Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vừa Gặp Đã Thương

♠ Tên gốc: Một Niệm Mới Gặp ♠ Hán Việt: Nhất Niệm Sơ Kiến ♠ Tác giả: Tống Cửu Cận ♠ Edit: Le Ciel ♠ Độ dài: 165 chương chính văn + 24 phiên ngoại ♠ Thể loại: Hiện đại, Ngọt, Sủng, Giới giải trí, Đô thị tình duyên, Ấm áp, 1v1, HE ♠ Văn án 1: Thẩm Vọng Tân ra mắt năm năm, gương mặt lúc nào cũng hòa nhã ấm áp, được công nhận là tốt tính, sau đó hợp tác với người mới Tô Tinh Dã trong bộ phim ≪Quyền Mưu≫, trở thành cặp đôi màn ảnh hot nhất bấy giờ, CP “Vọng Tinh” nổi danh thiên hạ. Trong một buổi phỏng vấn, Tô Tinh Dã bị phóng viên hỏi có ấn tượng gì về Thẩm Vọng Tân. Tô Tĩnh Dã mỉm cười nhìn ống kính, điềm nhiên nói: “Thầy Thẩm là đàn anh, quan tâm tôi như một người anh trai vậy.” Phỏng vấn xong, Tô Tĩnh Dã về nhà, đèn còn chưa kịp bật thì tay đã bị nắm lấy, sau đó bị áp vào bức tường lạnh lẽo, cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của ai kia, nghe anh nói: “Ngoan, gọi một tiếng đi.” Im lặng vài giây, cô kề vào trán anh, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Gọi cái gì?” ♠ Văn án 2: Tô Tinh Dã có khí chất thanh tao lạnh lùng, là “thần tiên tỷ tỷ” trong lòng fans, cho đến một hôm nào đó cô bỗng đăng Weibo. Tô Tinh Dã S: Fans của ca ca mau like, share, comment đê! Tặng tạp chí của ca ca cho 12280 người may mắn!!! Kèm theo tấm ảnh hóa đơn mua tạp chí thành công cùng tài khoản Weibo sáng lấp lánh: Tinh Tinh muốn gả cho ca ca Mãn Thiên Tinh: Đm!! Tinh Bảo bị nhầm nick?!!! Lượng Tân Tân: Khí phách này tụi tui biết!! Cái nick này tụi tui cũng biết!! Đm!!! Cư dân mạng: Rúng động bay màu!!! *** Reviewer: Chun Poster: LMM@PHC Liệu trong chúng ta có mấy ai tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên? Đối với mình rất khó để có cảm giác yêu ai đó ngay từ cái nhìn đầu tiên vì mình nghĩ đó chẳng qua là sự cảm nắng nhất thời. Thế nhưng sau khi đọc xong “Vừa gặp đã thương”, mình đã có một cách nhìn hoàn toàn khác về điều này. Tô Tinh Dã là thiên kim tiểu thư của Tô gia, thế nhưng cô không hề có thói ương ngạnh, đỏng đảnh, chanh chua thường thấy ở một cô tiểu thư nhà giàu, trái lại cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp, có khí chất thanh tao và biết cách đối nhân xử thế. Mặc dù có ngoại hình xuất sắc và gia thế tốt, nhưng cô lại là một cô gái thiếu thốn tình cảm và dễ bị tổn thương. Giống như Thẩm Vọng Tân từng nói rằng “cô là một công chúa nhỏ cô độc và nhạy cảm”. Còn Thẩm Vọng Tân, bề ngoài anh là một chàng trai ấm áp như gió xuân, luôn thân thiện với mọi người nhưng bên trong anh lại là một người cứng rắn và quật cường. Chính anh là người đã sưởi ấm trái tim và thế giới cô độc của Tô Tinh Dã. Lần đầu tiên họ gặp nhau là khi Tô Tinh Dã nhận lời mời đóng vai Tiên Nhạc trong bộ phim “Triêu Dương Công chúa”. Mặc dù cả hai không đóng chung phân cảnh nào trong phim, thế nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy anh là trái tim cô đã bị hẫng đi một nhịp. Có một câu nói mà mình thấy khá hay, đó là: “Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời”. Câu này hoàn toàn đúng với Tô Tinh Dã, vì cô đã “say” Thẩm Vọng Tân kể từ khi nhìn thấy anh. Sau lần gặp gỡ ấy, Tô Tinh Dã từ một vũ công chuyên nghiệp đã bước chân vào giới giải trí phức tạp. Một phần là vì cô muốn đến gần anh hơn, phần còn lại là vì cô đã cô đơn quá lâu, cũng chính vì cô đơn quá lâu nên sau khi cảm nhận được sự náo nhiệt vui vẻ thì cô lại luyến tiếc nó. Khi đọc đến đây mình cứ nghĩ Tô Tinh Dã chỉ nhất thời tùy hứng, thậm chí mình còn nghi ngờ sự lựa chọn của cô ấy. Thế nhưng sự thật chứng minh rằng Tô Tinh Dã luôn nghiêm túc với sự lựa chọn của mình, không những thế cô còn làm rất tốt cả hai vai trò là diễn viên và vũ công chuyên nghiệp. Ngay cả việc yêu Thẩm Vọng Tân cũng là sự lựa chọn đúng đắn nhất của cô. Thẩm Vọng Tân vốn là người thông minh, dĩ nhiên anh nhận ra Tô Tinh Dã thích mình. Ban đầu anh nghĩ tình cảm của mình dành cho cô là do anh chưa thoát khỏi vai diễn. Vì thế anh đã lao đầu vào công việc để cố gắng không nghĩ đến cô, anh muốn dùng bận rộn để giúp mình mau chóng thoát khỏi mớ bòng bong này. Nhưng sự kiên trì của anh lập tức tan thành mây khói, bởi anh đã nhận ra mình thực sự thích cô, là Thẩm Vọng Tân thích Tô Tinh Dã. Nhan đề “Vừa Gặp Đã Thương” phần nào cho ta hiểu được câu chuyện tình yêu của hai nhân vật chính. Trong tình yêu ta không thể nói trước được điều gì, vì mỗi người có một cách yêu riêng, một cách cảm nhận riêng và hơn hết là chúng ta có những rung cảm khác nhau khi yêu. Dù là yêu lâu dài hay yêu từ cái nhìn đầu tiên thì điều quan trọng nhất vẫn là cách mà chúng ta chịu trách nhiệm với những cảm xúc và sự lựa chọn của mình, giống như cái cách mà Tô Tinh Dã đã làm vậy. Xuyên suốt câu chuyện tình cảm của đôi trẻ rất ngọt ngào. Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi và chán chường với những drama và muốn cân bằng lại cảm xúc, hay chỉ đơn giản là bạn thích những câu chuyện ngọt ngào thì đừng bỏ lỡ “Vừa Gặp Đã Thương” của Tống Cửu Cận nhé. *** Vào một buổi chiều mùa hè, ánh chiều tà dần tắt, ánh sáng màu vàng chiếu qua ô cửa sổ thủy tinh sạch sẽ, lưu lại từng vết loang lổ lấm ta lấm tấm trên sàn nhà. Một lúc lâu sau, tiếng nhạc trong phòng tập từ từ ngừng lại. Một cô gái mặc bộ trang phục múa màu đen đang ngồi trên sàn nhà, khuôn mặt trắng nõn, thân hình gầy gò, mái tóc dài đen nhánh được búi lên, đang khom người xếp lại giày múa của mình.  “Tinh Dã?” Một giọng nữ ôn hòa truyền tới từ cửa phòng tập.  Tô Tinh Dã theo bản năng xoay người lại nhìn nơi âm thanh phát ra, là cô giáo dạy múa của bọn họ, Ôn Viện, “Cô Ôn?”  Ôn Viện mỉm cười đi về phía cô: “Tinh Dã, chuyện lần trước cô nói với em đã suy nghĩ đến đâu rồi?”  Chuyện này nên bắt đầu kể từ tháng trước. Chú họ của Ôn Viện, Triệu Hoa, là một đạo diễn, hiện tại đang ưu tiên quay một bộ phim cổ trang đại IP [*], mà vẫn còn một nhân vật trong kịch bản chưa tìm được diễn viên thích hợp. Đúng lúc được Ôn Viện mời sang trường học của bọn họ xem biểu diễn văn nghệ, rất khéo chính là Triệu Hoa vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng người đang múa chính trên sân khấu, Tô Tinh Dã.  [*] Phim được chuyển thể từ sản phẩm trí tuệ (tiểu thuyết) được đầu tư lớn  Bộ phim truyền hình mà Triệu Hoa hiện đang quay có tên là ≪Triêu Dương Công chúa≫, trong kịch bản có một nhân vật nữ thứ N là Tiên Nhạc cô nương, có kỹ thuật múa rất cao, tuy rằng không có nhiều cảnh diễn, nhưng lại là một vai rất đáng chú ý trong phim. Là một trong những nhân vật nữ được khắc họa đẹp nhất trong nguyên tác, lần đầu xuất hiện đã được miêu tả như thế này.  “Da trắng hơn tuyết, dung mạo thanh lệ, như một nàng tiên, nàng mặc một bộ váy lụa trắng dài, eo không đủ một nắm tay, nàng xoay tròn, làn váy xòe ra như một đóa hoa sen, một nụ cười khi ngoài đầu nhìn lại, tất cả phong tình đều quẩn quanh đuôi mày…” Cũng bởi vì đoạn miêu tả này đã khiến cho trong đầu Triệu Hoa xuất hiện một hình tượng mỹ nữ tiêu chuẩn, nhưng từ lúc khởi động máy đến nay đã sắp nửa tháng mà từ đầu tới cuối ông vẫn chưa tìm được Tiên Nhạc cô nương phù hợp theo ý mình, mãi đến khi nhìn thấy Tô Tinh Dã trên sàn nhảy, mỹ nữ trong đầu lập tức hiện lên một khuôn mặt rõ ràng.  Ôn Viện được ông nhờ đi khuyên Tô Tinh Dã đóng vai khách mời Tiên Nhạc cô nương.  Tô Tinh Dã hỏi: “Nhưng cô Ôn, em không phải xuất thân chính quy, như vậy cũng không sao à?”  Ôn Viện nỗ lực khuyên bảo: “Nhân vật này mỗi lần xuất hiện chủ yếu đều là nhảy múa, lời thoại cũng không nhiều, chuyện này em không cần lo đâu.”  Kỳ thực còn một câu Ôn Viện không có nói ra, đó chính là Tiên Nhạc thuộc loại băng sơn mỹ nhân, mà điểm này thì lại có chút tương đồng với Tô Tinh Dã. Cô đã làm giáo viên dạy múa của cô ấy hai năm, trông thấy người này luôn nhẹ tựa mây gió, dường như vĩnh viễn cũng không hề có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cô vậy, nói thẳng ra chính là lạnh lùng vô cảm.  Tô Tinh Dã hơi rũ mắt xuống, tựa hồ đang suy nghĩ thật kỹ, hai giây sau, cô mới nói với Ôn Viện: “Được, em sẽ cố gắng hết sức.” Sau khi trở lại ký túc xá, Triệu Hoa lại lần nữa liên lạc với cô qua WeChat.  Triệu Hoa: [Tiểu Tô, tôi nghe Tiểu Viện nói, cô thật sự đã đồng ý nhận vai Tiên Nhạc cô nương này rồi hả?]  Tô Tinh Dã: [Vâng. Nếu như tôi làm không tốt, hi vọng đạo diễn Triệu chỉ dẫn nhiều hơn.]  Triệu Hoa: [Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cứ khiêu vũ giống như bình thường cô hay làm là được rồi.]  Triệu Hoa: [À phải rồi, trường học của các cô rất nhanh sẽ cho nghỉ hè phải không? Vậy cô xem, đầu tháng Bảy có thể vào tổ không?]  Hiện tại đã là đầu tháng Bảy rồi, trường của bọn họ sẽ cho nghỉ hè từ ngày 13, đến giữa tháng là có thể trực tiếp vào tổ. Vì thế, cô trả lời lại: [Có thể ạ.]  Sau khi được nghỉ hè vào ngày 13 tháng 07, Tô Tinh Dã trực tiếp thuê xe tới sân bay, lúc ở trên taxi, cô mới báo với người nhà một tiếng.  “Tinh Tinh, sao em lại không nói sớm chứ? Chị thấy mình nên đi cùng em tới Hàng Châu mới phải đó?”  “Chị Vân, chị không cần lo lắng cho em đâu, em cũng đâu còn là đứa trẻ nữa.”  Dương Vân là quản gia phụ trách chuyện sinh hoạt của Tô Tinh Dã, cuộc sống của cô vẫn luôn do chị ấy xử lý, nên tự nhiên cảm tình giữa cả hai rất tốt, khó trách chị ấy lại muốn đi Hàng Châu cùng cô.  “Nhưng mà…”  Tô Tinh Dã cắt ngang lời chị: “Em sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, huống hồ cũng chỉ có một tuần thôi mà.”  Dương Vân hiểu tính cô, thấy thế cũng chỉ có thể dặn dò cẩn thận một phen, sau đó lại hỏi: “Tinh Tinh, chuyện này có cần nói cho ông chủ biết không?”  Tô Tinh Dã suy nghĩ một lát: “Không cần nói đâu.”  Dương Vân ở đầu bên kia trầm mặc vài giây, rồi “ôi” một tiếng.  Khi đến sân bay Hàng Châu thì đã hơn chín giờ tối. Triệu Hoa sợ cô không tìm được chỗ, còn cố ý phái nhân viên đoàn phim đến đón cô.  Nhân viên này đã xem qua ảnh của cô, bởi vậy ở trong đám người vừa liếc mắt đã nhận ra cô ngay, cô ấy cảm thấy ở ngoài đời Tô Tinh Dã còn đẹp hơn trong hình, khí chất ưu việt, thật không hổ là người học múa, chẳng trách đạo diễn Triệu lại kiên trì muốn cô đóng vai khách mời như thế. Đứng sững vài giây, cô ấy mới phản ứng lại, hướng về phía cô vẫy tay: “Cô Tô, cô Tô.”  Tô Tinh Dã nhìn thấy một cô gái đang ra sức vẫy tay với mình, vừa vẫy vừa chạy tới gần.  “Chào cô, cô Tô. Tôi là nhân viên Tiểu Mặc của đoàn phim Triêu Dương, đây là thẻ công tác của tôi. Đạo diễn Triệu bảo tôi đến đón cô.” Tiểu Mặc vừa nói vừa đưa thẻ công tác cho Tô Tinh Dã xem.  Sau khi xác nhận thẻ công tác, Tô Tinh Dã hơi gật đầu với cô ấy.  Tiểu Mặc đưa tay định đón lấy hành lý của cô, nhưng Tô Tinh Dã lễ phép từ chối: “Không sao đâu, tôi tự xách được mà.”  Lúc ra khỏi sân bay, Tiểu Mặc len lén đánh giá cô vài lần. Kỳ thực cô ấy ở trong giới này không phải mới một, hai ngày, cũng đã gặp qua rất nhiều nữ nghệ sĩ xinh đẹp, cho nên Tô Tinh Dã cũng không phải cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng gặp, nhưng tuyệt đối là người có khí chất nhất, loại phong độ này không thể dùng từ ngữ để hình dung, thanh lệ xuất trần, đại khái chính là vậy.  Tiểu Mặc đưa cô đến khách sạn mà đoàn phim đang ở, lúc này đã là mười giờ hơn. “Cô Tô, chúng tôi đã dùng danh nghĩa đoàn phim để thuê một phòng cho cô rồi. Nhóm của đạo diễn Triệu vẫn đang ở tổ phim. Sáu giờ sáng mai tôi sẽ đến gọi cô, sáu giờ rưỡi chúng ta xuất phát, tôi sẽ dẫn cô vào tổ. Hôm nay đã trễ rồi, cô nghỉ ngơi sớm một chút nhé?”  Tô Tinh Dã gật đầu với Tiểu Mặc: “Được, vậy làm phiền cô rồi.”  “Không phiền, không phiền đâu.”  Sáu giờ sáng hôm sau, Tiểu Mặc đúng giờ đến gõ cửa phòng Tô Tinh Dã. Nhưng gõ vài tiếng cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, không khỏi nói thầm trong lòng, chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ?  Đương lúc cô ấy ảo não sao tối qua lại không xin số điện thoại hay WeChat thì trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Cô ấy theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang thì nhìn thấy người mà cô cho rằng còn chưa ngủ dậy, Tô Tinh Dã.  Lúc này, cô mặc một bộ đồ thể thao màu trắng sữa, mái tóc đen dài được buộc sau gáy, không trang điểm mà để mặt mộc.  Tiểu Mặc nhìn cô, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, làm sao bây giờ? Sao cô giống như là bị một cô gái mê hoặc vậy?!!  “Cô Tô, cô đi chạy bộ buổi sáng sao?”  Tô Tinh Dã đi tới trước mặt, ôn hòa gật đầu với cô ấy một cái: “Ừ, đúng vậy.”  Tiểu Mặc im lặng, chẳng trách dáng người lại tốt như vậy, mà các vũ công đều biết kiềm chế bản thân, không tốt mới là lạ!  “Thật ngại quá, chờ tôi mấy phút, tôi tắm rửa thay quần áo là xong rồi.” Tô Tinh Dã nói với Tiểu Mặc.  Tiểu Mặc gật đầu liên tục: “Được, được, không cần vội.”  Khoảng chừng mười phút sau, Tô Tinh Dã bước ra, bộ thể thao trên người đã đổi thành áo phông trắng, quần bò đen cạp cao, mang giày thể thao, tóc đã sấy khô xõa ra phía sau. Không trang điểm, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng. Tiểu Mặc cảm thấy ngoại trừ khí chất xinh đẹp bên ngoài, cô còn là mỹ nữ mặt mộc nữa!  Phim trường tại Hàng Châu có vô số đoàn phim. Sau khi xuống xe, cô đi theo Tiểu Mặc vào gặp gỡ đoàn phim ≪Triêu Dương Công chúa≫.  Từ xa Trì Hủ nhìn thấy một bóng người cao gầy, trong mắt lộ ra nét vui mừng. Cậu ta nói với trợ lý bên cạnh một tiếng rồi bước nhanh tới trước, khoác tay lên vai Thẩm Vọng Tân, nói vẻ cợt nhả: “Anh, chào buổi sáng.”  Thẩm Vọng Tân bị người ta ôm, thân thể hơi cong lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu ta: “Ừ, chào.”  Thật ra đây là lần đầu bọn họ hợp tác với nhau, nhưng bởi vì tuổi của tất cả mọi người đều xấp xỉ nhau, hơn nữa Trì Hủ luôn cảm thấy trên người Thẩm Vọng Tân có một sự thân thuộc không tên nên đặc biệt thích tán gẫu với anh.  “À, đúng rồi, để em kể cho anh nghe một chuyện.”  “Nói.”  “Thì trong kịch bản của chúng ta có một nhân vật là Tiên Nhạc cô nương mà. Vừa nãy em nghe nhân viên nói đã chọn được diễn viên rồi. Sáng nay sẽ vào tổ, là sinh viên Học viện múa Bắc Kinh, có người nói rằng trông rất xinh đẹp.”  Thẩm Vọng Tân gật đầu “ừ” một tiếng.  Trì Hủ: “Anh chỉ ừ thôi hả?”  “Nếu không thì sao?”  “Ôi, anh à, anh cũng nhạt quá rồi đấy?”  Trì Hủ có chút nhụt chí, tuy bọn họ chỉ mới quen biết nhau một thời gian nhưng cậu thật sự cảm thấy Thẩm Vọng Tân đã phát huy cái sự không gần nữ sắc đến cực hạn.  Trên đường đến phòng hóa trang, Trì Hủ không hề báo trước kéo tay Thẩm Vọng Tân lại: “Đợi đã… anh xem kìa, người đang đi chung với Tiểu Mặc bên kia chính là Tiên Nhạc phải không?”  Thẩm Vọng Tân nhìn theo hướng ngón tay Trì Hủ, quả nhiên nhìn thấy một cô gái có vóc người mảnh khảnh đang đứng cạnh Tiểu Mặc, đưa lưng về phía họ.  “Chẳng lẽ người học múa nào cũng có dáng người thẳng tắp như vậy sao?”  Lưng của cô gái rất thẳng, tóc dài chấm lưng, áo phông trắng đóng vào trong quần bò đen.  “Chỉ cần nhìn bóng lưng thôi em cũng biết nhất định cô ấy rất đẹp.” Không chờ Thẩm Vọng Tân trả lời, Trì Hủ lại tiếp tục kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ, từ trước tới nay em chưa từng gặp cô gái nào có eo nhỏ như thế. Anh nói xem, eo của cô ấy có tới 60 không?”  Thẩm Vọng Tân: “…..”  Trì Hủ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Anh, anh xem chúng ta có cần tới đó chào hỏi không?”  Thẩm Vọng Tân liếc cậu ta một cái: “Tôi thấy chắc cậu chưa bị đạo diễn Triệu mắng đủ nhỉ?”  Trì Hủ: “…..” Thôi được rồi, vừa nghĩ tới bị đạo diễn Triệu mắng cậu liền thấy kinh hãi. Dù chỉ mới vào tổ được một tháng nhưng cậu đã bị đạo diễn Triệu mắng đến mức hoài nghi cuộc đời, đã vậy còn bị bóng ma tâm lý nữa. Mời các bạn đón đọc Vừa Gặp Đã Thương của tác giả Tống Cửu Cận.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Có Lẽ Là Yêu - Lý Lý Tường
Ngay từ đầu có lẽ là gặp dịp thì chơi, Nhưng là theo dây dưa không ngừng xâm nhập, Bất luận là không cam lòng cũng hoặc khinh thường, Chân chân giả giả mơ hồ tầm mắt. Hỏi thế gian tình là gì, Này trải qua quá hỉ nộ ái ố, Ước chừng là yêu . *** Vệ Khanh về đến nhà, thấy nhà cửa ầm ĩ, trong phòng khách bừa bộn, quần áo, túi bóng chất đống trên sofa, giầy mỗi chiếc một nơi, linh tinh rải rác khắp nơi, đồ chơi vất lung tung, không có người quản lý… Vội đẩy cửa bước vào, thấy vợ đang ngồi trên thảm thu dọn quần áo, bên cạnh là một túi du lịch cỡ lớn. Con trai thì im lặng không giống như thường ngày, lúc này ăn mặc chỉnh tề, ngoan ngoãn ngồi trên giường, cầm sách, lật từng tờ một, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, cũng không ồn ào đòi ôm giống ngày thường, nhìn trộm mẹ nhóc một cái, lại ngoan ngoãn cúi đầu đọc sách. Không khí vô cùng nặng nề, hắn lắp bắp kinh hãi, nói: “Chu Dạ, em đang làm gì thế?” Cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái, đi tới trước tủ quần áo, cầm toàn bộ áo trên giá xuống, lại mở thêm một cửa tủ nữa, lấy toàn bộ quần áo của Vệ Chu xuống. Vệ Khanh hoảng hốt, giữ cô lại: “ thế…” Chu Dạ không để ý tới hắn, cố ý kéo một cái vali nhỏ xuống đất, “rầm” một cái, trầm đục, đinh tai nhức óc. Rõ ràng là, tâm tình cô lúc này vô cùng khó chịu, tốt nhất không nên chọc giận cô. Vì thế hắn quay lại ôm con, nói: “Tiểu Chu Chu ngoan, nói cho cha biết, mẹ con làm sao thế?” Vệ Chu ngồi trên đùi hắn, yếu ớt nói: “Mẹ nói cha hư, muốn dẫn cục cưng về nhà.” Vệ Khanh ngẩn người, quay đầu hỏi: “Về nhà? Em muốn về đâu?” Chu Dạ đóng sầm cái vali thật mạnh, hung hăng nói: “Về Thượng Lâm!” Hắn vội đứng dậy, ôm vai cô, cợt nhả nói: “Về Thượng Lâm làm gì chứ?” Chu Dạ liếc hắn một cái, dùng sức đẩy hắn ra, bảo con: “Cục cưng đi xuống dưới kéo mẹ đi cùng.” Quả nhiên Vệ Chu chậm rãi bò xuống giường, không nói một tiếng, kéo ống quần cô. ... Mời các bạn đón đọc Có Lẽ Là Yêu của tác giả Lý Lý Tường.
Bánh Xe Định Mệnh - Nhiễu Lương Tam Nhật
"Chỉ những người đàn ông hẹp hòi có khuynh hướng hoang tưởng mới không dám để người khác thưởng thức vẻ đẹp người phụ nữ của mình." Nữ chính Khổng Lập Thanh đã trải qua một tuổi thơ dữ dội. Cuộc sống thiếu thốn về cả vật chất và tinh thần, đè nén bởi những lời mạt sát, những trận đòn roi đã tạo lên một Khổng Lập Thanh yếu đuối, thu mình và tự ti. Cho đến khi cô gặp người đàn ông tên Chu Diệp Chương. Ở thế giới bên ngoài cô không có bạn bè, thứ người ta gọi là "bạn bè" đó lại luôn ức hiếp, phỉ báng, bắt nạt, khiến cô càng thêm sợ hãi thế giới xung quanh mình. Khổng Lập Thanh ít nói, rụt rè, đi đường luôn khom lưng cúi đầu, sợ hãi đám đông và dường như trốn tránh trong thế giới của mình nhiều nhất có thể. Khi cô trưởng thành, ba cô bị dính vào một vụ bê bối phải vào tù, trước khi vào ông ta giao lại cho cô đứa con riêng của mình và bồ, bắt cô phải nuôi dưỡng. Đứa trẻ vài tuổi đó tên Khổng Vạn Tường, cô nhận nó làm con của mình. Kể từ đó, thế giới của cô chỉ có bản thân và đứa bé. Những tưởng cuộc sống cứ mãi như vậy, nếu như không có cuộc chạm trán giữa cô và nam chính, Chu Diệp Chương trong một lần anh bị thương, cần có người giúp đỡ, và người không may đó, chính là cô. Câu chuyện của hai người bắt đầu từ đó... Trải qua những nghi ngờ, lo toan, cuối cùng hạnh phúc xứng đáng sẽ đến với những người không ngừng yêu thương và kiên trì chờ đợi! *** Thời gian trôi rất nhanh, bây giờ đã là đầu tháng Sáu, Khổng Lập Thanh chọn một ngày nắng nhẹ, dậy sớm, sau khi tiễn Chu Diệp Chương đi làm, cô quay về phòng chỉnh trang cẩn thận, sau đó đi đến chỗ Chu lão phu nhân. Bước sang tháng Sáu, thời tiết ở Hồng Kông rất nóng, chín mười giờ sáng là lúc nhiệt độ bắt đầu tăng cao, không khí ẩm ướt. Khổng Lập Thanh vẫn chưa thích nghi được với thời tiết nóng ẩm ở đây, cô đã quen sống nhiều năm ở thành phố B lúc nào cũng khô ráo, bốn mùa rõ ràng, nhưng thời tiết chỉ là một phần của hoàn cảnh sống, cơ thể con người luôn có cơ chế tự điều chỉnh, thích nghi chỉ còn là vấn đề sớm muộn. Khổng Lập Thanh cho rằng hôm nay cô có thể tự mình đi đến chỗ Chu lão phu nhân chứng tỏ khả năng thích ứng của cô đã tiến bộ thêm một bậc, từ rất xa Khổng Lập Thanh đã nhìn thấy Khổng Vạn Tường. Như lần trước cô đến, dưới gốc cây vẫn là chiếc ô che nắng bên dưới bày bộ bàn ghế hóng mát, chỉ khác là hôm nay người ngồi hóng mát ở đó không phải người lần trước. Đặt chân lên thảm cỏ, Khổng Lập Thanh cảm thấy nội tâm yên tĩnh, cô không có nhiều khí thế nhưng lại thừa bình tâm, nơi đây phong cảnh rất đẹp, sắc xanh tràn ngập nơi nơi, ánh nắng rực rỡ nhưng không chói chang, không khí mát dịu chứ không oi ả, quả là một nơi dễ chịu. Chầm chậm bước đến chỗ ghế hóng mát đó, Khổng Lập Thanh dường như cảm thấy trong lòng cô cũng có cơn gió mát lành nhẹ nhàng mơn man, đợi đến khi toàn cảnh lọt vào mắt, lòng cô càng yên ả thêm mấy phần. ... Mời các bạn đón đọc Bánh Xe Định Mệnh của tác giả Nhiễu Lương Tam Nhật.
Bản Sắc Thục Nữ - Tiên Chanh
Là "thục nữ" đâu có nghĩa bạn phải thật yểu điệu, dịu dàng. Đôi khi: Một Trương Tĩnh Chi nhí nhảnh, ngây thơ lại có phần ngốc nghếch đáng yêu. Một Tiêu Tiêu thông minh, xinh đẹp, với lối sống hiện đại, phóng khoáng và có chút buông thả. Một Sở Dương mạnh mẽ, bản tính như một trang nam tử ... lại chính là những "thục nữ" tạo nên "bản sắc" đa màu của cuộc sống! *** Biết bao nhiêu "thục nữ" trên thế giới này, mỗi người là mỗi màu mỗi vẻ, mỗi người là một chấm điểm trên một bức tranh to lớn, họ làm nên "bản sắc" đa màu của cuộc sống... Tình yêu tồn tại trong Bản Sắc Thục Nữ rất sắc nét: “Cuộc đời của con người vốn chẳng lấy gì làm dài, một phần ba dành để ngủ, một phần ba cho công việc, rồi thêm vào đó là những ngày sống mơ hồ, khó khăn lắm mới xác định rõ những mong muốn trong lòng, thì việc gì lại để cho tình yêu trôi đi mất trong khoảng thời gian quý báu còn lại?’ *** Hôn lễ của Trương Tĩnh Chi được định vào mùa thu tháng Mười, lúc sắp cử hành phải đặt nhà hàng trước nửa năm, nhưng đó cũng không phải là phương án tốt nhất, hay nhất là đặt trước một năm, nếu không các cô trực điện thoại sẽ dùng một giọng nói vô cùng lịch sự vô cùng dịu dàng nói với bạn: "Xin lỗi, sảnh số X đã được đặt... đúng... cô phải đặt trước..." Trương Tĩnh Chi gác máy rồi chỉ muốn chửi "cứt"! Nhủ thầm tôi đây đã đặt trước cả nửa năm rồi, cô còn muốn tôi đặt trước thế nào nữa? Tôi đặt trước ba năm, nhưng ba năm trước tôi còn chưa quen cái tên Uông Dụ Hàm này mà! Có điều, chuyện này vẫn chưa phải là phiền phức nhất, mà đó chính là chọn phù dâu, chuyện này quả thực khiến đầu của Trương Tĩnh Chi cũng muốn to ra. Bởi vì Tiêu Tiêu chưa kết hôn, quan hệ giữa hai người lại khắng khít như thế, phù dâu chắc chắn phải là Tiêu Tiêu mới đúng, hơn nữa Tiêu Tiêu cũng biểu lộ quyết tâm từ lâu rồi, nhưng mới nói ra đã bị Trương Tĩnh Chi gạt phắt đi. Lý do của Tĩnh Chi là: Tớ tìm phù dâu như cậu, vậy khách khứa người ta ngắm tớ hay là ngắm cậu đây? ... Mời các bạn đón đọc Bản Sắc Thục Nữ của tác giả Tiên Chanh.
Trách Em Thật Quá Xinh - Vị Tái
Mạc Hướng Vãn chưa bao giờ nghĩ rằng cái giá phải trả cho những bồng bột thời trẻ lại là trách nhiệm và cảm giác tội lỗi đeo bám suốt cuộc đời. Phi Phi, đứa bé ra đời ngoài ý muốn sau tình một đêm hôm ấy như một thiên thần nhỏ được phái xuống cứu rỗi linh hồn cô sau quãng thời gian sa đọa, ủng hộ cô khi mọi người thân đều đã quay lưng, ở bên cô trong những tháng ngày trên thành phố cô đơn, không người quan tâm. Khi cuộc sống đầy những biến động đã bình yên trở lại, khi cô nhận công việc quản lý hấp dẫn trong giới giải trí và đủ khả năng làm một bà mẹ đơn thân cũng là lúc cha đứa bé đột nhiên xuất hiện... Cô và anh đáng lẽ không nên có bất cứ quan hệ gì với nhau hết. Nếu như nói hồi đó đã làm sai thì điểm sai duy nhất chính là người đó lại là anh. *** "Trách em thật quá xinh là một câu chuyện giản dị và ấm áp. Những mâu thuẫn và đấu tranh trong công việc, sự kiên trì, âm thầm, lặng lẽ như mạch nước ngầm róc rách chảy và sự điên đảo, mê loạn cố chấp vì tình yêu của các nhân vật nam nữ trong câu chuyện làm tôi luôn có cảm giác như đã chạm được vào nơi sâu kín nhất của tâm hồn con người." (Thư Nghi - Tác giả cuốn "Từng có một người, yêu em hơn cả mạng sống") "Nếu bạn có may mắn đọc hết câu chuyện này chắc chắn bạn sẽ cảm động và thấy được khích lệ như tôi. Ai có thể nói ở nơi sâu kín nhất trong tâm hồn mình không có một Mạc Hướng Vãn? Sự bồng bột của tuổi trẻ, những trải nghiệm cuộc sống sau khi trưởng thành, đã nhìn thấu bản chất của giới giải trí, bản thân cũng đã trải qua biết bao phong ba bão táp, nhưng cuối cùng vẫn giữ được một tâm hồn chân thật." (Giản Ám - Top những tác giả văn học mạng Trung Quốc) *** Vào ngày Mạc Bắc nhận được thiệp cưới của Phương Trúc, Mạc Phi đang nằm trên chiếc giường của bố mẹ đọc truyện tranh. Anh liền hỏi Mạc Phi: “Con có muốn đi uống rượu hỷ với bố không?” Mạc Phi liền hỏi: “Vậy mẹ có đi cùng không ạ?” “Mẹ con còn phải đi làm.” Anh làm sao có thể đưa mẹ của Mạc Phi đi cùng được? Trong hôn lễ đó sẽ có đối tượng anh đã xem mặt trước đó, cho Hướng Vãn đi hoàn toàn không tiện chút nào. Anh thầm nghĩ vậy. Khi đến lễ đường tổ chức hôn lễ của Phương Trúc, anh giới thiệu Mạc Phi cho tân nương tử và phù dâu: “Đây là con trai của anh.” Mạc Phi ngoan ngoãn khoanh tay chào và gọi người đó là dì. Phương Trúc tỏ ra vô cùng kinh ngạc, còn Dương Tiểu Quang thì ngỡ ngàng tới mức đứng ngây người ngay tại chỗ một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Này Mạc Bắc, có phải đầu óc anh có vấn đề gì không? Anh có con trai lớn từng này rồi mà trước đây còn đi xem mặt với em?” Phan Dĩ Luân liền đẩy tay cô một cái, ra hiệu rằng nên đặt hôn lễ lên hàng đầu. Thế nhưng, Dương Tiểu Quang chẳng thể trấn tĩnh lại được, quay sang nói với Phan Dĩ Luân: “Liệu có nhầm không đấy? Suýt chút nữa thì em đã làm mẹ kế của người ta rồi.” ... Mời các bạn đón đọc Trách Em Thật Quá Xinh của tác giả Vị Tái.