Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quẹo Cua Đụng Phải Quỷ Lưu Manh - Mộ Phong

CEO mới là bạn trai của cô, hai người có quan hệ mập mờ, tay trong tay cùng nhau đến?! Oan uổng quá ~ cô chẳng qua là nhất thời ngủ quên vào ngày đầu tiên boss mới nhậm chức. Cô cho rằng anh ta là đồng nghiệp mới, vội đến mức bỏ qua thang máy, kéo lấy anh leo lên ba tầng lầu liền. Cô đến trễ nhưng may mà không ai biết, còn nói xấu anh trước mặt anh. Ngoại trừ ở trước mặt anh làm những hành vi ngu ngốc này, bọn họ thật sự một chút quan hệ cũng không có! Cô đang giải thích với mọi người lại nhận được lệnh gọi đến phòng làm việc của anh, không phải là muốn đuổi việc cô chứ? Không đúng?! Anh chỉ đưa áo sơ mi của mình cho cô, nói với cô: Buổi sáng cô va vào anh làm dính vết son môi trên áo, cô phải chịu trách nhiệm giặt sạch sẽ! Nếu là cô gây họa cô sẽ phụ trách, về nhà cố gắng giặt, nhưng vết son môi vẫn là bất động như núi. Vậy thì mua đền anh một cái áo giống như cũ thôi. Sao cơ? ! Một cái áo sơ mi trắng mà đến 1 vạn tệ! Lòng của cô đang rỉ máu, dù tiếc đến đâu vẫn phải mua, cô vốn là muốn đợi đến khi phát tiền lương sẽ mua. Ai ngờ, một ngày trước đó, anh liền đột nhiên nói trước mặt mọi người ── “Áo của tôi đểở chỗ của cô đã lâu rồi, nhớ mang đến cho tôi.” Thảm! Lần này thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch á. . . . *** Thảm! Hoàng Nhạc Nhạc trong giấc mộng ngọt ngào bừng tỉnh, từ trong chăn nệm mềm mại, giật bắn mình lên, chột dạ liếc nhìn đồng hồ báo thức bên giường. Tám giờ năm mươi phút Chết tiệt! Thời gian đến giờ làm việc chỉ còn lại mười phút, trừ phi cô có thể có khả năng bay giống Astro Boy nếu không cô nhất định trễ. Hoàng Nhạc Nhạc tay chân luống cuống nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm. Kì thực đến trễ, cũng không phải là chuyện quá nghiêm trọng, cùng lắm thì bị trừ tiền thưởng chuyên cần, thành tích cuối năm kém một chút, nhưng là hôm nay hoàn toàn bất đồng! Toàn bộ các trưởng phòng hôm qua đã ra lệnh, hôm nay muốn làm lễ hoan nghênh chào mừng CEO mới. Với tình trạng công ty kinh doanh không tốt, CEO hôm nay đến nhận chức có thể nói chính là nhân vật mấu chốt nắm giữ chìa khóa sinh tử, các phòng ban đều muốn gây ấn tượng tốt cho boss mới, đây chính là lý do các trưởng phòng không cho phép đi trễ với bất cứ nguyên nhân nào, bởi vì ai cũng không muốn trở thành đối tượng bị anh ta khai đao giết gà dọa khỉ. Xem ra không cần chờ đến lúc công ty đóng cửa, cô vốn biểu hiện trong công việc bình thường lại thêm việc đi trễ nghiêm trọng này chắc chắn sẽ nằm trong danh sách những người bị giảm biên chế thôi. Nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo để bắt kịp tàu điện ngầm, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến dưới công ty. 9h20 phút. Nắm lấy túi xách đeo nghiêng , không để ý bộ dạng tóc tai bù xù giống bà già, liếc thấy cửa thang máy sắp đóng cô dùng tốc độ nhanh đến mức vận động viên cũng không thể so sánh vọt tới, cho nên khi trước mắt xuất hiện bóng người cao lớn tại khúc cua thì bởi vì không có trang bị phanh gấp cô hoàn toàn không ngừng được mà va vào. "A —" Ai? Sau một hồi trời đất u ám, trên người lại không có đau đớn như dự kiến ngược lại giống như vận động viên nhảy cao hạ xuống tấm nệm êm để ngăn ngừa bị thương. Nệm êm? Hoàng Nhạc Nhạc lấy tay sờ sờ "nệm êm tự nhiên" dưới người, trong đầu dây thần kinh bị đứt từ từ khôi phục. "Tiểu thư, như vậy là không tốt đâu?" Ở nơi đông người động tay đông chân với anh. Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói tươi cười trầm thấp, Hoàng Nhạc Nhạc vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, mặc dù còn chưa thấy rõ diện mạo nhưng trong một khoảng khắc cô đã bị lạc trong cặp mắt mê người của anh, quên mất suy nghĩ. "Tôi còn có việc gấp, có lẽ chúng ta có thể hẹn thời gian khác lại nói." Người đàn ông nửa hư nửa thực đề nghị, môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch, nở nụ cười làm ngây ngất lòng người. Hoàng Nhạc Nhạc lúc này mới ý thức được tình trạng của mình và anh ta có biết bao nhiêu mập mờ, cô nằm trên người ta không nói, tay còn sờ mó eo người ta. "A! đúng, đúng, thực xin lỗi!" Vội vàng đứng lên, mặt cô nhanh chóng đỏ lên, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với người đàn ông xa lạ ở khoảng cách gần như vậy. Người đàn ông cũng đứng lên phủi bụi trên người, nở nụ cười dịu dàng. "Cô cũng làm việc ở đây?" Hơi đánh giá quỷ hấp tấp trước mặt, diện mạo có chút nhếch nhác, mái tóc dài, không phải là loại người quá xinh đẹp nhưng đỏ mặt trông rất đáng yêu. Cô len lén nhìn trộm anh một cái, nhịp tim bỗng dưng lỡ một nhịp đập. "Ừ." Người đàn ông này thật sự chính là đẹp trai đến không có thiên lý. Anh ta là người mới sao! Nhất định sẽ tạo nên náo động lớn đây . . . . . . "Làm phiền nói cho tôi biết phòng hội nghị ở lầu mấy." Phòng hội nghị. . . . . ."A —" một tiếng hét thảm vang lên. Người đàn ông hơi nhíu lông mày, "Không biết cũng không sao —" lời còn chưa nói hết, một giây kế tiếp anh đã bị cô kéo đi hướng phía cầu thang bộ chạy. Cô muốn làm cái gì? Ban đầu thì đột ngột đụng vào anh, đến bây giờ không nói lời gì kéo lấy anh bỏ chạy, cá tính lỗ mãng đã biểu lộ ra không bỏ sót. Theo cô chạy qua cầu thang ba tầng lầu, đi vào phòng hội nghị lớn long trọng phô trương, anh khẽ nhếch khóe miệng, đáy mắt vụt qua vẻ hiểu rõ. "Này, yên tâm đi, chúng ta len lén chui vào, có lẽ sẽ không bị ai phát hiện chúng ta tới trễ." Hoàng Nhạc Nhạc thở hồng hộc cùng người đàn ông bình thản, hơi thở trầm ổn bên cạnh tạo thành đối lập mãnh liệt. Len lén chui vào? Nụ cười bên miệng anh càng sâu, đây là dự án rất vĩ đại. Hoàng Nhạc Nhạc mắt nhìn bốn bề, tai nghe tám hướng cầm chặt lấy tay của anh lẻn vào trong đám người, bên tai truyền tới âm thanh của người chủ trì phía trên đọc thao thao bất tuyệt*, không có gì ngoài một chút lời khích lệ lòng người, khích lệ tinh thần, thay công ty mở ra viễn cảnh to lớn củng cố tư tưởng mạnh mẽ. *Đọc thao thao bất tuyệt : đọc không ngừng "Anh cũng cho là bằng một người CEO đổi nghề giữa chừng là có thể cứu vớt tình hình kinh doanh của công ty sao?" Sau khi đứng lại trong đám người, Hoàng Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh. Đổi nghề giữa chừng? Anh cười cười. "Cô không có lòng tin với công ty của mình như vậy?" "Cái gì mà công ty của tôi hay của người khác, anh không phải cũng là nhân viên của công ty này sao? Công ty mà phá sản thì chúng ta chuẩn bị mà ăn không khí." "Đúng vậy, cho nên cô không có lựa chọn, chỉ có thể tin tưởng không phải sao?" "Dù sao tôi cũng đã dự định cho điều tồi tệ nhất, sẵn sàng để đi." Nói đi là tương đối dễ nghe á..., chính xác mà nói, là đã chuẩn bị tâm lý bị đuổi việc. Ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên sắc bén. "Công ty này nhân viên đều có tâm trạng như vậy phải không?" Khó trách công ty đi đến tình trạng chỉ chực sụp đổ hiện nay. "Anh. . . . . ." Hoàng Nhạc Nhạc bị giọng điệu anh ta chấn động, cá tính nhát gan sợ phiền phức lại thể hiện rõ không bỏ sót. "Anh. . . . . . Làm gì mà phản ứng dữ dội như vậy?" Ít nhất so với anh ta, cô còn biết phòng hội nghị ở đâu! Suy nghĩ trong đầu dĩ nhiên không dám nói ra khỏi miệng. Bỗng dưng, người chủ trì chương trình trên sân khấu giống như là tìm được tiêu điểm của ngày hôm nay rồi, duỗi cánh tay dài hô to. "Chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh CEO mới nhận chức — CEO Tịch Hoa Nguyệt lên sân khấu." Ở trong đám người anh ta như hạc đứng trong bầy gà, rất khó để người chủ trì chương trình không phát hiện. Thì ra là CEO kia cũng mới vừa tới, thật may! Hoàng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hướng theo ngón tay của MC trên sân khấu rướn cổ lên tìm kiếm, muốn nhìn một chút CEO trong truyền thuyết trông thế nào. Chỉ là. . . . . . Là sai lầm sao? Cô sao lại cảm thấy tiêu điểm của mọi người đều tập trung về phía cô? Cô cô cô . . . . . . Không có gọi là Tịch Hoa Nguyệt, càng không phải là CEO, mắt của người chủ trì chương trình kia có vấn đề sao? Hoàng Nhạc Nhạc không tự chủ núp ở sau lưng người đàn ông, cô không có thói quen trở thành tiêu điểm để mọi người nhìn chăm chú. "Tiểu thư, cô có thể buông ra tay của tôi ra không?" Bên tai truyền đến giọng thầm thì của người cao lớn bên cạnh,cô ngẩng đầu nhìn, lại bị gương mặt tuấn tú quá gần trước mắt làm sợ hết hồn. "Vậy thì cô muốn cùng tôi cùng tiến lên trên sân khấu?" Thấy cô không có ý buông tay, người đàn ông nheo lại đôi mắt xinh đẹp, cười như không cười. Bỗng chốc cả kinh, Hoàng Nhạc Nhạc vội vàng buông bàn tay cầm chặt lấy tay của anh, đỏ bừng cả khuôn mặt. "Hãy . . . . . . Để cho chúng ta một lần nữa nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh CEO — CEO Tịch Hoa Nguyệt lên sân khấu đọc diễn văn." MC miệng lưỡi trơn trượt vào lúc này giống như ăn đinh ốc. Nhìn người đàn ông bên cạnh, đụng phải trước cửa thang máy, thẳng tắp hướng tới sân khấu đi tới, chuông báo động trong đầu Hoàng Nhạc Nhạc vang lên không ngừng, theo mỗi bước đi của anh, lòng cô từ từ ngã vào vực sâu vạn trượng. ... Mời các bạn đón đọc Quẹo Cua Đụng Phải Quỷ Lưu Manh của tác giả Mộ Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất - Mã Hiểu Dạng
Nếu không thiếu nợ nhau, vì sao phải gặp gỡ? Bạch Phú Mỹ Tần Vũ Tinh gặp phải xui xẻo, bệnh nhân kiện tụng, hơn nữa còn bị người nhà bệnh nhân rượt đuổi, rồi được đại soái ca cứu giúp. Cùng một lúc, cô phát hiện vị hôn phu thay lòng đổi dạ, đối phương còn là một nữ diễn viên. Nhưng người làm cô sốt ruột chính là soái ca đã cứu giúp cô, lại cũng là bạn trai của nữ diễn viên xì căng đan,  nam thần Hạ Thiên. Một bên là vị hôn phu môn đăng hộ đối, cha mẹ coi trọng, hơn nữa còn nguyện ý hối cải, một bên là soái ca nguyện ý làm người thế thân, nam thần Hạ Thiên. Cô cho rằng đây là một đề tài chọn lựa, sau đó mới phát hiện, phải chăng tất cả đều là duyên phận?? Hạ Thiên xuất hiện, quấn quít không rời, hẳn là mười năm dài tính toán… Sau lưng nụ cười nhát gan là một gương mặt đã từng phóng túng… Trong cuộc sống của bạn, có phải đã từng trải qua một chuyện như vậy. Bạn đang đi trên đường, bị một người xa lạ gọi lại, thì ra anh ta là bạn học cũ của bạn. Bạn nhớ không ra tên của anh, bởi vì bạn chưa từng quan tâm tới anh. Anh nhớ được bộ dáng của bạn, bởi vì anh chưa từng quên đi hình bóng của bạn. Có đôi khi trùng phùng, chỉ là một trò chơi được tính toán chính xác. Anh biến mình trở thành hoàn hảo nhất, cướp đoạt lòng của cô. Tần Vũ Tinh cũng không rõ ràng, năm đó cô đã làm ra chuyện gì ngu xuẩn không thể tưởng tượng được, mà thiếu chút nữa bạn trai nhỏ kia phải bỏ mạng vì cô. Mười năm sau, anh trở lại… *** Tần Vũ Tinh phát hiện vị hôn phu của mình có quan hệ nhập nhằng với bạn gái scandal của một nam diễn viên điện ảnh - Hạ Thiên. Tuy nhiên, kỳ lạ là khi Hạ Thiên tìm đến cô, chẳng mảy may bận tâm tới cô gái kia. Lần đầu gặp một minh tinh lớn, anh chẳng hề mang tới cho cô cảm giác “chảnh chó khó gần” hay là bệnh ngôi sao. Một Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện, cô chưa bao giờ thực sự để ý tới anh, Tần Vũ Tinh nghĩ anh chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời cô. Bạn trai cũ của cô, bạn gái scandal của anh ở bên nhau, nên “hai người đồng cảnh ngộ” như họ cũng thuận theo tự nhiên mà tiến đến với nhau. Đôi khi sự quan tâm, sự cưng chiều dịu dàng của Hạ Thiên khiến cô cứ nghĩ anh thực lòng thích cô, vì cô là Tần Vũ Tinh. … Đã có lần Hạ Thiên không thể kiềm chế bản thân mà hỏi Tần Vũ Tinh một câu “Em là heo sao?”, anh nghĩ nếu cô nhận mình ngốc thứ hai, chắc chắn không có ai dám đoạt vị trí thứ nhất. Chẳng lẽ tình cảm anh biểu hiện ra ngoài chưa đủ? Nếu Hạ Thiên biết Tần Vũ Tinh đứng trước gương tự đọc bài kinh “diễn viên vô tình”, cảnh tỉnh mình không được thích anh, thì chắc chắn sẽ ói ra máu vì tức :v.  Bây giờ Hạ Thiên là ảnh đế, có bao nhiêu người muốn lên giường với anh để được thơm lây, thế nhưng từ rất lâu về trước, chẳng có một cô gái nào buồn ngó ngàng tới anh cả. Khi ấy anh là một thiếu niên vô danh mười lăm, mười sáu tuổi, đi ra khỏi cô nhi viện, nghèo tới mức không một đồng xu dính túi. Hạ Thiên và cậu bạn chí cốt đi làm ăn xin bị người ta lừa, Tần Vũ Tinh đã giúp đỡ anh, nhưng anh lại gián tiếp làm liên luỵ đến cô, khiến cô từ một chú hùng ưng oai vệ lại thu cánh ẩn nấp vì lo sợ… Tần Vũ Tinh tự thú mình chưa từng tiếp xúc quá thân mật với đàn ông, cô cảm thấy mình quá thất bại, còn trong lòng Hạ Thiên thì vui như Tết. Cô không tin anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, kể cũng đúng, vì thật ra anh đã yêu cô từ mười năm về trước cơ mà. Nhưng lúc đó anh chưa đủ xuất sắc, nên chỉ dám ở từ xa quan tâm cô. Đợi tới khi bản thân đủ mạnh mẽ, đủ tư cách, anh bước ra ngoài khoảng tối, đến gặp cô lúc tốt nhất, lớn tiếng bày tỏ anh yêu em. Có trời mới biết, Hạ Thiên khao khát được về chung một mái nhà cùng Tần Vũ Tinh đến mức nào. … Tình cảm đơn phương Hạ Thiên gìn giữ thật lâu từ trước khi thành danh, qua nhiều năm vẫn không hề thay đổi, anh cũng chẳng để cái vòng xoáy showbiz làm mình biến chất, không dừng tầm mắt trên bất cứ người con gái nào ngoài Tần Vũ Tinh. Có ai mà có thể không thích anh cho được? Tần Vũ Tinh vì “tai nạn” trong quá khứ nên trở nên tự ti, năm lần bảy lượt ngược Hạ Thiên tơi bời vì không dám đón nhận tình cảm của anh :v. Nhưng đã có câu sướng trước khổ sau mà, khi lừa được thỏ vào tròng thì Hạ Thiên mừng hơn vớ được vàng, nói là công chứng tài sản của anh để tốt cho Tần Vũ Tinh nhưng thực chất lại là âm mưu để trói cô chặt hơn :v. Tần Vũ Tinh: “(...) Ngày mai em đi lĩnh chứng với anh!” “Tốt!” Hạ Thiên nhìn cô, “Em không có cơ hội hối hận. Từ nay về sau chúng ta là người một nhà rồi.” (...) “Đến cục công chứng làm gì? Không phải đi cục dân sự à?”  “Còn có chút tài sản cần kiểm chứng. Chỉ là để em yên tâm, công chứng cho em, nếu anh có lỗi với em.” “Không cần đâu. Còn chưa kết hôn, em không muốn phân chia tài sản của anh làm gì.” “Đồ của anh, anh thích xử lý thế nào thì xử lý thế đó. Em đừng quan tâm. Người của anh và tiền của anh đều là của em, không cho phép em từ chối.” Hạ Thiên nói thẳng, hai tay vuốt ve lưng Tần Vũ Tinh. Mẹ nó, còn giở trò ép mua ép bán. ------------- Đấy, tuy hồi nhỏ Hạ Thiên không được học hành tử tế nhưng đúng là nói đến trò lưu manh thì lanh không ai bằng :v. Để đền bù cho Valentine lên sóng truyện SE “Bến xe”, đảm bảo bộ truyện này sẽ làm bạn “chết trong sự mềm dẻo” ngọt ngào. Có một câu văn cuối truyện của tác giả như thế này: “Các bạn gái à, các bạn có tin tưởng không? Trên thế giới này bạn không giỏi giang lắm cũng sẽ tìm thấy một người thiên mạng của mình.” FA hai mươi mùa khoai sọ chưa lọ mọ với ai như mình chỉ còn cách cắn răng ngậm ngùi. Tin, tin cái PP, bà không cần mi núp trong góc tối bảo vệ bà, đợi thời thành đạt mới nhảy ra, mau xuất hiện đi. Đến đôi dép còn có đôi có cặp, bà chịu sự khinh bỉ của chúng nó đủ rồi!!! P.S: Ăn tết vui vẻ nha cả nhà .
Có Lẽ Nào Lại Như Thế - Cư Ni Nhĩ Tư
"Một khối băng, đi tới đi lui đã không thấy tăm hơi đâu nữa, tại sao lại như vậy?" - Trác Lí "Mỗi ngày lạnh lẽo". "... ..." "Bởi vì có mặt trời chứ sao." - Trác Lí "Mỗi ngày lạnh lẽo xem thêm đáp án". "Một khối băng, đi tới đi lui đã không thấy tăm hơi đâu nữa, tại sao lại như vậy?" - Viên Khởi Lương "Bảo bối vợ yêu". "Vì có mặt trời chứ sao." - Trác Lí. Đúng, là bởi vì có em. -Viên Khởi Lương "Bảo bối vợ yêu" (Tôi biết cái tên này có mùi vị đặc biệt trẻ con). Câu chuyện kể về chuyện tình muôn thuở, một khối băng lạnh giá bị ánh mặt trời bé nhỏ làm tan chảy. *** Trác Lí nhỏ hơn tôi bảy tuổi, lúc tôi đã hiểu rõ rất nhiều chuyện thì Trác Lí mới lớn bằng lòng bàn tay. Rất nhiều năm sau đó tôi mới lĩnh ngộ ra được, nhìn thấy một đứa bé lớn lên, thật sự là một chuyện hết sức kỳ diệu. Tôi nghĩ, có rất nhiều thời điểm, tôi đối với Trác Lí có một loại cảm xúc, loại cảm xúc tôi có thể xác định được —— là tình thương của người mẹ. Bởi vì, cho dù đã trôi qua rất nhiều năm, có rất nhiều chuyện lớn nhỏ xảy ra, tôi vẫn như cũ, vẫn nhớ lần đầu tiên Trác Lí nói câu, “Chị Ý’, tôi khắc sâu khoảnh khắc đấy, thậm chí cô bé tám tuổi như tôi lần đầu tiên có cảm giác của một người mẹ hạnh phúc. Mẹ tôi không quản được nó. Lúc Trác Lí lên 7 tuổi, nó bắt đầu học trèo tường, chạy loạn trong các con hẻm nhỏ, học được lúc đánh nhau với bé trai thì giả bộ hôn mê, học được cắm pháo vào vũng nước, đợi đến lúc có người đi qua thì đốt pháo làm nước bắn tung toé lên người khác, rồi cùng bà Vương vãi hạt củ cải trong vườn, rồi nhổ củ cải. . . . Có lẽ, không phải là học được, mà giống như lời người bà tôi tôn kính nhất từng nói, "Trác Lí là đứa trẻ trời ban, cho nên, tất cả đều là tính cách trời cho." ... Mời các bạn đón đọc Có Lẽ Nào Lại Như Thế của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.
Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến - Vương Tịch Mộ
Bởi vì trong huyện nha Ngô Đồng thiếu thốn nhân thủ, nay tuyển thêm một gã sư gia và hai mươi tên nha dịch. Sư gia yêu cầu như sau: Một, năng lực xuất chúng, kiêm làm Huyện thừa, chủ bạc. Dỗ được Huyện lệnh, khuyên điêu dân, biết xướng dân ca, chơi đấm bóp, có thể chắn trứng gà, có thể cản rượu, nhất định phải biết ăn nói. Hai, tướng mạo sánh ngang Phan An, thân cao tám thước có cơ bụng, lúc nguy cấp thì lật mình làm lá chắn chịu đánh mắng. Nha dịch yêu cầu: Thân thể khoẻ mạnh, ưu tiên người có kungfu ; có thể thức đêm tăng ca, thỉnh thoảng đi làm việc vặt. Tiền lương, đãi ngộ cần gặp mặt thỏa thuận. Xin mời đến nha môn báo danh, tuyển chọn người ưu tú. *** Sau khi Quý huyện lệnh ngồi lên đường án, nhìn Sư gia tuấn mỹ xuất trần bên phải, trong lòng thầm nghĩ: Bản quan tuyển sư gia này muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn nội hàm có nội hàm, thật sự là sáng suốt. Sư gia tuấn mỹ nhìn thoáng qua Quý huyện lệnh đang ngẩn ngơ, mỉm cười. Quý huyện lệnh vội vàng che trái tim nhỏ, thực sự là nhất tiếu bách mị sinh, mê chết người không đền mạng. Sư gia nhíu mày mở miệng nói: “Đại nhân, bổng lộc khất nợ tháng này khi nào phát?” *** Lại một đêm trung thu, ánh trăng trung thu sáng tỏ. Giờ dậu canh ba, Huyện Ngô Đồng thắn đèn đuốc sáng trưng, lung linh trong ánh sáng đỏ rực của ngàn vạn đèn lồng làm bằng tre trúc, trăng tròn vành vạnh, bình yên kèm theo một tia ấp áp, vô cùng xinh đẹp. Trên đường người người chen chúc nhau đi về phía Huyện thành, dù là cửa hàng ven đường hay là trên đỉnh đầu đều treo đầy đèn lồng màu đỏ. Trên đèn lồng có thể vẽ nữ tử trong trẻo vẩy ống tay áo dưới ánh trăng, hay hình ảnh một gia đình đoàn tụ vui mừng bên nhau, yên dị thêm vài phần vui mừng, đây cũng bước tiến mới làm nổi bật sự tài giỏi của Huyện lệnh đương nhiệm. Không bao lâu, phố xá sần ấp trong huyện đã người người tấp nập, rất nhiều dân chúng từ nông thôn, thị trấn nhỏ kéo tới đây xem hội đèn này, chỉ sợ cũng quên cả hô hấp. Những năm trước cũng tổ chức hội đèn lồng những lại thiếu đi vài phần náo nhiệt và dụng tâm. Quý Lương tựa vào song cửa nhã gian ở một quán rượu, ngón tay thon dài trắng nõn gõ một cách quy luật trên bệ cửa, đồng nhịp với tiết tấu khúc nhạc của sư phụ trên khán đài cánh đó không xa. Không thể không nói, Chúc Ti Nam ngược lại rất có năng lực. Lục thẩm nhìn bức thư trên tay Quý Lương, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng hỏi: "Đại nhân, phu nhân nói gì trên thư vậy?" ... Mời các bạn đón đọc Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến của tác giả Vương Tịch Mộ.