Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Là Yêu Hay Hận

Năm 15 tuổi, Lâm Hàng Cảnh xa cha, đơn độc đi phương bắc đến nhà bạn của cha mình là Tiêu đại soái để ở nhờ, đây là lần đầu tiên cô gặp Tiêu Bắc Thần. Năm 19 tuổi, Tiêu Bắc Thần bắn chết mối tình đầu Mục Tử Chính của cô, thậm chí cưỡng ép cô một cách điên cuồng... Hai năm sau, khi cô và Tiêu Bắc Thần gặp nhau lần nữa, cô đã là vợ ân nhân của hắn. Còn hắn thà bội nghĩa cũng không từ thủ đoạn ép cô về bên mình. Sự dối trá của hắn, sự tàn nhẫn của hắn, sự điên cuồng của hắn, sự cố chấp của hắn... Vì cô mà hắn bày mưu hết lần này đến lần khác, cũng chỉ để giữ cô, nhưng lại không có được trái tim cô. Hắn dốc lòng vì cô, nhưng trong ánh mắt sáng ngời của cô, hắn yêu đến hèn mọn. Suy cho cùng vẫn là tình đậm sâu nhưng duyên phận mỏng. Sống chết, xa cách, loáng cái đã bảy năm. Tiêu gia giàu có ngày đó nay đã lụn bại, thành trì lớn như vậy nay chỉ còn hắn và cô, tình yêu sâu đậm mà tuyệt vọng này liệu có thể xóa mờ hận thù vô hạn? *** Thể loại: Dân quốc, cường thủ hào đoạt, yêu hận đan xen, ngược tâm, ngược nam sủng nữ, quân nhân, chiến tranh, OE.  Độ dài: 52 chương + phiên ngoại. Tình trạng: Hoàn edit. Lần đầu tiên Lâm Hàng Cảnh gặp Tiêu Bắc Thần, là khi cô vừa mười lăm tuổi. Cha của cô vì gặp khó khăn nên sắp xếp cho Hàng Cảnh đến nhà một người bạn thân của ông - Tiêu đại soái sống một thời gian. Cho nên năm đó, Lâm Hàng Cảnh bôn ba một đường từ vùng Giang Nam ấm nắng đến phương Bắc tuyết phủ ngập trời. Tiêu Bắc Thần là con trai thứ ba của Tiêu đại soái, tình tình từ nhỏ đã chẳng kiêng nể ai. Ngay khi gặp Lâm Hàng Cảnh lần đầu, hắn đã sỗ sàng nắm lấy bàn tay cô mà trêu ghẹo khiến cô tức giận không thôi. Những lần gặp tiếp theo vẫn như thế, chỉ cần nhìn thấy cô thì hắn luôn giở trò trêu chọc, không có lấy một chút lịch sự hay lễ tiết nào.  Hắn quá đáng đến nỗi làm cô tức giận muốn bỏ về nhà mình ở Giang Nam, nhưng cô lại nhận được tin cha mẹ đã bị chính phủ bắt giam, tính mạng của họ cũng lành ít dữ nhiều. Cứ thế, Lâm Hàng Cảnh và Tiêu Bắc Thần tiếp tục sống chung dưới một mái nhà. Tiêu Bắc Thần vẫn rất thích trêu chọc Lâm Hàng Cảnh. Có lẽ do hắn thấy cô quá mạnh mẽ, mỗi lần như vậy đều rất quật cường mà chống lại hắn.  Lâm Hàng Cảnh cũng là người đầu tiên tỏ ra xa cách với hắn như vậy, cô giống như hận không thể tránh xa hắn ngàn dặm. Điều này làm Tiêu Bắc Thần hết sức hoài nghi, cũng là lúc nhận ra trong tim mình đã lưu giữ bóng hình của cô từ khi nào chẳng hay. Nhưng khi ấy, Tiêu Bắc Thần đã phải lên đường đi du học tại nước Nga xa xôi. Trước khi đi, hắn nhận được lời hứa của tiền bối trong nhà, rằng khi hắn quay lại nơi này sẽ giúp hắn xin cha để được kết hôn với Lâm Hàng Cảnh. Bốn năm sau, Tiêu Bắc Thần trở về, hắn giờ đã không còn là thiếu niên thích bông đùa ngày xưa nữa mà đã trở thành Tiêu thiếu soái uy danh vang vọng khắp nơi, lập được nhiều chiến công hiển hách.  Lần về này, Tiêu Bắc Thần một lòng muốn cưới Lâm Hàng Cảnh làm vợ. Nhân lúc cả nhà tề tựu đông đủ, mọi người trong nhà lên tiếng tác hợp cho cả hai, thậm chí ngay cả cha mẹ cô ở phương xa cũng biết chuyện và đồng ý, tạo nên sức ép vô hình buộc cô không thể nào cự tuyệt.  Nhưng cho dù thế nào, Hàng Cảnh cũng không tình nguyện gả cho Bắc Thần, bởi vì trái tim cô đã thuộc về một người con trai khác. Người mà cô yêu hiện giờ là một chàng trai tên Mục Tử Chính. Anh là chàng trai đơn thuần, dịu dàng, là mối tình đầu thơ ngây ở tuổi mười chín của Lâm Hàng Cảnh. Mỗi khi bên cạnh anh chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của cô. Những tưởng hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng Tiêu Bắc Thần đã đến, phá hủy tất cả trong chớp mắt. Tiêu Bắc Thần vô tình bắt gặp Lâm Hàng Cảnh và Mục Tử Chính ở bên nhau, hắn như hóa điên vậy. Tiêu Bắc Thần phẫn nộ, bốn năm qua hắn luôn nhớ đến cô, hắn mong chờ ngày trở về để gặp cô, mong được cưới cô làm vợ, từ trước đến giờ đều chiều theo ý cô. Nhưng cuối cùng hắn nhận lại được thứ gì, khi mà trái tim cô đã thuộc về người con trai khác.  Hắn điên cuồng cưỡng đoạt cô, bức ép cô trở thành người của hắn. Lâm Hàng Cảnh sợ hãi, cô tuyệt thực để chống lại hắn, thậm chí là nghĩ đến cái chết. Nhưng Tiêu Bắc Thần không cho phép cô chết, hắn thậm chí dùng cha mẹ cô để uy hiếp. Lâm Hàng Cảnh tuyệt vọng, bỏ trốn khỏi dinh thự của Tiêu Bắc Thần. Cô gặp lại được Mục Tử Chính. Anh nói với cô, anh sẽ dẫn cô về Giang Nam, rời xa phương Bắc, rời xa Tiêu Bắc Thần. Nhưng không ngờ hắn lại xuất hiện, không nói một lời bắn chết Mục Tử Chính. Lâm Hàng Cảnh sợ hãi Tiêu Bắc Thần, đồng thời rất hận hắn. Hận hắn phá hủy đi hạnh phúc mà cô mơ ước, hận hắn giết chết người mà cô yêu, hận hắn phá vỡ tình yêu đầu đời đẹp đẽ, hận hắn cưỡng đoạt cô, hận hắn ích kỷ giữ cô bên mình. Cô không thể khuất phục trước sự điên cuồng của hắn, nên cô đã lập nên một kế hoạch vô cùng hoàn hảo. Lâm Hàng Cảnh dịu dàng với Tiêu Bắc Thần, đồng ý ở bên cạnh hắn, làm cho hắn hết sức hạnh phúc, buông lỏng cảnh giác với cô. Và rồi, cô thuận lợi bỏ trốn, rời xa Tiêu Bắc Thần. Nhưng cuộc đời luôn khiến ta gặp lại những người phải gặp, cho dù là muốn hay không. Mà lần gặp gỡ ấy, là hai năm sau kể từ ngày Hàng Cảnh bỏ đi. Lâm Hàng Cảnh lần nữa trước mặt Tiêu Bắc Thần, nhưng với thân phận là Trầm phu nhân, vợ của Trầm Yến Thanh. Nhưng Tiêu Bắc Thần hắn vốn không kiêng nể điều gì, lần nữa muốn ép buộc cô trở về bên cạnh mình. Thế nhưng Trầm Yến Thanh lại là người từng cứu mạng hắn, hắn không thể nào làm chuyện có lỗi với ân nhân được. Tiêu Bắc Thần đau đớn buông tay, nhưng Lâm Hàng Cảnh lại tiếp tục xuất hiện, làm cho tơ vương tròng lòng lại chẳng thể dứt nổi. Hắn rốt cục vẫn không thể quên được cô. Hắn lại tìm cách giữ cô bên cạnh mình, cho dù cô vẫn luôn hận hắn, nhưng hắn vẫn bất chấp tất cả. Khi gặp lại Tiêu Bắc Thần, có lẽ Lâm Hàng Cảnh đã không còn hận hắn rồi. Đã có lúc cô muốn nói với hắn rằng, cô không phải là vợ của Trầm Yến Thanh, còn có, cô đã sinh ra đứa con của hai người từ hai năm trước. Cho dù Tiêu Bắc Thần từng làm chuyện có lỗi với cô, nhưng cô chẳng thể hận được cha của con mình. Những lời thật lòng vẫn chưa nói ra, thì biến cố lại ập đến bất ngờ. Cô và hắn lại xảy ra nhiều hiểu lầm và xa cách, nhưng hắn vẫn cố chấp giữ cô bên cạnh mình dù cả hai đã chịu biết bao nhiêu đau đớn cùng tổn thương.  Hắn cố chấp như vậy, trở thành sự giày vò, giày vò đến mệt mỏi, đến tuyệt vọng, nhưng dù vậy thì hắn vẫn nhất quyết không chịu buông tay. Cùng lúc đó, chiến tranh đã đi đến giai đoạn cao trào. Quân Nhật hãm hại chiếc máy bay tư nhân của cha Tiêu Bắc Thần phát nổ. Trong một đêm, cha và hai em trai của hắn qua đời. Nỗi buồn mất người thân đè nặng trên vai, hắn lại phải gồng mình chống đỡ gia tộc, lại phải lo việc quân việc nước.  Chiến tranh diễn ra liên miên, khắp nơi loạn lạc, gian đoạn mà đâu đâu cũng là những kẻ ham sống sợ chết, bán nước cầu vinh thì Tiêu Bắc Thần đã đứng ra dẫn đầu Dĩnh quân, tiên phong mong chiến thắng quân thù, giành lại độc lập cho nước nhà. Lâm Hàng Cảnh vốn dĩ nhân thời điểm này mà sang Mỹ với con và cha mẹ mình. Cô đáng nhẽ đã đạt được hạnh phúc và có tự do mình luôn trông đợi, có thể thoát khỏi Tiêu Bắc Thần. Nhưng tại thời điểm dầu sôi lửa bỏng ấy, Lâm Hàng Cảnh đã bất chấp hết tất cả, chạy đến bên Tiêu Bắc Thần dù đó là nơi hiểm cảnh, là nguy hiểm trùng trùng. Cô không màng đến an nguy của bản thân mà chạy đến bên hắn. Tiêu Bắc Thần từng hỏi vì sao cô làm như vậy, Lâm Hàng Cảnh đã trả lời rằng, bởi vì anh là cha của con cô. Tiếc thay, khi Tiêu Bắc Thần biết được sự tồn tại của con mình, thì hắn đã ở trong tình thế nguy hiểm không thể quay đầu, e rằng cả đời này hắn cũng chẳng thể gặp được con trai của mình và cô nữa rồi... Thật sự, "Là yêu hay hận" là bộ truyện lần đầu tiên tớ đọc có cái kết mở đến như vậy, mở đến nỗi tớ không thể nào đoán được chiều hướng của truyện sẽ nghiêng về Happy Ending hay Sad Ending nữa.  Kết cục của truyện dừng lại ở khoảnh khắc Tiêu Bắc Thần đưa Lâm Hàng Cảnh sang Mỹ đoàn tụ với gia đình cô, còn anh một mình tiếp tục dẫn đầu Dĩnh quân chống lại quân Nhật. Câu chuyện kết thúc khi Lâm Hàng Cảnh nhận được tin Tiêu Bắc Thần mất tích trong chiến tranh, hiện không rõ sống chết. Tiêu Bắc Thần vốn là công tử quần là áo lượt, nhưng hắn lại chọn con đường vào sinh ra tử cùng nước nhà. Giờ đây mất tích trong cuộc chiến tranh khói lửa, sống chết vinh nhục hiện rõ đại nghĩa anh hùng. Lâm Hàng Cảnh một lòng tin tưởng, hy vọng hắn vẫn còn sống và sẽ sớm quay về bên cô. Nhưng cuộc sống vốn dĩ chẳng thể biết trước được điều gì. Tiêu Bắc Thần có quay về hay không, cũng chẳng ai biết được. Cho nên, cái kết của câu chuyện này, vẫn là để cho các bạn độc giả tự mình vẽ nên thôi.  __________ Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Là Yêu Hay Hận của tác giả Linh Hy.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cổ Phong Hệ Liệt: Dung Quân - Công Tử Hoan Hỉ
Hết lòng hết dạ yêu ai đó bình thường đã khó, đối với các nhân vật chính trong câu chuyện này có lẽ càng khó hơn nữa. Vì trên vai họ là trọng trách với rất nhiều người khác, với cơ đồ mà tổ tiên gây dựng, với cả đất nước và trăm họ. Một người là hoàng đế, một người là đại thần đầu triều. Quen nhau từ bé, thân nhau từ bé, cũng hiểu lòng nhau từ bé, nhưng lời yêu cứ mãi không thể nói ra. Hắn không phải là một minh quân, tuy chẳng gây nên tội trạng gì nhưng cũng không lập công đủ lớn để sử sách ghi nhận. Y không phải là một đại thần tài năng, nếu không nhờ phúc ấm tổ tiên thì có thể đi thi cũng chẳng đỗ đạt, đừng nói trở thành thừa tướng. Tất cả những gì họ có thể làm, là cần mẫn, là chịu đựng, là đặt bản thân xuống dưới đại sự quốc gia. Cứ như thế, cho đến một ngày họ nhận ra, có thể làm chưa chắc đồng nghĩa với làm tốt, kỳ thực việc họ làm giỏi nhất, lại là yêu nhau. Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** Nửa đêm, không gian tĩnh lặng, đám cung nữ thái giám làm việc mệt mỏi cả ngày dựa vào cửa cung, mơ mơ màng màng ngủ gật, thị vệ tuần tra ban đêm cầm đèn ***g vừa lúc đi qua trước cửa. Ánh nến trong tẩm cung vẫn còn sáng, cách một song cửa giấy tỏa ra thứ ánh sáng uân vàng. “Ưm… Ngươi… Chậm, chậm một chút… Ha… A a a…” – Tiếng rên rỉ khe khẽ xuyên qua khe cửa, tản mát vào gió đêm, bất giác làm cho tiểu cung nữ còn chưa an giấc đỏ mặt. Một trận thở dốc gấp gáp qua đi, ngọn đèn cầy cháy sạch chỉ còn một đoạn ngắn ngủn lung lây chừng như sắp tắt, Ninh Hi Diệp vừa lòng thỏa ý ôm lấy thừa tướng bị y hành hạ hơn nửa đêm, tên trộm cười hề hề: “Cái này không được?” Lục Hằng Tu thở hổn hển không nói lời nào, xoay đầu lại hung hăng trừng y một cái, khóe mắt hồng hồng, đôi mắt đẫm nước, khóe môi còn vương lại sợi chỉ bạc do nụ hôn nồng thắm gây ra, thấy hạ phúc của Ninh Hi Diệp lại nóng lên, cái kia kia vừa mới an phận một chút vậy mà lại chậm rãi ngẩng đầu: “Tiểu Tu, trẫm còn muốn…” Đường đường là một hoàng đế, ngồi trên thiên hạ, ra lệnh cho bách quan, thế mà y còn có thể bày ra vẻ mặt ‘ngươi không chìu ta, ta khóc cho ngươi coi’, thừa tướng bị triệu vội vào nghị sự nhưng ngay cả chuyện cần bàn còn chưa tỏ đã bị đẩy ngã xuống long tháp, chợt có ý muốn bóp chết y ở trên giường: “Ngày mai còn phải lâm triều.” ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt: Dung Quân của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Năm Tháng Bên Nhau (Sinh Thời) - Twentine
Vì tình cờ bắt gặp giám đốc trường học và một cô giáo nơi khác đến trao đổi giảng dạy đang vượt quá giới hạn mà Hà Lệ Chân cô đã bị lão ta thuyên chuyển công tác tới một trường cấp ba hạng ba ở thị xã làm việc. Cô được người bạn Thương Khiết của mình đưa đi giải sầu tại hộp đêm có tên là "Tứ Qúy". Ở đây cô cũng chính là lần đầu được gặp anh. Rồi mọi chuyện diễn ra như thế nào? Liệu hai người họ có đến được với nhau? *** Hà Lệ Chân cái hiểu cái không, sau đó đuổi theo Trần Lộ hỏi mới biết được đầu đuôi câu chuyện.    Mấy người này chính là đám người trước đây vẫn gây sự với Vạn Côn và Trần Lộ, nhưng hai người Vạn Côn Trần Lộ quá hung dữ, vẫn cứ giằng co mãi như vậy, đến sau này đã không còn tranh chấp mối làm ăn đơn thuần nữa, mà là trả thù trút giận.    Đến chiều tối hôm nay bọn chúng lại tới gây sự nữa, lúc đầu cũng chẳng sao, nhưng trong lúc bọn họ ra tay lại vướng thêm một người – Ngô Uy.    Ngô Uy cũng sống trong tòa nhà Huy Vận, hai tháng trước nhà cậu ta mới dọn đến, mấy ngày nay cậu ta nghỉ bệnh ở nhà, hôm nay đói nên đi mua đồ ăn vặt, không ngờ gặp phải đám người Vạn Côn.    Gặp cũng chẳng sao, chỉ cần tránh đi là được, nhưng Ngô Uy lại thẳng tính, cậu ta thấy tay Vạn Côn bó bột còn đánh nhau, vội muốn báo cảnh sát. Hai bên đều không muốn cảnh sát tới, đám người kia nóng nảy, cầm gậy định đánh Ngô Uy, Vạn Côn vì kéo Ngô Uy ra mới bị đánh một cái.    Trong lúc hỗn loạn, không biết kẻ nào đập trúng chiếc xe thể thao bên cạnh, đến khi chủ xe quay lại mới gây phiền tới mức này.    “Nếu không biết là ai, vậy thì tất cả phải bồi thường à?” Hà Lệ Chân hỏi Trần Lộ. ... Mời các bạn đón đọc Năm Tháng Bên Nhau của tác giả Twentine.
Viên Mãn - Giai Lệ Tam Thiên
Lục Hạo cảm thấy rất giận, con trai đang đứng trước mặt mà chẳng hề nhận ra, cho nên trước sự kinh ngạc không hiểu nổi của các anh em trong đại viện, anh từ lĩnh vực dầu mỏ Bắc Kinh chuyển đến lĩnh vực nghiên cứu bảo mật gì đó của thành phố L, cũng chẳng phải là không có nguyên do. Ngoài ra, cậu nhóc đó anh càng nhìn càng thấy thích, con trai à, mẹ con khi nào về nhà? Hai bố con ta hợp tác, mang người phụ nữ của bố về nhà có được không? Còn nữa, con trai anh bây giờ là cậu bé cao nhất, hình thể tuyệt nhất, tuổi tác lớn nhất trong số con cái của mấy người anh em của anh, anh rất vui mừng!! Tông Chính gì đó và Quản gì đó kia, anh sẽ không thèm nhắc đến, những người quen thuộc với mẹ đẻ anh (tác giả) đều biết, đúng đúng đúng, đang nói chính là các người đó, trước đây ở trước mặt anh khoe khoang các người có con trai, con gái có đúng không?! Tài giỏi lắm có đúng không? Hừ, cuối cùng đều phải gọi con trai anh đây là anh đúng không? Con trai anh là đại ca đúng không?! Con trai anh đã ra đời từ lâu rồi, anh chẳng thèm khoe khoang ngốc nghếch giống các người, chỉ tổ phá hoại mỹ danh của con người vừa khiêm tốn lại đen tối, Lục hồ ly của anh!! *** Đối với chuyện bản thân mình có em gái ruột Lục Hạo chẳng để tâm lắm, từ nhỏ đã giũ tay đem Lục Ninh ném cho Chiêm Nghiêm Minh bản thân mình không quản, nhưng con trai của Lục Hạo – Lục Tinh Phàn, cũng chính là cậu bạn nhỏ Hạo Tử thì lại hoàn toàn trái ngược, có lẽ là cách giáo dục của nữ vương Lâm Tịch quá thành công, đến mức mà cậu bạn nhỏ Hạo Tử biến thành đặc biệt quan tâm đến Tiểu Tiểu Hạo nhỏ nhất nhà họ Lục, nhỏ hơn cậu 7 tuổi và cũng là con trai giống cậu hơn nữa còn có diện mạo rất giống cậu. Loại quan tâm này biểu hiện ở tất cả mọi phương diện trong cuộc sống. Khi Tiểu Tiểu Hạo đến thế giới này, Hạo Tử đã là đội viên đội thiếu niên tiền phong ưu tú thắt khăn quàng đỏ đeo ba lô rồi, cách nhau 7 năm trong mắt của Hạo Tử căn bản chẳng đáng là gì cả, bảo bối nhỏ cậu một lòng một dạ chờ mong cuối cùng đã đến rồi, cậu rất vui mừng, mỗi một lần sau khi tan học mẹ cho bú xong đều muốn tắm rửa cho bản thân mình sạch sạch sẽ sẽ đi hôn vào cặp mắt to to của Tiểu Tiểu Hạo. Đây là truyền thống của gia đình bọn họ, hôn lên mắt của bạn biểu thị tôi rất thích bạn. Hơn nữa, bạn có thể nghĩ đến, nửa đêm không đi ngủ bò vào trong phòng của em bé xem khuôn mặt đang ngủ của Tiểu Tiểu Hạo cười ngốc nghếch, buổi sáng trước khi đi học nhất định phải chào hỏi Tiểu Tiểu Hạo tuy người ta chỉ là rất tùy ý ư ư hai tiếng cậu đã có thể hưng phấn cả ngày, đến trường rồi đi khắp nơi khoe khoang Tiểu Tiểu Hạo ở nhà với các bạn học, khi nói chuyện điện thoại với Tiểu Mễ chủ đề cũng toàn bộ đều là Tiểu Tiểu Hạo. ... Mời các bạn đón đọc Viên Mãn của tác giả Giai Lệ Tam Thiên.
Một Nửa Yêu Thương - Lập Thệ Thành Yêu
Thiếp không hề muốn làm khách qua đường càng không muốn làm người ngoài cuộc nhưng nếu đây là do ông trời muốn sắp đặt như vậy thì thiếp thà làm người ngoài cuộc mê muội còn hơn là làm người trong cuộc tỉnh táo. Trong lòng chàng có người không sao cả. Nếu tại nơi nào đó khuất sâu trong trái tim chàng là hình bóng của người đó thì hãy cứ giữ mãi hình bóng đó. Còn những nơi khác xin hãy để thiếp lấp đầy. *** Lúc đó trời xanh, mây trắng, có biếc, nước trong, còn tôi mới mười sáu tuổi, là một tân nương lần đầu xuất giá. Phu quân là đại tướng quân trong triều, dũng sĩ giỏi nhất Đại Hạ quốc. Anh hùng là thế nhưng trong mắt tôi, chàng không hề có chút sát khí, tàn bạo của chốn sa trường đầy máu mà luôn cẩn thận chu đáo. Chàng thích nhẹ nhàng ôm tôi vào lồng ngực rắn chắc, khẽ khàng gọi tên tục của tôi: -Diêu Nhi. - Thấy vẻ dịu dàng đến ngờ nghệch của chàng, tôi thường lấn tới, còn chàng chỉ cười hiền hậu chiều theo. Được phu quân coi như báu vật hết sức mực chiều, tôi nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này. Hôm đó, phu quân vừa thắng trận trở về, mang theo rất nhiều chiến lợi phẩm, trong đó có mấy bộ y phục của nam nhân nước Tống, trông rất tinh tế và sang trọng. Tôi bè nổi hứng mặc vào và nhanh chóng chạy tới chỗ phu quân để chàng ngắm nhìn. ... Mời các bạn đón đọc Một Nửa Yêu Thương của tác giả Lập Thệ Thành Yêu.