Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nguyện Giả Thượng Câu

Thể loại: hiện đại, bách hợp, nhẹ nhõm Trans: QT Editor: nusoco, meomeo177 Raw: đa tạ lalan tiểu thư Tả Khinh Hoan thấy rằng mình không nên tò mò về vợ của ông chủ, nếu không sẽ không yêu cô ấy, cùng ông chủ tranh cô ấy, Tả Khinh Hoan cảm thấy thật điên rồ. Tần Vãn Thư từ nhỏ được cưng chiều yêu thương, cô cực kì ưu tú, không thiếu cái gì, chỉ có chút hối tiếc đó là... Lúc Tả Khinh Hoan dùng vẻ mặt bình thản nói với cô rằng có thể trị khỏi tính lãnh cảm của cô, Tần Vãn Thư cảm thấy tình cảnh này có chút kì lạ không nói nên lời. Tần Vãn Thư đến nay vẫn không nghĩ rằng, bản thân cô có một ngày cũng sẽ..., hơn nữa đối tượng còn là... còn là tình nhân bên ngoài của chồng, Tần Vãn Thư cảm thấy cô điên mất rồi. *** Nguyện giả thượng câu, người nguyện mắc câu – “Tình yêu có đôi khi là ngươi tình ta nguyện, thế nên mới gọi là người nguyện mắc câu.” Đây là câu chuyện về một tình nhân trong lúc đi mua sắm vô tình xảo ngộ đến vợ cả của kim chủ, duyên phận của cả hai bắt đầu từ đây, nhưng chẳng biết đây là lương duyên hay là nghiệt duyên? Tả Khinh Hoan là một người vốn không phúc hậu, không phẩm hạnh, cô ta hiểu rằng việc đến gần Tần Vãn Thư là không nên, là đùa với lửa, là đi tìm chỗ chết nhưng chính cô ta cũng không hiểu sao hết lần này đến lần khác bản thân cô ta cứ không kiềm được mà muốn đi đến gần Tần Vãn Thư, muốn trêu ghẹo vẻ ngoài đạm nhiên bình tĩnh của nàng. Về phần nữ nhân bề ngoài ôn hòa nhưng thật ra lại có phần bất cận nhân tình như Tần Vãn Thư, nàng luôn lấy lý do là “tướng tùy tâm sinh”, viện cớ rằng khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ của Tả Khinh Hoan không làm nàng bài xích nên để cho Tả Khinh Hoan tìm tới. Đến khi Tần Vãn Thư phát hiện ra thân phận xấu hổ của Tả Khinh Hoan thì một lần nữa lại không hiểu bản thân vì sao không giáo huấn người phụ nữ kia một bài học ra trò để cô ta nhớ đời, thay vào đó Tần Vãn Thư lại chủ động hôn lên Tả Khinh Hoan, Tần Vãn Thư cảm thấy không hiểu nổi mình, tự tu dưỡng chưa đủ. Tả Khinh Hoan thì lại cho rằng Tần Vãn Thư thích cô ta, ít ra là có hảo cảm. – Mình lại đang đọc lại Nguyện Giả Thượng Câu, nói cho cùng đây cũng là một trong những bộ truyện yêu thích của mình cho nên luôn có chút ưu ái. Mình là người rất nặng vấn đề chuyên nhất cho nên khá bài xích chuyện ngoại tình vậy nên lúc đầu có thể đọc Nguyện giả thượng câu vốn là vì Minh Dã là tác giả mình ưu ái, và mạch truyện cũng khá lôi cuốn, không có tình tiết thừa thải. Mình nghĩ Nguyện Giả Thượng Câu nếu chỉ đọc qua một hay hai lần thì không thể thẳm thấu được hết, thú thật, lúc đầu mình cảm thấy câu chuyện có phần hời hợt, mờ nhạt, mâu thuẫn qua loa, trắc trở không đủ sâu, không đáng, nhưng rồi qua vài (triệu) lần đọc lại, thì cảm nhận được nhiều hơn, như có thể nhìn bốn nhân vật chính ở nhiều góc nhìn. Đầu tiên, có một yếu tố tuy phụ nhưng cá nhân mình khá thích ở Nguyện Giả Thượng Câu là mối quan hệ giữa ba anh em Tần Vũ, Tần Vãn Thư và Tần Đằng, không quá gần để phải thân tình bộc bạch tâm tư hay can thiệp vào nhau nhưng đủ gần để quan tâm chăm sóc nhau. Mình vốn nghĩ gia đình chính là như vậy. Mấy lần trước đọc mình không quá ấn tượng với Lý Hâm, chẳng những thế mình còn ưu ái Nghiêm Nhược Vấn hơn Lý Hâm một chút. Nhưng lần này đọc, mình tự nhiên thấy may cho Nghiêm Nhược Vấn là Lý Hâm không phải là Yandere, mọi khi mình đọc thường là chăm chú vào diễn biến tâm lý của Nghiêm Nhược Vấn hơn bây giờ mới cảm nhận được sự yêu của Lý Hâm, tạm không nói tới cái giá Lý Hâm đã trả – nàng buông bỏ mọi thứ để đi đến cạnh một thứ bản thân không chắc sẽ đạt được – mà sự cam chịu, chỉ vì yêu mà có thể ngây ngốc bên một người suốt năm năm, những năm năm cố gắng vì muốn được sự đáp trả của người đó, mình tự hỏi trong năm năm đó những lúc mệt mỏi tuyệt vọng Lý Hâm trải qua như thế nào. Cái sự dằn vặt ấy chắc ai từng thầm mến cũng sẽ hiểu. Quay trở lại với Tần Vãn Thư, đối với nhân vật này, mình ẩn chứa loại tình cảm thưởng thức, cái mình thích nhất ở Tần Vãn Thư không là bản lĩnh, gia thế hay sắc đẹp, mà là sự tế nhị và tinh tế trong cách nàng xử lý mối quan hệ, các vấn đề. Tần Vãn Thư có hình tượng được tác giả miêu tả và được nhiều người đọc ca tụng là nữ thần, nhưng mình lại không cảm thấy vậy, nữ nhân này tuy không phải là lạnh lùng, lãnh huyết nhưng nàng ta bất cận nhân tình, tế nhị ôn hòa nhưng sẽ không can thiệp vào chuyện của người khác, dùng sự khách sáo để cự người, nàng cũng rất quyết tuyệt, lại cũng có lúc có tư tâm, yêu ghét rõ ràng. Bản tính của con người, một nữ nhân, nàng đều có, và có cả tốt và xấu. Đối với Tả Khinh Hoan thì mình có loại tình cảm thấu hiểu, nên đâm ra càng thích. Mình thấu hiểu tâm trạng ngạo mạn sẽ không thừa nhận bản thân tự ti, tâm lý không có cảm giác an toàn, sợ không gian rộng, sợ thương tổn. Cũng như mình lý giải hành vi chạy sang Nhật ba năm, yêu một người mà cùng lúc lại cảm thấy tự ti là chua xót cỡ nào. Mình còn đặc biệt thích tính “biết người biết ta, biết trước biết sau, biết nặng biết nhẹ và, biết điều” của Tả Khinh Hoan. Cũng như, với Tần Vãn Thư, nàng phải xác định chắc chắn tình cảm của mình, và tình cảm của người ta trước khi thật sự dấn thân vào, cũng như vào rồi sẽ không có ý định trở ra. Là một người dám yêu dám hận, có dũng khí đối diện với tình cảm của bản thân. Với Tả Khinh Hoan, thật sự là có rất nhiều sự tương đồng đến nỗi mình bắt đầu có cái ý nghĩ rằng Tả Khinh Hoan là một Song Tử, sự hờ hững, nói dối trong đổi sắc, thực dụng, trẻ con, nhanh nhạy, ngoài nóng trong lạnh, tự ti, không muốn người khác thấy mình yếu đuối hay khóc,… thật sự là sâu sắc đồng cảm. Mình thích Nguyện Giả Thượng Câu là vì nó có điểm ngọt ngào, nó kích tình, nó kịch tính, nó hài hước và nó nhẹ nhàng, cũng như tìm được sự tương đồng, thấu hiểu, lý giải được tâm lý nhân vật. Nó làm mình có thể cảm nhận được các cảm xúc qua từng câu chữ. Mình rất là đặc biệt để ý từ ngữ, và trong Nguyện Giả Thượng Câu lại đáp ứng đc thú vui ấy, “ý tại ngôn ngoại”, “ngôn trung hữu thoại”, có cả ẩn dụ lẫn hoán dụ, và rất cao thâm trong nghệ thuật biến đổi câu chữ. Điểm tiếc nhất của thiên văn này có lẽ là vì câu chuyện giữa Thi Vân Dạng và Hứa Chiêu Đệ, tác giả viết thêm ngoại truyện hay phiên ngoại là tuyệt…. *** "Chiếc váy này rất đẹp, hợp với bồ lắm." Tả Khinh Hoan cầm chiếc váy trên giá ướn thử lên người Lý Hâm. "Đẹp thật, mình cũng thấy hợp,mình đi vào thử một chút." Lý Hâm cầm lấy quần áo đi về phía phòng thử đồ. Nàng cùng Tả Khinh Hoan đại khái chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, các nàng có cùng chung sở thích, cùng chung nghề nghiệp, chính là câu dẫn "đại gia", làm tình nhân của "đại gia", khác nhau ở chỗ mình câu dẫn chính là nữ nhân, một phụ nữ đã có chồng, mà Tả Khinh Hoan thì lại dụ dỗ nam nhân, một người đàn ông đã có vợ. Tả Khinh Hoan tiếp tục chọn quần áo, đến lúc nàng ngẩng đầu, phát hiện Lý Hâm đã thử xong quần áo đi ra, quả nhiên rất hợp với nàng, dáng vẻ hoàn mỹ, đôi chân thon dài không chê vào đâu được, tấm lưng khêu gợi thật là mê người, Tả Khinh Hoan đột nhiên muốn trêu chọc Lý Hâm, nàng len lén đi tới sau lưng nữ nhân kia, bất thình lình ôm lấy, tay sờ đùi nữ nhân kia, nói giỡn: "Thật đẹp a, ngày nào đó mình đổi tính hướng, thích nữ nhân cũng tốt lắm..." Nữ nhân kia rõ ràng là bị giật mình, thân thể cứng đờ, bản năng muốn đem người đang ôm mình đẩy ra, nhưng là lập tức liền phát hiện người ôm lấy mình là một nữ nhân, cho nên Tần Vãn Thư cố nén giận, không vui xoay người đối diện Tả Khinh Hoan. Tả Khinh Hoan nhìn nữ nhân kia, phát hiện không phải là Lý Hâm, có chút lúng túng,thấy khuôn mặt nữ nhân kia, Tả Khinh Hoan mới cảm thấy quen mắt, thật giống như đã gặp nhau ở nơi nào, Tả Khinh Hoan suy nghĩ một lúc, sau đó hơi ngẩn người. Lúc này Lý Hâm từ phòng thử đồ đi ra ngoài, thấy Tả Khinh Hoan ôm một người mặc đồ giống mình, tay đặt trên đùi nàng, lại còn đang ngẩn người, tình huống thật là quỷ dị, hơn nữa nữ nhân bị ôm lấy cũng quá cực phẩm luôn, Lý Hâm tự nhận mình và Tả Khinh Hoan lớn lên cũng là thượng phẩm ngàn dặm mới tìm được một, nhưng là nữ nhân kia thật đem mình cùng Tả Khinh Hoan để xuống một bậc, mỹ nữ trên đường vơ một phát được cả xấp dầy, nhưng là xinh đẹp cùng khí chất cũng vô cùng tốt nữ nhân, liền không dễ tìm. Nếu không phải mình thích nữ nhân, lấy thưởng thức ánh mắt đối đãi nữ nhân, bằng không thật phải ghen tỵ một phen. Tần Vãn Thư thấy Lý Hâm, trong lòng đại khái hiểu là chuyện gì xảy ra, nhưng nữ nhân lỗ mãng này, chẳng phải nên buông ra sao, mà không phải ngẩn người vào lúc này, tay của nữ nhân kia để trên đùi mình, nóng rực thực làm cho Tần Vãn Thư không hài lòng. "Tiểu thư, cô có thể hay không..." Tần Vãn Thư nhìn về phía Tả Khinh Hoan hỏi, nhắc nhở ý tứ rất rõ ràng. "Thật xin lỗi, tôi nhận lầm người..." Tả Khinh Hoan lúng túng cười một chút, vội vàng buông ra Tần Vãn Thư. "Không sao." Tần Vãn Thư thản nhiên mỉm cười, sau đó xoay người tiến vào phòng thử đồ đem quần áo đổi lại. "Bồ vừa rồi thấy nàng thì sửng sốt, chẳng lẽ bồ nhìn trúng nàng đây?" Lý Hâm trêu chọc hỏi. "Hình rất đẹp, không nghĩ tới, bản thân nàng so với trong hình xinh đẹp hơn rất nhiều." Tả Khinh Hoan thật lòng nói, ý rằng nữ nhân này mình cho tới bây giờ chưa có tiếp xúc qua. "Bồ biết nàng?" Lý Hâm kinh ngạc hỏi. Lúc này Tần Vãn Thư từ phòng thay đồ đi ra ngoài, Tả Khinh Hoan đối diện Tần Vãn Thư, trái với vừa rồi lúng túng, mỉm cười nhìn Tần Vãn Thư, cũng không trả lời Lý Hâm. Tần Vãn Thư cảm thấy nữ nhân lỗ mãng này trong mắt có thâm ý, chẳng lẽ nàng biết mình, rõ ràng mình không nhận ra nàng, Tần Vãn Thư đáp lại, lễ phép mỉm cười, sau đó từ trong ví lấy ra thẻ tín dụng cho người bán hàng, trong lúc ấy nàng cảm giác rất rõ hai nữ nhân kia còn đang nhìn mình, nhưng là Tần Vãn Thư bình tĩnh như thường chà xong thẻ xoay người rời đi. "Bồ tại sao biết nàng?" Lý Hâm cực hiếu kỳ, Tần Vãn Thư toàn thân thoạt nhìn cùng Tả Khinh Hoan không là một giai tầng, Lý Hâm rất rõ ràng, mình và Tả Khinh Hoan bất kể mặc bao nhiêu đồ hiệu trên người, nhưng bản chất không thay đổi được, Tần Vãn Thư không giống với, vừa nhìn đã biết không giống các nàng, cảm giác tương tự cấp bậc thì khác biệt. "Mình không quen nàng, nhưng là mình biết chồng nàng, nàng là lão bà của kim chủ mình." Tả Khinh Hoan nhìn dần dần đi xa bóng lưng, mỉm cười biến mất nhẹ nhàng nói. Lý Hâm há hốc mồm kinh ngạc, "Bồ không ghen tỵ?" Nhưng Lý Hâm biết khi mình thấy lão công của nữ nhân kia, hận không được giết hắn ngay. Nàng thích Hàn Sĩ Bân, nhưng là nàng thích tiền của Hàn Sĩ Bân hơn, con người Hàn Sĩ Bân cùng tiền của anh ta, các nàng thích, nàng tin tưởng phần lớn nữ nhân cũng sẽ thích Hàn Sĩ Bân, nhưng nàng thích nhất là bản thân mình. Tả Khinh Hoan xem thường cười, "Nếu như mình ghen tỵ, nữ nhân bên cạnh Hàn Sĩ Bân cũng không phải là mình." "Đồ vô tình !" Lý Hâm khinh bỉ nói, nhưng là trong lòng ngăn không được hâm mộ, người vô tình là người thắng, mình đã thua thảm hại rồi, nữ nhân kia có thể nuôi mình như chim hoàng yến, nhưng tuyệt đối sẽ không vì mình vứt bỏ bất cứ thứ gì. Tả Khinh Hoan không trả lời, ở mức độ nào đó, mình quả thật vô tình. "Nữ nhân kia như thế nào cũng là cực phẩm trong cực phẩm, vì sao Hàn Sĩ Bân còn muốn đi ra ngoài ăn dã thực đây?" Lý Hâm khó hiểu hỏi. "Ai mà hiểu được? Theo mình biết, Hàn Sĩ Bân thật sự yêu Tần Vãn Thư nữ nhân kia." Tả Khinh Hoan nhún vai buông tay, mình và Hàn Sĩ Bân ở chung một chỗ ba năm rồi, không biết Tần Vãn Thư có phát giác chút nào không? "Thật yêu nữ nhân kia, còn ra ngoài ăn dã thực, nếu không phải nam nhân đê tiện, chính là nữ nhân..." Lý Hâm nói đến một nửa liền cười bỉ ổi nhìn Tả Khinh Hoan. "Ừ?" Tả Khinh Hoan nhìn Lý Hâm, nói thật nàng cũng khó mà hiểu nổi Hàn Sĩ Bân, Hàn Sĩ Bân yêu Tần Vãn Thư bao nhiêu , mình có lẽ so với Tần Vãn Thư cũng rõ ràng, nhưng là yêu một người lại nuôi tình nhân bên ngoài, tình yêu như vậy Tả Khinh Hoan không dám đoán bừa. "Bồ nói nữ nhân kia có phải tính lãnh cảm hay không?" Lý Hâm cười xấu xa. "Tính lãnh cảm..." Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng lặp lại một lần, nghĩ như vậy cũng có khả năng, nhưng là Tần Vãn Thư -thánh nữ trong lòng Hàn Sĩ Bân, Tả Khinh Hoan thật vô cùng không muốn đem Tần Vãn Thư cùng tính lãnh cảm liên hệ. Bất quá nữ nhân kia vóc người hoàn mỹ, gương mặt đẹp , hương vị cũng tốt, tính lãnh cảm thật đáng tiếc, Tả Khinh Hoan đột nhiên phát hiện mình cùng Lý Hâm tư tưởng giống nhau, rất bỉ ổi. Lý Hâm diện mạo là điển hình tình nhân vẻ mặt, gương mặt chính là chiêu cáo thiên hạ, ta là tình nhân, vừa nhìn liền biết không phải là phụ nữ đàng hoàng, khóe mắt yêu mị (lẳng lơ) , dáng người nóng bỏng, quần áo bại lộ, đi ra ngoài có mười người đàn ông có chín người đàn ông muốn nhận nàng làm tình nhân, Lý Hâm ghét nhất một đám dê cụ ánh mắt đói khát nhìn mình. Lý Hâm từ nhỏ đã thích nữ nhân, nhà trẻ thích cô bé ngồi cùng bàn, tiểu học thích nữ trưởng lớp, trung học thích học tỷ, đại học thích nữ lão sư(giáo viên), tốt nghiệp đại học coi như làm người khác tình nhân. Lý Hâm một đường tình sử lận đận, yêu được mau, đi cũng nhanh, không bao giờ vượt qua nửa năm, nhưng là duy chỉ có lần này bất đồng, suốt năm năm rồi, còn an phận làm tình nhân của một nữ nhân, Lý Hâm cảm thấy lần này mới coi là chân chính thua trong tay nữ nhân rồi, sau đó trọn đời thoát thân không được nữa. Tả Khinh Hoan bất đồng, bộ dạng không gần khói lửa nhân gian, tựa hồ là Thần Tiên tỷ tỷ của Đoàn Dự, người không biết cho là nàng là cái gì thánh nữ, tràn đầy ái tâm, nhưng là ai đoán được nhìn như thanh tâm quả dục Tả Khinh Hoan thật ra làm tình nhân, hơn nữa còn là lòng lang dạ sói, vĩnh viễn không quyên tiền, một đồng tiền cũng không quyên..., xem phim, thích nhất xem mẹ chồng ác độc đem tiểu thiếp ức hiếp hành hạ, hoặc là Dung ma ma dùng kim châm Tử Vi, nàng thế nào cũng cảm thấy thoải mái. Hai người cùng ra rạp xem phim giết thời gian, bình thường Lý Hâm thấy vậy khóc bù lu bù loa, sau đó Tả Khinh Hoan cười rất hoan khoái. Ai bảo các nàng làm tình nhân, chẳng qua là thỉnh thoảng bị lâm hạnh, còn lại phần lớn thời gian thì đi dạo phố, chăm sóc sắc đẹp, sửa móng tay, không có hứng thì cùng nhau ra rạp hoặc là xem phim truyền hình. Quá khứ của Tả Khinh Hoan, nàng chưa bao giờ nói, Lý Hâm cũng chưa bao giờ hỏi, nếu như một người không nói về quá khứ của mình, nhất định là bởi có điều khó nói, Lý Hâm hiểu đạo lý này.   Mời các bạn đón đọc Nguyện Giả Thượng Câu của tác giả Minh Dã.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hủ nữ Gaga - Mèo Lười Ngủ Ngày
Đông về, người ta cần lắm một vòng tay để sưởi ấm trái tim, tâm hồn và lấp đầy những khoảng trống. Có thể bạn không phải là nàng công chúa xinh đẹp nhưng trong mắt hoàng tử của mình bạn mãi là cô bé lọ lem- người sẽ nắm tay chàng đi đến cuối con đường hạnh phúc. Nếu bạn không tin , hãy thử trải nghiệm câu chuyện tình yêu của Bạch Ngưng và Nhậm Hàn trong cuốn sách "Hủ nữ Ga Ga", bạn sẽ thấy rằng ai rồi cũng sẽ tìm được hoàng tử cho riêng mình. Nhậm Hàn trong mắt của Bạch Ngưng có vô vàn bộ mặt : Nhậm tinh ranh , Nhậm ma vương, Nhậm đại công tử...là Á quân trong cuộc thi "Vô địch xấu xa" . Bạch Ngưng - trong mắt Nhậm Hàn lại là một thỏ trắng nhỏ, dung mạo thì ba phần thanh tú bảy phần đáng yêu.... Anh lấy việc bắt nạt cô làm niềm vui trong cuộc sống vốn cứng nhắc, tẻ nhạt của mình . Nhưng có ai ngờ... Anh tiếp cận cô với ý đồ kiểm tra năng lực để cân nhắc thăng chức cho cô , nhưng liệu trong quá trình thực hiện âm mưu ấy trái tim có chịu nghe theo sự điều khiển lạnh lùng của lí trí hay nó sẽ tự đập theo nhịp điệu muôn thưở của loài người. Anh không phải là chưa từng yêu , mà thậm chí còn được phong danh hiệu là đào hoa công tử cộng thêm xuất thân từ một danh gia vọng tộc, tưởng như anh sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn đến một đóa hoa bên lề như cô. Anh chưa từng cho ai được chạm tới con người thực sự của mình, anh dùng sự lí trí và lạnh lùng để che giấu cảm giác thiếu an toàn của bản thân mình . Chỉ đến khi cô xuất hiện , bằng một cách vô tình đã mở cửa trái tim anh , khiến cho anh hiểu được thế nào là yêu thương thực sự, tâm hồn anh mới có thể trở nên yên bình. Cô là con gái nhà giàu mới nổi , cha cô bằng sự trung thực trong suốt cả đời mà vươn lên từ một người bốc vác thành một ông chủ lớn như ngày nay. Cô tưởng như có thể chạm tay đến hạnh phúc , nhưng tất cả chỉ là một giấc mộng, nhanh đến nhanh tan khi vị hôn phu bỏ trốn cùng bạn thân ngay trước ngày cưới. Một xã hội thượng lưu khắc nghiệt đã cho rằng cô là một vị hôn thê tuyệt tình đến nỗi không màng đến sự sống chết của chồng chưa cưới để tận hưởng cuộc sống tự do bên ngoài. Vì sự phản bội của những con người mà cô tin tưởng nhất, cô trở thành nỗi khinh bỉ trong mắt các gia đình danh giá. Nhưng ai có thể nhìn thấy nỗi đau và những giọt nước mắt đã chảy trong đêm, ai có thể cảm thấy trái tim đã vỡ vụn thành ngàn mảnh mà không một ai biết kia của cô. Cô đã cười, đã sống một cách mạnh mẽ để che giấu tất cả , khổ sở của cô không cần ai biết và cô cũng không cần đến sự thương hại của ai . Rồi anh đến, dù không nói một lời cảm thông hay an ủi nhưng anh hiểu hết sự ủy khuất mà cô đã chịu đựng , anh vẫn tin vào trực giác của tình yêu; dù cả thế giới có quay lưng lại với cô thì anh vẫn sẽ ở đó. Thậm chí dù bầu trời có sập xuống , anh sẽ nguyện trở thành bầu trời mới cho cô. Tình yêu có thể hủy hoại nhưng cũng chỉ có tình yêu mới có khả năng hàn gắn những vết thương của trái tim. Liệu tình yêu của chàng đại công tử Nhậm Hàn có thể hàn gắn những mảnh vỡ của trái tim Bạch Ngưng ??? Văn phong tươi trẻ, tình tiết láu lỉnh, Hủ nữ Gaga chắc chắn sẽ thỏa mãn thú đọc sách nhanh mà sâu sắc của bạn đọc, nhất là giới trẻ. Mèo lười ngủ ngày là bút danh của tác giả thế hệ 8x. Sở thích, kinh nghiệm, gu thẩm mỹ, quan niệm sống... của một người trẻ được tác giả thể hiện sinh động , dí dỏm trong Hủ nữ Gaga, cũng như trong một tác phẩm khác đã được dịch ra tiếng việt và rất được bạn đọc trẻ yêu thích - Boss đen tối, đừng chạy. Lấy bút danh Mèo lười ngủ ngày, nhưng trong tác phẩm, người viết không hề lười khi thành thật bày tỏ cái nhìn nghiêm túc về những vấn đề nghiêm túc trong đời sống nói chung và cuộc sống của người trẻ nói riêng. Đó là tấm lòng thành thực, để yêu, để lập nghiệp. Đây cũng là thông điệp của Hủ nữ Gaga. *** Trong phòng họp của tạp chí Thực Thượng, 4F khu C cao ốc quốc tế Lập Đỉnh, một nhóm người ngồi xung quanh chiếc bàn làm việc dài màu đen. Giữa bàn là một chậu Lan Quân Tử giá không hề rẻ với hương thơm quý tộc u uất, quạt điều hòa phát ra những tiếng vo vo. Ở một đầu của chiếc bàn dài, sếp tổng đang ngồi ngay ngắn, chiếc laptop Apple thân yêu ngay trước mặt. Cuộc họp chọn đề tài mỗi tháng một lần của tạp chí đang diễn ra theo đúng trình tự. Lão Đại thuộc phòng Biên tập đang say sưa giải thích dưới máy chiếu. Dưới ánh đèn mập mờ, mọi người tập trung lắng nghe, hoặc suy tính, hoặc gật đầu, chỉ có tôi đang đứng đơ người gần sếp tổng, mồ hôi túa ra đầy lưng. Lão Đại hạ giọng nói gì tôi cũng không để ý, tâm hồn tôi sớm đã lơ lửng ngoài cửa sổ rồi, bởi vì tôi đã phạm phải một sai lầm lớn nhất trong đời là quên sao chép những tư liệu cá nhân trong USB để tài liệu của cuộc họp! Trong phòng họp rộng lớn, ngoại trừ giọng nam thấp có chút hấp dẫn của Lão Đại ra, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp, căng thẳng của tôi. Lúc đó, các cặp mắt vô cùng nghiêm túc đang nhìn vào màn hình máy chiếu. Mồ hôi lạnh từ đỉnh đầu tôi chầm chậm nhỏ xuống, từng giọt, từng giọt. Trên màn hình, một file hiển thị rất rõ ràng. File ẩn có tên “GV”(1), càng đáng sợ hơn là, con chuột của sếp đang tiến gần đến file “GV” thân yêu của tôi. Sếp tổng lơ đễnh hỏi: “Tài liệu cuộc họp nằm trong file này phải không?”. Phòng họp yên lặng như tờ. Nửa giây sau, hồn phách tôi quay về đúng vào phút giây quan trọng nhất, cũng chẳng để ý xem chế độ của công ty là gì, cũng chẳng quan tâm hình tượng thục nữ là gì, mở rộng cổ họng, tôi gắng sức hét lên: “Đừng mà!”. Sau tiếng hét thảm thiết của tôi, không khí trong phòng họp vốn yên tĩnh như gặp bom nguyên tử công phá, hết thảy mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn tôi. Cùng lúc đó, tay của sếp tổng hơi run... “Tạch... tạch” một cái, file mở ra. Cơ thể đã đưa ra quyết định trước não bộ, trước khi lãnh đạo và đồng nghiệp nhìn thấy màn hình có gì, tôi đã xông đến, hất mạnh chiếc laptop Apple - “bà xã nhỏ” thân yêu - vừa mới mua tháng trước của sếp tổng xuống đất. Bụp! Chiếc Apple lập tức tắt ngúm. Máy chiếu kết nối sớm đã không biết bay đi hướng nào rồi. Phòng họp lặng thinh. Dường như cả thể giới đều ngủ rồi. ... Mời các bạn đón đọc Hủ nữ Gaga của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.
Bạn Gái Cũ - Người Phá Hỏng Thế Giới - Muội Muội Thích Ăn Thịt
Có một tổ chức gọi là.. "Tổng bộ Người phá hỏng thế giới", và Tô Vãn là một người thuộc nơi đó. Cô dùng thân phận "Bạn gái cũ pháo hôi" của nam chính để xuyên qua các thời không khác nhau, mục tiêu duy nhất chính là phá hỏng quan hệ của các cặp đôi nam nữ chính của thế giới đó. Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, Tô Vãn trên hành trình xuyên nhanh lại gặp được kẻ chấp nhất với mình, đuổi theo cô từ hết thế giới này sang thế giới khác, đến chết cũng không từ bỏ. Tuyên ngôn của Tô Vãn: Trên đời không có cặp đôi nào không hủy được, chỉ có tình cũ không nỗ lực mà thôi... *** Mở mắt ra, Tô Vãn không lập tức đứng dậy, ngược lại dùng đôi tay giao nhau xoa xoa nhẹ bả vai mình theo bản năng. Rất đau. Bộ dạng phát cuồng của Tô Duệ lúc cô rời đi vẫn còn rõ ràng trước mắt, Tô Vãn rất rõ ràng, nếu khối thân thể đó không biến mất, chỉ sợ cũng sẽ bị Tô Duệ làm cho xương cốt nát vụn. Ngay cả đến lúc này, khi đã trở về với thân thể của mình, trong linh hồn cô vẫn còn tàn lưu một khắc cảm giác đau đớn kia. Tô Vãn đứng dậy, âm thầm gạt bỏ sự đau đớn trong ý thức, đồng thời cũng tự nhắc nhở mình như mọi lần rằng cô đã đi qua thế giới kia rồi, những người ở đó không còn quan hệ gì với cô nữa. Mấy năm nay, đi qua các thế giới, trái tim cô đã chết lặng, không chịu nổi nữa. Tô Vãn là người tỉnh táo hơn bất cứ ai. Cô biết mình sẽ không ở lại bất kỳ thế giới nào dài lâu, vì thế cũng không hề nảy sinh bất kỳ thứ tình cảm nào với người ở thế giới đó. Bao gồm tình thân, tình bạn, tình yêu, những thứ đó với cô đều là những thứ xa xỉ nhất. Trở lại nơi thuộc về mình, Tô Vãn tắm rửa thoải mái, thay quần áo, sau đó lăn lên giường lớn ngủ một giấc. Kỳ thật, thời gian của bọn họ ở các thế giới và thời gian ở thời không mất mát không tương đồng nhau, cô ngây người ở triều Đại Hạ mấy tháng, nhưng trên thực tế ở thời không mất mát mới chỉ qua đi một ngày… Nghỉ ngơi đủ rồi, Tô Vãn nhìn điểm tích lũy hiển thị trên máy truyền tin ở cổ tay mình, mười hai vạn ba nghìn bốn trăm điểm. Điểm tích lũy là mục tiêu dừng chân ở mỗi thế giới, xếp hạng ở các bộ môn đều dựa theo điểm tích lũy của các nhiệm vụ giả mà xác định, hơn nữa, điểm tích lũy này còn là tiền thông hành ở thời không mất mát, dùng nó có thể mua những thứ mà mình yêu thích. ... Mời các bạn đón đọc Bạn Gái Cũ - Người Phá Hỏng Thế Giới của tác giả Muội Muội Thích Ăn Thịt.
Xin Chào, Ngày Xưa Ấy - Bát Nguyệt Trường An
Có lẽ Mary Sue(*) là một loại bệnh. Mà chúng ta đều là người bệnh. Bệnh nhẹ thì không ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường. Bệnh nặng có thể vang danh Cửu Châu —— hức, chẳng hạn như Phù Dung tỷ tỷ ấy. Mắc bệnh cũng đừng hoang mang, nó chỉ là lời tuyên bố rằng giai đoạn trưởng thành đã bắt đầu. Điều đáng sợ chính là lúc khỏi hẳn. Nó cho thấy, trái tim thiếu nữ của bạn đã lớn rồi. Tuổi già sắp đến, đành nén bi thương thay đổi theo. Câu chuyện này dành tặng cho rạp hát nhỏ trong đầu tôi suốt 21 năm qua. Những anh chàng đẹp trai đã lướt qua tôi. Đừng hâm mộ cô ấy quá, cô ấy chỉ có trong truyện thôi. Đây là câu chuyện kể về một cô gái nhỏ thích sắm vai nhân vật vừa anh dũng lại vừa dịu dàng. Cô bé là nữ hiệp, tổng đà chủ, Athena, Usagi Tsukino, Simic, She-ra, Bạch nương tử… Cô tưởng rằng tất cả mọi người đều yêu cô, thế giới đang chờ cô cứu vớt. Lại không biết rằng, chẳng ai có thể cứu vớt thế giới, điều cô có thể làm, chỉ là lớn lên. Sau đó chìm vào biển cả người lớn không thể cứu vãn. (*) Mary Sue là kiểu nữ chính hoàn hảo thái quá mà người viết sáng tạo nên từ mơ ước của chính mình trong truyện hư cấu và thường bị người đọc căm ghét. *** Chấn Hoa cao trung hệ liệt gồm có: Xin chào, ngày xưa ấy Thầm yêu: Quất Sinh Hoài Nam Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân Dưới vòm kí ức *** Dư Chu Chu không biết những ánh mắt đồng loạt hướng về phía mình và sự im lặng kỳ lạ này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Ngay lúc cô còn chưa kịp ý thức thì đã thốt ra câu đó rồi, không ngờ lại khiến mấy người này có biểu cảm phức tạp như vậy. Dư Chu Chu vẫn nhớ lúc cô chị họ nhỏ của mình hoảng hốt ôm cái kéo vào lòng, cho dù tình cảm giữa cô và Dư Đình Đình vẫn rất bình thường, cộng thêm lần trước Dư Đình Đình coi thường người yêu nhỏ của cô khiến quan hệ giữa hai người càng thêm căng thẳng. Nhưng mà, giờ phút này, cô cực kỳ bất bình thay Dư Đình Đình. Dư Chu Chu giỏi đoán lòng người là vì sức tưởng tượng luôn dồi dào của cô. Suy bụng ta ra bụng người. Nếu bây giờ là Minami giơ cao món quà mà mình tặng cho Kazuya thì sao? Cô sẽ nổi giận ngay lập tức. Dư Chu Chu bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, đứng bên ngoài đám người. Thế giới được bao phủ bởi tuyết yên lặng đến kỳ lạ, ngay cả tiếng cười đùa ầm ĩ của đám nhóc chơi ném tuyết dường như cũng bị ngăn ở ngoài bởi một cái lồng thủy tinh. Lúc lên lớp tám, khi làm bài tập lý, Dư Chu Chu đọc được một đề mục mới biết được, những lỗ hổng trong tuyết mới rơi có tác dụng hấp thụ âm thanh. Khoảnh khắc đó, cô nhìn chằm chằm vào ngòi bút bi, cái ngày tuyết rơi hồi lớp năm như tái hiện lại trước mắt. Một cô gái rụt rè đánh vỡ sự im lặng: “Lẽ nào… hộp quà này… là của bạn?” Dư Chu Chu đã nghĩ ra một đống lý do để thoái thác, kết quả là, câu hỏi này khiến cô hoàn toàn muốn ngất. Của tôi? ... Mời các bạn đón đọc Xin Chào, Ngày Xưa Ấy của tác giả Bát Nguyệt Trường An.
Thầm yêu: Quất sinh Hoài Nam - Bát Nguyệt Trường An
“Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, chẳng ai hay biết.” Bạn có từng, hay đang yêu một người mạnh liệt đến khắc cốt ghi tâm, nhưng không ai hiểu thấu chưa? Chỉ một lần gặp gỡ thời ấu thơ, thế mà hình ảnh Thịnh Hoài Nam như đã in sâu vào tim Lạc Chỉ suốt mười một năm dài đằng đẵng. Lần tiếp theo xuất hiện, anh ấy rực rỡ như ánh mặt trời, từ đó nhật ký của Lạc Chỉ trở thành một vở kịch chỉ có một diễn viên chính - đó chính là anh . Lạc Chỉ rón rén yêu, cẩn thận yêu, nhưng tình yêu đó cũng vô cùng kiêu ngạo. Mối tơ vương trong lòng cô bung nở rất nhanh, chẳng thể nào mà dễ dàng tháo gỡ. Người ấy ở đây, trong trái tim Lạc Chỉ, trong đôi mắt Lạc Chỉ. Chỉ cần bước thêm một bước là có thể phá vỡ khoảng cách của mười mấy năm. Nhưng khoảng cách xa nhất trên thế gian, không phải là em yêu anh nhưng anh không biết. Mà là yêu anh, nhưng không thể chạm tới anh. Giữa Bắc Kinh phồn hoa huyên náo, đại học P rộng lớn cũng chỉ giống như trường phổ thông Chấn Hoa mãi nơi phương Bắc xa xôi, khiến Lạc Chỉ bơ vơ, không có nơi nương náu. *** Tác giả:  Bát Nguyệt Trường An, tên thật là Lưu Uyển Hội, sinh năm 1987. Tốt nghiệp Đại học Quang Hoa ở Bắc Kinh, ngành Quản lý. Được Nguyên Tổng biên tập Triệu Trường Thiên (Tạp chí " Manh nha " Trung Quốc) khen ngợi là thế hệ nhà văn mới, là tác giả xuất sắc và phổ biến được hoan nghênh nhất trên mạng Tấn Giang – Trung Quốc, được trang mạng Douban.com cho điểm cao nhất trong mục tác giả viết về văn học tuổi trẻ. Một số tác phẩm đã xuất bản của tác giả: Trở về tuổi thơ, Điều tuyệt nhất của chúng ta, Lá thư không đề tên người gửi, Năm năm bị đánh cắp, Xin chào những tháng năm xưa…  *** Tác phẩm:  Tiểu thuyết do tác giả Bát Nguyệt Trường An của “Xin chào, những tháng năm xưa” tập trung sáng tác trong suốt bốn năm, bộc bạch hết thảy cảm xúc khi yêu một người suốt cả thời niên thiếu. Đây là một trong những tác phẩm được độc giả mong chờ nhất trên mạng văn học Tấn Giang. “Đây là tiểu thuyết được tôi viết một cách nghiêm túc nhất, cất chứa nhiều tình cảm nhất, thời gian sáng tác cũng lâu nhất...” Nếu như trong “Xin chào, những tháng năm xưa”, tôi kiếm tìm sự đồng cảm, vậy ở trong “Thầm yêu – Quất Sinh Hoài Nam”, tôi đang tìm kiếm những nét giống nhau giữa chúng ta.” – Bát Nguyệt Trường An Đây là một câu chuyện về tình yêu thầm thương trộm nhớ. Chỉ là, thời gian thầm yêu này dài quá, dài đến mức có thể đánh thức ký ức về mối tình sâu kín mà mỗi người đã từng trải qua. Bốn năm chờ đợi sẽ không uổng phí. Trước giờ chưa từng có một tác phẩm tiểu thuyết thanh xuân nào có thể miêu tả tỉ mỉ trái tim của những người trẻ tuổi như thế.  Cuốn sách này sẽ khiến người ta mê mẩn. Tất cả những gì ngủ say trong não, hết thảy những gì sôi sục trong tim, toàn bộ những ký ức về yêu thương, đều sẽ ngầm cuộn trào mãnh liệt. “Tình yêu thiết tha của những người trẻ tuổi sẽ đủ sức lay động trái tim bất cứ ai, cũng có thể khiến họ phải thốt ra một tiếng thở dài cảm thán.” (Giải thích về tên tác phẩm một chút: Quất sinh Hoài Nam tức là cây quýt mọc ở Hoài Nam (phía Nam sông Hoài), Trung Quốc. Quýt này khi chuyển đến trồng tại phía Bắc sông Hoài trở thành cây chỉ (hay còn gọi là cây quýt hôi, cây tranh gai, một loài cây cùng họ cam quýt). Thành ngữ này xuất phát từ tích một câu chuyện đối đáp thử trí thông minh giữa Yến Tử thời Xuân Thu và vua nước Sở khi đó, sau này dùng để chỉ hoàn cảnh có thể thay đổi tính chất của sự vật. Quýt mọc ở Hoài Nam là cây quýt, mọc ở Hoài Bắc trở thành cây chỉ, giống tốt chỉ có thể sinh tồn trong môi trường thích hợp với mình. Môi trường tự nhiên có tính quyết định đối với thực vật. Trong truyện, cô gái tên là Lạc Chỉ, chàng trai tên Thịnh Hoài Nam. Cây Chỉ sinh trưởng ở Hoài Bắc chứ không sống ở Hoài Nam, vì vậy cái tên này có ý muốn nói, đất đai ở nơi anh sẽ mãi mãi không thể cho em kết quả mà em mong muốn, tình yêu thầm kín của em vĩnh viễn cũng không thể nở ra đóa hoa mà anh cần. Tuy nhiên mọi người yên tâm, nói vậy thôi chứ truyện này happy ending, tình yêu này cuối cùng vẫn đâm hoa kết trái, câu chuyện vẫn viên mãn, bõ công độc giả ở bên ý chờ đợi suốt bốn năm (2010 đến 2014) =)) Hy vọng độc giả bên mình cũng sẽ yêu thích tác phẩm như vậy :"> Xin cảm ơn ạ :x ) *** Trịnh Văn Thụy xông lên sân khấu khiến mọi người nhốn nháo lên. Mới vừa có một màn cầu hôn cầu khai, lẽ nào lại là một màn tỏ tình công khai nữa? Ngay cả MC cũng sững người, chưa kịp tránh đã bị Trịnh Văn Thụy cướp micro. Micro có chút trục trặc, cô ấy “a lô” mấy tiếng cũng không có phản ứng gì. Thời gian này đủ cho khán giả phía dưới phản ứng lại. Tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô vang lên rần rần, ngay cả ban giám khảo ngồi hàng đầu cũng ngoảnh lại nhìn hội trường náo nhiệt phía sau, các ngôi sao được mời tới cũng bật cười, trên gương mặt các lãnh đạo trường hiện rõ vẻ bối rối. Em gái khóa dưới thích hóng chuyện gần như đứng hẳn người dậy, liên tục dùng cùi chỏ huých Trương Minh Thụy: “Anh, anh nhìn kìa! Này, anh làm sao thế?” Trương Minh Thụy ngẩn ngơ nhìn cô gái mập mạp đứng dưới ánh đèn. Cô ấy vừa tránh vòng vây của nhân viên, vừa vội vã gõ lên micro. Anh bỗng đoán được ý đồ thực sự của Trịnh Văn Thụy. Lần đầu tiên Trương Minh Thụy gặp Trịnh Văn Thụy là ở trước cửa ký túc xá. Không phải trước cổng tòa nhà, mà là trước cửa phòng. Mùa hè năm thứ hai vừa kết thúc, khắp hành lang là đám con trai để trần nửa thân trên, có người thậm chí gần như khỏa thân, cười hì hì đi ra khỏi phòng tắm chung, vừa nhìn thấy nữ sinh mặt lạnh đứng chắn giữa đường thì rú ầm lên rồi trốn mất dạng. Nữ sinh ấy làm như không thấy gì, bình tĩnh đưa mắt nhìn về phía Trương Minh Thụy đang nép mình sau cánh cửa. “Thịnh Hoài Nam dọn đi rồi?” Trương Minh Thụy gật đầu. “Tất cả đồ đạc đều chuyển đi rồi?” “Không. Có những thứ cậu ấy bảo không dùng đến nên quẳng lại đây, bảo bọn tôi vứt đi hộ.” Trương Minh Thụy chợt nhớ ra, “Đúng rồi, cậu… đến tìm cậu ấy có việc gì à? Có cần tôi bảo cậu ấy một tiếng giúp cậu không?” “Cậu liên lạc được với cậu ấy à?” Rốt cuộc đôi mắt lạnh của cô ấy cũng lóe sáng. Trương Minh Thụy lúc này mới nhớ ra Thịnh Hoài Nam từng dặn anh, đừng để Lạc Chỉ tìm ra cậu ấy. Cô gái này hẳn là do Lạc Chỉ cử đến. Anh lúng túng nói: “Cậu ấy không nghe điện thoại của bọn tôi, nói là dạo này có chuyện phải giải quyết, không muốn liên lạc lại.” Những lời này là thật. Trương Minh Thụy nghe được tin từ chỗ đàn anh hại Thịnh Hoài Nam bị tóm khi giúp đỡ trong phòng thi. Anh ta nói bố mẹ cậu ấy gặp chuyện, cậu ấy chẳng có thời gian phân tâm, ngay cả bữa cơm chia tay cũng không kịp ăn, cứ thế xách va-li rời khỏi trường. Đúng là chó cắn áo rách. Trong lòng Trương Minh Thụy bỗng cảm thấy buồn. Cô gái không gặng hỏi thêm mà tiến lên một bước: “Cậu ấy bỏ lại thứ gì? Cho tôi xem được không?” Mặc dù là lời khẩn cầu nhưng ngữ điệu của câu nghi vấn lại trầm thấp, rõ ràng không cho phép thương lượng, Trương Minh Thụy bị cô ấy nhìn đến đổ mồ hôi. Sao lại có người có đôi mắt như thế? Lẽ ra cô ấy phải học ngành trinh sát hình sự mới đúng. Trương Minh Thụy lúng túng cười: “Không phải không được, nhưng cậu phải chờ tôi một lát. Chẳng ngờ là có con gái gõ cửa, ít ra cậu cũng để tôi mặc quần đã rồi sẽ cho cậu vào.” Cô gái hờ hững gật đầu, vẫn chằm chằm nhìn anh. Trương Minh Thụy vội vàng khóa cửa, dùng “tốc độ ánh sáng” mặc ngay quần lửng dài đến đầu gối, cầm chiếc áo phông lên rồi lại do dự một lúc. Cái áo vắt trên thành ghế là áo sạch, anh vốn định đi tẩy hết mùi mồ hôi trên người rồi mới mặc vào, không ngờ chỉ vì chơi game thêm mười mấy phút mà phải đón ngay vị khách không mời này. ... Mời các bạn đón đọc Thầm yêu: Quất sinh Hoài Nam của tác giả Bát Nguyệt Trường An.