Dị Thế Lưu Đày của tác giả Dịch Nhân Bắc.
Chỉ Sợ Tương Tư Khổ
Ai nha! Rốt cuộc Tiểu bạch xà mà nàng đợi tám năm cũng được đưa tới! Nàng kinh ngạc mở hai mắt nhìn vào giỏ trúc dò xét. Thật lâu sau, vẫn không thấy có âm thanh. “Vị công tử này, ta muốn chính là tiểu Bạch xà.” “Ta biết.” “Phải là màu trắng.” “Ta biết.” “Phải có hình dạng của rắn.” “Ta biết.” “Phải nhìn thấy được.” “Ta biết.” “Như vậy, Tiểu bạch xà của ta đâu?” “… Ách, không… Không thấy .” Không thấy?! Thật sự là ông trời cũng giúp nàng, vừa vặn, nàng có thể trao đổi điều kiện với hắn! Hắc hắc hắc, trông người này khi tức giận mà vẫn thanh tú, nói chuyện còn nhỏ giọng hơn so với cô nương nhà người ta. Nhìn nhã nhặn như vậy, chắc là người đọc sách rồi, cá tính ôn hòa như con thỏ con, bộ dạng thoạt nhìn có vẻ rất dễ khi dễ. Sau khi thử một lần, quả nhiên là không phải dễ lừa gạt một cách bình thường. Cái này… Nàng từ từ lừa hắn mới được. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Trước kia, trong thành Tô Châu có một người con gái quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp thiếu nữ không ai có thể sánh được. Không biết có bao nhiêu vương tôn công tử quỳ gối trước váy của nàng, bà mối tới cửa cầu thân thiếu chút nữa dẫm lên cả cánh cửa. Nhưng có một ngày, khi thiếu nữ kia được mười tám tuổi, nàng đột nhiên nổi điên. Vì thế, nữ tử tuyệt sắc không còn tuyệt sắc như xưa, tóc tai bù xù lại quần áo không chỉnh tề chạy đến cạnh chợ đóng giả vai hề xướng tuồng, gọi heo mẹ là nương của nàng, nhận hòa thượng là phụ thân của nàng, còn có thể bắt chước gà trống mổ thóc trên mặt đất, cắn bậy như chó điên, có khi đấm xuống đất rồi khóc to, có khi đi khắp nơi để truy đánh người qua đường, đã không còn là thiếu nữ lanh lợi thông minh như ngày xưa nữa. Phụ thân của nàng là Nhiếp lão gia đành phải đem con gái đi,để tránh cho nàng tiếp tục ở bên ngoài làm mất mặt, khiến lão mất hết thể diện. Cứ như vậy trôi qua nửa năm, nàng sinh con. Nàng chưa thành thân, mà lại sinh con trai.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Sợ Tương Tư Khổ của tác giả Cổ Linh.
Cười Hỏi Sinh Tử Duyên
Ai! Nếu không phải thời gian cấp bách, nếu không nàng thật sự không để vị hôn phu có sẵn vào mắt. Nàng thế nào mà cấp bách tùy tiện tìm nam nhân để gả đâu? Nhưng người nam nhân này có thể hay không cũng quá tùy tiện a? ! Nghe nói khi cha nàng thân chinh nguyện ý gảnàng cho hắn thì… Hắn chỉ cưới nàng với duy nhất một điều kiện ── nếu có thể làm việc nặng! Khư ~~ tuy rằng nàng chưa từng đem chính mình xem như là thiên kim đại tiểu thư, tuy rằng nàng từ trước đến nay đem chịu khổ là việc đương nhiên. Nhưng nàng cũng rất thực tế, đem nàng làm như là “Thôn phụ” chân chính! Phàm là tất cả việc nông gia lớn nhỏ tất cả đều giao cho nàng xử lý; mà nàng cũng nhân quật cường, cá tính không chịu thua. Đến nỗi cắn răng muốn làm tốt đến nổi phu quân nàng có thể khích lệ nàng một câu, hoặc là cho nàng một cái ánh mắt yêu mến. Bất quá. . . . . . Đương nhiên không có! Cho nên hắn vẫn đều nhận định nàng gả cho một cái “Nông phu” chính gốc, còn là một nông phu thực vất vả cần cù── Sớm cũng cấy mạ, gieo; trễ cũng cấy mạ, gieo. . . . . . Chẳng qua là khi nàng mang thai, hắn bắt đầu thay đổi, trở nên săn sóc, trở nên ôn nhu. Trở nên. . . . . . Không hề giống cái nông phu? ! Thật sự! Nàng càng lúc càng không biết phu quân của nàng . . . . . . Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ? ? *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** “ Ngươi đang làm gì?” “ Làm đất” “Vụ thu cũng đã thu hoạch, còn sửa sang làm gì ?” “Chuẩn bị sang năm cày bừa vụ xuân.” “Ngươi yêu làm ruộng như vậy sao?” “Cuộc đời này ta không yêu gì cả, chỉ yêu làm ruộng.” “Ít nói văn chương lại cho ta, thơ văn của ngươi còn không phải do cha ngươi dạy ngươi.” “Lão tử chính là yêu việc nhà nông, câu này có thể chứ?” “Ta mới là lão tử của ngươi!” “Vâng vâng vâng, ta là tôn tử của ngươi.” “Ngươi là cha của cháu ta!” “Ta là nhi tử của lão bà của ngươi.” “…Quên đi, mặc kệ ngươi là tôn tử hay nhi tử của ai, tùy ngươi thích làm sao liền làm như thế, bất quá, ngươi trả lời câu hỏi này của ta!” “Trả lời cái gì?” “Trong thôn chúng ta, ngươi có vừa mắt cô nương của gia đình nào không?” “Không.” “Thế còn trong gia tộc?” “Các nàng là tỷ muội, không phải cô nương.” “Tốt lắm, nếu đã không có, vậy ngươi liền cút khỏi thôn trang, đợi khi tìm được lão bà rồi trở về làm ruộng. Ta cũng không muốn tiếp tục nghe mẹ ngươi lải nhải!” “Vì sao ta không thể ở trong thôn chờ đợi?” “Chờ cái gì? Chờ trên trời rớt xuống một lão bà đến đạp nát đầu ngươi?” “Đúng.” “Đúng cái đầu ngươi. Trong thôn ngươi không vừa mắt cô nương nào, lại không chịu ra khõi cửa đi tìm, chổ nào có lão bà đến chịu thành thân với ngươi?” “Ta còn chưa muốn thành thân.” “Nguyên nhân?” “Không có hứng thú.” “Ta không thể đợi ngươi có hứng thú, chờ nương ngươi bắt đầu khóc đổ Trường Thành sẽ không kịp. Đến lúc đó chúng ta cùng toàn bộ người trong thôn ai cũng trốn không thoát, bao gồm hai phụ tử chúng ta, tất cả đều bị nàng khóc đến chết. Ta đây cha ngươi còn chưa sống đủ, cho nên, lập tức cút cho ta!”   Mời các bạn đón đọc Cười Hỏi Sinh Tử Duyên của tác giả Cổ Linh.