Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quỷ Y Sát

Tên tác phẩm: 鬼医煞 - Quỷ Y Sát Tác giả: Tang Lý Độ dài: 218 chương Thể loại: Nữ x Nữ, Ân oán giang hồ, cường thủ hào đoạt, ngược luyến tình thâm, H scene, HE. Nhân vật chính: Hoa Dĩ Mạt x Tô Trần Nhi, Linh Lam x Bạch Uyên. Phối hợp: Nguyễn Quân Viêm, A Nô và các nhân vật khác... Editor: Luvis Văn án Một người là 'Quỷ Y' máu lạnh quái gỡ. Còn nàng là giang hồ đệ nhất mỹ nhân lạnh lùng đạm mạc. Vì cứu phu quân của mình, nàng gặp Quỷ Y. Quỳ gối ngoài cửa hang của Quỷ Y suốt ba ngày. Cuối cùng cũng có thể đạt được ý nguyện, cái giá phải trả là một mạng đổi một mạng. Quỷ Y nói với nàng: "Bắt đầu từ bây giờ, thân thể của ngươi, lòng của ngươi đều là của ta. Nếu phản bội, ta sẽ hủy diệt ngươi" Trong lúc đó, yêu hận tình cừu giữa hai người dây dưa thành đấu đá. Quái quỷ ngự tỷ cùng băng sơn ngự tỷ quyết đấu! *** Quỷ Y Sát là một bộ truyện theo thể loại kiếm hiệp hiếm hoi của Bách hợp tiểu thuyết với cách xây dựng nhân vật đa dạng và có chiều sâu. Đặc biệt là cốt truyện tinh tế thêu dệt tầng tầng lớp lớp bí mật khiến độc giả bất ngờ. Tiểu thuyết này xoay quanh hai nhân vật chính là Hoa Dĩ Mạc hay còn được giang hồ đặt biệt hiệu là Quỷ Y và Trần Nhi, giang hồ đệ nhất mỹ nhân. Quỷ Y tên như tài, y thuật cao siêu khó ai sánh được trong giang hồ. "Lời đồn đãi nói rằng không có người nào mà Quỷ Y không thể cứu sống, tuy đã bước một chân vào quỷ môn quan, cũng nhất định sẽ được Quỷ Y kéo trở về","Diêm vương muốn ngươi chết lúc canh ba, Quỷ Y càng muốn hồn ngươi hoàn dương". Điều làm người ta thích hơn chính là tính cách của Dĩ Mạc. Giang hồ tranh đấu, các phe thế lực giằng co nhau, tự cho mình là danh môn chánh đạo, hành hiệp trượng nghĩa nhưng bên trong vì mưu lợi cho chính mình mà không ngừng bày mưu tính kế, đẩy huynh đệ vào chỗ chết không nhắm mắt. Nhưng Dĩ Mạc lại một mình một cõi, thích gì làm đó, tự do tự tại. Hành y phi tế thế. [Hành y không cứu đời] Y quỷ bất cứu nhân. [Quỷ Y không cứu người] ​ Hai câu trên chính là châm ngôn làm người và hành y của Dĩ Mạc. Người người phỉ bán nàng là thấy chết không cứu, tâm như rắn độc. Thế nhưng mấy ai biết đằng sau y thuật hơn người đó có bao nhiêu uất hận, có bao nhiêu khổ cực. "Tay Hoa Dĩ Mạt nắm chặt chẽ, thân thể nhẫn nại truyền đến đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn thấm xuất mồ hôi, sâu trong đôi mắt là sóng dậy bốn bề, chỉ một lòng nhớ những huyệt vị trên thân thể. "Thiên xu huyệt.". Khi ngân châm thứ năm nươi tám đâm vào trên người Hoa Dĩ Mạt, Hoa Dĩ Mạt ngẩng đầu, nhìn về phía lão nhân: "Sư phụ, đã thuộc rồi ạ.". "Năm mươi tám huyệt vị, đều nhớ rõ?". Lão nhân chậm rãi hỏi. "Dạ." Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu. "Vậy liền đến hiệu thuốc đi.". Giọng nói của lão nhân kia phát ra, sau đó xoay người rời đi. Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt bình tĩnh chống đỡ thân mình, từng bước đi tới hiệu thuốc. Giống như hết thảy những chuyện vừa rồi không phải phát sinh trên người mình." Hết thảy những chuyện đó đều phát sinh trên người một cô bé chưa đầy mười tuổi. Tâm nàng cũng vì vậy mà lạnh lẽo. Thái độ làm người cũng vì vậy mà hững hờ. Nhưng nàng còn có mối thù giết chị không đội trời chung. Hằng đêm cảnh tượng Thanh Dương (chị của Dĩ Mạc) bị thanh kiếm của tên vô tình vô nghĩa kia đâm vào người cứ ùa về trong giấc mộng, khiến nàng đau đớn như chính mình bị giết. "Dã hữu mạn thảo, linh lộ đoàn hề. Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề. Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề." ​ Còn Trần Nhi, nàng là con gái của Tô Viễn đại hiệp và một vị đường chủ của Thứ Ảnh Lâu (một môn phái trong giang hồ), vốn dĩ có tố chất luyện võ thiên phú, nhưng nàng chọn từ bỏ mà làm một người bình thường, không sân si, không tranh đoạt. Nàng từ nhỏ đi theo Nguyễn gia, được Nguyễn bảo chủ nuôi lớn, cuối cùng lại phát hiện Nguyễn bảo chủ vì cứu vợ là Phong Như mà từ bỏ tình nghĩa huynh đệ, bỏ mặc sống chết của Tô Viễn. Mà bao sóng gió nàng trãi qua đều có một phần góp sức của Phong Như. ​ Một người vì hận mà sống, một người lại thanh cao thoát tục, cuối cùng gặp nhau trở thành một khối không thể tách rời. Họ cùng nhau trải qua bao nhiêu mưa máu gió tanh, bao lần thoát khỏi quỷ môn quan trở về, hai người cùng đối đầu với các thế lực nhưng vẫn chưa bao giờ chùng bước. Các nàng từng bước lần theo dấu vết tìm ra chân tướng sự việc. Tác giả đưa người đọc vào thế giới giang hồ đầy hiểm ác, nguy hiểm trùng trùng, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng trong đó vẫn còn những con người hiệp nghĩa, lấy bạn làm trọng, lấy lý lẽ làm nguyên tắc sống. Cuối cùng, người tốt sẽ được báo đáp, người ác bị trừng trị. Hư vinh chỉ là mấy khói, tình cảm càng cưỡng cầu lại càng xa vời khó nắm bắt. Mời các bạn tìm đọc Quỷ Y Sát để tự mình cảm nhận hết thảy. *** Hôm nay huyện Thanh Nguyên vô cùng náo nhiệt. Bà chủ khách điếm cười đến rạng rỡ xinh đẹp, vội bắt tay vào khẩy bàn tính, những viên ngọc trên bàn tính va chạm vào nhau phát ra âm thanh binh binh thanh thúy, sắc mặt tươi cười của nàng cũng hiện rõ trên gương mặt. Cửa khách điếm dường như sắp bị đạp gãy, bạc trắng không ngừng được đưa vào ngăn kéo, mà mỗi lần đưa vào thì đều đi kèm với phân lượng càng ngày càng nặng. Còn trên đường, người đến người đi, nối liền không dứt. Hôm nay, là ngày đại hôn của công tử phủ Nguyễn Gia - Nguyễn Quân Viêm. Từ một tháng trước, Nguyễn Thiên Ưng đã phát phát thiệp mời, mời các giang hồ hiệp sĩ bên ngoài đến phủ Nguyễn Gia uống chén rượu mừng, chúc mừng hôn sự cho con trai độc nhất của hắn. Nói đến phủ Nguyễn Gia, ở trên giang hồ có thể được nói là tiếng tăm lừng lẫy. Có rất nhiều người trà trộn trong giang hồ, vết đao liếm máu mỗi ngày, nhưng cũng có chút thế lực không thể đắc tội. Thế lực này, bị nhân sĩ trong giang hồ kết luận như một pháo đài ba tầng. Phong Thu sơn trang và phủ Nguyễn Gia là hai thế lực lớn nhất. Phong Thu sơn trang lớn như cung điện, còn một kiếm của phủ Nguyễn Gia chém lên không trung thìđịa lôi hỏa dược nổ rung trời. Phần còn lại của pháo đài được chia thành các tầng khác nhau, Bách Hiểu Lâu, Thứ Ảnh Lâu và Phệ Huyết Lâu. Đương nhiên, bất quá những thứ này chỉ là thế lực to lớn bề ngoài mà thôi. Trong giang hồ, cũng không thiếu vài cao thủ thâm tàng bất lộ, người mang tuyệt kỹ, oanh động lôi đình. Nếu như không cẩn thận chọc phải những cao thủ này thì cũng chỉ có thể tự than thở một tiếng xui xẻo. Trở lại chuyện chính. Là con trai độc nhất của Nguyễn Thiên Ưng. Trong giang hồ, Nguyễn Quân Viêm cũng có chút danh tiếng, nhưng cũng không hoàn toàn chỉ dựa vào thế lực của phủ Nguyễn Gia. Trong giang hồ Nguyễn Quân Viêm có tên gọi là ngọc kiếm công tử. Có thể nói, hắn có rất nhiều khuê nữ ngưỡng mộ. Mặt mày tuấn tú hiển nhiên không cần phải nói nhiều, một thân võ công cũng hơn người, mà lại là người khiêm tốn lễ độ. Cách làm người trượng nghĩa, trong giang hồ được rất nhiều người khen ngợi. Hơn nữa, hắn đối vị hôn thê là Tô Trần Nhi vô cùng ôn nhu. Đối với nữ tử, đây mới là điểm có mị lực hấp dẫn nhất. Hiện tại, trong mắt mọi người cả hai là đôi thanh mai trúc mã xứng đôi nhất. Cuối cùng thì khi Nguyễn Quân Viêm bước vào tuổi hai mươi liền bắt đầu tiếp nhận cuộc đại hôn này. Còn đối với phần đông nam tử trên giang hồ mà nói, chuyện than thở nhiều nhất chính là đệ nhất mỹ nhân Tô Trần Nhi sắp trở thành danh hoa có chủ. Vào hai năm phía trước, Tô Trần Nhi vẫn chưa nổi danh như vậy. Nàng vốn là nhi nữ của Tô Viễn, người mà Nguyễn Thiên Ưng kết bái làm đại ca. Mười hai năm trước, khi võ lâm phân tranh là lúc Tô Viễn vì cứu Nguyễn Thiên Ưng nên chẳng may mất mạng. Khi đó, Nguyễn Thiên Ưng liền thề trước mộ phần của Tô Viễn, nhất định đem nữ nhi độc nhất của hắn nuôi nên người, bảo đảm cả đời nàng không cần phải lo lắng. Khi đó, Tô Trần Nhi chỉ có năm tuổi. Mà hôm nay nói đến Tô Trần Nhi thì lại không khỏi nhắc đến chuyện thú vị trong giang hồ hai năm trước. Ngày ấy, là đại thọ bốn mươi của Nguyễn Thiên Ưng. Hôm đó huyện Thanh Nguyên cũng nghênh đón nhân sĩ từ bốn phương tám hướng tới. Không bao giờ nghĩ đến lại có người dám quấy rối như vậy. Một tên khất cái [1] ăn mặc rách rưới. Quần áo tả tơi, cặp mắt sáng như ngọn lửa, tinh quang bắn ra bốn phía xuất hiện. [1]Khất cái: Ăn mày Người giữ cửa ở phủ Nguyễn Gia tất nhiên là đem hắn ngăn lại ngoài cửa, không cho tiến vào. Sau đó tự nhiên nổi lên tranh chấp. Dựa theo lời người kể chuyện nói lại, chính là: Chỉ thấy tên khất cái kia cũng không thèm để ý, tùy tiện ngồi trên mặt đất, mặc cho tám người đến lôi hắn đi, nhưng vẫn ngồi bất động như núi. Phủ Nguyễn Gia từ trên xuống dưới một trăm mười hai tên đệ tử thân hình bệ vệ, không người nào có thể làm lão khất cái nhúc nhích. Tuy rằng cửa ở phủ Nguyễn Gia rất lớn, chỉ một tên khất cái mà thôi, cũng không gây trở ngại tân khách tiến vào. Nhưng mà thời gian càng lâu thì lại có nhiều người đến xem náo nhiệt, rốt cục đem cửa ra vào ở phủ Nguyễn Gia vây kín đến nổi nước chảy không lọt. Vả lại lão khất cái kia ăn mặc quần áo rách nát ngồi trước cửa sẽ làm ảnh hưởng không tốt. Vì thế đến cuối cùng ngay cả Nguyễn Thiên Ưng cũng phải kinh động. Nguyễn Thiên Ưng công lực thâm hậu, khi nhìn đến lão khất cái, hiển nhiên không khó nhìn ra được thâm sâu khó lường của đối phương. Nhất thời cũng chỉ biết cung kính. Nhưng mà lão khất cái kia cũng không cảm kích, chỉ cười hì hì nhìn Nguyễn Thiên Ưng, nói "Lão nhân ta tính tình tùy tiện, hãy để ta ngồi đây một lúc. Trừ khi ngươi có thể không tổn hại đến điều kiện tiên quyết của lão nhân, thì ta cũng sẽ dời ra một chút, nếu không thì hãy để lão nhân tùy hứng một hồi" Tiếng tăm của phủ Nguyễn Gia trên giang hồ không phải nhỏ, cũng không phải những kẻ ức hiếp người yếu thế. Mà Nguyễn Thiên Ưng lại không muốn gây thù hằn, nhưng nói ngon ngọt khuyên bảo thì đối phương lại căn bản không chịu động đậy. Còn hắn thân là người đứng đầu trong phủ, tất nhiên là không thể tự mình đi xử lý chuyện nhỏ nhặt thế này. Trong lúc nhất thời mọi người đều không có biện pháp. Sau đó Tô Trần Nhi liền tiến ra. "Hắc hắc, các ngươi không thể nhìn thấy thời khắc Tô Trần Nhi xuất hiện đâu, sa mỏng che mặt, váy dài rũ xuống, tóc đen phấp phới, quả nhiên là tiên nữ giáng trần" Người kể chuyện phun nước miếng cầm cây quạt trong tay gõ gõ cạnh bàn,"Chỉ thấy nàng nói với nha hoàn bên cạnh vài câu, sau đó...... Liền có người mang tới một chén kiến" Nói đến đây, người kể chuyện đưa tay đỡ trên bàn, biểu tình khoa trương nói "Một chén lớn rất nhiều kiến a! Sau đó thì thần sắc cười hì hì của lão khất cái cũng nhịn không được mà thay đổi" Nói xong, hắn chậm rãi uống một ngụm nước. "Sau đó thì sao?" Bên dưới có người không chịu nổi liền hỏi. Người kể chuyện chờ chính là có người mở miệng hỏi, phóng khoáng đem cây quạt lay động "Trên mặt lão khất cái kia khi trắng khi xanh bỏ lại một câu 'Tiểu nữ oa, xem như ngươi lợi hại', sau đó chỉ có thể mặt mũi xám xịt đứng lên rồi bỏ đi". "Nữ nhân lợi hại!" Có người không khỏi thở dài. "Tất nhiên. Tất nhiên." Tên kể chuyện đắc ý nói. "Nhưng mà, lý do gì mà ngươi nói nàng là giang hồ đệ nhất mỹ nhân? Không phải ngươi nói nàng có sa mỏng che mặt sao?" Một người khỏe mạnh râu quai nón không khỏi ồ ồ cổ họng hỏi. "Đó là bởi vì......" Tên kể chuyện dừng một chút, sau đó bên môi lộ ra một nụ cười tươi "Ngay lúc lão khất cái rời đi, thật khéo là trời nổi lên một trận gió, khăn che mặt của nàng ấy liền ...... nhẹ nhàng tung bay". "Oa -" Một trận âm thanh ồn ào bên dưới nổi lên, đối với cảnh tượng ấy tràn ngập chờ mong. "Bộ dạng như thế nào? Thật sự giống xinh đẹp như tiên nữ giáng trần mà mọi người trong giang hồ vẫn hay đồn thổi sao?". Tên kể chuyện thần bí cười, phe phẩy cây quạt nói "Từ ngữ cũng không thể diễn tả được". "..." Tiếng thì thầm của mọi người lại bắt đầu. Mặc dù chuyện hôn sự của phủ Nguyễn gia làm nữ nhân tan nát cõi lòng, nam nhân thì tiếc hận, nhưng mọi người cũng không thể không thừa nhận, hai người là một đôi trời đất tạo nên. Một tân lang, một tân nương. Cảm tình mười một năm, đã đủ làm cho mọi người hâm mộ. Chiêng trống vang trời. Nghi thức long trọng. Lọt vào tầm mắt mọi người đều sắc đỏ vui mừng. Khóe môi Nguyễn Quân Viêm chứa ý cười ôn hòa, cưỡi trên một con ngựa cao to, trước ngực là một chiếc tú cầu đỏ au. Một thân y phục tân lang màu đỏ quả nhiên càng tôn thêm vẻ mặt sáng sủa, bộ dạng chỉ có thể có ở những công tử tuấn tú. Mà kiệu hoa tinh xảo đẹp đẽ phía sau, là thiên hạ động lòng người ngồi ngay ngắn trong đó. Ven đường chật ních người. Những người đó đều là kẻ bình thường không có tư cách tham gia vào hôn lễ của phủ Nguyễn Gia, bất quá chỉ là tới xem náo nhiệt, nhìn kỹ phong thái của tân lang. Vả lại họ còn muốn ngắm nhìn tiên nữ giáng trần. Nhoáng một cái. Kiệu hoa liền được rước đến phủ Nguyễn Gia. Nguyễn Quân Viêm triệt dây cương, nhảy xuống ngựa, sau đó chậm rãi đi đến phía trước kiệu hoa, cúi người xuống, nhẹ nhàng nói "Nương tử. Đến rồi". Sau đó hỗ trợ vén mành. Một đôi tay tinh tế trắng muốt hiện ra liền bị Nguyễn Quân Viêm ôn nhu nắm lấy. Tất cả tân khách đều hâm mộ nhìn một màn này. Nhìn tân lang giúp đỡ tân nương, đi vào trong phòng. Nguyễn Thiên Ưng ngồi ở ghế trên, cười đến thoải mái. Bên cạnh là phu nhân Phong Như. "Nhất bái thiên địa". Giọng nói to rõ vang vọng trong phòng như vậy. Nguyễn Quân Viêm nắm tay Tô Trần Nhi, cúi người hướng về phía cửa. "Nhị bái cao đường". Trên mặt Nguyễn Thiên Ưng tươi cười càng rộ hơn nữa. Lúc hai người xoay lại, không thể phát hiện Phong Như hơi hơi nhíu nhíu mày. Dư quang tầm mắt dừng ở một bên bình tĩnh chứa ý cười nhìn hai người đứng cách đó không xa. "Phu thê giao bái". Nguyễn Quân Viêm cầm tay Tô Trần Nhi, đáy mắt tản ra ý cười nhu hòa, sau đó liền muốn cúi người xuống. Trong chớp mắt ngắn ngủi này. Sắc mặt Nguyễn Quân Viêm bỗng nhiên thay đổi. Ngay sau đó, thân mình cúi xuống kia liền mềm nhũn, trong tầm nhìn chăm chú của mọi người, hắn yếu đuối ngã xuống đất. Âm thanh rất nhỏ khi thân thể cùng sàn nhà tiếp xúc chớp mắt cũng vang lên. Bàn tay đang nắm tay Tô Trần Nhi cũng rơi xuống. "Viêm Nhi!". Nguyễn Thiên Ưng kinh hãi, cả người bật dậy từ chỗ ngồi.   Mời các bạn đón đọc Quỷ Y Sát của tác giả Tang Lý.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Bạn có biết Thổ thần phải làm gì không? Là thần canh giữ một phương? Hay là tiên chuyên trừ ma diệt quái! Sai! Thổ thần chính là người chuyên đi lo chuyện bao đồng, làm đủ những công việc nặng nhọc nhất, là chức thấp nhất trong giới tiên... Ta vốn là một Hồ yêu trẻ tuổi, dung mạo xứng đáng với bốn chữ hoa nhường nguyệt thẹn, vất vả lắm mới tu luyện thành tiên, cuối cùng thì phải nhậm chức Thổ thần nhỏ bé, bổng lộc thì chẳng được bao nhiêu nhưng việc gì cũng đến tay. Ta không làm nữa! Ta sẽ lên thiên đình tìm Ngọc Đế nói hết lý lẽ! Cái gì cơ? Chưa đến lúc nghỉ hưu thì không được lên thiên đình sao? Lẽ nào ta phải trông coi những người phàm này cho đến khi Thổ thần mới kế nhiệm?... Ta... ta... ta muốn thăng chức! *** Một câu chuyện tưởng chừng đơn giản, nhẹ nhàng, đáng yêu, ấm áp xoay quanh nàng công chúa hồ ly Tang Chỉ ở xứ sở thần tiên. Công chúa Hồ Ly được sinh ra, mọi người đều mừng vui chúc tục. Nàng lớn lên trong sự yêu chiều của bộ tộc, bộc lộ thiên phú, lại còn nghịch ngợm khắp nơi làm các cụ ông lão bà cũng phải nhăn trán vì sự tinh nghịch cũng như đáng yêu của nàng. Thế rồi nàng Tang Chỉ đáng yêu lại dính vào mối quan hệ với Tuấn Thúc ca ca, một người nàng gọi là ca ca nhưng luôn làm nàng bối rối, nổi giận rồi luôn vạch mặt hắn đòi lẽ công bằng. Tuấn Thúc thậm chí còn dụ dỗ nàng trở thành Thổ Thần khổ cực tìm cách lên chức mỗi ngày. Tuấn Thúc nham hiểm, kì lạ, hay chòng ghẹo Tang Chỉ, còn Tang Chỉ ngây thơ cứ bị hắn lừa suốt. Hai người này được vận mệnh trói buộc lại bên nhau, tạo nên bao nhiêu tình huống dở khóc dở cười làm cả xứ thần tiên cũng phải đau đầu. Dần dà, thế giới cũng rộng mở hơn, những sự biến xảy ra, và chuyện tình yêu cũng bắt đầu. Trong thế giới những câu chuyện huyền huyễn Trung Hoa, Thổ Thần muốn thăng chức không thể vượt qua những cái bóng lớn của Đường Thất Công Tử với bộ ba kiếp v.v.. nhưng cũng có cho mình một hướng đi riêng đặc biệt. Trong tác phẩm này, tác giả đã xây dựng một bối cảnh thế giới cực kì chặt chẽ, có liên kết rõ ràng với các truyền thuyết, huyền thoại dân gian Trung Hoa, gần như có thể trở thành một cuốn tư liệu phiên bản tiểu thuyết dành cho những ai muốn tìm hiểu về đề tài này. Mọi chi tiết truyền thống và các câu chuyện dân gian được sử dụng đều được khai thác hợp lý nhằm bật lên nét đẹp Trung Hoa mà vẫn thể hiện tốt được nội dung truyện. Nữ chính Tang Chỉ được xây dựng rất dễ thương, đáng yêu, tựa như cả cái câu chuyện ấy cũng đáng yêu theo nàng. Nam chính của nàng thì thú vị hơn, không được xây dựng như những soái ca hoàn hảo, sức mạnh tuyệt thế chi phối cả giới thần tiên mà được nhấn mạnh vào vẻ đẹp bề ngoài, đạo đức và nhân cách đáng quý. Tình cảm trong truyện được thể hiện ở nhiều dạng và nhiều mức độ khác nhau, không chỉ có tình yêu. Tình mẫu tử thiêng liêng khiến người ta xúc động, tình anh em bồi hồi êm ái, tình bạn chân thành nhiệm màu … đều tạo nên một thiên truyện ấm áp, dịu dàng nhẹ nhàng, không xoắn vặn nhưng vẫn phong cách vô cùng. Đặc biệt là truyện vô cùng trong sáng, tuổi nào cũng đọc được. *** Mèo Lười Ngủ Ngày Người Thành Đô, Tứ Xuyên. Là người ham ăn, ham ngủ, yêu cuộc sống. Là tác giả, nhà biên kịch toàn thời gian, văn phong hóm hỉnh, dễ thương, phóng khoáng với nhiều tình tiết bất ngờ, thú vị. Nhiều tác phẩm của tác giả được xuất bản bằng ngôn ngữ giản thể, và đã bán quyền ngôn ngữ phồn thể và bản quyền làm phim tại Trung Quốc. Các tác phẩm của Mèo Lười Ngủ Ngày do Amun ấn hành: Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần Boss Đen Tối Đừng Chạy Trúc Mã Là Sói Kế Hoạch Mai Mối Hủ nữ Gaga Hàng đã nhận, miễn trả lại *** Thổ thần – Mở đầu Tang Chỉ chống tay mạng sườn, đứng trong lùm cỏ xanh tốt, nhìn chăm chú vào căn nhà gỗ cách đó không xa. Lúc này đang là đầu tháng Ba, sắc xuân dạt dào, vùng quê nhỏ được bao phủ trong một lớp sương trắng mỏng manh của buổi sáng sớm, cây lá xanh tươi, hoa nở kiều diễm, sự bình yên, tĩnh lặng không lời nào miêu tả được… Trong khung cảnh đẹp đẽ, tĩnh mịch, Tang Chỉ ngẩng đầu hú một tiếng, phá tan sự yên tĩnh, khiến cho chú gà trống vẫn còn chưa tỉnh giấc cũng giật mình cất tiếng gáy sớm. Lấy lại dũng khí, xông đến căn nhà gỗ trước mặt, Tang Chỉ đạp cửa bước vào, chẳng chút do dự cất tiếng mắng: “Tuấn Thúc, ngươi ra đây cho ta!” “Đừng tưởng trốn rồi thì sẽ không sao!!” “Tên phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Phượng hoàng cao ngạo! Phượng tộc các người chẳng có thứ gì tốt đẹp cả! Lừa gạt ta đi làm Thổ thần. Đáng ghét, Thổ thần cái gì chứ? Chỉ là hội của mấy bà thím trong thôn! Ta không làm nữa! Ngươi ra đây cho ta!!” … Tang Chỉ gào thét, mắng chửi xong, thấy trong phòng chẳng có động tĩnh, không kìm được, hơi cau mày, cố lấy lại nhịp thở bình thường, sau đó lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Trong lúc tò mò, Tang Chỉ vòng qua bức bình phong, nghiêng đầu nhìn, người bỗng cứng đờ. Sau bức bình phong, hơi nước lượn lờ, khói trắng mịt mờ, cảnh tượng tuy có khác so với bên ngoài căn nhà gỗ nhưng ảo diệu như nhau. Trong chiếc bồn tắm bằng gỗ rộng rãi, tấm lưng khỏe khoắn mà săn chắc của người con trai mờ mờ ảo ảo giữa làn hơi nước mỏng. Trong tình cảnh này, Tang Chỉ cảm thấy máu nóng đang ào ào dâng lên não. Bình thường, trông con phượng hoàng cao ngạo này áo xống gọn gàng, điển trai, cởi mở, không ngờ thân thể bên trong lớp quần áo của hắn cũng… như thế. Nghĩ đến đây, Tang Chỉ đỏ ửng mặt, liếc sang một bên, nhưng vẫn không quên chuyện chính, hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Ngươi… ngươi mặc quần áo vào… Ta… ta có chuyện muốn hỏi ngươi!” Tuấn Thúc cười híp mắt, ngón tay thấm đầy hơi nước xoa xoa đuôi tóc, giọng điệu lười biếng vẻ mờ ám: “Sợ gì chứ? Ngươi chẳng phải là chưa từng nhìn thấy.” Khóe miệng Tang Chỉ co giật, nhìn chằm chằm vào con mắt trong veo và ngũ quan tinh tế của Tuấn Thúc, tận đáy lòng chỉ còn lại một suy nghĩ: “Yêu nghiệt! Kẻ này nhất định là yêu nghiệt!” Chỉ vào chóp mũi của yêu nghiệt, Tang Chỉ tức giận giậm chân: “Ngươi nói láo! Ai đã nhìn con phượng hoàng thối tha như ngươi tắm chứ? Ai đã nhìn? Ai thèm nhìn chứ?” Tuấn Thúc khẽ cười, cặp môi nhếch lên khinh bỉ, khuôn mặt vốn đã hại nước hại dân đó trong màn sương trắng mờ ảo càng đẹp đến mê người: “Haizz! Hóa ra không phải công chúa Tang Chỉ nhìn, vậy chắc là bản Phượng quân ta nhớ nhầm rồi. Phù…” Tuấn Thúc chống cằm, dáng vẻ trầm tư, thỉnh thoảng lại liếc Tang Chỉ: “Ta còn nhớ hôm đó, bản Phượng quân đang tắm ở Thanh Ngô cung thì đột nhiên một con hồ ly xông vào, ta bắt và trói nó lại, rồi tính kế dụ dỗ nó. Quả nhiên không ngoài dự tính, con hồ ly háo sắc trúng kế, không chỉ nghe theo lời ta, còn ngốc nghếch tự tiến cử làm Thổ thần.” Ánh mắt Tuấn Thúc đưa qua đưa lại: “Haizz! Đáng tiếc, đáng tiếc! Những chuyện yên ổn, tốt đẹp thì công chúa chẳng làm, lại đi làm Thổ thần gì đó. Bưng trà, rót nước cho người phàm, còn phải làm mai mối cho người ta, đứng ra hòa giải mấy vụ đánh nhau gì đó… Đáng thương quá! Nhưng mà công chúa Tang Chỉ, ngươi nói xem, sao con hồ ly này lại ngốc nghếch như vậy, nói dối như thế mà nàng ta cũng tin?” “Ngươi…” Tang Chỉ bực bội, quả nhiên là mình trúng kế của con phượng hoàng cao ngạo này. Nhưng bây giờ, tên đầu sỏ còn tỏ ra lương thiện, nhìn chằm chằm rồi nói mấy lời châm chọc, khiến người ta vô cùng bực bội. “Phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Ta và người không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn hại ta?” “Không thù sao?” Mắt phượng của Tuấn Thúc giật giật, lườm Tang Chỉ một cái sắc lẹm. Không khí xung quanh bỗng lạnh toát, trong nháy mắt, gió lạnh ào ào, mặt cũng sầm sì, Tuấn Thúc nghiến răng nói: “Không phải không có thù, có điều, người không nhớ thì thôi vậy.” Nói xong, Tang Chỉ nghe thấy tiếng “bùm” cực lớn. Trong cơn thịnh nộ, Tuấn Thúc đập vỡ thùng tắm. Tang Chỉ không kìm được, cúi xuống nhìn, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hãi không thốt nên lời. Tuấn Thúc thấy vậy, mỉm cười nói: “Thêm lần này nữa, công chúa Tang Chỉ đã nhìn trộm tại hạ hai lần… Công chúa thấy có đẹp không?” “…” Tang Chỉ bịt miệng không nói gì, Tuấn Thúc từ trong màn hơi nước đi ra, áo quần đã chỉnh tề, mái tóc đen buộc phía sau, toát lên vẻ phong nhã, hào hoa vô hạn. Hắn nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tang Chỉ, kề sát tai nàng, ám muội nói: “Nhưng mà công chúa biết đấy, lén nhìn mỹ nam tắm là phải trả giá đó.” Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai nàng. Tang Chỉ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt sâu không thấy đáy, chớp chớp mắt, đột nhiên thấy nóng ở mũi, vô thức đưa tay lên sờ, chảy máu mũi rồi, thật là mất mặt quá đi! Trong chốc lát, Tang Chỉ nước mắt tràn trề. Đúng là lén nhìn mỹ nam tắm chẳng có kết quả gì tốt đẹp. Nhưng mà… cái giá này có phải hơi lớn rồi không? Á… á… ! Tang Chỉ thực sự đã từng nhìn phượng hoàng Tuấn Thúc thối tha tắm, nhưng hai chữ “nhìn trộm” lại có rất nhiều ẩn tình. Tất cả chuyện này… phải bắt đầu từ chuyện bạo lực gia đình mấy tháng trước. Vốn là, Tang Chỉ chính là con cáo chín đuôi tu luyện năm trăm năm, nhà ở bắc cốc cư của Triều Dương, cô con gái duy nhất của Thiên Hồ Đế quân – Tang Dục của Thanh Khâu quốc. Bởi vì tiểu hồ ly Tang Chỉ khi sinh ra, toàn thân lấp lánh ánh vàng kim, chiếu rọi khiến tất cả những người trong phòng sinh đều không thể mở mắt. Ánh hào quang rực rỡ này còn bao phủ Thanh Khâu quốc ba ngày ba đêm, do vậy từ khi vừa sinh Tang Chỉ ra đã nhận được sự quan tâm rất lớn. Phụ vương nàng chính là Thiên Hồ linh lực mạnh nhất của tộc cáo chín đuôi. Con gái vừa ra đời, chưa cần nói đến chuyện kế thừa linh lực của phụ mẫu, bộ lông màu vàng kim trên người mà chúng tiên chưa từng được nghe, chưa từng được thấy kia đã cho thấy tương lai của tiểu công chúa Thanh Khâu quốc này thật không thể coi thường. Than ôi! Chúng tiên đoán đúng rồi, công chúa Tang Chỉ thực sự không thể coi thường. Ra đời được hai trăm năm, hoàng hậu Thanh Khâu quốc – công chúa Họa Thường nhọc lòng, thiết tha dạy dỗ con gái yêu: “Chỉ Nhi ngoan, nào, làm giống như mẫu hậu dạy con, biến thân cho các bá bá, mẫu mẫu xem.” Tiểu hồ ly lông vàng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, nghe thấy vậy liền vẫy vẫy tai, cặp mắt đen sáng lấp lánh nhìn nhìn chiếc đùi gà trên tay mẫu thân, khẽ kêu “hức…” một tiếng rồi lăn tròn trên mặt đất. Các trưởng lão của Hồ tộc đến xem tiểu công chúa Tang Chỉ linh lực siêu mạnh, thông minh lanh lợi biến thân đều mở to mắt nhìn, chỉ thấy tiểu công chúa đang lăn dưới mặt đất hết vòng này đến vòng khác, cho đến khi chúng hồ ly hoa mắt, tiểu công chúa mới lăn quanh bàn trở về chỗ cũ, giật giật vạt áo của mẫu thân, kêu “hức” một tiếng nữa để lấy lòng. Các trưởng lão của Hồ tộc: -_-||| Hóa ra tiểu công chúa Tang Chỉ vừa lăn chứ không phải biến thân, chẳng qua là đang… làm nũng mẫu thân. Ra đời được ba trăm năm, cuối cùng công chúa Tang Chỉ cũng học được phép biến thân. Dáng vẻ nhỏ nhắn, hoạt bát, môi hồng, răng trắng, trên đầu tết hai búi tóc đáng yêu giống như tai hồ ly, chiếc chuông vàng buộc ở thắt lưng phát ra tiếng kêu “ting tang”, rất đáng yêu. Đừng thấy công chúa tuổi nhỏ mà coi thường nhé! Tuy linh lực cao nhưng lại vô cùng khiêm tốn, trước đây, bất luận là tiểu yêu, tiểu tiên ở đâu đến khiêu chiến, nàng đều cười mà không nói, từ chối xuất chiêu. Chẳng mấy chốc, lời đồn công chúa Tang Chỉ của Thanh Khâu quốc từ nhỏ đã kế thừa khí thế của phụ thân là Thiên Hồ Đế quân được lưu truyền rộng rãi trong tam giới, đã truyền đến tai Ngọc Đế. Ngọc Đế thục thử[1] bề ngoài điềm tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò, nghe tin đồn liền tức đến hơn nửa năm, cuối cùng không nhịn được, một hôm đến thăm tiểu công chúa thần bí này. Nhưng Ngọc Đế lại sợ người ta biết mình là thục thử kỳ quái, liền hạ thấp bản thân, biến thành một tiểu tiên đồng đi thỉnh giáo, quả nhiên bị khước từ ngoài cửa. Nhưng Ngọc Đế ngài là ai chứ, đương nhiên ngài không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Sau khi bị từ chối thì bất ngờ tập kích, kết quả… Ngọc Đế lẻn vào phòng tiểu công chúa Tang Chỉ, thấy tiểu công chúa đang ngủ say khò khò… Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.
Thủ Tuế Hệ liệt - Bồng Vũ
Thủ Tuế Hệ liệt gồm 3 truyện về 3 cặp đôi khác nhau. Tuy chỉ là truyện 10 chương nhưng Bồng Vũ viết rất chắc tay, tình tiết ly kì, mới lạ. Truyện xen lẫn yếu tố ảo tưởng hợp với những ai thích ngôn tình có xen yếu tố gay cấn. Quyển I: Vong Niên Anh ghét trẻ con! Nhất là cái đứa trước mắt này! Nghe mà xem, háo sắc, biến thái, Lolicon, không biết đãi khách…… Đây là lời một con bé bảy tuổi nên nói với “ông chú” tốt bụng giúp đỡ nó sao? Quyển II: Hoàn Đồng Cô hối hận vì đã nhận công việc này! Vốn cô định lấy chuyên ngành chuyên nghiên cứu gene của mình hợp tác với xưởng thuốc nổi tiếng để đổi lấy kinh phí tài trợ nghiên cứu. Là chuyện đôi bên cùng có lợi, lại rất bình thường thôi Nhưng cô đâu ngờ rằng từ ngày đầu tiên cô bắt đầu làm việc Nhà sản xuất thuốc Nam Cung này không đồng thời xuất hiện hai vị thiếu gia một lớn một nhỏ Lại cùng ngứa mắt với cô, chỉnh cô sống không bằng chết! Quyển III: Vĩnh Sinh Anh có biệt danh là “Tiểu Bạch”, bề ngoài giống đứa bé bảy tuổi Trên thực tế lại là thiên tài siêu cấp hai mươi bảy tuổi! Khi còn Trung học, anh cứu một cô gái bất hạnh bị dùng làm vật thí nghiệm Cải tạo cô thành vệ sĩ lạnh lùng không có cảm xúc, không biết đau khổ Từ nay có thêm một “Tác phẩm hoàn mỹ” trung thành và tận tâm Mời các bạn đón đọc Thủ Tuế Hệ liệt của tác giả Bồng Vũ.
Tướng Công 14 Tuổi - Mạnh Cầm
Đây là câu chuyện nói về tình yêu của chàng tướng công vị thành niên 14 tuổi người cổ đại và một cô gái đã trưởng thành 26 tuổi sống ở hiện đại. Số tuổi chênh lệch như thế liệu có thể nảy sinh được một tình yêu bắn ra lửa hay không? Đây không phải là thể loại NP, nữ chính cũng không phải người vạn năng, các bạn muốn xem một nhân vật nữ chính xuyên không cường hãn đánh bại quái vật Stars thì xin lỗi đây không phải là mô típ đó ^^! Mà hãy đón xem, nam nữ chính phải đối mặt trước sóng to gió lớn, chông gai ghập ghềnh như thế nào, rồi từ đó tạo ra một khúc nhạc tình yêu say đắm đến khắc cốt ghi tâm…… Mời các bạn đón đọc Tướng Công 14 Tuổi của tác giả Mạnh Cầm.
Cưới Sau Một Đêm - Hạ Huyền Chú
Sau một đêm, tôi thế mà lại có thêm một ông chồng. Được rồi, sự thật là, trời vừa hừng sáng, tôi đã hồ đồ ký vào giấy đăng ký kết hôn. Không có quan hệ mẹ chồng nàng dâu hỏng bét, chỉ có mẹ chồng nàng dâu đồng minh. Mà nội dung đồng minh như sau: làm cho chồng của tôi cảm thấy có hứng thú với…đàn bà!!! Ách, nói đàn ông không có hứng thú với đàn bà……vậy chẳng phải là GAY sao??? Đối mặt với ông chồng không rõ có phải GAY hay không kia, tôi bằng bất cứ giá nào cũng không thể để cho anh lầm đường lạc lối. Vậy nên…tôi nhếch mi câu dẫn, khóe miệng dụ hoặc: Này ông xã “thân ái”, tới xem em làm sao dạy dỗ anh nha! Mời các bạn đón đọc Cưới Sau Một Đêm của tác giả Hạ Huyền Chú.