Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên của tác giả Mộc Tô Lí: Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ, Linh Dị, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn Giới thiệu: Tà ma tràn ngập thế gian, mà nơi trú ngụ nhiều nhất chính là thành Chiếu Dạ, hơn phân nửa đều ở tại nơi này. Một nửa còn lại thì sao? Nửa còn lại đều đã vong hồn dưới tay của thượng tiên Tiêu Phục Huyên tại Bắc Vực của Thương lang, cũng là nơi thượng tiên cai quản. Còn có một tồn tại đặc thù khác, chính là Ô Hành Tuyết, thành chủ của Chiếu Dạ, đã bị cầm tù 25 năm và vẫn còn tồn tại. *** Giữa năm Thiên Thù, Miện Châu đại tuyết. Biển Vô Đoan tuyết phủ kín mười vạn dặm, phủ đến cả Thương Lang Bắc Vực. –––– Nơi này quá lạnh, chỗ nước đọng cũng nổi lên một lớp băng mỏng. Ô Hành Tuyết đứng trên một cái cây chết dưới nước, rửa đi vết máu trên tay. Đôi tay mảnh mai trắng tinh kia, không có một chút sức sống, dường như chỉ trêu chim trong điện ngọc, thưởng hoa nơi Tiên Đô. Nhưng cách đây không lâu, hai ngón tay đó đã trực tiếp xé vài cái đầu. Cho nên hắn rửa thật cẩn thận, không có ý định mở miệng, người bên bờ biển cũng không dám mở miệng. Nín thở như vậy thật lâu, rốt cuộc bọn họ chờ được một câu. "Năm nay là năm nào?" – Ô Hành Tuyết hỏi. Giọng nói xuyên qua mặt nước mênh mông, có chút mơ hồ. Người bên bờ biển phản ứng một lúc, vội vàng đáp: "Thiên Thù năm thứ 25." Ô Hành Tuyết ngửi ngửi ngón tay đã rửa xong, rốt cuộc đảo mắt nhìn qua: "Thiên Thù?" "Đúng vậy, Thiên Thù." "Thiên Thù......" – Ô Hành Tuyết nhỏ giọng lặp lại niên hiệu xa lạ. Người đáp lời vội nói: "Tiên môn bách gia đã thay đổi." "Ha." Ô Hành Tuyết rũ tay, theo động tác, có tiếng kim thạch khẽ cọ xát leng keng. ......!Giống như một chuỗi khoá xiềng xích. Mấy người bên bờ biển phản ứng cực mạnh với âm thanh này, da đầu đều tê rần. Bọn họ cẩn thận nhìn người dưới nước. Chỉ thấy Ô Hành Tuyết một thân thương thanh tố y, giống như hoà vào sương mù lạnh lẽo. Nhưng bất luận là cổ tay giữa tay áo, hay là xương mắt cá lộ ra do chân trần, đều tái nhợt sạch sẽ, không thấy bóng dáng xiềng xích. Mà tiếng leng keng này vẫn tồn tại chân thật. Có người nhỏ giọng lầm bầm: "Tiếng động này là ––––– " "Suỵt! Có bệnh? Ngươi lại mỏ nhọn hỏi trước mặt? Tìm chết cũng đừng kéo bọn ta theo!" Người cắt ngang sợ vị kia dưới nước nghe thấy, quát mắng cũng chỉ dùng giọng hơi. Đáng tiếc vẫn bị nghe thấy. "Là cái gì?" – Ô Hành Tuyết hỏi, "Đừng ngừng lại, tiếp tục nói." Mọi người bên bờ biển ngừng hô hấp, nuốt nuốt nước miếng, ngón tay rũ bên người run rẩy cực nhẹ: "Không......!Không! Bọn ta......!bọn ta chưa nói cái gì cả, thật sự chưa nói gì cả." Người đời đều biết, Thương Lang Bắc Vực là nơi khiến người sợ hãi hơn cả động quỷ. Quỷ quái trên thế gian không sợ báo ứng không sợ tiên phật, duy nhất chỉ sợ chết tại nơi này. Tà ma bị giam cầm tại nơi này, đều sẽ bị đóng bởi tầng tầng lớp lớp thiên toả. Nhìn không thấy cũng không giải được, đại diện cho trời cao trách phạt. Ngắn thì một ngày dài thì một năm, tà yêu bị đóng nhất định sẽ chịu tra tấn chịu không thấu, hồn phi phách tán, linh nhục câu diệt. Vì vậy, Thương Lang Bắc Vực tại biển Vô Đoan này trên không trung lơ lửng 513 năm, chỉ có vào không có ra. Ngoại trừ ma đầu Ô Hành Tuyết. Hắn là người duy nhất bị đóng lại đây 25 năm, vẫn sống sót như cũ. Ma đầu như vậy, hiện tại treo một thân xiềng xích vô hình, nhỏ giọng nói "Tiếng leng keng này là cái gì, người nói cho ta nghe một chút", ai dám thật sự nói tiếp? Tĩnh mịch chậm rãi tràn ngập trong sương mù lạnh lẽo. Người bên bờ biển thật cẩn thận liếc mắt một cái, lập tức thấy Ô Hành Tuyết nghiêng đầu nhìn bọn hắn chằm chằm, không nói một lời. Nhất thời lạnh run từ đầu đến chân. Tiêu rồi. Chủ nhân âm tình bất định này lại bắt đầu rồi. Trong lòng mọi người nói. Thật ra trần đời đều biết vị ma đầu này trông cũng không doạ người. Ngược lại, hắn được sinh ra với tướng mạo khá tự phụ, giọng nói rất dễ nghe, bộ dáng cũng cực kỳ dễ nhìn, đặc biệt là gương mặt. Đuôi mắt hắn hơi cụp xuống, từ trên cao nhìn xuống, giống như mực vừa đông lại trong hồ băng. Nhưng như vậy thì sao? Đừng nói những thuộc hạ tà ma hung thần ác sát này, ngay cả Linh Đài thập nhị tiên trước kia, hắn cũng nói giết liền giết. Ai lại không sợ? Hắn nói chuyện, sợ. Hắn không nói chuyện, cũng sợ. Nghiêng đầu một lần nữa như thế, lại con mẹ nó càng muốn mạng! Mọi người mồ hôi lạnh ròng ròng. Một lúc sau, người nói sai đầu tiên thân thể run lên, không thể kìm lại: "Thành chủ, thành chủ ta sai rồi. Là ta nói không lựa lời, ta không nên nhắc đến khoá......!Phỉ phui! Tóm lại ta không nên! Ta thật là, ta thật là ––––– " Hắn lâu vết máu bên miệng mình, đang định hạ chú phát tàn nhẫn thề độc. Lập tức nghe Ô Hành Tuyết nói: "Ngươi sai chỗ nào rồi, ta không rõ." "......" "Còn có, ngươi gọi ta là thành chủ?" "......" Đệt. Từ thành chủ này làm sao với ngươi, cũng không thể gọi? Mấy người ở bờ biển bị tầng tầng chất vấn làm cho muốn điên rồi. Nhưng bọn họ không biết chính là, vị trên cây kia thật sự đã sớm sụp đổ rồi ––––– Ô Hành Tuyết điềm tĩnh, trong lòng lại sóng lớn ngập trời. Nhớ nhung suy nghĩ chỉ có bốn chữ: Sao lại như vậy! Hắn chỉ ngủ ngon một giấc, làm sao lại ở trong thân thể người khác??? Rõ ràng một khắc trước, hắn vẫn là Thước Đô vương công hiển quý. Mới vừa gác lại ngọc mỹ tửu ở Khúc Thuỷ yến, khoác áo choàng hồi phủ. Thước Đô lập tức đổ tuyết hai ngày không ngừng, đường hơi khó đi. Hắn thân cao, gã sai vặt cố giương dù hết sức, xiêu xiêu vẹo vẹo. Hắn không thấy đường, giành lấy dù tự mình che, lại đặt ngọc lô vào trong tay áo. Làm cho gã sai vặt một đường thụ sủng nhược kinh. Người trong phủ sớm chuẩn bị sẵn một bình nước nóng, thật sự ấm áp, thế cho nên hắn vừa vào cửa lập tức buồn ngủ. Hắn nhớ rõ chính mình tiện tay vớ một quyển thoại bản dân gian, tựa mép giường lật xem. Ngoài cửa sổ, chim sẻ đông đậu trên chuông gió, leng keng rung động. Hắn nghe, nhìn, không biết như thế nào lại chống đầu ngủ mất...... Đến lúc bị tiếng người ồn ào bừng tỉnh, mở mắt ra, lập tức phát hiện chính mình đã tới cái chỗ quỷ quái –––––– Bốn phía mặt nước mênh mông, sương mù đầy trời. Trong nước chỉ có một gốc cây khô, lẻ loi đứng đó. Dưới nước lờ mờ, đều là cành cây trắng xanh. Mới đầu hắn cho rằng, đó là do Thước Đô thịnh hành một thời gian loại san hô trắng. Nhìn kỹ mới biết, tất cả kia đều là cánh tay người. Tất cả đều là cánh tay...... Mà hắn đứng trên cành khô có thể gãy bất cứ lúc nào, để chân trần không có điểm tựa. ...... Còn có gió thổi hắn. Còn lắc lư. Còn tay đầy máu. Trời biết một chớp mắt kia, hắn có bao nhiêu muốn mắng người. Trong thi thư thoại bản người chợp mắt đều là "Chợt mơ về thời niên thiếu", đến hắn lại thành "Quỷ thượng thân". Ờ, sai rồi. Là hắn thượng thân quỷ. Nhờ phúc của đám vạ miệng kia, hắn chưa kịp nói sai lời, đã lập tức minh bạch được điểm quan trọng nhất ––––– Nơi quỷ quái này gọi là Thương Lang Bắc Vực, là nơi chuyên giam giữ ma đầu. Hắn chính là ma đầu bị khoá kia. Mấy tên bên bờ biển kia dường như từng là thuộc hạ của hắn, trong đó có một tên lúc xông tới, trong tay còn kéo theo nửa cái thi thể máu chảy đầm đìa, mặt vô cảm đá xuống nước. Có thể thấy được không phải là người lương thiện. Bị người như vậy vây quanh, hắn có thể nói "Ta không phải nguyên chủ" sao? Nói rồi, mấy tên thủ hạ vừa thành khẩn vừa sợ hãi kia mặt sẽ biến sắc tại chỗ, xé hắn thành hai mảnh, ném hắn vào vũng nước đọng này. Cho nên hắn đành phải vừa rửa máu trên tay, vừa cân nhắc nương theo bọn họ mà nói. Kết quả nương nửa ngày, lại nương ra "Thành chủ ta sai rồi", "Thành chủ, ta câm miệng" và "Phỉ phui". Muốn mạng mà. ––––– Trong lòng hắn tự tính toán, bỗng nhiên nghe thấy một trận âm thanh ồn ào. Cách vách núi dày như sắt khó mà nghe rõ, nhưng vừa nghe, chỉ cảm thấy có vô số người vây quanh bên ngoài, rút đao kiếm. Xen lẫn còn có tiếng người, mơ hồ có thể nghe thấy "Còn chờ cái gì" "Ma đầu kia" linh tinh chữ nghĩa. Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy một tiếng coong keng chấn vang. Huyền thiết và hắc thạch vỡ vụn ào ào lăn xuống, hồ băng âm trầm vô biên chấn động điêu cuồng kịch liệt –––––– Điên đến cành cây gần nhất Ô Hành Tuyết đang chống đỡ. "......" Mấy tên thuộc hạ bên bờ biển nghe thấy động tĩnh bên ngoài vách núi, nhíu chặt mi tâm, sắc mặt khó coi. "Nghe không tốt." "Tiên môn bách gia dự tính đều tới." "Tới đương nhiên là sẽ tới, bọn họ không phải trước sau như một xem Thương Lang Bắc Vực này như mạng sao?" "Lời là nói như thế, trên đời còn một nơi cuối cùng có thể kinh sợ tà ma uế vật, có thể không xem như mạng sao." "Ha, vậy thì làm sao, còn không phải tất cả đều tới rồi." Đùng đoàng! Lại một tiếng, vách núi vẫn giống như sắt đúc, nhưng chấn động lại càng ngày càng lợi hại. "Không được, cứ theo tiến độ này, bọn họ rất nhanh sẽ vào được! Thành chủ, chúng ta –––––– " bọn thuộc hạ quay đầu lại, giọng nói ngưng bặt. Lập tức thấy Ô Hành Tuyết rũ mắt, ngón tay đang nắm một đoạn cành khô khác. Thuộc hạ: "?" "Chúng ta cái gì, tiếp tục nói." – Ô Hành Tuyết dường như chỉ là bẻ lấy thưởng thức, nhìn hai mắt lập tức thấy mất hứng, tuỳ tiên ném vào trong nước. Bọn thuộc hạ nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm nhánh cây đã chết lặng lẽ trôi trên mặt nước, vẻ mặt có chút kinh hãi. Rốt cuộc người đời đều biết, tất cả nhưng vật đã qua tay đại ma đầu này, dù chỉ là một giọt nước, đều đáng sợ. "Chúng ta......" – Thuộc hạ liếm liếm môi, ánh mắt vẫn nhịn không được liếc nhìn nhánh cây đó, "Chúng ta nhanh chạy khỏi nơi này." "Không sai, thành chủ. Thương Lang Bắc Vực này hai ngày chợt nổi lên dị tượng, người đời đồn đãi nói là đã tận số rồi. Tiên môn bách gia sợ nơi này sụp đổ, đương nhiên là không ngồi yên được, mã bất đình đề toàn bộ đều tới." (马不停蹄 Mã bất đình đề: Ngựa không dừng vó; tiến tới không ngừng (ví với không ngừng tiến bộ) Một nửa là muốn tận lực cứu sống. Một nửa là sợ hãi ma đầu bị khoá bên trong còn chưa có chết hẳn. Dưới loại tình huống này, hai bên nếu gặp nhau, thật sự chính là một trận đánh ác liệt. Mấy người trong đám thuộc hạ ngẫm lại liền thấy đau đầu. Bọn họ đang muốn thúc giục, lại nghe Ô Hành Tuyết mở miệng: "Cho nên các ngươi hoảng loạn cuống quít như vậy, là vì đánh không lại?" Thuộc hạ: "......" Cái đó không thể gật đầu. "Thành chủ, đám con cháu tiên môn bên ngoài đó căn bản không đáng nhắc tới." – Tên nhiều tuổi nhất kia nói. Người bên cạnh hắn trầm mặc hai giây nhìn hắn chằm chằm: "?" "Nhưng thật ra bản thân Thương Lang Bắc Vực này." – Hắn nhìn lướt qua khắp nơi, "Đều nói nơi này mấy ngày liền có dị tượng, là cung cấp nuôi dưỡng linh khí. Lời này hẳn không sai, nếu không chỉ bằng bọn ta cũng không vào được nơi này. Chỉ là nơi này, năm đó cũng là từ vị kia......!vị kia Thiên Túc thượng tiên quản." Mấy chữ "Thiên Túc thượng tiên" kia hắn nói nhanh như bay lại hàm hồ, nhưng vẫn bị người bên cạnh củng một giò. "Hắn và Tiên Đô đều đã chết, ngươi một hai phải nhắc đến trước mặt thành chủ?" – Bọn họ xuyên qua bờ hồ bao la, trộm ngắm Ô Hành Tuyết một cái, ép tiếng nói tới gần như không nghe thấy. "......" Ô Hành Tuyết trong lòng lại nói, lại là sắc mặt trắng bệch lại bộ dáng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Vị Thiên Túc thượng tiên kia vời ta, không, với nguyên thân này của ta có bí mật gì? Lại nhìn ta như vậy. Ô Hành Tuyết rất muốn bắt tên thuộc hạ kia tiếp tục nói, để hiểu rõ ngọn nguồn. Nhưng ngại thân phận, chỉ có thể từ bỏ. Hắn cũng không phải nguyên chủ bị khoá ở đây, không thể làm gì khác. Chỉ có thể nghe danh xưng xa lạ kia, lặng im, thờ ơ. Thuộc hạ lại nhìn hắn một cái: "Tóm, tóm lại, tuy rằng vị kia chết từ lâu, nhưng nơi quỷ quái này nói không chừng còn hậu chiêu của hắn sót lại, bị mắc kẹt lại thật không tốt." "Đúng vậy." "Cho nên thành chủ à, chúng ta chạy nhanh thôi!" Ngữ khí của bọn họ nôn nóng khẩn thiết, gần như tận tình khuyên bảo. Thành chủ của bọn họ cũng cảm thấy rất có đạo lý, có thể gật đầu đáp ứng. Nhưng thành chủ lúc này có một vấn đề cấp bách hơn. Muốn hỏi, tiền đề là làm cách nào không tổn hại thân phận ma đầu, để người khác đem hắn từ chạc cây này đi xuống? Ô Hành Tuyết nhìn thoáng qua hồ sâu dưới chân, lại nhìn về phía bờ biển. Vài tên thuộc hạ trông mông nhìn hắn, chờ một mệnh lệnh. Hắn lược nghĩ một lúc, nâng tay lên. Hơi cong ngón trỏ chọn mấy tên ở bờ biển kia, điểm trúng một tên tương đối thuận mắt. "Ngươi lại đây." – Tiếng nói hắn vẫn như cũ không nhẹ không nặng. Tên bị điểm trúng run lên một chút, không rõ nội tình mà cứng đờ ở đó. "Ta?" "Ừm." "Thành chủ ta, ta lại nói sai lời nào sao? Ta vừa nãy không có mở miệng." Ô Hành Tuyết: "......" Hèn nhát. "Lại đây." – Hắn nhỏ giọng lặp lại một câu, rũ ngón tay đang chỉ người kia. Trong động tác, nhưng xiềng xích vô hình lại phát ra tiếng leng keng vang vọng. Tên bị điểm trúng kia không dám hỏi nhiều, tê da đầu, nhấc chân lập tức bước lên hồ nước lặng, một bước trăm trượng. Chỉ trong tích tắc, đã đến trước cái cây chết. "Thành chủ." Hắn vừa muốn đặt chân lên cái cây, lại nghe thấy một tiếng vang lớn! Vô số kiếm khí từ tám hướng lao đến, mang theo hàn ý của phong tuyết ười vạn dặm nơi Thương Lang Bắc Vực. Hắn duỗi tay về phía Ô Hành Tuyết nháy mắt tay biến thành một làn sương máu, cả người thật mạnh bị đẩy trở lại bờ biển. Chỉ một thoáng, cự trận hồ băng, sóng triều dữ dội. Ô Hành Tuyết chỉ cảm thấy kiếm ý băng lạnh nghênh diện quét tới, hắn theo bản năng nhắm mắt. Lúc mở mắt, lại thấy một đoá vương liên kim sắc đủ bao vây toàn bộ Thương Lăng Bắc ngục ầm ầm mở ra dưới chân hắn. Hắn lờ mờ nhìn thấy bên trong hoa tuyết và kim sắc là một hư ảnh tay cầm cự kiếm. Người nọ vóc dáng rất cao, trên xương vành tay phải có ba chiếc khuyên tang màu đen, sắc bén lộ ra sát khí tận trời, gương mặt lại như quan ngọc. Giống như gió trời nơi biển Vô Đoan mang theo mùi sắt lạnh. Hắn ở trong gió trời hư vô kia quay đầu nhìn về phía Ô Hành Tuyết, bên dưới tai nơi hợp với gân cốt ở cổ có một dấu kim ấn thoáng ẩn thoáng hiện. Đó là một chữ "Miễn". Người đời đều biết, Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên nhận trời ban chữ "Miễn". Miễn, tức Xá, trăm tội toàn tiêu. ____________________ Tác giả có lời muốn nói: Tôi đến đây! Ô Hành Tuyết thụ, không được phản đối ~ Văn án đang xem xét, mọi người đọc chính văn trước nhé ~ Ngoài ra, đừng mong đợi quá nhiều, bởi vì tôi nghiêm túc thật sự viết một bộ cổ đam, có thể không hay lắm, cảm tạ ~ Yêu mọi người!. Mời các bạn mượn đọc sách Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên của tác giả Mộc Tô Lí.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mua Dây Buộc Mình - Phiêu A Hề
Tên Ebook: Mua Dây Buộc Mình (full prc, pdf, epub) Tác Giả: Phiêu A Hề   Thể Loại: Lãng Mạn, Ngôn Tình, Tình Cảm, Tiểu Thuyết, Văn học phương Đông   Dịch Giả: keichan2306   Biên Tập: www.dtv-ebook.com   Nguồn: keichan2306.wordpress.com   Ebook: www.dtv-ebook.com     Ebook Mua Dây Buộc Mình - Phiêu A Hề full prc pdf epub Giới Thiệu: Nhiều năm trước, Trịnh Hài thề: “Nếu tôi có ý đồ khác với Hòa Hòa, tôi sẽ bị sét đánh!”. Nhiều năm sau, anh bị sét đánh trúng với cách thức mà bản thân chẳng thể đoán trước. Không phải tất cả những cặp đôi thanh mai trúc mã cuối cùng đều nước chảy thành sông, có đôi khi hạnh phúc nằm ngay dưới chân mình, gần đến mức người ta khó lòng nhìn thấy – Tiêu Hòa Hòa và Trịnh Hài chính là một đôi thanh mai trúc mã kỳ quặc như thế. Một vụ án cướp đi mạng sống của cha Tiêu Hòa Hòa, lại đưa Trịnh Hài vào cuộc sống của cô. Để đền ơn cứu mạng của cha Hòa Hòa, Trịnh Hài triển khai “Kế hoạch bồi dưỡng thục nữ” kéo dài hơn hai mươi năm với Tiêu Hòa Hòa. Trong kế hoạch đó, anh luôn tận tâm tận lực diễn vai diễn một người anh, một người cha, làm hết mọi chuyện vì cô, nhưng lại không hề biết mình yêu cô sâu đậm. Còn Hòa Hòa lại vì muốn sống bình yên mà không phá vỡ mối quan hệ “anh em” này. Rõ ràng hai người yêu nhau nhưng chưa từng nghĩ sẽ yêu nhau, đều kiên quyết bọc mình trong một cái kén. Đôi nam nữ trong kén, quá gần không được, quá xa không được, bên nhau không được, xa nhau không được. Thật ra, trong tình yêu, điều cần thiết đôi khi chỉ là một cơ hội phá kén bung ra, và chút ít dũng khí mà thôi.   Ebook Mua Dây Buộc Mình prc, pdf, epub Không giống với các cặp thanh mai trúc mã khác, mình cảm giác Trịnh Hài đúng là giống cha của Hòa Hòa hơn là bạn của cô ấy. Anh chứng kiến lúc cô sinh ra, theo dõi và can thiệp cả quá trình trưởng thành của cô. Anh tận lực đóng vai trò người cha, người anh gương mẫu; cô thì lúc nào cũng giả vờ là một người em gái theo khuôn mẫu của anh; cả hai cứ như thế tự lừa gạt bản thân suốt nhiều năm trời chỉ vì họ sợ, sợ một khi mình phá vỡ mối quan hệ hiện có thì sẽ mãi không thể quay về như lúc đầu được. Nếu trong công việc Trịnh Hài rất xuất sắc thì trong tình yêu anh quá nguyên tắc và tẻ nhạt. Quan niệm hôn nhân của anh là chỉ cần tìm được người thích hợp với bản thân mình, với gia đình là đủ. Có lẽ việc mẹ mất sớm, không gần gũi với cha đã khiến con người anh trở nên như vậy. Việc duy nhất có thể thu hút sự chú ý của anh chính là Hòa Hòa. cô là người đã khiến cho cuộc đời anh bớt tẻ nhạt, buồn chán đến vô vị. Hòa Hòa lúc đầu tôi cứ nghĩ là một cô công chúa trong lồng kính nhưng thật ra không phải như vậy, cô có chính kiến riêng của bản thân, không dễ dàng thỏa hiệp với điều gì mình không thích, chỉ khi đứng trước Trịnh Hài cô mới trờ nên ngoan ngoãn, dễ bảo thôi. Đối với Hòa Hòa, Trịnh Hòa là người còn thân thiết hơn cả mẹ ruột, anh là người cô có thể dựa dẫm, làm nũng. Cả hai đều có vị trí quan trọng trong lòng đối phương nhưng bọn họ đều nghĩ đó là tình cảm anh em thuần túy. Nếu không xảy ra đêm định mệnh kia, nếu Hòa Hòa không lỡ lời thì chắc cả hai cũng sẽ chẳng tiến thêm bước nào trong quan hệ của hai người đâu, ít ra cũng chính nhờ đêm đó là chất xúc tác để cả hai dũng cảm đối diện với tình cảm của bãn thân mình, dũng cảm nhận lấy tình yêu thuộc về mình. Ngoài ra, các nhân vật phụ của Mua Dây Buộc Mình cũng chả ai đáng ghét cả. Mình rất thích Dương Úy Kỳ, cô ấy là một cô gái tốt, có cá tính, nhìn nhận rõ tình cảm của mình chứ không mù quáng vì tình. Xoay quanh cả câu chuyện là sự phát triển tâm lý tình cảm của hai nhân vật chính, không thù hận, hiểu lầm nên đọc rất thoải mái. Mua Dây Buộc Mình – một chút lắng đọng nhẹ nhàng của tình yêu, đề cập đến mối quan hệ thanh mai trúc mã gắn bó giữa hai nhân vật Tiêu Hòa Hòa và Trịnh Hài. “Tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, liệu họ có dám đánh cược tình thân để nói thật lòng mình, và cho độc giả một cái kết viên mãn? Mời các bạn đón đọc Mua Dây Buộc Mình của tác giả Phiêu A Hề.
Không Chỉ Trong Lời Nói - Tinh Không Lam Hề
Tên Ebook: Không Chỉ Trong Lời Nói (full prc, pdf, epub) Tác Giả: Tinh Không Lam Hề   Thể Loại: Lãng Mạn, Ngôn Tình, Tiểu Thuyết, Văn Học Phương Đông   Dịch giả: Nguyễn Thanh An    Công ty phát hành: Bách Việt    Nhà xuất bản: NXB Văn Học    Hình thức: Bìa mềm   Trọng lượng: 500 grams    Kích thước: 14.5 x 20.5 cm    Số trang: 472    Ngày xuất bản: 09/2013    Chụp pic: Hana Lee    Đội type: Tiểu May , Oni Gato, Minh Hằng, Lee Ock Hijk, Leotiger Dau Gau, Ngan Duong, Nguyễn Thu Huyền     Beta: Nghiem Minh Ngoc    Làm ebook: Trần Ngọc Tuyền   Nguồn: Hội Ebook free   Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook Không Chỉ Trong Lời Nói  full prc pdf epub Giới Thiệu: Tinh Không Lam Hề sinh vào cuối năm 1984, không thích gò bò, thích những ngày gió nhẹ, trời đầy mây. Cô hy vọng ngày nào đó có thể sống một cuộc đời hoàn toàn tự do tự tại. Mỗi cuốn tiểu thuyết của cô là một thiên tình ái, có cuốn nồng nàn, nóng bỏng, có cuốn như dòng sông chảy mãi không ngừng, nhưng đều là tình yêu rất chân thành của những đôi nam nữ chốn thành thị. Các tác phẩm do Bách Việt xuất bản: - Không chỉ trong lời nói - tải eBook - Sự chờ đợi của Lương Thần;  tải eBook - Nơi cuối con đường;   tải eBook - Nét cười nơi ấy;   tải eBook Vài nét về tác phẩm: Tình yêu đầu tiên của cô là một tình yêu đơn phương. Tình yêu ấy nảy mầm từ một ánh mắt và lớn lên bằng từng hơi ấm mong manh mà cô đã gom góp suốt những năm đại học: một cái nắm tay, một quãng đường chung, một hơi thở gần… Đã từng cố gắng để bước vào cuộc sống của người đó, từng hy vọng trở thành một phần trong thế giới của người đó, thế nhưng giữa cô và người con trai ấy vẫn luôn tồn tại một bức tường vô hình, rất mỏng thôi nhưng cô mãi mãi vẫn không thể vượt qua được và đến cuối cùng, tất cả những gì cô có thể làm chỉ có thể là… biến mất. “Rõ ràng có hàng nghìn hàng vạn ngày đêm, nhưng tại sao vẫn cảm thấy ngắn ngủi, cảm thấy không đủ thời gian? Những thứ trước đây từng tốt đẹp, bây giờ lại lần lượt rời bỏ cô, thì ra mình chẳng giữ được gì, thứ duy nhất cô có thể nắm được cũng chỉ là những hồi ức hư ảo đáng thương.”…“Cô quả thực giống như bong bóng nước, chỉ cần thổi phù một tiếng đã vỡ tan, sau đó sẽ không còn bất cứ dấu vết gì trong thế giới của anh nữa.” Gom ký ức vào thế giới của quá khứ nhưng cô vẫn vấn vương mãi trong đó ngay cả khi một người con trái khác đã xuất hiện. Anh đẹp trai, giàu có, là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn và cô là người con gái anh đã chọn. Anh - một người đàn ông kiêu ngạo, chưa bao giờ buồn nhớ ngày sinh của một cô gái nào, chưa khi nào tự tay chọn quà cho một cô gái nào và cũng chưa bao giờ bị một người con gái nào nói lời chia tay, ngoại trừ cô. Hai năm bên nhau, anh đã yêu cô bằng một tình yêu dịu dàng biết mấy vậy mà cô vẫn rời xa anh. Anh phải yêu cô bao nhiêu mới đủ để cô hoàn toàn đóng lại cánh cửa của quá khứ kia, phải chờ đợi cô bao lâu nữa để cô hiểu rằng, tại nơi đây, cũng có một người con trai yêu cô hơn tất cả tình yêu mà cô đã từng trao đi cho người con trai khác? Mời các bạn đón đọc Không Chỉ Trong Lời Nói của tác giả Tinh Không Lam Hề.
Đừng Nhân Danh Tình Yêu - Bất Kính Ngữ
  AudioBook Đừng Nhân Danh Tình Yêu   Tên Ebook: Đừng nhân danh tình yêu (full prc, pdf, epub) Tác giả: Bất Kính Ngữ   Thể loại: Lãng mạn, Ngôn tình, Tiểu thuyết, Tình cảm, Văn học phương Đông   Người dịch: Đỗ Uyên Chi   Nhà xuất bản: Văn Học   Đơn vị phát hành: Limbooks   Dự án và Beta: Phi Phi Yên Vũ   Chụp sách: Leotiger Đau Gau   Type: Alyssia Linh, Phù Thủy Cận Thị, Linh Linh, Bông Mập, Oni Gato   Làm Ebook: Devil   Nguồn: Hội chăm chỉ làm ebook free   Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook Đừng Nhân Danh Tình Yêu full prc, pdf, epub Giới Thiệu: Cuốn sách  Đừng Nhân Danh Tình Yêu của tác giả  Bất Kính Ngữ  là những giai thoại tinh tế của cặp vợ chồng trẻ “trót lấy nhau” mà chưa kịp yêu nhau. Mười năm trước, Lục Trình Vũ đã từng là gia sư phụ đạo cho Đồ Nhiễm thi đại học. Đó là quãng thời gian đầy gượng gạo và bối rối của cả hai. Mười năm sau gặp lại, họ bước vào một mối quan hệ không gần không xa, không rõ ràng. Lục Trình Vũ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xem xét Đồ Nhiễm như một người có thể là bạn gái. Nhưng một buổi tối, với sự trợ giúp của một chút hơi men, họ đã lên giường với nhau. Sau đó Đồ Nhiễm có thai, và họ đã bước vào hôn nhân như thế. Nhìn từ ngoài vào, đây là một cuộc hôn nhân hoàn toàn bị động, ở tình thế chẳng đặng đừng. Ngay cả bản thân người trong cuộc là Đồ Nhiễm cũng luôn hoài nghi. Lục Trình Vũ là người quá lạnh lùng, ít khi thể hiện cảm xúc, khi mới biết Đồ Nhiễm có thai, anh cũng từng bảo cô đi phá thai, sau đó một thời gian mới quyết định cưới. Đồ Nhiễm bước vào cuộc hôn nhân với tâm trạng “tự mình níu kéo”, hầu hết mọi người xung quanh đều cho rằng cô không xứng với Lục Trình Vũ, đặc biệt khi so sánh với người bạn gái cũ của anh là Lý Sơ Hạ - một nữ bác sĩ trẻ làm cùng bệnh viện, con gái của vợ Dù Lục Trình Vũ không thể hiện bất kỳ điều gì đặc biệt, nhưng hình bóng của Lý Sơ Hạ luôn lởn vởn giữa anh và Đồ Nhiễm. Tuy họ đã chia tay, nhưng Đồ Nhiễm luôn cảm thấy giữa họ vẫn còn nhiều vương vấn. Cô mặc cảm vì mình như thể đã xen vào tình cảm giữa họ, mặc cảm vì mình không thể yêu anh nhiều như Lý Sơ Hạ, mặc cảm vì mình không thể xứng với anh như cô… Những trang sách trong Đừng Nhân Danh Tình Yêu chỉ miêu tả những vụn vặt đời thường của cuộc sống, và đôi vợ chồng trẻ, trải qua những hiểu lầm, cuối cùng đã mở lòng với nhau để thật sự tin tưởng và thấu hiểu nhau... Tác giả Bất Kinh Ngữ: Tác giả được bạn đọc yêu thích trên mạng Tấn Giang. Các tác phẩm nổi tiếng: - Lạc chốn phù hoa - Đừng nhân danh tình yêu - Yêu không bến bờ - Vĩnh Trủ Mời các bạn đón đọc Đừng Nhân Danh Tình Yêu của tác giả  Bất Kính Ngữ.  
Độc Thủ Diêm Vương Lệnh - Pei
Tên ebook: Độc thủ diêm vương lệnh (full prc, pdf, epub) Tác giả: Pei / Bùi Lễ   Thể loại: Cổ trang, Ngôn tình, Đam Mỹ, Giang hồ, Cường công cường thụ, Phúc hắc trung khuyển công nhu tình nữ vương thụ   Nguồn: thuynguyetkinhhoa.wordpress.com   Edit: Thủy Tĩnh Các   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Ebook Độc Thủ Diêm Vương lệnh full prc, pdf, epub Giới Thiệu: Tô Phóng, đại lâu chủ của Triêu Mộ lâu, một tổ chức chuyên nhận ám sát người nhưng với điều kiện kẻ đó phải đáng chết, biệt hiệu là Diêm Vương Lệnh vì kẻ hung đồ nào đã nhận được lệnh bài của chàng thì đừng hòng trốn thoát. Lôi Ngọc, cốc chủ của Tuyệt Tâm cốc, dung mạo mỹ lệ còn hơn cả nữ tử, giang hồ ngoại hiệu là Độc Thủ, vì khả năng dụng độc nhất nhì thiên hạ của mình. (Tựa truyện Độc Thủ Diêm Vương Lệnh là ghép lại từ bệt hiệu của hai bạn đó) Truyện bắt đầu khi một thiếu niên tên là Tần Tâm Dật vì thảm họa diệt môn mà đến nhờ Tô Phóng giết Lôi Ngọc. Bạn Phóng hẹn một tháng sau mới trả lời vì còn phải điều tra chân tướng thực hư như thế nào. Trên thực tế thì bạn Ngọc bị người vu oan, cũng đang gấp rút truy tìm hung thủ thật sự để rửa sạch tiếng oan cho mình. Hai bên gặp nhau ở thành Dương Châu, vì nhiều tình huống đưa đẩy mà trở thành bạn đồng hành, sau nữa lại bị thiên hạ đồn đãi là tình nhân của nhau Tuy danh tiếng trên giang hồ lừng lẫy là vậy chứ chuyện tình cảm hai bạn nhà ta hoàn toàn mù trớt hà. Tô Phóng là vì tính tình thật thà, baka quá nên bị nữ nhi chê cù lần, không thèm yêu. Còn Lôi Ngọc là vì dung mạo tuyệt sắc, đẹp hơn cả nữ nhi nên các nàng vừa nhìn đã ghét, nói chi đến yêu đương Đọc đoạn này mà buồn cười, hai bạn ngô ngố nhưng dễ thương kinh. Vì tai nạn mà tình cờ chạm môi nhau, xong quay qua chửi tá lả. Rồi sau đó trên đường hành tẩu, tra án, tình cảm giữa hai bạn ngày càng có triển vọng nảy nở và đã chính thức bắt đầu sau màn cưỡng hôn của gã cù lần – Tô đại lâu chủ . Sau là đến màn để học hỏi kinh nghiệm mà dắt nhau đến thanh lâu, dùng môn võ công bí truyền của bạn Tô mà khoét vách tường nhìn trộm người ta…ân ái :)) Nói chung là vậy đó, song song với chuyện tình cảm đơm hoa kết trái giữa hai bạn Lôi Tô là quá trình điều tra chân tướng vụ thảm sát nhà bé Tần Tâm Dật. Ngoài cặp ngố tàu là couple chính, truyện còn có một couple sửu công mỹ thụ khác là bé Tần Tâm Dật và bạn Tiếu Ngạo Thiên (hông nhớ rõ lắm), tam cốc chủ của Tuyệt Tâm cốc, sư đệ của bạn Ngọc. Truyện Độc thủ diêm vương lệnh hài, nhẹ nhàng, giọng văn linh hoạt, nhân vật dễ thương, thích hợp đọc để giải trí Mời các bạn đón đọc Độc thủ diêm vương lệnh của tác giả Pei / Bùi Lễ.