Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tú Tài Nương Tử

Thể loại: Điền văn, cổ trang, nhàn văn, thư sinh, HE Editor: Thiếu Quân Beta: Tư Đồ Hiểu Sa Số chương: 89 chương + 2 ngoại truyện Nguồn cv: TTV Trinh nương phải lập gia đình, gả cho Thẩm tú tài ở trấn trên. Nàng thầm nghĩ cùng tú tài tướng công hoà hoà mỹ mỹ, nữ nhân khác đừng mong tới đây dây dưa với tú tài tướng công của nàng. (hòa hòa mỹ mỹ: ở đây hiểu theo nghĩa hòa thuận, mỹ mãn) Tú tài là tú tài tốt, nương tử là nương tử giỏi. Vợ chồng đồng lòng, đồng tâm hiệp lực, mà không, không phải đồng tâm, là chặt đứt tâm tư gây rối của nữ nhân khác. Điền văn, tú tài cùng nương tử tú tài sống cuộc sống bình thường. Nhân vật chính: Thẩm Nghị, Trinh nương. Phối hợp diễn: Thẩm Phong, Liêu thị, Hà Tam Lang *** “Trinh nương… Khụ khụ…” Lão phụ nhân nằm trên giường ho khù khụ, trên cánh tay gầy có thể nhìn thấy rõ gân xanh phập phồng. Trinh nương bưng bát thuốc, nhẹ nhàng nói, “Nương, dậy uống thuốc a.” Nàng thuần thục vỗ nhẹ lưng lão phụ nhân, lại cầm bát thuốc chậm rãi đút cho Lưu thị, uống xong thuốc, tinh thần Lưu thị tốt hơn khá nhiều. Nhắm mắt bình ổn lại hơi thở, mở mắt ra nhìn nữ nhi vừa hầu hạ mình uống thuốc đã đang thêu hoa bên cạnh. (lão phụ nhân: đàn bà đã có chồng, nương: cách gọi mẹ ngày xưa của TQ) Khuôn mặt oa nhi tròn tròn, còn có một chút nét trẻ con, nhưng lúc làm việc đã có nét trầm ổn tự nhiên. Một năm này, không chỉ ở bên mình chăm lo bệnh tật, còn chiếu cố thêm cả đệ đệ mới hơn một tuổi. Cuộc sống quá nhiều trọng trách đã làm cho đứa nhỏ này hiểu được nhiều đạo lý. Trinh nương năm nay mười hai tuổi, chớp mắt, tiểu nha đầu lúc trước còn lơ thơ bím tóc nay đã dần trưởng thành trở nên duyên dáng yêu kiều. Lưu thị trong lòng đau xót, nếu nàng không sinh con trai…. Nhắm mắt lại, nàng ngăn lại cảm xúc chát đắng trong lòng, tuy rằng một năm này đã khiến nữ nhi mệt mỏi, nhưng mà nàng không thể để cho Hà gia tuyệt hậu, không thể để cho người ta nói Hà gia là gia đình không có con cháu được. “Trinh nương, Diệu Ca Nhi đâu?” Lại mở mắt ra, giọng nói Lưu thị đã không còn yếu ớt như vừa rồi. Trinh nương buông đồ thêu trong tay xuống, “Đệ đệ hiện giờ đã có thể đi rồi. Lưu ma ma đang trông chừng ở bên ngoài.” Lưu thị gật gật đầu, lại nhắm mắt lại. Trinh nương cũng không nói nhiều, tiếp tục làm công việc còn dang dở. “Trinh nương, gọi phụ thân con vào đây một chút đi.” Nhiều năm uống thuốc khiến cho thanh âm Lưu thị có chút khàn khàn. Trinh nương không nghĩ nhiều, đứng dậy, mở cửa kêu nữ nhi của Lưu ma ma là Hoa Đào đi vào. Tinh tế căn dặn vài câu, Hoa Đào ở lại trong phòng, hầu hạ bên cạnh Lưu thị. Nhà Trinh nương không lớn, có hai tiểu viện một trước một sau. Một tiểu viện có năm gian phòng, cấu trúc hai tiểu viện như nhau. Trước mặt là hai gian mặt tiền, cửa hàng tạp hoá của Hà gia nằm ngay đó. Hà gia không tính là phú quý nhưng so với bá tánh bình thường vẫn no đủ hơn một chút. Tiểu viện phía trước là chỗ ở của nhà Lưu ma ma, Lưu ma ma vốn không mang họ Lưu, khuê danh Tiểu Thuý, là nha đầu Lưu thị nang theo khi gả vào Hà gia. Nhà mẹ đẻ Lưu thị cũng không phải là gia đình giàu có gì, của hồi môn vốn không có nha đầu, chính là vừa khéo, tiểu nhị Lưu Đại Trụ mà Hà gia mời về khi Hà gia thành thân có chạy qua hỗ trợ, thường xuyên qua lại, sau đó vừa mắt Tiểu Thúy. Lưu thị liền làm chủ, đem Tiểu Thuý làm nha hoàn hồi môn, gả cho Lưu Đại Trụ. Hai người thành thân, Tiểu Thuý liền trở thành Lưu tẩu tử, sinh ra nữ nhi là Hoa Đào, nam nhi là Lưu Trường An, Lưu Thuận An, Lưu Bình An, sau khi sinh, Lưu tẩu tử đổi thành Lưu ma ma. Lưu Đại Trụ từ bé tới lớn không có thân thích, ở Hà gia làm tiểu nhị, có nghề nghiệp, lại cưới nha hoàn của chủ nhân, sinh đứa nhỏ, liền coi Hà gia như nhà của chính mình, mang theo toàn gia đình ở lại tiểu viện đầu tiên, cũng là thuận tiện trông coi cửa hàng. Lưu thị là người thiện tâm, từ lúc Lưu ma ma sinh bảo bảo liền xóa bỏ nô tịch cho Lưu ma ma, cứ như vậy mấy đứa nhỏ của Lưu Đại Trụ đều là có thân phận đàng hoàng, có thể đọc sách viết chữ, về sau cũng có cơ hội đi thi khoa cử. Vợ chồng Lưu Đại Trụ cảm động và nhớ ơn ân tình của Hà gia, làm việc càng thêm chăm chỉ. (nô tịch: ở đây hiểu là thân phận nô lệ) Tiểu viện thứ hai là chỗ ở của một nhà Trinh nương. Chính phòng vốn là phòng ở của Hà Tam Lang và Lưu thị, sau này Lưu thị sinh bệnh, liền chuyển ra phòng khác ở một mình. Một nhà bốn người, nhưng lại phân ra ở tại bốn phòng khác nhau, cái còn lại chỉ có thể miễn cưỡng dùng làm khố phòng. Trinh nương ra sân ngoài, rẽ vào một lối mòn, thấy Lưu Thuận An đang sửa soạn một ít trúc, liền tiếp đón, “Thuận ca ca.” Thuận An ngẩng đầu nhìn nàng một cái, mở miệng cười, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nửa ngày mới ừ được một tiếng. Trinh nương ngượng ngùng chẳng dám nói gì thêm, rồi bước nhanh đến phía trước cửa sau cửa hàng, vén một góc mành lên, liền thấy trong cửa hàng, Hà Tam Lang đang làm việc, thanh âm nho nhỏ vang lên, “Phụ thân, phụ thân…” Hà Tam Lang quay đầu, hạ tay áo xuống, ý bảo Trinh nương buông mành xuống. Trinh nương thả mành, lui lại phía sau mấy bước, đợi một lúc Hà Tam Lang mới từ bên kia cái mành đi tới, “Làm sao vậy?”. Hà Tam Lang cao cao gầy gầy, cũng chẳng còn trẻ nữa, đã dần có vẻ mặt lão nhân, trên mặt có một hàng râu. Nhiều năm buôn bán khiến cho một cái liếc mắt của hắn cũng làm cho người ta có một loại cảm giác phi thường khôn khéo. Trinh nương cúi người làm lễ với phụ thân xong mới nhẹ nhàng nói, “Nương bảo con gọi người qua.” Hà Tam Lang nhíu mi, “Bây giờ?” Lúc này là giữa trưa, nhìn qua, người trong cửa hàng cũng không nhiều lắm, một mình Lưu Đại Trụ cũng đủ ứng phó, lấy tay phủi đi tro bụi trên người, “Đi thôi.”, đi nhanh vào phía trong nhà, Trinh nương đi theo phía, Thuận An nhìn thấy, kêu to, “Hà thúc, chỗ trúc này ta sửa soạn tốt liền mang tới của hàng.” Hà Tam Lang cũng không thèm nhìn tới đám trúc, không ngừng bước chân, “Tốt, cha ngươi đang ở trong quán, trực tiếp đưa cho hắn đi.” “Dạ.” Thuận An hô to đáp lại, nhìn Trinh nương cười cười, lại tiếp tục cúi đầu làm tiếp công việc của mình. Từ phòng ngoài đã có thể nghe thấy thanh âm chạy nhảy không vững của Diệu Ca Nhi. Diệu Ca Nhi đã được một tuổi rưỡi, đã tới tuổi nghịch ngợm, mỗi ngày đều ở trong sân ầm ĩ. Lưu ma ma vội đi theo phía sau Diệu Ca Nhi, không ngừng hô, chậm một chút chậm một chút. Diệu Ca Nhi thấy phụ thân cùng tỷ tỷ đi tới, cao hứng chạy lại bên này, miệng còn hô, “Phụ thân… Phụ thân… Tỷ tỷ…” Hà Tam Lang nhìn thấy con liền cao hứng, hắn già gần chết mới có được một đứa con trai bảo bối, cười lên, lập tức nét tang thương trên khuôn mặt cũng tan đi không ít. Bế con trai lên, liền đem Diệu Ca Nhi giao cho Lưu ma ma, “Ngươi trông nó đã, ta muốn vào phòng xem phu nhân, mùi thuốc không tốt.” Hoa Đào từ trong phòng Lưu Thị đi ra, cúi người làm lễ với Hà Tam Lang, “Hà thúc, thím bảo một mình người đi vào thôi.” Trinh nương sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại, “Đệ đệ nghịch một hồi nên đi ngủ trưa rồi, con đi trải giường chiếu.” Hà Tam Lang ừ một tiếng, liền đi vào phòng của Lưu thị, tiếp đón hắn là một mùi thuốc nồng đậm, Hà Tam Lang cúi đầu hít một hơi. Trinh nương bế Diệu Ca Nhi đi vào phòng ngủ, Lưu ma ma liền lôi kéo Hoa Đào nhỏ giọng hỏi, “Con thấy bộ dạng thím ra sao?” Lưu Đại Trụ cũng không phải phó dịch nhà Hà gia, mà là tiểu nhị của Hà gia vốn vẫn ở tại trong điếm. Lúc trước khi hắn thành thân, Hà Tam Lang từng định cho hắn một ngôi nhà ở bên ngoài, nhưng mà Lưu gia cảm động và nhớ nhung ân đức của vợ chồng Hà Tam Lang, liền ở lại ngoại viện tiện thể trông coi cửa hàng. Hà Tam Lang không lay chuyển được, cũng đành theo ý hắn. Lưu Đại Trụ cũng theo xưng hô của Lưu ma ma, từ ông chủ đổi thành lão gia. Đến khi sinh đứa nhỏ, Hà Tam Lang liền kiên quyết thoát hộ tịch cho Lưu gia, không cho mấy đứa nhỏ kêu lão gia, chỉ bảo kêu thúc và thím. Thời gian lâu dần, mọi người cũng theo thói quen này mà xưng hô. Hoa Đào và Trinh nương chỉ hơn kém nhau một tuổi, cũng là một tiểu cô nương diện mạo thanh tú. Lưu thị ốm đau, một mình Trinh nương không có cách nào vừa chăm sóc Lưu thị, vừa chiếu cố được Diệu Ca Nhi. Lưu ma ma liền để Hoa Đào giúp đỡ Trinh nương chăm sóc gia đình, hầu hạ Lưu thị, chiếu cố Diệu Ca Nhi. Nghe nương hỏi như vậy, Hoa Đào có chút do dự, nghĩ nghĩ, vẫn là nói, “Thím không tốt lắm, vừa mới… Trinh nương vừa đi, thím… Thím ho ra máu…” Lưu ma ma vừa nghe thấy liền sợ hãi. Nàng biết Lưu thị thân thể ngày một kém, nhưng cũng không nghĩ tới cư nhiên lại ho ra máu. Nhớ tới mấy ngày hôm trước Lưu thị cùng nàng nói chuyện, chẳng lẽ… Ban đêm, cửa hàng đóng cửa, trên chiếu, hai gia đình Hà gia và Lưu gia cùng nhau ăn cơm. Đứa lớn nhất của Lưu ma ma là Trường An từ nhỏ đi theo Bành thợ mộc nổi danh ở trấn trên học tập, năm trước mới lập gia thất, cưới chính cô nương nhà Bành gia. Bành thị giúp đỡ Lưu ma ma xào rau, Trinh nương ở phía dưới thêm củi, lửa nóng làm cho khuôn mặt nàng hồng lên, Hoa Đào ở một bên kéo đẩy phong tương, vù vù kéo vài cái, phát hiện Trinh nương không yên lòng, trên tay cầm một khúc gỗ không biết suy nghĩ cái gì. Hoa Đào nhíu mi, đoạt lấy khúc gỗ trong tay nàng quăng vào trong bếp, “Muội đang nghĩ gì vậy?” (phong tương: có thể là cái dùng để thổi lửa ngày xưa) Sắc mặt Trinh nương không tốt lắm, nhíu mi sầu lo nói, “Muội nghĩ tới nương muội, Đào Hoa tỷ, buổi chiều nương muội bảo cha muội cái gì tỷ có biết không?” Hoa Đào cũng nhíu mi, tay không ngừng, một tay thêm củi một tay đẩy phong tương, ngọn lửa liền bốc lên thật cao, “Tỷ làm sao có thể biết thím định nói cái gì… Chắc là tâm tình thím không tốt… Nếu không… Chính là có việc muốn bàn với phụ thân muội thôi…” Trinh nương suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, còn định nói cái gì, chợt nghe thấy Lưu ma ma kêu nàng, “Trinh nương, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Nhanh nhẹn đưa đồ ăn cho Trinh nương, “Đến đây, đem chỗ đồ ăn này bưng lên đi, còn lại không cần ngươi nữa, tẩu tử ngươi sẽ làm nốt.” (tẩu tử: chị dâu) Trinh nương tiếp nhận đồ ăn, Bành thị ở một bên cười, “Trinh nương đi thôi, ta hấp quả trứng gà này cho Diệu Ca Nhi, rồi sao lại hai đĩa đồ ăn này là xong. Hôm nay Trường An ca nhà ngươi khắc một tiểu ngựa gỗ cho Diệu Ca Nhi, cơm nước xong, ta đưa ngươi vào phòng lấy đồ đưa cho Diệu Ca Nhi.” Sau khi Trường An và Bành thị thành thân vẫn đi theo Lưu Đại Trụ ở tại sân trước. Thuận An và Bình An ngủ chung một phòng, nhiều người liền có chút hơi chật chội. Trinh nương cùng Lưu thị thương lượng, nếu Bành thị có đứa nhỏ, liền bảo Hoa Đào tới ở cùng phòng với nàng. Bành thị lúc trước vốn không muốn gả cho Trường An. Tay nghề của Bành thợ mộc trên trấn là số một số hai, điều kiện trong nhà cũng không kém, liền cảm thấy một nhà Lưu Đại Trụ nếu không phải phó dịch sao lại cùng Hà gia ở cùng một chỗ. Nhưng mà cha nàng – Bành thợ mộc lại nhìn trúng điểm ấy, cảm thấy một nhà Lưu đại Trụ tri ân báp đáp, Trường An lại là đứa nhỏ hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, bản tính thế nào hắn biết rõ, liền giải thích rõ ràng cho nữ nhi. Bành thị cũng liền mang theo một chút vui mừng, một chút ngượng ngùng, một chút không tình nguyện gả qua đây. Trước lúc gả còn từng lo lắng ông chủ của Hà gia đối đãi không tốt, chờ vào cửa Lưu gia, mới thực sự cảm thấy được hai nhà đều giúp đỡ nhau, đều là tri ân báo đáp, tương kính như tân. Hà gia mặc kệ là đối đãi với Lưu gia hay là đối đãi nàng đều như đối đãi người nhà. Về điểm không tình nguyện này của nàng cũng dần dần tiêu tán. (tương kính như tân: ý chỉ rất kính trọng nhau) Nàng vào cửa hơn nửa năm vẫn chưa mang thai, chính mình có chút lo sợ bất an, nhưng Trường An cũng không nói gì, Lưu mẹ trái lại còn an ủi nàng. Lưu thị đối đãi nàng tốt như vậy, nàng cũng không mang theo chút khúc mắc nào mà chân chính dung nhập vào gia đình này. Trinh nương bưng đồ ăn đi ra ngoài, Bình An mới mười tuổi đã mang Diệu Ca Nhi tiến vào, Diệu Ca Nhi nhất thời nhảy cẫng lên, đã bị Thuận An vừa tiến vào tiếp lấy ôm vào ngực. Hà Tam Lang nhìn nàng vài lần, nhẹ thở dài. Trinh nương lập tức cảm giác được, từ lúc nàng phát hiện nương giấu nàng việc ho ra máu, nàng liền càng ngày càng mẫn cảm. Trong lúc do dự muốn hỏi, Lưu ma ma, Bành thị cùng Hoa Đào đã đem đồ ăn bưng lên, Hà Tam Lang liền bảo mọi người ăn cơm. Ăn cơm xong, thu thập bát đũa, Hà Tam Lang do dự một hồi, nhìn mọi người chung quanh phòng một chút, “Mọi người theo ta vào trong phòng phu nhân đi.” Tư Đồ Hiểu Sa: dù mới chỉ beta đến chương thứ 2 nhưng mình cảm thấy rất thích văn phong của chuyện này. Mời các bạn đón đọc Tú Tài Nương Tử của tác giả Điền Tiểu Điền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hơi Ấm - Phong Tử Tam Tam
Tên ebook: Hơi Ấm (full prc, pdf, epub)   Tựa gốc: Dư Ôn - 余温   Tác giả: Phong Tử Tam Tam   Thể loại: Hiện đại, Lãng mạn, Ngôn tình, Tình cảm, Văn học phương Đông   Trans & Edit: Hàn Vũ Phi, Loyal Pang, Kentu   Poster: itsyourday   Nguồn: kitesvn.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com   Bìa Hơi Ấm - Phong Tử Tam Tam Văn Án:    Kể từ khi Hạ Miên quay quảng cáo công ích về trẻ em mắc bệnh tự kỷ. Cô lại gặp phải vụ án bắt cóc liên hoàn khó giải thích. Sau khi bắt cóc, lại không bị đòi tiền chuộc, chỉ bị đủ loại "dịu dàng" bỉ ổi biến thái...   Đối mặt với việc bắt cóc mỗi tháng còn đến đúng ngày hơn cả kỳ kinh nguyệt khiến Hạ Miên phát điên lên.   Cô nhất định phải tìm ra tên biến thái này mới được!   Nhưng khi cô tìm ra được người đàn ông đó, rốt cuộc cô lại lùi bước…   Lời của tác giả:   Hơi Ấm là một câu chuyện tình yêu của một chàng hoàng tử tự kỷ yêu một Thiên Nga Đen. Nữ chính không phải dạng hiền lành. Nam chính lại có dục vọng chiếm hữu cực mạnh, tự kỷ cấp độ thấp. Sẽ có những hành động biến thái khẩu vị nặng, các bạn cần cẩn thận khi sa hố.   Lời Người Dịch:   Sau khi đọc câu truyện “Tên của em là bệnh của anh” “Gả cho Lâm An Thâm”, mình trở nên cuồng vì những anh nam chính hơi có tí bệnh tự kỷ cấp độ thấp. Nên khi đọc văn án và lời giới thiệu của “Hơi Ấm mình đã đào hố ngay không cần suy nghĩ.    Tác giả Phong Tử Tam Tam được biết đến với những tác phẩm "Nghịch Lửa", “Lấy Tên Ai Lặng Lẽ Yêu Em”, “Trọn Đời Bình An”, "Cám ơn em đã can đảm yêu anh", “Sắc Màu Ấm”... với những tình tiết được xây dựng độc đáo hấp dẫn. Kể từ truyện Sắc Màu Ấm được viết vào đầu năm 2013, Tam Tam đã trút bỏ lối viết nhẹ nhàng trước đây, và chuyển sang lối viết mang phong cách “đặc sắc” hơn.   Hi vọng câu truyện Hơi Ấm sau sẽ mang đến những phút giây thư giãn cho mọi người sau một ngày làm việc mệt nhọc nhé. Mời các bạn đón đọc Hơi Ấm  của tác giả Phong Tử Tam Tam.
Hành Trình Về Thị Trấn Buồn Tênh - Nhiều Tác Giả
Hành Trình Về Thị Trấn Buồn Tênh Thông Tin Nguồn: Romance Book Tác giả: Nhiều tác giả Thể loại: Truyện Gay, Truyện Ngắn, Đam mỹ, Văn học Việt nam Ebook: Romance Book Đăng: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com GIỚI THIỆU   Hành Trình Về Thị Trấn Buồn Tênh – Tình yêu trai Việt, nghe kể chuyện đời nhau​ ​ Bạn đang nghĩ: “Lại một cuốn sách lá cải, câu khách. Lại những chuyện sốc và sex rẻ tiền.” Bạn sẽ nghĩ lại ngay sau khi đọc xong truyện đầu tiên trong tập sách này.​ ​ Cái thứ tình yêu vốn còn bị cấm kị, còn bị kiêng dè, còn lắm kẻ dè bỉu, nên nó bị đè nén, bị chèn ép, nó không được bộc lộ là nó, không được tự do nói lên tiếng nói và khát vọng của chính nó. Kéo theo đó là biết bao nhiêu hệ lụy. Những người vợ, người mẹ, người yêu… họ sẽ đón nhận sự thật này ra sao, họ đã hành xử thế nào. Những người trong cuộc họ nghĩ gì, mong ước gì, họ đã phải đối diện với chính mình, với mọi người như thế nào. Họ đã sống ra sao và tương lai của họ sẽ đi về đâu... Đó là cả một chặng đường dài mà chúng ta mới chỉ bắt đầu bước chân vào cuộc hành trình.​ ​ Được chọn lọc từ các bài dự thi gửi về cho cuộc thi truyện ngắn hằng năm do Diễn đàn Tình yêu trai việt tổ chức. Những câu chuyện có thể do người trong giới, ngoài giới, có thể là hồi ký, có thể là những chuyện có thật trong cuộc đời của người viết, cũng có khi chỉ là hư cấu… Nhưng tất cả đều rất thật, đầy xúc động, sâu sắc và nhân văn. Đến đây, bạn sẽ hiểu vì sao bạn đã nhầm khi nghĩ rằng nó là một “cuốn sách lá cải, rẻ tiền, câu khách”.​
Hẹn đẹp như mơ - Phi Ngã Tư Tồn
Tên ebook: Hẹn Đẹp Như Mơ (full prc, pdf, epub)   Tác giả: Phi Ngã Tư Tồn     Thể loại: Lãng mạn, Ngôn tình, Tiểu thuyết, Văn học phương Đông     Công ty phát hành: Quảng Văn     Nhà xuất bản: NXB Văn Học     Trọng lượng vận chuyển: 460 grams     Kích thước: 14.5 x 20.5 cm   Dịch giả: Keichan (Huyền Trang)   Số trang: 432   Ngày xuất bản: 08/2012   Nguồn: trangsachhong.com   Ebook: http://www.dtv-ebook.com   Bìa sách Hẹn đẹp như mơ - Phi Ngã Tư Tồn Giới thiệu:     Một câu chuyện dịu dàng và đầy xúc cảm.       Tình yêu đẹp của tuổi thanh xuân mơn mởn, những thời khắc ấm áp, tuyệt đẹp của mối tình Mạnh Hòa Bình và Vưu Giai Kỳ mãi mãi sẽ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp đến mức không chân thực. Mối tình ấy khép lại, rồi Nguyễn Chính Đông bước vào cuộc đời của Giai Kỳ một cách lạ lùng.       Giằng xé giữa quá khứ và thực tại, giữa tình yêu và sự cao thượng, giữa hận thù và tin yêu, Giai Kỳ đã chọn lựa điều gì để có thể đem lại hạnh phúc cho mình và những người mình yêu?       Có nhiều khi, chúng ta cứ ngỡ rằng cái mình từ bỏ chỉ là tình cảm trong một thời điểm, nhưng đến phút cuối mới biết rằng, hóa ra nó là cả cuộc đời.   “Tình mềm tựa nước, Hẹn đẹp như mơ”… Một áng văn dịu dàng vô tận của Phỉ Ngã Tư Tồn mà bạn không thể bỏ qua.   Hẹn đẹp như mơ, đó là lời hứa hẹn 100 năm của Nguyễn Chính Đông và cả Vưu Giai Kỳ.    Tình yêu không nhất thiết phải là bên nhau thiên trường địa cửu. Thời gian thích hợp để gặp một người tri kỷ đã là hạnh phúc, thời gian thích hợp để gặp một người thích hợp là hạnh phúc trọn vẹn. Vưu Giai Kỳ gặp Nguyễn Chính Đông khi niềm tin vào sự sống đã gần cạn kiệt. Nguyễn Chính Đông gặp Vưu Giai Kỳ, yêu Vưu Giai Kỳ khi sự sống của bản thân cũng gần cạn kiệt. Hai con người cạn kiệt, gặp nhau, thành tri kỷ, và yêu nhau, thành thiên trường địa cửu.      “Gặp đúng người, đúng thời điểm là Hạnh phúc Gặp đúng người, sai thời điểm là Bi thương Gặp sai người, đúng thời điểm là Bất lực Gặp sai người, sai thời điểm là Thê lương”     Vưu Giai Kỳ yêu Mạnh Hòa Bình ở sai thời điểm, dù tình yêu đó có đẹp đến mấy, người đó có sẵn sàng trả giá và hy sinh để tình yêu tồn tại cách mấy thì cũng không vượt qua được ranh giới của chính bản thân Vưu Giai Kỳ. Người ta không thể nào yêu mà cứ canh cánh trong lòng nỗi đau mình là gánh nặng của người khác, mà Vưu Giai Kỳ thì càng không. Mạnh Hòa Bình sẵn sàng từ bỏ tất cả, để ở bên Giai Kỳ. Mà cái Giai Kỳ phải từ bỏ là lòng tự trọng bị chà đạp của bản thân, cái chết của người cha, sự đau thương của tình yêu để ở bên Mạnh Hòa Bình. Tình yêu ở đây, không hề có đúng - sai, chỉ là việc nó đến không đúng lúc. Tình yêu lúc nào cũng trông chờ vào duyên phận, duyên là do trời định, phận là do người tạo. Gặp nhau, yêu nhau, nhưng càng mong manh và yếu ớt.   Tình yêu của Vưu Giai Kỳ và Mạnh Hòa Bình cũng giống như câu chuyện "Cái Bóng" trong truyện cổ Andersen vậy. Không biết khi nào là thật, khi nào là giả. Những thứ tưởng chừng càng dễ vượt qua thì càng ảnh hưởng nặng nề.   Vưu Giai Kỳ, ngay từ bé, đã hiểu nỗi khổ của người mẹ, khát khao đi tìm hạnh phúc trong cái lẽ thường mà người ta khinh bỉ là "bỏ trốn theo trai", rồi cả sự cảm thông khi người mẹ gặp bất hạnh. Người phụ nữ như vậy thì càng không thể vượt qua những thứ tưởng chừng là "tình yêu sẵn sàng vượt qua" - sự tự tôn của bản thân và gia đình để bất chấp tiếp tục tình yêu với Mạnh Hòa Bình. Dù yêu, dù đau đớn, nhưng vẫn buông xuống. Cầm lên được, thả xuống được. Chính vì vậy, tình yêu của Mạnh Hòa Bình và Vưu Giai Kỳ mới là bi thương.   Giai Kỳ cũng như một giấc mộng của Mạnh Hòa Bình "Giai Kỳ như mộng". Và cũng là giấc mộng của Nguyễn Chính Đông, chỉ khác là, giấc mộng này còn chờ sự bắt đầu ở 100 năm sau.   Nguyễn Chính Đông và Vưu Giai Kỳ bắt đầu từ 1 chiếc bật lửa, người ta gọi đó là cơ duyên. Khi Nguyễn Chính Đông cố gắng để yêu Vưu Giai Kỳ, thì tình yêu đó trở thành tình yêu tuyệt vọng của con người biết mình không còn khả năng để yêu và được yêu.   Nguyễn Chính Đông mua lại căn nhà cho Giai Kỳ, và cũng khi đó, tình yêu của Giai Kỳ thật sự bùng nổ, mà nó càng bùng nổ mãnh liệt bao nhiêu thì càng đau thương bấy nhiêu. Không ai biết, căn nhà đó biểu trưng cho sự ấm áp của tình thân mà Vưu Giai Kỳ khao khát từ khi người cha qua đời. Giai Kỳ sống, mà người ta không biết được, cuộc sống đó rốt cuộc còn có mầm sống hay không, cha mất, nhà mất, người yêu đi mất, tình yêu mất, mẹ sống đau khổ. Chính bởi vậy, ngôi nhà đó tượng trưng cho tất cả mạch sống mà Vưu Giai Kỳ cần. Mà Nguyễn Chính Đông hiểu. Đó là tri kỷ. Hiểu được, có một ngày cô sẽ về, cũng giống như có một ngày anh sẽ chết vậy. Càng thấu hiểu thì càng đau đớn, càng đau đớn thì càng tuyệt vọng. Tuyệt vọng vì biết được khả năng có thể được yêu nhưng lại không có khả năng để tiếp nhận và duy trì tình yêu.    Mà Vưu Giai Kỳ cũng bắt đầu tình yêu với Nguyễn Chính Đông bằng 2 sự chọn lựa đầy bi thương. Lựa chọn lần thứ nhất là yêu Nguyễn Chính Đông. Lựa chọn lần thứ hai là không nói cho Nguyễn Chính Đông biết tình yêu đó.  Để khi anh chết rồi, cô vẫn lựa chọn lên máy bay như mong ước của anh. càng quay đầu, càng đau thương. Nếu đã có cơ hội gặp lại ở 100 năm sau thì sao lại phải đau thương cho 1 lần chia cắt nhất thời.   Truyện kết thúc với hình ảnh Vưu Giai Kỳ đeo chiếc nhẫn thay cho mặt dây chuyền, với lí do: tay trái đã đeo nhẫn kết hôn, tay phải làm việc, vì thế, đeo lên dây chuyền để gần tim. Mỗi lần cô thở là mỗi lần cô sống cho cả ước vọng của cả cô và anh, sống cho một cuộc đời không trọn vẹn của Nguyễn Chính Đông. Không có hình ảnh của chồng Giai Kỳ, chỉ có đứa con tên là Kỷ Niệm. Cho đến cuối cùng, Giai Kỳ vẫn sống, vẫn bắt đầu cuộc sống mới, với một người chồng mới, không phải là Mạnh Hòa Bình. Cả câu chuyện là một sự hồn nhiên đầy bi kịch, bởi vì cả nước mắt và nụ cười cùng song hành với nhau. Kết thúc luôn dựa vào cái bóng của duyên phận, mà đời người luôn bị bao trùm bởi cái bóng khổng lồ ấy.   Ở đây không có công chúa và hoàng tử, không có cô bé lọ lem và bà mẹ kế độc ác, không có sau bao đau thương thì đi đến bến bờ hạnh phúc. Ở đây chỉ có sự ngậm ngùi của một tình yêu đầy khát vọng, có sự cặm cụi miệt mài yêu thương để đối lấy lời hứa hẹn cho 100 năm sau, 100 năm của sự vĩnh hằng. Ở đây, có chú lính chì đứng bằng một chân, dũng cảm sống và chết đi, cùng cô vũ nữ cũng đứng bằng một chân.    Giống như thông điệp một bộ phim hoạt hình đoạt giải Oscar "Spirited Away" đã nói: Tuổi thơ đang đến thì phải chấp nhận nó sẽ ra đi. Mọi thứ tốt đẹp rồi phải từ bỏ, để trưởng thành và để lớn lên.   Mời các bạn đón đọc  Hẹn đẹp như mơ của tác giả Phi Ngã Tư Tồn.
Hồng Nhan Lộ Thủy - Trương Tiểu Nhàn
Tên ebook: Hồng Nhan Lộ Thủy (full prc, pdf, epub) Tác giả: Trương Tiểu Nhàn Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Ngược luyến, Văn học phương Đông Edit: Phong Lin Beta: Rabbitlyn aka Thỏ Độ dài: 20 chương Poster: HappyOneday Tạo ebook:  christylam Nguồn: christylam.wordpress.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa Hồng Nhan Lộ Thủy - Trương Tiểu Nhàn Giới thiệu:   Tôi nằm im lắng nghe tiếng phát thanh viên vang vọng từ radio.   Bỗng nhiên tôi bật cười. Anh thành công như thế, chắc hẳn là rất hạnh phúc. Vết thương đã không còn rỉ máu nữa, tôi đã từng nếm trải mùi vị của sự tan vỡ, nên sẽ không đau khổ nữa, cũng sẽ không bị dục vọng và hối hận giày vò nữa…   - – – – -   Lời người edit:    Nếu bạn là người tim yếu, thì tốt nhất nên nhảy hố này, đơn giản là nó sẽ rèn luyện cho tim bạn khỏe lên ^^   Truyện thực tế, nên sẽ không có những chi tiết mơ mộng của ngôn tình, nữ chính Hình Lộ không phải là cô gái yếu đuối, cô ấy có sự ngây thơ của tuổi mới lớn, nhưng cũng có sự thục dụng của người trải đời, Hình Lộ vừa đáng thương, vừa đáng giận, vừa đáng trách…     Còn cảm nhận của bạn về nữ chính thế nào? Hãy đọc và tự đưa ra kết luận nhé.