Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nữ Đế Trọng Sinh

Bạn đang đọc truyện Nữ Đế Trọng Sinh của tác giả Tùy Vân Lưu Thủy. Chỉ mới ba năm, mà cảm giác như một giấc mộng thật dài, cả đời người dường như cũng chỉ ngắn lại chừng đó! Còng không phải là một đời sao? Vì Dạ An Thần hiện giờ đã không phải là Dạ An Thần của ba năm trước nữa. Đời trước, muội muội của nàng lật đổ nàng, muốn bước lên đế vị, còn người nàng để ở trong lòng, đến mức đem hết tâm can dâng hiến, cuối cùng lại chĩa mũi đao hước về nàng. Nàng mới hiểu mình đã ngu dại đến chừng nào! Những người nàng tin tưởng, bộ mặt thật xấu xí và ghê tởm đến cỡ này! Trọng sinh trở lại, nàng một lần nữa bước lên ngôi vị nữ đế, nhưng người đã lặng lẽ bảo vệ nàng – Tuyết Sương Linh – đã không thấy bóng dáng. Khi tất cả bắt đầu lại lần nữa, nàng biết ông trời đối với nàng không tệ, những người thiếu nàng, tất cả phải trả lại cho nàng. Mà Tuyết Sương Linh, nàng phải sủng trong lòng bàn tay, không ai có thể tổn thương nàng lần nữa. *** Ba năm trước, muội muội của nàng làm phản. Người nàng yêu nhất cầm đao hướng về phía nàng, khi đó nàng mới hiểu rõ mặt nạ của người nàng coi trọng, người nàng yêu nhất là như thế nào. Ba năm sau, nàng một lần nữa bước lên ngôi vị nữ đế, nhưng người đã lặng lẽ bảo vệ nàng - Tuyết Sương Linh - đã không thấy bóng dáng. Khi tất cả bắt đầu lại lần nữa, nàng biết ông trời đối với nàng không tệ, những người thiếu nàng, tất cả phải trả lại cho nàng. Mà Tuyết Sương Linh, nàng phải sủng trong lòng bàn tay, không ai có thể tổn thương nàng lần nữa. Editor: Nói chung, tác phẩm này nói về một nữ đế sống lại và trở về quá khứ. Nàng sủng người đã bảo vệ nàng năm xưa và trả thù tất cả những kẻ đã hại nàng! *** Hoa tuyết từ không trung lả tả rơi xuống, chỉ trong chốt lát, mặt đất đều bị tuyết bao phủ. Tựa như mùa đông ba năm trước. Một lần nữa bước lên ngai vàng, một lần nữa trở thành nữ đế của Linh Quốc, Dạ An Thần đứng trước cung điện nguy nga, trên người còn mang theo khí tức âm trầm từ thiên lao, gương mặt lạnh lùng không thể che giấu sự tàn nhẫn. Nàng vừa đi ra từ thiên lao, từng là Thụy Đoan vương gia, sau lại trở thành Thụy Đoan nữ đế, đang bị nàng nhốt tại thiên lao. Trước mắt cung điện từng là tẩm cung của nàng, chỉ là ba năm trước đây một lần đại hỏa, đem nơi này đốt thành tro bụi, bao gồm nữ nhân làm cho nàng ngày đêm suy tư suốt ba năm. Tẩm cung đã hoàn toàn không giống như lúc trước, cứ như ông trời muốn nói cho nàng, tất cả đều không thể quay trở về được. Mùa đông năm đó cũng là phá lệ rét lạnh, cũng là như vậy một hồi đại tuyết. Chính là khi đó hoàng cung một mảnh hỗn loạn, rất huyên náo, không giống giờ phút này yên tĩnh không tiếng động. Khi đó là nàng là Linh Quốc hoàng đế đời thứ bảy, sủng ái quân thị Ly Tuần Lạc, coi trọng muội muội Thụy Đoan Vương gia, cho bọn họ vô thượng sủng ái cùng tín nhiệm, chỉ là hai người này đều phản bội nàng, cùng nhau phản bội nàng. Dạ An Thần nhìn cung điện, suy nghĩ lại về mùa đông ba năm trước đây. Nàng ngồi bên trong cung điện nguy nga, cô linh hiu quạnh, chỉ có mình nàng, những người ngày xưa đi theo làm tùy tùng của nàng, đều rời khỏi, chỉ còn nàng một người - mặc kệ là tự đi, hay là bị nàng đuổi đi, đều đi rồi. Không lâu trước đây, Dạ An Thần thu được tin tức, thân sinh muội muội của nàng, Linh Quốc Thụy Đoan Vương gia Dạ An Từ phạm thượng tác loạn, đã khống chế được hoàng thành binh mã, rất nhanh sẽ tới hoàng cung, bức vua thoái vị. Mà binh mã của hoàng đế là nàng, còn xa xăm ngàn dặm, đợi khi binh mã đến, Hoàng đế... đã sớm thay đổi người làm. Nàng thực tín nhiệm muội muội của mình, phong nàng làm Linh Quốc thân vương, cho nàng vô thượng vinh quang, bên trong hoàng thành, ai dám cùng nàng sánh vai, cho nàng nắm giữ hoàng thành binh mã, cơ hồ là đem chính mình tính mạng giao cho nàng, nhưng cuối cùng, Dạ An Từ phản bội nàng, khi lấy được binh phù, liền khẩn cấp muốn mạng của nàng. Dạ An Từ thành công. Dạ An Thần xác thực thực tin tưởng nàng, bằng không, cũng không đem toàn bộ binh mã của hoàng thành giao cho nàng. Sau đó, Dạ An Từ phản bội nàng. Hiện tại, toàn bộ hoàng thành đều vào tay nàng. Dạ An Thần biết chính mình sẽ không chết, Dạ An Từ muốn danh chính ngôn thuận làm Linh Quốc hoàng đế, nhất định phải cho nàng viết chiếu thư thoái vị, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nàng, sau đó đem nàng nhốt ở trong cung, có lẽ lúc Dạ An Từ đăng cơ, một lúc nào đó nàng vô thanh vô tức chết đi. Nhưng là, trong vòng ba năm, nàng tuyệt đối sẽ sống được thật tốt. Nàng sẽ sống được thật tốt, bằng không, người trong thiên hạ sẽ mắng tử Dạ An Từ. Nhưng là, điều này không phải điều nàng muốn. Nàng Linh quốc nữ đế, tình nguyện chết, cũng không nguyện ý sống như vậy. Một nam tử ăn mặc phức tạp trang sức chậm rãi tiến vào, tiện tay đóng cửa tẩm điện. Dạ An Thần thủy chung trên mặt không có biểu tình lại gợn sóng, nàng đi vài bước rồi ngồi xuống, sốt ruột nói, "Trẫm không phải phân phó ám vệ đưa ngươi ra ngoài sao? Nơi này rất nguy hiểm, ngươi đi mau, Lạc, nơi này thật sự rất nguy hiểm, ngươi nhanh lên rời khỏi nơi này, ngươi yên tâm, trẫm không có việc gì." Nàng nói xong đẩy nam tử rời đi. Ly Tuần Lạc tránh Dạ An Thần. Dạ An Thần sửng sốt, "Lạc......" Ly Tuần Lạc khinh thường nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nở nụ cười, "Lo lắng? Dạ An Thần, không cần tự mình đa tình, ta không đi, là muốn nhìn ngươi mất đi ngôi vị hoàng đế như thế nào, chết như thế nào!" Dạ An Thần thật không ngờ Ly Tuần Lạc sẽ nói như thế, "Ngươi nói cái gì?" Ly Tuần Lạc lớn tiếng nở nụ cười, trong thanh âm mang theo vô hạn trào phúng: "Dạ An Thần, ngươi sao so với được với Thụy Đoan Vương gia? Người như ngươi, làm sao có thể làm Linh Quốc hoàng đế? Ngươi nhìn còn không hiểu sao? Là ta, là ta phản bội ngươi, là ta bảo ngươi đem hoàng thành binh mã giao cho nàng, ngươi quên sao?" Đồng tử Dạ An Thần co rụt lại. "Dạ An Thần, ta căn bản không thương ngươi, do ngươi, là ngươi, hủy diệt cả đời ta." Trong anh mắt Ly Tuần Lạc, nàng nhận ra hận ý khắc cốt ghi tâm, hắn nhẫn đến hiện tại, đến nay là rốt cuộc nhịn không nổi nữa, "Nếu không phải ngươi cứng rắn nạp ta làm phi, ta đã sớm cùng vớiThụy Đoan Vương gia cùng một chỗ. Chúng ta sẽ hài tử, sẽ rất vui vẻ, đều là ngươi, Dạ An Thần, là ngươi hủy diệt hết thảy, đây đều là trừng phạt ngươi." "Tiến cung, là ngươi nguyện ý." Dạ An Thần nhẹ giọng nói, có lẽ, nàng cho tới bây giờ đều không biết chính mình yêu một người như thế nào, Ly Tuần Lạc biểu hiện, tất cả đều là giả. Ly Tuần Lạc hét lên, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, "Nếu ngươi không phải hoàng đế, ta làm sao cần gả cho ngươi? Ngươi sao có thể so với Thụy Đoan vương gia! Hiện tại nhanh viết chiếu thư thoái vị đi." Dạ An Thần cảm thấy tâm một mảng lạnh lẽo, nàng thật sự không dám tin tất cả là sự thật. Nàng nhớ mẫu hoàng từng nói: "Con không thể yêu hay tin tưởng bất kỳ ai, nhất là người bên cạnh con, bởi vì tình yêu sẽ làm con nhìn không rõ sự thật, ở hoàng gia, nhìn không rõ, sẽ chết." Nàng đăng cơ lúc niên thiếu, mẫu hoàng giao cho nàng một quốc gia phồn vinh, tuy biên cương có chiến tranh, nhưng đa số là thắng, quốc lực cường đại; Bên người nàng cũng không thiếu những kẻ hơn người, nàng tự nhận có khả năng thấy rõ hoàng cung kẻ đùa người xiếc, nàng nghĩ Ly Tuần Lạc yêu nàng, nhưng nàng không nghĩ đến tất cả đều là giả! Nàng quả nhiên vẫn là quá non. "Nga, đúng rồi! Còn có hài tử của ngươi, vì muốn cho Thụy Đoan vương gia ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hài tử của ngươi đều bị ta giết chết." Ly Tuần Lạc cười nói "Dạ An Thần, ta từng mang hài tử của Thụy Đoan vương gia, nhưng ta bỏ nó, vì ta không thể lưu lại . " Giờ khắc này, trong lòng Dạ An Thần nỗi lên hận ý đến tận xương, nàng đăng cơ mới năm năm, hài tử đều chỉ có vài người, lớn nhất chỉ bảy tuổi, nhưng, tiện nhân trước mắt, cư nhiên hại chết hài tử của nàng! Là nàng có mắt không tròng, coi trọng kẻ lòng lang dạ sói. Tín nhiệm của nàng, tình yêu của nàng, toàn bộ đều cho sai người rồi! "Ly Tuần Lạc, trẫm thật là có mắt không tròng, mới có thể yêu người như ngươi." Dạ An Thần lạnh lùng nói, lửa giận dâng lên, xông tới bóp cổ nam nhân, "Vì hài tử của trẫm, đền mạng đi!" Ly Tuần Lạc từ trong lòng lấy ra một thanh đao nhỏ, trực tiếp hướng Dạ An Thần đâm tới, Dạ An Thần bất đắc dĩ, chỉ có thể buông tay lui về sau.   Mời các bạn đón đọc Nữ Đế Trọng Sinh của tác giả Tùy Vân Lưu Thủy.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Một Nửa Yêu Thương - Lập Thệ Thành Yêu
Thiếp không hề muốn làm khách qua đường càng không muốn làm người ngoài cuộc nhưng nếu đây là do ông trời muốn sắp đặt như vậy thì thiếp thà làm người ngoài cuộc mê muội còn hơn là làm người trong cuộc tỉnh táo. Trong lòng chàng có người không sao cả. Nếu tại nơi nào đó khuất sâu trong trái tim chàng là hình bóng của người đó thì hãy cứ giữ mãi hình bóng đó. Còn những nơi khác xin hãy để thiếp lấp đầy. *** Lúc đó trời xanh, mây trắng, có biếc, nước trong, còn tôi mới mười sáu tuổi, là một tân nương lần đầu xuất giá. Phu quân là đại tướng quân trong triều, dũng sĩ giỏi nhất Đại Hạ quốc. Anh hùng là thế nhưng trong mắt tôi, chàng không hề có chút sát khí, tàn bạo của chốn sa trường đầy máu mà luôn cẩn thận chu đáo. Chàng thích nhẹ nhàng ôm tôi vào lồng ngực rắn chắc, khẽ khàng gọi tên tục của tôi: -Diêu Nhi. - Thấy vẻ dịu dàng đến ngờ nghệch của chàng, tôi thường lấn tới, còn chàng chỉ cười hiền hậu chiều theo. Được phu quân coi như báu vật hết sức mực chiều, tôi nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này. Hôm đó, phu quân vừa thắng trận trở về, mang theo rất nhiều chiến lợi phẩm, trong đó có mấy bộ y phục của nam nhân nước Tống, trông rất tinh tế và sang trọng. Tôi bè nổi hứng mặc vào và nhanh chóng chạy tới chỗ phu quân để chàng ngắm nhìn. ... Mời các bạn đón đọc Một Nửa Yêu Thương của tác giả Lập Thệ Thành Yêu.
Hướng Dương - Tạ Sơ
Chịu đựng được thì đó chính là thử thách nhưng nếu chống cự không được thì chính là sự mê hoặc. LỜI EDITOR:Ai từng thích Phồn Giản, chắc chắn sẽ thích Hướng Dương (Mạnh miệng vậy thôi, tớ chưa đọc hết đâu, để dành edit cho hồi hộp. Nếu không hay như tưởng tượng cũng đừng ném đá tớ nhé.).  *** “Hướng dương” là câu chuyện viết trong bối cảnh trấn Thanh Vân với nạn lừa đảo lan tràn, trở thành cần kiếm cơm cho bao kẻ lười lao động, bao gia đình chỉ nhìn thấy món lợi trước mắt mà dồn ép con em mình đi theo con đường “phát tài” ấy. Khương Ninh là một cô gái xa quê bao năm với quyết tâm không bao giờ trở lại nơi này, nhưng ai dè chỉ vì một cú sốc đã khiến cô bỏ tất cả quay về. Tình cảnh của gia đình Khương Ninh thì thực sự khiến người ta chán ghét, bà me nuôi thì ham cái lợi trước mắt, bố nuôi nướng tiền cho cờ bạc, cậu em trai lêu lổng không chịu học hành. Cuộc sống của Khương Ninh đúng vất vả trăm bề, vậy nên quyết định quay về sẽ phải đối mặt với tương lai đầy bấp bênh. Có lẽ từ nhỏ đối mặt với việc bị mẹ ruột “bỏ rơi”, gia đình bố mẹ nuôi đối xử cũng không tốt hơn nên Khương Ninh làm gì cũng độc lập đến cố chấp. Biết mình là kẻ thứ ba, cô quyết tuyệt bỏ việc cắt đứt, dù biết sẽ mất tất cả, dù biết cuộc sống sẽ đầy gian nan, dù phải quay về trấn Thanh Vân cô đã thề dứt áo ra đi. Trong trấn Thanh Vân tam quan bất chính cô vẫn giữ mình đến cùng. Tiền Cường – gã lưu manh theo cô từ xưa giờ đã có tiền nhà xe vẫn không khiến cô rung động bởi đống tiền bẩn. Lý Hoằng Huy muốn cô quay lại thì cô dứt khoát từ chối. Khi mẹ ruột Lưu Vân cần tiền phẫu thuật cô cũng quyết không mở miệng nhờ vả ai mà tự mình xoay xở. Con người cô độc như cô không muốn nợ ân tình của bất cứ ai. Khi nhìn thấy Vu Dương bị đánh cô liều lình bám theo đám Tiền Cường và báo cảnh sát. Khương Ninh tự nhận mình là có thù tất báo. Một cô gái mạnh mẽ như cô song đôi khi cũng gặp phải bất lực. Cô muốn học luật lại bị sửa thành học tài chính. Cô chứng kiến Vu Dương bị đánh mà không thể chắn hộ anh. Cô không ngăn cản được sự lựa chọn bi kịch của bạn mình. Vu Dương – anh thợ sửa xe kiên cường vì món nợ của cha mà tha hương biệt xứ. Bản thân gia đình anh vì bị lừa đảo mà mất hết nên ở trấn Thanh Vân bị gạ gẫm “lên núi” bao lần anh vẫn từ chối. Vu Dương là minh chứng của “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Vì lẽ đó mà anh đã thu hút được Khương Ninh giữa bao gã đàn ông hơn anh về mọi mặt. Ban đầu chỉ là sự cảm kích vì cô trả tiền xe hộ, rồi dần dần tiếp xúc nhiều hơn cho đến khi anh được thăng cấp lên thành tài xế xe ôm riêng được chứng kiến nhiều mặt của cô hơn. Thế là anh nhận ra cô ấy không hề kiên cường như vẻ bề ngoài của mình. “Khương Ninh, anh không thể cho em thứ tốt nhất, nhưng anh sẽ cố hết sức cho những thứ em cần.” Đó là lời hứa danh dự của anh dành cho cô. Anh không giàu có gì nhưng anh sẽ ở bên mỗi khi cô cần, làm mọi việc vì cô. Biết cô không ăn được cay anh đến quán mỳ cay dặn đầu bếp làm riêng cho cô. Anh không dám đến quá gần cô nhưng rồi khi cô thực sự chủ động anh đã không còn kìm nén được nữa. Biết cô ở bên gã Lý Hoằng Huy mấy năm trời, biết cô từng làm người thứ ba, anh có ghen, anh hận mình không gặp được cô sớm hơn. Khi mẹ cô cần tiền phẫu thuật, anh tích góp hết mọi khoản trong thẻ giao cho cô. Khi bị đám Tiền Cường đánh, đập phá quán sửa xe, anh nhất quyết giấu không cho cô biết. Bởi vì Khương Ninh và Vu Dương là hai con người bình thường vậy nên họ cũng phải đối mặt với vô vàn biến cố dồn dập, nhưng đi qua những ngày bão táp họ lại nắm tay nhau hướng về phía mặt trời. Một nhân vật khác tôi muốn đề cập đến trong truyện là Từ Thanh Tú, cô giáo Từ với cuộc sống tưởng chừng hoàn hảo thì phát hiện thằng chồng khốn nạn ngoại tình và đó là dấu hiệu cho những bi kịch sau này của cô ấy. Mẫu phụ nữ hi sinh nhiều vì gia đình như Từ Thanh Tú và nếm trái đắng không hề ít trong xã hội chỉ là mỗi người họ sẽ phải đối mặt thế nào thôi. Vợ chồng ly hôn, gia đình chồng không ngừng giành quyền nuôi con, áp lực kinh tế đè nặng lên đôi vai cô ấy nên cô ấy đã quyết liệt được ăn cả ngã về không. Cô ấy đã phải đấu tranh rất nhiều và việc xóa bỏ tệ nạn lừa đảo ở trấn Thanh Vân được chọn là nhiệm vụ cuối trong đời cô ấy. “Trong hai bọn mình phải có một người hoàn thành được ước mơ.” Từ Thanh Tú không ngừng nhắc lại mong Khương Ninh được sống với ước mơ học luật. Cô ấy biết mình không còn hi vọng gì nên đã gửi gắm tất cả vào Khương Ninh. May mà trời xanh có mắt khi sự hi sinh của cô ấy đã được đền đáp. Giọng văn của tác phẩm đều đều không có nhấn nhá cao trào, nhưng nhờ một số tình tiết nổi bật đã kéo lại điểm cộng cho nó. Với mình thì đoạn sau của tác phẩm mặc dù là cái kết cho tất cả nhưng bởi mạch hành văn của tác giả khiến cho người đọc không cảm thấy quá hồi hộp. Song tổng thể mình vẫn đánh giá đây là một tác phẩm khá và đáng đọc. Review: Thỏ Trong Sáng *** Nhận được điện thoại của Khương Ninh, ngay ngày hôm sau, Phương Nguyên lập tức xin nghỉ, mua vé xe chạy thẳng đến thành phố của trấn Thanh Vân. Mới sáng sớm, Khương Ninh và chú Vương, cùng bà Vu đã vào thành phố để đón Phương Nguyên, sau đó đi thẳng đến cục cảnh sát. Vào trong cục, chú Vương nhận được điện thoại của đội trưởng đội cảnh sát giao thông, nói vụ tai nạn xe của Vu Dương đã có phát hiện mới. Ban đầu, vì thủ phạm cố tình tránh né tất cả máy quay trên đường, gây khó khăn trong việc lấy lại bằng chứng tại hiện trường nên vụ án không mấy tiến triển. Nhưng hiện tại đã có phát hiện mới, chú Vương vô cùng phấn khởi, vội vàng chào họ rồi chạy đến đội cảnh sát giao thông. Phương Nguyên trao đổi với bên cảnh sát điều tra, đưa toàn bộ số ảnh lần trước Vu Dương chụp được gửi cho cậu, chứng minh trong quá trình điều tra trấn Thanh Vân, Vu Dương đã có rất nhiều đóng góp. Anh là người đứng ra vạch trần tội ác nên đương nhiên không có lý gì lại là người đi cấu kết với bọn lừa đảo làm việc xấu. Khương Ninh và bà Vu lo lắng đứng ngoài chờ. Phương Nguyên vừa đi ra, hai người liền chạy vội tới hỏi: "Sao rồi?". Phương Nguyên trả lời: "Cần điều tra thêm". Khương Ninh nhíu mày. "Chị, chị đừng lo lắng, họ không đủ bằng chứng nên không thể giam giữ lâu được đâu". Tuy Khương Ninh gật đầu nhưng mặt mũi cô vẫn ủ dột. Giữa trưa, chú Vương từ sở cảnh sát giao thông chạy về, khó nén được vẻ mặt vui mừng, nói với mọi người: "Bữa trước Tiểu Vu đi chở hàng có dừng lại trạm nghỉ một đêm. Trong quá trình điều tra, cảnh sát không ngờ toàn bộ camera ở trạm dừng chân đều đã bị phá hỏng, không lưu giữ bất kỳ hình ảnh nào. Vừa rồi, cảnh sát tiếp tục điều tra thêm một lần nữa, vừa hay gặp được tài xế xe khách nghỉ cùng một chỗ với Tiểu Vu. Người tài xế đó có chút ấn tượng với Tiểu Vu, anh ta nói hai người họ có trò chuyện với nhau vài câu, ngày hôm sau anh ta và Tiểu Vu còn trước người sau lái xe rời đi". Chú Vương nói tiếp: "Cảnh sát đã lấy camera trên xe của anh ta về để kiểm tra. Họ phát hiện thấy một chiếc xe van luôn theo sát chiếc xe hàng của Vu Dương. Theo manh mối này họ đã tra ra, chiếc xe đó là của Lưu Hưng". Thông tin quá đỗi bất ngờ của chú Vương quả là tin vui. Tuy Khương Ninh đã sớm dự đoán kẻ gây họa chắc chắn là Tiền Cường nhưng lúc này, sau khi kết quả được chứng thực, thâm tâm cô ngược lại không chút vui mừng. Cô cảm thấy khó chịu buồn bực hơn, hận không thể nghiền nát Tiền Cường thành tro. ... Mời các bạn đón đọc Hướng Dương của tác giả Tạ Sơ.
Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh - Du Nhàn Miêu
Một lần tình cờ gặp nhau trên máy bay, kể từ giây phút đó, cuộc tình ấm áp và ngọt ngào bắt đầu được mở ra. Từ buổi đầu gặp gỡ xao xuyến, cho đến khi trái tim thổn thức lỗi nhịp, hơn nữa, xuyên suốt câu chuyện sẽ là những ca khúc du dương cảm động khiến người vương vấn mãi… *** Cùng chồng Tinh Tinh kề cận bên nhau ở bên hồ, theo mặt trời xuống núi, khí lạnh chui thẳng vào tận xương, lấy tay sờ sờ chân của anh, phát hiện chúng cũng đã trở nên lạnh lẽo, vội vàng đứng lên, xoay người lại giúp anh xoa bóp hai chân của anh một chút, có chút lo lắng nói: "Đều tại em, ở trong lòng anh cũng không cảm thấy lạnh, anh nhất định đông cứng rồi. Sao rồi, chân không có việc gì chứ?" Văn Thông nâng hai tay của tôi từ trên đùi của anh lên, mỉm cười nhìn tôi nói: "Yên tâm đi, ôm mèo đáng yêu chắc chắn sẽ không cảm thấy lạnh." Tính đến hôm nay anh vẫn luôn bị tôi kéo đi rất nhiều chỗ, hơn nữa anh cũng hồi phục sau giải phẫu chưa được bao lâu, chắc chắn anh đang gạt tôi. Vậy nên tôi đề nghị đêm tân hôn của chúng tôi sẽ trải qua ở trấn nhỏ này. Trong trấn nhỏ vô cùng vắng vẻ, không ồn ào náo nhiệt như thành phố lớn phồn hoa, cũng không có khách sạn sang trọng, tôi và Văn Thông đi tới một khách sạn nho nhỏ, bên trong trang trí vô cùng đơn giản, Re¬cep¬tion ngồi bên trong là một bà chủ lớn tuổi, bộ dạng của bà ấy rất hòa ái, nhìn thấy chúng tôi đi tới, liền nhiệt tình đi ra nghênh đón chúng tôi từ bên trong. ... Mời các bạn đón đọc Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh của tác giả Du Nhàn Miêu.
Đoàn Tàu Thuỷ Tinh - Khang Thành
Chúng ta cùng bắt chuyến tàu thủy tinh này, băng qua những mơ mộng hão huyền, nỗi oán hận, cầu mà không được, để đến chốn trong sạch cô độc. *** Sau mấy tháng cắm dùi chờ nhà bạn Fei lấp hố, cộng với sự lăng xê nhiệt tình của chị Bòn thì mình đã lao ngay vào đọc bộ này ngay khi nó hoàn. Không biết có phải tại dạo này mình khó tính hơn, hay là tại vì không hợp với giọng văn của Khang Thành. Mà phải nói sao nhỉ, cảm thấy hơi thất vọng sau khi đọc xong bộ này. Cũng có thể tại nghe chị Bòn giới thiệu nên nghĩ nó vô cùng hay, mang sự kỳ vọng quá cao khi bắt tay vào đọc để rồi cuối cùng thấy nó ko được như mình nghĩ. Truyện này nam chính và nữ chính được xây dựng là 2 con người cô đơn, tự trong đáy lòng của họ đều cất chứa nỗi đau của riêng bản thân mình nên sống khá phóng túng. Hai người gặp nhau, bắt đầu với nhau bằng tình dục. Và suốt thời gian đó, mình chỉ thấy tình dục trong mối quan hệ của họ. Mình ko cảm nhận được tình yêu giữa 2 người. Lên giường với nhau xong, mỗi khi gặp lại đều là sự hờ hững đối với đối phương. Có lẽ tác giả cố xây dựng họ là một kiểu người bề ngoài bất cần nhưng nội tâm mềm yếu, nhưng tiếc là mình ko cảm nhận đc. Đôi lúc mình ko hiểu tác giả cho thêm nữ phụ (hay phải nói là nữ phụ nửa mùa) vào làm gì, một nhân vật Hạ Vi hiếm lắm mới xuất hiện, chẳng gây ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của đôi chính. Và mình ko thích nhất là chi tiết tác giả cho nam chính ngủ với gái trong khi vẫn đang có mối quan hệ với nữ chính. Nó thể hiện sự coi thường, coi nữ chính cũng giống như những người khác, gặp dịp thì chơi, ko có nữ chính thì có em khác giải toả ngay. Đã vậy biết nữ chính đang sống chung với mình vậy mà còn dắt gái về nhà, rồi bị nữ chính bắt gặp, cả hai phản ứng tỉnh bơ kiểu rất bất cần, nam chính bị bắt quả tang thì thái độ kiểu “thôi lộ cmnr, lộ thì lại chia tay kiếm con khác chứ có gì đâu”. Nữ chính thì rất kiêu hãnh lạnh lùng, nhìn phát rồi bỏ đi. Trước khi bỏ đi vứt lại cho nam chính một câu “anh đừng hối hận”. Nghe câu đấy mình đã hy vọng rất nhiều là nữ chính sẽ cho nam chính một bài học, sẽ ngược hắn tới bến luôn. Nhưng cuối cùng gặp lại, tát cho phát, rồi lại sà vào nhau ???????? Mình cảm thấy, đôi này yêu nhau, bởi vì họ là nhân vật chính, và bởi vì tác giả muốn thế ???????? Đến cuối cùng chị nói chị yêu anh, mà mình cảm thấy nó cứ gượng ép sao ấy. Nói chung điểm cộng khi đọc truyện này đó là chất lượng edit của nhà bạn Fei, vô cùng mượt luôn (vào nhà bạn Fei thì ko bao giờ phải lo lắng về chất lượng). Các bạn nào thích Khang Thành sau khi đọc Cơn Mưa thì có thể thử nhảy hố xem. Vì thực ra mình chỉ cảm thấy truyện này ko đáp ứng được kỳ vọng quá lớn của mình. Chứ còn xét về tổng thể thì truyện đọc khá, có rượu có thịt. Bạn nào thèm thịt nhào dzô ???????? Review: Bạch Bách Bon *** Cuối tháng Ba, vụ án của Hà Chí Bân mở phiên tòa. Hôm đó Chung Đình đi chung với lão Vạn, ngồi hàng ghế dự thính ở phía dưới. Đồng thời bị thẩm vấn cùng anh còn có năm người khác, tất cả đều là tội hối lộ. Bắt đầu từ khoảnh khắc anh bị áp giải ra, Chung Đình luôn nhìn anh. Thế nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt Hà Chí Bân không hề nhìn sang. Giải quyết dứt khoát. Hà Chí Bân bị xử hai năm tù có thời hạn, hưởng án treo hai năm. Trên tòa, anh từ bỏ việc kháng cáo, tuân theo xét xử. Ở tòa án làm các thủ tục liên quan xong, Hà Chí Bân đi theo luật sư, người nhà họ Hà, lão Vạn ra ngoài. Anh đã thay đồ họ mang đến, đối với mức hình phạt này, họ dường như đã chuẩn bị sớm từ trước. Tháng Ba mùa xuân, bầu trời xanh không thể tưởng tượng nổi, nhưng gió táp vào mặt vẫn còn hơi lạnh. Ở cửa, người nhà họ Hà, lão Vạn cảm ơn luật sư. Nhận được kết quả như vậy, mọi người đều có phần vui mừng. Cuối cùng dặn Hà Chí Bân mấy câu, luật sư cười đi trước một bước. Họ dùng ánh mắt đưa tiễn, chỉ thấy một chiếc xe đậu dưới bậc thang cao cao, một người phụ nữ đứng bên xe. Cô mặc bộ đồ tây, kính râm màu đen trên mặt làm lớp son môi màu đỏ sậm càng thêm rực rỡ. Nhìn thấy anh nhìn sang, cô nở nụ cười. Nụ cười ấy tự nhiên mà điềm tĩnh. ... Mời các bạn đón đọc Đoàn Tàu Thuỷ Tinh của tác giả Khang Thành.