Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chiều Chuộng Em Cả Đời

Từ nhỏ Nại Nại đã bị bệnh, thân thể gầy yếu không thể ra gió, gầy giống như một con khỉ nhỏ. Mà chị gái song sinh của cô, bởi vì ở trong bụng mẹ hấp thụ quá nhiều chất dinh dưỡng nên lớn lên uyển chuyển thướt tha, được ba mẹ thiên vị gấp bội lần, sau khi dấn thân vào giới giải trí thì trở thành tiểu nữ thần. Cô bé lọ lem Nại Nại vốn bị vứt bỏ nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, bắt đầu từ ngày nọ, cuộc sống của cô bỗng chốc bước sang một trang mới –––– Trong tủ quần áo bỗng có thêm thật nhiều những chiếc váy xinh đẹp. Khí chất đột nhiên thăng cấp, treo chị gái nữ thần đang độ tuổi trưởng thành lên hung ác đánh. Những tài nguyên đỉnh cấp trong giới giải trí, tất cả đều được đóng gói đưa đến trước mặt cô. **** Cố Duật Ninh là chủ tịch ban chấp hành tối cao của tập đoàn Phong Ngu, toàn bộ giới giải trí, hắn có năng lực, thủ đoạn phi thường. Gần đây, Cố Duật Ninh thường xuyên xuất hiện ảo giác, có thanh âm nào đó nói cho hắn rằng hắn đã bị buộc vào một hệ thống sủng vợ. Nếu hắn không ra tay giúp đỡ thì vị hôn thê của hắn nhất định không thể sống quá 20 tuổi. Cố Duật Ninh lạnh mặt cự tuyệt: “Tôi sẽ không nuông chiều phụ nữ.....” Lời còn chưa dứt, trước mặt xuất hiện khuôn mặt tái nhợt trắng trong thuần khiết của Nại Nại, xinh đẹp đến kinh người. Thật lâu sau, Cố Duật Ninh mặt không đổi sắc, nói: “Nhưng.....có thể học.” **** Tất cả mọi người đều đoán Lâm Nại Nại không biết leo lên nhà đầu tư vừa già vừa xấu nào mà nổi tiếng như vậy. Bản thân Lâm Nại Nại cũng rất muốn biết người luôn âm thầm giúp mình rốt cuộc là ai. Mãi cho đến một ngày nào đó tham gia chương trình truyền hình xong, vừa bước ra khỏi trường quay, trong số fans hâm mộ ít ỏi, cô nhìn thấy ông trùm giới giải trí trong truyền thuyết....Cố Duật Ninh. Trên gương mặt cao quý của anh lộ ra vài phần lạnh lùng, tay giơ bảng hiệu lấp lánh, trên đó viết ––– Lâm Nại Nại, ông đây yêu em. [ trái tim ] .......... Nửa đêm nọ, phóng viên chụp được Cố Duật Ninh trước giờ lãnh tâm lãnh tình chật vật quỳ gối trước cửa phòng cấp cứu. Áo gió của hắn gắt gao bọc lấy một cô gái thần chí mơ màng. Hắn cố kìm nén, hôn lên gương mặt tái nhợt của cô, khàn khàn nói––– “Cố chịu đựng nhé, anh sẽ sủng em cả đời.” _________ *Kiều nữ yếu đuối được chiều chuộng VS đại tổng tài phúc hắc ngạo kiều siêu soái. *** Ngoài phòng tí tách tí tách mưa nhỏ, vài giọt mưa như ngôi sao thỉnh thoảng bay vào trong nhà.   Nại Nại đóng cửa sổ lại, kéo khóa của chiếc vali màu trắng, xách ra khỏi phòng.   Trong phòng khách, ba mẹ còn đang tranh cãi về chuyện của chị gái, có lẽ đã quên hôm nay là ngày đầu tiên cô nhập học đại học.   Tất cả tiếng khắc khẩu đó lọt vào trong tai Nại Nại đều được bật chế độ cách âm, cô xách theo hành lí của mình, va va chạm chạm mà xuống lầu.   Mẹ Thư Ninh vỗ vỗ bàn, kết hợp với giọng nữ cao của bà, tức giận nói: “Tôi vất vả bồi dưỡng Tuyết Nhu nhiều năm như vậy, hiện tại khó khăn lắm con bé mới có tiếng tăm, không phải để cùng ông tham dự cái tiệc tối gì đó, giúp ông tô điểm cho vẻ bề ngoài của mình!”   Ba thì ngồi trên sô pha, cau mày, bất mãn mà nói: “Bà thì biết cái gì, đây không phải tiệc rượu thương vụ bình thường. Nghe nói chủ tịch của tập đoàn Phong Ngu –Cố Duật Ninh sẽ đến, chỉ cần vị kia búng ngon tay một cái thì con gái của tôi sau này muốn làm diễn viên hay gì đó đều không thành vấn đề!”   Thái độ của mẹ rất cứng rắn: “Tôi nói cho Lâm Đồng Duệ ông biết, ông đừng có động tâm tư đấy. Tuyết Nhu là bảo bối tôi nâng niu trong lòng bàn tay, tôi tốn nhiều tâm tư bồi dưỡng con bé như vậy không phải để nó đi làm mấy chuyện bẩn thỉu ô uế đó.”   Lâm Đồng Duệ thất vọng liên tục lắc đầu, chỉ vào Thư Ninh, nói: “Cái nhìn đàn bà! Sớm muộn gì Tuyết Nhu cũng bị bà làm cho chậm trễ.”   *****   Lâm Tuyết Nhu là chị gái sinh đôi của Nại Nại, là song sinh khác trứng, lúc chị gái sinh ra, cân nặng gấp đôi cô.   Mà Nại Nại vừa sinh liền phải vào lồng kính.   Bác sĩ nói, bởi vì chị gái hấp thu rất nhiều chất dinh dưỡng từ trong bụng mẹ nên đã khiến lượng dinh dưỡng cung cấp cho em gái không đủ, thân thể sẽ gầy yếu.   Có lẽ, không nuôi lớn được.   Đúng vậy, từ nhỏ sức đề kháng của Lâm Nại Nại cực kém, thường xuyên bị cảm mạo, nghiêm trọng nhất là trái tim của cô, xuất hiện xu thế suy tim.   Từ nhỏ, cô đã là cái ấm sắc thuốc.   Hai chị em nói giống, thì đúng là có vài phần tương tự, nhưng nếu nói không giống, thì khác biệt rất lớn.   Lâm Tuyết Nhu lớn lên như châu tròn ngọc sáng, thân thể đẫy đà.   Tất cả ánh hào quang trong những năm tháng thanh xuân đều bị Lâm Tuyết Nhu chiếm hết. Còn Nại Nại gầy teo nho nhỏ luôn không có cảm giác tồn tại gì.   Cuộc tranh chấp của ba mẹ vẫn còn tiếp tục, Nại Nại xách hành lý đến cạnh cửa, đứng nhìn như người ngoài cuộc ––––   “Giấc mộng của Tuyết Nhu không phải làm diễn viễn sao? Nếu không có tác phẩm thì dựa vào đâu mà làm diễn viên? Tôi nói cho bà biết, vị Cố tam gia kia là nhân vật thủ đoạn thông thiên trong giới giải trí, chỉ cần làm cho hắn coi trọng, sau này....đường đi sẽ thênh thang rộng lớn!”   Mẹ tức giận không kìm nổi, ngồi trên sô pha ôm ngực hô: “Tuyết Nhu là con gái ruột của ông đấy, sao ông có thể mang con bé đến cuộc giao dịch dơ bẩn đó!”   “Cái gì mà dơ bẩn? Tôi vất vả lắm mới tranh được cơ hội, muốn mang Tuyết Nhu đến để biết mặt thôi! Tôi có thể hại con gái mình được à?”   Từ nhỏ Lâm Tuyết Nhu đã đi theo con đường ngôi sao nhí, Thư Ninh người đại diện của cô ta, một lòng muốn cô ta tiến về phía trước.   Đóng mấy bộ phim truyền hình nổi tiếng, tuy rằng đều là khách mời nhưng Lâm Tuyết Nhu cũng coi như có chút danh tiếng.   Thư Ninh coi cô ta như bảo bối mà nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.   Lúc này, cửa phòng bên cạnh Nại Nại mở ra, Lâm Tuyết Nhu bước ra khỏi phòng, thẳng thắn nói với ba mẹ: “Con sẽ không đi!”   Lâm Đồng Duệ vội nói: “Tuyết Nhu, con nghĩ kĩ chưa?”   “Vâng! Con nghĩ kĩ lắm rồi, trở thành diễn viễn là giấc mơ của con, con không thể đi đường tắt để thực hiện giấc mơ của mình, con muốn chạm vào nó bằng chính thực lực của con, hơn nữa con tin, con có thể làm được.”   Giọng nói của cô ta thanh thúy, đáy mắt lóe lên tia sáng tự tin.   Khóe miệng Nại Nại....cong lên.   Tiểu công chúa từ nhỏ đã được yêu thương sủng ái, chưa từng trải qua thất bại mà nói ra lời như vậy cũng chẳng ngoài ý muốn.   Thư Ninh đỏ mắt, đi tới an ủi Lâm Tuyết Nhu: “Nhu Nhu, mẹ sẽ không để chon phải tham dự những giao dịch dơ bẩn đó đâu, yên tâm nhé.”   “Vâng! Con biết mẹ thương con nhất mà!”   Thư Ninh oán hận nhìn Lâm Đồng Duệ, sẵng giọng nói: “Cố tam gia gì đó mà ông nhắc đến, chỉ cần nhìn thấy Tuyết Nhu của chúng ta, còn có thể nhẫn nhịn không động tâm được sao?”   Vừa nghe câu này, mấy người giúp việc đứng gần Nại Nại không kiềm nén nổi mà cong môi cười.   Cả Bắc Thành, ai chẳng biết đến tên vị Cố tam gia kia, anh khống chế tài nguyên chất lượng tốt nhất trong giới giải trí, bao nhiêu oanh oanh yến yến vây quanh, từ Thiên hậu siêu sao đến tiểu thịt tươi lưu lượng, soái ca mỹ nữ nào mà chưa thấy?   Nhưng danh tiếng của vị tam gia này, có thể nói còn sạch hơn cả minh tinh giữ mình trong sạch nhất ở giới giải trí.   Không có scandal tai tiếng.   Mặc dù Lâm Tuyết Nhu cũng có vài phần tư sắc đấy, nhưng cũng chẳng phải giai nhân tuyệt sắc gì, muốn khiến vị Cố tam gia kia nhìn một lần liền khuynh đảo.....   Chẳng khác nào đang mơ mộng hão huyền.   Thư Ninh lấy con gái lớn của mình làm vinh quang, cảm thấy cô ta sắc nước hương trời, xinh đẹp tuyệt trần, ai cũng kém hơn.   Các cô cũng chỉ dám cười sau lưng thôi. Dù sao cũng chỉ là người làm, không dám nói.   Nại Nại đứng giữ vali, thừa dịp cuộc cãi nhau của ba mẹ có kẽ hở liền ngắt lời bọn họ: “Ba mẹ, con muốn đến trường báo danh.”   Cuối cùng, ba mẹ cũng chú ý tới Lâm Nại Nại không có cảm giác tồn tại đang đứng cạnh bức tường, mới nhớ ra hôm nay là ngày cô với Lâm Tuyết Nhu đến đại học Truyền thông Bắc Thành báo danh.   Cô gái nhỏ với mái tóc dài mỏng, mềm mại buông trên đôi vai gầy yếu, lông mi dài tinh mịn che đi đôi mắt đen nhánh, dáng người gầy teo, im lặng nai con.   Không tranh không giành, không hề có cảm giác uy hiếp.   “Ba lái xe đưa con đi.”   Thư Ninh liếc nhìn ông, bất mãn nói: “Xe của ông không phải dùng để đưa Tuyết Nhu sao?”   Lâm Đồng Duệ kéo cổ tay áo, lấy trong túi ra cái chìa khóa: “Hai chị em học cùng trường, đưa đi cùng nhau thì có sao.”   Thư Ninh nhìn quần áo trên người Lâm Nại Nại, chần chừ nói: “Con bé kia.....ông muốn cho nó với Tuyết Nhu học cùng một trường là thành tâm muốn học sinh khác chê cười Tuyết Nhu sao?”   Nại Nại biết mẹ sẽ lại nói như vậy, từ khi cô được sinh ra, mẹ liền bỏ mặc, trong lòng chỉ toàn là Lâm Tuyết Nhu, giống như bản thân không phải là bà sinh ra.   Lâm Tuyết Nhu cũng hiểu chuyện mà nói: “Ba mẹ, không sao đâu, con có thể đi cùng em gái đến trường học.”   Thư Ninh phản đối: “Đứa nhỏ này, con quá thiện lương rồi, dù con có yêu quý em gái đến đâu thì cũng phải nghĩ cho bản thân chứ. Hiện tại con chính là minh tinh! Nhất định phải chú ý độ ảnh hưởng!”   Nại Nại không định để ba đưa mình đi, là một người bị bỏ rơi, từ rất nhỏ cô đã hiểu kỹ năng sinh tồn trong cái nhà này ––––   Giả ngoan, hiểu chuyện thì cô mới có thể tranh thủ chút tài nguyên còn sót lại trong tay chị gái để sinh tồn.   “Con tự đi một mình được ạ, bố mẹ, hai người đưa chị gái đi đi.”   Lâm Tuyết Nhu vốn dĩ cũng chẳng thật lòng muốn đến trường cùng Nại Nại, lập tức nói: “Vậy cũng được, nhưng mà quần áo này của em....dứt khoát đến phòng chị chọn một bộ quần áo đẹp đi, rồi lại đến trường báo danh.”   Lâm Nại Nại cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, quần jeans rách phối với áo hoodie trơn rộng thùng thình.   So với chị gái ăn mặc trang điểm thời thượng, set đồ này của cô......hình như chẳng ra gì thật.   Mà, chỉ khi nào cô ngoan ngoãn nhượng bộ, chị gái mới có thể đối xử với cô nhưng sủng vật chó mèo, cho cô một chút ––––bố thí.   *****   Phòng của Lâm Tuyết Nhu vừa rộng vừa sáng, lớn hơn phòng Nại Nại gấp 3 lần, giữa phòng là giường king size, trên sàn trải thảm lông xù xù màu hồng phấn, trên giá bày các loại cúp vinh dự, vương miện mà mấy năm nay Lâm Tuyết Nhu đạt được, trên tường cũng treo các loại poster phim nghệ thuật phong tình vạn chủng.   Có phòng để quần áo riêng, quần áo bốn mùa được phân loại mà trải dài trong phòng, tủ giày chừng năm tầng, đủ loại kiểu dáng, san sát nối tiếp nhau.   Lâm Nại Nại nhớ lại phòng mình, có khi còn không lớn bằng cái phòng để quần áo này đâu, còn quần áo cũng ít đến đáng thương.   Mấy năm nay, đâu phải cô cam chịu, đâu phải cô không tủi thân.   Nhưng sự tủi thân đó mà so với tình trạng thân thể của cô mà nói, thật sự không tình là gì cả.   Nếu cô muốn sinh tồn trong cái nhà này, có thuốc men để dùng thì phải dựa vào “từ bi” của ba mẹ.   Cô nhất định....phải sống sót!   So với chuyện này, những thứ khác không quan trọng.   “Nại Nại, em thấy chiếc váy này thế nào?” Lâm Tuyết Nhu lấy ra một chiếc váy nhiều tầng màu hồng phấn, đưa tới trước mặt cô.   Lâm Nại Nại nhận ra cái váy này, thời cao trung Lâm Tuyết Nhu đã từng mặc một lần, sau đó ngại xấu nên cuối cùng không mặc nữa.   Nhìn qua, màu sắc có hơi diêm dúa.   “Có lẽ em không hợp với cái váy này đâu.” Nại Nại dịu dàng cự tuyệt.   Lâm Tuyết Nhu hào phóng tỏ vẻ: “Vậy em thích cái gì tự mình chọn đi.”   Nại nại chọn một chiếc váy liền áo màu trắng có viền xanh của lá sen, “Chị gái, cái này có thể chứ?”   Lâm Tuyết Nhu hơi nhíu mày, lộ vẻ khó xử: “Cái váy này.....chắc không hợp với phong cách của em đâu.”   Trong lòng Nại Nại sáng như gương, liếc mắt một cái liền nhìn ra chị ta không nỡ, vì thế buông nó xuống, lại chọn bộ khác. Nhưng cô lấy cái nào cũng bị chị ta dùng đủ loại lý do để từ chối.   Mà những cái váy Lâm Tuyết Nhu chọn cho cô, đều là đồ cũ lỗi thời không mặc rất nhiều năm rồi.   Tất nhiên Nại Nại sẽ không mặc những cái váy đó ra cửa, bởi vậy cô nói: “Vẫn là thôi đi, dáng người chúng ta không giống nhau, em cũng không thể mặc váy của chị được.”   Lâm Tuyết Nhu vui vẻ đồng ý: “Vậy được rồi, thời gian hôm nay cũng không còn sớm, có cơ hội thì chị sẽ dẫn em đi mua vài bộ quần áo.”   “Vâng, cảm ơn chị.”   Nại Nại mỉm cười đồng ý, nhưng cô biết Lâm Tuyết Nhu chỉ thuận miệng nói thôi, cho nên cũng chẳng ôm chờ mong gì.   Khi Nại Nại muốn ra cửa, Lâm Tuyết Nhu bỗng nhiên giữ chặt nàng lại, cau mày, chần chừ mà nói: “Nại Nại, chị có thể nhờ em một chuyện không?”   “Chị nói đi.”   “Tới trường học, mong em giấu giếm thân phận em gái của chị, được không?”   Ngại cô làm cho mất mặt sao?   Lâm Tuyết Nhu xua tay: “Là thế này, bởi vì chị là nhân vật của công chúng, bạn học bên cạnh em khẳng định có rất nhiều người là fans của chị, em cũng không hy vọng bọn họ coi em là em gái của minh tinh mà đối đãi chứ? Còn có, nếu bọn họ biết quan hệ của chúng ta, mỗi ngày đều nhờ em đi tìm chị để ký tên, vậy chẳng phải phiền muốn chết sao?”   Lâm Nại Nại biết, minh tinh lúc nào cũng hy vọng bảo trì khoảng cách với người thường, Lâm Tuyết Nhu cũng thế, không hy vọng có một cô em gái bình thường như cô.   Khóe miệng Nại Nại cong cong, mỉm cười: ”Có thể ạ.”   *****   Chiếc xe ô tô màu đen của ba đã dừng trong sân.   Cốp xe bị hành lý của Lâm Tuyết Nhu nhét tràn đầy, chỗ ngồi phía trước còn để hai chiếc túi du lịch.   Lâm Tuyết Nhu bất đắc dĩ nói: “Em gái, không phải chúng ta không muốn đưa em đến trường mà chỉ là hành lý của chị thực sự quá nhiều, không có chỗ để em để đồ nữa.”   Nại Nại mang theo duy nhất một chiếc vali màu trắng, tỏ vẻ hiểu chuyện: “Không sao ạ, em sẽ tự mình bắt xe đến, dù sao cũng không xa.”   Mẹ Thư Ninh đứng bên cạnh xe, vẫy tay với Lâm Tuyết Nhu: “Tuyết Nhi, mau lên xe đi, chúng ra đi xe của ba con, con ở trong trường sẽ được chú ý thêm một vòng.”   Lâm Tuyết Nhu nháy mắt với em gái, không quan tâm nói: “Thật hết cách với bọn họ, thôi, chị đi trước đây.”   Nại Nại gật đầu: “Chị đi trước đi.”   “Em tự cẩn thận đấy.”   Bọn họ lên xe, chiếc xe màu đen gào thét một tiếng, lao ra khỏi ngõ.   Chức nghiệp “tiểu bạch hoa giả cười” trên mặt Nại nại rốt cuộc cũng sụp đổ.   Trái tim thật mệt.   Nhưng, sau khi vào đại học chắc sẽ tự do, nhỉ?   Cô có thể tự mình tích tiền tiêu vặt, cũng có rất nhiều chuyện muốn làm.   Tương lai, nhất định sẽ đáng giá chờ mong.   Đám người giúp việc rất đau lòng Lâm Nại Nại, giúp cô cầm lấy vali nặng trĩu đi đến mặt đường lớn.   “Tiểu thư, chúng tôi gọi giúp cô một chiếc xe nhé.”   “Đến trường học rồi thì cho tài xế thêm ít tiền, nhờ tài xế giúp cô mang vali lên lầu.”   “Đúng vậy, vali nặng như thế, cô cũng đừng tự xách.”   “Cảm ơn mọi người, tôi làm được mà.”   Đám người giúp việc nhìn cô gái mỉm cười dưới ánh mặt trời, trong lòng càng thêm khó chịu.   Cô bé này từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ qua, một mình đơn đả độc đấu nỗ lực lớn lên, vậy mà vẫn còn giữ được tính cách tươi sáng, cả ngày cười hì hì.   Nếu đổi lại là cô gái khác, không chừng đã chất chứa rất nhiều hậm hực rồi.   Bọn người giúp việc nhìn Lâm Nại Nại, cũng thực sự thấy hơi thương hại, thân thể không tốt, so với con gái nhà các cô các bà thì còn không tốt bằng đâu.   Haiz, hy vọng sau này cô bé có thể gả cho người đàn ông tốt, rời khỏi gia đình bất công này.   Lâm Nại Nại đang muốn đi sang đường, bỗng nhiên, một chiếc Maybach màu đen đến gần, dừng trước mặt Lâm Nại nại.   Mấy người đàn ông mặc tây trang màu đen bước từ trên xe xuống, nhận lấy vali và balo của Lâm Nại Nại bỏ vào cốp xe, một người trong đó cung kính nói với Lâm Nại Nại: “Lâm tiểu thư, mời ngài lên xe, chúng tôi sẽ đưa ngài đến trường học.”   Lâm Nại Nại kinh ngạc nhìn app gọi xe trên điện thoại, lại nhìn siêu xe kia, kinh ngạc hỏi: “Là....xe công nghệ?”   “Đúng vậy, Lâm tiểu thư, đích đến là đại học Truyền thông Bắc Thành đúng không?”   “Địa chỉ thì đúng, nhưng mà.......”   Người đàn ông tây trang dày da cung kính mở cửa xe cho cô: “Mời lên xe.”   Lâm Nại Nại nhìn siêu xe trước mặt, trợn tròn mắt.   Cái app gọi xe này mà có xe cao cấp như vậy sao....cư nhiên có thể gọi tới một chiếc Maybach?   Lâm Tuyết Nhu ngồi trong xe của ba, chỗ ngồi bên cạnh còn bày hai chiếc vali, chê chen chúc chật chội.   Chờ đến đèn xanh đèn đỏ, cô ta nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen vô cùng phong cách dừng bên cạnh, không khỏi nhìn nhiều vài lần.   Loại xe Maybach này là xe số lượng có hạn, ở Bắc Thành gần như có thể nói là siêu đỉnh, không biết ngồi bên trong là phú huân quyền quý nào.   “Ba mẹ, khi nào chúng ta cũng đổi một chiếc xe nha, chiếc xe này dùng cũng nhiều năm rồi.”   Ba mẹ đều không trả lời, làm bộ như không nghe được những gì mà cô ta nói.   Tình hình kinh tế của công ty Lâm Tuyết Nhu không biết nhưng bọn họ biết......không lạc quan.   Đúng lúc này, Lâm Tuyết Nhu nhìn thấy cửa sổ nửa mở đằng sau của chiếc Maybach, người ngồi trong.....   Vậy mà lại có nét giống Lâm Nại Nại!   Mời các bạn mượn đọc sách Chiều Chuộng Em Cả Đời của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Liệt Hỏa Như Ca - Minh Hiểu Khê
Liệt Như Ca, một thiếu nữ hoạt bát, chính trực, nồng nhiệt, luôn rực rỡ trong bộ y phục mang sắc đỏ của lửa, người thừa kế Liệt Hỏa sơn trang lừng lẫy khắp giang hồ... ...Cuộc gặp gỡ định mệnh với ba chàng trai: Chiến Phong - một thiếu niên đa tình, lạnh lùng, đại đệ tử của Liệt Hỏa sơn trang; Ngọc Tự Hàn - Vương gia đa tài, trầm lặng, ôn hòa, nhị đệ tử của Liệt Hỏa sơn trang; Tuyết - một tiên nhân dung mạo tuyệt mỹ, chung tình, tính tình vui vẻ, hoạt bát. ...Như sự an bài của số phận, Như Ca bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc tranh đấu trong võ lâm diễn ra cách đây 19 năm, mối quan hệ phức tạp với ba chàng trai Phong - Hàn - Tuyết. Sự thật dần hé lộ...Tình yêu và thù hận? Danh dự và trách nhiệm? Như Ca phải làm gì để thoát khỏi vòng xoáy ấy? *** Minh Hiểu Khê là một tác giả trẻ của Trung Quốc. Cô hiện đang là nghiên cứu sinh khoa Quản lý Kinh tế thương mại Quốc tế, đại học Vũ Hán, Trung Quốc Minh Hiểu Khê là một trong những tác giả viết tiểu thuyết tuổi teen được ưa thích nhất tại Trung Quốc. Được mệnh danh là "Tác giả tuổi teen có sách bán chạy nhất Trung Quốc", Minh Hiểu Khê đã lần lượt ra mắt bạn đọc Việt Nam qua các tác phẩm: "Thủy tinh trong suốt", "Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông", "Chuyện thần thoại" (trong bộ "Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê), "Sẽ có một thiên sứ thay anh yêu em", "Liệt Hỏa Như Ca"...Đặc biệt là bộ 3 tập truyện "Bong bóng mùa hè" đã đưa cơn sốt Minh Hiểu Khê tại Việt Nam lên đỉnh điểm.   Khi tự bạch về mình, cô tự nhận mình có  sở thích ngủ, xem phim hoạt hình, điện ảnh và tiểu thuyết, thích ăn sô-cô-la, uống nước ép trái cây, shopping và tán dóc...Cô thuộc chòm sao Song Tử, nhóm máu B, tâm nguyện hạnh phúc nhất là có thể lấy được một người chồng có lòng bao dung như trời biển, có được những người bạn hiểu thấu lòng mình, tìm được một công việc nhàn hạ sao cho không có quá nhiều tiền và cũng không có quá ít tiền!   2. Các cuốn sách đã xuất bản tại Việt Nam - Bong bóng mùa hè (3 tập - 2009) - Sẽ có thiên thần thay anh yêu em (2010) - Dư vị trà chiều (2010) - Liệt hỏa như ca (2010) - Thiếu nữ toàn phong (2011) - Minh Nhược Hiểu Khê *** Lạc Dương. Phẩm Hoa lầu. Hoa đại nương khẽ nhấc ngón tay ngà ngọc của mình lên, nhón lấy một quả nho trong suốt, điềm tĩnh hướng về năm tiểu nha đầu phía trước hỏi: -Các ngươi vì sao muốn gia nhập Phẩm Hoa lầu của chúng ta? Tiểu nha đầu xinh xắn tên Hương Nhi òa lên một tiếng, quỳ ra đất, mắt ngập tràn lệ bảo: - M ẹ muội mấy ngày trước đột nhiên mắc phải ác bệnh, trị không khỏi nên qua đời, khổ cho muội gia cảnh bần hàn không đủ tiền mai táng… Cầu xin tỷ hãy thu nhận muội, mọi thứ muội đều làm được… chỉ cần có thể chôn cất mẹ thì việc gì muội cũng chấp nhận! Hoa đại nương quét mắ t qua một lượt, thấy ba ả nha đầu kia đều nước mắt rưng rưng, vẻ mặt đau khổ, nói cho cùng cũng vì hoàn cách bất đắc dĩ mới phải bán thân vào Phẩm Hoa lầu. Tuy nhiên, trong số ấy có một tiểu cô nương mặc áo đỏ, nàng ta đang tròn đôi mắt sáng của mình ra mà ngó dáo dác, lại còn mỉm cười nhìn lại thị. Thị trong lòng lấy làm lạ, tiểu nha đầu này thoạt trông da sáng thịt mịn, không giống cái vẻ đã từng nếm qua khổ ải, cứ dịu dàng thuần khiết hệt như một đóa hoa nhỏ bên suối vậy, so với đám nha hoàn nữ trước đây thật là không giống chút nào. -Ngươi nói xem! Ngón tay ngọc của Hoa đại nương chỉ vào tiểu nha đầu mặc áo đỏ ấy. Tiểu nha đầu áo đỏ gương mặt cười tươi như hoa, vui vẻ đáp: - Muội là vì ngưỡng mộ. ... Mời các bạn đón đọc Liệt Hỏa Như Ca của tác giả Minh Hiểu Khê.
Cổ Phong Hệ Liệt: Hạ Tân Lang - Công Tử Hoan Hỉ
Tình yêu vô vọng… Nhưng dù vô vọng, cũng phải yêu thì mới có thể gọi là tình yêu. Từ khu vườn oi ả của mùa hè năm ấy cho đến gian phòng mờ tối ở thanh lâu năm nay, hai người đã trải qua rất nhiều tháng ngày đam mê, nhưng lại luôn từ chối buông mình vào vũng lầy tình ái. Biết chuyện yêu đương của họ là ngang trái… Biết truyền thống và gia phong sẽ gây trở ngại… Nhìn mối quan hệ của những cặp đôi chính thức cứ rệu rã đổ sập xuống quanh mình… Họ thủ thỉ bên nhau đừng nghĩ đến ngày mai, đừng tin vào khả năng tồn tại của một túp lều tranh hai quả tim mơ, còn hứa với nhau sẽ đến góp vui trong ngày mỗi người lấy vợ. Thanh xuân qua đi, nông nổi qua đi, bạn bè và những cuộc vui tàn canh đều tan biến cả, trưởng thành lừng lững tiến lại với những đòi hỏi không thể chối từ. Ngày y thành thân, hắn không thể nào gồng mình đến được. Ngày nhà hắn có chuyện, y chỉ biết lặng thầm xót xa. Họ cố quên tình yêu, nhưng tình yêu lại không chịu quên họ. Thay cho nến, tường, giường, chiếu… chứng nhân cho quan hệ hai người giờ chỉ là vầng tịch dương đo đỏ, những bước sánh vai trên con đường nhỏ, những buổi gặp gỡ không trọn vẹn sau giờ làm… Trở lại bước đầu tinh khôi, mà lại dữ dội hơn hẳn. Nhu cầu có nhau lại một lần nữa được đặt trước mặt hai người. Đôi khi, trưởng thành chỉ đầy đủ khi biết nhìn nhận đúng và chấp nhận trả giá cho tình cảm của mình. Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** ~Hoa mùa xuân~ Ngày qua tháng lại, thoáng cái đã là hai, ba năm. Cảnh xuân Tây Cương không phồn thịnh như ở kinh thành, nhưng hoa cỏ nhàn nhã mọc dài trên núi, dập dền trước gió lại tạo ra một cảm giác hoang sơ dân dã khá thú vị. Chạng vạng lúc tan học, các oa nhi chất phác đáng yêu tặng cho Từ Khách Thu một bó hoa nhỏ màu vàng. Mấy đứa nhóc làn da ngâm đen, hai má ửng hồng, Từ Khách Thu có chút sững sờ, cười nhẹ, đưa tay sờ đầu đừng đứa. Ninh Cổ là một thành nhỏ ở biên thùy, phía bên kia ngọn núi đằng xa là vùng đất của Nguyệt Thị tộc. Những lúc trong thành họp chợ, thỉnh thoảng cũng có một vài Nguyệt Thị tộc nhân ăn mặc kỳ lạ mang đến bán mấy món đồ thú vị. Có đôi khi phía xa chợt thấy gió thổi cát bay mù mịt, mấy kỵ sĩ Nguyệt Thị mặt mày dữ tợn cầm trường thương cưỡi ngựa xông đến. Cũng may, trong thành họp chợ mỗi tháng một lần, còn dị tộc quấy nhiễu bất quá cũng chỉ một năm hai ba bận. Hơn nữa mấy năm gần đây, từ lúc đường đệ của Ninh Hoài Cảnh là Ninh Hoài Hành phụng chỉ kết hôn cùng công chúa Nguyệt Thị tộc, hai tộc cũng ít tranh chấp hơn, thành Ninh Cổ kề bên Nguyệt Thị cũng gió êm sóng lặng, bình an qua ngày. Hai năm trước Ninh Hoài Cảnh tự mình xin ra biên ải, Từ Khách Thu liền theo hắn một đường đến Ninh Cổ thành, an ổn định cư. Ninh Hoài Cảnh thường phải ra ngoại ô giám sát quân khí, chuyện này cũng không khác biệt gì nhiều so với công việc của hắn hồi còn ở kinh thành, chỉ là hiện tại giám sát chế tạo binh khí, cả ngày hết ở lò rèn lại chạy đi chạy lại giữa gió mạnh cát vàng, so với Giang Nam hoa hảo nguyệt viên ngày xưa vất vả hơn rất nhiều. Từ Khách Thu thường ở nhà một mình nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ngày nọ tình cờ phát hiện ra một trấn nhỏ ở ngoại ô. Biên cương hẻo lánh nghèo nàn, ít có người biết đọc sách viết chữ. Tiên sinh bên ngoài không muốn đến, mà người trong trấn cũng không có bao nhiêu tiền cho con đi học. Dần dà, trừ bỏ một tiểu học quán rách nát trong thành Ninh Cổ ra, những hài tử ở ngoại ô hơn phân nửa chỉ biết chăn trâu thả dê, ít ai biết được cái chữ là gì. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt - Công Tử Hoan Hỉ của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Minh Nhược Hiểu Khê Tập 3: Chuyện Thần Thoại - Minh Hiểu Khê
Tình yêu trong veo lấp lánh như pha lê… Cô gái rạng rỡ đánh đâu thắng đấy… Cuốn tiểu thuyết sống động nhất… Câu chuyện tình yêu trong trường học cảm động nhất… Ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào học viện Quang Du, cô gái nhỏ nhắn nhưng tràn đầy sức sống Minh Hiểu Khê đã chọc giận ba chàng mỹ thiếu niên đẹp trai siêu cấp, quyền quý siêu cấp, được mệnh danh là “tam công tử Quang Du”. Scandal đã xảy ra khi cô đưa Băng say rượu về căn nhà trọ của mình, khiến vợ chưa cưới của Băng tức giận khiêu chiến, cuối cùng Băng yêu cầu Minh Hiểu Khê làm bạn gái của anh. Tình cảm cứ tự nhiên nảy nở giữa chàng trai được mệnh danh là đệ nhất mỹ thiếu niên và cô gái nổi trội nhất học viện Quang Du. Cô gái có tình yêu với Băng, và tình cảm tôn thờ sùng bái dành cho Triệt, thiếu niên hoàn mỹ nhất, xuất sắc nhất. Tiếp xúc với Triệt, cô đã phát hiện ra, ẩn sau vẻ ngoài hoàn mỹ là một nội tâm lặng lẽ. Thế nhưng mối quan hệ thân thiết giữa cô và Triệt khiến Băng cực kỳ tức giận. Sau đó, bao nhiêu chuyện đã xảy ra, cha của Băng qua đời, gia tộc gặp bao nhiêu biến cố. Băng đã bỏ học, quay về gánh vác công việc của gia tộc, trở thành người đứng đầu của tổ chức Liệt Viêm Đường. Băng vốn lạnh lùng càng trở nên âm u, lạnh lẽo. Minh Hiểu Khê đã dốc hết sức để giúp đỡ Băng, và Triệt thì lặng lẽ ở bên cạnh che chở, động viên cô. Trong một biến cố, chính Triệt đã lấy thân mình đỡ đạn cho cô, anh bị thương nặng… Minh Hiểu Khê vô cùng đau khổ khi bàn tay phải tài hoa của Triệt đứng trước nguy cơ bại liệt hoàn toàn, cô quyết định rời xa Băng. Không thể chấp nhận được kết luận của các bác sĩ được cho là giỏi nhất, cô gái bất bại Minh Hiểu Khê đã tạm biệt các bạn, đi học châm cứu. Đến cuối cùng, cô cũng hiểu được tình cảm chân thành và sâu đậm của Triệt dành cho mình. Nhưng tình cảm của Băng dành cho cô cũng không hề nhỏ, không hề nhạt, và cả những tổn thương anh đã phải chịu đựng khi cô rời xa anh… *** Bộ Minh Nhược Hiểu Khê gồm có: Trong Veo Như Pha Lê Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông Chuyện Thần Thoại *** Minh Hiểu Khê là một tác giả trẻ của Trung Quốc. Cô hiện đang là nghiên cứu sinh khoa Quản lý Kinh tế thương mại Quốc tế, đại học Vũ Hán, Trung Quốc Minh Hiểu Khê là một trong những tác giả viết tiểu thuyết tuổi teen được ưa thích nhất tại Trung Quốc. Được mệnh danh là "Tác giả tuổi teen có sách bán chạy nhất Trung Quốc", Minh Hiểu Khê đã lần lượt ra mắt bạn đọc Việt Nam qua các tác phẩm: "Thủy tinh trong suốt", "Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông", "Chuyện thần thoại" (trong bộ "Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê), "Sẽ có một thiên sứ thay anh yêu em", "Liệt Hỏa Như Ca"...Đặc biệt là bộ 3 tập truyện "Bong bóng mùa hè" đã đưa cơn sốt Minh Hiểu Khê tại Việt Nam lên đỉnh điểm.   Khi tự bạch về mình, cô tự nhận mình có  sở thích ngủ, xem phim hoạt hình, điện ảnh và tiểu thuyết, thích ăn sô-cô-la, uống nước ép trái cây, shopping và tán dóc...Cô thuộc chòm sao Song Tử, nhóm máu B, tâm nguyện hạnh phúc nhất là có thể lấy được một người chồng có lòng bao dung như trời biển, có được những người bạn hiểu thấu lòng mình, tìm được một công việc nhàn hạ sao cho không có quá nhiều tiền và cũng không có quá ít tiền!   2. Các cuốn sách đã xuất bản tại Việt Nam - Bong bóng mùa hè (3 tập - 2009) - Sẽ có thiên thần thay anh yêu em (2010) - Dư vị trà chiều (2010) - Liệt hỏa như ca (2010) - Thiếu nữ toàn phong (2011) - Minh Nhược Hiểu Khê *** Hiểu Khê đang lang thang trong một siêu thị lớn, dán mắt vào các tủ kính đựng đầy quà rực rỡ. Nom cô háo hức ý hệt Tiểu Tuyết khi đi mua quà sinh nhật tặng Giản Triệt trước kia. Giáng sinh sắp đến rồi. Hiểu Khê muốn mua quà tặng Lưu Băng. Nhưng phải mua quà gì đây cho thật ý nghĩa? Cô cảm thấy thật đau đầu, thật không biết món gì mới hợp với anh ấy. Chợt cô nghe thấy tiếng léo nhéo ở khu vực tính tiền. Cô thu ngân nói: “Cô ơi, cô chưa trả tiền”. Một giọng nói quen quen vang lên: “Tôi quên mang ví nên cô để tôi lấy hàng trước, tôi sẽ cho người mang tiền tới trả”. Giọng cô thu ngân đã hết kiên nhẫn: “Cô ơi, không được, quy định của siêu thị là vậy, chưa trả tiền, không được lấy hàng”. Cô gái vẫn cương quyết: “Không, tôi cần nó, phải mang đi ngay”. Hiểu Khê quay lại nhìn, cô thu ngân mặt đỏ bừng, vừa bực vừa khó xử. Có lẽ cô ta chưa bao giờ gặp phải vị khách ương bướng như vậy. Còn cô gái kia nhìn quen mắt thật. Hiểu Khê tò mò đi tới. “Dương Thiên Phụng? Là cô à?”, cô buột miệng hỏi. Cô thu ngân mừng như gặp cứu tinh: “Cô biết cô này sao?”. Hiểu Khê ngập ngừng gật đầu: “Cho là vậy. Chỉ biết sơ thôi”, bụng bảo dạ thật không hiểu người ta có nhận ra mình không, hay lại bảo thấy người sang vơ quàng làm họ. Hiểu Khê nhìn nguyên nhân của việc tranh chấp. Thì ra là một gói băng vệ sinh. Thảo nào Thiên Phụng nằng nặc đòi lấy, chắc đang gặp phải tình trạng “khẩn cấp”. Hiểu Khê cười: “Không sao, để tôi trả hộ”. ... Mời các bạn đón đọc Minh Nhược Hiểu Khê Tập 3: Chuyện Thần Thoại của tác giả Minh Hiểu Khê.
Minh Nhược Hiểu Khê Tập 2: Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông - Minh Hiểu Khê
Tình yêu trong veo lấp lánh như pha lê… Cô gái rạng rỡ đánh đâu thắng đấy… Cuốn tiểu thuyết sống động nhất… Câu chuyện tình yêu trong trường học cảm động nhất… Ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào học viện Quang Du, cô gái nhỏ nhắn nhưng tràn đầy sức sống Minh Hiểu Khê đã chọc giận ba chàng mỹ thiếu niên đẹp trai siêu cấp, quyền quý siêu cấp, được mệnh danh là “tam công tử Quang Du”. Scandal đã xảy ra khi cô đưa Băng say rượu về căn nhà trọ của mình, khiến vợ chưa cưới của Băng tức giận khiêu chiến, cuối cùng Băng yêu cầu Minh Hiểu Khê làm bạn gái của anh. Tình cảm cứ tự nhiên nảy nở giữa chàng trai được mệnh danh là đệ nhất mỹ thiếu niên và cô gái nổi trội nhất học viện Quang Du. Cô gái có tình yêu với Băng, và tình cảm tôn thờ sùng bái dành cho Triệt, thiếu niên hoàn mỹ nhất, xuất sắc nhất. Tiếp xúc với Triệt, cô đã phát hiện ra, ẩn sau vẻ ngoài hoàn mỹ là một nội tâm lặng lẽ. Thế nhưng mối quan hệ thân thiết giữa cô và Triệt khiến Băng cực kỳ tức giận. Sau đó, bao nhiêu chuyện đã xảy ra, cha của Băng qua đời, gia tộc gặp bao nhiêu biến cố. Băng đã bỏ học, quay về gánh vác công việc của gia tộc, trở thành người đứng đầu của tổ chức Liệt Viêm Đường. Băng vốn lạnh lùng càng trở nên âm u, lạnh lẽo. Minh Hiểu Khê đã dốc hết sức để giúp đỡ Băng, và Triệt thì lặng lẽ ở bên cạnh che chở, động viên cô. Trong một biến cố, chính Triệt đã lấy thân mình đỡ đạn cho cô, anh bị thương nặng… Minh Hiểu Khê vô cùng đau khổ khi bàn tay phải tài hoa của Triệt đứng trước nguy cơ bại liệt hoàn toàn, cô quyết định rời xa Băng. Không thể chấp nhận được kết luận của các bác sĩ được cho là giỏi nhất, cô gái bất bại Minh Hiểu Khê đã tạm biệt các bạn, đi học châm cứu. Đến cuối cùng, cô cũng hiểu được tình cảm chân thành và sâu đậm của Triệt dành cho mình. Nhưng tình cảm của Băng dành cho cô cũng không hề nhỏ, không hề nhạt, và cả những tổn thương anh đã phải chịu đựng khi cô rời xa anh… *** Bộ Minh Nhược Hiểu Khê gồm có: Trong Veo Như Pha Lê Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông Chuyện Thần Thoại *** Minh Hiểu Khê là một tác giả trẻ của Trung Quốc. Cô hiện đang là nghiên cứu sinh khoa Quản lý Kinh tế thương mại Quốc tế, đại học Vũ Hán, Trung Quốc Minh Hiểu Khê là một trong những tác giả viết tiểu thuyết tuổi teen được ưa thích nhất tại Trung Quốc. Được mệnh danh là "Tác giả tuổi teen có sách bán chạy nhất Trung Quốc", Minh Hiểu Khê đã lần lượt ra mắt bạn đọc Việt Nam qua các tác phẩm: "Thủy tinh trong suốt", "Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông", "Chuyện thần thoại" (trong bộ "Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê), "Sẽ có một thiên sứ thay anh yêu em", "Liệt Hỏa Như Ca"...Đặc biệt là bộ 3 tập truyện "Bong bóng mùa hè" đã đưa cơn sốt Minh Hiểu Khê tại Việt Nam lên đỉnh điểm.   Khi tự bạch về mình, cô tự nhận mình có  sở thích ngủ, xem phim hoạt hình, điện ảnh và tiểu thuyết, thích ăn sô-cô-la, uống nước ép trái cây, shopping và tán dóc...Cô thuộc chòm sao Song Tử, nhóm máu B, tâm nguyện hạnh phúc nhất là có thể lấy được một người chồng có lòng bao dung như trời biển, có được những người bạn hiểu thấu lòng mình, tìm được một công việc nhàn hạ sao cho không có quá nhiều tiền và cũng không có quá ít tiền!   2. Các cuốn sách đã xuất bản tại Việt Nam - Bong bóng mùa hè (3 tập - 2009) - Sẽ có thiên thần thay anh yêu em (2010) - Dư vị trà chiều (2010) - Liệt hỏa như ca (2010) - Thiếu nữ toàn phong (2011) - Minh Nhược Hiểu Khê *** “Hiểu Khê…” “Hiểu Khê, em tỉnh lại đi…”. Trong hôn mê, cô chỉ nghe thấy có tiếng người cứ réo rắt gọi cô. Nhưng cô lại không hề muốn tỉnh lại, vì biết được nếu tỉnh lại, cô sẽ đối mặt với muôn vàn sự việc mà cô không muốn xảy ra, nhưng cũng không thế trốn tránh được. Chúng như một ngọn núi cao đè nặng lên ngực cô, làm cô như không thở nổi. Thế là Hiểu Khê cứ nằm đó, mắt nhắm nghiền. Cứ vậy đi sẽ tốt hơn. Để cô được nghỉ ngơi nhiều hơn. Đôi mắt cô nhắm chặt. Một đôi tay mát rượi nắm lấy bàn tay yếu ớt của cô, nhè nhẹ để lên bờ môi của mình: “Xin lỗi em, anh không hề nhận ra được rằng em đang bị sốt. Em bị sốt nặng đến như vậy… Anh cứ tưởng em đang giận anh, bởi thế mà sắc mặt mới…”. “Em khó chịu lắm phải không? Sốt cao đến như thế, lại phải chứng kiến bao nhiêu là việc làm em không vui… Em không chịu tỉnh lại. Chắc chắn là vì em đang giận anh…”. Đôi môi của Lưu Băng do dự hôn lên những ngón tay bắt đầu cử động của cô: “Anh lúc nào cũng nghĩ… em là một cô bé ngốc nghếch”. Thân người cô cũng bắt đầu động đậy. Giọng cười đau khổ của anh vẫn nói tiếp: “Tại sao em lại theo anh nhỉ? Anh đem lại cho anh quá nhiều đau khổ, những việc anh làm đều khiến em không vui… “. Giọng nói yếu ớt được phát ra từ đôi môi khô ran của cô: “Nói… bậy…” Cuối cùng Hiểu Khê cũng mở đôi mắt nặng nhọc, chậm chạp nhìn Lưu Băng đang ngồi bên cạnh giường mình. Tinh thần anh suy sụp, gương mặt xanh xao, trông đến não lòng. Cô dịu dàng vuốt gương mặt anh, lo lắng hỏi: “Sao anh lại ốm đến thế này? Có phải anh đang bị bệnh không?” “Hiểu Khê!”, Lưu Băng ruột đau như cắt, “Em có giận anh không? Vì anh mà em ra nông nỗi này. Vì anh mà sự việc trở nên tồi tệ. Sao em vẫn có thể bình thản như thế được?”. Những ngón tay gầy gò của cô trượt dài trên gò má của anh. ... Mời các bạn đón đọc Minh Nhược Hiểu Khê Tập 2: Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông của tác giả Minh Hiểu Khê.