Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xin Lỗi, Anh Nhận Nhầm Người

Truyện tình yêu của tiểu sinh Tô Phách và đạo diễn nhỏ Hứa Thanh Tranh nhẹ nhàng lại ngọt như đường phèn. Tám năm trước, khi Tô Phách nhận nhầm Thanh Tranh là cô bé cùng đóng phim năm xưa nên đối xử với cô rất dịu dàng tận tâm khiến trái tim Thanh Tranh rung rinh quá đỗi. Vậy mà anh nỡ lòng nào thốt lên câu Xin lỗi anh nhận nhầm người rồi bị lôi đi mất làm Thanh Tranh rầu rĩ cho mối tình 20 ngày năm đó chưa kịp bày tỏ trực tiếp thật lâu. Tám năm sau, anh trở thành tiếu sinh nổi tiếng trong đoàn kịch, còn cô lại là đạo diễn thực tập ở chỗ anh. Lần này cả hai đều thận trọng không dám nhận ra nhau. Tô Phách sợ mình tỏ tình nhanh quá làm cô nương nhà người ta sợ nên anh kiên trì nhích từng bước nho nhỏ. Thanh Tranh vì sợ câu Xin lỗi năm đó nên cứ lảng tránh và vờ không hiểu những hành động của anh. Thời gian tiếp xúc càng lâu, Tô Phách càng cảm mến đạo diễn nhỏ tài hoa của anh, Thanh Tranh cũng thêm yêu mến những diễn viên kịch Côn Khúc vừa tài năng vừa xinh đẹp. Nên khi Tô Phách tỏ tình sau đêm diễn, Thanh Tranh đã đồng ý ngay lập tức. Tác giả giới thiệu về Côn Khúc và một số trích đoạn nổi tiến, tuy không tỉ mỉ nhưng cũng có thể hình dung đôi chút về bộ môn nghệ thuật mang tính ước lệ và xa xưa vẫn còn được duy trì cho đến hiện nay. Truyện hơn 300 trang, thêm 100 trang ngoại truyện, không cao trào, chỉ có không khí ngọt ngào đầy bong bóng hồng và “cẩu lương” rải khắp nơi thôi! *** "Trái tim anh có một lỗ hổng, lấy nghìn năm đợi em để lấp đầy." Thế giới này như một hệ thống hình ảnh không ngừng thay đổi, mà anh đứng ở bên ngoài, không biết mình đang ở đâu, vào ngày nào tháng nào. Anh chỉ biết, có một người đời này anh nhất định phải gặp. Phó Bắc Thần trong mắt mọi người quả thực rất xứng với cái danh quân tử khiêm tốn, ấm áp như ngọc. Dù là gia thế hay con người đều có thể gọi là hoàn hảo. Chỉ có mình anh biết rằng, linh hồn anh không hề hoàn chỉnh. Những cảnh trong mơ rời rạc mà kéo dài đó làm anh biết, giấc mơ là những ký ức kiếp trước của anh, ký ức anh không muốn quên đi. Trong mơ có cô mà anh đã khắc sâu trong tâm trí, vào tận xương tủy. Cho tới khi Trình Viên Viên xuất hiện, chỉ cần liếc nhìn một cái, trái tim anh đã dậy sóng. Anh bằng lòng, trong những năm còn sống, đánh cược tính mạng, nhận hết tai họa thay cô. Anh lấy sự dịu dàng dệt nên một tấm lưới vô hình, lẳng lặng phủ lấy cuộc sống của cô. "Anh chưa từng hôn ai khác." "Cũng chưa từng nghĩ đến ai khác." "Chỉ có em, là anh muốn ở bên trọn đời." Dù là kiếp trước, hay là kiếp này, anh đều muốn luôn luôn ở bên em. *** Lúc trước, tôi có nhìn thấy trên mạng xã hội một cái topic như thế này: Hãy nói về một kỷ niệm xấu hổ nhất của bạn thời thanh xuân đi nào? Đến khi đọc câu chuyện này, tôi lại lập tức nhớ đến topic đó. Nếu để Hứa Thanh Tranh nhìn thấy, có lẽ cô ấy sẽ ngay lập tức viết ra câu chuyện của mình và Tô Phách, bởi vì nó quá xấu hổ đến nỗi mà gần 8 năm sau đó, khi cô tình cờ gặp lại anh, cô chỉ mong sao anh đừng nhận ra mình. Tại sao cô có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà lại mong anh đừng nhận ra cô? Bởi vì cuộc gặp gỡ định mệnh lúc đó chỉ kéo dài 20 ngày và kết thúc bằng một câu nói của Tô Phách: Xin lỗi em, anh nhận nhầm người. À, thì ra vì nhầm người nên anh mới dịu dàng với cô như vậy, vì nhầm người nên mới giúp đỡ cô như vậy, vì nhầm người nên mới chu đáo khiến cô ngu ngốc mà lao vào như vậy? Hứa Thanh Tranh chỉ là một cô gái mới lớn thôi, da mặt vẫn mỏng lắm, người ta đã nói đến vậy rồi mà mình còn ý nghĩ không an phận thì quả là ngu ngốc. Thế nên, sau đó cô đã từ bỏ môn đàn cổ mà nhờ nó cô mới gặp được anh, cũng từ bỏ người con trai đầu tiên khiến cô rung động. Hứa Thanh Tranh nghĩ rằng có lẽ cả đời này mình sẽ không gặp lại anh nữa, mà cho dù có gặp lại, anh cũng chưa chắc đã nhận ra cô, thời gian ngắn ngủi thế kia mà. Cũng có thể anh đã gặp được người anh muốn gặp, sẽ không “nhận nhầm” nữa. Nếu đã thế thì gặp lại nhau cứ xem như chưa từng quen biết là xong. Hứa Thanh Tranh, nói được, làm không được. Vào năm cô sắp tốt nghiệp đại học, cô đi theo đoàn kịch Côn Khúc của chú hai nhà mình và gặp lại Tô Phách. Mọi cảm xúc bị cô chôn vùi đè nén bấy lâu nay hiện giờ chỉ tập trung vào một chỗ, xấu hổ muốn chết! Nhưng dù vậy, cô vẫn cố tỏ ra bình thản và cách xa anh nhất có thể. Nhưng dường như người đàn ông tài sắc vẹn toàn này lại có gì đó không đúng lắm. Có vẻ như anh thật sự không nhận ra cô, nhưng hành động và lời nói lại thân thiết như vậy, như có như không quan tâm cô như vậy, là ý gì? Hứa Thanh Tranh không muốn nhận thêm bất cứ một câu nói “anh nhận nhầm người” nào nữa đâu. Tình hình cứ như vậy, cô càng cách xa, anh càng muốn lại gần. Cuối cùng, sau một đêm biểu diễn thành công, cũng là đêm cuối cùng cô làm việc cùng anh, Tô Phách đã mạnh dạn nắm tay Hứa Thanh Tranh và nói: “????????ℎ ????????̀ ????????̂ ????ℎ????́????ℎ, ????????̛????̛̀???? ????????̂́???? ????????????̂̉???? ℎ????̣???? ????????̣????ℎ, đ????̃ ℎ????́???? ????????̣????ℎ ????????̛????̛̀???? ????????̣̂???? ????????̆???? ????????̂̀????. ????????̛̉ ????ℎ????́????ℎ ????ℎ????̂???????? ????ℎ????????̂̀????, ????????́????ℎ ????????́????ℎ ????????̃???????? đ????̛????̛̣????, ????????????̂́???? ????????̀???? ????????́???? ????????́???? ????̆???? ????ℎ????̛????̛̀???????? ????????????̀???? đ????̛???? ????????????̉????, ???????????? ℎ????̉????, ???????? ????????́ ????????̂̀???? ????????ℎ ????ℎ????̂?????????” Cần, đương nhiên là cần chứ. Nhưng cho đến tận lúc đã gật đầu đồng ý, Hứa Thanh Tranh vẫn không hiểu tại sao mình lại thiếu nghị lực như vậy. Có lẽ là vì vẫn còn một chút uất ức của ngày xưa, ngày đó anh nhận nhầm người nên không thích em, cuối cùng bây giờ vẫn thích đấy thôi. Cũng có lẽ bởi vì tình cảm ngày xưa dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn, là anh nhận nhầm nên mới quan tâm cô, nhưng bản thân cô thích anh là sự thật. Trong suốt khoảng thời gian xa cách đó, cả hai đều không có tình yêu nào khác. Thôi thì xem như, thời gian đã thay cô trả thù anh rồi. Nhưng có một sự thật mà Hứa Thanh Tranh không biết, đó chính là trước khi tỏ tình với cô, Tô Phách đã suy nghĩ, “gương vỡ lại lành” thì thắng lợi lớn hay yêu lại từ đầu mới thắng lợi lớn đây? Bởi vì không chỉ có cô, mà anh cũng là người nhận ra đối phương sau lần gặp lại đầu tiên ấy. Đã tám năm rồi, kể từ giây phút anh nói câu nói đó, anh đã không còn nhìn thấy cô nữa. Hứa Thanh Tranh nghĩ rằng anh áy náy, nhưng không phải. Anh nói rằng đó không phải là áy náy, mà là nhớ mãi không quên. Trong cuộc đời mỗi người, sẽ vì những lý do nào đó mà gặp gỡ nhau, có thể ở lại, cũng có thể lướt qua. Một câu “Xin lỗi, anh nhận nhầm người” của Tô Phách đã lấy đi nhiệt huyết mối tình đầu của một cô gái trẻ, nhưng người hối hận lại là anh. Anh nhận nhầm người là thật, nhưng tình cảm anh dành cho em cũng là thật. Chỉ là lúc ấy... anh không biết. … Một câu chuyện nhẹ nhàng của đôi bạn trẻ yêu thích văn hóa âm nhạc truyền thống. Tình cảm của họ nảy mầm và lớn dần lên trong sự nỗ lực của cả hai, cùng với sở thích chung về môn nghệ thuật Côn khúc truyền thống. Trong câu chuyện nhắc đến rất nhiều khái niệm về Côn khúc và những vở kịch nổi tiếng, diễn giải rất nhiều kiến thức về bộ môn nghệ thuật này, đây cũng là một cách khiến lớp trẻ có thể tìm hiểu và giữ gìn bản sắc văn hóa nghệ thuật của đất nước mình. Tình cảm của Tô Phách và Hứa Thanh Tranh khó có thể phân định rạch ròi giữa “gương vỡ lại lành” hay là “mưa dầm thấm lâu”, chỉ biết rằng tình cảm này đến rất tự nhiên, cũng thật nhẹ nhàng. Bỏ lỡ nhau thời thanh xuân, lại tìm thấy khi trưởng thành, không phải là lúc quay ngược thời gian để xem ai đúng ai sai, mà cả hai đều hiểu rõ, từ giây phút này, trân trọng từng khoảnh khắc. (Được review bởi fanpage Review Ngôn Tình) Mời các bạn đón đọc Xin Lỗi, Anh Nhận Nhầm Người của tác giả Cố Tây Tước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy - Vân Ngao
Anh từng vì em mà từ bỏ cả tôn nghiêm, vì em mà phá vỡ lớp băng lạnh lẽo bao bọc trái tim mình, trao cho em tấm chân tình tha thiết. Còn em lại vì chuyện quá khứ mà giận dỗi vô cớ với anh, nhưng anh vẫn một mực nhường nhịn em. Em được nuông chiều từ bé, không biết làm việc nhà, anh không một lời oán thán. Hôm nay em lại sắp rời xa nơi này, đến một nơi xa xôi muôn trùng, để anh lại một mình với nỗi cô đơn. Chỉ cần là chuyện tốt cho em, anh đều gật đầu tán thành. Tình yêu của anh vẫn chưa nhận được đền đáp xứng đáng. Em phải làm sao để bù đắp cho anh đây?  Một câu tình đầy lãng mạn cũng như lời tâm sự của anh dành cho cô được thể hiện trong tác phẩm Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy của tác giả Vân Ngao. Anh đã vì cô mà hi sinh rất nhiều thứ, anh hi sinh luôn sự tôn nghiêm của một người đàn ông, anh luôn muốn tốt cho cô, luôn ủng hộ cô, bên cô mỗi lúc buồn. Vật mà chỉ vì chuyện quá khứ mà cô lại rời xa anh. Tình yêu của anh bao giờ mới được cô đáp trả ? Không lẽ ông trời đang trêu anh sao !!! *** Đỗ Phong nhìn theo chiếc máy bay cao tít tắp trên bầu trời, lòng năng trĩu. “Tiểu Đỗ, cô chú về đây, cháu giữ gìn sức khỏe.” Bố mẹ Nguyễn Vân tạm biệt anh. Vừa nãy, Nguyễn Vân khóc lên khóc xuống, bố mẹ phải đắt cô vào cửa soát vé. “Vân Vân nó còn trẻ con như thế, chúng ta đổ nó ra nước ngoài sống một mình, có phải không ổn lắm không?” Mẹ cô vừa khóc vừa nói. "Nó dù sao vẫn phải tự lập, để nó ra nước ngoài rèn luyện cho trưởng thành. Bên đó người Hoa cũng đông, bà yên tâm đi.” Bố Nguyễn vừa an ủi vợ, vừa động viên Đỗ Phong. Vừa nãy, ông nhìn thấy Đỗ Phong lén lút đưa tay áo lên quệt mắt. Trước lúc làm thủ tục, Nguyễn Vân còn khăng khăng tóm lấy tay Đỗ Phong không chịu buông. Sinh ly tử biệt khiến người ta đột nhiên già đi. Khoảnh khắc ấy, ông phát hiện ra trên mặt Đỗ Phong tăng thêm nét tang thương, thần sắc anh ngây dại, trái tim dường như đã đi theo Nguyễn Vần, chỉ còn lại cái xác ở đây. Trở về từ sân bay, Đỗ Phong thẫn thờ đi vào phòng. Mùi hương của Nguyễn Vân vẫn còn đọng lại trong không khí khiến anh nhớ lại đêm ấy. Cô rất chủ động, giao toàn bộ tinh thần lẫn thể xác cho anh. Anh không the kiềm chế nổi bản thân, đắm chìm trong sự mê hoặc của cô. Những nụ hôn cuồng nhiệt rơi trên da thịt Nguyễn Vân, những cái ôm thật chặt như muốn mang cơ thể đối phương hòa làm một với mình. Cuối cùng, cả hai chim vào giấc ngủ trong vòng tay nhau. ... Mời các bạn đón đọc Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy của tác giả Vân Ngao.
Tình Đầy Hennessy - Dạ Dao
Trong tâm trí mỗi người chắc chắn đều có một bóng hình mà khi gặp gỡ sẽ khiến trái tim rung động. Rõ ràng là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, nhưng lại luôn muốn gần nhau hơn, gần nhau hơn chút nữa… Thế là, từ bỏ thế giới vốn thuộc về mình, chạy về phía đối phương. Nhưng, kết quả nhận được lại là mình đầy thương tích, ước mơ tan nát vụn vỡ. Thì ra, không phải chuyện gì cũng chỉ cần cố gắng là có thể làm được. Làm tổn thương lẫn nhau, sau đó cùng quên đi tất cả. Có lẽ, vào một buổi chiều nào đó của nhiều năm sau, bạn sẽ lại nhớ đến một người như thế. Anh đã sớm hóa thành hạt cát bé nhỏ, tồn tại trong sâu thẳm tâm hồn, không còn khiến trái tim nổi những cơn sóng lăn tăn nữa. Còn có một bóng hình khác. Không có sự rung động “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, có lẽ đến một chút cảm giác thân thiện cũng không, thậm chí là có ác cảm. Nhưng, anh lại giống như không khí vậy, không ngừng được hít vào lấp đầy trong buồng phổi, chầm chậm dung hòa trong huyết dịch. Khi bạn bị tổn thương, anh sẽ đứng ở một nơi xa xăm lặng lẽ chăm chú dõi theo, khi trái tim bạn mỏi mệt, trong khoảnh khắc chợt quay đầu nhìn lại, anh vẫn đứng ở đó. Anh đứng phía bên kia con đường Hennessy, không cao to, không điển trai nhưng lại làm bạn cảm thấy an tâm một cách lạ kỳ. Có đôi khi, yêu chính là sự gặp gỡ của hai tâm hồn cô đơn. Cũng giống như Trần Dư Phi và Nhiếp Phong. Điều tôi muốn nói với mọi người, chính là như vậy. *** Trong thành phố này, em có thể mở miệng thật lớn và hít thở Tràn ngập trong không khí là sự dịu dàng và mùi hương của anh Chắc chắn anh biết em yêu anh Nhưng chắc hẳn anh không thể biết em yêu anh đến nhường nào… Trần Dư Phi là một cô gái có cuộc sống hạnh phúc mà ai cũng ngưỡng mộ, nhưng thực ra, phía sau hạnh phúc ấy lại là những phiền muộn khó nói. Trong một lần cảm thấy cùng cực cô đơn và buồn chán, Trần Dư Phi đã đi bar uống say và trải qua cuộc tình một đêm với anh chàng gảy đàn ghita đẹp trai, tuấn lãng.  Sau khi tỉnh rượu, cô liền bỏ đi. Bạn thân của Trần Dư Phi là Đoàn Vân Phi bị gia đình ép hôn kịch liệt, trong tình cảnh không còn cách nào khác, anh đành đưa cô bạn thân về nhà giả làm bạn gái để ra mắt bố mẹ. Tại nhà của Đoàn Vân Phi, tình cờ Trần Dư Phi phát hiện anh chàng gảy đàn ghita ngày nào chính là anh họ của Đoàn Vân Phi, Nhiếp Phong. Sự tình không chỉ dừng lại ở đó khi Trần Dư Phi đột ngột bị sảy thai khiến Nhiếp Phong càng cho rằng, cô là một cô gái lăng nhăng, tồi tệ… *** Ba năm sau. Sau khi tiếp nhận công ty sản xuất rượu thuốc lá đường của bố mẹ, Trần Dư Phi có thể xem như đã cảm nhận được những vất vả cực nhọc của họ trước đây. Kinh doanh một doanh nghiệp còn phức tạp hơn rất nhiều so với công việc tài vụ đơn thuần trước đây, đặc biệt là đối với người phụ nữ trẻ tuổi không được cởi mở hướng ngoại lắm như Trần Dư Phi, phải giao tiếp với tầng tầng lớp lớp đủ các hạng người, cần phải có thời gian rèn luyện lâu dài. Thật may ba năm nay, cũng có thể coi như cô thích ứng rất tốt, không chỉ tiếp nhận toàn bộ công tác quản lí của công ty mà còn dần dần đã tìm được phương pháp làm việc thích hợp với riêng cô, không luống cuống giống như khi mới bắt đầu nữa. Thời gian ba năm, thu nhập và lợi nhuận của công ty đều được nâng cao đáng kể, đặc biệt là năm nay, hiệu quả và lợi ích đặc biệt tốt, tổng giám đốc Trần trẻ hào phóng hơn tổng giám đốc Trần già, bao lì xì tặng cho công nhân dày hơn năm ngoái không ít, trên dưới công ty dạt dào lòng cảm kích. Trần Dư Phi cũng rất vui mừng, vì thế sau khi bận rộn xong khoảng thời gian đỉnh điểm của công việc, vừa qua Tết liền cho phép mình nghỉ dài ngày, một mình đi Hong Kong. Nhóm nhạc Nightwish mà cô yêu thích nhất lại tới Hong Kong làm liveshow, lần này không thể không đến xem, bởi vì lần này họ chỉ biểu diễn hai buồi ở châu Á, người một buổi ở Hong Kong, buổi kia là ở Nhật Bản, có lẽ cô sẽ không thể chạy theo nghe thêm một lần nữa. Vé đã được đặt trước trên mạng, nơi ở cũng đặc biệt chọn khách sạn Grand Hyatt lần trước xem liveshow đã từng ở, xuống máy bay bắt xe bus tới trạm đường Hennessy, cầu vượt cho người qua đường, nơi không xa là khách sạn. ... Mời các bạn đón đọc Tình Đầy Hennessy của tác giả Dạ Dao.
Ngắm Hoa Nở Trong Sương - Ngải Mễ
"Tình yêu không nhất thiết phải mất đi lý trí.” “Không mất lý trí có còn gọi là tình yêu nữa không?”… Đó là câu hỏi trăn trở xuyên suốt "Ngắm hoa nở trong sương", cuốn bán tự truyện của Ngải Mễ, tác giả của rất nhiều tác phẩm bán chạy tại Trung Quốc. Vậy tình yêu và lý trí liệu có song hành? Ngắm hoa nở trong sương là câu chuyện kể về tình yêu của Ngải Mễ và Allan - Người con trai duy nhất Ngải Mễ từng yêu. Ngải Mễ gặp Allan khi cả hai vừa bước chân vào giảng đường đại học. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã dành trọn trái tim cho anh. Trong khi Allan là Hotboy trong trường, được vô vàn cô gái theo đuổi thì Ngải Mễ lại là một cô gái rất đỗi bình thường. Do lo sợ trái tim Allan sẽ thuộc về người khác nên vào một ngày, Ngải Mễ đã chủ động tỏ tình với Allan. Allan đáp lại tình yêu của Ngải Mễ nhưng luôn giữ khoảng cách và dè chừng trước tình cảm này. Ngải Mễ và Allan đã gặp được nhau, đến với nhau trong tình yêu nhưng trong tình yêu đó vẫn còn những vết gợn. Liệu Allan có yêu Ngải Mễ thật lòng? Và tình yêu của Ngải Mễ dành cho Allan có còn lý trí? *** Một nguyên nhân quan trọng khiến tác phẩm Ngắm hoa nở trong sương được mọi người quan tâm, yêu thích là do rất nhiều người tìm thấy hình bóng của mình ở nhân vật Ngải Mễ. Ngải Mễ thường hay đưa ra đủ mọi thắc mắc, thường nổi cáu và thích “lo bò trắng răng”, thường nghĩ ngợi linh tinh, đây là đặc điểm chung của rất nhiều cô gái. Niềm hy vọng gần như tuyệt vọng được miêu tả trong Ngắm hoa nở trong sương cũng là điều rất nhiều người từng được trải nghiệm. Có lẽ chỉ cần bạn đã từng yêu một cách chân thành thì bạn rất khó tránh khỏi cảm giác vô vọng này, có lúc là sự vô vọng thật sự, có lúc là sự vô vọng do mình tự tưởng tượng ra để hù doạ mình. Độc giả tìm được hình ảnh của chính mình ở nhân vật Ngải Mễ, phát hiện ra một chân lý: Hoá ra thế gian này cũng có kẻ ngốc như mình. Nếu câu chuyện này được viết trên góc độ Allan thì chẳng còn gì để nói, vì từ đầu đến cuối Allan luôn là đối tượng bị xỏ mũi. Bạn thử tưởng tượng ra Allan ở hoàn cảnh sau: Sau những tháng ngày cùng cực, đen tối mà không có ai chia sẻ, Allan rời xa Ngải Mễ và thuê một căn phòng tồi tàn tại một con ngõ nhỏ thành phố J để ôn thi GRE, TOEFL, ngày ngày nhìn Ngải Mễ và Tiểu Côn “dập dìu tài tử giai nhân”. Allan nghĩ anh chàng Tiểu Côn này là nhân vật “xuất chúng hơn người”, lại dám giết người, phóng hỏa, si tình như Rhett Butler. Ngải Mễ tìm được đức lang quân lý tưởng như thế, Allan không mừng cho cô ư? ... Mời các bạn đón đọc Ngắm Hoa Nở Trong Sương của tác giả Ngải Mễ.
Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau - Mị Bảo
Nếu gọi thế giới của người sống là ánh sáng thì bóng đêm kia mang trong mình nó những gì? Một nét liêu trai, một chút ma mị nhưng không kém phần chân thật, Mị Bảo nhẹ nhàng dắt người đọc vào cuộc sống của một cô bé sở hữu năng lực nhìn thấy những vong hồn vất vưởng. Làm cầu nối giữa hai thế giới, mắt nhìn được những thứ người thường không thể thấy nhưng Thẩm Linh Tố vẫn là một cô gái bình thường bé nhỏ giữa dòng đời. Với cô, năng lực kia chỉ khiến thế giới như rộng lớn hơn, và cô thì lọt thỏm trong đó. Mối tình đầu tan vỡ giúp cô rõ hơn lòng người nông sâu, người thân lần lượt có rồi lại mất giúp cô biết cách đứng vững hơn trên đôi chân mình. Cô điềm nhiên đứng nhìn cuộc đời, thấm nhuần quy luật nhân quả gieo gì gặt nấy. Kẻ lòng dạ hiểm sâu đến cuối cùng cũng nhận lại kết quả xứng đáng, vậy còn người tốt thì sao? Số phận chung của nữ giới nhà họ Thẩm liệu có rẽ sang hướng khác trong tay cô? Câu chuyện chỉ điểm chút màu yêu lên phông nền xám của cái chết và đen của âm mưu, nhưng nếu bước lùi lại để nhìn toàn cảnh, người đọc sẽ thấy hiện lên một bức tranh lung linh đầy tình cảm chân thành và hi vọng tràn đầy. Trong đêm tăm tối, chỉ có lòng người mới là ngọn đèn soi tỏ chân đi. *** Đỗ Công dẫn vị khách đi dọc hành lanh dài dằng dặc, rồi đẩy cửa bước vào căn phòng ở góc trong cùng. Trong phòng những chiếc giường tầng dành cho trẻ con được kê gọn gàng, chăn gối ga giường đều làm bằng vải caro màu xanh, mùi nước khử độc thoang thoảng khắp không gian. Giữa hai chiếc giường là một chiếc bàn con, trên bàn chất đầy sách vở. Đỗ Công nhìn ngó một hồi, rồi gọi: “Tiểu Quyên? Vương Hồng Quyên?” Trong góc phòng vọng ra một tiếng động gì đó. Vị khách nghe thấy, bèn mỉm cười. Cô nhẹ nhàng bước về phía ấy. Dưới gầm giường sát tường, hình như có ai đó đang thu tròn như một con thú nhỏ. Đỗ Công kêu lên ối chà: “Sao lại trốn ở đây thế này? Lúc sáng đánh nhau với bạn lớp khác, cón phách lối hống hách lắm mà? Đừng trốn nữa, Thẩm tiểu thư đến thăm con này.” Đứa bé càng thu mình hơn. Thẩm tiểu thư ra dấu tay, ngầm bảo Đỗ Công đừng nói gì nữa. Cô quỳ xuống, thò đầu nhìn vào gầm giường. Trong bóng tối, đôi mắt đứa bé sáng như sao đêm, chất chứa trong đó là sự sợ hãi, thù hận và mông lung. ... Mời các bạn đón đọc Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau của tác giả Mị Bảo.