Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tôi Dụ Nam Chinh Chạy

Truyện Tôi Dụ Nam Chính Chạy của tác giả Thập Lục Nguyệt Tây Qua kể về nhân vật Dung Huyên sau tỉnh dậy sau giấc ngủ, phát hiện bản thân đã biến thành nữ pháo hôi ác độc hành sự cực đoan, bị nam chủ giải trừ hôn ước, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm trong tiểu thuyết. Thời điểm mà cô xuyên qua chính là lúc diễn ra bữa tiệc đính hôn thế kỷ. Nguyên chủ đào hôn không thành, khắp nơi bôi nhọ danh dự nam chủ, tùy thời khả năng gặp phải lật xe. Dung Huyên phẩy phẩy tay: Thích làm gì thì làm, dù sao nam chủ cuối cùng cũng sẽ thuộc về nữ chủ, cô chỉ là nữ phụ mà thôi. Cá mặn Dung Huyên, online chờ chia tay. Sau đó, một tháng, hai tháng, ba tháng …. Trôi qua. Giải trừ hôn ước đã thỏa thuận đâu?! … Dung Huyên: không thích Cố Dã. Nam chủ: Không, em thích. Dung Huyên: Khi nào chúng ta giải trừ hôn ước? Nam chủ: Đừng nghĩ nhiều. Nếu giải trừ được thì tính là anh thua. Sau đó …. Nam chủ nhìn thấy Dung Huyên đối với người khác ôn hòa duy chỉ có đối với anh lãnh đạm, ghen ghét đến nổi điên, đỏ cả con mắt. *** #REVIEW: TÔI DỤ NAM CHÍNH CHẠY Tác giả: Thập Lục Nguyệt Tây Qua Thể loại: Xuyên sách, nữ phụ, hào môn thế gia, thanh xuân, ngọt Tình trạng: Hoàn edit (07/2020) Review bởi: Mỹ Mỹ ---- Giới thiệu: Sau một giấc ngủ dậy, Dung Huyên bỗng nhiên trở thành vai ác pháo hôi, hành sự cực đoan, cuối cùng kết cục bi thảm, còn bị nam chính từ hôn. Đúng, là nàng đã xuyên vào cảnh đính hôn trong một quyển tiểu thuyết nọ. Nguyên chủ thân thể không đào hôn được nên đi khắp nơi nói xấu nam chính, lúc nào cũng có khả năng bị ‘xử’ ngay. Thế thì, Dung Huyên đành buông tay: Thích làm gì thì làm, dù sao nam chính cũng là của nữ chính, nàng chỉ là nữ xứng mà thôi. Dung Huyên im lặng, chờ hủy hôn, chờ chia tay. Sau đó, một tháng, hai tháng, ba tháng... đi qua. Nhưng.... đã nói sẽ giải trừ hôn ước mà?! Dung Huyên: Không thích Cố Dã. Nam chính: Không, ngươi thích. Dung Huyên: Rốt cuộc khi nào mới giải trừ hôn ước? Nam chính: Đừng có mơ, nếu mà giải trừ được thì coi như ta thua. Sau đó... Nam chính nhìn thấy Dung Huyên ôn hòa nhã nhăn với người khác, chỉ lạnh lùng với chính mình, ghen ghét đến nổi điên, tròng mắt cũng đỏ luôn. ---- Thật ra, cái văn án nó chỉ có khoảng 50% giống với cốt truyện thôi. Vẫn là câu chuyện về một cô nàng nào đó bỗng nhiên xuyên vào vai phụ của một quyển tiểu thuyết, tiếp nhận cuộc đời của vai nữ xứng ấy một cách bình tĩnh và chờ đợi bị nam chính từ hôn. Nữ chính là cô nhi, xuyên vào nguyên thân thì mẹ bị bố hại chết, mẹ kế và chị gái kế thì luôn tìm cách chèn ép, hãm hại. Nguyên thân vì biết một bí mật mà dần tự kỷ, không nói được nên lời. Tính cách lại táo bạo, dễ nóng giận nên cứ bị kế tỷ khích một cái là nổi điên bất chấp. Vì tính cách đó, nàng đã khiến ông ngoại chết sớm, bị nam chủ giải trừ hôn ước và sống không bằng sống, chết không bằng chết. Khi Dung Huyên xuyên vào, vì biết trước kết cục nên nàng không đào hôn, im lặng mà tiếp nhận việc đính hôn với nam chủ để khiến ông ngoại vui lòng, rồi sau đó đợi nam chủ hủy hôn. Ai ngờ, nam chủ từ nhường nhịn Dung Huyên rồi đến dần dần yêu mến nàng, chỉ muốn nàng chú ý về phía mình. Đương nhiên, lúc này thì không có việc hủy hôn nữa. Điều mình thích ở truyện này là tính cách nữ chủ không tranh không đoạt, không có ý định gì trả thù cho nguyên chủ (khi ban đầu bị kế tỷ hãm hại) cả. Nàng thấy ông ngoại của nguyên chủ rất tội nghiệp, vì cháu mình mà phóng thấp tư thái để cầu được một nhà chồng, giúp cháu mình sau này có chỗ chống lưng vững chắc nên im lặng chấp nhận đính hôn. Nàng không thích nam chủ Cố Dã, cũng không ghét hắn ta, chỉ đơn giản là 'không thích'. Vì vậy mà khi Cố Dã tiếp xúc với nàng, nàng tỏ thái độ rất rõ ràng, lãnh đạm, vô tình, không quan tâm. Nhưng khi Cố Dã năm lần bảy lượt giải vây cho Cố Huyên, giúp nàng tránh bị người ta mắng chửi, bắt nạt, Dung Huyên cũng từ từ có tình cảm với nam chủ. Thiệt ra, tính cách nam chủ thật sự đáng yêu lắm. Khi đính hôn, không được nhìn mặt hay bị Dung Huyên đối xử lạnh lùng như vậy, nam chủ vẫn không hề ghét bỏ nàng. Trong khi bạn của nam chủ liên tục kêu ca vì tưởng Dung Huyên xấu, lại bị câm, nam chủ vẫn chấp nhận nàng, dù lúc đó cả hai chưa có tình cảm với nhau. Một điểm khác ở truyện là không bôi đen nguyên nữ chủ. Mình thích điểm này. Mặt khác, ai muốn hại nữ chính đều bị vả mặt đến không thể nhanh hơn :))) Thân là một con không não, mình cũng thích điều này luôn. Ngán ngẩm với những truyện phải đợi thiết cục các thứ để dụ đối phương vào tròng lắm rồi. Cứ vả mặt cho nhanh =)) Bỏ qua những điểm cộng đó, thì bây giờ tới phần điểm trừ. Truyện ổn, xây dựng tốt, nhưng... quá ngắn!!!! Cái gì mà chỉ có 42 chương, đang coi ngon trớn thì giống như tác giả không muốn viết nữa, quăng cái kết cục vô mặt luôn??? Hụt hẫng kinh khủng. Kiểu mà bôi ra thêm 10 chương nữa, giải quyết khúc mắc cũng được. Tự nhiên nữ chủ trả thù cả gia đình của nguyên chủ chỉ trong vài dòng, xong nam chủ bị đụng xe làm người thực vật mấy năm cũng trong vài dòng... Nói thiệt, kết cục kiểu này thà đừng viết còn hơn… Bên cạnh đó, có một số chi tiết dường như tác giả đã viết ra xong quên nhắc tới (hoặc do kết thúc truyện nhanh quá). Cũng không tiện kể ra, vì có 42 chương thôi, kể ra thì hết tình tiết luôn rồi =.= Nhìn chung, truyện phù hợp với những đứa không não như mình, không có tranh đấu hay quyền mưu gì phức tạp ở đây. Ngọt, nhẹ nhàng, đọc không ngán, ngoại trừ cái kết cục như dở hơi ra thì tất cả đều ổn. *** Lại một ngày Tết thiếu nhi đến. Dung Huyên từ sớm đã chuẩn bị quà cho đứa con trai béo nhà mình. Quà tặng là một chiếc khăn quàng cổ do cô tự tay dệt. Mỗi năm đến ngày Tết thiếu nhi, quà tặng đưa cho con trai đều do cô tự tay chuẩn bị, nếu không phải là khăn quàng cổ thì chính là bao tay, hoặc là quần áo. Chỉ có tự tay chuẩn bị mới có thể thể hiện tâm ý của bản thân. Cố Dã tặng cho con trai béo nhà mình một chiếc máy bay đồ chơi. Con trai ấy mà, thích nhất chính là mấy món đồ chơi như thế này, hơn nữa, đa số con trai trong lòng đều có một ước mơ, hy vọng bản thân sau này khi trưởng thành có thể trở thành phi công hoặc thuyền trưởng. Con trai béo vừa nhận được món quà này liền yêu thích không nỡ buông tay. Bàn tay nhỏ cầm lấy máy bay đồ chơi, bắt chước cho máy bay bay lên cao, một ánh mắt cũng lười dịch chuyển đến trên người ba mẹ mình. Cố Dã thừa dịp này lặng lẽ mang Dung Huyên đi, để lại con trai cưng cho mẹ Cố trông. Dung Huyên bị Cố Dã nắm tay dắt đi có chút nghi hoặc "Anh làm cái gì vậy? Còn cố ý cắt đuôi con?" Cố Dã cong môi cười "Còn có thể làm gì? Hôm nay là mùng một tháng sáu, đương nhiên là muốn tổ chức Tết thiếu nhi rồi" Dung Huyên lúc này còn tưởng rằng Cố Dã còn chuẩn bị thêm cho con trai một phần quà nữa, khiến bé càng thêm vui vẻ cho nên cô cũng không hỏi nhiều. Chờ đến khi cô đi đến trước cửa Disney, cô vẫn còn chưa phản ứng lại. Hôm nay Disney cực kỳ náo nhiệt, có đôi tình nhân cũng có gia đình nhỏ mang con đến chơi. Vẻ mặt Dung Huyên đầy mờ mịt "Chồng à, anh không phải là định mua quà cho con sao?" Cố Dã cùng Dung Huyên nắm tay, mười ngón đan xen đi vào trong Disney "Không phải đã tặng quà cho con rồi sao?" "Nhưng mà không phải anh nói muốn tổ chức Tết thiếu nhi sao? Con trai bị anh bỏ rơi ở nhà rồi" Cố Dã lắc lắc bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, giọng nói đầy dịu dàng "Anh không phải là đang nắm tay bạn nhỏ rồi sao?" Dung Huyên sửng sốt, sau đó mới hiểu ra bạn nhỏ trong miệng Cố Dã chính là cô. Anh muốn tổ chức Tết thiếu nhi cho cô. Ý thức được điều này, trong lòng cô chợt dâng lên tia mềm mại cùng cảm xúc vui sướng. Mỗi một người phụ nữ, mặc kệ là bao nhiêu tuổi đều sẽ mang trong mình một trái tim thiếu nữ. Mặc dù cô hiện tại đã gần 30, là mẹ của một đứa trẻ 4 tuổi nhưng trong lòng cô vẫn giữ một chút tâm tình trẻ nhỏ. Disney là công viên trò chơi mà cô thích nhất, không nghĩ tới Cố Dã sẽ mang cô tới nơi này ăn Tết thiếu nhi. Cô lúc này mới phát hiện hôm nay Cố Dã ăn mặc rất thoải mái, bên trên là áo phông đen ngắn tay phối cùng quần jeans, chân đi giày chơi bóng, chỉnh thể nhìn cực kỳ đơn giản, tùy tính nhưng mặc dù vậy vẫn khó có thể che nổi vẻ đẹp của anh. Anh hẳn là đã sớm lên kế hoạch cho ngày hôm nay. Không ngờ anh vì muốn tặng cho cô sự bất ngờ vui sướng này mà đã giấu diếm lâu như vậy. Có điều, không thể không nói, sự bất ngờ này, cô thật sự rất thích, còn vui vẻ hơn khi nhận được quà tặng. Đi vào trong Disney, Cố Dã trước tiên mua cho Dung Huyên một chiếc cài đầu có tai chuột Minnie. Ở Disney có rất nhiều cô gái nhỏ đều đeo cái này, người khác có, cô đương nhiên cũng nên có. Hai tay Dung Huyên nắm ở sau lưng, cô xoay một vòng, tươi cười như hoa "Chồng ơi, đẹp không?" Cố Dã mỉm cười "Bạn nhỏ nhà anh đeo gì cũng đẹp" Dung Huyên cúi đầu mỉm cười. Lúc bọn họ tới vừa lúc có đoàn diễu hành. Mọi người đứng xung quanh xem náo nhiệt. Dung Huyên không có lợi thế về chiều cao, thật ra cô không tính là lùn chẳng qua là ở đây có quá nhiều người, cô không muốn chen lấn cho nên chỉ có thể đứng ở phía sau xem náo nhiệt. Lúc này, Cố Dã ngồi xổm xuống trước mặt cô. "Bạn nhỏ, để anh nâng em lên" Nói xong, Cố Dã dùng tay phải vỗ vỗ bả vai mình. Dung Huyên cắn môi "Ngồi lên trên vai?" "Đúng vậy" Dung Huyên thật ra có chút ngượng ngùng, nơi này có rất nhiều người ngồi lên vai con trai nhưng đó đều là trẻ em hoặc mấy cô gái nhỏ. Cô đã gần 30 tuổi rồi, ở trước mặt nhiều người ngồi lên vai Cố Dã cứ cảm thấy có cảm giác không thích hợp. Hơn nữa, mặc kệ Cố Dã hay cô đều được xem như là nhân vật của công chúng, xung quanh có nhiều người nhìn như vậy khiến cô có chút không được tự nhiên. Cố Dã lại vỗ vỗ bả vai, thúc giục "Bạn nhỏ, mau lên, đoàn diễu hành sắp rời đi rồi" Bạn nhỏ..... Cho nên, Cố Dã đang nhắc nhở cô, cô hiện tại chỉ là một bạn nhỏ đến Disney ăn mừng Tết thiếu nhi, không cần quá quan tâm thân phận cùng tuổi tác sao? Nghĩ như vậy, Dung Huyên thả lỏng người. Chẳng lẽ Disney không phải là nơi lưu lại ký ức thời thơ ấu của cô sao? Tới Disney, còn không phải vì muốn buông xuống mọi phiền não, một lần nữa cảm nhận tuổi nhỏ vô lo vô nghĩ? Ở nơi này, buông tha mọi thứ, sống thật với chính mình, vậy cô hiện tại còn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Sau khi nghĩ thông suốt, Dung Huyên biết nghe lời phải mà ngồi lên trên vai Cố Dã. Chờ sau khi Dung Huyên ngồi ổn định Cố Dã mới chậm rãi đứng lên. Cố Dã cao 1m87, Dung Huyên ngồi trên vai anh có chút không quen mà túm lấy tóc anh. Chất tóc của Cố Dã cực kỳ mềm mại khiến cô nhịn không được mà lại sờ nhiều vài cái. Ngồi lên vai Cố Dã, tầm nhìn của Dung Huyên trở nên thoáng đãng hơn nhiều. Toàn cảnh đoàn diễu hành rõ ràng hiện ra trước mặt cô. Nhân vật hoạt hình đi ở phía trước nhìn thấy cô còn thân thiện mà vẫy vẫy tay với cô. Giây phút này, cô dường như trở về thời thơ ấu, bởi vì nhìn thấy đoàn diễu hành mà cảm thấy vui mừng. Nhưng trên thực tế, cho dù khi còn nhỏ, cô cũng chưa từng được thử cảm giác được ngồi trên vai ba. Không phải người ba nào cũng vô tư, vĩ đại, nguyện ý cưng chiều con gái cưng vô điều kiện. Có điều, cho dù cô chưa từng trải qua thì hiện tại cũng được Cố Dã cho trải nghiệm. Mời các bạn đón đọc Tôi Dụ Nam Chinh Chạy của tác giả Thập Lục Nguyệt Tây Qua.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hương Hàn - Phỉ Ngã Tư Tồn
Trở về chốn xa xưa Trăng soi trên đường vắng Tay ai vương hơi lạnh Lòng quặn thắt hơn thu. " Hương Hàn " là câu chuyện tình yêu và âm mưu tranh giành quyền lực giữa bộ ba Mỹ Tình - Vinh Chí Chính - Nhan Thủ Hạo, nhưng được lồng vào 1 câu chuyện khác dưới lời kể của 1 người trung gian là vị luật sư họ Đỗ - cố vấn luật pháp của Vinh Chí Chính. Tuy nhiên tên nhân vật đã được đổi, lần lượt là Quan Lạc Mỹ, Dung Hải Chính và Ngôn Thiếu Tử. Mình cảm thấy tác phẩm này là sự kết hợp giữa " Gấm rách " và " Giai Kỳ như mộng " bởi lẽ nó vừa là hiện thân mơ màng đẹp đẽ lại vừa mang nét bi thương thù hận. Thực ra với mình, tác phẩm này không thể nói là quá hay hoặc là cảm động đến phát khóc, tuy nhiên sau khi đọc, người ta cũng có thể sẽ cảm thấy bức bối khó chịu mà lại man mác tiếc nuối. Tác phẩm mở đầu bằng một lễ cưới lộng lẫy nhưng đồng thời cũng khởi xướng lên 1 cuộc tranh chấp báo thù rực lửa. Càng đọc lại càng cảm thấy rất bế tắc, rồi cuối cùng lại chẳng đâu vào đâu, mỗi người 1 phương trời. Lòng hận thù, tình yêu, sự mù quáng và tin tưởng hoà quyện lại, làm cho con người ta bối rối không biết làm sao. Ừm, mình cũng không muốn nói nhiều, đúng ra là không muốn đề cập gì về nội dung truyện bởi Phỉ Ngã đã làm cho mình thấy mệt mỏi - như hình ảnh của " Gấm rách " bủa vây. Vậy nên ai có tò mò thì xin thứ lỗi cho :") Thế, có gì hay ho ở " Hương Hàn " ngoài những cuộc tranh chấp và thù hận chất đầy không? Có chứ, đó là thành phố Paris, Pháp - nơi mà 2 nhân vật chính đã đi qua. Dưới ngòi bút của Phỉ Ngã Tư Tồn, Paris bước ra rạng rỡ và tươi trẻ với những vườn hoa ngút ngàn, với dòng sông Seine thơ mộng, bảo tàng Lourve huyền ảo... Những ngày mà Lạc Mỹ và Dung Hải Chính ở Paris là những ngày đẹp nhất, và cũng tạo được dấu ấn riêng cho truyện. Lúc đầu họ không yêu nhau, lấy nhau cũng chỉ vì 1 mục đích trả thù, dần dần tình cảm được bồi đắp, nhưng khi nhận ra tình cảm rồi, thì đã quá muộn... Tình yêu cứ như là sao băng vậy. Kết truyện, Dung Hải Chính và Lạc Mỹ li hôn, mà khi đó anh phát hiện ra mình bị ung thư phổi nên về Mỹ. Lạc Mỹ biến mất không tung tích. " Hương Hàn " được phủ lên bởi 1 màn mưa, có khi mưa rả rích, có lúc mưa rào mà cũng có lúc trời nổi bão. Nhưng sau cơn mưa trời chẳng sáng, cũng chẳng có cầu vồng, chỉ là 1 màu xám xịt. Văn phong của tác giả thì vẫn thế thôi, mềm mại và sắc bén. Nhưng cái mình đánh giá cao nhất vẫn là sự miêu tả tinh tế của cô - những cảnh slow motion vô cùng thong thả, điềm tĩnh và nhàn nhã, khi người đọc có thể cảm nhận rõ sự sắc nét trong từng cảnh vật, thật bình thản, thật yên lặng. Còn về nhân vật? Ôi, mình chỉ thích nam chính thôi. Thực ra Phỉ Ngã là 1 mẹ kế rất thích ngược con trai của mình -_- và điều đó thật tàn khốc... Chi tiết đáng nhớ nhất, ừm, chắc là ở cuối truyện, khi Chí Chính gửi thư cho Mỹ Tình giải thích mọi chuyện ấy, cuối thư có câu : " Mỹ Tình, trăm kiếp tu được ngồi chung thuyền, nghìn đời tu được gối chung giường. Duyên số của chúng ta ắt quá cạn nên mới vụt mất nhau. Nếu đã như thế, kiếp này sau khi chết đi, anh nhất định phải cố gắng tu hành, để kiếp sau tiếp tục yêu em... " Quên sao được, hình ảnh 1 người đàn ông hào hoa lịch thiệp với nụ cười rạng rỡ, bước vào tiệm hoa của Lạc Mỹ và nói : " Cho tôi 12 nhánh bạch trà ". *** Nghe nói Hương Hàn là tác phẩm đầu tay của Phỉ Ngã. Quả thực xét về tổng thể bố cục, các nút thắt – mở, tình tiết truyện và tâm lí nhân vật đều chưa thực sự thuyết phục lắm. Ngắn thôi, mười chương cộng với phần dẫn đầu và cuối truyện, đọc nhanh và quên cũng nhanh. Không có gì quá để chê trách, nhưng chính vì thế lại thiếu đi cái dư vị cần có. Mình đọc Hương Hàn sau khi đã kinh qua Đông Cung, Gấm rách, Tịch mịch không đình xuân dục vãn và cơ số truyện nữa của Phỉ. Cũng sớm chuẩn bị tư tưởng: là tác phẩm đầu tiên mẹ kế viết, không nên kì vọng nhiều để đến nỗi quá khắt khe. Thế nên đã khá là tỉnh và khách quan rồi đấy. Không thể phủ nhận Hương Hàn có lối phát triển tình cảm hợp lí (ưu điểm chung trong truyện Phỉ Ngã), không phải kiểu đùng phát yêu luôn. Nam chính lần đầu gặp nữ chính chỉ gọi là có cảm tình thôi, lúc đầu còn có ý định lợi dụng nữ chính gánh tội thay mình mà. Nhịp truyện ổn định, 10 chương không có chỗ nào quá lan man, các nút thắt – mở cũng ổn. Ngặt nỗi nút mở cuối cùng làm vội quá. Thứ nhất, từ đầu đến cuối truyện Ngôn Thiếu Tử chỉ xuất hiện với một bộ dạng bất lực, thế nên đùng phát đến phút cuối phải gánh cái tội danh boss phản diện thì rất khó thuyết phục. Thứ hai, người tố tội Ngôn Thiếu Tử lại chính là Dung Hải Chính, rành mạch khúc chiết quá lại mất hay. Chẳng hạn như để Quan Lạc Mỹ tình cờ tìm được bằng chứng, hoặc người thứ ba nào đó xuất hiện nói cho cô chẳng hạn, thiếu gì cách. Thứ ba, là các chứng cứ chỉ được nhắc đến vẻn vẹn trong một câu: chứng cứ để ở trong tập đính kèm… Okay, một nút thắt lớn như vậy, tẩy trắng cho nam chính kia mà, sao lại làm qua loa đến thế chứ! Mối quan hệ các nhân vật quả thực có chút rối, hơi nhiều hơn mức cần thiết. Có câu nói thế nào nhỉ: quý hồ tinh, bất quý hồ đa, kiểu thế. Bộ Gấm rách cũng kiểu thế phiệt, trả thù, với khá nhiều nhân vật chính: Dịch Chí Duy, Dịch Truyền Đông, Giản Tử Tuấn, Phó Thánh Hâm, Phó Thánh Khi… Nhưng các nhân vật này đều rõ ràng sắc nét, xuất hiện (và ra đi) ấn tượng. Bên Hương hàn nhiều nhân vật nhưng lại chưa khắc họa được sâu, vai trò không làm rõ, móc xích cũng lỏng lẻo hơn. Về mức độ ngược nặng đô đến đâu thì cá nhân mình cho là: Gấm rách > Hương Hàn > Mãi không thay lòng> Hải thượng phồn hoa > Giai kì như mộng > Thiên sơn mộ tuyết > Cửu Giang > Đời này kiếp này Ngược nhé, chưa phải bi đâu. Bi thì mình cho là Giai kì như mộng đứng đầu, còn Hương Hàn xếp cuối. Mời các bạn đón đọc Hương Hàn của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.
Nhật Ký Chia Tay Của Nữ Phụ (Vì Em Có Anh, Vận Mệnh Đổi Dời)
Tên khác: Nữ phụ chia tay hằng ngày (Vì Em Có Anh, Vận Mệnh Đổi Dời) Văn án:          La Thiến xuyên vào trong sách trở thành nữ phụ ác độc, tuyệt không muốn đi vào chỗ chết, mỗi ngày nơm nớp lo sợ chờ thành công để rút lui, rồi đi làm Bao Tô Bà (Beta: nhân vật trong phim Tuyệt đỉnh Kungfu của Châu Tinh Trì, vốn nổi tiếng trên giang hồ với tên Tiểu Long Nữ nhưng sau này thoái ẩn thành bà chủ của khu ổ chuột). Ban đầu cô ngồi chờ nam nữ chính xuất hiện. Sau đó lại ngồi đợi nam nữ chính tình cảm thăng hoa. Tiếp đến ngồi xem nam nữ chính chia tay. Cuối cùng chờ đợi nam nữ chính hòa hảo như lúc ban đầu, vui vẻ hạnh phúc, phúc, kết hôn sinh con, happy ending! Kết quả, La Thiến cùng nam chính có cục cưng, lòng mông lung tự hỏi rốt cuộc là mình đi sai bước nào. ***  La Thiến mồ côi cha mẹ từ tấm bé, lao lực kiếm sống đến năm 35 tuổi, thì dùng số tiền tích góp cả đời tự chi trả cho những giây phút cuối cùng trên giường bệnh. Cuộc đời ngắn ngủi của La Thiến tưởng như đã kết thúc trong sự lặng yên nhưng không ngờ cô lại xuyên thành nhân vật pháo hôi nữ phụ trong một cuốn sách ngược luyến tình thâm cẩu huyết: bá đạo tổng tài/ thế thân tình nhân. ~  Nam chính Đường Diễn có một mối tình đầu nhớ mãi không quên, là “bạch nguyệt quang” trong suốt những năm tháng thanh xuân của hắn. Sau khi cô ta bỏ đi, Đường Diễn trở nên sa đoạ, bao dưỡng rất nhiều tình nhân, mà những cô gái này đều có bóng dáng của ánh trăng kia. Nữ phụ La Thiến cùng nữ chủ Lâm Phỉ đều là một trong những cô tình nhân thế thân của Đường Diễn. Trong nguyên văn số phận của nguyên thân cực kì bi thảm, sau khi bị Đường Diễn vứt bỏ, vì yêu sinh hận, La Thiến hãm hại nguyên nữ chủ nhưng dù không hại đến tính mạng của cô ta, La Thiến vẫn phải nhận sự trả thù cực kì thảm khốc từ nam chính, nam phụ và nữ chủ Lâm Phỉ. “Đường Diễn, kẻ đầu tiên ra tay với cô ấy là anh. Nếu như anh còn coi La Thiến là một con người, thì bức cô ấy rời khỏi làng giải trí xong, anh nên thu tay lại. Nhưng không, ở trong mắt những kẻ như anh, La Thiến chỉ là một con kiến. Con kiến đắc tội anh, thì phải trả giá đại giới, có ai sẽ để ý cảm xúc cùng sự công bằng của một con kiến chứ?” Đường Diễn trong nguyên tác quả thực rất ác độc, tuyệt tình với nguyên thân, hắn trục xuất cô khỏi giới giải trí, thậm chí vì báo thù cho nữ chủ Lâm Phỉ mà đoạn tuyệt luôn những cửa sống khác, khiến La Thiến chỉ còn cách sinh tồn ở bãi rác. Dù vậy Lâm Phỉ vẫn không hài lòng, cô ta tiếp tục xui khiến nam phụ đánh gãy chân của nguyên thân, ném ra đường làm ăn mày. Khi Bạch Nguyệt Quang về nước, vì ghen ghét nguyên thân ở bên Đường Diễn lâu nhất, cô ta kêu kẻ yêu thầm mình bán La Thiến cho một lão già bạo lực, khiến cô bị bạo hành đến chết. Có thể nói, tất cả những đau khổ của nguyên nữ phụ đều do sự tuyệt tình của nam chính, tình yêu mù quáng của nam phụ và nhất là sự giả dối, bạch liên hoa của nữ chủ cùng bạch nguyệt quang gây ra.   Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Chia Tay Của Nữ Phụ (Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày) của tác giả Thanh Oa.
Bí Mật Nơi Góc Tối - Nhĩ Đông Thố Tử
“Tình cảm thời trẻ dại hệt như cơn gió thoảng, tuy không thể nhìn thấy song có thể cảm nhận được. Tựa như cái tên khắc trên mặt bàn, vừa lo cậu trông thấy, vừa lo cậu không trông thấy…” "Bí mật nơi góc tối" là một câu chuyện thanh xuân nhẹ nhàng của hai nhân vật chính Đinh Tiễn và Chu Tư Việt. Đinh Tiễn vốn sống ở Diên Bình nhưng khi cô lên cấp 3 thì bố cô chuyển công tác đến Bắc Kinh, cả nhà cô liền theo đó mà chuyển đến thành phố sống. Năm ấy, Đinh Tiễn thi đậu vào trường trung học Yến Tam, là trường trọng điểm trong nước với số điểm khá cao.  Còn nam chính Chu Tư Việt của chúng ta lại có quen biết từ trước với gia đình Đinh Tiễn. Năm xưa khi cả hai chỉ mới là đứa trẻ vắt mũi chưa sạch thì ông nội Chu Tư Việt đã cao hứng lập ra một hôn ước cho cả hai. Đinh Tiễn và Chu Tư Việt, cứ như vậy mang theo một "hôn ước" bước vào cấp ba. Trời xui đất khiến thế nào mà hai người lại trở thành bạn cùng bàn của nhau.  Đinh Tiễn gia cảnh không tốt lắm, mẹ cô luôn đi a dua nịnh bợ người khác, cha cô lại nhu nhược yếu đuối, còn em trai lại được cưng chiều đâm ra hống hách ngang ngược. Từ đó đã hun đúc ra một Đinh Tiễn tâm tư nhạy cảm, kín đáo, dễ bị tổn thương. Cô thích vẽ tranh, có tài năng về hội họa. Và cô chỉ muốn vào một đại học bình thường ở Hàng Châu. *** Hôn lễ được tổ chức vào quốc khánh năm sau. Diệp Uyển Nhàn tìm người tính xem ngày quốc khánh có thực sự phù hợp với bát tự của hai người hay không. Một năm ấy Đinh Tiễn ở nhà anh làm sâu gạo, ban ngày thì vẽ ở phòng làm việc, buổi tối thì chờ anh trở về, hai người cùng nhau ôm hôn ngây ngất, làm thêm chút chuyện nhiệt tình. Thời điểm đối mặt với cô, Chu Tư Việt không bao giờ dùng hết tinh lực. Phần lớn thời gian, hai người ai cũng đều bận rộn, chờ hết bận là Đinh Tiễn liền kéo anh nói chuyện, còn Chu Tư Việt thì kiên nhẫn ngồi nghe, trong ngăn kéo bên trái bàn làm việc ở thư phòng có một bịch kẹo, phòng khi Chu Tư Việt dùng để cai thuốc. Đinh Tiễn líu ríu kể với anh những chuyện xảy ra gần đây, Chu Tư Việt dựa vào ghế, tiện tay bóc một viên kẹo, vò giấy bỏ vào miệng cô, còn đang nói chuyện, Đinh Tiễn bỗng dừng lại. Anh cười: “Ngọt không?” Đinh Tiễn liếm hai cái, cười hì hì nói: “Ngọt lắm.” Chu Tư Việt nhướn mày, “Anh muốn nếm thử?” Đinh Tiễn sửng sốt, người lập tức bị kéo xuống, giây tiếp theo, dịu dàng hôn lên môi cô, ẩm ướt, lưỡi dài đưa vào đảo hai cái, trực tiếp cướp lấy viên kẹo trong miệng cô. Chu Tư Việt dựa vào ghế cười. Đinh Tiễn đấm ngực anh, “Anh!” ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Nơi Góc Tối của tác giả Nhĩ Đông Thố Tử.
Nàng Dưới Lớp Long Bào - Đại Phi
Sở Luyến có hai bí mật. Thứ nhất, Sở Luyến là hoàng đế nhưng không phải nam nhân. Thứ hai, thiên hạ chí tôn là nàng hàng đêm lại bị tên ngụy thái giám Dung Khâm đè trên long sàng* chơi đùa. Sở Luyến từ khi sinh ra đã sống trong lãnh cung, ngay đến cả thân phụ** dường như cũng đã quên đi sự tồn tại của nàng. Cho đến một ngày, triều cương nhiễu loạn, đám hoàng tử vì tranh nhau ngôi vị mà từng người bỏ mạng, chỉ còn một mình nàng mang trong mình huyết thống hoàng gia. Để trấn an quần thần, Dung Khâm liền đem Sở Luyến từ lãnh cung ra, lập nàng làm hoàng đế. Ngồi trên đế vị vốn nên là một chuyện vui, thế nhưng chỉ cần nàng sơ sẩy một chút, làm lộ ra thân phận “nữ nhi” của mình, cái kết sẽ không còn là bị giam cầm trong cung cô độc nữa mà chính là đầu rơi máu chảy. Con đường này vừa đi liền biết là tử lộ, nhưng ít nhất, so với việc mãi mãi phải sống trong cung hoang vắng lạnh lẽo, chịu người ức hiếp khinh khi vẫn tốt hơn rất nhiều. Vì thế, nàng nhẫn nhục chịu đựng tên biến thái Dung Khâm. Bởi vì chỉ cần khiến cho Dung đốc chủ không vui, mạng của nàng cũng khó giữ. Nhưng có ai nói cho nàng biết, vì sao nàng đã ngoan ngoãn nghe lời mà vẫn bị tên thái giám chết tiệt kia hàng đêm trừng phạt. Càng quá đáng chính là, Dung đốc chủ không chỉ chiếm thân thể nàng, còn muốn lấy đi trái tim nàng.  Có lẽ, nhân duyên này lúc bắt đầu là gượng ép, đem trái xanh hái xuống, lại nhờ có thời gian từng chút một bồi đắp, khiến trái xanh biến ngọt, đem tình cảm nở hoa.  Ta cùng người trải qua bao nhiêu sóng gió, rốt cuộc cũng tìm thấy chân tình.  Từ nay về sau, tóc mai kề cận, một kiếp bạc đầu. Vầng, trên đây là phần giới thiệu văn vẻ, lừa tình như cách các chị đẹp biến hình trên tiktok xin được kết thúc. Sau đây sẽ là chuyên mục “tẩy trang” để thấy được “bộ mặt thật” của tên thái giám biến thái Dung Khâm và tiểu hoàng đế đáng thương Sở Luyến. Để mở đầu chuyên mục “bóc trần sự thật” ngày hôm nay, tớ xin được nhấn mạnh với các tình yêu rằng: đây là một bộ truyện CAO H, nội dung chủ yếu là THỊT, chỉ dành cho các ĐỒNG DÂ* và SẮC NỮ. Vì thế, những cô gái mơ mộng, mong manh với trái tim màu hường, íu đuối thì xin mời tránh khỏi chốn này. Kẻo nhỡ có xa vào rồi hắc hóa, lại trách tớ là không báo trước. Như đã giới thiệu ở trên thì Sở Luyến là một trong số rất nhiều đứa con của lão hoàng đế. Bởi vì mẫu phi của nàng mang tội, nên từ lúc sinh ra Sở Luyến đã sống trong lãnh cung. Không biết lúc nhỏ bị hung tinh nào chiếu trúng, khiến cho nàng đụng phải Dung Khâm, còn khiến cho Dung thái giám “nhất kiến chung tình”. Sau này, Dung tiểu thái giám năm nào đã trở thành Dung đốc chủ tay nắm triều cương, quyền khuynh thiên hạ, để ổn định đám quần thần mà đem nàng từ lãnh cung ra, còn khiến nàng trở thành hoàng đế. Ngồi lên ngai vị nghe thì huy hoàng lắm, thế nhưng Sở Luyến biết rằng, nàng chỉ là một con rối bị Dung Khâm giật dây. Ban ngày, nàng là đế vương cao cao tại thượng còn ban đêm nàng chỉ là một tiểu cô nương bị Dung Khâm ôm trong lòng, vừa sờ vừa hôn.  Sở Luyến tử nhỏ đã bị giam trong cung cấm lạnh lẽo cho nên thứ nàng am hiểu nhất chính là giả vờ ngoan ngoãn. Vì thế, nàng đối với Dung Khâm không dám phản kháng nhưng trong lòng thì vẫn nhen nhóm ý định vùng lên. Nàng muốn có một ngày tự tay giết chết tên thái giám chết bầm Dung Khâm. Nhưng mà, nếu như Dung đốc chủ thực sự chết thì đã chẳng còn là chuyện gì để bàn. Dung Khâm không những sống, mà còn sống vui vẻ, tay trái nắm giang sơn, tay phải ôm mỹ nhân. Bởi vì, Dung đốc chủ dùng rất nhiều năm, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, rốt cuộc cũng đem tiểu cô nương mình thích “dạy" tốt, không chỉ chiếm được thân thể nàng, còn đem cả trái tim nàng cướp đi. Còn quá trình “dạy dỗ” của Dung đốc chủ là như nào, thì chỉ có thể dùng mười chữ để hình dung: "trên giường như lang hổ, dưới giường càng biến thái".  Đối với Dung Khâm, Sở Luyến là một đóa hoa đào, từ lúc còn chúm chím trên cành cao liền bị đốc chủ đại nhân níu xuống nắm trong tay, từ từ “tưới tắm” cho đến khi nở ra thành một đóa hoa “kiều diễm”. Ấy thế mà đóa hoa này không chịu yên phận, lại còn muốn vượt tường, khiến Dung đốc chủ tức giận không thôi. Sau đó à, tất nhiên là cửa cung đóng chặt, rèm buông đong đưa, long sàng kẽo kẹt và... mời bạn tự tưởng tượng tiếp (hoặc đọc truyện để biết thêm chi tiết :v). Tất nhiên là, bởi vì lúc đầu đến với nhau là do Dung đốc chủ mạnh mẽ ép buộc thế nên Sở Luyến sẽ không phục. Để hoàng đế và thái giám phát triển cảm tình, tất nhiên phải có thêm một chàng nam phụ xuất hiện làm chất xúc tác. Và người đóng vai nam phụ không ai khác chính là “đường huynh” của Sở Luyến, thế tử Tấn Vương phủ Sở Trinh. Trong ấn tượng của Sở Luyến, Sở Trinh là một quân tử, nho nhã, lễ độ lại ân cần, ấm áp. So với tên thái giám Dung Khâm chỉ biết bắt nạt nàng thì tốt hơn rất nhiều. Thế nên, Sở hoàng đế đổ cái rầm trước sự dịu dàng của Sở thế tử.  Nhưng mà, chàng chỉ là nam phụ, xuất hiện chưa được bao lâu đã bị Dung Khâm (dưới sự giúp đỡ của mẹ đẻ là tác giả) đánh cho hiện nguyên hình thành một tên yêu quái xấu xa, vừa muốn cướp ngôi vừa muốn làm thịt hoàng đế. Đáng tiếc, Dung thái giám quá mạnh, cho nên Sở thế tử chỉ có thể xuống sàn trong máu và nước mắt (thật tiếc, haizz!!!). Ấy, suýt chút nữa thì đã hạ màn mà thiếu đi phần nhận xét về nhân vật quan trọng nhất, ngụy thái giám biến thái Dung Khâm. Dung đốc chủ bề ngoài yêu mị, là một đóa hoa có độc, còn rất thích mang “độc” đi “bắt nạt” người, đặc biệt là Sở hoàng đế. Giống như tất cả các huynh đệ “ngụy thái giám” đồng môn khác, Dung Khâm cũng được miêu tả là một kẻ bên ngoài lạnh lùng, bên trong biến thái. Minh chứng là Dung đốc chủ có rất nhiều cách để “dạy dỗ” tiểu hoàng đế, khiến nàng mỗi đêm đều phải khóc lóc xin tha. Dung đốc chủ là kẻ ỷ mạnh, miệng không ngọt, tính cách càng thối, đã "không có liêm sỉ lại còn cứ thích làm màu", khiến cho tiểu cô nương Sở Luyến hiểu lầm, ghét bỏ. May mắn là có một Sở Trinh không sợ chết xuất hiện, suýt chút nữa thì đào đổ tường nhà Dung đốc chủ, mới khiến Dung Khâm sáng mắt ra, bỏ sĩ diện để thổ lộ với cô nương nhà mình. Tớ vốn định ăn chay giải nghiệp cô hồn tháng 7, thế nhưng dòng đời xô xô đẩy đẩy không hiểu thể nào mà khiến tớ lộn nhào một phát vào thẳng hố thịt. Cho nên là, đến cả cuộc đời cũng không đồng ý cho tớ “tu nghiệp”, tớ chỉ còn cách thuận theo tự nhiên, trở về làm sắc nữ mà thôi.  Cái hố này đối với tớ chính là đủ thịt, đủ sắc, đủ biến thái. Thế nên, nếu bạn là sắc nữ có thể ghé qua nơi này nhé.Còn đối với những thanh niên tò mò, đã yếu tim còn thích chơi mạo hiểm thì nếu lỡ có lọt hố mà xảy ra mệnh hệ gì cũng xin đừng tìm tớ tính sổ. Vì như tớ đã nói rồi, cái hố này không dành cho những người có tâm hồn mong manh đậu ạ :) Cuối cùng chúc mn cùng Dung đốc chủ cuối tuần ăn thịt vui vẻ và hẹn gặp lại ở cái hố tiếp theo. Yêu thương ***