Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Lưu ý: Nam nữ chủ không phải tình yêu, thuần tình thân, cp với nữ chính là thanh mai trúc mã, trước khi nữ chính trưởng thành sẽ không nói chuyện yêu đương.     * Phần 1 của truyện: Nhóc già trong nhà thần . . . Kim Sân là một vị tử thần, anh đang nghiên cứu app Final Destination, một app quản lý linh hồn loài người và anh sẽ được thăng chức nếu công trình này hoàn thiện.    Vốn mọi thứ đang rất suôn sẻ thì bỗng một ngày thì hệ thống xuất hiện lỗi bug, trong danh sách của hệ thống rơi mất tên của một đứa bé, dẫn đến việc đứa bé biến mất khỏi thế giới loài người. Nhưng trên thực tế, bé chưa chết, mà chỉ không có thực thể. Bé không cần ăn, không cần uống và người trưởng thành cũng không thể thấy bé.   Kim Sân cũng phải trả một cái giá khá đắt. Vị trí tử thần vốn đã được xác định cho anh, nay lại bị đối thủ một mất một còn cướp mất. Mà anh còn phải nuôi đứa bé trong mệnh cách này sống đến năm tám tuổi. Sau đó, đợi bé bị tử thần hái đi dựa theo mệnh cách bản gốc, anh mới có thể trở về vị trí tử thần. Hiện tại đứa bé này đã năm tuổi, còn ba năm nữa.   Chuyện này đối với tử thần, nhất là vị tử thần vừa có tiền, có thế, vừa có thuộc hạ như Kim Sân mà nói là điều hết sức đơn giản. Thế nên, anh lập tức lệnh cho mấy thuộc hạ của mình mang bé về chăm sóc, chỉ ba năm thôi mà, thời gian sẽ qua rất nhanh.    Nhưng rồi Kim Sân phát hiện, hình như anh đã đánh giá sai tình hình thực tế, anh bất lực nhận ra rằng nuôi lớn một đứa trẻ quả thật là một việc phi thường mà nhân loại đã làm được. Cũng từ đây, rất nhiều chuyện dở khóc dở cười xảy ra và hành trình trở thành một ông bố "trẻ" của tử thần Kim Sân chính thức bắt đầu.     Dạo này Chúc Chúc cảm thấy rất hạnh phúc, trước đây, bé đã đi rất nhiều nơi, cũng đã tốn rất nhiều thời gian nhưng vẫn không tìm thấy ba ba mất tích của mình. Chỉ là hôm nay bé đã tìm thấy được ba ba rồi, ba ba vẫn giống như lúc trước, sẽ gọi bé là Chúc Chúc, vẫn cao lớn như trong ấn tượng của ngày xưa.    Mặc dù Chúc Chúc cũng có chút buồn phiền vì đôi khi ba không thích ôm bé, không thích hôn bé, nhưng bé biết không có nghĩa là ba không thương Chúc Chúc. Vì ba ba là ba ba đơn thân nên nuôi bé sẽ không hề dễ dàng, ba ba chắc chắn rất vất vả nên không có thời gian cho Chúc Chúc, bé sẽ không làm phiền ba ba, chờ khi nào ba ba rảnh rỗi, ba sẽ ôm bé, rồi hôn hôn bé nè.   Chúc Chúc biết hình như ba rất cô đơn, không có ai làm bạn với ba ngoài mấy cô chú bóng đen hay giúp việc trong nhà. Bé sẽ làm áo choàng siêu nhân cho ba ba, để ba ba trở thành đại anh hùng được mọi người yêu mến, rồi ba ba sẽ có rất nhiều người bạn.   Chúc Chúc biết sau này mình sẽ lớn lên, khi ấy ba ba sẽ già đi, lúc ấy bé sẽ rửa tay, lau mặt cho ba ba như ba ba đã làm cho bé. Chỉ là ba ba nói ba ba sẽ không già, ba ba bảo sẽ chăm sóc Chúc Chúc cả đời.   Chúc Chúc biết ba ba rất thương mình, vì sau này khi ba ba đã hết bận thì lúc nào cũng chơi với bé, sẽ ôm bé, sẽ hôn bé, sẽ bế bé cùng chơi tàu bay. Ba ba chính là người giỏi nhất, ngầu nhất, chính là đại anh hùng trong lòng của Chúc Chúc luôn.   Ai là người yêu ba ba nhất?   Là tiểu Chúc Chúc bé nhỏ.   Vậy ai yêu Chúc Chúc nhất?   Là ba ba Kim Sân tử thần.   Ba ba, hai chữ “Ba ba” này hình như được trao một ý nghĩa thiêng liêng. Kim Sân bị gọi quá nhiều lần, bản năng liền bắt đầu cảm thấy Chúc Chúc là con gái của mình. Anh cũng bắt đầu cho rằng chăm sóc bé là trách nhiệm của anh.    Ngày ngày nhìn Chúc Chúc vui vẻ hoạt bát, ngày ngày nghe con bé gọi hai tiếng “ba ba” non nớt nhưng đầy tin tưởng ỷ lại, Chúc Chúc dường như trở thành một phần cuộc sống của anh, con bé chính là sắc màu ấm duy nhất trong sinh mệnh bất tận và cô độc này.    Con gái bé bỏng của anh có thể nhìn ra anh luôn một mình, không có ai làm bạn.   Con gái cưng của anh cho rằng, bởi vì những ba ba khác là đại anh hùng mà anh lại không phải, cho nên bé mới cố gắng để anh cũng là đại anh hùng, để mọi người không nói anh là người xấu, để anh có thêm bạn bè.   Con gái của anh ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, khiến anh chỉ muốn mang tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới cho bé, để bé mãi luôn vui vẻ, tươi cười. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Đã từng, Kim Sân đã từng vô số lần thắc mắc, tại sao nhiều cha mẹ nhất định phải dùng cách gọi “cục cưng” để gọi trẻ con loài người?   Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy, chỉ có hai chữ “cục cưng” này mới xứng với con gái đáng yêu của anh.   Nếu bỗng có một ngày bé an tĩnh ngủ thiếp đi, sẽ không mở mắt nữa, sẽ không còn gọi anh là ba ba, không bao giờ ôm đuôi của áo ngủ khủng long nói với anh rằng, ba ba, ba ba, ba dẫn con đi trượt thang nhé… Thì anh phải làm sao?   Anh muốn nhìn thấy con gái bình an, vui vẻ lớn lên.   Anh có tuổi thọ vô tận, chí ít hãy để anh bảo vệ con gái một đời.   Anh là tử thần và nếu có thể, anh nguyện đánh đổi tất cả chỉ cần sinh mạng của con gái.   Thế là tử thần ba ba vì bảo vệ Chúc Chúc nhỏ bé mà trốn đông trốn tây, đổi hết thân phận này đến thân phận khác, cuộc sống giàu sang khi xưa cũng chẳng thể hưởng thụ, nhưng quan trọng nhất là hai chữ “vui vẻ”, không phải sao?   ....   Ba ba của Chúc Chúc có một quyển sổ nhỏ, trong đó ghi rất nhiều tên người.   Ba Chu hết sức đắc ý nói với Chúc Chúc, ổng là thần. Đợi đến khi Chúc Chúc mười bốn tuổi, ổng sẽ khôi phục lại thân phận thần, ổng muốn đổi toàn bộ mệnh cách của mấy người trong quyển sổ thành mệnh gian khổ hết.   Tiểu Chúc Chúc vui vẻ hỏi: “Còn con? Có thể làm công chúa không ạ?”   Ba Chúc cười lạnh: “Đổi mệnh cách của con thành tên ăn mày nhỏ nhé! Do con nên ta mới không thể làm thần.”   Chúc Chúc: “…” Thừa nhận, đây là cha ruột.   …   “Cha tui nói ổng là thần” là một bộ truyện vô cùng dễ thương, ấm áp và ý nghĩa. Ở đó, ta cảm nhận được tình cha con thiêng liêng giữa Kim Sân và Chúc Chúc, là mối tình thanh mai trúc mã trong sáng, đáng yêu của tiểu Chúc Chúc và anh Thừa Khiếu, là tình cảm gia đình đầy cảm động có thể khiến người ta rơi nước mắt.       Một Chúc Chúc ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chỉ muốn ôm bé vào lòng để nuông chiều, yêu thương, một ba ba Kim Sân sẵn sàng hy sinh tất cả vì con gái của mình và cả anh Thừa Khiếu chính nghĩa, luôn bảo vệ và quan tâm Chúc Chúc… Còn có rất nhiều nhân vật thú vị khác tạo nên một câu chuyện đầy màu sắc.   Nội dung ý nghĩa, kết hợp với lời văn nhẹ nhàng, dễ thương nhưng không kém phần hài hước, nếu bạn nào muốn tìm một làn gió mới để thư giãn đầu óc thì đây nhất định sẽ là sự lựa chọn tuyệt vời dành cho bạn. _____   “ “: Trích từ truyện.   Review by #Tuyết Tần  - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thu vàng tháng mười, cây trái ven đường đã kết đầy quả, cành nặng trĩu quả vươn ra đầu tường. Gió nhẹ khẽ vuốt, xào xạc xào xạc, tựa như đang vẫy chào những người đi ngang qua. Một cô bé mặc váy đỏ đang đứng ở chân tường, đôi mắt bé nhìn thẳng vào những quả đỏ au kia. Bé nuốt một ngụm nước bọt, gắng sức nhảy lên song vẫn không với tới. Cô bé không được ăn quả ủ rũ cúi đầu ôm con vịt đồ chơi, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn đầy mong đợi. Sau đó, bé bi bô kêu to với con vịt đồ chơi đang ôm trong ngực:“Cạc cạc…” Cô bé đè lên bụng vịt nhỏ, vịt nhỏ lập tức đáp lại:“Cạc ~ “ Cô bé:“Cạc cạc cạc…” Con vịt đồ chơi nhỏ:“Cạc cạc ~ “ Bên cạnh con đường là sân chơi, mấy bạn nhỏ trượt phần phật từ trên trượt thang trượt xuống. Một đứa bé trong đó nghe được tiếng cạc cạc nên nhìn theo, sau đó lôi kéo người mẹ đứng bên cạnh, chỉ chỉ cô bé rồi nói với mẹ mình:“Mẹ ơi, con muốn con vịt nhỏ em gái kia đang ôm, nó sẽ kêu cạc cạc cạc, mẹ mua cho con một con được không?” Người mẹ trẻ nhìn sang, bên kia chỉ có một cái chai nhựa bị gió thổi vang lên soàn soạt, liền cảm thấy lạnh sống lưng. Cô ta bế con gái lên rồi nói:“Cục cưng, bé gái kia trông thế nào?” “Em gái ấy đang ôm con vịt nhỏ trong tay, mặc váy màu đỏ, buộc tóc. Em ấy đang nói chuyện với vịt nhỏ ạ…” Người mẹ trẻ càng nghe càng cảm thấy sau lưng tê dại. Cô ta nhìn sang bên kia, lại kéo một bạn nhỏ đứng bên cạnh rồi nói:“bạn nhỏ này, bên kia có một bé gái mặc váy đỏ đúng không?” Bạn nhỏ đang bận chơi thang trượt, vội vàng nhìn thoáng qua rồi nói:“Có ạ, em gái còn ôm một con vịt nhỏ trong tay.” Người bố trẻ tuổi khác thấy người phụ nữ xa lạ tiếp cận con mình, vội vàng đi đến liền nghe được câu này. Anh ta đưa mắt nhìn sang chỗ con mình chỉ, ở đó không có gì hết. Hai phụ huynh liếc mắt nhìn nhau, vội vàng ngăn một bạn nhỏ khác:“Bạn nhỏ này, cháu nhìn bên kia xem có bé gái nào không?” Cậu bé nhìn thoáng qua:“Có ạ, em ấy đang đến đây…” Ngay sau đó, bạn nhỏ kéo góc áo ba ba rồi nói:“Ba ba, ba ba, chúng ta có thể dẫn em ấy về nhà không ạ? Em ấy kêu như một con vịt…” Một người lớn trong nhóm hét to một tiếng“Có quỷ!!!” Cô bé mặt váy đỏ hét theo. Những đứa trẻ khác cũng được phụ huynh nhào tới ôm chạy. Bé gái sợ đến mức dùng một cái xô đỏ bên cạnh đội lên đầu mình và bạn vịt nhỏ của mình. Bé trốn ở một bên, cơ thể nhỏ nhắn run lẩy bẩy. Quỷ đều muốn ăn thịt trẻ con. Tử thầnKim Sân mang theo bóng đen tìm được cái bug* nhỏ này, thì thấy một cảnh như vậy. (*Bug là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính làm kết quả không chính xác hoặc khônghoạtđộng như mong muốn.) Cô bé giống như con đà điểu nhỏ, vùi đầu trong xô, cơ thể đang run lẩy bẩy vẫn còn ở bên ngoài. Hiện trạng trẻ con loài người này là anh tạo thành. Trước đó, anh đang nghiên cứu app Final Destination thì xuất hiện hệ thống bug. Trong danh sách của hệ thống rơi mất tên của đứa bé này, dẫn đến việc đứa bé biến mất khỏi thế giới loài người. Nhưng trên thực tế, bé chưa chết, mà chỉ không có thực thể. Bé không cần ăn, người trưởng thành cũng không thể thấy bé. Kim Sân cũng phải trả một cái giá khá đắt. Vị trí tử thần vốn đã được xác định, nhưng đã bị cướp đi vì cái chết của đứa bé này.Anh nhất định phải nuôi đứa bé trong mệnh cách này sống đến năm tám tuổi. Sau đó, đợi bé bị tử thần hái đi dựa theo mệnh cách bản gốc, anh mới có thể trở về vị trí tử thần. Hiện tại đứa bé này đã năm tuổi, còn ba năm nữa. Đối với tử thần, nhất là tử thần có tiền, có thế, còn có thuộc hạ mà nói, đây là chuyện hết sức đơn giản. Kim Sân vẫy tay, hai bóng đen bên cạnh tiến lên cưỡng ép kéo đầu đà điểu nhỏ ra khỏi xô. Tóc tai của đà điểu nhỏ rối bời. Lúc này, bé vẫn đang nhắm chặt hai mắt, ra sức níu lấy lan can sắt bên cạnh, còn phát ra một tiếng“Cạc!”đầy kinh hoàng. Bóng đen không dám dùng quá nhiều lực. Suy cho cùng, chúng cũng không thể làm đứa nhỏ này bị thương được. Hai bóng đen chỉ có thể nhìn về phía Kim Sân xin chỉ thị. Từ trước đến nay, Kim Sân vẫn luôn xem thường loài người, nhất là trẻ con loài người phiền phức. Anh mở miệng nói:“Chu Chúc, thả lan can ra.” Chúc Chúc vẫn nhớ rõ tên mình, bé lập tức mở mắt, liền thấy được… ba ba bốc khí đen? Tuy bé đã rời khỏi cha mẹ hai năm, nhưng bé vẫn nhớ ba ba bé từng gọi bé như vậy! Mà ba ba cũng cao như thế luôn! “Cạc cạc cạc cạc cạc…”Nhóc con cố gắng gọi ba ba. Trong hai năm qua, bé chỉ có con vịt đồ chơi biết kêu cạc cạc này ở bên, nên nhóc con ít tuổi cũng học theo ngôn ngữ này luôn. Vì vậy, bé chỉ có thể kêu cạc cạc đầy trầm bồng du dương. Kim Sân nhìn trẻ con loài người đáng ghét này một lúc, mới nói với bóng đen:“Dẫn về.” Lần này, hai bóng đen lại bắt lấy Chúc Chúc lần nữa. Chúc Chúc rất sợ bóng đen đột nhiên xuất hiện này, liền giãy giụa tay nhỏ chân nhỏ muốn đi tìm ba ba. Đôi mắt nhóc con trong veo như nước, tựa như đang không hiểu vì sao ba ba lại không ôm bé. Giọng bé phát run, sợ hãi kêu:“Cạc cạc cạc cạc cạc!!!” Bé giãy giụa hết sức, một bóng đen vì không chú ý mà để bé thoát được. Cũng may, sau khi nhóc con thoát ra cũng không hề chạy lung tung. Bé đột nhiên nhào vào người Kim tiên sinh. Kim Sân bị trẻ con loài người ôm, anh phải cố nén xúc động muốn một cước đá bay bé lại. Anhnhìn bóng đen bên cạnh, lại nhìn trẻ con loài người. Bé sợ bóng đen đến mức rưng rưng nước mắt, nhìn anh xin giúp đỡ. Kim Sân trực tiếp biến cái xô nhựa của một đứa bé chơi cát bên cạnh cho to lên mấy lần, sau đó xé cái băng dính hình trẻ con loài người ra khỏi đùi mình. Anh nhanh nhẹn bỏ bé vào xô rồi xách cái xô lên. Cho dù, anh có không thích thì anh cũng phải bảo đảm, trẻ con loài người phiền phức này sống đến năm tám tuổi. Chúc Chúc bị bỏ vào xô. Bé với tay nhỏ, sau đó từ từ đưa cái đầu nhỏ ra ngoài. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm ba ba, lại len lén nhìn về hướng khác. Sau khi bé thấy bóng đen thì lập tức rụt lại vào xô, run run rẩy rẩy phát ra một âm sữa nhỏ“Cạc ~ “ Kim Sân nghe thấy tiếng cạc tội nghiệp này thì đưa mắt nhìn hai bóng đen bên cạnh, hai bóng đen lập tức lui xuống. Sân chơi đã không còn ai. Gió đêm hây hẩy, Kim Sân bước đôi chân dài, xách theo cái xô màu đỏ, ngồi vào chiếc xe sang trọng. Thời điểm xe chuyển động, nhóc con trong xô lại run rẩy. Một lúc sau, dường như nhóc con đã cảm thấy an toàn. Bé lại với tay nhỏ lên thành xô lần nữa. Bé giống như con chuột nhỏ, cẩn cẩn thận thận thò đầu ra. Sau khi đôi mắt to tròn phát hiện không thấy quỷ đâu nữa, lúc này bé mới lật người thoát khỏi cái xô, rơi xuống chỗ ngồi trên xe. “Cạc cạc cạc cạc…”Nhóc con nhanh chóng bò lên, ôm đồ chơi, kéo góc áo Kim Sân. Kim Sân cực kỳ ghét bỏ, anh nhấc bé lên bỏ lại vào trong xô. Lần này, nhóc con ngoan ngoãn ngồi xổm trong xô, ngước nhìn Kim Sân với đôi mắt trong veo như nước —— “Cạc cạc cạc cạc…” Mời các bạn đón đọc Cha Tui Nói Ổng Là Thần của tác giả Thành Nam Hoa Khai.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhà Tôi Có Nuôi Một Tần Thủy Hoàng - Lam Kiều Không
Thực sự thì tác giả chỉ viết đến đoạn Diêu Mộc Lan cùng Doanh Chính dùng máu lập ước hẹn, theo chàng trở lại cổ đại, bồi chàng một đời, còn chuyện hai người đó sau này hạnh phúc ra sao thì chỉ có thể để độc giả tự mình tưởng tượng. Bởi vì theo lịch sử, cả đời Tần Thủy Hoàng không hề có hoàng hậu, cũng không có vị phi tần nào được nhắc đến như một người được vị đế vương này sủng ái. Vì thế, dừng ở thời điểm Mộc Lan chịu theo Doanh Chính về quá khứ là một cái kết vừa đẹp đối với tớ. Diêu Mộc Lan là một cô nương mạnh mẽ, bởi vì bảo vệ võ quán của gia đình mà sớm phải bươn chải, không thể đi học đàng hoàng như những người bạn khác. Thế nhưng, cuộc sống vất vả không hề bào mòn cô ấy, ngược lại càng khiến Mộc Lan trở thành một cô gái kiên cường, có tinh thần chính nghĩa, hiểu rõ đạo lý làm người. Cô ấy mạnh mẽ, thẳng thắn lại có một trái tim đong đầy thương yêu. Chính bởi như thế, cô ấy mới có thể chữa lành cho một “tên nhóc con” trong lòng mang đầy những vết sẹo lớn, kéo chàng bước ra khỏi con đường “hắc hóa” trở thành một bạo quân. Doanh Chính, mười bốn tuổi đã lên ngôi vua, chịu sự kìm kẹp của trọng phụ*, mỗi bước đi đều là gian nan. Áp lực cũng những lời bàn tán càng khiến lòng chàng nhiều phiền muộn. Thế rồi, không hiểu vì cớ gì, chàng lại xuyên đến một thế giới xa lạ, gặp phải một cô nương kỳ quặc. Lúc bắt đầu, có lẽ là không phục việc bị một nữ nhân tầm thường đối với mình hô to gọi nhỏ sai khiến, còn động tay động chân đánh chàng. Thế nhưng, thời gian lâu dần, chính sự ngốc nghếch và thẳng thắn của nàng khiến chàng nhận ra được nhiều việc. Thay vì học theo Khổng Tử, Chung Dung, lý giải mọi việc theo cách thức cổ hủ, nàng đã khiến chàng nhìn nhận sự việc theo cách khác. Tần Thủy Hoàng năm mười bốn tuổi, chỉ là tên nhóc Doanh Chính bên ngoài cố tỏ ra phong phạm đế vương, thế nhưng bên trong cũng chỉ là một thiếu niên còn trong thời kỳ phản nghịch. Chính bởi vì gặp nàng, thiếu niên ngỗ ngược đó mới dần học cách để trưởng thành, bước xa khỏi con đường trở thành bạo quân. Có lẽ bạn sẽ thắc mắc, Doanh Chính gặp Diêu Mộc Lan năm mười bốn tuổi, vậy thì hai người họ cách nhau bao nhiêu tuổi? Chính xác thì Mộc Lan lớn hơn Doanh Chính sáu tuổi. Thế nhưng thời gian giữa thế giới của chàng và cô không giống nhau, sự chênh lệch về thời gian đã bù đắp cho khoảng cách tuổi tác. Ở thời điểm tình yêu của họ chín muồi, Doanh Chính đã trở thành chàng trai trưởng thành, đủ để gánh cả giang sơn để bảo vệ đóa Mộc Lan của chàng.  Đây là một câu chuyện thú vị, khai thác nhân vật Tần Thủy Hoàng ở thời điểm và bối cảnh hợp lý, không tạo ra sự xáo trộn lịch sử, lại đưa đến cho người đọc một cái nhìn khác về Tần Vương Doanh Chính. Tình tiết liền mạch, nhanh chóng với n cảnh hài hước về cuộc “đấu trí, đấu dũng” của Tần Thủy Hoàng với cuộc sống hiện đại và cô nàng Mộc Lan đảm bảo sẽ khiến bạn mê mệt. Hãy đọc và cùng cảm nhận nhé! *** Rốt cuộc, này một tháng qua, Diêu Mộc Lan trộm tính quá, hai người bọn họ sợ đạp hư Mông gia mấy ngàn vạn ―― háo tiền nhiều nhất điện ảnh. Doanh Chính tự nhiên là cái gì đều nghe Diêu Mộc Lan, rốt cuộc có thể đem người trong lòng mang về, hắn giờ phút này đang ở tự hỏi, như thế nào càng tốt an trí nàng bảo vệ tốt. Thời gian quá bay nhanh, màn đêm buông xuống phía trước, Diêu Mộc Lan phi thường khẩn trương. Doanh Chính đem Mông gia trước tiên chuẩn bị tốt Tiên Tần phục sức đem ra, Diêu Mộc Lan thay lúc sau, tâm tình càng thêm khẩn trương. Nàng đưa điện thoại di động sủy tới rồi trong tay áo, di động tạp tắc ném tới biển rộng trung. Đây là làm hai tay chuẩn bị, nếu là di động có thể mang qua đi cố nhiên hảo, mang bất quá đi cũng miễn có không có hảo ý người, lợi dụng nàng dãy số làm chuyện xấu. Như thế nào xuyên đến hai ngàn năm trước, vẫn là yêu cầu cao độ thân xuyên? Đáp án sắp công bố, Diêu Mộc Lan có chút tâm thần không yên, tới rồi Tần Quốc lúc sau, nàng có thể hay không khí hậu không phục, Triệu Chính người nhà sẽ tiếp thu nàng sao? Mấy vấn đề này, Diêu Mộc Lan cũng không dám hỏi, sợ hỏi lúc sau, đối Tần Quốc hành trình càng thêm sợ hãi. Mời các bạn đón đọc Nhà Tôi Có Nuôi Một Tần Thủy Hoàng của tác giả Lam Kiều Không.
Cuộc Sống Khu Nhà Xưởng Những Năm 80 - Nam Qua Giáp Tâm
Đây là thời đại đã có thể ăn đủ no, mặc đủ ấm nhưng chưa thể tính đến là ăn ngon mặc đẹp, bù lại tình cảm gia đình, họ hàng, làng xóm, thầy trò, đồng nghiệp, dân tộc thì vô cùng dạt dào. Học sinh thức khuya dậy sớm, dốc lòng học tập bao nhiêu thì các thầy cô cũng nỗ lực thức đêm thức hôm chấm bài, chữa bài, kèm cặp bấy nhiêu. Học sinh dọn đồ vào ký túc xá một lòng tập trung cho việc học thì các thầy cô cũng mang theo hành lý vào trọ trong trường, chỉ để bảo đảm hễ học sinh cần hỏi gì thì sẽ có người đáp nấy. Các thầy cô nỗ lực không chỉ vì mang lại thành tích cho bản thân và nhà trường, mà còn vì lòng yêu nghề, yêu học trò và ý thức trách nhiệm nghề giáo. Thời cấp 3 của Tôn Biền chắc chắn sẽ làm bất cứ ai đều phải hoài niệm đến thời đi học của chính mình. Bạn từng học ban nào? Ban Tự nhiên Toán Lý Hoá hay ban Văn với những môn Văn, Sử, Địa? Bạn có từng được chọn làm Đại biểu cho một môn học bất kỳ? Bạn có từng làm báo tường cùng cả lớp, từng tham gia hội thao thi đua giữa các trường hay không?  Nữ chính Tôn Biền đời này sinh ra ở cuối những năm 60 nhưng thực chất đời trước cô lớn lên ở thời kỳ khoa học kỹ thuật hiện đại, vậy nên cô có thể được coi là người xuyên không đến một thế giới song song khác. Yếu tố xuyên không thật ra không quá quan trọng, mục tiêu của cô đơn giản, nỗ lực học tập, thi đậu Đại học, tốt nghiệp chờ trường học phân phối vào cơ quan nhà nước, kiếm bát sắt ổn định cuộc sống. Cô học ngày học đêm tất nhiên vì bản thân cô, nhưng khi đạt được thành tích tốt, nhìn thấy người nhà tự hào và kiêu ngạo vì mình, cảm giác thành tựu đó lại chính là động lực để cô nỗ lực hơn nhiều nữa. Nhân sinh quan của Tôn Biền rất "chính", luôn cố gắng đi theo hướng tích cực, lý trí, khách quan, không vì biết trước tương lai mà ham làm giàu. Mình thích cách tác giả miêu tả nữ chính Tôn Biền nổi bật, hơn người ở những chi tiết rất nhỏ, rất sảng mà lại không bị phô.  Nam chính Hầu Kiến Quân là bạn học với nữ chính từ thời phổ thông, lên ĐH trường của hai người lại đối diện nhau nên họ có nhiều cơ hội tiếp xúc. Tình cảm của họ nhẹ nhàng tự nhiên, dễ thương, tràn ngập hơi thở thanh xuân. Hầu Kiến Quân theo đuổi Tôn Biền theo cách rất đáng yêu. Trường của anh là trường kỹ thuật, trường cô là trường ngoại ngữ, vì tạo ra cơ hội gặp mặt cô mà anh suốt ngày kéo đội bóng rổ trường mình sang thách đấu với đội bóng rổ trường cô, làm các anh zai thư sinh trường ngoại ngữ một thời gian cứ ngơ ngác đau khổ vì bị bọn nam kỹ thuật đối diện hành cho lên bờ xuống ruộng =)) Mỗi khi thi đấu xong thì anh mặt dày mày dạn ở lại trường cô cọ cơm căng tin, cọ 4, 5 lần mới làm cô nhận ra á à thì ra tên này có ý với mình :)) Đôi chính rất biết thông cảm và nhường nhịn nhau, khi cô có cơ hội ra nước ngoài làm việc thì anh chủ động xin đi học thạc sỹ để bạn gái khỏi áy náy vì bỏ bạn trai một mình, khi anh học lên tiến sỹ mất vài năm thì cô xin chuyển công tác về gần thành phố anh học, đôi bên tận dụng thời gian cuối tuần để hẹn hò, bồi dưỡng tình cảm, dù yêu xa nhưng lòng họ luôn hướng về nhau. Đôi chính có du học ở nước ngoài, có làm việc ở nước ngoài nhưng tâm trí họ luôn hướng về tổ quốc, ra ngoài trải nghiệm là để trở về phục vụ, cống hiến xây dựng nước nhà. Ở cái thời mà vô số người bình thường khao khát ra nước ngoài, coi nước ngoài như thiên đường, cứ tưởng chỉ cần ra khỏi nước là có thể đổi đời, thậm chí có nhiều thành phần trí thức được nhà nước cử đi du học nhưng làm mọi cách để ở lại thì mình càng khâm phục phẩm chất của họ hơn.  Truyện hấp dẫn theo từng chương dù chẳng có tí cao trào nào, nhịp điệu nhẹ nhàng êm ả nhưng không vì thế mà nó kém thu hút, bởi không khí thời bao cấp hiển hiện qua những phong tục truyền thống như cưới hỏi, lễ tết và cuộc sống hàng ngày vô cùng thân thuộc, đó có thể là thói quen muối rau dưa mỗi khi đông đến, giao thừa gói sủi cảo, hay là mua từng đồ ăn cái mặc đều phải dùng tem phiếu. Có thể nói, thông qua gia đình nhà họ Tôn, tác giả đã vẽ nên cuộc sống đầy sinh động của công nhân viên chức và gia đình của họ xoay xung quanh nhà máy. Nếu tác giả cứ viết chuyện nhà chuyện cửa nhịp điệu đầm ấm thế này thì mình có đọc 1k, 2k chương cũng không thấy chán :)) *** Miêu là một con mèo, một con quất hoàng sắc sọc li hoa miêu, ít nhất ở nhân loại bên kia, bọn họ là như thế xưng hô miêu loại thuộc. Miêu là một oa miêu mễ ấu tể bên trong cường tráng nhất cũng là nhất hoạt bát kia một con, từ sinh ra bắt đầu, mặc kệ là nhắm mắt lại cùng huynh đệ tỷ muội nhóm đoạt mụ mụ nãi ăn, vẫn là huy móng vuốt ở trong ổ mặt cùng vài chỉ huynh đệ đánh nhau, miêu trước nay đều là thắng kia một cái. Thẳng đến có một ngày, miêu thấy được một trương hàm hậu mặt, sau đó đã bị gương mặt kia chủ nhân xách theo tác dụng chậm da nhét vào điều trong khung, đưa tới tân gia. Tân gia bên trong sinh vật rất nhiều, có rất nhiều nhân loại còn có bọn họ chăn nuôi các loại động vật, miêu thực thông minh, tới mới ba bốn thiên là có thể phân biệt ra này khối địa bàn ai mới là chân chính có được quyền lợi người. Đừng nhìn cái kia đã từng xách theo miêu tác dụng chậm da, đem miêu mang về nhà nam nhân thoạt nhìn phi thường cường tráng, nhưng tại đây phiến dùng quay đầu vây lên lãnh địa giữa, quản sự người là nữ chủ nhân, nam nhân kia cũng muốn nghe tức phụ nói. Miêu tân gia sinh hoạt còn xem như thuận lợi, trừ bỏ kia chỉ thảo miêu ghét lão miêu, chính là nữ chủ nhân dưỡng Hôn Hiểu ở ngoài, cái khác sự tình đều khá tốt. Hôn Hiểu là trong nhà này mặt lão thành viên, nữ chủ nhân dạng, miêu thực không thích nó, bởi vì nó luôn là tấu miêu. ... Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Khu Nhà Xưởng Những Năm 80 của tác giả Nam Qua Giáp Tâm.
Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả
 Hứa Nhận sinh ra và lớn lên tại một vùng quê hẻo lánh dưới chân núi Nga Mi. Bố ruột đã vứt bỏ hai mẹ con anh để lấy một người phụ nữ giàu có, đổi lấy tiền đồ rộng mở. Tất cả nỗi căm hận và tình yêu của mẹ dồn hết lên anh. Tên anh là Nhận, con dao cắm trong lòng bà. Vừa đau, lại vừa không thể rút bỏ. Để kiếm sống, bà chấp nhận làm "gái", nhưng cái nghề đó đã mang đến cho bà căn bệnh thế kỉ, AIDS. Hứa Nhận, từ một thiếu niên mười mấy tuổi chỉ biết học giỏi, đánh nhau càng giỏi, bỗng chốc bắt buộc phải trưởng thành chỉ trong một đêm. Dưới chân Phật, người thanh niên đó ngày ấy đã nghĩ gì: Trách móc, nguyền rủa số phận, nỗ lực chống lại, hay đơn giản là cầu nguyện? Thành kính cầu nguyện cho mẹ khỏi bệnh?! Hứa Nhận nghỉ học, đi làm đủ nghề, miễn là kiếm được tiền chữa bệnh cho mẹ: hướng dẫn viên du lịch, bán rượu, hầu hạ các quý bà quý cô nhiều tiền vui vẻ (trừ việc lên giường). Đến bước cuối cùng, cạn kiệt hi vọng, anh thậm chí chấp nhận đi vay lãi suất cao. Nhưng mọi nỗ lực ấy đều không thể giữ mẹ, người thân duy nhất của anh ở lại nơi trần gian. Bà vẫn bỏ anh mà chết. Hứa Nhận mất mẹ, đồng thời gánh thêm món nợ khổng lồ từ bọn cho vay nặng lãi. Vất vả trốn khỏi đầm lầy hang hổ của chúng, lũ ác ôn tàn bạo đến mức chặt tay chặt chân người cho vay rồi vứt ra đường làm ăn xin, tứ cố vô thân, hết cách, Hứa Nhận đành tìm đến người bố ruột, uy hiếp ông cho cậu một chỗ trú chân và đi học lại. Không dám cho vợ biết, người đàn ông hèn nhát đó bắt Hứa Nhận phải giữ kín thân phận, bù lại là gửi gắm cậu cho người bạn làm ăn thân thiết, Trình Chính Niên nuôi nấng. Vậy là, Hứa Nhận bước chân vào cửa hào môn Trình gia, bắt đầu kiếp sống ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người khác để sống. Tại đây, cậu gặp lại Trình Trì.  Trình Trì, thiên kim tiểu thư 17 tuổi bị điếc bẩm sinh, khuyết tật lại thêm mẹ mất sớm cha không biết quản khiến cô lớn lên ngỗ nghịch ngang tàng, là một chị đại tiêu tiền như rác, học hành chểnh mảng, thú vui lớn nhất là đua xe. Trong một lần lên núi Nga Mi du lịch, cô gặp gỡ và đụng độ với hướng dẫn viên du lịch Hứa, chính là nam chính Hứa Nhận của chúng ta. Ngay lần gặp đầu, cô thách thức anh bằng sự liều mạng của mình, nhưng anh đã chứng minh cho cô thấy: anh còn có thể bán mạng hơn cô. Cô ghét bỏ anh, nhưng từ khi biết hoàn cảnh của anh, lại vô tri vô giác chú ý đến anh, người thanh niên có hoàn cảnh khác biệt một trời một vực với cô, bề ngoài trưởng thành, bên trong âm trầm, phúc hắc nhưng lại ấm áp. Từ khinh thường đến thương cảm. Từ thương cảm đến rung động lúc nào chẳng hay. Nhưng cũng mới chỉ đến thế. Họ vẫn là hai đường thẳng song song vô tình giao nhau rồi lại tách ra. Cho đến mấy tháng sau, lần nữa gặp lại, trời quang nổi sấm sét, anh bỗng đến sống cùng nhà cô, thân phận mập mờ không rõ, còn hại cô lầm tưởng là con riêng của ba, khiến những ngày đầu cô hận anh, ghét anh, tìm cách ngáng đường anh, nhưng lại cũng không ngừng được càng không lý giải được mà âm thầm giúp đỡ anh.  Hứa Nhận rất khổ. Con người sống ở trên đời, có ai mà không muốn ngẩng cao đầu mà sống. Một Hứa Nhận tối tăm nội liễm, kiên cường bất khuất trên núi Nga Mi ngày đó, để tồn tại, lại trở nên ngấm ngầm chịu đựng nơi nhà người, căn nhà với toàn những kẻ tâm lý bất thường: Trình Cảnh Niên bận bịu công việc, đi sớm về muộn không quản, bà vợ kế trẻ âm u thần kinh bất định, cô em gái nhỏ bạch liên hoa bệnh hoạn, ông anh trai biến thái tàn ác. Trong số đó, một Trình Trì tuy ngỗ nghịch nhưng ít ra còn có tình người nhất. Dù ghét bỏ anh nhưng cô vẫn quan tâm, vẫn bảo vệ, vẫn đối xử dịu dàng với anh. Có lẽ, cô chính là thiên sứ cứu rỗi, là ánh sáng ấm áp nhất sưởi ấm cõi lòng Hứa Nhận trong những tháng ngày lạc lõng bơ vơ ấy. Rồi, khi Trình Trì biết được giữa họ không hề có quan hệ máu mủ, thì tình cảm giữa hai người tới như nước lũ dâng, bất chấp tất cả, bùng nổ, chẳng thể ngăn cản. Nhưng Trình Chính Niên, vị thương gia lõi đời đã mau chóng phát hiện được. Con gái bảo bối trong lòng bàn tay ông sao có thể giao cho một kẻ nghèo khó hai bàn tay trắng. Ông cho Hứa Nhận hai sự lựa chọn: Một, mang theo Trình Trì ra đi, Trình Trì sẽ không còn là con gái ông nữa, mất tất cả quyền lợi. Hai, một mình ra đi, Trình Trì ở lại, vẫn làm tiểu thư con nhà phú nhị đại của cô. Hứa Nhận chọn ra đi một mình. Đây, thật ra, mới là phần ngược đầu tiên của truyện. Cũng là phần ngược ít đau đớn nhất.  Phải, "Tâm nhận" là một câu chuyện ngược. Đúng ra thì, nó rất ngọt rất sủng. Trình Trì vô cùng vô cùng yêu Hứa Nhận, anh đã trở thành tín ngưỡng của cô. Mà Hứa Nhận yêu Trình Trì đến tận xương tủy, khắc sâu cô vào sinh mệnh của anh. Họ là số một, duy nhất, tất cả của nhau. Khi họ ở bên nhau, giống như tất cả những gì ngọt ngào hạnh phúc nhất trên thế gian đang bày ra cho mọi người chiêm ngưỡng. Tình yêu tràn đầy trong đôi mắt và hành động của họ. Nhưng để đến được với nhau, những thực tế nghiệt ngã cuộc sống, những ân ân oán oán, quả báo luân hồi tựa như những cơn gió khắc nghiệt của mùa đông từng hồi kéo đến, làm khổ họ, vùi dập họ, bắt họ trải qua những nỗi đau tưởng như không thể chịu đựng, không thể vượt qua nổi. Thế nhưng, một lần nữa, reviewer phải cảm khái: Cuộc đời này cần những chuyện tình như vậy. Bởi qua đó, ta mới lại thấy như mình đang sống chứ không phải chỉ là tồn tại, mới lại thấy trái tim mình đập những nhịp thổn thức, vì vị mặn của nước mắt chân thật hơn ngàn lần so với vị ngọt ở trong tim.  Hứa Nhận có lẽ là một trong những nam chính ngôn tình có số phận đáng thương nhất mà mình từng biết. Thông thường, những nam chính khác chỉ phải trải qua một giai đoạn vất vả khổ sở trong cuộc đời. Nhưng Hứa Nhận thì khác, cuộc đời anh là một chuỗi quá trình nỗ lực hết sức chống lại số phận, hết lần này đến lần khác, anh đấu tranh thoát nghèo để có thể mang lại cuộc sống đầy đủ cho người con gái anh yêu, để đến gần hơn với cô, rút ngắn khoảng cách giữa họ, nhưng cứ mỗi lần tưởng rằng bản thân đã với được mục tiêu, nắm bắt được hạnh phúc, thì lại bị giáng cho một đòn, dìm anh xuống lại cái đáy vực mà anh vẫn cố ngoi lên... Có lúc đọc, mình rất ghét Hứa Nhận, cũng oán trách anh tại sao lại khiến cho Trình Trì phải đau khổ đến thế. Nhưng khi hiểu được suy nghĩ của anh, khổ tâm của anh, thì mình lại chỉ thấy thương anh hơn mà thôi. Một Hứa Nhận dịu dàng lại tàn nhẫn, kiêu ngạo lại tự ti, kiên cường lại nhạy cảm, mạnh mẽ mà cũng yếu đuối, anh là một nam chính rất không hoàn hảo, thậm chí một nửa của hoàn hảo cũng không phải. Anh không một tay che trời, không thể làm chủ vận mệnh, bị số phận giày xéo. Nhưng chính vì thế, anh lại rất chân thật, chân thật đến xót xa, chân thật đến khiến trái tim cứng rắn của chúng ta phải tan chảy vì cảm động, thương mến. Giống như Trình Trì vẫn luôn thương anh vậy. Tất cả những may mắn của Hứa Nhận trong số kiếp này, có lẽ đều tụ hội ở tình yêu mà Trình Trì dành cho anh.  Mình nghĩ rằng, có lẽ hiếm có phụ nữ nào có thể yêu một người đàn ông, bao dung, thấu hiểu và thương người đàn ông đó như cái cách mà Trình Trì đã yêu, đã thương Hứa Nhận. Trình Trì thương Hứa Nhận, xót Hứa Nhận, lo cho Hứa Nhận hơn cả bản thân anh, mượn lời mà Catherine đã nói thì là: "Những cơ cực lớn của em trong thế gian này là những cơ cực của Heathcliff, em đã theo dõi và cảm thấy từng nỗi cơ cực ấy từ đâu, lẽ sống lớn của em là bản thân anh ấy."*** Có thể nói, trong câu chuyện này thì thứ khiến mình cảm động nhất, đau đáu nhất trong rất nhiều những điều khiến mình cảm động chính là ở tình cảm và những điều mà Trình Trì đã làm, đã thay đổi vì Hứa Nhận. Bởi vì yêu một người rất dễ, nhưng thay đổi bản thân vì một người là việc mà ít ai làm được, mà Trình Trì, đã làm được. Một người con gái như vậy, có thể dốc hết sức lực vì tình yêu, không so đo, không tính toán. Ai nói Trình Trì lụy tình chứ, với mình, cô quá mức dũng cảm, dũng cảm hơn bất kể ai. Bởi mấy ai có thể sống như cô, vì yêu mà chấp nhận như con thiêu thân, không màng nguy hiểm, không sợ bị thiêu rụi, lao mình vào ánh sáng?!  "Tâm nhận" có lẽ sẽ không phải là một câu chuyện khiến bạn rung động vì nam chính quá mức tuyệt vời, hay nữ chính đặc biệt ấn tượng, mạnh mẽ, cá tính, cầm lên được bỏ xuống được; nhưng mình tin chắc rằng, tình yêu giữa Hứa Nhận và Trình Trì sẽ khiến bạn cảm động, chạm đến trái tim bạn. Người này là thuốc độc chí mạng với người kia, nhưng lại cũng chính là giải dược duy nhất. Nếu tình yêu của Trình Trì lúc nào cũng thể hiện rõ rệt ở cái cách cô cưng chiều, bảo bọc, để ý từng cảm nhận của Hứa Nhận, thì tình yêu của Hứa Nhận tựa như những tảng đá vĩnh cửu bên dưới, một nguồn vui chẳng mấy biểu lộ nhưng cần thiết ****, bạn ít thấy nó nhưng nó luôn ở đó, mãi ở đó, vững chãi, bất biến, trường tồn với thời gian, với dòng chảy của cuộc sống. Nỗ lực vì cô, buông bỏ vì cô, mà hãm hại người, giết người vì cô, Hứa Nhận anh đều có thể làm được. "Sống không sợ, chết không sợ, không nghĩ tới Hứa tổng anh lại sợ một cô gái. ... Ừ, tôi sợ cô ấy nhất. Tôi sợ cô ấy khóc, lại sợ cô ấy không khóc. Tôi sợ cô ấy còn yêu tôi, lại sợ cô ấy...Không hề yêu tôi".***** Thật ra, phải nói rằng, đoạn đầu của Tâm Nhận không quá hấp dẫn, mình đã từng nghĩ, có lẽ nó cũng chỉ là một bộ truyện thanh xuân vườn trường bình thường như những bộ thanh xuân vườn trường nhan nhản gần đây. Một tiểu thư nhà giàu ngỗ nghịch và một anh chàng nhà nghèo sẽ nhanh chóng thoát nghèo, lột xác hoặc hiện nguyên hình thành hoàng tử rồi hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nhưng không, càng đọc, mình càng nhận ra mình đã nhầm. Câu chuyện có quá nhiều bước ngoặt bất ngờ không đoán trước, những tình tiết khiến người ta cảm động ập đến như thủy triều, và rồi cứ từ từ, mình đã chìm đắm và trải lòng vào nó lúc nào chẳng hay. Mình bỗng hiểu ra vì sao mình lại thích đọc các cuốn truyện thực tế, nơi mà nam nữ chính có sự cách biệt vô cùng xa về thân phận xã hội, bởi có lẽ nhờ thế mình mới lại nhìn thấy sức mạnh bất diệt và bất bại của tình yêu, nơi mà hai nhân vật chính có thể cho mình cảm nhận rõ rệt sự kiên định đến tột cùng của họ trong tình cảm. Vậy nên, trong vô vàn những cuốn truyện thanh xuân vườn trường gần đây, thì mình xin được tự tin đề cử "Tâm nhận". Hãy cảm nhận vị đắng, vị ngọt, vị mặn, vị cay của cuộc đời, cùng thứ tình cảm thấu trời xanh vượt lên số phận, qua đó, tiếp thêm niềm tin cho chúng ta vào tình yêu, để có dũng khí yêu và được yêu. Vì nếu không có tình yêu, cuộc sống này chẳng phải sẽ rất vô vị hay sao?! *** Trên xe taxi, Trình Trì hung hăng mắng chửi Dương Tĩnh một trận. Dương Tĩnh quay lại gọi điện thoại cho Hứa Nhận, Hứa Nhận đã ngồi vào xe taxi, phía sau còn có Lục Hành Thương lòng nóng như lửa đốt. “Hứa Nhận, tại sao lại chọc giận đại tiểu thư Trình thế?” Đầu bên kia điện thoại, Dương Tĩnh lớn tiếng: “Cơ hội tốt như thế, chính anh không biết quý trọng, đừng nói tôi không giúp anh.” “Không có việc gì.” Ánh mắt Hứa Nhận dịu dàng hơn rất nhiều, giọng trầm tĩnh: “Cô nhóc cáu kỉnh với tôi, trở về dỗ dành là được.” Cúp điện thoại, gương chiếu hậu, Lục Hành Thương đang quan sát Hứa Nhận. “Anh là bạn trai cô ấy?” “Không giống?” Tâm trạng Hứa Nhận rất tốt. Lục Hành Thương để lộ lúm đồng tiền: “Thảo nào.” “Cái gì?” “Cô ấy nói trước đây bạn trai làm vịt, sau đó khăng khăng một mực theo cô ấy, rồi hoàn lương, kỹ thuật rất tốt……” Sắc mặt Hứa Nhận tối sầm, Lục Hành Thương vội vàng dừng miệng: “Ý tôi là… Anh thật sự rất đẹp trai.” Hứa Nhận đột nhiên cảm thấy… Trình Trì tới đại học S, cuộc sống sau này của anh, nhất định sẽ có gió tanh mưa máu. ———- Trình Trì đến đại học báo danh trước, sau đó lấy chìa khóa phòng ngủ, tay không đi về phòng ngủ, trong phòng ngủ trống rỗng vắng vẻ. Cô tới trường sớm hơn nửa tháng, bạn cùng phòng chắc sẽ chờ đến khai giảng mới có thể đến đây, Trình Trì định sắp xếp đồ đạc của mình một chút, mới đột nhiên phát hiện, hình như không thấy hành lý của mình đâu. Thoáng hoang mang. Nhớ lại, cái vali nằm trên tay Hứa Nhận. Mẹ nó. Nhớ lại cảnh nhìn thấy Hứa Nhận hôm nay, tim Trình Trì lại đập thình thịch. Anh tới đón cô. Khóe miệng cô không nhịn được cong lên, nhưng nhớ đến năm ngoái anh kiên quyết rời đi như vậy, còn nói rất nhiều lời làm tổn thương người ta, những lời đó gần như lấy mạng cô, cô suy sụp cả kỳ nghỉ hè, lúc không say, chỉ cần nghĩ đến, từng câu từng chữ khoan đến tận xương. Cô liều mạng thích anh như vậy, tại sao anh có thể đúng lý hợp tình mà nói, ông trời công bằng chứ? Cô rất nhớ anh, nhưng cũng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho anh. Trình Trì ngồi ngẩn người trên ghế nhỏ một lúc, sau đó nghe thấy mấy cô gái phòng bên cạnh hưng phấn hét to, vô cùng ồn ào, dưới tầng có vẻ cũng rất ầm ĩ. Trình Trì đi ra ban công, thò đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy Hứa Nhận đang đặt tay lên tay kéo vali màu đỏ của cô, bóng dáng cao lớn đứng thẳng tắp dưới tầng, cúi đầu nhìn điện thoại. Nữ sinh xung quanh không nhiều lắm, đa số sinh viên còn chưa đến trường. Nhưng anh đột ngột xuất hiện dưới ký túc xá nữ như vậy, vẫn dẫn tới xôn xao không nhỏ. Xung quanh có mấy em gái thoải mái quan sát anh, châu đầu ghé tai bàn tán. Có người biết anh, có người không biết. Không vì điều gì khác, chỉ vì anh đẹp trai. Đẹp trai đến mức người khác không rời mắt được. Mời các bạn đón đọc Tâm Nhận của tác giả Xuân Phong Lựu Hoả.
Nhật Ký Theo Đuổi Lâm Cô Nương - Kim Bính
(Warning: bản edit chưa mượt và còn hơi hướng cv) Theo đuổi một cô gái thôi mà, tại sao lại cần phải viết nhật ký? Bởi vì đối với Trầm Trọng Tuân, quá trình theo đuổi Lâm Sơ có thể viết được hẳn một cuốn tiểu thuyết luôn chứ đừng nói là nhật ký. Cô gái này, vô cùng thú vị. Ngày đó gặp nhau cũng không có ấn tượng gì nhiều, chẳng qua trai tài gái sắc thì có chút đặc biệt hơn người thường mà thôi. Khi đó, Trầm Trọng Tuân đã là một nhân vật tuổi trẻ tài cao, giữ trọng trách khá lớn trong chính phủ nơi thành phố Lâm Sơ đang làm việc, còn cô mặc dù xinh đẹp đáng yêu nhưng cũng chỉ là một nhân viên nhà nước nhỏ nhoi. Chính vì điều này, mặc dù không thể phủ nhận sức hút của anh, Lâm Sơ cũng không nghĩ nhiều.  Ngược lại, người nghĩ nhiều là Trầm Trọng Tuân. Thật ra ấn tượng của anh về cô gái nhỏ Lâm Sơ không đến từ lần đầu gặp mặt, mà là sau đó. Trong một sự cố nguy hiểm, anh đã phần nào nhận ra vài điểm đặc biệt của Lâm Sơ. Vẻ ngoài xinh đẹp, dịu dàng điềm đạm, nhưng sâu thẳm lại là cô gái nhỏ có suy nghĩ riêng, rất cá tính. Mà những tính cách này của Lâm Sơ không phải ai cũng nhìn thấy được. Cô khôn khéo như vậy, lại xa cách như vậy, một phần là do môi trường làm việc. Bởi vì làm trong cơ quan nhà nước, quan hệ tầng tầng lớp lớp nhiều vô kể, mà cô lại là nhân viên đi đường thẳng. Nếu không biết cách ăn ở, chưa biết chừng ngày nào đó bị người chướng mắt tìm cách đuổi việc cũng không có cách nào phản kháng. Đối với người khác, kiểu tính cách này có thể được coi là hiểu chuyện, còn có chút tâm cơ. Nhưng đối với một người sớm lăn lộn ngoài xã hội như Trầm Trọng Tuân, chỉ là những trò vặt vãnh. Anh cảm thấy, một cô gái nhỏ từ quê lên tỉnh muốn tồn tại thật sự quá khó khăn, biết cách tự bảo vệ mình như Lâm Sơ ngược lại khiến anh cảm thấy, dường như rất thú vị. Quãng đường trước năm 30 tuổi anh đã đi xong theo kế hoạch, cũng đã trải bằng phẳng, chỉ cần có người đồng ý cùng anh đi hết quãng đường còn lại, anh có thể bảo đảm cuộc sống sau này của người đó sẽ không có gì phải lo lắng. Người ta mượn rượu tỏ tình, còn Trầm Trọng Tuân là mượn gia thế tỏ tình. Chẳng phải người trưởng thành đều nên làm như vậy sao? Yêu đương là chuyện của tuổi trẻ, nhưng nếu như muốn tiến tới dài lâu, cả hai cần phải có trách nhiệm với đối phương thì mới được. Cũng chính vì hiểu rõ Lâm Sơ cần cảm giác an toàn, Trầm Trọng Tuân mới chọn cách tấn công trực tiếp như vậy. Tuy nhiên, dù sao cũng là cô gái nhỏ, một chút sắc hồng của cuộc sống không thể thiếu. Cho nên ngay vào lúc Lâm Sơ cảm thấy có chút thất vọng vì lời tỏ tình quá khô cứng này thì người đàn ông đẹp trai tinh tế kia đã thêm một đòn sát thủ. “Thế là ngay vào lúc em xuất hiện, anh chợt nhận ra mình cần một người phụ nữ." Làm sao Lâm Sơ có thể kháng cự lại sự chân thành của một người đàn ông ưu tú như vậy? Nhưng mà, đồng ý thì đồng ý, Lâm Sơ vẫn chưa thể nào cởi bỏ hoàn toàn phòng bị của bản thân mình đối với anh. Hai người giống như những cặp tình nhân khác, cũng có hẹn hò, cũng có thân mật, nhưng Trầm Trọng Tuân cảm thấy cô gái nhỏ nhà anh lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng rời đi. Chỉ là anh không hiểu vì sao, cho đến tận lúc người đàn ông kia xuất hiện. Thật ra, rất nhiều người hiểu lầm mối quan hệ giữa Lâm Sơ và Hướng Dương. Anh lớn hơn cô nhiều tuổi, cũng chính là người cùng Lâm Sơ trải qua một quãng thời gian khó khăn trong quá khứ, nhưng đó không phải là tình cảm nam nữ. Mặc dù trái tim tuổi mới lớn của Lâm Sơ từng rung động với anh, nhưng anh chỉ đóng vai trò là một người anh trai hàng xóm đúng nghĩa. Và không chỉ có quá khứ, ngay cả thời điểm hiện tại, Hướng Dương lại một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ cao cả này. Thậm chí anh còn không phải là nam phụ, tại sao lại được đề cập đến nhiều như vậy? Rất đơn giản, bởi vì anh chính là người đứng giữa, khơi thông sự bế tắc trong mối quan hệ của Trầm Trọng Tuân và Lâm Sơ. Anh nhìn thấy được, cô em gái ngày nào của anh đã thực sự rung động rồi, nhưng mãi vẫn chưa bước ra khỏi bóng ma của quá khứ. Cô ấy đã tự xây cho mình một bức tường quá dày, đến nỗi bây giờ dù rất yêu thương người đàn ông đang đứng bên ngoài kia, vẫn không có cách nào bước đến bên anh. Trầm Trọng Tuân biết rõ Lâm Sơ đã yêu mình, nhưng điều gì lại khiến cho cô lo sợ đến bất an như vậy? Cuối cùng, mặc dù vô cùng ganh tỵ về quãng thời gian xưa cũ kia của Hướng Dương và Lâm Sơ, nhưng Trầm Trọng Tuân cũng không thể phủ nhận mình thật lòng biết ơn người đàn ông này đã giúp anh hiểu rõ con người thật sự của cô gái mà anh yêu. Không phải cô lạnh lùng ích kỷ, không phải cô không xem trọng mối quan hệ của hai người, mà chính là cô đang lạc lối. Trầm Trọng Tuân cảm thấy không ngại, nếu cô không thể bước ra ngoài với anh, thì anh tình nguyện bước vào trong bóng tối và mang cô đi. Giống như các tác phẩm trước đây của mình, tính hiện thực trong câu chuyện này của Kim Bính rất chân thật. Cuộc sống với những khó khăn về thân phận địa vị, những con người miệt mài cố gắng bám trụ chỉ với mong muốn nhỏ nhoi là được an ổn. Tình cảm và tâm tư của bậc làm cha mẹ, những lo lắng và quan tâm về tương lai,... mọi thứ đều tự nhiên và gần gũi đến vậy.  Tình cảm của Trầm Trọng Tuân và Lâm Sơ cũng rất giản dị, là hành trình theo đuổi tình yêu của một người đàn ông trưởng thành và quá trình dần dần tiếp nhận của một cô gái thông minh lý trí, có ngọt ngào, có chua xót, cũng có đắng cay, nhưng họ đều lựa chọn tự mình nếm trải tất cả. Chính vì như vậy, họ mới nhận ra, tình yêu lại có nhiều cung bậc và màu sắc như vậy. Yêu, có thể bắt đầu từ sự rung động nhất thời của con tim, nhưng nhất định phải được nuôi dưỡng bằng lý trí. Dùng trái tim để yêu thương và dùng bản lĩnh để bảo vệ tình yêu ấy mới là cách yêu của người trưởng thành. _____________ " ": Trích từ truyện. Review by #Lâm Phi *** Lâm Sơ lái xe đón con sau giờ tan học, bé con đứng ở cửa trường học khóc sướt mướt, cô giáo lo lắng nói: "Tôi cũng không biết sao bé lại khóc thành ra như vậy nữa, mới vừa rồi lúc tan học còn rất vui vẻ đây này, tôi cho các bé xếp thành đội ngũ, vừa quay đầu lại thì phát hiện bé đang khóc, hỏi cái gì cũng không nói!" Cô giáo là người vừa tốt nghiệp khóa này, cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, gặp phải tình huống như thế khó tránh khỏi sợ hãi, đứa bé này mới học năm nhất, từ vườn trẻ nhi đồng lột xác thành học sinh tiểu học, thật ra thì đây là quá trình gian nan nhất, hơi không cẩn thận là có thể xảy ra sai sót ngay. Lâm Sơ an ủi nói: "Không có việc gì, không (di.da.l.qy.do) có việc gì, thằng bé không xảy ra chuyện gì lớn đâu!" Cô vỗ vỗ ót con trai, cười nói: "Bé con, đừng khóc ở cổng trường chứ, ngày mai toàn trường đều biết hết đấy, con có xấu hổ không hả!" Bé con chậm rì rì ngẩng đầu lên, nước mũi dính trên môi, bé dùng lực hít hít, nhưng vẫn không cẩn thận nuốt vào một chút. Lâm Sơ giả bộ ghét bỏ, rút khăn giấy ra ném cho bé. Bé con lau sạch nước mũi, đỏ mắt nức nở nói: "Không khóc nữa ạ!" Lâm Sơ vui mừng: "Đúng đúng, nam tử hán đại trượng phu, tại sao có thể khóc chứ, nói cho mẹ nghe một chút xem đã xảy ra chuyện gì nào?" Bé con nhớ tới chuyện đau lòng, lại nhếch miệng, muốn khóc nữa, Lâm Sơ học người đàn ông nhà mình quát chói tai: "Không cho khóc!" Bé con "Oa" một tiếng, nấc cục, rũ khóe miệng xuống u oán nói: "Không khóc!" Chỉ biết lặp lại "Không khóc" mà thôi, Lâm Sơ vỗ trán, dắt tay nhỏ bé của bé đi tới xe, vừa dùng lời nói nhỏ nhẹ hỏi lại một lần. Bé con nhăn nhăn nhó nhó nói: "Con bị phi lễ rồi......" Lâm Sơ dừng bước, không dám tin: "À?" Bé con ngượng ngập nói: "Một chị gái, mới vừa rồi hôn con......" Bé ấp úng do dự: "Giống như không phải trường học của bọn con, chị ấy hôn miệng con......" Lâm Sơ trợn mắt há mồm, đột nhiên thấy bé con khiếp sợ chỉ vào đường cái đối diện, nước mũi dính vào khóe miệng, bé cũng không để ý tới: "Chính là chị ấy!" Lâm Sơ từ xa nhìn lại, chỉ thấy một bé gái chui vào trong xe, bên cạnh còn đứng một người phụ nữ, thay cô bé đóng cửa xe lại, lại có một người đàn ông khôi ngô đứng ở bên cạnh người phụ nữ đó, mở cửa ghế lái phụ che chở cho cô ấy ngồi vào, cuối cùng mới vòng sang ghế lái, lên xe lái đi. Lâm Sơ cảm thấy giống như đã từng quen biết hai người kia, đang cố gắng nhớ lại, lại nghe bé con khóc lớn: "Oa...... Chị gái đi rồi!" Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Theo Đuổi Lâm Cô Nương (Lâm Cô Nương Thành Tù Ký) của tác giả Kim Bính.