Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dạ Hành Ca

Thiếu niên hành tẩu, đâu ngờ lạc thiên sơn, sa vào trầm luân Dung mạo thanh khiết, miết cái gió mây thay, bao kẻ kính sợ Quan ải vạn dặm lao đao, nào sợ chi phải quay đầu  Yêu quái hại người nhìn chẳng lạ, là mây mưa vần tự ắt định Khúc dạ hành ca, ta nghe cùng người *** Nàng là thiếu nữ tài năng, tựa như đóa mạn sa châu đến từ địa ngục, lãnh diễm mà rực rỡ. Chàng là thiếu niên rơi vào tuyệt cảnh phong hoa. Nàng vì báo thù mà lấy thân thử độc, bốn mùa qua đi dung mạo chưa từng thay đổi. Chàng lại vì sinh tồn mà nhẫn nhục, cam chịu trở thành nô lệ. Bảy năm sát phạt đường sinh tử, ngàn dặm máu đổ khói lửa loang Hoa nhan Tử Túc, ngàn minh Cửu Vi Cùng giương sáu cánh thẳng phương Nam Há ngờ chuyện cũ Giang Nam lại ràng tâm loạn, vào sinh ra tử nay chẳng còn đâu, mỗi người chia nhau một mảng chân trời Hương hoa sắp nhạt ráng mây sửa tan, hồng nhan nửa tận nhờ quân kéo, muốn nắm tay ngắm hoa đồng nở, lại chẳng biết phải thế nào… *** Một công tử nhà thế gia, chỉ vì tuổi trẻ bốc đồng mà bị bắt lên thiên sơn. Trải qua bao nhiêu trận đấu máu tanh, giết vô số người để có thể là một trong 2 người được chọn, để sống sót ở Ma Giáo. Một thiếu nữ chính tay giết mẹ, quy phục và đã sống trong địa ngục Ma Giáo từ khi mới 5 tuổi. Sau trận tàn sát thảm khốc ấy, công tử năm nào đã trở thành một sát thủ, được ban tên Thù Ảnh và được phân phó làm ảnh vệ của thiếu nữ tên Ca Dạ. Ca Dạ – tóc đen xõa dài trên vai, con ngươi lấp lánh tựa làn nước, thân hình nhỏ bé yếu ớt không mặc nổi quần áo, hệt như chỉ cần chạm vào sẽ vỡ vụn thế nhưng lại là một trong Thất Sát, tinh nhuệ khét tiếng của Ma giáo. Hóa ra chỉ là một cô bé lúc nào cũng dừng ở tuổi 13. Ca Dạ gần như nhốt mình trong thư phòng, không nói không rằng, chỉ đưa ra những mệnh lệnh nhưng đối xử với thuộc hạ của mình rất tốt, không như các Thất Sát còn lại coi thuộc hạ không khác gì trâu chó mà giày xéo. Gần nửa đầu câu chuyện là diễn biến tâm tư của Thù Ảnh, từ việc chấp nhận những mệnh lệnh vô lý, hiểu lầm Ca Dạ cho tới khi nam chính của chúng ta gây ra lỗi lầm không thể tha thứ. Tưởng như Ca Dạ thờ ơ, mặc kệ sống chết nhưng hóa ra Ca Dạ lại dùng cách riêng để xử lý, thu dọn tàn cuộc và cứu lấy mạng Thù Ảnh từ tay Giáo vương về. Từng mệnh lệnh ám sát được tung ra, từng âm mưu trùng trùng điệp điệp, rồi từng sự thật được bóc trần… Hóa ra sát thủ chỉ đứng sau Giáo vương và các trưởng lão lại có một quá khứ đau đớn tới như vậy, không thể tưởng tượng nổi một cô bé 5 tuổi bị phong bế ký ức, sau 11 tuổi ký ức khôi phục. Không thể tin tưởng bất cứ ai, không thể chia sẻ, không thể vùng vẫy chỉ có thể câm lặng từng bước xây dựng nên vỏ bọc, tự đầu độc chính mình để không phải phục vụ giáo vương, tự mình tắm trong mưa máu để ấp ủ kế hoạch trả thù. Hóa ra Thù Ảnh cũng có một cuộc đời đáng nhẽ rất sung sướng nhưng cuối cùng lại biến thành một kẻ giết người không biết ghê tay. Diễn biến tâm lý cũng như tình cảm của Ca Dạ và Thù Ảnh đến qua nhiều máu tanh mưa gió, cả hai người đều một mực muốn người kia sống. Ca Dạ đã cố tình để Thù Ảnh đi, đã lo mọi con đường thoát thân cho chàng nhưng chàng bất chấp tất cả quay trở lại… Nửa sau câu chuyện là Thù Ảnh dẫn Ca Dạ về Trung Nguyên sau khi Ca Dạ giết được giáo vương, trả được mối thù sâu nặng. Không giống như Ma Giáo, Trung Nguyên là những bài học về nhân tình thế thái, đối nhân xử thế, về những mối quan hệ giữa các vương tộc, thế gia, môn đăng hộ đối. Ca Dạ như lạc lõng giữa những con người này. Thực ra Ca Dạ vì muốn giết giáo vương mà đã luyện công làm tổn hại thân thể của mình tới mức kiệt cùng, nàng tự nghĩ mình không sống được bao lâu nữa và quyết định ra đi. Nam chính của chúng ta chung tình, lật từng ngõ ngách của những vùng xung quanh lên cũng không thể tìm thấy người thương. Hóa ra thân thế Ca Dạ không hề đơn giản, thế nên nam chính mới có thể không tìm ra nổi. Nhưng rồi những người có tình, có lòng sẽ trở lại được bên nhau. Nếu ai đã từng đọc Thất dạ tuyết sẽ thấy bối cảnh ở phần Ma giáo rất quen thuộc như GIáo vương, các chức vụ như Thất Sát, tứ sứ. Cách tôi luyện, phân quyền, thủ đoạn bỉ ổi như nào. Trong truyện còn liên quan tới rất nhiều nước Tây Vực trong đó có KHâu Từ… Truyện edit khá ổn, phần đầu thỉnh thoảng có lỗi chính tả xíu thôi. Tình cảm của nam nữ chính rất cảm động và đáng yêu.   Mời các bạn đón đọc Dạ Hành Ca của tác giả Tử Vi Lưu Niên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? - Tửu Tiểu Thất
Mộc Nhĩ – một cô sinh viên bình thường, theo đặc điểm tự nhận dạng của chủ nhân thì: thích tiền (có thể tham gia vào các cuộc thi chỉ vì tiền thưởng, thậm chí có thể vì tiền mà hạ thấp bản thân trước kẻ thù), cũng chỉ vì một trò cá cược mà cô có kiểu đầu không thể ấn tượng hơn: đầu trọc. Ngoại hình bình thường, không xấu cũng không đẹp, thi vào khoa hoá do tuỳ tiện điền hồ sơ, phải học khoa hoá nhưng cực ghét (và dốt) hoá. Đối đầu với một tên đẹp trai khoa quản lí, bị hắn gây ra không ít phiền phức, mà theo cô, tội của hắn đối với cô thì “trúc rừng cũng không ghi hết”. Chung Nguyên – mỹ nam khoa quản lí, là thiên tài trong nhiều lĩnh vực, kể cả lĩnh vực trêu ngươi nhân vật nữ chính – Mộc Nhĩ. Một người rất ranh ma, chuyên lừa lọc đưa người khác vào tròng nhưng cũng rất khéo lấy lòng người khác. Nguyên tắc sinh tồn của Chung Nguyên ở kí túc xá chính là bốn câu: Không tranh tài bóng rổ với Lục Tử Kiện. Không tranh tài máy tính với Lộ Nhân Giáp Không tranh tài che mắt thiên hạ với Lộ Nhân Ất Và không tranh cao thấp với Chung Nguyên …. không so sánh với hắn ta bất cứ thứ gì! (Lục Tử Kiện, Lộ Nhân Giáp, Lộ Nhân Ất – ba thiên tài, đồng thời cũng là bạn cùng phòng của Chung Nguyên) *** “Em không vào địa ngục thì ai vào” của tác giả Tửu Tiểu Thất, là một câu chuyện rất hài hước và đáng yêu về tình yêu nảy nở khi học đại học giữa “Đầu Gỗ” Mộc Nhĩ và Chung Nguyên. Mộc Nhĩ – đúng như biệt danh “Đầu Gỗ” – là một cô gái vô cùng lạc quan, sống đơn giản và không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Với mái đầu gần như trọc lốc của mình và biệt tài chơi bóng rổ, cô đã vô tình thu hút Chung Nguyên, bạn thân của người-mà-Mộc-Nhĩ-ái-mộ. Bắt đầu từ đây, chuỗi ngày gian khổ, vất vả về mặt tinh thần và thể xác của “Đầu Gỗ” bắt đầu. Không biết là vô tình hay cố ý, cứ mỗi lần Mộc Nhĩ chạm mặt Chung Nguyên là cô lại vướng vào vô số tai ương, và phải tính đủ trăm phương ngàn kế để đối phó với vị Diêm Vương tai quái có đầu óc biến thái này. Sau mỗi tình huống dở khóc dở cười, đôi bạn trẻ chầm chậm lún sâu vào cái hố của tình yêu, nhưng tiếc thay cô nàng “Đầu Gỗ” kia không có khả năng nhận ra tình cảm ngày một sâu nặng của Chung Nguyên Dù tác giả Tửu Tiểu Thất chọn một mô-típ khá cũ để khai thác, “Em không vào địa ngục thì ai vào” vẫn dễ dàng lôi cuốn người đọc và mang lại những tràng cười thả phanh bởi những tình huống rất thú vị giữa cặp đôi oan gia này. Tuyến nhân vật phụ, tam cô nương Nhất, Nhị, Tứ - bạn cùng phòng của Mộc Nhĩ, ba anh chàng cùng phòng với Chung Nguyên, phụ huynh của hai nhận vật chính góp phần tạo nên không khí sinh động suốt câu chuyện. *** Câu chuyện này kể về thời sinh viên của tôi. Trong khoảng thời gian đó, từ một con bé trong sáng và nông nổi, tôi đã trở thành cô gái trưởng thành và điềm tĩnh. Đến hôm nay, trong cuộc đời mình, tôi đã phạm hai sai lầm không thể sửa chữa. Sai lầm đầu tiên là điền nhầm vào tờ nguyện vọng chọn trường đại học, sai lầm thứ hai là đắc tội với Chung Nguyên. Nếu cần lấy câu thành ngữ để nói về sai lầm thứ nhất của tôi thì đó chính là: “Sống không bằng chết.” Nếu cần lấy một câu thành ngữ để nói về những việc mà Chung Nguyên đã gây ra cho tôi thì đó chính là: “Trúc rừng không ghi hết tội.” Song một người độc ác đến độ khiến người ta phải căm giận như anh lại là kẻ có khả năng dụ dỗ người khác và đưa họ vào tròng. Một hôm, tôi châm chọc Chung Nguyên: “Diêm Vương phái anh lên đây để hại người đúng không?” Chung Nguyên nói, vẻ mặt không hề biến sắc: “Để bớt làm hại vài người, anh sẽ chọn ra một người để hại cả cuộc đời.” Tôi: “Ý gì thế?” Anh cười toe toét, nhìn tôi nói: “Em không vào địa ngục thì ai sẽ vào chứ?” ... Mời các bạn đón đọc Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? của tác giả Tửu Tiểu Thất.
Túy Linh Lung - Thập Tứ Dạ
Túy lí hồng trần, đạm khán bán sinh cựu ngân. Linh lung giải ngữ, phiên tác nhất từ tân khúc. (Say chốn hồng trần, thờ ơ nửa mắt hoài niệm nửa đời đã qua Lả lướt câu chữ, nhấc bút viết từ đầu tiên cho tân khúc.)      Câu chuyện kể về Ninh Văn Thanh, một thiên kim thời hiện đại trong một ngày thất tình không may xuyên không về vào thân xác một cô gái cổ đại – Phượng Khanh Trần. Tại thời không này, trong lúc mơ màng giữa kiếp trước và kiếp này, bằng trí tuệ của người hiện đại và những ký ức về y thuật cao thâm của Phượng Khanh Trần, nàng dần thích ứng với cuộc sống cổ đại. Ở đây, trong lúc vô ý hữu tình, nàng gặp gỡ và quen biết với các hoàng tử và bị cuốn vào cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đầy tàn khốc ( Theo đánh giá của ta thì ngang ngửa với trận “Cửu Long đoạt vị” thời Thanh). Tài hoa của nàng nở rộ, cùng thân phận cao quý của nàng thu hút ánh nhìn từ bốn phía.              Nắm tay người mình yêu, từ bỏ con đường trở về nhà, Ninh Văn Thanh giúp chàng điều tra thân thế của mình, cùng chàng chia sẻ những cảm xúc vui buồn, đánh dẹp thiên hạ, tranh đoạt hoàng vị.   *** Tháng năm năm Đế diệu thứ bảy, Phượng thị mưu nghịch, sự bại. Cầm đầu nghịch đảng Phượng Diễn cùng con trai chém eo thị chúng, cửu tộc chuyển dời ngàn dặm. Đế lấy nhân chính, không xây nhà tù. … Tháng sáu, đế phế chế độ cửu phẩm thừa kế, thiết Lân Đài Tướng Các. Đặc biệt thủ sĩ, đề bạt hàn môn tài tuấn, bố y khanh tướng từ đó mà ra không ít. … Tháng chín, ban chiếu khuyến nông, đo đạc đồng ruộng, khuyên khóa nông tang, khinh dao bạc phú. Binh dịch phục chỉ, không đoạt vụ mùa. … Tháng mười hai, Hồ Châu Quảng An, Quảng Thông cừ thành. Hai sông liền và thông nhau, mương nhánh tung hoành, dùng hết thiên lợi, quán điền vạn mẫu. Bình nguyên Giang Đông không còn tai ương hạn lũ, năm có dư thừa. … Tháng ba Đế Diệu năm thứ tám, đế chiếu sửa [Thiên triều luật]. Bỏ đi phương pháp lãnh khốc Thánh Võ sở dụng, phế mười ba loại khổ hình, giảm tử hình chín mươi sáu điều, giảm tỷ giá tiền chảy vào bảy mươi điều, tước phồn di xuẩn, khoan nhân thận hình. … Mời các bạn đón đọc Túy Linh Lung của tác giả Thập Tứ Dạ.
Tương Quý Phi Truyện - Tô Tiểu Lương
Từ đích trưởng nữ được nhận hàng nghìn hàng vạn sủng ái đến Tương trắc phi phủ thái tử. Từ trạch đấu trong phủ thái tử đến cung đấu kinh tâm động phách trong hậu cung. Đến xem đường đường là trưởng nữ làm sao phá tan trở ngại đoạt được quân tâm. *** Trong lòng có hoài nghi, Tương Như Nhân xem phong thư cuối cùng này lại càng thấy không giống. Chữ viết của hoàng thượng nàng rất quen thuộc, cùng phía trước không có khác biệt, nhưng lại có vẻ cố ý. Hoàng Thượng sẽ không đùa giỡn kiểu này với nàng. Tương Như Nhân trong lòng càng nghĩ càng bất an, đội thuyền nam tuần đông như vậy, không có khả năng giữa đường xuất hiện đánh nhau gì đó. Mặc dù là thật sự có, tin tức này sớm đã truyền về Lâm An thành, như thế nào có thể im lặng như vậy. Nếu thật gặp chuyện không may, chỉ có thể là lúc hạ thuyền đi tuần. Tương Như Nhân tức khắc mệnh Thanh Đông đi đem bản đồ đến, dựa theo trong thư trước đó Hoàng Thượng nói đánh các dấu chấm lên từng địa phương. Nơi cuối cùng trước khi muộn ba ngày, là tới gần phía nam Lăng thành. Nơi kế tiếp, hẳn là phía dưới Lăng thành là Tây Khuyết thành. Nơi đó đã rất gần Man cùng biên giới Đại Thiên. Tương Như Nhân tính toán, thời điểm viết một phong thơ cuối cùng Hoàng Thượng hẳn là phải ở Tây Khuyết thành. Thư từ Lăng thành đã tới trễ một ngày, nói cách khác, Hoàng Thượng có thể thời điểm ở Lăng thành cũng đã xảy ra chuyện. Nàng có thể nghĩ đến chính là thư bị chặn lại, cho nên mới phải muộn một ngày. Rồi sau đó bắt chước bút tích Hoàng Thượng cứ hai ngày đưa tới một lần. Như vậy người này nhất định biết được thói quen mấy ngày này của Hoàng Thượng. Không phải người hầu hạ gần kề thì chính là quan viên tùy thân. ... Mời các bạn đón đọc Tương Quý Phi Truyện của tác giả Tô Tiểu Lương.
Ta Mới Là Sủng Phi - Cao Thượng
Mạc Yên Nhiên không thể nào ngờ rằng, chỉ nhờ giả vờ giả vịt mà đã chiếm được tấm chân tình của Thẩm Sơ Hàn, lẽ nào nàng xuyên không thật sự chỉ vì yêu đương với Hoàng Đế? Có nằm mơ cũng không ngờ Hoàng Đế là người thế này: “Khanh Khanh mau tới đây, để lang quân hôn một cái.” Bệ hạ, khí phách cao quý lạnh lùng mười phần đã nói lúc trước đâu rồi? Sau này lại phát hiện Hoàng Hậu nương nương cũng là người thế này: “Di Phi mau tới đây, bản cung muốn nghe ngươi kể mấy câu chuyện cổ tích kia.” Nương nương, đoan trang hiền lành, tươi mát thoát tục đã bàn lúc trước đâu rồi? Đừng để ý đến ta, ta muốn lẳng lặng, cũng đừng hỏi ta “lẳng lặng” là ai. *** Năm đó, khi Phong Giáng Bạch gặp Thẩm Sơ Hàn, tuyết rơi rất lớn. Nàng ra ngoài không ngờ gặp thời tiết thay đổi liền dẫn thị nữ vào ngồi trong đình. Hắn khoác áo choàng đen như mực, bởi đội tuyết đến trước mặt nàng nên đầu vai phủ đầy một lớp tuyết. Dường như không chú ý trong đình có người, khi thấy nàng cũng không nhìn thẳng mà chỉ hơi gật đầu: “Tuyết lớn đột ngột, qua đường làm phiền.” Trái tim nàng đập rất nhanh, nàng cắn môi, một lúc sau mới đáp lại: “Không ngại, công tử ngồi đi.” Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn nàng, trong nháy mắt kia, Phong Giáng Bạch cảm thấy chính mình nhìn thấy mùa xuân giữa trời đông khắc nghiệt. Bề ngoài của nàng không được xinh đẹp lắm, tuy gia cảnh tốt, thuộc nhà giàu Giang Nam, nhưng người hỏi cưới nàng không nhiều. Bình thường mọi người chỉ nói mấy đại nữ nhi nhà họ Phong người người ưu tú, không ai biết đến nàng, tiểu nữ nhi nhà họ Phong này. Nhưng giờ phút này, nàng gặp Thẩm Sơ Hàn, thậm chí nàng còn nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Thẩm Sơ Hàn, chậm rãi hòa tan thành ấm áp và quyến luyến. Nàng vô cùng kinh ngạc. “Tiểu thư là đại tiểu thư hộ nhân gia nào?” Nàng nghe hắn mỉm cười hỏi vậy. “Ta thuộc Phong gia.” “Ngươi có bằng lòng nhập kinh cùng ta không? Bỉ nhân họ Thẩm.” Thẩm, quốc họ. Sau này Phong Giáng Bạch còn nghĩ, dù không biết Thẩm Sơ Hàn họ Thẩm, dù hắn không phải Thẩm Sơ Hàn, nàng có đi cùng hắn không? Đến một giây cuối cùng nàng mới biết đáp án, vẫn sẽ, mặc kệ hắn họ gì, gia thế như thế nào. Khi gương mặt khuynh thành như vẽ kia thản nhiên, ấm áp và quyến luyến nhìn nàng, nàng vẫn sẽ đi. ... Mời các bạn đón đọc Ta Mới Là Sủng Phi của tác giả Cao Thượng.