Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lỡ Hẹn Mùa Thu (Lệ Thu Huyền)

yêu và sống.

"Càng yếu đuối, tôi càng cố cất giấu cái sự yếu đuối của mình, cố tạo ra một cái vỏ bọc, rằng mình được yêu thương chiều chuộng, mình đầy đủ mạnh mẽ. Nhưng từ trong sâu thẳm trái tim, chỉ một câu nói trìu mến, chỉ một cái nhìn thương yêu của người đời cho nhau, cũng có thể làm tôi bị tổn thương". (Trích tự truyện Yêu và Sống của Lê Vân).

Hà Nội.

Ánh mặt trời ngày mùa sang thu nhợt nhạt, những tia nắng khe khẽ bước vào phòng làm việc của Thanh Giang, cố để ôm lấy và mang lại cho cô chút ấm áp khi phố thay mùa, nhưng quá mong manh.

Lạ lẫm khi nhìn xác lá rơi đầy bên khung cửa sổ, đôi bàn tay xinh đưa ra tự ôm lấy chính mình nhưng vô ích. Đôi tay mình lạnh sao có thể mang lại cho mình hơi ấm? Cũng như trái tim bướng bỉnh của cô luôn tự hỏi mình về những ngày đã cũ song hỏi mãi cũng có vui hơn đâu? Tìm mua: Lỡ Hẹn Mùa Thu TiKi Lazada Shopee

Tiếng giầy cao gót đang bước vào đi kèm giọng nói phía sau khiến cô đôi chút giật mình:

" Mới mùa thu mà đã lạnh đến tê người! Không phải chị đang nhớ anh chàng nào đến da diết tái tê đấy chứ?"

Thanh Giang quay người mỉm cười với Thuỳ Dương, đón lấy tách cafe từ tay Dương, cô khẽ nói:

" Biết tìm ai để nhớ về đây em khi bao lâu nay chị vốn chỉ có một mình."

Tỏ vẻ không tin, ánh mắt Thuỳ Dương nhìn Thanh Giang với vẻ dò hỏi đầy mãnh liệt:

" Em không tin. Chị xinh và dịu dàng như vậy mà không có người yêu thì đúng là.lũ đàn ông trên đời này không có mắt."

Nhấp môi tách cafe vẫn toả hương nóng, cô cười như không cười, từng câu nói vô cùng điềm tĩnh:

" Không phải họ không có mắt mà vốn bởi chị không có trái tim em ạ. Đã từng.nhưng mất rồi chẳng có cách nào tìm lại được. Em còn trẻ, có những chuyện không hiểu hết được đâu."

Ánh mắt Thanh Giang bình lặng, bình lặng như chính tên gọi cô đang mang trong khi Thuỳ Dương không thôi sửng sốt. Ấp úng vẻ khó nói, mãi một lúc sau Dương chỉ vào ngực trái của mình khẽ hỏi:

" Chị à, chỗ này của chị.đã từng đau lắm phải không? "

Nghiêng đầu gạt mái tóc bị gió thổi rối sang một bên, Thanh Giang dịu dàng đáp lời em:

" Ừm. Nhưng mà cô bé, sao em lại nghĩ vậy?"

" Dạ. Bởi em thấy chị bình thản nói về mình tựa như đang kể một câu chuyện của người không mấy liên quan. Phải là sống với một nỗi đau quá dài thì người ta mới có cho mình cái nhìn tĩnh tâm nhất."

Vũ trụ bao la nhưng nhìn đâu cũng thấy một màu quá khứ, đã cố để không thiết tha với những điều xưa cũ nhưng dường như chưa một phút giây nào suốt 2 năm qua, cô thôi sống cùng nó, trốn chạy rồi lại tìm về với nó. Câu nói của Thuỳ Dương vô tình đã chạm tới nơi sâu nhất trong trái tim cô. Cố gượng cười với em, cô dịu dàng chia sẻ:

" Khi còn nhỏ, chị đã nghĩ mình là một người đặc biệt và chị có tim ở chân trái vì chị luôn đau một chân bên đó. Thực sự đến giờ chị mới biết tim chỉ nằm ở ngực trái thôi."

Xoay đều tách cafe trong tay, Thanh Giang chăm chú nhìn vào những hoạ tiết hoa văn khắc trên chiếc tách nhỏ xinh, ánh mắt cô mơ màng nói tiếp:

"Cuộc sống này không phải là chỗ để chạy trốn những nỗi đau hay vứt mình vào những giới hạn rào cản của hạnh phúc. Chúng ta giống nhau, mọi thứ trên cơ thể dường như đều có đôi nhưng trái tim chỉ có một thôi.. nên em thấy đấy, em sẽ không cảm nhận bất cứ cơn đau nào rõ ràng, riêng biệt, và mãnh liệt như những cơn co thắt nơi lồng ngực từ chính trái tim mình."

Một chút nghẹn ngào, Thuỳ Dương bước chầm chậm về phía ô cửa mà Thanh Giang đang đứng, giọng cô khàn lại như người đang mắc nghẹt:

" Tình yêu không phải là cuộc sống nhưng nếu không có nó thì chúng ta sẽ sống không nên. Vì vậy, chị à! Đừng vì một người mà tổn thương chính mình vì khi đó, có thể chị sẽ đồng thời làm tổn thương bao trái tim của những người yêu thương chị. Hãy cho đi bằng một trái tim rộng mở, chị sẽ thấy không đau nữa."

Đôi môi Thanh Giang khẽ cong lên cười mỉm, cô nhìn về phía Thuỳ Dương khẽ trách:

" Con bé này, sao hôm nay chẳng khác nào bà cụ non vậy trời?

Những năm tháng nhọc nhằn đã qua giờ chỉ còn là kỷ niệm mà kỷ niệm chỉ khiến chị tìm về trong chốc lát. Cuộc sống hiện tại mới chính là điều chân thực nhất, chị không còn đau nhưng lại chẳng thể yêu, thì biết làm sao?"

Nói rồi Thanh Giang đưa tay ra nhìn xuống chiếc đồng hồ quen thuộc, cô than khẽ và nhắc Thuỳ Dương:

" Lúc nào rảnh chị em mình lại tám sau vậy! Đến giờ họp rồi, chị em mình chuẩn bị tài liệu rồi qua bên đó luôn không sếp Tịnh lại trách."

Phòng họp sớm đã được chuẩn bị vô cùng chu đáo, mọi kế hoạch đã được in ra làm nhiều bản. Ngay khi Thanh Giang và Thuỳ Dương vừa ngồi xuống thì sếp tổng đã bước vào. Không biết có phải do màu của ánh sáng phản qua những ô cửa sổ lộ thiên trong phòng họp hay không mà Giang mường tượng gương mặt của sếp tổng không giấu được căng thẳng, điều mà cô chưa từng thấy ở chị. Cuối cùng, gần hai tiếng kéo dài trong cuộc họp đã cho Thanh Giang một đáp án hoàn toàn khớp với linh cảm ban đầu. Ngay khi cuộc họp vừa kết thúc, cô đã được chị triệu ngay vào phòng riêng.

Vừa bước vào Thanh Tịnh đã khiến Giang không khỏi giật mình hoảng hốt! Chị đập mạnh tập tài liệu xuống bàn, sau đó ném chiếc áo vest được cắt may tinh xảo lên sofa. Cả cơ thể của người phụ nữ xinh đẹp ấy chỉ còn gọn nhẹ trong chiếc sơ mi trắng phối với skinny thẫm màu toát lên vẻ sang trọng của một người phụ nữ thành đạt nhưng vẫn không làm mất đi vô vàn quyến rũ của một người đàn bà từng trải. Chị không nói, chỉ lẳng lặng tự châm thuốc cho mình còn Thanh Giang cũng im lặng chờ đợi. Trong trí nhớ của cô thì đây là lần đầu tiên chị không giấu được sự mệt mỏi xen lẫn căng thẳng trước nhân viên.

Hít một hơi thật sâu, mùi Mild Seven chẳng mấy chốc lan nhanh, bủa vây cả căn phòng. Chờ cho đến khi ổn định Thanh Tịnh mới ho khan vài tiếng và trầm giọng, chị nói:

" Cho người khác tiền hay tiêu tiền vì người khác chị chưa bao giờ tiếc. Nhưng tiền nghiễm nhiên là của chị mà lại bị đứa khác cướp mất thì chị không cam tâm."

Khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu điều chị vừa nói, cô dịu dàng đáp lời chị:

" Hoa thơm không tránh được nhiều ong muốn qua tìm mật. Nhưng chị đừng vì thế mà trở nên căng thẳng, ảnh hưởng tâm lý. Cứ để bọn họ đá nhau chán rồi mình nhảy vào vẫn chưa muộn mà!"

Kéo dài giọng, Thanh Tịnh nhìn Giang và lắc đầu:

" Ngây thơ lắm em ơi, rồi đời nó đập cho tan nát!"

Ngừng vài giây, chị nói tiếp:

" Dự án lần này chúng ta nhất định chỉ được phép thắng mà không được phép thua. Em hiểu không? Đối thủ của chúng ta, nó mạnh thế nào em có biết không? Nó nhiều thế nào, em có tưởng tượng ra không?

Đã bước vào làm cái ngành "event" như chúng ta thì chỉ một dự án nhỏ thôi cũng đã là cả một vấn đề cần cân não. Huống hồ.đây là một dự án tầm cỡ đang hút rất nhiều vốn đầu tư. Lợi nhuận nó mang lại là một con số khổng lồ, khổng lồ đấy cô em ngốc nghếch của tôi ạ."

Nhắm chặt đôi mắt để tĩnh tâm trước những gì sếp nói, Thanh Giang nhíu mày rồi mở mắt nhìn chị. Giọng nói của cô đầy quả quyết:

" Em sẽ cố gắng để không khiến chị thất vọng."

Ngón tay kẹp thuốc của Tịnh khựng lại, vùi đầu lọc xuống gà tàn rồi chị tỏ vẻ rất hài lòng:

" Tốt lắm. Ngoài em ra chị không thể tin tưởng bất kỳ ai khác. Chỉ có hai tháng, em thấy sao?"

" Để ăn thịt cừu thì chỉ có một cách là đánh vào người chăn cừu. Em muốn toàn bộ thông tin về đối tác của dự án lần này, ngay trong chiều nay."

Cánh cửa phòng tổng giám đốc đóng lại, Thanh Giang sải những bước dài về phòng làm việc của mình. Theo từng bước chân là từng kế hoạch đang được cô lên ý tưởng. 25 tuổi, từng ngỡ mình là người hạnh phúc nhất thế gian nhưng rồi một vết sẹo cách đây hai năm trước đã trở thành ám ảnh trong cô mãi mãi.

Một cánh cửa khác mở ra rồi nhanh chóng đóng lại, dựa người vào bức tường khô khốc cô cố gắng để điều hoà nhịp đập của chính trái tim mình. Vô tình, tấm lưng mỏng manh như xương mai của cô đè lên đôi tay trần đang chống phía sau bức tường, chiếc đồng hồ thời thượng xiết vào cổ tay khiến cô gục xuống đầy run rẩy. Gượng gạo đứng dậy rồi bước về bàn làm việc, thời gian như ngừng lại khi Thanh Giang từ từ tháo chiếc đồng hồ nạm vàng ra khỏi cổ tay trái. Một vết sẹo rất không đẹp mắt hiện lên, nó là lý do ép cô không bao giờ được quên những gì từng có của hai năm về trước...

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Lỡ Hẹn Mùa Thu PDF của tác giả Lệ Thu Huyền nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Diệp Gia (Triệt Dạ Lưu Hương)
Trong mùa muôn hoa rơi rớt và héo rũ ấy, họ quen nhau. Vẻn vẹn một cái nhìn đã quyết định cả cuộc đời về sau. Có lẽ bởi anh trốn tránh, vờ hờ hững để quên đi mảng ký ức không nên có này; có lẽ bởi anh nhát gan, không đủ dũng khí mà đẩy người anh yêu vào vòng tay cô gái khác. Nhìn cậu kết hôn, nhìn cậu có con. Nhìn cậu từ một cô nhi nay đã gia đình đề huề. Thế nhưng, anh nào có hay, cậu vẫn hằng chôn sâu bóng hình cậu thật sự yêu thương vào đáy lòng. Để rồi khi bắt gặp bốn con chữ "W, H, H, L", mọi thứ mới hoàn toàn tan rã. Kén nhộng bấy lâu anh tạo ra khóa kín chính mình, bỗng chốc bị rạch toang… Hai người họ, một là đội trưởng đội phòng chống ma túy biên giới, một là cảnh sát cơ trí xuất thân cô nhi. Trong vụ án truy bắt tội phạm này, đã không chỉ là đấu tranh cho chính nghĩa, mà còn là cuộc đua của tình yêu.*** Tìm mua: Diệp Gia TiKi Lazada Shopee Có người từng nói với tôi, trong bốn mùa, chỉ có âm thanh mùa thu là có thể ngấm vào xương cốt bạn. Đó là thứ âm thanh phù hợp nhất với bản chất sinh mệnh. Nếu nói chết chính là vùi lấp trong băng tuyết mùa đông, thì những tháng ngày chúng ta còn sống chính là những tháng ngày lang thang trong mùa thu. Lúc ấy tôi nghe xong cũng chẳng thiết tha gì, xem đó như lời nghe được khi say. Mà mặc dù có tỉnh, tôi cũng sẽ không cảm thấy bi thương, vì vào mùa trăm hoa bị quên lãng ấy, tôi quen biết Diệp Gia. Đó là một ngày vừa qua đầu thu, ánh mặt trời vẫn rất nóng và gay gắt, nhưng gió đã có phần mạnh hơn. Diệp Gia cúi đầu, đi phía sau một đội người. Tôi lúc ấy cũng không biết cậu chính là Lâm Diệp Gia tôi hao tổn tâm trí muốn tìm, một Lâm Diệp Gia nghe nói trời sinh phải làm cảnh sát, người duy nhất ở trường trong giờ dạy vật lộn tự do đánh ngã huấn luyện viên, là học viên trong lớp mô phỏng đối kháng chỉ một mà đánh bại cả tổ. Nói thật thì, ảnh chụp cậu ấy trên lý lịch sơ lược khiến tôi có phần hoài nghi đây chỉ là một anh chàng ngây ngô, đơn thuần và phảng phất chút ngượng ngùng. Ấn tượng khắc sâu nhất chính là cậu có hàng mi rất đen, chỉ cần hàng mi ấy thôi đã có thể bắt gặp vài phần sát khí. Mặc dù kinh ngạc, nhưng tôi không hề do dự. Đại đội chống buôn lậu ma túy nơi biên giới khi ấy không đông đúc nhân tài như sau này, thay vào đó là thiếu người trầm trọng. Mà tôi, tôi cũng đang vô cùng hăng hái, vô cùng vội vã quyết tâm phải làm nên tên tuổi, để người cha cao cao tại thượng kia xem. Lâm Diệp Gia đúng là nhân tài mà người ở mỗi cục đều muốn cướp lấy, trải qua đấu đá, cuối cùng vẫn bị tôi đoạt đi. Nhân tài như vậy, cuối cùng tên tuổi làm sao có thể rơi xuống một đại đội nho nhỏ chống buôn ma túy chẳng tên tuổi như thế, tôi chưa từng nghĩ đến việc ấy có liên quan gì với cha mình, mãi đến khi thư ký Vương đến đưa tư liệu cười nói, lần sau trở về nhớ nói tốt cho bọn chú với cha cháu. Vậy nên lúc Diệp Gia tiến vào, tôi kìm nén lửa giận trong bụng, vừa thấy có kẻ bước vô liền quát: “Đều ngẩng đầu lên cho tôi!” Và rồi, giữa nhiều người đến thế, tôi liếc mắt một cái chỉ thấy mỗi Diệp Gia. Hoặc có lẽ, mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu cậu đứng giữa bộn bề đám đông, người đầu tiên mắt tôi có thể nhìn thấy luôn là Diệp Gia. Tóc cậu không được coi là ngắn, nhưng cũng chẳng phải rất dài, lọn tóc trên trán rũ xuống như dòng chảy của biển, hàng mi rất đen, đôi mắt sáng ngời trong vắt, thứ lấp lánh trong mắt cậu dưới ánh nắng ban trưa như một con cá quẫy đuôi bơi lội. Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, có hai khuy áo chưa cài, nhưng không vì vậy mà trông có vẻ tùy tiện hoặc biếng nhác. Sau đó, tôi đã nghĩ đến một lúc lâu mới nhớ được cậu giống thứ gì, cậu giống một chú hươu, sẽ làm người liên tưởng đến thảo nguyên mênh mông vô bờ, liên tưởng đến trời xanh mây trắng, thuần khiết mà tự do. Diệp Gia là người sẽ khơi dậy dục vọng chiếm giữ hoặc bảo vệ trong sâu thẳm con người. Tôi nghĩ, tôi thuộc vế sau.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Diệp Gia PDF của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Điển Hay Tích Lạ (Nguyễn Tử Quang)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Điển Hay Tích Lạ PDF của tác giả Nguyễn Tử Quang nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Điền Duyên (Hương Thôn Nguyên Dã)
Được biết đến là siêu phẩm ngôn tình sắc đầy thú vị, truyện Điền Duyên của Hương Thôn Nguyên Dã nói về Đỗ Quyên ngã vào vùng núi hoang dã của một thời không không biết tên, xuyên không đến trên người một bé gái vừa sinh ra đã bị vứt bỏ. Bị dưỡng mẫu nhặt về nhà thành núi sâu cổ thôn Hoàng Đỗ Quyên. Cha là Lão Thực chất phác, mẹ can trường không biết quẹo ngoặt, cộng thêm ba đóa hoa tỷ muội, khúc mắc phân tranh không ngừng. Hãy đọc truyện để xem Đỗ Quyên thế nào " bốn lạng đẩy ngàn cân ", điền viên sinh hoạt, tiếp tục tình duyên chưa dứt! Tiểu thuyết chủng loại: làm ruộng kinh thương.***Hoàng Ly nghe nói nàng nói trịnh trọng như vậy, còn nói muốn mình hỗ trợ, lập tức cảm thấy vinh diệu vì được coi trọng, vội vàng ưỡn ngực nhỏ, hỏi: "Muốn ta hỗ trợ cái gì? Nhị tỷ, ngươi nói đi!" Tìm mua: Điền Duyên TiKi Lazada Shopee Nàng không ngại gì. Hoàng Tước Nhi nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Ly có khả năng làm cái gì?" Đỗ Quyên cũng nhỏ giọng nói: "Tác dụng lớn đó. Hoàng Ly, ngươi hãy nghe cho kỹ: ngày mai ngươi quấn cha, suốt một ngày không cho hắn đi nhà bà nội." Hoàng Ly mặc kệ Đỗ Quyên có dụng ý gì, gật đầu nói: "Tốt! Ta sẽ, ta sẽ kêu cha đi rừng trúc đào măng." Nàng nói là đào măng mùa đông, chính là măng còn chưa lộ đầu ra. Thứ này dùng thịt khô hầm ăn ngon nhất. Đỗ Quyên nhịn không được khen nàng thông minh, còn nói kêu Đại Đầu bá bá cách vách mang Đông Sinh đi theo. Đợi trở về, nàng nhất định dùng măng làm món ngon khao bọn họ.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Điền Duyên PDF của tác giả Hương Thôn Nguyên Dã nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Điên Cuồng Bất Đắc Dĩ (Azit Nexin)
Aziz Nesin, đọc là Azit Nexin hay Azit Nêxin, (tên khai sinh là Mehmet Nusret; 20 tháng 12 năm 1915 — 6 tháng 7 năm 1995) là một nhà văn châm biếm được ngưỡng mộ ở Thổ Nhĩ Kỳ và là tác giả của hơn 100 cuốn sách. Thường được gọi với cái tên "Aziz Nesin", đây nguyên là tên cha ông, được Nesin sử dụng làm bút danh khi bắt đầu sáng tác. Ông đã sử dụng hơn năm mươi bút danh, như "Vedia Nesin", tên người vợ đầu, cho những bài thơ tình được xuất bản trên tạp chí Yedigün. Tuyển tập này giới thiệu những truyện cười đặc sắc sau của Azit Nêxin: Điên cuồng bất đắc dĩ Giải sầu chủ nhật Đức vua không nhận ra mình Khi chờ kiệt tác Loại vi trùng quý hiếm Thương thay giống lừa chúng tôi Bà chủ Phụ tùng thời đại văn minh Tình yêu cuồng nhiệt Mảnh sắt gỉ trong kho báu Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Azit Nexin":Điên Cuồng Bất Đắc DĩMọi Ông Bố Đều Đã Từng Xếp Thứ NhấtNhững Người Thích ĐùaTập Truyện Cười Leo Lên Và Tụt XuốngTập Truyện Cười Xin Ch-Ào-Ào!Tập Truyện Cười Xứ Ngáp VặtTình Yêu Cuồng NhiệtXứ Sở Của Những Người NgápĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Điên Cuồng Bất Đắc Dĩ PDF của tác giả Azit Nexin nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.