Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Em Cất Bước (Phù Quang Lược Ảnh) - Tố Quang Đồng

Văn án: Đối với anh mà nói, cô là ánh sáng huyền ảo hư vô, là chiếc bóng vụt qua khi nửa đêm mộng tỉnh. Muốn hay không muốn, đều chẳng phải do anh. Câu chuyện của Tô Kiều: Bảo vệ cha; có được giang sơn; ôm người đẹp về, cất giấu, bảo vệ, nuôi! Câu chuyện của Lục Minh Viễn: Là nghệ thuật gia không vướng bận hồng trần, vì tình yêu, vì em, anh nguyện trải nghiệm khói lửa nhân gian. Ngày đó, Tô Kiều, một trong năm người cháu, thiên kim tiểu thư duy nhất của con trai út dòng họ Tô bay sang Anh. Mục đích của cô rất rõ ràng: tiếp cận Lục Minh Viễn, thông qua anh để gặp gỡ bố của anh ta, Lục Trầm- vị trợ lý cũ vô cùng khôn khéo giảo hoạt đã biến mất bặt vô âm tín sau cái chết của ông nội cô, tổng giám đốc tập đoàn Hồng Thăng. Anh chàng nghệ thuật gia đẹp trai tựa thần tiên nhưng tính tình vô cùng quái gở, không ưa mềm càng không ưa cứng, thông minh lại đa nghi rất không chịu hợp tác. Tô Kiều chẳng còn cách nào khác ngoài dùng sắc quyến rũ lung lạc lòng anh. Vậy nên, kết quả của chuyến đi đó là: cô đạt được mục đích, lấy được tài liệu mật của ông nội để lại từ tay lão cáo già Lục Trầm, là vũ khí quan trọng giúp tăng thêm sức mạnh cho cô trong tranh đấu gia tộc cũng như bảo vệ an toàn cho cha, đồng thời chấp thuận cái giá phải trả kèm theo là rời khỏi con trai ông ta; nhưng đổi lại, trái tim cô dường như cũng đã bỏ lại nơi trời Âu, lưu lại nơi đáy lòng chàng thanh niên cao ngạo tài hoa ấy rồi... *** Các bạn độc giả ơi, các bạn đã ngửi thấy mùi ngược chưa?! Cơ mà, yên tâm nhé, kì thật reviewer chỉ hù dọa bạn chút thôi. Tuyệt đối chỉ là dọa thôi Bởi chỉ mấy ngày sau khi Tô Kiều buông lời ác độc, lợi dụng xong đá người, thì Lục Minh Viễn, người trước khi gặp Tô Kiều là kiểu nghệ thuật gia không vướng khói bụi trần gian, coi thường tiền tài danh lợi, bề ngoài bình tĩnh như núi băng còn bên trong lại kiêu ngạo bướng bỉnh, xác định làm xử nam cả đời, mà nay sau khi chìm sâu vào biển tình, trầm mê sắc đẹp vạn kiếp bất phục ấy đã lập tức bán nhà bán tranh, vứt hết tất cả, tìm về cố hương chỉ để hỏi người con gái ấy rốt cuộc vấn đề thật sự nằm ở đâu, bởi vì anh không cách nào tin những lời tuyệt tình mà cô nói ngày đó. Giống như Paulo Coeho từng viết trong tác phẩm Điệp Viên của ông: "Đừng bao giờ phải lòng ai. Tình yêu là thuốc độc. Một khi đã đem lòng yêu rồi, bạn sẽ mất sạch khả năng làm chủ đời mình, vì trái tim và khối óc bạn thuộc về một người khác." Và để bơm thêm một liều thuốc an thần cho các độc giả, thì reviewer cũng xin được tiết lộ thêm là: Tô Kiều đã nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng, đón nhận Lục Minh Viễn. Tô tiểu thư đâu nỡ làm khổ Lục mỹ nhân thêm nữa. Cô quá thông minh để hiểu rằng nếu lần này còn mở lời tổn thương anh, cô sẽ mất anh vĩnh viễn, mà cô thì tuyệt đối không muốn điều đó xảy ra. Nỗi đau đó, chịu một lần là quá đủ với hai người rồi. Từ ấy, câu chuyện là quá trình Tô Kiều, cùng với sự kề cận sát cánh của Lục Minh Viễn Lục mỹ nhân, cùng nhau vượt qua trùng trùng cạm bẫy, giăng lưới, đấu đá với các thành viên trong Tô tộc, cuối cũng hoá nguy thành an, hoàn thành mục đích ban đầu. "Cùng em cất bước", thật ra, không phải là một cuốn truyện thuần ngôn tình điển hình, nếu bắt buộc phải gắn tag thì nó có lẽ là loại truyện nữ chủ, nữ cường nhân. Sân khấu chính là dành cho Tô Kiều-được xây dựng là một người phụ nữ với vẻ ngoài xinh đẹp, mềm mại, nhưng bên trong thông minh, tâm cơ và đầy tham vọng. Tô Kiều không xấu, từ việc tiếp xúc rồi lợi dụng Lục Minh Viễn ban đầu, đến những thủ đoạn mánh khoé về sau, mục đích chủ đạo là nhằm xoá tội cho cha-tội lỗi mà ông bị chính cha đẻ của mình gài bẫy gắn vào. Nhưng lớn lên trong một gia tộc quá sức phức tạp, cô cũng tuyệt không phải là bông hoa quỳnh tinh khiết đơn thuần trắng trong. Cô rất giảo hoạt, lắm mưu nhiều mẹo. Có lẽ, chính việc gặp và yêu Lục Minh Viễn, đã khiến Tô Kiều trở nên tốt đẹp hơn. Lục Minh Viễn cũng không phải mô típ nam chính quanh thân toả ánh hào quang bàn tay vàng, một tay che trời, hoàn mỹ không khuyết điểm. So với Tô Kiều, anh nghèo hơn. Thậm chí so với nam phụ Cố Ninh Thành, anh cũng nghèo hơn. Nhưng mình cho rằng, Tô Kiều thật sự quá may mắn khi có được anh. Trong cái vòng luẩn quẩn, tiền thừa mà tình luôn thiếu này, cô lại có thể có được một tấm chân tình thật lòng thật ý đến nhường vậy. Lục Minh Viễn là người đàn ông hoàn hảo dành cho Tô Kiều, bù đắp cho phần vẫn thiếu khuyết trong cuộc sống cũng như con người cô. Anh đẹp trai (riêng điểm này thì không ai so với anh được, dù bên cạnh toàn là soái ca ngời ngời nhưng Lục mỹ nhân vẫn đứng nhất nhé ????), là nghệ thuật gia, anh có tấm lòng thẳng thắn, tránh xa cái ác, không mưu mô, không lừa lọc. Có đôi khi Tô Kiều giữ kẽ, tính toán, không phải do cô không đủ tin tưởng Lục Minh Viễn, mà bởi cô sợ cho anh nhìn thấy những khía cạnh xấu xa của mình, đồng thời muốn bảo vệ anh khỏi vũng bùn lầy đen tối của những tranh đấu nơi thương trường. Nhưng Lục Minh Viễn thì khác, khi xác định yêu Tô Kiều, anh nguyện dâng hiến hết cho cô, không so đo, không giữ lại, bao dung và đầy thấu hiểu. Giống như vây quanh Tô Kiều luôn là những viên đá quá nhiều màu sắc khiến lòng cô hoang mang, thì Lục Minh Viễn chính là một viên kim cương sáng thuần tinh khiết. Anh là hậu phương vững chắc, là điểm tựa tinh thần, là bến chắn gió, là ngọn hải đăng dẫn đường chỉ lối về cho cô mỗi khi lênh đênh trên biển sâu quá nhiều cạm bẫy. Có thể nói, mình rất thích cá tính của Lục Minh Viễn. Sự cao ngạo của anh không phải là cái kiểu vênh váo tự đắc, hoặc ra vẻ lạnh lùng, mà sự cao ngạo này xuất phát từ sự tự tôn khảm trong cốt tủy, xuất phát từ chính nhân sinh quan thế giới quan của anh. Người khác phải dựa vào tiền tài, danh lợi, quyền lực để khẳng định bản thân, để kiêu ngạo với đời, nhưng Lục Minh Viễn anh không cần những điều ấy. Bất kể anh làm nghề gì, có bao nhiêu gia sản, hay yêu một cô tiểu thư con nhà quyền quý khiến người ta đàm tiếu là loại trai bao, là trèo cao, thì cũng không thể khiến tâm lý anh lung lay, khó xử. Bởi lòng tự trọng và tự nhận định bản thân trong anh đưa Lục Minh Viễn vượt lên trên hết những thứ tầm thường đó. Ví như, vì lo cho sự an nguy của Tô Kiều, anh nhất quyết đòi vào làm bộ phận an ninh, trở thành vệ sĩ cho cô, và chưa bao giờ xấu hổ khi nói với mọi người về công việc đó. Vì với anh, chỉ cần trong sạch, thì nghề nào cũng đáng tôn trọng như nhau, không phân biệt thấp hèn giàu sang. Một Lục Minh Viễn như thế quả thật khiến mình hiểu vì sao mà Tô Kiều xuất sắc mọi mặt lại chỉ một lòng si mê duy nhất anh. Càng gần gũi anh, càng hiểu anh thì cô lại càng yêu anh nhiều hơn. Bên cạnh nhân vật chính, truyện còn có những nhân vật phản diện nổi bật như ông anh họ đẹp trai, tàn bạo, độc tài máu lạnh nhưng quá mức hấp dẫn Tô Triển (hình như reviewer khẩu vị quá nặng rồi ????), thật sự đã lâu lắm khi đọc truyện mới lại có một nhân vật thuộc phe ác mà hấp dẫn mình đến vậy, bị ấn tượng mạnh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngay cả nam phụ, dù độc ác nhưng cũng là nhân vật rất đặc sắc, đúng kiểu nham hiểm với cả thế giới nhưng lại dịu dàng chung tình với duy nhất một người, vì người mà hao tổn tâm cơ, vì người mà bày binh bố trận. Nhưng tất nhiên vì anh ta quá tàn ác nên chỉ có thể là nam phụ thôi. Tô Kiều thật sự rất chung tình và nguyên tắc đấy, ngay cả một ánh nhìn cũng lười cho anh ta. "Cùng em cất bước" là con đẻ của Tố Quang Đồng, tác giả mà mình đã vô cùng ấn tượng từ tác phẩm thanh xuân vườn trường "Trăm năm hoà hợp, ước định một đời". Tuy cùng một mẹ nhưng về nội dung, bối cảnh truyện thì hoàn toàn khác nhau. "Cùng em cất bước" thuộc thể loại thương trường, đấu tranh gia tộc với các tình tiết gió tanh mưa máu không khác gì những bộ cung đấu cổ đại khiến ta phải lạnh sống lưng vì tình người quá mức bạc bẽo. Khách quan, mình đánh giá Tố Quang Đồng viết bộ này kém hơn, mặc dù truyện có khởi đầu khá hấp dẫn, những đoạn nam nữ chính vờn nhau khi chưa yêu đọc rất sướng, phần giữa truyện đấu đá tranh quyền cũng rất kịch tính; truyện vẫn giữ được các ưu điểm của tác giả là văn phong sâu sắc, có nội hàm, đậm chất thơ, xây dựng các nhân vật có cá tính và nổi bật. Nhưng tiếc rằng càng về cuối tác giả viết càng đuối, các vấn đề nêu ra nhưng lại không được giải quyết trọn vẹn và triệt để, lan man, đôi lúc mình không nắm bắt được tâm lý của nhân vật và hoang mang trước mục đích của họ. Nhưng về cơ bản, sau những bộ truyện quá sủng ngọt không cần mang não thời gian gần đây, mình cảm thấy đây hoàn toàn có thể là một câu chuyện đổi khẩu vị chữa ngán khá ổn cho chúng ta. Chưa kể, một điểm cộng rất lớn không thể bỏ qua nữa là truyện được chuyển ngữ qua bàn tay edit vô cùng mượt mà, cẩn thận và cực kì có tâm của Thùy Lam, một editor luôn được bảo chứng về chất lượng edit. Vậy nên, kính mời các bạn đọc có hứng thú nhảy hố ạ~   *** Tô Triển không mở miệng nói chuyện nữa, hắn mẫu thân hãy còn ngồi ở một bên xuất thần. Nàng biết Diệp Xu cùng Cố Ninh Thành chi gian gút mắt, thậm chí còn có một ít đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nhưng nàng vô tình đi bình phán ai đúng ai sai, Cố Ninh Thành cùng Diệp Xu là kẻ muốn cho người muốn nhận, mà Trần Nhã làm một người người ngoài cuộc, sớm đã thành thói quen xem diễn. Nàng cười nói: “Trước hai ngày ở nhà, ngươi đệ đệ uống say rượu……” Tô Triển lúc này mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Tô Triệt dám uống rượu?” “Hắn từ rượu quầy cầm một lọ rượu nho, uống lên mấy khẩu, người liền say,” Trần Nhã giải thích nói, “Ta dìu hắn về phòng, hắn cùng ta nói lời say.” Đến nỗi lời say nội dung, Trần Nhã không đề. Nàng nhìn Tô Triển nằm hồi trên giường, lại vì hắn cái hảo chăn: “Ngươi sinh bệnh sau tính tình trở nên so từ trước hảo, lời nói cũng càng thiếu, mẹ biết ngươi trong lòng có việc, con đường này là chính ngươi tuyển, dựa không được người khác.” Tô Triển đem tầm mắt chuyển hướng nàng. Hắn đáy mắt dần dần hiện ra một loại tìm tòi nghiên cứu: “Ngươi nói ‘ con đường này ’, là nào một cái lộ?” “Ngươi ký một phần ủy thác thư, thân thủ đỡ Tô Kiều thượng vị, ngươi ba người nọ, ngươi là biết đến,” mẫu thân nói thẳng không cố kỵ, “Hắn ở nhà đề qua một hai câu, hắn có oán khí.” Sao có thể không oán khí đâu? Làm một cái phụ thân, hắn vạn lần không ngờ, khiến cho hắn ngã xuống đỉnh núi người, thế nhưng là hắn nhất quán coi trọng trưởng tử. Tô Triển thần sắc thực bình tĩnh, thanh âm lãnh đạm đến đáng sợ: “Ta giúp hắn gồm thâu nhà người khác công ty, hắn không khích lệ ta, cũng nên cảm tạ ta. Huống hồ hắn cùng tô Cảnh Sơn rất giống, Hoành Thăng bị đời thứ hai tô Cảnh Sơn cầm giữ, là ta không nghĩ nhìn đến cục diện.” Mẫu thân hoãn thanh an ủi hắn: “Tô Kiều kia hài tử, làm được không tồi, không có hạt hồ nháo. Chờ ngươi xuất viện, ngươi ấn kế hoạch của chính mình tới, không cần suy xét râu ria người.” Nàng trong lời nói sở xưng “Râu ria người”, đúng là Tô Triển phụ thân. Tô Triển chưa nói cái gì, hắn không biết chính mình còn có thể nói cái gì, thóc mục vừng thối việc nhà, hắn càng trộn lẫn càng mệt. Trần Nhã thấy hắn không nói một lời, kịp thời ngừng đề tài. Nàng phảng phất ở chiếu cố một cái tiểu hài tử, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, vuốt ve hắn cái trán, nàng biết rõ Tô Triển vẫn như cũ tuổi trẻ, mà cha mẹ hắn đã già rồi. Nàng bỗng nhiên tự giễu cười, toái toái thì thầm: “Nếu là ngươi thân sinh đệ đệ còn ở……” Mời các bạn đón đọc Cùng Em Cất Bước (Phù Quang Lược Ảnh) của tác giả Tố Quang Đồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trường Hận (Vô Tâm) - Đạm Anh
 "Ta cùng sư phụ thành thân, sư phụ cái gì cũng tốt, duy nhất không tốt chính là không yêu ta. Ta thề, kiếp sau sẽ là người vô tâm."  Kiếp này, nữ chính - mang một chữ Uyển đi đầu thai, nhưng không phải là Tạ Uyển của kiếp trước, mà là Tiêu Uyển - 1 quận chúa của kiếp này. Nàng cái gì cũng có, cha mẹ, anh cả yêu thương, nhưng chỉ có một điều, họ nói nàng là người vô tâm. Sống 10 mấy năm mang theo căn bệnh kì lạ, điều duy nhất làm nàng có hứng thú đến Nam Thư Quán là nghe Dịch Phong đàn. Bỗng một hôm, từ đâu cha mẹ "ôm" về 1 cao nhân, bắt nàng nhận làm sư phụ, hắn hứa hắn sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng....  Thẩm Yến, kiếp trước nam chính có 1 thân tuyệt thế võ công, được mệnh danh là vô song công tử, cả đời chỉ thu nhận một đồ đệ của ân nhân, nhưng lại không rõ tình cảm là thứ gì. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, nàng lại thích hắn, tìm cách để hắn phải cưới nàng. Nhưng nàng đã lầm, hắn là một kẻ vô tâm, 2 năm, đổi lấy sự tương kính như tân của hắn. Nàng đã sai, sai trầm trọng, sai lầm ấy kéo theo cốt nhục của hắn phải theo nàng. Sau khi nàng chết, hắn nhận ra lòng mình, tự phế 1 thân tuyệt kĩ võ công, làm 9999 việc thiện để được mang kí ức kiếp này khi đầu thai. Và hắn - Thẩm Hoàng đã được như ý, cái ngày nàng kính trà nhận hắn làm sư phụ, hắn như lạc về thời gian khi nàng bái sư ở kiếp trước.  Tần Mộc Viễn, y là bạn thanh mai trúc mã của Tạ Uyển, hôn phu môn đăng hộ đối của nàng. Từ nhỏ y chỉ có 1 ý nguyện, đó là cưới nàng về làm vợ. Nhưng sao nàng lại phản bội y theo hắn, nàng không gọi y là Cẩn Du ca ca. Được, kiếp này y mang cái tên Cẩn Du (tên tự) của kiếp trước theo kiếp này, y sẽ đầu thai vào gia đình có gia thế hơn, để xem nàng còn không gọi y 2 tiếng Cẩn Du hay không?  Kiếp trước là 3 người, kiếp này là 4 người. Liệu Tần Mộc Viễn kiếp này là ai? Dịch Phong là mắc xích gì của câu chuyện? Con người muốn vô tâm thì được hay không? Kẻ cố ý làm sai ý trời sẽ bị trừng phạt....  Đây là 1 truyện ngược nam rất đáng đọc. Không như những truyện khác, nữ chính mang theo kí ức mà xa lánh nam chính, lần này chính nam chính là người nhớ hết thảy mọi chuyện, sờ cũng không sờ được, chỉ ráng đứng nhìn mong nàng được hạnh phúc.   Nam phụ truyện này khá biến thái, nữ chính chết được khá lâu, xác đã bị phân hủy nhưng vẫn đào lên bái đường cưới nàng về làm vợ. Cái cảnh diễn tả ổng hôn cái xác mà mình muốn ói cả cơm  Khi nam chính về nhà phát hiện ra cướp về hắn đành lập mộ cho thê tử, 1 người 2 mộ, 2 vi phu vì nàng mà lập.  Truyện đan xen 2 kiếp khá thú vị, nhưng chính vì thế mà nhiều chỗ tác giả viết còn tối ý, hơi mông lung và có phần khó hiểu. Dường như đã dồn hết công lực vào đầu truyện, đến cuối cùng thì lại không thỏa mãn được người đọc... Điển hình của rất nhiều tác giả ngôn... Nếu...nếu nó được xây dựng chặt chẽ hơn, đánh mạnh về ngôn từ cũng như một số quyết định của nữ chính, không cà lơ ất ơ như này thì nó thật sự rất tuyệt   Nói chung mình không thích nữ chính cho lắm, kiếp trước thì quá tiểu thư bị nuông chiều đến ương ngạnh, kiếp này thì vô tâm đến nỗi nhiều khi muốn chửi ngu  nam phụ tuy ác nhưng chỉ vì nữ chính, thật sự tuy nam phụ rất biến thái nhưng mình thấy đáng thương nhiều hơn. Nam chính thì bị ngược chưa đãaaaa. #team_cuồng_ngược_nam. Nhiều lúc tác giả xây dựng hình ảnh nam chính khá mờ nhạt. Ngoại trừ thâm tình ra thì thật mình chả nhớ gì ngoài nhớ anh nam phụ hơn  Tội nhất là kẻ thứ 4 vô duyên vô cớ bị dính vào, rồi chết 1 cách thảm thương huhu ( *** Lần đầu tiên Thẩm Yến gặp Tạ Uyển là khi Tạ Uyển còn là một tiểu cô nương mới đến tuổi dậy thì, hai búi tóc bánh bao tròn trịa, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn cực kỳ giống trái táo nặng trịch trên ngọn cây. Đương nhiên, những điều này đều là sau khi Thẩm Yến bị phế võ công mới nhớ lại. Còn lúc đó, khi Thẩm Yến gặp Tạ Uyển thì chỉ có một ấn tượng -- Con gái của ân nhân. Người giang hồ đều biết có ba nơi không thể chọc. Một, không chọc Thiên môn. Hai, không chọc Ma giáo. Ba, không chọc Tạ gia thành Thiệu Lăng. Thiên môn chính là môn phái thần bí nhất giang hồ, dùng từvõ công cái thếcũng không thể miêu tả được võ công cao cường của môn phái này, Vô Song công tử Thẩm Yến được người trong giang hồ xưng tụng cũng là người của Thiên môn. Ma giáo vẫn luôn coi Thiên môn là cái gai trong mắt, ba lần bốn lượt ám sát Đại đệ tử Thẩm Yến của Thiên môn, đáng tiếc là chưa thành công được lần nào, nhưng nghị lực của Ma giáo phi phàm, đến nay vẫn đang siêng năng nghĩ biện pháp mới để giết chết Thẩm Yến. Mà Tạ gia thành Thiệu Lăng sở dĩ không thể chọc, ngoại trừ nguyên nhân từng có hai vị Minh chủ võ lâm ra, thì chính là Tạ gia phú khả địch quốc[1]. [1] Phú khả địch quốc: giàu hơn quốc gia. Khi Thẩm Yến còn trẻ, Thẩm gia từng bị người hãm hại, sắp bị tai ương ngục tù, thì Tạ Nam Phong luyến tiếc kỳ tài liền thuận tay cứu một nhà Thẩm Yến. Sau đó Thẩm Yến bái nhập Thiên môn, đến khi cái tên Vô Song truyền khắp đại giang Nam Bắc, thì Thẩm Yến cũng chưa từng quên ân huệ năm đó. Thẩm Yến đến thăm hỏi Tạ phủ, cũng muốn đến trả ơn. Tạ Nam Phong sờ râu, trầm ngâm một lát, "Tiểu nữ năm nay mười hai, được nuông chiều thành tính, lão phu đang muốn tìm cho con bé một sư phụ có võ công cao cường." Kết quả là, Tạ Uyển trở thành đồ đệ đầu tiên của Thẩm Yến, cũng là người cuối cùng.   Mời các bạn đón đọc Trường Hận (Vô Tâm) của tác giả Đạm Anh.
Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này - Mộng Yểm Điện Hạ
Rạp chiếu phim Nhân Sinh, số 35 đường Yên Chi, mỗi ngày vào đúng 12h đêm sẽ chiếu một bộ phim. Đó là một chiếc rạp cũ kĩ, trước cửa treo hai cái đèn lồng kiểu cổ, bên cạnh dán poster phim, lại có một người gác cửa đeo mặt nạ trắng. Ngày qua ngày, năm qua năm, rạp chiếu phim Nhân Sinh luôn luôn ở nguyên chỗ cũ, như nhân sinh vĩnh viễn nối tiếp, không bao giờ đứt đoạn, chờ người có duyên tiến vào. Muốn vào rạp, nhất định phải có vé. Nhưng làm gì cũng phải có quy định, một là tuyệt đối không trốn vé, hai là không nhận vé từ tay nhân viên trong rạp, ba là không thể thay đổi vận mệnh của nhân vật chính quá ba lần. Bằng không, bạn sẽ gặp phải hậu quả hết sức thê thảm. Vậy làm thế nào để lấy được vé xem phim. Xin thưa, rạp chiếu phim Nhân Sinh chỉ xuất hiện với những người đã lâm vào tuyệt vọng, cố chấp, không cam lòng, muốn thay đổi vận mệnh của mình. Rạp sẽ gửi tới bạn ba chiếc vé, cũng là ba cơ hội. Nhân sinh chân thật có đủ sướng khổ buồn vui nhưng tuyệt nhiên không bộ phim nào kết thúc có hậu. *** "Bóng Ma Rạp Hát đạt giải thưởng kịch bản xuất sắc nhất!" "Đi sâu phân tích, cái hay của Bóng Ma Rạp Hát rốt cục nằm ở đâu?" "Phân tích lời thoại kinh điển trong Bóng Ma Rạp Hát." "Diễn viên Bạch Dung: Được tham gia bộ phim Bóng Ma Rạp Hát là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời tôi." ... Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ đạo diễn Trần tìm thuỷ quân tẩy trắng? Nhưng tẩy trắng cũng đâu thể như thế, chỉ trong một đêm mà biến mức điểm trung bình của Bóng Ma Rạp Hát trên các trang web từ 4 thành 9, còn hư cấu ra doanh thu phòng vé cao ngất ngưởng và bao nhiêu giải thưởng, đạo diễn Trần muốn làm gì vậy? Ninh Ninh sượt ngón tay trên di động, ngừng lại trên một bài viết. Tiêu đề bài viết là: Phơi bày thảm án thực sự xảy ra trong quá trình quay phim 'Bóng Ma Rạp Hát'. Ninh Ninh nhìn chằm chằm tiêu đề bài viết một lúc, mới ấn vào xem. Hiện ra đầu tiên là một tấm hình cũ, trong hình là rạp hát Hoa Lan năm 1988, một đoàn người đứng trước cửa rạp, từ trái sang phải, đều là những người cô quen - tất cả bọn họ đều là những người từng xuất hiện trong phim! Đạo diễn, diễn viên, và các nhân viên trong đoàn làm phim 'Bóng Ma Rạp Hát'! Ngực Ninh Ninh phập phồng kịch liệt, cô cảm thấy hơi thở của mình đang dần trở nên nặng nhọc. "Đúng rồi, buổi tối muốn đi đâu ăn?" Người đại diện vừa lái xe vừa hỏi. "Tùy anh." Ninh Ninh lúc này còn lòng dạ nào ăn cơm, cô hít sâu hai lần, bắt đầu đọc kỹ nội dung bài viết. Trong bài viết đăng lại một bài phỏng vấn. ... Mời các bạn đón đọc Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này của tác giả Mộng Yểm Điện Hạ.
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia
Ở thời hiện đại thì Vân Lạc Phong nổi danh là thiên tài y học Trung Hoa. Tuy nhiên ngoài ý muốn lại chết đi,  linh hồn nhập vào đại tiểu thư phế vật của phủ tướng quân ở đại lục Long Khiếu. Phế vật này chẳng những văn không được võ cũng chẳng xong, lại thêm ngực to não như trái nho, ngang ngược kiêu ngạo tuỳ hứng, có vị hôn phu hoàn mỹ như thái tử còn chưa đủ, lại đi cướp đoạt mỹ nam giữa đám đông, dẫn đến dưới cơn giận dữ thái tử huỷ bỏ hôn ước. Nhưng phế vật không chịu nổi kích thích này, cuối cùng thắt cổ chấm dứt cuộc đời. Lần nữa mở mắt, nàng đã không còn là đại tiểu thư phế vật ngày xưa. Khế ước thần điển (*), ôm ấp không gian Linh Dược, cải tử hồi sinh, y tuyệt thiên hạ! Từ quý tộc hoàng tôn cho đến thế gia thương nhân, không ai không thi nhau nịnh bợ nàng, ngay cả thái tử điện hạ từ hôn trước đó cũng tìm tới cửa muốn hoà hợp lại lần nữa. (*): Sách thần. Đối với chuyện này, nam tử thần bí nào đó rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Nếu ai quấy rầy nữ nhân của ta nữa, ta liền làm cho kẻ đó có đi mà không có về!" *** "Ngươi uy hiếp ta?" khóe môi Bạch Túc gợi lên một độ cong, mang theo một tia nguy hiểm. Hắn ta dựa toàn bộ cơ thể lười biếng vào lưng ghế, tà khí nhướng mày: "Dung Tâm, ngươi hình như đã quên mất một việc, ngươi sợ người Lạc Phong Các, nhưng Bạch gia ta thì không! Hơn nữa ngươi đừng quên, hoàng tộc các ngươi cũng chỉ là một con chó do Bạch gia nuôi mà thôi! Ngươi lấy tư cách gì uy hiếp ta?" Nội tâm Dung hoàng hậu hoảng sợ, sao bà ta lại quên mất, trong mắt người thường thì Lạc Phong Các không thể trêu chọc, nhưng đối với con quái vật khổng lồ như Bạch gia, Lạc Phong Các dù mạnh nhưng cũng không đỡ được một kích của Bạch gia! "Bạch thiếu gia, ta...." Dung hoàng hậu khẩn trương, muốn giải thích thì lại bị giọng nói tà khí của Bạch Túc cắt ngang: "nha đầu Bạch Linh kia cũng họ Bạch, chỉ tiếc là không phải người Bạch gia! Bạch Túc ta luôn cao ngạo, người ta không có, người khác cũng đừng hòng có được. Cho nên ta mới giúp ngươi hủy hoại Bạch Linh!" Nam nhân này bề ngoài nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi, nhưng hắn ta luôn miệng gọi Bạch Linh là nha đầu, nghe thật quái dị. "Bất quá..." Bạch Túc dừng lại một chút con ngươi tà khí liếc nhìn Dung hoàng hậu: "ngươi cùng Bạch Linh đúng là không thể so sánh, Diệp Đổng coi trọng Bạch Linh cũng là chuyện dễ hiểu! Chỉ vì ghen ghét mà cầu xin Bạch gia ta giúp ngươi giết chết cô ta." Sắc mặt Dung hoàng hậu hiện giờ đã trắng đến không còn một giọt máu. Sự ghen ghét đối với Bạch Linh một lần nữa lại dâng lên. Tất cả mọi người đều cho rằng bà ta không thể so sánh với Bạch Linh, nhưng Bạch Linh kia ngoại trừ gương mặt ra thì còn có cái gì nữa chứ? Dựa vào đâu mà ai ai cũng tán dương ả? Bà ta chính là nhìn con hồ ly tinh kia không mắt! Nhưng con hồ ly tinh kia lại như âm hồn bất tán. Đã chết rồi mà còn để có nữ nhi của mình chạy đến đây. Quả nhiên cả hai mẹ con đều không phải thứ tốt lành gì! Nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai làm lung lây địa vị của bà ta hiện tại. ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng của tác giả Tiêu Thất Gia.
Ngụy Kiều Hoàng - Dương Quan Tình Tử
Ngôn Tuyên Nhi rất muốn khóc, vì cứu người rơi xuống nước xuyên qua đến cổ đại đã đủ xui xẻo, Cư nhiên lại cùng nữ hoàng trao đổi thân phận?! Làm ơn, nữ hoàng bề bộn nhiều việc, Trên vai gánh vác an nguy sinh kế dân chúng cả nước, nàng làm sao có thể đảm nhiệm? Vấn đề là, muốn làm một hôn quân, còn phải hỏi ý kiến vị hôn phu buông rèm chấp chính có chịu hay không, Sợ nàng làm loạn quốc, hắn mỗi ngày dậy sớm đưa nàng vào triều, cùng đến ngự thư phòng phê tấu chương, Nếu nàng không cẩn thận vào lúc thượng triều ngủ gật, phải để ý sợ bị hắn “Ám toán”,( ý chị là sợ bị anh trừng phạt thôi chứ không phải là giết người đâu nha ) Tấu chương thượng phê chỉ thị càng không thể loạn viết, nếu không sẽ chờ bị hắn dính chặt như con rện, Tối giận thật là, cung nữ thái giám lấy lời nói của hắn làm thánh chỉ, mà nàng nói liền tất cả đều là không khí Làm nữ hoàng như thế thật sự uất ức, nàng đơn giản ám chỉ muốn ngôi vị hoàng đế nhường ngôi cho hắn, Mà nàng, cam nguyện làm tiểu nữ nhân sau lưng hắn mà thôi, ai ngờ hắn nghe xong không vui lại phát giận, Vì trừng phạt nàng không chịu thụ giáo, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép , Nhưng lại quyết định trực tiếp giúp nàng “Chuyển đại nhân”….. *** Bất quá, kế hoạch luôn không cản nổi biến hóa. Ngay khi Thái Hậu mới kêu lan tuyển chọn ra một ngày hoàng đạo, Quân vương được cơ sở ngầm trong cung tiếp ứng, mang binh sát tiến hoàng cung, hơn nữa vào thẳng tẩm cung của nữ hoàng. Thị vệ trong cung ra sức chiến đấu, mà nguyên bản binh lực Quân Vương dẫn theo khi nhìn thấy Nghiêm Luân dẫn quân cùng nữ hoàng từ trong tẩm cung giết ra thì cảm thấy không đúng. “Ta chờ ngươi thật lâu.” Nghiêm Luân cười lạnh một tiếng, một đao chém qua, không giết hắn, mà là một đao giết chết Thụy Tân bên người hắn. “Đây là thay Phúc Khang báo thù. Kẻ kế tiếp,chính là ngươi.” “Đáng giận! Giết! Giết hết cho ta!” Quân vương đột nhiên hiểu được, đối phương lần này lấy dật đãi lao, mà hắn thế nhưng ngốc nhếch mấy tháng nghĩ đến bọn họ đã mất cảnh giác,đã muốn tổ chức đại hôn nên mới trực tiếp dẫn quân mưu phản. Tằng Tử Tuyền cũng dẫn binh gia nhập chiến cuộc. Người của hắn đều là giang hồ nhân sĩ, họ đều là công thần khi tìm ra được hành tung của Quân Vương. Trong khoảng thời gian ngắn, đao quang kiếm ảnh, chiến cuộc kịch liệt, nơi nơi đều là máu tươi, song phương ngươi tới ta đi, chém giết thảm thiết! Quân Vương đầy tay máu tươi, trên người máu bắn tung tóe, cả người xem ra dữ tợn vô cùng. Bỗng dưng, một đao phen bén nhọn trực tiếp đặt ở sau gáy hắn. Hắn rút khẩu khí lạnh, kinh ngạc trừng mắt nhìn Nghiêm Luân. Người đi đầu bị bắt, những người khác biết đại thế đã mất, đều vứt bỏ đao kiếm trên tay. Bọn thị vệ lập tức tiến lên bắt lấy bọn họ. “Ngươi muốn thế nào?” Quân Vương oán hận trừng Nghiêm Luân. “Những lời này để nữ hoàng đáp lại ngươi. Bất quá, cư nhiên mang binh phát động chính biến, ta nghĩ chỉ có một đường có thể đi, phải không?” Nghiêm Luân lạnh lùng trừng lại hắn,“Người tới, trói hắn lại.” Thị vệ lập tức tiến lên, dùng dây thừng buộc chặt hắn. ... Mời các bạn đón đọc Ngụy Kiều Hoàng của tác giả Dương Quan Tình Tử.