Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hờn Dỗi

Phó Ngôn Trí có tiếng lạnh lùng trong bệnh viện số 1, cao lãnh cấm dục, giống như tuyết trắng trên núi cao, không ai có thể lay động. Một ngày nọ, trong văn phòng của bác sĩ Phó có một người đẹp mặc sườn xám thường xuyên lui tới, người đẹp dáng người quyến rũ, môi hồng da trắng. Lúc đầu, các đồng nghiệp nhao nhao đặt cược, không quá một tháng, cô sẽ bị bác sĩ Phó từ chối, cũng sẽ không được bước vào khoa bọn họ nửa bước. Một tháng sau, cô vẫn còn ở đó. Ba tháng sau, có đồng nghiệp thật sự nhìn thấy cô kề tai nói nhỏ với bác sĩ Phó. Đợi đến khi đi ra, sau tai bác sĩ Phó dính son môi đỏ tươi, ái muội không thôi. Một năm sau, cô đăng ký kết hôn với bác sĩ Phó. ____ Khi Quý Thanh Ảnh theo đuổi Phó Ngôn Trí, cô thích nhất việc dùng các loại lời âu yếm trêu ghẹo anh, nhìn vành tai anh phiếm hồng, nhưng bộ dạng lại như không hề dao động. Sau này, Phó Ngôn Trí dùng hành động trả lại cho cô toàn bộ những lời âu yếm kia, trêu ghẹo cô mặt đỏ tới mang tai. ____ Mới đầu, Phó Ngôn Trí không thích nhất là những người thích làm nũng, nhưng cuối cùng, thứ anh yêu nhất lại là bộ dạng hờn dỗi của Quý Thanh Ảnh. Bất cứ lúc nào, chỉ cần liếc mắt một cái thì ngay lập tức đắm chìm. Bác sĩ (không) lạnh nhạt cấm dục x Nhà thiết kế sườn xám kiều diễm. Tóm tắt bằng một câu: Anh yêu em cả đời. *** Ánh nắng tháng ba vừa vặn, gió phất qua mầm xanh, xuân ý dạt dào. Trần Tân Ngữ đứng đón Quý Thanh Ảnh ở cửa ra vào của trạm tàu cao tốc. Những hành khách dáng vẻ vội vã khi đi ngang qua các cô cũng thả chậm bước chân, ánh mắt sáng lên. Đại mỹ nhân xinh đẹp, mà đại mỹ nhân cười khẽ lại càng là xinh đẹp trong xinh đẹp. Lúc chờ xe taxi, Trần Tân Ngữ sờ cằm đi một vòng quanh người Quý Thanh Ảnh. "Sao vậy?" Quý Thanh Ảnh nâng mắt, chịu đựng sự quan sát của cô nàng. Trần Tân Ngữ duỗi tay, chọc chọc má cô: "Tâm tình của cậu rất tốt nhỉ?" "Hả?" Quý Thanh Ảnh khó hiểu nhìn cô ấy. Trần Tân Ngữ lấy điện thoại, mở lịch sử trò chuyện ra: "Một giờ trước, cậu còn đang uể oải, vừa nghe đã biết là tính khí khó chịu khi rời giường của cậu, nhưng nhìn bây giờ xem..." Cô ấy dừng lại, cố ý xụ mặt, bày ra tư thế ép hỏi: "Nói! Cậu gặp trai đẹp đúng không?" Quý Thanh Ảnh để tờ rơi xuống, đột nhiên cười cười. Trần Tân Ngữ kinh hãi: "Thế mà lại thật sự có biến? Là ai là ai?" "Ở trên tàu gặp một người." Quý Thanh Ảnh mở cửa xe, "Lên xe rồi nói." Không thể không nói, cô ấy cực kỳ hiểu cô. Hai người là bạn học kiêm bạn cùng phòng đại học, tuy rằng ở hai thành phố khác nhau, thời gian tụ tập cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần gặp đều không có cảm giác xa lạ, trước sau như một. Sau khi ổn định chỗ ngồi, không chờ Quý Thanh Ảnh mở miệng, Trần Tân Ngữ nhìn thấy một tin tức. "Vừa rồi có xe cứu thương đến là vì trên chuyến tàu kia có hành khách đột nhiên phát bệnh à?" Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Ở toa tàu của bọn tớ." Trần Tân Ngữ kinh ngạc nhìn cô: "Cậu không bị dọa chứ?" Quý Thanh Ảnh bật cười, lườm cô ấy: "Tớ bao lớn rồi mà còn bị dọa?" Môi Trần Tân Ngữ giật giật, muốn nói cậu cũng không phải chưa từng bị dọa, nhưng lại nhịn xuống. Quý Thanh Ảnh chuyển đề tài: "Có phải mấy hôm trước tớ nói với cậu gần đây không có linh cảm, không vẽ ra được thiết kế mới không?" Cô vừa nói vừa cởi khẩu trang, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ: "Vừa rồi... Hình như đột nhiên có linh cảm." Cặp mắt quyến rũ kia sáng lên, tỏa ra sự vui mừng cùng trông đợi. "Vừa rồi ở trên tàu gặp một người, linh cảm cứ thế mà tới." Trần Tân Ngữ kinh ngạc nhìn cô: "Có ý gì?" Quý Thanh Ảnh trầm mặc một lát, nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này, nghẹn ra một câu: "Tớ hình như nhất kiến chung tình với anh ấy rồi." "..." Trần Tân Ngữ một lúc lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần: "Với ai?" "Bác sĩ cứu người kia." Trần Tân Ngữ không dám tin: "Cậu biết tên người ta không?" Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: "Không biết, nhưng tớ có cảm giác, bọn tớ sẽ gặp lại." Nếu không có duyên phận, cũng sẽ có "ngẫu nhiên gặp được". Sau khi vào nhà, hai người đơn giản sửa soạn một chút, liền ngã xuống sofa nghỉ ngơi. "Tối nay đưa cậu đi kích thích một chút." "Đi đâu?" "Quán bar." Trần Tân Ngữ nói: "Chỗ này mới mở, khá đặc sắc." Quý Thanh Ảnh không cự tuyệt. Khi cô không có linh cảm thiết kế thì thích uống rượu. Cồn có thể kích thích đại não, ngẫu nhiên có thể làm cô nảy ra một ít ý tưởng đặc biệt. "Tớ đi tắm rửa trước đây, nhân tiện ngủ một lát." "Đi đi." Quý Thanh Ảnh cũng không khách khí với cô ấy, cởi áo ngủ ra tiến vào phòng tắm, rửa mặt nghỉ ngơi. Rèm trong phòng dành cho khách bị kéo lại kín mít, không có lấy một khe hở. Quý Thanh Ảnh đeo bịt mắt nằm trên giường, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảnh tượng tái hiện. Sau khi lên tàu cao tốc, cô liền đeo tai nghe và bịt mắt để ngủ. Lúc đầu cũng không phát hiện có gì không thích hợp, cho tới khi âm thanh bên tai càng lúc càng lớn, Quý Thanh Ảnh mới tỉnh lại. Vừa mới tháo tai nghe xuống, toa tàu số 1 có hành khách đột nhiên phát bệnh, tiếng tìm kiếm bác sĩ trong toa tàu liền chui vào trong tai. Bên tai tất cả đều là âm thanh ồn ào ầm ĩ, Quý Thanh Ảnh mở mắt ra, lúc này mới phát hiện vị khách kia ở ngay phía trước, bên trái cô. Hành khách gần đó và hành khách phía trước đều là mấy cô gái trẻ, gặp phải tình huống này sốt ruột đến mức đôi mắt đỏ lên. Quý Thanh Ảnh lập tức đứng dậy, vừa muốn đi đến giúp đỡ, thì sau lưng truyền đến một âm thanh thanh lãnh lạnh lùng, so với nước suối ngày xuân còn lạnh hơn. Anh nói: "Xin chào, tôi là bác sĩ." Anh vừa xuất hiện, cảm xúc nôn nóng của những người xung quanh đều được xoa dịu. Cô giương mắt, trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một người đàn ông. Trong tàu vốn là một mảnh hỗn loạn, nhưng anh vừa đến, xung quanh đều trở nên có trật tự. Khuôn mặt của anh anh tuấn, mặc áo sơ mi quần đen, trên mặt nhìn không ra một chút cảm xúc nôn nóng nào. Hành khách đột nhiên phát bệnh, hốc mắt đỏ, tim đột nhiên ngừng lại, không còn ý thức. Người đàn ông kiểm tra tình huống của người bệnh, làm cấp cứu khẩn cấp. Tim phổi đập trở lại. Anh rũ mắt, xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay. Mặt mày anh chuyên chú, vững vàng bình tĩnh, khi liên tục ấn lên ngực người bệnh, đường cong cơ bắp trên cánh tay theo động tác của anh như ẩn như hiện, hết sức mạnh mẽ. Dường như theo động tác của anh, trái tim của những người xung quanh đều yên ổn. Mồ hôi từ trên trán anh rơi xuống, một giọt lại một giọt, tốc độ trung bình nhưng mạnh mẽ, khiến cho người ta rung động. Hai phút rất ngắn, nhưng mọi người đều cảm thấy quá lâu. Không lâu sau, hô hấp của bệnh nhân thong thả rất nhiều, tỉnh lại. Anh ta mở mắt ra, đột nhiên nhìn người đàn ông. Ánh mắt người đàn ông nhàn nhạt, nói: "Tốt rồi, không sao." Chung quanh tất cả đều là tiếng vỗ tay. Biểu tình của anh lãnh đạm như cũ, không có nôn nóng cũng không có bất an, nhưng lại khiến lòng người an tâm. Dặn dò vài câu với hành khách vài câu, anh xoay người định đi. Quý Thanh Ảnh nhìn thẳng anh, không kịp chuẩn bị, anh đột nhiên quay đầu lại. Tóc rối giữa trán hơi ướt, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm, bộ dáng rất lạnh nhạt. Một khoảnh khắc này, Quý Thanh Ảnh cảm giác được trái tim mình hẫng mất một nhịp. Khi đến trạm cao tốc, anh còn đi cùng với bệnh nhân kia đến bệnh viện. Quý Thanh Ảnh nghe được cô gái phía sau kinh ngạc nói: "Thì ra là anh ấy à." Cô tò mò, nhưng không hỏi. Ngược lại là một hành khách khác lúc đang xếp hàng đợi xuống tàu cùng cô ấy nói chuyện vài câu: "Sao vậy, bạn quen à?" "Không quen, biết thôi ạ." Cô gái nhỏ kích động nói: "Anh ấy là bác sĩ của bệnh viện số 1 Bắc Thành á! Anh ấy là học trưởng trường bên cạnh trường bọn em, vô cùng nổi tiếng. Trước kia em đi sang trường của bọn họ, trên bảng vàng của trường còn có tên của anh ấy đấy! Anh ấy ở khoa ngoại, vô cùng trâu bò! Hơn nữa dáng dấp còn vô cùng đẹp trai." Điểm đẹp trai này, mọi người đều tận mắt thấy. Về phần lợi hại hay không, dường như cũng đã được chứng minh. Ra khỏi tàu cao tốc, bên tai Quý Thanh Ảnh còn lưu lại âm thanh ngưỡng mộ của cô gái nhỏ. "Nếu không phải chênh lệch quá lớn, em cũng muốn xin phương thức liên hệ của học trưởng đấy." "Anh ấy thật sự rất trâu bò, lúc đi học mà đã có rất nhiều bài viết được đăng trên tạp chí của SCI*." *SCI (Science Citation Index): Một danh sách thuộc quyền sở hữu của Thomson Reuters bao gồm các tạp chí thuộc lĩnh vực khoa học tự nhiên, kĩ thuật, công nghệ,... uy tín hàng đầu thế giới. "Khi anh ấy vừa xuất hiện nói 'Tôi là bác sĩ.', em trong nháy mắt liền an lòng." ... Bên tai không ngừng xuất hiện thanh âm. Quý Thanh Ảnh trở mình, sau đó đem thanh âm trò chuyện ngăn cách bên ngoài, vậy mà trước mắt lại vẫn rõ ràng hiện lên bộ dáng của người đàn ông kia như cũ. —— Khi anh khom lưng, áo sơ mi hoàn toàn dán sát phác họa thân hình của anh, lưu lại hư ảnh, đẹp không nói nên lời. Ánh dương ngoài cửa sổ dừng trên người anh, phác họa sườn mặt anh tuấn cùng dung mạo thâm thúy, cũng trong tích tắc đó, hình ảnh này đọng lại trong con ngươi của cô. Cùng với lúc anh rời đi, biểu tình lúc anh nhìn thoáng qua toa tàu. Trong nháy mắt đó, tầm mắt hai người giống như cách dòng người giao nhau một giây. Một giây sau, anh liền dời đi. Đột nhiên, Quý Thanh Ảnh tỉnh lại. Cô kéo bịt mắt ra, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, cầm điện thoại đang để bên cạnh qua gửi cho bạn một tin nhắn. Lần này Quý Thanh Ảnh đến đây là để gặp mặt một vị đạo diễn nổi tiếng. Vị đạo diễn này muốn quay một bộ phim về thời dân quốc, muốn mời cô làm chỉ đạo thiết kế trang phục. Nếu là trước kia, Quý Thanh Ảnh sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ, cô cảm thấy có thể suy xét lại chuyện này một lần nữa. Nhìn địa chỉ của bệnh viện, Quý Thanh Ảnh nhướng mày, lúc này mới xốc chăn lên rời giường. Sau khi tỉnh ngủ, hai người định ra ngoài ăn cơm. Quý Thanh Ảnh cầm một bộ sườn xám màu vàng, trên sườn xám thêu hoa văn cánh hoa nhỏ, nhìn qua vừa ưu nhã vừa xinh đẹp. Lúc cô thay đồ xong đi ra, Trần Tân Ngữ cảm thấy đẹp đến ngỡ ngàng. Người khác mặc sườn xám để làm đẹp cho mình, còn Quý Thanh Ảnh lại có thể làm nổi bật vẻ đẹp của sườn xám. Sườn xám mặc ở trên người cô, ý vị sinh động, duy mĩ có ý cảnh. Quý Thanh Ảnh nhìn biểu tình khoa trương của cô nàng, hạ mi mắt, khuy lại nút thắt bên trên. "Sao cậu lại ăn mặc đơn giản thế?" Trần Tân Ngữ không phục, lôi kéo cô đến trước gương: "Cậu tự nhìn xem, dù đơn giản nhưng vẫn quá xinh đẹp." Quý Thanh Ảnh giương mắt, nhìn chính mình trong gương không nói chuyện. "Bình thường mà." Trần Tân Ngữ nói: "Người khác mà nghe được khẳng định tức chết." "Đi nào." Quý Thanh Ảnh tiện tay sửa soạn lại mái tóc, lôi kéo cô nàng đi ra ngoài. Hai người đi ăn một chút đồ lót bụng, sau đó mới đến quán bar. Trần Tân Ngữ nói quán bar này vừa mới mở không lâu, đang là thời điểm đông khách. Không khí quán bar không tệ, trước cửa ra vào đậu rất nhiều xe hơi sang trọng. Hai người vừa bước vào thì Trần Tân Ngữ gặp mấy người bạn của cô ấy. Sau khi thương lượng, một đoàn người quyết định ngồi cùng với nhau. Quý Thanh Ảnh không quá thích cùng người xa lạ nói chuyện, nhưng ai bảo do cô quá xinh đẹp, chưa ngồi được bao lâu, liền có mấy người tiến lên bắt chuyện. Sau khi đơn giản ứng phó, Quý Thanh Ảnh cảm thấy mệt mỏi. Cô nói muốn đổi vị trí với Trần Tân Ngữ, ngồi yên lặng trong góc, ánh đèn của quán bar rơi lên người cô, lúc sáng lúc tối, phác họa bộ dáng lười biếng của cô, mặt mày tinh xảo, da trắng nõn nà, khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy xuân tâm rạo rực. Một người bạn ngồi cạnh Trần Tân Ngữ lơ đãng nhìn qua, lôi kéo cô ấy khẽ bàn luận: "Bạn của cậu dáng dấp tuyệt quá." Trần Tân Ngữ tự hào giương cằm lên: "Đó là đương nhiên." Cô ấy nở nụ cười: "Đừng có đánh chủ ý lên người cậu ấy, cậu ấy khác các cậu." Người bạn nở nụ cười: "Cô ấy cũng chẳng nói chuyện với ai." "Cậu ấy ở trong thế giới của chính mình, uống rượu của cậu ấy thôi." Đây là thói quen của Quý Thanh Ảnh, từ trước đến nay Trần Tân Ngữ luôn biết rõ. Cô là một người rất kì diệu, có đôi khi yêu cầu hoàn cảnh cực độ an tĩnh, có đôi khi lại có thể ở trong hoàn cảnh ồn ào nhất tìm được linh cảm. Khá kì quái, nhưng lại rất đáng yêu. Quý Thanh Ảnh không để ý tới cuộc đối thoại của người bên cạnh, cô đang phát ngốc nhìn lên sân khấu. Trên sân khấu có cả trai gái trẻ tuổi đang khiêu vũ, hình ảnh rất nóng mắt. Cô nhìn một chút, cảm thấy không có ý gì. Vừa định thu hồi ánh mắt, lại lơ đãng thấy được sườn mặt của một người. Áo sơ mi trắng, quần tây đen dài, người đó vừa đứng lên, quán bar biến hóa dưới ánh đèn, bóng dáng của anh được phác họa thẳng tắp chói sáng, khí chất tuyệt trần. Người bạn ngồi đối diện chú ý tới ánh mắt của cô, nhìn theo, cười cười đáp lời với cô: "Bạn cũng để ý người đó à?" Quý Thanh Ảnh gật đầu. Người nọ tiếp tục nói: "Người đàn ông kia lớn lên đẹp trai như vậy, ngồi một tiếng, phụ nữ tiến đến làm quen rất nhiều, nhưng tất cả đều thất bại mà về." Trần Tân Ngữ nghe được hai người nghị luận, cũng tò mò đưa mắt nhìn. "Sao anh ta không chuyển động?" "Chắc là sợ bị chú ý á." Người bạn cười nói: "Vừa rồi có một cô nàng đi qua hỏi hai câu, nhưng cái gì cũng không hỏi được." "Không phải chứ?" Trần Tân Ngữ có chút ngoài ý muốn: "Không có thu hoạch gì luôn á?" "Không có." "Các cậu không phải nhìn người chuẩn nhất sao, không nhìn ra được anh ta làm gì à?" "Nhìn không ra." Quý Thanh Ảnh an an tĩnh tĩnh ở một bên đột nhiên nói: "Tớ biết." Vài người quay đầu nhìn cô, hơi kinh ngạc. Cô hơi hơi mỉm cười, quay đầu nhìn mấy người này: "Bác sĩ." "Cái gì?" Quý Thanh Ảnh không hề thấy phiền, từng chữ từng chữ nói: "Anh ấy là bác sĩ." Mời các bạn mượn đọc sách Hờn Dỗi của tác giả Thời Tinh Thảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút! - Hoa Đào Tiểu Trà
Vì cứu người bạn thân bị vây trong hậu cung, nàng cam tâm gả cho Minh Vương gia ác bá nhất vương triều Phượng Tường làm Vương phi. thích tiểu nữ nhân mảnh mai phải ? Được, nàng mảnh mai cho xem. thích Minh Vương phi im lặng phải ? Được, nàng im lặng cho xem. Ở mặt ngoài, nàng là tiểu bạch thỏ vô hại. bên trong lại đủ mọi thủ đoạn, giết người vô hình. Trị tiểu thiếp, đánh điêu nô, đấu biểu muội, dỗ Thái Hậu, tất cả những chuyện này đều là chuyện ! Ngoài ra, rảnh rỗi có chuyện gì làm, thỉnh thoảng nhổ móng rồng của Vương gia tướng công bá đạochút, đem mọi người đều thu thập dễ bảo. Dưới ngụy trang hiền dịu vô song đó, nhưng lại hề quên thông đồng với người bạn thân, thầm chuẩn bị kế hoạch trốn . vất vả, thắng lợi ngay tại trước mắt, nhưng mà —— Ngày hôm nay, tên vương gia chết tiệt đó, đột nhiên đổi tính, dây dưa quấn quýt lấy nàng Nam nhân chết tiệt kia, không ngươi phải chỉ thích nam nhân sao? chết , lão nương đối nam nhân có hứng thú!   *** Tại sao lại vừa ý nàng? Đây là một ẩn số khó hiểu. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được đáp án. Thân là con trai của đương kim thái hậu, là em trai ruột của đương kim thánh thượng, hắn dĩ nhiên không cần phải gánh vác giang sơn xã tác, không cần phải phụ trách việc quản lý những việc vặt của quốc gia. Có mẫu thân cùng ca ca ở đây, cuộc sống của hắn đơn giản và tiêu sái. Vô số vàng bạc châu báu cho hắn tiêu dùng, khắp thiên hạ mấy ai được như hắn, cho dù hắn có cuồng ngạo như thế nào, cũng không có ai dám ý kiến hắn. Đơn giản là vì – hắn là vương gia, là em trai ruột của đương kim thánh thượng. Nhưng mà, hắn không thấy sung sướng. Đúng vậy, hắn không thấy sung sướng. Nữ nhiên là cái đồ phiền toái. Từ nhỏ hắn đã cho rằng như vậy.Thân là con trai của tiên đế, từ khi mười hai tuổi, hắn lớn lên tại hoàng cung, trơ mắt nhìn tất cả nữ nhân vì tranh thủ tình cảm mà sử sụng các loại thủ đoạn, ngươi lừa ta gạt, đấu đá lẫn nhau, cuối cùng tất cả đều chết thảm dưới tay mẫu hậu. Nhìn lần lượt tất cả các sắc mặt ghê tởm, đến cuối cùng, hắn chỉ cười lạnh. Nữ nhân a, đây là tội gì chứ? Cho nên, hắn chán ghét nữ nhân. Nếu như có thể, hắn không muốn thân cận cùng một nữ nhân. Nhưng mà, mẫu hậu cùng muội muội, hắn không sao thoát khỏi, cũng liền cắn răng chịu đựng. Từ năm mười hai tuổi hắn đã chuyển ra khỏi hoàng cung, phụ hoàng ban cho hắn mười tên nô tỳ, lại bị hắn tìm lý do tùy tiện đưa người đi. Mười lăm tuổi hoàng huynh đăng cơ, năm thứ hai liền tặng cho hắn hai thị thiếp xinh đẹp. Xinh đẹp nhưng xấu xa, hắn căn bản không thèm để ý, thậm chí, từ tận đáy lòng còn chán ghét nữ nhân xinh đẹp, bởi vì trong thâm cung, có nữ nhân nào không đẹp, có nữ nhân nào không có tâm địa hung tàn. Vốn định khôn khéo cự tuyệt, nhưng mẫu hậu cưỡng chế áp chế, hắn đành phải thu nhận hai người vào vương phủ, lại còn thêm phòng, tất cả đều coi như là bố thí. Chỉ chớp mắt, hắn đã hai mươi tuổi. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút! của tác giả Hoa Đào Tiểu Trà.
Song Hoa Điếm Đồng Nhân - Sương Hoa Dạ Ngâm - Thập Thế
Truyện được tác giả viết dựa trên bộ phim Sương Hoa Điếm là bộ phim thể loại BG khoác áo BL đầu tiên của điện ảnh Hàn Quốc, cũng có thể nói là phim BL khoác áo BG. Tóm lại, tác phẩm này đã làm cho tác giả Thập mỗ như bị sét đánh chết đi sống lại, rồi lại đánh chết lần nữa…Hãn. Thập mỗ vì vậy phẫn hạ quyết tâm, nhất định phải cấp Vương một người hạnh phúc sinh hoạt! Hết thảy mọi chuyện đều không phải từ một hài tử mà bắt đầu sao? Ta là như thế nào? Chuyên viết về sinh tử văn đó a. Cho nên, Vương, ngươi không thể làm cho nữ nhân sinh, vậy ngươi liền chính mình sinh đi! Thập mỗ ta nhất định sẽ thoả mãn nguyện vọng của ngươi, cho ngươi có thật nhiều con nối dòng, để ngươi cùng Hồng Lân không bao giờ nữa…xa nhau! Oa ha ha ha…… *** Một phi thuyền cực đại lẳng lặng đứng thẳng giữa vũ trụ. Phía dưới nó, chính là địa cầu mấy ngàn năm trước đã bị hủy diệt hoang phế. Tinh cầu lam sắc nguyên bản mỹ lệ, hiện tại trên bề mặt lại bị bụi đất màu vàng che lấp. Đại dương cực nhỏ bé tập trung ở hai cực nam bắc, cả tinh cầu ảm đạm không ánh sáng. Cùng so sánh với cố hương từng một thời huy hoàng, Maly càng thích Mặt Trăng ở bên cạnh kích thước không sai biệt lắm với căn cứ. Trong rất nhiều truyền thuyết từ xưa, nhân loại cũng không từ bỏ được sùng bái cùng yêu thích đối với ánh trăng. Nàng chống cằm nhìn vũ trụ bên kia cửa sổ, nhìn xem Mặt Trăng bên cạnh, lại nhìn địa cầu xa xa, trong lòng nghĩ buổi tối ở địa cầu ngắm trăng sẽ là cảnh sắc gì a? Đột nhiên máy truyền vang lên một tiếng minh địch (còi). Maly đứng dậy kiểm tra một chút, sau đó nhìn thấy chu vi máy truyền dần dần toát ra một kim sắc quang trụ (cột sáng màu vàng), một bóng người chậm rãi hiện ra. Nàng vui vẻ chào hỏi: “Hi, Len, lần này nhanh như vậy đã trở lại sao? Lão ca ta nơi đó hảo ngoạn không?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Len không có biểu tình gì, thản nhiên nói: “Hoàn hảo. Ái nhân cùng hài tử của ca ca ngươi cũng rất tốt, không cần lo lắng” “Nga, ta mới không lo lắng hắn, hắn là phúc hắc. Ha hả, Len, ta là hỏi ngươi ở thế giới của lão ca ta có gặp được chuyện gì hảo ngoạn không? Tỷ như… tinh thần lực cường hãn mỹ nam tử? Ánh mắt của Maly toát ra lục quang, cái loại ánh sáng này làm cho Len lưng có chút phát lạnh. Nói thật, trừ bỏ nữ nhi Dương Bảo Nhi của Rox ra, tối kinh khủng phải kể tới em gái Maly này của Ander. Nghe nói nàng là thành viên của một cái gì đó được gọi là『 Tổ chức Hủ 』, thâm niên rất lâu, là cấp nguyên lão (ối =))). Hơn nữa thường xuyên sử dụng một ít ngôn ngữ cổ quái, chờ một chuyện tình nào đó không hiểu, mỗi lần ánh mắt theo dõi hắn đều làm cho hắn phát lạnh. Len nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Nhi tử của Ander tinh thần lực rất cường hãn, hơn nữa thực tuấn mỹ, là một mỹ nam tử. Hai nhi tử của Rox cũng đều không tồi. Còn có Yam…” “Dừng dừng, ta không phải hỏi cái này. Ai, ngươi thật sự là thiên nhiên ngốc” (ý là ngốc trời sinh) Maly cảm thấy công tác tẩy não Len so với lão ca nàng còn khó làm hơn. Phải biết rằng giống như lão ca phúc hắc siêu cấp A tinh anh của nàng, từ nhỏ đến lớn tiếp thu nàng tẩy não không ngừng, thành công thoát khỏi biến thành một các băng sơn (núi băng). Nhưng là gặp được Len thiên nhiên ngốc như vậy, lại làm cho nàng có một loại cảm giác vô lực giống như dùng nắm tay đấm vào bông vải. ... Mời các bạn đón đọc Song Hoa Điếm Đồng Nhân - Sương Hoa Dạ Ngâm của tác giả Thập Thế.
Mạch - Thanh - Huyễn Ái Vô Ái
Ở hiện đại, Tiếu Mạch không được cha mẹ thương yêu, vì y là đứa con ngoài ý muốn, vì y họ buộc phải lấy nhau. Tiếu Mạch khao khát hạnh phúc, tìm kiếm hạnh phúc không mệt mỏi và Lâm là người cho y hạnh phúc, nhưng không bao lâu sau, y phát hiện Lâm phản bội y. Hạnh phúc tan vỡ, thất vọng tràn trề, Tiếu Mạch bị tai nạn xe cộ, linh hồn xuyên về cổ đại, nhập vào ngũ hoàng tử Ly Thanh. Ly Thanh cũng giống như Tiếu Mạch, bọn họ là kết quả của những cuộc say rượu, là những đứa trẻ không được hy vọng sinh ra. Ly Thanh là ngũ hoàng tử Nhật Diệu quốc, nhưng bị hoàng tộc khinh rẻ, bởi vì y không có năng lực của hoàng tộc, lại bị câm điếc, không được ai thương yêu, hạ nhân cũng chẳng kính trọng, nhưng y cũng khát khao hạnh phúc. Đồng cảm với Ly Thanh, Tiếu Mạch tự nói rằng, hạnh phúc không cần chúng ta thì chúng ta chẳng cần hạnh phúc. Nhưng thế giới riêng của Tiếu Mạch lại bị người phá vỡ. Người đó chính là Ly Nhật Diệu, đế vương Nhật Diệu quốc, phụ hoàng của thân xác Ly Thanh, chính Ly Nhật Diệu đã phá bỏ phòng tuyến của Tiếu Mạch, làm cho Tiếu Mạch mở cửa trái tim lần nữa. Tiếu Mạch lại lần nữa muốn có được hạnh phúc thân tình, và Ly Nhật Diệu nguyện ý trao phần tình cảm đó cho y, nhưng kết quả cuối cùng hắn lại thất hứa, hắn không muốn làm phụ thân tốt, hắn muốn làm hảo ái nhân. *** “Tiểu tử kia!” Khinh gọi, Ly Nhật Diệu nắm tay Tiếu Mạch để lên trên ngực hắn, tay kia hơi run rẩy bỏ vào miệng, giống như nhấm nháp mĩ vị, một chút lại một chút hấp duẫn, liếm dính. “Phụ hoàng…..Ô…..” Tiếu Mạch cảm thấy đầu lưỡi Ly Nhật Diệu như mang theo điện lưu, ngón tay bị hắn liếm qua tựa như bị điện giật. “Không…..Ân ~~ phụ hoàng…..” Cảm giác này làm cho Tiếu Mạch hoảng hốt, muốn rút tay về, nhưng bị Ly Nhật Diệu nắm thật chặt. “Đừng sợ, tiểu tử kia! Tin tưởng trẫm, trẫm sẽ không thương tổn ngươi!” Đem tay Tiếu Mạch dán lên trên mặt nhẹ nhàng cọ xát, Ly Nhật Diệu ánh mắt càng thêm mãnh liệt. “Tiểu tử kia…..” Trên người Tiếu Mạch trắng nõn, Ly Nhật Diệu dùng đôi môi lửa nóng ngậm quả ô mai tiên diễm, tay trái đùa bỡn quả hồng anh trước ngực Tiếu Mạch, nhìn thấy chúng nó đỏ tươi đứng thẳng trong tay mình, Ly Nhật Diệu rất có cảm giác thành tựu. Tay phải dọc theo thân hình Tiếu Mạch trượt vào giữa hai chân. “A ~~” Tiếu Mạch khó chịu dục vọng ngẩng đầu, hai chân muốn kẹp lại. “Ân ~~ buông tay a! Phụ ~~ a ~~ hoàng…..Ô…..” Cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, Ly Nhật Diệu nắm dục vọng Tiếu Mạch trượt động, chợt nhanh chợt chậm, khi thì trọng khi thì khinh, còn không thì xẹt qua điểm thủy quang tràn ra kinh khẩu, ánh mắt tham lam đem mị thái Tiếu Mạch động tình cất chứa. ... Mời các bạn đón đọc Mạch - Thanh của tác giả Huyễn Ái Vô Ái.
Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp - Khải Tát Nguyệt
Đây là một chuyện xưa về việc tu kiếm lên con đường NP thần thánh… Thiên chi kiêu tử Lâm Phương Sinh trên đường tu hành ngoài ý muốn gặp gỡ một con yêu quái, từ nay đi theo con đường tu kiếm bất đồng với thiên hạ…. “Sư tôn người đừng như vậy…” “Sư huynh đừng như vậy…” “Súc sinh cút ngay!” “Sâu quá…” Về cơ bản, đây chính là phương pháp tu hành vô cùng mới lạ a~ Nhân vật chính: Lâm Phương Sinh Nhân vật phụ: Hách Liên Vạn Thành, Chinh Mạc, Tư Hoa Quân, Viêm Dạ,.. *** Ngày Huyền Xương diệt quốc ấy, cũng trùng vào ngày sinh thần chín tuổi của Mục Thiên Hàng. Thiên tử vốn không cótuổi thơ, mẫu phi Mục Thiên Hàng vì bị đế quân chán ghét mà vứt bỏ, ngay cả lúc sinh hạ long mạch cũng không được đoái hoài. Cung đình thâm sâu, người người tâm kế, gọn lại là nâng cao dìm thấp, Mục Thiên Hàng tuy tuổi nhỏ đã nếm trải thế nào là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ đổi thay. Khi Mục Thiên Hàng sáu tuổi, hắn được đưa tới trường thái học, chia lìa cùng mẫu phi. Thiên tử Huyền Xương kia nhiều kẻ nối dòng, chỉ riêng hoàng tử công chúa cùng tuổi Mục Thiên Hàng đã có sáu, bảy đứa, cho nên kẻ không được sủng ái như Mục Thiên Hàng, từ lúc sinh ra đến nay thật chưa từng nhìn thấy long nhan. Mục Thiên Hàng đương nhiên không chuốc khổ, mỗi ngày chăm chỉ đọc sách, luyện võ, được thị vệ thiếp thân là Lâm Tụng chăm nom cho thì càng muốn thành niên, làm ra chút sự nghiệp, để cho mẫu phi ốm yếu có thể được sống thoải mái hơn. Nhưng mà tâm nguyện rất rất nhỏ ấy của hắn, cuối cùng vẫn không thể trở thành sựthật. Năm Mục Thiên Hàng tám tuổi, bốn phía Huyền Xương nạn loạn nổi lên, bộ tộc Công Dã tự xưng là hậu duệ của rồng, khởi binh từ Đại Uyên đến, thế như chẻ tre. Nội triều Huyền Xương thì rối loạn, ai ai cũng thấy bất an, người nào còn rảnh lo lắng cho một phi tần bị thất sủng? Ngay khi mẫu phi bệnh nặng khó ngờ, Mục Thiên Hàng nhằm ngay giữa lúc thiên tử bàn luận chính sự giữa triều mà quỳ gối xuống chân thiên tử, khẩn cầu phụ hoàng cho hắn được vào cung gặp mẫu phi. Nhưng đúng lúc ấy quân Huyền Xương vừa thua trận, hoàng đế đương cơn tức giận, không ai dám lấy cái việc nhỏ ấy để phiền nhiễu ông ta. ... Mời các bạn đón đọc Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp của tác giả Khải Tát Nguyệt.