Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cấm Tình (Cả Đời Chỉ Nguyện Yêu Em)

Một hồi tranh đấu, mỗi người đều muốn nắm chắc trong tay vận mệnh của chính mình. Nhưng đến cuối cùng, ai mới là người chiến thắng? Không ai có thể bình an mà thoát ra! Tình yêu trong vận mệnh của mỗi người đều không thể tốt đẹp như nhau. Phụ nữ đối với hắn có lẽ chỉ là một thú tiêu khiển trong cuộc sống. Còn với cô, điều hắn muốn chính là chinh phục, là làm cô hoàn toàn thuần phục hắn. Thế nhưng tình yêu lại khiến cho ý định ban đầu của hắn bị lung lay. Thì ra, hắn chỉ cần niềm vui đến từ sự vui vẻ của cô. Nhưng thứ có thể khiến cho cô vui lại là điều làm cho hắn đau khổ. Hắn không muốn buông tay cũng chẳng thể nào buông nổi! Ở ngã rẽ của tình yêu, cô bị hắn bá đạo mãnh liệt kéo vào thế giới của hắn, một thế giới xa lạ, tràn ngập sự tranh đấu. Khi tình yêu chân thành duy nhất bị hắn bóp nát trong thời khắc ngọt ngào, cô biết, hắn là ác ma mà cô không tài nào thoát khỏi, là cơn ác mộng mà cô chẳng thể tỉnh lại. Từ lúc gặp gỡ ban đầu đã nhất định phải dây dưa như thế. Vốn dĩ là khúc mắc giữa yêu và hận, lại nảy sinh ra biết bao ân oán tình thù. Một hồi tranh đấu, mỗi người đều muốn nắm chắc trong tay vận mệnh của chính mình. Nhưng đến cuối cùng, ai mới là người chiến thắng? Không ai có thể hoàn toàn bình an thoát ra! Ác ma yêu thiên sứ là lúc tất cả mọi tội ác bắt đầu! “Muốn chết, chính là chết tôi cũng phải đuổi theo cô đến tận địa ngục!” Gân xanh trên trán hắn nổi lên, tay nắm chặt lại thành quyền, giống như ngay lập tức có thể cho tôi một đấm. Tôi sẽ không nghi ngờ trong từ điển của hắn có khái niệm đánh con gái. Tôi nhìn Đường Diệc Diễm đang điên cuồng mà buồn bã cười, đôi ngươi lạnh lùng ngước lên:“ Không cần đâu, tôi đang sống trong địa ngục rồi!” “Đường Diệc Diễm, anh hiểu được tình yêu là gì sao?” Không nhìn hắn, đôi mắt trỗng rỗng của tôi hướng về phía trước, không có tiêu cự, chỉ cảm giác được Đường Diệc Diễm khẽ giật mình. “Đường Diệc Diễm, tình yêu không phải giữ lấy mà là thành toàn, không phải bức bách mà là chúc phúc. Từ đầu tới cuối, anh luôn dùng hết mọi loại thủ đoạn để bức tôi, anh thực sự yêu tôi sao?” Tôi lạnh lùng nhìn hắn, nhìn vẻ mặt của hắn từ âm ngoan trở nên chật vật. “Im miệng!” Trong mắt Đường Diệc Diễm hiện lên một tia bối rối. “Thành toàn, tôi hai năm trước thành toàn đổi lấy chính là cô ngả vào vòng tay của thằng khác. Tôi, Đường Diệc Diễm không chiếm được thứ gì đó, người khác cũng đừng mơ có được. Tôi thà rằng huỷ hoại cô!” Tôi nhếch môi hừ lạnh, chậm rãi nói:“Không đâu… ít nhất bây giờ sẽ không… Tôi sẽ không điên, tôi muốn trơ mắt nhìn anh thống khổ, nhìn anh tuyệt vọng…” “Đường Diệc Diễm, cảm ơn quà sinh nhật của anh, tôi – suốt – đời – khó – quên!” Đường Diệc Diễm nhìn tôi, trong mắt hiện lên một chút đau đớn, hai tay đặt ở đầu vai tôi khẽ buông ra. Cuối cùng, hắn ôm chầm lấy tôi, áp chặt tôi vào lòng, nỉ non: “ Anh chỉ là quá yêu em, quá yêu em mất rồi, yêu đến nỗi ngay chính bản thân anh cũng thấy sợ, nhưng tại sao em lại không chịu hiểu…” *** Nhân vật chính: Diệp Sương Phi-Đường Diệc Diễm Rating: 5/10 Ưu điểm: Nếu bạn thích nam chính ích kỉ bá đạo thì đây dành cho bạn. Nhưng nói trước không phải kiểu bá đạp của Tề Mặc trong truyện “Đạo Tình” Nếu thích ngược đây cũng dành cho bạn. Nhưng nó không ngược làm bạn khóc mà là làm bạn ức chế. Mình đã từng bỏ cuộc khi đọc lần đầu. Phải cố gắng để không bỏ khi đọc lại lần 2. Tác giả có cách dẫn dắt khá hay. Nhiều câu mang tính triết lý sống. Khuyết điểm:Truyện kéo dài thật sự đọc rất mệt mỏi. Cứ cái kiểu yêu mà không nói dẫn đến hiểu lầm giữa 2 nhân vật. Mình cực ghét cả tính cách của 2 nhân vật chính. Thứ nhất nam chính quá chiếm hữu. Từ đầu đến cuối đều cho mình là đúng, yêu mà không để ý đến cảm nhận của người mình yêu. Một tình yêu ích kỉ. Thứ hai nữ chính quá nhu nhược. Hở cái yếu lòng và vì cái yếu lòng dở hơi ấy dẫn đến một nùi hệ quả. Truyện quá nhiều ý tưởng dẫn đến làm người đọc mệt lên mệt xuống và cuối cùng tác giả lại không giải đáp. Nhiều chương bị lặp lại, và có vài khúc bị mất nên đọc cũng hơi khó chịu. Câu nói tâm đắt: “Vĩnh viễn không được quên rằng, những chàng bạch mã hoàng tử trong tiểu thuyết khi bước ra đời thực sẽ mang hình dáng của ma quỷ.” (tác giả) Mời các bạn đón đọc Cấm Tình (Cả Đời Chỉ Nguyện Yêu Em) của tác giả Tử Tử Tú Nhi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Oan Gia Độc Miệng - Dung Quang
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là đứng trước mặt người nhưng không thể nói “em yêu anh”, mà là, rõ ràng là tôi yêu người, nhưng người lại không biết, lại còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi! Chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ cần mỗi ngày anh cười với em nhiều một chút, thì em nhất định sẽ không dễ dàng chuyển anh ra ngoài, để thay thế một người khác vào trong trái tim em đâu. Bởi vì hiện tại, toàn bộ nơi này đều là của một người tên Trình Lục Dương, không chứa nổi ai khác nữa rồi. *** Đàn ông bốn mươi tuổi, hoặc phóng khoáng trưởng thành, nhanh nhẹn phong độ, hoặc thô tục hói đầu, bụng phệ. Thật không may, người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh Tần Chân lúc này lại là dạng thứ hai. Cái bản mặt thối của thầy Hồ cứ như mới được vớt từ trong hầm cầu ra, nước miếng văng tung tóe mà quát Tần Chân: “Nhìn đường! Nhìn đường! Tôi bảo cô lái xe chứ không bảo cô sửa xe, cô cứ dán mắt vào vô lăng làm cái gì? Đằng trước có xe mà nhìn không thấy hả? Tôi phục cô luôn, cả người cứng đơ như rô bốt mà học lái xe làm gì? Đi bôi chút dầu trơn rồi hẵng lái tiếp, nhé?” Ông ta đã tụng cả buổi rồi, càng tụng Tần Chân càng cứng đơ, tay chân cũng không biết nên để đâu. Sắp tới giao lộ, thầy Hồ lại bắt đầu la mắng cô: “Lần này nếu cô mà lộn chân ga với phanh xe thì tôi cho cô biết, cô đừng bao giờ mơ tới chuyện học lái xe nữa! Sớm biết cô đần như vậy thì lúc đầu tôi đã không thèm thu cái bao thuốc kia của mẹ cô.” ... Mời các bạn đón đọc Oan Gia Độc Miệng của tác giả Dung Quang.
Một Cục Cưng và Bốn Baba - Dạ Khinh Trần
Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim Hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô (bắp rang bơ), hướng về phía buồng vệ sinh hô “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Mỗ Tiểu Bảo để mông trần chuồng, chùi cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn nữ nhân  mang đồ lót che ba điểm, “Mẹ, người ta đang bận mà.” “Mẹ mà đi mở cửa nói không chừng sẽ bị đuổi giết đó, Tiểu Bảo muốn chạy lánh nạn như lúc trước hay sao?” Mỗ nữ liếc mắt, bàn tay mềm chỉ vào mỗ Tiểu Bảo, nữ vương sai khiến bảo: “Đi, nếu là người đến đòi nợ, thì để cho chó cắn!” Mỗ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, xác định phòng chỉ có hai người bọn họ là mẹ và nó, sau đó, nói, “Mẹ, chúng ta đâu có nuôi chó, sao mà cắn?” Giọng điệu của mỗ nữ chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép nói, “Tiểu Bảo à, con cắn cũng được nhiều năm như vậy, còn hỏi cắn làm sao? Đương nhiên là con cắn đấy!” “Vậy thì mẹ làm gì?” “Chạy trốn!” Mỗ nữ đáp lại một cách yên tâm thoải mái. Mỗ Tiểu Bảo im lặng hỏi ông trời, rốt cuộc tôi có phải là do mẹ tôi sinh hay không hả? *** Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào trên sô pha, xem phim hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô, hướng về phía buồng vệ sinh hô, “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Một cái mông trần, dường như là một bé trai xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, mắt to sáng ngời như nước chớp, lông mi giống như quạt hương bồ, đáng yêu làm người ta muốn thét chói tai. Chỉ thấy nó vô tội mân mê cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng hồng nhuận, chỉ chỉ cái mông nhỏ đang trần chuồng, ủy khuất nói, “Nhưng mà mẹ, Tiểu Bảo đang bận mà!” Mỗ nữ rốt cục cũng tắt tivi đi, vừa quay đầu lại, tựa hồ trời đất cũng mất màu. Một đầu tóc quăn cuộn sóng đen nhánh xinh đẹp, lười nhác cúi dừng ở bên hông mảnh khảnh, hé ra khuôn mặt xinh đẹp thoát tục , mắt to quyến rũ mang theo nhìn thấu thế gian thê lương và bất cần đời, khéo léo cái mũi, đôi môi non mềm nở nang nhướn lên một độ cong hoàn mỹ. Mặc đồ lót gợi cảm che đi ba điểm, hai vú đầy đặn trắng nõn, ngay cả mạch máu đều thấy rõ ràng, dáng người trong suốt trong sáng tựa như quả mật đào vừa mới chín muồi, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn , nhấm nháp thứ xinh đẹp của cô. Chỉ thấy cô vươn ngón tay ngọc, hung tợn nói, “Đi, mở cửa, không muốn bị đuổi giết , trước hết đem cục phân của con nín lại đi.” Tiểu Bảo bất đắc dĩ mặc quần vào, tí ta tí tỡn chạy tới cửa. “Nếu đòi nợ, thì đóng cửa thả chó!” Phía sau nữ nhân tiếp tục bật tivi, lười biếng nói người ở sau. ... Mời các bạn đón đọc Một Cục Cưng và Bốn Baba của tác giả Dạ Khinh Trần.
Anh Biết Gió Đến Từ Đâu - Cửu Nguyệt Hi
Tình yêu xác định như vậy, cả đời chỉ có một lần. *** Lúc đồng hồ đứng gõ chuông, Trình Ca rửa ảnh trong phòng tối, cái nhíp kẹp giấy ảnh chậm rãi lắc lư qua lại trong nước tráng ảnh. Dưới mặt nước dập dờn ánh sáng đỏ, giấy trắng dần hiện ra một người ăn xin ngồi ven đường ăn bánh quy, phía sau là sông Hoàng Phố và Minh Châu Phương Đông (1). (1) Minh Châu Phương Đông: tháp truyền hình ở Thượng Hải. Nghe tiếng chuông, Trình Ca ý thức được cô đã nhốt mình trong phòng tối ba tiếng. Vẫn không hài lòng. Cô ném cái nhíp, ngẩng đầu nhìn mười mấy tấm ảnh phơi trên tường, dưới chùm ánh sáng màu đỏ nhạt, vô số tấm ảnh, vô số thế giới —— con người, tĩnh vật, phong cảnh, thành phố. Cô mím chặt môi, mũi thở ra một hơi nặng nề. Tất cả đều là rác. Trình Ca cào đầu mấy cái, gạt hết ảnh xuống xé vụn nhét vào thùng rác. ... Mời các bạn đón đọc Anh Biết Gió Đến Từ Đâu của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc - Phỉ Ngã Tư Tồn
Tặng cho mỗi người con gái từng may mắn gặp được tình yêu: Càng can đảm, càng hạnh phúc! Bảy năm trước. Cô nói: Tôi cố ý đấy, để dính bầu là tôi cố ý, nạo nó đi cũng là theo kế hoạch, chỉ để hành hạ anh. Trên đời này chuyện tàn nhẫn nhất là gì anh biết không? Là khiến người ta tưởng rằng mình có được tất cả, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra lầm to. Mất mát là thế nào anh biết không? Tương lai sụp đổ là thế nào anh biết không? Tôi chưa bao giờ yêu anh cả, giữa chúng ta thế là hết rồi.Anh nói: Hết ư? Chưa đâu, chưa làm cô thân bại danh liệt, thì tôi chưa buông tay. Bảy năm sau. Cô nói: Mười vạn. Anh biết tôi cần tiền mà, có lẽ anh vẫn… còn thích tôi. Vì thế, nếu anh muốn ở lại đêm nay, được thôi, nhưng đưa tôi mười vạn. Anh nói: Romeo chưa gặp được Juliet, không phải, Romeo đã gặp được Juliet rồi, nhưng Juliet đâm chàng một nhát, lại còn đâm trúng tim, khiến Romeo không sao vùng thoát ra được… Chàng cũng không nghĩ đến chuyện vùng vẫy, nên cứ thế bị Juliet giết chết. Bị người mình yêu thương đâm thẳng vào tim, còn chuyện gì tàn nhẫn hơn chuyện này nữa? Nhiếp Vũ Thịnh và Đàm Tĩnh, bảy năm trước xa cách vì hiểu lầm, bảy năm sau tái ngộ lại đeo sầu mới. Chỉ có điều, số mệnh đã định sẵn rằng, có một kiểu tình yêu mà cho dù chia cắt bao lâu, thì mỗi lần tương hợp lại nhen lên những điều kỳ diệu. *** Đàm Tĩnh làm ca chiều, lại đúng vào hai ngày nghỉ cuối tuần, bận đến không mở mắt ra được, cuối cùng đến giờ đóng cửa còn phát hiện nhận phải tờ 100 tệ giả. Vớ phải tiền giả là chuyện chán nhất trần đời, Đàm Tĩnh trước giờ luôn cẩn thận, chưa bao giờ phạm phải sai l như vậy, hôm nay đúng là bận quá đâm ngớ ngẩn. Vương Vũ Linh cùng làm ca chiều với cô hôm nay, nói: “Hay là đưa cho Lương Nguyên An.” Lương Nguyên An tuy lúc nào cũng nhăn nhở cười cợt, chẳng có gì nghiêm túc, nhưng lại rất quan tâm mấy chị em trong cửa hàng, thỉnh thoảng có người nhận phải tiền giả, đưa cho Lương Nguyên An, chẳng bao lâu sau anh ta liền cầm đến một đống tiền lẻ, nói: “Này, lấy 15 tệ đi mua thuốc lá rồi nhá.” Tuy bị thiếu mất 15 tệ, nhưng cô nào cũng vui, có cô khéo mồm còn nói: “Cảm ơn anh An.”   Đàm Tĩnh thấy như thế không hay lắm, tuy Lương Nguyên An cũng chỉ là mang đi tiêu mà thôi, nhưng người khác làm ăn nhỏ, vớ phải tiền giả, chắc chắn sẽ khó chịu chẳng kém.   Vương Vũ Linh lại không nghĩ như vậy: “Cậu đúng là ngớ ngẩn.”   Đàm Tĩnh cười hiền lành: “Thôi, coi như là mua lấy bài học vậy.”   Thực ra trong lòng cô cũng xót lắm, tiền lương một tháng cộng với tiền làm thêm giờ cũng chỉ có hơn 2000 tệ, tự dưng mất 100 tệ, đương nhiên là buồn chán rồi. Đang cắm đầu kiểm tra sổ sách, bỗng nghe thấy tiếng chuông gió kêu. Vương Vũ Linh liền nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa rồi "   “Tôi muốn đặt bánh ga tô." ... Mời các bạn đón đọc Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.