Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

VĂN ÁN Câu chuyện tình yêu của tổng giám đốc xã hội đen và sát thủ đứng đầu thế giới. Cô, ở ngoài sáng là cô vợ yêu quý của tài phiệt cực giàu trên thế giới, không có ai biết vị tổng giám đốc đẹp trai trong mắt người ngoài thì lãnh khốc vô tình lại chỉ yêu thương cô vợ của anh, nâng niu trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Trong tối, cô là sát thủ đứng đầu thế giới, thuật thôi miên, thuật ám sát, thuật vật lộn, kỹ thuật xâm nhập máy vi tính và kỹ thuật chế tạo súng lại làm cho người ta khó lòng phòng bị, giết người ở trong vô hình, là một trong những sát thủ mà người đời không muốn chọc vào nhất. Anh, ngoài sáng là tổng giám đốc anh tuấn nhất, giàu có nhất trên thế giới, bị người ngoài đồn là lãnh khốc vô tình, lại chỉ yêu vợ mình, chỉ cần cô muốn, anh không tiếc sinh mạng cũng muốn tặng cho cô. Trong tối, anh lại thống lĩnh băng xã hội đen mạnh nhất thế giới... ★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★ Đoạn trích: Trong một biệt thự tao nhã tinh xảo, một cô gái nằm một cái đồng hồ quả lắc huơ qua lại trước mắt một người đàn ông, giọng nói êm ái từ từ vang lên: "Bây giờ anh mệt chết đi. . . . Mệt chết đi. . . Rất muốn ngủ. . . Muốn ngủ." N giây sau, một người đàn ông nhắm hai mắt lại như cô mong muốn, ngã ở trên giường lớn hoa lệ. "Ông xã? Ông xã?" Cô gái nhẹ giọng gọi người đàn ông nằm ở trên giường, người đàn ông giống như ngủ hết sức ngọt ngào, không có chút phản ảnh với giọng nói của cô vợ anh yêu nhất. "Hì hì, xem ra thuật ru ngủ của mình có tiến bộ, ông xã, thật xin lỗi, em muốn đi ra ngoài một lát, sẽ trở về thật nhanh, hì hì. Em đã xin phép anh rồi, như vậy không phải là lén ra ngoài nhé!" Một cô gái nhỏ đắc ý nói, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán người đàn ông. Một giây sau, một bóng dáng nhỏ nhắn giống như là con thằn lằn, từ một cửa sổ lưu loát trợt xuống vách tường, từ từ biến mất trong đêm đen.. Sau một giây đồng hồ, người đàn ông anh tuấn vốn ngủ say ở trên cái giường xa hoa mở ra tròng mắt như chim ưng, làm cho người ta trầm mê trong tròng mắt đen xinh đẹp. Nghe đồn có một buổi tối, toàn thể anh em trong bang Hắc Ưng - băng xã hội đen mạnh nhất thế giới đều ra ngoài. Nghe đồn hành động lần đó khiến chính khách nhân sĩ toàn thành đều kinh sợ, chỉ sợ sơ ý đắc tội đại ca bang Hắc Ưng, khiến bọn họ biến mất; Nghe đồn hành động lần đó chỉ vì bảo vệ bọn họ vợ yêu của bang chủ anh minh nhất; Nghe đồn là chuyện thường xảy ra... _____???? P/s : Trong list truyện này toàn sủng không ngược nên mình không nói nhiều nhé ^^ Nam chính là xã hội đen , nữ chính cũng vậy nhưng không mạnh bằng nam chính ???? Trong truyện này tội nhất là nam chính . Nuông chiều nữ chính mọi thứ . Hai người cưới nhau được 2 năm nhưng nữ chính lại không thích có con ( lý do vì họ còn trẻ ???? ) Vâng mình rất bức xúc , nam chính rất muốn có con và nhiều lần muốn nói nhưng lại sợ nữ chính buồn ???? Nữ chính hơi ích kĩ ( theo mình là như vậy ) và có nhiều hành động thấy không thích . Nam chính sủng nữ chính tận trời . Mặt lạnh với tất cả mọi người trừ nữ chính . Đọc mà thích nhất sử tử  mấy tiểu tam bên nam chính ???? Nếu bạn nào thích hãy nhào vô nào . Truyện này không nhàm chán hay nhạt gì đâu nha mấy tình yêu ???? Có nhiều bạn cũng hỏi mình là 3s là gì ? 3s là từ viết tắt của Sắc - Sủng - Sạch nha ???? *** Nếu bạn nào đã đọc Vợ yêu của tổng giám đốc xã hội đen thì ắt hẳn còn nhớ hình ảnh của cặp nam – nữ cường trong truyện. Khá nhiều bạn khi chưa đọc truyện còn lầm tưởng Vợ yêu của Tổng giám đốc xã hội đen và Người yêu của tổng giám đốc xã hội đen là cùng một chuyện, mình đính chính là không phải nha! Nữ chính trong bộ Người yêu của tổng giám đốc xã hội đen Thủy Băng Nhu được ví như một thiên thần không cánh, cô ngây thơ dịu dàng, cô đôn hậu ngọt ngào. Không còn là hình tượng một nữ sát thủ cường hãn mạnh mẽ, thân phận ẩn chứa nhiều bí mật, Thủy Băng Nhu là cây kẹo ngọt đúng nghĩa. Cô dưới sự che chở của Hoàng Phu Tuyệt chưa từng chịu chút thương tổn nào, thậm chí ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài cho đến năm cô 18 tuổi. Hoàng Phu Tuyệt – tổng tài tối cao của tập đoàn “Thánh Hoàng”, cũng là “con rùa vàng” trong mắt mọi phụ nữ, một trong mười tài phiệt giàu có quyền lực nhất thế giới. Anh nắm trong tay quyền sinh sát, không chỉ là tổng tài máu lạnh, Hoàng Phu Tuyệt còn là thủ lĩnh thần bí của giới hắc bang. Được miêu tả với vẻ bề ngoài đến thần tiên cũng phải ghen tỵ, Hoàng Phu Tuyệt quả nhiên là viên đá quý lấp lánh mà sắc lạnh. Năm 10 tuổi, Thủy Băng Nhu được Hoàng Phu Tuyệt đưa về từ cô nhi viện, từ đó cô sống trong tình yêu và bao bọc quá mức kỹ lưỡng của anh. Hoàng Phu Tuyệt đới cả thế giới lạnh lùng hờ hững, nhưng lại sủng Thủy Băng Nhu đến hết thuốc chữa, trên đời này, người có thể lọt vào ánh mắt anh chỉ có cô. Còn Thủy Băng Nhu cũng tuyệt đối chung thủy với Hoàng Phu Tuyệt. Kể từ thời điểm anh đón cô về lâu đài 8 năm trước, anh đã nguyện thề suốt đời yêu anh không thay đổi. Nhiều tình tiết mới trong Người yêu của tổng giám đốc xã hội đen được mở ra vào giai đoạn Thủy Băng Nhu 18 tuổi. Một cô gái trong độ thanh xuân đẹp nhất, quanh quẩn trong một tòa lâu đài, ước mong của cô là được ra ngoài, được đến trường học tập như bao nhiêu người ngoài kia. Mặc dù Hoàng Phu Tuyệt rất tốt, thuê gia sư toàn người có năng lực đến dạy cô nhưng Thủy Băng Nhu lại không hề có người bạn nào, cô muốn được trải nghiệm thế giới. Hoàng Phu Tuyệt, vì quá yêu Thủy Băng Nhu, anh lo sợ thế giới giả dối ngoài kia sẽ làm thương tổn bảo bối của anh, nên khi nghe đề xuất của cô, anh khồn khỏi bận lòng. Lo lắng của Hoàng Phu Tuyệt không phải không có căn cứ. Anh ngoài là một tổng tài trên thương trường, bốn phía còn có kẻ thù đầy rẫy, còn Thủy Băng Nhu quá thiện lương đơn thuần. Thế nhưng anh không thể khước từ thỉnh cầu của cô, ai bảo anh yêu cô chứ! Quân Tử Hữu Ước đã thành công ngay ở cách xây dựng hai bối cảnh đối lập trong tác phẩm của mình. Tại lâu đài, Hoàng Phu Tuyệt chính là vị vua tối cao, Thủy Băng Nhu là thiên sứ đầy quyền lực. Tất cả người hầu từ trên xuống dưới đều yêu quý cô chủ nhỏ của bọn họ. Một không gian sống quá mức hoàn hảo và đáng mơ ước. Còn ở ngoài thế giới, ngay từ khi Thủy Băng Nhu lấy thân phận bình thường để nhòa nhập, đã gặp không ít những trắc trở và dối trá. Với vẻ ngoài say lòng người của mình, Thủy Băng Nhu bị ganh ghét và hãm hại, người bạn thật tâm duy nhất với cô là Lý Hiểu Huyên. Một cô gái mỏng manh và đơn thuần, thoát ra khỏi đôi cánh vững chãi của Hoàng Phu Tuyệt phải làm cách nào để đứng vững? Mình cực thích nhân vật Hoàng Phu Tuyệt trong Người yêu của tổng giám đốc xã hội đen, và chắc cũng chỉ có trong mơ mới đào ra được một người đàn ông cực phẩm đến mức này. Anh luôn luôn theo dõi từng bước đi của Thủy Băng Nhu, một tổn thương nhỏ của cô anh cũng tự dằn vặt bản thân mình, tự nhận trách nhiệm về mình, phải yêu đến mức nào thì mới cố chấp đến mức ấy. Với những kẻ tơ tưởng, mơ ước người phụ nữ của anh, không một ai là có kết cục tốt đẹp; những người làm tổn hại đến cô, anh sẽ cho chúng sống không bằng chết. Quả thật Người yêu của tổng giám đốc xã hội đen là một tác phẩm bạn nên đọc. Riêng những ai mê thể loại tổng tài, hắc bang thì khỏi phải nghĩ luôn. Quan trọng là truyện này sạch, sủng, sắc đủ cả, hợp gu cho tất cả những ai mê ngôn tình. Mình đánh giá tác phẩm này 9,5/10, trừ 0,5 vì nhiều lúc nữ chính hơi yếu đuối và cả nể ^–^. *** Trong một phòng sách âm u, có một bóng dáng cao lớn đứng phía trước cửa sổ, một người đàn ông dáng vẻ một mực cung kính đứng phía sau hắn. "Chuyện nên làm đã làm xong chưa?" Giọng nói lạnh lẽo thốt ra từ trong miệng bóng dáng cao lớn trước cửa sổ, khiến cho người ta rất muốn biết rốt cuộc là như thế nào mà một người lại có thể có thanh âm lạnh lẽo đến vậy, giống như băng tuyết trên đỉnh núi, giống như muốn đem lòng người đóng băng mới bằng lòng bỏ qua. "Đều đã sắp xếp xong xuôi rồi, ông chủ" , người đàn ông già nua một mực cung kính đáp. "Ừ, trong tháng này tìm bốn nữ sát thủ thân thủ suất sắc đến ngầm bảo vệ tiểu thư, " giọng nói lạnh lẽo lần nữa vang lên."Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm." Người đàn ông già nua cung kính trả lời. Cốc cốc cốc. . . . . . Cửa phòng sách truyền đến tiếng gõ cửa. "Lui xuống đi, bảo mọi người, trước giờ cơm tối không được quấy rầy tôi." Hoàng Phu Tuyệt căn dặn. "Dạ, thuộc hạ cáo lui" , Quản gia nhận lệnh, một mực cung kính rời khỏi thư phòng, "Bác Quản gia, Tuyệt ở trong phòng sách phải không ?" Ngoài cửa phòng sách vang lên thanh âm ngọt ngào. "Đúng vậy, tiểu thư" Quản gia đáp lời vị thiên sứ này, không! Là một vị mỹ nữ tóc dài, chủ nhân giọng nói ngọt ngào——Thủy Băng Nhu, áo ngủ màu trắng hình U cổ điển, áo khoác ngủ Lace (viền tơ) tơ lụa, quanh co khúc khuỷu rủ xuống đất; dưới chân là một đôi dép tơ lụa thêu tuyệt đẹp, áo ngủ một loạt màu trắng gạo chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ —— cao quý thanh lịch, từ trên tóc ẩm ướt vài giọt bọt nước nghịch ngợm rơi xuống rơi vào trên áo ngủ liền biến mất không thấy gì nữa. "Cám ơn bác Quản gia", thiếu nữ tươi vui cười ngọt ngào với vị Quản gia, sau đó đẩy cửa đi vào trong phòng sách. Phòng sách âm u trong nháy mắt sáng lên."Tôi không phải đã nói trước giờ cơm tối không cho phép ai tới làm phiền tôi sao?" giọng nói lạnh lẽo vang lên, biểu hiện chủ nhân không vui, tốt nhất nên có một lý do, nếu không ngươi nên biết kết quả bi thảm của ngươi. "Tuyệt, anh vẫn còn đang tức giận chuyện em muốn đi học sao?" Thủy Băng Nhu dịu dàng hỏi. Hoàng Phu Tuyệt xoay người, màu đen kiêu ngạo ngông cuồng tung bay trên không trung, áo sơ mi Armani màu trắng chỉ cài ba nút, lộ ra lồng ngực tráng kiện, vô cùng hấp dẫn, ánh mắt sắc bén nhìn thấy Thủy Băng Nhu đi vào trong nháy mắt trở nên dịu dàng tình cảm như nước, giống như muốn chìm nổi trên mặt nước, dưới cái mũi kiên cường là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, môi mỏng, không che giấu được khí phách cùng uy nghiêm làm người ta sợ, nhưng Thủy Băng Nhu là một loại khác, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt cô mãi là người lương thiện nhất trên thế giới. Mắt liếc thấy tóc cô vẫn còn đang nhỏ nước, bước nhanh đi tới, ôm ngang eo cô, đặt lên cái ghế êm ái bên cạnh, sau đó xoay người đi đến tủ chứa đồ cầm lấy máy sấy bắt đầu giúp cô sấy khô tóc. "Tại sao chưa sấy khô tóc đã chạy lung tung, bộ dạng như vậy rất dễ ngã bệnh, có biết hay không, " Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói.   Mời các bạn đón đọc Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen của tác giả Quân Tử Hữu Ước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt
Nếu bạn đã chán ngán với những nam chính cổ đại lạnh lùng bá đạo luôn mang theo sát khí áp bức người đối diện thì có thể bạn sẽ thích nam chính Long Trác Việt của “Nương tử, vi phu bị người bắt nạt”-Chàng ấy ngốc, nhưng thực ra cũng chỉ là quá mức đơn thuần so với thế giới đầy những mưu mô ngoài kia. Nữ chính Nhan Noãn Noãn xuyên không về Thương Nam quốc - một thời đại không có trong lịch sử, vừa mở mắt nàng đã thấy mình đang ngồi trên kiệu hoa đi xuất giá, nàng bị gả cho ngốc vương gia Long Trác Việt. Nhan Noãn Noãn là một cô gái xinh đẹp lại thông minh nhưng bên trong ẩn chứa nội tâm cuồng vọng và mạnh mẽ vô cùng. Tuy ban đầu khi biết mình phải gả cho một ngốc tử xấu xí thì đã ấp ủ kế hoạch bỏ trốn nhưng dần dà nàng bị sự ngây thơ đơn thuần và tình cảm của Long Trác Việt làm cảm động, từ đó bảo vệ phu quân là nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng từ khi xuyên không về đây. Cuộc sống vất vả ở hiện đại giúp Nhan Noãn Noãn dễ dàng thích nghi với mọi hoàn cảnh, nàng ấy xuyên không nhưng vẫn tôn trọng lễ giáo ở cổ đại, khiêm tốn và tôn kính với người cần khiêm tốn tôn kính. Nàng không như nữ chính vài truyện khác cứ đem cách sống thoải mái và không tôn ti của mình ở hiện đại mang về cổ đại. Nhưng truyện vẫn có một điểm làm mình thấy cực kì khó chịu khi ở vài chương đầu tác giả cứ cho Nhan Noãn Noãn treo câu “thân là một điệp viên nằm vùng xuất sắc nên…” trên cửa miệng, may mắn là chỉ vài chương đầu tiên lúc mới xuyên qua và là trong suy nghĩ của nàng ấy thôi, nên có thể bỏ qua lỗi nhỏ này ạ.   Lại nhắc đến Long Trác Việt, chàng ấy nổi danh khắp kinh thành nhưng không phải nổi danh vì tài hoa phong nhã hay vì nhan sắc khuynh thành mà chàng nổi danh vì là một vương gia ngốc lại xấu xí như ma quỷ, sống trong sự cười nhạo âm thầm của dân chúng Thương Nam. Nhưng ai biết được phía sau vẻ ngốc nghếch đơn thuần và tấm mặt nạ kinh sợ đó là gì phải không? ☺ Long Trác Việt với khả năng khóc thần sầu, nước mắt như thác trong chớp mắt, nín và thu hồi nước mắt nhanh như phanh xe, bao phen đã khiến Nhan Noãn Noãn thương xót đến mức dấy lên cảm giác phải làm "gà mẹ bảo vệ gà con" ?. Sự phúc hắc của Long Trác Việt thể hiện quá tự nhiên trong các câu nói tưởng vô tư ham học hỏi nhưng thâm độc vô cùng. Chàng là một nam nhân lại thích thêu thùa lại còn thêu cực đẹp khiến người đọc càng theo dõi truyện càng cảm thấy hoang mang bởi sự quái dị của Long Trác Việt. Tình cảm cuả hai nhân vật chính phát triển bình thản tự nhiên và không đắn đo nhiều, khi Nhan Noãn Noãn biết mình thích Long Trác Việt thì nàng không còn ý định rời xa nữa, còn tình cảm của Long Trác Việt thì đã rõ như ban ngày rồi. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, dù Nhan Noãn Noãn đã biết vẻ ngoài thật sự của Long Trác Việt từ lâu nhưng chuyện giả ngốc mà chàng ấy giấu nàng làm cho nàng nổi trận lôi đình. Nàng cứ như con ngốc mà chăm lo bảo vệ chàng mà chàng lại cứ vô tư giả ngốc nghếch. Nhưng mà yên tâm nha, Nhan Noãn Noãn giận dỗi bỏ mặc thì có, nhưng không có ngược nhau đâu, chỉ là phạt Long Trác Việt ôm bàn tính vào phòng tối quỳ hối lỗi và cấm không cho vào phòng thật lâu thôi :v :v Bên cạnh đó còn nhiều nhân vật phụ nhưng không phải để tạo nút thắt cho truyện mà chỉ được tác giả mời đến để tạo tiếng cười cho truyện thôi. Hoàng đế Long Cẩm Thịnh - huynh trưởng của Long Trác Việt, một nhân vật phụ quan trọng đã làm mai cho đôi trẻ, người hay bị Long Trác Việt bôi nhọ sau lưng vì ghen. Và Long Trác Việt đã bôi nhọ thành công hình tượng hoàng đế trong mắt Nhan Noãn Noãn, đó là xấu đến cực điểm: "dẫn Việt Việt đến thanh lâu, ăn không trả tiền bỏ Việt Việt lại tửu lâu…" ? Hay tên thị vệ Thiên Minh luôn bị Long Trác Việt phạt oan ức vì ghen, Long Trác Việt giả ngốc nhưng vẫn ghen ngầm kinh khủng lắm đấy. Truyện không phải là dạng hoành tráng hay đấu trí nên đọc rất thoải mái, không cẩu huyết lại không ngược nhau vớ vẩn và đặc biệt nam chính cực đáng yêu. Mà cái gì đáng yêu là mình thích hết. À mà đọc truyện này xong mình bị nhiễm luôn cụm từ “người ta”, sức ảnh hưởng hết sức sâu sắc :v. Mọi người đọc đoạn trích phía dưới để dễ hình dung vì sao mình lại thích như vậy nhé :) ------------------- Trích đoạn từ truyện: Chỉ thấy Long Trác Việt ngồi xổm xuống rồi nằm lăn ra đất, tứ chi duỗi thẳng, lăn qua lộn lại, miệng không ngừng la hét: “Oa, người ta muốn ở cùng một chỗ với Noãn Noãn, Noãn Noãn dẫn người ta đi với a, dẫn người ta đi với…” Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt khóc lóc ỉ ôi trên đất, huyệt thái dương mãnh liệt giật giật, nàng đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, khóe miệng không nhịn được giật giật theo. “Việt Việt, đứng lên đi!” Nhan Noãn Noãn nghiến răng nói. “Noãn Noãn, người ta một ngày không thấy nàng sẽ chết mất a!” Nhan Noãn Noãn chống nạnh không nói gì, từ trên cao nhìn xuống Long Trác Việt ngoan cố nằm đó nói: “Nhất định không chịu đứng dậy?” Long Trác Việt chớp đôi mắt to ngập nước, vẻ ngây thơ trong sáng khiến người ta không tài nào chống cự được. Bộ dáng ủy khuất của hắn thập phần giống nàng dâu mới bị khi dễ khiến cho Nhan Noãn Noãn không kìm được cảm giác tội lỗi. “Nàng đáp ứng người ta thì người ta mới đứng dậy!” Long Trác Việt cuối cùng cũng thôi lăn lộn, hắn không có hoa mắt nha, hắn rõ ràng nhìn thấy đáy mắt Noãn Noãn có chút ý tứ thỏa hiệp mà. Hì hì, chỉ cần hắn kiên trì thêm chút nữa, Noãn Noãn khẳng định sẽ đáp ứng dẫn hắn đến Tụ Hiền lâu mỗi ngày a! Long Trác Việt nghĩ vậy không khỏi vui sướng, nào ngờ Nhan Noãn Noãn sau một lúc nhìn hắn chằm chú bỗng dưng xoay người rời đi. “Vậy ngươi cứ nằm đó đi, ta không để ý tới ngươi nữa.” Nhan Noãn Noãn nói rồi xoay người rời đi, để lại cho Long Trác Việt bóng lưng diễm lệ của mình. Ý cười trong đáy mắt Long Trác Việt phút chốc ngưng trệ, biểu tình trên mặt dại ra, đầu óc cũng vì câu nói của Nhan Noãn Noãn mà trở nên trống rỗng. Nàng vừa mới cái gì a? Không để ý tới hắn nữa? “Oa----“ Long Trác Việt òa lên, từ trên đất mạnh mẽ nhảy dựng dậy, trước khi Nhan Noãn Noãn kịp bước chân ra khỏi cửa đã thấy hắn từ phía sau ôm chặt lấy nàng: “Ta sai rồi, Noãn Noãn không cần tức giận, Noãn Noãn không được không để ý đến người ta, ô ô ô, người ta biết sai rồi mà, ô ô ô, người ta sẽ nghe lời Noãn Noãn mà, oa oa oa…” --- Long Trác Việt mở to mắt, đôi mắt đẹp tràn đầy ngạc nhiên: “Di, Noãn Noãn, ngực của nàng vì sao lại phình to như vậy? Thật mềm, thật thoải mái a, như thế nào của người ta lại bằng phẳng như vậy?” Bàn tay to lớn của Long Trác Việt đặt trên ngực Nhan Noãn Noãn vừa sờ nắn vừa tò mò hỏi. Đôi mắt to tròn như tiểu bạch thỏ lóe lên tia sáng thuần khiết. Sắc mặt Nhan Noãn Noãn nhất thời đen lại, gân xanh cuồn cuộn nổi lên, vươn tay nắm chặt bả vai Long Trác Việt, nghiêng mình một cái quật ngã Long Trác Việt, cả thân hình to lớn của Long Trác Việt rơi trên mặt đất phát ra một tiếng ‘rầm’ vang dội, bụi đất theo đó bay lên mù mịt. Nhan Noãn Noãn trừng mắt, giận dữ hét lên: “Long Trác Việt, tên biến thái nhà ngươi!”, mắng rồi giận dữ đóng mạnh cửa phòng lại. Long Trác Việt xoa xoa mông bị đau, vội vàng đứng thẳng dậy, đập đập cửa phòng nói: “Noãn Noãn, người ta bất quá chỉ sờ ngực nàng chút thôi mà, không cần tức giận như vậy đâu. Cùng lắm người ta cho nàng sờ lại nha, muốn sờ như thế nào thì sờ a, sờ bao lâu cũng có thể nha!”, nói rồi nhanh tay cởi áo trong áo ngoài, để lộ vồng ngực rắn chắc. “Noãn Noãn, nàng mở cửa, người ta cho nàng sờ ngực nha, hắt xì…” ---- Long Trác Việt thấy nàng nhìn qua liền quăng cho nàng một cái nhìn đầy ai oán: “Ô ô ô… Noãn Noãn, nàng thật đáng giận, tối hôm qua lại khi dễ người ta… ô ô ô…” Long Trác Việt lui sâu vào góc giường, cắn cắn góc chăn, gương mặt tuấn mĩ ngập nước mắt, sở sở động lòng người. “Việt Việt, về sau ngươi chân chính là người của ta, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt!” Nhan Noãn Noãn cuốn chăn bao bọc cơ thể mình, nhích từng chút một tới chỗ Long Trác Việt, vỗ vỗ bả vai đang không ngừng run lên của hắn, trấn an. Nhan Noãn Noãn khóc không ra nước mắt, lẽ ra nàng mới phải là người khóc a, sự trong sạch cả đời nàng đều đã cho hắn hết rồi! Long Trác Việt ngẩng đầu, ngước đôi mắt trong suốt nhìn Nhan Noãn Noãn: “Thật… thật vậy sao? Nàng cam đoan sau này sẽ chỉ tốt với một mình người ta? Chỉ thích mỗi người ta thôi?” “Ta cam đoan về sau chỉ yêu thích Việt Việt, chỉ đối tốt với một mình Việt Việt!” Nhan Noãn Noãn thề thốt, trong lòng có cảm giác nhân cách của mình tụt dốc thê thảm. Nàng thủy chung không hề phát hiện nam tử có bộ dáng ủy khuất như tiểu nàng dâu trốn trong góc giường, đôi mắt mờ sương xẹt qua tia giảo hoạt. Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thương Nam quốc, mùa xuân năm một trăm mười sáu! Pháo hoa nổ vang trời, không trung vang vọng tiếng nhạc hỉ, náo nhiệt vô cùng, một chiếc kiệu hoa lộng lẫy cùng một đội ngũ rước dâu hoa lệ chậm rãi tiến tới ngã tư, tám nam tử nâng kiệu một thân hồng y chói lóa vô cùng, đoàn rước dâu vô cùng phô trương thu hút tất cả ánh nhìn của dân chúng trong kinh thành. “Này, nhà ai đón dâu vậy? Đoàn rước thật lớn, thật phô trương nha!” “Ngươi không phải người Thương Nam hay sao mà cả chuyện đại sự quốc gia như vậy cũng không biết? Hôm nay chính là ngày Hiền vương gia thú Vương phi nha!” “Thật hay giả vậy? Ngươi nói chính là ngốc tử Vương gia nửa người nửa yêu đó sao?” “Tìm khắp Thương Nam quốc này còn có thể tìm thấy Hiền vương thứ hai sao?” “Là nữ nhi nhà ai kém may mắn quá vậy?” “Nghe nói là Nhan gia đại tiểu thư của Nhan gia.” “Không có khả năng đi, Vũ Dương hầu sao có thể đồng ý gả đại tiểu thư cho gã nửa người nửa yêu lại còn ngốc không ai bằng như Hiền vương chứ? Ta nghe nói bộ dáng hắn thật sự rất kinh khủng a, tin tức của ngươi có đáng tin không vậy?” “Tin hay không là chuyện của ngươi, Nhan đại tiểu thư kia cũng chẳng khác gì phế nhân, vừa xứng với Vương gia ngốc!” “Hư, ngươi nói nhỏ chút, ở trên đường cái bàn luận chuyện của Hiền vương cùng Nhan đại tiểu thư mà không sợ rơi đầu sao?” Trong kiệu hoa, nữ tử một thân giá y đỏ thẫm, khăn hỉ trùm lên mũ phượng, tựa vào thành kiệu không nhúc nhích, giống như là đang ngủ vậy. Dưới khăn hỉ, một đôi mắt trong như nước hồ thu, lay động lòng người, hàng mi dài cong vút chớp nhẹ, đáy mắt hiện lên tia mê ly thất hồn đoạt phách. Nhan Noãn Noãn đưa tay ôm đầu. Tại sao đầu nàng lại đau thế này? Nàng vẫn còn sống sao? Làm sao có thể chứ, nàng không phải đã bị chính đồng đội của mình thương hại sao? Ký ức đau đớn lúc đó vẫn còn hiện rõ trong tâm trí nàng, nếu hắn chỉ bắn một phát súng thì nàng còn có thể tin được là mình còn sống, nhưng là nàng trúng tới mười phát lận, còn sống thì cũng thật sự quá kỳ tích đi. Nhớ lại chuyện đó nàng không khỏi cảm thấy đau lòng, quả thực là sỉ nhục cảnh đội quốc gia mà. Nàng dĩ nhiên là điệp viên nằm vùng xuất sắc nhất, rõ ràng đã sắp tiếp cận thành công thì ở thời điểm mấu chốt lại bị chính đồng đội ám hại, thất bại trong gang tấc, thật hoàn hảo là nàng chưa có chết, thù này không trả thì nàng không còn là Nhan Noãn Noãn nữa. Mời các bạn đón đọc Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt của tác giả Dạ Cát Tường.