Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiên Tử Thỉnh Tự Trọng

Tần Dịch từng cho rằng, người tu tiên nhất định phải đạm bạc thanh tịnh, vô dục vô cầu, nhẫn nại, chịu được cám dỗ. Nhưng cuối cùng phát hiện, Tiên (仙) đầu tiên có chữ Nhân (人) bên cạnh. Tiên lộ khổ hàn, ta và ngươi ôm nhau sưởi ấm. Truyện của Đại Thần thể loại hậu cung, xin mời mọi người nhập hố. *** Tiểu quốc Nam Ly ở Nam Cương, biên thùy (*) phía tây có núi, tên gọi Tiên Tích sơn. Rặng mây đỏ lượn lờ quanh năm trong núi, tiên khí ẩn hiện, loạn thạch đá lởm chởm trên đỉnh như bay tới từ thiên ngoại, nằm giữa rặng mây đỏ càng lộ ra vẻ đặc dị. [* vùng đất ranh giới] Người xưa tương truyền trong núi có tiên. Đương nhiên, chưa từng có ai tìm được nửa sợi lông mao nào của tiên. Rặng mây đỏ trong núi cũng trở thành đề tài để mọi người bàn tán trong lúc rảnh rổi, ngoại trừ ngẫu nhiên có vài người cố chấp đi tìm tiên ra thì không khác gì những ngọn núi nhỏ tầm thường. Nửa đêm. Thiếu niên chậm rãi leo lên đỉnh núi, đứng ngay trong đống loạn thạch chồng chất. Hắn không phải người tìm tiên, mà chỉ là thôn dân dưới chân núi. Có điều kỳ quái chính là, từ năm mười sáu tuổi, hắn thường xuyên có một loại xúc động không nói rõ, phảng phất như trên núi có cái gì đó đang chờ mình. Mỗi lần không thể kiềm chế, hắn sẽ tới đỉnh núi ngẩn người một hồi, nhưng đó giờ chưa có thu hoạch được gì. Loạn thạch trên đỉnh núi rất thô ráp, trên mặt có một vài hoa văn rất cổ xưa, nhưng mất trật tự không được hệ thống. Thiếu niên đưa tay vuốt ve, có cảm giác rất thân thiết khó tả, cảm giác chưa bao giờ xuất hiện... - Không biết có phải có quan hệ với cha mẹ hay không? Lúc nào đi hỏi bọn người Từ bá đều nói mình đang nói mê. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn mặt trăng và các ngôi sao xung quanh trên bầu trời, ánh trăng đã lên đỉnh đầu, thông qua rặng mây đỏ nhìn lên trên thế mà nhìn thấy ánh trăng có màu đỏ. Chính vào lúc này, trong đống loạn thạch bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện. - Thật xui xẻo, lại chạy thật xa đến ngọn núi rách rưới này, cũng không biết Tiểu Đào Hồng của Di Hồng viện bị tên vô liêm sỉ nào chiếm tiện nghi trước nhất. Có người đáp lại. - Câm miệng, quốc sư nói... Theo tiếng nói, hai người đi ra từ trong đống loạn thạch nhìn thấy thiếu niên, đồng thời khẽ giật mình, người vừa lên tiếng nhanh chóng nuốt lời đang muốn nói hết xuống. Tiện đà nhe răng ra cười, hai thanh trường kiếm đồng thời đâm về thiếu niên. Tâm tư thiếu niên nông thôn thuần phác, kiến thức rất ít, thường ngày cũng sẽ gặp một vài người đi tìm tiên, mà ai cũng đều rất khách khí đối với cư dân bản địa bọn họ. Hắn căn bản không có nghĩ tới vừa gặp mặt, hai người này không nói hai lời đã muốn giết người, thẳng đến khi bị hai thanh trường kiếm đâm xuyên qua người, hắn cũng không biết lý do là gì. Hai người kia cười. Thiếu niên nằm giữa đống loạn thạch, máu tươi ồ ồ chảy ra từ ngực, trừng mắt nhìn về phía hai người đang rời đi, trong lúc gần chết chỉ muốn hỏi một câu “vì cái gì”? Hai người đánh giá thấp sinh mệnh lực của thiếu niên, cho rằng hắn hẳn phải chết. Trên thực tế, thiếu niên luyện võ từ nhỏ, nếu không phải quá mức chủ quan không đề phòng... Bọn hắn muốn giết hắn thật không dễ dàng như vậy. Thiếu niên vẫn còn chưa chết, chậm rãi phát hiện, loạn thạch thấy từ nhỏ bị máu tươi của mình vẩy lên dần dần phát sinh biến hóa. Dưới ánh trăng, tảng đá chậm rãi nhấp nhoáng ra tia sáng màu lam hòa cùng với màu đỏ tươi của máu, rất kỳ bí quỷ dị. Hào quang như bị lây bệnh, loạn thạch quanh người hắn cũng bắt đầu nhấp nhoáng ra ánh sáng màu lam. Chưa đến một khắc, tất cả loạn thạch trên đỉnh núi đã hóa thành màu lam, thiếu niên gần chết nằm trên mặt đất đột nhiên biến mất không thấy. Trước mắt vặn vẹo một hồi, sau đó là một mảnh huyết hồng mênh mông giống như thế giới do máu tươi nhuộm thành, nhìn không thấy cuối cùng, nhìn không thấy giới hạn, trong tằm mắt chỉ có những bộ xương trắng đầy đất, mùi hôi lành lạnh. Trên mặt đất, ngoại trừ bạch cốt, còn có mảnh nhỏ của bia đá, mảnh nhỏ của các loại binh khí, chuôi kiếm, mũi kiếm tứ tán mất trật tự, ở trong sương mù màu đỏ xung quanh phảng phất như có vô số gương mặt người đang vặn vẹo, đang nộ hống, hoặc đang kêu rên. - Cái này... Địa ngục sao? Ý thức thiếu niên đã sắp tan rả. - Ta hận... Thiếu niên cũng không phát hiện, trong khu vực đặc thù này tựa hồ có linh khí đặc biệt nào đó đang từng bước tu bổ thân thể hắn, thân thể vốn không có chút máu mà chết đang chậm rãi khỏi hẳn. Đáng tiếc, linh hồn của hắn đã quá mức suy yếu, ý thức sắp tan rả, không sống được. Trong lúc linh hồn đang gào rú không cam, một câu nói bỗng nhiên vang lên mơ mơ hồ. - Huyết mạch này... Khó trách có thể đến đây... - Huyết mạch? - Ngươi sắp chết? Âm thanh kia tựa hồ rất cao hứng. - Linh hồn suy yếu như vậy, vừa vặn vừa vặn! Thiếu niên không kịp phản ứng, một cổ cảm giác âm hàn không biết vọt tới từ nơi nào xuyên qua linh hồn, nhanh chóng tiến vào sâu trong thức hải. Thiếu niên chỉ có thể cảm thấy hình như có một mặt quỷ nhe răng cười khủng bố đang đánh tới sâu trong linh hồn mình. Hắc ám không giới hạn bao vây chính mình, đang dần cắn nuốt. - Đoạt xá... Đây là ý thức cuối cùng của thiếu niên. Mời các bạn đón đọc Tiên Tử Thỉnh Xin Tự Trọng của tác giả Cơ Xoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Linh Vũ Thiên Hạ - Vũ Phong
Lục Thiếu Du, linh hồn bị xuyên qua đến thế giới khác, nhập vào thân thể của một thiếu gia không có địa vị phải trải qua cuộc sống không khác gì nô bộc. Thế giới này lấy Vũ vi cường, lấy Linh vi tôn, nghe đồn khi võ đạo đỉnh phong, linh đạo đạt đến cực hạn có thể phá toái hư không. Lục Thiếu Du mang theo ký ức từ kiếp trước tái sinh, không cam lòng làm một thiếu gia chẳng khác gì củi mục. Trong thế giới xa lạ, Say - nằm trên gối mỹ nhân, Tỉnh - nắm quyền thiên hạ. Đây mới là cuộc sống đáng mơ ước. Linh - Vũ song tu Bá chủ kiêu hùng Đã đến, ta sẽ lưu lại một huyền thoại...... Ngoài Linh Vũ Thiên Hạ, tác phẩm trước đó của Vũ Phong là Tu Chân Giả Tại Dị Thế. *** - Ưm, ta đang ở nơi nào thế này? Lắc lư cái đầu vừa tỉnh lại sau khi chìm vào hôn mê, Lục Thiếu Du cảm thấy xung quanh mình rất ẩm ướt, hơn nữa toàn thân đau nhức như muốn tê liệt, gió từ bốn phía thổi qua, tạt vào người hắn khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái. Đầu Lục Thiếu Du toát mồ hôi lạnh, hắn vội vàng mở choàng mắt. Không gian xung quanh chỉ là một mảnh đen kịt, trên không trung, một vầng trăng lưỡi liềm đang treo lơ lửng. Sau một lát, mượn ánh sáng yếu ớt phát ra từ mặt trăng hắn mới nhìn được cảnh vật rõ ràng hơn một chút. Hiện tại hắn đang ở trong một đầm nước, lúc này hẳn là ban đêm. - A... Cơn đau điếng từ đại não truyền đến khiến hắn phải kêu lên một tiếng thảm thiết. Lục Thiếu Du cảm nhận được có một lực lượng kỳ lạ đánh vào đầu mình khiến hắn lập tức ngất đi một lần nữa. Khi trời gần sáng Lục Thiếu Du mới từ từ tỉnh lại, nhưng khi nhận được tin tức mới từ đại não Lục Thiếu Du thiếu chút nữa lại ngất đi. - Nhân phẩm của ta bạo phát sao, xuyên việt rồi, đây là không phải là nằm mơ chứ? Lục Thiếu Du mở to hai mắt chăm chú nhìn bốn phía, theo những tin tức nhận được từ đại não, cùng với việc đã từng xem qua mấy tiểu thuyết xuyên việt, Lục Thiếu Du khẳng định rằng mình đã bị xuyên việt rồi. Tình huống này tưởng chừng như không có thật, thậm chí trong trăm triệu hoàn cảnh cũng chưa chắc tìm được một, vậy mà lại xảy ra trên người hắn. Lục Thiếu Du ngẫm lại, mình vừa mới tốt nghiệp đại học hạng ba, cũng tìm được công việc vặt vãnh ở trong một văn phòng nhỏ. Trong khi đang giúp cấp trên photo tài liệu thì không ngờ máy photocopy bị rò điện, hắn bị chết bất đắc kỳ tử mà xuyên qua. Kiếp trước không nói làm gì, tiền đồ xa vời, xuyên qua cũng tốt, nói không chừng xuyên qua đến một thế giới khác sẽ đạt được thành tựu lớn hơn. Dựa theo những hiểu biết của bản thân hắn trong tiểu thuyết, người xuyên qua, không một người nào đạt được thành tựu quá thấp. Nguyên một đám không phải thê thiếp thành đàn thì cũng là bá chủ của thế giới mới, kém cỏi nhất cũng làm phú nhị gia, hẳn là mình cũng không quá xui xẻo. Xác định mình bị xuyên qua, Lục Thiếu Du không có bất kỳ cảm giác đau khổ hay tiếc nuối gì mà ngược lại hắn cảm thấy mình như được giải thoát. Kiếp trước hắn không phải là người có chức có quyền, cũng không phải người giàu có, tiền đồ rất xa vời, tương lai mờ mịt. - Nơi này là chỗ nào, tại sao ta lại xuyên đến chỗ quỷ quái này? Lục Thiếu Du đánh giá xung quanh, bắt đầu lục lọi ký ức còn lưu lại trong đầu, một đoạn ký ức không thuộc về hắn. ... Mời các bạn đón đọc Linh Vũ Thiên Hạ của tác giả Vũ Phong.
Long Phù - Mộng Nhập Thần Cơ
Truyện Long Phù của tác giả Mộng Nhập Thần Cơ là câu chuyện kiếm hiệp hay được viết ra theo trí tưởng tượng của tác giả về thế giới rồng. Ở một vùng nào đó nơi có những toàn chức cao thủ, yêu thú cùng thần thú tồn tại, một ngày hỗn loạn, Long Xà cùng nổi lên, ai là Chân Long, ai lại là mãng xà? Hoặc là Thiên Địa chúng sinh, đều có thể thành Long?  Truyện triều đình, giang hồ môn phái, thế ngoại tiên đạo, ngàn năm thế gia, Man tộc, Ma Thần, Yêu tộc, Thượng Cổ Vu Đạo, trăm ngàn thế lực, dây dưa cùng nhau, nhân duyên tế hội.  Mời các bạn đón đọc Long Phù của tác giả Mộng Nhập Thần Cơ.
Phong Lưu Tiêu Diêu Thần - Luyến Thượng Nam Sơn
Lưu lạc phàm gian vô nhân tri, nhất triêu thành thần thiên hạ văn. Phong hành cửu thiên dương uy danh, địch đãng cửu giới yêu ma hận. Tái ca khởi vũ chung bất hối, thượng thiên nhập địa sính ngã năng. Vạn thế anh hùng bất mộ tiên, đãn tiện bỉ dực sanh liên căn. Quái đản đích thần thú, thần kì đích pháp bảo, kinh diễm đích mĩ nhân, li kì đích cố sự! Ngao du cửu giới, tiêu diêu cửu thiên, sư pháp tự nhiên, dụng tâm truy cầu, chân thần tái thế. Hai mươi năm đằng đẵng cầu công danh nhưng bất thành, rốt cuộc chỉ mang về cái danh hiệu tú tài nhỏ nhoi, nghĩ đến đó không khỏi buông ra một tiếng thở dài. Chợt nghĩ đến thành gia lập thất đã mười năm mà không có lấy một mụn con nào khiến trong lòng có cảm giác chán nản vô cùng....! Mời các bạn đón đọc Phong Lưu Tiêu Diêu Thần của tác giả Luyến Thượng Nam Sơn.
Trần Duyên - Yên Vũ Giang Nam
Hôm nay ngồi lục lại những bộ truyện kinh điển đã đọc, mới thấy Trần Duyên vẫn vứt trong xó. Không phải là không hay, mà quá hay. Không phải ta không muốn đọc, vì ta không dám đọc. Không phải vì ta ích kỷ, nhưng quả thật trong ta có ý định giữ nó mãi cho riêng mình.  Phổ biến hay không phổ biến, nhiều hay ít người đọc, số view ảo đến đâu, ta không quan tâm. Cái ta quan tâm, nó thế nào? Hay, dở, tuyệt phẩm kinh điển hay chỉ một đống rác nhan nhản trên mạng. Cái ta quan tâm là thế. Vậy nên truyện của ta giới thiệu cũng đều thuộc dạng như vậy. Có thể không thuộc tuýt truyện ưa thích của nhiều người, nhưng đối với ta và những người cùng sở thích, thì nó là tác phẩm hay. Trong rất nhiều tác phẩm hay mà ta đã giới thiệu, tuyệt phẩm là không nhiều, và kinh điển thì càng hiếm.  Ta đã đọc xong Trần Duyên rất rất lâu rồi, nhiều lần cũng định giới thiệu nhưng hôm nay có lẽ số phận sắp đặt, để ta lại một lần nữa thấy nó trong xó nhỏ và để ta giới thiệu nó đến đông đảo con nghiện Tiên hiệp. Một tác phẩm rất hay. Cứ nghĩ đến Trần Duyên là ta lại nhớ đến Tru Tiên. Có lẽ đối với nhiều người, Tru Tiên là một tác phẩm dang dở. Nhưng mọi người có nhớ đâu: Tình đẹp là tình dang dở, truyện hay là truyện để người đọc nhớ mãi, đọc 1 lần, 2 lần, nhiều lần người ta vẫn cứ không kìm đựoc và thốt lên lời khen ngợi. Mọi người quá yêu Tru Tiên nên thấy kết vậy không hợp, nên ghét, nên căm thù cả tác giả lẫn tác phẩm. Trần Duyên cũng làm ta liên tưởng đến Tru Tiên. Đọc xong, rất nhiều người sẽ có cảm giác trái ngược nhau. Khen có, chê có... nhưng vì khen mà chê, vì yêu mà ghét, tràn ngập mâu thuẩn. Vậy nên, làm ơn hãy đọc tác phẩm chầm chậm thôi, từ từ thôi. Cảm nhận từng câu chữ, cảm nhận từng khung cảnh, cảm nhận từng chút cảm xúc, cảm nhận cái tình và cái vô tình. Tu tiên là tu tâm, người bình thường, người tu tiên đều có tình cảm. Trên đời mấy ai có thể trảm tình duyên, đoạn hồng trần để trở thành chân tiên. Đến chân tiên có lẽ cũng không dứt được hồng trần, vẫn vương vấn thế gian đời đời kiếp kiếp, ngàn năm không đổi... Tất cả đều vì một chữ tình. Trần Duyên xứng đáng cùng Tru Tiên là những tác phẩm kinh điển dòng Tiên hiệp cổ điển. Mời các bạn đón đọc Trần Duyên của tác giả Yên Vũ Giang Nam.