Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Bạn đang đọc truyện Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường của tác giả Tam Thiên Thượng.  Một người qua đường Đinh thuộc hàng ngũ "ba không", không bàn tay vàng, không có không gian, không có hệ thống. Một người qua đường không được tính là người qua đường Giáp, vô vị, bình thường vô cùng. Mạnh Kiều xuyên vào trong một tác phẩm văn học những năm bảy mươi, hóa thân thành một nữ thanh niên trí thức đi về nông thôn. Tại thời đại thiếu thốn vật chất, cô ấy gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Vai không thể chịu, tay không thể nâng; rất nhanh đã bị nhận danh hiệu là hạng ăn ngon lười làm. Lười làm thì cô ấy nhận. Thế nhưng còn ăn ngon? Vậy thì cũng phải có ăn đã! Ở đây ngày ngày dùng quả nước, cô ấy vô cùng nhớ nhung cơm trắng, thịt nướng, gà nướng… Mỗi đêm cô ấy đều chảy nước miếng trong mơ... *** Đã ba ngày rồi Mạnh Kiều chưa ăn được cơm no. Cô ấy không còn sức lực nào nên chỉ nằm trên giường, kinh ngạc nhìn lên nóc nhà cũ nát rồi ngẩn người. Ván giường cứng quá, cấn đến độ cô ấy thấy đau cả eo. Ba ngày trước cô ấy không cẩn thận ngã một cái, không hiểu sao lại đến tận đây, xuyên vào người một nữ thanh niên trí thức trùng tên trùng họ với cô ấy. Ngày đầu tiên, lúc cô ấy mở mắt ra thì đầu có hơi choáng váng, không ăn không uống nằm yên một ngày. Ngày thứ hai, đội ngũ y tế của thôn đến thăm cô ấy, nói trán cô ấy không có việc gì, sẽ không ảnh hưởng đến việc tham dự vào lao động nông nghiệp. Lao động gì? Cô ấy nhắm chặt mí mắt không biết gì hết. Có thanh niên trí thức bê tới một bát cháo có thể nuôi cả cá trong đó, cô ấy liếc mắt một cái rồi sau đó vô cùng có chí khí tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Ngày thứ ba, cuối cùng cô ấy cũng tiếp nhận được hiện thực. Cô ấy đói bụng đến phát hoảng, sau khi đứng dậy từ trên giường thì lục cả nửa ngày cũng không tìm được đồ ăn, đành phải tiếp tục nằm như xác chết. Chạng vạng tối, nhóm thanh niên trí thức đều đã tham gia lao động về. Cô ấy trông mong ngồi canh trước bàn ăn, cuối cùng cũng đợi được đến giờ ăn cơm. Một nồi cháo lớn, một bàn nước nấu củ cải trắng, một bàn màn thầu bị dính màu đen. Trong chớp mắt, cô ấy giật mình ngơ ngẩn cả người. “Thanh niên trí thức Mạnh, cơ thể của cô đã khá hơn chưa?” Người mở miệng chính là Đội trưởng Dương Hiểu Đông. Ngày đầu tiên cô ấy bước vào Bách Trượng Ao này đã ngã sấp xuống ruộng, hình như còn bị rơi không hề nhẹ, trên trái nổi cục u lớn, sau khi tỉnh lại thì cả người đều mơ hồ. “Ừm, đã tốt hơn nhiều rồi.” Mạnh Kiều nghiêng đầu hỏi: “Đội trưởng Dương, còn có gì ăn không?” “Đều ở chỗ này rồi, nhanh đến ăn đi.” Vừa nói anh ấy vừa cầm lấy màn thầu, những thanh niên trí thức khác cũng bắt đầu hành động. Mọi người đã làm việc cả một ngày, sắp đói chết rồi. Nhìn thấy màn thầu trong mâm sắp hết đến nơi, Mạnh Kiều nhanh tay lẹ mắt cầm lấy một cái nhét vào trong miệng. Sau khi nhai được hai cái thì không nhịn được nhíu mày. Cái màn thầu này vỏ ngoài rất thô ráp, cảm giác nhai mỏi nhừ. Nhưng cô ấy đã đói đến mức không để ý được gì khác, cắn màn thầu vào miệng rồi cầm chén đi lấy một bát cháo, bắt đầu ăn như hổ đói. Sau khi ăn xong thì bị người ta sai đi rửa chén. Cô ấy bất đắc dĩ cầm theo thùng nước đi đến bên giếng, nhìn thấy có một chiếc thùng gỗ buộc dây thừng đặt bên cạnh giếng. Mặc dù chưa từng múc nước giếng nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng đã nhìn qua trên ti vi, nên cô ấy học theo cầm thùng gỗ ném xuống giếng rồi kéo dây thừng lên. Sau đó thì xách lên nhìn, trống không. Lại thử mấy lần vẫn là như thế, không múc được nước. Một thanh niên trí thức đang chuẩn bị cọ nồi nhìn thấy Mạnh Kiều vác thùng không quay về thì sầm mặt nói: “Mạnh Kiều, nước đâu?” “Tôi không múc được.” Vẻ mặt Mạnh Kiều vô tội, cười hỏi: “Nếu không thì cậu đi múc nước để tôi đến cọ nồi nhé?” Thanh niên trí thức họ Từ thật sự là tức không có chỗ xả. Tất cả mọi người đều cùng đi từ thành phố S chen xuống nông thôn, mỗi ngày mình đều mệt gần chết, ngược lại là cô ấy thì hay rồi, bình yên thanh thản nằm ba ngày, ngay cả múc một chút nước đơn giản cũng không làm được. Sắc mặt của cô ta hơi khó nhìn, trừng mắt nhìn cô ấy một cái, cổ quái nói: “Thanh niên trí thức Mạnh, vậy thì cô cứ về trên giường nằm đi…” “Á.” Mạnh Kiều nghe xong thì vui vẻ ra mặt, bỏ thùng nước xuống rồi quay người chạy vào trong bếp như một làn khói. Thanh niên trí thức Từ đúng là bị chọc giận cho phát nổ. Nói kháy nói khịa cô ấy vậy mà cô ấy lại nghe không ra, là nghe không hiểu thật hay là giả vờ? Cô ta tức giận xách thùng nước đi múc nước. Mạnh Kiều không đi vào ký túc xá tập thể, bởi vì cô ấy biết mỗi khi trời tối thì nhóm thanh niên trí thức sẽ say sưa trao đổi kinh nghiệm lao động, nghiêm trang đọc lại danh ngôn, cao giọng cất tiếng hát trữ tình. Cô ấy đi về phía phơi nắng bên ngoài phòng, tìm một tảng đá rồi ngồi xuống. Nông thôn về đêm tĩnh mịch yên bình, gió mát hiu hiu, trong bụi cỏ còn có tiếng dế kêu két két không ngừng. Cô ấy cuộn mình ôm chân, ngước đầu nhìn lên bầu trời sao, cảm giác rất mơ hồ. Hoàn toàn không có không gian, thứ hai là không có bàn tay vàng, thứ ba là không có hệ thống, cô ấy đây quả thật là người hiện đại “ba không” xuyên không. Vai cô ấy không thể vác, tay thì không thể nâng, thời gian này phải sống như thế nào đây? Cô ấy cố gắng nhớ lại nội dung của cuốn sách này. Đây là một tác phẩm trùng sinh về năm một ngàn chín trăm bảy mươi, nữ chính kiên cường và nam chính trầm mặc. Kể về câu chuyện sau khi nữ chính sống lại đền bù tiếc nuối trong kiếp trước, vả mặt ngược cặn bã, cuối cùng sẽ thi lên đại học cùng với nam chính, tương thân tương ái, nửa đường không thiếu những tình tiết nam phụ nữ phụ đến xin tí đất diễn. Còn Mạnh Kiều chỉ là một người qua đường không hơn không kém. Người qua đường tốt xấu gì cũng có một vài lời kịch, còn cô ấy thì ngay cả đến một câu kịch cũng chẳng có, là người qua đường sơ sài nhất trong tiểu thuyết. Sở dĩ Mạnh Kiều nhớ kỹ cô ấy trong quyển tiểu thuyết sáu trăm nghìn chữ này cũng chỉ vì nhân vật trùng tên trùng họ với cô ấy. Trước mắt, cô ấy chỉ mới gặp qua nữ phụ trong tiểu thuyết, chính là thanh niên tri thức vừa rồi. Trong tiến độ của tiểu thuyết thì nữ chính đã sống lại, chuẩn bị theo đuổi nam chính. Nam chính là một tên đàn ông biế.n thái, tình cảm của hai người như vở kịch vô cùng đặc sắc. Lúc trước cô ấy đọc say sưa ngon lành, thức đêm cũng phải đọc tiểu thuyết, kết quả đến ngày hôm sau đi đường không ổn, sau khi ngã sấp xuống thì lại đi đến nơi này. Cô ấy không biết làm sao để quay về, có điều cô ấy biết nếu còn ở lại như này thì sẽ chết. Không có điện thoại, không có gì giải trí, ở dưới nhà ngói, đi nhà xí thì ngồi xổm, đã cho heo ăn còn phải xuống đồng làm việc. Mấu chốt là ăn không đủ no, rất giống muốn mạng của cô ấy! Cô ấy một mực ngồi ngẩn người đến khi bị muỗi cắn mới không chịu được, quay về tắm rửa thì lại không có nước nóng, tắm nhanh đơn giản bằng nước lạnh đến run người rồi bò lên trên giường. Nhắm mắt lại, trong đầu đều là ăn. Ngày hôm sau, mới sáng sớm ra đã bị thanh niên trí thức họ Từ ở cùng gọi dậy. Cô ấy vốn định giả vờ đau đầu để ngủ tiếp. Nhưng nghe thanh niên trí thức Từ nói dậy muộn thì không được ăn sáng, trong nháy mắt cô ấy đã ngồi dậy ngay. Sau khi nhanh chóng rửa mặt thì cô ấy chạy vào phòng bếp, phát hiện ra trong nồi sắt lớn có khoai lang hấp thì đôi mắt cô ấy sáng lên. Khoai lang tốt lắm, thực phẩm xanh, trong thành phố hiếm có mấy loại đồ này. Cô ấy chọn hai củ có dáng vẻ đẹp đẽ, ai bảo cô ấy có chứng thích cái đẹp chứ. Đội trưởng Dương đứng ở bên cạnh nhìn thấy xong thì ho nhẹ một tiếng: “Thanh niên trí thức Mạnh à, khoai lang này là thôn dân vừa đưa đến, số lượng có hạn nên mỗi người chỉ có thể lấy một củ.” “Ồ.” Mạnh Kiều bất đắc dĩ bỏ lại một củ nhỏ hơn, rồi đi lấy thêm một bát cháo. Cô múc từ dưới đáy thùng lên trên, vốn còn định vớt nhiều thêm chút gạo nhưng nồi cháo này quá nhiều nước, có vớt thế nào cũng vô dụng. Sau bữa ăn thì đội sản xuất tập hợp trên đê nắng, hơn ba mươi thanh niên tri thức và các thôn dân đứng cùng nhau xác định phân công, rồi ghi chép lại những việc mà mỗi người đã làm xuống bảng tính công, thù lao được tính dựa trên số công ngày lao động. Còn thù lao thì phải chờ đến cuối năm đội sản xuất quyết toán thì mới nhận được tiền. Mạnh Kiều không hứng thú lắm. Ai mà biết có sống được đến cuối năm hay không. Có điều đến lúc điểm danh thì cô ấy đã nhìn thấy nam nữ chính bên trong nhóm thôn dân. Nữ chính không hổ là người đẹp của thôn, hai bím tóc thắt lại đưa ra trước ngực, tinh thần tươi sáng, màu da lúa mì cũng không làm mờ đi khí chất động lòng người của cô, còn nam chính là một anh chàng đẹp trai cao gầy, dịu dàng, lễ độ. Nhìn hai người rất xứng đôi, cũng rất đẹp mắt. Cô ấy đã thích họ từ khi đọc tiểu thuyết, bây giờ nhìn thấy người thật thì có hơi kích động chút chút. Mạnh Kiều nhận liềm và mũ rơm rồi sau đó đi theo nữ chính Tô Dao đi cắt cỏ. Đi theo nữ chính thì chắc chắn sẽ nhận được chỗ tốt nhỉ. Bên trong nguyên tác, nữ chính có thể được xem như là một chủ blog mỹ thực của thời đại này, lúc cô ấy đọc truyện vào nửa đêm đều thèm thuồng đến phát khóc. Đi dọc đường đất khoảng một cây số thì đến ruộng, lòng bàn chân cô ấy đã dính đầy bùn, cảm giác càng ngày càng nặng, nên cô ấy nhanh chóng tìm một tảng đá để cọ vào. Từ Đông Đông nhìn thấy dáng vẻ lằng nhà lằng nhằng của Mạnh Kiều thì la lớn lên với cô: “Mạnh Kiều, cô còn không nhanh qua đây làm việc đi!” Mạnh Kiều ngẩng đầu lên, trong tâm thầm mắng một câu: “Ai cần cô lo chứ, ai cần cô lo. Nữ phụ chính là nữ phụ, cô chứ chờ bị nữ chính dạy dỗ đi.” “Đến đây.” Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi sang. Ai bảo cô ấy là người qua đường chứ, nếu không giả vờ ngoan thì đến mình chết như thế nào cũng chẳng biết. Kiếp trước Tô Dao bị chính Từ Đông Đông châm ngòi ly gián, đến mức nảy sinh ngăn cách với Lục Nguyên rồi bị Từ Đông Đông nhân cơ hội đó gả cho Lục Nguyên. Đời này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Bỗng nhiên có người ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy. Nhìn qua mới khoảng trên dưới mười tám tuổi, kiểu tóc rất mới lạ, đã buộc lên cao rồi còn thắt bím để lộ ra cái trán trơn bóng. Khuôn mặt trắng nõn một cách hiếm thấy, trơn bóng hoàn mỹ giống như ngọc Hòa Điều. Một đôi mắt ngậm nước, đáng yêu lại linh động, cái mũi cao thẳng vừa vặn, bờ môi đầy dặn, hồng hồng căng mọng. Dáng vẻ của một người vô hại. Lúc này, Mạnh Kiều giống như chân chó cười cười với Tô Dao: “Chị Dao, chào chị. Em tên là Mạnh Kiều, chị có thể gọi em là Kiều Kiều. Em mới chen ngang xuống thôn vài ngày trước, sau này xin chị chăm sóc nhiều hơn.” Tô Dao không hề có chút ấn tượng nào với Mạnh Kiều, kiếp trước hai người cũng không gặp nhau, có điều cô bé này nhìn rất vui vẻ. Cô chỉ cười nhạt một tiếng: “Chào em, Kiều Kiều.” “Chị Tô, chị lớn lên vừa đẹp lại còn dịu dàng, em cảm thấy chị vô cùng thân thiết. Em không có chị gái, khi còn nhỏ đã rất mong có một người chị, nếu không thì em nhận chị làm chị của em nhé. Sau này chị đi đâu có việc gì cần thì cứ mở miệng, em đây gọi một cái là đến.” Mạnh Kiều dịu dàng tình cảm, suýt chút nữa cô ấy đã vỗ ngực thề thốt mình rất thành thật luôn rồi. Nếu như có thể ôm được đùi của nữ chính thì tốt quá. Chị gái ơi, mang em bay lên nha. Tô Dao nghi ngờ nhìn cô ấy một cái, khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười, giọng điệu giữ lại vẻ xa cách, lạnh lùng nói: “Chúng ta ở cùng một đội sản xuất, đều là anh chị em của nhau, tất cả mọi người sẽ cùng giúp đỡ nhau.” Xem ra không ôm được cái đùi này rồi, tính cảnh giác của nữ chính rất cao. Thôi bỏ đi, không được vội vàng, sớm muộn gì cũng có thể ôm. Mạnh Kiều cười ngọt ngào: “Chị Dao, vậy thì sau này em rảnh có thể đến nhà tìm chị chơi không? Nụ cười trên mặt Tô Dao đã sắp không trụ nổi nữa, da mặt của cô gái này cũng quá dày rồi. Sống lại một lần, tuổi tác sắp có thể làm bà bội cô ấy đến nơi, sau đó cô giật giật khóe miệng: “Được rồi, nhóm thanh niên tri thức với thôn dân thân như người một nhà, hoan nghênh em đến chơi.” “Cứ quyết định như thế đi, chị Dao, chị thật là tốt.” Mạnh Kiều cười nói. “Ha ha…” Tô Dao cười cứng ngắc, không nói thêm gì nữa mà chỉ xoay người bận rộn dưới hồ. Mạnh Kiều đạt được mục đích thì đắc ý trong lòng rồi cũng nắm một nhúm cỏ dại để cắt. Mặt trời chói chang trên cao, chỉ chốc lát đã nóng đến mức chảy mồ hôi đầy người, eo cũng chưa chữa khỏi, lúc đi đứng thì tê dại, muốn trộm lười nhác cũng không được. Vất vả lắm mới đến lúc nghỉ trưa. Nghe thấy tiếng hô ăn cơm, nên cô ấy khẩn trương tranh thủ thời gian tiến lên nhìn một cái, giữa trưa nay ăn cơm gạo. Cuối cùng thì cô ấy cũng có thể ăn cơm, chỉ có điều là trong cơm gạo này có độn hạt kê, bọn họ gọi là “cơm hai”. Mạnh Kiều vươn hai tay cầm bát đưa đến, nhìn thím Ngô đội sản xuất đang bới cơm, cô ấy nuốt một ngụm nước rồi cười hì hì nói: “Thím Ngô, thím ép cơm xuống một chút, bới đầy cho cháu hơn xíu là được.” Thím Ngô ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái, nhưng không làm theo. Cơm của mỗi người đều như thế, sao có thể cho cô ấy ăn nhiều hơn được, sau khi xới xong thì đưa cơm qua. Sau khi Mạnh Kiều nhận lấy thì lễ phép nói: “Cảm ơn thím Ngô.” Cô ấy bê bát, tìm một cái gốc cây rồi ngồi xuống. Nơi này có một gò núi nho nhỏ, khi ngồi lên cảm thấy rất mát mẻ. Đối diện với ánh mắt kỳ quái của mọi người trong phòng, cô ấy chỉ nhìn về phía bọn họ mở miệng cười cười rồi cầm đũa, vùi đầu vào ăn. Hiện tại đang đói bụng nên ăn cái gì cũng ngon. Bởi vì không ăn cơm chung với đồ ăn, nên cô ấy có thể cảm nhận được mùi thơm trong veo của gạo. Mời các bạn mượn đọc sách Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường của tác giả Tam Thiên Thượng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang
Đoạn ngắn đặc sắc một: Đêm động phòng hoa chúc, một nam một nữ ngồi trên giường.  Nữ tử hỏi nhỏ: "Làm sao bây giờ?"  Nam tử thản nhiên đáp: "Ta ngủ trên giường, nàng ngủ dưới đất!"  Nữ tử tức giận: "Ta là nữ nhân!"  Nam tử không chút do dự trả lời: "Ta là tướng công của nàng, nữ tử nên lấy phu quân làm trời!"  Nữ tử phẫn nộ: "Ta là mẫu thân của con chàng, chàng phải nhường ta!"  Nam tử nhíu mày, thích thú nói: "Nói đúng lắm, đã đến giờ vi phu làm tròn nghĩa vụ phu quân rồi."  Cuối cùng nam tử nào đó cũng đạt được sự thỏa mãn, còn nữ tử kia thì bủn rủn hết hơi sức, trong lòng tức giận mắng: Tư Nam Tuyệt, chàng đúng là cầm thú!  Đoạn ngắn đặc sắc hai:  "Phỉ nhi, quay về với ta đi, ta đã biết sai rồi!" Hoàng đế hối hận nói.  "Hoàng thượng nhận lầm người rồi, ta là Vân Tuyết Phi, không phải Tiết Phỉ!" Nữ tử nào đó bình tĩnh đáp.  "Phỉ nhi, chúng ta hãy làm lại từ đầu đi, nàng vẫn là Hoàng hậu tôn quý nhất trong thiên hạ này, ta hứa suốt đời chỉ có mình nàng mà thôi, bảo đảm về sau tuyệt đối sẽ không nạp phi nữa." Hoàng đế nọ xuất ra đòn sát thủ.  Nữ tử còn chưa kịp mở miệng thì cơn gió mạnh bỗng từ đâu thổi tới, bên hông bị một cánh tay vòng qua siết chặt.  Nam tử nào đó ôm nương tử của mình âu yếm hôn nhẹ, đắc ý liếc nhìn Hoàng đế: "Vương phi của bổn vương chỉ để mình bổn vương yêu chiều, nếu nàng muốn làm Hoàng hậu, ta sẽ chẳng ngại vì nàng mà lập tức tranh đoạt cả thiên hạ này?" (*) *** Tiết Phỉ vốn là hoàng hậu của nước Đại Hạ.  Người nàng yêu là Hạ Hậu Huyền, cũng chính là phu quân của nàng - hoàng đế Đại Hạ. Bởi vì Tiết Phỉ yêu Hạ Hầu Huyền, nên nàng muốn hắn chỉ có mình nàng, không có một nữ nhân nào khác. Hạ Hậu Huyền cũng hứa hẹn với nàng rằng hắn nguyện cùng nàng một đời một kiếp. Thế nhưng nhân sinh đã bao giờ thuận theo ý con người, lòng người liên tục đổi trắng thay đen. Vốn tưởng nàng và hắn có thể tạo nên một giai thoại tình ái đẹp đẽ khiến hậu thế trầm trồ, nhưng hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tiết Phỉ ôm mộng viển vông.  Tiết Phỉ đã từng cứu một nữ tử mang tên Mộ Dung Thanh Y. Từ đó cả hai quen biết nhau, trở nên vô cùng thân thiết, chỉ hận quen biết quá muộn. Tiết Phỉ coi nàng ta như tỷ muội ruột thịt mà đối xử.  Mộ Dung Thanh Y chỉ là con của tiểu thiếp, ở nhà luôn bị ức hiếp. Tiết Phỉ vì giúp đỡ nàng ta nâng cao địa vị, thường xuyên triệu nàng ta vào cung bồi chuyện. Nhưng không ngờ điều này lại tạo điều kiện để Mộ Dung Thanh Y câu dẫn Hạ Hầu Huyền.  Hạ Hầu Huyền yêu thích Mộ Dung Thanh Y và có ý định nạp nàng ta làm phi. Thế nhưng Tiết Phỉ vẫn còn đó, việc nạp phi không thể diễn ra được. Hạ Hầu Huyền liền điều Tiết Phỉ dẫn quân giết giặc chốn sa trường. Trong khi Tiết Phỉ đến nơi chiến trường xa xôi, hắn liền nhân lúc nàng vắng mặt mà cử hành hôn lễ cùng Mộ Dung Thanh Y, phong nàng ta trở thành Quý phi. Tiết Phỉ ở nơi xa, nghe tin tức về chuyện của Hạ Hầu Huyền và Mộ Dung Thanh Y, nhưng nàng không tin. Nàng ngây ngô tin vào lời hứa của nam nhân mà nàng yêu sâu đậm, đồng thời tin tưởng người mà nàng xem là tỉ muội, làm sao họ có thể phản bội nàng được. Nhưng Tiết Phỉ lại không thể nào ngờ, giữa chiến trường, nàng lại chết dưới kiếm của người muội muội ruột của mình.  Tiết Phỉ không cam lòng mà chết đi. Nhưng may mắn thay ông trời lại thương xót nàng, cho nàng cơ hội trọng sinh sống lại lần nữa. Linh hồn Tiết Phỉ xuyên vào thân xác của Hộ quốc Vương Phi - Tuyết Vân Phi.  Tuyết Vân Phi nguyên chủ vốn là một nữ tử yếu đuối nhu nhược. Mẫu thân qua đời sớm, Tuyết Vân Phi tuy là đích nữ nhưng địa vị lại vô cùng thấp kém, bị tỷ muội ức hiếp, phụ thân lạnh nhạt. Nàng được gả tới phủ Hộ Quốc Vương gia cũng là nhờ ân oán của người đi trước. Khi trở thành Hộ Quốc vương phi cũng vì tính cách nhu nhược mà bị đám tiểu thiếp của Vương gia ức hiếp. Tuyết Vân Phi bị một tiểu thiếp đẩy xuống nước mất mạng, vì vậy mà Tiết Phỉ mới có thể xuyên qua.  May mắn được sống lại lần nữa, Tiết Phỉ đã thông suốt mọi chuyện. Nàng không thể để bản thân chịu thiệt như đời trước nữa, nàng phải sống cho thật đáng giá. Những ai ức hiếp nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng. Đám tiểu thiếp dám gây sự với nàng, nàng sẽ xử lý từng người thích đáng bằng sự thông minh khôn khéo của mình. Tiết Phỉ nàng, đã không còn là Tiết Phỉ của đời trước nữa.  Đối với phu quân của nàng - Hộ quốc Vương gia Tư Nam Tuyệt. Chàng vốn nắm trong tay quyền lực vô hạn, đến hoàng đế Hạ Hầu Huyền cũng phải nể nang vài phần. Tư Nam Tuyệt vốn đối với phu nhân mình là Tuyết Vân Phi không có tình cảm, cưới nàng cũng là do bất đắc dĩ.  Thế nhưng không biết vì sao, chàng cảm giác được phu nhân của mình đã thay đổi, nàng không còn là một nữ tử nhu nhược dễ bắt nạt, mà đã trở thành một nữ nhân khéo léo, bản lĩnh, giống như trở thành một người khác vậy. Chàng bất giác thân cận với nàng hơn rất nhiều, cũng dần hiểu rõ con người của nàng hơn.  Vốn dĩ cả hai chỉ là phu thê hữu danh vô thực nhưng hiện giờ Tư Nam Tuyệt không mong muốn như thế nữa. Chàng muốn có được trái tim của phu nhân mình, muốn nàng mãi ở bên cạnh mình, muốn nhìn nàng giở trò giảo hoạt, muốn bảo vệ nàng. Chàng muốn chàng và nàng trở thành phu thê chân chính, muốn nàng toàn tâm toàn ý yêu mình.  Tiết Phỉ nàng được sống lại, vốn nàng cho rằng sẽ không động lòng trước bất kỳ ai, để tránh nỗi đau từ đời trước. Ấy vậy mà khi hằng ngày đối mặt với Tư Nam Tuyệt phóng khoáng tiêu sái, luôn bảo vệ nàng lúc nàng gặp khó khăn, luôn trở thành chỗ dựa khi nàng yếu đuối nhất, luôn ở bên cạnh chia sẻ với nàng bao niềm vui nỗi buồn, Tiết Phỉ làm sao có thể không rung động. Nàng quyết định buông bỏ và quên đi mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước, toàn tâm toàn ý sánh bước bên cạnh Tư Nam Tuyệt.  Vậy mà, nàng lại gặp lại Hạ Hầu Huyền.  Hạ Hầu Huyền vốn luôn tưởng rằng mình yêu Mộ Dung Thanh Y. Vì vậy mà hắn đã lừa dối Hoàng hậu của mình là Tiết Phỉ. Vào ngày Tiết Phỉ dẫn quân ra trận, hắn cử hành hôn lễ với nàng ta. Nhưng khoảnh khắc vén lên khăn voan trùm đầu của tân nương, trước mắt hắn lại hiện ra khuôn mặt của Tiết Phỉ. Hạ Hầu Huyền mới nhận ra nữ nhân mà mình yêu là Tiết Phỉ, là hắn nhầm lẫn giữa sự hứng thú nhất thời vời tình yêu một đời một kiếp.  Hạ Hầu Huyền nhận ra sai lầm của bản thân, hắn vốn định khi nàng dẫn quân trở về sẽ tự mình đón nàng, sẽ bù đắp cho Tiết Phỉ thật tốt. Nhưng hắn đâu ngờ rằng thứ mà hắn gặp được lại là cỗ quan tài lạnh lẽo chứa đầy di vật của Tiết Phỉ, tin mà hắn nghe được lại là Hoàng hậu của hắn đã mất mạng trên chiến trường.  Hạ Hầu Huyền kể từ khi ấy không có phút nào là không sống trong hối hận thống khổ. Ngay khi hắn nhận ra nữ nhân mình yêu thật lòng, thì ông Trời lại tàn nhẫn cướp nàng xa khỏi hắn. Những ngày tháng tiếp theo, hắn đều nhớ tới nàng nhưng điều hắn có thể làm là gì? Hắn chỉ có thể để một nữ nhân có khuôn mặt tương tự Tiết Phỉ bên cạnh mình, để tìm lại một chút cảm giác rằng nàng vẫn ở bên cạnh hắn.  Khi Hạ Hầu Huyền phát hiện Tuyết Vân Phi chính là Tiết Phỉ trọng sinh, hắn giống như kẻ bộ hành trên sa mạc suýt mất mạng thì tìm được nguồn nước mát, hắn từ trong tuyệt vọng đau khổ tìm được tia hy vọng le lói.  Hạ Hầu Huyền tìm Tiết Phỉ, bày tỏ sự hối hận của mình, mong nàng có thể lần nữa quay về bên hắn, thậm chí không màng phép tắc mà bất chấp giữ nàng lại bên mình. Thế nhưng hắn có làm thế nào, cũng không thể giữ lại người mà bản thân đã từng đánh mất.  Tiết Phỉ giờ đây đối với Hạ Hầu Huyền chỉ còn lại sự chán ghét, hơn nữa nàng đã quyết định ở bên Tư Nam Tuyệt, làm sao có thể tha thứ cho hắn - kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết của mình.  Nhưng dần dần, Tiết Phỉ dần nhận ra có rất nhiều điểm đáng ngờ trong kết cục bi thảm ngày ấy, hóa ra đằng sau đó là cả một âm mưu vô cùng thâm độc. Càng ngày, Tiết Phỉ càng bước gần hơn đến sự thật, tự tay vén lên bức màn chân tướng của câu chuyện quá khứ...  "Đích nữ vương phi" là một câu chuyện có nội dung sủng ngọt đan xen các tình tiết trạch đấu, cung đấu, báo thù rửa hận. Có lẽ do thời gian ra đời đã lâu nên khi mình đọc có cảm giác không được chắc tay lắm. Các tình tiết đấu trí khá nhanh chóng và nhạt nhòa, khiến một người thích đọc cung đấu như tớ không có ấn tượng. Mạch truyện còn sạn và vài điều hơi vô lý, tình cảm của nam chính ở những đoạn đầu không được tác giả miêu tả rõ ràng khiến tớ có hơi hoang mang.  Nhưng đó chỉ là ý kiến cá nhân của tớ, còn nếu đây là thể loại bạn thích thì có thể thử nhảy hố nhé! *** Lại là một năm xuân sắc nồng đậm, trong Hộ quốc vương phủ, ánh mặt trời vẩy đầy mỗi một góc, một mảnh sinh cơ dạt dào. Nữ tử da thịt trắng nõn như ngọc trong như gương đồng, mặt mày tinh xảo, sớm đã rút đi vẻ thiếu nữ non nớt, càng thêm quyến rũ động lòng người, khóe miệng trước sau cười như có như không.diendanlleqquyyddonn Sợi tóc đen nhánh như mực được một đôi tay linh hoạt như tơ lụa nhẹ nhàng giơ lên, chảy xuống, lại bị thuần thục kéo lên, chải thành một búi tóc mỹ lệ. Bước cuối cùng cắm một trâm vào trong búi tócVân Tuyết Phi lộ ra nụ cười vừa lòng: “Ngươi nha đầu này tay nghề càng ngày càng tốt!” Ngoài cửa sổ ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu vào trên mặt Ngũ Trà hiện ra vầng sáng nhàn nhạt, nàng nhẹ nhàng sửa sợi bên mặt Vân Tuyết Phi, nhìn bóng hình xinh đẹp mỹ lệ trong gương đồng, tự đắc cười: “Là tiểu thư thiên sinh lệ chất, nô tỳ chẳng qua là dệt hoa trên gấm!” Nha đầu này nói ngọt, Vân Tuyết Phi không phải lần đầu tiên lĩnh hội, lại như cũ thực sự hưởng thụ, đã trải qua nhiều mưa mưa gió như vậy, nha đầu này vẫn luôn ở bên người mình không rời không bỏ, nàng sớm đã xem nàng như như vậy thân nhất người, coi như muội muội của mình, thanh xuân của nữ nhân hữu hạn, nàng không thể ích kỷ lưu nàng ở bên người cả đời!diendanlleqquyyddonn Nghĩ đến sắc mặt nàng buồn bã, đứng dậy giữ chặt tay Ngũ Trà, nhìn nha đầu duyên dáng yêu kiều trước mắt, cầm lòng không được cảm thán: “Mười bảy tuổi, đều thành đại cô nương, Ngũ Trà có yêu thích nam tử?” Đột nhiên dời đề tài, khóe miệng Ngũ Trà cười dấu đi, có chút không biết làm sao, theo sau thẹn thùng cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu ruồi: “Tiểu thư, ngươi lại trêu ghẹo ta ~” “Không cần ngượng ngùng, ngươi ta cùng là nữ tử, ta bằng tuổi ngươi, đã thành thân với Nam Tuyệt!” Vân Tuyết Phi bỏ qua cay chát trong lòng, nhấp miệng cười nói: “Tới nói cho tiểu thư nghe, có không thích công tử nhà ai, tiểu thư đi làm mối cho ngươi!” Ngũ Trà chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh hoang mang nhìn chằm chằm nữ tử mỉm cười xinh đẹp trước mặt, đối với việc nam nữ, nàng phía trước không hề nghĩ ngợi quá, thậm chí một lần cho rằng sẽ vĩnh viễn làm bạn ở bên người tiểu thư. Thẳng đến nàng tận mắt nhìn thấy tiểu thư hạnh phúc, trong lòng nhiều ít có chút hướng tới, thường thường sẽ nghĩ phu quân tương lai của mình sẽ là dạng gì? Đặc biệt sau khi gặp nam tử thanh lãnh nho nhã nư vậy, loại ý tưởng này càng thêm mãnh liệt, nàng khát vọng được hắn chú ý, khát vọng bồi ở bên người hắn. Thân phận của nàng nhất định không xứng với hắn, cho nên nàng không dám hy vọng xa vời cùng hắn ở bên nhau, chỉ là nghĩ ở xa nhìn đến hắn, có thể cùng hắn ngẫu nhiên trò chuyện, nàng đã thỏa mãn, đây là hạnh phúc của nàng! “Ngũ Trà không cần gả chồng, Ngũ Trà muố luôn bồi ở bên người tiểu thư!” Mê mang trong mắt Ngũ Trà dần dần tan đi, thay thế chính là kiên định, nàng tưởng kỳ thật nàng đã thực hạnh phúc, có thể có chủ tử thiện lương như tiểu thư, có thể gặp được nam nhân khuynh tâm mình, cho dù nam nhân kia không yêu nàng, thậm chí căn bản không biết tâm nàng đối với hắn.diendanlleqquyyddonn Vân Tuyết Phi mày hơi hơi nhăn lại, không nghĩ tới nha đầu ngốc sẽ trả lời như vậy, rốt cuộc cảm tình nàng ấy đối Tần Lan nàng đã xem ở trong mắt, cho dù nàng luyến tiếc Ngũ Trà, cũng không thể đi cướp đoạt quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của nàng ấy, cho nên…… “Ngũ Trà, ngày kia Tần Lan phải rời đi!” Vân Tuyết Phi không quanh co lòng vòng, nàng hôm nay sở dĩ trực tiếp muốn thám thính tâm tư Ngũ Trà, chính bởi vì nàng không muooan Ngũ Trà bỏ qua hạnh phúc chính mình. “Cái gì?” Cả người Ngũ Trà sửng sốt, sau khi phản ứng kịp, trên mặt huyết sắc tức khắc mất hết, giọng điệu có chút cấp bách: “Hắn, hắn phải đi sao?” ... Mời các bạn đón đọc Đích Nữ Vương Phi của tác giả Nam Quang.
Dụ Lang (Vân Khởi) - Minh Nguyệt Đang
Nàng luôn luôn mắt cao hơn đầu, nhưng cuối cùng cũng có lúc té ngã.      Trong từ điển của Thẩm Thất Đại tiểu thư, trước nay chỉ có chữ "cướp", không có chữ "nhường".      Nam nhân nàng liếc mắt trúng ý đang triền triền miên miên cùng với nữ nhân khác, vậy cũng chỉ có thể dâng lên một chữ "ngầm". Cứ như vậy, hoàng tử Tây Hoa – Hàn Sâm tự cho là phúc hắc hoàn toàn thất thân biến thành phu quân của thiên kim quý tộc Lan Lăng – Thẩm Thất.      Cho dù Thẩm Thất trăm phương ngàn kế, ủy khuất cầu toàn mà lấy lòng Hàn Sâm, vì y, nàng không tiếc bỏ đi tính tình tiểu thư như xa xỉ, lãng phí, kiêu căng, ngang ngược; lúc mưu toan củng cố tình yêu đến từ giang sơn không đổi này thì lại phát hiện Hàn Sâm đã sớm có đối tượng trong lòng.      Nhưng càng tức giận chính là, cho dù nàng đào sâu ba thước cũng không tìm được tiểu tam đến quyết đấu với nàng, bởi vì, giai nhân kia đã sớm qua đời, Thẩm Thất nàng làm sao có thể đấu với một oan hồn?      Lúc nên có thiên trường địa cửu thì hận này lại kéo dài không có thời hạn cắt đứt. Thẩm đại tiểu thư nàng há có thể ngồi chờ "phế"?      Thiên kim điêu ngoa bảo vệ chủ quyền tình yêu xuất hiện lớp lớp ám chiêu, hoàng tử lạnh nhạt mọi việc đều suôn sẻ thể hiện rõ bản sắc vô tình. *** “Chủ tử à, hiện tại người chính là hoàng hậu, sao có thể tùy tiện xuất cung được chứ?” Tiền Nhi ở trước mặt Thẩm Thất vô cùng sốt ruột. “Tiền Nhi, trước kia ngươi sẽ không như thế này, có phải sợ ta làm liên lụy đến phu quân ngươi không?” Thẩm Thất trừng mắt nhìn Tiền Nhi, đều nói nữ sinh ngoại tộc, quả nhiên, từ khi Tiền Nhi được chỉ hôn cho công tử của thái phó đương triều, chủ tử trong lòng nàng ta cũng thay đổi. Tiền Nhi đỏ mặt, thực sự bị Thẩm Thất nói trúng, “Chủ tử, hoàng hậu không được phép tự tiện xuất cung đâu, nếu nặng còn có khả năng bị phế.” Tiền Nhi bắt đầu đe dọa Thẩm Thất. Thẩm Thất hừ lạnh một tiếng, “Cứ để cho hắn phế đi, ta luôn luôn không vừa mắt hắn, lần này hắn dám ở trước mặt ta thông đồng với cung nữ, ta…” Đôi mắt Thẩm Thất lập tức ửng đỏ. “Đánh chết ta cũng không tin.” Tinh thần Tiền Nhi rất tỉnh táo, “Hoàng thượng luôn không coi trọng nữ sắc, bao nhiêu năm nay trong cung chỉ có một mình chủ tử, độc chiếm sủng ái, thế gian hiếm có, nữ nhân trên đời không ai lại không hâm mộ, vậy mà chủ tử cứ chọn ba lấy bốn.” “Nam nhân nào chả coi trọng nữ sắc, con mắt nào của ngươi nhìn thấy hoàng thượng không thích nữ sắc, chẳng qua ngươi không biết hắn có bao nhiêu…” Nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của Tiền Nhi, Thẩm Thất lập tức rút lại lời, thiếu chút nữa nói chuyện khuê phòng cho nàng ta nghe. “Nếu hoàng thượng thật sự muốn nữ nhân, tuyển thêm tú nữ là được rồi, mỹ nhân thiên hạ này đều là của hoàng thượng, sao có thể lén lút tư thông với cung nữ chứ.” “Tiền Nhi, rốt cuộc là ngươi giúp hắn hay giúp ta?” Thẩm Thất tức đến nỗi muốn hộc máu. ... Mời các bạn đón đọc Dụ Lang (Vân Khởi) của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Đôi Nhạn Quay Về - Minh Nguyệt Đang
Sinh ra đã mồ côi mẹ, cha cưới vợ kế bỏ mặc không quan tâm, Mộ Thanh Hề được dì ruột nhận về nuôi, duyên phận của nàng và Phong Lưu bắt đầu từ đó. Phong Lưu hơn Thanh Hề mười tuổi, suốt mười lăm năm chàng luôn che chở, nuông chiều, bao dung nàng. Rồi khi Thanh Hề đến tuổi cập kê, nàng lại trở thành vợ của Phong Lưu, là Tề Quốc công phu nhân cao quý. Dường như số phận của nàng vô cùng may mắn được mẹ chồng yêu thương, gia đình nhà chồng đều là người thân thuộc. Thế nhưng như người ta nói, số phận là do chính bản thân mình tạo nên. Thanh Hề không biết quý trọng phúc phận vốn có, ỷ vào việc được nuông chiều từ nhỏ, làm nhiều điều quá đáng khiến gia đình chồng thất vọng, cuối cùng nàng bị bỏ và rơi vào kết cục bi thảm, qua đời khi vẫn còn trẻ. Ông trời đã cho Thanh Hề một cơ hội nữa được sống lại để sửa chữa những sai lầm của bản thân. Liệu hai vợ chồng vốn có duyên sâu đến vậy có thể như chim nhạn sánh đôi, sát cánh đến trọn đời? *** Phong Lưu lấy được đơn thuốc mà Thanh Hề đã uống từ chỗ Phong Cẩm, may mà trong đó không có vị thuốc nào quá mạnh. Thái y cầm đơn thuốc nghiên cứu một hồi rồi nói: "Tôi sẽ kê thử một đơn thuốc, chỉ cần phu nhân từ từ điều dưỡng, biết đâu sau này lại có thai, chỉ có điều hi vọng không phải là lớn lắm. Phong Lưu đưa đơn thuốc cho thái y xem không phải đế nhờ ông ta chữa chứng vô sinh cho Thanh Hề, chỉ vì nàng thường xuyên kêu đau bụng nên hắn sợ bát thuốc đó đã làm hại đến cơ thể nàng, muốn nhờ thái y xem có thế chữa được chứng đau bụng này không. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày thành thân của Mi Thư Nhi, con gái của vợ chồng tam gia. Sáng sớm, Phong Lưu vỗ vào cặp mông càng ngày càng nờ nang của Thanh Hề. “Đừng làm ồn, để thiếp ngủ thêm một lúc nữa, một tuần trà, chỉ một tuần trà thôi." Thanh Hề làu bàu trở mình, quay mặt về phía Phong Lưu. "Hôm nay là ngày Mi Thư Nhi về nhà lại mặt, chẳng phải tối hôm qua nàng dặn đi dặn lại ta rằng sáng sớm thì gọi nàng dậy sao?" Phong Lưu nghĩ bụng, nha đầu này cũng biết tật ngủ nướng của mình càng ngày càng trầm trọng nên mới dặn hắn gọi nàng dậy. "Vậy thì nửa tuần trà, nửa tuần trà thôi." Thanh Hề cũng đã nhớ ra hôm nay là ngày gì, nhưng tật ngủ nướng thì không thể sửa ngay trong một sớm một chiều. ... Mời các bạn đón đọc Đôi Nhạn Quay Về của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Cưới Ma - Mộc Hề Nương
Phương Quả đi dự tang lễ của bạn học cấp ba là Vệ Duy, đêm cuối cùng trước khi về đã nằm ngủ trước một phần mộ. Sau khi tỉnh lại thì kết được một mối âm thân* (âm thân: cưới ma) Cậu trở thành vợ của quỷ. Vệ Nhiên, anh trai song sinh của Vệ Duy, là chồng của cậu. Hằng đêm, Vệ Nhiên đều tìm đến Phương Quả để đòi quyền lợi làm chồng. Công là quỷ, thụ là người Nội dung: kinh dị Nhân vật chính: Phương Quả, Vệ Nhiên *** Phương Quả rợn hết tóc gáy nhìn tấm bài vị kia. Cậu muốn ném nó đi nhưng tay chân lại cứng ngắc không động đậy được. Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm xuống, đèn cứ chớp nháy chớp tắt, Phương Quả nuốt nuốt nước bọt rồi lùi về sau một bước, chợt đụng phải cái gì đó. Cả người khựng lại, cậu nhớ rõ đằng sau trống, không hề để gì cả. Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, một làn hơi lạnh phả vào gáy, cả người Phương Quả ngay tức khắc nổi hết gai ốc. Dái tai bị ngậm vào miệng mút mát, giống như đang nhấm nháp đồ ăn, và cậu cảm tưởng như mình sắp bị làm thịt. Phương Quả sợ hãi run rẩy, khóe mắt chợt đỏ hoe. ... Mời các bạn đón đọc Cưới Ma của tác giả Mộc Hề Nương.