Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

 Văn án: 1. So với chuyện Lý Duy tuổi còn rất trẻ đã nhận được giải thưởng cao quý Lý luận Vật Lí thế giới thì chuyện càng làm cho người ta khiếp sợ hơn chính là, trước hôm lễ trao giải một ngày anh được người ta phát hiện tự tử ngay tại nhà, hưởng dương 35 tuổi. Trong bức thư anh gởi cho sinh viên tên Jackie viết: Những năm qua tôi vẫn luôn điên cuồng làm việc, Vật lí chính là toàn bộ của tôi. Và vào cái ngày nó kết thúc, bóng tối sẽ nhấn chìm tôi hoàn toàn. 2. Sau nhiều năm tốt nghiệp, trong lúc thu dọn đồ đạc Trương Mạc nhìn thấy một phong thư tình được kẹp trong cuốn sách Vật lí, kí tên Lý Duy. Sau khi anh tự sát, cô ăn không biết vị, đêm không thể ngủ, mãi tận ngày hôm sau tỉnh dậy phát hiện mình đã trở lại thời của tuổi mười sáu.   *** Sau đó, Lý Duy lần nữa trở thành ngôi sao sáng của giới Vật lí, lúc anh được truyền thông nước bạn phỏng vấn đã nói rằng: “Có hai thứ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, Vật lí và cô ấy. Vật lí cho tôi khả năng tư duy trong bóng tối, mà cô ấy, là người cho tôi ánh sáng.” Thiếu niên thiên tài tự bế mình trong tối X tiểu khả ái ấm áp chữa trị!  Dạo này bốc thăm random toàn vào nam chính số khổ, vừa đọc vừa sụt sịt vì trái tim yếu đuối, thương cảm các anh. “Trùng sinh kế hoạch cứu vớt đại lão” là câu chuyện về nữ chính Trương Mạn sống lại để cứu vớt nam chính Lý Duy bị tâm thần phân liệt. Trên con đường ấy hai bạn trẻ cùng nhau hướng về hạnh phúc. Đã bao giờ đột nhiên bạn nghe tin mối tình đầu của mình qua đời chưa? Đã bao giờ trong giây lát bạn cảm thấy cảm thấy cả thế giới sụp đổ? Nếu được quay ngược thời gian bạn sẽ làm gì? Năm ấy Trương Mạn 35 tuổi, là giáo viên Vật lý đột nhiên nghe được tin mối tình đầu của mình là Lý Duy tự sát một ngày trước khi nhận giải Nobel Vật Lý. Thế là suốt thời gian ấy cô sống như người mất hồn cho đến khi qua đời trong một tai nạn và trở lại mười chín năm trước khi hai người họ học chung lớp 10. Bắt đầu từ đây là hành trình Trương Mạn sát cánh chữa trị cho Lý Duy từ đại học B, đến Stanford và cuối cùng là Princeton.  Trước hết nói về nam chính, người khiến mình vừa đọc vừa sụt sịt. Nam chính Lý Duy là người có hoàn cảnh bất hành, vừa sinh ra mẹ đã mất, cha bị bệnh tâm thần phân liệt, năm 7 tuổi treo cổ nam chính khiến anh suýt chết, sau đó anh cũng bị chấn đoán mắc bệnh đi truyền từ cha, bị ông nội ném vào Viện phúc lợi không ai quan tâm. Xung quanh anh những người khác đều chỉ trỏ anh là kẻ điên khiến cho bệnh anh càng thêm nặng. Trong lúc ấy anh đã tự ảo tưởng ra hai nhân vật là người mẹ Janet và người bạn thân Nick an ủi mỗi khi mình tuyệt vọng. Chàng trai ấy bị cả thế giới bỏ rơi, nhưng thật may anh lại là thiên tài trong lĩnh vực Vật lý nên con đường sự nghiệp thành công rực rỡ. Tuy nhiên kiếp trước khi chia tay Trương Mạn vì hiểu lầm, anh đã nhốt chặt trái tim mình để mặc thế giới hắc ám nuốt chửng đến khi không chịu đựng nổi thì đã tự sát khiến bao người thông thức. Đọc về kiếp trước siêu ngược, kiếp này bớt ngược hơn chút dưới góc nhìn của Trương Mạn thì chúng ta càng hiểu thêm người con trai ấy khát khao tình cảm đến mức độ nào. Khi ở bên nữ chính rồi anh sợ hãi nhân cách khác sẽ làm tổn thương cô nên rời xa cô, anh cố gắng tỉnh táo bằng cách tự làm tổn thương bản thân, nhưng chỉ được một hai lần rồi lại chết lặng. Thật may kiếp này anh đã có Trương Mạn ở bên giúp anh vượt qua bão tố.  Nữ chính Trương Mạn kiếp trước vì hiểu lầm nên chi tay nam chính, đến khi đọc được bức thư tình cô mới tiếc nuối vì họ đã bỏ lỡ nhau. Chi tiết bức thư không khỏi khiến mình nhớ đến cảnh Itsuki nữ phát hiện ra bức ảnh mình được Itsuki nam vẽ kẹp trong phim “Thư tình”, nhưng thật may Trương Mạn còn được trùng sinh tìm lại Lý Duy, còn Itsuki nam thì đa của đi mãi mãi. Suốt khoảng thời gian sau khi Lý Duy qua đời, Trương Mạn bị ám ảnh suốt bởi hình ảnh thi thể anh trong bồn tắm đầy máu, không ngừng tự trách bản thân không phát hiện ra sự thật sớm hơn. Kiếp này sống lại cô quyết tâm ở bên anh duy trì anh, bảo vệ anh. Suốt 10 ngày nam chính biến mất cô như mất đi cả thế giới, điên cuồng tìm anh, sợ rằng khi tìm được anh thì người đã không còn trên đời này. Xác định ở bên anh cả đời nên nữ chính nỗ lực thi học sinh giỏi Vật lí nhằm giành huy chương để được tuyển thẳng vào Đại học B, sau đó là chuỗi ngày làm nghiên cứu để đến được Stanford, cuối cùng là giành được offer công việc ở Princeton. Rất nhiều người cho rằng trong mối quan hệ tình cảm này nữ chính là người trao nhiều hơn nhưng không ai hay khi cả nam nữ chính đều sợ mất nhau. Câu phát biểu khi nam chính nhận giải Nobel Vật lí đã thay cho toàn bộ lời anh muốn nói “We are all in the gutter, but some of us are looking at the stars.Everyone in this world is suffering from something that others never know. I survived, because of two essential things in my life, physics and her. Physics gave me the ability to think rationally in darkness, and she gave me my light.”  Truyện thực sự rất hay vì nó không chỉ đề cập mỗi tình yêu của nam nữ chính mà khi nữ chính sống lại cô cũng thay đổi tích cực hơn. Trước đó cô chỉ là cái hũ nút, giờ thì cô mạnh dạn cầm ghi ta lên sân khấu hát và được tôn sùng là nữ thần trường học. Kiếp trước mối quan hệ giữa cô và mẹ đóng băng, cô luôn cảm thấy vì mẹ qua lại với quá nhiều đàn ông nên cô không còn tin tưởng vào tình yêu. Tuy nhiên hoá ra mẹ làm tất cả đều vì cô, vì sợ cô không được chào đón trong gia đình mới. Kiếp này hai mẹ con thấu hiểu nhau, mẹ cô tránh được tra nam, bình yên một đời bên cha dượng coi bà như nữ hoàng. *** Kỳ thi cuối kì vừa kết thúc, khối học sinh lớp mười bắt đầu kỳ nghỉ hè của mình. Trương Mạn chấm xong bài thi cuối cùng, thu dọn lại đồ đạc, cầm túi xách lên ra khỏi văn phòng. Đương lúc khóa cửa thì di động bỏ trong túi xách đột nhiên rung lên. Lấy điện thoại ra nhìn màn hình, là mẹ cô – bà Trương Tuệ Phương. “Alo, mẹ ạ… Vâng, hết ngày hôm nay là nghỉ hè, tuần này con chưa về được… Con biết rồi.” Không biết tự lúc nào, trong cuộc trò chuyện của hai mẹ đại thể sẽ kết thúc bằng chủ đề thúc hôn. Trương Tuệ Phương nói, một cô gái ngoài ba mươi mùa bánh tét như cô, lại không nói chuyện yêu đương không kết hôn, sẽ dần khô kiệt hormone, hơn nữa sẽ càng khó rung động. Trương Mạn cảm thấy lời này nói rất đúng, nhưng cũng không đúng. Đối với những người đàn ông xung quanh mình, cô quả thật hoàn toàn không có chút cảm giác gì, nhưng những năm gần đây cô cứ liên tục nằm mơ thấy một người. Mỗi khi tỉnh lại từ trong giấc mơ, trái tim cô đều sẽ đập loạn nhịp tựa những rung động thời còn trẻ. Vừa mới đi xuống tới lớp học ngay dưới lầu thì gặp phải thầy chủ nhiệm Chu Văn Thanh: “Cô giáo Trương, tối nay cô có rảnh không chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé?” Theo thói quen Trương Mạn vốn định từ chối, nhưng nhớ tới Trương Tuệ Phương ngày nào cũng thúc giục lo lắng, lời chưa kịp ra đến miệng đã đổi thành: “Tôi rảnh.” Người đàn ông nghe vậy có hơi ngạc nhiên, trên mặt là biểu tình vui vẻ: “Vậy cô chờ tôi chút nhé.” Trương Mạn gật đầu, cầm túi xách đứng ở đầu cầu thang, nhìn anh ta hai bước thành một đi lên cầu thang, trong lòng thở dài. Ý tứ của Chu Văn Thanh, không phải cô không biết. Công bằng mà nói, anh ta là một người đàn ông trầm ổn, năng lực làm việc mạnh, cũng rất có trách nhiệm với cuộc sống. Tuy rằng lớn hơn cô vài tuổi, hơn nữa đã qua một đời vợ, nhưng đối với cô mà nói thì cũng xem như một lựa chọn không tồi. Xung quanh cô những người ở cái tuổi này nhưng chưa kết hôn, gần như rất ít. Rất nhanh anh ta đã đi xuống, đã thay sang một chiếc áo sơ mi khác, nhưng hoa văn bên trên lại rũ xuống khiến anh ta trông có chút uể oải. Hai người bọn họ đi đến một nhà hàng Tứ Xuyên cạnh trường học. Chu Văn Thanh chọn một vị trí trong góc, trước dùng khăn giấy lau qua mặt bàn và ghế, rồi mới mời cô ngồi xuống. Rất lịch sự. “Cô giáo Trương gọi món đi, ưu tiên cho phái nữ.” Trương Mạn theo thói quen gọi một nồi lẩu đậu phụ cùng một con gà xào ớt. Tuy nhiên khi cô đưa thực đơn cho anh ta liền bị anh ta gạch bỏ, chọn hai món ăn khác. Trương Mạn hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn anh ta. Chu Văn Thanh cười nói: “Tôi đoán chắc cô sẽ gọi hai món này mà, tôi còn nhớ năm đó lúc cô vừa mới đến trường của chúng tôi, trong lần liên hoan đầu tiên cô đã gọi hai món này, vả lại nhiều năm như vậy vẫn luôn không có thay đổi. Trương Mạn, cuộc đời này không phải ‘nhất thành bất biến(*), đôi khi con người sẽ mãi nán lại ở nơi họ thích thú nhất, không có can đảm bước ra ngoài. Nhưng thay đổi không hẳn là chuyện xấu, hà tất không thử thử một lần? Mặc kệ là món ăn, hay là người.” (*) Đã hình thành thì không thay đổi. Trương Mạn cúi đầu, đáy lòng hơi rung động, biết anh ta có ý riêng, nhưng lại không biết nên nói tiếp như thế nào. Cũng may Chu Văn Thanh cũng không làm khó cô, nói sang chủ đề khác. Một bữa cơm ăn được một nửa vẫn tính là hòa hợp. Chu Văn Thanh rất biết điều hòa bầu không khí, coi như cô không nói gì, bầu không khí giữa hai người bọn họ cũng không gượng gạo. Đúng lúc này di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, là thông báo từ weixin, cứ vang lên liên tục. “Thật ngại quá, tôi đọc tin nhắn một chút.” Cô mở di động lên, nhìn thấy người nhắn là bạn thân cô Trần Phi Nhi. 【Mạn Mạn cậu đang ở đâu? Mau đi xem no.1 trên hot-search đi!!!】 Mời các bạn đón đọc Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp của tác giả Chung Cận.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã - Hạ Thanh Sam
Vừa mới nhận chức trợ lý giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh, liền nhận lịch trình làm việc. "Buổi sáng ngày mai trì hoãn tất cả gặp mặt, 9 giờ cùng tôi đi cục dân chính lĩnh chứng!"  Đi làm ngày đầu tiên, liền gặp được tổng giám đốc bá đạo ép đi lĩnh chứng, cô nên phản kháng hay là thuận theo?  Sau cưới, người nào đó lột sạch ép cô dưới thân, tà khí mà mập mờ: "Phản kháng và thuận theo tôi đều thích, đêm dài đằng đẵng, chúng ta có thể thử một chút..." *** Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng, từng bước một đi xuống dưới bậc thang. Sắc mặt anh có chút lạnh lùng, chỉ một lúc sau khi đi xuống tầng, lại nhịn không được mở miệng hỏi cô: “Có bị thương hay không?” Thượng Quan Ngưng lòng nóng như lửa đốt, sợ Quý Bác thật sự bị Cảnh Dật Thần bắn chết, nhưng cô nhìn sắc mặt của Cảnh Dật Thần liền biết, anh không bắn cho Quý Bác bổ hai phát súng đã là để lại mặt mũi cho hắn rồi. Cô ôm cổ Cảnh Dật Thần, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có, em không có việc gì, người trông coi em là Quý Bác và Thượng Quan Nhu Tuyết. Thượng Quan Nhu Tuyết muốn giết em nhưng bị Quý Bác ngăn cản.” Cảnh Dật Thần nghe lời cô nói xong, sắc mặt lại không tốt lên chút nào. Anh đương nhiên biết Quý Bác sẽ che chở cho Thượng Quan Ngưng, tâm tư của Quý Bác anh rất rõ ràng! ... Mời các bạn đón đọc Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã của tác giả Hạ Thanh Sam.
Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được - An Tĩnh
Anh, Phương Lỗi, là bác sĩ đứng đầu cả nước, nhưng với phong thái của anh thì chắc chẳng ai nhận ra. Anh bộ dáng không tim không phổi, yêu hết cô này đến cô khác rồi nói chia tay còn nhanh hơn thay áo. Đến khi anh gặp cô, một cô gái tuyệt mỹ nhưng lại tự cho là mình chưa đủ xinh đẹp, đùa à? Chẳng những dụ được cô về nhà, lại ăn cả cô rồi cưới cô làm vợ, thế mà cô dám nói lời chia tay? Được rồi, xem ra anh quá cưng chiều cô rồi, phải trị thôi... *** Nhìn đôi nam nữ ôm hôn chặt chẽ trên trang bìa mới nhất của tạp chí bát quái địa điểm là trước phòng khám bệnh khoa phụ sản, mặc dù là ảnh chụp, nhưng là Đường Sâm cũng nhận ra được, người đàn ông này này là của anh trai của anh, còn người phụ nữ còn lại là vợ chưa cưới của anh trai anh, nhìn bọn họ, Đường Sâm chỉ cảm thấy vô cùng may mắn. Anh vẫn luôn nghĩ chỉ cần cô tư có thể nói chuyện yêu đương, anh trai biến thái nhanh lên một chút tìm được lão bà sinh con, bọn họ sẽ không bao giờ quản chuyện nhà anh nữa, cùng anh giành lão bà, giành nữ nhi. ... Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được của tác giả An Tĩnh.
Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê
Con người ai mà chẳng yêu cái đẹp đùng không nào? Nhưng mà người đàn ông này cũng quá anh tuấn đi. Chỉ lướt ngang qua mà cô cảm thấy như hồn phách bị câu đi mất. Đẹp quá đẹp Nhưng mà, đã có bạn trai rồi nha, háo sắc quá vẫn không tốt đâu Lòng nghĩ vậy nhưng vẫn tiếc nuối ngó thêm một cái. Không ngờ chỉ vừa đi vài bước, xảy ra sự cố. Và cô lại được người đàn ông đẹp trai đó đi mua sắm Thế sự sao đảo điên vậy nhỉ?? Người này hình như cùng cô có quen biết thì phải, chủ yếu là biểu hiện của anh ta cũng rất nhã nhặn, lịch sự, và ôn nhu với cô, nhưng tại sao cô cứ có cảm giác không an toàn thế này? Cảm giác người này có gì đó rất kì quái, có chút thâm trầm và khó đoán. Mà thôi, cô cũng không nghĩ nhiều, đằng nào cũng chẳng còn cơ hội tiếp xúc. Nhưng không ngờ, người này ngày càng can thiệp sâu vào cuộc đời cô Tới khi cô kịp nhận ra thì... *** Tần Tuyên Tuyên lại từ chối cơ hội mà Đỗ Mộ Ngôn đưa tới một lần nữa. Đỗ Mộ Ngôn vẫn kiên trì, không ngừng đưa tới các loại quà tặng, dĩ nhiên cũng biết rõ thái độ cô vẫn không hề thay đổi, lúc này hắn vẫn không hề hiểu được chỗ thất bại trong kế sách của mình, dần dần mất đi kiên nhẫn, hắn lại đến tìm Tần Tuyên Tuyên một lần nữa. Hắn gọi điện thoại hẹn gặp mặt Tần Tuyên Tuyên, ngoài dự đoán là cô lại đồng ý ngay lập tức. Hắn vỗn nghĩ hắn phải gọi điện hẹn vài lần, thậm chí phải chờ ở cửa Thiên Vũ mới có thể gặp mặt trao đổi với cô một lần. Đối với hắn mà nói thì chuyện này đúng là một tin tức tốt! Địa điểm hai người hẹn gặp vẫn là quán cà phê kia, Đỗ Mộ Ngôn sốt ruột muốn gặp cô nên đã đến từ rất sớm. Còn Tần Tuyên Tuyên thì sau khi tan làm mới có thể đến được, lúc đến cô cầm theo một bọc đồ lớn. ... Mời các bạn đón đọc Cố Chấp của tác giả Linh Lạc Thành Nê.
Thổ Phỉ Công Lược - Ngữ Tiếu Lan San
Do trên núi có thổ phỉ chuyên ăn cướp không chỉ của dân lành mà còn có của bọn quan phủ mấy đời quan phủ đến đây nhận chức được mấy ngày lại từ chức đi nơi khác khiến dân trong thành nghèo đói khổ sở.Ôn Liễu Niên là tân Tri phủ đại nhân, mới nhận chức  tại thành Thương Mang.Bách tính khua chiêng gõ trống, cứ tưởng rằng vị quan này cùng vị lúc trước như nhau đều là tráng hán ngũ đại tam thô rắn chắc, ai ngờ rằng từ trong xe ngựa đi ra lại là một con mọt sách gầy gò ốm yếu.Ôn đại nhân nhìn chung quanh, cau mày cảm khái, “Quả nhiên rất nghèo.”Bách tính nghe vậy cùng tan nát cõi lòng, chúng ta cũng không muốn, nhưng mà trên núi ngoài thành có thổ phỉ a. . . *** Giữa trưa trời nắng chang chang, khiến cây cối trong viện cũng héo rũ. Mộc Thanh Sơn bước từ trong phòng thu chi ra, dùng sức lười biếng duỗi eo, cảm thấy hơi nhức đầu. "Công tử." Hạ nhân đúng lúc bưng đến một chén nước thuốc, "Có thể khai vị thanh lọc, bảo chủ cố ý dặn dò phải uống hết." Nhìn chén nước thuốc màu nâu kia, Mộc Thanh Sơn nhíu mày, hít sâu mấy lần, rốt cuộc quyết tâm nuốt xuống hết. Vừa chua vừa đắng. "Bảo chủ đang ở tiền thính bàn chuyện với Lưu tiêu đầu." Hạ nhân lại nói, "Công tử vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay bên ngoài rất oi bức, hẳn là qua trận sẽ đổ mưa." Mộc Thanh Sơn cả người đều buồn ngủ, muốn trở về phòng lại nhớ đến lúc nãy Thượng Vân Trạch nói qua có chuyện muốn thương nghị với mình, cũng liền đến tiền thính, muốn xem thử rốt cuộc đang trò chuyện gì với Lưu tiêu đầu, cư nhiên có thể trò chuyện lâu như vậy -- Lúc trước cũng chưa từng nghe qua người này a. ... Mời các bạn đón đọc Thổ Phỉ Công Lược của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.