Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trọng Sinh Đại Đường Song Long

"A, đau đầu quá." Chu Văn dùng sức lắc đầu một cái, chậm rãi quan sát hoàn cảnh trước mắt. Chỉ thấy nơi này rõ ràng là khoang thuyền phòng, diện tích không lớn, nhưng bày biện cổ sắc cổ hương rất là tao nhã. Mà chính mình đang nằm ở trên khoang thuyền giường gỗ, lấy thủ vị, toàn thân trần trụi. Mà bên người lại là một cô gái đang ngủ say, thân thể bao bọc ở bên trong, nhưng đầu vai lộ ra trắng nõn nói rõ cô ta hẳn là toàn thân trần trụi. "Trời ạ, chuyện gì xảy ra, không phải ta đã chết rồi sao?" Chu Văn thống khổ rên rỉ một tiếng, ký ức trong đầu ùn ùn kéo tới. Chu Văn sinh ra ở niên đại hơn 20, gia cảnh bần hàn, hắn dựa vào khắc khổ và thông tuệ, một đường khổ đọc trở thành tiến sĩ tâm lý học, càng là Thôi miên đại sư nổi danh cả thế gian. Sau khi thành danh hắn dựa vào tri thức tâm lý học và thuật thôi miên của cả thế gian., Lợi dụng các loại biện pháp quảng cáo, làm cho chính mình một biến thành vì nhiều tên thượng khách triều đình, chỉ điểm mê quân tị nạn. Người có danh tiếng ngày sau nếu có tư cách, muốn nhìn thấy Chu Văn một mặt cũng khó hơn lên trời, một câu đề điểm của hắn quả thực đáng giá ngàn vàng. Không ít nữ tinh nổi danh càng vì giúp hắn có được sự giúp đỡ, giúp cho Chu Văn hưởng hết diễm phúc. Nhưng cuộc sống tốt đẹp như vậy lại chấm dứt trong một hồi xe ngựa, Chu Văn biết sau khi xe mình lao xuống cầu mình tuyệt đối không thể may mắn thoát khỏi, mà hiện tại lại xảy ra chuyện gì? Lúc này, một đoạn ký ức khác của nhân sinh ập tới. "A! Không hề phụ, dĩ nhiên là biên không phụ!" Hóa ra, sau khi Chu Văn chết, linh hồn xuyên qua khuôn mặt cũ, hạ xuống thế giới được gọi là Song Long Đại Đường truyền lại này, còn chiếm cứ một thân xác người tên là biên không phụ. Đại Đường Song Long truyền là một trong những tiểu thuyết Chu Văn yêu thích nhất, tình tiết quan trọng và nhân vật trên cơ bản vẫn ghi nhớ. Không phụ là một trong những trưởng lão của Âm Quỳ phái, còn là sư đệ của Âm Quý phái chủ Chúc Ngọc Nghiên, cũng coi như cao thủ nhất lưu trên giang hồ. Trong sách, hắn là một người vô cùng hạ lưu dâm tiện, làm xong đệ tử của Chúc Ngọc Nghiên cũng chính là truyền nhân của Âm Quỳ phái đơn độc của thế hệ trước., Còn sinh con gái tên là Đan Uyển tinh, dẫn đến lần giao đấu giữa Âm Quỳ phái và Từ Tĩnh Trai trước đó thất bại. Đem sự tức giận của Chúc Ngọc Nghiên coi như chết đi, nhưng bản thân hắn vẫn vui vẻ sống hơn mười năm. Sau này sau khi xuất hiện ở sau lưng Tỳ Hưu còn nhiều lần biểu hiện ra hồng hoàn nhìn trộm, quả thực là háo sắc như mạng. Chẳng lẽ mình biến thành bên cạnh không phụ? Nhưng bây giờ có chuyện gì xảy ra vậy? Lúc này, cô gái bên cạnh rên rỉ một tiếng, Chu Văn (Không phụ biên giới, về sau xưng bên không phụ quay đầu nhìn lại, phát hiện đây là một thiếu nữ chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, tóc đen như mây, mặt trái xoan, làn da trắng nõn, mặc dù còn chưa hoàn toàn mở ra, nhưng khẳng định là một mỹ nhân tuyệt đỉnh. Lúc này nàng nhíu mày nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng rên rỉ một tiếng, phảng phất đang gặp ác mộng gì đó. Bên cạnh không phụ sự chú ý của cái gấm, thân thể một thiếu nữ trắng nõn như đồ sứ hiện ra trước mắt hắn. Bởi vì phát dục còn chưa trưởng thành, song nhũ vẫn chỉ là quy mô ban đầu, nhưng điểm nhỏ màu đỏ kia lại vô cùng mê người, phối hợp với nắm chặt cái eo nhỏ, thân thể hơi có vẻ ngây ngô lại hết sức uyển chuyển mê người. Hai chân của nàng khẽ mở ra, dịch thể nhiễm ẩm ướt hỗn độn ở chỗ chỉ rõ vừa mới trải qua một trận vật lộn kịch liệt. Hoa kính hơi đỏ mọng cùng điểm điểm điểm chăn đệm hồng ở dưới mông tức là cô gái này mới vừa lột xác biến thành thiếu phụ. "Người này là?.. Mẹ nó, đây, đây là Đơn Uyển tinh!" Trong lòng vừa dâng lên ký ức lúc trước của mình, không ngờ mình lại trở thành con gái của mình. Ở bên trong trí nhớ, không lâu trước đó quần áo toàn thân đều bị lột sạch nữ nhi tử bởi vì bị chút chăn mền không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn chính mình, mà bản thân ham muốn ám tâm lại mặc kệ ba bảy hai mốt, nâng trường thương đâm thẳng vào trong phòng hoa thuần khiết kia., Vị trí đóa hoa làm cho người ta sảng khoái không thể tự kiềm chế, bùm bùm, khuôn mặt nhỏ nhắn chảy đầy nước mắt cuối cùng lộ ra vẻ tuyệt vọng và thống hận, chính mình lại càng thêm hưng phấn, gầm nhẹ đem toàn bộ tinh hoa rót vào trong cơ thể tiểu nha đầu. Mẹ nó, chết tiệt, trước kia thấy Đại Đường song long truyền cho luôn có cái nghi hoặc, nói cho cùng vẫn là lão cha của cô nàng ngạo nữ kiều nữ này. Đơn Uyển tinh vì sao lại hận nàng thấu xương, nhất định phải cho nàng ta một cái chết, nguyên nhân thì ra là vậy. Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Xuyên qua Chu Văn tiền phương không phụ là một thế hệ kỳ tài múa tay chân thiện nghệ trong triều đình, tố chất tâm lý tự nhiên là hơn người. Đầu tiên hắn sửa sang lại trí nhớ không phụ lòng người, trở lại như cũ. Vừa không phụ việc thu nhận Âm Quỳ phái từ nhỏ, tư chất võ học cũng không tồi. Khi còn trẻ mặc dù không chói mắt bằng sư tỷ Chúc Ngọc Nghiên, nhưng cũng là tân tú kiệt xuất của Ma môn. Hơn nữa bên cạnh không phụ sinh ra đã có một bộ túi da tốt, thân thể cao lớn anh tuấn tiêu sái, không ít thiếu nữ trong giang hồ cũng khuynh đảo vì hắn. Hắn và sư tỷ Chúc Ngọc Nghiên lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, sau đó dần dần thích sư tỷ của mình. Nhưng một mặt bị môn quy hạn chế, mặt khác Chúc Ngọc Nghiên càng thích truyền nhân Thạch Chi Hiên tài hoa hơn. Sau đó sư tỷ thân ái của nàng lại thất thủ trong tay Tà Vương, khiến cho bên không chịu tổn thương nặng nề, tính cách vặn vẹo. Chúc Ngọc Nghiên cũng rất yêu thương vị sư đệ này, biết nguyên nhân sau này đối với bên ngoài không phụ lòng người thật là áy náy, cho nên đối với bên ngoài không phụ lòng tin mười phần. Đặc biệt là Thạch Chi Hiên phụ trách, Chúc Ngọc Nghiên bị đánh cho tức chết, vừa không phụ sự kiên quyết đứng bên cạnh Chúc Ngọc Nghiên ủng hộ nàng ta, lại càng làm cho hắn ta cảm động mười phần. Cho nên nhiều năm qua như vậy, từng cùng sư đệ giao hoan trên giường mấy lần, để cho hắn đền một ân nguyện. Về sau, Chúc Ngọc Nghiên cùng Nhạc Sơn sinh con gái một mình. Bên cạnh không phụ yêu Ô Tiên, Ô Tiên, nàng vô cùng tốt, từ nhỏ đã chiếu cố một mình như phụ thân. So với Chúc Ngọc Nghiên vô tình, đơn mỹ tiên không phụ nữ càng thân cận hơn. Theo tuổi tác của một mỹ tiên, nàng trở thành một thiếu nữ tuyệt sắc, võ công càng luyện đến tầng mười sáu của Thiên Ma, thoát khỏi một bản gọi là Chúc Ngọc Nghiên tuổi còn trẻ. Rốt cục, sau một lần say rượu, bên trong một đôi mắt đơn độc của tiên nữ và Chúc Ngọc Nghiên trọng điệp. Mà lúc này võ công của tiên nữ cũng không kém cạnh, nhưng khi người luôn ôm lấy mình, căn bản là cả người nhũn ra, không nhấc lên nổi một tia tâm tư phản kháng kiên quyết, cứ như vậy đem thứ trân quý nhất của mình trao cho người ta không phụ lòng. Sau khi hai người khá hơn, Độc mỹ tiên biết Âm Quỳ phái chắc chắn không dung tha cho hai người bọn mình, liền đề nghị bỏ trốn cùng với bên không phụ lòng. Nhưng lại gặp phải bên cạnh không phụ sự cự tuyệt. Đơn đả độc tiên rời Đông Lam phái xa, sau đó sinh một đứa con gái, mà bên không phụ thuộc thì tự mình thỉnh tội với Chúc Ngọc Nghiên. Trong cơn tức giận, Chúc Ngọc Nghiên vốn muốn vừa không phụ lòng bàn tay, nhưng chỗ tốt của gã đã nhiều năm nên tha thứ cho sự không phụ. Nhưng sau đó thì dần dần xa cách, không còn quá nhiều người thân cận nữa. Tâm tính vừa không phụ kinh chuyện này lại vừa phóng đãng, thật sự biến thành một dâm ma, tai họa không ít nữ hiệp giang hồ. Về phần đơn mỹ tiên, xuất phát từ hảo cảm với nam nhân duy nhất của mình, muốn vì nữ nhi mà xây dựng một gia đình hoàn chỉnh, sau đó cũng tha thứ cho nơi không phụ lòng. Ở Đông Lam phái ngây người vài năm, giống như vợ chồng thật sự của tiên tượng, cùng nhau chiếu cố đơn uyển chuyển khi còn nhỏ. Nhưng từ khi đơn Uyển tinh lớn lên, càng ngày càng xinh đẹp, càng giống Chúc Ngọc Nghiên, cao quý lạnh lùng diễm lệ như tiên nữ vậy. Vừa không phụ đạo đức cao quý của ma môn trong đạo quán căn bản là không có khái niệm luân thường, đối với con gái mình rục rịch, rốt cuộc thừa dịp tiên nữ xinh đẹp không ở đây để chỉa xuống một mình Uyển Tinh, cũng không chút lưu tình cưỡng hiếp nàng vừa đầy mười sáu tuổi. Theo nguyên bản, khi đơn Uyển tinh ra sân đại khái khoảng mười tám mười chín tuổi, nói cách khác hiện tại cách câu chuyện Đại Đường chính thức bắt đầu còn có khoảng ba năm thời gian. Nếu như dựa theo lịch sử, lúc này không phụ lòng bàn chân tự nhiên là bôi dầu vào mà rời đi, đơn thuần tinh thì đối phương không ngại coi là tử địch giết người mà sau đó nhanh chóng, Đông Lam phái cũng trở thành cấm địa không phụ lòng. "Không được, không thể đi, phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này!" Vừa không phụ lòng nghĩ đến bản thân vốn là kẻ chán ghét quỷ hờn kia, sau đó lại chết trong tay tên Bôn Phong hàn vì báo thù cho một khỏa tinh thạch. Nếu như ta không phụ lòng, vậy thì thay đổi cuộc đời chén này là bắt đầu thôi. May mắn chính mình mặc dù là hồn xuyên, nhưng lại phù hợp cùng thân thể hoàn mỹ không phụ lòng, vốn dĩ hắn có võ công cùng kinh nghiệm gì đó cũng đã kế thừa hoàn mỹ. Bản thân có sức chiến đấu nhất lưu đương thời, như vậy rất nhiều chuyện thao tác sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Lúc này, Đơn Uyển Tinh lại rên rỉ một tiếng, xem ra sắp tỉnh lại rồi. Dựa theo tri thức trong đầu, lấy tay đè xuống bí huyệt sau đầu, dùng chân khí quấy nhiễu tư duy suy nghĩ của nàng, ánh mắt của nàng vừa mới mở ra lại lâm vào trong mê man. Võ công đúng là thuận lợi, trực tiếp nhảy qua bước khó khăn nhất, không phụ ám đạo. Hắn vén gấm lên, cưỡi trên người Độc Uyển tinh., Hai thân thể trần trụi dán sát vào nhau, thân thể thiếu nữ vừa phá trái dưa kia tản ra mị hoặc kinh người, bên cạnh không phụ hai tay du tẩu ở trên sợi dây lưng thon thả của thiếu nữ, cảm thụ được tơ lụa mềm mại nhẵn nhụi kia, thầm nghĩ: "Thân thể mềm mại như vậy thật sự là tội phạm mê người, trách không được lão tặc này không phụ lòng." Vừa nghĩ, xử nữ còn dính bao nhiêu cây gậy thịt đỏ sậm kia liền bừng bừng lên, vốn tiền cũng không tệ lắm, nếu phối hợp với các loại thủ pháp xúc động mật truyền của Ma Môn, cho dù nụ cười mở ra cũng có thể làm cho thiếu nữ dục tiên dục tử lưu lại hồi ức tốt đẹp. Bên cạnh không phụ nhìn hạ thể đơn uyển tinh hỗn độn của mình., Thầm nghĩ thật đáng tiếc, nhưng nghĩ lại, ở đầu của người ta hãm hại tiểu công chúa của người khác, mấy chuyện như vậy nguy hiểm liên quan quá cao, phỏng chừng cũng không nhẫn nại đi tán tỉnh bọn họ, cũng từ từ bỏ ý định, rồi bỏ chạy. Được rồi, làm chính sự đi, vừa không phụ ở trên bộ ngực trắng nõn cao ngất của cô gái dùng sức gãi mấy phát đã xuống tay, liền nhìn vào con ngươi mơ màng mê man của cô gái., Dùng thanh âm nhẹ nhàng bắt đầu thôi miên. Con người nếu gặp phải một vài chuyện quá mức kịch liệt khó có thể tiếp nhận hoặc đau đớn, xuất phát từ sự bảo hộ của bản thân, thường sẽ lựa chọn phong bế tâm linh để quên đi ký ức đau khổ này. thao tác như vậy đối với Đại sư thôi miên như vậy mà nói không có gì khó khăn, rất nhanh đã hoàn thành. "Được rồi, như vậy tạm thời phong bế đoạn trí nhớ này của nàng, nhưng làm sao giấu diếm được những người Đông Lam phái khác đây?" Bên cạnh không phụ sự trầm ngâm, người có khả năng nhìn ra sau chuyện xử nữ bị phá trái dưa đã vỡ nát kia, đặc biệt là hai ngày vừa rồi, nhất định phải làm cho nha đầu kia biến mất một đoạn thời gian mới có thể phủi sạch quan hệ. Vừa không phụ sự mỹ nữ dưới thân, nhẹ nhàng nói: "Uyển Tinh, ngươi có biết tấm thân xử nữ của ngươi mất đi như thế nào không?" Một bên dịu dàng lộ ra thần sắc thống hận, nói: "Là tên ác tặc kia, tên kia..." Vừa nói nửa câu, nàng liền rên rỉ một tiếng nhắm mắt lại, lắc đầu nói: "Không nhớ rõ, đầu đau quá, không nhớ được..." Ha ha, khởi hiệu tâm linh phong tỏa, vừa không phụ tăng thêm một chút ngữ khí nói: "Không đúng, ngươi sai rồi, thật ra là ngươi không cẩn thận phá vỡ." Nói tới đây hắn lại nổi lên một tia ý vị ác ý, dịu dàng nói: "Lúc ngươi sờ xuống thì không cẩn thận bị phá, lẽ nào ngươi quên rồi sao?" Trên mặt Uyển Tinh Tinh hiện lên thần sắc kinh ngạc, mơ hồ lắc đầu nói: "Không, không phải... Lúc ta sờ không có phá ra a..." Bên cạnh không phụ sự cười khanh khách, cô gái dễ thương này đúng là có kinh nghiệm xoạt, thế là hắn tiếp tục dịu dàng nói: "Ngươi suy nghĩ cẩn thận xem, lúc đó có phải ngươi sờ xuống nước chảy rất nhiều không?" Huyển uyển chuyển gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta vừa mơ một giấc, rất xấu hổ, sau khi tỉnh lại phát hiện phía dưới ẩm ướt, liền lấy tay sờ mấy cái, nước liền chảy ra." Bên cạnh không phụ hỏi: "Vậy ngươi còn nhớ rõ đã làm gì trong mộng không?" Trên khuôn mặt uyển chuyển mờ mịt hơi ửng hồng, nhăn nhó một hồi lâu, mới nói: "Ta mơ thấy mình bị phụ thân bế, sau đó, phụ thân cởi quần áo của ta, thân thể hắn, sau đó ta... Ta..." Thiếu nữ đỏ mặt nói đến đây thì không thể nói thêm được nữa. Chết tiệt, chẳng lẽ đứa con gái kiều nữ này lại là người cha biến thái? Sau khi bị cha già chơi đùa đã chuyển hận, sau đó yêu nhau không chết không thôi? Thanh âm không phụ thuộc mà càng dịu dàng hơn nói: "Không cần sợ hãi, ngươi chậm rãi nghĩ lại rồi nói cho ta biết, ngươi có thấy phụ thân chạm vào ngươi hay không?" Một thân uyển chuyển nói: "Có... có, hắn lấy tay sờ trước, sau đó dùng đầu lưỡi liếm, cuối cùng còn đưa đầu lưỡi vào..." Không mơ thấy thịt bổng, nói rõ còn là một cô gái thuần khiết. Vừa không phụ lòng tiếp tục hỏi: "Vậy Uyển Tinh ngươi có cảm giác gì không? Có vui không?" dịu dàng uyển chuyển dùng giọng nói: "Uyển uyển chuyển sợ hãi, nhưng lại rất vui vẻ, rất kích động, Uyển Tinh thích nhất phụ thân. Uyển Tinh nằm mộng kích động toàn thân run rẩy, phía dưới ngứa lại trướng, sau đó tỉnh lại." Bên cạnh không phụ cười khẽ nói: "Uyển Tinh sau khi tỉnh lại liền lấy tay sờ phía dưới, muốn nhớ lại cảm giác trong mộng?" Vừa nói, vừa nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt nhẹ vào hạ thể của cô gái: " Tựa như vậy sao?" Hạ thể bị nam nhân kia chạm vào khiến cho toàn thân nàng chấn động, mất tự nhiên gật gật đầu, thẹn thùng nói: "Đúng vậy, Uyển Tinh vừa sờ bộ ngực vừa sờ cái khe nhỏ kia, khe nhỏ xuất hiện rất nhiều nước, uyển tinh hưng phấn như muốn bay lên trời vậy." Bên cạnh không phụ một nắm sữa thiếu nữ, ngón tay nhéo nho nhỏ đang bắt đầu gồng lên kia, cười dâm đãng nói: "Bởi vì ngươi quá hưng phấn, cho nên đưa ngón tay vươn vào trong khe nhỏ, muốn keo nhiều nước đi ra, nhất thời không chú ý đã phá màng trinh nữ." Uyển tinh kinh ngạc nói: "Không phải, Uyển Tinh chỉ là hạt đậu nhỏ trên kẽ thịt, không có đưa ngón tay vào." Giọng điệu không phụ lòng người nặng nề: "Không, ngươi không nhớ rõ ràng, ngươi vò hạt đậu nhỏ quá sảng khoái, không chú ý thì đưa tay vào." Một mảnh Uyển Tinh lộ ra thần sắc giãy dụa, một hồi lâu mới nói: "Hình như là, sau đó ta duỗi ngón tay ra." Vừa không phụ cây gậy thịt đã cứng đến phát đau, nhưng cân nhắc tới phòng hoa của cô gái đã không chịu nổi chà đạp, bèn dí cây gậy thịt vào miệng cô gái, nói: "Tự ngươi làm màng trinh nữ, mẹ ngươi nhất định sẽ đánh chết ngươi." Vẻ mặt uyển chuyển lộ ra sợ hãi, cầu khẩn: "Muội đừng nói cho mẫu thân ta, tỷ ấy nhất định sẽ đánh chết ta." Bên cạnh không phụ cười nói: "Ngươi yên tâm, ta không chỉ không nói cho mẫu thân ngươi, ta còn sẽ cho ngươi thuốc uống, những người khác sau khi ngươi uống thuốc thì không biết chuyện gì của ngươi nữa. Nào, bây giờ đem thuốc giấu đi." Một uyển tinh nghi hoặc nhíu mày, vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm nhục côn bên môi, vẻ mặt vô tội kia làm cho bên ngoài không phụ hưng phấn cơ hồ bắn ra. Nàng nghiêng cái đầu nhỏ khó hiểu hỏi: "Đây là thuốc gì vậy? Sao có chút mùi tanh hôi, uyển chuyển sợ khổ, không muốn uống thuốc." Bên cạnh không phụ giọng điệu dụ dỗ của cô bé: " Uyển Tinh ngoan, thuốc này không khó, con nuốt thuốc, chậm rãi hút thuốc, có thể hút thuốc ra, mẹ con sẽ không biết chuyện của con. Nhớ đừng có cắn răng con đấy." Sau đó liền ưỡn thẳng lưng đem gậy thịt đưa đến miệng của cô bé. Mộ Tinh nhíu mày, đem thịt bổng nuốt vào trong miệng, vừa hàm hồ nói: "Hương vị thật quái lạ, ăn không ngon, ồ ồ..." Bên cạnh không phụ việc dạy bảo thiếu nữ một tay vịn cô gái, vừa đẩy nhanh tốc độ, cũng tận dụng hết khả năng nhét càng nhiều gậy thịt vào trong miệng. Bờ miệng thiếu nữ hết sức ấm áp, khiến cho gậy thịt bên hông giống như ngâm trong nước ấm, vô cùng thoải mái. Đáng tiếc hoàn cảnh quá nguy hiểm lại thời gian cấp bách, bằng không nhất định phải chơi hết ba cái lỗ thịt trên dưới tiểu nha đầu này. Vừa không mang theo cảm giác, liền không nhịn được nữa, hai tay nắm lấy cái đầu nhỏ uyển chuyển, mình ưỡn thẳng eo, đem cái miệng nhỏ nhắn của thiếu nữ nhanh chóng vụt lên như lỗ khảm. Cái này quả là khổ của đơn Uyển tinh, thiếu nữ không dám phản kháng, đành phải không ngừng phát ra tiếng ô ô khó chịu, nước miếng chảy đầy mặt, khuôn mặt lại càng nghẹn đến đỏ bừng. Nhưng vẻ mặt đáng thương như vậy lại càng kích phát dục vọng nam nhân, bên cạnh không phụ sự thở dốc vừa cười nói: "Ngoan ngoãn uyển tinh, hiện tại cho ngươi uống thuốc, nhớ nuốt hết vào!" Dứt lời, bên cạnh không phụ sự mãnh liệt, đem gậy thịt toàn bộ vào trong miệng thiếu nữ, sau đó gầm nhẹ một tiếng đem toàn bộ sinh mệnh tinh hoa phóng ra. Một tiếng rên rỉ uyển chuyển vang lên, bị lượng lớn gợn sóng nuốt tới trợn trắng mắt, ho khan kịch liệt, một hồi lâu mới thở được. Bên cạnh không phụ sự ủng hộ của nàng giúp nàng thuận khí, cười nói: "Uy Tinh ngoan, nước thuốc này rất trân quý không nên lãng phí nha." Chỉ dịu dàng gật gật đầu, trước vươn lưỡi thơm liếm mép vài cái, chép chép miệng rồi nuốt ừng ực một tiếng, sau đó lại chủ động cúi đầu ngậm đầu rùa, vì bên cạnh không phụ công việc dọn dẹp. Nhìn bộ dáng tiểu nha đầu thiên kiều bá mị này cúi đầu thổi tiêu, bên cạnh không phụ sự hưng phấn thiếu chút nữa đã không để ý tới bảy hai mươi mốt điểm muốn đem nàng ấn ngược trở lại. Thời cơ không thích hợp, thời cơ không thích hợp, hắn âm thầm lẩm bẩm vài câu. Chờ khi thiếu nữ hoàn thành công tác thanh lý, vừa không phụ lòng liền giúp nàng thanh lý thân thể, mặc quần áo tử tế vào., Cũng đem chăn đệm và chất lỏng dính cột vào vật nặng chìm vào trong biển, sau khi dọn dẹp sạch sẽ dấu vết, bên cạnh không phụ lòng liền hạ một cái ám chỉ đối với cô gái, làm cô gái đột nhiên cảm giác mình nên lên giang hồ lang bạt rèn luyện rèn luyện, nhưng mẫu thân nhất định không cho phép, vì thế thiếu nữ quyết định lưu lại một phong thư, đợi trời sáng thuyền dựa vào bờ vụng trộm chạy trốn đi lang bạt giang hồ. Lấy kinh nghiệm giang hồ hiện tại của tiểu nha đầu này, chạy ra ngoài phỏng chừng vài ngày sẽ bị người của Đông Lam phái bắt về, nhưng chỉ vài ngày nữa là ta có thể dẹp sạch quan hệ. Sau khi tính toán hết thảy, vừa không phụ liền thần không biết quỷ không hay trở lại sương phòng của mình, yên lặng đợi sự tình phát triển. Mời các bạn mượn đọc sách Trọng Sinh Đại Đường Song Long của tác giả Biên Bất Phụ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phép Thuật Trở Lại
Nói về series Wallflowers, thì điểm nổi bật nhất là cả dòng series này đều lấy bối cảnh nước Anh thời kỳ công tước hầu tước…. Series nói về mấy chị em bạn thân đến tuổi chống-lầy nên phải tham dự hết thảy vũ hội để tìm cơ hội vớ được một con mồi sáng giá. Dậm lên mặt hàng đống phấn, mặc áo nịt bụng chặt muốn lòi ruột, đóng giả một cô nàng yếu đuối,… Họ sử dụng hết mọi kế sách để thực hiện mục tiêu vàng: Lấy được một anh chồng. Mặc dù họ bị gán ghép vào vai Những bông hoa bên lề, trong số họ cũng có người gần ngưỡng bị đưa vào danh sách Ế, nhưng phải nói là mấy ” bà cô” này đều không phải hạng xoàng đâu nha. Không phải tất thảy họ đều thuộc hàng Mỹ nữ khuynh nước khuynh thành, nhưng ở họ có những nét đẹp mà hầu hết các cô gái ở buổi vũ hội không có để khi một chàng hầu tước vô tình bắt gặp nụ cười của một bông hoa đứng bên lề vũ hội lại ngẩn ngơ nhớ mãi. Không phải cô nào cũng bắt được con mồi sáng giá như ý định ban đầu của họ, có cô đau khổ khóc ròng vì từ vị trí đi săn chồng cô lại trở thành món ngon để cho con sói máu lạnh danh tiếng trác táng xơi tái…. *** Đôi nét về tác giả: Lisa Kleypas sinh năm 1964, là một trong những tác giả Mỹ nổi tiếng nhất của dòng tiểu thuyết lãng mạn lịch sử và đương đại. Năm 1985, sau khi tốt nghiệp trường Đại học Wellesley với tấm bằng cử nhân khoa học chính trị, Lisa xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tay. Cũng trong khoảng thời gian đó, cô đăng quang danh hiệu Hoa hậu bang Massachusetts và tham gia cuộc thi Hoa hậu Mỹ. Nhìn chung hầu hết tác phẩm của Lisa Kleypas đều có những kết thúc rất hậu, truyện của bà mang phong cách nhẹ nhàng là chính, tuy nhiên bà cũng theo đuổi dòng trinh thám một ít. Bà được xem là một trong những tác giả dòng lãng mạng có những cuốn sách bán chạy nhất, tác phẩm của bà được bán trên toàn thế giới và dịch ra nhiều thứ tiếng khác nhau. Các tác phẩm của cô đã được dịch sang 14 thứ tiếng, nằm trong danh sách bán chạy trên toàn thế giới và đem lại cho cô rất nhiều giải thưởng. Hiện cô đang sống ở Washington cùng chồng và hai con. Bộ Wallflowers gồm có: - Phép Thuật Trở Lại - Bí mật Đêm hè - Chuyện Xảy ra giữa Mùa Thu - Devil in Winter - Scandal in Spring - A wallflower christmas Mời các bạn đón đọc tập mở đầu của bộ sách Wallflowers: Phép Thuật Trở Lại của tác giả Lisa Kleypas.
Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi
Văn án: Bạn đang đọc truyện Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi của tác giả Bần Tăng Ái Hát Tửu. Sau một giấc ngủ dài, Mạnh Sơ tỉnh lại, cô vẫn còn chìm trong kí ức kinh hoàng kia, cho đến khi mọi người quanh cô đều thầm thì nói cô yêu Thù Quan điên cuồng đến cỡ nào. Không! Không phải! Họ không hiểu! Họ làm sao biết cô sợ con người kia đến nhường nào, chính hắn ta là kẻ khiến cô liệt nửa người...trong tương lai. Đúng vậy! Cô sống lại! Nhưng tại sao cô vẫn là nằm trong tay người kia? Cô không thể thoát được ư??? Trần Thù Quan chỉnh lại áo blouse trắng thí nghiệm, cầm thuốc tiêm vi khuẩn trong tay: "Mạnh Sơ Sơ, em đến đây. Nghe bảo em nói với những người xung quanh rằng em không yêu tôi." Mạnh Sơ ôm lấy nhũ hoa bị chà đạp đến rách da trước ngực, co người run lẩy bẩy ở góc giường: "Không có, không có, em yêu anh muốn chết!" Ánh mắt dưới cặp kính của Trần Thù Quan lóe lên: "Em nói em muốn chết ư?" Mạnh Sơ: "..." Lần đầu tiên Trần Thù Quan nhìn thấy cô thì đã muốn giết cô, đặt vào thùng chứa Formol trong phòng thí nghiệm cũng được, sau khi diệt khuẩn chế thành tiêu bản cũng được. Nhưng sau này lại phát hiện anh muốn "chơi" chết cô nhất. *** Review của Neon Moon: Đầu tiên mình muốn gửi lời cảm ơn đến editor của Ngôn Tình Động đã dành thời gian và công sức để edit bộ truyền này cho mình và mọi người có cơ hội đọc. Cũng như là cơ hội khám phá câu chuyện tình yêu thăng trầm của Sơ Sơ và Thù Quan. Khi đọc qua phần giới thiệu và theo dõi hành trình yêu lại từ đầu của họ, mình lại có chút hụt hẫng khi đến đoạn kết, vì suốt quá trình đó Sơ Sơ đã luôn là một cô gái bản lĩnh, tự tin, biết yêu bản thân và nghĩ cho bản thân; nhưng khi cô ấy yêu ai thì yêu cả đường đi lối về – dành trọn cả con tim mình cho người ấy và dĩ nhiên là sẵn sàng hi sinh cả những khía cạnh khác trong cuộc sống để vun vén cho tình yêu của mình. Thế nên mình đã mong mỏi một kết thúc logic hơn và công bằng hơn cho cô ấy, cũng như Thù Quan phải nhận những gì đáng ra anh ta phải nhận theo luật hoa (nhân) quả. Ở cuộc đời trước, sau khi kết thúc với mối tình đầu, Mạnh Sơ dành toàn bộ thời gian cho việc học diễn xuất và cuối cùng cô ấy được đền đáp bằng vị trí khó ai sánh bằng trong làng giải trí; đó có thể là một happy ending với mối tình tiếp theo vô cùng lí tưởng đang chờ cô ấy, nhưng Thù Quan là người đã cướp đi tất cả những thứ đó theo một cách tàn nhẫn nhất. Sơ Sơ chỉ vừa bước qua độ tuổi 30 vẫn còn những ngọt ngào cô ấy chưa được nếm thử, vậy mà anh ta hạ độc cổ đến mức bị què, đam mê diễn xuất đều tan thành bọt biển, cũng bởi vì khiếm khuyết đó mà cô ấy chẳng còn tự tin sánh bước bên Tần Tắc – người cô ấy tin tưởng và ngưỡng mộ lúc bấy giờ. Đổi ngược là mình trong nghịch cảnh đó, khả năng cao mình sẽ chọn cách tiêu cực nhất – tặng cho hắn một nhát dao chí mạng kết thúc tất cả hận thù, trước khi gieo mình xuống ban công. Mạnh Sơ là một cô gái độc lập biết tôn trọng bản thân và người khác, thế nên ngay khi biết mình sẽ trở thành gánh nặng cho bạn đời, cô ấy thà rằng từ bỏ cơ hội hạnh phúc này chứ không muốn liên lụy đến ai khác. Cô ấy không sợ cô đơn sao? Không! Sự thật chứng mình Sơ Sơ thèm khát tình yêu thế nào chúng ta đều rõ; bởi vì muốn yêu nên dám ở bên một người mà người đó còn chưa có tình cảm với mình ngày ngày quấn quýt như Trần Thù Quan; dũng cảm yêu nên cô ấy cũng dũng cảm từ bỏ tình yêu khi sự cho đi và nhận lại của hai bên trở nên khập khiễng. Trần Thù Quan không hiểu được tình yêu không biết lí thuyết yêu đương, không chăm sóc tốt cho Mạnh Sơ nên cô ấy quyết định ra đi, đó là anh ta tự chuốc lấy; nhưng đến cuối cùng mọi hậu quả đều rơi trên đầu Sơ Sơ. Sau cùng vẫn là lí do tình yêu ích kỉ, anh ta không có được Sơ Sơ thì không ai có được cô ấy, nếu muốn sở hữu trước tiên phải biết giữ gìn. Trần Thù Quan, quá trình theo đuổi cô ấy lại từ đầu của anh thấy mình đã bỏ ra nhiều sao? Không hề, ở kiếp trước Sơ Sơ cũng cho anh tất cả những gì cô ấy có đấy thôi. Những cảm xúc hận thù, sợ hãi, tức giận của Mạnh Sơ với Trần Thù Quan kiếp này là hệ quả của một người lĩnh ngộ được câu nói : “Trong tình yêu, không phải đầu tư nhiều tình cảm sẽ nhận về được kết cục tốt đẹp.” thậm chí có thể bị người ta hãm hại và lợi dụng ngược lại. Sơ Sơ sợ hãi nên chạy trốn Thù Quan, nhưng Thù Quan nghiêm nhiên xem điều đó hết sức nhẹ nhàng, chỉ cần anh ta muốn thì cô phải ở bên anh ta, quấn quýt với anh ta; hóa ra từ kiếp trước đến kiếp này thứ bắt đầu và níu giữ tình yêu của họ chỉ là những cái chạm vật lí và sự điều khiển của hormone sinh học. Người có tâm lí vặn vẹo như anh ta nên sống một mình và sử dụng các dịch vụ như “ăn bánh trả tiền” để không làm khổ thêm cuộc đời của ai nữa. Mạnh Sơ chắc cũng đã nghĩ như thế nên không chỉ một mà là nhiều lần khóc lóc cầu xin anh tha cho cô ở cuộc đời này. Và có lẽ câu chuyện kiếp này của họ cũng chẳng khác mấy so với kiếp trước, nếu như… Trần Thù Quan không biết được việc Mạnh Sơ chuyển sinh. Từ những lời nói trong lúc say sưa của cô, Thù Quan có thể nhảy số được chuyện hoang đường như trọng sinh và thật sự tin vào điều đó, đối với nhà khoa học như anh ta thì đúng là tỉ lệ 0,001/10000 rồi. Nhưng lại may mắn khi có được tỉ lệ đó nên Thù Quan đã làm được những điều mà anh ta ở cuộc đời khác không thể hoàn thành được. Trần Thù Quan bắt đầu tự đặt câu hỏi cho những việc mình làm với Mạnh Sơ ở kiếp trước, tại sao anh ta phải làm đến mức đó => anh ta không có được cô thì phải hủy hoại cô; anh ta có dục vọng chiếm hữu lớn như vậy sao => anh ta yêu Mạnh Sơ hơn những gì anh ta nghĩ. Từ những luận điểm đó Trần Thù Quan đi đến kết luận, có lẽ có Mạnh Sơ ở bên là một niềm vui chứ không phải sự phiền phức => bắt đầu quan tâm đến cô ấy hơn, công nhận vị trí của cô ấy trong cuộc sống của mình. Trần Thù Quan kiếp này may mắn nhận ra sự chiếm hữu vặn vẹo của mình với Mạnh Sơ từ sớm, nên anh ta cố gắng thay đổi để có được tình yêu của Sơ Sơ lần nữa. Nếu so sánh với những bộ ngôn tình có yếu tố chuyển sinh khác dưới góc nhìn nữ chính, tuy người trọng sinh vẫn là nữ nhưng người thay đổi khuyết điểm và sai lầm của bản thân để có kết cục tốt hơn lại là nam chính. Tuy không thể hài lòng với sự thay đổi của Thù Quan, vì anh ta thừa nhận là lòng đố kị của mình vẫn còn lớn lắm (vẫn còn muốn giết Mạnh Sơ nếu cô dám yêu người khác) nhưng vì hứa sẽ không làm hại đến cô nữa nên anh ta sẽ cố gắng kiềm chế suy nghĩ đó. Nghĩ mà xem, ai lại thấy được hạnh phúc khi bên cạnh mình là người có tâm lí sát nhân mãnh liệt như vậy; nhưng may mắn người Trần Thù Quan yêu là Mạnh Sơ và cũng chỉ có cô ấy mới đủ bao dung cho tất cả những khiếm khuyết của anh ta, chấp nhân tin anh ta lần nữa. Nếu không phải có sự xuất hiện của Mạnh Chỉ, chắc cô ấy cũng không dễ dàng gì buông đi những đề phòng đó. Kết thúc quá hụt hẫng, vì theo mình Trần Thù Quan cần phải dùng nhiều thời gian hơn để bù đắp cho những gì anh đã lấy đi từ cô ở kiếp trước, từ công việc mơ ước đến địa vị đến trong giới và nhiều thứ khác nữa. Nhưng quá trình đọc truyện thì rất tuyệt vời, nói chung trừ phần kết thì cách triển khai rất mượt và khá logic, thêm vào đó là trình edit tài tình của Ngôn Tình Động khiến cho văn chương không bị cô đặc, lời văn êm ái đọc rất thuận miệng. Đây là bộ truyện đầu tiên đưa mình đến với Miêu và Ngôn Trình Động, mình cố gắng thả like đều hết toàn bộ câu chuyện để thay lời động viên đến bạn và thật sự mình thấy xứng đáng vô cùng, mong tương lai lại gặp bạn ở bộ truyện đặc sắc khác. Tóm lại, Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi, có nội dung chuẩn xác như tên của nó, từ kiếp trước đến kiếp này Trần Thù Quan luôn lẩn quẩn trong suy nghĩ gi.ế.t Mạnh Sơ rồi đem cô làm tiêu bản để mỗi ngày chỉ anh ta được nhìn ngắm cô; nhưng anh ta lại khao khát tình yêu ấm áp và sự nồng nhiệt của cô hơn cả, muốn cô gái nhỏ mãi mãi là bé ngoan dưới cánh chim to lớn của mình – không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đặc biệt là Tần Tắc (nên phần ngoại truyện một lần nữa cho anh ta được như ý nguyện). Mọi người hãy đọc đi vì khum làm mọi người thất vọng đâu, mình từng đọc qua nhiều bộ ngôn tình mà cụ thể là độc chiếm văn, có thể nói Trần Thù Quan không khác biệt so với nam chính nào, nhưng Mạnh Sơ thì ngoan cường không thua kém cô gái nào; và tình yêu của họ thì vặn vẹo, khác lạ không kém mối tình thăng trầm của bất kì ai. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc review của mình.   Mời các bạn mượn đọc sách Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi của tác giả Bần Tăng Ái Hát Tửu.
Suỵt, Dưới Lầu Có Người!
Tên: Suỵt, dưới lầu có người! Tác giả: 猪里猪气 Dịch: Góc nhỏ của Shmily Raw: Blooming gõ truyện tình --------- "Suỵt, im lặng, dưới lầu có người." Khi tôi đang ngủ say, bạn trai bất ngờ bịt miệng tôi. Khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ của anh ấy trong bóng tối. Hai tay anh ôm chặt lấy tôi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hiển nhiên là anh rất căng thẳng. Tôi liếc nhìn đồng hồ báo thức ở cạnh giường, đã là một rưỡi sáng. Chúng tôi sống trong một căn hộ thông tầng, cửa là khóa bằng mật mã, dưới sảnh được bảo vệ canh gác 24/24. Nhưng bây giờ, bạn trai của tôi lại nói với tôi rằng có người nào đó ở dưới tầng. *** Cửa phòng vẫn đóng, nhưng không khóa. Tôi nhìn thấy một tia sáng le lói qua khe cửa. Cả hai chúng tôi đều có một chút bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, vì thế trước khi đi ngủ sẽ luôn kiểm tra xem đèn dưới lầu có bị quên tắt hay không. Trước khi đi ngủ, tôi còn nhớ rõ là tôi đã tự tay tắt đèn rồi. Thế mà bây giờ, bên dưới lại đang bật đèn. Trộm sao? Không, trộm nào mà lại bật đèn một cách công khai như vậy. Có thể là một vụ cướp? Hay là một kẻ giết người hàng loạt chăng? Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi ngay lúc này. Bạn trai nói thầm với tôi là anh ấy sẽ đi ra khóa cửa. Nhưng có một vấn đề ở đây, đó là muốn khóa cửa phải tra chìa khóa vào ổ. Muốn làm như thế, trước tiên phải đứng dậy mở cửa, rút chìa bên ngoài rồi sau đó cắm chìa, khóa lại. Điều này chắc chắn sẽ gây ra tiếng động. Tôi lo lắng toát mồ hôi. Tất nhiên, tôi đã lập tức báo ngay cho cảnh sát thông qua tin nhắn. Cảnh sát nhanh chóng trả lời tôi, họ sẽ tới, nhưng phải mất nửa tiếng nữa. Căn hộ này là tôi và bạn trai thuê. Chúng tôi không thêm WeChat hay có số điện thoại của nhân viên bảo vệ ở tầng dưới. Nửa tiếng sau đó, rất có thể khi bạn trai tôi mở cửa, người ở dưới tầng sẽ chú ý tới. Nửa tiếng, đủ lâu để hắn giết cả hai chúng tôi. Tôi nắm chặt tay bạn trai, khuôn mặt ngập tràn sự lo lắng hoảng loạn. Bạn trai tôi cũng rất lo lắng, môi run run nhưng vẫn vỗ nhẹ vào tay tôi. Tôi nhìn bạn trai mình đang thận trọng đi về phía cửa, đầu tiên, anh ấy nằm xuống, thông qua khe cửa nhìn ra ngoài, sau đó lắc đầu với tôi và nói bằng khẩu hình rằng hiện tại không có ai ngoài hành lang cả. Tôi không hề thở phào nhẹ nhõm, cả sống lưng căng thẳng, vểnh tai lên nghe ngóng từng động tĩnh dưới lầu. Có một tiếng động nhỏ ở tầng dưới, nghe có vẻ kỳ lạ, giống như là dùng móng tay cào thứ gì đó. Sau đó là tiếng vali mở khóa, người bên dưới đang lục lọi vali. Nhưng thứ trong vali chỉ là quần áo tôi mang theo vào chuyến công tác tuần trước mà thôi, tôi không có thời gian xếp lại, trong đó cũng không có thứ gì đáng giá cả. Bạn trai mở cửa, nhanh chóng rút chìa rồi đóng cửa khóa lại. Cả hai chúng tôi đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không tránh khỏi vẫn gây ra tiếng động nhỏ. Tôi chỉ có thể hy vọng trong tuyệt vọng rằng người đàn ông ở dưới tầng không nghe thấy. Nhưng thật không may, hắn dường như đã nghe thấy nó. Bởi vì chúng tôi đã nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang. Cộp cộp cộp. Bước chân có lực, hẳn là đàn ông. Tôi kiểm tra thời gian, còn 25 phút trước khi cảnh sát tới. Và ở đây chúng tôi không có bất cứ bạn bè hay hàng xóm nào có thể giúp đỡ được. Bạn trai tôi giấu tôi dưới gầm giường để trốn. Trước đây chúng tôi có nuôi mèo, để ngăn không cho mèo chui xuống gầm giường, chúng tôi đã mua một tấm ván bao quanh gầm giường lại. Bạn trai tôi tháo một tấm trong đó ra rồi bảo tôi vào đó. Tôi cầm điện thoại, run rẩy đi vào. Lúc này, vẫn còn 20 phút trước khi cảnh sát tới. Và chúng tôi đều nghe rõ rằng, tiếng bước chân đột ngột dừng lại, như thể đang đứng trước cửa phòng chúng tôi vậy. 2. Tim tôi thắt lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động ngoài ý muốn. "Sơ Sơ?" Nghe giọng nói này, tâm trạng tôi giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy, tôi đột nhiên thả lỏng tinh thần đang căng chặt ra. Tôi rất quen thuộc với giọng nói này, đó là giọng nói của bạn thân khác giới của tôi, Hà Trạch. Cậu ấy là cảnh sát giao thông. Là bạn thân nhất của tôi, Hà Trạch cũng quen biết bạn trai tôi. Trước kia khi còn nuôi mèo, Hà Trạch thường giúp chúng tôi cho mèo ăn mỗi khi chúng tôi đi công tác. Vì thế, cậu ấy cũng biết mật khẩu vào nhà của chúng tôi. Mặc dù tôi không biết tại sao Hà Trạch lại chọn tới vào lúc này mà không chào hỏi gì trước, nhưng trái tim tôi vẫn nhẹ nhõm đi rất nhiều. Khi tôi chuẩn bị chui ra khỏi gầm giường, tôi nghe thấy Hà Trạch nghiêm túc nói: "Sơ Sơ, Lục Ngôn có ở trong phòng không?" Lục Ngôn là tên bạn trai tôi. Tôi vừa định trả lời thì một bàn tay đột nhiên đưa ra bịt miệng tôi lại. Là Lục Ngôn. Mời các bạn mượn đọc sách Suỵt, Dưới Lầu Có Người! của tác giả Zhihu.
Hẹn Ước Nhân Gian
Văn án:   Công chúa nhỏ thẹn thùng thủ lễ, khóc sướt mướt gả thấp cho tướng quân biên cương. Vốn tưởng rằng phải lấy một gã lưng hùm vai gấu, đầu báo mắt chó sói, ai ngờ khi khăn trùm được vén lên, thiếu niên mặc y phục đỏ, mắt như sao sáng, mặt như quan ngọc, đang cười hì hì nhìn mình.   Công chúa: “Hức… Ai?”   Không phải là yêu quái ăn thịt người chứ?   Đời này, hắn hào hoa phong nhã, giương cung cầm kiếm, là một tướng quân trẻ tuổi mang quân đi mở mang bờ cõi, vì muốn gia đình bình an, liền xin cưới công chúa, vốn muốn cùng nàng tương kính như tân. Nhưng không ngờ sau khi mở khăn trùm ra, bỗng chốc động tâm, vì nàng nguyện yêu trọn đời. Phu thê thiếu niên, nắm tay đến bạc đầu.   “Tình Lan, ta nằm mơ.” Bộ Khê Khách nói, “Trong mơ ta chết, nàng khóc rất thương tâm. Ta nói muốn nàng sống khỏe mạnh, không nên nhớ nhung ta. Trong mơ thấy nàng đau thương rơi lệ, ta rất không cam lòng.”   Tình Lan nói: “Mơ ngược với thực, chàng sẽ sống rất lâu.”   Bộ Khê Khách cười nói: “Được, đời này, ta và nàng sẽ thật dài thật lâu, vĩnh viễn ở cùng nhau.”   Tiêu Tình Lan vốn là một vị công chúa ở kinh đô được mẫu hậu và huynh trưởng Hoàng đế thương yêu, là viên ngọc trên tay của tiên đế bỗng chốc bị một tên tướng quân biên thùy gửi thư xin thú về làm thê. Từ cành vàng lá ngọc, sống trong nhung lụa vàng son nàng bỗng chốc phải gả về biên quan, nơi mà chỉ đi đường cũng mất hàng tháng ròng mới đến nơi.   Vốn dĩ Tình Lan nghĩ vị tướng quân con lai Hạ tộc kia là một tên lưng hùm vai gấu, thô bỉ kệch cỡm như những vị tướng khác nàng đã thấy, cái dạng cánh tay sẽ to bằng cái eo của nàng ấy. Nhưng sự thật thì không phải như vậy, khi được diện kiến phò mã của mình, Tình Lan đã dẹp hết những suy nghĩ vẩn vơ kia.   Bộ Khê Khách không hề như nàng tưởng tượng.   Bộ Khê Khách xuất thân nhà binh, phụ thân là Đại tướng quân cai quản binh lính tại vùng biên thùy Yến Xuyên, mẫu thân là Tộc trưởng Hạ tộc, mang trong người dòng máu lai Lương - Hạ.   Bộ Khê Khách tuy là một dũng tướng thiện chiến trên sa trường nhưng lại có dáng vẻ thư sinh, “công tử như ngọc”, môi hồng răng trắng, không hề có dáng vẻ “hổ báo cáo chồn”, “một cái miệng ăn cơm, một cái miệng để ăn thịt người” như Tình Lan suy nghĩ, trái lại còn phù hợp với hình tượng phu quân trong mộng của nàng nữa.   Từ lần đầu tiên vén khăn trùm đầu của công chúa, Bộ Khê Khách đã biết nàng chính là tình yêu của đời mình, không phải vì nhan sắc, không phải vì quyền thế, chỉ vì Tình Lan mang đến cho hắn một cảm giác: kiếp này mình phải yêu thương bảo vệ nàng chu toàn - như kiếp trước đã từng.   Truyện có đan xen vài yếu tố “tiền kiếp” khi đó hai người vẫn yêu nhau, vẫn hạnh phúc bên nhau nhưng chung quy vẫn còn nhiều tiết nuối thì ở kiếp này, dù họ không nhớ được kiếp trước ra sao nhưng những tiếc nuối đó đã được bù đắp.   Với thiết lập tính cách nhân vật là một vị công chúa thẹn thùng tuân theo quy củ với tướng quân mặt dày không màng quy tắc miệng lưỡi thế gian, truyện chắc chắc sẽ mang lại cho người đọc nhiều cảm xúc mới lạ, mà hơn hết là ngọt ngào đến không có lối ra.   Với cốt truyện nhất kiến chung tình thì xuyên truyện là quá trình Bộ Khê Khách yêu thương nâng niu Tình Lan, dùng tình yêu của mình bù đắp cho việc nàng phải gả tha hương, xa rời vòng tay của Hoàng đế ca ca cùng mẫu hậu, xa rời sự phồn vinh thịnh vượng của Hoàng đô, để Tình Lan không cảm thấy lạc lõng hay u buồn.   Nói thì nghe rất có thẩm mỹ và nội hàm, tuy nhiên đối với mình truyện chỉ gói gọn trong hai từ “NGƯỢC ĐÃI”- Đúng vậy, chính là ngược đãi cẩu FA.   Với hành động quan tâm ân cần tinh tế và trình độ lời ngon tiếng ngọt của Bộ Khê Khách xuyên suốt cả truyện, đọc vừa thích vừa buồn. Thích vì vốn là team mê truyện sủng ngọt, truyện đúng gu và đúng loại mình luôn tìm kiếm. Còn buồn là buồn cho thân phận bèo dạt mây trôi vườn hồng mở cửa 24/7 nhưng không ai thèm vào, xem người ta ân ân ái ái mà trong lòng nước mắt chảy thành sông.   Bên cạnh câu chuyện của hai nhân vật chính ân ân ái ái đó, mình vô cùng ấn tượng với tiểu muội của Bộ Khê Khách, thường gọi là Kiểu Kiểu. Kiểu Kiểu có một biệt tài xuất hiện vô cùng đúng lúc, làm cho mình mỗi khi đọc đến đoạn ngọt ngào lại nơm nớp lo sợ Kiểu Kiểu sẽ xông ra, dùng khả năng ngây thơ vô số tội của mình mà phá đám.   Kiểu Kiểu là một nhân vật không thể bỏ qua của truyện, một tiểu cô nương có thể đem còi thổi ù tai phụ thân mình, dẫn công chúa tỷ tỷ leo tường ngắm tướng công, cũng có thể trù ẻo ca ca mình động phòng bất thành.    Và thật sự Kiểu Kiểu trù ẻo linh nghiệm, Bộ Khê Khách phải trải qua biết bao nhiêu chuyện mới viên mãn được với kiều thê nhà mình. Tuy nhí nhảnh hoạt bát nhưng Kiểu Kiểu dù sao vẫn là một cô nương nhỏ tuổi, dễ lừa và dễ bị dọa, nghịch ngợm nhưng lại sợ bị ca ca đánh, rồi gãy răng cũng khóc bắt đền - đều tại ca ca nguyền rủa nhổ răng mình. Nói chung là đáng yêu cực kì.   Kết cục của truyện là một cái kết vô cùng viên mãn cho các nhân vật của truyện, phu thê Bộ Khê Khách - Tình Lan sau những thăng trầm chiến loạn lại hạnh phúc với nhau, hai nhi tử của họ cũng không phụ sự kì vọng của mọi người, hứa hẹn một tương lai quân lâm thiên hạ. Còn cô nương Kiểu Kiểu ngáo ngơ nghịch ngợm ngày nào cũng tìm được một lang quân có thể bao dung yêu thương nàng, cùng nàng rong ruổi khắp nơi . Ban đầu mình đọc “Hẹn ước nhân gian” là do tên truyện hay, nhưng khi đọc xong ấn tượng của mình là truyện cũng rất hay, chất lượng edit tốt và các nhân vật cực kỳ dễ thương. Truyện là một lựa chọn tốt cho các bạn yêu sủng thích sắc, muốn tìm một hố ít thăng trầm để đọc giải trí đó ạ.   ______________   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Cỏ Chiêu Nghi *** Mồng ba tháng Chín năm Đinh Dậu, tướng quân trấn thủ Yến Xuyên Bắc Cảnh - Bộ Cố và con trai Bộ Khê Khách dẫn 10 vạn binh mã, cùng với Nhã Minh thành đánh lui 30 vạn đại quân Nguyệt Ngạn tộc, mối nguy Bắc Cảnh của Đại Lương được hóa giải.   Mười chín tháng Chạp năm Đinh Dậu, Bộ Cố đưa theo hạ lễ tới hoàng đô chúc mừng tân đế đăng cơ, được tân đế phong làm Đại tướng quân, phong con trai Bộ Khê Khách làm Phiêu Kỵ tướng quân.   Hai mươi mốt tháng Chạp, tân đế phong tam công chúa Tiêu Tình Lan làm Hòa Uyển công chúa, gả cho Phiêu Kỵ tướng quân Bộ Khê Khách.   Mồng bảy tháng Sáu năm Mậu Tuất, Bộ Khê Khách lấy được thủ cấp đại hãn Cam Đạt của Nguyệt Ngạn tộc, thu hồi đất ba thành Bắc Cảnh bị mất, rồi thừa thắng truy kích khiến Nguyệt Ngạn tộc phải bỏ vương thành Da Đô, lui về Tiểu Lâu Lan ở Nhung Châu, không dám xâm phạm biên giới Đại Lương nữa.   Hai mươi mốt tháng Bảy, phủ công chúa ở Nhã Minh thành được xây xong.   Hai mươi hai tháng Tám năm Mậu Tuất, Hòa Uyển công chúa được Lễ bộ thượng thư Phó Tề tháp tùng, rời khỏi hoàng đô.   Mồng ba tháng Chín, đội ngũ đưa dâu đến biên giới Yến Xuyên.   Sau khi đội đưa dâu qua thành quan thứ nhất của Bắc Cảnh, Vu ma ma bước chậm tới, nhắc nhở Tình Lan che lại khăn voan trên đầu.   Gần một tháng ròng đường sá xa xôi, ăn không ngon, ngủ không yên, cộng thêm sự bất an trong lòng, sắc mặt Tiêu Tình Lan tái nhợt như tờ giấy.   Vu ma ma liếc vào xe rồi vội vàng gọi người hầu tới dặm thêm son phấn.   Tiêu Tình Lan thừa dịp nghỉ ngơi, lén nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt nàng là một mảnh vắng lặng, cát vàng nối tiếp cát vàng, sắc trời ảm đạm, hoàn toàn không có chút sức sống nào.   Càng về phía Bắc càng hoang vắng.   Vùng đất hoang dã này chính là nơi về sau nàng phải sinh sống lâu dài.   Người hầu dặm son phấn xong xuôi rồi chỉnh lại khăn voan cho nàng, chiếc khăn màu đỏ đội xuống sao mà nặng trĩu.   Tiêu Tình Lan khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy chua xót, lại thấp thỏm.   Vu ma ma nghe thấy, lòng thắt lại, rồi cũng thở dài hai tiếng, an ủi nàng: "Điện hạ đừng sợ, thân phận người tôn quý, nếu phò mã vô lễ, có lão nô ở đây, tuyệt không để hắn phạm thượng tới công chúa."   Tiêu Tình Lan rũ mắt, khóe miệng hơi giật giật, muốn than thở nhưng sợ Vu ma ma nghĩ nhiều, chỉ đành nhịn xuống.   Môi nàng khẽ mở, giọng nhỏ nhẹ, "Ma ma, lời này đừng nên nói nữa."   Nếu nàng đã phải gả cho vị tướng quân thô tục vô lễ kia, ma ma cứ khăng khăng muốn lôi uy nghi hoàng gia ra thì có ích lợi gì chứ?   Xa giá bỗng nhiên dừng lại.   Một lát sau, Lễ bộ thượng thư Phó Tề đến trước xe nàng, nói: "Điện hạ, phía trước là sứ giả tiếp thân mà Bộ tướng quân phái đến trước, phải dựa theo phong tục phương Bắc, làm chút nghi thức kính thần cầu phúc đã."   Vừa dứt lời, Tiêu Tình Lan liền nghe được ba tiếng roi ngựa giòn giã cách đó không xa, tiếp đó là tiếng la hét thô lỗ.   "Ô —— Hung thần cút đi, phúc thần hạ xuống! Hồ tiên hồ tiên, mở đường cho tân nương!"   Ngay sau đó là một trận gào khóc loạn xạ và rống to.   Phó Tề sợ nàng không hiểu, giải thích: "Mẫu thân của Phiêu Kỵ tướng quân là người Hạ tộc, đây là lễ Hạ tộc đuổi quỷ mời hồ thần, có ý tốt, công chúa đừng sợ."   Tiêu Tình Lan im lặng, sửng sốt một hồi rồi mới đáp: "Ta biết rồi."   Đúng rồi, vị Phiêu Kỵ tướng quân nàng phải gả mang nửa dòng máu dị tộc.   Nghe nói Hạ tộc kia cũng giống Nguyệt Ngạn tộc, là vu tộc ở phương Bắc, sống hoang dã.   Đám sứ giả tiếp thân phía trước gào nháo một lúc lâu, nghi thức mời thần mới kết thúc.   Mấy vị sứ giả đeo mặt nạ hồ ly đập vỏ rùa, nhảy cẫng lên hoan hô một hồi. Sau khi được thông báo có thể đi, xe mới lại chuyển bánh.   Tình Lan vừa mới thở phào, cung nữ Oanh Ca đi theo bên cạnh nàng bỗng run rẩy nói: "Điện hạ, thật đáng sợ!"   Tình Lan nghe vậy, lòng chợt trầm xuống, hỏi nàng ta: "Đáng sợ chỗ nào?"   Oanh Ca nói: "Tướng người mấy sứ giả kia to lớn, giống như gấu mặc áo giáp vậy, tay cũng to bằng eo nô tỳ rồi!"   Tiêu Tình Lan sợ hãi bấm tay, rõ là sắp khóc, nhưng vẫn cố làm như không có chuyện gì, gặng hỏi Oanh Ca: "Họ đều là... dáng vẻ kia sao?"   Oanh Ca gật đầu: "Đều là dáng vẻ đó, aiz."   Tiêu Tình Lan im lặng.   Nàng chưa từng gặp Bộ Cố, cũng chưa từng gặp Phiêu Kỵ tướng quân Bộ Khê Khách mình phải gả. Nàng mới chỉ thấy thủ cấp đại hãn Nguyệt Ngạn tộc bị Bộ Khê Khách chém xuống. Đó là một khuôn mặt lớn, râu ria mọc xồm xoàm, mắt to gồ lên như chuông đồng, hàm răng đen sì trông giống lão yêu quái hắc phong ăn thịt người, vô cùng xấu xí.   Khi đó, nàng nghe những tiểu thái giám kia nói, ở phương Bắc, gió tựa như đao, nước cứng đến nỗi có thể rèn sắt, còn có rất nhiều chó sói hoang. Cho nên người nơi đó đều có bộ dạng còn dọa người hơn cả sói, nếu không thì không thể sinh tồn được.   Tiểu thái giám nói: "Bộ Đại tướng quân tuy là người Đại Lương chúng ta, nhưng lớn lên ở Bắc Cảnh, lại cưới nữ nhân Hạ tộc của Bắc Cảnh, nô tài nghĩ, sợ là Bộ tiểu tướng quân sẽ mang dáng vẻ hung ác dọa đến cả sói như vậy..."   Ý nói rằng công chúa đừng ôm ảo tưởng nữa.   Lúc ấy, nàng còn không cam lòng, cố giữ một chút hi vọng nhỏ nhoi: "Nghe hoàng huynh nói... Phiêu Kỵ tướng quân còn trẻ, mới hai mươi tuổi, cũng chưa lập gia đình... Có lẽ Phiêu Kỵ tướng quân sẽ... bình thường hơn yêu quái Nguyệt Ngạn tộc kia một chút?"   "Sao có thể thế được!" Tiểu thái giám phất tay một cái, "Chủ tử, người đừng trách nô tài nói thẳng, thân mẫu Bộ tiểu tướng quân là người Hạ tộc đấy. Tuy Hạ tộc và Nguyệt Ngạn tộc là kẻ thù truyền kiếp, nhưng ngược lại mấy đời trước, bọn họ xuất thân là vu tộc ở cùng một nơi, cùng tông cùng giống, đều là man nhân Bắc Cảnh. Chủ tử thấy thủ cấp đại hãn Nguyệt Ngạn tộc rồi chứ? Tưởng tượng xem tướng mạo người Hạ tộc kia, chỉ sợ cũng không kém Nguyệt Ngạn tộc là mấy. Nô tài nghe nói nữ nhân Hạ tộc ấy à, người nào cũng như núi, tay to chân to, cánh tay như sắt, có thể siết chết một con sói lớn bằng người! Hơn nữa, nô tài may mắn được thấy sườn mặt của Bộ Đại tướng quân, Đại tướng quân cũng hùng dũng như núi vậy... Chủ tử, thân phụ mẫu đều như vậy thì ít nhất Bộ tiểu tướng quân cũng cường tráng thế này!"   Tiểu thái giám khua chân múa tay, vẽ ra một tòa núi lớn gấp hai, ba lần Tiêu Tình Lan nàng.   Tiêu Tình Lan kinh sợ tròn mắt, nấc lên một cái.   Tiểu thái giám hứng thú bừng bừng, tiếp tục nói: "Chủ tử à, các tướng sĩ trấn thủ biên cương nếu không có dáng vẻ kinh người như thế, sao có thể đánh lui được đám man nhân Nguyệt Ngạn tộc ăn thịt uống máu người kia?"   Tiêu Tình Lan lấy quạt che miệng, lần này, nàng dè dặt nấc một cái.   Lúc nàng còn thiếu nữ hoài xuân, từng mơ thấy một nam nhân thần bí, dù không rõ mặt nhưng cũng biết là vô cùng tuấn tú. Sau mấy lần mộng đứt quãng, nàng cảm thấy phu quân sau này của mình chắc cũng cao như người trong mộng vậy, mặt mũi thanh tú, tuấn mỹ vô cùng.   Đáng tiếc, năm mười bảy tuổi, hoàng huynh lại nói người nàng phải gả là Phiêu Kỵ tướng quân ở Yến Xuyên, Bắc Cảnh. Chó sói của thảo nguyên... chặt đầu đại hãn Nguyệt Ngạn tộc làm sính lễ cưới nàng,   Mặc dù tám phần biết phò mã của mình sẽ như yêu quái mang tướng mạo hung ác, lưng hùm vai gấu, nhưng Tiêu Tình Lan vẫn ôm hai phần hi vọng hắn không... "chó sói" như vậy.   Thế mà hôm nay, miêu tả của Oanh Ca đã khiến cho hai phần hi vọng của Tiêu Tình Lan vỡ vụn.   Đến cả sứ giả tới tiếp thân cũng to lớn như gấu vậy thì nàng còn trông cậy gì nữa.   Tình Lan thầm thở dài, đánh nát hình tượng người trong mộng mơ hồ ở đáy lòng, nhắm mắt cam chịu số phận.   Mời các bạn mượn đọc sách Hẹn Ước Nhân Gian của tác giả Phượng Cửu An.