Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuộc Sống Sau Khi Trọng Sinh Của Bạch Nguyệt

Tên gốc: Bạch Nguyệt Quang trọng sinh sau Kiếp trước, bởi vì phụ thân chết trận sa trường, mẫu thân buồn bực tuẫn táng, Vân Nùng chịu sự ân sủng của hoàng gia, được phong quận chúa, cẩm y ngọc thực, vô lo vô nghĩ.    Một lần theo Cẩm Ninh công chúa đi nam phong quán, sau khi uống say còn nhặt được một nam nhân tướng mạo như hoa về phủ làm tình lang, được nuông chiều đến hô mưa gọi gió.   Thế rồi, trong một lần cung biến, kẻ qua đường như nàng lại không may mất mạng. Khi tỉnh lại, nàng đã chẳng còn là Hoài Chiêu quận chúa, mà trở thành Tạ Vân Nùng, một cô nhi nhà quan lại đã sa sút, đang trên đường đến cậy nhờ bên ngoại ở Lạc Dương. Mà vị tình lang cũ của nàng kia, nay đã trở thành quyền thần tay nắm quyền khuynh thiên hạ.    Vân Nùng nghĩ nghĩ, cảm thấy kiếp trước hai người chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không có cái gọi là hẹn ước, nay đã khác xưa, nên tránh xa mà đường ai nấy đi. Lại không ngờ Cố Tu Nguyên lại cho là thật, nhớ mãi không quên, cũng không cho phép nàng quên đi chuyện cũ.    Nàng nghĩ không muốn nhận, chàng lại không chịu buông tay, từng bước ép sát. Nếu đã chạy không khỏi ý trời, vậy thì lại giống như lúc trước, vì “tình” mà ở lại bên nhau.    Vân Nùng vốn cho rằng chỉ là dễ hợp dễ tan, lại không biết, một cái nắm tay, hai đời kề cận, dây tình trói chặt, trọn đời bên nhau.   ***   Vân Nùng từ nhỏ mồ côi, bởi vì công trạng của phụ thân mà được phong làm Hoài Chiêu quận chúa, được nuôi nấng dưới gối Thái Hậu cùng với Cẩm Ninh công chúa, cẩm y ngọc thực, vô lo vô nghĩ.    Nàng hiểu rõ, bản thân chính là một “bức tường hoa” thể hiện “ân đức” hoàng gia. Thế nên, nàng cũng rất tận lực diễn cho trọn vai này, không tranh, không giành, cũng không nhúng tay vào chuyện triều chính. Mỗi ngày cùng Cẩm Ninh công chúa chơi đùa vui vẻ.    Vân Nùng tính tình dễ chịu, không thường nổi giận, cũng không khó hầu hạ, cũng không hay thay lòng đổi dạ. Thế sự vô thường, nàng chỉ muốn thuận theo tự nhiên mà sống, đối với chuyện tình cảm cũng là “hảo tụ hảo tán”*.    Tính tình của nàng, nói cho dễ nghe là hiểu chuyện, nói khó nghe chính là bạc tình. Cả cuộc đời nàng, có lẽ, người duy nhất khiến nàng để tâm nhiều hơn một chút là Cố Tu Nguyên, cũng chỉ có chàng mới có thể khiến nàng vô ý thức ỷ lại, vô điều kiện mà tin tưởng.    Bốn năm trước, là do nàng bị sắc đẹp mê hoặc, mang chàng về phủ, sau lại vì hợp ý mà ân ái. Cho dù Vân Nùng có trốn tránh, nàng cũng không thể phủ nhận, bản thân thích Cố Tu Nguyên.    Bởi vì thích mới cố tình dung túng cho chàng.  Bởi vì thích mới có thể để chàng được nước lấn tới. Bởi vì thích mới có thể dây dưa cùng chàng hai kiếp.   Nàng luôn nghĩ “không còn thích thì từ bỏ”, không cần trói buộc, cũng chẳng cần ước hẹn. Thế nhưng, Vân Nùng lại không lường được rằng, “thích” trong trái tim nàng từ lâu đã là “yêu”. Bởi vì chỉ có vòng tay chàng cho nàng ấm áp, vỗ về nói với nàng một câu “Ta ở đây”.   Nàng đã trải qua hai kiếp, đi qua hết vinh hoa phú quý, chứng kiến đủ loại nhân tâm, cuối cùng cũng nhận ra nơi trái tim mình thuộc về. Cùng quân lập lời ước hẹn, nắm tay đi đến bạc đầu.   Kiếp trước, Cố Tu Nguyên tình cờ gặp nàng ở nam phong quán, một cái chớp mắt đã bị đôi mắt đào hoa của nàng cướp đi lý trí, để mặc nàng hiểu lầm bản thân là “trai lơ” mà mang về phủ làm tình lang.  Chàng vốn có thể rời đi, nhưng lại tham luyến nàng mà ở lại.    Kiếp trước, rõ ràng là thích nàng, nhưng thứ tình cảm đó lại trộn lẫn quá nhiều toan tính, khiến chàng không phân rõ trái tim. Chỉ cho đến khi mất nàng rồi, Cố Tu Nguyên mới hiểu được “tương tư khổ”.    Dù đã không có cách nào trở lại những năm tháng cũ, nhưng một lần nữa gặp lại nàng, Cố Tu Nguyên liền biết cho dù bất chấp tất cả, cho dù lời nàng nói khiến chàng thương tích đầy mình, chàng cũng muốn giữ nàng bên cạnh, tuyệt không buông tay.    Cố Tu Nguyên từ nhỏ đã được “cao nhân” dạy dỗ, cả cuộc đời đều sống vì mưu tính, lấy việc định đoạt thế cục làm thành tựu. Chỉ cho đến khi gặp được Vân Nùng, Cố Tu Nguyên mới hiểu được thế nào là có một thứ thuộc về mình.    Chàng không phải là một kẻ si tình không cần hồi báo, thứ chàng muốn nhất định sẽ mưu tính có được, còn muốn độc chiếm làm của riêng.   Cố Tu Nguyên bề ngoài nhã nhặn, cười lên như hoa nở mùa xuân, đối nhân xử thế càng thêm dịu dàng. Thế nhưng, người có thể chấp chưởng phủ quận chúa, một tay tính kế phế truất Thái tử, cầm tù Tam hoàng tử, đưa Lục hoàng tử lên ngôi, còn chiếm được thánh ân tuyệt không phải là kẻ đơn giản.    Nhưng cho dù chàng ở trên triều hô mưa gọi gió, thì trước mặt Vân Nùng cũng chỉ là một Cố lang trong mắt trong tim chỉ có một mình nàng.    Chàng đã từng đi qua vinh nhục, một bàn tay xoay chuyển càn khôn, cuối cùng, thứ chàng muốn, cũng chỉ là cùng nàng nắm tay, du ngoạn giang sơn, đi qua thiên trường địa cửu.   ***   Lúc mới đọc tựa truyện cùng văn án, tớ cho rằng “bạch nguyệt quang” ở đây sẽ là Vân Nùng. Thế nhưng, lúc dừng lại ở điểm cuối cùng, tớ mới chợt nhận ra, trong lòng Cố Tu Nguyên hay Vân Nùng, bọn họ chính là “bạch nguyệt quang” của nhau.    Tác giả xây dựng nhân vật cực kỳ thú vị khi đắp nặn ra một nữ chính không cầu tiến, không màng thế sự một cách thông minh và hiểu chuyện; một nam chính không mang theo vầng hào quang thần thánh mà nhuốm mùi khói lửa nhân gian.    Ngoài ra, tớ còn cực kỳ thích cách tác giả xây dựng mối quan hệ giữa Vân Nùng và Cẩm Ninh, một tình bạn đẹp, không toan tính và luôn luôn lo nghĩ cho nhau.    Các mối quan hệ cũng được xử lý vừa khéo, nhất là chuyện cũ năm xưa cũng được khai thác hợp lý, vừa đủ cho cái gọi là “nhân quả báo ứng”, lại không khiến người đọc cảm thấy nặng nề, bức bối.   Cách hành văn mạch lạc, nhẹ nhàng, mang theo màu tâm sự, không có quá nhiều cao trào nhưng khiến con tim nhỏ bé của tớ thổn thức với tình yêu của cặp đôi nhân vật chính.    À, còn một điểm thú vị nữa là tác giả chỉ tập trung vào tình cảm của đôi chính, không tạo ra các tra nam, tiện nữ cũng như các cặp đôi phụ làm rối loạn mạch truyện.    Tớ xin đề cử truyện này cho tất cả các nam thanh nữ tú đang muốn tìm một bộ truyện vừa có nội hàm, vừa ngọt, vừa sủng, vừa sạch lại còn có thịt ăn. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ và hẹn gặp lại trong hố tiếp theo.    ____   Chú thích: *hảo hợp hảo tán: thích thì yêu, chán thì chia tay :v   Review by #Nghịch Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Sau giờ ngọ ngày vừa lúc, gió ấm huân người, xương cốt đều mềm mại vài phần. To như vậy đình viện một mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên có thị nữ đi qua, cũng đều là tay chân nhẹ nhàng, sợ kinh tới rồi nghỉ ngơi chủ tử. Nghe nói cảnh ninh trưởng công chúa giá lâm, xuân ấm vội vàng đón đi ra ngoài. “Vân nùng đâu?” Cảnh ninh hỏi. “Quận chúa sau giờ ngọ nghỉ ngơi, còn chưa tỉnh đâu.” Xuân ấm đáp, “Nàng tính tình ngài là biết đến, nô tỳ cũng không dám đi quấy rầy.” Cảnh ninh cũng không buồn bực, nửa là bất đắc dĩ nửa là dung túng mà lắc lắc đầu, lại cười hỏi: “Hôm nay là Hoàng Thượng tiệc mừng thọ, há là có thể trì hoãn? Các ngươi không dám đi, như thế nào không đi tìm cố tu nguyên tới?” Cố tu nguyên xem như vân nùng hậu trạch trung dưỡng trai lơ, này trong phủ người đều biết, hắn nói trong ngực chiêu quận chúa trước mặt là nhất dùng được. Xuân ấm lòng hạ thở dài, giải thích nói: “Cố công tử trước đây nói là phải về hương tế tổ, đã rời đi hơn phân nửa tháng, còn không biết khi nào mới trở về đâu.” Nếu không có như thế, nàng sáng sớm liền cầu đến cố công tử đi nơi nào rồi. Cảnh ninh chân mày hơi chọn: “Cũng chính là vân nùng, có thể dung đến hắn như vậy tự tại.” Xuân ấm cúi đầu rũ mi, cũng không dám nói thêm cái gì, rốt cuộc đây là chủ tử sự tình, không chấp nhận được nàng tới xen vào. Còn nữa, này trong phủ người hoặc nhiều hoặc ít đều chịu quá cố công tử ân huệ, nàng cũng không tốt ở sau lưng khua môi múa mép. Cảnh ninh phủi phủi ống tay áo, vào chính viện. Trong viện hoa dưới tàng cây bày cái trường kỷ, này thượng nằm cái thân hình yểu điệu mỹ nhân, vẩy mực tóc dài hợp lại ở một bên, da như ngưng chi, lại đáp thượng đỏ bừng môi, đảo như là một bộ mỹ nhân xuân ngủ đồ. Đúng là này phủ đệ chủ nhân, hoài chiêu quận chúa. Vân nùng xưa nay tính nết còn tính hảo, nhưng hận nhất người khác nhiễu nàng thanh mộng, cho nên bọn thị nữ căn bản không dám tiến lên. Cảnh ninh lại không có gì kiêng kị, hành đến giường trước, cười nói: “Đều canh giờ này, còn không tỉnh?” Thấy nàng lông mi khẽ run, lại chưa trợn mắt, cảnh ninh lại nâng tay áo ở trên mặt nàng phất một cái: “Ngươi nếu lại không tỉnh, ta đây liền tiến cung đi. Vãn chút thời điểm chính ngươi vào cung, nếu gặp Thái Tử, nhưng không ai giúp ngươi chắn.” Hai người quen biết nhiều năm như vậy, đối lẫn nhau có thể nói là thập phần hiểu biết, cảnh ninh một câu liền véo ở nàng tử huyệt thượng. Vân nùng sâu kín mà thở dài, tràn đầy không tình nguyện mà chống ngồi dậy tới. Nàng đôi mắt sinh đến cực hảo, là hơi hơi thượng chọn mắt đào hoa, sóng mắt lưu chuyển gian nhìn quanh rực rỡ. “Ta đó là đi, cũng bất quá là đương cái vách tường hoa thôi.” Vân nùng từ xuân ấm trong tay tiếp nhận trà đặc uống lên khẩu, miễn cưỡng đánh lên chút tinh thần tới, lại hướng cảnh ninh oán giận nói, “Bất quá mười mấy năm đều như vậy lại đây, cũng không kém lúc này đây là được.” Vân nùng là trung liệt lúc sau, khi còn bé phụ thân chết trận sa trường vì nước hy sinh thân mình, mẫu thân nghe nói sau bệnh nặng không dậy nổi, không bao lâu liền cũng buông tay nhân gian, chỉ chừa nàng như vậy một cái bé gái mồ côi. Là khi nam bắc giao chiến, vì chương hiển chính mình săn sóc công thần, hoàng gia nhân hậu, Hoàng Thượng đơn giản cho nàng quận chúa tên tuổi, phong hào hoài chiêu, dưỡng ở Hoàng Hậu trong cung. Tự kia về sau, ngày lễ ngày tết đều là muốn đem nàng kêu ra tới lưu một vòng cấp những người khác xem, hảo chương hiển chính mình nhân đức, làm triều thần tiếp tục khăng khăng một mực vì hắn bán mạng. Vân nùng thừa hoàng gia “Hậu ái”, tự nhiên đến tận tâm tận lực mà đương hảo cái này vách tường hoa. “Nói cẩn thận,” cảnh ninh không nhẹ không nặng mà ở nàng mu bàn tay trừu hạ, “Đừng tiêu ma canh giờ, tắm gội rửa mặt chải đầu đi.” Vân nùng biết nàng đây là vì chính mình suy nghĩ, mềm thanh âm cười nói: “Ngươi yên tâm, lời này ta cũng liền ở ngươi trước mặt nói nói.” Nếu tế luận lên, hai người xem như kém bối phận, nhưng lại là thật đánh thật bạn thân. Cảnh ninh trưởng công chúa là tiên đế nhỏ nhất nữ nhi, rất là được sủng ái, Hoàng Thượng kế vị lúc sau đãi nàng cũng rất là dung túng, coi như là hữu cầu tất ứng. Vân nùng phong quận chúa sau, dưỡng ở hứa Hoàng Hậu trong cung, chỉ là hứa Hoàng Hậu có chính mình con cái, đãi nàng cũng không tính để bụng, chỉ lo mặt mũi thượng không ra cái gì sai lầm là đủ rồi. Nhưng thật ra xem vân điện đậu Thái Hậu đãi nàng thực hảo, sau lại đơn giản đem nàng nhận được chính mình bên kia, cùng cảnh ninh trưởng công chúa dưỡng ở một chỗ. Này đây, hai người tuy kém năm sáu tuổi tuổi tác, nhưng giao tình lại là tốt lắm. Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Sau Khi Trọng Sinh Của Bạch Nguyệt của tác giả Thâm Bích Sắc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trẫm Thật Mệt Tâm
Tên khác: TÂM TRẪM THẬT LÀ MỆT Tác giả: Mộc Yêu Nhiên Thể loại: Cổ đại, cung đình, nữ phẫn nam trang, nam chính trọng sinh, là vị vua lầy nhây level max, cường, hài, sạch, sủng, HE. Độ dài: 138 chương Tình trạng: Hoàn edit. Văn án: Trẫm sau khi bị bẻ cong mới biết được đối tượng mình yêu thích lại là một nữ nhân. Trẫm sau khi trọng sinh, mặc dù biết thần tử của mình chính là nữ nhân nhưng lại cố tình giả vờ là không biết. Trẫm kế vị nhiều năm nhưng vẫn còn là trai tân. *** Thái giám đại tổng quản bê một khay thẻ bài và hỏi: “Bệ hạ, đêm nay người muốn lật thẻ bài của vị tiểu chủ tử nào?” Trẫm nhìn mấy tấm thẻ bài bằng ngọc kia liền sâu kín nói: “Có thể lật thẻ bài của Thẩm ái khanh sao?” Thái giám đại tổng quản: “….” Bệ hạ, Thẩm đại nhân là nam nhân nha! *** Thẩm Ngọc đang muốn cởi bỏ buộc ngực để tắm gội thì lại luôn cảm giác có người đang nhìn trộm nàng… Bệ hạ phía trên nóc nhà: Ái khanh ơi là ái khanh, ngươi hãy nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo a!!! --- Một Hoàng đế yêu thầm một người “nam nhân” suốt 8 năm trời, tự cong đến uất nghẹn bản thân, sưu tầm đầy một rương “tài liệu” nam nam, lại không dám tỏ bày sợ làm cho người kia nhục nhã tự sát. Chỉ đến khi Hoàng đế trúng độc nằm liệt giường suốt mấy năm, chỉ còn chút hơi tàn người kia mới áy náy mà thú nhận là nữ phẫn nam làm cho nội tâm Hoàng đế bùng nổ: đến khi trẫm sắp chết khanh mới chịu nói, trẫm đã nằm co quắp trên giường rồi, muốn đứng dậy cũng không nổi nữa rồi!!!! Mở đầu câu chuyện là cái chết của hoàng đế Phương Duệ, đăng cơ 8 năm đâu ai ngờ có một ngày vị minh quân lỗi lạc ấy lại chết trên tay mẫu thân thân sinh của mình bởi một loại độc hạ suốt 8 năm, ăn mòn ngũ tạng.  Trước khi chết, Phương Duệ được người “nam nhân” mình thầm thương thả cho một tin vừa vui vừa giận rằng người kia là nữ nhân. Hoàng đế vui vì mình không có đoạn tụ, lại cực kì tức giận vì nếu sớm biết nàng là nữ, chàng đã không ôm xuân cung đồ nam nam yy suốt 8 năm, giờ chàng sắp chết nàng nói cho chàng biết để làm chi nữa.  Có lẽ chấp niệm đem tiêu hủy đống “tài liệu nam nam” kia quá lớn, muốn đem chúng đổi thành nam nữ, hay nói đúng hơn là vấn vương người đó,  Phương Duệ được trọng sinh về năm năm trước, lúc mọi chuyện chưa đến mức không thể vãn hồi. Đời này của Phương Duệ chỉ có ba mục đích, thứ nhất là lật đổ Thái hậu, thứ hai là đưa Thẩm Ngọc tiến cung và thứ ba là làm một đời minh quân, tối thiểu là phải trở thành một minh quân trong suy nghĩ của dân chúng và Thẩm Ngọc. Vậy Thẩm Ngọc của Phương Duệ là ai?  Thẩm Ngọc, người giống như tên là một văn nhân ôn nhã như ngọc, trầm tĩnh uy nghi.  Thẩm Ngọc đỗ trạng nguyên khi rất trẻ, một đường làm thân tín của Hoàng đế đến chức Thái Thường Khanh. Thẩm Ngọc là nữ, vì sự hưng thịnh của phủ Thái Bảo, của gia tộc, vì sự ích kỷ của người lớn, hai mươi năm qua nàng chưa từng được sống dưới thân phận thật sự của mình. Truyện không đặt nặng vấn đề chính sự mà chỉ là quá trình “truy hậu” của Phương Duệ. Đầu tiên là vứt bỏ tôn nghiêm mặt mũi tìm cách phá bỏ sự xa cách vì đạo quân thần của Thẩm Ngọc, sau đó nói cho nàng rằng mình đã biết bí mật của nàng rồi, từng bước phá vỡ từng lớp áo giáp, từng giới hạn của nàng, đem chính mình nhét vào lòng Thẩm Ngọc, đến khi nào người thương tình nguyện vào cung thì mới thôi. Sống lại một lần, Phương Duệ mặt nào cũng mạnh hơn đời trước . Từ nghe, nhìn, văn, võ đến cả mặt cũng dày hơn hẳn, kinh nghiệm đeo bám rình mò tôi luyện suốt 8 năm cũng không phải nói bỏ là bỏ được: “Có thể từ cổng Nam Cung đi thẳng ra ngoài khoảng nửa nén hương rồi rẽ trái đi thêm một nén hương rồi lại rẽ phải đi thêm nửa nén hương nữa là đến phủ Thái Bảo, trong phủ Thái bảo sẽ có một người tên là Thẩm Ngọc”. rồi thì leo tường dỡ ngói nhìn trộm đến thuần thục, nhắm mắt lại cũng biết đường đi từ phòng tắm đến phòng ngủ của Thẩm Ngọc :v Khi chưa vạch mặt với nhau, Phương Duệ thích nhất những lúc Thẩm Ngọc hành lễ, lúc đó y có thể đường đường chính chính đỡ vai sờ tay ăn đậu hũ =) Theo cá nhân mình thì Phương Duệ đúng là một vị vua “ngộ nghĩnh” và có phần đa nhân cách tâm thần phân liệt, trước mặt quần thần Phương Duệ diễn xuất ngang tầm ảnh đế: uy nghi mặt lạnh, bá đạo nói một không nói hai, mưu mô tài trí vô cùng; còn ở trước mặt Thẩm Ngọc, Phương Duệ bắt đầu lộ bản chất: không cần thể diện, vô sỉ, nhây lầy và thích chiếm tiện nghi.  Đây đơn giản là một câu chuyện tình yêu gà bông ngây ngô của hai nhân vật chính, do là truyện trọng sinh nên mọi biến cố đều được biết trước và xử lý ổn thỏa, nếu bạn muốn thư giãn với một câu chuyện nhẹ nhàng và đáng yêu thì đây là một lựa chọn tuyệt vời. --- Phương Duệ biểu hiện chính trực, nhìn về phía Dung Thái, giống như có đồ vật rất quan trọng muốn giao cho hắn: "Dung Thái, trẫm yêu thích tìm kiếm cái lạ ngươi cũng biết, nhưng mà, hiện tại trẫm cũng nên kiên định, đồ vật trong đây, ngươi giúp trẫm xử lý, không nhiều lắm, chỉ có mười bản." Dung Thái: "..." Hắn thật sự muốn biết bệ hạ nói không nhiều lắm chỉ có mười bản, vậy bao nhiêu bản mới gọi là nhiều? Lúc đem hộp gỗ đưa cho Dung Thái, hắn vẫn còn luyến tiếc, rốt cuộc hộp gỗ này đã theo hắn suốt tám năm trời, nói như thế nào thì bên trong cũng tràn đầy hồi ức của hắn cùng Thẩm Ngọc. Hắn nhất định từ nay về sau đi đúng quỹ đạo, nếu còn lưu luyến những vật này, Phương Duệ sợ đến cuối cùng hắn vẫn cong. Đem hộp gỗ đặt lên tay Dung Thái, Phương Duệ nghiêm trang nói: "Nhớ kỹ mang hộp gỗ này trả lại cho trẫm.   Dung Thái: "..." "Còn nữa, tìm mấy bản bình thường mang tới đây" Dung Thái lộ ra nghi hoặc, khó hiểu hỏi: "Bệ hạ, như thế nào là bình thường?" Bệ hạ nghiêm trang: "Nam nữ hoan ái." Dung Thái: "..." Hắn có nên tìm cho bệ hạ một thái y? ___________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Khải Nguyên năm thứ mười ba. Hồng đế băng hà, hoàng trưởng tử là thái tử Phương Duệ lên ngôi kế vị. Nói đến vị thái tử này, cũng là nhân vật truyền kỳ, thân mẫu có phân vị phi. Nhưng vì hoàng hậu vô tử, cho nên hắn mới được ký danh dưới danh nghĩa của hoàng hậu, trở thành hoàng trưởng tử. Tuổi còn trẻ lại học phú ngũ xa, long chương phượng tư, khí chất tự nhiên. (Yul: học phú ngũ xa nghĩa là học năm xe sách, học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú. Long chương phượng tư nghĩa là phong thái xuất chúng) Tại vị tám năm, để lại một đoạn truyền kỳ. Đêm đã khuya, nguyệt sáng như gương. Bên ngoài Đại Nguyên Điện truyền đến từng trận tiếng khóc, trong điện lại an tĩnh như không có người. Nếu kim rơi trên mặt đất, có lẽ cũng có thể nghe tiếng. Phương Duệ là hoàng đế, đăng cơ tám năm, cũng bị người bẻ cong tám năm. Suốt tám năm này, hắn bị bẻ đến nổi so với cái móc còn cong hơn, ngay lúc sắp chết, mới biết người hắn lén lút thích, lại là...... Nữ nhân! - Lúc phụ thân thần chuẩn bị thành thân thì bị ngã ngựa chết, mẫu thân thần là thông phòng, đang mang thai, lão phu nhân đem mẫu thân thần nhốt vào phòng chứa củi, chuẩn bị lạc thai (phá), nhưng tin tức phụ thân thần té ngựa bỏ mình truyền đến phủ, tổ phụ nghe xong tin dữ liền phun máu ngất xỉu, sau đó bệnh không dậy nổi, Thẩm gia không thể vô hậu, cho nên, vì muốn tổ phụ cố gắng chịu đựng, tổ mẫu mới nói với tổ phụ, mẫu thân thần đã có thai, chỉ là lúc thần được sinh ra, tổ phụ rất thất vọng, tâm trí rối bời không thể suy nghĩ thấu đáo, cho nên mới có thể nghĩ ra chuyện hoang đường như thế này. Phương Duệ không nói lên lời, nhất định hắn nghe nhầm. - Bệ hạ, thần tự biết mình mang tội không thể tha, dám lừa gạt người lâu như vậy, thần chỉ cầu bệ hạ nhẹ tay xử lý Thái Bảo Phủ, mặc kệ bệ hạ xử trí thần như thế nào, thần cũng không có nửa câu oán hận. Phương Duệ nhìn về phía Thẩm Ngọc đang quỳ ở mép giường, vẻ mặt bình tĩnh nói: - Thẩm ái khanh, rót cho trẫm một ly trà. Mời các bạn đón đọc Trẫm Thật Mệt Tâm của tác giả Mộc Yêu Nhiên.
Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Kiếp trước, Chân Bảo Lộ cao ngạo xinh đẹp lại ham hư vinh, không hiểu chuyện. Khi ấy, nàng dùng tất cả yêu thương của mình dành cho biểu ca Từ Thừa Lãng, luôn lo sợ sẽ đánh mất hắn. Trái tim khi yêu trở nên mù quáng và ích kỷ khiến nàng từng bước mắc vào sai lầm. Mà biểu ca lại phản bội tình yêu của họ để bảo vệ tình thân và quyền lực. Một lựa chọn, cắt nát tim nàng. Cuối cùng, nàng mang theo những đau đớn thương tổn mà chết đi khi thanh xuân đang chớm nở. Kiếp này, Chân Bảo Lộ được trùng sinh quay trở về quãng thời gian còn bé, khi tất cả mọi bất hạnh và khổ đau vẫn có thể sửa đổi. Lần này, nàng học cách bảo vệ bản thân và gia đình, tránh xa những ân oán yêu hận kiếp trước. Nàng sẽ giúp phụ thân vượt qua tử nạn, giúp tỷ tỷ kế sống tốt, chăm sóc hai đệ đệ song sinh khỏe mạnh lớn lên. Tâm nguyện nàng bây giờ chỉ là như vậy mà thôi. Đơn giản và bình yên.   Nhưng mà, nàng không hề hay biết trong cả hai kiếp luân hồi của mình luôn có một người vì nàng mà chờ đợi. Là chàng, kiếp trước không có đủ năng lực và quyền thế để chở che cho nàng, khiến nàng phải thương tâm mà chết đi. Là chàng, đã đánh mất nàng khi trái tim yêu đến tâm can đều đau. Vậy thì, nếu như kiếp này được trùng sinh quay lại, sẽ không để cho bất cứ ai và bất cứ điều gì có thể làm nàng rơi nước mắt cùng đau khổ. Bởi Bảo Lộ, Bảo Lộ mà chàng yêu thiết tha lòng là hòn ngọc là trái tim của chàng. Nam chính của chúng ta tên là Tiết Nhượng, cũng được trùng sinh quay về. Không như kiếp trước giữ chặt tình yêu trong lòng và sau đó thì nhìn nàng mất đi. Kiếp này, chàng đã định sẵn, Bảo Lộ là thê tử duy nhất của mình. Thứ nàng muốn cho dù là sao trên bầu trời chàng cũng sẽ tìm cách lấy về. Thế nên, sau khi trùng sinh chàng liền ra sức củng cố vị trí của bản thân. Năng lực cùng quyền thế chàng nhất định phải nắm trong tay. Như vậy, mới có thể bảo vệ nàng một đời bình an vui vẻ. Vậy nên, mới có chuyện sau này khi cả hai trở thành vợ chồng sống bên nhau hòa thuận ấm êm, chàng thì đuợc thăng quan tiến chức liên tục, hại nàng lo lắng không yên. Cuối cùng, cũng có ngày nàng lại nhận được thông báo: "Phu quân tạo phản thành công" :v :v  Nhưng đó là chuyện của sau này thôi ạ, còn bây giờ con đường truy thê của chàng vẫn còn gian nan lắm. Bởi chàng đâu có biết là nàng cũng đã được trùng sinh như mình, nên lúc nào cũng sợ nàng sẽ như kiếp trước mà yêu biểu ca rồi xa cách chàng. Vì thế, chàng tận dụng tất cả mọi cơ hội để có thể lại gần bên nàng, từng chút từng chút một dùng tất cả ấm áp yêu thương để nàng hiểu rằng bên nàng luôn có một chỗ dựa vững chắc và vô điều kiện cho dù ngoài kia xảy ra chuyện gi đi chăng nữa. Trong lần gặp mặt đầu tiên của kiếp này, chàng đã hái giúp nàng một nhánh hoa trên cao rồi nhẹ nhàng thả vào tay nàng. Là chàng, đã quỳ xuống mặt đường đầy bùn đất để mang hài giúp nàng. Là chàng, khi nàng say giấc trên chiếc ghế ngoài sân đã chẳng ngại dùng áo của mình làm vạt che nắng cho nàng.... Những dịu dàng ấy, những ân cần ấy, những yêu thương ấy không hề che lấp mà cứ lớn dần hơn trong lòng nàng. Tuy nhiên, tổn thương của kiếp trước khiến nàng sợ hãi với tình yêu lúc này. Nên khi chàng tỏ tình, nàng vô cùng bối rối, sợ sẽ đánh mất đoạn tình cảm tốt đẹp này, sợ chuyện cũ lặp lại. Hại chàng tức giận và điên cuồng đến mức hôn nàng không kiểm soát được luôn. Người ta cũng là chờ đợi đến hai kiếp rồi đấy. Nếu những gì kiếp này chàng thay đổi vẫn không thể đem nàng về bên cạnh và nàng cứ thế mà từ chối là chàng không biết sẽ gây ra chuyện gì đâu. Cũng may, sau nụ hôn đầy tính chiếm hữu đó thì chuyện đã chuyển biến tốt. Bởi nàng nhận ra chàng cũng đã chiếm một vị trí vô cùng lớn trong lòng mình. Vậy thì, thay vì chạy trốn sao không thử cho chàng cơ hội bên mình kia chứ? Trong truyện nam chính Tiết Nhượng là một người mà mình cực kỳ cực kỳ yêu thích. Ở chàng là sự kết hợp hoàn hảo của sự dịu dàng và mạnh mẽ, của sự thông minh và thâm trầm. Chàng có thể vì nàng mà không ngại làm tất cả mọi việc, kể cả nguy hiểm đến tính mạng cùng quyền lực của mình. Nhưng, kẻ từng gây ra thương tổn cho nàng, chàng sẽ từng bước một dẫm nát bằng những cách trả thù tàn nhẫn độc ác nhất. Bởi trên thế giới này, chỉ có nàng là sinh mệnh chàng nguyện ý dùng tất cả để bảo vệ yêu thương mà thôi. Thế nên, khi nàng bị bắt cóc ném vào rừng sâu trong ngày tuyết lớn lạnh giá. Chàng đã bất chấp hiểm nguy mà đi tìm. Trong giây phút sinh tử tìm thấy ấy, chàng đã nhận ra: "Lật đổ thiên hạ không đáng sợ, chỉ sợ không tìm thấy nàng mà thôi". Và tất nhiên, cái giá khi chạm vào người không nên chạm phải trả rất đắt rồi. Ngươi ném nàng vào rừng giữa bão tuyết ư? Vậy ta sẽ ném ngươi xuống vực cho gấu cắn nát mặt ngươi ra. Ngươi không thể chết mà phải sống suốt đời với những nỗi đau ấy. Quả thật là tàn nhẫn nhưng lại không thể trách được. Đọc truyện này mn sẽ không cần lo lắng về tiểu tam gì đó đâu nha. Vì nam chính của chúng ta là siêu cấp thê nô chung thủy, con gái mà lại gần là chàng liền dùng mặt than đe dọa và lời nói ác độc đuổi đi hết. Còn nam phụ biểu ca Từ Thừa Lãng kiếp này khá đáng thương nhưng mà kệ. Mình là người luôn theo phe nam chính nên quả thật càng muốn đá hắn ta ra xa nữ chính càng nhanh càng tốt. Mà buồn cười nhất là mấy đoạn tên này muốn bộc lộ tài năng cho nữ chính xem khi còn bé ý, toàn bị nam chính chơi trội dìm hàng méo thấy mặt trời luôn. Ha Ha. Ai bảo, kiếp trước thương tổn nữ chính làm gì, kiếp này còn muốn đến gần nữa ư? Mơ đi. Bảo Lộ là hoa đã có chủ, bông đã có chậu rồi nhé. "Sủng thê làm hoàng hậu" chỉ đơn giản là một câu chuyện song trùng sinh với nội dung rất hay, rất sủng cũng rất ngọt ngào ấm áp khiến người đọc thư giãn thoải mái. Có thể, motif này khá quen thuộc nhưng vẫn luôn thu hút. Bởi những tình tiết và cách xử lý tình huống trong truyện khá hay. Đặc biệt, tính cách của nam chính xây dựng tốt và để lại ấn tượng mạnh trong lòng người đọc. Vậy nên, nếu mn thích thể loại truyện như vậy thì nhanh nhảy hố nghen. Mình là mình cuồng Tiết Nhượng lắm luôn nè
Hiền Thê Xui Xẻo
Vị hôn phu của A Manh nàng chính là Tĩnh Viễn Đại Tướng Quân công cao hơn chủ kia và chờ sau khi hai người thành thân thì sẽ bị hoàng đế lưu đầy đến vùng Tây Bắc.  A Mạnh bình tĩnh, không sao, nếu như Hoàng Thượng làm thế nàng nguyền rủa hắn mười năm không cứng...Vì thế hoàng thượng thật sự không lên nổi... Chính vì thế mà chẳng có nam nhân bình thường nào có thể tiêu thụ nổi loại nữ nhân miệng quạ đen này. Nhưng hiện tại A Manh không thể nào liên tưởng rằng người đang bắt nạt nàng làm niềm vui chính là tiểu chính thái hận đời bị người bắt nạt trong quá khứ. Ác nam không phải ai cũng đều có thể phục tùng mà nàng cũng không phải thuần thú sư, tuy rằng bị ác nam ở trên giường bắt nạt đến thảm, nhưng bất quá xoay người nhìn thấy ác nam đi chà đạp mấy kẻ bắt nạt nàng, nàng đột nhiên cảm thấy ác nam này nhìn thấy thuận mắt thế nào ấy nhỉ, nếu cứ thế này sống cùng cả đời cũng không sai.    Muốn bắt nạt nàng? Ngươi xác định ngươi không sợ bị nguyền rủa sao? Đương nhiên, còn có một điều kiện tiên quyết, ngươi trước có thể đá đổ cái tên ác nam kia rồi nói sau đi !  *** Túc vương Sở Bá Ninh nổi danh nhất không phải hắn quyền thế ngập trời, mà là truyền thuyết hắn khắc thê tuyệt tử. Lục Thiếu Thất từ khi bị Hoàng đế chỉ hôn cùng Túc vương Sở Bá Ninh, tất cả mọi người đều cho rằng nàng sẽ không còn sống được bao lâu nữa, ngay cả những sòng bạc lớn tại kinh thành đều mở những bàn cá cược về nàng sẽ chết như thế nào, thậm chí ngay cả tiểu thiếp nàng có lòng tốt muốn nạp cho Túc Vương gia cũng quỳ xuống ôm chân nàng khóc lóc thảm thiết xin nàng đừng ác độc buộc các nàng đi chịu chết như vậy.Lục Thiếu Thất bi phẫn: Trời! Làm hiền thê lương mẫu như ta bộ dễ có lắm sao? Có phúc không biết hưởng mà!Đây là câu chuyện kể về một cô nương hiện đại lập chí muốn làm hiền thê lương mẫu lại phát hiện Vương gia phu quân nhà mình lại là một nam nhân yêu sạch sẽ quá mức, lại mang mạng khắc thê tuyệt tử, để cho nàng phải mang danh là một đố phụ càng chạy càng không có đường về này. - Truyện có lời văn nhẹ nhàng, tình tiết hợp lí, nữ chủ thật vô cùng bình thường giống bao cô gái khác trừ vụ xuyên không ra. Nam chủ vì quá khắc thê chết hết nên thái hậu mới để ý đến nữ chủ là một thứ nữ, có thân hình không được mảnh mai cho lắm, nhưng chính vì vậy mà A Nan được thái hậu nghĩ sẽ sinh con tốt cộng giải mệnh khắc thê cho Túc vương, ừ thì nàng cũng đâu chết đâu, ngày đầu sau đêm tân hôn chỉ bị gãy chân nằm giường mấy tuần thôi. Sau đó Túc vương ra trận đánh giặc, thái hậu không cam tâm để con mình cô đơn hạ chỉ đẩy A Nan ra biên giới luôn, từ đây cuộc sống của đôi bạn trẻ bắt đầu. Nam chính mắc bệnh khiết phích, rất sạch sẽ, nhưng quan tâm nữ chính. Kể cả khi nữ chính bị một tên tra nam cắn để lại một vết sẹo trên vai, mới thấy được tình cảm chân thành của nam chính trong thời đại nam tôn nữ ti lúc bấy giờ, hoặc khi nữ chính sinh con gái đầu lòng suýt chết, vì nghe tin nam chính bị thương trên chiến trường mà sinh non, từ đó nam chính không muốn nữ chính lại sinh cho dù không có con trai, nữ chính cũng không có hành động gì gọi là điên rồ so với thời ấy, yên tâm làm một hiền thê lương mẫu, sinh được một gái một trai. Truyện kết thúc HE. - Không có nam phụ, nữ theo nam chính rất nhiều nhưng không tính là nữ phụ vì không lọt được nửa con mắt của nam chính, nhân vật gây chán ghét nhất là Thái hậu, thấy nam chính cưới nữ chính về không chết thì lại muốn nhồi thêm vài nàng nữa vào, không biết nam chính có khắc thật không mà một người mắc phong hàn chết thật, còn hai người còn lại sợ quá xin nữ chính thả đi. Rồi khi nghe tin nữ chính có thai, sợ nam chính tịch mịch lại gửi thêm hai nữ thái y, kết quả hại nam chính trúng xuân dược, nữ chính thân mang lục giáp phải thân chinh giải dược. được một tấc lại tiến một thước. - Đánh giá 8/10, nên đọc, warning: 16+ Nàng có một nhũ danh thực đáng yêu gọi là A Manh, đó là tên mẫu thân trước khi qua đời đặt cho nàng. Phụ thân La Hoằng Xương đặt khuê danh nàng là La Ngọc Nhân, nhưng nàng lại thích nhũ danh A Manh này hơn, vì tên này đại biểu cho tình yêu mẫu thân đời này dành cho nàng. Nhưng mà, nàng thật không ngờ, có một ngày, khi nhũ danh này được phát ra từ trong miệng một nam nhân xa lạ, lại làm đáy lòng nàng sinh ra một loại hàn khí khó tả, một loại xúc động hận không thể cướp đường mà chạy trốn. Nam nhân kia hai mươi tuổi, thân hình cao to, mày rậm mắt to, mũi thẳng,ngũ quang thâm thúy anh tuấn mang theo một chút hơi thở cứng rắn lạnh lùng. Màu da của hắn có vẻ ngăm đen hơn người bình thường, thoạt nhìn là biết màu da đó là do hàng năm hành tẩu phơi nắng trước ánh mặt trời, hắn so với những nam nhân nho nhã trắng nõn ở kinh thành lại có một loại khí chất dương cương khôn kể. Cặp mắt đen sắc bén như chim ưng biểu lộ ác cảm làm cho người ta không dám cùng hắn đối diện, thậm chí khóe môi luôn mang nụ cười nhẹ theo thói quen cũng đều làm cho người ta cảm nhận được hơi thở tà ác, toàn thân hắn để lộ ra tất cả khí thế uy nghiêm, hợp nhất lại làm cho tâm người sinh ra khiếp sợ. Nói tóm lại là, nam nhân này là loại người không phải dễ đối phó. Mời các bạn đón đọc Hiền Thê Xui Xẻo của tác giả Vụ Thỉ Dực.
Độc Thê Không Dễ Làm
A Bảo cho rằng mình là văn thải có thừa, lại còn là nữ nhi con nhà tướng, tất nhiên là tinh thông võ nghệ. Thế mà lại bị đồn thành "hãn nữ". Nàng rõ ràng cực kì dịu dàng hiền huệ, lên được phòng khách xuống được nhà bếp nha. Với cái tiếng "hãn nữ" này, nàng đã chấp nhận kiếp này không thể có được hôn sự đàng hoàng rồi. Nhưng đột nhiên một đạo thánh chỉ tứ hôn từ trên trời rơi xuống, nàng thành Tấn vương phi. Nghe đồn Tấn vương gian trá, đặc biệt hung ác, lại có tuổi nữa, nhưng chưa thành thân, cũng vì khôngai chịu để con gái mình làm thê tử của người hung ác như vậy. Tấn vương âm hiểm hung ác cưới con gái Trấn Bắc tướng quân làm thê tử, trong kinh mọi người cảm khái: Nam độc, nữ hãn thật là xứng đôi! A Bảo: >__