Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mười Chín Ngày

Ngày 13 tháng 7 năm 20XX… Hứa Duy quay về Phong Châu sau 11 năm bặt vô âm tín. Cảm giác thế nào không thể nói rõ. Nơi đây cho dù không phải là quê nhà của cô, nhưng những ký ức đẹp nhất của thanh xuân đều ở chốn này. Cô đã gặp những người bạn tốt nhất, trải qua những ngày tháng vui vẻ nhất, cùng với người con trai duy nhất mà cô thích, Chung Hằng. Mọi thứ dường như chẳng hề thay đổi. Vẫn là những hàng quán ven đường mà lúc trước cô và nhóm bạn thường đi ăn sau buổi học, vẫn là những con đường cô đã từng đi qua bao mùa mưa nắng. Còn có, con ngõ nhỏ cô đã từng ở cùng với bà, nơi luôn có một bóng hình thẳng tắp kiêu ngạo đang đợi cô. Nhưng mà Chung Hằng, anh có còn đang đợi em không? Hứa Duy không dám hy vọng quá nhiều. Dù cho trước kia cô vì sự cố bất đắc dĩ mới phải xa anh, nhưng sự thật vẫn là anh đã nhận được lời nói chia tay cùng với khoảng thời gian cô hoàn toàn biến mất. Hứa Duy chưa kịp hình dung mình sẽ phải đối mặt với anh như thế nào, cứ thế mà đã gặp lại anh rồi. Một Chung Hằng hai mươi tám tuổi, vẫn đẹp trai xuất chúng như vậy, vẫn kiêu ngạo một cách đáng yêu như vậy, liệu có còn thích cô như vậy nữa không?   Có một sự thật không thể chối cãi rằng, ai rồi cũng sẽ trưởng thành. Nhưng Hứa Duy lại cảm thấy may mắn, Chung Hằng trước mặt cô đây, lại dường như không hề thay đổi. Cái bộ dáng giả vờ lạnh lùng ấy, hệt như ngày xưa mỗi khi anh giận dỗi. Không phải là kiểu của một người bị tình yêu phản bội, mà chính là kiểu “Hứa Duy, anh giận rồi, mau đến dỗ anh đi…” Anh vẫn như vậy, chính là kiểu người, nếu muốn nắm tay thì sẽ đi trước cô vài bước rồi đứng đợi và chìa tay ra nói: “nắm đi". Nếu muốn hôn cô thì sẽ đưa cái bản mặt đẹp trai dụ hoặc đó đến gần cô và nói: “hôn đi". Hai người đã từng bên nhau như vậy. Một mối tình tuổi học trò giữa một cô gái xinh đẹp giỏi giang và một anh chàng thiếu gia ngỗ nghịch. Chẳng ai nghĩ rằng họ có thể ở bên nhau trong sự trái ngược ấy. Thế nhưng, Chung Hằng vì muốn có thể đi chung đường với Hứa Duy đã vứt bỏ cái sự bất cần đời của mình mà nghiêm túc học hành. Hứa Duy vì cảm nhận được sự dịu dàng đằng sau vẻ ngoài gai góc của Chung Hằng mà nắm lấy tay anh. Bởi vì cô biết, sự dịu dàng đặc biệt ấy, chỉ dành cho cô mà thôi. Nhưng tất cả đã là quá khứ. Bây giờ họ đã không còn là những cô cậu vô tư ngày ấy nữa. Họ phải mang trên mình những trách nhiệm, những vai trò mới. Đối với Hứa Duy, còn là thân phận mới nữa. Bởi vì những ngày nồng nhiệt của tuổi trẻ ấy trôi qua nhanh quá, Chung Hằng chưa kịp biết rõ về thân thế của cô thì đã phải chia xa rồi. Thật bất ngờ, Hứa Duy lại có một chị gái sinh đôi giống mình như đúc. May mắn thay, đây không phải là kiểu tình chị duyên em mệt mỏi gì cả. Nhưng bất hạnh chính là, Hứa Duy đã bị chị gái của mình lấy cắp thân phận suốt 11 năm. Người chia tay Chung Hằng năm đó, không phải Hứa Duy. Cô làm bị thương người cha dượng phiền phức, nên ở tù. Thế nên người mẹ thiên vị ấy đã lấy kết quả thi đại học của Hứa Duy trao cho đứa con gái mà bà luôn yêu thương kia. Hứa Duy không hận. Việc cô làm sai cô phải chịu phạt, việc để cho người chị song sinh “mượn" thành tích của mình cô cũng xem như là một cách trả nợ cho ơn sinh thành. Cho đến bây giờ, cô ở trong tình huống này cũng là vì lời cầu cứu của chị gái. Chị cô đã động vào một người nguy hiểm và cô phải thay chị mình tìm ra bằng chứng tố cáo người đó. Chỉ có điều, Hứa Duy không ngờ đây lại là một cái bẫy. Chính người chị cùng một cuống rốn với cô đã vì sự ích kỷ của bản thân mà đẩy cô vào con đường nguy hiểm này. Cuộc đời vốn dĩ chính là một vở kịch có bi có hài. Nếu như gia đình là bi kịch của Hứa Duy thì Chung Hằng lại chính là điểm sáng duy nhất. Ngày trước cũng thế mà bây giờ cũng vậy. Anh vẫn yêu thương và bảo vệ cô như chưa hề có khoảng thời gian xa cách ấy. Vì anh đã hiểu được rằng, người nên hối hận không phải là Hứa Duy mà chính là bản thân anh. Những năm tháng ấy, lúc cô ở tù, lúc cô lặng lẽ đi tìm anh chỉ để nhìn anh cho thoả nỗi nhớ, anh đã ở đâu? Lúc cô khổ sở lạc lõng nhất, anh đang làm gì? Chỉ biết giận dỗi trách móc mà không hề suy nghĩ, cô gái mà anh luôn cho rằng đã thay đổi ấy, có phải là Hứa Duy hay không? Cô gái của anh, có thể lạnh nhạt với mọi thứ, chỉ ấm áp với anh. Lúc nào cũng nhẹ nhàng nhưng lại đánh nhau vì anh. Không nói nhiều nhưng chỉ cần anh có chuyện, thì lập tức có mặt. Trải qua tất cả mọi chuyện, vẫn chỉ một lòng hướng về anh. Người con gái ấy, mới là Hứa Duy của anh. Lần này, anh may mắn cứu được cô từ trong tay tử thần, sẽ giữ chặt lấy cô mãi mãi. Có thể nói, cuộc đời Hứa Duy chỉ tóm gọn bằng vài mốc thời gian mà thôi. 16 năm sống trong sự hờ hững của gia đình, 2 năm vui vẻ bên Chung Hằng và những người bạn, 11 năm mất đi thân phận và tương lai. Cuối cùng tìm lại được tất cả trong 19 ngày. “19 ngày” là hành trình gian khổ của Hứa Duy, bắt đầu từ sợ hãi và lo âu. Nhưng bằng sự giúp đỡ của những người bạn chân thành, người chị đáng yêu Chung Lâm, cô cháu gái lém lỉnh của Chung Hằng và cả chú chó ngốc nghếch Husky mà anh nuôi, tất cả đều kéo cô về lại bên anh một lần nữa. Nếu như tình cảm của Hứa Duy đối với Chung Hằng là một kiểu tình cảm son sắt một lòng thì tình cảm của Chung Hằng đối với Hứa Duy là một loại chấp niệm. Anh đẹp trai, thông minh nghĩa khí, vô cùng nam tính, là một kiểu chiêu ong dụ bướm. Nhưng khi ở bên cạnh cô lại giống như một chú chó nhỏ cáu kỉnh, thích được nuông chiều, mà cũng chỉ có Hứa Duy mới có thể dỗ dành được. Cho dù là trước đây hay bây giờ, Hứa Duy vẫn là cô gái nhỏ dịu dàng xem việc dỗ dành anh là một niềm vui. Còn Chung Hằng, chính là cái kiểu muốn tuyên bố cho cả thế giới biết, “ông đây sinh ra chính là để dành cho Hứa Duy” vậy đó. Liệu rằng ở trên đời, còn có thể tìm được một tình yêu thật cmn đáng yêu như thế này nữa không? ____ Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nhan Hân nói: "Chị Hứa Duy sẽ nhanh trở về, chờ một chút đi." Thạch Vân cười cười:"Được vậy thì chờ một lát nữa, đợi chút nữa chúng ta..." "Hứa...? Hứa gì cơ...?". Chung Hằng bỗng dưng mở miệng. ____ Không khí buồn bực suốt một ngày, sau bữa cơm tối, cơn mưa ập tới. Các ông các bà đi dạo bộ chạy vào đình nghỉ mát trú mưa, anh bảo vệ trẻ chạy nhanh vào phòng, lau nước mưa trên mặt, ngó ra ngoài, màn mưa bao phủ trời đất, che kín tầm nhìn, giống như nguyên cái túi đen úp trên đỉnh đầu. "Cái thời tiết quái quỷ này!." Anh bảo vệ cầm khăn lau mặt xong, thoáng nhìn trong màn mưa có người chạy tới, vóc dáng gầy gầy, chiếc váy màu xanh sẫm ướt sũng, gần như bao bọc lấy cô. Trí nhớ anh ta rất tốt, chưa đợi người chạy tới mái hiên đã nhận ra ngay: "Cô Hứa, mưa lớn như vậy cô không mang ô à?" "Ừm." Tiếng mưa lớn át đi tiếng trả lời qua loa đáp lại. Anh bảo vệ lấy ô trong tủ dự phòng ra định đưa cho cô: "Mưa quá lớn, cái ô này cô dùng trước đi...Ơ, cô Hứa?" Dưới mái hiên không có người. Anh bảo vệ rướn người nhìn, trong màn mưa đen kịt, cô gái kia chạy vào toà nhà cửa số chín. Chân trời bỗng dưng có một tia sấm sét, ầm ầm. Người bảo vệ bỗng nhiên lui về sau lầm bầm: "Cô Hứa này càng ngày càng kỳ lạ..." Tính nhẩm, từ một tuần trước trở về cô ấy hình như không chạm vào xe, đi ra ngoài thì bắt nhờ xe khác. Kì lạ thật! Xe cô ấy hỏng à? Mưa mùa hè tuỳ hứng lại vô năng, nhanh đến nhanh đi, đúng nửa tiếng là tạnh. Tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng. Hứa Duy để trần thân thể đi ra ngoài, tóc ước sũng tuỳ hứng tán loạn trên vai. Cô cầm khăn trên bàn, lau khô cổ và ngực, xoay nửa bờ vai, nửa người da thịt trắng nõn hiện lên trong gương. Trong phòng yên tĩnh, đồng hồ thạch anh lẻ loi trơ trọi chầm chậm chạy, tíc tắc, tiết tấu đều đều đơn điệu mơ hồ có thể thôi miên người khác. Tiếng chuông đột ngột vang lên, Hứa Duy lấy lại tinh thần, đi tới cầm chiếc điện thoại trên ghế salon. Cuộc gọi đến là một dãy số, số trong vùng. Hứa Duy nhận điện thoại. "Bé yêu!" giọng điệu rõ ràng, trung khí mười phần. Hứa Duy không phản ứng. Đầu kia Lữ Gia vẫn nói tiếp: "Mình nói rất to nha phóng viên... À không, đại tác giả Hứa, còn ở quê bầu bạn với mẹ không vậy? Không phải ngày kia lên đường à?" Hứa Duy bình tĩnh nói: "Đã ở Giang Thành rồi." "Vậy làm sao không có động tĩnh gì, Wechat cũng không có thông báo, từ lần trước đi công tác trở về xong cậu liền mất hút." Hứa Duy xoa tay trong khăn, suy nghĩ nói tiếp như thế nào. Lữ Gia " A, a " hai tiếng nói: "Đúng rồi có phải cậu bán căn nhà ở khu Phổ Vân rồi không? Dương Anh nói tháng trước gặp cậu ở cục quản lý bất động sản, xảy ra chuyện gì vậy, cậu cần tiền gấp à? " Hứa Duy quả quyết từ bỏ, không nghĩ gì nữa thì hơn. Lữ Gia nói: "Này, còn nghe không đấy?" Hứa Duy nói: "Đúng, có chút việc. " "Chuyện gì?" Lữ Gia xuất thân là phóng viên, tránh không nổi có chút tò mò, sửa không được tính tra rõ ngọn nguồn. "Cậu sẽ không thực sự bán phòng, bán xe đến Ngu Khê định cư đấy chứ? Giang Thành mặc dù không thể so với thủ đô, nhưng dù sao cũng là thành phố lớn, ở thoải mái, chỗ dưới quê đó có gì hấp dẫn được cậu vậy? Hứa Duy nghĩ: "Có thể là phong cảnh đẹp?" "Thôi đi, tốt xấu gì cậu cũng làm biên tập hai năm, cái lí do đó đổi được rồi đấy." Lữ Gia căn bản không tin, sưu tầm dân gian gì đó đi đâu chả có, không cần thiết hàng năm đều phải đi một chuyến, huyện nhỏ kia từng là huyện nghèo có tiếng ở tỉnh, cho dù bây giờ thành khu du lịch sinh thái cũng không đáng để lưu luyến, huống chi mấy năm gần đây khai sáng, cái góc nhỏ ấy hỗn loạn, lên tin tức trên tỉnh mấy lần. Lữ Gia nói: "Cậu thành thật khai báo, anh nào cướp mất hồn cậu rồi?" "..." Thật sự không có cách nào để giao lưu. Hứa Duy xoay người xoa chân: "Có chuyện thì nói, không có thì bãi triều." "Từ từ nào" Lữ Gia bị ép quay về vấn đề chính:" Tớ định đem Nhan Hân cho cậu gặp một chút, là một cô gái lanh lợi, rất hoạt bát, thích hợp bầu bạn với cậu, nhưng mà ngày mai không có thời gian, tớ cho cậu số điện thoại của cô ấy, để cô ấy trực tiếp tìm cậu. "Tuỳ cậu quyết định ".Hứa Duy bắt đầu lau tóc. "Vậy cứ thế đi, giữ liên lạc, cuối tháng nộp bản thảo, cậu đừng có trốn đấy." Để điện thoại xuống, Lữ Gia cảm thấy có gì đó không thích hợp, nghĩ nghĩ, phát hiện cô hỏi vấn đề gì Hứa Duy không hề trả lời. Bảy rưỡi, ngoài cửa sổ là những ánh đèn mông lung. Hứa Duy đứng trước gương thử quần áo. Mời các bạn đón đọc Mười Chín Ngày của tác giả Quân Ước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cửu Gia, Đừng Làm Vậy - Cửu Lộ Phi Hương
Chuyện may mắn nhất trong đời Nhẫm Cửu là “nhặt” được một “đại nhân vật” hôn mê bất tỉnh mang về nhà, chờ ngày lấy làm phu quân! Chuyện kém may mắn nhất trong đời Sở Cuồng là trúng tập kích trọng thương, đã vậy muốn tìm lại thiết bị bay trở về còn phụ thuộc vào nữ thổ phỉ Nhẫm Cửu! Chiến binh mạnh mẽ, lý trí Sở Cuồng vừa chống lại kẻ thù truy sát, vừa phải nhẫn nhịn nữ thổ phỉ theo đuổi. Rốt cuộc là Nhẫm Cửu bỏ cuộc hay Sở Cuồng không chịu được mà đầu hàng đây!? Cửu Lộ Phi Hương là tác giả của trang tiểu thuyết Tấn Giang, một em gái mũm mĩm thích ăn thịt, thường viết truyện vừa, trong tác phẩm không tỏ vẻ uyên thâm hay màu mè, cách hành văn ngắn gọn, dễ hiểu và hài. *** Một ngày đầy nắng và gió, Nhẫm Cửu ngửa đầu ngủ trên chiếc ghế đá bọc da hổ ở đại sảnh trong trại. Mấy hôm nay tới tháng, Nhẫm Cửu cảm thấy trong người máu chảy thành sông, đau đến nỗi nửa người tê liệt, trong lòng hết sức sầu muộn. Thêm vào trước đó xuống núi cướp chồng, tướng công tú tài nàng hằng mong nhớ lại vắt lụa trắng lên xà nhà dọa tự tử, thà chết cũng không chịu làm nam nhân của nàng, Nhẫm Cửu cảm thấy thể diện của mình bị tổn hại, tình cảm trắc trở, vô cùng buồn bã. Trở về sơn trại, mấy ngày liên tiếp Nhẫm Cửu cũng không lấy lại được tinh thần. Con hổ trắng nhỏ sáu tháng tuổi bên chân chà chà vào quần Nhẫm Cửu, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng. Nhẫm Cửu mệt mỏi đá nó một cước: “Đi đi, đi chơi với Đại Hoàng đi, đại gia hôm nay chỉ còn nửa mạng, không có sức điên với ngươi.” Đại Bạch gầm gừ vài tiếng rồi lại cố gắng nhảy nhót, thấy nàng vẫn nằm đó như chết rồi, nó vụng về cắn quần Nhẫm Cửu kéo ra ngoài. Nhẫm Cửu không có sức tranh với nó mà nằm đó như một thi thể, mặc nó kéo nàng từ trên ghế đá xuống như đang đùa giỡn, rồi từng bước từng bước loạng choạng lôi ra ngoài. “Đại Bạch, ngươi có biết ngươi lôi đến đâu đại gia chảy máu đến đó không hả, ngươi quay đầu nhìn thử xem, ngươi làm máu chảy đầy đất rồi kìa.” Đại Bạch mặc kệ Nhẫm Cửu càu nhàu, mãi đến khi kéo nàng đến trước bục cửa cao cao, nó không vượt qua được, chỉ đành chà chà vào mặt Nhẫm Cửu giả ngây thơ. Nó vẫn còn nhỏ, gai trên lưỡi vẫn chưa cứng, liếm liếm khiến Nhẫm Cửu ngứa ngáy khó chịu. ... Mời các bạn đón đọc Cửu Gia, Đừng Làm Vậy của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Người Đàn Ông Của Tôi - Dung Quang
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là đứng trước mặt người nhưng không thể nói “em yêu anh”, mà là, rõ ràng là tôi yêu người, nhưng người lại không biết, lại còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi! Chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ cần mỗi ngày anh cười với em nhiều một chút, thì em nhất định sẽ không dễ dàng chuyển anh ra ngoài, để thay thế một người khác vào trong trái tim em đâu. Bởi vì hiện tại, toàn bộ nơi này đều là của một người tên Trình Lục Dương, không chứa nổi ai khác nữa rồi.“Thư Tình, trên đời này có vô vàn những điều chưa chắc chắn. Nhưng anh hy vọng em hiểu rằng, chỉ cần nơi đó có anh là em có thể yên lòng mơ một giấc mộng bình yên và tươi đẹp…” Truyện Người Đàn Ông Của Tôi của tác giả Dung Quang thuộc thể loại truyện ngôn tình, đề cập đến một vấn đề khá nhạy cảm trong tình yêu đó là những con người thuộc thế hệ và tầng lớp khác nhau. Nội dung quyển này có thể gọi là cùng chủ đề với tác phẩm Tình Sinh Ý Động của Tùy Hầu Châu. Đó là thầy và trò, họ gắn bó với nhau trong từng buổi học, từng con chữ nhưng cô học trò lại cảm nắngvà tấn công thầy của mình. Anh làm sao có thế từ chối tình cảm kia và giữ trọn vẹn chữ thầy to lớn trong lòng mọi người đây! *** Thư Tình đi từ từ ra khỏi cổng chính của giảng đường thì thấy ở đằng xa có một chiếc xe Volvo màu đen đang đứng đợi cô. Cô vội vàng cúi đầu giả vờ như không thấy, sau đó bước nhanh hơn đi về phía con đường nhỏ. “Thư Tình”. Giọng nói trầm thấp đó vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của giảng đường không người, vang vào trong tai cô. Thư Tình không lên tiếng, bước chân cũng nhanh hơn, cô vô thức nắm chặt quyển “Giáo trình tiếng Pháp căn bản” trong tay, khẩn trương đến nỗi sống lưng cũng cứng đờ. Cố Chi biết cô đang trốn tránh anh, anh không nói hai lời, dứt khoát bước nhanh về phía cô, nắm chặt lấy cổ tay cô, thản nhiên nói một câu: “Lên xe”. Thư Tình giật mình suýt nhảy dựng lên, cô xoay người thật nhanh sang chỗ khác, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Giáo sư Cố, có gì thì thầy hãy nói ở đây đi, em còn phải…..”. Cô chần chờ trong chốc lát, suy nghĩ nhanh trong đầu, “Em còn phải xuống văn phòng một chuyến, phụ đạo viên có tài liệu muốn em chỉnh lại”. Ánh mắt Cố Chi lạnh xuống, anh lạnh lùng nói một câu: “Vậy sao? Vừa rồi khi tôi tới đây, tôi còn gặp em ấy đang lấy xe ở bãi đậu xe, chuẩn bị về nhà”. Sắc mặt Thư Tình cứng đờ, ngượng ngùng ho một tiếng, không nói gì nữa. Đối phương nhanh chóng buông lỏng tay ra, chỉ nói lại một lần: “Lên xe”. ... Mời các bạn đón đọc Người Đàn Ông của Tôi của tác giả Dung Quang.
Oan Gia Độc Miệng - Dung Quang
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là đứng trước mặt người nhưng không thể nói “em yêu anh”, mà là, rõ ràng là tôi yêu người, nhưng người lại không biết, lại còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi! Chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ cần mỗi ngày anh cười với em nhiều một chút, thì em nhất định sẽ không dễ dàng chuyển anh ra ngoài, để thay thế một người khác vào trong trái tim em đâu. Bởi vì hiện tại, toàn bộ nơi này đều là của một người tên Trình Lục Dương, không chứa nổi ai khác nữa rồi. *** Đàn ông bốn mươi tuổi, hoặc phóng khoáng trưởng thành, nhanh nhẹn phong độ, hoặc thô tục hói đầu, bụng phệ. Thật không may, người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh Tần Chân lúc này lại là dạng thứ hai. Cái bản mặt thối của thầy Hồ cứ như mới được vớt từ trong hầm cầu ra, nước miếng văng tung tóe mà quát Tần Chân: “Nhìn đường! Nhìn đường! Tôi bảo cô lái xe chứ không bảo cô sửa xe, cô cứ dán mắt vào vô lăng làm cái gì? Đằng trước có xe mà nhìn không thấy hả? Tôi phục cô luôn, cả người cứng đơ như rô bốt mà học lái xe làm gì? Đi bôi chút dầu trơn rồi hẵng lái tiếp, nhé?” Ông ta đã tụng cả buổi rồi, càng tụng Tần Chân càng cứng đơ, tay chân cũng không biết nên để đâu. Sắp tới giao lộ, thầy Hồ lại bắt đầu la mắng cô: “Lần này nếu cô mà lộn chân ga với phanh xe thì tôi cho cô biết, cô đừng bao giờ mơ tới chuyện học lái xe nữa! Sớm biết cô đần như vậy thì lúc đầu tôi đã không thèm thu cái bao thuốc kia của mẹ cô.” ... Mời các bạn đón đọc Oan Gia Độc Miệng của tác giả Dung Quang.
Một Cục Cưng và Bốn Baba - Dạ Khinh Trần
Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim Hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô (bắp rang bơ), hướng về phía buồng vệ sinh hô “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Mỗ Tiểu Bảo để mông trần chuồng, chùi cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn nữ nhân  mang đồ lót che ba điểm, “Mẹ, người ta đang bận mà.” “Mẹ mà đi mở cửa nói không chừng sẽ bị đuổi giết đó, Tiểu Bảo muốn chạy lánh nạn như lúc trước hay sao?” Mỗ nữ liếc mắt, bàn tay mềm chỉ vào mỗ Tiểu Bảo, nữ vương sai khiến bảo: “Đi, nếu là người đến đòi nợ, thì để cho chó cắn!” Mỗ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, xác định phòng chỉ có hai người bọn họ là mẹ và nó, sau đó, nói, “Mẹ, chúng ta đâu có nuôi chó, sao mà cắn?” Giọng điệu của mỗ nữ chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép nói, “Tiểu Bảo à, con cắn cũng được nhiều năm như vậy, còn hỏi cắn làm sao? Đương nhiên là con cắn đấy!” “Vậy thì mẹ làm gì?” “Chạy trốn!” Mỗ nữ đáp lại một cách yên tâm thoải mái. Mỗ Tiểu Bảo im lặng hỏi ông trời, rốt cuộc tôi có phải là do mẹ tôi sinh hay không hả? *** Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào trên sô pha, xem phim hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô, hướng về phía buồng vệ sinh hô, “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Một cái mông trần, dường như là một bé trai xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, mắt to sáng ngời như nước chớp, lông mi giống như quạt hương bồ, đáng yêu làm người ta muốn thét chói tai. Chỉ thấy nó vô tội mân mê cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng hồng nhuận, chỉ chỉ cái mông nhỏ đang trần chuồng, ủy khuất nói, “Nhưng mà mẹ, Tiểu Bảo đang bận mà!” Mỗ nữ rốt cục cũng tắt tivi đi, vừa quay đầu lại, tựa hồ trời đất cũng mất màu. Một đầu tóc quăn cuộn sóng đen nhánh xinh đẹp, lười nhác cúi dừng ở bên hông mảnh khảnh, hé ra khuôn mặt xinh đẹp thoát tục , mắt to quyến rũ mang theo nhìn thấu thế gian thê lương và bất cần đời, khéo léo cái mũi, đôi môi non mềm nở nang nhướn lên một độ cong hoàn mỹ. Mặc đồ lót gợi cảm che đi ba điểm, hai vú đầy đặn trắng nõn, ngay cả mạch máu đều thấy rõ ràng, dáng người trong suốt trong sáng tựa như quả mật đào vừa mới chín muồi, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn , nhấm nháp thứ xinh đẹp của cô. Chỉ thấy cô vươn ngón tay ngọc, hung tợn nói, “Đi, mở cửa, không muốn bị đuổi giết , trước hết đem cục phân của con nín lại đi.” Tiểu Bảo bất đắc dĩ mặc quần vào, tí ta tí tỡn chạy tới cửa. “Nếu đòi nợ, thì đóng cửa thả chó!” Phía sau nữ nhân tiếp tục bật tivi, lười biếng nói người ở sau. ... Mời các bạn đón đọc Một Cục Cưng và Bốn Baba của tác giả Dạ Khinh Trần.