Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chính Cung Tiểu Thiếp

Vì cha ruột là ngươi ham mê cờ bạc, cái gì lừa được Kim Ánh Nhi đều đã lừa, chỗ nào đã từng đi nàng đều đi rất ung dung tự tại. Cho đến một ngày, người phụ thân mê cờ bạc của nàng đã gán nợ nàng cho người ta làm tân nương, còn nghe nói đối phương là người có quyền có thế. Bà mối dặn dò nàng, đã qua cửa thì chính là thê tử của người, nhất định phải nhanh chóng sinh một đứa nhỏ. Như vậy, chờ đến khi phu nhân thật sự trở về, nàng còn có thể ở lại mà hưởng phúc... Nhưng nàng chính là chưa từng nghĩ như vậy, lại càng không nghĩ đến bản thân sẽ bị nhốt trong đạo trạch buồn chán này. Nhưng phu quân của nàng là người vô cùng lợi hại, nàng chính là không thể thoát khỏi bàn tay của hắn. Nam Cung Khiếu Thiên biết rõ người cùng hắn bái đường không phải là thê tử mà hắn muốn cưới. Nhưng hắn lại không làm rõ, lại còn cảm thấy thú vị, hơn nữa nàng đã từng cứu hắn một mạng. Hắn cho rằng đây là duyên phận khó có được, dù không phải chính thê cũng muốn thu nàng vào phòng. Thấy nàng không biết được mấy chữ, mỗi ngày lại vất vả giả vờ làm hiền thê tri thư đạt lễ, Hơn nữa lại rất nhiều mánh khóe, rất nhiều trò, khiến hắn vừa thấy nàng liền vui vẻ, Một nương tử thú vị như vậy, dù là chính phòng cũng được... *** Hiện giờ chân của nàng chưa giải được, cũng không biết đối phương là sói hay là hổ, thật sự không nên tùy tiện cứu hắn lên, không bằng cùng hắn chờ trời sáng, cũng tìm người làm bạn cho nàng thêm can đảm. Hai mắt Kim Ánh Nhi lưu chuyển, lớn tiếng nói, "Hiện giờ trời tối đen như mực, không thể đi được, sáng mai ta sẽ đi sớm tìm người đến cứu ngươi." "Ngày mai ngươi vào trong thành đến đường cái nhộn nhịp nhất, tìm La quản gia của Thiên Vũ lương hành, nói cho họ chỗ này." Giọng nói của nam nhân kia mang theo giọng điệu ra lệnh. Kim Ánh Nhi nhíu mày, hắng giọng hỏi: "Xin hỏi hiện giờ là ngươi đang cầu xin ta sao?" "Trong tay ta có một đôi hoa tai trân châu, ngươi đưa tay đến khe cửa đón lấy. Ngươi mang theo hoa tai này làm bằng chứng đi tìm La quản gia, bảo hắn đưa cho ngươi mười hai vàng làm tạ lễ." Mười hai vàng! Còn có một đôi trân châu to bằng móng tay! "Mạng của ngươi đáng giá vậy sao?" Kim Ánh Nhi nghẹn họng đón lấy đôi hoa tai trân châu, đặt một cái vào miệng. Hương vị này, độ cứng này, quả thật là trân châu không sai. Viên trân châu lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy! Nếu ánh trăng đủ sáng, thì có thể nhìn thấy hai má Kim Ánh Nhi sớm đã hồng nhuận rồi. "Vị đại ca này khách khí quá rồi, thật ra nếu như huynh không đưa đôi trân châu này tặng cho ta, ta cũng sẽ giúp huynh đi báo tin. Ta là người vô cùng nhiệt tình, sẽ cố gắng hết sức để cứu người..." Miệng Kim Ánh Nhi nói như vậy, nhưng tay lại nhanh chóng nhét đôi trân châu vào trong vạt áo. "Cần gì phải nói dễ nghe như vậy? Nếu không có lợi ích lớn dụ dỗ, sao ngươi có thể bớt chút thời gian đi một chuyến chứ?" "Này, những lời này có thể làm tổn thương người khác đấy." Kim Ánh Nhi cảm thấy tính cách của người này bất công, lấy ra trân châu ném lại qua khe cửa. Dù sao, nàng còn có thể nhận mười hai vàng. "Trả lại trân châu cho ngươi, ta cũng không hiếm lạ gì!" Bên dưới im lặng, chỉ là vang lên vài tiếng thở nặng nề, hiển nhiên là có chút khó hiểu. "Ta đã đưa đi, thì không có đạo lý thu lại. Huống hồ, chúng ta không quen cũng không thân, hiện giờ ta có việc nhờ ngươi, lấy tiền nhờ người làm việc, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Nam nhân kia thong thả nói. "Được rồi, ta liền miễn cưỡng nhận lấy đôi trân châu này." Kim Ánh Nhi cầm lại trân châu, miệng cũng không nhịn được cằn nhằn giáo huấn, "Chẳng qua là ngươi nên thay đổi thái độ này, nếu không sau này làm sao có thể hành tẩu giang hồ? Người giang hồ có thể không có tiền trong túi, nhưng hai chữ "đạo nghĩa" luôn đặt trong lòng." "Đạo nghĩa?" Nam nhân kia cười lạnh một tiếng, sau đó không nói thêm gì. Kim Ánh Nhi cúi đầu, từ trước đến nay nàng không thích nói một mình, liền cầm ông sáo gõ gõ vào cửa nhỏ. "Ngươi đã làm chuyện xấu gì vậy? Sao lại bị nhốt ở một chỗ quỷ quái thế này?" "Bị người bắt tống tiền." Giọng nói của nam nhân kia lạnh lùng, nhưng với Kim Ánh Nhi thì không sao cả, dù sao nàng đã sớm quen với những chuyện mất mặt rồi. Huống hồ, hắn còn cho nàng mười hai vàng, có thể để cho nàng và phụ thân cao chạy xa bay rồi, nàng cái gì cũng có thể không so đo với hắn. Kim Ánh Nhi một từ trong túi đồ ra hai cái bánh sơn trà, "Có muốn ăn một miếng bánh sơn trà không, vừa ăn vừa nói chuyện?" "Không." Kim Ánh Nhi tự tìm mất mặt, ngược lại cầm bánh ăn. Lúc này một cơn gió lạnh thổi qua, tiếng lá xào xạc giống như ma quỷ đang tiến lại gần, miếng bánh sơn trà còn nghẹn ở cổ, cả người Kim Ánh Nhi nổi đầy da gà. Mặt nóng dán mông lạnh cũng không sao, ai bảo nàng trên đời này sợ nhất là nghèo, thứ hai là sợ ma. Nàng lấy cây sáo gõ cửa nhỏ, lớn tiếng hét, "Này, ngươi nói gì đi chứ, nếu không thì ta thổi sáo cho ngươi nghe. Cây sáo này của ta khẽ thổi, đảm bảo quỷ khóc thần kêu, quần ma loạn vũ, muôn chim bay cao, chính là chỉ tiếng sáo của ta." "Nói chuyện sẽ khô miệng." Giọng nói của nam tử kia khản đặc. Kim Ánh Nhi lấy từ trong túi ra một túi nước, nhét qua khe cửa cho hắn, "Nước suối, tiện nghi cho ngươi rồi." Bên dưới cửa vang lên tiếng uống nước ừng ực. "Vừa rồi ngươi nói mình là đệ tử Chung Quỳ gì đó, ngươi là sư bà trảm yêu trừ ma sao?" Mặc dù giọng nói của nam tử kia vẫn còn chút khàn khàn, nhưng cũng đã tốt hơn so với vừa rồi nhiều. "Không thể xưng là "bà", chẳng qua là thật sự đã trừng phạt không ít sắc quỷ, tham quỷ." Nàng đắc ý nói. "Một khi pháp lực đã cao thâm như vậy, sao lại bị ném vào nơi này?" "Chuyện kể ra thì quá dài, ta ném bánh sơn trà xuống cho ngươi, ngươi ăn một chút thì mới có sức cùng ta nói chuyện." Kim Ánh Nhi mặc kệ giọng điệu cười nhạo của nam tử kia, ngược lại tự nói, "Cha ta mê cờ bạc, thua sạch ngân lượng ở trọ của chúng ta. Chúng ta ăn chùa mười ngày, bị ném đến chỗ này coi như đã là tốt. Chỉ tiếc, ta không có cơ hội cáo từ vị Cố Thạch tỷ tỷ mới quen không lâu ở cách vách, ta với tỷ ấy vừa gặp đã quen." Nàng hơi dài không thở gấp lấy một cái, cứ như vậy nói một hơi. Không ai đáp lại lời nàng. Kim Ánh Nhi nhăn mày, bất khuất tiếp tục nói: "Thật ra bị ném đến đây cũng không tính là thảm, lần trước khi ta giả bộ làm muội muội của Trường Thanh huyện lệnh, cha ta giả trang thành tùy tùng đi du lịch, không ngờ tới Trường Thanh huyện sư gia đúng lúc ở trên một con thuyền khác, cha con chúng ta ở giữa dòng bị người ta ném xuống hồ, còn là giữa trời tháng mười một! Tuy rằng phía nam không có tuyết, nhưng vẫn bị lạnh khiến ta bị bệnh một tháng!" "Ngươi là một tên lừa đảo." Thật lâu sau, cuối cùng nam tử cũng bắn ra mấy chữ. "Làm gì nói khó nghe thế, cái gì lừa gạt với không lừa gạt, tiền tài vốn là vật lưu thông. Làm giàu thường không có nhân đức, người đem bạc đến cho ta, ta lại giúp họ lấy đi cứu tế thôi!" Kim Ánh Nhi cười ha ha, vẻ mặt không có chút hổ thẹn nào. "Cái gì mà cứu tế người khác, ngân lượng đều bị cha ngươi lấy đi đánh bạc thôi." "Ngươi không thể nói mấy câu dễ nghe được sao? Coi chừng ngày mai lão nương không đến chỗ gọi là Thiên Vũ lương hành kia nữa!" Kim Ánh Nhigào to, giơ cây sáo lên gõ vào cửa nhỏ. "Ngươi giả trang thành muội muội huyện lệnh, chứng tỏ ngươi biết chữ?" Nam tử kia hỏi, trong giọng nói nghe ra được vài phần miễn cưỡng. "Biết vài chữ lớn, chẳng qua không viết được, chỉ có thể miễn cưỡng vẽ một số phù chú lừa người thôi. Nhớ lại khi mẹ ta còn sống, ít nhiều vẫn thúc giục ta học bài viết chữ." Kim Ánh Nhi ôm bao đồ, máy hát một khi đã mở liền không dừng được, "Biết không? Trước kia cha ta vẫn còn là tú tài, sau khi mẹ ta mất mới biến thành cái đức hạnh này. Cho nên, cảm tình phu thê không cần quá tốt, nếu không trơ mắt nhìn người kia ra đi, thật sự là... Ài..." Trong lòng nàng cảm khái, thở dài một cái. Trong phòng lần thứ hai trở về một mảng yên tĩnh. Kim Ánh Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quyết định nói trắng ra. "Ngươi không nói chuyện với ta, ta sẽ bị dọa chết ở chỗ này, ngày mai lấy ai đi tìm người cứu ngươi!" "Cha ngươi luôn thua sạch ngân lượng, ngươi không oán ông ấy sao?" Nam tử kia không cam lòng hỏi. "Phụ thân của mình, có thể oán cái gì?" Ài ài ài. "Nếu ông ta suy nghĩ cho ngươi, thì không nên trầm mê trong cờ bạc, khiến cho một cô nương như ngươi luôn bị nguy hiểm." Mời các bạn đón đọc Chính Cung Tiểu Thiếp của tác giả Dư Tiểu Uyển.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tô Mỹ Nhân Trong Tim
Tóm tắt 1 câu từ tác giả: Nửa đời trước Tô Giản là con chim hoàng yến, tuổi già tìm lại được sự tự tin. Gặp gỡ đại lão ngành khoa học kỹ thuật Chu Khải, tay cầm tay dạy cô cách tự lập. Nam chủ chưa lập gia đình. Không tra. Ngọt ngào. Sủng sủng. Đây là cuộc hành trình hoàn thiện bản thân của cả nam lẫn nữ chính. Nghe thì đao to búa lớn thế thôi, nói trắng ra là câu chuyện về một tiểu bạch thỏ tìm cách thay đổi bản thân, dung nhập xã hội, lột xác bản thân, trở nên mạnh mẽ. Một lãng tử phong lưu đa tình dần dần quay đầu, sửa đổi tính nết. Nữ chính từng có một cuộc hôn nhân, chồng cũ cô là thanh mai trúc mã, sủng cô, chiều chuộng khiến cô trở thành một cô gái vừa yếu đuối nhu nhược, không biết cách hòa nhập với xã hội, chỉ luôn sống trong thế giới tình yêu. Đùng một cái, anh ta ngoại tình, bỏ rơi cô, lúc đó nữ chính mới biết bản thân vô dụng thế nào. Rời khỏi anh ta, cô chẳng có gì trong tay, chỉ có một tương lai mờ mịt, không một xu dính túi, lại cộng thêm tuổi xuân đã qua, cô trở thành một người phụ nữ 29 tuổi "ngốc-bạch-ngọt". Nhưng cô vẫn khao khát được thay đổi bản thân, vậy nên, 29 tuổi - sau 8 năm trời không đi làm, lần đầu tiên cô "dám" đi xin việc làm, muốn làm một cái gì đó, tránh khỏi cái kiếp vô dụng.   Còn nam chính à, là kiểu lãng tử điển hình, gái gú nhiều không kể hết được, gái chạy theo ầm ầm, mỹ nhân vờn quanh như một vườn hoa rực rỡ. Anh là ông chủ của cô, người dẫn lối chỉ đường cho cô bước vào vòng xoáy xã hội, cách sinh tồn và vươn lên trong công việc, một ít mánh khóe cần dùng. Khá buồn cười ở chỗ, trong suy nghĩ của nam chính, phụ nữ phải độc lập, phải tự có chủ kiến riêng thì mới hấp dẫn, vậy nên anh nguyện ý vì mỹ nhân mà chỉ điểm một vài, vậy là quá tốt đúng không? Nhưng chưa xong nhá, người cho cô ấy tự tin bước chân ra vòng xã hội là anh, người muốn bẻ gãy cánh cô ấy rồi nhốt vào lồng son cũng là anh. Đúng đấy, không nhầm đâu, anh ta lại muốn nhốt cô vào lồng son  Vì thấy cô thay đổi quá nhanh, càng ngày càng không kiểm soát được, anh ta sợ  32 tuổi đầu, nam chính không sợ trời cũng chẳng sợ đất, chỉ sợ kết hôn. Anh chưa từng có ý định kết hôn một lần nào. Vô cùng sợ hôn nhân. Vậy nên mối quan hệ của nam nữ có 1 giai đoạn yêu nhau thôi, không xác định cưới xin, không giới thiệu với người nhà, lén lút yêu đương trong bóng tối. Nghe thế nhưng đọc ko ức chế đâu, khá kích thích  Chết cười mỗi lần thấy chàng ta ghen lồng ghen lộn mà chả làm được gì  Truyện này thỉnh thoảng có những chi tiết rất thực tế, suy nghĩ cũng rất thực. Như nam chính, khi biết mình đã yêu nữ chính rồi, anh ta vẫn không dám đảm bảo tương lai mình sẽ không thay lòng đổi dạ, chỉ biết phải trân trọng hiện tại. Còn nữ chính lúc nào cũng mang tâm thế bình thản, không muốn phải thấp thỏm nhiều. Bởi vì nếu lúc nào cũng phải ghen tuông bóng gió, vậy cả đời này phải dè chừng đến cỡ nào? vậy nên, yêu thì cứ yêu thôi, muốn chia tay thì chia tay. Hay là tác giả nói câu này cũng khiến mình thấm: "Đàn ông có thể không muốn kết hôn, nhưng lại không chấp nhận được việc cô bạn gái không muốn cưới mình." Thật ra mình không thích đọc kiểu nam chính cà lơ phất phơ lắm đâu, nhiều bạn gái cũ là sợ nhất. Nhưng yên tâm nha, nhìn thế thôi chứ mấy bà bạn gái cũ hay mấy bà vờn quanh nam chính chả làm được mẹ gì, bởi vì anh ta đã không thích thì chẳng thèm cho người ta chút mặt mũi nào luôn, rất tỉnh. Ví dụ trích 1 đoạn, có kẻ ghét nữ chính gài 1 cô gái vào bên cạnh nữ chính, tạo không gian để "tình cờ" gặp nam chính, đặc biệt là người này rất thâm, tìm người có khí chất ngây thơ như nữ chính hồi xưa, để nam chính hoài niệm nét đơn thuần của cô gái năm ấy, và đây là thái độ của nam chính: Hắn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nhìn cô gái đang rưng rưng nước mắt trước mặt. Nửa ngày sau, Chu Khải cúi người hỏi: "Cô tới đây là muốn quyến rũ tôi đấy à?" Tần Hương sửng sốt, vội lùi về phía sau, Chu Khải lạnh giọng: "Đứng lại." Tần Hương đành phải đứng lại, đôi mắt ngập tràn sự hoảng loạn, một chi tiết nhỏ này cũng khiến Chu Khải biết cô ta chột dạ cái gì, hắn cười lạnh một tiếng, sau đó nói: "Cút." "Cút khỏi chỗ này." "Gọi ông chủ Vân Đỉnh qua đây." "Con chó con mèo nào cũng dám so với Tô Giản, giống chỗ nào? Cô có ý nhị* bằng cô ấy sao?" Tần Hương ngây người. Những người trong phòng cũng ngây cả ra. *Ý nhị: Vẻ đẹp kín đáo, tiềm tàng. Mình cũng chả thích truyện nhiều nam phụ đâu, nhưng truyện này ko ghét, nam phụ vây quanh nữ chính nhiều mình càng vui, cho anh nam chính ghen ghen cho vui  Khá buồn cười ở chỗ, mỗi lần giận dỗi, nam chính luôn có suy nghĩ: "Ông đây cũng chẳng phải thiếu cô là sống không được." Nhưng cuối cùng thì sao? Vẫn phải lon ton đi tìm người ta, gái gú gì dẹp sang một bên hết, chỉ muốn ngủ Tô Giản  luôn luôn không chắc chắn sẽ mãi chung tình, nhưng cuối cùng vẫn chỉ để ý mỗi cô. Nhân vật phụ truyện này nhiều ng khá đáng yêu, mỗi người 1 tính cách, bé người máy đáng yêu cực kì huhu muốn có 1 bé Tiểu Giản Giản ???? Một chỗ nữa, mình thích lúc nam chính cố gần gũi con trai, không phải kiểu bài xích con trai nhảm nhảm như mấy truyện khác, ở đây bạn nam thương con lắm nhé, thích gần gũi con lắm, lóng nga lóng ngóng nhưng muốn làm người bố tốt, muốn tranh sủng với cả nữ chính cơ  * Đọc đoạn đầu thấy nữ chính yếu đuối quá thì đừng mất kiên nhẫn, thấy nam chính đào hoa quá thì cũng khoan có ác cảm, người sẽ luôn thay đổi mà, cho người ta một thời gian thay đổi nhé. * Thịt thì không hẳn, nhưng canh xương thì nhiều lắm nha, chưa kể nam nuc toàn mờ ám, mồm mép nam chính toàn nói lời lưu manh nữa  * Bạn nào khoái sạch xin đừng nhảy hố. *** Tô Giản cầm lý lịch sơ lược, thượng lầu ba, ở cửa thay đổi giày, đi vào đi. Lọt vào trong tầm mắt đó là trước đài, trước đài lúc này không ai, Tô Giản sửa sang lại hạ quần áo, hướng trong xem. Hốc mắt hạ còn có một chút mí trên, đã nhiều ngày không như thế nào ngủ ngon, cực đại văn phòng, bảy tám cá nhân, đều ở vội, không ai nhìn qua, Tô Giản đứng cửa, có chút chần chờ. Nhìn này sinh cơ bừng bừng công tác hoàn cảnh, nàng có chút khiếp bước, nhưng nhớ tới này một năm tới suy sút, nàng căng da đầu, đi đến dán nhân sự cửa văn phòng khẩu. Lúc này mới có người chú ý tới nàng, ngoài cửa một bàn làm việc kia nữ hài phủng ly nước liếc nhìn nàng một cái: “Tới phỏng vấn a?” “Là.” Tô Giản gật đầu. Nữ hài ăn mặc quần soóc ngắn, tế bạch chân dài, một đầu màu sợi đay tóc quăn, thanh xuân xinh đẹp, nàng đẩy ra nhân sự bộ môn, đối Tô Giản nói:” Vào đi thôi.” “Cảm ơn.” Liền môn đều làm người hỗ trợ cấp mở ra, Tô Giản có chút cay chát, đối phương trên người hơi thở lại đem nàng đánh tan vài phần, từng bao lâu, nàng cũng có như vậy thanh xuân. Đi vào đi khi. Kia nữ hài lại kêu trụ nàng, “Ai.” Tô Giản lập bước, xem nàng, nữ hài cười hỏi: “Ngươi như thế nào bảo dưỡng? Làn da như vậy bạch?” “Ta.... Liền dùng một chút mỹ phẩm dưỡng da.” “Cái gì thẻ bài a?” “Liền...... Liền....” Nàng có chút cấp, nhất thời không nghĩ tới nàng sẽ hỏi cái này vấn đề. “Tính, không cần, ta xem ngươi là trời sinh bạch đi, cầu không được.” Thấy nàng nói cái đồ trang điểm đều như vậy nói lắp, nữ hài không có kiên nhẫn, xua tay, ngồi trở lại ghế trên, chuyển ghế luân. Tô Giản một hơi rơi xuống, đẩy môn chạy nhanh đi vào.   Mời các bạn đón đọc Tô Mỹ Nhân Trong Tim của tác giả Bán Tiệt Bạch Thái.
Đóng Gói Gả Chồng (Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính)
“Vậy chi bằng anh lấy tôi đi.” Bỗng nhiên Vu Đông đề nghị.   “Cô…” Hạ Phong còn tưởng mình nghe nhầm.   “Anh nhìn đi, bây giờ anh cũng phải tìm một người kết hôn để mẹ anh yên lòng, tôi cũng muốn kết hôn ngay bây giờ, đúng lúc chúng ta đều có mặt ở trước cửa cục dân chính, lại còn đem theo cả sổ hộ khẩu nữa! Quan trọng nhất là chúng ta đều vừa chia tay với người yêu cũ.” Vu Đông nói, “Đây chính là duyên phận đó!”   Đến khi rời khỏi cục dân chính, cầm trên tay một cuốn sổ màu đỏ vừa mới được làm xong, Hạ Phong vẫn chưa thích nghi kịp, sao mình lại kết hôn rồi?   Đây có phải là nhặt được vợ trước cửa cục dân chính trong truyền thuyết không?   Với một phần mở đầu có nhiều sự “ba chấm” như thế này thì những chương mở đầu rất thách thức sức chịu đựng của người đọc, bởi vì nếu không kham nổi cái logic phi logic này thì mọi người đã bỏ truyện luôn rồi.   Nhưng dần dần qua vài chương đầu, truyện bắt đầu quay về đúng cái cách mà mọi người mong đợi - có nội dung và có chút sâu lắng.   Hạ Phong cầu hôn bạn gái yêu đương bốn năm, ba lần đều bị cô ta từ chối, anh muốn nhanh chóng kết hôn vì mẹ đang bệnh nặng, anh sợ có chuyện mình sẽ hối hận. Cô gái ấy từ chối và bỏ anh lại trước cửa cục dân chính, hai người chia tay.   Vu Đông trọng sinh quay về nhiều năm trước, khi cô vừa tốt nghiệp đại học đã cãi lời ba mẹ, xách hành lý bỏ đi muốn kết hôn với bạn trai, kết cục bị tra nam đá ngay trước của cục dân chính, khóc đến ngất đi.   Nhớ đến kiếp trước sống một kiếp gái ế người người ý kiến chê bai, mối quan hệ với gia đình nát bét, cô quyết định tự đóng gói mình, túm chàng trai trước mắt kết hôn.   Hai người duyên kiếp hẩm hiu gặp nhau, xuất hiện một đoạn đối thoại dở khóc dở cười như trên rồi cùng chắp vá lại với nhau tạo thành một câu chuyện tình cảm mới. Có lẽ đây thật sự chính là duyên phận.   Nghe đoạn đầu thế này rất cạn lời phải không ạ? Chính mình cũng cảm thấy nó không hề được bình thường cho lắm.   Sau khi đăng ký kết hôn, Vu Đông xách theo hành lý về nhà Hạ Phong, hai người bắt đầu cuộc sống của hai vợ chồng mới cưới - đầy xa cách và ngượng ngùng.   Sự đối lập giữa phong cách thân sĩ của Hạ Phong và phong các tưng tưng phóng khoáng của Vu Đông làm cho cuộc sống hai người xảy ra biết bao nhiêu chuyện không biết nên khóc hay nên cười.   Hạ Phong là bác sĩ, thời gian làm việc và nghiên cứu bận rộn. Công việc của Vu Đông là người chủ trì một chương trình radio đêm khuya. Khi Vu Đông đi làm thì Hạ Phong chưa về, Vu Đông về thì Hạ Phong đã ngủ, Vu Đông dậy thì Hạ Phong lại đi làm, thời gian chênh lệch khiến họ thời gian gặp mặt cũng khó nói chi đến bồi dưỡng tình cảm.   Nhưng mà sự quan tâm nhỏ nhặt và ấm áp của chàng bác sĩ khiến cho Vu Đông giơ cờ đầu hàng, cô cảm thấy mình thích anh chồng “nhặt” được này rồi, nhất định sẽ theo đuổi được anh.   Việc tùy tiện kết hôn với một cô gái vừa gặp lần đầu đã phá vỡ nguyên tắc sống của Hạ Phong, anh sống gần ba mươi năm luôn gói mình trong nguyên tắc, trong cuộc sống cũng như trong công việc anh không cho phép có sự bất trắc, nhưng Vu Đông chính là người mạnh mẽ chen vào cuộc sống của anh.   Phá vỡ được một lần thì việc Vu Đông chui được vào tim Hạ Phong cũng không phải việc gì khó. Chuyện bác sĩ Hạ độc thân hoàng kim của khoa ngoại đã kết hôn, hai vợ chồng ân ân ái ái làm tan nát con tim bao nhiều người.   Nói một chút về công việc của Vu Đông, mình cảm thấy những buổi làm việc của Vu Đông rất cảm động - cô hay kể những câu chuyện tâm sự về đêm hay đúng hơn là truyền cảm hứng cho người khác, thật sự giúp được rất nhiều người.   Từ công việc thì mình thấy nội tâm Vu Đông rất sâu sắc, không còn cảm giác tưng tưng như ấn tượng ban đầu, vì dù sao cô cũng là người trọng sinh, trong thân xác hai mươi hai là trái tim gần ba mươi tuổi rồi.   Cuộc sống vợ chồng của Vu Đông và Hạ Phong không có những đoạn mãnh liệt, không có cao trào, hai người cứ an ổn bên nhau, cùng quan tâm chăm sóc nhau, ngọt ngào hạnh phúc.   Vì vậy, nếu bạn không quá khó tính cho một bộ truyện đọc giải trí thì hãy nhảy hố nhé. ____   " ": Trích từ truyện   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Vu Đông cảm thấy trong người không còn chút sức lực nào, mắt vừa khô vừa đau, giống như thiếu nước mà ngất đi vậy, rốt cuộc mình bị gì vậy? Dùng hết sức lực còn sót lại, dù đang rất đau nhưng Vu Đông cũng cố gắng mở mắt ra, thấy một thân hình người đàn ông cao lớn đang đứng ngược sáng trước mặt mình, bóng người bao trùm lên cơ thể nên cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt. Người đàn ông giống như đang nói gì đó, Vu Đông mơ màng một hồi lâu mới nghe được đối phương đang nói cái gì. ”Cô không sao chứ?” Lát sau Vu Đông mới phản ứng lại, hình như có gì không đúng lắm, đáng ra mình phải đang mặc đồ ngủ mới mua và ngủ trong căn hộ sang trọng của mình, sao tự dưng lại ngồi ở một nơi xa lạ như thế này. Nhìn quanh một hồi, bỗng nhiên đập vào mắt Vu Đông năm chữ lớn khiến đầu óc đang mơ hồ trong nháy mắt đông cứng lại: “Cục dân chính Thượng Hải” Chuyện gì vậy? Vu Đông đứng dậy, nhưng người cô đang rất yếu, vì đứng dậy quá nhanh nên trước mắt lại tối sầm rồi lại ngã xuống. ”Cô không sao chứ?” Người đàn ông vội vàng giúp cô. Bây giờ Vu Đông mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt, dáng dấp vừa đứng đắn lại vừa dịu dàng, một chiếc kính tròn gọng vàng cũng không ngăn được ân cần thoáng qua trong mắt. Cô không hề quen biết người này, nhưng sao lại cảm thấy quen mắt vậy nhỉ? ”Anh... Trông anh hơi quen.” Vu Đông đầu gỗ nói. ”Có thể là do nửa tiếng trước lúc cô bị bạn trai nói lời chia tay, thì đúng lúc đó đứng bên cạnh cô, tôi cũng bị bạn gái của mình đá. Chắc cũng có liên quan đến nhau.” Người đàn ông cười khổ. “...” Bị bạn trai đá? Trước cửa cục dân chính? Vu Đông nhìn phía bên cạnh, đúng là có một chiếc vali màu hồng, trời ơi, không lẽ đây là thời gian mười năm trước khi cô chạy trốn đến Thượng Hải để tìm tên bạn trai cặn bã kết hôn nhưng rồi lại bị vất bỏ một cách thê thảm sao? Ngày 7, tháng 7, năm 2007!!!! Vu Đông lấy điện thoại ra nhìn, ngày tháng trên màn hình chiếc điện thoại Nokia quen thuộc kia khẳng định rằng cô không hề đoán sai. Phải nói Vu Đông đúng là người đen nhất trong lịch sử, tốt nghiệp đại học vào năm hai mươi hai tuổi, năm đó cô không quan tâm bố mẹ phản đối thế nào, cô kéo vali trốn đến Thượng Hải trong đêm đến nương tựa người mà cô gọi đó là bạn trai, lại còn hẹn nhau ở cục dân chính để đăng ký kết hôn. Nhưng kết quả mà cô nhận được lại là bị bạn trai nói lời chia tay trước cửa cục dân chính. Lúc đó nói gì thì Vu Đông cũng không nhớ, chỉ nhớ đại khái là, bây giờ cô vừa mới tốt nghiệp đã muốn gả cho một người ở Thượng Hải là không nên, bố mẹ của hắn không cho phép hai người ở chung với nhau. Cuối cùng hắn đưa cho cô 10000 tệ, gọi là phí chia tay. Sau đó cô đứng một mình giữa trời nắng chói chang, khóc đến ngất đi, khi tỉnh lại thì đã nằm ở bệnh viện, y tá nói có một người đàn ông đã đưa cô đến, còn nộp giúp cô mấy trăm nghìn tiền thuốc than, nhưng không để lại tên. Nghĩ lại thì người đó chắc hẳn là người đang đứng trước mặt cô. Mời các bạn đón đọc Đóng Gói Gả Chồng (Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính) của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải.
Cưới Chui Với Trung Tá
CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ: là một tác phẩm hay của tác giả Ám Dạ Lưu Tinh. Nội dung câu chuyện nói về nữ chính Từ Nhan - một cô gái có tính cách mạnh mẽ, quật cường đã đến tuổi bị bố mẹ thúc giục kết hôn nhưng vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp. Từ Nhan gặp anh trong một cuộc xem mắt đó một chị bạn giới thiệu. Anh là một quân nhân nghiêm túc, là doanh trưởng trong đại đội. Từ trước tới giờ, cô chưa từng nghĩ sẽ lấy một quân nhân làm chồng nhưng ai cũng nói tính cách cô độc lập kiên cường cho nên là đối tượng cực kỳ thích hợp để làm vợ đồng chí. Và khi Từ Nhân gặp anh, cô thầm nghĩ: "Lấy một quân nhân cũng không tệ chút nào". *** Ở nhà họ Từ, người khiến người khác nhức đầu nhất chính là yêu nữ Từ Nhan. Từ Nhan vốn không phải sinh ra đã phản nghịch, nghe bà cụ Từ nói, đứa nhỏ này từ nhỏ đã khéo léo hiểu chuyện, tính tình dịu dàng. Nhưng đột nhiên có một ngày, cô rời xa đại viện nhà họ Từ, một mình ra ngoài thuê nhà ở. Anh cả Từ Lỗi đã từng đi gọi cô về nhà, cô lại lạnh lùng chặn anh bên ngoài, một câu nói bay tới qua khe cửa: "Tôi đã không còn quan hệ với nhà họ Từ." Đối với cô em gái này, Từ Lỗi vừa thương vừa yêu vừa hận lại vừa tức. Quan hệ này từ sau khi biết Đồng Diệp mới chậm rãi cải thiện. Anh ở bộ đội hàng năm, cũng không biết giữa em gái và cha mẹ xảy ra chuyện gì, sau đó mới nghe mẹ kể một vài tình huống. Tất cả chiến tranh bắt đầu từ người yêu đầu tiên của em gái. Anh không biết tại sao Từ Nhan hận cha mẹ, có một ngày lại nghe cô nói thế này: "Tôi chỉ hận mình sinh ra ở nhà họ Từ, gia thế khiến tôi không thể lựa chọn người mình yêu!"   Mời các bạn đón đọc Cưới Chui Với Trung Tá của tác giả Ám Dạ Lưu Tinh.