Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi - Hân Như

Cuối cùng thì phần 3 của Chỉ có thể là yêu sắp đến tay bạn đọc rồi, anh chàng Hải Long lạnh lùng cùng siêu xe Windy và chàng lãng tử Huy Khánh tái xuất sẽ đem lại những bất ngờ gì? Các bạn đón chờ nha Lời tác giả: Thân gửi bạn đọc yêu quý. Cũng đã gần hai năm kể từ ngày cuốn tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu” đầu tiên được đặt lên kệ sách, cũng là ngần ấy thời gian tôi dành hết tâm huyết cho cuốn tiểu thuyết thứ ba có tên là “Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi” này. Gần hai năm không phải là một thời gian ngắn nhưng cũng đủ dài để tôi suy ngẫm và tìm cho mình một con đường, một lối đi riêng trong sáng tác. “Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi” chính là bước chuyển trung gian trong sự thay đổi về tư duy đó của tôi. Đây là cuốn tiểu thuyết chính thức đóng lại series tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu”, đóng lại thế giới của những chiếc siêu xe và những con người đam mê bất tận với trò chơi tốc độ. Đồng thời, nó cũng mở ra một tư duy sáng tác mới cho bản thân tôi. “Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi” sẽ không có câu chuyện tình yêu nhiều ngọt ngào mà cũng đầy mâu thuẫn như “Chỉ có thể là yêu”, cũng không nhẹ nhàng mà đầy đau khổ như “Yêu không hối tiếc”, nó lặng lẽ và giản dị như một chiều trời xanh đầy nắng và gió. Ở cuốn tiểu thuyết này, tôi hy vọng sẽ đem đến cho độc giả cái nhìn rộng mở hơn về cuộc sống, về môi trường, về xã hội, về những mâu thuẫn tưởng chừng rất đơn giản nhưng không hề dễ tháo gỡ, về những câu chuyện tình yêu không phải lúc nào cũng có kết thúc đẹp, về những hạnh phúc mà người ta phải đi một vòng thật lớn, thậm chí đánh đổi rất nhiều thứ mới ngỡ ngàng nhận ra rằng, nó vẫn ở ngay bên cạnh mình. Có nhiều người hỏi tôi, tại sao lại không viết về thế hệ tiếp theo của “Yêu không hối tiếc” mà lại quay ngược về quá khứ của “Chỉ có thể là yêu”? Cuộc sống vốn là một vòng luẩn quẩn giữa những mối quan hệ nhiều chiều, khi một câu chuyện này khép lại, sẽ lại có một câu chuyện mới mở ra. Câu chuyện mới ấy lại là bắt đầu của một câu chuyện khác nữa, và biết đâu, kết thúc của nó lại chính là khởi đầu của câu chuyện đầu tiên. Cứ theo cái vòng tròn ấy, bạn sẽ nhận ra có nhiều điều khá thú vị và bất ngờ trong cuộc sống của chính mình. Khép lại cuốn cuối cùng trong series tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu”, tôi sẽ bắt đầu với một chủ đề mới, ở đó nhân vật cũng có những sở thích và đam mê mới. Vẫn là những câu chuyện tình yêu nhưng ở đó, tôi tìm được sự trưởng thành của chính mình qua các nhân vật của tôi. *** Cuộc đua! Hạ Chi không biết mình ngủ quên từ lúc nào, khi cô mở mắt ra thì trời bên ngoài đã tang tảng sáng. Chăn gối xung quanh đều nhàu nhĩ- hậu quả của việc cô đã khóc rất nhiều trước khi ngủ quên vào đêm qua. Cô chỉ nhớ một điều là lần cuối cùng cô xem giờ thì khi ấy đã gần 2h sáng. Cô đợi Nguyên đến tận lúc đó để có thể nói chuyện với anh, nhưng rốt cục Nguyên đã không về, và lúc này anh đã về hay chưa cô cũng không biết nữa. Chợt cô lắng tai nghe, có tiếng Nguyên đang nói chuyện ở bên ngoài, hình như là qua điện thoại. -Mẹ cư xử như thế rồi làm sao còn mặt mũi mà nhìn bố mẹ đẻ chị ấy nữa. Mẹ nên để thằng Boo ở với chị ấy hơn là giữ khư khư nó bên mình hay để nó sống với một người cha vô trách nhiệm và một bà mẹ kế. -… -Tại chị ấy hay tại anh con? Mà suy cho cùng cũng là tại mẹ. Ngày ấy mẹ biết anh con đã có người yêu mà vẫn ép anh ấy lấy chị Dung. Nếu không phải tại anh ấy sống không đúng trách nhiệm của một người chồng, một người cha thì chị ấy có cần phải đi tìm một chỗ dựa khác hay không? Vì sao bắt chị ấy phải sống như một người vợ góa và thủ tiết thờ một ông chồng còn sống sờ sờ và rất hạnh phúc bên người phụ nữ khác ở trước mắt? -… -Tại con sao? Con đã chấp nhận ra đi cả chục năm trời, chẳng phải cũng vì cái danh dự của gia đình như mẹ nói sao? -… -Được rồi, có phải con lấy vợ và quên hẳn chị ấy thì mẹ sẽ nhượng bộ phải không? -… -Con hy vọng mẹ giữ lời nói ngày hôm nay. Chiều nay con đưa chị Dung về và mong bố mẹ thu xếp ổn thỏa mọi việc. Con chào mẹ. Sau câu chào đó, căn phòng lại trở về với vẻ lặng ngắt đến rợn người. Hạ Chi nhắm mắt lại khi nghe tiếng mở cửa phòng. Nguyên bước vào, ngồi xuống bên giường, khẽ đưa tay gạt tóc cô sang một bên rồi cúi xuống hôn lên thái dương cô. Anh cứ như thế ngồi nhìn cô cho tới tận khi Hạ Chi không nhịn được đành giả vờ cựa mình rồi mở mắt ra. Thấy cô thức giấc, anh cúi xuống nhìn, thấy đôi mắt cô hơi đỏ không biết là do thiếu ngủ hay do cô đã khóc nữa? -Hôm qua Vincent đưa em về lúc mấy giờ?- Anh cười hỏi. -Tầm 11h.- Giả vờ như không hề biết chuyện gì xảy ra, cô đáp lại- Anh uống rượu sao? -Ừ, tối qua có uống hơi nhiều nên anh ngủ ở ngoài salon, em không thích mùi rượu mà. Hạ Chi nhìn nụ cười gượng ép của anh, định hỏi mọi chuyện mà mình vẫn ôm trong lòng từ hôm qua đến giờ, nhưng rồi cô lại cố gắng đè nén nó xuống. Nụ cười như muốn chứng minh rằng anh đã làm gì có lỗi với cô khiến Hạ Chi có phần hơi cay đắng trong lòng. -Mình lấy nhau nhé!- Nguyên nắm lấy tay cô và đột ngột đề nghị. Câu nói là Chi sững lại trong mấy giây. Nếu như không nghe được cuộc nói chuyện của anh với mẹ khi nãy, có lẽ cô sẽ cảm thấy hạnh phúc lắm. Nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy có chút đau đớn ê chề khi biết anh đề nghị đám cưới chỉ vì thỏa thuận với mẹ anh. Anh chỉ muốn đánh đổi hạnh phúc của cô lấy hạnh phúc của một người phụ nữ khác mà anh cũng rất yêu mà thôi. Sự thực thì một người đa tình như anh sẽ yêu cô được bao nhiêu phần? Cô có thể trói giữ anh được bao nhiêu ngày? Có thể được anh yêu hơn người phụ nữ bị chồng bỏ kia hay không? -Em đang nghĩ gì vậy? Em không tin anh sao?- Nguyên ngạc nhiên khi thấy cô ngồi thẫn người ra. -Không sao. Em chỉ đang nghĩ tới anh Lâm thôi. Nguyên siết lấy tay cô an ủi: -Thanh Lâm sẽ bình an thôi, em đừng lo lắng quá! -Em còn có một mình anh ấy là người thân, nếu anh ấy còn sống thì em muốn đợi đến ngày anh ấy có thể tiễn em về nhà chồng. -Anh có thể đợi cùng em, nhưng đó là trước khi Vincent xuất hiện. Từ khi biết mối quan hệ giữa hai người, anh luôn có cảm giác lo sợ. Anh sợ khi em nhớ lại, em sẽ không còn là của anh nữa. -Chuyện đó để sau đi anh. Em nghe anh Trung nói có gặp chị dâu anh ra đây tìm anh. Ở nhà có chuyện gì sao? -Ừ, cũng có chút rắc rối, chiều nay anh phải về Hà Nội ngay. Em đi cùng luôn chứ? Anh sợ về đó rồi sẽ không ra đây ngay được đâu. Công việc đợi anh sắp ngập cổ rồi. -Em ở lại cho tới cuộc đua của bác sĩ rồi sẽ về cùng chị Hương. -Vậy cũng được. Nhớ về sớm đấy, anh sẽ rất nhớ em. -Vâng. -Nhưng còn chuyện của em và Vincent…- Nguyên ngập ngừng mãi cũng không tìm ra được lời nào thích hợp để nói. -Cho tới khi em nhớ ra, thì em chỉ biết rằng em yêu mình anh mà thôi. Em nghĩ anh ấy sẽ hiểu và thông cảm. -Anh về Hà Nội rồi, em nhất định không được để nó tán tỉnh đâu đấy.- Anh dí một tay lên trán cô, trừng mắt.- Thôi dậy đi, anh đưa em đi ăn sáng và qua chỗ Thiên Anh chút. *** Hạ Chi không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu cô gọi cho Quân và đều được thông báo là thuê bao không liên lạc được. Sau khi xuất hiện và đặt cho cô một đống nghi vấn, anh lại biến mất một cách kì lạ như thế. Cô nên tin ai đây? Thiên Anh? Nguyên? Vincent? Hay Quân? Chưa lúc nào cô lại mong gặp lại anh trai mình như lúc này, có lẽ chỉ có Thanh Lâm là người duy nhất không lừa dối cô. Nguyên đã về Hà Nội cùng Dung cách đây hai ngày. Và cho tới tận khi anh đi, cô đã nhiều lần muốn hỏi đêm đó anh đã ở đâu, có ở cạnh người phụ nữ kia hay không? Nhưng câu hỏi cứ tới cửa miệng lại bị nuốt chửng trở lại, không sao thốt ra được. Một nửa cô tự an ủi mình rằng Nguyên sẽ không bao giờ làm điều không đúng đó, rằng anh không hề đến và ở bên người đàn bà đó như cô tưởng tượng, nhưng một nửa cô lại hoài nghi lòng tin ấy của mình. Người như anh có thể dễ dàng dứt bỏ tình cảm với người mà anh đã yêu đơn phương suốt mười năm trời hay sao? Và cả Trung nữa. Cô chưa biết phải nói gì với anh về chuyện giữa cô với Nguyên, hoặc cũng có thể Trung đã đoán ra hết nhưng không nói gì. Ngày hôm qua đi cùng Trung dạo khắp đảo nhưng cô vẫn chưa tìm ra cơ hội để nói chuyện đó với anh. Mặc dù cho tới lúc này cô không dám chắc mình và Nguyên sẽ đi được tới đâu, nhưng cô cũng không muốn lừa dối một người như Trung. -Anh có ở khách sạn chứ? -Ừ, anh vừa về tới. Chút anh mời em đi ăn tối nha.- Vincent nhiệt tình đáp lại. -Cũng được. Em đang ở phòng khám, chút nữa sẽ về khách sạn. Em cũng có chuyện muốn nói với anh mà. -OK, vậy lúc nào về tới nơi thì gọi cho anh. -Vâng. Thở dài một hơi, Hạ Chi đứng dậy và quay sang nói với Phượng. -Chị về khách sạn đây. Hôm nay em chịu khó ở lại phòng khám một mình nhé! Ngày mai cuộc đua diễn ra nên chắc đêm nay bác sĩ không về đây đâu. Có gì thì em cứ gọi cho anh ấy, anh ấy sẽ về ngay. -Dạ em biết rồi. Hạ Chi cười chào cô bé rồi ra khỏi phòng khám. Hôm nay thời tiết tương đối dễ chịu, lại đang là buổi chiều nên trời tương đối mát mẻ. Ngày mai đã là lễ ra mắt câu lạc bộ đua xe rồi nên mấy hôm nay Thiên Anh cũng rất bận rộn, hết chạy lên trung tâm làm việc lại ghé qua phòng khám rồi tới khách sạn họp mặt với anh em của đội đua xe. Cũng nhờ có sự kiện ồn ào này mà mấy ngày nay Cát Bà đông khách đột biến. Các khách sạn lớn nhỏ đều hết phòng, xe lớn xe nhỏ chạy ào ào trên phố. Công tác chuẩn bị cho cuộc đua đầu tiên này cũng được giám sát chặt chẽ. Đường từ phòng khám về khách sạn khá xa nên bình thường, nếu Nguyên không đưa cô đi thì Hạ Chi thường đi lại bằng xe bus. Từ nơi xuống xe về đến khách sạn khoảng chừng 1km thì cô đi bộ, coi như ngày hai buổi thể dục. Ngày mai sau khi cuộc đua kết thúc, cô sẽ đi cùng Hương về Hà Nội. Cô sẽ kiếm một công việc nào đó ở thành phố và đợi cho tới khi có tin tức của Thanh Lâm. Mặc dù cho tới nay không có tin tức gì, bản thân cô cũng biết là dữ nhiều lành ít, nhưng cô không tỏ ra vô vọng mà vẫn tin sẽ có một ngày anh trai mình trở về. Từ giờ cho tới lúc đó, cô cần phải tiếp tục sống, tiếp tục tồn tại. Cô cũng không muốn mãi để Thiên Anh hay Nguyên lo cho mình. Cho tới hiện tại, cô cũng đã nợ họ một ân tình quá lớn rồi. Đó là những điều Hạ Chi dự định sẽ nói cho Trung biết vào tối nay. Anh sẽ về Lang Biang của anh, còn cô có cuộc sống của mình ở Hà Nội, ít nhất cho tới khi cô nhớ ra mọi chuyện. Vừa đi vừa nghĩ thơ thẩn nên chẳng mấy chốc khách sạn Paradise đã xuất hiện trước mắt Hạ Chi. Ở khách sạn hàng đầu này không lúc nào là vắng khách, vắng xe đẹp hay người đẹp ra vào. Mấy ngày này, phóng viên nhà báo cũng tới đây để phỏng vấn thành viên của hội đua xe rất nhiều nên càng nhộn nhịp hơn. Phía trước khách sạn, đèn hoa treo vô cùng tráng lệ, một tấm bảng quảng cáo lớn treo ngay trên mái cao giới thiệu về các thành viên hội đua xe cũng như những chiếc xe con cưng của họ. Không biết những anh chàng công tử của hội chơi xe đã bỏ ra bao nhiêu tiền bạc cho sự kiện ồn ào và vô cùng hoành tráng này, nhưng chỉ nhìn người ta cũng biết đó không phải một con số nhỏ. Mặc dù quen Thiên Anh và Long- hội trưởng và hội phó của câu lạc bộ này nhưng Hạ Chi cũng chưa bao giờ trực tiếp tiếp xúc với các thành viên còn lại. Họ luôn có một vẻ xa lạ và cao ngạo quá đáng khiến cô cảm thấy không muốn làm quen một chút nào. Hơn nữa, cô cũng cảm thấy những anh chàng này càng lắm tiền thì càng nhiều tật, ngoại trừ Thiên Anh ra thì ngay cả Nguyên cũng không tránh khỏi những tật xấu của đám con nhà giàu nói chung. Đang định rẽ vào con đường dẫn vào khách sạn thì cô nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi từ phía sau. Hạ Chi ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một chiếc Toyota màu đen đang trờ tới, cũng chẳng cần quá ngạc nhiên vì mấy ngày nay xe ra vào ở đây rất nhiều, tới nỗi khách sạn phải thuê thêm hẳn một bãi đậu xe ở cách đó không xa cho khách để xe. Cô khẽ tránh sang một bên để xe đi vào. Chiếc xe chầm chậm tiến tới, nhưng đầu xe vừa vượt qua cô thì nó chợt dừng lại. Hạ Chi ngẩn người khi thấy có mấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, không để cô kịp có phản ứng thứ hai, một trong ba người đàn ông nhanh chóng khóa tay cô lại, người thứ hai bịt ngay lấy miệng cô còn người thứ ba thì mở cửa xe. Tất cả các hành động diễn ra quá nhanh, gần như là chớp nhoáng nên Hạ Chi một tiếng cũng không kêu được, một phản ứng cũng không thể có, cô bị bọn họ lôi tuột vào trong chiếc xe màu đen. Và chiếc xe quay đầu chuyển bánh chạy thẳng về phía ngược lại với hướng mà cô vừa đi. Cùng lúc đó… Trường đua xe Ngư Long- trường đua xe chuyên nghiệp đầu tiên được xây dựng ở Việt Nam. Quãng đường đua dài hơn 10km tạo thành một vòng khép kín quanh nửa hòn đảo. Hai bên đường đua là hàng rào chắn kiên cố bảo vệ để tránh những tai nạn thảm khốc có thể xảy ra. Mặt đường được thiết kế theo tiêu chuẩn của đường đua quốc tế với những đoạn đường thẳng tắp xuyên qua núi hay những khúc cua- được coi là điểm nhấn kinh điển của các đường đua xe men theo bờ biển. Tại những khúc cua này, nếu tay đua không bản lĩnh và quyết đoán thì rất dễ xảy ra tai nạn, thậm chí là lao cả xe xuống vực núi hay biển. Bắt đầu từ ngày khởi công xây dựng cho tới lễ khánh thành vào ngày mai, trường đua này đã trở thành tâm điểm của những hội mê tốc độ cao. Những tay đua xe ô tô hay mô tô đều hướng về nó, khát khao một ngày được bay trên những cung đường này. Ngày cuối cùng trước khi chính thức khai trương đường đua, hầu như không có phóng viên nhà báo nào được phép tới đây vì các tay đua thường xuyên tới đây để thử xe cũng như làm quen với mặt đường và các khúc cua, nếu không cẩn thận rất dễ xảy ra tai nạn. Lúc này, ở vị trí xuất phát của đường đua có ba chiếc xe ô tô đang đỗ, ngoài ra còn có vài chiếc mô tô dừng ở đó không xa. Nổi bật nhất trong số đó là chiếc xe màu trắng, thon dài, mui trần mà bất cứ ai nhìn vào cũng không thể rời mắt ngay sau đó được. Tên chiếc xe là Windy. Ngồi bên trong chiếc xe là một anh chàng vẻ mặt hơi u uất, có chút dữ tợn và lạnh lùng. Chủ nhân chiếc xe này không phải ai khác, chính là người lâu nay nhận lời Thiên Anh để mắt tới Hạ Chi- Hải Long, đồng thời là chủ tịch câu lạc bộ đua xe. Chiếc xe thứ hai có màu xanh da trời- một chiếc Porsche mới coóng, ngồi trong xe là Thiên Anh- anh chàng bác sĩ đa tài. Chiếc xe thứ ba có màu da cam- một chiếc Ferrari được đặt tên là Prince Sun. Nó còn có một tên khác là Hoàng Tử Chói Chang vì màu sắc quá nổi bật luôn khiến người ta phải nóng rực mắt lên vì vẻ hấp dẫn của nó. Ngồi trong chiếc xe thứ ba này là Huy Khánh- một anh chàng đào hoa và lãng tử, đồng thời cũng là một nha sĩ trẻ ở Hà Nội. Ba chiếc xe xếp theo thứ tự đường đua 1, 2, 3, dường như đang chuẩn bị cho một cuộc đua thử. Phía sau họ là vài chiếc mô tô phân khối lớn mang nhãn hiệu của Suzuki- một tập đoàn sản xuất xe phân khối lớn có thương hiệu trên toàn thế giới. Mấy cậu thanh niên đang ngồi vắt vẻo trên xe vẻ ung dung nhàn hạ, có lẽ họ chỉ tới đây để xem cuộc đua của ba chiếc siêu xe trước mặt mà thôi. Hải Long đang chỉnh lại dây an toàn thì đột nhiên điện thoại rung lên. Khẽ cau mày một cái không vừa lòng, nhưng rốt cuộc anh cũng cầm máy lên nghe: -Đại ca, cô gái ấy bị bắt cóc rồi. ...

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Máu Của Hoa - Anita Amirrezvani
Cuốn tiểu thuyết đầu tay của Anita Amirrezvani, Máu của Hoa, kể cho chúng ta câu chuyện về người phụ nữ Iran thế kỷ 17 với niềm đam mê đan thảm. Cuộc đời nàng lâm vào hoạn nạn khi người cha qua đời, và nàng cùng mẹ bị phụ thuộc vào lòng nhân hậu của những người bà con giàu sang với hy vọng rằng nàng có thể kiếm được một tấm chồng đại gia. Máu của Hoa là một câu chuyện với văn phong tuyệt đỉnh và cảm động, chắc chắn sẽ thu hút độc giả.  *** “Đầu tiên là chẳng có gì và rồi lại có. Trước khi có Chúa, chẳng có ai đâu.” Xưa kia, có một người đàn bà ở một buôn làng nọ ước vọng có một đứa con. Chị đã cố thử nhiều cách; cầu nguyện này, uống thuốc thảo mộc này, ăn trứng ba ba sống này, vẩy nước lạnh lên bọn mèo con mới sinh này, nhưng chẳng hiệu nghiệm gì. Cuối cùng, chị liền đi đến một nghĩa địa ở xa buôn làng để cầu nguyện trước một bức tượng sư tử bằng đá cổ xưa, và tại đó chị cọ bụng mình vào sườn con sư tử đá. Khi con sư tử đá lay động, người đàn bà trở về nhà lòng tràn trề hy vọng rằng ước nguyện lớn nhất của đời chị sẽ được thể nguyện. Vào tuần trăng tiếp sau, chị mang thai một đứa con duy nhất. ... Mời các bạn đón đọc Máu Của Hoa của tác giả Anita Amirrezvani.
Hải Âu Phi Xứ - Quỳnh Dao
Câu chuyện bắt đầu trên một chuyến phà cuối cùng của một ngày gần lễ giáng sinh. Mộ Hòa tình cờ gặp Hải Âu một người thiếu nữ không quá hai mươi tuổi, không đẹp lắm, nhưng dáng dấp phảng phất một cái gì u buồn, thanh cao... Có lẽ đấy chính là điểm đã thu hút chàng. Nhưng cuộc hội ngộ đó không được bao lâu Hải Âu đã ra đi. Và thật ngạc nhiên khi Mộ Hòa gặp Diệp Khanh một ca sĩ hạng bét giống hệt như Hải Âu. Mọi thắc mắc và bất ngờ về hai người thiếu nữ anh đã gặp chưa nguôi thì Vũ Thường xuất hiện. Dần dần anh đã nhận ra tình cảm của mình dành cho Vũ Thường. Cả hai người đều yêu nhau một cách mãnh liệt. Nhưng càng ngày sự ngờ vực của Mộ Hòa về những hành động trước đây Vũ Thường làm càng khiến anh không dám nhìn nhận tình cảm giữa hai người. Cho đến khi Vũ Thường quyết định cưới Thế Triệt để trả thù anh. Nhưng cuộc hôn nhân đó có đem đến hạnh phúc cho cô không? Vũ Thường đã phải trả giá như thế nào cho cuộc hôn nhân này? Và cô có tìm được hạnh phúc thực sự của mình không? Câu chuyện sẽ kết thúc ra sao?... *** Quỳnh Dao (sinh ngày 20 tháng 4 năm 1938) là nữ nhà văn, biên kịch, nhà sản xuất người Đài Loan chuyên về tiểu thuyết lãng mạn dành cho độc giả nữ. Tập truyện ngắn đầu tay của bà mang tên Ngoài khung cửa sổ ra đời trong khoảng thời gian bà tốt nghiệp trung học và dự thi vào đại học nhưng không thành công. Các tác phẩm của bà được dịch ra và xuất bản rộng rãi ở Việt Nam từ cuối thập niên 1960. Ngoài ra, bà còn là một nhà sản xuất phim với những bộ phim truyền hình dựa theo chính nội dung các cuốn tiểu thuyết của bà. Tác phẩm: Song Ngoại (1963) Hạnh Vận Thảo (1964) Lục Cá Mộng (1964) Thố Ty Hoa (1964) Dòng sông ly biệt (Yên Vũ Mông Mông - 1964) Triều Thanh (1964) Kỷ Độ Tịch Dương Hồng (1964) Thuyền (1965) Nguyệt Mãn Tây Lâu (1966) Hàn Yên Thúy (1966) Tử Bối Xác (1966) Tiễn Tiễn Phong (1967) Thái Vân Phi (1968) Xóm vắng hay Vườn rộng sân sâu (Đình Viện Thâm Thâm - 1969) Tinh Hà (1969) Thủy Linh (1971) Hồ ly trắng (Bạch Hồ - 1971) Hải Âu Phi Xứ (1972) Băng Nhi (1985) Tuyết Kha (1990) Hoàn Châu cát cát (1999) Đoạn Cuối Cuộc Tình (tháng 8/2006) Không phải hoa chẳng phải sương (2013) Thủy Vân Gian Cỏ Xanh Bên Hồ Giấc Mộng Sau Rèm Mời các bạn đón đọc Hải Âu Phi Xứ của tác giả Quỳnh Dao.
Đồng Làng Đom Đóm - Trịnh Thanh Phong
Nửa đêm, bệnh viện chỉ còn ánh điện mờ mờ trong phòng bác sĩ trực ca. Vết thương đã dịu hơn mọi ngày nhưng chẳng hiểu tại sao Thăng không ngủ được, cứ nhắm mắt vào là thấy Hữu và những người đồng đội nối hàng nhau hành quân về cánh đồng. Thăng nghĩ chắc mình bị quá khứ ám ảnh. , Thăng khẽ tự ngồi dậy men ra chỗ cửa sổ ngồi. Đêm càng tĩnh lặng Thăng càng thấy mình bé nhỏ, nó chả khác gì hạt bụi, hạt cát bên triền sông, khe suối. Thế mà một thời Thăng cứ vung tay chém gió thay mặt cho cấp này cấp kia bắt mọi người phải một phép nghe theo. Lúc ấy Thăng chỉ thấy mình to lớn, chói loà. Những ý kiến trái ngược Thăng thường cho là tàn dư ma quái, nó chả khác gì những con đom đóm hoang dại nhập nhòe ở khắp bụi bờ ngoài kia. Bây giờ ngồi đây, trước ô cửa này nhìn ra ngoài cánh đồng, đêm mênh mông thế, cánh đồng rộng lớn thế, những con đom đóm cứ rờn tít lên cao rồi lại tự sa xuống mặt cánh đồng rồi đậu nhập nhòe quanh các bờ bụi, có con to như những cái bóng đèn cứ rập rờn quanh khu mộ nhà Hữu. Đêm đêm trên cánh đồng những con đom đóm vẫn nhập nhòe tỏa sáng như thế. Nhìn những con đom đóm nhập nhoè, Thăng lại hình dung ra những cái chai đèn và bó roi cật nứa vẫn để cạnh án thờ phía dưới bức tượng Hữu. Cái chai đèn tự nói với Thăng chính cái ánh sáng nhập nhòe Thăng từng cho là ma quái ấy đã tỏa sáng tâm hồn Hữu, Hữu đã biết soi vào đốm sáng nhỏ nhoi ấy để tìm con đường đến với ban mai, để Hữu dám sống, dám chết và dám tái sinh ra sự sống trong hoàn cảnh phải chết!... Điều kỳ diệu và bất diệt đó là thằng cu Nghị, là cái bệnh viện của Dần bây giờ. Chính nhờ có cái bệnh viện này mà cái Trầm đứa con gái duy nhất của Thăng cũng được tái sinh... Điều đó chứng tỏ sức tỏa sáng từ những con đom đóm mới là mãnh liệt, nó không giống như bó đuốc sáng rực giữa con đường nhưng nó có sức chiếu dọi để con người ta nhìn rõ những đường tơ mạng nhện giăng mắc khắp ngõ ngách làm cản trở bước chân người đến ban mai!... Nguồn sáng trong đôi mắt Hữu đã tích tụ từ những đốm sáng ấy để đi, để đến, để chết! Chính vì vậy khi chết rồi tâm hồn Hữu đã góp thêm lửa vào con đom đóm để nó thêm lấp lánh và mãi mãi kỳ diệu trong tâm hồn mỗi con người. Cái bệnh viện của Dần ngày hôm nay đang nói lên điều ấy. Sau cuộc chiến biết bao nhiêu lộn xộn, lòng người lập lờ đen trắng, sẵn sàng giẫm lên nhau vì những quyền lợi của riêng mình. Nếu như tâm hồn Dần không tích tụ được những điều giản dị thiêng liêng từng ánh lên trong cái chai đèn đom đóm chắc Dần cũng chụp giật được một vị trí để yên thân ở một cái bệnh viện nào đó rồi với khả năng lại có bằng sắc chuyên môn cao Dần cũng sẽ to dần lên hoặc tiêu lụi đi giữa đám người bon chen ấy. Dần đã thoát ra được, thoát ra từ tinh thần độc lập của mình và cái tinh thần ấy từng được âm thầm bén lên, cháy lên từ cái chai đèn những năm tháng chia ngọt xẻ bùi với Hữu! Họ cùng sinh ra trong nhọc nhằn, lớn lên từ nhọc nhằn gian khổ, hy sinh nên họ đã sống, sống đoàng hoàng cuộc sống của con người. Cái bệnh viện của Dần tự chứng minh điều đó. Cơ nghiệp của Dần hôm nay là hình thù từng nhen nhóm trong trái tim khát vọng của Hữu, từng luôn đối lập với Thăng từ ngay trong những ngày nóng bỏng của cuộc chiến. Ngồi đây, ngay dưới cái bệnh viện này nhìn ra cánh đồng kia Thăng càng thấy sự lấp lánh diệu kỳ trong những cái chai đèn đom đóm đã thắp sáng tuổi thơ và làm nên một tâm hồn nhân hậu, lì lợm như đá tảng của Hữu. Tại sao bây giờ Thăng mới nhận ra điều này? Thăng thút thít khóc một mình. Cái vết thương bọn lâm tặc phang vào chỗ gióng chân lại nhói lên. Thăng khẽ bo lấy và đôi bàn tay mềm mại như có phép thánh của bà má lúc xử lí vết thương cho Thăng lại hiện ra. Thăng càng hiểu nếu như không có má thì Thăng sẽ trở thành một thằng què, ngay trong thời bình!... Cám ơn sự lưu lạc của Hữu đã đưa má về đây cùng với Dần làm lớn to thêm cái uy tín của bệnh viện, là cái núi cho đám người nghèo tựa vào khi trời có phong ba bão táp, làm lành lại hình hài và mở ra trong tâm hồn Thăng những chân trời tươi đẹp. Thăng nghĩ đến cái Trầm, ngày mai nó cũng thành bác sĩ, nó sẽ là đồng nghiệp của má, của Dần và nếu trời cho nó với thằng Nghị thành đôi lứa, Thăng sẽ bán cả cánh rừng của mình để được đóng góp vào việc mở mang cái bệnh viện này. Ngày ấy sẽ thành hiện thực và Thăng hình dung ra con đường thằng Nghị đang về. Ngày mai nó sẽ có hai mảnh bằng đại học. Một bằng Nông nghiệp, một bằng của trường viết văn Nguyễn Du. Đương nhiên nó sẽ thạo nghề trồng lúa, những cánh đồng sẽ là người mẹ ôm ấp nuôi dưỡng, tạo thế để nó trồng cấy sinh sôi thêm những mùa màng và nuôi dưỡng tâm hồn nó viết lên những trang văn, những trang văn của làng quê có gió nắng đồng làng và mùi thơm rơm rạ... Những trang văn ấy sẽ xòe thành bóng mát che nắng, che mưa và luôn lấp lánh như ánh lân tinh kỳ diệu tỏa ra từ con đom đóm ngàn ngàn đêm sáng giữa đồng làng soi tỏ những mơ ước, khát vọng cho những dân thường trên con đường đến ban mai. Nó là mầm sống bất diệt của Hữu đã được Dần bảo vệ, giữ gìn qua mọi hoàn cảnh, nó sẽ làm được mọi việc. Bởi trong tâm thức nó luôn lấp lánh ánh lân tinh từ cái chai đèn của bố Hữu đã soi tỏa tâm lòng mẹ Dần để sinh nở và nuôi lớn nó đến giờ!... Nghĩ vậy Thăng cũng không còn băn khoăn việc nó đi tìm hài cốt những người thân của bà má đưa về khu mộ của gia đình nữa. Thăng nhận ra đó là việc phải làm. Bà má đã cứu sống và cưu mang Hữu, đưa Hữu về đây, bây giờ chính bàn tay má lại đang làm lành vết thương của Thăng do bọn lâm tặc gây ra. Là con người từng chịu áp lực của chiến tuyến chiến tranh nhưng má đã giữ được tấm lòng của người thầy thuốc, người mẹ Việt. Và bây giờ má ra đây với Dần vẫn bằng tấm lòng của một thầy thuốc chỉ có một điều giúp đỡ và cứu sống đồng loại. Là kẻ sống sót sau cuộc chiến tại sao bây giờ Thăng mới vỡ ra điều này! Thăng lặng nhìn ra cánh đồng, những con đom đóm vẫn nhập nhòe sáng khắp các bụi bờ, những con đom đóm ấy đã tỏa sáng tâm hồn và làm nên khát vọng của Hữu. Ấy thế mà một thời Thăng vẫn cho nó chỉ là ma quái tàn dư. Thăng từng vận động hết sức tỏa của cái bó đuốc lí tưởng Thăng ấp ủ để xua đuổi những tàn dư đó. Thế mà nó vẫn lấp lánh sáng!... Mà chính nhờ nó Thăng mới nhìn rõ được mình. Thăng ôm mặt khóc và nhận thấy những lời Hữu từng đanh thép với Thăng trong những ngày khói lửa trên chiến tuyến là có thật. " Tư duy như thế nếu là kẻ sống sót sau cuộc chiến không những anh cũng chỉ là giặc, mà anh còn kéo theo một thế hệ làm giặc nữa, đám giặc ấy còn tàn nhẫn hơn đám giặc đang lố nhố trước ta bây giờ!... " Đúng sau cuộc chiến Thăng đã từng góp phần làm giặc gây thêm nhiều tang tích cho những cánh đồng đã được những người ngã xuống trong cuộc chiến giành giật về cho mẹ! Thăng lại ôm mặt khóc. Ngoài cánh đồng những con đom đóm vẫn nhập nhòe bay lên. Trong phòng trực bà má và cô y tá vẫn thức, dường như má nghe được từng nhịp thở của mỗi con bệnh đang điều trị ở cái bệnh viện này và cả tiếng đập trong trái tim Thăng nữa! Đời làm thầy thuốc má đã chữa lành bao vết thương cho con người nhưng đã mấy ai biết được vết thương trong lòng má ngoài vợ chồng con cái Hữu! Thăng vò đầu đau đớn, cái cột sóng trên dòng sông Máu năm xưa lại duềnh lên cuốn Hữu trôi đi và câu chuyện má kể lúc vớt Hữu từ cái bè rác nơi bến sông đưa về xóm Núi Khuất! Hữu ở đấy và cái vuông đất chỗ Hữu yên nằm lại chính là bàn tay má nâng niu đặt Hữu xuống rồi lại đưa Hữu về đây. Đời Hữu mãi mãi gắn bó với cánh đồng. Cánh đồng! Dù ở trong kia, ngoài này, đêm đêm vẫn lấp lánh sáng lên ánh sáng kì diệu của những con đom đóm!... Chính ánh sáng nhỏ nhoi này đã thắp sáng lại đời Thăng và nó mãi mãi là đốm sáng lấp lánh của cánh đồng để con cái nhìn vào đó mà đi về với ban mai. Nghĩ vậy, Thăng không còn bị cái bó đuốc rực sáng ám ảnh trong đầu mình nữa. Thăng vịn tay vào song cửa và nghĩ phải làm một bản kiểm điểm thật nghiêm túc trước cánh đồng Mẹ và linh hồn Hữu! ... Mời các bạn đón đọc Đồng Làng Đom Đóm của tác giả Trịnh Thanh Phong.
Thung Lũng Ảo Vọng - Đào Hiếu
Đào Hiếu (sinh năm 1946), tên khai sinh: Đào Chí Hiếu. Các bút danh khác: Biển Hồ, Đào Duy. Hiện ông là hội viên Hội nhà văn Việt Nam. Đào Hiếu, sinh ngày 10 tháng 2 năm 1946 tại Tây Sơn, tỉnh Bình Định. Ông sớm gia nhập phong trào sinh viên cách mạng tại Quy Nhơn. Năm 1968 ông gia nhập Đảng Cộng sản Việt Nam. Năm 1970 ông bị bắt quân dịch và trở thành binh nhì sư đoàn 22 Quân lực Việt Nam Cộng hoà. Sau sáu tháng, ông trốn vào Sài Gòn bắt liên lạc với Tổng hội sinh viên hoc sinh để tiếp tục hoạt động chống Mỹ đến ngày 30 tháng 4 năm 1975. Ông tốt nghiệp cử nhân văn chương trước 1975 tại Sài Gòn. Từng làm phóng viên báo Tuổi Trẻ và Nhà xuất bản Trẻ. Hiện Đào Hiếu sống và viết tại TP. Hồ Chí Minh. Truyện dài Giữa cơn lốc, Nhà xuất bản Thành phố Hồ Chí Minh, 1978. Một chuyến đi xa, Nhà xuất bản Măng Non, 1984, nxb Trẻ 1994. Qua sông, Nhà xuất bản Văn Nghệ, 1986. Vùng biển mất tích, Nhà xuất bản Đồng Nai 1987. Vượt biển, Nhà xuất bản Trẻ 1988, 1995. Vua Mèo, Nhà xuất bản Trẻ 1989. Người tình cũ, Nhà xuất bản Văn Nghệ 1989. Kẻ tử đạo cuối cùng, Nhà xuất bản Trẻ 1989. Thung lũng ảo vọng, Nhà xuất bản Trẻ 1989. Hoa dại lang thang, Nhà xuất bản Văn Học 1990. Trong vòng tay người khác, Nhà xuất bản Tác phẩm Mới 1990. Kỷ niệm đàn bà, Nhà xuất bản Văn Nghệ 1990. Nổi loạn, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn 1993. Lạc Đường (tự truyện), Nhà xuất bản Giấy Vụn 2008, Nhà xuất bản Kim Thư Production USA 2008. Tuyển tập Đào Hiếu (tập 1 và tập 2) Nhà xuất bản Kim Thư Production USA 12. 2009. Mạt lộ, Nhà xuất bản Lề Bên Trái (tự xuất bản)[1], 03. 2009. Người Đàn Bà Trên Đồi Cỏ Vua Mèo Nữ Quái Dù Đến Rồi Đi ... Truyện ngắn và tạp văn Bầy chim sẻ, Nhà xuất bản Văn Nghệ 1982. Những bông hồng muộn, Nhà xuất bản Trẻ 1999. Tình địch, Nhà xuất bản Trẻ 2003. Thơ Đường phố và thềm nhà, Nhà xuất bản Trẻ 2004. *** X e đi qua một vùng gò đống hoang dã. Phú để ga nhỏ, xe đi êm rơ. Hồng ngồi phía sau một mình còn Phạm Sơn thì ngồi đàng trước, tay lăm lăm khẩu các-bin M2. Vài ba con cu cườm đi kiếm ăn trên lối mòn, ngẩng lên nhìn chiếc xe Jip, ngơ ngác. - Dừng lại! Phạm Sơn bảo nhỏ Phú và từ từ nâng súng lên. Ông ngắm thật kỹ nhưng khi vừa định bóp cò thì đôi chim bay mất. Xe lại bò tới, dừng lại nhiều lần, mấy lần nổ súng nhưng không có lần nào phải xuống xe để nhặt chim. Cuối cùng xe vào rừng. Đường rừng chỉ là một lối mòn chạy giữa những gốc cây. Phạm Sơn dường như đã mất hứng. Ông cất khẩu các-bin vào trong xe và đốt thuốc lá. Cả ba người trên xe đều im lặng. Hồng tựa vào hai cái xách tay cho đỡ mỏi và lim dim mắt. Tiếng máy xe nghe rất rõ. Không khí mát, dễ chịu. Quanh chỗ Hồng ngồi là ba cái lưới cá được gói sơ sài, mấy chai lọ đựng hột giống, meo nấm, và một cái thùng giấy lớn không biết đựng những gì bên trong. Mấy lần chiếc thùng ngã xuống người Hồng khiến cô phải vừa lim dim mắt vừa dùng tay chặn nó lại. Tuy vậy một lúc tay cô buông thõng và lần này thì chiếc thùng giấy lộn nhào và bật nắp, lòi ra mấy hộp băng vệ sinh của phụ nữ. Hồng ngạc nhiên cầm lên xem rồi cất lại trong thùng giấy. Cô tỉnh ngủ và ngồi ngay dậy, đặt thùng giấy vào một chỗ chắc chắn hơn trong khi Phạm Sơn lặng lẽ hút thuốc, nhìn cảnh vật chung quanh. Phú nói: - Sắp tới một cái dốc. - Gần tới nơi chưa? - Xuống dốc là tới. Liên đội đóng ngay dưới dốc. Xe ngừng lại. Phú bước ra khỏi xe và nhìn xuống dốc. Anh ngoắc Hồng xuống. Đó là một cái dốc cong vòng, hai bên tre rừng mọc kín mít. - Dốc ghê quá, Hồng nói, có dài không? - Bảy cây số. Hôm trước có xe bộ đội qua cua. Đi luôn xuống hố. Xe mắc trên rừng tre, treo toòng teng ở đó, nhờ thế mà không ai chết. Xe bò xuống dốc. Con dốc quanh co hiểm trở và đầy bất ngờ. Con dốc đi hoài không tới đáy. Tại sao phải chọn một nơi đóng quân hiểm trở như thế, Hồng tự hỏi và cố bám vào thành xe cho khỏi bị dằn xóc, va chạm. Xe vẫn bò xuống. Bóng tối cứ lan dần từ những lùm cây chằng chịt, mai phục hai bên hay bất ngờ nhô ra ở một khúc quanh. Rừng tre vẫn dày đặc, bạt ngàn, đâm tua tủa lên từ dưới vực sâu. Lối mòn bị nước lũ xẻ dọc, ngang thành những đường rãnh lớn. Xe xóc dữ dội. - Cái gì gầm lên vậy? Phạm Sơn hỏi. ... Mời các bạn đón đọc Thung Lũng Ảo Vọng của tác giả Đào Hiếu.