Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mật Ngọt Hương Đào - Matcha Cookie

 Sau khi đọc xong bộ ‘Ngư hương tứ dật’ của tác giả thì mình đã tìm đọc bộ truyện cùng hệ liệt là ‘Mật ngọt hương đào’ này. Cặp đôi nam nữ chính trong truyện này trái ngược hẳn so với truyện kia, và không hài hước bằng.  Thượng tiên Đình Hoà là con trai cưng của Thanh Loan phu nhân, là biểu đệ của thượng thần Dung Lâm nức tiếng trên thiên đình. Sau khi thượng thần Dung Lâm và thượng thần Tiêu Bạch đều đã thành gia lập thất thì Đình Hoà chính là thanh niên ưu tú độc thân hoàng kim duy nhất của Cửu Trọng Thiên. Từ bé đến lớn ngài luôn sống ngay thẳng, đứng đắn, nghiêm chỉnh, thân thiện, hiếu thuận, bla bla bla. Nói chung chính là một thượng tiên tài - sắc - đức vẹn toàn. Trong một lần bốc thăm đi thực tập để chuẩn bị cho việc giảng dạy ở Cửu Tiêu Các trên thiên giới, thượng tiên Đình Hoà cùng hai tiên quân khác đã bị phái đến một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi chướng khí mịt mờ - núi Di Sơn.  Đây là một nơi hoàn toàn tách biệt với tam giới, phong ấn các yêu tinh phạm trọng tội. Ngoài các yêu tinh này, còn có một phần nhỏ các tinh linh lớn lên ở đây. Trong đó có A Đào - một cô đào tinh tu vi cực cao, mặt cực đẹp, da cực mọng nước và ngực cực to. Nói chung là cực phẩm hiếm gặp ở tam giới. Nhìn thì tưởng nàng là bình hoa nhưng chạm vào thì biết đây là một cô nương hoang dã dùng bạo lực giải quyết mọi vấn đề. A Đào đã một thân bách chiến, biết bao lần bước ra từ vũng máu để đạt đến trình độ không ai ở núi Di Sơn dám ngang nhiên uy hiếp tới nàng.  Lần đầu hai người gặp nhau là do Thượng tiên vô tình nhìn thấy A Đào đang tắm ở bờ suối. À ừ thì nam nhân mà, cũng bị mê hoặc trong phút chốc bởi quả đào cực phẩm kia, để rồi từ từ bị nàng đào quyến rũ đến tận giường. Từ đó Thượng tiên một lòng bảo bọc, che chở quả đào nọ, trượt dài trên con đường thê nô.  Mà hỡi ôi, một Thượng tiên chân tình như thế lại rơi vào mối lương duyên với một nàng đào lạnh lùng, vô tình, không thích ràng buộc. Lúc đầu A Đào chỉ coi Thượng tiên là một đoạn ‘sương sớm tình duyên’ mà thôi, vì nàng thấy hai người hợp nhau, thấy thoải mái khi ở bên nhau. Nàng sinh ra nơi hoang dã, không phụ mẫu nuôi dưỡng, không ai dạy nàng lễ nghĩa, càng không ai dạy cho nàng biết chữ yêu là gì.  A Đào mang thai, A Đào vì bảo vệ bằng hữu mà bị đánh rớt khỏi danh sách các học viên được ra khỏi Di Sơn, nhập học Cửu Tiêu Các. Thượng tiên muốn cưới nàng, nàng lắc đầu không muốn, nàng cũng không muốn sinh con, vì A Đào biết nàng không phải là một mẫu thân tốt. Đình Hoà phải dùng việc nhập vào hộ tịch người trên thiên giới mới được học ở Cửu Tiêu Các, mới được ra khỏi Di Sơn, được mở mang tầm mắt để thuyết phục nàng đồng ý lấy mình và sinh con cho mình. Nhưng A Đào lại đề nghị sau khi sinh con sẽ hoà ly, Thượng tiên gật đầu đồng ý, thầm nghĩ chàng sẽ dùng tấm chân tình này sưởi ấm trái tim lạnh giá của nàng, làm nàng quên đi ý định đó. Nhưng A Đào đâu có quên, sau khi vô ý sinh rớt quả trứng phượng hoàng trong nhà xí, thì nàng đã viết thư hoà ly, và đi Đông Hải tu luyện. Ôi cô nàng đào tinh này thật vô tình.  Khi A Đào hoàn thành khoá học trước thời hạn trở về Cửu Tiêu Các thì bắt gặp một cậu bé nhỏ tương đương với đứa trẻ 4-5 tuổi ở nhân giới. Cậu bé vừa thấy A Đào thì nhào lại gọi mẫu thân, đó là Đào Bảo, tiểu phượng hoàng đáng thương mém không được chui ra khỏi vỏ vì ngộp nước nhà xí. Đào Bảo chính là thân nhân duy nhất của A Đào trên thế gian này, nên đương nhiên nàng sẽ không vô tình được. Ban đầu thì Thượng tiên còn lạnh lùng, xa cách với A Đào. Theo như lời A Đào thì lúc trước chàng luôn đỏ mặt khi ở gần nàng, còn giờ thì chỉ dửng dưng như người xa lạ. Nhưng sau đó thì đâu cũng vào đấy thôi, như lời oán trách của Thanh Loan phu nhân - mẫu thân của Thượng tiên Đình Hoà thì hắn đã rơi vào ma chướng của yêu tinh kia không thể thoát nổi. Thượng tiên quyết định cảm hoá, dạy cho A Đào thế nào là yêu, để nàng không rời xa hai cha con chàng nữa. Ngài nguyện xuống bếp, mang nước rửa mặt, thu xếp chăm lo cho A Đào cả đời. Việc của cô đào tinh kia là chỉ cần ở bên hai cha con và tu luyện thôi.  Cuối truyện chính là một nhà ba người hạnh phúc bên nhau, và tác giả tiết lộ thân thế của A Đào. Nàng chính là nữ đế quân Không Tang Sơn, là thần tộc thời thượng cổ, từ thuở khai thiên lập địa đã tồn tại. Đế quân đã thay các vị thần quân có gia đình, có sự vướng bận khác để đi trấn áp yêu khí bị rò rỉ nghiêm trọng ở Di Sơn, phong ấn Di Sơn khỏi tam giới, để rồi tan hết ba hồn bảy vía, biến mất khỏi hậu thế.  Mình cảm thấy truyện này không hay bằng ‘Ngư hương tứ dật’ cùng hệ liệt, một phần là do truyện không hài hước và tính cách nữ chính thì lạnh lùng vô tình quá đáng. Mà mình cũng không hiểu tại sao lại không drop truyện giữa chừng nữa, chắc là do mấy phần “ăn đào” của Thượng tiên làm mình hứng thú. Tác giả miêu tả cảnh “ăn đào” một cách ẩn dụ, làm trí tưởng tượng mình cũng bay cao bay xa theo luôn. Thượng tiên Đình Hoà bình thường ngay thẳng thanh liêm bao nhiêu thì lúc lên giường lại dũng mãnh hết phần thiên hạ. Mình thích kiểu nam chính xuống giường là ‘cừu’ lên giường thành ‘sói’ như thế này đây. Chàng yêu A Đào hết lòng hết dạ, bảo bọc chu toàn cho A Đào mọi mặt. Một Thượng tiên cao cao tại thượng mà từ khi yêu thì luôn luôn xuống bếp nấu thịt cho nàng, mua cho nàng mọi vật dụng kể cả cái yếm. Vì A Đào chả quan tâm gì ngoài việc ăn uống, nàng sống hờ hững, vô tình với chính cả bản thân cơ.  Truyện không ngắn cũng không dài, tình tiết diễn biến hợp lý, nhưng cũng không có gì đặc sắc. Team thư viện ngôn tình edit mượt mà, ít sạn. Mấy nhân vật phụ không có gì đáng nói, trừ nhân vật phản diện bị tác giả viết thành một cô ả não tàn không lối thoát. Cặp đôi phụ của phụ là bằng hữu duy nhất của A Đào - Thược Dược cùng Dạ Phàm, ôi mình thấy tác giả viết về cặp này nhạt như nước ốc ấy. À còn Thanh Loan phu nhân, người mẹ chồng trong truyền thuyết nữa, bà chỉ thích những cô nàng dịu dàng, tinh thông việc bếp núc, biết chăm lo cho chồng con, điển hình như cháu dâu bà - A Liên. Thế nhưng con trai mà từ nhỏ đến lớn luôn làm bà không phải bận tâm lại mê muội một yêu tinh trái ngược với mong muốn của bà đến thế. Nhưng mặc dù luôn phản đối cùng đối chọi gay gắt với A Đào từ đầu thì đến cuối bà cũng chấp nhận người con dâu này, vì con trai bà đã sống không bằng chết khi A Đào rời đi. Tấm lòng người mẹ, con đặt đâu thì ngồi đó thôi chứ biết làm sao bây giờ.  Tèn ten, mình chấm truyện này 7/10. Ai có thời gian thì đọc giải trí nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. *** A Đào cực ghét người khác động vào mình. Nàng phản ứng nhanh nhạy, nhưng coi Ngọc Quản là bạn nên không phải lúc nào cũng cảnh giác. Giờ phát hiện Ngọc Quản ôm chặt mình, lập tức giãy ra, nhíu mày nói: “Ngươi đừng quá đáng!” Ngọc Quản lảo đảo lùi vài bước, kinh ngạc nhìn a Đào, không ngờ mị trúc lại không có tác dụng với nàng. Hắn nhìn ánh mắt chán ghét của a Đào, nói:“A Đào cô nương, ta đã thích nàng từ lâu, ta biết mình không có thân phận tôn quý như Đình Hòa thượng tiên, nhưng tình cảm của ta là thật lòng, A Đào cô nương……” Hắn nói xong tiến lên, muốn nắm tay nàng. A Đào chán ghét lùi về sau mấy bước, lạnh lùng nói: “Ta và ngươi không phải mới quen, tính ta thế nào hẳn ngươi cũng biết. Ta không có tình cảm với ngươi, ngươi nói cái gì, làm cái gì đều không liên quan đến ta, ngược lại càng khiến ta chán ghét. Sau hôm nay chúng ta không còn là bằng hữu nữa, ngươi cũng đừng làm phiền ta. Chắc ngươi cũng biết ta không thích nói chuyện, chỉ thích ra tay.” Lúc này còn nói nhiều với hắn như vậy chỉ vì hai người đã từng là bằng hữu. Nhưng tính cách nàng trước giờ vẫn vậy, lãnh đạm quyết đoán, không thích đôi co. Ngọc Quản mím môi:“A Đào cô nương, nàng, nàng biết ta từng bị người khác nhục mạ nên mới…” A Đào nhìn mắt hắn ngấn lệ nhưng trong lòng không thấy đồng tình, chỉ lãnh đạm nói: “Chuyện quá khứ của ngươi ta cũng không muốn biết.” Ngọc Quản này ngày trước gặp phải chuyện gì, đối với a Đào cũng không quan trọng. Người yếu bị kẻ mạnh ức hiếp, giống như khi ở Di sơn nàng bị cả đám yêu quái đánh vậy, chẳng là gì hết. Ngọc Quản không tin, bất đắc dĩ cười nói: “Nàng phải có ý đó nên mới lựa chọn nam nhân giống thượng tiên, nếu ta cũng giống ngài ấy…” “Ngươi sẽ không bao giờ giống hắn được.” a Đào nói: “Ta chọn hắn, vì ta thích hắn.” Đám người Thược Dược cách bọn họ không xa, nghe bên a Đào có động tĩnh, ba người đều đi lại. Thấy Ngọc Quản hai mắt đẫm lệ, lại nhìn a Đào lạnh lùng đứng đó, liền đoán ngay Ngọc Quản bày tỏ với a Đào bị cự tuyệt, dù sao Ngọc Quản ngưỡng mộ A Đào bọn họ đều biết. Lan Hoa liền chạy đến cạnh Ngọc Quản, nói:“Mai vẫn phải tiếp tục hành trình, nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì đợi thi xong rồi nói.” Hắn kéo Ngọc Quản, lại thấy Ngọc Quản cứ đứng lì tại chỗ, đành nửa kéo nửa lôi hắn đi về. Dạ Đàm cùng Thược Dược nhìn nhau, Thược Dược nghĩ nghĩ, đi qua nói với A Đào:“Nàng cũng đừng để ý, ngày thường nàng giỏi giang như vậy, nam tử thích nàng nhiều cũng bình thường thôi.” A Đào thấy Ngọc Quản đi rồi, nàng buồn ngủ muốn chết, cũng không nói nhiều với Thược Dược nữa, một lần nữa nhắm mắt ngủ. Thược Dược biết tính nàng lãnh đạm, chuyện đêm nay Ngọc Quản kia chắc phải trằn trọc thức trắng đêm, còn đối với a Đào thì nó chẳng là gì. Thấy nàng nhắm mắt ngủ Thược Dược cũng an tâm, cùng Dạ Đàm quay về nghỉ ngơi. A Đào tựa vào gốc cây, đống lửa trước mặt lách tách cháy, có một thân ảnh bước lại, vươn tay nhặt túi nước dưới đất lên. Túi nước còn chưa đóng nút chặt, hơn nửa lượng nước đã chảy ra, bên trong có hai mảnh lá trúc đỏ rực. Là mị trúc. ... Mời các bạn đón đọc Mật Ngọt Hương Đào của tác giả Matcha Cookie.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trẫm Không Muốn Sống Nữa - Mặc Nhiên Hồi Thủ
Phụ chính: người trực tiếp giúp đỡ Hoàng đế trong việc triều chính khi Hoàng đế mới đăng cơ.  ... Từ cổ chí kim, ngai vàng vốn chẳng phải là thứ dễ dàng có được. Những vị hoàng đế xưa nay có mấy ai không trải qua vô vàn gian nan trắc trở, dùng bao nhiêu thủ đoạn trong sáng ngoài tối mới có thể bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.  Nhưng mà Sầm Duệ lại là một ngoại lệ.  Sầm Duệ vốn là một nữ tử, nhưng lại được mẫu thân nuôi dạy như một nam nhân, để rồi sau này cũng phải mang theo danh phận nam nhân mà lớn lên. Khi trưởng thành, Sầm Duệ lại biết được bản thân là con của đương kim Hoàng thượng. Nàng được đưa về hoàng cung với thân phận mới - Lục hoàng tử của Cung quốc.  Sầm Duệ cứ thể trở thành Lục hoàng tử được đưa về cung sau bao năm lưu lạc chốn dân gian. Trong mắt mọi người, Sầm Duệ nàng chính là một kẻ ăn chơi trác táng, cả ngày không phải la cà ở tửu lâu thì cũng là gây sự đánh nhau, hoàn toàn không có một chút phong thái của một vị hoàng tử nên có. So với ca ca của nàng, Sầm Duệ không hề có hi vọng được thừa hưởng ngai vàng, Sầm Duệ cũng chẳng muốn trở thành Hoàng đế tí nào.  Ấy vậy mà, vị trí cửu ngũ chí tôn kia lại rơi trúng đầu Sầm Duệ.  Sầm Duệ tuy liên tục sinh sự gây rối, nhưng lại rất được lòng Hoàng đế. Vì vậy mà trước khi Hoàng đế băng hà, đã triệu Sầm Duệ đến gặp mặt và truyền ngôi cho nàng. Cho dù nàng không muốn, nhưng ngai vàng kia bắt buộc phải ngồi lên. Phụ hoàng Sầm Duệ còn đặc biệt tìm cho nàng một phụ thần chấp chính giúp đỡ nàng khi Sầm Duệ đăng cơ. Người được phụ hoàng nàng tìm được là Phó Tránh.  Có thể nói, Sầm Duệ biết được Phó Tránh sẽ trở thành người giúp đỡ mình trong những ngày tháng sau này, nàng vô cùng sợ hãi. Khi Sầm Duệ còn lưu lạc nhân gian, nàng chính là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, mà Phó Tránh khi ấy vừa nhậm chức trở thành một vị quan nhỏ. Cả hai sau một lần gặp mặt không mấy tốt đẹp thì đã trở thành một đôi oan gia ngõ hẹp. Mỗi khi lưu manh Sầm Duệ phạm sai lầm dù chỉ là lỗi nhỏ đều bị Phó Tránh đại nhân tống cổ áp giải vào nhà lao. Cho nên mỗi khi Sầm Duệ nhìn thấy Phó Tránh đều sợ hãi như chuột đụng phải mèo.  Nếu nói Sầm Duệ tinh nghịch hồn nhiên là ngọn lửa hồng, thì Phó Tránh âm trầm, luôn điềm tĩnh là tảng băng lạnh lẽo. Ấy vậy mà giờ đây Phó Tránh lại trở thành Phụ chính cùng Sầm Duệ sớm chiều chung đụng. Sau khi Hoàng đế băng hà, Sầm Duệ đăng cơ và trở thành tân đế của Cung quốc khi tuổi chưa tròn mười lăm. Bởi vì tuổi trẻ chưa hiểu sự đời, Sầm Duệ không hề có khả năng làm Hoàng đế, nên hầu hết tấu chương và việc triều chính đều qua tay của Phó Tránh. Cho nên chàng không bao lâu đã trở thành Phụ chính nắm quyền uy trong triều.  ***   Mời các bạn đón đọc Trẫm Không Muốn Sống Nữa của tác giả Mặc Nhiên Hồi Thủ.
Hoàng Quyền - Thiên Hạ Quy Nguyên
Thể loại: cổ đại, hài ,ngược luyến, yêu hận tình thù, cung đấu, đoạt thiên hạ, song cường, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Kam Linh - facebook.com/hoinhieuchu ------ Review cho tác phẩm hoàn toàn mang tính chất cá nhân của người viết.  Đây là một bộ thuần cổ đại rất đồ sộ, hoành tráng, cả tình tiết, âm mưu, nhân vật lẫn giọng văn. Giọng văn là thứ mình vô cùng ấn tượng ở tác giả này. Hào sảng, mỹ lệ. Nồng nàn, da diết. Tưng tửng, hóm hỉnh. Hân hoan, bĩ cực. Từng cung bậc cảm xúc được bày ra đầy đủ, tinh tế, hoa lệ, thịnh soạn như một bàn tiệc thượng hạng. Với rất nhiều người, nói đọc truyện có cảm giác tâm thần phân liệt quả không ngoa, phút trước khóc rưng rức, phút sau cười khùng khục, có lẽ chỉ cách nhau có dăm khổ văn thôi ấy. Đây đích xác là giọng văn cổ đại mà mình luôn trông đợi :)) Và một điều ấn tượng nữa khiến mình cực kỳ tâm đắc ở truyện này đó là bản dịch hơn 40 chương đầu của nhà bạn Lạc Vô Tình, một bản dịch mình cho là xuất sắc dù mang dấu ấn cá nhân quá nhiều (đổi hình thức văn – từ văn xuôi sang thơ, đổi thành ngữ, can thiệp vào các vế câu, đôi khi là thêm thắt 1 vài tứ văn không gây ảnh hưởng về ý đồ bản gốc), đọc bản dịch này sẽ cảm thấy tiếng Việt thật phong phú, tiếng Việt thật đẹp, câu chuyện sao mà tuyệt mỹ nhưng vẫn gần gũi đến vậy.  Quay về với plot truyện. Một hồi tranh đấu, yêu hận giữa huyết mạch tiền triều ẩn chốn dân gian và hoàng tử đương triều giấu tài thu mình. Nghe quen không, nghe có tưởng tượng ra hàng tỷ tình huống máu chó ngược luyến tàn tâm kinh điển không? Vâng, cốt truyện không thể cũ hơn nhưng từng bước dẫn dắt, từng bước giải quyết vấn đề, xử lý tình huống của mỗi nhân vật được tác giả biến hóa khôn lường, không theo lối mòn tư duy, từ những tình huống oái oăm dở khóc dở cười khiến ta lăn lộn cho đến những gút thắt đánh úp bất ngờ khiến người ta dứt ruột chết lặng với nỗi đau. Truyện là quá trình theo bước nữ chính Phượng Tri Vi giả nam trở thành quốc sĩ vô song, thành Ngụy tướng quyền khuynh triều đình cũng như khám phá ra thân thế bản thân và bị hãm sâu vào mối thù gia đình.  Truyện có YY không, tất nhiên là có YY nhưng giống như Khuynh Linh Nguyệt, tác giả có đủ bút lực để YY nhân vật một cách thoải mái và sảng khoái. Chúng ta sẽ khoái trá khi chứng kiến Tri Vi thể hiện tài hoa, trí thông minh, sự khôn khéo và phong phạm phục chúng của mình bằng những thử thách bằng những tình huống qua ngòi bút sâu rộng của tác giả chứ không chỉ đơn giản vì tác giả bôi chữ bảo thế. Tương xứng với nữ chính, nam chính Lục hoàng tử, đẹp điên đảo, đẹp yêu nghiệt, lòng dạ khôn lường, mưu mô quỷ quyệt, là một cặp bài trùng với nữ chính chẳng sai. Họ vừa là người yêu vừa là tkẻ hù, vừa là tri kỉ vừa là tử địch. Dù là sát cánh hay là đối đầu, giữa họ có một sự ăn ý gần như tuyệt đối, được tác giả khai thác triệt để, tạo nên chemistry mạnh mẽ.  Bối cảnh truyện trải dài nhiều quốc gia, từng tầng âm mưu, tầng trận chiến được dàn dựng công phu. Bộ truyện dài như vậy, cho nên câu chữ mặc sức tung hoành =)) Cả câu chuyện quả không phụ cái tựa đề Hoàng Quyền, gió tanh mưa máu, minh thương ám tiễn, câu chuyện vương quyền tranh đấu đến nghẹt thở. Mình đánh giá mức độ đấu đá cân não hay ngang ngửa Lang Nha Bảng, nếu lên phim mà làm có tâm như thế nữa thì tuyệt cú mèo.  Các nhân vật phụ cực kì sắc nét và có câu chuyện độc lập tạo dấu ấn cho riêng mình. Đọc bộ này mình đã khóc rất nhiều, chủ yếu khóc cho các câu chuyện bên lề, cho các nhân vật phụ, bởi vì truyện rất dài cho nên tần suất khóc của mình nó nhiều hơn các bộ trước đây mình đã đọc. Tương tự vậy, tần suất cười cũng ngang ngửa, cười lộn cả ruột. Tình tiết truyện mang tính xâu chuỗi rất cao, khi đọc phải nhớ lấy tình tiết của nhiều chương trước để mà liên kết lại, lối kể úp mở hấp dẫn, bất ngờ sẽ làm người đọc càng ngày càng tò mò nhưng không dám đọc lướt sợ chương sau bỏ qua điều gì.  Nói chung, truyện cực hay, hài thỏa mãn nhưng cảnh báo là ngược thì cũng ngược đừng hỏi, vì nó dài vậy nên có lẽ mình sẽ chấm điểm ngược cao một chút, bởi lâu lâu cho ăn miếng ngon xong tác giả sẽ lại ngược độc giả một chập, quá trình lập đi lập lại 4 tập truyện, tập nào cũng dài ngoằng. Quá trình đọc đôi khi mình phải tạm drop, lật đến chương cuối HE đọc để lấy hơi rồi mới tiếp tục được. Nhiệt liệt đề cử. *** Hoàng Quyền 3A + 3B Ván cờ hoàng quyền, sinh tử định đoạt trong chớp mắt, là ai phá vỡ mưu đồ bí mật của ai? Giữa những âm mưu đấu đá, là ai nấp trên đường về của ai, rút đao nhìn nhau? Trong ván cờ thiên hạ, là ai lại tham luyến sự dịu dàng của ai, để rồi say trọn kiếp? Y quỷ quyệt như biển khơi, khéo giả làm vụng, hai mươi năm làm mưa làm gió, dịch chuyển thế cờ thiên hạ, nhấc tay mưu tính càn khôn. Nàng mông lung như vực thẳm, giấu tài chờ thời, một khi xuất thế làm quốc sĩ vô song là rung chuyển cả thiên hạ, mưu hoàng đồ giấu kín trong tay. Y và nàng, vì một lần gặp gỡ, vì những điểm giống nhau mà đạp tung bụi trần, ca một khúc tình thâm. Nhưng làm sao chống lại sự thù địch ngấm sâu vào huyết mạch, làm sao vượt qua vận mệnh lạnh lẽo thấu xương? Chôn vùi dưới cơn biến động triều chính ấy, rốt cuộc là kiếp hay là duyên? Trước bá nghiệp hoàng đồ, thứ mà họ muốn so bì rốt cuộc là ai mưu tính giỏi hơn, hay ai vô tình hơn? Giang sơn trong mộng, giang sơn như mộng, là ai sẽ tỉnh giấc mộng này? Hoàng Quyền 4 Một đời danh thần, muôn vàn bộ mặt. Bằng sức một người, khơi lên sóng gió. Cương quyết vung kiếm, chém rách màn sương mờ mịt. Mười dặm đầm lau cháy sáng rực rỡ, nháy mắt hóa thành tro bụi. Trong ván cờ này, nàng sống một đời dối trá, để lá tinh kỳ cho gió cuốn bay. Nàng khai phá vạn dặm cương thổ, y trao nàng một nửa hoàng quyền. Sâm Thương biền biệt đôi bờ, chẳng hẹn ngày tái ngộ. Bá nghiệp cuốn theo dòng nước chảy, đế vương rồi cũng hóa hư vô. Giang sơn như mộng, mà người, lại đang đắm mình trong mộng giang sơn. Mời các bạn đón đọc Hoàng Quyền của tác giả Thiên Hạ Quy Nguyên.
Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược - Đạm Anh
Việc tệ nhất mà A Chiêu đã làm trong cuộc đời mình chính là thầm thương trộm nhớ vị sư phụ nuôi mình lớn. Việc tốt nhất đã từng làm lại chính là vứt bỏ đi thứ tình cảm sai trái này. Nhưng.... Sư Phụ, A Chiêu làm chuyện xấu không cho, chuyện tốt cũng không cho, vậy thì sao có thể để người định đoạt hết mọi chuyện được. Vệ Cẩn xuống núi vì độ kiếp, không ngờ kết cục lại là chính mình bị độ kiếp.  Đọc tên truyện là biết ngược nam rồi đó ????Truyện dễ thương lắm luôn, cặp thầy trò đáng yêu hết mức, đọc mà cứ cười suốt thôi. Nữ chính thông minh cá tính, nam chính ôn nhu nho nhã, đúng gu của mình.  Môn phái Thiên Sơn có quy định cứ 5 năm lại có đệ tử xuất sắc xuống núi lịch lãm.  Ngày đầu tiên Vệ Cẩn tình cờ gặp cô bé ăn xin 6 tuổi và thu nhận cô làm đệ tử, đặt tên là A Chiêu. Vì có kinh nghiệm nuôi mèo mèo chết, nuôi chim chim ngủm nên Vệ Cẩn rất sợ sẽ nuôi chết đồ nhi của mình nên mới tìm vị quan nào đó đang nuôi bé gái để hỏi thăm cách chăm nuôi như nào.  Xui cho Vệ Cẩn, hỏi trúng ngay người đang nuôi bé gái để làm vợ. Vậy là sư phụ ngơ ngáo về nhà thực hiện cùng ăn cùng ngủ với đồ nhi suốt 8 năm trời ????.  A Chiêu thông minh nhưng cũng rất cố chấp bướng bỉnh, mỗi lần bị cô bé chọc giận là Vệ Cẩn lẩm bẩm: “A Chiêu không phải mèo, không phải chim. A Chiêu là bé gái, phải được nuông chiều”.  Thời gian dần qua, hai thầy trò yêu nhau nhưng không dám vượt qua lễ giáo thế là tự ngược nhau quắn quéo cả lên. Đỉnh điểm là cô bé say rượu suýt nữa thành công mần thịt Vệ Cẩn, lo sợ sư phụ sẽ không tha thứ cho mình nên cô trốn nhà đi bụi. *** Gần đây Vệ Cẩn vô cùng buồn phiền, kể từ khi A Chiêu sinh một đôi long phượng, trong mắt A Chiêu không hề có vị trí của hắn, hai đứa nhỏ bốn tuổi Vệ Diên và Vệ Miên cả ngày lẫn đêm đều dính lấy A Chiêu. Kể cả lúc Vệ Cẩn cho rằng có thể thoải mái rồi, hai đứa nhỏ lại bám lấy Vệ Cẩn mỗi ngày đòi Vệ Cẩn nấu cho ăn. Ngày nào Vệ Cẩn cũng bận rộn trong phòng bếp, đối mặt với ba đôi mắt long lanh, hắn không hề có năng lực chống đỡ, không, phải nói rằng Vệ Cẩn còn chưa phản kháng đã cam tâm tình nguyện đầu hàng. Vào một buổi sáng sớm, Vệ Diên và Vệ Miên nằm bò trước cửa phòng, hai đứa bé vểnh tai lên, không biết đang cố nghe cái gì. Lát sau, Vệ Miên quẹt miệng: “Huynh gạt muội, Miên Miên có ngửi thấy mùi côn bằng đâu!” Vệ Diên nghiêm túc nói: “Nhất định là cha với nương giấu ở đâu rồi! Hôm qua ta vừa nghe thấy cha hỏi nương tối có muốn ăn côn bằng không thì nương nói tối mệt, để sáng mai dậy sớm ăn.” ... Mời các bạn đón đọc Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược của tác giả Đạm Anh.
Chí Tôn Đào Phi - Nặc Nặc Bảo Bối
Cô là thiếu tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của quân đoàn 36 bộ đội đặc chủng, em trai chết, khiến tính cách cô thay đổi một cách to lớn, không tiếc gì cô tìm cách tiêu diệt hang ổ của bọn đầu sỏ đã gây nên cái chết của em trai mình.           Khi mối thù đã được báo, cũng là lúc cô phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.           Chết đi tái thế làm người, cô trở thành đứa con mồ côi của Mộc gia.           Ba tuổi, cô bị ném vào hầm tối chết chóc, chỉ vì muốn chọn ra một con rối tốt nhất;           Bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô lại bị khắc lên một đóa hoa sen máu nơi khóe mắt, đơn giản là bởi vì vẻ mặt cô có bảy phần giống với con gái của cậu, không những vậy so với cô ta lại càng hoàn mĩ hơn;           Mười tuổi, cô trở thành con rối ưu tú nhất Mộc gia;           Mười sáu tuổi, chị họ đào hôn, cô bị bắt thay thế gả đi, trở thành Lạc Vương phi.           Thương Diễm Túc, Thương Lang quốc – Lạc Vương nắm quyền thế lớn nhất.           Bảy tuổi, trong phòng tối của Mộc gia hắn thấy một đôi mắt lạnh lùng cao ngạo như loài sói, từ đó về sau ánh mắt đó tiến nhập vào trong lòng hắn, không thể tự kềm chế.           Khi hắn nhìn thấy nàng trong nháy mắt đã nhận ra nàng, cũng không phẫn nộ khi tân nương bị thay đổi, ngày đó, hắn nói với nàng: suốt đời suốt kiếp nguyện một đôi. Đời này, hắn chỉ chấp nhận một người đó là nàng.           Tuy nhiên thế sự luôn thay đổi khó lường, khi hắn vì quyền thế mà kết hôn với một vị nữ tử khác, nàng rốt cuộc nên đi nơi nào?           Khi thi thể lạnh như băng của nàng hiện ra trước mắt hắn, rốt cục hắn cũng lâm vào tuyệt vọng khôn cùng…           Mãi đến bốn năm sau, một đứa bé có bộ dáng giống hệt hắn xuất hiện trước mặt… *** Thể loại: cổ đại, xuyên không, trọng sinh, sủng, có chút ngược do hiểu lầm (tầm vài chương thôi) Lãnh Thanh Nghiên x Thương Diễm Túc Nữ chính là người hiện đại xuyên đến cổ đại vào thân thể của một đứa bé. Mẫu thân của nàng là đại tiểu thư của Mộc gia, bỏ đi theo một kiếm khách. Mộc gia không chịu, đuổi theo, phụ thân của nàng bị giết. Mẫu thân của nàng vì khó sinh mà chết. Mộc gia nể mặt mẫu thân của nàng nên mới để nàng sống. Mới ba tuổi nhưng Thanh Nghiên phải vào phòng tối để tranh giành sự sống cùng chín đứa trẻ khác. Đáng lý phải có cuộc sống như một tiểu thư, hoặc ít nhất như một đứa trẻ bình thường, nhưng không, Thanh Nghiên bị buộc trở thành ám vệ của Mộc gia. Nam chính Thương Diễm Túc là Thất hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất. Lần đầu tiên nam chính gặp nữ chính là khi hắn ghé Mộc gia để xem cách Mộc gia huấn luyện ra ám vệ. Ghé mắt vào lỗ nhỏ trên tường, hắn nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo của nàng. Hắn chú ý tới nàng và cũng nhờ thế mà hắn gián tiếp cứu nàng một mạng. Ghen tị Thanh Nghiên có khuôn mặt đẹp hơn, Mộc Thanh Dao sai người khắc hoa sen lên khoé mắt của Thanh Nghiên. Thế nhưng hoa sen đó không làm nàng xấu đi, mà còn làm tăng thêm vẻ diễm lệ. Mộc Thanh Dao đào hôn nên Thanh Nghiên phải thay nàng ta gả đến Lạc vương phủ. Thương Diễm Túc nổi tiếng là người vô tình, lãnh khốc, thế nhưng hắn đã từng gặp và có mối duyên với Thanh Nghiên, nên hắn không hề tức giận khi phát hiện ra tân nương bị đổi. Sau đó là một loạt tình tiết sủng ngọt giữa cặp chính. Mình đọc truyện này cách đây một năm. Lúc đó mình cũng bị lừa vì văn án. Thật ra truyện có ngược một chút, tầm vài chương thôi, do hiểu lầm. Đoạn ở trên văn án là vầy: Thanh Nghiên bị trúng độc khi làm ám vệ cho Mộc gia do Mộc gia hạ độc để kiểm soát ám vệ; hoàng thượng có băng tằm trị độc nhưng ra điều kiện Diễm Túc phải cưới sườn phi nhưng không được nói với Thanh Nghiên, nếu không ông sẽ huỷ băng tằm. Sử Vân Kiều chưa kịp bái đường với Diễm Túc, nhưng mà ả ta mặt dày ở lại vương phủ, Diễm Túc mặc kệ cho ả ta tự sinh tự diệt. Chỉ vậy thôi, Thanh Nghiên cũng chẳng chết thật đâu. Bốn năm sau cùng con trai về tống Sử Văn Kiều đi :3 Kết thúc HE cả :3 *lỗi editor* editor đánh máy dính chữ quá. Đọc mà bị hack não, nhức mắt :3 Nhận xét: Nam chính lạnh lùng, tàn khốc nhưng thủ thân như ngọc và thâm tình. Mình không có gì chê ở nam chính cả. Hắn vì lo cho nàng nên không dám giải thích cho nàng hiểu. Mình rất thông cảm cho hắn. Về phần nữ chính, theo mình, tác giả xây dựng chưa đồng nhất lắm. Ở kiếp trước ở trong quân đội nàng lãnh khốc vô tình ngay cả với em trai ruột. Sau khi xuyên đến thì buộc phải tàn nhẫn hạ thủ với những đứa bé, bản thân nàng sống lạnh lùng vì phải trải qua khoá huấn luyện ám vệ chỉ chém giết. Thế nhưng, về sau mình lại cảm thấy tính cách nữ chính có chút thay đổi khá nhanh: dễ mở lòng hơn; khi mới gặp nam chính lần đầu thì liền cảm thấy yên tâm; bước vào vương phủ thì liền cảm thấy cả đời không thể thoát ra, ngủ mê đến mức có người đứng đầu giương cũng không biết (ám vệ mà như vậy không phải nữ chính chắc chết sớm quá :3 )… Ít nhất thì nữ chính không não tàn, phá team, nhưng hình tượng lúc sau không phù hợp với hình tượng lãnh khốc ban đầu. Cũng có thể do tác giả không đủ thời lượng để viết thêm về tình tiết thay đổi từ từ trong tính cách của nữ chính. Mình hi vọng Trạch Trạch tìm được một nửa cuộc đời của hắn. Vì Trạch Trạch quá dễ thương =)) Mình xem truyện này cách đây một năm rồi. Một năm trước không chê gì cả, một năm sau bắt đầu xét nét rồi :3 Cho truyện này 4/5 điểm.   Mời các bạn đón đọc Chí Tôn Đào Phi của tác giả Nặc Nặc Bảo Bối.