Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghịch Lữ Lai Quy

Văn án: Được rồi, đây thật ra là tập hắc bang, hiện đại trọng sinh, lão Hoàng dưa xoạt lục nước sơn, niên hạ dưỡng thành đẳng đẳng cẩu huyết màn ảnh tại một thể tan vỡ chi tác ( vi mao ta như thể thấy được thiên lôi trận trận… Run ) Khái, bất quá làm làm một người không phải điển hình người, chúng ta thụ vẫn là không phải điển hình thụ, chúng ta trọng sinh… Đại khái cũng là không phải điển hình trọng sinh, quyển thứ nhất gần bốn vạn chữ sau khi kết thúc mới tiến vào trọng sinh bộ phận. Ngẩng đầu 45° u buồn địa nhìn trời, không biết mọi người có thể hay không kiên trì đến lúc đó… Cuối cùng, trước sau như một địa chậm nhiệt văn Review của death_moon, cảm thấy hợp quan điểm nên xách về. An Tiệp vì trốn tránh một người vào nam ra bắc, một lần đến sạ mạc thì lạc, may mắn gặp đc một đội khảo cổ. Hắn quyết định theo họ đến khảo sát một tòa thành cổ. Nhưng trên đường xảy ra chuyện quỷ quái, một loài nhện đầu người lớp lớp xuất hiện bao vây, đẩy đám người chạy đến bãi cát lầy, cuối cùng rơi xuống tòa thành ảo ảnh trong truyền thuyết sa mạc. Từng người trong đội khảo cổ chết đi, chỉ mình An Tiệp thoát ra ngoài được, nhưng khi hắn cầm một hạt châu, bóp bể, nước bên trong hạt châu thấm vào tay, khiến thân thể hắn trẻ lại cỡ năm 17~18 (rốt cuộc có về quá khứ ko thì ko rõ lắm, nói về thì vị giáo sư trong đoàn khảo cổ đã chết, vậy đâu tính về, nhưng ko thì hồi đầu truyện nv9 lại nghĩ mình trở về năm 25t, nhưng xuy xét thì chắc chỉ trẻ lại thôi chứ ko quay về qk) NV9 vì lương tâm bất ngờ trỗi dậy quyết định báo ơn vị giáo sư đã cứu mạng hắn, dọn đến gần nhà 3 con đứa con ông ta, tiện việc chăm sóc chúng, chờ từng đứa lập nghiệp thì ly khai. Nhưng hắn lại phát hiện gia đình vị giáo sư ko yên ấm đã khiến ba đứa con sống vặn vẹo đi, nhất là thằng con trưởng, gia nhập xã hội đen. Kết, vì NV9 ko muốn bất tử nên đã tìm cách khiến thứ trong cơ thể hắn ra ngoài, sau đó thì hôn mê sâu để trả lại thời gian vay mượn, khoảng mười mấy năm thì tỉnh. (đó là PN, chính văn kết lúc tiểu công ôm tiểu thụ mệt té xỉu lên lạc đà) NV9 cảm thấy thằng con bất hiếu vs ông cha vì luôn nghĩ ông ta ko xứng làm cha, trả thù xã hội vì gia đình ko êm ấm, nhưng mà suy xét trên tất cả căn nguyên hậu quả sẽ thấy rõ vì sao, nv9 thấy vị giáo sư dù yếu đuối nhu nhược nhưng ông ta tốt (vì cứu nv9 mấy lần), cho nên đây ko còn là khách quan đánh giá rồi, một người tốt chưa hẳn đã là một người cha/mẹ tốt. Ông giáo sư sống quá nhu nhược, vợ bỏ đi ko trách còn xin lỗi, thế ko trách ông ta đi, ép buộc ko hạnh phúc, nhưng ít nhất nếu ông ta sửa đổi để làm một người cha đáng tin cậy cho đám con nhỏ ko còn mẹ thì đâu tồi tệ thế, đằng này ông ta chỉ bik vùi đầu vào công việc, quan tâm con thầm lặng “trong lòng”, mẹ, cái đó ăn được sao. P/S: truyện này tính là đại thúc thụ rồi, bạn thụ 36t, chỉ đc cái mặt nộn thôi =3= Truyện của Priest viết rất tốt, truyện ko có đám não tàn nhan nhãn đầy đường, mỗi nhân vật có cá tính, rất đáng iu, nhưng truyện bả ko hợp khẩu vị của mềnh, bà già này trọng thụ khinh công, mềnh lại theo chủ nghĩa công thụ ngang hàng cho nên thật sự ko chung đường lắm. P/s: Kết câu cuổi của bạn review, t cx theo chủ nghĩa công thụ ngang hàng nên đúng là không hợp lắm với chủ nghĩa trọng thụ khinh công của Priest. Chủ nghĩa ko chung đừng ???? *** Mặt trời lớn gấp đôi mặt trời nơi khác, mặt đất tựa như cái vỉ hấp khổng lồ, cách một lớp đế giày thật dày mà bàn chân vẫn bỏng rát. Không khí nóng dường như chưa chưng cho máu trong người đều bốc hơi lên hết thì chưa chịu bỏ qua, cảnh vật phương xa qua làn hơi nóng biến thành ảo ảnh, ngẫu nhiên mới có vài cọng thực vật còn xanh phải chú ý lắm mới có thể nhìn thấy được lại làm tăng thêm sự tiêu điều cho đại mạc mênh mông, trải ra trước mắt là bộ dạng chúng tiêu điềumà kiệt khô, ngược lại chẳng bằng không thấy. Sa mạc lớn rất đẹp, mới nhìn qua là một mảnh trống trải mênh mông, lạ lùng, bất tuân và đa dạng, vĩnh viễn làm cho mắt người không theo kịp, phải đến lúc ngay cả con lạc đà gầy trơ xương chở đầy hàng tiếp tế cũng xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi, Mạc Yến Nam mới cảm giác được con đường này đằng đẵng xa xôi đến thế, âm thầm tính toán xem cái mạng già của mình liệu có thể bình yên mà về được đến Bắc Kinh không. Ông lau lau mặt, hận không thể cởi sạch đống quần áo dán sát dính dấp trên người mình ra mà mang đi luyện muối. Một chuyến này mọi người từ ngàn dặm xa xôi đi đến là vì một tòa thành cổ trong truyền thuyết bị vùi lấp trong xa mạc. Thời gian bị vùi lấp không biết đã qua mấy ngàn mấy vạn năm, những gì đã biết là trong lịch sử được ghi lại cư nhiên không có bất cứ dấu vết nào để mà tìm kiếm, như thể vừa có một trận bão cát quét qua, liền xuất hiện trước mắt người đời giống như Yêu Vực, giới khảo cổ xôn xao rung động, không một ai nói rõ được tiền căn hậu quả. Cơ mà bây giờ Mạc Yến Nam cũng chẳng hơi đâu mà lo lắng vấn đề học thuật, cổ họng ông đang tràn đầy vị rỉ sắt, không khí vẩn đầy cát bụi chà sát lá phổi được ấp ủ trong văn phòng nhà ấm đến đau nhức, nhịn không được sờ lên bi đông bên hông, do dự một chút, cuối cùng cắn răng nhịn đựng, lại buông tay xuống ____ đã nghe qua nước ngọt trong sa mạc là quý giá đến mức nào, hiện tại bọn họ lại đang đi trên con đường không ai biết trước, rốt cuộc có tìm được nguồn nước tiếp tế hay không và phải đi hết bao nhiêu thời gian cũng không biết được. Người giáo sư già bắt đầu dùng chiêu nghĩ mơ hết khát, liều mạng tưởng tượng mình đang dốc nước đá vào cuống họng. Đây là vì trong đội khảo cổ năm người này chỉ có Mạc Yến Nam là một thư sinh điển hình, bình thường dính mông trên ghế dựa sở nghiên cứu, ngoại trừ ngẫu nhiên đi công tác hay giảng bài cho học sinh thì cơ bản chính là cửa chính không ra cửa phụ không bước cả ngày ngồi phân cao thấp với đống văn vật đã bốc mùi mục nát, đừng nói là đi vào sa mạc, ngay cả xa nhà đều rất là ít có. Giống như mục đích tồn tại chính là giảm bớt áp lực giao thông cho công cuộc hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa vậy. Nếu không phải sự kiện cổ thành bị phơi ra ánh sáng lần này quá mức khiêu chiến nhận thức học thuật cả đời của vị học giả lịch sử lão làng này thì cả đời Mạc Yến Nam và cái sa mạc kia tuyệt đối là hai đường thẳng song song, có buộc vào cũng chẳng nổi một cái giao điểm với nhau. Mời các bạn đón đọc Nghịch Lữ Lai Quy của tác giả Priest.  

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Sắc Lang
Thể loại: Cường công, lạnh lùng cường thụ, 3p, H văn, ngược tâm, ngược thân, HE. Truyện Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt) là phần 4 của bộ tiểu thuyết đam mỹ này được tác giả Nhộng Hiên sáng tác nhằm thỏa mãn sở thích của người đọc. Nhưng ở phần này tác giả viết theo chiều hướng mới các nhân vật sẽ 3P nên người đọc sẽ được tạo cảm giác bất ngờ mang theo một cái nhìn mới về thể loại này. Mời các bạn theo dõi. *** Bộ Đam Tứ Tuyệt gồm có: Dã Thú Chỉ Là Ảo Giác Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu Đại Sắc Lang *** Hạ Nghiệt bị hai nam nhân cao lớn đè lấy, một bên bị Sở Mặc áp lấy thân, một bên bị Văn Khải giữ chặt cổ tay cậu. Hơi thở cả hai nóng hổi phả vào cơ thể cậu, quả thực chẳng khác gì hai con thú hoang đang gặm nhấm thưởng thức tư vị con mồi dưới thân vậy. – Hai… hai người đang làm cái gì? – Thanh âm Hạ Nghiệt run rẩy, vầng trán cơ hồ sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, ngây ngốc lên tiếng. – Ngoan, im lặng để tối nay chúng ta được vui vẻ. Hạ Nghiệt vừa dứt lời, Văn Khải đã kè kè tiến sát mặt cậu, vươn lưỡi tham lam liếm một cái, rồi vươn tay chế trụ cằm Hạ Nghiệt, điên cuồng hôn lấy. Đầu lưỡi vẽ loạn khắp môi cậu, nhiệt tình cắn nát môi người kia đến xuất huyết, lại hung mãn mở lấy khoang miệng phía trước, len đầu lưỡi tiến vào, lập tức bắt lấy lưỡi của Hạ Nghiệt, quấn quít đậm tình. – Ân… ha… Hạ Nghiệt bị hôn đến đầu óc loạn cả lên, tay trái thuận theo giữ chặt lấy cổ Văn Khải, nhắm hai mắt đáp lại lưỡi của hắn. Chính là vừa lúc cả hai đang nồng nhiệt hôn môi, Sở Mặc ở phía dưới đã sớm lột quần áo, bàn tay giúp Hạ Nghiệt đem y phục trên người cởi sạch sẽ, thân hình trắng nõn mê người lọt vào tầm ngắm. ... Mời các bạn đón đọc Đại Sắc Lang Nhu (Đam Tứ Tuyệt) của tác giả Nhộng Hiên.
Dã Thú
Thể loại:Nhất thụ lưỡng công (trá hình), ngụy phụ tử (trá hình), ngược thân ngược tâm, lãnh tra công x yếu đuối nhược thụ, lưỡng tính, H văn, HE. Vốn tính cách như nữ nhi như nhược yếu đuối nhưng mang trong mình hình hài của nam nhân Hứa Tinh được thầy cô và bạn bè yêu mến. Cuộc sống của y thay đổi hoàn toàn khi gặp Gia Trình. Tại sao cuộc đời của hắn lại thay đổi sau khi gặp người kia câu chuyện này sẽ diễn biến như thế nào mời các bạn tiếp tục theo dõi. *** Bộ Đam Tứ Tuyệt gồm có: Dã Thú Chỉ Là Ảo Giác Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu Đại Sắc Lang *** - Cao 1 mét 70, nặng 48 kg, huyết áp trung bình... Hmm... Tiểu Tinh, dạo này con có tiến triển tốt đấy a. - Hứa Biên nhìn vào giấy khám sức khỏe của Hứa Tinh thì không khỏi vui mừng. - Đương nhiên, là tôi nuôi em ấy mà. - Gia Trình cười đắc ý. Hứa Biên lập tức cau mày nhìn Gia Trình, khẽ thở dài thất vọng, quay sang Hứa Tinh nói. - Tại sao baba nuôi con gần 20 năm rồi vẫn không có kết quả tốt như bây giờ chứ a? - Chú có cho em ấy uống sữa mỗi sáng không? - Gia Trình đảo mắt nhìn anh. - Kh.. không. - Vậy còn bơi lội? - Vẫn không. - Tập thể dục? - Không. - Rõ ràng rồi còn gì? - Hắn tựa lưng vào ghế, khoanh tay mà trừng mắt nhìn Hứa Biên. - Anh Trình... - Hứa Tinh khẽ đưa tay đẩy đẩy Gia Trình. - Hảo a hảo a, nói chuyện với cậu chắc tôi tăng huyết áp mất. Tiểu Tinh, baba đi làm đây. - Hứa Biên đứng dậy xoa đầu Hứa Tinh cười nhẹ, rồi xoay người ly khai. Chờ Hứa Biên rốt cuộc đã rời khỏi, Gia Trình liền nắm lấy cổ tay Hứa Tinh đứng dậy. - Anh Trình... đi đâu? - Thiếu niên cau mày hỏi. ... Mời các bạn đón đọc Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt) của tác giả Nhộng Hiên.
Trọng Sinh Chi Trứ Ma
Văn án Kiếp trước vì ngươi mà nhập ma. Đời này lại vì ngươi mà mê muội. Trọng Đạo Nam từng là tu chân giả ưu tú nhất, thế mà lại nhập ma vì một “tảng đá”, đồ sát thiên hạ, ngược dòng nhân quả. Trọng Đạo Nam sống lại, tìm kiếm tảng đá ngốc trước lúc nó xuất hiện, nâng niu nó trong lòng bàn tay, sau đó… bắt đầu nuôi nấng… Biết sao bây giờ, kiếp này tìm được Tiểu Thạch Đầu quá sớm, nó vẫn chưa biến hình người nên chỉ có thể từ từ nuôi thôi. Đây là câu chuyện yêu đương giữa một nam thần và tảng đá ngốc nhà y. —o0o— Tiểu Thạch Đầu là một tảng đá thành tinh, nó rất tự ti vì vẻ ngoài xấu xí. Đá hoa cương thì đủ loại hoa văn, góc cạnh rõ ràng, nước mắt còn có thể mài thành trang sức. Hoa yêu thì kiều diễm mềm mại hơn nó, chim chóc càng thêm nhẹ nhàng, tự do hơn nó. Ngoại trừ cứng rắn thì nó không có bất kỳ ưu điểm nào khác. Nhưng mà, nó có một “bạn đời tương lai” đẹp nhất, dịu dàng nhất trên đời. Bạn đời sẽ an ủi nó, làm bằng hữu, còn dạy dỗ nó. Y sẽ nhặt từng viên đá nhỏ rơi đầy đất do nó khóc ra. Y sẽ nhẹ nhàng vuốt ve nó. Y nói cho nó biết, chờ sau này hóa được hình người, nó sẽ là tạo vật xinh đẹp nhất thế gian. Nhưng Tiểu Thạch Đầu không tin, bởi vì trong lòng nó, người xinh đẹp nhất chính là bạn đời tương lai của nó. Bạn đời còn kể cho nó một chuyện xưa. Trong câu chuyện đó cũng có một tảng đá thành tinh, tảng đá kia yêu một người lẽ ra không nên gặp gỡ… Tiểu Thạch Đầu, “…Tảng đá thành tinh kia chết thảm quá, vậy ái nhân của nó cũng chết luôn hả?” Trọng Đạo Nam cười dịu dàng, “Không, cuối cùng bọn họ vẫn ở bên nhau, không ai có thể chia cắt.” …Không ai có thể chia cắt chúng ta. *** “Trọng sinh chi trứ ma” lấy bối cạnh tu chân và có tình tiết kiếm hiệp, tuy nhiên chi tiết được thể hiện không nhiều. Vậy nên nếu như các anh chị em muốn đọc một truyện kiếm hiệp thuần chất thì không nên đọc “Trọng sinh chi trứ ma”. Dù như vậy, truyện này theo Blog đánh giá vẫn là một truyện rất hay, có kết cấu truyện lạ, hình tượng nhân vật cũng rất dễ thương. Trước nói về Trọng Đạo Nam. Người này kiếp trước là cường giả tu chân giới. Khi hắn gặp Thạch Đầu là lúc Thạch Đầu đã hóa thành người. Bản tính Trọng Đạo Nam lạnh lùng, nhưng lại không ngăn được lòng quan tâm đối với kẻ ngốc nghếch kia. Sau cùng rơi xuống kết cục người người đuổi giết, bọn họ vẫn nắm chặt tay nhau đồng cam cộng khổ. Tình cảm này kể cả khi Thạch Đầu chết cũng không buông xuống. Trọng Đạo Nam nhập ma, hắn chém giết khắp Tu chân giới – những kẻ đã gây nên cái chết của Thạch Đầu, rồi tại thời khắc tu thành chính quả, phút giây đó hắn đã do dự, chỉ vì không thể bỏ được hình bóng trong lòng. Tình cảm của Trọng Đạo Nam khiến Blog rất cảm động, dẫn đến chuyện được trọng sinh cũng xem như là bù đắp cho đôi tình nhân số khổ này. Lại nói về Thạch Đầu, Thạch Đầu vốn là một hòn đá thành tinh. Hắn đứng trên núi đã rất nhiều năm mà chẳng được tiếp xúc với ai nên quả thật rất ngốc nghếch. Khi Trọng Đạo Nam gặp lại hắn ở kiếp này, chính là lúc hắn bị người ta chở về đẽo gọt. Thạch Đầu vì sợ mà không cẩn thận dọa người ta chạy hết. Cũng may lúc đó có Trọng Đạo Nam, đưa Thạch Đầu về nếu không chẳng biết hắn phải chịu bao nhiêu khổ ải nữa. Giữa Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam là một đoạn tình cảm giữa ỷ lại và cam nguyên bị ỷ lại. Kiếp trước tuy Trọng Đạo Nam lạnh lùng, nhưng về tình cảm, hắn có hơi thiên hướng về phía Thạch Đầu. Điều đó không phải hắn không mạnh mẽ, mà ngược lại là đằng khác. Cả đời Trọng Đạo Nam tranh đấu đã nhiều, đến khi tìm được một ngọn lửa ấm áp hắn sẽ không ngừng hướng đến. Kiếp này, hắn vẫn muốn dựa vào Thạch Đầu, nhưng lại cố gắng khiến Thạch Đầu càng dựa dẫm vào hắn nhiều hơn, khiến bảo bối kia không cần lo nghĩ chuyện gì, đó là ước mong lớn nhất của hắn. Bật  mí thêm là trong truyện còn có một tâm ma theo Trọng Đạo Nam trọng sinh nhiều, ban đầu “hắn” tưởng như là người độc ác, nhưng lại có lúc làm người ta dở khóc dở cười. Hóa ra, hắn còn là một tâm ma “xử nam”, có lần âm mưu “ăn” Thạch Đầu không thành mà gây ra chuyện xấu hổ. Lúc đó nhìn “hắn” đen mặt, không hiểu sao Blog cảm thấy buồn cười vô cùng, tin là cũng sẽ khiến mọi người thấy hứng thú khi khai thác hình tượng này. Tóm lại, chuyện giữa Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam trong kiếp trước đã dẫn phát rất nhiều bi kịch. Còn kiếp này, bọn họ thời gian để từ từ tháo gỡ tất cả, không mắc vào những sai lầm quá khứ, còn từ đó mà khám phá ra rất nhiều bí mật không thể biết được trong quá khứ. Truyện có nội dung thú vị, tác giả hành văn lại trôi chảy, nội dung rất logic và cảm động, có thể là càng thích hợp với các chị em hơn, vậy nên nếu chị em có hứng thú với thể loại này thì có thể tìm đọc nhé.   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Chi Trứ Ma của tác giả Thân Đồ Thử Phi.
Thế Giới Này Điên Rồi
Chuyện kể về một tiểu thụ đau khổ vì bị phản bội trong tình yêu. Do đả kích quá lớn mà hắn đã đập trúng đầu trong khi hỗn loạn dẫn đến phải nhập viện. Kì Nhạc, giới tính nam, thích phụ nữ, mắc bệnh tim bẩm sinh nên chết sớm, nhưng ông trời trêu chọc, linh hồn của cậu nhập vào thân thể của tiện thụ. . . Cánh cửa thế giới mới được mở ra. Lúc mở mắt, Kì Nhạc phát hiện mình vẫn còn nằm trong cái bệnh viện kia, có điều đã xảy ra chút vấn đề nhỏ. Mọi người giải thích nghi vấn cho cậu: “Cậu là gay.” Kì Nhạc: “. . . . . .” Mọi người: “Cậu là 0, cũng chính là người bị đè.” Kì Nhạc: “Nói láo! Ông là trai thẳng! Mọi người tiến lên vỗ vai cậu: “Vậy đánh cược đi, đàn ông trên thế giới đều có thể biến từ cong thành thẳng, nhưng còn cậu thì không.” Kì Nhạc giận đến phát run: “Cứ đợi đấy!” Mọi người nhắc nhở: “Lúc cậu tỏ tình làm lớn lắm, bây giờ ai cũng biết cậu là gay, làm gì còn cô nào thích cậu" *** Nội dung truyện đúng như cái tên của nó, thế giới này điên hết rồi. Cả đám người trong bộ truyện này đều không ai bình thường cả. Từ nam chính cho đến nam phụ, từ cặp chính cho tới cặp phụ, cho đến đám diễn viên quần chúng xung quanh.. không ai là không điên, không ai là không hâm hâm dở dở :)) Mà hâm dở một cách siêu cute. Ai đọc đam mỹ được mà muốn giải trí thì nên đọc bộ này, siêuuuuu hài luôn, mà hài kiểu rất tinh tế chứ không phản cảm, cộng với giọng edit siêu duyên của bạn Mộc đã góp phần khiến bộ truyện này trở nên thú vị hơn gấp mấy lần. Mình cực thích cách bạn Mộc đặt xưng hô trong bộ này, một lũ đực rựa ở với nhau thì đương nhiên không thể nghiêm túc gọi nhau là tớ tớ bạn bạn rồi. Mình thích cái cách xưng hô mày-tao, xưng bố mày.. ăn nói bỗ bã của đám trai cong trong bộ này. Kết hợp cách xưng hô với tính cách tưng tửng của cả lũ làm mình nhiều lần phá ra cười không khép miệng được. Túm lại là giờ mình vẫn đang đọc được hơn một nửa chứ chưa đọc xong. Nhưng trong đầu đã thôi thúc phải viết review, phải viết review luôn và ngay. Thế là bài review này ra đời.!!!! Mọi chuyện bắt đầu từ một cái bệnh viện tên là Thần Ái (nghe tên đã thấy nó bệnh bệnh kiểu gì rồi ????). Một bệnh viện có đủ các khoa, bao gồm cả khoa tâm thần luôn ???? Có lẽ bệnh viện này được xây dựng trên một vùng đất linh khí dồi dào, hoặc là chướng khí quá dày đặc, mà đã khiến biết bao nhiêu con người – chú ý là số nhiều nha – không điên cũng bị nhét đến khoa tâm thần vì sau khi vào viện đều trở thành một con người khác, theo đúng nghĩa đen luôn, tức là bị đổi hồn ấy ạ. Nam thụ Kỳ Lạc của chúng ta cũng chính là một trong số đó. Sau ca phẫu thuật tim thất bại, thân xác cũ chết đi, cậu tỉnh lại trong một thân thể mới, thân thể này thì lại vô cùng đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ toàn quen một lũ không bình thường, và lũ không bình thường này đều là trai cong thứ thiệt. Một tên trai thẳng tỉnh dậy trong vòng tay của một lũ trai cong. Khỏi phải nghĩ cũng biết mọi chuyện sẽ điên khùng đến mức nào. :)) Điều khiến mình buồn cười nhất và cũng thấy hấp dẫn nhất trong bộ này đó là tác giả không chỉ tập trung miêu tả vào đôi chính, mà còn chăm chút đến cả mấy đôi phụ nữa. Có cậu trạch nam Dịch Hàng cả đời chỉ biết cắm đầu vào chơi game cũng bị đổi hồn vào một anh thụ, gặp trúng ngay anh công dở hơi mà cứ nghĩ mình bình thường, bề ngoài lạnh lùng tinh anh nhưng lại là một tên thích bát quái số một. Chuyên nghe theo lời xúi dại của lũ bạn thần kinh mà bày ra đủ mọi trò điên khùng ngớ ngẩn để hy vọng đạt được mong muốn đó là thông cúc của Dịch Hàng. Có 2 đại thụ (gọi là đại vì hai ông này ngầu như trái bầu và cũng điên như con.. điên ????????) Diệp Thuỷ Xuyên và Thẩm Thư, 2 ông này có thể lao vào đấm nhau bất cứ lúc nào, đấm cho đến thâm tím mặt mày xong ngay một phút sau đó lại có thể ngồi vui vẻ bàn luận với nhau xem nên đắp loại mặt nạ nào cho đẹp da ???? Có một tên đạo sĩ dỏm chuyên bán bùa linh tinh cuối cùng bị trời phạt đang nằm ngủ cũng tự nhiên chết ngóm, rồi hồn lại chui vào thân xác của chủ tịch hội sinh viên trường đại học. Thế là từ chủ tịch hội sinh viên thành chủ tịch hội bán bùa =)))). Có một ông bác sỹ khoa tâm thần (tui cảm thấy ông này mới giống bệnh nhân tâm thần nhất ấy ????) luôn tin vào việc thay đổi hồn phách ở bệnh viện, ngày đêm bám theo hỏi han điều tra ghi chép về những người đã có dấu hiệu bị đổi hồn, đó là Kỳ Lạc, Dịch Hàng, Đạo Sĩ… rồi dần dần bị kéo vào thế giới trai cong, và bị bẻ cong, bị thông nát cúc cmnl :)))))) Tất nhiên ngoài những nhân vật nhắc đến đã buồn cười ở trên thì không thể không nhắc đến nam công của bộ này – Cố Bách – bạn từ nhỏ của nam thụ Kỳ Lạc. Thân thể cũ của Kỳ Lạc bị bệnh tim bẩm sinh, luôn luôn ốm yếu. Vì thế cậu bạn Cố Bách luôn che chở bảo bọc người bạn của mình. Từ sự quan tâm, che chở, theo thời gian đã trở thành tình yêu sâu nặng. Nhưng do Kỳ Lạc bị tim bẩm sinh nên Cố Bách không dám bày tỏ vì sợ cậu bị kích thích. Cậu đã hy vọng biết bao vào cuộc phẫu thuật của Kỳ Lạc, cậu hy vọng khi Kỳ Lạc khoẻ lại sẽ nói ra tấm chân tình của mình. Nhưng rồi cuộc phẫu thuật của Kỳ Lạc thất bại, mọi thứ dường như sụp đổ trong mắt Cố Bách. Cậu đã tưởng như không bao giờ có cơ hội để bày tỏ với người mà cậu yêu nữa. Nhưng rồi Thần Ái (vâng, chính là Thần Ái – nơi kết nối những con chym) đã mang Kỳ Lạc trở lại bên cậu. Mang hạnh phúc tưởng chừng như sẽ mãi mãi mất đi quay trở lại. Thế rồi công cuộc bẻ cong cậu bạn thân yêu Kỳ Lạc của Cố Bách bắt đầu. Đó là cả một quá trình anh giấu tôi diếm, anh truy tôi giả vờ ngu cực kỳ buồn cười. Chủ yếu là do cái tính của Kỳ Lạc quá bá, dù ngày trước mắc bệnh tim nên yếu ớt, nhưng đó chỉ là thể trạng, còn tinh thần của cậu thì hung hăng hơn bất cứ ai. Giờ có được thân thể khoẻ mạnh kết hợp với cái linh hồn được nuông chiều từ bé, muốn gì được nấy thì đúng là không ngán ai, thích đấm ai thì đấm, thích chửi ai thì chửi. Thế nhưng cuối cùng cậu nhận ra cậu không hề phản cảm khi đối mặt với đoạn tình cảm của cậu bạn Cố Bách dành cho mình. Rồi cậu chính thức trở thành thụ nằm dưới thân công Cố Bách luôn.!! :))) Truyện này là đam mỹ nhưng không hề khó ngấm, thịt thà thì thơm phức, hy vọng các chị em hủ nữ cùng nhảy với tui. Tui đi đọc tiếp đâyyyyyyyy.!!!!!!!!!! Mời các bạn đón đọc Thế Giới Này Điên Rồi của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.