Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Bộ truyện với đề tài vô cùng mới mẻ, nhân vật chính về lại thời Tây Du để viết sách, quay phim...mỗi bộ truyện đều mang theo những thứ liên quan đến thời đại từ Hồng Hoang đến Tây Du của TQ. Nếu bạn đọc thích gặp các nhân vật nổi tiếng thuở hồng hoang TQ như các vị thánh nhân, thập nhị tổ vu, các vị tiên nổi tiên của Phong Thần hay cả Tây Phương giáo thì không thể bỏ lỡ. *** Trương Minh Hiên đứng giữa đường lớn vẻ mặt ngơ ngác, không biết phải làm sao nhìn dòng người qua lại tấp nập, không nghĩ ra tại sao ban nãy mình còn đang ở trong phòng ngủ phát sầu lên vì chuyện việc làm, thế mà chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện ở trên đường lớn. Đây là xuyên không ư? Lại còn là cổ đại? Trương Minh Hiên lặng lẽ bước qua một góc ven đường, ngồi sụp xuống góc tường, quan sát cái thế giới xa lạ này, lặng lẽ rơi lệ trong lòng, xuyên không hoàn toàn không đẹp đẽ như trong sách viết, cổ đại thì thực nguy hiểm a! Trương Minh Hiên thầm nghĩ trong lòng: " Hệ thống đại gia! Ngón tay vàng! Mau xuất hiện đi!" Một lúc lâu sau, Trương Minh Hiên không thể không thừa nhận một sự thật tàn khốc, hắn hoàn toàn không có những thứ kiểu như ngón tay vàng, cũng chính là nói hắn hoàn toàn không phải nhân vật chính, như này thì nghiêm trọng thật rồi, không phải nhân vật chính thì sẽ không có kiểu định luật nhân vật chính sẽ không chết. Trương Minh Hiên xoa cái bụng đang đói sôi sùng sục, thở dài đau khổ, bây giờ tới việc lấp cho no cái bụng cũng đã là vấn đề. Trương Minh Hiên đứng dậy, xoa xoa cái chân tê, rồi chen lẫn vào dòng người qua lại. Hai bên đường lớn bày bán đầy rẫy thương phẩm, những người bán hàng rong nhiệt tình rao hàng, phía trong các quán ở hai bên đường khách đông như mắc cửi, thật là một cảnh tượng phồn hoa hưng thịnh. Trương Minh Hiên lẩm bẩm:"Kiểu hưng thịnh này đói chết người mất!” Bản thân hắn cũng không chắc chắn liệu đây có phải cổ đại hay không. Trương Minh Hiên nhìn phía trước có quán rượu lớn. Hắn chần chừ một lát rồi bước vào bên trong. Lập tức tiểu nhị mặt mày niềm nở bước ra nghênh đón: “Khách quan, ngài đi mấy người?” Trương Minh Hiên ngại ngùng nói: “Ta không tới ăn cơm, xin hỏi các người có cần người làm không?” Tên tiểu nhị thu lại gương mặt niềm nở ban nãy, ánh mắt vẻ dò xét: “Ngươi là đầu bếp?” Trương Minh Hiên lắc đầu nói: “Không phải!” Ngành học trước đây của bản thân vốn chẳng liên quan gì đến khoa đạo diễn điện ảnh với đầu bếp cả. Tiểu nhị xòe hai tay nói: “Vậy thì chẳng còn cách nào, chỗ chúng ta không tuyển người, mau ra ngoài.” Trương Minh Hiên không cam lòng nói: “Ngươi không vào hỏi ông chủ sao?” Tên tiểu nhị cười khà khà: “Ông chủ là cậu của ta, ta nói là được, mau ra ngoài! Ra ngoài!” Tiểu Nhị liền đuổi Trương Minh Hiên ra ngoài. Trương Minh Hiên đứng ở bên ngoài khóc không ra nước mắt, cảm nhận người bên cạnh đang nhìn mình, tìm công việc ở đây so với trái đất còn khó hơn nhiều, đạo diễn làm được cái con khỉ gì! Ban đầu chi bằng học ở Tân Đông Phương cho rồi! Trương Minh Hiên lại tiếp tục kiếp tìm việc của mình. Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Trương Minh Hiên không nhịn nổi đói khát, lau mồ hôi trên trán, bước vào quán thứ hai. Trương Minh Hiên bước vào mới phát hiện ra đây là một thư điếm, không ồn ào giống như bên ngoài. Trong quán hết sức thanh tịnh, chỉ có vài nho sinh vẫn đang lưu luyến chỗ mấy giá sách. Trương Minh Hiên đảo mắt một lượt, bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp, trong trẻo, dịu dàng. Chủ nhân của đôi mắt lập tức chuyển ánh nhìn ra chỗ khác, gương mặt ửng đỏ. Trương Minh Hiên cũng phản ứng lại, hình như cảm thấy bản thân có chút thất lễ rồi. Trương Minh Hiên hắng giọng một cái, bước mấy bước tới trước quầy hàng, lần này có thể nhìn rõ gương mặt nữ tử đó. Nước da trắng treo, ngũ quan tinh tế sắc sảo, đôi mắt chứa vẻ dịu dàng của làn nước mùa thu, lông mày cong tựa lá liễu. Cho dù Trương Minh Hiên đã nhìn quen mỹ nữ nhưng trong nháy mắt cũng phải thất thần. Nữ tử mặc trên mình bộ váy dài màu xanh lơ, trong lòng ôm một đứa trẻ còn đang mặc tã, hỏi Trương Minh Hiên: “Công tử, người có việc gì?” Mấy nho sinh cũng đưa ánh mắt khó hiểu về phía Trương Minh Hiên, nhìn hắn với ánh mắt cảnh cáo. Quả nhiên mỹ nữ ở thời đại nào cũng là đối tượng mà đám nam nhân tranh nhau theo đuổi. Trương Minh Nhiên không nhìn thẳng ánh mắt của bọn họ, ta cũng sắp chết đói tới nơi rồi, ai mà thèm quan tâm ánh mắt cảnh cáo của các ngươi. Trương Minh Hiên học được một tư thế trên tivi, chắp tay cúi đầu nói với nữ tử: “Tiểu thư, ta tới đây tìm việc!” Nữ tử bỏ qua tư thế của Trương Minh Hiên, ngờ vực hỏi: “Tìm việc?” Trương Minh Hiên xoa bụng, mặt đầy đau khổ nói: “Không giấu gì tiểu thư, tại hạ đã ba ngày nay chưa được ăn cơm rồi, ở nhà mất mùa, tại hạ chạy nạn tới đây, lạ nước lạ cái, xin tiểu thư cho tại hạ bát cơm ăn!” Trương Minh Hiên vừa nói xong, bụng lại phát ra tiếng kêu. Trương Minh Hiên nghĩ bụng: “Đúng lúc thật! Cái bụng này đúng là không chịu thua kém!” Nữ tử nghe Trương Minh Hiên nói, ngờ vực hỏi: “Nạn đói! Chưa từng nghe nói ở trong Đại Đường có nạn đói” Trương Minh Hiên bắt đúng được từ “Đại Đường”, hóa ra đây là Triều đại nhà Đường! Trương Minh Hiên đành phải giải thích: “Vùng nhỏ thôi, chỗ chúng tôi là một thôn nhỏ.” Nữ tử gật đầu, không tra hỏi thêm nữa, nếu không Trương Minh Hiên cũng không biết phải bịa ra thế nào. Nữ tử cúi đầu nhìn đứa trẻ: “Chỗ ta làm ăn cũng không tốt, nếu ngươi không ngại có thể ở lại.” Trương Minh Hiên gật đầu không ngớt nói: “Không ngại, không ngại!” Nữ tử khẽ mỉm cười nói: “Ta tên Lý Thanh Nhã, có thể xưng hô với ngươi thế nào?” “Trương Minh Hiên, ngươi có thể gọi ta là Minh Hiên.” Lý Thanh Nhã đứng dậy nói: “Ngươi nếu đã bằng lòng ở lại đây, thì giúp ta trông coi quán đi! Có chuyện gì thì gọi ta.” Trương Minh Hiên liên tục gật đầu nói: “Hiểu rồi! Ta biết rồi!” Lý Thanh Nhã gật đầu mỉm cười, ôm đứa trẻ, chân bước nhẹ nhàng đi vào cửa sau của thư điếm. Lý Thanh Nhã vừa rời đi, đám nho sinh lập tức vây tới. Một người trong đó vẻ mặt dữ tợn không giống thư sinh, đập một phát vào cái bàn trước mặt Trương Minh Hiên, tức giận nói: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?” Trương Minh Hiên nhìn hắn cao hơn mình một cái đầu, MD cao là có thể dọa người hay sao? Ngươi hung dữ với ta thì ta sẽ sợ ngươi sao? Trương Minh Hiên cũng trừng mắt nhìn hắn, chỉ một lát sau liền cúi đầu xuống, không còn cách nào khác tại bọn họ đông người! Trương Minh Hiên nhìn bọn họ ai ai cũng trợn tròn mắt, sắn tay áo, giơ sẵn nắm đấm, liền lùi về phía sau hai bước, mạnh miệng nói: “Các … các ngươi đừng có mà kích động! Ta là người của Thanh Nhã tỷ tỷ!” “Thanh Nhã tỷ tỷ!” Tất cả bọn họ đều nghiến răng nhìn Trương Minh Hiên. Trương Minh Hiên sợ run một cái, cười theo nói: "Ta chỉ là một kẻ thấp kém, các người tranh hơn thua với một kẻ thấp kém như ta làm gì ? Kẻ hèn mọn như ta sao có thể uy hiếp các người được.” Một người trong đó vẻ thanh tú như thư sinh suy tư một lát rồi gật đầu nói: “Nghe cũng có lý.” Trương Minh Hiên liên tục gật đầu, nhìn bọn họ bằng ánh mắt tha thiết. Các thư sinh nhìn nhau, nếu nói muốn đánh Trương Minh Hiên một trận thì không ai dám hạ thủ. Ra tay ở chỗ của Lý tiểu thư, lại còn đánh người của Lý tiểu thư, trừ khi không muốn sống nữa, nàng ta họ Lý, thiên hạ này vốn là của Lý gia.” Tên thư sinh mặt mày hung dữ lầm bầm câu gì không nghe rõ, chắc cũng không phải câu hay ho gì, vỗ vai Trương Minh Hiên một cái nói: “MD! Đi thôi!” Trương Minh Hiên ngã sụp xuống đất, vẻ mặt thống khổ. Tên thư sinh mặt mày hung dữ cũng ngây người, tay vẫn ở trên không trung. Các thư sinh lập tức đứng cách xa tên thư sinh mặt mày hung dữ, một thư sinh không tin nổi nói: “Lão Trình! Ngươi dám động thủ sao!” Tên thư sinh họ Trình vội vã rút tay về giải thích: “Không phải, không phải ta, ta không có dùng sức!” Tên thư sinh họ Trình lo lắng nhìn bọn họ, bọn họ nhìn Trương Minh Hiên đang nằm rạp trên đất, liền nhìn tên thư sinh họ Trình bằng ánh mắt “ngươi xem như ta bị mù hay sao”. Tên thư sinh họ Trình lo lắng nói: “Ây da! Các ngươi sao có thể không tin ta chứ!” Một tên thư sinh mặt mũi tuấn tú nhíu mày nói với tên thư sinh họ Trình: “Trước tiên đỡ hắn đứng lên đã.” Tên thư sinh họ trình vội vàng gật đầu nói: “Đúng! Đúng!”, vội vàng luống cuống đỡ Trương Minh Hiên dậy, Trương Minh Hiên ôm vai, hít một hơi khí lạnh. Tên thư sinh họ Trình nói với tên thư sinh mặt mũi tuấn tú ban nãy: “Đỗ Hà, sau đó phải làm thế nào?” Đỗ Hà nói: “Có bệnh trị bệnh, bị thương thì trị thương a!” Trương Minh Hiên nghe được một cái tên quen thuộc, Đỗ Hà, đó không phải là đứa con thích đùa giỡn ba mình sao?Trương Minh Hiên lén nhìn Đỗ Hà, vẻ ngoài không tệ thảo nào có thể làm phò mã, thế nhưng không có não!Tên thư sinh họ Trình lấy trong lồng ngực ra một bình ngọc, đổ ra một viên linh đan, không thèm để ý tới sự phản đối của Trương Minh Hiên, trực tiếp vỗ tay vào miệng Trương Minh Hiên. Mời các bạn đón đọc Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia của tác giả Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia - Vân Thiên Thiếu
Đêm đại hôn, hắn kiểm tra trinh tiết của nàng, cười lạnh: “Thì ra...”  Lúc nàng sẩy thai, hắn mang về một nữ tử thần bí để nạp làm phi Hôn lễ, trong tiếng nhạc mừng vui còn có tiếng thở dài của ngự y: “Không chữa được...” Hắn cấu xé thân thể mềm mại của nàng, không hề chán ghét mùi vị trên thân thể đó. Cho nên hắn không cho phép nàng chết đi, khi mây mù tản ra, nàng dĩ nhiên là... *** Tuyết rơi như lông ngỗng bay đầy kinh thành to lớn. Trong hoàng cung, nơi nơi ngập mùi máu tươi. Bọn nha đầu trên dưới vội vã, không khí vô cùng khẩntrương làm cho người khác không dám hít thở. Phong Mạc Thần không để ý can ngăn của người khác, mạnh mẽ chạy vào Thần Hòa Điện, nhìn khắp phòng đầy máu, và máu đỏ tươi trên tay của bọn nha hoàn mới biết được, con gái của mình đã sinh ra rồi. Hơi thở Bạch Ly Nhược mong manh, cung nữ bên cạnh hét lớn "A, máu, máu.... Ngày càng nhiều, mau gọi người đến cầm máu...." Phong Mạc Thần vừa từ Tây Vực vội vã trở về, hắn đi chỉ vì đánh bại kẻ uy hiếp quốc gia mình: Hung Nô và người Hồ. Trước khi đi, hắn nói với Ly Nhược "Nhược Nhi, ta sẽ nhanh chóng quay về, nàng chờ ta." Ai biết tại sao bởi vì một đứa bé, liền biến thành như vậy. Một nữ y đến cung nói với mọi người "Được rồi, không có việc gì, mẫu tử bình an." Phong Mạc Thần, một đại nam nhân rong ruổi sa trường, nam nhân không sợ bất cứ thứ gì, ngồi xuống ghế ngà voi điêu khắc, ánh mắt thâm trầm nhìn Bạch Ly Nhược, đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường thẳng tắp, hai tay nắm chặt, khớp xương nổi rõ, nhìn ánh mắt Bạch Ly Nhược, đã nói lên hết thảy, Bạch Ly Nhược dịu dàng mỉm cười với hắn, giữa bọn họ, đã không cần đến ngôn ngữ, ở đây, tất cả đều sáng tỏ. Thị nữ Nhu Di ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên "Ai da, trong tay tiểu thư có một khối ngọc." Phong Mạc Thần ôm con, trong tay đứa bé nắm một khối ngọc đẹp đẽ, óng ánh trong suốt, không có tỳ vết, điêu khắc không rõ, vô cùng tinh xảo. Hoa tướng quân lau nước mắt, nở nụ cười "Là ai bướng bỉnh đem để vào đùa cho mọi người vui vẻ hả?" Mọi người hết sức kỳ quái, không có mà, vốn là tiểu thư trời sinh đã có. Nhưng mà, đây cũng quá thần kỳ, trẻ con mới sinh tại sao lại nắm trong tay một ngọc thạch? Bạch Ly Nhược đau đớn rên rỉ vài tiếng, sau đó mạnh mẽ chống người dậy, nói"Con của ta đâu, đưa đến đây cho ta ôm..." Hoa Phu Nhân bế đứa bé nói "Đứa bé này, đặt tên là gì?" Phong Mạc Thần bỗng nhiên chuyển sự chú ý đến khối ngọc đứa bé nắm trong tay, nói "Đứa bé này tên là Phong Huyền Cẩn. Huyền Cẩn, Huyền Cẩn, tên như ý, sinh ra trong tay đã nắm mỹ ngọc không trầy xướt, tên này là thích hợp nhất." ... Mời các bạn đón đọc Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia của tác giả Vân Thiên Thiếu.
Kế Thê
Dường như tiểu Hàn thị bị nàng làm tức giận không nhẹ, mắng nàng mấy câu còn không thu được miệng. "Biết ngươi thiện tâm, ý thiện cũng không nên dùng ở loại địa phương này! Bây giờ khen ngược, ngươi vừa đố danh ra, người khác đều đồng tình nữ quan, ngược lại chỉ trích ngươi không phải! Nói đến nói đi, sự thật là ngươi đuổi người khỏi phủ!" Tiểu Hàn thị nói không kịp thở: "Người này nếu truyền đến trên đầu, không chừng ngày nào đó Thánh thượng lại cho cửu Hoàng Tử hai Trắc phi, đến lúc đó ngươi có thể làm sao đây?!" Nhạc thị lôi kéo tiểu Hàn thị nói: "Thái thái không cần tức giận, tam cô nương còn nhỏ tuổi, không thể nghĩ lâu dài như vậy..." "Nàng tự cho mình xử lý rất khá, không chịu suy xét tới kết quả kém cỏi nhất!" Tiểu Hàn thị tát văng tay Nhạc thị ra, đứng dậy đi trở về, phút chốc quay đầu nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Còn có thông phòng kia, cứ như vậy cho ra khỏi phủ sống?" Thường Nhuận Chi chỉ có thể nói lại một lần chuyện của Vương Bảo Cầm. Đó cũng là sự đồng ý của Lưu Đồng, tiểu Hàn thị nghe xong ngược lại cũng chưa nói gì khác, chỉ nói lảm nhảm: "Lúc trước Thái Tử và Sầm Vương tặng người đến, ngươi trở về Hầu phủ thảo chủ ý, ta nói với ngươi một là không thể đắc tội Thái Tử, hai là không thể truyền ra thanh danh ghen tị, ngươi lại la ó..." Tiểu Hàn thị lại ngồi xuống, Nhạc thị sốt ruột nói: "Thái thái đừng chú ý mắng tam cô nương, sự tình phát triển đến bây giờ, cũng là do Mạc nữ quan làm người không an phận, ra phủ huyên thuyên nói loạn bại hoại danh dự tam cô nương... Nên làm sao đây, còn muốn thái thái cho tam cô nương chủ ý, không thể để Mạc nữ quan cứ như vậy liên tục bại hoại thanh danh tam cô nương..." Thường Nhuận Chi vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nhận sai nói: "Mẫu thân, là nữ nhi nghĩ xóa... Ngay từ đầu không có đứng ở điểm cao, ngược lại khiến cho Mạc nữ quan chui chỗ trống, nữ nhi biết sai rồi, mẫu thân đừng nóng giận, vì nữ nhi chọc tức thân thể chính là nữ nhi đắc tội quá..." Tiểu Hàn thị nhìn Thường Nhuận Chi như vậy, tức giận cũng tiêu một nửa. "Ngươi đó." Tiểu Hàn thị lắc đầu, tận tình khuyên nhủ: "Lúc trước ngươi thừa nhận ngươi ghen tị, nhưng chỉ có trong lòng ngươi biết, sao có thể biểu hiện ra ngoài? Bên cạnh đều dễ nói, nếu Thánh thượng thật sự hạ chỉ ban cho cửu Hoàng Tử một hai Trắc phi, ngươi không phải mất nhiều hơn được sao?" Thường Nhuận Chi cười khổ, tâm nói A Đồng sẽ không nhận. Tiểu Hàn thị đang nói, cửa phòng "Phanh" một tiếng bị mở ra. Lưu Đồng đứng ở cửa, sắc mặt trịnh trọng lễ một cái với tiểu Hàn thị và Nhạc thị, nói: "Nhạc mẫu và di nương yên tâm, tiểu tế tuyệt đối sẽ không cưới Trắc phi. Đó là kháng chỉ, cũng tuyệt không nuốt lời. Trong phủ này, vĩnh viễn chỉ có mình Nhuận Chi. Nếu làm trái lời thề, thiên lôi đánh xuống." "Ai u, cửu Hoàng Tử này..." ... Mời các bạn đón đọc Kế Thê của tác giả Hồ Thiên Bát Nguyệt.
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Ám Hương
Xuyên việt là một chuyến bay bắt buộc, không có đường trở về.      Là một cô gái hiện đại. Một khi xuyên việt thành tần phi trong hậu cung, Tô Tự Cẩm cảm thấy nghề nghiệp tần phi này rất khó khăn, nhiều nguy hiểm, lại không thể ly dị. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị giáng chức hoặc tệ nhất là ban cho cái chết.      Quan trọng hơn nữa, nàng xuyên thành phi tần nhỏ nhất trong hậu cung. Tuổi nhỏ, người chưa nảy nở, đã không có ưu thế để tranh thủ tình cảm lại còn có dung nhan như hoa như ngọc!      Trên đầu có hoàng hậu đầy quyền uy, dưới có quý phi được sủng ái trước mặt.      Trái có Hiền phi khéo hiểu lòng người, phải có Mai Phi tài nghệ độc nhất vô nhị.      Giờ xuyên thành phi tử nhỏ nhất trong hậu cung, nàng phải làm sao có thể đảo ngược tình thế, bước lên đỉnh cao quyền lực!      Mục tiêu của nàng, không phải là hoàng hậu mà là thái hậu! ! !      Nữ chủ giảo hoạt, nam chủ yêu quyền, vô sỉ.      Liều mạng hành động, đùa giỡn thông minh.      Tình yêu chỉ là truyền thuyết.      Hai kẻ kiêu ngạo nói chuyện yêu đương! *** Trong Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ đang xem kỹ bản đồ. Quản Trường An lẳng lặng đứng ở một bên như cây cọc gỗ, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Ngoài cửa sắc trời tối dần. Một tiểu thái giám rón rén vào đốt đèn trong điện lớn. Qua rèm cửa dày hắn ta thấy bóng của đồ đệ Đồng Ý. Quản Trường An ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, thấy hắn vẫn đang nhìn bản đồ liền lặng lẽ lui ra ngoài. Ra lớn điện, Đồng Ý vừa thấy sư phụ hắn đi ra vội vã chào rồi cười nịnh nọt, “Sư phụ, người của Kính sự phòng đang chờ bên ngoài.” Quản Trường An thấy Đồng Ý nói chuyện này thì biết ngay tên kia chắc nhận thứ tốt của người khác. Nhưng hôm nay hắn ta sẽ không quan tâm chuyện này. Hoàng thượng đang bận rộn, làm sao có thời gian gặp người của Kính sự phòng. Huống chi mấy kẻ nô tài ở dưới này, tên nào chả ao ước được hầu hạ trước mặt hoàng thượng thay hắn ta. Đừng thấy trước mặt gọi Sư phụ thân thiết như vậy, ai biết trong lòng bọn họ nghĩ gì. Nghĩ vậy, Quản Trường An cười một tiếng, liếc nhìn Đồng Ý chậm rãi nói: “Vậy thì chờ xem, người không thấy Hoàng thượng đang bận sao, ngay cả ta cũng không dám quấy rầy, cứ chờ đi.” Nghe vậy Đồng Ý cũng không dám nói gì thêm, vội vàng cười nói: “Vâng, vâng, chờ một lát cũng không sao. Sư phụ ngài phải vất vả rồi, con xoa bóp cho ngài?” Biết rõ Đồng ý đang cố nịnh bợ, Quản Trường An cũng giả bộ đá hắn ta một cái mắng khẽ: “Nhanh cút đi.” Quản Trường An không quan tâm đến Đồng Ý nữa, lại đi vào điện lớn làm cọc gỗ. Chờ đến khi không thấy bóng Quản Trường An, Đồng Ý chửi thầm trong lòng. Hừ, có được Hoàng thượng coi trọng cũng chỉ là kẻ nô tài bưng trà dâng nước rửa chân cho người ta, đồ hống hách, hừ! Phàm là người tiến cung làm thái giám thì đều phải đoạn tử tuyệt tôn, cả đời này không có người kế thừa hương khói. Do đó cơ trí đều hơn hẳn người bình thường. Đương kim hoàng thượng là người nghiêm khắc. Vậy mà mấy người bên cạnh có bị đổi thì Quản Trường An vẫn cứ một mực đứng ở vị trí này. Phần bản lĩnh này khiến cho toàn bộ thái giám trong hoàng cung phải kính nể. Đồng Ý dựa vào sự thông minh cơ trí nhiệt tình của mình cũng có chút danh tiếng ở Sùng Minh Điện. Sau đó hắn ta tốn nhiều tâm tư lẫn tiền bạc, nhận Quản Trường An làm sư phụ thì càng có thêm vây cánh. Dù trong mơ hắn ta cũng muốn thay thế sư phụ hầu hạ trước mặt hoàng thượng. Đáng tiếc Hoàng thượng vẫn thích Quản Trường An hầu hạ. Chuyện này làm hắn ta cực kỳ buồn bực, vẫn muốn tìm cơ hội xuất đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi của tác giả Ám Hương.
Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiếu Giai Nhân
Chân Bảo là bông hoa xinh đẹp của một ngôi làng nhỏ tại vùng núi sông hẻo lánh. Bỗng một ngày, có người tên Phó Minh Thời mặc âu phục xuất hiện tự xưng là vị hôn phu từ bé của cô. Thế là Chân Bảo lơ mơ đi cùng anh đến thành phố lớn, rồi chợt phát hiện ra rằng vị hôn phu eo nhỏ chân dài này lại... Vô cùng có tiền! Nam là tổng giám đốc, nữ là bác sĩ thú y *** Chân Bảo bị Vương Tú kích động đến chảy nước mắt, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, giống như một trận bão, chỉ để lại dấu vết mắt sưng vì khóc. Rửa mặt xong đi ra, trông thấy Phó Minh Thời đang đứng ngoài phòng vệ sinh, mắt đen lo lắng mà nhìn cô. Chân Bảo cúi đầu, còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Phó Minh Thời đã giang hai cánh tay ra bước tới, vững vàng ôm lấy cô. Ban nãy áo sơ mi của anh đã bị cô khóc ướt nhẹp, đổi một bộ quần áo trắng, phía trên tràn đầy hơi thở của anh, sạch sẽ lại khiến người ta an tâm. "Khiến anh thêm phiền sao?" Chôn trong ngực anh, Chân Bảo nhỏ giọng hỏi. Mục đích vợ chồng Vương Tú đến Thủ Đô chủ yếu là vay tiền, Chân Bảo sợ bọn họ suy nghĩ những biện pháp khác dây dưa với Phó Minh Thời. "Bọn họ còn chưa có bản lĩnh này.”Cằm di chuyển lên đỉnh đầu cô, goọng Phó Minh Thời trầm trầm nhưng khí phách vô cùng. Chân Bảo cười, đưa tay ôm eo anh,sau một lát mới rầu rĩnói:"Về sau bất kể họ muốn ở anh thứ gì, anh đừng quan tâm đến." Cô không nợ Vương Tú, Phó Minh Thời càngkhông nợ bà ta, Phó Minh Thời đối với côtốt như vậy, đến bây giờ cô vẫn không có ý định muốnPhó Minh Thời chuyển tiền cho mình, Vương Tú dựa vào đâu mà hùng hồn muốn Phó Minh Thời chuyển tiền để làm quen chứ? Vì hai đứa em cùng mẹ khác cha kia sao? Nghĩ đến trong mắt Vương Tú, con gái bà ta chăm sóc không được đi du học đó là uất ức, trong lòng Chân Bảo đã chết héo rồi. Cô không quan tâm Vương Tú có nhận cô không, nhưng tại sao mỗi lần gặp mặt bà ta lại khó chịu với mình như vậy? "Nếu em vẫn chưa yên lòng, thì anh sẽ đưa hết tiền cho em quản, mỗi tháng cho em đưa anh một ít phí sinh hoạt là được." Vị hôn thê vừa đơn thuần lại không biết đoán ý người khác, Phó Minh Thời thở ra một hơi trêu chọc cô. ... Mời các bạn đón đọc Em Là Định Mệnh Của Đời Anh của tác giả Tiếu Giai Nhân.